Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 720: Tấm chồng thật thà - Thua cả gái đứng đường


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ chỉ xem Vương Bác như cái mai rùa, nay mai già cả không chơi bời được nữa đã có Vương Bác nuôi, che chở cô ta.

Vương Bác muốn ly hôn, cô ta cần khoét miếng thịt của Vương Bác.

Một là hai trăm nghìn tệ, hai là sang tên nhà, không ai mơ giỏi như cô ta.

Sang tên nhà có mà mẹ con cô ra đường ở à?Hơn nữa tiền mua nhà, chuyển nhà nhiều hơn hai trăm nghìn nhiều.

Thái An Kỳ về phòng dọn đồ chuyển đi, cô ta sẽ không sống chung với mẹ con nhà này.

Thái An Kỳ nói: "Có ly hôn hay không hai người cứ suy nghĩ kĩ rồi báo cho tôi.

Hai trăm nghìn, quyền quyết định nằm ở hai người."

Vương Bác xụ mặt: "Cô đi đâu?"

Thái An Kỳ cáu: "Tôi đi đâu liên quan gì đến anh."

Vương Bác tức giận, Thái An Kỳ không muốn ly hôn nhưng vẫn muốn lăng nhăng.

Vậy còn anh thì sao, lẽ nào anh phải sống với cô ả này cả đời.

Nhìn vợ mình âu yếm với thằng khác?Cô ta vẫn lêu lổng nhưng mình không lấy lại được cân bằng cuộc sống.

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Cô dám bước chân ra khỏi cái nhà này tôi phá hết đồ của cô."

Thái An Kỳ quay phắt lại hét to: "Bà dám?"

"Không có gì tôi không dám làm, váy cô cũng bị cắt rồi đó thôi."

Ninh Thư lạnh lùng: "Cô không được phép chuyển đi khi chưa quyết định có ly hôn hay không."

"Bà..."

Thái An Kỳ giậm chân tức tối: "Bà đang giam lỏng tôi, bà là đồ ăn trộm, tôi phải báo cảnh sát bà ăn trộm đồ của tôi."

Ninh Thư vẫn vô cùng bình tĩnh: "Tuỳ cô, trong điện thoại của tôi có ảnh cô bán dâm, à còn có cả video cô khoả thân trò chuyện khiêu dâm với người khác nữa.

Có video trò chuyện khiêu dâm là có thể tố cáo cô truyền bá ấn phẩm đồi truỵ."

Thái An Kỳ: ...Thái An Kỳ tái xanh mặt: "Sao bà lại vậy?"

Bà ta biết cô trò chuyện khiêu dâm nhưng không có ý kiến.

Chỉ là con mụ già quanh góc bếp, sao bà ta lại có được video trò chuyện khiêu dâm của cô?Vương Bác cau có, tất nhiên anh ta không biết vụ trò chuyện khiêu dâm, anh ta không tin nổi vào tai mình: "Rốt cuộc cô là cái loại người gì."

Thái An Kỳ cười hờ hờ khinh thường: "Đàn ông các anh muốn xem lý nào tôi không cởi?"

Vương Bác hét: "Đàn ông muốn xem là cô cởi, Thái An Kỳ cô..."

Thái An Kỳ chẳng quan tâm: "Đàn ông các anh đi gái được tại sao đàn bà không được đi trai?"

"Tôi..."

Vương Bác nghẹn họng không biết nói lại thế nào.

Ninh Thư sẵng giọng: "Đi hay ở, cô nghĩ xong chưa?"

Thái An Kỳ hừ lạnh ở lại.

Cô ta bị bệnh, không mơi đàn ông mua đồ cho được nữa, không thể để bà ta phá các đồ hiệu.

Thái An Kỳ kéo vali về phòng đóng rầm cánh cửa.

Vương Bác nhìn chằm chằm cửa phòng, Ninh Thư hỏi: "Có đói không để mẹ nấu cơm."

Vương Bác ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: "Con muốn ly hôn, con phải ly hôn."

"Có cho tiền con vẫn phải ly hôn với cô ta."

Vương Bác khẳng định.

Ninh Thư cạn lời, bảo sao bị Thái An Kỳ cuỗm mất tiền trong cốt truyện.

Dương Tử Di vì con trai nên dễ thấy có tốn nhiều tiền hơn cũng vẫn cho.

Ninh Thư nói: "Mẹ sẽ khiến hai đứa ly hôn nhưng không có chuyện cho cô ta hai trăm nghìn, càng không có chuyện sang tên nhà..."

Ninh Thư nhìn Vương Bác: "Con chịu gắn cái mác bị cắm không biết bao nhiêu sừng nhưng con à, ly hôn với Thái An Kỳ xong con vẫn cần bắt đầu cuộc sống mới, đâu thể sống mãi dưới cái bóng của Thái An Kỳ."

Vương Bác chau mày chán nản: "Ngoài đưa tiền còn có cách nào khác thoát khỏi Thái An Kỳ hả mẹ?"

Ninh Thư vừa đi vào bếp vừa nói: "Đừng sốt ruột, rồi khác có cách."

Vương Bác nói: "Mẹ đừng nấu cho cô ta, cô ta tự biết mua đồ ăn."

Có lời của Vương Bác thì Ninh Thư chỉ nấu hai bát mì, không nấu cho Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ đi ra thấy không có phần của mình thì khó chịu, lấy máy ra đặt đồ ăn.Lúc sau nhân viên giao hàng mang đồ ăn đến, Thái An Kỳ nói với anh ta: "Họ trả tiền", rồi cầm đồ ăn về phòng ngủ.

Nhân viên giao hàng nhìn Ninh Thư và Vương Bác.

Vương Bác sầm mặt, bị anh nhân viên nhìn đành phải trả tiền dù chẳng hề muốn.

Ninh Thư không nói gì, thấy Vương Bác cay cú mới nói: "Cứ từ từ con à."

Vương Bác vò đầu chán nản.

Ninh Thư an ủi: "Mọi đau khổ là cơn sóng ập đến trước khi cập bến hạnh phúc, để sau này mới biết quý trọng hạnh phúc."

Như cô sống trong bệnh viện, bị bệnh tật hành hạ là bất hạnh nhưng bù lại bệnh tật đã rèn giũa linh hồn cô.

Chết rồi được hệ thống lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới vì linh hồn hợp lệ.

"Rồi con sẽ gặp được người tốt hơn.

Ngày trẻ ai chẳng yêu vài người chẳng ra gì."

Ninh Thư vỗ vai truyền kình khí cho Vương Bác.

Không đáng hành hạ bản thân vì Thái An Kỳ.

Vương Bác mím môi.

Ninh Thư nói: "Về phòng ngủ đi, đừng ngủ mãi ngoài phòng khách.

Đây là nhà mình, sao con lại không được ngủ trong phòng ngủ."

Vương Bác lắc đầu: "Nhưng con không muốn nhìn mặt cô ta."

"Thế tuỳ con."

Càng nghĩ Vương Bác càng cay, đêm đến anh ta lao vào phòng đè Thái An Kỳ.

Anh rất quan tâm cảm xúc của cô ta nhưng cô ta lại ngủ với thằng khác.

Vương Bác phừng phừng lửa giận, càng nghĩ càng thấy hà cớ mình phải vậy.

Vương Bác xông vào thô bạo khiến Thái An Kỳ đau đến hét lên, đấm Vương Bác bắt anh ta ra ngoài, bắt anh ta biến đi.Nhìn cái mặt nhăn nhó của Thái An Kỳ, tự dưng Vương Bác mất hứng.

Thái An Kỳ là cái loại người gì, anh làm vậy có được gì đâu.

Anh tưởng làm thế này là trả thù cô ta?Vương Bác mặc quần, đi thẳng ra ngoài không cả nhìn Thái An Kỳ bơ phờ đau đớn trên giường.

Thái An Kỳ là cái loại thua cả gái đứng đường.

Anh dùng cách đó với cái loại thằng nào cũng ngủ như Thái An Kỳ chỉ tự nhục.

Ninh Thư trong phòng bên nghe thấy Thái An Kỳ hét thảm thiết liền ra ngoài xem thì thấy Vương Bác đi ra từ phòng ngủ.

Vương Bác thấy Ninh Thư thì nói: "Con không sao đâu mẹ, con muốn mau chóng ly hôn."

Ninh Thư thấy Vương Bác bình tĩnh hơn, nhẹ lòng hơn lúc tối.

Tức giận, đau lòng vì có để ý.

Bình thản như người dưng mới đúng là không quan tâm.

Mặc dù Vương Bác chưa thật sự buông được Thái AnKỳ nhưng đây vẫn là khởi đầu tốt.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 721: Tấm chồng thật thà - Sao anh dám


Chuyển ngữ: Wanhoo
Hôm sau Vương Bác đi làm với quầng thâm quanh mắt, nhìn là biết thức trắng cả đêm.Ninh Thư thấy anh ta mệt mỏi bèn nói: "Con nghỉ một hôm đi, con mệt mỏi thế này đi làm cũng không được việc."

Thái An Kỳ ra khỏi phòng, Vương Bác nhìn Thái An Kỳ rồi gật đầu: "Thế con nghỉ một hôm."

Thái An Kỳ khó chịu hỏi Vương Bác: "Sao anh lại làm vậy với tôi?"

Vương Bác nói: "Chúng ta là vợ chồng làm chuyện đó chẳng phải quá đỗi bình thường?

Cô ngủ được với thằng khác được thì sao không ngủ được với tôi?"

Thái An Kỳ tức điên: "Tôi bị đau, rất đau vậy mà anh còn cưỡng ép tôi."

"Đau?

Sao cô ngủ với thằng khác thì không đau?

Đau hay không ở cô mà ra."

Vương Bác tỉnh táo nắm đúng trọng tâm.Thái An Kỳ nhìn Vương Bác chằm chằm: "Sao anh dám nói chuyện với tôi kiểu đó?"

Vương Bác luôn cẩn thận suy xét cảm xúc của cô, nói chuyện kiểu này cô không quen nổi, cảm thấy bị xúc phạm.Vương Bác mặc kệ, anh ngồi xuống ăn cơm.Thái An Kỳ giậm chân tức giận cũng ngồi vào bàn.Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Lát cô đi chợ với tôi."

"Đi cái gì mà đi, hai người nên suy nghĩ xem có nên đưa tiền để ly hôn không đi."

Thái An Kỳ cố tính nhắc chuyện ly hôn để kháy Vương Bác.Nhìn thấy Vương Bác bình tĩnh như không, Thái An Kỳ thất vọng và cũng dấy lên lo lắng.Cô ta cậy Vương Bác thích và nhường nhịn mình, nay cô ta bị bệnh chẳng còn công cụ kiếm tiền nào.Tình cảnh này khiến Thái An Kỳ hơi lo lắng.Ninh Thư nói: "Cô và nó chưa ly hôn thì cô vẫn là con dâu của cái nhà này."

