Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 780: Hello cậu trẻ - Phản ứng không bình thường


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam để Tịch Mộ Thành dẫn vào khách sạn.

Tịch Mộ Thành mở cửa phòng, đây là "phòng tổng thống" nhưng trang trí hệt như thiên đường khiến Thời Tư Nam trầm trồ ngỡ mình đặt chân vào toà lâu đài nào đó.

Thời Tư Nam ngạc nhiên vào trong phòng, vui vẻ nói với Tịch Mộ Thành: "Cảm ơn cậu, cháu rất thích."

Tịch Mộ Thành đội vương miện lấp lánh lên đầu Thời Tư Nam.

Kim cương loé sáng dưới ánh đèn.

"Trong lòng cậu cháu chính là nàng công chúa đợi được cứu khỏi toà lâu đài."

Giọng Tịch Mộ Thành trầm khàn gợi cảm, quyến rũ vô cùng trong khung cảnh này.

Thời Tư Nam mặt đỏ như quả cà chua sờ vương miện cười ngọt ngào: "Cảm ơn cậu."

Nụ cười của Thời Tư Nam làm đôi mắt Tịch Mộ Thành thêm sâu, cậu ta hôn trán Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam sững sờ, hoảng hốt lùi sau mấy bước lại ngã vào sô pha.

Tịch Mộ Thành nhếch môi cười dịu dàng, chống tay xuống ghế chồm lên người Thời Tư Nam: "Sao cháu hậu đậu thế."

Trái tim Thời Tư Nam đập thình thịch, căng thẳng làm cô ta run nhẹ không khống chế được nỗi sợ.

Trực giác cho hay chuyện tiếp sau sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Thời Tư Nam đẩy ngực Tịch Mộ Thành nhưng không đẩy được.

Tịch Mộ Thành giữ hai tay của Thời Tư Nam, cúi xuống chạm môi.

Rất non nớt, Tịch Mộ Thành đẩy gáy Thời Tư Nam cướp đoạt lần đầu non nớt của cô ta.

Não bộ trống rỗng, Thời Tư Nam sững sờ không hiểu chuyện gì, cái lâng lâng từ môi chạy dọc toàn thân làm người cô ta mềm nhũn, tưởng đâu linh hồn rời khỏi thân xác.

Tịch Mộ Thành buông Thời Tư Nam, cười khẽ trước dáng vẻ của cháu gái rồi bế bổng cô ta.

Thời Tư Nam vội vàng giãy giụa nhưng Tịch Mộ Thành ôm chặt không giãy nổi.

"Cậu sẽ khiến cháu sung sướng."

Giọng nói của Tịch Mộ Thành như tẩm thuốc độc mê hoặc lòng người.

"Không được, không..."...Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng trong khách sạn có quần áo rơi vãi tứ tung dưới đất, có hai người ôm nhau ngủ trên giường.

Thời Tư Nam rung mi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu bên cạnh lập tức bật dậy, động tác làm tuột chăn.

Thời Tư Nam nhanh tay che ngực.

Tịch Mộ Thành cũng tỉnh, mở mắt thấy Thời Tư Nam thì lại đè lên người cô ta.

"Không được đâu cậu."

Thời Tư Nam rớt nước mắt, cô ta và cậu mình đã làm chuyện đó.

Tịch Mộ Thành cười: "Không gì là không được."

"Không được là không được."

Thời Tư Nam lắc đầu: "Cậu là em của mẹ, là cậu của cháu."

"Em à?

Cậu à?

Cậu nhỏ của cậu nằm trong người cháu."

Tịch Mộ Thành cười khẽ.

Tịch Mộ Thành hôn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam phản kháng nhưng đôi mắt mê say, bao nhiêu sức lực như bị Tịch Mộ Thành hút hết.

Tịch Mộ Thành hôn xong cười gian xảo: "Miệng nói không cần nhưng cơ thể rất thành thật."

Thời Tư Nam bức bối khó chịu, cô ta xin Tịch Mộ Thành: "Xin cậu đừng nói chuyện này cho mẹ và ông biết."

Đôi mắt Tịch Mộ Thành thêm đen tối, giọng khàn khàn: "Cậu thích cháu gọi cậu khi cháu nằm ở dưới."

"Không muốn cậu nói cho cả nhà biết thì phải ngoan ngoãn nghe lời cậu."

Tịch Mộ Thành quét mắt khắp người Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam che ngực gật đầu lia lịa: "Cháu sẽ nghe lời cậu, cậu đừng nói với người khác."

"Ngoan lắm."

Tịch Mộ Thành cười nham hiểm. ...Ninh Thư đang ăn sáng thì Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam trở về.

Ninh Thư chỉ đánh mắt qua hai người đó rồi lại ăn bánh mì tiếp.

Trông bộ dạng như hoa được tưới nước của Thời Tư Nam là ngón chân Ninh Thư cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng hai con người này vẫn ở bên nhau.

Thời Tư Nam được xây dựng là người sống vì Tịch Mộ Thành.

Cô không cản nổi Thời Tư Nam tự lao vào lòng Tịch Mộ Thành.

Ninh Thư từng nghĩ dù gì Thời Tư Nam cũng là con gái người ủy thác, không được để Tịch Mộ Thành nhúng chàm.

Bởi dẫu sao quãng thời gian sau này ngược tâm ngược thân rất khổ cho Thời Tư Nam.

Nhưng hết rồi, không cần nữa.

Mẹ ruột cũng bỏ được có thể thấy Thời Tư Nam vô ơn nhường nào.

Ninh Thư mặc kệ Thời Tư Nam, cô ta cùng cấp kẻ thù như Tịch Mộ Thành, cô sẽ không đắn đo cô ta nữa.

Thời Tư Nam chột dạ trước mẹ, sợ Ninh Thư hỏi hôm qua đi đâu làm gì.

Thời Tư Nam bước chầm chậm qua chô Ninh Thư, chào dè dặt: "Con chào mẹ..."

Ninh Thư chỉ ừ: "Ăn sáng đi, ăn xong mẹ đưa con đi học."

Nghe thấy Ninh Thư vẫn định đưa mình đến trường bổ túc quân đội thì đen mặt vội nhìn Tịch Mộ Thành.

Cô ta và Tịch Mộ Thành đã làm chuyện đó, tiềm thức cô ta nhận định Tịch Mộ Thành là người thân nhất.

Tịch Mộ Thành nói lạnh lùng: "Tư Nam là tiểu thư nhà họ Thời sao phải đi học ở cái trường tầm thường ấy?

Tôi không đồng ý."

Ninh Thư lạnh mặt: "Cậu đồng ý hay không liên quan gì đến tôi, cậu có quyền gì phản đối?"

"Tôi là..."

Tịch Mộ Thành chưa nói hết câu Thời Tư Nam đã ngắt lời: "Cậu là cậu con, cậu chỉ là cậu của con thôi."

Tịch Mộ Thành bật cười khi thấy Thời Tư Nam hốt hoảng.

Thời Tư Nam rất sợ Tịch Mộ Thành nói cho cả nhà biết.

Cô ta chuyển chủ đề van nài mẹ: "Mẹ đừng đưa con về cái trường đó, con xin mẹ."

Ninh Thư hỏi thờ ơ: "Có thật là con không muốn đi học ở đó?"

Thời Tư Nam gật vội: "Thật mà mẹ."

"Tuỳ con."

Ninh Thư không quản lý Thời Tư Nam nữa.

Thời Tư Nam không ngờ mẹ đồng ý dễ dàng.

Cô ta ngây người rồi cười: "Con cảm ơn mẹ."

Thời Tư Nam còn ôm Ninh Thư: "Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ."

Ninh Thư đẩy Thời Tư Nam: "Người con có mùi gì thế?"

Thời Tư Nam bị mẹ đẩy hơi đau lòng đến phải ngửi quần áo.

Cô ta tắm rồi sao còn mùi được.

Ninh Thư uống hết cốc sữa xách túi đi làm.

Thời Tư Nam thấy Ninh Thư đi thì gọi: "Mẹ ơi..."

"Còn việc gì không?"

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam rùng mình trước đôi mắt lạnh lùng củamẹ, phản ứng của mẹ rất không bình thường.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 781: Hello cậu trẻ - Bị mẹ bắt quả tang


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam mong được mẹ truy hỏi mình hôm qua đi đâu, làm gì, tại sao cả đêm không về.Trên đường về Thời Tư Nam liên tục tìm lý do để bao biện nhưng mẹ lại chẳng hỏi câu nào.Khiến Thời Tư Nam càng thấp thỏm."

Con không cần đi học ở trường đó thật sao?"

Dễ được như ý nguyện quá không chân thực.Có trời biết cô ta sợ và ghét trường đó thế nào.

Nửa đêm khát nước nằm trong căn phòng tối om cũng không dám dậy uống nước.Phòng thì nhỏ mà bao nhiêu người ở chung, cô ta luôn ngửi thấy phòng có mùi khó ngửi.Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam: "Con thích là được."

Nói rồi Ninh Thư đi ra ngoài lái xe đến văn phòng thám tử.Thám tử tư cho Ninh Thư xem video quay cảnh một số khách hàng mua hàng cấm.Video chất lượng kém, quay rung lắc quay bằng điện thoại.Ninh Thư mở laptop kết nối với điện thoại sao chép video vào máy tính.Sao chép xong Ninh Thư hỏi thám tử: "Sao anh có được video này?"

"Bồi bàn trong quán lén quay, tôi trả hai trăm nghìn tệ."

Thám tử chìa tay: "Bị phát hiện là chết.

Bồi bàn không vì hoàn cảnh éo le sẽ không nhận việc mạo hiểm tính mạng."

Ninh Thư thản nhiên: "Tiền không là vấn đề, ngày nào cũng có giao dịch này sao?"

Thám tử trả lời: "Quán có cung cấp nhưng chỉ cung cấp cho hội viên, chắc là không có dịch vụ cho khách mới đâu."

Ninh Thư hỏi: "Bồi bàn cũng được tiếp xúc?"

Thám tử lắc đầu: "Bồi bàn không có tư cách, video này được người đặc biệt quay cho."

