Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 710: Tấm chồng thật thà - Khám sức khoẻ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ không muốn đến bệnh viện: "Mang thai tuỳ duyên, làm gì có chuyện bác sĩ bảo đẻ được là đẻ, đi viện về sẽ có thai chắc."

Ninh Thư cười bảo: "Tất nhiên tôi biết điều đó, cứ nghe tôi, chỉ khám qua thôi."

Ninh Thư biết tại sao Thái An Kỳ không muốn đi viện.

Phá thai mấy lần tử cung khó thụ thai, làm gì có chuyện sinh được con.Cô ta sợ đi viện sẽ bị lộ.Ninh Thư không quan tâm câu từ chối của Thái An Kỳ.Thái An Kỳ bực, Vương Bác chỉ cắm mặt vào ăn không nói câu gì, cô ta không nhịn được hỏi Vương Bác: "Anh không muốn nói gì sao?"

Vương Bác hoang mang, hỏi cẩn thận: "Nói gì?"

Thái An Kỳ hít sâu: "Chuyện khám sức khoẻ ấy."

Vương Bác nói: "Chuyện đó tốt mà, có gì đâu."

Biết không nhờ được gì ở chồng, Thái An Kỳ suýt bẻ gãy đũa.Ăn cơm xong Thái An Kỳ về phòng ngay, lâu lắm rồi mới phải dọn nhà, lưng cô đau người cô mỏi nhừ.Ninh Thư bọc màng cất đồ ăn thừa con trai mua.

Hôm nay Thái An Kỳ không rửa bát thì ngày ăn bát bẩn.Vương Bác không định ngủ đất nữa, mấy ngày không ngủ ngon nay anh về phòng ngủ.Thấy Vương Bác vào, Thái An Kỳ lạnh lùng: "Vào làm gì, ra mà ngủ phòng khách đi."

Vương Bác khó trả lời, mãi sau mới lên tiếng: "Ngủ đất không ngon."

Thái An Kỳ trợn mắt: "Thế anh có biết mẹ anh đối xử với tôi như thế nào không?"

Vương Bác hỏi: "Như thế nào?"

"Bà ta...

Bà ta bắt tôi lau cả nhà lại còn cọ bồn cầu."

Thái An Kỳ bực bội.Vương Bác bất lực: "Mẹ có ý tốt, mong sau này chúng ta san sẻ cho nhau."

Ý tốt?!

Thái An Kỳ chỉ thấy ý xấu bủa vây.Thái An Kỳ cau có đẩy Vương Bác ra khỏi phòng: "Anh ngủ đất tiếp đi."

Vương Bác sờ mũi phiền não, anh cũng bực nhưng vẫn gõ cửa đàng hoàng."

Đừng có gõ, anh có gõ hỏng cửa tôi cũng không cho anh vào phòng."

Thái An Kỳ ra mở cửa hét vào mặt Vương Bác rồi đóng rầm cửa lại, suýt nữa đập cửa vào mũi Vương Bác.Vương Bác xoay người thì thấy Ninh Thư đang nhìn mình.

Vương Bác muốn khóc cũng không xong, tự giễu và cảm thấy bản thân thật nực cười.Ninh Thư an ủi: "Mai mẹ mua cho con cái chiếu Nhật, thế thì không cần ngủ trên sàn nữa."

Vương Bác chỉ biết gọi mẹ trong bất lực: "Mẹ à..."

Vương Bác trải chiếu trúc ra đất, hỏi Ninh Thư vấn đề mà anh ta mù mờ: "An Kỳ lúc trước khác, tại sao bây giờ cô ấy lại vậy hả mẹ?"

"Thì do nó không thích con thôi."

Ninh Thư nói.Vương Bác gọi dài giọng: "Mẹ à..."

Ninh Thư nói tiếp: "Mẹ nói thật, vợ mà yêu chồng thì sẽ lo toan cho cái nhà này, tạo không khí ấm áp chan hòa cho ngôi nhà, thể hiện dễ thấy nhất ở việc thích mua đồ gia dụng hoặc đồ trang trí nhà cửa."

"Vợ con chỉ thích mua giày dép quần áo, chưa cả từng mua được cho con một đôi tất."

Vương Bác ôm ngực gọi: "Kìa mẹ..."

Ninh Thư nói nốt: "Ngủ ngon, mai còn dậy đi làm."

Vương Bác: ...Vương Bác ngả lưng trên chiếu mở mắt thao láo nhìn trần nhà.Hôm sau Vương Bác đã đi làm mà phòng Thái An Kỳ vẫn không có động tĩnh.Ninh Thư qua gõ cửa, Thái An Kỳ đầu bù tóc rối ra mở cửa, Ninh Thư bảo: "Sửa soạn để đi viện."

Thái An Kỳ lại nằm ra giường, thều thào: "Hôm nay con mệt, không đi viện được mẹ."

Ninh Thư hỏi han: "Cô bị làm sao?"

"Con mệt rã rời, chắc là bị ốm, trời cũng nóng nữa con không đi nổi."

Thái An Kỳ nói giọng như sắp chết."

Ốm mới cần đi viện.

Có nặng lắm không?"

Ninh Thư định gọi cấp cứu: "Có cần gọi cấp cứu không?"

Thái An Kỳ ngồi bật dậy: "Con bị mệt thôi, không nặng lắm đâu mẹ."

"Mệt thì đi viện khám, tiện đến viện thì khám sức khoẻ luôn."

Ninh Thư kéo Thái An Kỳ rời khỏi giường."

Thay đồ đi."

Thái An Kỳ thay đồ xong sau hai tiếng, Ninh Thư không vội, cô đợi được.Thái An Kỳ vẫn kì kèo: "Ăn sáng xong rồi đi mẹ."

"Ăn gì mà ăn, đi viện còn lấy máu xét nghiệm, lúc nào khám xong thì lại ăn."

Ninh Thư nói: "Sáng không đi sớm để trưa đi còn nóng hơn."

Ninh Thư dẫn Thái An Kỳ đứng đợi ở bến xe buýt, Thái An Kỳ đổ đầy mồ hôi nói: "Bắt taxi đi mẹ, đứng đây biết đợi đến bao giờ."

Ninh Thư ngó nhìn đường: "Đợi một lát thôi, xe buýt đến giờ ấy mà."

Thái An Kỳ liên tục lau mồ hôi trên mặt, buồn thỉu buồn thiu.Đợi một lúc lâu nữa, Thái An Kỳ không chịu được đã vẫy một chiếc taxi nhưng cùng lúc ấy xe buýt đã đến.Thái An Kỳ đã mở cửa xe taxi chuẩn bị ngồi vào vậy mà vẫn bị Ninh Thư lôi lên xe buýt.Không có chỗ trống để ngồi, người người chen lấn trên xe buýt, tổng hợp nhiều mùi làm Thái An Kỳ khó thở.Đã vậy Thái An Kỳ còn không biết bàn tay của tên dâm dê nào sờ người mình.Thái An Kỳ cố gắng đè nén ngọn lửa giận dữ đang sục sôi trong lòng, sáng ra chưa ăn sáng lại thêm bực bội, cô ta nhịn tái xanh cả mặt.Mãi mới đến được viện lại phải xếp hàng đợi lấy số.

Ninh Thư đi lấy số còn Thái An Kỳ ngồi đợi, nghĩ bụng tính đánh bài chuồn mà lại bị Ninh Thư giữ tay.Ninh Thư hỏi: "Cô định đi đâu, đây là bệnh viện đa khoa mãi mới lấy được số đấy."

"Đi khám thôi."

Thái An Kỳ cần khám rất nhiều mục, cô ta tái mặt: "Tại sao cần khám nhiều thế?"

Ninh Thư xoa dịu: "Cô không cần lo chuyện tiền bạc, đã đến viện thì cứ khám cho hết."

Nhưng cũng đâu cần khám nhiều vậy.Sau đó Ninh Thư đưa Thái An Kỳ chạy từ khoa này đến khoa khác.

Nào là khoa thần kinh, khoa tai mũi họng, khoa phóng xạ, lấy máu xét nghiệm bla bla...Bệnh viện đa khoa rất rộng, chạy từ tầng này lên tầng khác, từ toà này sang toà khác, chạy qua chạy lại cũng mệt bở hơi tai.Ninh Thư kéo Thái An Kỳ chạy khắp nơi làm mặt Thái An Kỳ càng thêm tái.Mỗi một lần khám luôn phải đứng xếp hàng rấtlâu, mất cả ngày chưa chắc đã khám xong hết.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 711: Tấm chồng thật thà - Quá khứ ăn chơi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Hồi sáng Thái An Kỳ kì kèo lâu quá, bây giờ đói lắm rồi nhưng có một số mục khám yêu cầu không được ăn, Thái An Kỳ cảm thấy cô ta đứng không cũng chao đảo.Thái An Kỳ đòi ăn, Ninh Thư mở nắp bình nước: "Uống nước đi, cố nhịn thêm chút nữa."

Thái An Kỳ căm thù Ninh Thư, cô biết con mụ già này cố tình giày vò cô.Ninh Thư khinh bỉ ánh mắt của Thái An Kỳ, dù có thế nào cô ta vẫn buộc phải khám hết tất cả các mục này.Để mà nói khám cái gì khổ nhất, vậy đó chính là nội soi dạ dày và đại tràng.Thái An Kỳ được gọi vào soi dạ dày, ống kim loại ngọ nguậy trong dạ dày làm Thái An Kỳ đau không thiết sống, miệng bị ống chặn nên nước bọt trào ra liên tục.Thái An Kỳ cảm tưởng như sắp chết.Sau khi khám xong và rút ống ra, Thái An Kỳ nôn hết bãi nước này đến bãi nước khác.Thái An Kỳ tái mét mặt vịn vào tường rời khỏi phòng.Ninh Thư dìu Thái An Kỳ, Thái An Kỳ chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm.Ninh Thư cầm sổ khám bệnh, nói: "Tiếp theo là nội soi đại tràng."

Ninh Thư dìu cô ta vào phòng soi đại tràng.Soi đại tràng đưa ống vào từ hậu môn, đau nhất là khi ống đi đến đoạn ruột cong, đau chỉ muốn chết ngay tại chỗ.Đây là một trong những mục khám đau nhất.Ninh Thư đứng ngoài cũng nghe thấy tiếng hét thất thanh, đau đớn của Thái An Kỳ: "Dừng lại đi, đau quá, tôi không khám nữa."

Bác sĩ dỗ Thái An Kỳ, Thái An Kỳ vẫn khóc thét: "Không khám nữa, không khám nữa."

Y tá ra ngoài gọi Ninh Thư: "Bác là người thân đúng không?

Bác vào dìu cô ấy đi."

