Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 580: Con dâu nuôi từ bé - Chiến sĩ quân y


Chuyển ngữ: WanhooKhói lửa chiến đấu liên tục từ sáng đến tối, quân bị thương đưa vào lều ngày một nhiều.

Ninh Thư bận không có thời gian uống miếng nước, cô ăn một viên tích cốc đan mới gắng gượng được.

Bên tai Ninh Thư nào là tiếng bom đạn, nào là tiếng động cơ trên trời, nào là mặt đất lúc lúc lại rung chuyển.

Có quả bom ném ngay bên lều, Ninh Thư bị hoa lửa bắn bỏng da, vừa sót vừa đau.

Nguy hiểm quá, chiến tranh hiện đại khốc liệt hơn tưởng tượng.

Vũ khí đời mới sát thương cao làm người lính bị thương nặng và đau đớn hơn.

Bằng không tại sao chiến tranh lại thúc đẩy tiến trình phát triển của loài người.

"Bác sĩ qua khám cho tôi với."

Giọng nữ trẻ gấp gáp vang lên.

Ninh Thư nghe giọng quen quen, nhìn thì thấy Phương Phỉ Phỉ mặc đồ rằn ri, đeo máy chụp ảnh đang dìu một người bị thương vào.

Ninh Thư nhếch môi nhìn người lính bị thương, lại là Chúc Nghiên Thu.

Vai Chúc Nghiên Thu chảy máu vì bị bắn trúng.

Không ngờ cả ba lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Phương Phỉ Phỉ sững sờ, cà lăm hỏi: "Chị là bác sĩ?"

Ninh Thư lo chữa cho chiến sĩ khác, không trả lời cô ta.

Phương Phỉ Phỉ cũng không nghĩ nhiều tại sao chị ta lại ở đây, chỉ thúc giục Ninh Thư: "Chị qua xem cho Chúc Nghiên Thu đi ạ, Nghiên Thu bị thương rồi."

"Đặt ở kia, tôi qua ngay."

Ninh Thư nói.

"Nhưng anh ấy bị thương nặng, chị chữa cho anh ấy trước được không?"

Chúc Nghiên Thu chảy nhiều máu làm Phương Phỉ Phỉ sợ.

Ninh Thư nói mà không ngẩng đầu: "Bên này cũng có nhiều người bị thương nặng hơn cậu ta đang đợi được chữa.

Đặt cậu ta ở đó, rắc thuốc cầm máu này vào vết thương cho cậu ta."

Phương Phỉ Phỉ không biết nói gì trước một Ninh Thư lạnh lùng.

Cô đặt Chúc Nghiên Thu nằm xuống ván gỗ dùng làm bàn cấp cứu, cởi áo Chúc Nghiên Thu rồi rắc thuốc bột vào vết thương.

Chúc Nghiên Thu rít mạnh, đau rụt cả người.

"Này là làm sao, chị mau qua xem đi?"

Phương Phỉ Phỉ thấy Chúc Nghiên Thu đau quá lại gọi Ninh Thư.

Ninh Thư buộc thắt nút vải băng rồi qua chỗ Chúc Nghiên Thu.

"Giữ người cậu ta, đừng để cậu ta động đậy."

Ninh Thư sai Phương Phỉ Phỉ.

"Ừm."

Phương Phỉ Phỉ sững sờ ngay lập tức giữ Chúc Nghiên Thu.

Ninh Thư cầm dao rạch miệng vết thương ra một chút, cô gắp đạn và mảnh vỡ ra ngoài, rắc thuốc bột, băng lại bằng vải.

Cả quá trình chỉ mất mười mấy phút.

Chúc Nghiên Thu bị rạch thịt, bị nhíp chọc vào vết thương đau quá kêu liên tục.

Khó khăn lắm Phương Phỉ Phỉ mới giữ yên không cho Chúc Nghiên Thu cử động.

Thấy Ninh Thư làm một loạt động tác vô tình, cô ta ngạc nhiên: "Sao chị không tiêm thuốc tê cho anh ấy?"

Ninh Thư nhìn Phương Phỉ Phỉ: "Chiến sĩ nào cũng mình đồng da sắt, ở đây làm gì có thuốc tê quý giá đó."

Ninh Thư lại nhét vào miệng Chúc Nghiên Thu một viên thuốc hạ sốt: "Tìm nước cho cậu ta uống thuốc."

Ninh Thư dặn rồi đi cứu những người khác.

Phương Phỉ Phỉ nhìn Ninh Thư, cô mở chai nước cẩn thận bón nước cho Chúc Nghiên Thu đang đau đớn.

Bón nước xong cô ngồi bên cạnh Chúc Nghiên Thu, vừa trông Chúc Nghiên Thu vừa nhăn mày nhìn Ninh Thư bận tới bận lui.

"Bác sĩ, mau đi ra đây với tôi."

Một sĩ quan đeo hai huy chương vào trong, nhìn một vòng thấy Ninh Thư bèn nói: "Có người bị thương, cô đi qua đó với tôi."

"Sao không chuyển vào đây?"

Miệng hỏi nhưng tay Ninh Thư vẫn bận việc.

"Sĩ quan trưởng bị thương, anh ấy phải chỉ huy toàn cục, vào đây sẽ ảnh hưởng sĩ khí.

Cô qua đó với tôi đi."

Người đàn ông nóng ruột: "Không có lệnh nào khác thì chúng ta phải bảo vệ được chốt này, sĩ quan trưởng phải sống."

Ninh Thư ừ một tiếng, cô khoác hòm thuốc, nói với Phương Phỉ Phỉ đang trông Chúc Nghiên Thu: "Cô đừng ngồi không ở đó.

Nhớ giúp các anh lính này nếu họ muốn uống nước.

Có người mới vào chảy nhiều máu thì rắc thuốc này lên vết thương để cầm máu tạm thời trong khi đợi tôi về."

Phương Phỉ Phỉ bị chỉ điểm giật thót, cầm gói thuốc đang định nói mà Ninh Thư đã ra ngoài lều.

Ninh Thư đi lom khom trong chiến hào, bên tai là trận mưa đạn, cô suýt bị một viên đạn bắn trúng nên càng cúi thấp người hơn.

"Bùm chiu!"

Một anh lính trúng đạn ngã ngay trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư dừng lại kiểm tra xem có cứu được hay không.

"Cô làm gì đấy, đi tiếp đi sĩ quan trưởng đang chờ kìa."

Sĩ quan hét với Ninh Thư, tiếng bom đạn giội quá to, không nói to không nghe thấy.

"Ờ..."

Tay nhanh hơn não, gặp người bị thương là muốn cứu.

Ninh Thư bắt mạch cho anh lính, anh ta chết rồi.

Ninh Thư đuổi theo sĩ quan, cô nhìn thấy có mấy chiến sĩ đang bao quanh một người nằm trên cáng.

Sĩ quan trưởng đang nằm trên cáng khoảng ba, bốn mươi tuổi.

Mặt cắt không còn giọt máu, môi tím tái hiện đang hôn mê do mất máu quá nhiều.

Vùng áo quanh ngực thấm đẫm máu, vậy ra bị thương ở ngực.

Tự nhiên Ninh Thư thấy thốn ghê.

Bị thương ở ngực không dễ cứu, chết trong tay cô liệu cô có bị các sĩ quan quanh đây bắn chết không.

Ninh Thư đặt hòm thuốc xuống, cởi áo của chỉ huy trưởng, cầm miếng bông lau máu vết thương để hở cái lỗ ở ngực trái.

Ninh Thư lạnh sống lưng, cứu thế nào được đây.

"Cô sao thế, mau cứu đi."

Mấy sĩ quan bên cạnh đều chăm chăm vào Ninh Thư làm cô cực kỳ áp lực.

Ninh Thư khoét thịt xung quanh để mở rộng vết thương.

Sĩ quan trưởng không được tiêm thuốc mê giật người tỉnh lại vì đau, các sĩ quan bên cạnh nhanh tay giữ người sĩ quan trưởng.

Ninh Thư khoét thịt thối, đã thấy đầu đạn cắm trên xương sườn, xung quanh rải rác các mảnh vụn.

Nếu không gắp những vụn này ra, người bị thương sẽ bị ngộ độc chì.

Ninh Thư đẩy xương sườn ra từ từ, sĩ quan trưởng thở hổ hển, đau nhăn mặt, trán lấm tấm mồ hôi.

Tay phải Ninh Thư gắp đạn ra, vết thương phụt máu.

Ninh Thư rắc thuốc bột rồi bịt miếng bông lên trên.

Khi máu không còn chảy nhiều nữa, Ninh Thư xử lýcác mảnh vụn, đắp kín vết thương và bó chặt.

Ninh Thư rất lo cho sĩ quan trưởngchỉ còn hơi thở mỏng manh, cô hòa thuốc hạ sốt đề phòng bị sốt vào nước rồi bóncho chỉ huy trưởng.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 581: Con dâu nuôi từ bé - Một ngày dài ở tiền tuyến


Chuyển ngữ: WanhooXong việc Ninh Thư định về, sĩ quan nãy gọi Ninh Thư đến bảo: "Cô về trước đi, sĩ quan trưởng có vấn đề gì tôi sẽ qua gọi cô đến."

"Ừ."

Ninh Thư đeo hòm thuốc, bò trong chiến hào đi về.

Gặp chiến sĩ bị thương sẽ hạ hòm thuốc cấp cứu ngay lập tức.

Về đến lều, Phương Phỉ Phỉ đang tất bật tay chân vì chưa làm những chuyện này bao giờ.

Thấy Ninh Thư về cô ta thở phào: "Cuối cùng chị cũng về rồi."

Ninh Thư đặt hòm thuốc xuống, đeo găng tay hỏi Phương Phỉ Phỉ: "Vết thương của ai nghiêm trọng hơn?"

"Người kia trúng hai viên đạn."

Phương Phỉ Phỉ chỉ người nằm trên ván gỗ.

Ninh Thư qua bắt mạch, mạch yếu, vết thương đã được Phương Phỉ Phỉ rắc thuốc.

Ninh Thư lấy bộ ngân châm châm hai cây kim vào anh chiến sĩ sau mới bắt đầu xử lý vết thương.

Phương Phỉ Phỉ dõi theo từng hành động của Ninh Thư.

Cô cảm thấy chị gái này không giống Chúc Tố Nương dốt nát mà Chúc Nghiên Thu kể.

Chị ta xử lý vết thương trơn tru như thế, sao lại là con dâu nuôi từ bé theo lời kể của Chúc Nghiên Thu được.

Trời đã sẩm tối, Ninh Thư không nhìn rõ vết thương nữa rồi.

Mặt khác cũng do bận cả ngày, mắt cô đã đình công, cúi người cầm dao mãi rất mệt.

"Lấy hộ tôi cái đèn ở đằng kia, tôi không nhìn thấy."

Ninh Thư nhờ Phương Phỉ Phỉ.

"À vâng."

Phương Phỉ Phỉ cầm đèn dầu qua soi cho Ninh Thư, Ninh Thư cố gắng lắm mới nhìn rõ.

Tiếng bom đạn nhỏ dần, tiếng súng cũng thưa dần, Ninh Thư biết trận chiến hôm nay đã kết thúc.