Ăn sáng xong Ninh Thư dúi giỏ vào tay Thái An Kỳ, Thái An Kỳ lạnh lùng: "Tôi không đi."

Ninh Thư nói: "Thế thì cô chỉ còn nhìn thấy đôi guốc hỏng."

Thái An Kỳ tức không làm gì được, đành xách giỏ đi chợ với Ninh Thư.Lần này Thái An Kỳ biết điều không đi guốc nữa, song ra ngoài vẫn bị nóng đổ đầy mồ hôi, nắng cháy da mặt.Ninh Thư đi quanh chợ, Thái An Kỳ xách giỏ thức ăn nặng trịch theo.Thái An Kỳ hằm hằm Ninh Thư đi trước, chỉ cần lấy được tiền cô sẽ bắt mẹ con nhà này trả giá.Có một lần bị cắt váy, Thái An Kỳ sợ rút dây động rừng, đồ thì chẳng rẻ, cô ta sẽ đau lòng chết mất.Thái An Kỳ xách đồ đi sau Ninh Thư, trên đường về gặp người quen vẫn dừng lại nói chuyện.Ngoài trời nóng gần chết, con mụ già cứ như không biết nóng là gì.Thái An Kỳ đứng nghe Ninh Thư lươn lẹo gặp ai cũng kể mình là dâu ngoan muốn đi chợ cùng mẹ chồng này kia.Rõ ràng đang cãi nhau chuẩn bị ly hôn lại vẫn giả vờ mẹ chồng con dâu hòa thuận.Thái An Kỳ rất ghét Ninh Thư, ra đường toàn giả vờ giả vịt đóng giả mẹ chồng hiền lành, thực chất lòng dạ độc ác.Đi bộ thong dong một vòng về đến nhà cũng gần trưa.

Thái An Kỳ vứt giỏ về phòng, bôi kem cứu vãn làn da cháy nắng.Thái An Kỳ tức lắm, bao nhiêu đồ dưỡng da đắt đỏ bị con mụ già giấu hết.Thái An Kỳ đang bôi kem, Ninh Thư đứng ngoài cửa nói: "Ra nhặt rau nấu cơm."

Thái An Kỳ hỏi lại: "Tại sao?"

Ninh Thư hừ một tiếng: "Thế tôi đành lấy kem dưỡng của cô ra đánh giày."

"Bà..."

Thái An Kỳ lườm Ninh Thư đi ra nhặt rau nấu cơm.Nhìn thấy Vương Bác ngồi ghế, cô ta nói: "Chưa ly hôn đâu, tôi vẫn là vợ anh mà việc gì cũng đến tay tôi, anh không biết đằng qua phụ giúp à?"

Vương Bác gật đầu qua nhặt rau hộ, không giận không tức Thái An Kỳ.Vương Bác lại nghe lời, Thái An Kỳ vui vẻ trở lại cười khiêu khích Ninh Thư.Nhặt rau xong Ninh Thư bảo Thái An Kỳ xào rau, Thái An Kỳ nghiến răng xào rau.Phòng bếp bày bừa bẩn thỉu, mang được đĩa thức ăn ra thì đen sì chẳng buồn ăn.Bỏ vào miệng không mặn cũng ngọt, nấu thế này khác gì đầu độc.Thái An Kỳ không ăn, Ninh Thư vẫn ăn bình thường, Vương Bác cũng gắp mấy đũa.Thái An Kỳ thất vọng.Cô ta không ăn được các món này nên đặt đồ trên mạng.Nhân viên giao hàng mang đồ ăn đến, Vương Bác nói với anh ta: "Từ nay ai đặt người ấy trả tiền."

Thái An Kỳ đen mặt, trả tiền mà bị nhân viên nhìn bằng ánh mắt quái đản.Thái An Kỳ tức: "Tôi mua những thứ này, hai người không được ăn."

Ninh Thư và Vương Bác mặc xác cô ta.Thái An Kỳ ăn bữa cơm ngon một mình, cô ta ăn lấy ăn để, ăn bằng hết, không để cho Ninh Thư và Vương Bác miếng nào.Ăn trưa xong Ninh Thư sai Thái An Kỳ: "Dọn nhà đi."

"..."

Thái An Kỳ chửi thề trong bụng, thấy Ninh Thư lạnh lùng đành bấm bụng nuốt cơn tức cầm chổi quét nhà.Ninh Thư chỉ huy Thái An Kỳ: "Dọn sạch tất cả các ngóc ngách."

Thái An Kỳ chửi con mụ già, vừa làm vừa nói với Vương Bác: "Anh dọn cùng đi."

Vương Bác không nhìn Thái An Kỳ: "Con ra ngoài đây mẹ."

Nói rồi đi thẳng trong cái nhìn sững sờ Thái An Kỳ.Ninh Thư quan sát hết, tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất, chiều cô thì cô là công chúa, không quan tâm cô thì cô chẳng là cái đinh gỉ gì.Tình cảm cũng cần được nạp điện duy trì, tình cảm không chấp nhận chuyện bị lợi dụng để mà ngang ngược.Vương Bác đi rồi Thái An Kỳ phải dọn nhà một mình, cô ta bất bình: "Có phải mỗi tôi ở cái nhà này đâu, tại sao một mình tôi phải quét dọn?"

Ninh Thư nói: "Tôi bảo cô dọn là cô dọn, cô có ý kiến gì à?"

Thái An Kỳ hít sâu, lúc đi qua cố tình vẩy nước vào người Ninh Thư đang ngồi thảnh thơi.Ninh Thư vẫn ngồi yên đó không giận không quát.Ninh Thư lạnh lùng: "Lau sạch vào, không sạch là mất túi hàng hiệu của cô."

Thái An Kỳ còng lưng lau nhà, lau xong phải vào cọ bồn cầu, xong việc Thái An Kỳ ngỡ mình bị còng lưng.Ninh Thư kiểm tra gật đầu ý nói đã sạch.Dọn nhà xong Thái An Kỳ mệt nhoài, hoa hết cả mắt ngỡ như sắp ngất.Thái An Kỳ đi tắm rồi ngủ.Mới ngủ một lát đã bị gõ cửa, Thái An Kỳ cào tóc phát điên ra mở cửa.Ninh Thư bảo: "Đến giờ nấu cơm tối rồi."

Thái An Kỳ: A a a a...Thái An Kỳ căm thù Ninh Thư, con mụ già này rấtđáng ghét, rất đáng ghét, rất đáng ghét...
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 722: Tấm chồng thật thà - Nhà thông gia đến gây sự


Chuyển ngữ: Wanhoo
Mấy hôm nay Thái An Kỳ ngỡ mình sắp chết, sáng phải đi chợ với con mụ già, về nhà nấu cơm trưa, ăn trưa xong lại dọn dẹp nhà cửa.Thái An Kỳ thấy cô ta đen hơn, tay thô ráp hơn, nhìn vào gương thấy mình già đi mấy tuổi.Thái An Kỳ thà rằng Vương Bác giận dỗi mắng mình còn hơn là khinh không thèm nói chuyện như bây giờ.Thái An Kỳ ngắm mình trong gương, cô thấy mình bị con mụ già hành hạ hỏng cả người.Không thể tiếp tục như vậy được.Cô không ly hôn vì nghĩ Vương Bác thích mình, không xa được mình, cãi nhau rồi sẽ lại bình thường, hết giận là lại êm xuôi.Nhưng bây giờ cô ta không dám chắc.Lý nào cô lại ở đây để con mụ già hành hạ?Thái An Kỳ không muốn nghĩ về ngày tháng đó.Bà ta mới phá guốc ném trước mặt cô vì cô không nghe lời, không chịu làm việc nhà.Trời ơi guốc của cô, Thái An Kỳ khó thở, đau không thở nổi.Sao con mụ già không xuống mồ luôn đi.Về ở cái nhà này vì lo nghĩ cho tương lai về già, bây giờ không còn là nơi dưỡng lão nữa, còn ở lâu có mà bị con mụ già hành hạ chết sớm.Thái An Kỳ nghĩ cả đêm, cô ta quyết định ly hôn.Sáng hôm sau Thái An Kỳ nói trên bàn cơm: "Tôi đồng ý ly hôn."

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, không tin hỏi lại: "Cô đồng ý thật?"

"Tôi đồng ý ly hôn."

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư: "Yêu cầu của tôi là trả hết đồ cho tôi, ngoài ra còn phải đưa hai trăm nghìn tệ xem như tiền chu cấp."

Ninh Thư vẫn ăn bánh bao.Vương Bác cũng không nói gì, húp cháo xong đứng dậy đi làm.Thái An Kỳ mất kiên nhẫn: "Hai người cái kiểu gì đấy?

Yêu cầu ly hôn trước, tôi đồng ý thì lại câm tịt."

Ninh Thư nói lạnh lùng: "Cô sinh cháu cho tôi à, cháu tôi ở với cô à mà tôi phải cho cô tiền chu cấp?"

Thái An Kỳ thẹn quá hoá giận: "Kể cả không thì tôi vẫn cần sống."

Cô ta bị bệnh không biết sau này sống thế này, hai trăm có nhiều gì đâu, không đủ cho cô ta sống nốt đời.Hai trăm nghìn chẳng là gì cả."

Nhà tôi không có trách nhiệm lo cho tương lai của cô."

Ninh Thư vô cảm: "Tất nhiên cô có thể không ly hôn, vậy thì Vương Bác có trách nhiệm nuôi cô, cô không cần lo cho tương lai nữa."

Thái An Kỳ: ...Thái An Kỳ tái xanh mặt, mới mấy hôm cô ta đã không chịu nổi huống hồ là cả đời bị con mụ già hành hạ.Cô sẽ không làm trâu làm ngựa cho cái nhà này.

Con mụ già chỉ giả vờ hiền hậu, ra đường giả vờ thương yêu con dâu nhưng về nhà đóng cửa hành hạ con dâu đủ đường.Hai trăm nghìn và đồ hiệu không được thiếu một cái nào.Ninh Thư nói: "Rửa bát rồi đi chợ với tôi."

Thái An Kỳ đảo mắt thều thào: "Tôi mệt, hôm nay muốn nghỉ ngơi."

Ninh Thư nhìn cô ta, gật đầu đồng ý.Thái An Kỳ về phòng gọi cho nhà mẹ, bảo mình bị hành hạ, sắp bị đuổi khỏi nhà bla bla...Chẳng bao lâu bố mẹ, anh trai chị dâu của Thái An Kỳ kéo đến đập cửa uỳnh uỳnh, ồn ào làm hàng xóm phải ra xem.Bố mẹ, anh chị Thái An Kỳ chửi oang oang bên ngoài, hùng hổ khỏi bàn.Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ đắc chí, gọi bảo Vương Bác mau về.Thái An Kỳ định mở cửa, Ninh Thư chặn đường không cho cô ta mở: "Thái An Kỳ, đừng tưởng nhiều người là lây được tiền của tôi."

