Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 730: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Không được yêu Quỷ Vương


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trông dáng vẻ não lòng của Đào Cầm, Ninh Thư không biết nói gì hơn ngoài câu đúng là cái đồ không biết yêu là gì.Ninh Thư nói: "Trông em vẫn còn nhỏ, không đủ sức chống lại Quỷ Vương cớ gì cứ phải dây vào."

Đào Cầm trả lời: "Em thử giúp cô gái kia rời xa Quỷ Vương, tránh việc bị âm khí xâm nhập cơ thể dẫn đến tổn thọ, thế là bị Quỷ Vương giết."

Ninh Thư: →_→Rõ ràng là cô em gai mắt người ta tình tứ, bắt nữ chính rời xa nam chính.Thấy Ninh Thư nhìn mình là lạ, Đào Cầm nhún vai: "Phiêu bạt giang hồ kiểu gì cũng sẽ thịt nát xương tan.

Em biết sức em có hạn nhưng Quỷ Vương lại giết sạch môn phái em."

Ninh Thư: "Ờ... chắc là nhổ cỏ tận gốc."

"Em biết hắn nhổ cỏ tận gốc, nhưng cớ sao phải hút linh hồn, khiến đồng môn của em hồn phi phách tán không cả có cơ hội siêu sinh?"

Ninh Thư: "Ờ... chắc cũng là để nhổ cỏ tận gốc."

Đào Cầm nhìn Ninh Thư: "Chị có thay đổi được không?"

"Chị không chắc một trăm phần trăm."

Ninh Thư nói: "Quỷ Vương đó rất ghê gớm."

Đào Cầm nặng nề: "Quỷ Vương nghìn năm."

Ninh Thư: ..."

Chị nhận giúp em nhé, chị đừng yêu Quỷ Vương đấy."

Đào Cầm dặn Ninh Thư: "Em nhắc trước, người bình thường không địch được Quỷ Vương đâu, chị đừng bao giờ làm chuyện vợ chồng với hắn không em sợ chẳng có cơ hội siêu sinh."

Ninh Thư: ...Tại sao lại nói cô sẽ yêu Quỷ Vương.Ninh Thư cạn lời: "Em có yêu Quỷ Vương đâu sao lại gàn trước chị?"

Đào Cầm trả lời: "Đó là vì với em hắn là nghiệp chướng, già đời rồi còn suốt ngày ngủ với đàn bà, làm như mấy nghìn năm rồi chưa gặp đàn bà bao giờ."

Ninh Thư: →_→Thì thường thường nam chính có bao giờ cầm lòng được trước nữ chính đâu."

Hoàn thành tốt công việc chị nhé, em sẽ quan sát chị đó."

Đào Cầm vỗ vai Ninh Thư rồi biến mất.Ninh Thư: ...Đậu má, chị mày từ chối, chị mày không thắng được quỷ nghìn năm.Ninh Thư hỏi 2333: "Đã xem như hoàn tất giao dịch?"

"Hoàn tất rồi nha."

2333 nói: "Đây là lần thuê cuối cùng của cô ta và cô là người cuối cùng được chọn.

Nếu như cô không hoàn thành được thì nhiệm vụ sẽ được chuyển lên mức cao cấp, giao cho người thực thi nhiệm vụ cao cấp làm."

Ninh Thư sửng cồ: "Má, tôi không làm."

2333 thắc mắc: "Chỉ là bắt quỷ thôi mà?"

Cậu giỏi thì cậu làm đi, tôi cày nhiệm vụ vất vả còn cậu chỉ biết trơ mắt ra nhìn thôi.Ninh Thư thở dài, thôi vậy, làm thì làm.

Cô mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước và thuốc cơ bản.Chắc là thế giới này sẽ có rất nhiều quỷ, cô mang theo ngọc Linh Hồn.

Có ngọc Linh Hồn thì ma quỷ không dám đến gần.Lại nghĩ bụng, cô nên xem có bùa đuổi quỷ nào dễ bề chạy trốn không.

Không đánh được thì chạy, chứ để bị giết như Đào Cầm thì thay đổi cái rắm.Ninh Thư mua một ít bùa, có nó cô yên tâm hơn.Mặc dù vậy Ninh Thư vẫn hoài nghi chẳng hay Quỷ Vương ghê gớm cỡ nào lại mê hoặc được cả người thực thi nhiệm vụ, bất chấp tất cả viết nên chuyện tình người và quỷ xúc động lòng người?Chuẩn bị xong Ninh Thư nói: "Vào nhiệm vụ được rồi."

"Ừ."

2333 dặn dò: "Cô đừng có yêu Quỷ Vương, Đào Cầm không bao giờ chấp nhận cái đó, cứ yêu Quỷ Vương là cô thất bại."

Ninh Thư: Con nhỏ chết bầm...Cái đồ không biết yêu là gì.Đầu tiên là chóng mặt, sau đó linh hồn sáp nhập vào cơ thể.Sau khi linh hồn đã nhập vào cơ thể, Ninh Thư mở mắt ra quan sát khung cảnh xung quanh.

Cô đang nằm trên giường đất trong một căn phòng đơn sơ theo phong cách xưa.Ninh Thư khoanh chân trên giường kiểm tra linh khí ở thế giới này nhưng hơi thất vọng, thế giới hiện đại nên ít linh khí.May có Tuyệt Thế Võ Công bổ trợ, Ninh Thư đã luyện ra được một sợi kình khí mảnh như sợi tóc, trông đến buồn cười.Ninh Thư dừng tu luyện để tiếp nhận cốt truyện.Đây là câu chuyện Quỷ Vương bá đạo yêu tôi.

Nữ chính Tống Hề Hàm là nhân viên văn phòng, tiện tay mua miếng ngọc trên phố đồ cổ và bắt đầu chuỗi ngày đặc sắc kỳ lạ.Cô ta bị một quỷ nam áo đỏ bám.

Quỷ nam theo cô ta mọi lúc đi nơi, chọc ghẹo cấp trên ở công ty, bất thình lình xuất hiện khi tắm, sáng ngủ dậy được chào đón bởi khuôn mặt đẹp trai chết người.Tống Hề Hàm đỏ mặt tía tai, trái tim thổn thức, nhẫn nhịn Phong Dận đẹp trai không góc chết giở đủ trò lưu manh với mình.Nếu không đẹp trai, cô ta đã báo công an lâu rồi.Phong Dận đeo bám Tống Hề Hàm có nguyên nhân sâu xa, liên quan đến chuyện từ kiếp kiếp kiếp trước.

Tóm lại là từ nhiều kiếp trước, Phong Dận và Tống Hề Hàm là một đôi uyên ương yêu nhau đến trời long đất bể nhưng tội nghiệp.Chẳng biết nên cớ gì mà kiếp ấy nữ chính chết, Phong Dận quá đau khổ cũng chết theo, và rồi trở thành Quỷ Vương đáng sợ.

Trong khi đó nghìn năm sau, nữ chính đầu thai làm người.Kiếp này tìm được nữ chính, đôi uyên ương viết tiếp mối tình trắc trở nghìn năm.Cái đồ Đào Cầm không biết yêu là gì ngăn cản tình yêu sâu đậm của người ta nên bị Phong Dận giết, liên lụy cả sư phụ và sư huynh đệ.Thân là đại sư tỷ, Đào Cầm vô cùng hối lỗi.Ninh Thư xem xong cốt truyện thở dài.

Đào Cầm không trách Quỷ Vương giết mình, cô ta biết yếu thì phải chết.Cô ta không cam tâm chuyện cả môn phái chẳng hại Quỷ Vương và Tống Hề Hàm, Quỷ Vương vẫn tiêu diệt cả môn phái lại còn khiến tất cả hồn phi phách tán.Ninh Thư tiếp tục luyện Tuyệt Thế Võ Công, mạnh rồi sẽ không bị giết dễ dàng.Ngoài cửa vang giọng nam khàn đặc của thiếu niên mới lớn: "Ăn cơm thôi sư tỷ, ra muộn hết đồ ăn đó."

Ninh Thư dừng tu luyện, mở cửa thì thấy một thiếu niên cao hơn mình đang gặm bánh bao.Ninh Thư đi ăn cơm ngay, đến muộn sẽ bị mấy con nghé ăn hết phần mất.Nơi Ninh Thư đang sống là một đạo quán bỏ hoang, cũng không hẳn là bỏ hoang, chẳng qua là đạo quán không có khách hành hương đến dâng hương.

Đây chỉ là nơi mà sư phụ của Đào Cầm thu nhận, nuôi dưỡng, dạy dỗ những đứa trẻ không có nhà để về học đạo thuật.Cuộc sống khá khốn khó.Ninh Thư vào bếp, một đám các cô cậu bé vây quanh bàn ăn.

Lớn có nhỏ có, đa số là con trai thêm với một vài cô bé sún răng tết tóc.Hút mắt nhất là ông già râu ria xồm xoàm, búi tóc kiểu đạo sĩ thời xưa, không biết xấu hổ phanh cái ngực trần, ngồi vắt chéo chân ở đầu bàn vừa nấc vừa xỉa răng.

Ninh Thư mỉa mai ngay khi nhìn thấy ông ta.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 731: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Đạo sĩ nghèo


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư chào ông ta một tiếng thầy.

Ông ta tên Đào Thành, người kế nghiệp nghề bắt quỷ, một tay ông ta thu nhận và nuôi dưỡng các đệ tử.Trong một xã hội hiện đại phát triển, bắt quỷ gì đó chính là mê tín dị đoan, giả thần giả quỷ lừa tiền người khác.Không cha mẹ nào muốn cho con em theo học thứ mê tín, Đào Thành nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi để truyền lại cái nghề bắt quỷ.Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.Đào Thành nhếch mày cười khà khà với Ninh Thư: "Con đến muộn hết thức ăn rồi."

Bàn ăn vương vãi đầy xương còn lũ trẻ ăn bánh bao chấm canh thịt.Canh thịt thì chắc là thịt từ thú hoang Đào Thành bắt trong núi.Ninh Thư trợn mắt: "Con ăn bánh bao cũng được."

Ninh Thư vươn tay, cái bánh bao cuối cùng bị đứa bé khác cướp mất.Ninh Thư: ...Em với chả út, ăn hết phần của chị mày.Đào Thành hết lòng nuôi mười mấy đứa trẻ, Đào Cầm cũng được Đào Thành nuôi lớn.Đào Thành thường dẫn Đào Cầm đi nhận việc kiếm (lừa) tiền.Kể ra Đào Thành giỏi thật, mỗi tội ông ta hay giả vờ đòi trả phí cao vì tiền kiếm được không đủ nuôi con đàn con đống ở nhà.Một thằng bé thấy Ninh Thư không có gì ăn bèn đưa Ninh Thư nửa cái bánh bao, Ninh Thư cầm ăn: "Ngoan lắm, khi nào chị đi làm sẽ mang quà về cho em."

Đào Thành gãi ngực nói với Ninh Thư: "Có việc cho con đi làm đây."