Ninh Thư vào trong thì thấy Thái An Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, môi tím tái, thở hổn hển nằm trên giường.Ninh Thư ngồi trông một lúc lâu Thái An Kỳ mới mở mắt, Ninh Thư dìu Thái An Kỳ ra ngồi ghế ngoài hành lang."

Ăn cái đi."

Ninh Thư bóc vỏ sô cô la đưa cho Thái An Kỳ.Thái An Kỳ đang vô cùng sợ hãi, không còn hơi sức đâu để tức giận.Ninh Thư bón kẹo tận miệng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ đói lắm nhưng do mới soi dạ dày, bụng vẫn còn đau và buồn nôn.Nhổ nước bọt có lẫn cả ít máu.Thái An Kỳ khóc, Ninh Thư bón nước cho cô ta.Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư đầy căm thù.Ninh Thư hỏi: "Có đứng dậy được không?"

"Còn mỗi khám phụ khoa thôi, tôi thấy cô khó chịu thôi thì bỏ qua mục khám này."

Ninh Thư nói.Thái An Kỳ giật cơ mặt tái mét, cô ta như bông hồng xinh đẹp bị cơn bão vùi dập.Ninh Thư dìu Thái An Kỳ đến phòng khám phụ khoa, ở đây chỉ siêu âm loại B và xét nghiệm các thứ.Ninh Thư hỏi bác sĩ: "Con dâu tôi có mang thai sinh con được không?"

Bác sĩ hơi khinh thường: "Phá thai nhiều quá nên tử cung rất mỏng, rất khó mang thai."

Đúng như dự tính.Ninh Thư sầm mặt nhìn Thái An Kỳ.Thái An Kỳ né tránh đôi mắt của Ninh Thư.Ninh Thư cầm sổ khám bệnh dìu Thái An Kỳ rời phòng khám."

Cô phá thai bao nhiêu lần rồi?"

Ninh Thư xụ mặt hỏi.Thái An Kỳ trả lời thều thào: "Đó là chuyện của tôi."

Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt trắng hơn tường quét vôi của Thái An Kỳ cau có khó chịu sau khi bị hỏi đời tư.Ninh Thư lạnh giọng: "Tôi không muốn truy cứu và cũng không quan tâm quá khứ của cô.

Nhưng cô đã lấy Vương Bác thì phải trung trinh với Vương Bác, trung thành với cuộc hôn nhân này."

"Tôi sẽ không cho Vương Bác biết."

Ninh Thư mím môi.Thái An Kỳ thở phào trong bụng, ra vẻ ta đây, hài lòng khi Ninh Thư biết điều.Tuy nhiên nỗi khổ hôm nay cô sẽ bắt con mụ già nếm thử trong tương lai.Ninh Thư chẳng biết nói sao, yêu lấy bản thân rồi sẽ có người yêu mình, cứ đợi rồi sẽ tìm thấy người bầu bạn cả đời không hay à?Thái An Kỳ tưởng cô ta quyến rũ, hút hồn bao đàn ông, không thiếu đàn ông để chọn, nhưng đâu có ai thực sự yêu cô ta, cô ta đâu có chỗ nào xứng đáng để người khác yêu.Chơi bơi cho vui, nào có ai thật lòng.Chỉ có anh con trai thật thà, ngốc nghếch của Dương Tử Di xem Thái An Kỳ như bảo bối.Ninh Thư nói: "Thuốc tây không được thì uống thuốc bắc."

"Uống thuốc bắc?"

Thái An Kỳ sợ tái mặt hơn, mặt cô ta có hơi trong suốt dưới ánh nắng mặt trời."

Tôi không muốn uống thuốc bắc."

Thái An Kỳ lắc đầu, đang yếu nên giọng chỉ ở mức thì thào.Ninh Thư sầm mặt: "Cô phải chữa trị, tôi chỉ có một con trai chẳng lẽ bắt nó tuyệt hậu.

Tôi không cần biết, cách gì cũng phải thử."

Thái An Kỳ bị Ninh Thư dẫn đến hiệu thuốc bắc, kể bệnh tình cho thầy lang để thầy lang bốc thuốc.Ninh Thư mua một túi thuốc bắc to, mua thừa thêm cả mấy vị thuốc khác, nhân lúc Thái An Kỳ không chú ý mua thêm cả một bộ ngân châm.Cuối cùng là mua nồi chuyên dùng để nấu thuốc.Bắt taxi để về, Thái An Kỳ mệt không cả buồn nhấc mí mắt.Về đến dưới khu nhà, Ninh Thư dìu Thái An Kỳ lên tầng.Thái An Kỳ yếu quá, không có sức nhấc chân leo cầu thang.Ninh Thư cõng Thái An Kỳ vừa vịn tay vịn vừa đi leo.Thái An Kỳ bĩu môi, thích cõng thì cõng, có tấm lưng để dựa mới thoải mái làm sao.Hàng xóm gặp đều hỏi có chuyện gì mà mẹ chồng lại cõng con dâu.Ninh Thư vừa lau mồ hôi vừa nói: "Nay tôi đưa con bé đi bệnh viện khám sức khoẻ, con bé nội soi đại tràng nên đang đau quá."

Một số người nói thẳng mặt: "Kể cả có đau cũng không được bắt mẹ chồng cõng con dâu."

Nói cho Thái An Kỳ nghe nhưng Thái An Kỳ nằm chết dí trên lưng Ninh Thư, giả vờ không nghe thấy.Ninh Thư chỉ cười trừ.Ngang qua nhà cô Lý, cô Lý thấy Ninh Thư cõng Thái An Kỳ thì kéo ngay Thái An Kỳ xuống."

Sao lại bắt bác cõng nó thế này, để em với bác dìu nó lên."

Cô Lý giận dữ hộ Ninh Thư một tay.Về đến nhà Thái An Kỳ bắt đầu nôn mửa, tiêu chảy, mệt mỏi vô cùng.Ninh Thư lo lắng ra mặt."

Con dâu nhà bác giở thói gì vậy?"

Cô Lý liếc Ninh Thư.Ninh Thư thở dài: "Tôi đưa nó đi khám, bác sĩ bảo người nó có vấn đề khó có thai.

Tôi lại qua bốc thuốc bắc xem có điều trị được không."

"Khó có thai á?"

Cô Lý nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Không đẻ được thì rước về làm gì, con dâu nhà bác còn xấu tính xấu nết nữa, vậy mà bác cứ xem nó như bảo bối."

"Vương Bác thích con bé mà cô, với cả chỉ là khósinh chỉ không phải không sinh được.

Biết đâu uống thuốc lại có chửa thì sao."

Ninh Thư rộng lượng.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 712: Tấm chồng thật thà - Bệnh phụ khoa


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ nội soi dạ dày và đại tràng, bị đau và mệt nên có lý do ngả lưng chính đáng.Ninh Thư không bắt cô ta ngồi dậy, cô cầm nồi đất đi nấu thuốc cho cô ta.May mà nấu thuốc bắc ở thời này không cần quạt lửa bằng tay.Ngoài thuốc mà thầy lang bốc, Ninh Thư thả thêm một số dược liệu ngoài, được thuốc thì mang vào phòng Thái An Kỳ.Ninh Thư gõ mãi Thái An Kỳ mới mở cửa, cô ta bịt mũi chê bai bát thuốc đen ngòm của Ninh Thư."

Uống đi."

Ninh Thư đưa bát cho Thái An Kỳ.Ninh Thư lắc đầu: "Tôi không uống, có sinh con hay không là quyền tự do của tôi."

Ninh Thư không giận, cô đặt bát thuốc ở tủ đầu giường, hỏi Thái An Kỳ nghiêm túc: "Sao cô tự tin thế?

Vì Vương Bác thích cô?"

Thái An Kỳ quấn lọn tóc, nhướng mày: "Bà có thể bảo Vương Bác bỏ tôi, chỉ là không biết Vương Bác có đồng ý không thôi."

Ninh Thư mím môi: "Ai sinh ra cũng có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với xã hội.

Nội trợ cũng là công việc, tôi không bắt cô phải ở nhà nội trợ, cô hoàn toàn có thể đi làm."

"Tại sao tôi phải đi làm, tại sao tôi phải thành bà nội trợ, tại sao?"

Thái An Kỳ nói.

Ninh Thư hơi cạn lời: "Cô không làm gì vậy cô giúp gì được cho cái nhà này?

Đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, không có chuyện đàn bà ăn không ngồi rồi, cô cũng nên có cho mình công việc nào đó."

Không đi làm, không nội trợ, không sinh con.

Mỗi một thành viên trong gia đình đều có nhiệm vụ riêng.

Giao hết cho một người làm như một nhân viên làm hết việc công ty, vậy thì sớm ngày hỏng.

Một nhà cần vận hành theo nề nếp, đi ra ngoài làm việc hay ở nhà nội trợ đều đang góp sức vận hành gia đình.

Nếu cô ta làm ra tiền, không làm việc nhà không sao hết.

Nhưng thực tế cô ta chẳng làm cái gì mà vẫn bắt người nhà chiều cô ta, cung phụng cô ta như bà hoàng.

Tưởng mình là cái rốn của vũ trụ.

Kể từ khi loài người bắt đầu tiến hoá, nam giới đã đảm nhận việc săn thú nguy hiểm, trong khi đó nữ giới lo những việc nhẹ nhàng.

Cho đến tận ngày nay khi mà xã hội đã phát triển, nữ giới có quyền chọn lựa công việc và cuộc sống yêu thích, cũng chưa từng nghe nói nữ giới không cần làm gì.

Kể cả không khiến nữ giới làm gì, nhưng người ta vẫn có chỗ đứng nhờ vào việc sinh con, duy trì giống nòi.

"Hừ, cớ gì cứ là phụ nữ thì phải sinh con, tôi không muốn sinh."

Thái An Kỳ không quan tâm.

Ninh Thư: ...Thôi được rồi, Ninh Thư thua võ mồm.

"Uống thuốc đi."

Ninh Thư cầm bát thuốc còn ấm.

Thái An Kỳ hết chịu nổi: "Tôi đã bảo là tôi không uống cơ mà."

Ninh Thư lườm: "Uống đi.

Cô bị bệnh phụ khoa, uống cũng xem như chữa bệnh chứ đâu phải mỗi uống để sinh con."

Thái An Kỳ đen mặt, cầm thuốc lấy hơi sâu rồi uống, thuốc đắng buồn nôn.

Ninh Thư mang bát ra ngoài, Thái An Kỳ đóng cửa lên giường ngủ tiếp.

Ninh Thư không lôi Thái An Kỳ dậy làm việc nhà.

Đợi đến lúc Vương Bác đi làm về, Ninh Thư nói với Vương Bác: "Con vào xem vợ con thế nào đi, nó kêu không được khoẻ đó."