Ninh Thư trả điện thoại cho thám tử, đưa thêm cả thù lao.Rời khỏi văn phòng thám tử, Ninh Thư lau sạch dấu vân tay trên USB, cất vào túi đóng gói trong hộp chuẩn bị giao hoả tốc cho đồn công an.Sau đó Ninh Thư lại dùng bốt điện thoại công cộng gọi cho công an, nói giọng sợ hãi: "Alo, tôi muốn báo công an.

Tôi là nhân viên trong quán hát Hiên Thành.

Quán hát này ép tôi bán dâm, tôi không đồng ý họ định giết tôi."

"Tôi quay được cảnh họ buôn bán chất cấm, chứng cứ đã gửi đến đồn công an."

Giọng Ninh Thư run rẩy nghe cũng biết rất sợ.Công an trực tổng đài nghe thấy chất cấm lập tức nói: "Cô đang ở đâu, đừng sợ, chúng tôi đến chỗ cô ngay."

"Đừng đừng, họ sẽ giết tôi."

Ninh Thư dập máy.Xong viêc Ninh Thư ghé tiệm thuốc bắc mua ít thuốc.

Không hạ độc giết chết thì cũng không để Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam sống vui vẻ.Tất nhiên không thể dùng thẳng thạch tín, bởi dễ bị xét nghiệm ra.Thuốc tiên cần chế từ cỏ tiên, thuốc độc cũng cần chế từ cây thuốc có độc tính mạnh.

Hầu hết thuốc bắc được con người trồng trọt, không thể nào bằng cây mọc hoang.Ninh Thư vừa xem các vị thuốc vừa nghĩ cách chế độc.

Nhưng các vị thuốc rất bình thường, không đạt được mức tạo ra độc.Cuối cùng Ninh Thư chọn bài thuốc khá bỉ ổi có tên là Tương Đầu Tán.Ninh Thư mua các nguyên liệu như thanh mộc hương, xạ hương, diêm sinh.Cô sẽ cho họ biết thế nào là tình yêu đích thực, thế nào là làm t*nh.Ninh Thư cất đồ vào túi mang đến nghiền thuốc ở công ty.Ở nơi khác, Ninh Thư đồng ý không đưa Thời Tư Nam đi học ở trường bổ túc, Tịch Mộ Thành liền đưa Thời Tư Nam đến trường đó chuyển học bạ về trường cũ.Chủ nhiệm lớp gọi cho Ninh Thư.Ninh Thư nghe máy, ngán ngẩm trả lời lạnh lùng: "Kệ họ."

Cô tắt máy nghiền thuốc tiếp.Tất cả nguyên liệu đã nghiền thành bột chỉ còn thiếu tóc của Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành.Bài thuốc này thêm vào một chút bóng dáng của thuật pháp.Sẩm tối Ninh Thư tan làm về nhà, thấy phòng khách trống trơn mới định vào phòng Thời Tư Nam tìm tóc của cô ta.Ninh Thư vặn tay nắm cửa mà cửa khoá.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng rì rầm trong phòng, Ninh Thư áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy.Cô nằm luôn ra đất nghe từ khe cửa.Lần này nghe rõ, chẳng qua là..."

Không được đâu cậu..."

"Nhóc con thật lằng nhằng."

"Cháu có biết mình đang đùa với lửa không."

"Đừng cựa, còn cựa nữa cậu không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì."

"Cháu châm lửa cháu phải dập lửa."

"Cậu..."

Ninh Thư: (╯°д°)╯︵┴═┴Phắc con nhà bà diu, tự nhiên nghe thấy lời thoại của chủ tịch bá đạo làm Ninh Thư nổi da gà.Trong phòng là hình ảnh dơ bẩn nhường nào?Ninh Thư cảm tưởng mắt và tai mình bị rắc bột ớt siêu cay, cay xè bỏng rộp không chịu được.Ninh Thư đá cửa, Thời Tư Nam sợ hãi đẩy Tịch Mộ Thành.Thời Tư Nam căng thẳng hỏi: "Ai vậy?"

Ninh Thư nói: "Mẹ đây, mở cửa cho mẹ."

Thời Tư Nam tái mặt nói nhỏ với Tịch Mộ Thành: "Mẹ cháu sang, cậu trốn được không."

Tịch Mộ Thành mím môi không di chuyển, Thời Tư Nam kéo Tịch Mộ Thành vào phòng tắm."

Xin cậu trốn đi, mẹ mà biết cậu ở trong phòng cháu lại sửng cồ lên cho xem."

Thời Tư Nam cuống đỏ cả mặt.Tịch Mộ Thành cúi nhìn đôi môi đỏ mọng khép mở, đôi mắt đen tối: "Cháu sợ cậu bị thương thế à?"

Thời Tư Nam bị hỏi thẳng đỏ mặt: "Cháu sợ mẹ giận chứ có lo cậu bị thương đâu."

Tịch Mộ Thành vẫn đứng im, Thời Tư Nam đẩy thế nào cũng không được.Tịch Mộ Thành thờ ơ: "Cậu không trốn, tại sao cậu phải trốn?"

Thời Tư Nam nóng ruột không biết làm sao cho phải, mẹ thì cứ gõ cửa mà cậu không chịu trốn."

Cháu xin cậu đó, cháu lo cậu bị thương, cậu trốn đi mau, mẹ mà biết quan hệ của chúng ta mẹ sẽ đánh chết cháu."

Thời Tư Nam lo lắng.Tịch Mộ Thành lạnh giọng: "Bà ta không dám giết cháu.

Cậu bảo vệ cháu, không ai dám động vào người của cậu."

"Vâng, cậu bảo vệ cháu."

Thời Tư Nam đẩy Tịch Mộ Thành vào phòng tắm, đóng cửa chỉnh lại quần áo, hít sâu rồi mới mở cửa.Thời Tư Nam mở cửa liền thấy khuôn mặt lạnh tanh của mẹ.Mẹ không dịu dàng như xưa.Cô ta run sợ, có cảm giác mẹ trở thành người mà cô ta không quen.Ninh Thư đi vào quét mắt khắp phòng, cô nhặt sợi tóc dài của Thời Tư Nam ở trên gối.Thời Tư Nam ngạc nhiên: "Mẹ làm gì thế?"

"Người còn lại đâu?"

Ninh Thư hỏi: "Mẹ nghe cótiếng hai người nói chuyện trong phòng con."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 782: Hello cậu trẻ - Khó lựa chọn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư vẫn nhìn khắp phòng, cô đi về phía phòng tắm, Thời Tư Nam chặn đường ngay lập tức, lắc đầu nói: "Trong phòng chỉ có mình con thôi, làm gì còn ai đâu mẹ."

Ninh Thư lạnh lùng: "Mẹ nghe có tiếng đàn ông."

Thời Tư Nam lắc đầu ngay: "Con nói chuyện điện thoại đấy ạ, không có ai đâu."

Điện thoại bị tịch thu rồi được chưa?Lấy đâu ra điện thoại để gọi?"

Mẹ xem thôi" Ninh Thư đẩy đầu Thời Tư Nam."

Ối."

Thời Tư Nam kêu: "Nhẫn mẹ mắc vào tóc con."

Thời Tư Nam cúi đầu nhắc nhở Ninh Thư.Ninh Thư nói: "Đứng im nào để mẹ gỡ cho."

Ninh Thư giật mấy cọng tóc dài mượt mà của Thời Tư Nam, Thời Tư Nam suýt xoa vì đau.Thời Tư Nam xoa đầu hỏi mẹ: "Mẹ tìm con có việc gì thế ạ?"

"Mẹ vào xem con thế nào thôi."

Ninh Thư đi về phía phòng tắm, Thời Tư Nam lại hét: "Mẹ ơi..."

Hét rất to như đang nhắc nhở người trong phòng tắm.Ninh Thư mở cửa phòng tắm, nắm đấm vung thẳng vào mặt cô.

Ninh Thư né người ngay lập tức mà còn nhanh như chớp kéo Thời Tư Nam đón cú đấm của Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành nhìn thấy Thời Tư Nam thì nghiêng người để thu tay.

Mặc dù giảm bớt lực vung nhưng nắm tay cậu ta vẫn sượt qua mũi Thời Tư Nam.Thời Tư Nam chảy máu mũi ngất xỉu tại chỗ.Tịch Mộ Thành chau gắt lông mày nôn nóng ra mặt, vội vàng bế bổng Thời Tư Nam máu chảy đầy mặt, mắt nhắm nghiền.Cậu ta lia đôi mắt lạnh thấu xương nhìn Ninh Thư, bế Thời Tư Nam định ra ngoài.Ninh Thư chạy nhanh theo sau giật mạnh tóc Tịch Mộ Thành, giật được khá nhiều tóc của cậu ta.Tịch Mộ Thành kêu một tiếng, cậu ta đang rất lo lắng cho Thời Tư Nam lại cũng đang bế Thời Tư Nam nên không đề phòng, bị Ninh Thư đánh lén bất ngờ.Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, nói lạnh lùng: "Hổ dữ không ăn thịt con mà chị lại làm vậy với con mình."

Ninh Thư cố tình kéo con gái không để ai biết nhưng Tịch Mộ Thành vẫn nhìn ra cô ta dùng con gái là bia đỡ đạn.Tịch Mộ Thành ghét Ninh Thư: "Chị và mẹ chị đúng là cái thứ ti tiện bạc tình bạc nghĩa."

Mẹ của Thời Lệ Na chính là người khiến anh em nhà họ Thời cắn xé.Ninh Thư châm chọc: "Cậu có tư cách gì nói câu đó?

Đây là chuyện nhà họ Thời, liên quan gì đến cậu?"

Tưởng mình là quan toà chắc?Nhà họ Thời nợ cậu ta cái gì?Thật không hiểu nổi.Tịch Mộ Thành thấy máu mũi Thời Tư Nam vẫn chảy, không nói chuyện với Ninh Thư nữa bế Thời Tư Nam chạy hộc tốc.Chẳng mấy chốc đã ra đến sân nổ máy brừm brừm.Dưới đất rớt đầy máu, cú đấm của Tịch Mộ Thành cũng kinh thật.Ninh Thư ra khỏi phòng, nhìn thấy máu rớt đầy hành lang mới sai giúp việc: "Các chị lau hết máu của cô chủ đi."

"Vâng ạ."