Thái An Kỳ vén tóc: "Mẹ nói gì vậy ạ?

Bố mẹ con qua thăm con thôi mà."

Qua thăm?Hờ hờ?Không biết người gõ cửa cầm cái gì mà đập cửa cành cạch.Thái An Kỳ khoanh tay nhìn Ninh Thư: "Con chẳng cần gì khác, con chỉ muốn đòi lại quyền lợi thuộc về mình thôi."

Ninh Thư kệ cô ta, cô gọi cho công an: "Alo, công an à, có người mang vũ khí đập cửa định xông vào nhà tôi.

Nhà tôi chỉ có tôi và con dâu, mong các chú công an bảo vệ."

Ninh Thư kề điện thoại vào cửa cho công an nghe tiếng đập cửa cành cạch.Ninh Thư báo địa chỉ nhà.Thái An Kỳ nhìn chằm chằm Ninh Thư, lắp bắp: "Sao...

Sao bà dám gọi công an?"

Ninh Thư nhún vai: "Nhà cô nhiều người tôi đánh không lại."

Thái An Kỳ giậm chân muốn mở cửa nhưng bị Ninh Thư giữ vai, giãy không được, chỉ tức đỏ mặt.Thái An Kỳ nôn nóng: "Bà bỏ tôi ra, tôi phải mở cửa."

Để công an đến là phiền.Thái An Kỳ không ngờ Ninh Thư sẽ gọi công an.Do mãi không có người mở cửa nên bên ngoài hăng máu hơn, hò hét bắt mở cửa.

Ninh Thư mặc kệ, anh của Thái An Kỳ đạp cửa.Ninh Thư rất bình tĩnh, cậu thích đạp cứ đạp, tốt hơn hết là đạp hỏng cửa đi.Thái An Kỳ chau mày hét: "Đừng đạp, đừng đạp."

Đóng cửa nên bên ngoài không nghe rõ người trong phòng nói gì, hơn nữa hàng xóm còn bu đầy xung quanh hóng xem.Mẹ của Thái An Kỳ kể lể với hàng xóm rằng con gái mình về ở cái nhà này bị hành hạ bắt làm mọi việc, giờ còn sắp bị đuổi khỏi nhà...Hàng xóm nghe chuyện nhất nhất nghi ngờ.Họ sống gần Dương Tử Di bao nhiêu năm, Dương Tử Di rất tốt với con dâu, đã xách guốc lại còn cõng cả con dâu lên nhà, Dương Tử Di không phải người như thế.Cái gì mà hành hạ con dâu?

Có mà con dâu hành hạ Dương Tử Di thì có.Một lát sau công an đến, đi qua khống chế anh trai Thái An Kỳ đang đạp cửa.Người nhà họ Thái ngây người, sao công an lại đến?Vương Bác chạy về nhà thấy hàng xóm bu quanh cửa lại còn có cả công an thì giật thót lo lắng cho mẹ.Vương Bác hỏi công an: "Sao vậy anh công an?"

Anh công an giữ anh trai Thái An Kỳ: "Có người báo ở đây có người mang vũ khí đến gây sự."

Vương Bác lấy chìa khoá mở cửa, vào nhà thấy Ninh Thư vẫn lành lặn mới thở phào."

Anh."

Thái An Kỳ chạy ra lo lắng cho anh trai bị công an giữ.Mẹ Thái An Kỳ lo lắng: "Sao thế con, sao công an lại đến?"

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư trong nhà: "Con mụ giàgọi đấy mẹ."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 723: Tấm chồng thật thà - Vạch trần cô vợ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bình thường Thái An Kỳ chỉ chửi thầm Ninh Thư là con mụ già, hiện đang lo lắng quá lỡ buột miệng, hàng xóm vây quanh nghe rõ ràng.Thái An Kỳ biết mình lỡ mồm, bị hàng xóm khinh thường nhưng vẫn ưỡn ngực.Mẹ Thái An Kỳ nhăn mặt vào trong nhà.Hàng xóm cùng ùa vào trong nhà hóng hớt tiếp.Cô Lý hỏi han Ninh Thư: "Sao thế bác ơi?"

Ninh Thư khổ sở: "An Kỳ muốn ly hôn với Vương Bác."

Cô Lý tỏ vẻ "Em biết là sẽ có ngày này mà".Ninh Thư nói tiếp: "Con bé đòi đưa hai trăm nghìn hoặc sang tên nhà."

Hàng xóm đồng loạt nhìn cả nhà Thái An Kỳ, đòi thế khác nào ăn cướp.Ninh Thư nói với chú công an: "Nhà chỉ có hai mẹ con tôi, nhà bên người đông thế mạnh, tôi sợ bị làm sao nên gọi công an đến, mong là có các chú ở đây hòa giải."

Công an: ...Thái An Kỳ thấy con mụ già nói đôi câu đã dàn hoà, sốt ruột nói: "Bà ta là mẹ chồng độc ác bắt tôi nấu cơm, dọn nhà, hành hạ tôi mỗi ngày."

Hàng xóm: →_→Nấu cơm dọn nhà là hành hạ?Thế mà tưởng chuyện gì to tát lắm.Thái An Kỳ nói thêm: "Họ còn đánh tôi, bạo lực gia đình."

Cô Lý ngắt lời: "Tôi chưa gặp ai mặt dày như cô này.

Cái gì mà đánh, cái gì mà bạo lực gia đình, chỉ có mẹ con nhà bác Di ngu xem cô như công chúa thôi."

"Hôm đó bảo cô rót cho mẹ chồng cốc nước, cô cố tình khuấy ngón tay vào, cô như thế thì mẹ chồng làm gì được cô."

Thái An Kỳ hận chết con mụ lắm mồm này, cô ta nói: "Đó là vì bà ta cầm đồ của tôi, tôi không làm việc bà ta phá đồ."

Ninh Thư nói: "Tôi đâu cầm cái gì của cô, cô có gì đáng tiền, tôi cầm gì của cô vậy?"

"Tôi..."

Thái An Kỳ sững sờ không nói cầm cái gì ra trước mặt bao nhiêu người được.Thái An Kỳ dậm chân tức tối: "Họ là hàng xóm của Dương Tử Di, họ bênh Dương Tử Di."

Rõ ràng mình bị bà ta hành hạ nhưng có nói thế nào mọi người cũng không tin, ai cũng bênh con mụ già.Vương Bác vẫn giữ im lặng nói: "Cô ta ly hôn đòi hai trăm nghìn, tôi và mẹ không đồng ý.

Cô ta gọi người thân đến làm phiền, tôi càng không đưa hai trăm nghìn."

"Vương Bác."

Thái An Kỳ nổi nóng vì bị Vương Bác nói xấu.Thái An Kỳ ghé vào tai uy hiếp Vương Bác: "Đừng ép tôi vò mẻ chậu sứt, bằng không tôi sẽ nói cho cả thiên hạ biết chuyện anh bị tôi cắm sừng, ngày nào anh cũng phải sống trong đôi mắt soi mói của thiên hạ."

Chuyện đó hai mẹ con nhà này xử lý trong thầm lặng, rõ ràng sợ làm to chuyện, không muốn người khác biết.Thái An Kỳ nghĩ cô ta tóm được điểm yếu.Vương Bác chỉ nhìn Thái An Kỳ mà không nói gì, Thái An Kỳ bị nhìn dựng tóc gáy.Thái An Kỳ hỏi Vương Bác: "Anh nhìn gì?"

Công an hỏi: "Tại sao lại ly hôn?"

Thái An Kỳ liếc mắt uy hiếp Vương Bác.Vương Bác đằng hắng: "Vì Thái An Kỳ tằng tịu với trai mà không phải một lần."

Thái An Kỳ sững sờ nghe như sét đánh ngang tai, tại sao đang đe Vương Bác mà Vương Bác nói thẳng.Anh ta bị điên à.Thái An Kỳ nhìn Vương Bác trân trân, Vương Bác bình tĩnh mà cũng điên điên mơ hồ.Hàng xóm nghe vậy ồ lên, chụm đầu đánh giá Thái An Kỳ từ trên xuống dưới."

Nhìn là biết hư hỏng."

"Đã lấy chồng còn đi trai."

"Trông mã biết cáo già."

"..."

Ninh Thư cũng hơi ngạc nhiên, cô không định để Vương Bác bị làng xóm đàm tiếu điều không đúng sự thật.Câu nói của Vương Bác nằm ngoài dự đoán của cô.Thấy Vương Bác rất bình tĩnh, cô nghĩ Vương Bác đã thật sự nghĩ thông, thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn.Có lẽ Vương Bác sẽ bị đàm tiếu nhưng anh ta là đàn ông.Còn Thái An Kỳ là đàn bà, đàn bà bị cay nghiệt hơn đàn ông nhiều, ai quen cô ta cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.Miệng đời đáng sợ, nghe nhiều miệng người đời chỉ có kiệt quệ tinh thần.Bắt gặp những ánh mắt đánh giá, Thái An Kỳ tái mặt.

Cô ta chỉ uy hiếp chứ không ngờ Vương Bác nói ra.Thái An Kỳ hét: "Tôi không có..."

Mẹ Thái An Kỳ giải thích: "Con gái tôi sẽ không làm chuyện đó.

Con tôi sạch sẽ về làm dâu nhà này mà các người lại bêu rếu con gái tôi chỉ để ly hôn."

Ninh Thư ngồi im không lên tiếng, xem xem Vương Bác xử lý chuyện này thế nào.Vương Bác nghe mẹ vợ nói thì bật cười: "Trước khi gả cho tôi Thái An Kỳ đã phá thai mấy lần, bác sĩ cũng nói không có con được, kể cả có thai cũng chưa chắc đã đẻ được ra."

Hàng xóm đổ dồn con mắt vào Thái An Kỳ, Thái An Kỳ lùi về phía sau mắt ngấn lệ đáng thương nhìn Vương Bác, trông mà đau lòng.Vương Bác nhìn xuống đất không nhìn cô ta.Bố Thái An Kỳ xanh mặt: "Vương Bác kia cậu nói linh tinh gì đó, con gái tôi lấy cậu để cậu thích sỉ nhục sao thì sỉ nhục à."

Vương Bác nhìn bố vợ: "Tôi làm gì tệ đến mức đưa vợ lên giường người khác nhỉ.

Có ảnh đây ông có muốn xem không?"

Bố Thái An Kỳ tức không nói được câu gì, bao nhiêu người vây quanh nhìn vào làm ông ta hoảng hốt, xấu hổ, đứng dậy bỏ đi.Thấy chồng đi mất, mẹ Thái An Kỳ nhìn Thái An Kỳ rồi đành đứng dậy đi theo.Anh trai của Thái An Kỳ đang bị cảnh sát giữ, mẹ Thái An Kỳ nói với công an: "Chú công an à đây chỉ là hiểu nhầm thôi."