Khâu xong vết thương, Ninh Thư vươn vai thở dài thườn thượt, mệt quá.

Kết thúc chiến trận lại có khá nhiều người bị thương được đưa vào, Ninh Thư chữa thật nhanh vì trời tối rồi.

Phương Phỉ Phỉ soi đèn hộ, tay này cầm mỏi lại đổi tay kia.

Tất bật thêm một lúc lâu nữa cuối cùng cũng băng bó xong cho người bị thương cuối cùng.

Trời tối đen như mực, chắc vào khoảng mười giờ đêm.

Làm xong việc, Ninh Thư cảm ơn Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ không trả lời, chỉ đặt đèn dầu xuống về lại chỗ trông Chúc Nghiên Thu.

Ninh Thư lắc cổ cứng đờ, cuối cùng cũng được nghỉ.

Ninh Thư vệ sinh dụng cụ y tế rồi cất vào hòm.

Thuốc trong hòm vơi khá nhiều, đây mới chỉ là ngày đầu, xem ra cô phải tiết kiệm hơn.

Cô tính phải xin cấp trên thuốc men, cô là bác sĩ quân y nhưng nếu không có thuốc hạ sốt, có giỏi đến mấy cũng không cứu người được.

Đến giờ ăn cơm, nhà bếp đưa suất cơm đơn giản gồm cháo, dưa muối và lương khô.

Ninh Thư gặm lương khô mà tắc cổ phải húp cháo cho trôi.

Phương Phỉ Phỉ không ăn được đồ này, cô ta ăn thử rồi bỏ đấy lấy sô cô la ra ăn.

Sô cô la ở thời này đắt lắm vì là đồ ăn vặt nước ngoài.

Đúng là giàu nên có quyền!

Chúc Nghiên Thu hôn mê gần nửa ngày đã tỉnh, tỉnh dậy vẫn hơi lơ ngơ, cử động một cái mà suýt xoa vì đau.

"Nghiên Thu anh nằm xuống đã đừng cử động vội."

Phương Phỉ Phỉ đẩy Chúc Nghiên Thu nằm xuống.

"Phỉ Phỉ."

Chúc Nghiên Thu mỉm cười vì thấy Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ khóc, sụt sịt trách: "Anh làm em sợ chết mất, em còn tưởng anh không tỉnh lại nữa."

"Không đâu."

Chúc Nghiên Thu đau nhăn mặt, Phương Phỉ Phỉ bón cháo cho Chúc Nghiên Thu: "Anh húp miếng đi."

Chúc Nghiên Thu tận hưởng sự chăm sóc của Phương Phỉ Phỉ, hạnh phúc kể cả khi đang bị thương.

Ninh Thư ngồi bên kia nhai lương khô ghét hai cô cậu thôi rồi.

Ăn hết lương khô, cô lại bắt đầu kiểm tra xem có ai sốt không vì sốt rất nguy hiểm.

Một số người bị thương trong đây đã bị tàn phế, không chiến đấu được nữa.

Dự là sẽ được đưa về nhà và nhận khoản bồi thường.

Tính mạng con người trong thời chiến là thứ rẻ mạt nhất.

Họ vẫn may mắn vì còn sống, may hơn nhiều những người đã chết ngay tại chiến hào.

"Bác sĩ mau đi với tôi, sĩ quan trưởng sốt rồi."

Sĩ quan hồi chiều gọi Ninh Thư.

Ninh Thư nghe vậy khoác ngay hòm thuốc đi luôn.

Chúc Nghiên Thu đang húp cháo nhìn thấy dáng Ninh Thư, không nhận ra vì đèn dầu quá tối.

Cậu hỏi Phương Phỉ Phỉ: "Bác sĩ của chúng ta là nữ à?"

Phương Phỉ Phỉ khựng bàn tay đang cầm bát, chỉ ậm ừ cho có.

Ninh Thư vào trong lều của sĩ quan trưởng.

Sĩ quan trưởng nằm trên giường gỗ mộc mạc, người anh ta dài hơn cả giường.

Qua sờ trán lại kiểm tra vết thương, vết thương anh ta thấm máu, mồ hôi đầm đìa, Ninh Thư nói: "Lấy nước lau người cho anh ta."

Ninh Thư mở hòm thuốc, hòa tan thuốc hạ sốt bón cho anh ta uống.

Có quân lính lấy nước lau người cho sĩ quan trưởng.

Sau đó Ninh Thư thay băng cho anh ta.

Cô đã tận sức, nếu anh ta không sống được vậy đành chịu.

"Thuốc trong hòm của cô ở đâu ra?"

Sĩ quan hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư trả lời: "Tôi chuẩn bị trước."

"Cô về đi, sĩ quan trưởng có vấn đề gì tôi sẽ lại gọi cô."

Sĩ quan hỏi Ninh Thư: "Cô tên gì?"

"Chúc Tố Nương."

Ninh Thư khoác hòm lên vai.

"Thế tôi sẽ gọi cô là bác sĩ Chúc.

Tôi tên Đường Chính."

Đường Chính tự giới thiệu."

Sĩ quan Đường."

Ninh Thư chào khách sáo, cô nói: "Quân doanh rất thiếu thuốc, thuốc cơ bản không cứu được mạng chiến sĩ.

Anh có thể lấy thêm thuốc được không?"

Đường Chính nhún vai: "Tôi không cho cô câu trả lời chính xác được, đợi sĩ quan trưởng tỉnh hãy nhắc lại chuyện này.

Các quân doanh khác đều thiếu thuốc chứ không chỉ mình chúng ta."

Ninh Thư gật đầu, không chỉ thuốc men khan hiếm, lương thực cũng khan hiếm trong chiến tranh.

Ninh Thư hối hận vì không chuẩn bị nhiều thuốc hơn.

Cô có lường trước khan hiếm thuốc men nhưng không ngờ thiếu thốn đến vậy.

Nếu trước đó cô không chuẩn bị, e phải bó tay với hoàn cảnh này.

Không có thuốc làm sao mà chữa!Khoác hòm thuốc về lều bác sĩ, đầu Ninh Thư xoay mòng mòng.

Căng não cả ngày rồi, Ninh Thư ngả lưng ngủ trên ván gỗ.

Không biết ngày mai sẽ ra sao, ngày nào cũng đánh nhau, không ai biết mình còn sống đến ngày mai hay không.

Bao nhiêu anh em chiến hữu ngã xuống, có phải mình cũng là người tiếp theo nối gót các chiến hữu không.

Con người tham lam, nham hiểm, độc ác, tàn bạo.Muốn sống phải cầm vũ khí đứng lên chiến đấu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 582: Con dâu nuôi từ bé - Ngón trỏ có vấn đề


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu nhìn thấy Ninh Thư trở về, nhìn thấy Ninh Thư đi ngủ, Chúc Nghiên Thu sững sờ, cậu mới nhìn thấy ai vậy?Chúc Tố Nương?Tại sao Chúc Tố Nương lại ở đây, lại còn là chiến sĩ quân y nữa?

Chúc Tố Nương trở thành chiến sĩ quân y từ khi nào?

Chúc Nghiên Thu không kịp tiếp nhận sự thay đổi của chị ta.Trước đây là y tá, nay là chiến sĩ quân y, biến chuyển to lớn mà người chồng trên danh nghĩa là cậu không hề hay biết."

Người đó, người đó là Chúc Tố Nương?"

Chúc Nghiên Thu hỏi lại Phương Phỉ Phỉ.Phương Phỉ Phỉ không vui, cô nghịch máy ảnh: "Là Chúc Tố Nương vợ anh đấy."

Chúc Nghiên Thu phủ định: "Anh chưa từng xem Chúc Tố Nương là vợ anh, em đừng giận."

Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu: "Chúc Tố Nương vì anh vào quân đội làm bác sĩ, anh không cảm động sao?"

Chúc Nghiên Thu lắc đầu: "Anh không cảm động.

Anh chỉ cảm động khi anh một mực muốn đi đánh giặc còn em cố chấp đi theo."

"Chúc Tố Nương không có quan hệ gì với anh."

Chúc Nghiên Thu tuyệt tình, cậu ghi nhớ từng việc Chúc Tố Nương làm với cậu, cậu không muốn mình sống chung với kẻ độc ác như chị ta.Phương Phỉ Phỉ không tin: "Anh nghĩ vậy thật?

Hai người có con chung mà?"

Nhắc đến con trai, Chúc Nghiên Thu thở dài: "Thằng bé ở với mẹ từ nhỏ, nào có cần bố nó.

Nó bị Chúc Tố Nương tiêm nhiễm còn ghét anh đây này."

Phương Phỉ Phỉ nhăn mày, sau thở dài: "Em thấy Chúc Tố Nương vào đây vì anh, có thể muốn nối lại quan hệ với anh."

"Không có chuyện đó đâu em, anh không thích Chúc Tố Nương."

Chúc Nghiên Thu khẳng định.Hôm sau Ninh Thư bị đánh thức bởi tiếng súng, có tiếng súng mở màn, tiếp bước đó là tràng pháo đạn giòn giã.Cuộc chiến lại bắt đầu.Ninh Thư uống nước, ăn một viên tích cốc đan, đeo găng tay bắt đầu một ngày mới.Nhân lúc vẫn chưa có binh lính bị thương đưa đến, Ninh Thư kiểm tra tình hình của những người cũ.

Sốt thì bón thuốc hoặc thay băng mới."

Chúc Tố Nương, dù chị có đến đây chúng ta cũng không bao giờ có kết quả."

Ninh Thư đang thay băng cho Chúc Nghiên Thu, nghe Chúc Nghiên Thu nói mà ngây người, khó hiểu ra mặt.

Cậu bị bắn vào đầu à?Ảo tưởng ghê thế!Có binh lính bị thương được đưa vào, Ninh Thư bỏ qua Chúc Nghiên Thu chăm chú chữa cho người bị thương.Lại là thái độ thờ ơ làm Chúc Nghiên Thu bực bội động vào vết thương.

Chúc Nghiên Thu bịt vai đau, mông lung nhìn Ninh Thư tay chân nhanh nhẹn xử lý vết thương cho chiến sĩ.

Đây là Chúc Tố Nương mà cậu quen à?Chúc Tố Nương là người tự ti, sai gì làm đó, đần đồn dốt nát, vụng mồm vụng miệng, nhìn thôi đã biết không có học thức.

Bởi vậy Chúc Nghiên Thu mới ghét Chúc Tố Nương, làm chuyện vợ chồng vì Chúc Nghiên Thu mới lớn hoóc môn dồi dào, tò mò về người khác giới.

Được phép ngủ với Chúc Tố Nương thì có gì mà không ngủ.Chúc Nghiên Thu khinh Chúc Tố Nương nhưng cọng cỏ dại mà cậu chê bai đã biến thành bông hoa rạng rỡ.Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu bị thương nằm ở đây trong khi Chúc Tố Nương chữa trị cho người khác.

Lật ngược người thắng kẻ bại làm cậu không thoải mái, cậu còn được Chúc Tố Nương cứu nên càng cảm thấy sỉ nhục hơn.Cậu đăng ký đi lính cũng có một phần lý do bởi Chúc Tố Nương.