Ninh Thư đang định đến viện thăm Thời Tư Nam lại nhận được cuộc gọi từ văn phòng thám tử báo là công an bất ngờ ập đến quán hát của Tịch Mộ Thành từ nửa tiếng trước.Công an bắt giữ rất nhiều người mà còn liên quan đến khá nhiều người giàu.Nửa tiếng trước chẳng phải Tịch Mộ Thành đang ve vãn Thời Tư Nam?Chắc là giờ biết tin rồi nhỉ.

Một bên là quán hát đẻ ra trứng vàng, một bên là người mình yêu.Chẹp chẹp, khó lựa chọn quá.Ninh Thư bảo thư ký điều tra Thời Tư Nam đi bệnh viện nào, Ninh Thư nhận được địa chỉ mới đi đến bệnh viện.Cô vào thẳng phòng bệnh của Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành không có ở đây, dễ thấy đã đến quán hát giải quyết việc cấp bách, không ở bên đợi Thời Tư Nam tỉnh lại.Ninh Thư đứng bên giường, Thời Tư Nam quấn băng quanh mặt, máu vẫn thấm ra ngoài băng ở mũi.Ninh Thư gọi bác sĩ vào thay băng cho cô ta.

Cứ để máu chảy thế này, máu chảy xuống họng có thể chết vì nghẹt thở.Ninh Thư hỏi bác sĩ: "Con gái tôi sao rồi?"

"Tổn thương nghiêm trọng bộ phận mềm."

Bác sĩ nói: "Nứt sống mũi và chấn động não."

Ninh Thư: ...Tịch Mộ Thành đã đánh là không nhẹ.

Cô mà hứng trọn cú đấm này có khi chết người.Ninh Thư nói: "Tiền không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ chữa khỏi cho con bé."

Ninh Thư ở trong phòng một lúc mới đi làm.

Nhân lúc Tịch Mộ Thành bận lo cho quán hát, Ninh Thư hẫng tay trên mấy dự án ngon nghẻ của Tịch Mộ Thành ở công ty.Cô đình chỉ ngay lập tức hai dự án lớn, bởi vì hai dự án này hợp tác với công ty riêng của Tịch Mộ Thành.

Đại diện pháp lý đứng tên công ty không phải Tịch Mộ Thành nhưng thực chất công ty là của cậu ta.Hợp tác chính là đưa tiền cho Tịch Mộ Thành.Ninh Thư dừng hợp tác ngay lập tức.Ăn tiền của nhà họ Thời, giết người nhà họ Thời, ngược đãi con gái nhà họ Thời.Rốt cuộc nhà họ Thời đã làm gì sai để phải bị đối xử như thế.Thư ký của Tịch Mộ Thành thấy vậy liền nói: "Không phải việc này nên hỏi ý phó tổng trước sao thưa tổng giám đốc?"

Ninh Thư lạnh mặt: "Hỏi cái gì?

Tôi là tổng giám đốc tôi quyết định."

Ninh Thư nhìn thư ký của Tịch Mộ Thành: "Thư ký Lý đúng không?

Cậu lợi dụng công việc nhận hối lộ, cậu bị khai trừ khỏi công ty."

Thư ký Lý sửng sốt, lập tức nói: "Tôi là nhân viên của phó tổng, có đuổi cũng là phó tổng đuổi việc tôi.

Mà tôi cũng không nhận hối lộ."

"Công ty của nhà tôi, tôi muốn đuổi một thư ký mà phiền phức vậy à?

Có người tố cáo cậu không chỉ nhận hối lộ mà còn quấy rối nhân viên nữ."

Thư ký Lý tái mặt đi ra khỏi phòng gọi cho Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành đang lo cho quán hát, bao nhiêu nhân viên bị bắt, cậu ta cần mở đường thoát.Làm gì có thời gian lo cho thư ký quèn không đáng giá.

Các dự án kia cũng chỉ đem lại nguồn thu nhỏ, quán hát mới là con gà đẻ trứng vàng.Thư ký Lý không biết mình trở thành quân tốt thí cờ, cậu ta chỉ muốn níu kéo được ít nào hay ít đó.Thư ký Lý nói: "Tổng giám đốc phải trả cho tôi một năm lương và một nửa hoa hồng số lương."

Thư ký Lý đòi một năm lương lại còn thêm năm mươi phần trăm lương cũng tức là lương một năm rưỡi.Thư ký của sếp lớn ở công ty lương cao, bị đuổi lại còn đòi đưa một năm rưỡi lương.Cho ba tháng lương đã hết lòng rồi.Cậu ta không biết liêm sỉ à?

Sao mở mồm nói đượccâu đó?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 783: Hello cậu trẻ - Biết mà vẫn cố


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không định nhân nhượng với Tịch Mộ Thành.Nhân viên của Tịch Mộ Thành như vậy là do cậu ta cố tình bao che.Công ty nhà họ Thời phá sản mới là điều mà Tịch Mộ Thành mong muốn.Thật sự lòng tham không đáy, Ninh Thư cầm ngay điện thoại định báo công an.Thư ký Lý thấy thế thì nói: "Trả tôi tiền lương là được, tôi không cần hoa hồng nữa."

Bị công an áp giải ra khỏi công ty vậy cậu ta không thể nào kiếm sống từ công việc này, không một công ty nào dám thuê cậu ta.Ninh Thư nhìn thư ký, thư ký này quấy rối rất nhiều nhân viên nữ, bị bàn tán nhiều trong công ty.Tịch Mộ Thành có chức cao lại đẹp trai thu hút rất nhiều nhân viên nữ nghĩ mọi cách tiếp cận Tịch Mộ Thành.Gần với Tịch Mộ Thành nhất tất nhiên là thư ký.

Không thiếu cô gái lấy lòng thư ký Lý để có được cơ hội gặp mặt Tịch Mộ Thành.Nhờ vậy thư ký Lý quấy rối rất nhiều cô gái, không chỉ lừa tiền còn lừa tình.Nhân viên nữ chỉ biết chịu đựng.Thư ký Lý nói: "Tổng giám đốc làm vậy là không có tình, báo công an chỉ ảnh hưởng hình ảnh công ty, không được lợi gì."

Ninh Thư bật cười, cái loại này đi làm cho công ty nào là gieo họa cho công ty đó.

Chứa chấp loại nhân viên như cậu ta mới ảnh hưởng hình ảnh công ty.Ninh Thư bấm điện thoại, cô cần phải giết gà dọa khỉ.Thư ký Lý thấy Ninh Thư gọi thật mới tái mặt, ngồi sụp xuống không đứng dậy nổi.Sau đó thư ký Lý bị công an bắt, không lâu nữa sẽ mở phiên toà xét xử.Ninh Thư bảo thư ký của mình thông báo chuyện của thư ký Lý với công ty nhưng chỉ nói là nhận hối lộ chứ không đề cập quấn rối nhân viên nữ.Tóm lại là Ninh Thư đình chỉ tất cả dự án Tịch Mộ Thành quản lý có điểm khả nghi, hủy được bao nhiêu cứ hủy nhân lúc cậu ta không đi làm.Cô muốn Tịch Mộ Thành không có quyền lợi ở công ty.Mặc kệ bố già có kế hoạch gì, việc của cô là giữ được công ty nhà họ Thòi.

Tịch Mộ Thành phải mất trắng, phải chết.Làm xong những việc đó Ninh Thư ghé viện thăm Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam đã tỉnh nhưng do chấn động não nên bị đau đầu, buồn nôn.Mặt Thời Tư Nam rất tái, nước mắt chực chờ đáng thương vô cùng.Thời Tư Nam thất vọng khi thấy người đến là Ninh Thư, đôi mắt đảo quanh phòng không nhìn thấy người muốn gặp và lại nhắm mắt.Ninh Thư ngồi bên giường hỏi: "Còn đau không?"

Thời Tư Nam không muốn nói chuyện, nói chuyện động vào mũi đau ơi là đau.Mũi Thời Tư Nam sưng to che khuất tầm mắt dưới của Thời Tư Nam.Thời Tư Nam bị chấn động não lại có triệu chứng nôn mửa nên không thể ăn cơm.Nhưng Thời Tư Nam rất đói, cô ta nhìn Ninh Thư, nói khó khăn: "Con đói."

Thời Tư Nam tỉnh lại với cái bụng trống rỗng do nôn sạch.Thời Tư Nam chỉ ăn được thức ăn lỏng, Ninh Thư mua ít cháo trong bệnh viện, Cháo này rất nhạt nhẽo, là cháo nấu từ cơm nguội lúc trưa, không khác gì ăn cơm chan nước.Ninh Thư múc cháo bón cho Thời Tư Nam, Thời Tư Nam há miệng khó khăn uống được hớp cháo loãng liền chê ra mặt.Ninh Thư lại bón cho thìa cháo nữa, Thời Tư Nam quay ngoắt không muốn ăn.Ninh Thư đặt bát ở tủ đầu giường, Thời Tư Nam không muốn ăn Ninh Thư sẽ không bón.Phòng bệnh yên lặng, Ninh Thư và Thời Tư Nam đều cứng đầu không muốn nói chuyện, cho đến giờ này không hề có một chút tình mẹ con.Ninh Thư sẽ không chiều cô ta như người ủy thác, còn Thời Tư Nam thì tủi thân và giận vì mẹ không thương mình.Thật ra cô ta đang đợi Ninh Thư xin lỗi.

Thời Tư Nam không chịu đựng được một người chiều mình hai mươi năm bỗng nhiên khắt khe với mình.Một người vẫn luôn đầy đọa mình chợt có chút dịu dàng là nhân nhượng cho người đó.

Điển hình cho giai đoạn cuối của hội chứng Stockholm.Ninh Thư đứng dậy định ra về, bao nhiêu việc đợi cô xử lý, cô không lãng phí thời gian ở Thời Tư Nam."

Mẹ..."

Thời Tư Nam chưa nói hết câu, di động trên bàn gần giường đổ chuông.Thời Tư Nam nghe tiếng chuông có hơi kích động ngồi bật dậy.Nhưng rồi nằm lại ngay bởi vì hành động bất thình lình đó làm cô ta nhức đầu buồn nôn, vết thương đau nhói.Thời Tư Nam có cảm giác mũi chảy chất lỏng âm ấm.Điện thoại vẫn kêu và rung.Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư: "Mẹ."