Ninh Thư nói với chú công an: "Chuyện này không hòa giải được, khả năng cao nhà họ Thái sẽ trả thù nhà tôi, khi ấy còn phải làm phiền các chú công an."

Công an nói: "Chúng tôi sẽ có nhắc nhở."

Ninh Thư thở phào: "Cảm ơn chú công an."

Thái An Kỳ lườm Ninh Thư, con mụ già có ý gì.Nước mắt chực chờ hốc mắt, những cái nhìn đâm xiên của hàng xóm như kim chọc vào người Thái An Kỳ.Họ nào có sạch sẽ gì cho cam, họ có tư cách gì khinh cô.Thái An Kỳ sẽ không bận tâm ánh mắt của người đời.Anh trai của Thái An Kỳ bị tam giam một ngày, lúc được thả hứa sẽ không gây sự nữa.Sau khi cảnh sát rời đi, hàng xóm vẫn tập trung trong nhà Ninh Thư làm phòng khách chật ních, họ ở lại để hóng được nhiều chuyện hơn.Người nhà họ Thái về hết, Thái An Kỳ quay phắt vềphòng đóng rầm cửa.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 724: Tấm chồng thật thà - Sống ở đời đừng tiêu chuẩn kép


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư buồn bã trả lời qua loa các câu hỏi xoay quanh Thái An Kỳ của các bà các cô hóng chuyện.Ninh Thư thở dài: "Lúc mới lấy Vương Bác có biết con bé là người thế đâu.

Sau này biết thì chuyện đã qua rồi không truy cứu làm gì.

Nhưng mà con bé vẫn chẳng biết sửa đổi, Vương Bác không chịu được nữa nên đành ly hôn."

Cô Lý an ủi Ninh Thư: "Con dâu này không tốt, con dâu sau sẽ tốt."

Ninh Thư chỉ cười gượng cho qua.Ninh Thư tiếp khách xong hỏi Vương Bác: "Sao con nói chuyện đó trước mặt mọi người?"

Vương Bác day trán: "Kéo dài cũng không hay, cô ta còn dọa con sẽ nói cho thiên hạ biết chuyện con bị cắm sừng vậy thì con cho cô ta toại nguyện."

Ninh Thư: ...Thế mới nói Thái An Kỳ lấy đâu ra tự tin người ta đứng đây đợi cô ta hết đời, bất kể có gây ra lỗi gì người ta cũng tha thứ cho cô ta.Ninh Thư thở dài: "Vậy thì dễ rồi, ngày trước mẹ nghĩ cho con còn giờ cứ nộp đơn ly hôn lên toà án thôi.'Vương Bác cố cười với Ninh Thư: "Vâng mẹ."

Ninh Thư an ủi: "Chuyện qua rồi cứ sống vui mỗi ngày, đừng đau lòng vì người không xứng đáng."

Vương Bác mím môi gật đầu.Ninh Thư hỏi Vương Bác: "Thế mẹ tìm luật sư chuẩn bị ly hôn nhé?"

Vương Bác gật đầu: "Con cảm ơn mẹ, chuyện này mẹ cứ để con lo, mẹ nghỉ ngơi đi mấy hôm nay mẹ mệt nhiều rồi."

Ninh Thư bật cười: "Ừ ừ, chuyện của con con tự xử lý."

Vương Bác bận rộn mỗi ngày, đi làm rồi lo thủ tục ly hôn, gần như chẳng mấy khi ở nhà.Ninh Thư không gọi Thái An Kỳ dậy làm việc nữa, cô ta thích ngủ đến lúc nào thì ngủ.Cô ta tưởng hành hạ người khác nhẹ nhàng lắm à, Thái An Kỳ mệt cô không mệt chắc?Thái An Kỳ muốn giải thoát cô cũng muốn giải thoát.Thái An Kỳ nhận thức rõ tình cảnh hiện giờ.

Kể từ khi Vương Bác nói cho mọi người biết chuyện cô ta đi trai, cô ta không còn tiếng nói trước Vương Bác.

Lúc đó Thái An Kỳ chỉ thử Vương Bác, nếu anh ta nhún nhường tức khả năng cao hai trăm nghìn về tay cô.

Vậy mà thử thất bại, lại còn vò sứt chậu mẻ.

Thái An Kỳ ra khỏi phòng ngủ nói với Ninh Thư đang nhặt rau: "Đưa tôi hai trăm nghìn tôi sẽ lập tức ly hôn với Vương Bác."

Ninh Thư nhặt rau nhàn nhã: "Vương Bác đang làm thủ tục ly hôn, mấy nữa ra toà mà nói."

Nghe thấy phải ra toà Thái An Kỳ nhăn mặt xuống nước: "Thế đưa một trăm năm mươi nghìn."

Ninh Thư không lung lay: "Cái đó cô hãy nói chuyện với Vương Bác.

Cô và Vương Bác là vợ chồng, tôi không tiện xen vào."

Thái An Kỳ trừng mắt đe dọa Ninh Thư: "Nếu bà không đồng ý tôi sẽ chết ở đây, là các người ép tôi chết."

Ninh Thư: ...Ninh Thư tin Thái An Kỳ yêu bản thân không nỡ chết.

Thấy mặt Ninh Thư lạnh tanh, Thái An Kỳ chạy vào bếp cầm kề dao vào cổ tay: "Nếu bà không đồng ý tôi sẽ cắt cổ tay tự sát."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nói: "Cô xác định cắt cổ tay à?

Máu ở cổ tay chảy chậm, không nhanh bằng động mạch.

Mà cô tìm thấu mạch máu ở cổ tay không?

Cô cắt nhầm vào gân là bỏ mất cái tay đấy nhé.

Lỡ mà chảy máu nhiều quá thiếu máu lên não, có cứu được thì cô cũng thành người thực vật ấy?"

Thái An Kỳ run tay sợ hãi: "Sao bà... sao bà lại thế này?"

Không giống như kịch bản của cô ta.

Ninh Thư nói tiếp: "Tôi sẽ gọi cứu thương kịp thời."

Thái An Kỳ rất muốn chọc tiết con mụ già.

Thái An Kỳ tiếp tục đe dọa: "Bà đừng hối hận."

Ninh Thư thờ ơ: "Thái An Kỳ này, tôi coi cô là con dâu nhưng cô là coi cái nhà này là viện dưỡng lão, tôi và Vương Bác chỉ là hộ lý chăm sóc cô."

Thái An Kỳ trợn mắt: "Cái tên Vương Bác khù khờ đó không được tôi lấy liệu anh ta lấy được ai, hờ..."

Trông kìa trông kìa, tự tin thái quá, làm như không có cô là người ta không sống nổi.

Thái An Kỳ nói câu này vừa hay Vương Bác mở cửa về nhà.

Anh ta khẳng định: "Tôi sẽ tìm một cô vợ tốt chung sống hạnh phúc."

Thái An Kỳ khoanh tay đá xéo mắt khinh thường.

Vương Bác không tức, nếu có tức anh đã tức chết lâu rồi.

Anh ta nói với Thái An Kỳ: "Ngày kia mở phiên toà ly hôn, mong cô đến đúng giờ."

Thái An Kỳ giận tím mặt: "Anh định ly hôn với tôi thật sao?"

"Tất nhiên, ai cũng biết cô cặp bồ, phá thai nhiều lần.

Cô như vậy mà tôi vẫn sống với cô, tôi sợ bị hàng xóm cười cho uất ức bằng chết hơn cả cái danh bị cắm sừng."

Thái An Kỳ hít sâu: "Anh đừng hối hận."

Thái An Kỳ vào phòng dọn đồ kéo vali ra.

Thái An Kỳ nhìn Vương Bác như đợi Vương Bác níu kéo.

Vương Bác nói: "Nhớ đến toà án đúng giờ."

Thái An Kỳ giậm chân kéo vali ra khỏi nhà.

Ngày diễn ra phiên toà Vương Bác và Ninh Thư đợi Thái An Kỳ ngoài cửa.

Đợi mãi Thái An Kỳ mới thong dong đến muộn.

Cả nhà họ Thái cũng đến, so ra nhà Ninh Thư yếu thế hơn hẳn.

Ninh Thư nhếch môi, ly hôn không phải cứ đông quân là thắng.

Thái An Kỳ nói với Vương Bác: "Giờ vẫn còn kịp."

Bố của Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: "Bà thông gia à, chuyện vợ chồng chúng nó bảo ban nhau làm hoà, đâu cần lôi nhau ra toà."

Mẹ kiếp, bố nào con nấy, ai cũng xem Vương Bác là hiệp sĩ đổ vỏ.

Biết con gái thuộc thể loại gì nhưng vẫn nói để hai đứa nó bảo ban nhau, Thái An Kỳ mà là vợ ông ta chắc ông ta xích cổ thui cô ta luôn rồi ấy chứ.

Sống ở đời đừng có tiêu chuẩn kép quá.

Ninh Thư không trả lời đi một mạch vào trong phòng xử án.

Vương Bác cũng giữ im lặng vào theo Ninh Thư.

Thái An Kỳ hừ lạnh, nói với bố mẹ cứ nhìn mình chằm chằm: "Con sẽ không tha cho anh ta."

Mở đầu phiên toà Thái An Kỳ đã nói ra yêu cầu: "Hai trăm nghìn tệ."

Vương Bác ngán ngẩm nhìn Thái An Kỳ.

Yêu cầu của Thái An Kỳ bị quan toà bác bỏ: "Về mặt luật pháp chồng của cô không có lỗi.

Cô là người có lỗi, anh đây không có nghĩa vụ nuôi dưỡng cô, cô không được phép yêu cầu nhận tiền trợ cấp."

Thái An Kỳ nhăn mặt: "Tôi là vợ anh ta, anh ta phải nuôi tôi."

Quan toà trả lời: "Nhà là tài sản của chồng cô, vợ chồng cô không có tài sản chung."

Thái An Kỳ cau có, cô ta muốn moi tiền của VươngBác nhưng giờ đã không lấy được một đồng lại còn bị thua kiện.

Cô ta còn phảitrả tiền ra toà, trả tiền thuê luật sư.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 725: Tấm chồng thật thà - Chính thức ly hôn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ thấy bị lỗ nặng, lấy chồng đã chẳng thu về được gì lại còn mang tiếng đã từng ly hôn."

Anh có phải đàn ông không vậy Vương Bác."

Thái An Kỳ đành trút giận vào Vương Bác: "Tôi là vợ anh, anh phải có trách nhiệm với tôi."

Vương Bác dửng dưng: "Trách nhiệm?

Cô chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người vợ."