Tại Chúc Tố Nương mà cậu bị bạn bè nói xấu, mọi người bàn tán cậu đã lấy vợ còn có con.

Cậu muốn kiến công lập nghiệp từ chiến trường, cậu cũng muốn thoát khỏi cảnh khốn khó.Trai đôi mươi đã thành chồng thành bố, cũng vì thế mà Phương Phỉ Phỉ bơ cậu.

Cậu hết tiền, không có tiền mua cơm, trả tiền thuê trọ.

Vừa hay chiến tranh bùng nổ, Chúc Nghiên Thu quyết định đăng ký đi lính.Chúc Nghiên Thu nói với Phương Phỉ Phỉ cậu sắp lên chiến trường, đây có khả năng là lần gặp cuối.

Chúc Nghiên Thu ôm Phương Phỉ Phỉ thủ thỉ anh chỉ yêu mình em, em luôn ở trong trái tim anh.Phương Phỉ Phỉ được ôm cảm nhận rõ cơ thể run run như đang đè nén cảm xúc của Chúc Nghiên Thu, Phương Phỉ Phỉ khi ấy đã cảm nhận được tấm chân tình của Chúc Nghiên Thu.Phương Phỉ Phỉ thích Chúc Nghiên Thu bằng thật, cô giận Chúc Nghiên Thu nói dối cô, làm cô như kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.

Mặc dù còn nhiều khúc mắc nhưng Phương Phỉ Phỉ vẫn cảm động trước tình cảm của Chúc Nghiên Thu.Chiến trường nguy hiểm bủa vây, Chúc Nghiên Thu lên chiến trường có khi cả hai phải âm dương cách biệt.

Mới nghĩ không còn gặp lại Chúc Nghiên Thu đã làm Phương Phỉ Phỉ sốt sắng đưa ra quyết định, chẳng thà cùng lên chiến trường, ít ra hai người vẫn còn thấy nhau còn hơn chia xa ngay tại đây.Chúc Nghiên Thu trở thành lính còn Phương Phỉ Phỉ trở thành phóng viên chiến trường, cả hai cùng xông lên tiền tuyến.Không có gì thay đổi cả hai sẽ thêu dệt nên bản tình ca nơi chiến trường rung động biết bao con tim.

Thế mà lần đầu Chúc Nghiên Thu đi đánh giặc đã cảm thấy có gì đó sai sai.Ngón trỏ của cậu có vấn đề, không có sức bóp cò súng.

Bình thường không sao, chỉ khi đã ngắm bắn quân địch chuẩn bị bóp cò mới run tay, cố gắng bóp cò nhưng tỷ lệ bắn trúng mục tiêu rất thấp.Cậu không biết mình bị làm sao nữa.Anh lính già bên cạnh nói cậu bị say súng, không cầm được súng.

Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu đi đánh giặc để mang vinh quanh về rạng danh tổ tông mà không bắn được kẻ địch thì mang vinh quang gì về?

Làm sao vực lại họ Chúc?

Làm sao cho Phương Phỉ Phỉ một tương lai xán lạn, cho cô ấy trở thành cô gái được người người ngưỡng mộ?Đi đánh giặc là cơ hội của Chúc Nghiên Thu, người ta đi đánh giặc vì tận lực tận trung với nước, còn Chúc Nghiên Thu muốn thành công nhờ nó.Quan trọng hơn cả, Chúc Nghiên Thu vẫn chưa nói cho Phương Phỉ Phỉ biết nhà cậu nghèo, Phương Phỉ Phỉ vẫn tưởng Chúc Nghiên Thu là con nhà giàu.Một công tử nhà giàu xông pha tiền tuyến vừa để cứu nước cũng vì một tương lai tươi đẹp với mình, đủ để người con gái cảm thấy người con trai ấy mới cao cả, vĩ đại làm sao.Xét theo khía cạnh khác Chúc Nghiên Thu là kẻ nói dối quen mồm.

Từ việc nói dối xin tiền Chúc Tố Nương, đến nói dối Phương Phỉ Phỉ chưa có vợ có con, ung dung hẹn hò với Phương Phỉ Phỉ mà không để lộ manh mối nào.Kể cả hiện tại, Chúc Nghiên Thu vẫn giấu PhươngPhỉ Phỉ vài điều.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 583: Con dâu nuôi từ bé - Chiến tranh khốc liệt


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu sợ Phương Phỉ Phỉ chia tay vì cậu nghèo nên muốn thành danh trên chiến trường.

Khi ấy, dù Phương Phỉ Phỉ biết toàn bộ sự thật cũng không dứt áo ra đi ngay.Chúc Nghiên Thu cùng nói dối hai cô gái.

Nói dối Chúc Tố Nương vì ghét, nói để lấy tiền.

Nói dối Phương Phỉ Phỉ vì yêu, nói để giữ Phương Phỉ Phỉ ở lại bằng mọi giá.Cậu không bắn súng được, ngày đầu ra trận đã bị thương còn được Chúc Tố Nương cứu, Chúc Nghiên Thu cực kỳ rối bời.Ông trời bất công quá, tuy cậu không tài giỏi hơn người nhưng ông trời lại cho Chúc Tố Nương dốt đặc cán mai trở thành chiến sĩ quân y.Chúc Nghiên Thu tức lắm, Chúc Tố Nương là người nhà họ Chúc, được họ Chúc nuôi lớn.

Vậy mà thầy u cậu mới mất đã lật mặt, cuỗm tiền nhà cậu để thăng quan tiến chức.Chị ta là đồ mặt dày trơ tráo.Ninh Thư đang xử lý vết thương cho chiến sĩ bỗng cảm thấy có ánh mắt căm tức nhìn mình.

Cô nhìn lại và thấy mắt Chúc Nghiên Thu đỏ mắt, hằm hằm mình.Ninh Thư cười khẩy, tiếp tục công việc.

Chúc Nghiên Thu quen thói trút mọi cảm xúc lên cô đây mà.Ngày càng có nhiều lính bị thương, mặt trận lùi liên tục cho thấy tình hình không khả quan, không cản được địch.

Âu cũng bởi đạn pháo quân địch mạnh hơn, vũ khí hiện đại hơn bên mình.Lều bác sĩ của Ninh Thư cũng phải di chuyển về sau, khi rút lui không quân trên trời vẫn đang giội cơn mưa đạn.Khu vực này đã thất thủ, dù rất nhiều chiến sĩ đã hi sinh nhưng vẫn không chặn được quân xâm lược.

Ninh Thư cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của một con người, cô là người thực thi nhiệm vụ vẫn chẳng thay đổi được vòng xoay lịch sử.Cô không giỏi đến mức thay đổi được cục diện, việc của cô là dốc toàn lực cứu người, cứu được người nào hay người ấy.

Ninh Thư mở hòm thuốc, thuốc sắp hết rồi mà người bị thương ngày một nhiều.

Ninh Thư vô cùng lo lắng, cứ cái đà này thuốc bột cũng chẳng còn.Cô phải nghĩ cách báo với cấp trên.

Cấp trên có nói thuốc men khan hiếm nhưng để lính chết nhiều thì đó thuộc về trách nhiệm của bác sĩ.Một ngày trôi qua với bao nhiêu việc cần Ninh Thư suy nghĩ, chỉ cần trái tim trong lồng ngực một chiến sĩ còn đập, cô vẫn cần dốc hết sức cứu.Ninh Thư muốn có thêm người giúp đỡ, ở đây chỉ có một mình cô nên việc gì cũng đến tay, bao gồm cả việc cỏn con.Ninh Thư phản hồi với Đường Chính, Đường Chính đã có lời có vấn đề gì cứ tìm anh ta, chỉ cần là việc giúp quân đội thì anh ta sẵn sàng giúp đỡ.Ninh Thư nói với Đường Chính cô cần người hỗ trợ băng bó vết thương cho chiến sĩ.

Mới đó Đường Chính đã đưa một cô bé đến.

Cô bé hãng còn nhỏ, độ mười lăm, mười sáu tuổi gì đấy, tên là Tiểu Đồng.Ninh Thư làm quen với cô bé mới biết cô bé bị lính Nhật cưỡng hiếp tập thể, may mà được cứu.Ninh Thư dạy cô bé cách băng vải cùng với một vài kiến thức cơ bản, Tiểu Đồng gọi Ninh Thư là cô giáo.Thấy cô bé có lòng hiếu học, Ninh Thư truyền đạt hết kiến thức mình biết cho cô bé.

Quốc gia lâm nguy, thêm một cá nhân nhỏ bé góp sức cũng tích tiểu thành đại.Có thêm người hỗ trợ, Ninh Thư giao việc nhỏ nhặt cho Tiểu Đồng để cô rảnh tay hơn.Thời gian này Phương Phỉ Phỉ đã trở thành cô phóng viên chiến trường có chút tiếng tăm vì có nhiều tờ báo sử dụng hình ảnh cô ta chụp.

Trong khi đó Chúc Nghiên Thu vẫn dậm chân tại chỗ, bị thương nên cần thời gian dài hồi phục, ngày lại ngày nhìn Ninh Thư bận tới bận lui.Nghe binh lính gọi Ninh Thư một câu bác sĩ Chúc kính trọng, Chúc Nghiên Thu bị ngứa ngáy khó chịu.Cậu rất muốn nói cho họ biết chị ta chỉ là kẻ bị bán làm con ở, nào phải người đáng được tôn trọng.Chị ta không quan tâm cậu, coi cậu như không khí, coi thường ra mặt.

Phương Phỉ Phỉ thì bận chụp ảnh, kết thúc chiến sự mới về chăm cậu.Nhìn Ninh Thư và Phương Phỉ Phỉ mà Chúc Nghiên Thu bồn chồn không chịu được.

Cậu chẳng có gì, Phương Phỉ Phỉ đã vượt mặt cậu, cậu sợ Phương Phỉ Phỉ chia tay.Nhưng cậu đang bị thương...Chúc Nghiên Thu bặm môi quyết định đi đánh trận, còn phí thời gian ở đây rồi Chúc Tố Nương cũng sẽ hơn cậu.Phương Phỉ Phỉ cầm máy ảnh quay về, hỏi Chúc Nghiên Thu đang buồn rười rượi: "Anh còn đau không?"

Chúc Nghiên Thu thôi không ủ rũ, cậu lau vết bẩn dính trên mặt Phương Phỉ Phỉ: "Em không sao là được, không lúc nào anh bớt lo cho em."

"Em không sao mà."

Phương Phỉ Phỉ kiểm tra máy ảnh: "Em chụp thêm được nhiều ảnh lắm, đây là chứng cứ chứng minh họ xâm lược chúng ta."

Chúc Nghiên Thu mỉm cười: "Phỉ Phỉ giỏi quá."

Phương Phỉ Phỉ cười chúm chím với Chúc Nghiên Thu, cô nhìn Ninh Thư đang bận bịu xử lý vết thương cho chiến sĩ.

Chị ta vừa làm vừa dạy Tiểu Đồng, Phương Phỉ Phỉ loé con mắt nhìn Ninh Thư làm việc nghiêm túc.Hầu như ngày nào Ninh Thư cũng làm việc đến đêm muộn, mà đó còn có Tiểu Đồng hỗ trợ rồi.