Ninh Thư ngốn hết bánh bao hỏi Đào Thành: "Việc gì vậy thầy?"

Đào Thành đứng dậy nấc cục một cái rồi di chuyển đến đại điện của đạo quán.

Ninh Thư theo chân Đào Thành vào đại diện.Đạo quán vừa cũ vừa lụp xụp, nhiều năm chưa được tân trang.

Đại điện đóng lớp bụi dày, chỉ có một pho tượng rất nhỏ phục vụ cho việc tu hành.Đây cũng là tượng của tổ sư Đào Hoằng Cảnh.Đào Thành lạy pho tượng rồi thắp hương, Ninh Thư cũng làm theo.Ninh Thư hỏi Đào Thành: "Là việc gì thế ạ?"

Đào Thành xoa cái đầu trọc: "Con cũng hai mươi rồi phải xuống núi rèn luyện."

"Gần đây có người quen tìm đến ta, hoàn thành việc này kiếm được kha khá, đủ giúp chúng ta vượt qua một khoảng thời gian."

Ninh Thư hỏi: "Người quen?

Việc gì vậy ạ?"

Đào Thành trả lời: "Con trai ông ta bị quỷ nhập thừa sống thiếu chiếu, nhà ông ta rất giàu."

Ninh Thư nghĩ ngợi, cô đoán có liên quan đến Quỷ Vương Phong Dận.Má, cô hơi sợ.Hắn ta mặc nguyên cây đỏ, nhìn là biết ác quỷ.Ngay cả Đào Thành cũng không đánh lại Phong Dận, từ đây đạo thuật phía Bắc thất truyền, không còn người kế nghiệp.Nếu không nhận việc, tất nhiên chuyện sẽ không liên quan đến bọn cô.Ninh Thư lại hỏi Đào Thành: "Thầy không đi sao?"

"Con đi rèn luyện ta đi cùng làm gì."

Đào Thành gãi ngực vân vê ra một viên bi đất, Ninh Thư trợn mắt khinh bỉ.Ninh Thư nói: "Lỡ con gặp nguy hiểm thì sao?

Con cứ có dự cảm xấu, thầy tính cho con một quẻ với."

Đào Thành nhăn mày lấy xu ra, thì thầm gì đó bắt đầu gieo quẻ cho Ninh Thư.Ba đồng xu rơi xuống bàn, một xu vỡ vụn, Đào Thành tái mặt.Đào Thành nhặt vụn đồng xu vỡ: "Là con gì ghê gớm hay sao, chỉ gieo sơ thôi cũng hỏng cả đồng xu."

Ninh Thư nói: "Việc này rất nguy hiểm, chúng ta đừng nhận."

Đào Thành xoa cái đầu trọc, gật đầu: "Tạm gác việc này qua một bên, một thời gian nữa hãy đi rèn luyện."

Ninh Thư gật đầu.Đào Thành than: "Ra sau núi kiếm xem có rau dại thú hoang gì không đi, lũ trẻ đói lắm rồi."

Ninh Thư nhanh nhảu: "Vâng con đi đây ạ."

Đào Thành chắp tay sau lưng rời đi: "Lúc nào về ta sẽ kiểm tra tiến độ học hành dạo này của con."

Ông ta đang rất lo lắng, cô biết ông ta nặng lòng quẻ bói vừa rồi.Ninh Thư ra sau núi tìm kiếm thú hoang.Không tìm thấy thú hoang nhưng tìm được quả dại.

Ninh Thư chỉ ăn nửa cái bánh bao đói không chịu được đành ăn tạm quả dại.Quả dại chát miệng ăn không nổi, Ninh Thư ăn vài quả thì dừng.Sau đó cô bắt được hai con thỏ, không thu hoạch thêm được cái gì khác.Nuôi lũ trẻ ở nhà chẳng dễ dàng gì.Ninh Thư xách tai thỏ về đạo quán, Đào Thành đang bắt lũ trẻ đứng tấn.Đào Thành thấy Ninh Thư xách thỏ về thì lườm nguýt: "Sao chỉ có hai con thỏ gầy nhách?"

Ninh Thư cả giận: "Chúng ta ăn gần hết động vật xung quanh, con bắt được hai con thỏ đã giỏi lắm rồi."

Bọn trẻ toàn mặc quần áo cũ mà còn không vừa vặn, nhìn là biết các anh chị không mặc vừa sẽ để lại cho các em.Ninh Thư day trán, sao cái đại gia đình này khổ quá.

Bình thường thầy bắt quỷ như Đào Thành sẽ được kính trọng, mời chào nhiệt tình, kiếm được nhiều tiền.Thế giới này có ma quỷ nhưng con người ở nơi đây tin tưởng khoa học, chỉ có một nhóm ít tin vào những điều huyền bí.Ninh Thư lột da thỏ, làm lòng sạch sẽ rồi cho hết vào nồi ninh nhừ thành canh thịt thỏ, sau đó vớt xương ra.Chỉ cần có canh thịt và mì, vậy là đủ cứu đói.Bữa trưa chỉ có một bát mì chan nước hầm thịt, rắc thêm ít muối cũng ngon miệng, cả nhà ăn uống vui vẻ.Nhìn bọn trẻ ở đây, Ninh Thư hiểu được nỗi lòng phải thay đổi số phận của Đào Cầm khi mà sư phụ nuôi mình lớn khôn lại bị hồn phi phách tán.Lũ trẻ mồ côi không biết mặt cha mẹ, lớn thì mười mấy tuổi, nhỏ thì bảy, tám tuổi, chẳng biết đã làm nên tội gì cứ vậy bị tước đoạt mạng sống, thậm chí hồn phi phách tán, trao tặng linh hồn cho Phong Dận, không được siêu sinh.Đào Cầm chỉ là đạo sĩ thích xen vào chuyện của người khác, cản trở tình yêu của Phong Dận và Tống Hề Hàm.

Hắn ta sợ Đào Cầm xúi giục Tống Hề Hàm bỏ mình nên diệt cỏ tận gốc.Vừa giữ được cô gái của hắn, vừa chiếm được linh hồn bổ sung sức mạnh.Mười mấy cái mạng thể hiện nam chính vô địch thiên hạ, yêu nữ chính hết mực, tiêu diệt bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu xa với nữ chính.

Con quỷ nào dám chọc nữ chính chỉ có một kết cục hồn phi phách tán.Tóm lại hắn ta là nhất.Ăn cơm xong Ninh Thư về phòng tu luyện, chỉ có mạnh mới bảo vệ được đạo quán.Luyện ra được kình khí giúp cô khoẻ trông thấy, động tác nhanh nhạy hơn, lại thêm cô có mua bùa chú, có ngọc Linh Hồn hấp thụ linh hồn, có lẽ cô sẽ có cơ hội thoát thân nếu gặp Quỷ Vương.Mặc dù Ninh Thư không muốn can dự vào tình yêu của Phong Dận và Tống Hề Hàm, nhưng đâu phải muốn tránh là tránh được mạch truyện?Ninh Thư thở dài, Phong Dận là lỗ hổng của thế giới, dưới trướng có nhiều thuộc hạ, quỷ nào cũng sợ hắn.Tổng kết, Phong Dận Quỷ Vương bá đạo, giết ngườikhông chớp mắt.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 732: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Xuống núi kiếm tiền


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư tăng cường tu luyện, may là đạo quán nằm ở nơi ít người, có rừng núi bao quanh nên không khí trong lành, nhiều linh khí hơn thành phố mịt mù khói bụi ô tô.

Là một nơi thích hợp nghỉ dưỡng tuổi già.

Dưới chân núi đạo quán có một ngôi làng hẻo lánh, lạc hậu.

Thỉnh thoảng có khách từ làng tìm đến ông già khi gặp chuyện ma quỷ.

Thường thì họ trả công bằng khoai lang hoặc bí đỏ, nhà nào có điều kiện mới gửi thầy con gà.

Ông già luôn dẫn Đào Cầm đi làm việc cùng để dạy Đào Cầm cách đuổi quỷ.

Nếu có khách từ thị trấn, ông ta sẽ nói đối rằng con quỷ này sát khí nặng phải mau chóng tiêu diệt này nọ, dọa người ta để người ta trả công.

Dù vậy tiền công kiếm được vẫn chẳng đủ nuôi mười mấy cái miệng há mồm ở nhà.

Đã vậy còn toàn trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, bụng dạ không khác gì động không đáy.

Ông già muốn dày công tu luyện nhưng đạo quán khốn khó quá.

Khoa học kỹ thuật phát triển thu hẹp đất sống của huyền học.

Ông già không còn mơ tưởng truyền bá đạo thuật rộng rãi, ông ta chỉ mong có người kế nghiệp, đừng để ra nông nỗi biến mất hoàn toàn trong lịch sử.

Nhưng Đào Cầm đã phụ lòng ông già.

Cũng tại Đào Cầm còn nhỏ, nếu việc đến tay ông già dày dặn mấy chục năm kinh nghiệm nghiễm nhiên đã không đến nước chẳng thể cứu vãn.

Quỷ Vương Phong Dận bất thình lình đến tàn sát đạo quán.

Phong Dận quá mạnh còn ông già phải bảo vệ lũ trẻ, kết cục cả ông già và lũ trẻ đều bị Quỷ Vương giết, hồn phi phách tán.

Ninh Thư khoanh chân trên giường cảm nhận chút linh khí ít ỏi thẩm thấu qua lỗ chân lông và tập trung trong đan điền.

"Qua đây nào gái lớn ơi."

Giọng ông già vang to, Ninh Thư ngồi trong phòng cũng nghe thấy.

Cô thu lại công pháp đi tìm ông ta.

Đi đến đại điện đập vào mắt là ông già mặc đồ đạo sĩ còn khá mới, búi tóc cao, trông ra dáng đạo sĩ lành nghề.

Ninh Thư hiểu đã có việc mới, cô hỏi: "Vụ gì vậy thầy?"

Ông già nói: "Có người ở cái làng bên dưới không biết dây vào thứ gì mà hôn mê đến tận giờ này."

Ông ta đảo tròng mât: "Đây là chủ nhà của con, ta sẽ kiểm tra xem con đã học được gì."

Ninh Thư đành trả lời: "Vâng...

ạ."

Đến tiết mục sắm vai đạo sĩ bắt quỷ của cô rồi à?Ông già dẫn đường xuống núi đi đến một gia đình.

Vừa vào sân Ninh Thư đã cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo rợn tóc gáy.

Ông già đứng trong sân quan sát xung quanh, Ninh Thư cũng nhìn khắp nơi.

Nhà kiểu quê, sân có cây hoè và giếng nước cạnh cái cây.

Ninh Thư lại gần giếng nước, giếng nước nằm dưới bóng mát cây hoè, ngó xuống giếng sâu chỉ thấy một màu đen sì chứ không thấy nước.

Cây hoè khá to, rợp bóng nửa khoảng sân.

Đứng dưới tán cây mát đến lạnh người.

Chủ nhà đón ông già và Ninh Thư vào nhà.