Vương Bác vội vào phòng thăm vợ.

Bữa tối là mỗi người một bât mì, Thái An Kỳ thấy bát mì trắng trỡn không trứng không thịt, sầm mặt hỏi: "Sao lại ăn mì?"

Ninh Thư thản nhiên như không: "Cô đang uống thuốc, thuốc bắc kiêng cay kiêng thịt thà dầu mỡ, cô không được ăn gì hết."

Ninh Thư: Đậu má, cứ đà này sớm muộn gì cũng trở thành đầu bếp tài ba.

Thái An Kỳ trợn mắt chọc đũa vào bát mì.

Vương Bác an ủi Thái An Kỳ: "Cố nhịn thời gian này em à."

"Anh có phải uống thuốc đâu mà chẳng nói hay như đài."

Thái An Kỳ cáu.

Vương Bác buồn bã, Thái An Kỳ chưa từng nói chuyện lễ phép với anh, chưa bao giờ để ý cảm nhận của anh.

Thấy mẹ cứ nhìn mình, Vương Bác nuốt nước bọt chúi đầu vào ăn mì.

Nói thật, cứ hễ thấy cách xử sự này của Vương Bác là Ninh Thư lại khó chịu, rất muốn lôi cổ áo quát vào mặt Vương Bác, kêu anh ta thẳng cái lưng nói vài câu thì chết ai.

Sống không có nguyên tắc, một là bị bị bắt nạt hai là nhởn nhơ thích làm gì thì làm.

Rõ ràng, Vương Bác và Dương Tử Di là người bị bắt nạt.

Thái An Kỳ duyệt cái nhà này cũng vì dễ ngồi lên đầu mà.

Không bắt nạt họ thì bắt nạt ai.

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Tôi không muốn can thiệp vào chuyện vợ chồng cô nhưng Vương Bác là chồng cô, cô cần phải có sự tôn trọng tối thiểu."

Thái An Kỳ bĩu môi, lầm bầm: "Anh ta có gì để tôi tôn trọng."

Ninh Thư gác đũa hỏi: "Thế nó làm gì có lỗi với cô?

Vì lương ít, hiền lành, không biết lãng mạn?

Đó là con người thật của nó và cũng là sự lựa chọn của cô, nay cô đổ thừa cho Vương Bác?"

"Tôi bị mù."

Thái An Kỳ tức tối.

"Kìa mẹ..."

Vương Bác gọi khẽ Ninh Thư.

Mặt anh ta buồn thiu nhưng chỉ biết ngăn Ninh Thư đừng cãi nhau nữa.

Ninh Thư cầm đũa ăn mì, thôi không nói nữa.

Vương Bác thở phào, nhìn sang Thái An Kỳ không hợp khẩu vị chọc bát mì chõ bõ tức.

Ăn tối xong Ninh Thư nấu thuốc cho Thái An Kỳ.

Trông thấy bát thuốc mặt Thái An Kỳ còn đen hơn thuốc, cái thể loại gì vừa khó ngửi vừa khó uống.

Thái An Kỳ cố uống thuốc với một chút hy vọng sẽ chữa khỏi bệnh chứ không phải để sinh con.

Thái An Kỳ uống một hơi cạn sạch rồi về phòng nghịch máy tính.

Một mình Vương Bác ngồi thẫn thờ trên sô pha, cái bộ dạng này ngày xưa còn thấy ngốc nay chỉ thấy ngu.

Ninh Thư gọt hoa quả ra đĩa đưa cho Vương Bác: "Thử làm lành với vợ con xem."

Vương Bác rệu rã: "Con nói mà cô ấy có chịu nghe đâu."

"Mà con cũng chẳng có gì để nói."

Nếu con trai không ngồi trước mặt, người đã cười khà khà khoái chí.

Ông bà dạy phải lấy vợ hiền, đây đã lấy vợ hư lại còn đòi hiền, không thuần phục được thì mỡ đấy mà húp.

Bản năng con người sùng bái kẻ mạnh, tất cả đàn bà đều khát khao được đàn ông mạnh mẽ chinh phục.

Nếu Vương Bác là chủ tịch, tổng giám đốc gì đó, Vương Bác chẳng cần làm gì vẫn có tiền tài, địa vị, quyền lực hun đúc lên sự hấp dẫn.

Ít nói cũng sẽ trở thành điềm tĩnh, ngu đần trở thành ngố tàu đáng yêu.

Ha ha ha...Ninh Thư hỏi Vương Bác: "Con định sống vậy hết đời sao?

Mẹ mà chết có khi con đi làm về chẳng có bát cơm nóng để ăn."

Vương Bác do dự một lát và nói: "Con sẽ tự nấu."

Ninh Thư gật đầu: "Khá lắm, mẹ tin ở con."

Vương Bác: ...Vương Bác trải chiếu trúc ra phòng khách, tiếp tục ngủ dưới đất.

"Con không về phòng ngủ à?"

Ninh Thư hỏi, Vương Bác ngủ đất được một thời gian rồi.

Vương Bác lắc đầu: "Con có chuyện cần nghĩ."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 713: Tấm chồng thật thà - Nuôi chim


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư trợn mắt, người gì đâu mà lành như đất, ngủ trên giường không sướng à mà cứ phải ngủ dưới đất?Nghĩ cái gì nằm trên chiếc giường êm ái vẫn nghĩ được, cậu chịu khổ nhưng người ta nào có quan tâm, khổ đến mấy cũng chỉ tội cái thân mình.Ninh Thư kéo Vương Bác dậy: "Vào phòng mà ngủ."

Vương Bác lắc đầu: "Thôi mẹ ạ."

"Tại sao?"

Ninh Thư hỏi Vương Bác: "Không muốn nhìn thấy Thái An Kỳ thì ly hôn đi, chịu đựng chiến tranh lạnh làm gì?"

"Không phải, con..."

Vương Bác không biết nói sao, phụ nữ nào cũng đi thẳng vào vấn đề vậy à?"

"Vào rồi lát nữa bọn con lại cãi nhau, con không muốn vào."

Vương Bác trả lời."

Con mặc kệ nó là được, đừng cãi nhau là xong."

Ninh Thư cả giận.Vương Bác gãi đầu: "Con mặc kệ thì cô ấy lại trách con."

Thái An Kỳ sẽ lại nói anh cậy răng không hé nửa lời.Ninh Thư: ...Hờ, không yêu thì nó vậy.Sống với người ghét mình là sai lầm.Ninh Thư cáu: "Lỡ không cãi nhau thì sao, cãi nhau thì hãng ra ngủ."

Vương Bác nhìn mẹ, không biết nói sao: "Mẹ à..."

"Vào phòng ngủ, xem nó dám nói gì."

Ninh Thư nói.Vương Bác đành về phòng.Nửa đêm thì bị đuổi ra ngoài, Ninh Thư mở cửa hỏi Vương Bác lại đang sải chiếu: "Thế tại làm sao hả con?"

Vương Bác buồn bã không trả lời."

Bị làm sao?"

Ninh Thư hỏi cố.Vương Bác vừa ngại vừa xấu hổ: "Là chuyện vợ chồng."

Ninh Thư chớp mắt: "Con không được à?"

"Mẹ..."

Vương Bác suýt nhảy cẫng lên, anh ta nói: "Cô ấy không chịu."

Không chịu làm chuyện vợ chồng.Ninh Thư an ủi con trai: "Chắc do nay đi khám về vẫn mệt."

"An Kỳ bảo rằng con xem cô ấy là gái đứng đường, cô ấy mệt mà con vẫn đòi chơi."

Vương Bác thở dài: "Con không hề nghĩ như thế nhưng cô ấy vẫn rất giận."

Ninh Thư gật đầu: "Thế thì con ngủ đất đi."

"Mẹ ơi..."

Vương Bác gọi Ninh Thư, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Vương Bác: "Sao thế?"

"Không... không có gì ạ."

Vương Bác lắc đầu.Ninh Thư trợn mắt, nói câu ly hôn khó vậy sao?Sống với nhau nhưng suốt ngày cãi nhau, không đủ khả năng viết nên cuốn tiểu thuyết yêu hận đan xen, vậy mà vẫn không nỡ ly hôn.Ôi trời~~~Ninh Thư về phòng, hôm sau dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Vương Bác.Vương Bác ăn sáng xong đi làm, ra đến cửa lại gọi Ninh Thư: "Mẹ ơi..."

Ninh Thư nhìn Vương Bác: "Gì?"

Vương Bác gãi đầu phiền não: "Không có gì, con đi làm ạ."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư nấu thuốc mang vào phòng Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ đang ngái ngủ, sáng ra khát nước nên uống hết cả bát thuốc.Uống xong lại nằm ngủ tiếp.Ninh Thư châm kim vào bụng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ bị đau bật tỉnh dậy, cảm giác đau như bị kim chích."

Bà chích cái gì đau thế?"

Thái An Kỳ kiểm tra bụng, không có gì lạ.Nhưng vừa xong bụng cô đau lắm.Ninh Thư lạnh lùng: "Tôi kéo chăn che bụng cho cô thôi."

Thái An Kỳ nghi ngờ, kiểm tra lại vẫn bình thường mà cũng không còn đau, như thể cảm giác vừa nãy chỉ là tưởng tượng.Thái An Kỳ không nghĩ nữa, tiếp tục lăn ra ngủ.Ninh Thư mang bát ra ngoài.Thái An Kỳ ngủ quá giờ trưa mới dậy, ngồi ngoài phòng khách gặm táo chờ cơm trưa.Trưa nay Vương Bác không về ăn cơm, anh ta gọi báo cho Ninh Thư bảo rằng sẽ ăn bên ngoài.Nhìn Thái An Kỳ ngồi xem ti vi, Ninh Thư nấu hai bát mì.Thái An Kỳ chê bát mì không thịt ra mặt, cô ta về phòng thay đồ đẹp tính ra ngoài.Ninh Thư nhướng mày hỏi: "Cô khoẻ rồi à?"

"Tôi đi gặp các chị em."

Thái An Kỳ nói.Ninh Thư: →_→Các chị em?Ninh Thư hòa nhã: "Từ từ đã, tôi đi với cô."

Thái An Kỳ trợn tròn mắt: "Bà muốn đi với tôi?"

Ninh Thư ăn hết bát mì, nói: "Cô khoẻ rồi thì đi mua thức ăn với tôi."

"Tôi có hẹn với bạn, các chị em đang đợi tôi đến."

Thái An Kỳ nhắc lại."

Đừng lôi chị em vào đây, tôi biết cô có hẹn với đàn ông."

Ninh Thư nói: "Đi mua thức ăn với tôi."

Thái An Kỳ bặm môi: "Là nữ, không phải nam."

