Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 740: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Quỷ Vương Phong Dận


Chuyển ngữ: Wanhoo
Mẹ kiếp, là một con quỷ đẹp trai ngời ngời.Lại còn mặc đồ đỏ nữa chứ.Cuối cùng thì Ninh Thư đã biết tại sao có người thực thi nhiệm vụ chết chìm trong bể tình yêu mang tên Phong Dận.Đã đẹp trai lại còn nửa người nửa quỷ, có sắc đẹp là có tất cả.

Thế giới này ăn mặn, con người bình thường không được làm nam chính, phải là phi nhân loại mới chịu.Phong Dận cúi người thì thầm gì đó vào tai Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm ngại đỏ mặt, đồng nghiệp cảm thấy cô ta thật khó hiểu.Không ai làm gì tự nhiên đỏ bừng mặt, Tống Hề Hàm đúng là dở hơi.Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Ninh Thư, Phong Dận nheo mắt ngoảnh đầu lại.Khiếp, nhìn chính diện đến phải nghẹt thở, hắn ta quả thật vô cùng đẹp trai, hệt như lời kể của Đào Cầm.Ninh Thư bị nhìn cảm thấy như bị dội cho xô nước đá, hoá đá ngay lập tức.Cô lờ đi, vờ như đang nhìn đằng sau Phong Dận, tóm lại là không nhìn thẳng vào mắt hắn, thể hiện mình không nhìn hắn ta.Tạm thời cô chưa thể đánh rắn động cỏ.Phong Dận thu mắt về, ngồi bên cạnh Tống Hề Hàm, chống cằm xem Tống Hề Hàm làm việc đầy chiều chuộng.Dáng ngồi lười biếng nhưng nhàn nhã, muốn bao nhiêu cuốn hút có bấy nhiêu mê ly."

Đào Cầm."

Tạ Vỹ Minh gọi Ninh Thư, Ninh Thư vào trong văn phòng với ông ta.Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Sao rồi cháu?"

Ninh Thư lắc đầu: "Về nhà rồi nói."

Thấy Ninh Thư có điều lo toan, Tạ Vỹ Minh không có ý hỏi gặng, về đến nhà cái ông ta liền hỏi Ninh Thư: "Công ty làm sao cháu?"

Ninh Thư giơ một ngón tay: "Có một con quỷ."

Nghĩ bụng lại chìa thêm một ngón nữa."

Là sao?"

Tạ Vỹ Minh thắc mắc."

Có một con bình thường, các sự việc kỳ lạ trong công ty do nó bày trò."

Ninh Thư nói: "Một con khác rất lợi hại, cháu không xử lý được cần bàn bạc kỹ lưỡng."

Phong Dận là quỷ nghìn năm, trong mắt hắn chỉ có Tống Hề Hàm, sẽ không bày trò nghịch ngợm trêu nhân viên công ty.Hắn mà làm gì thì cũng là giết hoặc hại người ta thảm thương.Tạ Vỹ Minh cau mày: "Trước giờ công ty chưa từng có quỷ, tại sao nay lại có."

Vì Tống Hề Hàm đang đi làm ở công ty.Phong Dận như hình với bóng với Tống Hề Hàm, hơn nữa Tống Hề Hàm cũng đang giữ ngọc bội.Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Hay cháu gọi thầy cháu đến đi."

Ninh Thư lắc đầu: "Thầy cháu không đi được, không đến đâu."

Tạ Vỹ Minh thở dài, vò tóc: "Tại sao?

Chuyện gì cũng có nguyên do chứ."

Ninh Thư nói: "Theo cháu vấn đề nằm ở con người, có thể có nhân viên nào đó gọi quỷ đến."...Ninh Thư lên tầng thăm Tạ Ý Viễn.

Tạ Ý Viễn đã tỉnh, đang nằm thẫn thờ.

Nhìn thấy Ninh Thư có hơi giật mình: "Qua đỡ anh, anh muốn đi vệ sinh."

"Sao lại bảo thầy đỡ con đi vệ sinh."

Tạ Vỹ Minh qua đỡ con trai.Ninh Thư hỏi Tạ Ý Viễn đã đi vệ sinh xong: "Anh thấy người ngợm sao?"

"Chỗ nào cũng đau."

Tạ Ý Viễn đau tận xương, đau như mới ăn một trận no đòn.Tạ Ý Viễn luôn dùng quá sức mỗi lần anh ta lên cơn đòi chết, đau nhức khắp người là chuyện thường tình.Mặt Tạ Ý Viễn chi chít các vết tìm bầm trông rất buồn cười, Ninh Thư hỏi: "Anh từng làm việc gì lạ lùng đúng không?"

Tạ Ý Viễn hỏi ngược lại: "Thế nào là làm việc gì lạ lùng?"

Ninh Thư nghĩ ngợi: "Ví dụ như tán gái, dạo này anh có thích ai không?"

Ninh Thư đoán Tạ Ý Viễn bị Phong Dận chơi xấu.

Nếu không phải Phong Dận thì cũng là con quỷ nào đó làm việc cho Phong Dận.Tạ Ý Viễn chần chừ: "Anh đang theo đuổi một cô gái."

"Là ai?"

Tạ Vỹ Minh tức giận."

Là thư ký Tống Hề Hàm.

Cô ấy vừa xinh vừa dịu dàng."

Nhắc đến Tống Hề Hàm, Tạ Ý Viễn nở hoa ra mặt.Ninh Thư: →_→Nhòm ngó cô gái của Phong Dận, chú em mất luôn lượt đầu thai.Tạ Vỹ Minh đáp lời: "Để bác đuổi việc cô ta."

"Đừng bác."

Ninh Thư can ngăn: "Bác làm thế chỉ tạo mâu thuẫn thôi."

Dám đuổi việc cô gái của Phong Dận, bác đợi nhà tan cửa nát đi.Phong Dận bá đạo lại có năng lực, hắn sẽ không quan tâm bất cứ ai.

Chỉ cần tổn thương Tống Hề Hàm thì đều phải chết thảm.Vậy ai là người đã bôi mỡ thừa tử thi lên người Tạ Ý Viễn, lẽ nào là Tống Hề Hàm?Không đâu, Tống Hề Hàm là bông hoa thánh thiện, cô ta sẽ không làm chuyện đó.Trong cốt truyện, có chị sếp đố kị sắc đẹp của Tống Hề Hàm, thường xuyên làm khó Tống Hề Hàm nên bị quỷ ám.Ngày nào cũng gặp quỷ khiến chị ta sợ bóng sợ gió mọi lúc mọi nơi.Đào Cầm được chị ta thuê nên đến công ty này kiểm tra và đã phát hiện Tống Hề Hàm và Phong Dận, một người một quỷ làm chuyện bậy bạ trong phòng vệ sinh.Phòng vệ sinh có người ra vào bình thường, Tống Hề Hàm trong buồng vệ sinh nhỏ bịt miệng cố không phát ra tiếng.Tóm lại là vô cùng kích thích.Tống Hề Hàm nhìn thấy Phong Dận, hai thân thể quấn quít nhau nhưng người khác không thấy.Tống Hề Hàm không ngờ mình đã làm chuyện đó với quỷ mà lại còn hưởng thụ.Đào Cầm khuyên Tống Hề Hàm hãy tránh xa con quỷ đó, Tống Hề Hàm là người còn Phong Dận là quỷ.

Kể cả đôi bên có trói buộc nghìn năm nhưng đã đến lúc cắt đứt, cho nhau cuộc sống riêng.Chứ không phải mắc vào nhau như hiện giờ.Đào Cầm xuất phát từ ý tốt, ân ái với quỷ sẽ dẫn âm khí vào người.

Từ trường của người khác quỷ, Tống Hề Hàm mà còn tiếp tục thì ít cũng tổn thọ, nhiều thì có thể hồn phi phách tán, không được làm người trong kiếp sống sau.Đào Cầm khuyên vậy tất nhiên bị Phong Dận nhớ mặt.

Hắn ghét con nhỏ đạo sĩ lắm mồm, hắn không chỉ giết Đào Cầm, hắn còn tìm đến đạo quán, tiêu diệt tất cả đạo sĩ Mao Sơn đáng ghét.Ninh Thư đang nghĩ cách tiêu diệt Phong Dận.Cô cần phải tiêu diệt Phong Dận vì tiêu diệt hắn ta là nhiệm vụ của cô.Phong Dận mạnh, mạnh đến mức không ai đàn áp được hắn.

Hắn ta chỉ biết mỗi mình Tống Hề Hàm, chỉ cần làm Tống Hề Hàm buồn một chút thôi đều phải bị tiêu diệt, dù đó là là người hay ma.Phong Dận tạo nghiệp khá nhiều, hắn ta không quan tâm mình giết người tốt hay xấu, không căn cứ xem Tống Hề Hàm đúng hay sai.

Hắn ta quả thật ỷ mình mạnh coi trời bằng vung.Tạ Vỹ Minh nhắc nhở Tạ Ý Viễn: "Đây là đạo sĩ đã cứu con, mau cảm ơn thầy đi."

Tạ Ý Viễn không tin lắm, tỉnh lại đã trôi qua hơn một tháng, anh ta không biết thời gian qua mình sống thế nào.Mặc dù còn nghi ngờ nhưng Tạ Ý Viễn vẫn cảm ơn:"Cảm ơn thầy."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 741: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Bùa lạ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tạ Ý Viễn được đi học nước ngoài, được phổ cập tư tưởng duy vật, anh ta không giấu nổi hoài nghi: "Anh dây vào ma quỷ thật sao, ma quỷ tồn tại ư?"

Ninh Thư trả lời: "Nếu anh không trúng tà thì tại sao anh lại ra nông nỗi này?

Anh nên dành một sự tôn trọng nhất định cho những điều bí ẩn chưa được khám phá."

Ninh Thư đưa gương cho anh ta soi: "Đây là các vết thương tạo thành do anh định tự sát."

Nhìn khuôn mặt bầm dập như sủ lợn, Tạ Ý Viễn trợn mắt: "Sao anh xấu thế này."

Ninh Thư: →_→Anh nên vui vì vẫn giữ được cái mạng chứ nhỉ?Rời khỏi phòng Tạ Ý Viễn, Tạ Vỹ Minh nói chuyện với Ninh Thư: "Bác muốn sắp xếp cho cháu đi làm ở công ty, không thể để chúng phá công ty được."

Ninh Thư nghĩ rồi đáp: "Bác đợi cháu nghĩ cách đã."