Thời Tư Nam nhìn điện thoại trong lo lắng lại cũng chuyển động đôi mắt mong ngóng từ Ninh Thư.Môi cô ta trắng bệch, nhìn là biết không khoẻ.Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.Ninh Thư cầm điện thoại xem số, là cậu gọi.Ninh Thư tắt máy, nói với Thời Tư Nam: "Tình trạng của con không nên nghe điện thoại, khoẻ lại rồi tính."

"Kìa mẹ."

Thời Tư Nam hét lên với Ninh Thư.

Bị Ninh Thư tắt cuộc gọi nước mắt lại trào lên nhoè tầm mắt, băng quấn quanh mũi cũng thấm ướt máu.Ninh Thư bấm nút gọi bác sĩ ở đầu giường.Thời Tư Nam vẫn nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Sao mẹ tắt máy của con?"

Ninh Thư lạnh lùng: "Mẹ tịch thu điện thoại và thẻ ngân hàng của con, con lấy đâu ra tiền mua điện thoại?"

Không cần nghĩ cũng biết Tịch Mộ Thành mua cho cô ta.Ninh Thư lướt danh bạ điện thoại, điện thoại chỉ lưu mỗi số của Tịch Mộ Thành và một số tin nhắn tán tỉnh mập mờ.Ninh Thư nổi da gà, buồn nôn không chịu được.Thời Tư Nam biết Tịch Mộ Thành là cậu của cô ta chứ, kể cả không cùng huyết thống thì vẫn là họ hàng trên pháp luật.Nói gì thì nói vẫn là loạn luân.Thời Tư Nam biết rõ điều đó, miệng thì gọi cậu nhưng lại rên rỉ dưới người cậu.Ninh Thư cảm thấy có cơn sóng thần ập đến muốn phá hủy nhận thức của cô.Thời Tư Nam khiếp đảm nhìn mẹ không tôn trọng ý kiến của mình, không tôn trọng quyền riêng tư kiểm tra điện thoại mình."

Sao mẹ xem điện thoại của con?"

Đầu Thời Tư Nam rất đau, sao mẹ cô ta lại trở thành người thế này.Lát sau bác sĩ đến xử lý vết thương cho Thời Tư Nam.Ninh Thư đặt điện thoại ở bàn xoay người rời đi.Cô sẽ không đến bệnh viện nữa.Thời Tư Nam có ra làm sao không phải chuyện của cô.Trong lòng Thời Tư Nam, người nhà họ Thời không quan trọng bằng Tịch Mộ Thành.Cũng có lúc con gái cũng giết cha mẹ chỉ vì đàn ông.Một đời của đàn bà chỉ xoay quanh đàn ông, biết đến đàn ông, nhắc nhiều nhất về đàn ông, nhớ về đàn ông, hận đàn ông.Đàn ông, đàn ông, tất cả chỉ có đàn ông...
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 784: Hello cậu trẻ - Ra viện


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư về nhà, mới vào nhà đã thấy bố già ngồi đọc báo trong phòng khách.Ninh Thư chào ông: "Con chào bố."

Bố già đặt báo lên bàn, tháo kính nói với Ninh Thư: "Con bé Tư Nam làm gì mà con giận nó thế."

"Nó bảo nó bị thương vì con."

Bố già nhìn Ninh Thư: "Dạo này con rất lạnh lùng, bạo lực lạnh không giải quyết được vấn đề đâu."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư không ngờ Thời Tư Nam đùn đẩy cô hại cô ta bị thương.Chắc là không dám nói bị cậu trốn trong phòng tắm đấm.Ôi con gái!!!Ninh Thư nói: "Con có lý do của con."

Bố già lạnh lùng nói: "Có lý do gì nó cũng là con của con.

Bố không cần biết con làm thế nào, nhưng chung quy con phải có trách nhiệm đưa nhà ta phát triển."

Nghe ra có ẩn ý, lẽ nào bố già có kế hoạch dành cho Thời Tư Nam?Ninh Thư buộc phải nói: "Bố có biết Tịch Mộ Thành là ai không mà đưa cậu ta về nhà."

"Bố biết."

Bố già trả lời quả quyết.Ninh Thư: ...Ông biết cái gì?Ninh Thư đảo mắt hỏi: "Bố biết Tịch Mộ Thành không phải con ruột của bác?"

Bố già nói: "Tịch Mộ Thành đã là người nhà họ Thời, con đừng thắc mắc nhiều về lai lịch của Tịch Mộ Thành."

Ninh Thư: →_→Nhìn bố già, Ninh Thư nghi ông ta để ý thế lực trong tay Tịch Mộ Thành, hoặc muốn lấy lại số tiền bị bác cuỗm năm đó.Ninh Thư nhìn bố già, không biết bố già có biết mối quan hệ của Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành không.Ninh Thư nói: "Con là con của bố, bố nên nói cho con biết mọi việc."

Đừng để sau này hai bố con mâu thuẫn.Ninh Thư thở dài: "Bố có biết Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam đã làm chuyện đó không.

Là cậu cháu lại ngủ với nhau."

Bố già chau gắt lông mày hỏi Ninh Thư: "Thật không?"

Ninh Thư tức giận: "Chuyện này mà con đùa được ạ?"

Ninh Thư quan sát kỹ biểu cảm của ông già, ông già không tức cho lắm.Bố già hỏi Ninh Thư: "Bỏ qua thành kiến, con thấy năng lực của Tịch Mộ Thành thế nào?"

Ninh Thư trả lời: "Có thủ đoạn, có đầu óc."

Bố già gật đầu: "Chúng nó đã vậy thì ở bên nhau."

Ninh Thư: Khụ...Suýt nữa Ninh Thư quỳ lạy ông già, cô trợn mắt nói run run: "B... bố nói sao?"

Tình hình vượt ngoài sức tưởng tượng của Ninh Thư.Ninh Thư đến phải ngoáy lỗ tai nhìn bố già.Xác nhận lại mà giọng chưa hết run: "Tịch Mộ Thành là con của bố mà."

"Tịch Mộ Thành có năng lực, có cậu ta nhà ta sẽ đi lên tầm cao mới."

Bố già nói: "Tư Nam có thể trở thành sợi dây trói Tịch Mộ Thành."

Ninh Thư chẳng ngần ngại trao cho ông ta cái trợn mắt.

Ông đề cao cháu ông quá, nó không làm được sợi dây ấy đâu.Ông già nói: "Lấy nhu thắng cương, anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Ninh Thư: Ha ha ha ha...Nói chung là cả ông và tôi đều không nhìn thấy thời điểm Thời Tư Nam lấy nhu thắng cương.Tịch Mộ Thành là con sói vô ơn, bố làm vậy rất nguy hiểm."

Ninh Thư nói: "Sẽ bị cắn ngược."

Tịch Mộ Thành là người chịu nhịn nhục?

Tịch Mộ Thành đã giết Thời Lệ Na và ông già đè đầu cưỡi cổ mình.Ông già muốn trói buộc Tịch Mộ Thành bằng cháu gái, Tịch Mộ Thành vung vẩy sợi dây thừng trong tay.Tịch Mộ Thành vẫn luôn là kẻ mạnh, cháu của ông... thôi đừng nói nữa!Vậy ra đây là trách nhiệm đưa nhà họ Thời phát triển?Cuối cùng Tịch Mộ Thành bỏ túi nhà họ Thời, không còn nhà họ Thời trên đời.Ninh Thư lắc đầu: "Bố phải tin con.

Bố không khống chế được Tịch Mộ Thành, Tư Nam lại càng không khống chế được."

Ông già lạnh lùng: "Không gì là không làm được, con cứ mặc kệ Tư Nam đi."

Ninh Thư suy nghĩ, e là bố già không chỉ nhắm đến Tịch Mộ Thành mà còn nhòm ngó những thứ khác.Sau cùng tính chậm một bước bị Tịch Mộ Thành hại tan cửa nát nhà.Tiếc cho Thời Lệ Na bị chơi chết khi chưa biết gì.Bố già cảm thấy Tịch Mộ Thành là nhân tài muốn cậu ta bán mạng cho nhà họ Thời.

Nhưng Tịch Mộ Thành lại là kẻ đến để trả thù nhà họ Thời.Mỗi người có một mục đích riêng, ông già đưa Tịch Mộ Thành về nhà họ Thời, Tịch Mộ Thành theo ông già về nhà, nhẫn nhục chịu đựng nhận giặc làm cha.Ninh Thư: →_→Chạy mau!"

Bố đã định như vậy sao phải biến cậu ta thành con bố?"

Ninh Thư tức giận.Ông già điềm nhiên: "Lúc đó bố không biết nó sẽ thích Tư Nam."

Ninh Thư mỉm cười: "Bố đang đùa với lửa đấy ạ."

Người như Tịch Mộ Thành phải giết ngay lập tức bằng không sẽ để lại hậu họa khôn lường.Ông già không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm ti vi.Ninh Thư cũng xem thời sự."

Tin tức nhận được, hôm qua công an bất ngờ khám xét một quán hát có nghi ngờ buôn bán chất cấm, mại dâm.

Công an đã bắt giữ gần một trăm đối tượng.

Hiện quán hát hoạt động phạm pháp đã bị cưỡng chế dừng kinh doanh.

Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật những thông tin mới nhất..."

Ninh Thư xem ti vi nhếch môi cười, Ninh Thư đã tung video lên mạng trước khi chuyển phát hoả tốc đến đồn công an.Có muốn giấu cũng giấu không nổi.Ninh Thư khá là vui,Vụ này đủ khiến Tịch Mộ Thành đau nhiều nhiều.Mấy hôm rồi Tịch Mộ Thành chưa về, bố già đã cho Thời Tư Nam về nhà, thuê hộ sĩ riêng chăm sóc tại nhà.Lại còn mời cả bác sĩ tại gia.Ninh Thư hơi ngạc nhiên vì mới đó Thời Tư Nam đã lành.Nhìn Thời Tư Nam nằm trên giường vẫn quấn băng quanh mũi, giá truyền nước đặt bên cạnh, nhìn là biết chưa khỏi.Ninh Thư hỏi bố già: "Sao bố đưa nó về?

Nó thế này mà cũng được ra viện?"