"Thế gọi điện đi, để tôi bảo với nó cô đang ốm không đi được."

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.Thái An Kỳ không muốn gọi: "Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, không khiến bà quan tâm mà bà cũng không có quyền quản lý."

Ninh Thư nói: "Tôi biết tôi không có quyền quản lý cô nhưng tôi cần phải biết cô có đi hẹn hò với đàn ông hay không.

Tôi không nói cho Vương Bác biết chuyện quá khứ của cô, không có nghĩa là tôi dung túng cho hành vi trơ trẽn này."

Thái An Kỳ cáu kỉnh giậm chân trở về phòng."

Có đi chợ không đấy?"

Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ.Thái An Kỳ cáu: "Không đi."

Một lúc sau Thái An Kỳ đi ra ăn hết bát mì trương phình sau đó tiếp tục ru rú trong phòng.Ninh Thư cầm bút sổ qua gõ cửa.Mở cửa ra nhìn thấy sổ bút trong tay Ninh Thư, Thái An Kỳ sầm mặt: "Tôi không khoẻ mà bà vẫn bắt tôi làm việc sao?

Có mẹ chồng nào độc ác hơn bà không?"

Ninh Thư thản nhiên: "Cô vừa nói cô đã khoẻ mà?"

"Tôi nói bao giờ, tôi không hề nói câu đó."

Thái An Kỳ cãi lại và đóng rầm cửa.Ninh Thư đứng bên ngoài nhún vai, cô thích là được.Về phòng, Ninh Thư bật máy tính rồi xâm nhập vào máy tính của Thái An Kỳ.Dù gì cô cũng từng học lập trình, không đủ trình gọi là hacker giỏi nhưng vẫn đủ kiến thức để xâm nhập máy tính Thái An Kỳ.Thái An Kỳ lại đang chat s*x trong phòng, xinh đẹp và quyến rũ, thỉnh thoảng còn làm vài động tác khiến đối phương chỉ muốn bổ nhào vào cô ta.Ninh Thư lưu lại tất cả.Kiểm tra lịch sử trò chuyện của Thái An Kỳ, Ninh Thư phát hiện cô ta toàn nói chuyện với đàn ông.Thái An Kỳ chơi trò gì vậy?

Nuôi chim à?Bảo cô ta là gái đứng đường cũng không hẳn, vì cô ta đưa đàn ông vào tròng bằng sắc đẹp và năng lực, cô ta cao cấp hơn gái đứng đường.Ninh Thư trợn mắt, ôi cái thế giới lạ lùng.Chắc sợ Ninh Thư xông vào phòng như lần trước,hôm nay Thái An Kỳ kê đồ chặn cửa, vậy sẽ có đủ thời gian chạy vào phòng vệsinh mặc quần áo.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 714: Tấm chồng thật thà - Vợ chồng không hài hoà


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ trò chuyện say sưa, Ninh Thư phòng bên xem không chớp mắt.Thái An Kỳ không muốn quan hệ với chồng nhưng lại cười tươi roi rói, cởi sạch đồ trước mặt gã đàn ông khác.Có thể biến giao tiếp xã hội thành giao hợp nhưng lại mâu thuẫn giữa giữ mình và bảo thủ?'Ơ em, em cổ hủ thế, em sống ở thời cổ đại à?''Ơ anh, em có giả vờ gì đâu, sau khi kết hôn mới được...''Ơ kìa, gái trinh xấu hổ, gái già còn trinh.'Hành vi của Thái An Kỳ mới đáng lên đáng chứ nhỉ.Đừng lấy cớ đàn ông có thể trăng hoa thì phụ nữ cũng có thể, đừng nói rằng nam nữ bình đẳng, đàn ông chơi bời thoả thích thì phụ nữ cũng bay nhảy khắp nơi.Xã hội đã phát triển nhưng chưa bớt hà khắc với nữ giới.

Trong chuyện này nữ giới luôn là người bị thiệt.Nếu có thể sống không màng ánh mắt người đời, vậy xem như cô chưa nói gì hết.Thái An Kỳ thấy cũng đã muộn, đứng trước camera mặc quần áo chậm rãi làm người đàn ông bên kia đổ đứ đừ.Ninh Thư lưu video vào USB.Không biết Ninh Thư đã lưu bao nhiêu video kiểu này, những thước phim bẩn là công cụ hữu ích, Ninh Thư dùng chiêu này ở rất nhiều thế giới.Ngày càng dùng thạo.Ninh Thư nấu thuốc cho Thái An Kỳ, Thái An Kỳ vui lòng đón nhận vì cô ta thấy khoan khoái hơn nhiều.Hết thuốc Ninh Thư lại mua thêm, đồng thời cũng nấu cho Thái An Kỳ ngày ba bữa mì.Ninh Thư chỉ biết nấu mì, không thích ăn thì lượn.Ninh Thư cảm thấy cả đời cô chắc cũng không có mẹ chồng đâu, có biết nấu nướng hay không cũng không quan trọng.Thái An Kỳ uống thuốc mỗi ngày, ăn ba bữa mì mỗi ngày khiến cô ngớn tận cổ, bực dọc với Vương Bác đòi đặt đồ ăn.Hai người đang chiến tranh lạnh, nếu điều đó làm Thái An Kỳ vui vậy Vương Bác sẵn sàng chiều cô ta.Bụng Thái An Kỳ không còn sót một miếng thịt, thấy Vương Bác đồng ý lập tức gọi điện đặt đồ ăn.Cô ta đặt sashimi, bò bít tết tái, một bàn đầy ắp thức ăn.Thái An Kỳ toàn chọn món cô ta thích, xác định phải đánh chén thịt đã đời.Lúc trả tiền, Ninh Thư nhìn thấy Vương Bác run tay cầm xấp tiền đỏ.Vương Bác thở dài.Thái An Kỳ cắm đầu cắm cổ vào ăn như bị bỏ đói nghìn năm.Vương Bác nhăn mặt nhìn thức ăn lại nhìn Thái An Kỳ.Thấy Vương Bác không động đũa, Ninh Thư nói: "Ăn đi chứ, mua nhiều vậy mà sao con không ăn."

Vương Bác ăn không ngon miệng, không phải anh tiếc rẻ không muốn cho Thái An Kỳ ăn, mà tại anh bị khó chịu thái độ của Thái An Kỳ.Thái An Kỳ ăn no nấc cục, sung sướng ra mặt.Ninh Thư cũng ăn vui vẻ, chỉ có mỗi Vương Bác nhăn nhó cái mặt suốt bữa cơm.Theo Ninh Thư thấy, anh ta hiền thật nhưng không hào sảng.

Mua cũng mua rồi, tiền cũng mất rồi chẳng bằng đánh chén một bữa ngon lành.Thái An Kỳ ăn hơi nhiều, cô ta bố thí tình thương cho Vương Bác: "Đi bộ một lát để tiêu cơm đi anh."

Vương Bác gác đũa, anh không ăn được bao nhiêu nhưng vẫn muốn ra ngoài với Thái An Kỳ.Ninh Thư nói: "Ăn xong cơm đi đã."

Thái An Kỳ trợn mắt nhìn Vương Bác, đôi mắt như đang hỏi 'Anh nghe mẹ anh hay nghe vợ anh'.Không khí hơi trùng xuống, mùi tị nạnh khét lẹt.Ninh Thư chau mày, chưa ăn cơm xong đã đi bộ tiêu cơm với cô ta, cô ta tưởng mình quan trọng thế à.Cãi nhau chẳng để làm gì, Vương Bác không phải người hầu khom lưng uốn gối sai đâu đi đó.

Có giỏi thì lên mặt với cánh đàn ông bên ngoài ấy.Được chiều quen.Vương Bác khó xử không biết xử lý thế nào.Ninh Thư thở dài: "Đi đi, để đó mẹ dọn bàn cho."

Vương Bác cười với Ninh Thư, ra ngoài với Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ khoác tay Vương Bác, ngoảnh lại cười đểu nhưng nói giọng ngọt ngào: "Bọn con ra ngoài nhé mẹ."

Ninh Thư dặn dò: "Chú ý an toàn."

Thái An Kỳ bĩu môi trợn mắt đi mất.Ninh Thư cười khẩy với bóng lưng Thái An Kỳ, dọn dẹp bàn ăn.Trời tối Thái An Kỳ và Vương Bác mới về.Cả hai khá quấn nhau, vừa về đã vào phòng ngủ.Vương Bác và Thái An Kỳ tắm chung, Vương Bác hỏi thăm cơ thể Thái An Kỳ.Thái An Kỳ đè lên người Vương Bác, Vương Bác cười.Đôi vợ chồng quấn quít một lúc, Vương Bác mới đi vào Thái An Kỳ đã la lối om sòm đẩy Vương Bác ngã ra đất.Vương Bác nhìn Thái An Kỳ ngạc nhiên.Thái An Kỳ hoảng hốt, cô vừa bị đau như xé rách cơ thể, đau vô cùng đau, đau đến mức cô không chịu được."

Em sao thế?"

Vương Bác lo lắng cho Thái An Kỳ.Thái An Kỳ ôm bụng, cơn đau đang biến mất, lát sau đã hết hẳn.Thái An Kỳ không hiểu mình bị làm sao, hay là do lâu rồi không làm?Thái An Kỳ lại ngồi lên người Vương Bác nắm thế chủ động đi vào từ từ.Vương Bác không chịu được sự dày vò chậm rãi, anh ta xông thẳng vào, Thái An Kỳ mặt cắt không còn giọt máu.Khoảnh khắc xông vào đột ngột, Thái An Kỳ cảm tưởng như bị Vương Bác xé tọac lục phủ ngũ tạng.Thái An Kỳ rút ngay ra ngoài, ôm bụng.Vương Bác ngẩn người, thấy cô ôm bụng nên hỏi: "Em bị sao thế?"

Thái An Kỳ rớm nước mắt: "Em đau bụng, đau không chịu được."

"Sao lại đau?"

Vương Bác chau gắt lông mày: "Tự nhiên lại đau là sao nhỉ?"

Thái An Kỳ thở hổn hển, lạnh toát cả người, mãi mới đỡ hơn và bụng không còn đau nữa.

Cô ta xua tay yếu ớt: "Em đau bụng, không làm nữa."

Vương Bác: ...Vương Bác như mũi tên đã kéo căng dây cung làm sao dừng lại được.

Anh ta sờ soạng người Thái An Kỳ, vuốt ve để khơi gợi hứng thú của Thái An Kỳ.Thái An Kỳ mềm oặt người vì đau, Vương Bác lại còn vuốt ve làm cô ta bực bội, tát thẳng tay ai đó."

Anh bị điếc à, tôi bảo là tôi đau không làm nữa."