Chẳng còn chút tình cảm níu kéo nào trong phiên toà ly hôn này.Trước hôn nhân Vương Bác bị Thái An Kỳ lừa, trong hôn nhân bị Thái An Kỳ cắm sừng, hiện giờ vì cơ thể của Thái An Kỳ nên không làm chuyện vợ chồng được.Tình cảm rạn nứt, khó mà ở được với nhau.Tuy Thái An Kỳ không muốn ly hôn, muốn lợi dụng trách nhiệm để uy hiếp Vương Bác nhưng toà án vẫn phán quyết cho phép ly hôn.Phán quyết của toà đã có, Vương Bác và Thái An Kỳ không còn là vợ chồng.Vương Bác thở phào, Ninh Thư thấy Vương Bác như vứt được tảng đá đè nặng, trông cũng đau lòng mà thoải mái nhiều hơn.Hai nhà rời khỏi toà án, Thái An Kỳ tối sầm mặt mũi, lo lắng cho tương lai mịt mù của cô ta.Thái An Kỳ sợ hãi, cô ta nhìn Vương Bác, bỗng dưng cảm thấy sống với Vương Bác vẫn hạnh phúc.Có điều Vương Bác làm vậy với cô, Thái An Kỳ sẽ không ngoảnh lại.Thái An Kỳ đi sang nói với Ninh Thư: "Bà trả đồ cho tôi."

Ninh Thư gật đầu: "Mai qua nhà tôi mà lấy."

Ninh Thư nói rồi đi trước, Vương Bác cũng đi theo, chẳng buồn nhìn Thái An Kỳ một lần.Sáng hôm sau Thái An Kỳ qua lấy đồ, Vương Bác đã ăn sáng xong và chuẩn rbị đi làm, nhìn thấy Vương Bác mặc vest tự nhiên cô ta lại thấy Vương Bác cũng cuốn hút đó chứ.Vương Bác coi Thái An Kỳ như người dưng làm Thái An Kỳ hơi mất mát.Ninh Thư đưa vali cho Thái An Kỳ: "Đồ của cô ở trong đây hết, mang về hết đi."

Thái An Kỳ mở vali liếc mắt nhìn Ninh Thư rồi kiểm tra đồ đạc.Ninh Thư nói: "Ở đây tất, cô kiểm kĩ sau này đừng đến đòi tôi."

Thái An Kỳ hít sâu: "Bà đền tôi một cái váy bị cắt và một đôi guốc lảm hỏng."

Ninh Thư bảo: "Cô tìm kĩ đi ở trong đây hết mà, tôi chỉ cắt hàng nhái thôi."

Thái An Kỳ: ...Thái An Kỳ giận tím mặt khoá vali xách đồ rời đi.Ninh Thư mỉm cười nhìn theo dáng Thái An Kỳ.

Cơ thể là công cụ kiếm tiền của Thái An Kỳ, không có công cụ chắc chắn cô ta không còn được sống những tháng ngày ăn chơi trác táng.Côi đã giữ được hai trăm nghìn, để mà đưa hai trăm nghìn cho Thái An Kỳ có mà tức chết.Sau khi Thái An Kỳ và Vương Bác ly hôn, cô Lý thường xuyên qua nhà Ninh Thư chơi hỏi xem Ninh Thư thích con dâu kiểu gì.Cô Lý dặn Ninh Thư: "Vẫn nên tìm con dâu biết quan tâm bố mẹ, hợp tính, đừng chỉ cứ yêu là cưới như con dâu cũ nhà bác, con trai bác yêu vợ lắm nhưng mà đấy."

Ninh Thư bảo: "Mới ly hôn xong cần có thời gian giảm sốc, không lấy vợ ngay được đâu."

Cô Lý lại nói: "Có con bé nào được em sẽ giới thiệu cho bác.

Vớ được dâu hiền phúc tổ ba đời, vớ phải dâu tệ khổ cả ba đời.

Đàn ông thích gái xinh, dáng đẹp, ngực to, nhưng mà nồi nào úp vung nấy, phải cẩn thận đó bác."

Ninh Thư gật đầu: "Cảm ơn cô, nếu Vương Bác có kết hôn lần nữa mong các cô quan sát giúp tôi."

Cô Lý cười trêu: "Dĩ nhiên rồi."

Tối Vương Bác đi làm về, trong lúc ăn cơm Ninh Thư hỏi: "Thái An Kỳ qua lấy đồ."

Vương Bác chỉ vâng một tiếng, đang ăn lại thấy Ninh Thư muốn nói lại thôi, anh ta bảo: "Mẹ muốn nói gì cứ nói ra đi."

"Khụ..."

Ninh Thư ho khan: "Có gì đâu, con đã ly hôn với Thái An Kỳ thì phải bắt đầu cuộc sống mới.

Ừm, mẹ muốn hỏi là, là... dạo này công việc con thế nào?"

Vương Bác trả lời: "Ổn mẹ ạ, đang có vị trí cao hơn để trống, con đang cố gắng giành lấy."

Ninh Thư cười: "Thế thì tốt."

Vương Bác chịu làm ăn sẽ có ngày thành đạt.Ninh Thư rất muốn hỏi anh ta đã có đối tượng nào chưa nhưng lại thôi.

Vừa ly hôn xong đã giục kết hôn, giục quá dễ hỏng chuyện.Không lâu sau đó Vương Bác thăng chức, tuy chỉ nhích thêm một bước nhỏ nhưng Vương Bác vẫn vui lắm.

Ninh Thư đây khổ thôi rồi vì đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng con dâu của cô đâu.Không nhìn thấy Vương Bác chọn đúng người, làm sao cô được rời khỏi đây.Tự nhiên cô thấu được nỗi lòng của bố mẹ.Các bà hàng xóm nghiện mai mối, ngày nào cũng giới thiệu con gái nhà này nhà kia cho Ninh Thư, có hôm còn lôi Ninh Thư đi nhìn trộm con gái nhà người ta.Ninh Thư: →_→Cô sốt sắng mỗi ngày, chẳng biết Vương Bác nghĩ thế nào.Hễ định hỏi Vương Bác đã yêu ai chưa, là bạn trai hay bạn gái, thì lại sợ Vương Bác bị áp lực nên cứ ấp úng mãi chẳng nói thành lời.Làm Ninh Thư ăn không ngon ngủ không yên.Trưa hôm ấy Vương Bác dẫn theo một cô gái về ăn cơm, Ninh Thư mừng suýt khóc.Cô quan sát cô gái kia từ đầu đến chân, từ đằng chân lên đằng đầu, ừ, không béo không gầy khuôn mặt thanh tú, được.Cô gái chào Ninh Thư: "Con chào bác ạ."

Ninh Thư cười hiền hòa hết mức có thể: "Chào con."

Hiền lành đáng yêu là gái ngoan.Dẫn con gái về là có hy vọng nhưng tự nhiên đùng một cái dẫn về làm Ninh Thư hơi bất an.Trái lo phải nghĩ!Ninh Thư bảo cô gái ngồi xuống ăn cơm.Cô gái rụt rè nhìn Vương Bác, Vương Bác trấn an: "Đừng lo, mẹ anh hiền lắm."

Vương Bác giới thiệu với Ninh Thư: "Đây là Tiểu Ngọc, Tưởng Tiểu Ngọc ở công ty con."

Ninh Thư gật đầu cười dịu dàng với Tưởng Tiểu Nhọc: "Về đây là cứ coi như nhà của mình, đừng khách sáo."

Tưởng Tiểu Ngọc cảm ơn: "Con cảm ơn bác."

Trong bữa ăn Ninh Thư lén quan sát Tưởng Tiểu Ngọc, chẳng biết có phải vẫn ngại quá hay không mà chẳng gắp ăn mấy.Vương Bác gắp cho cô gái, cô gái cười tít mắt cảm ơn Vương Bác, nói chung là rất đáng yêu.Quả là một cô gái dịu dàng ít nói.Ninh Thư rất hài lòng và cũng đội ơn ông trời, cô gái này tốt hơn Thái An Kỳ mắc bệnh công chúa nhiều.Chỉ là không biết Vương Bác thấy cô gái thế nào.Vương Bác hôm nay rất điềm tĩnh, chứ như hôm dẫn Thái An Kỳ về nhà, Vương Bác toàncười ngây ngô trông là biết ngu người vì yêu.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 726: Tấm chồng thật thà - Đối tượng vừa ý


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ăn trưa xong Ninh Thư kéo Vương Bác sang một bên hỏi: "Cô gái này là bạn gái con à?"

Vương Bác trả lời: "Vâng ạ."

Ninh Thư: →_→Có cảm giác Vương Bác bị tán.Ninh Thư lại hỏi: "Con bé biết con đã từng ly hôn chưa?"

Vương Bác trả lời: "Cô ấy biết con đã ly hôn mới theo đuổi con."

Ninh Thư: →_→Tại sao cô có cảm giác cô gái này nhòm ngó con trai cô từ trước nhỉ.Ninh Thư hỏi tiếp: "Thế con có thích con bé không?"

Vương Bác nói: "Cô ấy rất đáng yêu."

Ninh Thư: →_→Thích và đáng yêu là hai khái niệm khác nhau mà nhỉ.Ninh Thư nói: "Nghe có vẻ con không thích con bé."

Vương Bác nói: "Con có thích, chẳng qua là chưa biết thích bao nhiêu.

Nếu muốn kết hôn con sẽ lấy cô ấy."

"Con thấy bọn con hợp nhau."

Vương Bác cân nhắc đến chuyện kết hôn là có tính đến chuyện lâu dài.Ninh Thư gật đầu: "Không lấy vội làm gì, các con cứ tìm hiểu dần dần, không xác định lấy thì đừng làm khổ con nhà người ta."

"Con không phải người như thế."

Vương Bác phải nhắc mẹ.Ninh Thư: →_→Đúng rồi nhỉ, Vương Bác là kiểu người không nói được vợ thì sẽ nhường trước.Vương Bác và bạn gái vừa đi làm, Ninh Thư đã gọi hội các bà đến khoe con trai mình đã có người yêu.Các bà nhao nhao đòi xem mặt bạn gái để quan sát hộ.Cuối tuần Tưởng Tiểu Ngọc ghé chơi.

Ninh Thư bảo Tưởng Tiểu Ngọc đi mua sắm với mình, gặp các bà các cô ở hành lang nên cả nhóm cùng đi mua sắm.Ninh Thư hỏi Tưởng Tiểu Ngọc: "Con thích điểm nào ở con trai bác?"

Tưởng Tiểu Ngọc thẳng thắn: "Anh ấy tốt bụng lắm ạ.

Hồi con mới vào làm con không quen ai cả, sếp sai con bê đồ, anh ấy đi ngang qua thấy con không bê nổi bèn bê hộ con."

Ninh Thư nhìn Tưởng Tiểu Ngọc: "Có vậy thôi à?"