Nằm trên giường là một phụ nữ mặt mũi tái nhợt, loáng thoáng khí đen quẩn quanh giữa trán.

Ông già làm bộ khép mắt, bấm đốt tay rồi bất chợt nhìn Ninh Thư đang mải quan sát người phụ nữ: "Con xem xem."

Ninh Thư đến bên giường cầm tay bắt mạch cho người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi.

Ninh Thư chẩn ra bệnh thiếu máu trầm trọng.

Nói ngắn gọn là mất máu quá nhiều.

Không tìm thấy vết thương nặng trên cơ thể, không có chuyện mất máu quá nhiều do bị thương.

Người chồng hỏi ông già: "Thưa thầy, chẳng hay vợ con bị làm sao?"

Ông già bình tĩnh đáp: "Sẽ có kết quả ngay thôi."

Ninh Thư hỏi sư phụ: "Là thứ gì làm vậy thầy?"

Ông già gợi ý cho Ninh Thư: "Mọi vật trên đời đều có linh tính, con hãy nghĩ kỹ xem."

Ninh Thư biết ông già muốn cô tự xử lý.

Có thể do ma quỷ gây ra.

Ngón tay Ninh Thư chấm mực chu sa vẽ bùa trừ tà lên trán người phụ nữ theo trí nhớ của người ủy thác.

Ninh Thư chưa vẽ bùa bao giờ, lần đầu cô thất bại, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn ông già.

Ông già vẫn đứng dửng dưng, toát ra cốt cách người trời.

Ninh Thư lại chấm mực, lấy hơi sâu vẽ lại.

Lần này tạm gọi hoàn thành, mực chu sa lặn vào da.

Người phụ nữ quơ tay quơ chân la hét, khí đen bốc ra ngùn ngụt khỏi trán, gân tay gân chân hằn rõ, chằng chịt như rễ cây trông cực kỳ ghê rợn.

Ninh Thư nói với ông chồng: "Bác giữ người bác gái mau."

Cô dán lá bùa có sẵn trong túi vải bố lên trán bà ta, không ngờ bùa cũng hoá đen rồi bốc cháy.

Gãnanh hằn rõ trên cơ thể người phụ nữ, theo sau đó là liên tiếp các mạch máu nối đuôi nhau nhau cũng hằn lên, gồ rõ trên da.

Suýt thì Ninh Thư giật nảy mình, đậu má, cái thứ gì ghê gớm thế.

Ninh Thư ấn nắm gạo nếp lên trán bà vợ, gạo nếp nổ lách tách bốc khói đen như gạo bị cháy khét.Người phụ nữ không kham nổi đã lim đi.

Ông chồng lo lắng đỏ hoe con mắt run rẩy đôi tay.

Ninh Thư lau mồ hôi trán, nhìn ra cửa sổ theo tiếng tán cây hoè xào xạc lại thấy rất nhiều bóng ma vất vưởng xung quanh.

Dám chắc cây hoè không thoát được liên quan.

Cây hoè hút máu của bà ta?!Ông chồng cầu xin ông già: "Con xin thầy cứu vợ con với."

Ninh Thư qua hỏi sư phụ: "Chúng ta phải làm gì đây ạ?"

Ông già tỉnh bơ: "Con ở đây để trừ tà mà?"

Ninh Thư: ...Đệ tử của ông không biết trừ tà, ông giúp liền đi.

Ninh Thư đi ra sân nhìn cây hoè đung đưa tán cây khi trời không gió.

Mẹ kiếp, thành tinh cơ hả.

Ninh Thư nói với ông chồng: "Bác lấy cho cháu máu gà trống."

Ông chồng cắt tiết gà trống hứng được nửa bát máu gà.

Ninh Thư bày tất cả đồ nghề trong túi vải bố ra ngoài chuẩn bị tạo trận.

Đây là tụ dương trận mà Ninh Thư học được từ Thanh Việt ở thế giới tu chân. [Tụ dương trận: Trận pháp tập trung dương khí.]Do không có pháp khí và linh thạch trấn trận nên trận này không mạnh lắm, song vẫn thừa sức xử lý cái cây này.

Bày xong tụ dương trận, khoảng sân mới nãy còn âm u bỗng sáng chói mắt.

Lá cây hoè bị ánh sáng chói chiếu vào héo dần, thoát khí đen.

Thân cây rung mạnh, nghe thấy cả tiếng lạ như tiếng ai đó gào thét đau đớn.Đúng là từ cái cây này mà ra.

Ninh Thư trộn gạo nếp với máu gà, bỏ thêm chútkình khí cầm bút chu sa vẽ bùa lên thân cây.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 733: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Cây hoè thành tinh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư vẽ bùa, cây hoè lắc lư mạnh hơn, tự bẻ gãy cành đập Ninh Thư.Ông già hét: "Tránh ra mau."

Ninh Thư né sang bên, cành cây hoè gãy chảy máu bốc mùi tanh hôi khắp sân.Cây hoè bị tụ dương trận và bùa áp chế lắc lư điên cuồng, khí đen bốc dày đặc, lá cây rụng hết chỉ còn cành cây trơ trọi.Cái cây đen ngòm nhưng vẫn cố gắng chống đỡ bằng chút sức lực ít ỏi còn lại."

Á..."

Bà vợ trong nhà bỗng hét lên, Ninh Thư chạy vào nhà, bà ta ngồi trên giường, tóc tai dựng ngược, môi tím bầm, mắt lồi ra, nhãn cầu hằn tơ máu.Bà ta nôn máu tanh tưởi, ông già thấy có vấn đề bèn đẩy Ninh Thư, bốc máu gà bôi lên mặt bà ta, nói với Ninh Thư: "Chấm máu vẽ bùa ở gan bàn chân."

Ninh Thư ngay lập tức giữ cổ chân bà vợ vẽ bùa ở vị trí gan bàn chân.Bà ta vùng vẫy kịch liệt, đạp loạn chân còn lại hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của Ninh Thư.

Ông chồng thấy thế hỗ trợ giữ chân vợ.Ông già chỉ điểm trán bà vợ, nói với Ninh Thư: "Vẽ ở gan bàn chân, vẽ cả ở chân nữa."

Ninh Thư vẽ bùa loằng ngoằng khắp chân bà ta, khí đen thoát ra từ cơ thể.Cây hoè ngoài sân cạch một tiếng chia hai nửa, bà vợ theo đó hôn mê.Ninh Thư vẫn đang vẽ bùa, khí đen liên tục thoát ra ngoài cùng với đó là các mạch máu gồ trên da đã lặn dần.Ninh Thư thấy cô cần luyện vẽ bùa, cô vẽ các hình thù kỳ quặc khắp người bà vợ."

Đào sạch gốc cây này lên."

Ông già nói: "Hoè là cây quỷ trong họ nhà cây.

Âm khí nặng dễ mời gọi quỷ ám lên người, không nên trồng cây hoè ở gần nhà."

Người chồng hỏi ông già: "Vợ con có sao không thầy?"

Ninh Thư đưa cho hai lá bùa: "Nghỉ ngơi là được, dán mấy cái bùa này lên cửa."

Ông chồng cầm bùa rồi hô hào vài ông hàng xóm cầm cuốc cầm xẻng ra đào rễ cây.Rễ cây hoè sâu vô cùng, mọc hết nửa sân, chảy máu đen khi cuốc vào vỏ.Máu đen vừa tanh hôi vừa ghê rợn, ruồi cũng không dám bâu.Ông già chỉnh lại quần áo, nói: "Bần đạo xin phép."

Người chồng cảm ơn ông già và hỏi: "Tại sao vợ con lại bị cái cây này ám ạ?"

Ninh Thư cũng rất tò mò tại sao cây hoè lại ám vào bà vợ, lẽ nào do bà ta có bát tự thuần âm?[Bát tự thuần âm là dạng tứ trụ hiếm, có cả 4 thiên can và 4 địa chi đều thuộc âm.

Người có bát tự thuần âm dễ bị ma quỷ xâm nhập, điều khiển cơ thể.]Ông già thản nhiên: "Cây hoè có ngày hôm nay tại vợ của cậu đến tháng đổ nước rửa máu kinh nguyệt cho cây."

"Kinh nguyệt của phụ nữ không chỉ là chất bẩn tiết ra từ cơ thể mà nó còn cực kỳ nặng âm khí.

Hoè là cây quỷ, hấp thụ thứ đó đương nhiên biến vợ cậu thành chất dinh dưỡng nuôi cây."

Ông già nhìn con gà trong sân, sờ râu mép ra vẻ đạo mạo: "Con gà này tai bay vạ gió cần siêu độ tử tế."

Người chồng dúi cho ông già con gà, ông già lắc đầu thương xót chuyển gà cho Ninh Thư.Người chồng lại cho hai quả bí đỏ to, Ninh Thư ôm hai quả bí đỏ rời khỏi nhà người ta, cô hỏi: "Sao thầy biết nguồn cơn do nước rửa máu kinh nguyệt của bà vợ ạ?"

Mặc dù thời buổi này đã có băng vệ sinh nhưng phụ nữ ở chốn quê nghèo hẻo lánh này không nỡ sử dụng băng vệ sinh dùng một lần là vứt.Ông già giận dữ với Ninh Thư: "Sao hôm nay con lại tệ thế hả.

Đạo sĩ chúng ta cần biết quan sát, cần chú ý xung quanh.

Đạo thuật không phải mê tín dị đoan, đạo thuật là quan sát phương hướng, bố cục, phân tích cát hung một nhà."

"Dưới cây hoè có một cái giếng mà giặt giũ quần áo này nọ ở giếng cũng tiện.

Tích tụ mấy chục năm trời không nên sự sao được?"

Ông già lắc đầu: "Chỉ riêng việc rễ cây hoè đâm sâu đã hại nguồn nước giếng rồi.

Hoè là giống cây mọc lên từ quan tài, nếu không phải tự gia chủ trồng thì khả năng cao có mộ trong bán kính một mét."

Ninh Thư: (☆_☆)Sư phụ lợi hại thế!Ninh Thư hỏi: "Vậy sao thầy không nói cho ông ta biết?"

Ông già trao cho Ninh Thư ánh mắt con còn non dại lắm: "Nói cho cậu ta biết thì chỉ là một lần việc.

Nếu cậu ta đào được cái gì đó thật sẽ quay lại tìm ta, khi đó thì thành hai lần việc rồi.

Dại lắm con à."

"Đào thấy mộ cần cúng bái, cần xem phong thuỷ, đó là việc to.

Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, hãy đào thấy mộ nhé."[Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn: Một câu niệm thành kính của Đạo giáo, mang nghĩa chúc cho mình mà cũng chúc cho người.]Ninh Thư: ...Mình còn dại dột quá.Công việc hôm nay rung hồi chuông cảnh tỉnh thế giới này rất nguy hiểm trong Ninh Thư.

Một cái cây đã ghê gớm vậy thì Quỷ Vương đáng sợ nhường nào.Ông già hỏi Ninh Thư: "Nãy còn dùng trận pháp gì?"