Tiểu Đồng là một cô bé kiệm lời, mới lớn đã khắc vết thương lòng nên cô bé tự ti, bù lại cô bé rất năng nổ trong công việc, nhanh nhảu phụ việc Ninh Thư.Ninh Thư có tích cốc đan, đói không chịu được mới ăn, cô nhường cơm canh lại cho Tiểu Đồng.

Chiến sĩ quân y là công việc khảo nghiệm thể lực, không khoẻ không làm được việc.Hành động của Chúc Tố Nương làm Chúc Nghiên Thu tức điên.

Cậu là chồng của Chúc Tố Nương, nếu không là chồng cũng là thiếu gia của chị ta.

Vậy mà chị ta bơ cậu, không cho cậu thêm thức ăn, tốt với người ngoài hơn với cậu.Chúc Nghiên Thu muốn nạt nộ Ninh Thư nhưng biết mình vẫn cần Ninh Thư chăm sóc vết thương.

Chọc ai chứ đừng chọc bác sĩ, không ai dám chắc sẽ không bị thương trên chiến trường.Lại thấy Chúc Nghiên Thu hằm hằm mình, Ninh Thư muốn mửa vào mặt cậu ta.

Cô cạn lợi nói với Tiểu Đồng: "Em đi ngủ đi, mai vẫn còn nhiều việc cần làm."

Tiểu Đồng gật đầu hỏi Ninh Thư: "Cô có cần em xách nước tắm cho cô không ạ?"

Ninh Thư xua tay: "Em nghỉ đi, không phải làm những chuyện đó."

Hoàn cảnh này quan tâm ở bẩn ở sạch làm gì.

NinhThư ngửi thấy mùi chua bốc ra người mình nhưng cô chỉ cần giữ sạch tay thôi,nơi khác cứ cố chịu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 584: Con dâu nuôi từ bé - Dân trí thức các cô buồn cười quá


Chuyển ngữ: WanhooBận cả ngày, Ninh Thư định đi ngủ mà Phương Phỉ Phỉ qua bắt chuyện với Ninh Thư: "Bác... bác sĩ Chúc, tôi muốn nói chuyện với chị.

Chúng ta ra ngoài nói được không?"

Ninh Thư từ chối: "Xin lỗi tôi rất mệt, tôi cần nghỉ ngơi."

Vất vả cả ngày phải đi nghỉ cứ.

Cô rảnh đâu mà đêm hôm rồi lôi nhau ra nói chuyện.Phương Phỉ Phỉ khó xử, nói tiếp: "Không mất nhiều thời gian của chị đâu, tôi muốn nói chuyện về Chúc Nghiên Thu, nói xong mọi người đều nhẹ lòng mà."

Ninh Thư day trán, ngồi dậy ra ngoài với Phương Phỉ Phỉ.Đêm đã khuya, những ngôi sao li ti điểm sáng trên bầu trời.

Có tiếng bước chân của binh lính đi tuần vọng lại, Ninh Thư chẳng ngại bẩn ngồi ngay xuống đất, chống cằm hỏi: "Cô muốn nói gì?"

Phương Phỉ Phỉ ngồi cạnh Ninh Thư, vào thẳng vấn đề: "Chúng tôi cùng chung chí hướng, cùng chung tiếng nói, tôi sẽ không chia tay Nghiên Thu.

Không dễ gì mới gặp được một người tâm đầu ý hợp, tôi biết Chúc Nghiên Thu là chồng chị nhưng hai người không hợp nhau."

Ninh Thư: ..."

Thì sao?

Cô nói chuyện này với tôi làm gì?"

Ninh Thư nhìn Phương Phỉ Phỉ: "Dù có vì lý do gì đi chăng nữa cậu ta cũng đã có gia đình, có vợ có con.

Dân trí thức các cô buồn cười quá, nào là tiếp thu tư tưởng mới ủng hộ yêu đương tự do, nói trắng ra vì không muốn nghe lời cha mẹ.

Nào là giải phóng con người, tình yêu luôn luôn đúng, nói trắng ra là nghe theo phần con trong cơ thể thôi."

Nữ giới thời chiến loạn không được bảo vệ.

Ít ra ở cổ đại có đưa hôn nhân vào lễ nghĩa cơ bản, đời trước dạy đời sau trọng cưới gả, nữ giới vẫn được bảo vệ bằng quy định "Ba không bỏ".[Quy định "Ba không bỏ" được đưa vào luật hôn nhân Trung Hoa cổ đại nhằm đảm bảo người vợ không bị người chồng lợi dụng lỗ hổng quy định "Bảy bỏ" để bỏ vợ.

Quy định "Ba không bỏ" bao gồm ba điều:Một là, Có nơi đến không có nơi về.

Tức: Dòng tộc nhà vợ đã ly tán các ngả, người vợ bị chồng bỏ không có nơi để về.Hai là, Chịu tang ba năm.

Tức: Người vợ đã từng chịu tang cha mẹ chồng ba năm.Ba là, Trước kia nghèo khó sau này giàu có.

Tức: Người chồng lấy vợ ngày còn nghèo khó nhưng muốn bỏ vợ khi đã giàu sang.Nếu người vợ đảm bảo tuân thủ đúng quy định "Ba không bỏ", người vợ sẽ không bị người chồng bỏ.]Phương Phỉ Phỉ sầm mặt: "Tư tưởng cổ hủ gì vậy.

Thời nay khác rồi, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.

Bác sĩ Chúc không trói buộc được Chúc Nghiên Thu bằng đứa con đâu.

Con nào rồi cũng sẽ lớn, sẽ có cuộc sống riêng nhưng bố mẹ thì không vậy.

Không lẽ chỉ vì thương con mà bắt hai người không yêu nhau sống với nhau?

Cuộc đời dài lắm, sống với người mình không yêu mấy chục năm chẳng phải phí phạm cuộc đời, không biết yêu thương bản thân sao?

Sống mà nhìn mặt người không có chung tiếng nói, nhìn thôi đã thấy ghét còn nghĩa lý gì nữa?"

Ninh Thư: ...Nói chuyện có lý quá, Ninh Thư chợt nhận ra mình không cãi được.Nhưng vấn đề nằm ở Chúc Nghiên Thu ruồng bỏ vợ con, vắt kiệt sức lao động của Chúc Tố Nương.

Dù có muốn ly hôn, Chúc Nghiên Thu cũng phải bồi thường cho Chúc Tố Nương, không thì đừng hòng ai được hạnh phúc.Cô cậu yêu đương ngọt ngào, cuối cùng công thành danh toại được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ, trong khi ấy sự hi sinh của Chúc Tố Nương để vào đâu?Ở đời không có chuyện đương nhiên, tại sao Chúc Nghiên Thu lại cho rằng sự hi sinh của Chúc Tố Nương là chuyện đương nhiên?

Để rồi cậu ta đã không có một lời cảm ơn, còn quá đáng chê bai Chúc Tố Nương.Đã xác định khinh người ta cả đời, vậy sao ngày ấy không thắt nút chết chun quần.Tóm lại, Chúc Nghiên Thu là một cậu công tử tuỳ hứng."

Cô nói chuyện đó với tôi làm gì?

Thông báo cho tôi biết cô cậu đang yêu nhau?"

Ninh Thư vẫn lạnh lùng, ngáp ngủ: "Nếu cô chỉ muốn nói những câu sáo rỗng vậy đừng nói nữa.

Cô cậu muốn yêu đương, muốn kết hôn, muốn sinh con tôi miễn ý kiến.

Tôi tặng Chúc Nghiên Thu cho cô."

Ninh Thư đứng dậy phủi mông đi ngang qua Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ nói với bóng Ninh Thư: "Chúc Nghiên Thu là con người chứ không phải đồ vật, anh ấy có tình cảm có suy nghĩ riêng, không cần cô cho phép."

Ninh Thư chỉ vẫy tay đi vào trong lều.

Tiểu Đồng vẫn đợi cô, Ninh Thư nói: "Ngủ đi, không ngủ không có sức đâu."

Ninh Thư nằm xuống ván gỗ, nhắm mắt ngủ.

Cô không biết nói gì nữa, giờ là lúc nào mà còn xoắn xuýt tình yêu tình báo.

Đã lên chiến trường chỉ lo xem còn sống đến ngày mai hay không, yêu với đương được tích sự gì đâu.Chúc Nghiên Thu ngủ dậy thấy Ninh Thư ở ngoài vào, Phương Phỉ Phỉ cũng vào sau mà giật thót, hỏi Phương Phỉ Phỉ ngay: "Phỉ Phỉ, Chúc Tố Nương kiếm chuyện với em à?"

Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: "Giờ thì em đã biết Chúc Tố Nương là loại người nào rồi.

Tư tưởng cứng nhắc lại bảo chúng ta không nghe lời cha mẹ.

Thảo nào anh không nói chuyện được với chị ta."

Chúc Nghiên Thu thở phào: "Mặc kệ chị ta đi em, chị ta là người phong kiến, không chung tiếng nói, có nói cũng không nghe, nói chuyện với chị ta chỉ thêm đau đầu.

Mà Phỉ Phỉ này, anh định lên chiến trường."

"Nhưng còn vết thương của anh?"

Phương Phỉ Phỉ nhìn vai Chúc Nghiên Thu: "Anh đừng nôn nóng, sức khoẻ quan trọng hơn, lành lặn rồi tính tiếp anh à."

Chúc Nghiên Thu quả quyết: "Vết thương của anh gần khỏi rồi, anh ngồi không lại còn lãng phí lương thực."

Chúc Nghiên Thu nóng ruột, cậu không ăn không ngồi rồi được nữa, những người đi lính cùng đợt với cậu đã giết rất nhiều quân địch thế mà cậu lại chỉ nằm mãi ở đây.Phương Phỉ Phỉ gật đầu: "Anh cảm thấy làm được thì cứ làm, nhưng mà chiến trường hiểm nguy, anh nhớ tự bảo vệ đấy."

Chúc Nghiên Thu cố nhịn cái đau ở vết thương để lao vào chiến trường, cậu ta quá hám lợi trước mắt.Chúc Tố Nương mà cậu coi thường đã trở thành bác sĩ được mọi người kính trọng còn cậu vẫn chưa lập được chiến công nào, nói gì đến vực lại nhà họ Chúc hay mang đến hạnh phúc cho Phương Phỉ Phỉ.Chúc Nghiên Thu ôm nỗi ghen ghét muốn lập chiến công, nhưng khi bò lom khom trong chiến hào, Chúc Nghiên Thu tràn trề nhiệt huyết định bóp cò đến phải sợ hãi, bất lực tột độ.Cậu không biết tay cậu bị làm sao mà không có sức bóp cò.

Lúc thì run lúc lại cứng đờ, không nghe theo mong muốn.Ngón tay cậu không phản ứng nhanh nhạy.Thân trai tráng Chúc Nghiên Thu căng tơ máu mắt, tay cậu làm sao thế này?Ninh Thư đang bận xử lý vết thương lại thấy Chúc Nghiên Thu mới đi đánh giặc một lúc được đưa về.

Cậu ta không bị thương mà bị ngất vì đạn pháo.