Bố già nói: "Con bé không chịu ở viện, bảo là không ở nổi."

Ninh Thư thì nghĩ Thời Tư Nam chê đồ ăn trong viện không ngon.Về nhà có người giúp việc.Bệnh viện sao đủ đầy bằng ở nhà.Ninh Thư thôi không hỏi nữa.

Thời Tư Nam về nhà chỉ có lợi cho cô, cô có thể thực hiện kế hoạch.Ninh Thư về phòng bày bút chu sa và giấy vàng.

Ninh Thư phải đích thân cắt giấy.Bút chu sa không hề dễ tìm, khó lắm mới mua được bút chu sa.Ninh Thư tắm rửa, đánh răng rửa mặt lau tay sạchsẽ, điều động linh khí trong cơ thể cầm bút bẽ bùa.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 785: Hello cậu trẻ - Chúc hai con hạnh phúc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không biết có dùng được thuật pháp Mao Sơn ở thế giới này không, không biết liệu có vẽ bùa thành công không.Mỗi một thế giới có một quy luật riêng, thế giới trước ma quỷ chạy khắp nơi, thế giới này chẳng nhìn thấy con ma nào.Ninh Thư vẽ mực đỏ trên giấy vàng tạo ra một chút ánh sáng lấp lánh.Lần đầu tiên thất bại, mấy cái sau đó đều thất bại.Lẽ nào thế giới này không cho vẽ bùa, hay do thuật pháp Mao Sơn không hợp thời nên không có khí vận tông môn?Ninh Thư gác bút, vẽ mấy cái không thành công thì phải nghĩ cách khác.Cô nghĩ rồi tạo tụ linh trận, xem xem có vẽ được bùa ở nơi nhiều linh khí hơn không.Sau khi tạo tụ linh trận thành công, Ninh Thư cầm bút vẽ lên giấy vàng.

Cuối cùng vẽ được một lá bùa nhờ sự giúp đỡ của tụ linh trận.Vẽ xong Ninh Thư mồ hôi nhễ nhại, có cảm giác bị rút kiệt sức lực.Thế giới này khống chế rất nghiêm.Hồi làm đạo sĩ vẽ bùa chơi chơi, không khổ như nay.Ninh Thư vẽ xong nghỉ một lát.

Vo viên tóc của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam rồi đốt.Tóc cháy xì xèo toả mùi khét, Ninh Thư đổ tro tóc vào trong thuốc bột.Xong các việc Ninh Thư mệt bở hơi tai, mệt từ sâu con tim.Cô gói kỹ thuốc bột chuẩn bị riêng cho Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.Dù gì cô cũng được xem là mẹ vợ của Tịch Mộ Thành, cô phải tặng quà to cho con rể.Mong hai con hạnh phúc, hòa thuận cả đời.Thời Tư Nam chữa ở nhà, Tịch Mộ Thành cũng về nhà thăm.Vụ quán hát làm Tịch Mộ Thành toả ra khí lạnh cảnh báo muốn sống đừng đến gần.Tóm lại cậu ta rất khó chịu, vô cùng bức bối.Cậu ta nheo mắt khi gặp Ninh Thư, ánh mắt thâm thuý không biết đang nghĩ gì, nhìn mà rợn tóc gáy.Đó là đôi mắt âm mưu người khác.Tịch Mộ Thành đi ngang qua Ninh Thư cười khẽ, nói nhỏ đủ cho Ninh Thư nghe: "Đừng vui mừng quá sớm."

Tịch Mộ Thành đi lên tầng ghé vào phòng Thời Tư Nam, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn bóng lưng cậu ta.Cô chưa từng vui, bởi vì quán hát chỉ là một phần nhỏ của Tịch Mộ Thành.Bố già ơi bố già, người thế này sẽ không bao giờ hòa thuận với nhà ta.Ninh Thư cũng đi lên tầng, đi ngang qua phòng Thời Tư Nam nhìn thấy Trình Tử Mặc ngồi trên mép giường nói chuyện với Thời Tư Nam.Thời Tư Nam bị quấn băng nhưng đôi mắt đong đầy bẽn lẽn và vui mừng.Ninh Thư lắc đầu về phòng cầm thuốc bột cười khà khà.Tịch Mộ Thành trò chuyện đôi câu với Thời Tư Nam rồi lại đi.Sau khi Tịch Mộ Thành đi, Ninh Thư vào bếp đổ thuốc vào trong nồi cháo gà đang ninh.Khuấy vài cái rồi múc cho Thời Tư Nam một bát.Ninh Thư bưng cháo gà lên phòng Thời Tư Nam.Mũi bị thương nặng, quanh mắt Thời Tư Nam cũng sưng tím.Thời Tư Nam thấy Ninh Thư nhưng không chào.Ninh Thư không để ý, nói với Thời Tư Nam: "Ăn miếng cháo đi."

Cháo gà rất thơm lại còn rắc vụn hành, nhưng mà hơi có mùi thuốc.Ninh Thư múc thìa cháo: "Đầu con bị thương nên cháo bỏ thêm ít thiên ma tốt cho con."

Thời Tư Nam húp hết thìa cháo, Ninh Thư lại bón chầm chậm, thế mà Thời Tư Nam đã ăn hết một bát cháo.Ninh Thư cầm bát dựa vào bàn học của Thời Tư Nam, lén lút dán máy nghe lén dưới mặt bàn.Dán xong Ninh Thư nói bâng quơ: "Không biết dạo này nhà mình bị làm sao mà ai cũng mệt mỏi.

Ông con đau eo đau chân do thời trẻ vất vả quá.

Cậu con cũng không tươi tỉnh, chắc cũng không khoẻ."

Nghe Ninh Thư nói Tịch Mộ Thành không khoẻ, Thời Tư Nam giật mắt hỏi mẹ: "Vẫn còn cháo gà chứ mẹ?"

Ninh Thư gật đầu: "Con muốn ăn thêm à?"

"Bây giờ con không ăn nữa.

Mẹ để lại cháo tối con ăn được không?"

Thời Tư Nam hỏi mà dịu dàng ra mặt.Ninh Thư ừ, chắc định để phần cháo gà cho Tịch Mộ Thành.Ông ngoại cũng ốm đau mà Thời Tư Nam chẳng quan tâm!Nửa đêm Tịch Mộ Thành trở về lại vào thẳng phòng Thời Tư Nam.Ninh Thư đang luyện Tuyệt Thế Võ Công nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên khe khẽ.Ninh Thư nhanh chân xuống dưới bếp rắc nốt thuốc vào nồi cháo gà.Cháo gà vẫn được giữ ấm, giờ chỉ còn xem Tịch Mộ Thành có ăn không.Làm xong Ninh Thư về phòng ngay, mới vào phòng đã nghe tiếng mở cửa phòng bên, hiển nhiên Tịch Mộ Thành ra ngoài.Ninh Thư không chắc Tịch Mộ Thành sẽ ăn cháo, nhưng nếu Thời Tư Nam bảo cậu ta ăn, khả năng rất cao cậu ta ăn.Tịch Mộ Thành vất vả như thế, Thời Tư Nam rất lo lắng cho sức khoẻ của cậu, kiểu gì cũng muốn Tịch Mộ Thành ăn ít cháo gà tẩm bổ.Không phải chờ quá lâu, Ninh Thư nhìn qua khe cửa thấy Tịch Mộ Thành bưng bát vào phòng Thời Tư Nam.Ninh Thư mở máy tính, đeo tai nghe nghe xem hai người kia nói gì, Tịch Mộ Thành có ăn cháo không.Tịch Mộ Thành bưng cháo vào phòng, ngồi trên mép giường nói với Thời Tư Nam: "Cậu bón nào."

Thời Tư Nam ngắm nhìn Tịch Mộ Thành, thấy cậu chau lông mày, quả thật nét mặt có lo âu và mệt mỏi.Cô ta đau lòng, xót xa lan toả con tim.Thời Tư Nam nói với Tịch Mộ Thành: "Cháu không ăn đâu, cậu ăn đi."

Tịch Mộ Thành múc một thìa bón tận miệng Thời Tư Nam: "Cậu không ăn, Tư Nam mau ăn chóng khoẻ, cậu nhớ Tư Nam lắm rồi."

Câu nói của Tịch Mộ Thành rất mập mờ.Nghe cậu nói mà trái tim Thời Tư Nam đập loạn nhịp, máu xông lên mũi sắp chảy ra ngoài.Thời Tư Nam lắc đầu: "Cháu ăn rồi, chỗ này phần cậu, cậu ăn đi."

Tịch Mộ Thành cười càng thêm đẹp trai."

Cảm ơn Tư Nam đã lo cho cậu."

Giọng Tịch Mộ Thành khàn khàn gợi cảm: "Cháu ăn một thìa, cậu ăn một thìa."

Thời Tư Nam bất lực về cậu, đành húp một hớp trước.

Tịch Mộ Thành nhìn Thời Tư Nam ăn, mắt tối đen, dùng lại cái thìa Thời Tư Nam vừa húp thìa cháo, múc một thìa khác vừa húp vừa không rời mắt khỏi Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành liếm môi.Thời Tư Nam đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào đôimắt mờ ám kia.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 786: Hello cậu trẻ - Tai nạn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành cậu thìa cháu thìa ăn hết bát cháo.

Có thể do không khí mập mờ cờ bay phấp phới, hai người ăn cháo xong nóng ran người.Tịch Mộ Thành không rời mắt khỏi Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam không dám nhìn vào mắt của cậu.

Cậu quét mắt khắp người cô ta, thắp lên ngọn lửa nóng hừng hực trong người cô ta, làm máu trong người cô ta sục sôi.Tịch Mộ Thành nắm tay Thời Tư Nam, ngón cái xoa da, cử chỉ rất mập mờ."

Cậu..."

Thời Tư Nam hơi lo lắng, bắt đầu sợ hãi khi thấy mắt cậu đỏ lên.Cô gái trước mặt hút hồn cậu ta, hấp dẫn hông gì sánh bằng.Tịch Mộ Thành nheo mắt, sức nóng bùng nổ trong cơ thể muốn cậu ta đè lên người cô gái này giày vò kịch liệt.Hơi thở dồn dập, trong mắt Tịch Mộ Thành chỉ có mỗi hình bóng Thời Tư Nam.