Ngẫm lại ông không có ấn tượng về nó.Ninh Thư đã nghĩ xong lý do từ trước: "Là khốn linh trận thầy dạy con mà?"[Khốn linh trận: Trận pháp vây hãm linh khí.]Ông già xụ mặt: "Có phải khốn linh trận hay không mà ta còn không biết à."

Ninh Thư nghĩ rồi bảo: "Chắc con nhớ nhầm nên tạo ra trận pháp đó."

Ông già vỗ đầu Ninh Thư nặng nề: "Con như thế này đi rèn luyện cái nỗi gì, đi rèn luyện có mà bị mấy thứ nhiễm âm khí thành tinh chơi chết."

Ninh Thư thở dài.Về đến đạo quán ông già sai Ninh Thư làm thịt con gà trống nấu cùng với canh bí đỏ.Ninh Thư liếc xéo: "Con tưởng thầy sẽ siêu độ cho nó?"

"Lắm đều."

Ông già về đến đạo quán là thay ngay bộ áo bào chỉ mặc khi cần thiết, mặc lại quần áo bình thường.Ninh Thư thấy thế hơi cay sống mũi, vào bếp nấu cơm không có tâm trạng cãi nhau với ông già nữa.Có mấy đứa nhỏ vào rừng nhặt củi chất đống gọn gàng trong phòng chứa.

Đứa lớn hơn biết xách nước suối về trữ nước nấu cơm.Bọn trẻ ngoan quá, làm được việc gì là làm việc đó.

Ninh Thư nấu gà cách thuỷ, gà chín mới cho bí đỏ vào.

Đây là cơm tập thể, tuy không được thơm ngon chuẩn cơm mẹ nấu nhưng mọi người ở đây âu cũng chỉ cần được ăn no.

Vậy mà giờ ăn no cũng là chuyện khó.Ninh Thư nấu thêm một nồi mì trộn cơm.Con gà nhỏ như thế ăn được miếng thịt đã ngon lắm rồi.Ông già và Ninh Thư không động đũa vào thịt, để lại hết cho lũ trẻ.Ăn cơm xong Ninh Thư hỏi ông già: "Thời buổi này đạo sĩ sống khổ vậy ạ?

Nam Mao Sơn cũng khổ như mình sao thầy?"

Mao Sơn có Bắc Mao Sơn và Nam Mao Sơn, tổ sư là hai người khác nhau nhưng cùng học ngũ huyền thuật của Đạo giáo.Ngũ huyền thuật của Đạo giáo bao gồm: Sơn (tuluyện về thể xác và tinh thần); Y (điều trị và phòng chống bệnh tật); Mệnh (thấutỏ vận mệnh của con người, tìm ra quỹ đạo đời người); Tướng (chỉ ra mối liên hệgiữa con người và thế giới); Bốc (tìm ra quy luật phát triển tiếp theo của sự vật).
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 734: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Mồ chôn vạn người


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ngũ thuật Đạo giáo ứng dụng nhiều trong đời sống.

Ví dụ như châm cứu, như chế thuốc bột, thuốc viên chữa bệnh.

Ví dụ như xem phong thủy nhà cửa, gieo quẻ bói cát hung, kiến thức trải rộng, không dễ gì tinh thông một khía cạnh.Ông ta giỏi bằng thật, từ trường sinh lý của một con người luôn biến đổi theo thời gian, nhà càng giàu càng tin vào vận mệnh, số kiếp, thế nên Ninh Thư không hiểu sao ông già sống khổ như này.Ông già vuốt râu dương dương tự đắc: "Hồi thầy bằng tuổi con cũng ngược xuôi xông pha, khách hàng toàn các tai to mặt lớn, kiếm được bao nhiêu là tiền.

Ôi chao, trẻ mà, thầy con cũng là đàn ông thôi, con hiểu đấy."

Ninh Thư: →_→Hiểu cái khỉ gió, chắc lại đổ hết tiền vào gái gú chứ gì.Thân là đạo sĩ làm vậy không hổ thẹn với Tam Tanh tổ sư sao?

Không hổ thẹn với quyền pháp nội gia ông tu luyện sao?Giữ tấm thân trong trắng thì chết à?

Cái đồ phóng đãng không biết thẹn.Một người đàn ông không bị nhúng chàm bởi sắc dục sẽ phát huy cao quyền pháp nội gia.

Đơn giản như nước tiểu của cậu bé dồi dào dương khí, cởi quẩn đi tiểu là có thể khắc chế ma quỷ.

Ninh Thư thầm khinh ông già.Ông già vuốt râu: "Hành nghề này âu là tiết lộ thiên cơ, phạm ngũ sát, đại đa số cô đơn, lắm khi buộc phải làm chút chuyện thương thiên hại lý trái với bản tâm con à."[Ngũ sát: Tiết lộ thiên cơ là trái vỡi lẽ trời, người tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt.

Hình phạt nặng nhẹ ứng với mức độ tiết lộ thiên cơ, nếu cả một đại gia tộc nhiều đời hành nghề, đến một thời điểm nhất định sẽ bị diệt tộc. (Giải thích dựa trên hiểu biết của ND.)]"Sau có đắc tội với người ta, lại thấy cũng sắp gần đất xa trời nên phải truyền lại Mao Sơn Thuật thôi."

Ông nhìn Ninh Thư: "Ngày ta nhặt con, con còn là con nhóc mũi dãi tèm lem."

Thấy chưa, trẻ chơi hăng già khốn đốn.Ông già ho khan: "Con bày trận linh tinh cũng tập trung được dương khí đất trời, rất khá, nhớ ghi chép lại để còn truyền xuống."

Ninh Thư nói: "Con biết rồi."

Cô phải ghi lại các trận pháp mà cô biết để xử lý ma quỷ dễ hơn."

Lùi ngày rèn luyện lại đã, con thế này ta không yên tâm được."

Ông nói: "Theo ta học thêm một thời gian, con vẽ bùa chú tệ đi nhiều."

Cô và Đào Cầm là hai người khác nhau, vẽ tệ cũng phải, lần đầu vẽ ra được đã giỏi lắm rồi.Ninh Thư ghi lại tụ dương trận vào sách rồi học thuộc lòng các kiến thức có trong sách cổ.May mà cô cộng rất nhiều vào điểm trí tuệ, dù chưa đến tầm nhìn qua là nhớ nhưng cũng đã thuộc dạng học vài lần là ghi vào đầu.Đang đọc sách thì bị vỗ vai, nhìn sang thì thấy là một em trai choai choai, cao hơn cô, lún phún râu mép.Cậu em tên Đào Sinh.Trong đây Đào Cầm là chị cả sau đó đến cậu em này.

Những khi Đào Cầm đi kiếm tiền với thầy, Đào Sinh là người quán xuyến mọi việc trong đạo quán.Là thủ lĩnh của bọn trẻ."

Chị đang đọc gì đó?"

Giọng Đào Sinh khó nghe sẵn mà cu cậu cứ cố tình hạ thấp giọng nên càng khó nghe.Dù cũng ngon trai đấy nhưng không mê được cái giọng.Ninh Thư trả lời: "Chị đọc lại sách thôi."

Đào Sinh ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Chuyến này thầy với chị gặp vụ gì thế chị?"

"Một cái cây hoè biết hút máu người."

Đào Sinh ồ lên, lại hỏi: "Lần tới em muốn đi cùng với thầy và chị."

Ninh Thư nói với Đào Sinh cũng muốn đi bắt quỷ trừ tà: "Cái đó em phải nói với thầy.

Mà em cố đợi một thời gian nữa thôi, chị sắp phải đi rèn luyện rồi, lúc đó em sẽ là người đi làm với thầy."

Đào Sinh cầm bừa một quyển sách, lật qua lật lại nhưng không hề đọc....Chỉ hai ngày sau chủ nhà cây hoè thành tinh lại tìm đến, nói với Đào Thành rằng đào thấy quan tài mục ở dưới sân.Ông già phấn khởi, mặc áo bào cầm kiếm gỗ đào, la bàn, nhắc Ninh Thư chuẩn bị đi kiếm đậm.Đào Sinh thưa với thầy: "Thầy cho chúng con theo với ạ, chúng con muốn đến quan sát."

Ninh Thư thêm lời: "Dẫn chúng nó theo đi thầy, đến đó con trông cho.

Đào Sinh cũng lớn rồi, nó giúp được."

Ông già nhìn đàn nghé lớn có nhỏ có, ông nói với Ninh Thư: "Trông chừng cẩn thận, đừng chạm vào cái gì."

Cả đám hò reo, xếp hàng đi theo ông già.

Tự dưng ông già cảm thấy cái lũ nghé này làm hỏng hết phong thái chuyên nghiệp, cốt cách đạo sĩ nhà trời của mình.Đến nhà gia chủ, cây hoè đã bị đào sạch, khoảng sân đất bị xới tung, lộ ra một góc quan tài mục bên dưới chân tường vây.

Xem ra mọi người đào thấy quan tài nên không dám đào tiếp.Ông già sai người ta kê bàn, đặt lư hương, kiếm gỗ đào, la bàn, gạo nếp, máu gà, bùa lên bàn.

Ninh Thư để ý các thứ, âm thầm ghi nhớ.Mười mấy đứa nhỏ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này nên vừa hồi hộp vừa lo sợ.

Chúng biết sau này mình cũng sẽ làm việc giống thầy nhưng vẫn còn mang nỗi sợ về ma quỷ.Ông già nói với mấy ông hàng xóm được gọi đến xới đất hộ: "Mặc dù tìm thấy quan tài ở sân nhà này nhưng có động đến đất nhà các cậu, các cậu vẫn phải cùng kính ngài rời đi."

Các nhà xung quanh đều nhất trí, nói sẽ góp tiền tìm cho ngài mảnh đất phong thuỷ.Ninh Thư đứng bên cạnh xem lại thấy có mà ông già sợ nhà bác cây hoè nghèo, cố tình lôi kéo hàng xóm góp tiền.Ông già ra vẻ màu mè rồi bắt đầu làm phép.Ninh Thư quan sát kỹ, để ý từng nhất cử nhất động của ông.

Thấy ông cúng xong mặt mày tái nhợt thì cô đưa nước, ông già uống nước xong nói: "Đào ngài ra đi, chú ý chỉ đào đất xung quanh, không được làm hỏng quan tài của ngài."

Ông già chọn mấy người đàn ông có mệnh cách khá cứng cỏi đi đào đất.

Quá trình đào tốn rất nhiều thời gian do quan tài mục quá, trông kiểu chạm vào là vỡ, chắc xương trong quan tài cũng trong tình trạng tương tự.Mãi mới đào xong quan tài nhưng lại tìm thấy một quan tài nữa.Ông già thấy vậy nhăn mày nhưng vẫn nói: "Đào tiếp."

Chưa dừng lại con số hai, càng đào càng lộ thêm quan tài, mãi đến tận giờ mới ngừng.