Thái An Kỳ hét lên.Bất thình lình ăn cái tát lệch mặt của Thái An Kỳ, sững người một lúc Vương Bác mới ngoảnh lại nhìn cô ta.Không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Thái An Kỳ.Thái An Kỳ bực bội nhưng vẫn bị ánh mắt của Vương Bác làm cho giật mình, cô ta hạ giọng khẽ khàng: "Em bị đau bụng."

Vương Bác không trả lời, mặc quần áo rời khỏi phòng.Vương Bác một đi không ngoảnh lại, Thái An Kỳ tức không làm gì được.

Chồng gì thấy vợ đau gần chết mà vẫn bỏ đi.Cái đồ tồi!Vương Bác qua gõ cửa phòng Ninh Thư.Ninh Thư mở cửa, ngạc nhiên nhìn vết lằn đỏ ở mặtVương Bác.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 715: Tấm chồng thật thà - Được voi đòi tiên


Chuyển ngữ: Wanhoo
Không phải mình yêu nên tát chẳng nương tình.

Vết lằn đỏ rõ trên mặt Vương Bác đủ biết Thái An Kỳ tát mạnh thế nào.

Ninh Thư hỏi: "Nó đánh con sao?"

Vương Bác mím môi: "Không biết tại sao An Kỳ bị đau bụng, mai mẹ đưa cô ấy đi viện khám nhé."

Nhờ mẹ xong Vương Bác đi sải chiếu ra đất.

Ninh Thư nhìn lướt qua phòng ngủ của Thái An Kỳ rồi đóng cửa.

Lẽ ra hôm sau Vương Bác phải đi làm nhưng do mặt đã không lành mà còn hơi sưng, một má lệch thấy rõ.

Ninh Thư tìm thuốc tiêu sưng cho Vương Bác uống, mặt này không đi làm được, Ninh Thư cũng không bắt ép Vương Bác.

Vương Bác ủ dột, yên lặng uống thuốc Ninh Thư đưa.

Ninh Thư mang thuốc bắc vào phòng ngủ đánh thức Thái An Kỳ đang say giấc nồng.

Thái An Kỳ uống thuốc xong lại ngủ tiếp.

Ninh Thư nói: "Vương Bác nói cô đau bụng, dậy đi viện khám đi."

Thái An Kỳ nghe thấy bệnh viện là rùng mình, tỉnh ngủ ngay lập tức: "Tôi không bị làm sao hết, không đi khám."

Vừa nói Thái An Kỳ vừa xoa bụng, bụng cô không đau nữa, cơn đau tối qua chỉ như ảo giác.Ninh Thư lạnh mặt: "Không bị làm sao vậy tại sao cô lại đánh Vương Bác?

Để nó hằn dấu tay không đi làm được.

Vết đỏ không lặn được trong một ngày, cô bảo nó đi ra ngoài kiểu gì?"

Thái An Kỳ sửng sốt: "Tôi đã bảo là tôi mệt mà anh ta cưỡng ép tôi."

Ninh Thư cười khỉnh: "Thái An Kỳ, cô đừng được voi đòi tiên.

Ngủ với thằng khác sao không thấy cô kêu bị ép buộc, con trai tôi lành hiền nhưng không đến lượt cô bắt nạt."

Thái An Kỳ hằm hằm Ninh Thư, nói dửng dưng: "Tôi đang tự vệ, đâu có bắt nạt anh ta.

Có cưới nhau đi chăng nữa thì cưỡng ép vẫn là cưỡng ép, tôi không được phản kháng sao?"

Ninh Thư đưa mắt qua bụng Thái An Kỳ: "Lý do của cô không đáng tin."

"Dậy chuẩn bị đi viện."

Ninh Thư mang bát ra ngoài.Thái An Kỳ thức dậy, ra ngoài thấy Vương Bác đang ngồi ở ghế, lại gần quả đúng nhìn rõ vết hằn trên má.Thái An Kỳ cũng tự biết mình hơi quá tay, cô ta dịu giọng với Vương Bác: "Em xin lỗi, em nặng tay quá."

Thái An Kỳ ghé vào tai Vương Bác: "Tối nay anh muốn thế nào cũng được."

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ: "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Thấy Vương Bác thả lỏng cơ mặt, Thái An Kỳ mới yên tâm ngồi xuống.Ninh Thư nói với Vương Bác: "Hôm nay con cũng đi viện cùng nhé."

"Vâng mẹ."

Vương Bác gật đầu."

Anh đi cùng em."

Vương Bác nói với Thái An Kỳ.Thái An Kỳ lắc đầu: "Em rất khoẻ không cần đi viện đâu anh."

"Tối hôm qua em đau như thế, cứ đến viện khám xét xem thế nào."

Vương Bác bảo.Thái An Kỳ mất kiên nhẫn: "Em đã bảo là em không sao, em không muốn đi mà."

"Không muốn đi thì thôi."

Vương Bác thoả hiệp.Ninh Thư không tham gia cuộc nói chuyện.Vì Vương Bác không đi làm nên đôi chim ri ăn xong lại trốn trong phòng.Thái An Kỳ cởi cúc áo Vương Bác, cô ta định thử lại xem có đau như hôm qua không.Thấy Thái An Kỳ đồng ý, Vương Bác được đà ôm cô ta.Hai người cởi sạch quần áo, Thái An Kỳ hít sâu cho Vương Bác đi vào, thế nhưng vẫn bị cơn đau như xé tọac cơ thể ập đến làm cô ta hoảng sợ.Thái An Kỳ đá bay Vương Bác.Vương Bác ngã ngồi trên đất, cảm thấy cột sống sắp gãy."

Em sao thế?"

Thái An Kỳ ôm bụng lăn lộn trên giường, Vương Bác không màng cái đau của bản thân hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?"

"Em đau bụng lắm, cứ làm với anh là lại đau ơi là đau."

Thái An Kỳ đổ mồ hôi trán.Cứ làm với anh là lại đau?

Vương Bác không rõ cảm xúc khi nghe câu ấy.Vương Bác mặc quần áo cho mình và cho Thái An Kỳ, nói: "Đi viện."

Thái An Kỳ không từ chối nữa, cô ta đau thật, đau vô cùng.Vương Bác dìu Thái An Kỳ đau oặt người ra ngoài.Ninh Thư nhướng mày hỏi: "Làm sao thế?"

Vương Bác nói: "An Kỳ đau bụng phải đi viện mẹ à."

Ninh Thư gật đầu: "Thế đi."

Vương Bác cõng Thái An Kỳ xuống dưới nhà, bắt taxi đi viện.Ninh Thư ngồi ở ghế bên, Thái An Kỳ ngồi ghế sau mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hơi trông đến tội.Đến viện, Ninh Thư hỏi: "Trong bụng có nào là gan, phổi, thận, dạ dày, thế cố đau ở đâu hay là lại định kiểm tra hết tất cả các cơ quan?"

Thái An Kỳ sợ tái mặt hơn: "Đau ở bụng dưới, chỗ âm đạo và tử cung."

Ninh Thư gật đầu: "Thế đến phòng khám phụ khoa."

Ninh Thư lấy số, Vương Bác ngồi ghế với Thái An Kỳ, Vương Bác nắm tay cô ta: "Không sao đâu em."

Cơn đau đã lặn dần, Thái An Kỳ không còn đau như lúc ở nhà.Ninh Thư cầm sổ đưa Thái An Kỳ vào phòng phụ khoa, còn Vương Bác đợi bên ngoài."

Cô kể cho bác sĩ nghe triệu chứng đi."

Ninh Thư nói.Thái An Kỳ chần chừ mãi nói lên tiếng: "Lúc làm chuyện vợ chồng rất đau, đau vô cùng."

Cái đau ập đến đột ngột.Như muốn xé tọac cô thành hai nửa.Bác sĩ bắt đầu khám, đưa ngón tay vào trong thôi Thái An Kỳ cũng kêu đau.Xét nghiệm dịch thể không thấy có vấn đề, kể cả siêu âm loại B cũng không kiểm tra thấy nơi nào bị làm sao.Bác sĩ không khám ra được bệnh, nói: "Không có gì khác thường, bên dưới cũng không co giật.

Có thể nguyên nhân dẫn đến bị đau là do sợ quan hệ vợ chồng."

Thái An Kỳ hoang mang, không thể nào nguyên nhân vì sợ quan hệ được.Ninh Thư đưa Thái An Kỳ ra ngoài, Vương Bác đợi ngoài cửa hỏi ngay: "Sao rồi?"

Ninh Thư lắc đầu: "Phải khám tâm lý xem sao."

Vương Bác sững sờ, đau bụng có liên quan gì đến tâm lý.Vương Bác hoang mang, Thái An Kỳ còn hoang mang hơn, bất kỳ ai cũng có thể bị tâm lý khi quan hệ còn cô thì không đời nào.Thái An Kỳ sờ bụng, bụng cô ta đã như bình thường không còn đau nữa.Chẳng lẽ tất cả cơn đau chỉ là do cô tưởng tượng ra?Thái An Kỳ hoảng hốt trước suy nghĩ ấy.Thái An Kỳ nhìn Vương Bác, má hằn vết đỏ, bồn chồn lo lắng trông mà phát chán.Không lẽ vì đối tượng là Vương Bác nên cô không thích.Thái An Kỳ cắn môi, đang nghĩ xem có kiếm ngườikhác để thử không.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 716: Tấm chồng thật thà - Bệnh tâm lý


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư lại dẫn Thái An Kỳ sang khám tâm lý.

Bác sĩ tâm lý cho cô ta làm bài trắc nghiệm nhưng không nhận thấy Thái An Kỳ có vấn đề tâm lý.Thái An Kỳ cũng không nghĩ mình bị trở ngại về mặt tâm lý, nhất là còn trở ngại trong chuyện đó.Về nhà Thái An Kỳ lại thử với Vương Bác, vừa vào Thái An Kỳ đã khóc thét.Thái An Kỳ run rẩy, cái đau như bị xé tọac, Thái An Kỳ đá bay Vương Bác.Vương Bác xụ mặt, hỏi Thái An Kỳ đang đau đớn: "Bác sĩ nói không bị làm sao mà sao em lại đau."

"Anh hỏi em thì em hỏi ai."

Mặt Thái An Kỳ trắng bệch, cô ta nghĩ cơn đau đến từ trí tưởng tượng nhưng không, đó là sự thật, nó đau, cực kỳ đau.Vương Bác mặc quần áo ra ngoài nói với Ninh Thư: "Thái An Kỳ vẫn bị đau mẹ ạ."

Ninh Thư ngạc nhiên: "Bác sĩ bảo không sao mà?"

Vương Bác vò đầu bực bội: "Con cũng không biết nữa."

Ninh Thư mím môi: "Đi khám ở bệnh viện lớn xem sao."