Cô gái nằm quyến rũ trên giường, mái tóc bung xoã, vết thương đã lành đang cười đón cậu ta.Sức nóng cuồn cuộn tập trung ở bụng sắp bùng nổ.Tịch Mộ Thành không cầm được xoa má Thời Tư Nam."

Á...

Đau, cậu ơi cháu đau."

Thời Tư Nam bị xoa đau mũi, rớt nước mắt.Tịch Mộ Thành hốt hoảng, nhìn thấy mũi còn quấn băng mới thu tay về: "Cháu có sao không?"

Thời Tư Nam trách: "Cậu làm đau cháu."

Người cô ta cũng nóng không chịu được.

Bị chạm mũi đau nhưng cơ thể vẫn khát vọng cậu đụng chạm.Tịch Mộ Thành cảm thấy có gì đó không đúng, nói với Thời Tư Nam một câu: "Cháu nghỉ đi."

Rồi rời khỏi phòng Thời Tư Nam.Thời Tư Nam thất vọng nhìn theo dáng Tịch Mộ Thành.

Bờ vai vạm vỡ làm cơ thể khô nóng, cô ta nghĩ đến cảnh diễn ra trong khách sạn và rồi có một chút cảm giác."

Trời ơi đó là cậu mà, mày đang nghĩ gì thế."

Thời Tư Nam lắc đầu nhưng người vẫn nóng ran.Tịch Mộ Thành về phòng uống hết cốc nước nhưng vẫn khô miệng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cơ thể Thời Tư Nam.Hết cách, cậu ta đi tắm, xối nước lạnh vào cơ thể.

Tịch Mộ Thành tự thân vận động, khiến nó phấn khởi hơn, chân run run mới dừng lại."

Nhỏ phiền phức."

Trong đầu Tịch Mộ Thành toàn hình bóng Thời Tư Nam.Biết mùi ngon khiến Tịch Mộ Thành khó kiềm chế.

Tiếc là Thời Tư Nam đang bị thương, nếu không Tịch Mộ Thành đã xông vào phòng..Tịch Mộ Thành nằm trên giường thấy hơi đau eo, cậu ta chỉ nghĩ do vận động hơi nhiều.Ninh Thư ở phòng bên tháo tai nghe, nhếch môi cười mãn nguyện khi biết Tịch Mộ Thành đã ăn cháo gà.Các con phải hạnh phúc nhé, cố lên!!!Ninh Thư cho hai người này uống xuân dược có thể chơi ba mươi em một đêm.

Thuốc hòa tóc của cả hai bị làm phép, sẽ trói hai người lại với nhau.Chỉ cần gặp là chỉ còn biết đến người kia, chỉ muốn ấy ấy với đối phương.Không cần biết ở đâu, giờ nào, trường hợp gì đều chỉ muốn ấy ấy.

Chạm nhau một ánh mắt thôi là muốn quấn quít nhau cả đời.Đối phương còn có sức hấp dẫn, hết hứng thú với người khác.Ninh Thư mỉm cười, thật sự là cô đã phải hao tâm tổn tứ vì lo con rể chơi bời bên ngoài.À, Thời Tư Nam đang bị thương không biết có tạo ra vết thương mới không nhỉ.Ninh Thư tắt máy tính tập trung tu luyện.Tịch Mộ Thành lỗ nặng nhất định sẽ trả thù.Tu luyện cả đêm Ninh Thư sảng khoái tinh thần.

Đi xuống dưới nhà thấy bố già đang nói chuyện với Tịch Mộ Thành.Không biết bố già nói gì mà Tịch Mộ Thành khinh bỉ ra mặt.Ninh Thư: →_→Nói thật thì Ninh Thư cũng nghi ngờ Tịch Mộ Thành là con của bố già, chứ không tại sao bố già tốt với Tịch Mộ Thành quá.Tốt đến mức muốn gả cháu gái cho Tịch Mộ Thành.Cô nói rồi, không thể biến cái người như Tịch Mộ Thành thành người của mình được đâu.Ninh Thư đi xuống nói với bố già: "Bố với cậu đang nói gì thế?"

Bố già cười bảo: "Nói chuyện đàn ông."

Ninh Thư nhìn bố già và Tịch Mộ Thành trong nghi ngờ.Bố già thấy ánh mắt đó nói: "Hỏi xem Mộ Thành có thích ai không ấy mà.

Mấy năm nữa là ba mươi rồi, đến tuổi lấy vợ."

Tịch Mộ Thành lạnh mặt, chưa đến lượt nhà họ Thời quyết định chuyện chung thân đại sự của cậu ta.Ninh Thư: →_→Bố già thăm dò Tịch Mộ Thành à, mơ đấy Tịch Mộ Thành đã nói thích Thời Tư Nam.Ninh Thư quan sát Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam trong bữa sáng.

Má Tịch Mộ Thành hơi hồng, triệu chứng của Tương Đầu Tán.

Thuốc sẽ ngấm dần dần rồi vắt kiệt sức người đó.Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, hỏi lạnh lùng: "Chị nhìn em làm gì, hay chị thích mặt của em?"

Ninh Thư cười: "A di đà Phật, bề ngoài chỉ là phù du, có đẹp cũng chỉ là xương khô."

Tịch Mộ Thành cười khẩy.Ăn sáng xong Ninh Thư đánh xe đi làm.Có điều đến ngã tư đèn đỏ lại không phanh được.

Ninh Thư chửi thầm thằng chó Tịch Mộ Thành.Đang là giờ cao điểm người xe nườm nượp.

Cô mà gây ra tai nạn thì cũng lao vào năm, sáu người, chưa kể không phanh được xe.Nếu tai nạn thì cô không chịu nổi.Cô làm xe Tịch Mộ Thành có vấn đề, Tịch Mộ Thành lập tức trả thù.

Ninh Thư nghi tất cả xe của cô đều bị động tay chân.Bàn tay cầm vô lăng đổ mồ hôi, cô kéo cần xuống mức thấp nhất, nhìn quanh xem.

Không được tông vào người đi đường, chỉ được tông vào bồn hoa.Ninh Thư đảo vô lăng, bánh xe ma sát mặt đường chói tai, xe tông vào bồn hoa phân cách tạo tiếng va chạm lớn.

Ninh Thư đập đầu vào vô lăng, hoa mắt chóng mặt cảm thấy có máu chảy.Do Ninh Thư đột nhiên tạt ngang làn khiến nhiều xe phanh gấp, liên tiếp tông vào đuôi xe trước.Cảnh sát giao thông có mặt dẹp xe Ninh Thư cản trở xe khác.Ninh Thư lau máu, mở cửa đi xuống nói với cảnh sát: "Tôi gây ra sự cố này vì xe tôi bị hỏng phanh."

Xe Ninh Thư bị kéo đi, Ninh Thư đến đồn cảnh sát viết lời khai, cũng bồi thường các xe va chạm phía sau.Nói chung là cố gắng giải quyết ổn thoả nhất.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 787: Hello cậu trẻ - Đánh tay đôi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Xe bị kéo đến quán sửa kiểm tra, dây phanh đứt gần hết chỉ còn mấy dây đồng, đạp thêm vài lần chắc chắn gãy.Sáng hôm nay dây đồng đứt vậy nên hỏng phanh.Ninh Thư nộp phạt ở đồn cảnh sát.Xong việc mím môi bắt taxi về nhà.

Tịch Mộ Thành là thằng chó.Ninh Thư gọi cho công ty sửa xe điều người đến kiểm tra tất cả xe trong nhà.Về đến nơi, Ninh Thư xuống taxi lập tức chạy vào nhà.Bố già đang chơi cờ với Tịch Mộ Thành, Thời Tư Nam được hộ lý dìu đi lại.Tịch Mộ Thành đang đánh cờ nhưng ánh mắt đặt ở Thời Tư Nam.

Đôi mắt đảo khắp người như muốn lột sạch cháu gái.Thời Tư Nam cúi đầu xấu hổ.Ninh Thư không thay giày cứ thể đi thẳng vào nhà, giày cao gót gõ cành cạch trên nền gạch đá hoa.Bố già, Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam cùng nhìn Ninh Thư."

Con đi làm mà, đầu của con..."

Bố già chưa nói hết câu Ninh Thư đã hất tung bàn cờ đập vào người Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành né dễ dàng, đứng bên cười châm biếm.Thấy Tịch Mộ Thành né được, Thời Tư Nam thở phào giãn cơ mặt.Bố già xụ mặt hỏi: "Con làm gì đấy, không phải con đi làm à."

"Phanh bị ai đó động tay chân, con vừa bị tai nạn suýt không về được."

Mặt Ninh Thư lạnh tanh: "Con muốn xả giận."

"Hờ...

Chị có chứng cứ gì chứng tỏ em động vào phanh xe của chị, liên quan đến vụ tai nạn của chị?

Chị không bảo dưỡng xe đúng hạn lại đổ trách nhiệm lên em."

Tịch Mộ Thành châm chọc ra mặt.Thời Tư Nam được đỡ đến đứng trước mặt Ninh Thư, nói: "Cậu không làm chuyện đó đâu mẹ."

Ninh Thư: Ha ha ha (Cút)Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam, mặt mẹ mày đang dán băng đây này, mày bị mù à con.Thời Tư Nam sợ đôi mắt của Ninh Thư, mẹ khác trước rồi.Thời Tư Nam lấy can đảm: "Cậu không làm chuyện đó đâu mẹ, con mong mẹ và cậu chung sống hòa bình, đừng lúc nào cũng đối đầu nhau."

Chết một là hết đối đầu.Thời Tư Nam nhỏ nhẹ thế này tức cô đang ức hiếp con gái?Tịch Mộ Thành rất chế giễu: "Con gái chị cũng không tin chị, em buồn thay chị đấy."

Ninh Thư trợn mắt, cô biết tỏng cái thói của Thời Tư Nam có gì đâu mà buồn.

Chú mày có con vợ thế này, ăn ở với nhau vả đời mới đáng buồn.Nghĩ đến đây Ninh Thư thấy biến ơn.

Đến lúc chú mày trắng tay lại có vợ thế này mới biết thế nào là hạnh phúc."

Con tin mẹ mà."

Thời Tư Nam xua tay: "Con chỉ không muốn thấy mẹ và cậu đối đầu gay gắt.