Tổng thấy năm quan tài cổ, có mấy cái còn đặt chồng trên xương sọ mà càng đào sâu càng lộ nhiều xương.Rải rác xung quanh thấy cả cung, nỏ, kiếm, mũ sắt rỉ sét.Mọi người đã đạp đổ tường vây để đào nhưng xương người chết chưa dừng lại.

Ông già bấm ngón tay, tay ông run run, vội vàng ngăn không cho đào nữa."

Đừng đào nữa, khả năng đây là mồ chôn vạn người."

Ông già nhăn mặt, nhanh chóng làm phép.Ninh Thư cũng nhăn mày, mồ chôn vạn người tức chônrất nhiều người, nó khiến từ trường khu vực này vặn vẹo, tạo ra khung cảnh khủngkhiếp khó lường.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 735: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Tìm kiếm thông tin


Chuyển ngữ: Wanhoo
Đào thấy nhiều xương là chuyện chẳng ai ngờ, ông già cũng không ngoại lệ.Xương sọ chồng chất lên nhau, không biết của ai với ai, di dời là điều bất khả thi.Rết chui ra từ hốc mắt, mùi hôi thối nồng nặc, ông già nhắc mọi người tản ra, bịt mũi lại không được ngửi mùi này.Ninh Thư dẫn bọn trẻ đứng ra xa.Ông già nghiêm mặt, day trán, đợi mùi bay bớt mới bảo người ta lấp hố.Bác trai hỏi ông già: "Phải làm gì với đống xương này đây?"

Giữ để hầm xương à.Ông già nhăn trán: "Chôn."

"Để an toàn các cậu phải chuyển nhà, không được sống ở đây."

Ông già nói: "Chọn đất khác làm nhà."

"Mấy nhà xung quanh cũng phải chuyển, cần xem phong thủy thì bảo tôi."

Dưới đất chôn bao nhiêu là người, nghĩ thôi cũng rợn tóc gáy.

Các nhà xung quanh nhao nhao nhờ ông già xem đất hộ để chuyển nơi ở.Mặc dù chuyến này kiếm ăn thất bại nhưng bù lại ông già giục họ chuyển nhà, mà xây nhà mới thì cần xem phong thuỷ.Sau khi vùi đất xong, ông già tung một ít gạo nếp lên trên và tạo trận pháp.Xong đâu đó ông buồn bã ra mặt thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Ninh Thư dẫn bọn trẻ nối gót theo thầy đi về.Ninh Thư có nhiều câu hỏi, cô hỏi ông: "Không giống mồ chôn vạn người thầy nhỉ?"

Mồ chôn vạn người tập trung sát khí và oán khí xung quanh, người sống trên mảnh đất này không chết cũng điên.Có thể kinh khủng đến mức trong bán kính chục nghìn dặm, người sống thì chết, chim bay thì ngỏm.Thế mà vẫn có mấy nhà sống gần đây, không ai có dấu hiệu bất thường, lại càng không thấy sát khí và oán khí.Rất bất bình thường.Ông già nhăn mày: "Chôn nhiều người như thế hẳn có oán khí."

Ninh Thư hỏi: "Vậy oán khí, sát khí bay đi đâu hết rồi ạ, lẽ nào có ai đó đã hút hết?"

"Đó chính là lo lắng của ta."

Ông già thở dài: "Sát khí kiểu này sẽ tạo ra gì đó."

Ninh Thư chợt nhớ đến Quỷ Vương Phong Dận có khả năng hút linh hồn.Về đến đạo quán, ông già cởi bộ đồ đạo sĩ mà nom vẫn lo âu.Ninh Thư nói: "Hay là con đi điều tra về lai lịch của cái mồ chôn vạn người này ở dưới huyện nhé?"

Cô lại hỏi: "Theo thầy nấm mồ này chôn từ bao giờ ạ?"

Ông già vuốt râu: "Xét theo mức độ ăn mòn xương thì cũng không lâu lắm."

Ninh Thư nhăn mặt, không có chi tiết này trong cốt truyện bởi vì đúng ra Đào Cầm đã phải đi rèn luyện, mà một đi là không trở về.Không biết có nấm mồ chôn vạn người.Ninh Thư cảm thấy cô cần kiểm tra tư liệu trên huyện, bởi vì dưới mồ không chỉ có hài cốt con người mà còn có đao kiếm, mũi tên, áo giáp sắt.Rất có thể nơi đây chôn một đội quân cổ đại.Phong Dận từng giết rất nhiều người để trả thù cho nữ chính trong cơn nóng giận ở nghìn năm trước, sau đó hắn ta cũng chết vì tình.Khả năng trong quan tài có hài cốt của Phong Dận.Rất nhiều giả thiết xuất hiện trong đầu Ninh Thư, cô muốn kiểm tra tư liệu lưu giữ ở dưới huyện nhưng không biết nên làm thế nào.Ninh Thư hỏi ông già: "Thầy trò mình xuống huyện kiểm tra tư liệu đi thầy."

"Ừ, thầy có cách."

Ông già vuốt râu, tận dụng mối quan hệ dẫn Ninh Thư đến ủy ban huyện xem tư liệu huyện mình.Ninh Thư và ông già được đưa đến phòng hồ sơ để tự kiểm tra.Ninh Thư bật máy tính, tìm kiếm tư liệu liên quan đến mồ quân đội chôn vạn người.Đại loại là xem xem quân đội đã từng đi qua nơi đây vào nghìn năm trước không.Thấy Ninh Thư biết sử dụng máy tính, ông già ngạc nhiên: "Con biết dùng cái này sao?"

Ninh Thư cười xảo trá: "Thật ra con hay đi chơi net."

Ông già: →_→Đúng là cái đồ phá hoại, cả nhà thì đói meo, để tiền đi chơi net mua bánh nướng có phải ấm bụng không.Ninh Thư nhập cụm từ tìm kiếm chính, máy tính trả về rất nhiều thông tin, Ninh Thư xem từng văn bản một.Ông nhà ngồi bên chỉ viết hỏi: "Thấy chưa con?"

Ninh Thư bấm chuột tanh tách: "Chưa ạ, chắc là không có tài liệu."

Ông già nói: "Những người đó chết cùng nhau mới bị chôn cùng chỗ, giết người quy mô lớn vậy hẳn sẽ có ghi chép lại."

Ninh Thư xem một văn bản, văn bản này không nói rõ lắm, chỉ ghi có phiến quân bại trận trốn đến vùng này, theo sau còn có truy binh.Hai bên chiến đấu ác liệt như xác định sẽ chết cùng nhau.Được rồi, không thu thập được gì.Văn bản không nhắc đến tên tướng của hai bên hay tình hình khi đó.Chuyện lâu quá rồi, nhiều thứ không còn rõ ràng.Ninh Thư hỏi ông già: "Đống hài cốt ấy chắc là của hai đội quân thầy nhỉ?"

Ông già trầm tư: "Nếu là hai đội quân đánh nhau, dù có chết vẫn sẽ xung nhau.

Theo lẽ đó sát khí và âm khí phải nặng hơn nhưng ta không cảm nhận được."

"Ta còn tưởng do mình đã già chứ."

Ông già vuốt râu: "Âm khí đi đâu hết?"

Ninh Thư đảo mắt suy nghĩ.Căn cứ vào các manh mối, nhất định nấm mồ chôn vạn người có hài cốt của Phong Dận.Ninh Thư chợt bật ra suy nghĩ.Khả năng cao trong đây có cả hài cốt của nữ chính Tống Hề Hàm từ mấy mấy mấy mấy mấy đời trước.Cô nói với ông già: "Không kiếm được thông tin gì hết, mình về thôi thầy."

Ninh Thư vét túi mua thịt và bột mì mang về.Ông già trông vẫn nặng lòng, ông vẫn thắc mắc không biết âm khí của nấm mồ chôn vạn người biến đi đâu, mải suy tư bỏ cả bữa cơm.Ăn cơm tối xong Ninh Thư khoanh chân trên giường tu luyện, đêm đến cầm theo đèn pin và xẻng lọ mọ xuống núi.Đến nhà bác trai, Ninh Thư trèo tường đứng trong sân nhà bác.

Cây xương bồ có thể trừ ma đuổi quỷ, cô kẹp cây xương bồ lên tai.Ninh Thư bắt đầu xúc đất, do đất mới được xới tung nên xúc lên khá dễ dàng, chẳng mấy chốc đã đào thấy quan tài.Ninh Thư đào hết mấy quan tài ra rồi cắm xẻng bên cạnh.

Chấm tay vào mực chu sa, Ninh Thư cạy mở cỗ quan tài mục nát thật cẩn thận.Vừa chạm quan tài đã mủn rã trong tay Ninh Thư.

Ninh Thư soi đèn vào trong, xương ngổn ngang trong quan.Bộ hài cốt này có đầu khá nhỏ, nhìn là biết hài cốt của phụ nữ.

Ninh Thư cất xương đùi vào túi bao bố rồi tiếp tục mở các quan tài khác, mỗi quan tài lấy một cái xương.Ăn trộm xong cô chôn quan tài, đập phẳng đất và trèo tường trốn về.Ánh sáng dìu dịu của vầng trăng như bức màn mỏng phủ đất trời, nhìn lâu lại thấy u ám.Xung quanh vang tiếng chim cục cục, Ninh Thư mentheo đường mòn trở về đạo quán.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 736: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Hài cốt của Quỷ Vương


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư trộm xương có lý do, cô định thử xem các thuật pháp lưu truyền trong sách cổ có tác dụng không.Trộm được xương rồi mà đi mãi vẫn không về đến đạo quán.

Đạo quán cũng ở gần đây thôi, cớ sao cô đi mãi không về đến nơi.Càng đi càng thấy trời đất tăm tối, thời tiết lạnh dần như có ai đó thổi khí lạnh vào gáy.Cô nổi gai ốc, hay là cái cái gì đó đang nhìn mình, liếm mặt mình.Có tiếng động và giọng nói êm tai của đàn ông sau lưng, liên tục hỏi cô sợ không em, sợ không em.Ninh Thư: →_→Đúng là con gái dễ gặp ma, nhất là đứa cô gái đêm hôm vẫn lọ mọ ngoài đường.Cô đích thị là đi đêm gặp ma rồi.Ninh Thư dừng bước, gặp ma thì phải dừng lại, không được đi nữa.