Có điều vết thương ở vai bị rách, máu chảy ướt đẫm áo.Ninh Thư rắc thuốc bột vào vết thương cũ của Chúc Nghiên Thu.

Vết thương đau làm Chúc Nghiên Thu tỉnh dậy, cậu mở mắt, hình ảnh rõ dần.Nhìn thấy Ninh Thư, Chúc Nghiên Thu giữ NinhThư, rít răng oán thán: "Chắc chắn là chị, chắc chắn là chị đã làm gì với tôi..."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 585: Con dâu nuôi từ bé - Không thể bắn súng


Chuyển ngữ: WanhooTay Chúc Nghiên Thu cứng đờ, dám chắc Chúc Tố Nương giở trò nhân lúc cậu bị thương, không thì làm sao tay cậu hết run lại cứng.

"Chúc Tố Nương, chị phải chịu trách nhiệm."

Chúc Nghiên Thu siết tay Ninh Thư không cho Ninh Thư đi.

Ninh Thư khó hiểu ra mặt: "Tay cậu bị làm sao?"

"Tay cậu vẫn bình thường mà, cậu còn đang cầm tay tôi đây?

Không trầy trật không đứt gãy, cậu lên cơn à."

Ninh Thư hất tay Chúc Nghiên Thu đi ra chỗ khác.

"Tay tôi không bắn súng được."

Chúc Nghiên Thu hét, cậu ta giơ tay: "Chị làm gì tôi?"

Ninh Thư như đang nhìn kẻ điên: "Cậu bị điên à Chúc Nghiên Thu?

Tay cậu vẫn lành lặn lại một mực nói có vấn đề.

Không phải tay mà đầu cậu có vấn đề mới đúng."

Chúc Nghiên Thu nằm buồn trên ván gỗ: "Ngoài chị, tôi không nghĩ ra ai biến tôi ra nông nỗi này."

"Cậu bị say súng lại đổ thừa cho tôi?

Cậu có lương tâm chút được không?"

Ninh Thư khinh: "Không lo được cho gia đình thì thôi, nay lại đổ trách nhiệm cho tôi xem chừng giỏi giang quá nhỉ?"

Chuyện gì cũng úp nồi cô, cô không chịu oan được."

Chị im đi, Chúc Tố Nương chị im cho tôi."

Chúc Nghiên Thu sợ Ninh Thư tiết lộ mối quan hệ của họ, gân cổ dữ dằn quát Ninh Thư.

Trong quân doanh này ai cũng biết cậu và Phương Phỉ Phỉ là cặp đôi yêu nhau học chung đại học.

Để người khác biết mối quan hệ của cậu và Chúc Tố Nương, làm sao cậu ở lại đây được nữa.

Chúc Nghiên Thu ghét dính dáng với Ninh Thư.

Ninh Thư: Thằng hèn!Phương Phỉ Phỉ chạy vào hỏi lo: "Anh có sao không Nghiên Thu?"

Chúc Nghiên Thu buồn bã: "Phỉ Phỉ, anh không bắn súng được, tay anh không bắn súng được rồi."

Phương Phỉ Phỉ hãi hùng: "Tay bị làm sao, sao lại không bắn được súng?"

"Chuyện gì vậy anh nói đi chứ?"

Phương Phỉ Phỉ rất lo cho Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nhún vai: "Nhìn tôi tôi cũng chịu.

Lúc cậu bị thương Phương Phỉ Phỉ túc trực bên cậu suốt, tôi làm gì cậu được.

Đừng ăn vạ tôi, tôi không nhận nổi trách nhiệm."

Ninh Thư kệ hai cô cậu, cô bận cứu lính bị thương.

Tiểu Đồng vừa làm vừa hỏi Ninh Thư: "Cô giáo có sao không ạ?"

Ninh Thư thấy Tiểu Đồng lo cho mình, cô lắc đầu: "Cô không sao, kệ hạng người đó."

Chúc Nghiên Thu không chắc do chị ta làm, cậu ta buồn quá cần trút nỗi lòng vào ai đó, vừa hay người đó là Ninh Thư.

Ninh Thư hừ thầm.

Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ buồn rười rượi, khác với Ninh Thư bận luôn chân luôn tay.

Phương Phỉ Phỉ còn hỏi Ninh Thư xem có cách nào chữa cho Chúc Nghiên Thu không.

Ninh Thư nhếch môi: "Tay cậu ta không bị làm sao mà là cậu ta bị say súng.

Say súng cũng như say sóng, say độ cao, vấn đề tâm lý không phải tại tay.

Tôi chỉ là quân y, chưa giỏi đến mức bệnh nào cũng chữa được."

Phương Phỉ Phỉ nhăn trán: "Không còn cách nào thật sao?

Chuyện này ảnh hưởng tương lai của Nghiên Thu.

Đất nước lâm nguy, thêm một người là thêm sức mạnh.

Nếu Nghiên Thu cầm được súng giết được quân xâm lược, vậy tôi sẽ mặt dày gọi xưng em gọi chị với bác sĩ Chúc.

Người người khốn khổ, chúng ta cần tạm gác ân oán cá nhân sang một bên."

Ninh Thư: ...Ninh Thư mất dần kiên nhẫn với Phương Phỉ Phỉ vừa nói lý lẽ vừa yêu cầu cô.

Làm như có mình cô ta được đi học, còn lại đều ngu dốt không bằng.

Nói giỏi thế chỉ muốn cô chữa cho Chúc Nghiên Thu thôi.

Đổi lại là người khác đợi đấy Phương Phỉ Phỉ quan tâm.

Quân doanh bao nhiêu người, bớt một Chúc Nghiên Thu không nên chuyện.

Ninh Thư lạnh giọng: "Tôi phải nói sao cô mới hiểu là tay cậu ta không bị làm sao đây.

Đó là vấn đề tâm lý của cậu ta, cậu ta bị say súng tôi không chữa được.

Cô yêu cầu tôi chữa chẳng bằng giúp Chúc Nghiên Thu vượt qua chướng ngại tâm lý, nếu không cậu ta đừng mơ cầm súng."

Phương Phỉ Phỉ nhăn mi, chị ta nói đến thế cô không nói được gì nữa.Chúc Nghiên Thu không nhận thấy đây là vấn đề tâm lý.

Vấn đề nằm ở ngón tay cậu chứ không phải bị say súng.

Ngón tay sẽ bị cứng đờ khi cần thực hiện động tác yêu cầu tập trung và chính xác.

Các chiến sĩ bên cạnh đều nhất trí cậu bị say súng, đến Phương Phỉ Phỉ cũng nói cậu bị say súng.

Chúc Nghiên Thu không tin, cậu cầm súng kiểm tra thử nhưng vẫn vậy.

Tình hình của Chúc Nghiên Thu tất nhiên không được ra trận.

Vừa không bảo đảm an toàn bản thân, khả năng cao sẽ liên lụy người khác.

Cậu ta bị điều đến đội hậu cần, làm việc trong nhà bếp.

Phụ bếp an toàn hơn chống giặc ngoài kia, nhưng Chúc Nghiên Thu không muốn.

Cậu là sinh viên được tiếp thu tư tưởng mới mà lại làm phụ bếp, cậu không chấp nhận được.

Cậu có học thức cao, quân tử không động vào việc bếp núc.

Chúc Nghiên Thu sẵn sàng bò trong chiến hào, sẵn sàng mạo hiểm trên chiến trường, chết bởi đạn giặc cũng không muốn cầm thìa, cầm đũa đứng bếp nhóm củi.

Phụ bếp nào có tương lai, cái cậu cần là rạng danh tổ tiên.

Ninh Thư nhìn thấy Chúc Nghiên Thu đeo tạp dề, mặt mũi nhọ nhem mang cơm đến mà chết cười.

Cô buồn cười lắm nhưng ngoài mặt tỉnh bơ.

Cơm Chúc Nghiên Thu phát cho cô rất ít, cậu ta trả thù cô đây mà.

Chúc Nghiên Thu cười khẩy với Ninh Thư rồi huênh hoang đi mất.

Ninh Thư bĩu môi, cái thể loại gì!"

Cô giáo ăn cơm của em đi."

Tiểu Đồng đưa cơm của mình cho Ninh Thư.

Ninh Thư không nhận: "Em ăn của em không phải cho cô, cô ăn chỗ này no rồi."

Ninh Thư ăn lương khô với dưa muối, cảm thán sự khác biệt giữa người với người.

Chúc Nghiên Thu cho Phương Phỉ Phỉ ăn trứng rán, lách luật cho Phương Phỉ Phỉ ăn đồ ăn.

Đến lượt cô thì cắt bớt cả khẩu phần.

"Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Chúc."

Phương Phỉ Phỉ vào lều nói với Ninh Thư, thái độ không vui.

Đúng lúc này không quân trên trời thả bom, Ninh Thư hét lên: "Nằm xuống."

Cô kéo Tiểu Đồng nằm sấp xuống.

Phương Phỉ Phỉ nghe Ninh Thư nhắc nhở cũng nằm bò ra đất.

Cô ta là phóng viên chiến trường chạy khắp nơi chụp ảnh mỗi ngày, cô ta biết cách tự bảo vệ.

Bom tiếp đất nổ "bùm".

Ninh Thư đã bịt tai nhưngvẫn bị ù.

Làn sóng chấn động bắn ra đau cả tim.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 586: Con dâu nuôi từ bé - Bào chế thuốc


Chuyển ngữ: WanhooMấy quả bom rơi xuống liên tiếp, mặt đất rung lắc, lều vải dựng tạm bị sóng nhiệt lật đổ.

Một số người bị thương trong lều nằm gần nơi bom rơi nên bị nổ tung xác.

Ninh Thư ngẩng nhìn những người bị thương đã chết, họ đều là những người cô cố hết sức mới cứu được, vậy mà một quả bom đã biến tất cả nỗ lực của cô thành mây khói.

Không quân bay quanh một vòng rồi rú động cơ bay đi nơi khác.

Mặc dù điểm bom rơi không chính xác nhưng vẫn hoàn thành mục đích phá hoại.

Bức xạ nhiệt và tia bức xạ cũng ảnh hưởng nặng cho cơ thể con người.

Ninh Thư lắc đầu, tai cô ù ù, không nghe rõ mọi người nói gì, tình trạng này sẽ kéo dài một lúc.

Lều bị hỏng, nhiều người bị thương lại bị thương thêm.

Đường Chính dẫn đội lính đến kiểm tra, anh ta hỏi Ninh Thư: "Bác sĩ Chúc có sao không?"

Ninh Thư không nghe thấy, cô ngoáy tai hỏi Đường Chính: "Có một số người sắp lành, anh cử đội chở họ về đi chứ ở đây nguy hiểm lắm."

"Tôi biết rồi.

Sĩ quan trưởng tìm cô, anh ấy cần thay băng."

Đường Chính hét to.

Cố lắm Ninh Thư mới nghe ra, cô xử lý vết thương của những người bị ảnh hưởng bởi bom nổ trước.

"Phương Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ."

Chúc Nghiên Thu chạy thục mạng, thấy Phương Phỉ Phỉ ngồi bệt thì đỡ cô dậy: "Em có sao không Phỉ Phỉ?"