Khi chưa có niềm tin chiến thắng tuyệt đối mà làm Phong Dận giận thì chỉ có mất nhiều hơn được.

Các nhân viên vô tội khả năng cao phải đón nhận cơn thịnh nộ của Phong Dận, một khi các nhân viên có mệnh hệ gì, Tạ Vỹ Minh có lột sạch quần lót cũng phải bồi thường cho người ta.Tống Hề Hàm là vảy ngược của Phong Dận, không được động vào cô ta.Mẹ kiếp, Phong Dận ghê gớm quá, cậy mạnh để yêu Tống Hề Hàm theo cách không coi ai ra gì.Đây không phải truyện kinh dị, đây là truyện tình cảm cố gắng thồn mật ngọt vào họng người đọc.Buồn thay lại có những người qua đường bị cuốn vào mối tình duyên nghìn năm, "vinh dự" trở thành quân tốt thí cờ.Ninh Thư về phòng, lên giường khoanh chân tu luyện nhưng chỉ có một vài linh khí xâm nhập qua da.Nơi này ít linh khí hơn đạo quán, Ninh Thư thật sự bế tắc.Luyện một đêm không có tiến triển, Ninh Thư bày các thứ trong túi bao bố ra ngoài.Ninh Thư cầm ngọc Linh Hồn đen nhánh, cô hết nhìn ngọc Linh Hồn lại nhìn la bàn.Cùng lắm thì dùng ngọc Linh Hồn làm mắt trận, đặt một cái phu tiên trận.Vậy thì có thể làm suy yếu sức mạnh của Phong Dận khi phát huy hết khả năng.Nhưng mà, đánh rắn không đập nát đầu sẽ bị rắn cắn ngược.Ninh Thư chưa tự cao đến mức nghĩ trình quèn của mình xử lý được con quỷ già nghìn năm, cô phải dùng trí.Cô đưa một chút linh khí, kình khí vào trong la bàn, nuôi dưỡng la bàn mạnh hơn."

Cốc cốc cốc..."

Đang nghĩ cách đối phó Phong Dận thì có tiếng gõ cửa, Ninh Thư ra mở cửa thì thấy là Tạ Vỹ Minh.Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Cháu có đến công ty không?

Ôi trời, hôm nay lại có hai nhân viên xin nghỉ để đi viện, tình trạng này còn kéo dài thì công ty không kham nổi."

Tạ Vỹ Minh lo lắng: "Tháng này có mấy người từ chức rồi.

Các nhân viên đều lo sợ, đồn đoán công ty có ma."

"Thế nay cháu đến công ty."

Ninh Thư không đeo túi vải đựng đồ nghề bắt quỷ vì sợ bị nhận ra.Cô chỉ mang theo ngọc Linh Hồn với nước mắt trâu và nhựa lá giúp cô nhìn thấy ma quỷ.Tạ Vỹ Minh nói: "Bác muốn sắp xếp cho cháu làm việc cùng với... tên gì ấy nhỉ... cùng với cái đứa Ý Viễn thích."

Hay lắm, làm chung với nữ chính à.Làm gần nữ chính cũng được.Đến công ty, Tạ Vỹ Minh cho Ninh Thư ngồi ở bàn bên cạnh Tống Hề Hàm, cách bàn cô ta một vách ngăn.Dù không bôi nước mắt trâu Ninh Thư cũng cảm nhận được cái nhìn rét lạnh, đánh giá và ghét bỏ Phong Dận dành cho mình.Khó chịu vì Ninh Thư ngồi cạnh cô gái của hắn.Tống Hề Hàm mặt mày rạng rỡ toả ra mùi tình yêu ngọt ngào, nhưng trên mặt lại có khí đen mờ mờ giữa trán.

Phận gái thuộc âm sẵn, dễ dây vào những thứ không sạch sẽ.

Ân ái, kề cận sớm chiều với ác quỷ, lại còn là ác quỷ nghìn năm như Phong Dận thì tất nhiên cơ thể sẽ gặp vấn đề.Tống Hề Hàm cười chào Ninh Thư, bỗng chốc Ninh Thư cảm thấy có cái xiên băng lạnh lẽo găm vào người.Chúa ghen, Tống Hề Hàm cười với cô gái khác cũng không cho.Ninh Thư ngồi ngay bên cạnh Tống Hề Hàm, cô rất hay nghe thấy Tống Hề Hàm thì thầm cái gì đó hoặc là cười khe khẽ.Cô biết cô ta đang nói chuyện với Phong Dận.Ninh Thư đang định uống nước mà cốc nước tự dịch sang bên rồi rơi xuống sàn, vỡ choang.Ninh Thư mím môi, bị mọi người nhìn đành phải đứng dậy nhặt mảnh sành vứt vào trong thùng rác.Không cần nghĩ cũng biết đứa nào làm.Con quỷ này là chân chạy việc cho Phong Dận, cậy thế Phong Dận trêu chọc các nhân viên, ảnh hưởng chất lượng làm việc của nhân viên.Hồi đầu Tống Hề Hàm còn thông qua Phong Dận bảo con quỷ kia đừng làm vậy, nhưng Phong Dận vô tình chỉ nói không sao.Tống Hề Hàm nghĩ rằng con quỷ kia chỉ nghịch ngợm, không có ý xấu nên cũng làm như không thấy các trò đùa của nó.Ninh Thư bặm môi liếc mắt qua Tống Hề Hàm.

Đến ạ với cô ta, công ty cho cô ta công việc, trả lương cho cô ta trang trải cuộc sống.Cô ta dẫn quỷ đến công ty lại còn để yên cho quỷ trêu chọc các đồng nghiệp.Cô ta là đóa hoa thuần khiết nhưng không phải thánh mẫu thuần khiết.

Cô ta có tư tưởng kỳ lạ, cô ta thương xót cho một con quỷ nhưng không biết thương xót cho một con người.Đúng là gả gà theo gà, gả chó theo chó.Ninh Thư lén lút bôi nước mắt trâu lên mí mắt, con quỷ thích đùa đang vênh váo trước mặt cô.Ra đều rất đắc chí.Ninh Thư lấy lá bùa gấp gọn, cố tình để bùa sợt qua cơ thể con quỷ.Con quỷ bị bùa chạm vào người bốc khói đen xuỳ xuỳ, nhảy cẫng lên làm bóng điện trong công ty đồng loạt kêu roẹt roẹt, lúc bật lúc tắt.Ninh Thư hoảng hốt nói với Tống Hề Hàm rất bình tĩnh bên cạnh: "Công ty có thứ gì đó thật sao."

Ninh Thư nhìn thấy Phong Dận mặc đồ đỏ ngồi bên cạnh Tống Hề Hàm nhưng vẫn phải vờ như không thấy...Phong Dận mải ngắm Tống Hề Hàm, hắn ta không bận tâm con quỷ bị lá bùa của Ninh Thư làm cho bị thương.Ninh Thư đưa bùa cho Tống Hề Hàm: "Em nghe nói công ty này có ma nên đã đi chùa xin bùa, em cho chị một cái nè."

"Cảm ơn em, chị không lấy đâu."

Tống Hề Hàm không cần bùa bảo vệ, cô ta thì thầm: "Cầm bùa sẽ không được chạm vào anh phải không?"

Ninh Thư giật lỗ tai, biết cô ta đang nói chuyện với Phong Dận."

Em đừng lo, cái thứ này vô dụng với anh."

Giọng Phong Dận dịu dàng từ tốn, Tống Hề Hàm nghe đỏ mang tai.Ninh Thư lôi ra một xấp bùa: "Em xin nhiều lắm, chị cầm một cái mà phòng thân, sau này mong được chị giúp đỡ em trong công việc ạ."

Tống Hề Hàm nói: "Chị không lấy đâu, sếp đưa em vào làm, làm gì có ai dám làm khó em."

Ninh Thư nhăn mày, câu này nhiều ẩn ý, rốt cuộccô ta có ý gì?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 742: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đưa bùa không vì lo cho Tống Hề Hàm, không trông mong Tống Hề Hàm cầm bùa, mục đích của cô chỉ là xử lý con quỷ thích trêu mọi người.

Con quỷ chạm vào bùa bốc khí đen, linh hồn mờ đi một chút.

Nó đang hằm hằm mặt lao vào Ninh Thư, Ninh Thư bình tĩnh cầm bùa, con quỷ bèn đứng lại.

Tống Hề Hàm thấy thế biết lá bùa của Ninh Thư có thể đuổi quỷ nên nói với Ninh Thư: "Bùa là mê tín dị đoan, thời đại nào rồi em còn mê tín thế."

Ninh Thư: ...Quỷ ngay cạnh cô em, cô em còn nói tôi mê tín.

Em ơi không được giả mù nói dối vậy đâu.

Ninh Thư giơ bùa, con quỷ tránh xa Ninh Thư.

Bỏ qua đôi mắt lạnh căm căm của Phong Dận, Ninh Thư lại gạ gẫm Tống Hề Hàm: "Mang bùa phòng thân tránh quỷ trừ tà, chị lấy không em cho?"

Tống Hề Hàm lắc đầu cười: "Chị không."

Bây giờ không ma quỷ nào dám lại gần cô ta.

Vì cô ta có một con quỷ lợi hại kề bên, những con quỷ sợ không dám.

Ninh Thư lại cho các nhân viên trong phòng bùa, mong họ giúp đỡ trong công việc.

Dạo này có nhiều chuyện lạ, tất cả mọi người đều nhận bùa của Ninh Thư.

Cơ bản là ai cũng từng bị trêu, có người không chịu nổi xin từ chức, những người ở lại cũng vì miếng cơm chứ thực chất không ai muốn tiếp tục cống hiến cho cái công ty này.

Họ nhận bùa và cảm ơn Ninh Thư, không quên nói có khó khăn cứ nhờ họ.

Ninh Thư gật đầu vâng dạ.

Hầy, Ninh Thư rất muốn nhắc nhở Tống Hề Hàm xích chó nhà cô ta lại, thả rông để nó cắn bậy không ổn.

Nhìn thấy Ninh Thư làm quen với mọi người bằng bùa, Tống Hề Hàm mím môi.

Lại nhìn con quỷ bị thương trốn trong góc, lo lắng hỏi nhỏ Phong Dận: "Em thấy Tiểu Tư rất đau, mấy lá bùa này có làm anh bị thương không?"

Phong Dận nhìn con quỷ tên Tiểu Tư rồi lại cười ẩn ý với Tống Hề Hàm: "Em đang lo cho anh sao?"