Ai mà biết đằng trước là ao tù thì sao, sẩy chân ngã xuống chết chìm như chơi.Làn hơi phả vào gáy ngày một lạnh hơn, thổi cả vào trong tai.Đậu má, sao cứ cảm thấy có mấy con ma bám theo mình ấy nhỉ.Lại có tiếng nói chuyện rì rầm, có cả tiếng đàn ông, đàn bà, Ninh Thư rất muốn kiềm chế bản thân không được ngoảnh lại.Con người có ba ngọn đuốc nằm ở trán và hai vai, ngoảnh đầu cũng tức dập tắt một ngọn đuốc trên vai, thổi bay bớt dương khí.Em mệt mỏi quá mà.Ninh Thư rút bùa kẹp giữa hai ngón tay rồi lẩm bẩm thần chú, lá bùa bốc cháy.Khí lạnh biến mất, tiếng nói chuyện rì rầm cũng không còn.Ninh Thư soi đèn đằng trước thì thấy mình đang đứng trước con mương, hình như cô bị rong quấn vào chân.Khí lạnh thấm vào từ chân lan ra toàn thân, người cô lạnh cóng không cử động được.Định mệnh, giờ là thủy quỷ à?Ninh Thư điều động kình khí xua khí lạnh trong người, tuy nhiên cây rong vẫn ra sức lôi cô xuống nước.Ninh Thư dán bùa lên cây rong, nó bốc khói đen kêu xì xì lùi về trong nước.Trời má, sau này cô sẽ không đi đêm nữa.Ninh Thư dán bùa lên lưng, lên ngực, lên hai cánh tay.Có giỏi thì xông lên, không sợ bùa thì nhào vào.Cơn gió lạnh thổi vù qua thổi bay hết bùa dán trên người Ninh Thư.Âm khí xâm nhập vào trong cơ thể cô.Mẹ kiếp, thấy người ta dễ tính là y như rằng bắt nạt.Ninh Thư liếc xéo, lấy ngọc Linh Hồn ra.

Chỉ mới cầm ngọc Linh Hồn mà âm khí bủa vây đều mất sạch.Con ma thổi khí lạnh vào tai Ninh Thư cũng bị hút vào trong viên ngọc, biến thành năng lượng của ngọc Linh Hồn.Có ngọc Linh Hồn nên cô đi thẳng về được đạo quán.Hiếm có con ma con quỷ nào dám bén mảng gần đạo quán, Ninh Thư không sợ bị nhát ma nữa.Ra ngoài một chuyến mà gặp bao chuyện.Về đến phòng, Ninh Thư bày các khúc xương lên bàn, có khúc xương bị mối mọt đục khoét.Nhìn bằng mắt thường không biết khúc nào là xương của Phong Dận, Ninh Thư buộc phải thử từng cái một.Ninh Thư bôi mực chu sa và nước lá liễu lên xương rồi ngồi đợi phản ứng.Không lâu sau đó, mấy khúc xương ngả màu đen bốc khói đen.Có một khúc xương động đậy, biến màu trắng nõn.Ninh Thư cầm khúc xương trắng, khả năng cao đây là hài cốt của Phong Dận.Ninh Thư mỉm cười, gõ khúc xương vào lòng bàn tay.

Nam chính đang sống bám vào miếng ngọc ngày xưa nam chính đeo trên người, sau nghìn năm bôn ba, cuối cùng miếng ngọc cũng đến tay nữ chính.Ninh Thư chấm mực chu sa vẽ bùa nguyền rủa chằng chịt lên khúc xương.Khúc xương nóng dần, nóng đến mức giòn tan, bóp vỡ thành bột mịn, Ninh Thư vét tro cốt vào bát.Ninh Thư có tro cốt cười khà khà, hòa mực chu sa với các thứ, sau đó chấm đầu bút dính mực vào tro cốt, bắt đầu vẽ bùa lên giấy vàng.Gậy ông đập lưng ông.Cô sẽ đối phó với Phong Dận bằng lá bùa này.Thuật pháp này Ninh Thư học được trong sách cổ.Ninh Thư vẽ bùa đến tận sáng, vẽ xong cất bùa trong túi vải, phấn khởi vỗ cái túi bao bố của mình rồi vội vàng nấu đồ ăn sáng cho lũ trẻ.Ăn sáng xong ông già dẫn Ninh Thư đi kiếm ăn.Hôm nay ông bắt Ninh Thư bắt quỷ, chỉ khi Ninh Thư không xử lý được thì ông mới bắt hộ.Ninh Thư được phen gặp gỡ nhiều loại quỷ như quỷ mẫu tử sát khí nặng, quỷ ám hoặc mấy con tiểu quỷ.Mệt nhưng Ninh Thư cũng quen tay bắt quỷ hơn.Vậy mà trông ông già vẫn cứ buồn buồn, nhăn trán ra đều có tâm sự.Ninh Thư hỏi: "Thầy vẫn lo lắng về nấm mồ chôn vạn người ạ?"

"Ừ."

Ông già vuốt râu: "Ta cứ thấy nao nao trong lòng.

Hành nghề này cảm nhận được phúc họa, mà cái mồ chôn vạn người đó rất lạ."

Ninh Thư buột miệng: "Không thấy sát khí tức có ác quỷ đã hút hết."

Ông già thở dài: "Đó chính là cái ta lo lắng.

Con quỷ này chưa xuất đầu lộ diện, hút sát khí từ mồ chôn vạn người thì lợi hại lắm."

Ông già não lòng: "Ta sống ngần này tuổi chết cũng phải thôi, ngặt nỗi bọn con vẫn còn nhỏ quá."

"Thôi vậy, là phúc thì hưởng là họa thì chịu, con chuẩn bị đi rèn luyện đi."

Ông già nói: "Dẫn Đào Sinh theo."

Ninh Thư: →_→Dẫn Đào Sinh theo làm gì.

Cô đi tiêu diệt Quỷ Vương, Đào Sinh có chút bản lĩnh nhưng chẳng là cái thá gì trước một cái phất tay của Quỷ Vương.Ninh Thư từ chối: "Con không muốn đưa Đào Sinh đi cùng, thầy cho nó theo học thầy một thời gian nữa đi ạ."

Ông già nheo mắt: "Trốn thêm được đứa nào hay đứa ấy, chung quy phải truyền lại Mao Sơn Thuật."

"Không thầy, con có dự cảm đi rèn luyện không dễ dàng.

Lỡ con không bảo vệ được em ấy, có vấn đề gì con không biết phải làm sao."

Ninh Thư nói: "Lần trước thầy gieo quẻ cho con báo con đi rèn luyện gặp nguy hiểm mà?"

"Con tài hèn sức mọn cũng tự bói một quẻ, quẻ đại hung."

Ninh Thư nói: "Cho nó theo con nguy hiểm hơn."

"Thế thì thôi, con thích làm gì thì làm."

Ông già lườm nguýt."

Thầy có vụ này con đi xem xem.

Gia chủ là người quen của ta, con trai ông ta bị quỷ ám, hiện giờ công ty cũng xảy ra chuyện lạ, hầu hết các nhân viên đều gặp sự cố.

Ông ta cứ xin ta đến xem cho mãi."

Ông già dặn Ninh Thư: "Nhớ mơi mơi thêm nhiều tiền, lâu lắm rồi nhà không được ăn thịt."

Ninh Thư: "...

Vừa hôm qua ăn xong mà thầy?"

"Thế à?"

Ông già ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ đạo mạo phiền muộn về nhân thế.Ninh Thư trở về phòng thu dọn đồ đạc.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 737: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Xuống thành phố kiếm cơm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Hôm sau, Ninh Thư khoác túi bao bố đến gặp ông già.

Hành trang của cô chỉ có các đồ nghề đuổi quỷ như kiếm gỗ đào, bùa, bút mực chu sa các thứ, đồ đạc đựng đầy túi.

Ông già đang thắp hương ở đại điện.

Ninh Thư cũng thắp hương, ông già nhìn Ninh Thư, nheo mắt nói: "Chuyến này đi nhớ hết sức cẩn thận."

Ninh Thư trả lời: "Con biết rồi ạ, thầy ở nhà cũng giữ sức khoẻ."

Ông già đưa la bàn cho Ninh Thư: "Đây là pháp khí tổ sư truyền lại, phái Mao Sơn chúng ta chỉ còn một cái này thôi."

Ninh Thư xua tay: "Thầy không cần đưa con đồ tổ sư từng dùng đâu."

La bàn cầm nặng tay, cũ kĩ kinh qua nhiều đời, có cảm giác huyền bí, cô dùng lỡ làm hỏng thì sao.

Đào Cầm trong cốt truyện nhờ bám víu linh hồn vào la bàn mới không bị Phong Dận hút linh hồn.

Không thì không có cả linh hồn hiến dâng để thay đổi số phận.

Ông già cứ dúi cho Ninh Thư: "Bảo cầm thì cứ cầm đi."

Nói rồi đưa cho Ninh Thư một cái túi vải.

Ninh Thư mở ra nhìn xem thì thấy toàn là bánh quy.

Nhiều bánh quy quá, Ninh Thư có dự cảm xấu.

Ninh Thư cảm thán: "Thầy gói nhiều bánh cho con vậy phí lắm."

"Có nhiều gì đâu, con để dành đi đường ăn dần."

Ninh Thư: "...

Con đi bộ ạ?"

"Thầy không cho con mấy đồng đi xe sao?"

Cuốc bộ xuống thành phố có mà chết dở.

Ông già thành thật: "Nhà không có tiền, nghề của chúng ta đi đâu cũng kiếm ra tiền."

Ninh Thư lo lắng: "Kiếm thì dễ nhưng cái nhà bị quỷ ám đó đợi được ạ?"

"Không sao đâu, xưa ta có cho ông ta ít bùa, họ vẫn chống cự được một mấy mươi hôm."

Ông già tính toán đâu vào đó, mỗi tội không moi được đồng nào từ ông.

Ninh Thư: ...Ninh Thư quỳ gối lạy thầy: "Thầy giữ sức khoẻ ạ."

"Đến thành phố hãy tìm đến nhà đó ở địa chỉ này."

Ông già đưa cho Ninh Thư một mẩu giấy có ghi địa chỉ.

Ninh Thư cất giấy, quay lưng lại với đại điện.

Ngoái đầu nhìn ông già, tự nhiên lòng cô thật khó tả.

Dấn thân vào hành trình mang tên số phận, không biết mình còn được về đây nữa không.

"Khoan đã chị."

Vừa ra khỏi đạo quán đã nghe tiếng gọi của Đào Sinh.

Đào Sinh chạy đến đưa cho Ninh Thư một túi hoa quả: "Đi đường khát thì ăn."

Ninh Thư cầm túi cười: "Cảm ơn em."

Ninh Thư xách đùm to đùm nhỏ rời khỏi đạo quán.

Trời đất, không lẽ cô phải cuốc bộ đến thành phố H sao.

Đi bộ hết đường đất, mãi mới xuống đến huyện, Ninh Thư quyết định kiếm tiền để bắt xe vào thành phố.

"Anh gì ơi, em thấy ấn đường anh có màu đen, dạo này..."

"Mày bị điên à, vào trại đi..."

Ninh Thư: ..."

Chị gì ơi, em thấy ấn đường chị có màu đen, mặt mày tái sạm..."

"Cô gọi ai là chị đấy, thử gọi chị câu nữa xem..."

Ninh Thư: ...Thời buổi này kiếm miếng cơm khó khăn vậy.

Mãi sau đó Ninh Thư tìm được một cái nhà có đứa con hơn năm tháng hễ trời tối là gào khóc cả đêm.

Trường hợp này là lạc hồn.

Ninh Thư chọc đũa vào bát nước đầy, bảo bố mẹ đứa bé đi ra ngoài đường, đi xung quanh nhà gọi tên nó.