Tưởng Tiểu Ngọc ngạc nhiên: "Vậy là đủ rồi ạ, một người đàn ông tốt bụng sẽ tốt với vợ."

Ninh Thư nói: "Nhưng nó có một cuộc hôn nhân thất bại."

Tưởng Tiểu Ngọc thở dài: "Hồi anh ấy lấy vợ con đã buồn mãi, lúc đó con chẳng nghĩ gì nhiều.

Giờ anh ấy ly hôn rồi thì con có cơ hội."

Ninh Thư thấy Tưởng Tiểu Ngọc khá thông minh, biết Vương Bác lấy vợ không định chen chân vào hôn nhân của người ta, nhưng Vương Bác ly hôn lập tức sập hố của cô ấy.Tinh ranh nhưng không xấu xa, hợp với Vương Bác hơn Thái An Kỳ.Tưởng Tiểu Ngọc là người bên ngoài đáng yêu bên trong quyết đoán.Dương Tử Di là kiểu người lành tính, nhường nhịn được cả con dâu như Thái An Kỳ thì lại càng chẳng bàn đến Tưởng Tiểu Ngọc.

Cô cảm giác Tưởng Tiểu Ngọc có thể ăn ở hòa hợp với Dương Tử Di.Sau đó Ninh Thư lại hỏi hội các bà, mọi người đều duyệt.

Cô Lý bảo cô gái này là kiểu người có chính kiến.Ai cũng có chính kiến, sống biết nhường nhịn nhau là được.Tưởng Tiểu Ngọc thường xuyên qua chơi với Ninh Thư.

Vương Bác luôn cười dịu dạng khi nhìn Tưởng Tiểu Ngọc.Đôi trẻ ngày càng tình cảm.Tưởng Tiểu Ngọc rất hay trò chuyện với Ninh Thư, cuối tuần đi mua sắm, đi chơi khắp nơi với Ninh Thư, nhìn chung là hòa hợp.

Tưởng Tiểu Ngọc có lòng nịnh mẹ chồng tương lai, Ninh Thư có lòng coi cô ấy là con dâu, mẹ chồng nàng dâu hợp ý nhau.Ninh Thư phát hiện Tưởng Tiểu Ngọc nấu nướng giỏi, Tưởng Tiểu Ngọc còn rất thích bày vẽ, miễn sao nấu được món ngon, thế là Ninh Thư đưa Tưởng Tiểu Ngọc đi chợ.Ninh Thư không chê món nào, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, sự thật là cô không muốn ăn mì nữa.Cả hai mới đi xuống dưới tầng đã gặp Thái An Kỳ đi đi lại lại, Ninh Thư nhíu mày.Thái An Kỳ hôm nay gầy hơn, dù mặc hàng hiệu nhưng không còn thấy đẹp như ngày xưa.Đã sang thu mà cô ta vẫn mặc váy hè, xách túi hiệu cũng chẳng cứu nổi bộ dạng chán nản.Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư với vẻ mặt lạ lùng, nhìn thấy Tưởng Tiểu Ngọc thì nhăn mày có vẻ cũng đoán được.Ninh Thư vẫn đi qua bình tĩnh như không nhìn thấy cô ta.Thái An Kỳ mím môi đuổi theo.Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ chặn trước mặt, hỏi: "Cô có việc gì?"

Thái An Kỳ nhìn Tưởng Tiểu Ngọc rồi nói với Ninh Thư: "Mẹ."

Ninh Thư nói: "Đừng gọi tôi là mẹ, cô và Vương Bác đã ly hôn, chúng ta không còn là mẹ chồng nàng dâu."

Tưởng Tiểu Ngọc bảo: "Con qua kia đợi bác nhé."

Ninh Thư ừ.Tưởng Tiểu Ngọc xách giỏ đứng phía xa cho Ninh Thư và Thái An Kỳ không gian nói chuyện riêng.Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ: "Cô tìm tôi làm gì?

Tôi trả hết đồ cho cô rồi."

Thái An Kỳ cầu xin Ninh Thư: "Mẹ cho phép con và Vương Bác quay lại với nhau nhé."

Ninh Thư lạnh lùng: "Đừng hòng."

Thái An Kỳ buồn bã, rệu rã cả người.Cuộc sống của Thái An Kỳ sau khi ly hôn với Vương Bác loạn cào cào.

Bố mẹ Thái An Kỳ xấu hổ về con gái nên muốn tống cổ cô ta đi thật xa.Nguyên nhân lớn nhất vẫn do nhà họ Thái không nuôi nổi cô tiểu thư tiêu tiền như nước.

Nhà cũng chẳng rộng rãi là mấy, con gái về mất thêm một phòng ở chật hẳn đi.Thái An Kỳ được chiều quen, không hợp tính chị dâu.

Lúc thì Thái An Kỳ chê cơm chị dâu nấu không ngon, chẳng có vị gì, lúc lại sai chị dâu giặt quần áo cho cô ta.Cô ta xem chị dâu như giúp việc, chị dâu em chồng thường xuyên cãi nhau.Ầm ĩ cả nhà.Chị dâu khinh và ghét Thái An Kỳ, xúi giục người nhà tống cổ Thái An Kỳ ra ngoài.Bố mẹ Thái An Kỳ đã xem Thái An Kỳ như người ngoài, người ngoài chẳng cần quan tâm những việc Thái An Kỳ đã làm.Bố mẹ Thái An Kỳ chính là kiểu mặc kệ, không dính dáng đến mình là được.Hồi trước Thái An Kỳ còn kiếm sống bằng cơ thể, hưởng thụ cuộc sống được đàn ông theo đuổi, không lo nghĩ miếng cơm.Bây giờ cơ thể có vấn đề, ngủ với đàn ông đau không chịu được chẳng khác nào lượn một vòng Quỷ Môn Quan.Cơn đau làm Thái An Kỳ bị tâm lý.Đàn ông yêu cầu cô thoả mãn nhưng cô không thoả mãn được họ, dĩ nhiên họ chẳng cho nhiều.Gia đình muốn cô lấy chồng, cơ thể cô thế này mà gả cho tên nào cục cằn, không quan tâm cảm xúc của cô cứ cưỡng ép cô thì sao.Lúc này Thái An Kỳ mới thấy Vương Bác rất tốt,Vương Bác chưa từng ép buộc cô, cô bảo sao nghe vậy, kể cả bắt cô làm việc nhàcô cũng chịu được.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 727: Tấm chồng thật thà - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không biết mặt Thái An Kỳ làm từ gì mà dày thế.Khó khăn lắm mới ly hôn, cho cô ta trở về khác nào tự sát.Thái An Kỳ thấy Ninh Thư lạnh lùng, khinh thường ra mặt, cô ta quyết định phải mềm mỏng, chỉ cần kết hôn lại với Vương Bác là ổn."

Sau này con sẽ làm việc nhà chăm chỉ."

Thái An Kỳ nói: "Cũng sẽ không qua lại với những người đàn ông kia nữa.

Con thề."

Cô ta không muốn lấy người lạ, nhỡ gặp trai quê chân đất mắt toét lại còn xấu xí thì chết mất.

Nếu là thế Vương Bác tốt hơn nhiều.Bố mẹ kiên quyết bắt cô lấy chồng, Vương Bác là ứng cử viên sáng giá nhất."

Mẹ tin con đi mẹ, con sẽ không tái phạm nữa."

Nói rồi Thái An Kỳ quỳ xuống.Ninh Thư không khống chế được cảm xúc trao cho cô ta cái liếc xéo.

Ngày vạch mặt Thái An Kỳ nhất quyết không hối lỗi, tại sao cô ta lại nghĩ người ta sẽ đứng đây đợi cô ta quay đầu.Trong cốt truyện lấy được tiền sống sung sướng, nay sống khó khăn mới quay đầu, mỡ đấy mà húp.Ninh Thư chỉ vào Tưởng Tiểu Ngọc đứng đằng kia: "Người này sẽ là vợ của Vương Bác, còn cô đến từ đâu lượn về đó."

"Trời có sụp cô và Vương Bác cũng không có chuyện quay lại."

Ninh Thư nói rồi đi về phía Tưởng Tiểu Ngọc.Tưởng Tiểu Ngọc cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư cười: "Đừng nhìn bác, bác chỉ chấp nhận con, cô ta và Vương Bác không bao giờ có chuyện quay lại."

Tưởng Tiểu Ngọc khoác tay Ninh Thư cười bảo: "Con cảm ơn bác."

Ninh Thư và Tưởng Tiểu Ngọc đi chợ về mà Thái An Kỳ vẫn đợi dưới sân.Thái An Kỳ nhìn chòng chọc Tưởng Tiểu Ngọc, định đi về phía Tưởng Tiểu Ngọc thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Ninh Thư, cô ta dừng bước.Thái An Kỳ sợ Ninh Thư lạnh mặt nhưng không từ bỏ ý định, cô ta cứ đứng đây đợi Vương Bác về để nói chuyện với Vương Bác.Tưởng Tiểu Ngọc đứng ngoài ban công nhìn Vương Bác và Thái An Kỳ.Ninh Thư đi qua nhìn xuống xem, Thái An Kỳ áp sát Vương Bác, Vương Bác lùi ra sau né tránh Thái An Kỳ.Thấy vậy Ninh Thư mới yên tâm hơn, cô chỉ sợ Vương Bác lên cơn dấm dở lại ngu như xưa.Không biết Thái An Kỳ nói gì mà lôi kéo tay áo Vương Bác, Vương Bác hất tay Thái An Kỳ đi vào trong nhà.Tưởng Tiểu Ngọc thở phào, thấy Ninh Thư nhìn mình thì bối rối: "Vợ cũ của Vương Bác rất đẹp, con sợ Vương Bác mủi lòng."

"Không có chuyện đó đâu."

Ninh Thư nói: "Bây giờ Vương Bác đã có con, đó là chưa kể Thái An Kỳ đã từng tổn thương Vương Bác."

Tưởng Tiểu Ngọc gật đầu.Nghe tiếng mở cửa, Tưởng Tiểu Ngọc rặn ra nước mắt, Vương Bác vừa vào nhà đã nhìn thấy khuôn mặt đượm buồn của bạn gái.Vương Bác thấy hổ thẹn, kéo Tưởng Tiểu Ngọc ra ngoài ban công giải thích, còn hứa là từ giờ sẽ không gặp Thái An Kỳ.Ninh Thư chẹp miệng, giận dỗi nhỏ nhặt nêm nếm thêm hương vị tình yêu.Tưởng Tiểu Ngọc lắm chiêu đó chứ, không to tiếng nạt nộ, chỉ thể hiện mình rất đau lòng rất tủi thân, ép người yêu chủ động hứa sẽ không lặp lại.Tưởng Tiểu Ngọc là cô gái biết nhắm vào tâm lý để điều khiển tình cảm.Bảo sao Vương Bác sập bẫy sớm.Tiếc là trong cốt truyện Vương Bác từ chức ngay sau khi ly hôn, bỏ bê một thời gian dài mới kiếm việc lại và đã bỏ lỡ Tưởng Tiểu Ngọc.Thực ra với một Vương Bác chán đời như trong cốt truyện, kể cả không bỏ lỡ thì có khi Tưởng Tiểu Ngọc coi thường anh ta cũng nên.Chẳng cô gái nào thích đàn ông chán đời.Thái An Kỳ đến tìm Vương Bác nhiều lần, Vương Bác luôn tránh không gặp.