Tống Hề Hàm bĩu môi: "Không."

Phong Dận dựa vào người Tống Hề Hàm: "Ôi, anh khó chịu quá."

Ninh Thư: ...Ngứa mắt.

May mà nước mắt trâu khô rồi, không phải nhìn hai anh chị chim chuột.

Có điều cô vẫn nghe thấy Tống Hề Hàm lầu bầu một mình hệt như con điên.Đang làm việc thì thấy Tống Hề Hàm đi vệ sinh, Ninh Thư cũng đi theo.

Vào trong phòng vệ sinh đã thấy Tống Hề Hàm nhắm mắt, nhấc hai tay lên cao, dựa người vào bồn rửa tay.

Tư thế như đang hôn ai đó.

Ninh Thư không nhìn thấy Phong Dận, cô chỉ thấy mặt Tống Hề Hàm đỏ bừng, xấu hổ lại cũng say mê.

Ninh Thư đằng hắng một cái, Tống Hề Hàm mở mắt vội vàng buông thõng tay, thất thố trách: "Em đi kiểu gì mà không có tiếng vậy."

Có ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn mình, Ninh Thư biết chắc chắn là tên Phong Dận cay cô phá hoại chuyện vui.

Ninh Thư vô tư nhìn ngang ngó dọc rồi đưa bùa cho Tống Hề Hàm, nói nhỏ: "Không hiểu sao vào đây cứ thấy lành lạnh, em cảm thấy trong này có ma."

Tống Hề Hàm nhìn người đàn ông đang không vui bên cạnh, một người đàn ông tuyệt vời như vậy đi theo cô ta, bảo vệ cô ta, yêu thương cô ta, bất giác cô ta thấy thật ngọt ngào.

Cô ta không thích lá bùa của Ninh Thư: "Con người có người tốt kẻ xấu, ma quỷ cũng vậy.

Chị không cầm bùa của em đâu."

Ninh Thư: ...Tư tưởng của cô em này lạ thật, tại sao cứ bênh quỷ chằm chằm.

Người hay quỷ đều có quy tắc tồn tại.

Đúng là có người tốt kẻ xấu, quỷ cũng vậy, nhưng không được đi quá giới hạn.

Hơn nữa sao cô ta dám chắc mình gặp được quỷ tốt.

Nếu người đàn ông bên cạnh cô ta không phải Quỷ Vương, với mức độ âm khí trong cơ thể cô ta hiện giờ, cô ta đã trở thành mồi nhắm ngon mà biết bao con quỷ thèm thuồng.

Ninh Thư cố tình dúi bùa vào tay Tống Hề Hàm: "Chị cứ cầm phòng thân thì chết ai."

Ninh Thư dúi bùa cho Tống Hề Hàm rồi ra ngoài.

Tống Hề Hàm nhìn lá bùa rồi lại nhìn Phong Dận: "Tự nhiên em thấy họ thật đáng ghét.

Em muốn ở bên anh, dù anh có là người hay quỷ.

Lắm khi lòng người còn đáng sợ hơn quỷ."

Phong Dận nhăn mày: "Chúng ta người quỷ khác biệt, ở bên nhau sẽ hại em."

Tống Hề Hàm ôm eo Phong Dận: "Chỉ cần được ở bên anh, giá gì em cũng trả.

Không ai chia cắt được chúng ta."

Phong Dận mỉm cười, một nụ cười tuyệt đẹp.

Hắn dụi trán Tống Hề Hàm: "Anh sẽ bảo vệ em, không ai làm hại được em."

Phong Dận thản nhiên cầm bùa, nói với Tống Hề Hàm: "Mấy cái trò mèo của bọn đạo sĩ không làm gì được anh, em..."

Phong Dận chưa nói hết câu bàn tay trắng tái của hắn xuỳ khí đen ngùn ngụt, âm khí và sát khí đồng loạt phun ra ngoài.

Tống Hề Hàm tắm mình trong sát khí nồng nặc lạnh run người như đang đứng trong nhà băng.

Cô ta không quan tâm bản thân, vội vàng gọi Phong Dận: "Anh làm sao thế, Phong Dận, anh làm sao thế?"

Sát khí bao phủ gương mặt đẹp không tỳ vết, lông mày sắc như kiếm, tròng mắt đỏ lừ, môi tím đen, Phong Dận trông ma mị khác thường.

Hắn muốn vứt lá bùa nóng bỏng tay nhưng nguồn sức mạnh to lớn ẩn chứa bên trong lá bùa đang đi vào trong cơ thể hắn ta.

Phong Dận cau mày vứt lá bùa, dẫu đã vứt được nhưng linh hồn của hắn không thoải mái.

Tống Hề Hàm nhặt lá bùa rơi dưới đất và mở ra xem.

Lúc nãy cô ta thấy bùa có ghi mực đỏ nhưng giờ vết mực đã biến mất.

Tống Hề Hàm lo lắng hỏi Phong Dận: "Anh ổn chứ?"

Phong Dận cười an ủi Tống Hề Hàm, mặt mày như tranh vẽ, cười lên thật đẹp: "Anh không sao, em đừng lo."

Nụ cười của Phong Dận hằn sâu trong đáy mắt Tống Hề Hàm.

Mặc dù hai người sớm tối có nhau nhưng cô ta vẫn không chống cự được sức hút của Phong Dận.

Lắm lúc Tống Hề Hàm đến phải hoài nghi tại sao Phong Dận lại tốt với mình đến thế.

Ninh Thư về văn phòng lén lút bôi nước mắt trâu vào mí mắt và thấy con quỷ tên Tiểu Tư đang trốn trong góc tối.

Chắc có lẽ do các nhân viên trong văn phòng đều có bùa, lại thêm mới bị thương nên không dám bày trò trêu chọc như trước.

Tiểu Tư hằm hằm mắt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư tỉnhbơ giả vờ không nhìn thấy.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 743: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Đạo sĩ Mao Sơn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không hiểu tại sao Tống Hề Hàm lại để yên cho Tiểu Tư trêu các đồng nghiệp.

Cô ta làm vậy được gì?

Đó là chuyện cô ta giải quyết được chỉ bằng một câu nói mà.

Có lẽ cô ta đã coi Tiểu Tư là em ruột, nghĩ rằng em còn nhỏ nên nghịch ngợm, hơn nữa nó cũng chỉ trêu những người không thân với cô ta.

Vậy nên Tống Hề Hàm dung túng.

Tống Hề Hàm đã về phòng, mặt cô ta hơi tái, ấn đường có vết đen và khí đen mờ mờ.

Tà khí đã xâm nhập cơ thể cô ta.

Cơ thể con người không chịu đựng nổi cuộc sống tình cảm ái ân mỗi ngày với cơ thể Phong Dận tạo bằng âm khí và sát khí.

Hôn hay làm những chuyện đó đó đều ảnh hưởng cơ thể cô ta.

Trông thì ngọt ngào đấy nhưng cái kết dành cho Tống Hề Hàm chỉ có hồn phi phách tán.

Đào Cầm chết sớm, không biết Tống Hề Hàm và Phong Dận giải quyết gút mắc này kiểu gì.

Tống Hề Hàm và Phong Dận là nam nữ chính của thế giới, hai người này sẽ không hôi phi yên diệt, sẽ không chết dễ dàng.

Ninh Thư giả nai bắt chuyện với Tống Hề Hàm: "Chị nhớ cất kĩ cái bùa em cho nhé, linh lắm đấy."

Tống Hề Hàm không vui, mặc dù khi nãy Phong Dận không bị thương, nhưng thấy anh sắc mặt tệ đi, Tống Hề Hàm đột nhiên ghét nhân viên mới.

Tống Hề Hàm nói: "Chị không cần bùa.

Cây ngay không sợ chết đứng, chị không làm việc xấu không sợ ma quỷ."

Cô ta ngồi vào ghế: "Em cứ ma quỷ luôn miệng chỉ làm mọi người sợ thêm."

Tống Hề Hàm hậm hực.Cô chỉ yêu đương thôi mà, tại sao những người này hết ma lại quỷ, lại còn bắt cô nhận bùa, xen vào cuộc sống của cô.

Cô bằng lòng sống chung với quỷ.

Tà khí xâm nhập quấy rối tư tưởng, Tống Hề Hàm hơi mất bình tĩnh, không quản lý được cảm xúc.

Ninh Thư nhún vai: "Em chỉ nói vậy thôi, làm gì chị tức thế."

"Chị không tức, chị thấy em khó hiểu."

Tống Hề Hàm hơi kích động.

Phong Dận thấy thế nói thầm vào tai Tống Hề Hàm: "Hề Hàm đừng giận, anh không sao, cái bùa đó không làm anh bị thương."

Tống Hề Hàm thấy thương cho Phong Dận.

Ở trong phòng vệ sinh nhìn người anh toả ra khí đen, mắt đỏ lừ, Tống Hề Hàm rất ghét Ninh Thư cho mình bùa.

Phong Dận an ủi Tống Hề Hàm rồi gật đầu với Tiểu Tư trốn trong góc.

Tiểu Tư cười nham hiểm với Ninh Thư, người nó bốc khí đen sậm màu hơn.Ninh Thư biết Phong Dận muốn con quỷ kia giết mình.

Cô vẫn ra vẻ bình thường, giả vờ không nhìn thấy gì.

Tan làm khi trời đã tối đen, mọi người lần lượt ra về.

Tống Hề Hàm cũng đi về, Phong Dận đi cạnh cô ta đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Tư.

Tiểu Tư ở lại nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chết chóc.

Ninh Thư dọn đồ cá nhân, cổ cô lành lạnh, có hơi lạnh phả quanh cổ.

Cô nhìn thấy đôi tay tái xanh bóp cổ mình.

Con quỷ đu trên người cô bóp mạnh cổ cô.

Ninh Thư khó thở, nghe thấy con quỷ nói: "Không biết soi gương xem mình là cái thá gì mà cũng dám ngăn cản Phong đại nhân và chị Hề Hàm."

Ninh Thư ho khù khụ đi đến đoạn đường vắng người, nhanh tay nhanh mắt dán bùa vào trán nó.

Tiểu Tư buông tay, lắc người gào rú hòng giật lá bùa ra.

Vừa chạm tay đã bị uy lực của cái bùa làm cho tay xuỳ xuỳ khói đen.

"Tao không tìm mày, mày tự tìm tao."