Phương Phỉ Phỉ đang ngẩn ngơ, nhìn thấy Chúc Nghiên Thu cô bỗng hoen bờ mi ôm chầm Chúc Nghiên Thu, lặp đi lặp lại câu: "Em không sao, em không sao."

Đường Chính chỉ huy binh lính khênh những người bị thương đi nơi khác, chuẩn bị đưa họ trở về.

Ninh Thư suy nghĩ, nói với Đường Chính: "Các anh về Thượng Hải à?

Tôi viết thư nhờ các anh gửi về được không?"

Đường Chính gật đầu: "Được."

Ninh Thư hoàn tất việc dang dở thật mau.

Cô bối rối, cô không có giấy không có bút.

Đường Chính đưa cô cây bút máy, lại lấy giấy ở chỗ lính đưa Ninh Thư.

"Cảm ơn sĩ quan Đường."

Ninh Thư cầm giấy, lau tấm ván bám đầy bụi để kê, bắt đầu nghĩ xem viết gì cho Chúc Tư Viễn.

Ninh Thư kể về công việc bận rộn của mình, kể cô đã cứu nhiều chiến sĩ bị thương vì bảo vệ đất nước.

Cô nhắn Chúc Tư Viễn đừng nhớ cô.

Viết xong thư mà cô cảm thấy như đã sống lâu lắm rồi.

Cô lên tiền tuyến không quản thời gian bận cứu người suốt ngày, ngủ dậy lại cứu người.

Ninh Thư không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, không biết Chúc Tư Viễn sống thế nào.

Đưa thư cho Đường Chính, Ninh Thư nói: "Làm phiền sĩ quan Đường."

Đường Chính cất thư, Ninh Thư nói thêm: "Vẫn chưa xin được thêm thuốc sao?

Tôi sắp hết thuốc rồi, anh đưa tôi thuốc bắc cũng được, tự sẽ tôi bào chế thuốc."

Thuốc bột của Ninh Thư đã dùng hết, không có thuốc cầm máu sẽ có nhiều người chết vì mất máu quá nhiều, không đủ thời gian cho cấp cứu.

Ở đây không thể truyền máu cũng không đủ điều kiện để truyền máu, không cầm được máu chỉ có chết.

Ninh Thư không đợi Đường Chính trả lời, cô lấy giấy ở chỗ binh lính, viết các tên thuốc vào: "Tôi cần những loại thuốc này, thuốc bột này dùng để cầm máu, hết thuốc rồi tôi không cứu được người."

Đường Chính gật đầu, nhắc Ninh Thư qua thay băng cho sĩ quan trưởng rồi đi làm nhiệm vụ.

"Chị giỏi quá, quen cả cấp trên.

Tôi không biết chị giỏi vậy đấy."

Chúc Nghiên Thu nổi giận khi thấy Ninh Thư nói chuyện với Đường Chính.

Cậu chỉ là lính quèn mà Chúc Tố Nương đã nói chuyện được với Đường Chính.

Đường Chính là ai, là trợ thủ đắc lực của sĩ quan trưởng đội quân này.

Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu đỡ Phương Phỉ Phỉ đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu chua loét.

Thấy Ninh Thư cứ nhìn mình, Chúc Nghiên Thu tiếp tục nói đểu: "Thân là bác sĩ vẫn anh này anh kia, phận làm vợ không biết giữ gìn."

Chúc Nghiên Thu khinh cái người quen biết rộng hơn cậu.

Khinh cái người dốt đặc cán mai dù có thay đổi vẫn không đổi thay được quá khứ ti tiện bị bán làm con ở.

Chúc Nghiên Thu đã quên mình là dân trí thức mới, đã quên quyền bình đẳng, quyền tự do, quyền theo đuổi hạnh phúc.

Ninh Thư lạnh mặt: "Cậu đi ỉa bằng miệng à mà thối thế?"

"Tôi phận làm vợ không biết giữ gìn vậy cậu nói xem ai là chồng tôi?"

Ninh Thư khinh: "Có giỏi nói xem chồng tôi là ai?"

"Chị..."

Chúc Nghiên Thu nhìn xung quanh, không dám nói quan hệ của mình và Ninh Thư.

Hừ, trông cái bộ dạng hèn nhát vô dụng kìa, thật chẳng ra làm sao.

Chúc Nghiên Thu nổi giận, cậu nghiến răng không đáp trả.

Ninh Thư mặc xác Chúc Nghiên Thu.

Xứ lý xong vết thương cho mọi người, cô dặn dò Tiểu Đồng sau đó đeo hòm thuốc đi thay băng cho sĩ quan trưởng.

Sĩ quan trưởng quân doanh này rất giỏi, mới hơn ba mươi nhưng đã chỉ huy được cả đội quân đánh giặc.

Chí ít có Chúc Nghiên Thu ở tuổi đó không làm được điều ấy.

Có lẽ anh ta có người chống lưng, hoặc có thể là người phông bạt to.

Ninh Thư đeo hòm thuốc vào lều của sĩ quan trưởng.

Sĩ quan trưởng đang xem bản đồ, mặt anh ta tái nhợt.Ninh Thư chào sĩ quan trưởng theo phong cách quân đội: "Chào sĩ quan trưởng."

Sĩ quan trưởng ừ một tiếng: "Tôi nghe Đường Chính nói cô cứu tôi?"

Ninh Thư gật đầu, là cô cứu anh ta.

Ninh Thư bảo sĩ quan trưởng cởi áo, tháo lớp băng xử lý vết thương đã mưng mủ rồi lại quấn băng mới, cất vải thấm máu.

"Dùng lại cả vải này?"

Sĩ quan trưởng thấy Ninh Thư cất miếng băng bèn hỏi.

"Tất nhiên rồi, giặt sạch phơi khô vẫn dùng được.

Băng vải thiếu thốn đành phải tái sử dụng thôi."

Thiếu đồ nên phải nghĩ cách, phải có vải để băng vết thương.

Sĩ quan trưởng thở dài: "Cô giỏi lắm, dù là nữ nhưng nghe Đường Chính nói cô đã cứu rất nhiều người.

Sau khi kết thúc chiến sự tôi sẽ tặng cô Huân chương Quân công hạng ba."

"Cảm ơn sĩ quan trưởng."

Ninh Thư ngay lập tức giơ tay chào cảm ơn.

Cô đón nhận vinh dự này, cô xứng đáng nhận được nó.

Chúc Tố Nương có huân chương sẽ có cuộc sống khá hơn.

Ninh Thư không biết cô ở lại thế giới này bao lâu.

Chúc Tố Nương nhút nhát, không biết cô ấy có làm bác sĩ được không.

Kiên cường sống vì mình không hề khó, dù có sốngvì Chúc Tư Viễn cũng phải dũng cảm, trở thành người mẹ mà Chúc Tư Viễn tự hào.Chúc Tư Viễn cũng đang hãnh diện về mẹ mình đó thôi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 587: Con dâu nuôi từ bé - Nhận huân chương


Chuyển ngữ: WanhooMấy hôm sau Đường Chính qua đưa Ninh Thư một bức thư và một ít thuốc bắc.

Ninh Thư xem thư, là thư Chúc Tư Viễn gửi cô.

Thằng bé kể đã cho thầy giáo và bạn bè xem thư, ai cũng khen u con là anh hùng.

Chúc Tư Viễn lo lắng mà cũng tự hào về cô.Cuối thư còn nhắc Ninh Thư hãy tự bảo vệ, nói con sẽ chóng lớn để lên chiến trường đánh giặc.Ninh Thư đọc thư mà cảm thấy Chúc Tư Viễn đã trưởng thành nhiều.Cô cất thư, vào việc xử lý thuốc bắc, cô cũng dạy Tiểu Đồng cách phân loại.

Ninh Thư và Tiểu Đồng có thêm một nhiệm vụ đó là phân loại thuốc, thời gian ngủ ngày càng bị eo hẹp.Ninh Thư vẫn cho Tiểu Đồng thời gian nghỉ ngơi, cô luyện Tuyệt Thế Võ Công nên gắng được, Tiểu Đồng còn nhỏ không chịu được.May mà có thuốc bắc, Ninh Thư và Tiểu Đồng đỡ nặng việc hơn.

Đường Chính tìm đến Ninh Thư để bàn về sản xuất số lượng lớn thuốc bột từ bài thuốc của Ninh Thư.

Chuyến này về Đường Chính mới nhận ra các đội quân khác tổn thất nặng nề, nhiều người bị thương chết do không kịp cấp cứu.

Thời chiến loạn tính mạng con người rẻ mạt nhưng thống kế số lượng người tử vong quá lớn, quá nhiều chiến sĩ hi sinh vẫn ảnh hưởng đến tinh thần quốc gia.

Đường Chính để ý từ trước thấy bác sĩ đội mình sử dụng thuốc bột.

Nước mình có rất nhiều thảo dược, trong trường hợp thiếu thuốc tây có tác dụng nhanh, dùng thuốc bắc mà ông cha để lại là hướng đi tuyệt vời.

Ninh Thư nghĩ ngợi rồi hỏi: "Đây là ý tưởng của ai?"

"Tôi phản hồi tình hình với sĩ quan trưởng, sĩ quan trưởng nói nếu cô giao bài thuốc của cô, anh ấy sẽ trao tặng cô Huân chương Quân công hạng nhì."

Đường Chính nhìn Ninh Thư: "Công trạng của cô cao hơn một đại đội trưởng rồi đấy."

Một bài thuốc đổi một Huân chương Quân công hạng nhì quá lời, song Ninh Thư có mục đích khác, cô nói với Đường Chính: "Được, nhưng tôi có điều kiện.

Tôi muốn xin cấp bản quyền cho bài thuốc này, nó thuộc về Chúc Tố Nương tôi, người khác không thể ăn cắp."

Bài thuốc này có là gì đâu, tình hình nguy nan cần phổ biến cứ phổ biến thôi.

Tuy nhiên nó cần có tên, xin cấp bản quyền thuộc về Chúc Tố Nương, hòa bình lập lại có bản quyền đồng nghĩa với có tiền."

Bản quyền?"

Đường Chính không hiểu lắm, Ninh Thư giải thích: "Dù tôi đã giao nó cho lãnh đạo nhưng nó chỉ thuộc về mình tôi, tôi luôn có quyền sở hữu nó."

Đường Chính ngẫm nghĩ, anh ta nhìn Ninh Thư: "Cô không giao nó hoàn toàn."

"Ai mà chẳng hám danh hả sĩ quan Đường.

Tôi giao bài thuốc cho lãnh đạo nhưng về lý nó vẫn thuộc về tôi, không toàn quyền bởi các anh."

Ninh Thư mỉm cười.

Đường Chính lắc đầu: "Tôi cần báo cáo lại với sĩ quan trưởng."

Ninh Thư gật đầu.

"Sĩ quan trưởng định trao tặng cô giáo Huân chương Quân công hạng nhì ạ?"

Tiểu Đồng hâm mộ Ninh Thư: "Cô giáo giỏi quá."

Ninh Thư cười mỉm, có được hay không còn chưa biết.

Ninh Thư nhìn Tiểu Đồng: "Về sau em cũng sẽ là quân y."