Vương Bác đành gật đầu: "Khám một lần nữa vậy."

Vương Bác không thể tiếp tục nghỉ việc nên phải nhờ Ninh Thư đưa Thái An Kỳ đi khám ở bệnh viện lớn, song kết quả vẫn là không có vấn đề.Kể cả có khám tâm lý, bác sĩ tâm lý vẫn nói không bị làm sao.Thái An Kỳ không tin cô ta lại bị ảo tưởng, giờ vậy làm sao cô ta hưởng thụ được khoái cảm từ việc ân ái.Đây rõ ràng là tin dữ ập đến với Thái An Kỳ.Có xinh đẹp đến mấy cũng chẳng được tích sự gì.Thái An Kỳ cho rằng tại đối tượng là Vương Bác nên mới bị ảo tưởng, ngủ với người khác sẽ không.Thái An Kỳ mặc đẹp ra ngoài nhưng bị Ninh Thư gọi lại: "Cô đi đâu?"

"Tôi khó chịu, đi dạo một lúc."

Thái An Kỳ trả lời qua loa.Ninh Thư lấy sổ và bút: "Tôi có ghi hết lại bao nhiêu ngày cô không làm việc nhà, cô không cần đồ hiệu nữa?"

Thái An Kỳ xị mặt: "Tôi chịu bà đấy, bà không thấy tôi đang mệt à?

Tôi đi ra ngoài một lát mà bà vẫn bắt tôi làm việc, bà có quyền gì cản của tôi."

Ninh Thư nói: "Dạ dày, thần kinh, phụ khoa, chỗ nào cũng kiểm tra và không bị làm sao, cô rất khoẻ mạnh."

"Khoẻ cái gì mà khoẻ, tôi bị đau thật."

Thái An Kỳ đập cửa rời đi, Ninh Thư cầm điện thoại bám theo.Chắc do lần trước bị Ninh Thư theo dõi nên lần này Thái An Kỳ thật sự đi ăn bánh ngọt uống cà phê với hội chị em chứ không đi gặp đàn ông ngay.Ninh Thư không vội, cô đợi được, cô dám chắc Thái An Kỳ sẽ đi gặp đàn ông.Ngồi cà phê khoảng một, hai tiếng gì đó, sau khi các chị em lần lượt ra về, Thái An Kỳ cũng xách túi ra ngoài vẫy một chiếc taxi.Ninh Thư đi theo.Không phải khách sạn lần trước mà là một nhà nghỉ khá kín đáo, có một người đàn ông đang đợi Thái An Kỳ ngoài cổng.Nhìn thấy Thái An Kỳ là ôm cô ta vào trong nhà nghỉ, Ninh Thư chụp ảnh hai người và tên nhà nghỉ.Ninh Thư đợi bên ngoài xem khi nào thì Thái An Kỳ đi ra.Trong nhà nghỉ, Thái An Kỳ và người đàn ông vừa vào phòng đã ôm hôn, ngã lên giường.Thái An Kỳ vừa mong chờ nhưng cũng sợ hãi.

Cô ta mong mình không bị làm sao nhưng cũng sợ cái đau như bị xé rách.Thái An Kỳ lo lắng run người, đổ mồ hôi tay.Khoảnh khắc người đàn ông đi vào, Thái An Kỳ tưởng như bị hàm răng sắc nhọn của động vật cắn xé cơ thể hét toáng lên, cơn đau ập đến.Nỗi đau thể xác và sự tuyệt vọng khiến Thái An Kỳ hoảng loạn.Người đàn ông di chuyển vài cái, Thái An Kỳ đau cực kỳ, cô ta tái mặt đẩy mạnh người đàn ông nhặt quần áo để mặc.Người đàn ông đen mặt, chửi: "Cô bị làm sao đấy."

"Tôi không chơi nữa."

Thái An Kỳ rưng rưng nước mắt.Cởi đồ mà cũng đi vào rồi giờ lại bảo không chơi, làm gì có chuyện miếng ăn vào mồm lại nhổ ra.Gã đang chào cờ chỉ chờ nổ súng, cô ta bảo không chơi là không chơi nữa chắc.Người đàn ông sẽ không quan tâm cảm xúc của Thái An Kỳ như Vương Bác, gã vật Thái An Kỳ lên giường.Gã đi vào ngay lập tức, Thái An Kỳ rùng mình đau rụt người.Người đàn ông rất hài lòng: "Kẹp rất chặt."

Và rồi di chuyển theo ý muốn của gã.Thái An Kỳ như bị lăng trì kêu đau không ngừng như sắp chết thật.Tiếng kêu thảm thiết chuyển dần thành rên ư ử.Mỗi giây mỗi phút trôi qua dài như một ngày bằng một năm.Bên dưới như chết lặng, cái đau như hằn sâu trong tâm trí cô ta, Thái An Kỳ chỉ muốn lần bạo hành này kết thúc mau mau.Người đàn ông bên trên vô cùng phấn khích, Thái An Kỳ không còn sức chống trả.Chỉ muốn kết thúc nhanh.Thái An Kỳ rớt nước mắt, cơ thể mệt nhoài không có sức giãy giụa, phải để mặc cho người đàn ông bên trên bạo hành.Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng người đàn ông cũng phóng thích, Thái An Kỳ đã đầu váng mắt hoa gần như chết lặng.Hình như cô ta nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt, trước khi đi gã còn xoa và bóp mạnh ngực Thái An Kỳ: "Hôm nào muốn cứ gọi cho anh."

Rồi cười khoan khoái rời khỏi.Tiếng cười dấy lên căm thù trong Thái An Kỳ.

Cô ta nằm bất động trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà.Thái An Kỳ nhắm mắt quấn chăn đợi cơn đau biến mất.Tại sao?

Tại sao chứ?

Tại sao cô lại bị bệnh này?

Có đổi đàn ông thì vẫn vậy, nguyên nhân đến từ cô chứ không phải Vương Bác.Cô ta không hề sung sướng, thay vào đó chỉ có đau đớn vô tận.Thái An Kỳ nghĩ mà đau đầu, cơn đau cũng đang lặn dần nên Thái An Kỳ thiếp đi.Thái An Kỳ ngủ dậy khi trời đã sắp tối, cô ta hết đau bụng rồi.

Thái An Kỳ đi tắm, vừa tắm vừa chà mạnh cơ thể.Giận cơ thể tại sao lại bị bệnh.Cô ta phải làm sao, phải làm thế nào đây.Thái An Kỳ cay xè mắt mặc quần áo rời phòng.

Xuống đến tầng một thì bị lễ tân gọi lại yêu cầu Thái An Kỳ trả tiền phòng.Thái An Kỳ tức vỡ phổi, mẹ kiếp sao thằng chó đó không chết luôn đi.Làm cô đau thế này mà vẫn bắt cô trả tiền phòng.Thái An Kỳ nghiến răng trả tiền phòng, rời khỏinhà nghỉ trong tức giận.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 717: Tấm chồng thật thà - Ranh giới cuối cùng của Vương Bác


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đợi bên ngoài chụp vài ảnh người đàn ông và Thái An Kỳ đi ra.

Thái An Kỳ bắt taxi về nhà.

Về đến nhà thấy Vương Bác ngồi trong phòng khách, nhìn quanh nhà không thấy Ninh Thư nên hỏi: "Mẹ anh đâu?"

"Em hỏi anh anh hỏi ai?

Hai người ở nhà cả mà?"

Vương Bác hỏi Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ có dự cảm chẳng lành, lần trước bị con mụ già chụp trộm, đừng nói lần này lại bị nhé.

Chứ tại sao giờ này chưa về.

Cô đã cẩn thận vậy rồi mà.

Thái An Kỳ rủa Ninh Thư chết luôn ngoài đường đi.

Con mụ già mà chết sẽ không còn ai hành hạ cô, bắt bẻ cô, cái nhà này rồi cũng sẽ thuộc về cô.

Thái An Kỳ nghĩ xấu xa.

"Chiều nay em ra ngoài gặp bạn, mẹ anh đi đâu làm sao em biết được."

Thái An Kỳ bực.

Vương Bác lo lắng, Thái An Kỳ nói: "Mẹ anh lớn rồi lạc đi đâu được."

Vương Bác khó chịu: "Bà là mẹ anh, em ăn nói kiểu gì đấy."

"Có phải mẹ em đâu."

Thái An Kỳ trợn mắt bỏ về phòng.

Vương Bác gọi cho Ninh Thư, có tiếng chuông reo ngoài cửa.

Ninh Thư mở cửa thấy Vương Bác thì nói: "Mẹ về rồi đây."

"Mẹ đi đâu thế, muộn vậy rồi làm con lo quá."

Vương Bác thở dài.

Ninh Thư cười xoà: "Không việc gì, mẹ đi loanh quanh ấy mà."

Vương Bác gãi đầu, sao cả hai cùng ra ngoài mà còn về muộn.Ninh Thư nấu ba bát mì, Vương Bác gọi Thái An Kỳ ra ăn.

Thái An Kỳ nhìn thấy bát mì lập tức bỏ về phòng.

Hôm nay cô vừa đau vừa mệt mà vậy mà vẫn phải ăn mì suông.

Vương Bác gọi Thái An Kỳ đang bỏ về phòng: "Ngồi vào ăn đi chứ, em không ăn à?"

"Em không muốn ăn."

Thái An Kỳ đóng cửa, trong phòng im phăng phắc không biết cô ta làm gì bên trong.

Vương Bác cau có, khó chịu với cái tính ngang bướng, không biết nhìn trên nhìn dưới, không quan tâm cảm xúc người một nhà của Thái An Kỳ.

Ninh Thư nói với Vương Bác: "Vương Bác, có một số việc con không cần nhịn.

Sống phải biết tiến biết lùi, cứ lùi mãi chỉ bị dồn vào tường, lùi đến sát vách núi cheo leo chẳng còn đường quay lại, sau rồi chỉ có con là người đau khổ."

Vương Bác cho rằng anh ta lấy được nữ thần nên chiều chuộng, cung phụng, nhường nhịn vô điều kiện.

"Mẹ..."

Vương Bác thở dài thườn thượt: "Dần dần sẽ khác mẹ à."

Ninh Thư nói: "Con phải đặt cho mình ranh giới cuối cùng, cho nó biết giới hạn của con.

Con nhường nhịn mãi nó chỉ càng được nước lấn tới chứ nào biết tự soi sét kiểm điểm lại mình."

"Sống phải có chí khí, mẹ không muốn nhìn con cứ nhịn mãi."

Ninh Thư nói: "Có tiến có lui, không ai lại lui mãi không tiến."

Vương Bác lại thở dài.

"Đừng suốt ngày than ngắn thở dài được không, mẹ nghe con than cũng buồn lây.