Ninh Thư cầm ngọc Linh Hồn màu đen sáng bóng.

Tiểu Tư rùng mình, hoảng hốt, sợ hãi khi khi thấy viên ngọc.

Tuy không biết là ngọc gì nhưng nó biết mình đã vào tầm ngắm của thứ gì đó rất khủng bố.Bất chấp bùa dán trên trán, Tiểu Tư co giò bỏ chạy.

Ninh Thư rút bùa, niệm chú phi lá bùa dán vào người con quỷ.

Con quỷ bị khoá vị trí, vùng vẫy thế nào cũng không chạy được.

Ninh Thư thong thả bước qua dán thêm một lá bùa nữa vào người nó, khói đen bốc ra liên tiếp, linh hồn nó trong hơn vài phần.

Tiểu Tư trợn mắt cay cú, đôi mắt chất chứa oán thán độc ác, nhìn là biết ác linh.

Ninh Thư bỏ qua đôi mắt đó, hỏi: "Mày đã làm gì Tạ Ý Viễn đúng không?"

Tiểu Tư cứng đầu khinh thường câu hỏi của Ninh Thư.

Ninh Thư không vội, cô dán thêm bùa rồi lại hỏi bình tĩnh: "Tao cái gì cũng có ít, chỉ riêng bùa là nhiều."

Con quỷ bị dán bùa vặn vẹo mặt, toả khói đen nồng nặc.

Mặc dù không mạnh bằng Phong Dận nhưng cũng là con ác quỷ có tiếng, không hề đơn thuần chỉ thích trêu chọc mọi người như trong suy nghĩ của Tống Hề Hàm.

"Mày nhìn thấy tao?"

Tiểu Tư ngạc nhiên, lại nhìn bùa Ninh Thư đang cầm, nó hơi khó tin: "Mày là thầy bắt quỷ?"

"Tao là đạo sĩ Mao Sơn."

Ninh Thư trả lời lạnh nhạt: "Bọn mày bày trò hại Tạ Ý Viễn đúng không?"

Tiểu Tư bật cười: "Với cái trình quèn của mày lại dám múa rìu qua mắt Phong đại nhân, có mà chết không biết xác, chết không có chỗ chôn, tuyệt đường thành quỷ."

Tiểu Tư lườm Ninh Thư: "Có giỏi thì tiêu diệt tao đi."

Móng tay nó dài ra hòng thoát khỏi khống chế.

Ninh Thư lại dán một lá bùa, Tiểu Tư đau đớn: "Tao phải giết sạch người trong công ty, đừng hòng một ai thoát."

Ninh Thư nhún vai dán thêm hai lá bùa, Tiểu Tư chưa kịp kêu lại bị dán thêm ba lá.

"Tao sẽ dán đầy bùa lên người mày."

Vừa nói Ninh Thư vừa dán bùa.

Tiểu Tư nhăn nhó đau đớn, linh hồn mờ dần, chỉ còn ít khói đen toả ra.

Tay Ninh Thư kẹp bùa: "Tao hỏi mày, mày có động tay động chân vào Tạ Ý Viễn không?"

Tiểu Tư hằm hằm Ninh Thư: "Tao làm đấy thì sao.

Nó dám tán tỉnh người phụ nữ của Phong đại nhân, dám có ý dồ bất chính với Tống Hề Hàm.

Nó phải chết, ha ha.

Chắc là giờ nó chết rồi."

Ninh Thư hỏi tiếp: "Mỡ tử thi bôi trên người anh ta từ đâu mà có?"

Tiểu Tư im lặng, Ninh Thư lại dán một lá bùa.Linh hồn của Tiểu Tư mỏng manh đến mức cảm giác gió thổi là tan biến.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 744: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Con quỷ nịnh hót


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư dán bùa thản nhiên như không, Tiểu Tư bắt đầu biết sợ.

Đặc biệt là viên ngọc đen nhánh đang rung rung trong tay cô ta, làm Tiểu Tư hốt hoảng không yên.

Còn tiếp tục nó sẽ bị hồn phi phách tán.

Quỷ cũng sợ người xấu.

Ninh Thư mất dần kiên nhẫn: "Tao hỏi mày lần cuối, vụ Tạ Ý Viễn rốt cuộc là thế nào?"

Tiểu Tư căm hờn, mặt mũi vặn vẹo không muốn nói: "Ai bảo thằng đó không biết tự lượng sức mình, tất nhiên mỡ tử thi do Tống Hề Hàm bôi."

"Phong đại nhân cho Tống Hề Hàm một lọ mỡ, nói rằng chỉ cần bôi lên người thằng kia thì nó sẽ không làm phiền chị ấy.

Tống Hề Hàm bực mình thằng đó lắm nên làm theo lời Phong đại nhân."

"Tưởng có tí tiền là muốn làm gì thì làm à, nó còn chẳng bằng cái móng chân của Phong đại nhân."

Tiểu Tư ngoan độc: "Phong đại nhân còn nhân từ chán, là tao, tao đã giết quách luôn rồi."

Ninh Thư: Ha ha ha...Ninh Thư thầm khinh thường, nếu không có Phong Dận, e là Tống Hề Hàm đang quen Tạ Ý Viễn.

Tạ Ý Viễn không có điều kiện?Anh ta có điều kiện, cũng mới du học về, mặt mũi...

ừm, mặt anh ta chi chít các vết bầm dập nên cô chưa biết anh ta trông thế nào.

Phong Dận cho Tống Hề Hàm mỡ tử thi chắc cũng để kiểm tra Tống Hề Hàm.

Hờ hờ, tất cả vì một tình yêu thủy chung.

Tiểu Tư hất cằm ra lệnh: "Tao nói hết rồi, mày thả tao ra."

Ninh Thư hờ hững: "Mày không hại người tất nhiên tao sẽ thả mày, nhưng mà..."

Ninh Thư búng ngọc Linh Hồn, viên ngọc bay vào linh hồn Tiểu Tư.

Khuôn mặt Tiểu Tư vặn vẹo: "Mày sẽ không được chết tử tế, Phong đại nhân sẽ..."

Chưa nói hết câu linh hồn đã bị viên ngọc hút sạch.

Ninh Thư cầm ngọc Linh Hồn lơ lửng giữa không trung.

Ngọc Linh Hồn đen nhánh, cầm không cũng cảm nhận được sức mạnh linh hồn bao la bên trong.

Ngọc Linh Hồn hút mọi linh hồn, chỉ có vào không có ra, Ninh Thư cũng sợ ngày ngọc lớn mạnh sẽ hút linh hồn cô.

Ninh Thư bắt taxi về biệt thự.

Ninh Thư đi được một lúc thì Phong Dận trong tà áo đỏ xuất hiện.

Hắn nhìn bùa rơi đầy đất, phẩy tay hút lá bùa vào tay.

Các lá bùa bỗng chuyển sang màu đen rồi biến thành bụi.

Phong Dận nheo mắt, thoắt cái biến mất.

Ninh Thư về đến biệt thự, Tạ Ý Viễn mặt mũi bầm dập đang xem ti vi trong phòng khách.

Anh ta "Hi" một câu chào Ninh Thư.

Ninh Thư không chào lại, cô ngồi xuống ghế cầm đĩa hoa quả ăn lấy ăn để.

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư: "Em ăn giỏi quá."

Tạ Vỹ Minh ra khỏi thư phòng, bảo giúp việc dọn cơm và gọi Ninh Thư vào ăn tối.

Cơm nhà họ Tạ rất ngon, Ninh Thư ăn ngấu nghiến, ăn bù cho tất cả những ngày tháng thiếu ăn kể từ đặt chân vào thế giới này.

Tạ Ý Viễn hỏi Ninh Thư: "Em nhịn đói bao lâu rồi?"

Ninh Thư trả lời: "Lâu lắm rồi.

Đạo quán thiếu thức ăn nên lần này nhà anh phải trả công hậu hĩnh mới nuôi được mười mấy cái miệng ở đạo quán."

Tạ Vỹ Minh lên tiếng: "Giải quyết được vụ này bác sẽ không bạc đãi cháu."

Ninh Thư gật đầu gắp ăn tiếp.

Ăn tối xong Ninh Thư bắt mạch cho Tạ Ý Viễn rồi cho anh ta uống thuốc trừ tà.

Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Người nó thế nào cháu?"

"Có bị thương nên về sau cần chú ý dưỡng sinh."

Ninh Thư dặn Tạ Ý Viễn: "Anh đừng theo đuổi cô gái kia nữa.

Cô ta là hoa đã có chủ, anh không đập chậu cướp hoa được đâu."

Tạ Ý Viễn nhăn mặt: "Em quản lý cả cuộc sống riêng tư của anh?"

"Con ăn nói kiểu gì đấy."

Tạ Vỹ Minh lườm con trai rồi quay sang hỏi Ninh Thư: "Tình hình công ty thế nào?"

Ninh Thư đáp: "Cháu đã tiêu diệt con quỷ phá rối công ty nhưng con còn lại hơi khó nhằn."

Tạ Ý Viễn trợn đôi mắt thâm đen: "Nói như thật."

Ninh Thư nhìn anh ta: "Ăn trái đắng mà vẫn chưa tỉnh ngộ?"

"Anh không tin được, chuyện này đánh sâu vào nhận thức của anh, anh cần thời gian thích ứng."

Tạ Ý Viễn nói.

Ninh Thư bĩu môi: "Tin hay không thì tuỳ.

Trên đời còn nhiều chuyện khó giải thích lắm, anh nên tôn trọng những bí mật chưa được lý giải."

Tạ Ý Viễn nhếch môi, Tạ Vỹ Minh hỏi: "Con quỷ còn lại dữ lắm sao?"

"Quỷ Vương nghìn năm."

Ninh Thư nói: "Tạm thời cháu không xử lý được."

Có ngọc Linh Hồn cũng chưa chắc ăn được Phong Dận, nghìn năm tu luyện của người ta đâu phải trò đùa.

Tạ Vỹ Minh nhăn mày: "Tại sao ma quỷ lại đến công ty, ôi!"

Tại vì tình yêu.

Ninh Thư về phòng khoác túi đồ nghề.

Cô định nhân buổi tối đến công ty bày trận.

Ninh Thư khoác bọc đồ lên vai đi xuống dưới nhà.

Tạ Vỹ Minh thấy vậy bèn hỏi: "Cháu định đi đâu?"

"Cháu đến công ty làm vài việc."

Ninh Thư trả lời.