Làm việc xong Ninh Thư ăn một bữa no nê ở nhà họ, lại còn được trả cho ít tiền.

Và thế là Ninh Thư có tiền đi xe khách đến thành phố H.

Thành phố H là thành phố đông đúc, nhộn nhịp với những toà nhà chọc trời mọc san sát nhau.

Xuống xe khách cũng là lúc Ninh Thư nhận ra mình mặc đồ hệt như người rừng.

Nhìn là biết nhà quê lên tỉnh.

Nhà quê đã sao, Ninh Thư mặc kệ.

Cô bắt taxi đến địa chỉ thầy cho.

Địa chỉ nằm trong khu nhà giàu, Ninh Thư bị bảo vệ giữ ngoài cổng không cho vào, mà cô cũng không có tiền trả taxi nữa.

Đến khổ.

Ninh Thư nói với bảo vệ: "Chào anh, em tìm ông Tạ Vỹ Minh.

Cảm phiền anh báo cho ông ấy và nói rằng có đồ đệ của Đào Thành tìm ạ."

Bảo vệ đánh giá Ninh Thư từ đầu đến chân.

Ăn mặc quê mùa, đeo túi vải, giày dính đất, trông không giống quen dân nhà giàu một chút nào.Tất nhiên Ninh Thư nhận thấy ánh mắt soi mói và khinh thường của bảo vệ: "Em đến làm việc cho ông Tạ, công việc của anh sẽ bị ảnh hưởng nếu làm muộn việc của ông Tạ.

Gọi một cú điện thoại không tốn bao nhiêu thời gian đâu."

Bảo vệ bấm điện thoại không có vẻ gì là sốt sắng.Ninh Thư đứng đợi ngoài cổng, cô nói với bác tài: "Bác đợi cháu một lát, có người ra trả tiền ngay thôi."

Bác tài khinh thường nhưng cũng chỉ biết đợi.Bảo vệ gọi xong, lát sau có một bác trai trung tuổi mày chau chặt, nét mặt hiện rõ lo lắng và buồn rầu đi ra.Chưa đến gần Ninh Thư đã cảm nhận được âm khí bám trên người ông, khiến ông ta mặt ủ mày chau không có sức sống.Tạ Vỹ Minh thất vọng khi chỉ thấy mỗi mình Ninh Thư: "Thầy cháu không đến à?"

Cô gái với cái mái bằng hay cắt cho trẻ con nên trông càng non nớt.Ninh Thư trả lời: "Cháu chào bác, cháu không có tiền, bác trả tiền taxi hộ cháu nhé."

Tạ Vỹ Minh trả tiền xe rồi nói với bảo vệ: "Cứ để cho con bé đi lại thoải mái."

Tạ Vỹ Minh dẫn Ninh Thư vào trong biệt thự, vừa bước chân vào phòng khách, chào đón Ninh Thư là cả ngôi biệt thự ám đầy âm khí.Ninh Thư đưa cho Tạ Vỹ Minh một lá bùa: "Bác hãy mang nó theo bên mình."

Tạ Vỹ Minh cảm ơn và cất bùa trong ví.Chẳng hay có phải do tác dụng tâm lý hay không mà bỗng nhiên Tạ Vỹ Minh thấy có tinh thần hơn, không mệt mỏi nữa.Tạ Vỹ Minh nói giọng lo lắng: "Cháu lên xem con trai bác trước nhé."

Ninh Thư gật đầu, đi đến căn phòng dán chi chít bùa ngoài cửa của con trai ông ta.Ninh Thư nhăn mày, mỗi một lá bùa có một công dụng khác nhau, dán bừa thế này rất nguy hiểm."

Bác xé hết bùa trên cửa đi."

Ninh Thư nói.Tạ Vỹ Minh xé hết bùa ngay lập tức.

Ninh Thư mở cửa, sởn gai ốc bởi luồng khí lạnh phả thẳng vào người.Căn phòng có mùi lạ, tối tăm do không mở cửa sổ lại còn kéo kín rèm.Một lúc sau Ninh Thư mới quen nhìn trong bóng tối.

Trên tường, trên đồ đạc, trên đầu giường, khắp nơi trong phòng, nơi nào dán được bùa là dán.Anh thanh niên mặt mũi tái mét, môi tím bầm, khí đen bao trùm ấn đường đang bị trói trên giường.Sinh khí của anh ta bị tử khí vây hãm, đến muộnthêm vài hôm chắc là về với tổ tiên.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 738: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Trúng tà


Chuyển ngữ: Wanhoo
Không biết Tạ Ý Viễn, con trai của Tạ Vỹ Minh trêu quỷ ở đâu mà phải tìm khá nhiều hòa thượng, đạo sĩ về trừ tà.Buồn là thời buổi này có rất ít hòa thượng, đạo sĩ giỏi thật.

Người dân cũng không chú trọng, kiêng kỵ đủ thứ như xưa.Tạ Vỹ Minh đã liên lạc với ông già rất nhiều lần, mong ông già đến cứu con mình.Tạ Vỹ Minh không tin tưởng Ninh Thư nhưng con ông thành ra thế này, thôi đành mèo mù vớ chuột chết.

Con bé không xử lý được sẽ phải gọi thầy đến.Ninh Thư kẹp bùa giữa hai ngón tay, đốt cháy lá bùa xua tan âm khí trong phòng rồi mới vào trong.Cô kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng soi sáng Tạ Ý Viễn trên giường.Ban nãy phòng tối, Ninh Thư không nhìn rõ tình trạng của Tạ Ý Viễn.

Giờ nhìn thấy mặt mũi anh ta tím bầm, trán quấn băng y tế.Ánh nắng chói chang làm anh ta khó chịu, giãy giụa và gào về phía Ninh Thư đứng bên cạnh giường.Anh ta gào, chứ không nói chuyện.Ninh Thư dán bùa lên trán anh ta, Tạ Ý Viễn dừng giãy dụa nhưng nhăn mặt, khí đen chui ra từ giữa trán sau đó hôn mê.Ninh Thư hỏi Tạ Vỹ Minh: "Mặt của anh ấy bị làm sao vậy bác?"

Tạ Vỹ Minh thở dài: "Không trói nó lại thì nó sẽ đòi nhảy lầu.

Nó cũng rất sợ ánh sáng, hễ mở rèm cửa sổ là mất trí."

Ninh Thư tạm gác Tạ Ý Viễn sang một bên, cầm la bàn kiểm tra phong thủy biệt thự, xem có vị trí nào bất thường không.Thời nay hiếm có thầy phong thủy xem phong thủy nhà cửa.

Có trường hợp người dương sống trong nhà âm nên gia đình hay gặp nạn.

Gia đình gặp nạn sẽ tập trung oán khí của những người đã chết trong gia đình ở trong nhà, từ đó hình thành nhà ma.Ai dám sống trong nhà ma rõ ràng chán sống.Trình độ của Ninh Thư chỉ gọi là biết xem phong thuỷ, biết nhìn cát hung.

Chứ chưa có bản lĩnh dùng một đồ vật thay đổi phong thuỷ.Phong thủy nhà Tạ Vỹ Minh không có vấn đề, nhà giàu mê tín hơn nhà bình thường vì sơ sẩy cái sẽ táng gia bại sản.Xem phong thủy xong Ninh Thư về phòng bắt mạch cho Tạ Ý Viễn.Tạ Ý Viễn không bị quỷ ám mà bị sát khí nhập thân.

Từ trường nội tạng bị sát khí ảnh hưởng khiến cơ thể bị hỗn loạn.Sát khi ăn mòn cơ thể là khi thân chủ bị giảm thọ.Ninh Thư cởi túi bao bố, hòa lá liễu, cây xương bồ, các đồ trừ tà lại với nhau.Ninh Thư hỏi: "Bếp ở đâu thế bác, cháu cần nấu cái này."

Tạ Vỹ Minh dẫn Ninh Thư đến phòng bếp, sợ Ninh Thư không biết sử dụng nên sai giúp việc ở lại giúp đỡ.Ninh Thư không nấu bằng nước máy, cô nấu bằng sương, sương chính là nước mưa chưa rơi xuống đất.Chờ khi ấm thuốc sôi sùng sục, Ninh Thư đốt bùa đổ tro vào trong ấm.Tạ Vỹ Minh nhăn mặt khi thấy thứ nước đen sì như thuốc độc, ông hỏi: "Con bác bị làm sao thế?"

"Anh ấy bị sát khí và âm khí nhập thể, cũng có nghĩa là trúng tà bác ạ."

Ninh Thư không rời mắt khỏi ấm thuốc, trả lời cũng không ngoảnh lại.Nấu thuốc xong Ninh Thư rót cho Tạ Vỹ Minh một bát trước: "Bác cũng uống đi, bác sống chung với Tạ Ý Viễn nên cũng nhiễm sát khí."

Tạ Vỹ Minh không cằn nhằn, ông ta uống ngay thuốc trừ tà.

Ninh Thư nhìn thấy có làn khói đen mờ mờ bay ra từ người ông.Mặc dù sát khí chưa xâm nhập vào trong cơ thể Tạ Vỹ Minh nhưng vẫn bị nhiễm bên ngoài, thời gian gần đây mọi việc ông làm đều không suôn sẻ.Ninh Thư bưng bát thuốc vào phòng Tạ Ý Viễn.

Cô dán bùa vào trán anh ta, Tạ Ý Viễn tỉnh dậy.Anh ta kêu a a, con ngươi không có tiêu cự.Ninh Thư nói với Tạ Vỹ Minh: "Bác bảo mấy người giữ anh ấy lại."

Tạ Vỹ Minh sai ngay vệ sĩ vào làm việc.Bốn vệ sĩ giữ người Tạ Ý Viễn, Ninh Thư định bóp mũi anh ta nhưng anh ta đã vươn cổ định cắn tay Ninh Thư.Ninh Thư tiếp tục dán bùa vào Tạ Ý Viễn rồi bóp mũi đổ thuốc vào miệng đương sự.Tạ Ý Viễn uống thuốc trừ tà đau đớn tột cùng, gào thét giãy dụa.

Bị trói, bị bốn vệ sĩ đè người thế mà vẫn sắp không đè nổi.Con ngươi Tạ Ý Viễn đỏ lừ, khí đen liên tục chui ra từ cơ thể.Ninh Thư dán bùa vào người anh ta, dán cả cho bốn vệ sĩ mỗi người một cái.Ninh Thư không nghỉ tay, tiếp tục tạo tụ dương trận trong phòng.

Do có la bàn làm pháp trí trấn trận, cả căn phòng sáng chói mắt, nhiệt độ tăng cao, chẳng mấy chốc âm khí bị ánh sáng đánh tan.Dưới tác dụng của thuốc và tụ dương trận, sát khí chui ra cuồn cuộn đánh nhau với tụ dương trận.Ninh Thư không lo lắng vì cô cần sát khí rời khỏi người Tạ Ý Viễn."

Á á á á..."