Tiểu Đồng xấu hổ nhưng rồi lại buồn vì một lý do nào đó.

Ninh Thư nhìn là biết cô bé đang buồn cho số phận."

Em sẽ trở thành một bác sĩ mẫu mực."

Ninh Thư kể chuyện mình bị chồng bỏ rơi, nuôi con một mình, tham gia lớp tập huấn quân y để kiếm sống.Tiểu Đồng nghe mà trợn tròn mắt: "Còn bố của đứa bé đâu ạ?"

"Cô có nói là cậu ta bỏ rơi vợ con mà, chẳng có gì đáng ngại."

Ninh Thư không mấy quan tâm."

Suy nghĩ của cô giáo cởi mở quá."

Cùng là người bị tổn thương nên Tiểu Đồng thân với Ninh Thư hơn.Xoắn xuýt chuyện buồn cũng có được gì đâu, khổ đến mấy vẫn thay đổi được.

Có chết cũng phải chết ý nghĩa, có chết cũng phải đổ tội cho kẻ khác.Đời chị khổ vậy rồi, chị thương thêm người ta chỉ càng làm chị khổ hơn.Đường Chính qua báo cho Ninh Thư biết sĩ quan trưởng đã chấp nhận điều kiện của Ninh Thư.

Sĩ quan trưởng cũng đã chọn ngày đích thân trao tặng huân chương cho Ninh Thư.Ninh Thư nhẹ cả người, thôi thì cũng giành được quyền về mình.

Cô hài lòng với kết quả này, nếu lãnh đạo muốn cướp trắng cô cũng chịu.Sĩ quan trưởng với cơ thể đang bị thương đeo huân chương cho Ninh Thư.

Anh ta còn đưa Ninh Thư bản chứng minh thuốc bột này vẫn thuộc quyền sở hữu của Ninh Thư.Đọc bản chứng minh, Ninh Thư liếc nhanh qua mặt sĩ quan trưởng, có gì đó không đúng ở đây.

Sĩ quan trưởng đang trả ơn cứu mạng, nếu cô cầm bản chứng minh này vậy đôi bên không ai nợ ai.Ân tình là món nợ khó trả nhất, nợ gì cũng không được nợ ân tình.

Nếu anh ta không chết, khả năng cao ngày sau sẽ là lãnh đạo cấp cao, được anh ta mang ơn đáng giá hơn bản quyền.Ninh Thư phải lo cho tương lai của Chúc Tư Viễn, quen anh ta có lợi cho Chúc Tư Viễn.

Sau khi cô đi, anh ta sẽ hỗ trợ Chúc Tố Nương một phần nào đó.Nhiều tiền đến mấy cũng không mua được quan hệ.Ninh Thư xé bản chứng minh, đưa bài thuốc cho sĩ quan trưởng, chào phong cách quân đội: "Tôi là công dân của đất nước.

Cách chế thuốc bột này vô cùng đơn giản, nếu như thuốc bột cứu được nhiều chiến sĩ hơn, nhiêu đó đều thuộc về công lao của tôi.

Cần bản chứng minh không cần thiết."

Sĩ quan trưởng nhăn mày, anh ta cười nhận bài thuốc.

Đường Chính đứng cách Ninh Thư hai bước chân nói với Ninh Thư: "Phải lắm."

Ninh Thư vuốt mồ hôi, suýt nữa cô bị đồng tiền che mờ con mắt.

Chúc Tố Nương một thân phụ nữ nuôi con ở thời loạn được bảo vệ quan trọng hơn.Chúc Nghiên Thu trong bếp chăm chỉ nhóm củi tức đỏ con mắt khi nghe kể Ninh Thư được trao tặng Huân chương Quân công hạng nhì.

Cậu ta không tin, chị ta làm nên công trạng gì mà được tặng Huân chương Quân công hạng nhì, huân chương đó ở đâu ra.Chúc Nghiên Thu bỏ lại củi lửa, đi tìm Ninh Thư hỏi cho ra nhẽ: "Sao chị lại được tặng Huân chương Quân công hạng nhì, hay là chị đã làm gì bẩn thỉu?"

Ninh Thư tháo găng tay, tát bốp một cái làm lệch mặt Chúc Nghiên Thu, cậu ta lảo đảo suýt ngã.Ninh Thư lạnh lùng: "Cậu nói cái gì, có giỏi nhắc lại xem."

Chúc Nghiên Thu bị tát ong đầu, nghe thế liền hét: "Đồ mặt dày vô liêm sỉ phận làm vợ không biết giữ gìn nhà chị đã làm chuyện gì bẩn thỉu rồi?"

Tại sao?

Chúc Nghiên Thu không chấp nhận được việc chị ta được tặng Huân chương Quân công.Ninh Thư lại tát Chúc Nghiên Thu, một bên másưng vù đối lập rõ ràng với má bên kia.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 588: Con dâu nuôi từ bé - Chị dám tát tôi


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu ăn hai phát vả của Ninh Thư ngồi sụp xuống lắc cái đầu ong ong, má cậu nóng bừng, trợn mắt ngạc nhiên: "Chị dám tát tôi?"

"Cậu còn mồm thối nữa là tôi đánh chết cậu chứ không phải có mỗi ăn tát thôi đâu."

Ninh Thư lạnh lùng, nhìn đi, cái loại này mà Chúc Tố Nương còn không nỡ giết.Học nhiều đến mấy cũng không thay đổi được cái ác ngấm vào máu.

Chúc Nghiên Thu là minh chứng rõ nhất cho thứ mặt người dạ thú.Chúc Nghiên Thu tức run người: "Chúc Tố Nương, chị quá trớn rồi đấy."

Ninh Thư liếc xéo, mặc xác cậu ta.

Chúc Nghiên Thu đừng mơ thành danh, xác định cả đời làm bốc vác thuê nhé.Chúc Nghiên Thu nghiến răng nói khẽ: "Chúc Tố Nương, chị định giết chồng sao?"

"Đàn ông đàn ang nói to lên, nói nhỏ thế ai nghe?"

Ninh Thư cười khỉnh, định mang danh chồng ra dọa cô nhưng không dám công khai mối quan hệ, thôi thì cũng cạn lời.Lần đầu Ninh Thư gặp người đã vô dụng lại ưa sĩ diện, muốn người khác cung phụng cậu ta như ông trời.Để tôi cho cậu thăng thiên bây giờ.Thấy Ninh Thư hống hách, Chúc Nghiên Thu ôm bụng tức bỏ đi.Chúc Nghiên Thu chính là con chim sẻ mổ lưng trâu.

Chỉ biết bắt nạt Chúc Tố Nương, bắt nạt kẻ yếu ra bề mình giỏi.Mặc dù địa vị Ninh Thư đã khác nhưng cậu ta vẫn ảo tưởng về sự tự tin trước Ninh Thư.Chúc Nghiên Thu không nhịn được cơn giận ăn tát bởi Ninh Thư, cậu ta kể với mọi người Chúc Tố Nương bị cha mẹ bán cho nhà giàu làm con ở.

Không biết ăn may thế quái nào lại thành chiến sĩ quân y.

Cậu ta còn nói Huân chương Quân công hạng nhì của Ninh Thư có vấn đề, cái thứ đàn bà có công trạng gì để được trao huân chương.Ninh Thư nghe tin đồn chỉ chẹp miệng, xoa ngực.

Cô nhìn chồng cô đi, vừa hèn vừa ác, tám chuyện khắp nơi buông lời lẽ xấu xa.Cô thành công nên Chúc Nghiên Thu ghét.

Bộc phát bản tính độc ác tung tin đồn nhảm vì ghen với cô.Cô có hi sinh bao nhiêu vì cái loại này, cậu ta vẫn luôn coi đó là điều hiển nhiên.Cái thằng Chúc Nghiên Thu thiếu đánh đây mà.Ninh Thư bẻ khớp cổ tay đánh Chúc Nghiên Thu.

Còn để cô nghe mấy lời không đâu, cô gặp lần nào cô đánh lần đó.Phương Phỉ Phỉ qua tìm Chúc Nghiên Thu, thấy Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư đánh tơi tả, vật ngã không đứng lên nổi.

Phương Phỉ Phỉ cau có, hậm hực với Ninh Thư: "Bác sĩ Chúc quá đáng rồi đấy."

Ninh Thư bật cười: "Tôi quá đáng?

Điều bạn trai cô làm mới quá đáng.

Các cô cậu yêu đương cứ việc, đừng động vào tôi.

Ngày xưa cậu ta ăn đồ của tôi, dùng đồ của tôi, cô cậu hẹn hò bằng tiền bán đậu của tôi, cậu ta không nói cho cô biết những điều đó đâu nhỉ."

Phương Phỉ Phỉ sững sờ: "Điều kiện nhà Nghiên Thu mà cần tiêu tiền bán đậu của chị?"

"Ha ha, họ Chúc giàu thật nhưng đó là chuyện mấy năm trước rồi.

Họ Chúc phá sản, bán đát bán nhà, cả nhà..."

"Chúc Tố Nương chị im ngay, chị im ngay cho tôi..."

Chúc Nghiên Thu hốt hoảng ngắt lời Ninh Thư: "Chị cuỗm tiền nhà họ Chúc, chị là thứ phản chủ trơ tráo."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư cười khẩy: "Tiền của nhà cậu cho cậu đi học cả rồi.

Cậu hứa sẽ vực lại họ Chúc nhưng đi biệt ba, bốn năm.

Tiền học, tiền ăn, tất cả các khoản tiền cậu tiêu đều là tiền tôi nai lưng ra bán đậu."

"U chết cậu còn chẳng về."

Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu trân trân: "Thật sao?"

"Phỉ Phỉ, em đừng nghe chị ta nói vớ vẩn."

Chúc Nghiên Thu hoảng loạn nắm tay Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ vung tay.Phương Phỉ Phỉ lùi về sau, nghẹn ngào: "Anh lại nói dối em.

Em tưởng anh đã thú thật rồi nhưng không ngờ anh vẫn giấu em.

Chúc Nghiên Thu, uổng công em lo cho anh, theo anh lên chiến trường.

Nào ngờ anh vẫn lừa em, anh lừa em vui lắm đúng không, anh thấy em ngu lắm đúng không?"

Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu mặt mũi lấm lem, khác xa Chúc Nghiên Thu tươm tất, quần áo sạch sẽ ngày nào.

Chúc Nghiên Thu xấu tệ, không còn bóng dáng của công tử nhà giàu.Phương Phỉ Phỉ bỏ chạy, Chúc Nghiên Thu đanh giọng với Ninh Thư: "Chúc Tố Nương chị là đồ độc ác."

Rồi đuổi theo Phương Phỉ Phỉ.Ninh Thư phủi bụi vẫy tay chào hai cô cậu.

Đuổi bắt nhau nhớ để ý không trung nhé, không quân địch có thể tập kích bất cứ lúc nào đấy.Ninh Thư cứ tưởng họ sẽ chia tay, vậy mà đêm đó Phương Phỉ Phỉ lại qua tìm cô.Đêm hôm đến tìm thế này, chắc cũng biết đêm đến Ninh Thư mới rảnh.Phương Phỉ Phỉ thấy Ninh Thư đang dọn dẹp, cô ta ấp úng một lời khó nói: "Bác sĩ Chúc, tôi có chuyện muốn nói với chị."