Nhìn cái túi to, Tạ Ý Viễn không cầm được lòng: "Thấy em nghiêm túc vậy làm anh áy náy quá."

Ninh Thư: ...Tạ Ý Viễn hỏi: "Anh đi cùng, xem xem có gặp ma được không?"

Ninh Thư cười khẩy: "Anh ngồi ở nhà đi.

Với cái mã sắp chết này của anh, đến đó sẽ bị quỷ ám.

Anh đi không khác nào tự sát."

Tạ Vỹ Minh lườm con trai nhưng nhẹ nhàng với Ninh Thư: "Cháu đi đi."

Ông ta còn sai tài xế riêng đưa Ninh Thư đi.

Đến công ty, Ninh Thư xuống xe dán bùa ngoài xe, cô dặn bác tài: "Bác đợi cháu nhé."

Ninh Thư vào công ty một mình, cô mở túi lấy ra ngọc Linh Hồn và la bàn tổ sư gia để lại.

Cô sẽ đặt mắt trận bằng hai cái này.

Ninh Thư bấm khẩu quyết bày trận trong công ty.

Ninh Thư đặt hai trận pháp, một là tụ dương trận, hai là phu tiên trận.

Mong rằng hai trận pháp này có thể áp chế Phong Dận.

Ninh Thư giấu ngọc Linh Hồn và la bàn trên trần nhà.

Bấm khẩu quyết, trận pháp loé sáng rồi lặn mất.

Bày trận xong Ninh Thư cảm thấy dương khí đang chầm chậm tập trung trong văn phòng.

Do đang là buổi tối nên dương khí chảy chậm, ban ngày sẽ dồi dào dương khí hơn.

Xong đâu đó Ninh Thư khoác túi đi xuống dưới công ty, vào xe trở về nhà.

"Thầy cho tôi mất lá bùa bảo vệ được không?"

Bác tài hỏi Ninh Thư: "Tôi mua."

Ninh Thư gật đầu: "Được bác."

Cô đưa bác tài mấy lá bùa: "Cháu lấy rẻ cho bác một nghìn tệ thôi."

Bác tài: ...Về đến nhà, Ninh Thư lên phòng tắm rửa rồi lên giườngtu luyện.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 745: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Bị nhắc nhở


Chuyển ngữ: Wanhoo
May có Tuyệt Thế Võ Công hỗ trợ giúp cô luyện được kình khí ở thế giới hiện đại, nếu là trước kia sẽ không luyện ra được.

Ban sáng tiếp xúc với Phong Dận, hắn ta điều kiển âm khí sát khí dễ dàng, không có chuyện đi đến đâu ngùn ngụt sát khí đến đó.Mạnh như lời đồn.

Đôi bên hơn thua rõ ràng, nghĩ đến cái tên Phong Dận ngả ngớn là Ninh Thư lại vò đầu bứt tai.

Sức mạnh ghê gớm đó được chấp nhận ở thế giới hiện đại sao?Tu luyện cả đêm luyện ra được chút ít kình khí, hòa cùng kình khí đã có, hiện kình khí trong đan điền cũng gọi là có đôi chút.

Ninh Thư mang theo rất nhiều bùa và nước mắt trâu cần có để nhìn thấy ma quỷ.

Mặc dù bấm khẩu quyết là mở được mắt âm dương nhưng mệt lắm.

Ninh Thư xuống dưới nhà cầm bữa sáng rồi đi làm.

Hôm nay văn phòng có sức sống hơn, không còn âm u như mọi hôm, các nhân viên không bị mệt mỏi và chán chường.

Ninh Thư ngồi vào ghế, Tống Hề Hàm bên cạnh bốc khói đen khá dày.

Ngủ với Quỷ Vương nghìn năm mỗi ngày, dĩ nhiên cô ta dính âm khí.

Văn phòng có tụ dương trận dồi dào dương khí, khắc chế âm khí trong người cô ta.

Ninh Thư nhìn xung quanh nhưng không thấy Phong Dận, không biết Phong Dận đi đâu.

Tống Hề Hàm bị dương khí chiếu vào mặt mũi tái nhợt, rung rung hàng mi trông có vẻ yếu ớt.

Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: "Em thấy mặt chị tái quá, chị có sao không?"

Tống Hề Hàm xua tay thay cho câu trả lời, cô ta cố chịu đựng bắt đầu làm việc.

Dẫu vậy cô ta đang rất oải, Phong Dận không bên cạnh nên cô ta càng buồn.

Ninh Thư lo lắng không biết Phong Dận đi đâu.

Đôi chim ri này như hình với bóng, cậy con người không nhìn thấy nên lúc nào Phong Dận cũng bám dính Tống Hề Hàm.

Tự nhiên hôm nay lại không đi cùng, Tống Hề Hàm không quen.Ninh Thư cũng có dự cảm xấu, lẽ nào Phong Dận đi làm gì đó?Ninh Thư rất sợ Phong Dận đến đạo quán.

Ông già không gắng gượng nổi.

Ninh Thư lo lắng gọi về nhà trưởng thôn, nhờ trưởng thôn gọi Đào Thành đến nghe máy.

Nhờ vả cũng dễ, suy cho cùng ông già cũng gọi là tiếng thơm nơi quê nhà.

Đợi mãi đợi mãi mới nghe thấy tiếng ông già ở đầu bên kia, Ninh Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô kể ông già nghe những việc mình gặp phải, đặc biệt nhắc chuyện Quỷ Vương Phong Dận.

Ninh Thư sợ mình chọc vào tổ kiến lửa Phong Dận, sợ vạ lây đạo quán.

Ninh Thư đánh ý bảo ông già dẫn bọn trẻ đi trốn.

Dù không biết Phong Dận đã biết cô là đạo sĩ hay chưa, song Ninh Thư vẫn không dám đặt tính mạng ông già và bọn trẻ vào nguy hiểm.

Môn phái bị diệt sạch, cô còn làm nhiệm vụ gì nữa.

Kể cả có tiêu diệt Phong Dận thì khả năng cao vẫn thất bại nhiệm vụ.

Đào Cầm lo cho thầy và các em trong đạo quán nhất.

Tiêu diệt Phong Dận cũng vì bảo vệ đạo quán, cô không được quên đâu là nhiệm vụ chính đâu là nhiệm vụ phụ.

Ông già dặn Ninh Thư cẩn thận, ông sẽ để ý tình hình ở nhà.

Ông khuyên Ninh Thư không nên cứng đấu cứng với Quỷ Vương.

Ninh Thư còn kể chuyện Quỷ Vương bám một cô gái.

Nghe qua miêu tả của Ninh Thư, ông già lấy làm lo lắng: "Cứu được thì phải cứu ngay.

Cô ta còn sống chung với Quỷ Vương lâu thêm rồi sẽ mất hồn, thành cái xác biết đi."

Ninh Thư trợn trắng mắt: "Người ta yêu nhau thật lòng khó bề chia cắt.

Cả một đời có mấy lần yêu như thế, có chết cũng không hối tiếc."

Ông già: ..."

Con nói nhăng nói cuội gì đó.

Người quỷ thù đồ, cưỡng chế kết hợp sẽ bị trời cao khiển trách, kết quả chỉ khổ con người thôi."

"Con biết mà, con sẽ thử khuyên xem sao nhưng mà không hy vọng gì nhiều đâu.

Con quỷ kia đẹp trai lắm, bỏ lỡ khó mà gặp người thứ hai."

Ninh Thư nói: "Chứ con quỷ mà vừa già vừa xấu như thầy, cô ta tự khắc biết mời đạo sĩ về tiêu diệt, không đến lượt con khuyên."

Một lúc sau ông già mới nói tiếp: "Hình hài chỉ là phù phép."

Không phải phù phép.

Người chết thành quỷ vẫn giữ hình hài như thuở sinh thời, rõ ràng Phong Dận rất đẹp trai.

Ông già căn dặn: "Con cẩn thận đấy."

Ninh Thư nhắc mãi: "Thầy nhớ cẩn thận, các em cũng thế."

Ông già ừ rồi nói tiếp: "Gặp quỷ siêu độ được thì cứ siêu độ."

Ninh Thư thắc mắc: "Siêu độ là công việc của hòa thượng mà?"

"Nói như con đạo sĩ bắt được con quỷ nào phải tiêu diệt con quỷ đó à?

Mặc dù chúng ta kiếm cơm nhờ nó nhưng vẫn cần tích đức, bớt giết được cứ bớt."

Ông già cáu.

Nghĩ về Tiểu Tư, Ninh Thư nói: "Nếu con quỷ đó cực kỳ xấu xa, có chết cũng không hối cải vậy có cần siêu độ không ạ?"

"Siêu cái con khỉ, trường hợp này tiêu diệt cũng là tích đức."

Ông già dạy dỗ học trò xong lại dặn Ninh Thư giữ gìn sức khoẻ sau đó tắt máy.

Nói chuyện xong Ninh Thư thở dài mệt mỏi.

Cô về bàn làm việc, Tống Hề Hàm trán lấm tấm mồ hôi, mặt thì tái.

Khói đen chui ra khỏi người cô ta, gặp dương khí biến mất ngay tức khắc.

Tụ linh trận tập trung dương khí không ảnh hưởng đến những người khác.

Họ thấy sảng khoái, thoải mái, khác hẳn trạng thái ngày hôm qua.

Dương khí tập trung chỉ mang đến nỗi đau cho Tống Hề Hàm.

Ninh Thư hỏi Tống Hề Hàm: "Chị khoẻ không?"

Tống Hề Hàm không biết bị làm sao, cô ta chưa từng khó chịu vậy khi đi làm.

Tống Hề Hàm bất giác nhìn ra cửa, không biết khi nào Phong Dận mới đến.

Cô ta khó chịu lắm rồi.

Tống Hề Hàm nằm úp mặt lên bàn.

Ninh Thư đưa cho cô ta một cái bùa: "Chị cầm đi, linh lắm."

Tống Hề Hàm không nhận, bùa của Ninh Thư làm Phong Dận đau.

Tống Hề Hàm không cầm Ninh Thư cũng chẳng ép, cô cất bùa.Bùa của cô cũng đắt lắm chứ, người giúp việc nhà họ Tạ mua với giá một nghìn tệ mà vẫn bán chạy.

Tạ Vỹ Minh cũng mua kha khá.

Tống Hề Hàm đau đớn gồ gân xanh trên trán, cô ta rên khẽ, khói đen bay ra nhiều hơn.