Hai người đều là người thân của con, ai bị gì con cũng đau lòng."

"Ra kia chơi."

Ninh Thư cúi xuống bốc một nắm cờ ném một quân vào người Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành nghiêng đầu né quân cờ, quân cờ trúng lọ đồ cổ.

Tịch Mộ Thành nhìn mảnh sành văng đầy đất lại nhìn Ninh Thư, ánh mắt toả ra hơi lạnh thấu xương."

Chó điên cắn bậy à, chị có chứng cứ gì chứng minh trục trặc ở xe chị liên quan đến tôi?"

Thời Tư Nam cũng bị dọa nhìn chằm chằm Ninh Thư."

Tôi đánh cậu mà cần chứng cứ à, tôi thích đánh đấy."

Ninh Thư điều động kình khí trong đan điều ném một quân cờ về phía Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành né được nhưng vẫn bị mấy quân khác đập trúng người.Chỗ bị đập trúng đau rát, sưng lên trông thấy.Tịch Mộ Thành lạnh mặt nhìn Ninh Thư: "Bà chán sống."

Tịch Mộ Thành ngước cằm cởi áo khoác, Ninh Thư ném bàn cờ dưới đất vào Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành đá bay bàn cờ, duỗi tay về cổ Ninh Thư.Ninh Thư né tay, đánh tay đôi với Tịch Mộ Thành.Đánh nhau với Tịch Mộ Thành Ninh Thư luôn cảm thấy người cậu ta cứng như đá làm tay chân cô đau điếng.Ninh Thư biết Tịch Mộ Thành giỏi đánh đấm, chỉ không ngờ đánh giỏi quá.

Cơ bản toàn đánh vào những điểm yếu của cô như đầu, cổ, sương sườn.Đánh cận chiến dễ tàn tật, nhất là khi Tịch Mộ Thành đánh thẳng tay.

Ninh Thư vừa phải bảo vệ các chỗ hiểm vừa cần làm Tịch Mộ Thành bị thương.Ninh Thư không nghĩ mình đánh tay đôi được với Tịch Mộ Thành nếu không luyện Tuyệt Thế Võ Công.Hai bên đang nhăm nhe nhược điểm của người kia.Ninh Thư thở hồng hộc ngưng trọng nhìn Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành không lo lắng, cậu ta nghi ngờ tài đánh đấm của mình xuống cấp, chứ không tại sao không thẳng được một con đàn bà.Ninh Thư bê ghế đập Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành cũng nhấc ghế, hai ghế chạm nhau, chân ghế văng xa.Phòng khách tanh bành, Thời Tư Nam cuống không biết làm thế nào chỉ hét liên tục: "Hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."

Ninh Thư và Tịch Mộ Thành không nghe Thời Tư Nam, vứt cái ghế gãy tiếp tục vung các cú đấm đá đau thấu xương.Ninh Thư nhấc cái chân đá ngực Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành ôm ngực lùi ra sau.Tịch Mộ Thành cười nguy hiểm: "Bà làm tôi bực rồi đấy."

Tịch Mộ Thành lắc cổ răng rắc.Ninh Thư: Xương cổ mày có vấn đề!Ninh Thư lắc cổ tay nhìn Tịch Mộ Thành không chớp mắt.

Không dám lơ đễnh vì chỉ vừa lơ đễnh thôi sẽ bị Tịch Mộ Thành đánh vào chỗ hiểm."

Được rồi, dừng lại cho tôi."

Ông gìa lạnh lùng: "Hay nhỉ, giỏi nhỉ, làm tướng hết rồi."

Ninh Thư và Tịch Mộ Thành nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt chạm nhau loé tia lửa điện.Ninh Thư thấy mặt Tịch Mộ Thành đỏ bừng, cổ cũng đỏ hằn mạch máu đang chảy bên trong.Ninh Thư mỉm cười trong lòng, vận động làm máu chảy nhanh, Tương Đầu Tán lại càng nhanh chóng thấm vào lục phủ ngũ tạng.Có điều tên này đánh tay đôi rất giỏi, chắc là luyện từ nhỏ đến lớn.Rất khó đánh gần.Bố già đứng giữa Ninh Thư và Tịch Mộ Thành: "Không được đánh nhau nữa, có gì nói rõ ràng, chưa nói gì đã đánh nhau rồi."

Ninh Thư vẫn không rời mắt khỏi Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành không nói gì, bầu không khí rất căng thẳng.Thời Tư Nam đứng đó không biết phải quan tâm aimà cũng không biết nói gì.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 788: Hello cậu trẻ - Tai nạn liên tục


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam lo lắng liếc Tịch Mộ Thành liên tục.Tịch Mộ Thành thu hút cô ta hơn bất cứ ai trong căn nhà này.

Vừa nhìn thấy Tịch Mộ Thành đã xao xuyến bồi hồi, trong đầu toàn là cơ thể của Tịch Mộ Thành.Thời Tư Nam không biết mình bị làm sao, tình hình căng thẳng mẹ và cậu đánh nhau vậy mà cô ta lại muốn làm chuyện ấy với Tịch Mộ Thành.Không xoá được hình bóng cậu.Bên dưới hơi ướt, Thời Tư Nam rất xấu hổ, lẽ nào cô ta yêu cậu trẻ?Bố già nghiêm mặt nói lạnh lùng: "Rốt cuộc là làm sao?"

Ông nhìn Ninh Thư: "Con nói đi, sao vừa về đã hất bàn đánh người?"

Ninh Thư nói: "Con khó chịu cần phát tiết."

"Con tưởng con còn trẻ ranh à, bốn mươi rồi mà không ra thể thống gì."

Ông già tức giận.Ông nhìn Tịch Mộ Thành: "Con là đàn ông lại đánh phụ nữ, không ra dáng đàn ông.

Ănn hiếp kẻ yếu chỉ đánh mất phẩm giá của con, sức mạnh của đàn ông không nằm ở đánh đàn bà."

Tịch Mộ Thành cười khẩy, với cậu ta nhà họ Thời đều là kẻ thù, không chia già trẻ gái trai."

Không được tái diễn chuyện này thêm một lần nào nữa, tự nhiên để người ta cười cho."

Ông già nhìn Ninh Thư và Tịch Mộ Thành.Ninh Thư không cam lòng vẫn phải thưa vâng.Công ty sửa xe lái xe kéo đến, vào nhà thấy phòng tứ tung mới hỏi: "Có phải nhà mình gọi xe kéo không ạ?"

"Xe kéo?"

Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư.Ninh Thư nhìm chằm chằm Tịch Mộ Thành, nói lạnh lùng: "Mẹ phải kiểm tra tất cả các xe, tránh được một lần chưa chắc tránh được lần hai."

Tịch Mộ Thành bật cười lạnh lùng, khinh ra mặt.Ninh Thư nhìn lướt qua Thời Tư Nam không rời mắt khỏi Tịch Mộ Thành, cười khẩy trong bụng ra gara đánh xe.Tịch Mộ Thành cầm áo khoác về phòng, phòng khách chỉ còn ông già và Thời Tư Nam."

Ông ơi?"

Thời Tư Nam gọi ông: "Sao giờ ạ, mẹ và cậu căng thẳng đến mức đánh nhau rồi."

Ông già hé mắt nhìn Thời Tư Nam: "Mẹ và cậu con ngứa mắt nhau, chỉ có giảm bớt mâu thuẫn thôi.

Ông thấy con thân với cậu, con khuyên cậu đi, còn mẹ con thì để ông nói."

Nghe ông nói không hiểu sao trái tim Thời Tư Nam đập rất nhanh, lắp bắp: "Con biết rồi ạ."

Ông già nói: "Ông phải qua nhà ông Chu, con để ý cậu con biết chưa?"

Thời Tư Nam nói: "Vâng ạ."

Sau khi ông đi, Thời Tư Nam nói với hộ lý: "Cháu không có việc gì đâu, cô về trước đi ạ."

Hộ lý ra về.Thời Tư Nam lên phòng Tịch Mộ Thành, đứng ngoài cửa nuốt ực nước miếng căng thẳng.Thời Tư Nam thấy mình giống dê vào miệng cọp.Nhưng người cô ta rất lạ, chỉ muốn gặp Tịch Mộ Thành.

Cảm giác mạnh đến mức khiến cô ta muốn ôm hoặc hôn cậu.Thời Tư Nam nghĩ đến đây run rẩy gõ cửa phòng Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành mở cửa, cậu ta cởi trần phơi cơ thể vạm vỡ nhiều vết sưng đỏ.

Thời Tư Nam bị bỏng mắt vội nhìn đi nơi khác, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.Có cảm giác người đối diện đang dò xét mình, nơi bị cậu nhìn nóng hừng hực.Thời Tư Nam hơi hối hận khi gõ cửa, xoay người định rời đi."

Vào trong."

Tịch Mộ Thành kéo Thời Tư Nam vào phòng.Thời Tư Nam rất hồi hộp, lần đầu tiên cô ta vào phòng của cậu, cảm giác căn phòng toàn mùi người cậu."

Ờ...

ờ."

Thời Tư Nam bối rối: "Ông bảo cậu đừng chấp nhặt mẹ cháu."

Tịch Mộ Thành nằm trên giường nhìn Thời Tư Nam: "Qua đây."

Thời Tư Nam nuốt nước miếng nhìn cậu trẻ quyến rũ."

Qua đây."

Tịch Mộ Thành nhắc lại, giọng cậu ta hơi khàn, cơ thể cậu ta cần phát tiết ngay lập tức, muốn được vụt roi hành hạ cô gái trước mặt.Thời Tư Nam ngoan ngoãn bước qua liền bị Tịch Mộ Thành kéo ngã lên giường.

Tịch Mộ Thành lật người đè lên Thời Tư Nam.Rất đỗi tự nhiên cởi quần áo cháu gái, mồ hôi rơi xuống kề tai Thời Tư Nam dụ dỗ: "Cậu sẽ nhẹ nhàng không làm cháu đau."

Thời Tư Nam xụi lơ không có sức đẩy Tịch Mộ Thành, mà cô ta cũng rất khát vọng Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành sờ bên dưới, nhếch môi cười gian: "Cháu ướt, hoá ra cháu cũng nhớ cậu."