Than thở có được tích sự gì đâu."

Ninh Thư khó chịu.

Ninh Thư mím môi: "Nếu Thái An Kỳ làm chuyện có lỗi với con, chuyện mà con không bao giờ chịu đựng được là gì?"

"Ranh giới cuối cùng của con là gì?

Nếu nó vượt quá giới hạn, con sẽ làm thế nào?"

Ninh Thư thăm dò.

Vương Bác im lặng một lúc rồi nói: "Giới hạn của con là Thái An Kỳ trung trinh với con, con sẽ bỏ qua hết tất cả thói hư tật xấu của cô ấy."

Ừm, có giới hạn là được.

"Nếu nó vượt quá giới hạn thì sao?"

Ninh Thư lại hỏi.

"Con không biết nữa."

Vương Bác trả lời.

Ninh Thư đến chết, không cho phép vượt quá giới hạn nhưng không quyết được nếu vượt quá giới hạn sẽ làm gì.

Ninh Thư thật sự cạn lời.

"Nếu như, mẹ chỉ đang lấy ví dụ thôi.

Nếu như nó vượt quá giới hạn thì con sẽ làm gì?"

Ninh Thư hỏi Vương Bác.

Vương Bác nghĩ ngợi: "Con sẽ ly hôn."

Ninh Thư nhìn Vương Bác: "Mẹ mong con hãy hiểu rõ tính vợ con.

Tính nó thích phô trương còn con thì hiền lành thật thà."

Vương Bác không trả lời, về phòng thấy Thái An Kỳ đang nằm trên giường thì cũng nằm xuống ôm Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ đang bực bị Vương Bác ôm cứ dính dính càng bực hơn.

"Nóng chết đi được đừng ôm em."

Thái An Kỳ đẩy Vương Bác.

Vương Bác hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao, có chuyện gì cứ nói với anh."

"Em..."

Thái An Kỳ não nề không biết mở lời thế nào: "Em chẳng làm sao hết, nhìn thấy anh là bực thôi anh đừng lởn vởn trước mặt em."

Vương Bác cau có: "Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì mà không thể tâm sự với nhau."

"Vợ chồng vẫn phải có sự riêng tư, anh nói nhiều thế nhỉ em ngủ đây."

Thái An Kỳ quay lưng lại với Vương Bác.

Vương Bác lật Thái An Kỳ lại, nói giọng nghiêm túc: "An Kỳ, chúng ta là vợ chồng sẽ sống với nhau đến hết đời.

Anh mong chúng ta sẽ bên nhau đến khi đầu bạc, em kể cho anh nghe được không?"

Thái An Kỳ đảo mắt mỉm cười: "Em lấy anh tất nhiên là muốn bên anh đến khi đầu bạc."

Vương Bác cười gượng, định hôn mà bị Thái An Kỳ đẩy."

Em không khoẻ."

Vương Bác thất vọng nhưng không cưỡng ép Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ lại quay lưng về phía Vương Bác.

Cô không biết cơ thể mình bị làm sao, nếu đã lấy Vương Bác vậy sẽ sống cùng Vương Bác mãi mãi.

Thái An Kỳ tuyệt vọng cùng cực, cô bị gì thế này, cô đã không sinh được con lại còn không được hưởng thụ cái sung sướng của phụ nữ.

Giờ này Thái An Kỳ mới thấy Vương Bác có chút quan trọng.

Vì chỉ có Vương Bác mới nhẫn nhịn chịu đựng cơ thể không hoàn thành được nghĩa vụ vợ chồng này.Thái An Kỳ định kể khổ với Vương Bác nhưng lâu nay quen ta đây xấc xược, đột nhiên ngon ngọt yếu đuối khó lắm.

Cô ta chỉ nói mỗi câu ngủ ngon.

Vương Bác ừ lại, ôm Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn cố nhịn.

Vương Bác là đường lui của cô, cô phải ăn bám Vương Bác.

Bỗng dưng mất Vương Bác Thái An Kỳ không biết mình sẽ sống thế nào.

Bảo cô làm thuê vất vả bẩn thỉu, thà cô chết luôn cho rồi.

Thái An Kỳ nghĩ cả đêm, cô ta vẫn không chấp nhận được sự thật, quyết định mai lại thử với người khác xem sao.

Cô ta chỉ bị đau khi quan hệ, lúc khác không có triệu chứng bị bệnh.

Thái An Kỳ vẫn muốn thử nghiệm với đàn ông khác.

Thái An Kỳ vừa đi Ninh Thư lại bám theo, vừa theo dõi vừa chụp ảnh.

Thấy Thái An Kỳ vẫn luôn gặp đàn ông, Ninh Thư đếnphải nghi ngờ tay nghề của mình.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 718: Tấm chồng thật thà - Bắt gian tại trận


Chuyển ngữ: Wanhoo
Gì đây?Thái An Kỳ kêu đau bụng mà sao hôm qua cặp đàn ông hôm nay cặp đàn ông tiếp vậy.

Uống rõ nhiều thuốc và còn bị Ninh Thư chích kim vào bụng, phương pháp này gọi là khoá tử cung, khoá đúng như nghĩa đen.

Ninh Thư vừa theo dõi Thái An Kỳ vừa gọi cho Vương Bác, bảo cậu ta xin nghỉ làm qua đây ngay.

Vương Bác không biết bị làm sao nhưng nghe giọng Ninh Thư khá hốt hoảng, anh ta lập tức xin nghỉ.

Thái An Kỳ và người đàn ông vừa vào nhà nghỉ, Ninh Thư nói địa chỉ cho Vương Bác biết để anh ta đến ngay.

Vương Bác đến cổng nhà nghỉ hỏi Ninh Thư: "Sao thế mẹ?"

"Con vào trong với mẹ."

Ninh Thư nói với nhân viên là mình đến tìm con dâu, yêu cầu đưa chìa khoá rồi dẫn Vương Bác đến trước cửa phòng.Vương Bác lo lắng hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì?"

Vương Bác nghe loáng thoáng thấy âm thanh bên trong, giọng quen quen.

Vương Bác nghĩ đến trường hợp nào đó liền đen mặt.

Ninh Thư mở cửa, quần áo vứt bừa bãi trên sàn, một người đàn ông đang chồm trên người Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ mặt mũi tái mét co quắp người, Ninh Thư nhanh tay chụp ảnh.

Thấy có người vào phòng, người đàn ông rút ngay ra quấn ga trải giường che nơi riêng tư.

Thái An Kỳ đau đến mức không cử động được, cứ nằm trần truồng trên giường, rớt nước mắt khi thấy Vương Bác.

Vương Bác đỏ lừ mắt giận run người như bị sét đánh.

Cổ anh ta cứng nhắc nhìn người đàn ông đang vội vã mặc quần áo.

Ninh Thư chụp ảnh người đàn ông kia, cô nói với Vương Bác: "Đánh đi."

Đến nước này mà không đánh thì chẳng có khí khái đàn ông.

Vương Bác được nhắc nhở siết nắm tay đấm người đàn ông, tên kia không chịu lép vế: "Mày là thằng nào mà dám đấm tao, tao nói cho mày biết..."

Vương Bác lại đấm thẳng mặt tên đó.

Ninh Thư đóng cửa nhìn Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ khóc ròng, tái mặt hoảng hốt nhìn hai người đàn ông đánh nhau.

Vương Bác nắm tóc kéo tên kia lại gần Thái An Kỳ, hét: "Bồ của cô đây chứ gì, cô không muốn ngủ với tôi vì không khoẻ thật ra chỉ là kiếm lý do thôi chứ gì."

"Tôi là chồng mà còn chẳng bằng thằng bồ cô."

Thái An Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, xoay cổ cứng đờ nhìn Ninh Thư: "Là bà."

"Là tôi đấy thì sao, Vương Bác là con tôi, đến lúc cần cho nó biết thì phải cho nó biết."

Ninh Thư lạnh lùng: "Cô có máu mủ gì với tôi đâu mà tôi phải bao che cho cô?"

Thái An Kỳ hơi sợ một Vương Bác tức đỏ ỏn con mắt.

Cố nhịn cơn đau bò dậy kéo áo Vương Bác: "Anh nghe em giải thích được không."

"Giải thích gì nữa, cô trần truồng nằm đây còn cần gì giải thích."

Vương Bác rùng mình: "Cô tưởng tôi mù không nhìn thấy gì à?"

Thái An Kỳ vừa bị cưỡng bức nên cơ thể rất đau.

Thái An Kỳ tuyệt vọng hoàn toàn, cơ thể cô ta có vấn đề mà giờ lại bị bắt gian tại trận.

Thái An Kỳ không thấy có lỗi với Vương Bác, Vương Bác chỉ là lốp dự phòng, cô ta chưa từng nghĩ sẽ trung trinh với Vương Bác.

Thái An Kỳ sợ cho tương lai của cô ta, cơ thể là vốn liếng duy nhất, nay đã mất vốn lại bị Vương Bác phát hiện tằng tịu.

Nhìn dấu vết bị ngược đãi trên người Thái An Kỳ, trong phòng còn ba người đang nhìn vậy mà cô ta cứ để tông hống không biết ngại, còn khi ở riêng với anh lúc nào cũng tỏ ra kênh kiệu, cao quý.

Người đàn ông bị Vương Bác đánh canh me chạy mất, Ninh Thư không quan tâm vì đó chỉ là một trong những người qua lại của Thái An Kỳ.

Vương Bác vứt chăn che người Thái An Kỳ.

Ninh Thư nhìn thấy tay Vương Bác run run, quát Thái An Kỳ: "Mặc quần áo vào."

Thái An Kỳ đành nhịn đau mặc quần áo.

Vương Bác lôi xềnh xệch cô ta rời khỏi nhà nghỉ.

Mỗi bước đi người cô ta lại co rụt, đau túa mồ hôi tái nhợt mặt mày.

Ninh Thư bắt một chiếc taxi, Vương Bác đẩy cô ta vào trong còn mình ngồi bên cạnh.

Thái An Kỳ định nói chuyện nhưng thấy Vương Bác hục hoằng khó chịu thì lại thôi.

Về đến nhà Vương Bác nói ngay với Ninh Thư: "Con muốn ly hôn."

Cứ tưởng đã lấy vợ hiền, không ngờ lại giấu anh vụng trộm.

"Tôi sẽ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn."

Thái An Kỳ nói.

Vương Bác điên tiết: "Tại sao lại không?

Cô không muốn ngủ với tôi, cô đi tìm thằng khác mà sao còn không ly hôn?

Ly hôn rồi cô muốn kiếm thằng nào làm hài lòng cô thì kiếm."

"Chỉ mới một lần duy nhất thôi mà."

Thái An Kỳ nói.