Ninh Thư đến phải nhăn mày, tại sao trong người cô ta có nhiều âm khí quá vậy.

Chị sếp đi qua gõ bàn Tống Hề Hàm: "Tống Hề Hàm đi làm lại còn ngủ.

Không muốn làm thì đi về, đừng coi công ty là nhà cô."

Tống Hề Hàm định ngồi dậy nhưng không có sức.

Cô ta choáng váng, đầu đau như búa bổ, cơ thể như không nghe lời.

Đầu cô ta xoay mòng mòng, khó chịu muốn chết.

Thấy chị sếp vẫn định mắng Tống Hề Hàm, Ninh Thư bèn khuyên: "Chị ấy mệt thật, hay là..."

Ninh Thư chưa nói hết câu đã thấy Phong Dận máitóc tung bay, mắt đỏ lừ đứng sau lưng nhìn chằm chằm chị sếp.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 746: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Trừng phạt chị sếp


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phong Dận mắt đỏ lừ, mái tóc tung bay, đằng đằng sát khí bất thình lình đứng sau lưng chị sếp.

Chị sếp không cảm nhận được, vẫn đang luôn miệng trách móc Tống Hề Hàm.Bỗng nhiên Phong Dận đặt tay lên đầu chị sếp, sát khí ùn ùn kéo đến chui vào đầu chị ta rồi lan ra khắp cả người.

Chị sếp đứng im bặt, đôi mắt đờ đẫn như mất hồn.

Ninh Thư kéo mạnh chị sếp vào trong phòng làm việc của chị ta.Phong Dận dõi mắt lạnh lùng theo Ninh Thư, song còn lo cho người yêu nên bỏ qua cho Ninh Thư kéo chị sếp đi mất.

Kéo chị sếp đờ đẫn về phòng làm việc, Ninh Thư đóng cửa, dán bùa lên trán chị ta.

Sát khí bay ra dày đặc làm Ninh Thư hơi luống cuống.

Không cứu gấp chị sếp sẽ trở thành người hoại tử, sống không có linh hồn.

Ninh Thư gọi ngay cho Tạ Vỹ Minh, bảo ông ta qua đưa chị sếp đi nơi khác vì không làm phép được ở công ty.

Ninh Thư vạch rèm mành nhìn ra văn phòng bên ngoài, Phong Dận có vẻ nôn nóng, anh ta thì thầm gì đó vào tai Tống Hề Hàm.

Tống Hề Hàm mặt tái mét, môi trắng trợt.

Phong Dận vô cùng lo lắng, đồ đạc trong công ty có sự thay đổi hay sao mà lại nhiều dương khí thế này.

Tống Hề Hàm mệt do dương khí, Phong Dận chau mày, Tống Hề Hàm mà còn ở bên hắn thì sẽ bị âm khí nhập thể, kết cục hồn phi phách tán.

Hắn đợi nghìn năm mới tìm thấy cô ấy, hắn không thể nào buông tay, cũng không thể nào để cô ấy hồn phi phách tán.

"Chúng ta về nhà đã nhé, về nhà được không Hề Hàm?"

Phong Dận dụ dỗ nhỏ nhẹ.

Người Tống Hề Hàm vừa nóng vừa lạnh, hai thái cực liên tục đổi chỗ làm cô ta cực kỳ đau đớn.

Nghe thấy lời thì thầm của Phong Dận, Tống Hề Hàm lập tức cầm túi ra về.

Tống Hề Hàm đứng lên khó nhọc, Phong Dận đỡ eo cô ta, gần như cô ta phải dựa vào người Phong Dận mới đi được, thành ra người khác nhìn vào chỉ thấy Tống Hề Hàm đi vẹo người.

Bước đi chuệnh choạng nhưng lại không ngã.

Phong Dận và Tống Hề Hàm đi về, Ninh Thư dán thêm bùa vào người chị sếp.

Cô không có đồ nghề ở đây, không đuổi tà khí hộ chị ta ngay được.

Một lát sau Tạ Vỹ Minh đến sai người dìu chị sếp đi ra.

Ông ta hỏi Ninh Thư: "Bác phải làm gì bây giờ?"

Ninh Thư ngồi vào trong xe nói: "Đi về nhà, cháu để hết đồ ở nhà."

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Ninh Thư lên tầng lấy túi bao bố.

Đi xuống phòng khách thấy Tạ Ý Viễn nhìn chị sếp chằm chằm, anh ta hỏi: "Gì thế này?"

Ninh Thư phớt lờ anh ta, cô kéo cái bàn đặt kiếm gỗ đào, cành liễu, gạo nếp được ngâm mực chu sa lên trên, bày pháp đàn đơn giản.

Chị sếp ngồi trên ghế bị khó chịu, chị ta đứng lên ráo riết nhìn xung quanh hòng tìm đường chạy trốn.

Ninh Thư hất gạo nếp ra sàn, chị ta giẫm lên gạo chân bốc khói xuỳ xuỳ phải thu chân về ngay.

Thấy Ninh Thư dàn trận, Tạ Ý Viễn không nhịn được bật cười: "Cô chuẩn bị lên đồng à?"

"Câm mồm."

Tạ Vỹ Minh phệt đầu Tạ Ý Viễn.

Ninh Thư tạo tụ dương trận trong nhà, người chị ta bốc sát khí ngùn ngụt.

Gió lạnh gào rú, phòng khách chẳng khác nào địa ngục khiến người khác khó thở.

Tay Ninh Thư kẹp lá bùa, miệng niệm thần chú rồi phi bùa dán vào người chị sếp.

Chị ta ngửa mặt hét thé lên, sát khí bay ra nhiều hơn.

Ninh Thư nhăn mày, Phong Dận giận quá hay sao mà rất nặng tay với chị ta.

Sát khí dày đặc đã ăn mòn chị sếp, sợ là chị ta sẽ đoản mệnh.

Phong Dận ơi là Phong Dận.

Cái thể loại trong mắt tôi chỉ có mình em, ngoài em ra tất cả chỉ là rác rưởi, động vào em là hết cơ hội đầu thai như hắn đúng là nực cười.

Cái đồ không biết đúng sai.

Mặc dù chị sếp mắng hơi quá nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Trán Ninh Thư lấm tấm mồ hôi, nghiến răng làm phép.

Sau cùng chị sếp hét to ngất xỉu dưới sàn.

Tạ Ý Viễn đứng xem rung rung con ngươi mãi không cất được thành lời.

Ninh Thư lau mồ hôi, cô làm việc hơi quá sức.

Mẹ kiếp, vài lần như thế này nữa chắc cô chết sớm.Ninh Thư nói với Tạ Vỹ Minh: "Bác cho chị ta uống thuốc như của Tạ Ý Viễn.

Chị ta bị thương khá nặng, bác bồi thương bao nhiêu thì cứ đưa cho người ta đi."

Tạ Vỹ Minh lau mặt, buồn bã: "Gì vậy trời, còn không đuổi cô ta thì không biết tương lai còn có chuyện gì."

Ninh Thư xua tay, uống nước ừng ực: "Chị ta chỉ khiển trách nhân viên lười biếng đã bị thế này.

Bác mà đuổi cô ta, cháu đảm bảo cả công ty bác thành công ty ma."

Mà không, tất cả sẽ thành thức ăn của Phong Dận.

Tạ Vỹ Minh nhăn mặt thở dài: "Thế bác phải làm gì đây, hay là gọi thầy cháu đến?"

Ninh Thư lắc đầu, cô sẽ không gọi ông già đến.

Ông già mà đi không biết bọn trẻ ở nhà thế nào.

Tạ Ý Viễn lại gần hỏi: "Nãy em làm gì mà hiệu ứng gió giật ghê thế?"

Ninh Thư: →_→"Vận đen từ miệng anh mà ra hết."

Anh ta mà không tán tỉnh Tống Hề Hàm thì đã không bị Phong Dận mách Tống Hề Hàm bôi mỡ tử thi vào người.

"Thì anh vẫn chưa tin được mà."

Vết bầm đã lặn dần, có thể nhìn ra anh ta đẹp trai nhường nào.

Tất nhiên còn thua xa Phong Dận lưu manh có học thức.Ninh Thư mím môi, rồi sẽ có hôm tôi cho anh gặp ma, cho anh sụp đổ thế giới quan.

Tạ Vỹ Minh cho chị sếp nghỉ việc có lương hai tháng.

Xử lý trong vụ chị sếp, hôm nay Ninh Thư ăn tận ba bát cơm, Tạ Ý Viễn đến cạn lời: "Đạo quán nhà em nghèo vậy à?"

Ăn hơn chết đói.

Ninh Thư gai mắt Tạ Ý Viễn, cô trả lời lạnh nhạt: "Đạo quán nuôi mười mấy đứa trẻ mồ côi.

Thầy em xem phong thuỷ, xem bói toán, bắt ma đuổi quỷ cho người ta thì giàu sao được?"

Thấy Ninh Thư giận, Tạ Ý Viễn làm hoà: "Anh hỏi bừa ấy mà, có ý gì đâu.

Để hôm nào anh quyên góp cho đạo quán xem như cảm ơn ơn cứu mạng."

Ninh Thư lạnh nhạt: "Hờ, vậy em xin chân thành cảmơn."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 747: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Mãi mãi bên anh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bên này Ninh Thư làm phép trừ tà, bên kia Tống Hề Hàm cũng không khá hơn.

Âm khí trong người cô ta đã kích phát dưới tác dụng của tụ dương trận.Về đến nhà cô ta nằm co quắp trên giường, Phong Dận đau lòng ôm Tống Hề Hàm nhưng hắn ta lại gần chỉ khiến Tống Hề Hàm đau thêm.Tống Hề Hàm hoảng hốt, âm khí đang truyền từ người Phong Dận sang người cô ta.Âm khí gặm nhấm dần dần, càng để lâu Tống Hề Hàm càng nguy hiểm, sẽ biến thành một cơ thể vô hồn.Tống Hề Hàm đờ dẫn, cô ta vùi mặt trong lòng Phong Dận, khàn giọng hỏi: "Em sắp chết phải không?"

"Đừng nói bậy, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì."

Phong Dận tức giận: "Không được anh cho phép em đừng hòng chết."

Tống Hề Hàm rớt nước mắt, nhếch môi cười: "Được gặp anh là em mãn nguyện rồi."

"Dù giờ có chết em cũng bằng lòng.

Nhưng mà em rất muốn, rất muốn, rất muốn được ở bên anh."