Thời Tư Nam dịch người lo lắng, nghe vậy cắn chặt môi.Tịch Mộ Thành chẳng muốn kiềm chế nữa, đi thẳng vào việc chính, cả hai cùng thở hắt.Tịch Mộ Thành mạnh bạo như muốn xé rách cô gái dưới người.Thời Tư Nam cắn môi không cho mình phát ra âm thanh xấu hổ.Ninh Thư bảo công ty sửa xe kéo hết tất cả ô tô ngoại trừ ô tô của Tịch Mộ Thành.

Xem xem có vấn đề gì không.Sau khi bàn giao xong, vào phòng khách chỉ thấy hai giúp việc đang dọn dẹp, không thấy Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành dưới nhà.Ninh Thư mớ cửa phòng Thời Tư Nam, trong phòng trống không.Ninh Thư đứng ngoài phòng Tịch Mộ Thành, nghe thấy tiếng động nho nhỏ ở trong.Ninh Thư mỉm cười, vết thương ở mũi Thời Tư Nam chưa lành mà đã nôn nóng quấn chăn.Giờ thì càng quấn càng cuốn.Ninh Thư lạnh lùng bỏ đi.Cô định đến công ty lại nhận được điện thoại từ bệnh viện nói bố già bị tai nạn xe đang được cấp cứu.Mẹ kiếp, Ninh Thư chửi thề trong lòng chạy đến viện, mặc kệ hai con người đang quấn chăn kia.Chạy đến nơi phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Ninh Thư hỏi cảnh sát: "Chuyện gì thế anh?"

Xe của ông già bị Tịch Mộ Thành động tay chân?Tịch Mộ Thành đúng là thằng đốn mạt.Cảnh sát nói: "Xe của ông nhà bị xe tải tông.

Tài xế xe tải say rượu lái xe hiện đang bị tạm giam."

Ninh Thư chau mày, tài xế say rượu à, chẳng phải đó là người đã tông chết Thời Lệ Na trong cốt truyện?Ninh Thư hơi lo cho ông già.Ninh Thư ngồi bên ngoài nhìn cửa phòng phẫu thuật.Ông già nói muốn dùng Thời Tư Nam làm sợi dây trói buộc Tịch Mộ Thành.Nhưng ông già đang nằm trên bàn mổ còn Thời TưNam nằm trên giường Tịch Mộ Thành.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 789: Hello cậu trẻ - Vô ơn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trong khi đợi phẫu thuật, Ninh Thư đi gặp tài xế say rượu bị cảnh sát còng tay tạm giam.Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tông phải người ta nhưng chẳng hề lo lắng, thay vào đó chấp nhận phận mình.Lần trước muốn giết Thời Lệ Na, lần này tông vào ông già, ông già nằm trên bàn mổ chưa rõ sống chết, chưa kể còn tông cả vào tài xế của ông già.Ninh Thư muốn giết người.Cô sẽ không tha cho cái loại bất nhân bất nghĩa.

Cô sẽ khiến ông ta không nhận được xu nào, sống nửa đời còn lại trong tù.Ninh Thư nói với cảnh sát: "Phiền các anh điều tra tài khoản ngân hàng của người này xem có phải mới được chuyển cho một khoản tiền lớn không."

Tài xế ngạc nhiên rồi cúi gằm mặt."

Thẩm vấn anh ta kỹ vào."

Ninh Thư nói: "Tôi sẽ mời luật sư khởi kiện anh ta."

Ninh Thư không tha cho ông ta, nhận tiền hại người thì phải biết hậu quả nếu thất bại.Gặp tài xế xong Ninh Thư lại về canh ngoài cửa phòng phẫu thuật.Đèn phẫu thuật tắt, Ninh Thư vội vàng đứng dậy hỏi: "Bác sĩ, bố tôi sao rồi?"

Bác sĩ nói: "Trong hai người có một người cấp cứu thất bại đã qua đời, một người phải chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt."

Ninh Thư mím môi, tài xế của bố già chết vì tông thẳng vào xe tải, bẹp dúm đầu xe, bố già ngồi sau không bị thương nặng bằng bác tài.Trong cốt truyện Thời Lệ Na lái xe nên bị tông chết ngay lập tức.Ninh Thư day trán, đứng ngoài phòng vô khuẩn nhìn bố già cắm đầy ống trên người.Ninh Thư mím chặt môi, đi gặp người thân đang ôm thi thể tài xế gào khóc.Tài xế làm việc cho bố già nhiều năm, Ninh Thư bồi thường một ít tiền, và tài trợ cho con trai của bác tài học hết đại học.Bồi thường rất hậu hĩnh, người thân của bác tài không có gì để kêu ca, chỉ khóc sớt mướt đưa thi thể về.Cô lại đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Cảnh sát đang thẩm vấn tài xế, tài xế nhận mình uống rượu mới gây ra tai nạn giao thông.Khi nãy Ninh Thư nhắc cảnh sát, cảnh sát điều tra phát hiện gần đây tài khoản ngân hàng của tài xế có thêm năm trăm nghìn tệ.Tài xế còn không khai được tiền từ đâu ra.Ninh Thư nói thẳng tài xế nhận tiền giết người, cố ý tông xe giết người.Ninh Thư nói lạnh lùng: "Tôi có rất nhiều thời gian dành cho anh, cứ từ từ mà chơi."

Tự thú vẫn bị phạt tù chung thân.

Ngồi tù cũng không cho ông ta sống yên.Ninh Thư không nghĩ việc này có thể kéo Tịch Mộ Thành xuống nước, chỉ thế này không xô ngã được Tịch Mộ Thành.Rời khỏi đồn cảnh sát khi trời đã tối, Ninh Thư luôn chân luôn tay về nhà lấy đồ dùng cho ông già.Về đến nhà, Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành đang ăn tối.

Thời Tư Nam xinh tươi như bông hoa được chăm sóc kỹ càng.Tóc gáy hơi ướt, rõ ràng mới tắm xong.Chơi giỏi thật, chơi đến tận giờ này.Mặt Tịch Mộ Thành hơi đỏ, mắt cũng đỏ au, cậu ta cứ uống nước ừng ực như khát lắm.Thời Tư Nam thấy Ninh Thư thì chào trong lo lắng: "Mẹ."

Thời Tư Nam sợ mẹ và cậu lại đánh nhau, cũng sợ bị mẹ phát hiện đã làm chuyện đó với cậu.Trong khi làm chỉ thấy lâng lâng sung sướng, không biết bao nhiêu là đủ.Xong việc mới thấy xấu hổ, bên dưới hơi đau chắc do làm lâu quá.Ninh Thư chỉ ừ một tiếng, nói: "Ông con bị tai nạn xe đang nằm viện."

Thời Tư Nam hoảng hốt hỏi vội: "Ông có sao không mẹ?"

Ninh Thư liếc qua Tịch Mộ Thành đang uống nước, nói hờ hững: "Ông con chưa tỉnh nhưng bác tài chết rồi."

Tịch Mộ Thành nhếch môi ngoảnh sang nói với Ninh Thư: "Hôm nay nhà họ Thời không hợp xuất hành hay sao mà cứ tai nạn liên tục."

Ninh Thư mím môi nói với Thời Tư Nam: "Vào viện chăm ông với mẹ."

Thời Tư Nam gật đầu: "Vâng ạ."

"Hừ, khụ khụ..."

Tịch Mộ Thành ho khan: "Tư Nam đang bị thương sao lại đi chăm sóc người bị thương."

"Đi viện tốt hơn, vừa có bác sĩ chữa mũi con sát sao vừa chăm ông ngoại."

Ninh Thư nói: "Công ty cần mẹ quán xuyến, con đến đó chăm ông cho mẹ."

Thời Tư Nam không trả lời, Tịch Mộ Thành lại nói: "Này chị, bố chị nằm viện mà chị chỉ nghĩ đến công ty rồi bắt con gái đau ốm đi chăm người bệnh, chị lạnh lùng quá đấy."

Ninh Thư: ...Rất giận nhưng vẫn phải giữ nụ cười.Mẹ kiếp cô mà lạnh lùng?!!Ông già nằm viện, cô phải ổn định hội đồng quản trị, phải quán xuyến công ty.

Bảo Thời Tư Nam chăm ông một mình là cô lạnh lùng, xin lỗi???Biết quấn chăn sao lại không biết chăm người khác?Ninh Thư hỏi Thời Tư Nam: "Con có đi viện không?"

Thời Tư Nam bị hai đôi mắt nóng bỏng nhìn, mình bị kẹp giữa mẹ và cậu khó mà chọn lựa.Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư mặt mày lạnh tanh lại nhìn Tịch Mộ Thành, cô ta đau lòng."

Cháu phải nghĩ kỹ đấy..."

Tịch Mộ Thành kéo dài giọng, nhếch lông mày, xoa môi, ánh mắt uy hiếp Thời Tư Nam.Ninh Thư: ...Súc vật dùng mỹ nhân kế.Thời Tư Nam hít sâu, cúi đầu nói lí nhí với Ninh Thư: "Mặt con vẫn đau."

Thời Tư Nam lo lắng không dám nhìn thẳng, nói tiếp: "Mai con sẽ vào thăm ông."

"Cậu cũng đi."

Tịch Mộ Thành chống cằm đắc chí và khiêu khích.Ninh Thư: Rất cáu, rất rất cáu...Nuôi con gái lớn bằng này được tích sự gì, chẳng thà sinh ăn mày đói còn biết đằng tranh ăn.Ninh Thư đi lên phòng bố già lấy quần áo.Ninh Thư xách túi nới với Thời Tư Nam: "Tối nay mẹ trông ông không về."

Tịch Mộ Thành loé mắt nhếch mép.Ninh Thư rời khỏi nhà đi đến bệnh viện, mong hai con chơi vui.Một lần nữa biết được sự vô ơn nhưng lại cứ ra vẻ ta đây đơn thuần, vì đàn ông bỏ mẹ bỏ ông của Thời Tư Nam.

Thời Lệ Na trong lòng Thời Tư Nam là người chỉbiết đến công việc.

Ly hôn với bố vì công việc.

Chỉ biết cho con tiền, con chẳngcần tiền, con cần mẹ quan tâm con cơ.
 
Back
Top Bottom