"Chúng ta không thân, chẳng có gì để nói hết.

Nói thật, chồng tôi đang yêu cô rồi, cô cứ nhất thiết khuyên nhủ tôi bằng cái giọng theo đuổi hạnh phúc thì tôi không muốn nghe."

Ninh Thư nằm xuống ván chuẩn bị đi ngủ.

Họ muốn yêu nhau muốn cãi nhau, muốn làm trời làm biển gì cũng mặc kệ họ.Phương Phỉ Phỉ bặm môi: "Tôi chưa từng muốn làm ai tổn thương, nhưng tôi đã lỡ yêu chồng chị khi mà chính tôi không tỏ tường sự thật."

Ninh Thư: →_→"Chúng ta ra ngoài nói vài chuyện về Chúc Nghiên Thu đi."

Phương Phỉ Phỉ nói: "Ba chúng ta cứ tổn thương nhau cũng chẳng được gì, tốt hơn hết nên giải quyết một lần cho xong."

Ninh Thư nói: "Muốn nói gì cứ nói ở đây, ở ngoài nhiều muỗi, tôi mệt cả ngày rồi không muốn đi."

Phương Phỉ Phỉ hết cách, ngập ngừng: "Tôi nghe nói chị trình một bài thuốc nên được trao tặng Huân chương Quân công hạng nhì, tôi biết chị có cách chữa được cho Chúc Nghiên Thu."

Ninh Thư lắc ngón tay: "Thứ nhất, tôi không biết chữa cho Chúc Nghiên Thu.

Cậu ta bị say súng, không cầm súng không làm việc yêu cầu tỉ mỉ, độ chính cao thì sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Thứ hai, huân chương tôi có vì tôi ra sức cứu người, nhận được vì cố gắng cứu mạng chiến sĩ bị thương, tôi xứng đáng với huân chương này."

"Không lẽ chị đành lòng nhìn Chúc Nghiên Thu chỉ quanh quẩn trong xó bếp sao?"

Phương Phỉ Phỉ bất lực: "Nghiên Thu được đi học không nên bị vùi dập như thế.

Tôi biết chị hận chúng tôi nhưng đất nước nguy nan, thêm một người là thêm sức mạnh chống giặc."

Ninh Thư nhếch môi: "Ai nói Chúc Nghiên Thu bịvùi dập?

Chính cô cũng nói thêm một người là thêm sức sức mạnh chống giặc đóthôi.

Dù là chiến sĩ hậu cần hay chiến sĩ tiền tuyến đều đang góp một phần sứclực chống giặc, ai nghĩ nhiều như cô."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 589: Con dâu nuôi từ bé - Giật chồng người ta


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không hiểu tại sao cô phải chữa tay cho Chúc Nghiên Thu.

Lúc nào Phương Phỉ Phỉ cũng ra vẻ tôi vì mục đích cao thượng yêu cầu cô chữa cho Chúc Nghiên Thu.Nói thì hay lắm, làm như cô không chữa cho cậu ta tức cô là tội đồ của dân tộc không bằng.

Cô chữa khỏi tay cho Chúc Nghiên Thu rồi đợi bị chồng bỏ?Ninh Thư lạnh lùng: "Tay Chúc Nghiên Thu không bị làm sao, cậu ta bị say súng chứ không phải bị bệnh, tôi không chữa được.

Tôi chỉ là quân y chứ không phải thần y, không phải bị làm sao cũng chữa được."

Phương Phỉ Phỉ thở dài: "Tôi biết chị khó chịu nhưng chị nên gác cảm xúc sang một bên, nỗ lực sống, chặn bước chân quân xâm lược.

Biết đâu, biết đâu Chúc Nghiên Thu sẽ về với chị thì sao."

Ninh Thư: Σ(°°)Nói thế làm cô sợ đấy, Chúc Nghiên Thu về với cô?

Ha ha ha.Có mà biết đâu dù không muốn nhưng hai cô cậu sẽ chia tay, Chúc Nghiên Thu lãng tử quay đầu về với người vợ Chúc Tố Nương nhưng thật tâm vẫn yêu Phương Phỉ Phỉ.

Chúc Tố Nương vẫn khổ, ngày ngày sống với một người rỗng trái tim.Tình yêu của Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ trải qua chiến tranh càng thêm thuần khiết, trong tim người này có hình bóng người kia.

Gặp lại nhau khi tóc đã bạc mái đầu, đứng nhìn nhau thôi cũng đủ để dệt lên bản tình ca xúc động.Dù không đến với nhau nhưng không có nghĩa hai người họ không còn yêu nhau."

Bác sĩ Chúc, tôi xin chị hãy chữa tay cho Chúc Nghiên Thu.

Anh ấy nên đi đánh giặc chứ không phải làm phụ bếp."

Phương Phỉ Phỉ khẩn khoản cầu xin Ninh Thư.Ninh Thư khinh thầm: "Dân trí thức các cô được tiếp thu tư tưởng mới, giương cao lý lẽ mọi hi sinh đều như nhau.

Dù là tiến tuyến hay hậu phương, dù là giàu có hay nghèo khổ, cấp bậc địa vị khác nhau nhưng tất cả đều đang cống hiến cho sự nghiệp đánh đuổi giặc ngoại xâm.

Đó là điều mà các cô nêu cao mà?

Chúc Nghiên Thu bị say súng, làm việc trong đội hậu cần nhưng vẫn đóng góp được cho quân đội, hay là cô Phương đây coi thường chiến sĩ hậu cần?"

Mồm bô bô công bằng, tự do, bác ái nhưng thực chất vẫn âm thầm phân loại vị trí, cấp bậc, giương cao ngọn cờ chỉ để cho dân thấy bề nổi của mục đích.

Ví dụ như yêu đương tự do, phản đối ép cưới, diễn giải ngọt tai đang giải phóng tư tưởng, giải phóng con người.

Nếu bạn không đồng ý vậy bạn là cái đồ tư tưởng phong kiến, rập khuôn cổ hủ.Bày đặt biện hộ để loại bỏ vợ bỏ con được theo đuổi hạnh phúc.Phương Phỉ Phỉ giật mình, bặm môi: "Tôi không coi thường chiến sĩ hậu cần.

Chúc Nghiên Thu là sinh viên không nên mai một tài năng ở góc bếp.

Không liên quan đến có coi thường hay không."

Ninh Thư chẳng hiểu, nói với Phương Phỉ Phỉ: "Tài năng gì?

Lên chiến trường cầm súng giết giặc, kiến thức văn hoá du nhập từ nước ngoài của cậu ta vận dụng được vào việc nào?

Tài năng đã sao, cậu ta định ngâm thơ cảm hoá quân giặc à?"

Chúc Nghiên Thu đâu phải sinh viên học viện quân sự, cậu ta chỉ là cậu sinh viên gầy yếu, đặt điều tài năng?Phương Phỉ Phỉ đen mặt, đành nói: "Chị hận tôi và Chúc Nghiên Thu chứ gì.

Chuyện này ảnh hưởng tương lai của Chúc Nghiên Thu, tôi nhờ chị, tôi xin chị cứu Chúc Nghiên Thu với."

Ninh Thư: →_→"Tôi đã nói là tôi không chữa được.

Tôi có biết Chúc Nghiên Thu bị làm sao đâu."

Ninh Thư đứng dậy phủi mông."

Tôi mệt lắm, tôi cần đi nghỉ.

Tôi rất bận, đừng có hơi chút lại tìm tôi nói chuyện.

Thời gian là mạng người cô hiểu không?

Tôi không quan tâm chuyện của cô và Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu chỉ là cái thứ bỏ vợ bỏ con, Chúc Nghiên Thu không muốn sống với tôi không lẽ tôi cứ nằng nặc đòi sống với cậu ta?"

"Tôi cũng nói luôn với cô Phương thế này, cô giật chồng người ta thì hãy biết tự trọng.

Cô cậu không có quyền yêu cầu tôi làm gì, càng đừng lởn vởn trước mặt tôi."

Ninh Thư cười khinh rồi đi chỗ khác.Công bằng gì mà lên mặt yêu cầu cô, cô ghét nhất cái thể loại này.Phương Phỉ Phỉ thở dài, cô chưa từng muốn làm ai đau khổ.

Cô cũng là người bị hại, nhìn như hạnh phúc nhưng cũng giống Chúc Tố Nương thôi.Phương Phỉ Phỉ đến gặp Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu đang đợi Phương Phỉ Phỉ, cậu đón Phương Phỉ Phỉ: "Chúc Tố Nương nói thế nào?"

Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: "Chúc Tố Nương vẫn nói không biết chữa.

Em về đây."

Nói rồi Phương Phỉ Phỉ định đi về.Thái độ hời hợt của Phương Phỉ Phỉ làm Chúc Nghiên Thu hoảng sợ, cậu giữ tay Phương Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, em vẫn giận anh sao?"

Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu: "Anh nói dối em hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ anh thật lòng với em.

Anh có vợ có con nhưng em không hề hay biết.

Anh nói mẹ anh chèo chống cả nhà anh nhưng nhà anh phá sản lâu rồi.

Anh chưa từng nói thật với em, em phải nghe sự thật từ Chúc Tố Nương."

Cô bị Chúc Tố Nương nhục mạ, cô không giận ư?

Cô rất giận nhưng về tình về lý cô thua rồi.

Cô là người thứ ba, bị chửi thẳng mặt mà không cãi được.Phương Phỉ Phỉ cô có lòng tự trọng, cô sẽ không bao giờ chung chồng với người khác.

Cô học cao không phải để đi làm vợ lẽ người ta."

Anh chưa từng muốn nói dối em.

Vì anh quá yêu em, anh sợ em chia tay anh.

Nhà anh phá sản sau khi bố anh mất nên anh không dám nói cho em biết, anh sợ em bỏ anh vì nhà anh không khá giả."

"Anh muốn thành danh trên chiến trường, cho em một đời hạnh phúc và vinh quang."

Chúc Nghiên Thu luống cuống.Phương Phỉ Phỉ gạt tay Chúc Nghiên Thu: "Chúng ta quen nhau lâu như thế, anh không biết em là người thế nào à.

Em không quan tâm gia đình anh, anh giấu em lừa em mọi chuyện mới là đang sỉ nhục em."

"Chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại.

Cứ tạm vậy đi, trước mắt cần sống và trở về, đừng nhắc đến tình cảm nữa."

Đôi mắt Chúc Nghiên Thu mất đi ánh sáng, đau khổ xin: "Anh không sống nổi nếu thiếu em, em đừng làm vậy mà Phỉ Phỉ."

Phương Phỉ Phỉ lắc đầu, một đi không ngoảnh lại, bóng dáng chìm dần vào bóng đêm.Chúc Nghiên Thu ngã khuỵu, vò đầu bứt tai đấm đầu liên tục.Trái tim cào xé nhói đau, cậu chưa từng yêu ainhiều như yêu Phương Phỉ Phỉ, mất Phương Phỉ Phỉ là nỗi đau lớn nhất đối vớiChúc Nghiên Thu.
 
Back
Top Bottom