Tống Hề Hàm sờ hàng lông mày sắc bén của Phong Dận: "Anh sẽ luôn như vậy còn em sẽ già đi theo năm tháng, chẳng bằng chết ngay bây giờ."

Phong Dận đỏ mắt, siết vòng tay ôm Tống Hề Hàm, hắn ta run nhè nhẹ, có chút do dự và lưỡng lự.Phong Dận hỏi thầm Tống Hề Hàm: "Anh muốn em mãi mãi ở bên anh, trường sinh bất tử cùng anh, em có muốn không?"

Tống Hề Hàm mỉm cười: "Em muốn, nhưng em cảm thấy em sắp chết rồi."

Viên ngọc màu trắng bay dần ra khỏi người Phong Dận, tuy có màu trắng nhưng lại bị luồng khí đen bao bọc.Viên ngọc dừng lơ lửng trước mặt Phong Dận, nó vừa ra ngoài cảnh vật xung quanh biến thành màu đen, âm thanh cũng biến mất như thể viên ngọc có sức mạnh hút sạch vạn vật.Phong Dận hôn trán Tống Hề Hàm: "Em có thật sự muốn sống mãi cùng anh không?"

"Em muốn, được ở bên anh là em hài lòng."

Tống Hề Hàm ngắm nhìn đôi mắt, lông mày, mũi, môi của Phong Dận.Phong Dận mỉm cười lãng tử, nói lời yêu thương: "Ngoan lắm."

Phong Dận đặt viên ngọc kề miệng Tống Hề Hàm: "Há miệng ra nuốt nó xuống."

Tống Hề Hàm tin tưởng Phong Dận, cô ta há miệng nuốt viên ngọc.

Chợt, cô ta như như bị vô số cây kim chọc vào đầu.Tống Hề Hàm ôm đầu la hét đau đớn.

Mái tóc cô ta tung bay, âm khí và sát khí lao như điên vào trong người cô ta.Phong Dận ôm Tống Hề Hàm, thủ thỉ an ủi bên tai: "Không sao đâu Hề Hàm, nhẫn một lúc là khoẻ, nhẫn một lúc rồi sẽ qua đi, rồi chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."

"A a..."

Cảm giác toàn thân như nứt toác, tháo xương ra lắp lại xương mới.Gương mặt Tống Hề Hàm thay đổi nhẹ, khoé mắt hơi xếch lên quyến rũ, da cô ta tái trắng, môi tím thẫm.Mỗi giây trôi qua đều là đau khổ, Tống Hề Hàm ngỡ mình sắp tan biến nhưng vẫn có giọng nói dịu dàng thủ thỉ bên tai, mở đường, dẫn lối cô ta.Tống Hề Hàm không chịu nổi ngất xỉu.Phong Dận nới vòng tay, vạch cổ áo Tống Hề Hàm nhìn bông hoa màu đen nằm dưới xương quai xanh.Phong Dận cười, thành công rồi.Hắn ta đặt lưng nằm ôm Tống Hề Hàm, kể từ giờ hai người mãi mãi bên nhau.Tống Hề Hàm ngủ dậy không thấy đau nữa, ngoảnh sang thấy Phong Dận đang ngủ, cô ta không kiềm được vuốt ve đường nét khuôn mặt hắn.Cô ta dừng tay ở bờ môi, mắt không rời đôi môi ấy.Tống Hề Hàm đang ngây người thì bị cầm cổ tay, Phong Dận mở mắt nhìn Tống Hề Hàm.Tống Hề Hàm đỏ mặt, ngây ngốc hỏi: "Em vẫn chưa chết?"

"Đồ ngốc."

Phong Dận dí mũi Tống Hề Hàm: "Anh làm vậy em sẽ không trách anh chứ?"

"Anh làm gì em thế, tại sao em lại bình thường?"

Tống Hề Hàm ngọ nguậy, cơ thể khoẻ khoắn chưa từng có, trong người cũng như có vô tận sức mạnh.Phong Dận ngập ngừng một lúc: "Em không còn là con người, đúng hơn là nửa người nửa quỷ."

Tống Hề Hàm: ???"

Người phàm trần không chịu nổi âm khí và sát khí của anh, em thân mật với anh, lâu dài sẽ hồn phi phách tán."

Phong Dận mím môi buồn bã, nét buồn trên gương mặt tuyệt đẹp chỉ khiến người nhìn say đắm.Tống Hề Hàm nắm tay Phong Dận: "Em không trách anh, anh làm tất cả để cứu em, không thì em đã biến mất rồi.

Đúng rồi, anh cho em ăn gì thế?"

Cô ta nhớ mang máng hôm qua Phong Dận cho cô ta ăn gì đó.Phong Dận nói: "Là Quỷ Vương Đan nghìn năm hình thành."

Tống Hề Hàm vội hỏi: "Anh cho em Quỷ Vương Đan thì anh có bị làm sao không?"

"Yêu hơn một chút thôi, tu luyện từ từ là được.

Em mà hồn phi phách tán sẽ không có cơ hội chuyển kiếp, anh sẽ không bao giờ gặp em, như vậy một Quỷ Vương Đan không là gì."

Phong Dận xoa đầu Tống Hề Hàm dịu dàng tình cảm."

Anh chỉ cần em ở bên anh, anh sống đến tận bây giờ chỉ để gặp lại em."

Tống Hề Hàm cực kỳ xúc động, cô ta nhào vào lòng Phong Dận: "Anh tốt với em quá, nếu được em cũng nguyện ở bên anh."

Tống Hề Hàm ngửa mặt hôn Phong Dận, đè lên người Phong Dận hỏi ý: "Em cũng đã là quỷ vậy sẽ không sao nhỉ?"

"Cứ việc, em sẽ không bị làm sao."

Phong Dận cười.Hôm sau Ninh Thư đi làm lại thấy Tống Hề Hàm đi làm khoẻ re.Ninh Thư hoang mang tột độ, với tình trạng không chết cũng phải lột xác ngày hôm qua, đáng lẽ hôm nay cô ta phải nghỉ làm.Vậy mà Tống Hề Hàm trông rất khoẻ, khác mỗi chính là da cô ta hơi tái, hơi thiếu sinh khí.Nhưng ngực cô ta phập phồng chứng tỏ còn hít thở, còn là người sống.Lạ thật.Ninh Thư qua chào Tống Hề Hàm: "Hôm qua chị ốm thế mà sao nay lại đi làm, chị đã khoẻ hơn chưa?"

Tống Hề Hàm ngẩng đầu nói chuyện lạnh lùng: "Chị khoẻ nhiều rồi, cảm ơn em đã quan tâm."

Ninh Thư nhìn cô ta chằm chằm, hoài nghi: "Sao em thấy chị xinh hơn ấy nhỉ?"

Tại sao chỉ qua một đêm mà Tống Hề Hàm xinh hẳnhơn xưa.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 748: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Người có quỷ khí


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất nghi ngờ, hôm qua như sắp chết, hôm nay như bông hoa ngát hương.Đuôi mắt Tống Hề Hàm hơi xếch lên, cô ta trông quyến rũ, toả ra mùi của phụ nữ.Trước đây Tống Hề Hàm có đẹp nhưng là kiểu tươi trẻ, không phải kiểu phụ nữ quyến rũ như hôm nay.Ninh Thư: →_→Cô ta chơi trò gì hay vậy, sao thấy mình tụt hậu thế nhỉ.Ninh Thư không rời mắt khỏi mặt Tống Hề Hàm nhưng không tìm thấy âm khí và sát khí trên người cô ta.Cô hoang mang.Ninh Thư ôm cái đầu toàn dấu hỏi chấm về ghế của mình.Cô lén bôi nước mắt trâu lên mí mắt, nhìn xung quanh nhưng không thấy Phong Dận.Phong Dận đi đâu rồi?Không thấy Phong Dận nhưng bù lại cô nhìn thấy quỷ khí đang toả ra từ người Tống Hề Hàm.Quỷ khí?

Chỉ có quỷ mới quỷ khí, tại sao cô ta có nó, cô ta có phải quỷ đâu.Ninh Thư vò đầu thắc mắc.Thấy Tống Hề Hàm sinh hoạt bình thường, Ninh Thư đến phải nghi ngờ tụ dương trận mất tác dụng, chứ tại sao lại không ảnh hưởng Tống Hề Hàm.Trong người cô ta có âm khí và sát khí, lẽ ra đi làm sẽ bị khó chịu, lạ, quá lạ.Buồn thay bao công sức của cô.Ninh Thư đằng hắng lấy tiếng, đang định bắt chuyện với Tống Hề Hàm mà cô ta đã quay sang gàn trước: "Xin lỗi, chị cần làm việc, mong em đừng làm phiền chị."

Ninh Thư: ...Ninh Thư tức cào tim cào phổi, ngoảnh đi nơi khác liền thấy có con quỷ ngồi ở góc ngoài chăm chăm nhìn Tống Hề Hàm.Ninh Thư chưa gặp nó bao giờ, quỷ mới à?Vừa tiêu diệt một con, con mới lại đến?Trong văn phòng có tụ dương trận, nó không dám vào nên chỉ biết ngồi xó ngoài nhìn miếng thịt ngon Tống Hề Hàm.Ninh Thư khó hiểu, lúc đi vệ sinh lại thấy hai con quỷ ở trong phòng vệ sinh.Ninh Thư: ...Cái gì vậy, công ty của Tạ Vỹ Minh sắp trở thành công ty ma theo đúng nghĩa đen à.Ninh Thư rất hoang mang.Bọn quỷ không hại người nên Ninh Thư không có lý do tiêu diệt chúng nó.Cô cần biết rõ chuyện mà mình không biết.Ninh Thư dùng bùa giữ chân một con quỷ bị lòi mắt, cổ hằn vết dây, nhìn là biết quỷ treo cổ."

Đạo...

đạo đạo đạo trưởng."

Quỷ treo cổ nói lắp, vừa nói vừa phải nhét lưỡi vào miệng mới nói được.Ninh Thư: →_→Sao đen thế nhỉ, chọn quỷ cũng chọn trúng cái con treo cổ oán khí dày đặc.Người tự sát rất nặng oán khí, Ninh Thư lại dán thêm bùa.Thanh niên gì trốn trong phòng vệ sinh nữ trông có khác nào biến thái không, có giỏi thì sang phòng vệ sinh nam nhiều dương khí đi.Quỷ treo cổ bị dán bùa bốc khói đen, cà lăm khó chịu: "Đạo...