Thái An Kỳ không gặp được rất bực bội.Mặt khác bố mẹ của Thái An Kỳ đã tìm được nhà chồng mới cho cô ta.

Nhà trai đưa cho hai mươi nghìn tệ tiền sính lễ, Thái An Kỳ bị bố mẹ nhét vào trong xe.Thái An Kỳ bị đưa ra khỏi thành phố, lấy một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.Biết bố mẹ bán mình cho người đàn ông vừa già vừa xấu vừa đen vừa quê mùa.

Vừa đến nơi đã cưỡng ép cô ta trong cái phòng nhỏ và thấp xây bằng đất.Thái An Kỳ bị giày vò đau khổ cùng cực, cô ta muốn trốn nhưng luôn bị bắt về.Cô ta kêu mình rất đau nhưng gã chẳng quan tâm, chỉ nghĩ cô không muốn làm với mình nên càng ép Thái An Kỳ phải làm.Gã còn làm thường xuyên, ít nhất một ngày một lần, Thái An Kỳ bị hành hạ xanh xao cả người.Gã thấy Thái An Kỳ luôn nhăm nhe chạy trốn thì xích chân cô ta, vậy là khỏi chạy.Thái An Kỳ khóc, trong đầu cô ta toàn là hình bóng của Vương Bác, không còn nhớ về bất cứ khung cảnh lãng mạn nào mà những người đàn ông chơi qua đường từng khiến cô ta vui.Khuôn mặt của tất cả đàn ông khác mơ hồ, chỉ riêng mặt Vương Bác là rõ ràng.Người cô ta từng ghét nhất lại là người duy nhất nhớ được mặt khi gặp khó khăn.Hiệp sĩ đổ vỏ không độ được trường hợp này.Ninh Thư và bố mẹ của Tưởng Tiểu Ngọc gặp nhau.

Ông bà nhà bên không có ý kiến về Vương Bác, suy cho cùng là người con gái yêu, lại trông cũng hiền lành nên đồng ý.Tất nhiên được một cái gật đầu của phụ huynh cũng cần vun nhiều công cố gắng của Tưởng Tiểu Ngọc.Vương Bác cầu hôn Tưởng Tiểu Ngọc, Tưởng Tiểu Ngọc vui vẻ nhận lời.Ninh Thư tặng Tưởng Tiểu Ngọc một chiếc vòng tay long phượng có giá, bắt đầu chuỗi ngày bàn chuyện cưới xin với thông gia tương lai, phải tổ chức đầy đủ các nghi lễ.

Vương Bác và Tưởng Tiểu Ngọc rất bận, nào là chụp ảnh cưới, gửi thiệp mời, thử trang phục, đến cả Ninh Thư cũng bận chuyện hôn lễ.Ngày Vương Bác và Tưởng Tiểu Ngọc kết hôn, Tưởng Tiểu Ngọc mặc váy cưới khoác tay Vương Bác cười hạnh phúc.Vương Bác mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiểu Ngọc.Vương Bác của giờ phút này đẹp trai chết người.Ninh Thư bị ép ăn cơm chó ươn ướt khoé mắt.

Một đời người chỉ cần sống vui vẻ, bình dị, hạnh phúc.

Không cần tình yêu chấn động, không cần nhiều trắc trở, không cần yêu đến chết đi sống lại.Không cần thừa sống thiết chết vì một người, thiếu em anh chẳng sống nổi, giày vò khổ sở vì cái thứ gọi là tình yêu đích thực.Tình yêu cháy hừng hực rồi sẽ chỉ còn lại đống tro tàn.Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư: "Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Ninh Thư gật đầu: "Rời khỏi."

Sau cơn choáng váng, Ninh Thư mở mắt thì đã ở trong không gian hệ thống.Ninh Thư nằm ườn ra ghế, trời ơi mệt chết cô.Chơi bài tâm lý mệt lắm, chẳng thà chửi nhau xơi xơi thoải mái hơn.

Cô mà mặc kệ cảm xúc của Vương Bác thì đã đánh cho Thái An Kỳ một trận, chẳng cần kiêng này kị kia.2333 nói: "Dương Tử Di gửi lời cảm ơn đến cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ mẹ con họ."

Ninh Thư ồ lên: "Thế còn bà ấy?"

2333 trả lời: "Về cơ thể của mình."

Ninh Thư nhận được câu trả lời yên tâm trèo lêngiường ngủ một giấc trước đã.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 728: Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư ngủ đã đời thức dậy mới khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công,Tu luyện xong mở giao diện thuộc tính, xem điểm kinh nghiệm và điểm thuộc tính nhận được trong nhiệm vụ này.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 5.150.000 (+1.500.000)Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 224Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 112Điểm vũ lực: 132Sức mạnh tinh thần: 130Sức mạnh tín ngưỡng: 1064 (+50)Tư chất: 59Công đức: 10030 (+10)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Dương Tử Di, hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được 1.500.000 kinh nghiệm, 40 điểm thuộc tính, 50 điểm sức mạnh tín ngưỡng, 10 điểm công đức.Nhiệm vụ lần này nhận được khá nhiều, kinh nghiệm đã hơn sáu triệu, chẳng mấy sẽ đạt mốc hai mươi triệu.Ninh Thư chia bốn mươi điểm thuộc tính vào trí tuệ, may mắn, vũ lực và sức mạnh tinh thần.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 6.650.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 224 (+10)Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 112 (+10)Điểm vũ lực: 132 (+10)Sức mạnh tinh thần: 130 (+10)Sức mạnh tín ngưỡng: 1114Tư chất: 59Công đức: 10040Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Chia thuộc tính xong Ninh Thư hỏi 2333: "Tôi muốn xem cuộc sống sau khi Dương Tử Di trở về."

2333 ừ một tiếng, giao diện xuất hiện hình ảnh cuộc sống của nhà Dương Tử Di.Dương Tử Di và Tưởng Tiểu Ngọc chung sống khá hòa thuận, không bị căng thẳng quan hệ mẹ chồng con dâu.Hàng xóm luôn nói Tưởng Tiểu Ngọc gặp được mẹ chồng hiền, Tưởng Tiểu Ngọc cũng hãnh diện khen mẹ chồng nhà mình tốt nhất trên đời.Dương Tử Di nghe mà ngại, gặp ai cũng khen con dâu ngoan.Hàng xóm trêu Dương Tử Di rằng Dương Tử Di chỉ cần có dâu, dâu nào cũng ngoan ngoãn.Vương Bác và Tưởng Tiểu Ngọc lấy nhau không được bao lâu thì Tưởng Tiểu Ngọc có thai.

Dương Tử Di chăm sóc Tưởng Tiểu Ngọc chu đáo, vài ba hôm lại hầm canh cho Tưởng Tiểu Ngọc, đưa Tưởng Tiểu Ngọc đi khám thai.Chín tháng sau Tưởng Tiểu Ngọc sinh một bé gái, Dương Tử Di không giận, có cháu là được vẫn hơn hồi chưa có cháu.Dương Tử Di chăm cháu hộ, mẹ chồng nàng dâu cùng trông em bé nhưng hai thế hệ có cách dạy con khác nhau, cómchút mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi.Vương Bác kêu dạy anh ta chăm con, mẹ chồng nàng dâu liền trợn trắng mắt.

Bế con không ra hồn lại còn đòi chăm con.

Làm việc vặt còn được chứ để chăm con thì thôi.Vương Bác học thay tã, pha sữa bột âm ấm, nhỏ ra sữa ra tay kiểm tra độ ấm trước rồi mới được cho con uống.Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có bất đồng quan điểm nhỏ nhưng cuộc sống này vẫn khá bình yên, ấm áp.Ninh Thư xem đến đây đã yên tâm hoàn toàn.

Họ sống bình yên, không còn Thái An Kỳ làm phiền.Kiểu phụ nữ kiêu ngạo như Thái An Kỳ không thể ăn ở hòa hợp với Dương Tử Di và Vương Bác mộc mạc, lành hiền.

Và rồi Dương Tử Di và Vương Bác sẽ bị cô ta ngồi lên đầu.Xem xong cuộc sống về sau ở thế giới này, Ninh Thư lại lấy Tuyệt Thế Võ Công ra xem, trong bí kíp đã có thêm một vài hình vẽ kình khí.Hình vẽ ngày càng đa chủng loại, trước kia chỉ có động vật, giờ đã có cả thực vật, có cả búp bê.Tuyệt Thế Võ Công nở rộ khắp thế giới đó.Thực ra do Tuyệt Thế Võ Công không có yêu cầu gì ngoài đưa được linh khí vào cơ thể là có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Ninh Thư gập quyển bí kíp, nằm dạng chân dạng tay trên ghế.2333 hỏi Ninh Thư: "Cô cảm thấy nhiệm vụ vừa rồi thế nào?"

Ninh Thư nghĩ ngợi: "Mệt chết."

2333 nói: "Nhiệm vụ của cô là giúp người ủy thác thay đổi số phận khổ đau chứ không được làm bẩn danh dự của người ta.

Nếu người ủy thác được biết đến là người tốt, cô lại càng không được phép phá hỏng tiếng thơm của họ, hiểu không?"

Ninh Thư trả lời: "Hiểu..."

2333 nói: "May mà nhiệm vụ này không làm bẩn danh dự của Dương Tử Di, không thì sẽ lại thất bại."

Người thực thi nhiệm vụ không được phép chỉ chăm chăm trả thù.