Ninh Thư đưa điện thoại cho Vương Bác xem: "Có vài lần rồi, máy ảnh có lưu theo ngày tháng."

"Bà..."

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư.

Vương Bác xem ảnh mấp máy môi không nói thành lời.

Ninh Thư nói: "Lần đi khám sức khoẻ bác sĩ nói cô ta không đẻ được vì phá thai quá nhiều."

Vương Bác tái xanh mặt đau đáu mắt nhìn Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ thấy Ninh Thư nói hết mọi chuyện, phẫn nộ hét: "Bà có ý gì?

Tôi và Vương Bác ly hôn bà vui lắm đúng không?"

Ninh Thư gật đầu: "Tôi rất vui."

Vương Bác gằn giọng hỏi Thái An Kỳ: "Cô nói người cô đau cũng chỉ là lý do để từ chối tôi?"

Thái An Kỳ lắc đầu: "Tôi đau thật mà, tôi không lừa anh."

Vương Bác định tát Thái An Kỳ nhưng cánh tay vẫn dừng trên cao, anh ta tái mặt: "Cô kêu đau nhưng vẫn đi tìm đàn ông hết lần này đến lần khác?"

Thái An Kỳ cắn môi: "Tôi muốn thử xem ngủ với người khác có đau không."

"Đó là lý do để cho cô đi trai à.

Đau với chả không đau, ngủ với tôi thì đau một mực từ chối tôi, ngủ với thằng khác không đau chứ gì."

Vương Bác điên tiết thay đổi cả giọng điệu.

Thái An Kỳ không biết giải thích thế nào bởi cô ta đau thật.

Vương Bác loạng choạng ngồi xuống ghế, day trán: "Ly hôn, phải ly hôn."

Thái An Kỳ trả lời: "Tôi không ly hôn, tôi sẽ không bao giờ ly hôn."

"Sao cô lại trơ trẽn vậy."

Vương Bác run môi tức giận và đau đớn.

"Có nói gì tôi cũng không ly hôn."

Thái An Kỳ vênh váo, người cô ta đã đỡ đau, cô ta có tinh thần hơn.

"Anh quả quyết ly hôn cho bằng được sao?

Anh hết yêu tôi rồi sao?"

Thái An Kỳ nhìn Vương Bác.

Vương Bác đỡ ngực khó thở: "Bao lâu nay cô luônlừa dối tôi, tôi không quan tâm quá khứ của cô nhưng tại sao đã lấy tôi mà cô vẫnchứng nào tật nấy?"
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 719: Tấm chồng thật thà - Ly hôn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Vương Bác bắt tại trận Thái An Kỳ ngủ với thằng khác nên kiên quyết phải ly hôn.

Vương Bác rất tức giận.

Mình tôn trọng cô ta, chưa từng bắt cô ta chiều mình vậy mà cô ta lại ngủ với thằng khác.

Anh mới là chồng nhưng về nhà cô ta thủ thân ngọc.

Vương Bác giận gồ gân trán hằm hằm cay cú đỏ cả mắt nhìn Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ nhắc lại: "Tôi sẽ không ly hôn."

Cô thành ra thế này ly hôn rồi không lấy ai được nữa.

Thái An Kỳ hứa hẹn: "Đây là lần cuối, thật sự là lần cuối cùng.

Nếu có lần sau anh cứ giết tôi, tôi cũng không trách."

"Tôi đang muốn giết cô đây."

Vương Bác hét.

"Cô vẫn còn lôi tôi ra làm trò đùa nhỉ."

Vương Bác siết nắm đấm: "Tôi rất muốn giết quách con đĩ mặt dày nhà cô."

Bị Vương Bác sỉ nhục nhưng Thái An Kỳ không lo ngại.

Không biết soi gương xem mình là cái thá gì, có gì xứng để cô bỏ cả cánh rừng, trung trinh với mình anh ta.

Thái An Kỳ hít sâu hỏi: "Anh xác định phải ly hôn với tôi?"

"Đúng!"

Vương Bác khẳng định hùng hồn.

Thái An Kỳ ngồi trên sô pha không mấy quan tâm: "Kệ anh, tôi nhất quyết không ly hôn."

Thái An Kỳ ra vẻ "Tôi không ly hôn đấy xem anh làm gì được tôi".Vương Bác giận run người: "Cô không cả biết xấu hổ sao?"

Thái An Kỳ không tỏ ra hối lỗi, không tỏ ra biết ngại, không áy náy với Vương Bác.

Trái tim Vương Bác như bị hàng trăm con dau giày xéo.

"Con phải ly hôn với cô ta ngay bây giờ!"

Vương Bác sắp mất khống chế.

Ninh Thư bình tĩnh: "Bình tĩnh đã."

Ninh Thư sẵng giọng hỏi Thái An Kỳ đã lộ mặt thật: "Cô cần gì mới chịu ly hôn với Vương Bác."

Thái An Kỳ ngồi ghế nói: "Cho tôi hai trăm nghìn tệ hoặc sang tên căn nhà này cho tôi."

Vương Bác gào: "Còn lâu."

Vương Bác tức giận lảo đảo phải vịn tay vào bàn.

Cô ta không biết hối lỗi, ly hôn vẫn đòi tiền, sao cô ta lại mặt dày thế này.

Hình tượng Thái An Kỳ trong lòng Vương Bác đã thay đổi chóng mặt.

Đã sai lại còn vênh váo đe dọa.

Hồi trước thấy cô ta dù xấu tính nhưng vẫn tốt bụng, nào ngờ đây mới là bộ mặt thật của cô ta.

Ninh Thư nhăn mày trước yêu cầu của Thái An Kỳ: "Cô là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này, cô tưởng cô sẽ lấy được hai trăm nghìn hay căn nhà?"

"Không ly hôn thì thôi."

Thái An Kỳ khoanh tay nhìn Ninh Thư và Vương Bác: "Thích ly hôn thì phải đưa tôi hai trăm nghìn."

Ninh Thư có hai trăm nghìn nhưng đó là tiền người ủy thác Dương Tử Di nhặt nhạnh bao nhiêu năm qua cùng với tiền lương tích góp của Vương Bác.

Dương Tử Di để dành tiền, đợi đến khi mình không còn giữ được sẽ giao cho con trai và con dâu.Nếu bây giờ đưa hai trăm nghìn cho Thái An Kỳ tức bị lột sạch tiền bạc, cô và Vương Bác khó mà sinh sống.

Vương Bác nhăn mặt cau có nói với Ninh Thư: "Con không chịu nổi cô ta, con phải ly hôn, có cho tiền cũng phải ly hôn."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư đẩy Vương Bác kích động sang bên, nói với Thái An Kỳ: "Cô không muốn ly hôn thì thôi."

"Mẹ..."

Vương Bác khiếp sợ, chỉ vào mặt Thái An Kỳ: "Con sẽ không sống với loại phụ nữ như cô ta."

Thái An Kỳ hơi bất ngờ nhưng rồi cô ra nhếch môi ngồi thoải mái.

Ninh Thư nói với Vương Bác đang thất vọng, hoảng hốt và đau lòng: "Con đang bị kích động, vài hôm nữa nhắc lại chuyện ly hôn, giờ chưa bình tĩnh để xử lý."

Thái An Kỳ đứng dậy vươn vai, nói: "Hết chuyện rồi thì tôi về phòng đây, đến bữa nhớ gọi tôi."

Thái An Kỳ lộ rõ bộ mặt thật không cần giả vờ cho ai xem.

Thái An Kỳ đánh mông yểu điệu về phòng, Vương Bác giữ tay cô ta, Thái An Kỳ ngoảnh lại nhếch lông mày nhìn Vương Bác: "Gì nữa?"

Vương Bác siết nắm tay rồi lại thả lỏng, mắt không rời Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ mất kiên nhẫn: "Làm sao hả?"

Cánh mũi run run, Vương Bác tát Thái An Kỳ ngã lăn ra đất.

Thái An Kỳ bụm má sững sờ: "Anh tát tôi?"

Bàn tay Vương Bác run mạnh hơn: "Tôi tát con điếm cô đấy thì sao."

"Anh là cái thá gì mà dám tát tôi, cái loại không làm gì được mới phải đi tát phụ nữ như anh không đáng mặt đàn ông, vênh váo cái gì?"

Thái An Kỳ điên tiết đứng lên định cào Vương Bác.

Ninh Thư giữ tay Thái An Kỳ đẩy cô ta ra.

Thái An Kỳ ngã ra đất thở phì phò, tạm thời chưa đứng dậy được.

Thái An Kỳ hét toáng lên: "Các người cố tình tát tôi, đây là bạo lực gia đình, tôi phải báo cảnh sát."

Ninh Thư gật đầu: "Cô cứ việc báo, báo nhanh lên."

Ninh Thư vào phòng lấy cái váy rách vứt vào mặt Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ thấy váy tái mét mặt: "Con mụ kia bà dám cắt váy của tôi?"

Ninh Thư lạnh lùng: "Tôi đã nói là làm, hôm nay chỉ là cắt váy, mai là rạch túi."

"Bà..."

Thái An Kỳ giật cơ mặt kiểm tra váy.

Váy bị cắt lỗ to lỗ nhỏ khắp nơi, cắt phăng cả ống tay áo, cô muốn sửa cũng không sửa được.

Thái An Kỳ căm tức lườm Ninh Thư.

Vương Bác ngây người hỏi: "Chuyện gì vậy mẹ?"

Ninh Thư cười bảo: "Đấy là con không biết, vợ con có rất nhiều đồ hiệu, quần áo dép guốc toàn đồ đắt tiền, một món trang sức cũng rơi vào cả chục triệu, trăm triệu.

"Cô ta lấy đâu ra tiền để mua?"

Vương Bác đen mặt, nghĩ ra lý do có khả năng cao thì day trán.Vương Bác hét vào mặt Thái An Kỳ: "Cô không chỉ có một thằng chứ gì, rốt cuộc cô là cái loại đàn bà nào?"

Thái An Kỳ vứt cái váy châm biếm: "Anh mua được cho tôi các món hàng hiệu không?

Anh mua được không?

Mua được không?

Tôi mua bằng tiền của tôi không lấy của nhà anh lấy một đồng, anh có quyền gì nghi ngờ tôi."

Vương Bác giật thái dương, thở hổn hển không nói nên lời.

Có câu mặt dày chày cối thiên hạ, Thái An Kỳ bây giờ không còn biết xấu hổ là gì.

Đây là thời đại chỉ cười người nghèo chứ không cười gái điếm.

Chỉ cần giàu sang, ăn sung mặc sướng chính là thành công.

Thái An Kỳ chưa từng có ý định vun vén và cũngchưa từng muốn níu kéo cuộc hôn nhân này.
 
Back
Top Bottom