Tạ Ý Viễn đau không chịu nổi, rít gào âm thanh mà con người không thể tạo ra, vùng vẫy đứt dây thừng.Bốn vệ sĩ không giữ được Tạ Ý Viễn không bị trói.Tạ Ý Viễn gào thét chạy ra ban công nơi ngập tràn ánh nắng, dễ thấy định nhảy lầu.Ninh Thư giật thót, điều động kình khí bắt kịp Tạ Ý Viễn, kéo cổ áo anh ta.Tạ Ý Viễn khoẻ ghê gớm, Ninh Thư như đang kéo con ngựa điên mất cương.Ninh Thư mà không luyện Tuyệt Thế Võ Công, giờ này đã rơi xuống sân cùng Tạ Ý Viễn.Ninh Thư ôm eo anh ta, vận sức quật gã Tạ Ý Viễn.

Nhanh tay khống chế cánh tay anh ta, đè gối lên lưng và thò tay vào túi bốc một nắm gạo nếp đã ngâm qua mực chu sa ném lên lưng Tạ Ý Viễn.Tạ Ý Viễn nhăn nhó đau khổ, thở hồng hộc gọi Tạ Vỹ Minh: "Bố ơi cứu con, bố ơi cứu con..."

Tạ Vỹ Minh bước lại gần, đỏ hoe mắt nhưng chỉ lau giọt lệ, ngoảnh mặt đi không đành lòng nhìn con.Ninh Thư dùng đủ trò, thêm với có tác dụng của tụ dương trận giúp dương khí ngày một dồi dào, phòng nóng hừng hực.Tạ Ý Viễn không chịu được hôn mê bất tỉnh.Bấy giờ Ninh Thư mới thở hổn hển buông Tạ Ý Viễn.

Cô lau mồ hôi trán, xông pha chiến trường một mình hơi quá sức với cô.Cô còn yếu khi không có ông già kề bên.Ninh Thư rã rời chân tay, tay cô run nhẹ, biểu hiện cho thấy dùng sức quá độ.Vệ sĩ bê Tạ Ý Viễn lên giường.

Tạ Ý Viễn thở yếu,mặt mũi sưng húp, Ninh Thư nói: "Anh ấy bị kẻ nào đó bôi mỡ thừa tử thi lên người,bác cần nấu nước cây xương bồ tắm cho anh ấy."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 739: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Công ty ma


Chuyển ngữ: Wanhoo
Vừa vào phòng Ninh Thư đã ngửi thấy mùi lạ từ người Tạ Ý Viễn.

Vừa hôi vừa thơm, nãy đứng gần người Tạ Ý Viễn nên ngửi thấy rõ hơn, nào ngờ đó là mùi của mỡ thừa tử thi.

Tạ Vỹ Minh nhăn mặt, hỏi: "Có người cố tình hại nó sao?"

Ninh Thư trả lời bâng quơ: "Mỡ thừa tử thi lấy từ xác chết, âm khí nặng, bôi lên người vô cùng nguy hiểm."

Tạ Vỹ Minh nhíu mày giận dữ nhìn con trai vẫn đang hôn mê.

Ông ta bảo giúp việc nấu nước cây xương bồ để tắm cho Tạ Ý Viễn.

Ninh Thư ngồi khoanh chân trên ghế, nói với Tạ Vỹ Minh đi đến: "Cháu không có chỗ ở, bác cho cháu ngủ cạnh phòng con bác đi, có gì cháu sẽ phát hiện đầu tiên."

Tất nhiên Tạ Vỹ Minh mong còn không được.

Ninh Thư nói tiếp: "Thầy cháu bảo chuyến này đi phải lấy nhiều tiền của bác."

Tạ Vỹ Minh đến chịu với thầy trò nhà này, ông gật đầu: "Tiền bạc là chuyện nhỏ, bác chỉ cần con trai bác khoẻ mạnh.

Cả công ty bác cũng thế, dạo này liên lục xảy ra chuyện lạ.

Các nhân viên liên tiếp gặp vấn đề, còn tiếp tục công ty phá sản mất.

Cháu đến công ty xem luôn hộ bác nhé."

Ninh Thư nói: "Vâng bác."

Nghỉ một lúc Ninh Thư lại nấu thuốc bưng lên cho Tạ Ý Viễn.

Trong phòng Tạ Ý Viễn nóng như đổ lửa, Tạ Ý Viễn nằm nóng ướt đẫm ga trải giường.

Ninh Thư nhờ giúp việc bón nước cho anh ta, bởi anh ta chết chắc nếu cơ thể liên tục ra mồ hôi mất nước trong thời gian dài.

Người giúp việc sợ dây vào ác quỷ, không ai dám lại gần Tạ Ý Viễn trúng tà.Tạ Vỹ Minh nổi giận, chẳng biết làm gì hơn ngoài tự chăm sóc con trai.Ninh Thư thì khác, cô thông cảm cho họ được bởi dây vào ác quỷ may thì sống dở chết dở, không thì buộc phải chết.Vài ngày sau đó Ninh Thư chịu trách nhiệm trông nom Tạ Ý Viễn, nhờ uống thuốc đều đặn mà mạch đập ổn định hơn.Có dán bùa lên người cũng không còn phản ứng quá khích, có thể thấy âm khí đã biến mất nhiều.Tuy nhiên Tạ Ý Viễn cần chú trọng bồi bổ sức khoẻ, không thì về sau yếu lắm.Tạ Vỹ Minh thấy con trai đỡ nhiều, không còn điên điên lúc lúc lại đòi chết.Tạ Ý Viễn cũng có lúc tỉnh táo nhận ra mọi người, Tạ Vỹ Minh cũng trút được gánh nặng.Những ngày qua Tạ Vỹ Minh áp lực trăm bề.

Vợ mất sớm chỉ để lại một thằng con duy nhất, nửa năm trước đi du học về bắt đầu tiếp quản công ty, vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện quá.Thấy Ninh Thư cũng có tài cán, Tạ Vỹ Minh khen ông bạn thầy giỏi ắt có trò hay.Tạ Vỹ Minh muốn nhờ Ninh Thư đến công ty kiểm tra giúp, ông ta nói: "Nhờ thầy hôm nay đến xem giúp công ty bác."

Ninh Thư trả lời: "Bác gọi cháu Đào Cầm là được, thế hôm nay đến công ty xem sao."

Tạ Vỹ Minh nhìn quần áo của Ninh Thư: "Cháu chỉ có mấy bộ kiểu này sao?"

Quần áo của Ninh Thư vừa xấu vừa cũ, Ninh Thư gật đầu: "Cháu chỉ có kiểu này thôi."

"Cháu thích quần áo thế nào để bác bảo thư ký mua cho cháu vài bộ.

Cháu thích váy không?"

Tạ Vỹ Minh không thấy Ninh Thư giống con gái, thời buổi này làm gì có cô gái này ăn mặc như Ninh Thư.Ninh Thư xua tay: "Bác mua giúp cháu quần bò với áo phông là được, mặc váy không tiện làm việc bác ạ."

Tạ Vỹ Minh sai thư ký mua vài bộ quần áo nữ trẻ.

Ninh Thư mặc quần bò, áo phông, búi tóc, mang theo nước mắt trâu lên xe đến công ty cùng Tạ Vỹ Minh.Công ty của Tạ Vỹ Minh thuộc dạng công ty lớn.

Đến công ty, Ninh Thư bôi nước mắt trâu vào mí mắt, bấm khẩu quyết rồi vào trong.Nhân viên đi làm rệu rã, nhìn một vòng thấy có vài người gục mặt ngủ ngay tại bàn làm việc.Chuyển hướng nhìn nhân viên nữ đứng bên cạnh máy in, cô ta đang phô tô tài liệu nhưng có con quỷ đứng sau nhìn, thậm chí nó còn hít hà tóc cô gái.Cô nhân viên phô tô tài liệu xong đi xuyên qua con quỷ.Công ty có ma thật.

Ban ngày ban mặt mà ma quỷ cũng dám xuất hiện.Cả công ty bao trùm trong cái lạnh se se và có mùi sát khí quen quen.Con quỷ kia không bám theo cô nhân viên, nó chuyển sang trêu những người khác.

Ví dụ như có anh nhân viên đang rót nước mà không hiểu sao đánh đổ vào đúng đũng quần.Hại anh ta nhảy cà tưng vì nóng.Con quỷ thì đứng bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác.Không thì tự dưng bị mất điện, nhiều nhân viên chưa kịp lưu tài liệu đồng loạt kêu than.Trong khi đó con quỷ ôm bụng cười sặc sụa.Con quỷ nghịch ngợm khoảng tầm hai mươi tuổi, khá trẻ.Nó thấy Ninh Thư nhìn mình thì bay đến.

Ninh Thư cảm thấy có cơn gió lạnh lướt qua.Con quỷ huơ tay trước mặt Ninh Thư: "Cô nhìn thấy tôi đúng không?"

Giờ không phải lúc trừng phạt nó, Ninh Thư nhìn về nơi khác.Ninh Thư dạo quanh công ty với Tạ Vỹ Minh, Ninh Thư khịt mũi khi đi ngang qua một cô gái.Cô ta mặc váy bó sát để lộ vòng eo thon gọn, một cô gái xinh xắn vừa gặp đã có thiện cảm.Mặt mũi hồng hào, tràn trề sức sống, quan trọng nhất là người cô ta vương mùi của tình dục.

Chắc chắn mới diễn ra nội dung cấm trẻ nhỏ.Cô gái này chính là Tống Hề Hàm.Con quỷ chủ động lau ghế cho Tống Hề Hàm, đương nhiên tay nó xuyên qua cái ghế, không lau được.Tống Hề Hàm nhìn thấy nó hay sao mà còn cười lại.Lấy lòng như vậy xem ra cũng không phải mới quen.Ninh Thư ôm một bụng thắc mắc về con quỷ.

Đó là Phong Dận ư?

Không phải chứ, sao bảo Phong Dận có sắc đẹp trời ban?Con quỷ này chỉ gọi là ưa nhìn thôi.Ninh Thư đang thắc mắc thì lại thấy một người đàn ông mặc cổ phục màu đỏ, xoã tung tóc xuất hiện bên cạnh Tống Hề Hàm.Cánh tay khép mình trong ống tay áo dài rộng, khí chất rồng phượng lỗi lạc, tự nhiên mà có.Hàng tóc mai gọn gàng, đôi mắt sáng như sao đêm, lông mày như mực vẽ.Sắc đẹp trời ban, tướng mạo khuynh thành, phong lưu phóng khoáng đẹp như bước ra từ trong tranh.

Vượt nghìn năm thời gian vẫn giữ được khí chất cao quý lại có chút hào hoa như tài tử thời Ngụy Tấn.Bộ quần áo rực lửa khiến hắn anh tuấn kiệt xuất.Ninh Thư nheo mắt, tưởng đâu bỏng mắt vì cái áo đỏ của hắn.Tên này là Phong Dận nhỉ, mỗi một động tác đều phong lưu, mỗi một câu từ đều nho nhã.Phong hoa tuyệt đại chỉ có một trên đời.
 
Back
Top Bottom