Người ủy thác hiến dâng linh hồn với mong muốn có cuộc đời tươi đẹp, không được để lại cục diện hỗn loạn cho người ủy thác.Ninh Thư thở dài, Dương Tử Di nổi tiếng là người hiền lành, tốt bụng, không được trở thành bà mẹ chồng độc ác hành hạ con dâu.Mang tiếng mẹ chồng độc ác, kể cả Vương Bác có tốt bụng đi chăng nữa thì làm gì có con gái nhà nào dám lấy Vương Bác.Dựng vợ gả chồng là việc của cả hai nhà, người yêu có tốt bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không lấy về cái nhà có mẹ chồng ác ôn.Ninh Thư định dạo một vòng không gian ảo xem có đạo cụ nào hay ho mua được bằng kinh nghiệm hay sức mạnh tín ngưỡng, hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ không.Ninh Thư xem trước đạo cụ phù hợp ở cửa hàng giao dịch rồi mới đến không gian ảo tìm đạo cụ giống thế, biết đâu mua được giá rẻ hơn thì sao.Ninh Thư vuốt màn hình liên tục xem các mặt hàng, Ninh Thư bị thích một đạo cụ.Đó là bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp, không chỉ đỡ được một lần bị xoá sổ vì làm nhiệm vụ thất bại, mà nó còn có tác dụng giữ bạn ở lại thế giới nhiệm vụ.Có nghĩa là nếu gặp nguy hiểm không thoát được, nó vừa giúp giữ một mạng vừa cho phép ở lại thế giới đó làm tiếp nhiệm vụ.Có điều giá chát phải biết, tốn tận một trăm công đức, trong khi bùa hộ mệnh bình thường chỉ tốn sáu mươi.Ninh Thư tắt ngay cửa hàng giao dịch, đến không gian ảo tìm xem có mặt hàng rẻ hơn không.Sau cảm giác mất trọng lực, Ninh Thư đã đứng trên con phố ở không gian ảo.

Cô đi thẳng vào cửa hàng bán đạo cụ.Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấp trong đây cũng có giá một trăm công đức.Một trăm công đức lận đó.

Ninh Thư hỏi chủ cửa hàng: "Giảm giá bùa hộ mệnh bản thăng cấp được không bà chủ?"

Chủ cửa hàng quan sát Ninh Thư rồi hỏi dò: "Cô có bao nhiêu công đức?"

Ninh Thư nói: "Tôi chỉ thiếu một chút thôi, chị bán rẻ cho tôi được không?"

Chủ cửa hàng vẫn hỏi: "Cô có bao nhiêu công đức?"

Ninh Thư nghĩ ngợ: "Tám mươi."

Chủ cửa hàng từ chối ngay lập tức: "Không được, chênh giá với cửa hàng giao dịch nhiều quá, tôi không bán được giá đó."

Ninh Thư thấy bà chủ kiên quyết cũng tự biết không mua được với giá tám mươi nên hỏi: "Chị bán được giá nhiêu?"

Bà chủ nói: "Thấp nhất là chín mươi lăm công đức."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 729: Động đất


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cuối cùng Ninh Thư mua bùa hộ mệnh bản thăng cấp với giá chín mươi lăm công đức.

Mua xong Ninh Thư đến quán cơm đánh chén.Đồ ăn ở quán cơm ngon hết sẩy, thế giới vừa rồi ăn mì phát ngấy, thời gian tới Ninh Thư không muốn nhìn thấy mì nữa.Vào trong quán Ninh Thư ngồi xuống bàn trống, gọi khá nhiều món.

Đang gặm đùi gà tự nhiên mặt đất rung lắc, Ninh Thư mặc kệ.Thế nhưng mặt đất ngày càng rung lắc mạnh, bát đĩa rung, bàn ghế cũng rung rung.Ninh Thư giữ bàn, tự nhiên có cảm giác động đất.Động đất!Chạy mau!Ninh Thư chạy vọt ra ngoài quán, đứng ngoài đường mà phiến đá xanh lát đường cũng rung dữ dội, nứt kẽ.Đậu má chuyện gì vậy?Ninh Thư ngước lên nhìn trời, bỗng nhiên lại thấy người đàn ông mặc áo măng tô đen đi bộ trên không.

Ninh Thư thấy quen quen nheo mắt nhìn kĩ, đó là ông chú mà nhỉ.Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư hay sao mà ông chú nhìn lướt qua Ninh Thư rồi tiếp tục bước đi trên không đến chỗ người khác.Ninh Thư: →_→Đó là ánh mắt khinh thường của thần tiên."

Khách quan, khách quan."

Tiểu nhị chạy ra hỏi Ninh Thư: "Sao cô lại chạy thế?"

"Động đất mà."

Ninh Thư nhìn lại thì không thấy cái người mặc áo măng tô đen đâu.Tiểu nhị mỉm cười: "Đây là chuyện bình thường thôi khách quan.

Không gian ảo là không gian tạo thành từ năng lượng, thiếu năng lượng sẽ xảy ra hiện tượng đó, sẽ có người bên trên xử lý."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nhìn xung quanh, người trên phố vẫn bình thường, hình như chỉ mỗi cô hoảng sợ.Tiểu nhị nói: "Kể cả không gian ảo có sụp đổ thì người thực thi nhiệm vụ vẫn có không gian hệ thống, sẽ được dịch chuyển về không gian hệ thống không bị làm sao đâu."

Ninh Thư nhìn lên trời, định vào ăn tiếp lại nghe: "Tất cả người thực thi nhiệm vụ rời khỏi không gian ảo."

Không phải giọng của ông chú.Tiểu nhị ngạc nhiên, nói với Ninh Thư: "Tính khách quan nửa hoá đơn, cô mau rời khỏi không gian ảo đi."

Ninh Thư vừa trả tiền vừa hỏi: "Sao thế?"

"Đây là giọng của quản lý không gian ảo, chắc là có vấn đề gì đó."

Tiểu nhị trả lời rồi chạy vào quán.Người đi đường lục tục rời khỏi không gian ảo, Ninh Thư cũng nói với 2333: "Chúng ta cũng về thôi."

Vừa nói xong cả không gian gian ảo rung lắc dữ dội hất văng cô ra ngoài không gian ảo.Ninh Thư: ...Ninh Thư nhìn xung quanh, xung quanh chỉ là không trung hư vô.

Ông chú với chiếc áo măng tô đen lơ lửng trong không trung, nơi anh ta đứng có ánh sáng lấp lánh mờ ảo, nổi bật anh ta trong khoảng không vô tận.Trước mặt anh ta là một thế giới, chắc đó là không gian ảo.Anh ta chìa tay, không gian ảo xoay tròn rồi nhỏ dần và rơi vào tay anh ta, ông chú nắm tay lại.Tiếng uỳnh uỳnh to khủng khiếp như cái gì đó vỡ vụn ong ong trong tai Ninh Thư.Ninh Thư: σ(°°)︴Anh ta bóp vỡ không gian?!!!Bóp vỡ không gian ảo?!Chân Ninh Thư run bần bần, nhìn anh ta đầy sợ hãi.Ông chú y tế mở lòng bàn tay, vụn không gian bay lơ lửng trong không trung rồi tập trung theo vòng tròn tạo thành không gian mới, không gian to dần thay thế không gian cũ.Ông chú xong việc ngoảnh lại nhìn Ninh Thư.Mắt kính của anh ta loé ánh sáng trắng, anh ta đứng lơ lửng giữa không trung nhìn cô kiểu miệt thị.

Rõ ràng chẳng có gió nhưng góc áo hơi bay bay, cặp chân dài khiến Ninh Thư rất muốn... chặt đứt.Ninh Thư gọi 2333 vội: "Chạy mau 2333."

"Ừ."

2333 đưa Ninh Thư về không gian hệ thống ngay lập tức.Ông chú đứng nhìn Ninh Thư biến mất rồi nhoáng cái cũng chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu.Ninh Thư về đến hệ thống mềm nhũn chân tay ngồi sụp dưới đất, mẹ kiếp, anh ta là ông chú y tế mà cô quen à?Hay chỉ trông giống nhau?Anh ta rất đáng sợ, cô không dám bắt chuyện, không dám chào hỏi.

Cô sợ anh ta bóp vụn cô như bóp chơi cái không gian.Ninh Thư ngỡ mình đang mơ.Ông chú từng bị đánh lén, có lý nào lại mạnh thế này.

Chưa chắc cả hai đã là cùng một người →_→.Ninh Thư hỏi 2333: "Cậu có quen không?"

2333 khó chịu: "Tôi chỉ là một cái hệ thống thì quen cái quái gì."

Được thôi, 2333 là cái đồ ăn hại.Ninh Thư bò lên ghế, nằm sõng xoài như con chó chết: "Không gian ảo biến mất rồi à?"

2333 cáu: "Cô không nhìn thấy anh ta tạo mới không gian ảo à?"

Hình ảnh người đàn ông giống ông chú biến thái bóp vỡ không gian xoay vòng trong đầu Ninh Thư, cô đỡ ngực, đây mới là sức mạnh thực thụ, khi nào cô mới mạnh giống vậy đây?Ninh Thư ổn định tâm trạng, rút quyển sách đọc, đọc xong lại tưới nước cho chậu hoa.Sau khi thật sự bình tĩnh, Ninh Thư nới với 2333: "Gặp người ủy thác đi."

"Ừ.

Cô phải tạo dáng sao trông cô chuyên nghiệp vào, đáng tin vào, đừng tỏ kiểu ngu ngu người ủy thác lại không muốn nhờ cô thay đổi số phận hộ."

2333 nói: "Tôi nhắc vì tôi quan tâm cô."

Ninh Thư: Cậu mới ngu ngu...Một linh hồn hiện ra từ từ trong không gian.

Đó là một bé gái choai choai, cắt mái bằng, đeo cái túi vải, mặc quần áo rộng thùng thình kiểu dáng nông thôn thập niên bảy mươi, tám mươi.Cô bé có đôi mắt sáng, trông rất có thần thái.Ninh Thư chào hỏi: "Xin chào."

Cô bé nói: "Xin chị, em tên Đào Cầm."

"Em sẽ vào thẳng vấn đề, em muốn chị tiêu diệt Quỷ Vương."

Đào Cầm nói: "Em là đệ tử Mao Sơn, ngăn cản người và quỷ yêu nhau nên bị Quỷ Vương giết."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư cạn lời: "Người ta yêu nhau bình thường sao em lại chia rẽ?"

Pháp Hải không biết yêu.Đào Cầm chống nạnh: "Chị nói gì thế, nhân yêu không chung đường, Quỷ Vương còn là chủng khác trong Lục Đạo Luân Hồi, không thể ở bên nhau.

Nói như chị tại sao chị không yêu súc sinh?"

Ninh Thư: Chị...Thì ít ra quỷ đã từng là người được chưa!Ninh Thư đến phải hỏi: "Đạo sĩ Mao Sơn các em chuyên gia lắm chuyện vậy à?"

Ai khiến làm cái việc không được cảm ơn đó.Đào Cầm hất tóc mái, trợn mắt: "Không, người ta và tông môn chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi.

Em xuống núi rèn luyện vậy mà lại dính vào Quỷ Vương.

Nhìn thấy Quỷ Vương sống chung và ăn nằm với một cô gái nên mới ngăn cản."

Ninh Thư: ..."

Em thuê vài người yêu cầu rõ ràng đến để hàng yêu bắt quỷ, thế mà vẫn nhập nhằng, yêu đương với Quỷ Vương, trời đất..."

Đào Cầm đỡ trán: "Đó là quỷ mà, dù có đẹp trai cỡnào vẫn là quỷ."
 
Back
Top Bottom