đạo trưởng."

Ninh Thư hỏi: "Bọn bay tụ tập ở đây làm gì?"

Quỷ treo cổ nhét lưỡi vào miệng, trả lời: "Có có có... có Quỷ Vương Đan..."

Ninh Thư nắm được tin tức từ con quỷ nói mãi không thành câu.Tống Hề Hàm có quỷ khí vì Quỷ Vương Đan ở trong người cô ta?Quỷ Vương đan, nghe là biết chỉ có ở Quỷ Vương, tức là Phong Dận cho Tống Hề Hàm Quỷ Vương Đan?Người sống sờ sờ có Quỷ Vương Đan thế Tống Hề Hàm thuộc giống gì?Quỷ treo cổ liên tục nhét lưỡi vào miệng, cứ nhét vào lại bị trôi tuột ra, Ninh Thư liếc xéo hỏi nó: "Hay là đi đầu thai đi."

"Tôi, tôi cũng... muốn, nhưng tôi... tự sát."

Quỷ treo cổ nói.Trẻ con chết yểu, tự sát, chết đuối, mấy loại quỷ này rất dễ trở thành ma chơi.

Làm ma chơi lâu sẽ mất ký ức, biến thành hồn ma vất vưởng không có ý thức, chỉ chờ ngày hết sức mạnh và biến mất khỏi đất trời.Kiểu ma này sẽ tìm thế thân để cướp cơ hội đầu thai.Ninh Thư nghĩ rồi nói: "Tao siêu độ cho mày."

"Đạo...

đạo trưởng."

Quỷ treo cổ kích động.Ninh Thư gỡ bùa cho nó.Cô bấm pháp quyết, niệm thần chú siêu độ vong linh "Tịnh Thiên Địa Thần Chú" của Đạo gia."

Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên.

Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên.

Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên.

Càn la đáp na, động cương thái huyền.

Trảm yêu phược tà, độ quỷ vạn thiên...

đạo khí thường tồn.

Cấp cấp như luật lệnh."

Thần chú bay ra từ miệng Ninh Thư di chuyển xung quanh quỷ treo cổ.

Oán khí biến mất, sau cùng nó bị hút vào trong hố đen.Ninh Thư ngẩn người nhìn hố đen, vậy ra đây là địa phủ trong truyền thuyết à?Siêu độ xong Ninh Thư rời khỏi phòng vệ sinh, cô lại gặp mấy con quỷ đứng trong góc tối.Ninh Thư đến phải vỗ trán cạn lời.Rõ ràng, bọn quỷ đến vì Quỷ Vương Đan.

Tống Hề Hàm đã trở thành món mồi tranh giành của bách quỷ, mà mục tiêu chính của chúng là Quỷ Vương Đan trong người cô ta.Ninh Thư gọi điện cho ông già hỏi thêm thông tin về Quỷ Vương Đan.Đợi một lúc lâu sau Ninh Thư gọi lại lần hai để gặp ông già.

Kể ông già nghe Quỷ Vương Đan đang ở trong cơ thể người sống, khẳng định sắp tới sẽ có đại loạn.Ông già nghe chuyện hơi sững sờ: "Con người tu luyện được thì quỷ cũng vậy.

Nơi hấp thụ năng lượng của con người là đan điền còn quỷ thì có quỷ đan.

Quỷ sinh đan không được phép vào luân hồi, đủ mạnh sẽ biến thành hình người."

"Có điều ta chỉ được nghe về Quỷ Vương Đan chứ chưa từng gặp.

Nếu con người nuốt quỷ đan sẽ thành quái vật nửa người nửa quỷ."

Ninh Thư giật mình: "Nửa người nửa quỷ mạnh lắm sao thầy?"

"Không, nếu đúng như ta suy đoán, cô ta có thọ vô cùng lâu.

Nhưng một khi Quỷ Vương Đan hết năng lượng, cô ta cũng sẽ chết, mà đó còn là cái chết xoá sổ linh hồn, vĩnh viễn không có kiếp sau."

"Cô ta chỉ còn duy nhất cách sống bám vào Quỷ Vương Đan, khi Quỷ Vương Đan rời khỏi cơ thể cũng là lúc phần hồn và phần thịt tan biến."

Có lời của thầy, Ninh Thư mới yên tâm vì Tống Hề Hàm không bỗng dưng biến thành quái vật ghê gớm.Nhưng mà sống cực lâu cực lâu như Phong Dận thì cũng ghê gớm lắm rồi.Cô đang khá quan tâm chuyện khác, cô hỏi ông già: "Quỷ Vương không có Quỷ Vương Đan có bị yếu đi không thầy?"

"Tất nhiên rồi nhóc, Quỷ Vương Đan là căn nguyênsức mạnh, âm khí sát khí tu luyện tích trữ tất cả trong đó."

Ông già nói: "Convẫn còn non, đừng tưởng Quỷ Vương không có Quỷ Vương Đan là con tiêu diệt đượchắn."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 749: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Dốc sức tận dụng cơ hội


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ông già biết sức đồ đệ của mình, ông nói: "Cứu được con trai ông Tạ thì mang tiền về luôn."

Ninh Thư: Con muốn tiêu diệt Quỷ Vương, con muốn tiêu diệt Quỷ Vương..."

Nhưng mà công ty của bác Tạ toàn là quỷ."

Ninh Thư nói: "Bác ấy bảo quét sạch quỷ sẽ hậu đãi chúng ta."

"Còn sống còn kiếm ra tiền, chết rồi chỉ mang theo được manh chiếu rách.

Con không đánh lại Quỷ Vương đâu, đừng có tham lam, ăn ít tiền không sao hết."

Ninh Thư cũng không biết nói sao: "Thế thầy ở nhà giữ sức khoẻ, con sẽ về sớm ạ."

Ninh Thư cúp máy đi về phòng làm việc.Phong Dận đang đứng bên cạnh Tống Hề Hàm, hình như do không có Quỷ Vương Đan nên hắn ta trông hơi khác.Phong Dận của ngày xưa dễ dàng điều khiển âm khí trong người.

Còn nay âm khí đang tự động bay ra một ít, linh hồn cũng trông không được như người thật.Ngay cả bộ quần áo đỏ cũng bớt loá mắt.Tóm lại cảm giác như đang xem phim chất lượng Full HD, đùng một cái chỉ còn 480P, hình ảnh cứ mờ mờ.Xem ra Phong Dận bị ảnh hưởng khá nhiều khi không có Quỷ Vương Đan.Tặng Quỷ Vương Đan để cứu Tống Hề Hàm, ôi, quả là tấm chân tình nghìn năm, từ giờ chúng ta đã có thể thọ sánh ngang trời, ở bên nhau mãi mãi.Ninh Thư cảm động rớt nước mắt.Không biết đằng ấy ở bên một người hàng nghìn năm có thấy ghét người ta không nhỉ.

Đâu ai dám khẳng định sẽ mãi yêu, không bao giờ mệt mỏi.Trên đời này có mãi yêu, thì đã không có "lời nguyền bảy năm".Phong Dận và Tống Hề Hàm vành tai chạm tóc mai, tình tứ ngay trong công ty.

Cậy không ai thấy làm trò xấu hổ giữa chốn đông người.Ninh Thư uống một ngụm nước, cặp quỷ bên cạnh âu yếm mà cô vẫn phải giả vờ bị mù.Phong Dận hôn tóc Tống Hề Hàm rồi vươn tay bắt con quỷ trốn trong góc, con quỷ bị xoá ý thức, sức mạnh linh hồn bị Phong Dận hấp thụ.Nhìn thấy cảnh ấy, Ninh Thư trào dâng nỗi lo.

Phong Dận không có Quỷ Vương Đan nhưng hút linh hồn quỷ khác dễ như chơi như vậy thì trước sau gì cũng sẽ mạnh như xưa.Lúc đó cô còn làm ăn được gì nữa.Phong Dận ngang ngược ăn hết tất cả ma quỷ trốn trong công ty vì thèm thuồng Quỷ Vương Đan.Bọn quỷ con thành năng lượng của Phong Dận hết.Ninh Thư mím môi, tình hình chuyển biến theo chiều hướng phức tạp.

Dù ma quỷ kéo đàn đến cướp Quỷ Vương Đan trong người Tống Hề Hàm nhưng không đủ mạnh để bắt Phong Dận phải đánh nhau.

Ma hay quỷ đều thành thức ăn dâng tận miệng Phong Dận, Phong Dận hấp thụ năng lượng chẳng mấy chốc sẽ mạnh trở lại.Mệt mỏi quá mà.Cô cần đánh rắn trước, nhưng đánh trước thế nào đây?Ninh Thư bức bối gõ bàn phím cành cạch.Chắc đây là cách mà Phong Dận giải quyết gọn gàng vấn đề sát khí nhập thể Tống Hề Hàm trong cốt truyện.Hết giờ làm Ninh Thư vẫn không nghĩ ra đối sách.

Kế hay kế đỉnh thế nào cũng thành công cốc trước đối thủ mạnh ngoài sức tưởng tượng, chỉ còn cách dốc hết sức tận dụng cơ hội thôi.Ông trời mới bất công làm sao, cô đây luyện Tuyệt Thế Võ Công mãi không có tiến triển mà người ta thì có miếng ăn dâng tận miệng.Thế giới hiện đại khống chế cô nhiều mặt.

Có thể cô bị khống chế đủ đường vì điểm vũ lực thấp, đến một ngày nào đó, khi điểm vũ lực của cô lên đến hàng nghìn, chục nghìn, cô không tin quy luật đất trời khống chế được mạnh như hôm nay.Hết giờ làm việc, Tống Hề Hàm thu dọn đồ đạc ra về.

Ninh Thư thở dài cũng nối gót về theo, đợi tối đến nhân viên về hết mới quay lại công ty.Ra khỏi công ty gặp ngay Tạ Ý Viễn đáng ra nên chết dí trong nhà, lại đang lân la bắt chuyện với Tống Hề Hàm.Tống Hề Hàm có vẻ hơi bực còn Tạ Ý Viễn kia hớn hở lắm.Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên mí mắt nhìn thấy Phong Dận mắt đỏ lừ, bốc khí đen ngùn ngụt, đang đứng ngay bên cạnh khinh miệt Tạ Ý Viễn.Tạ Ý Viễn không hề hay biết, anh ta còn định lấy cớ cầm tay người thương.Ninh Thư: →_→Đúng là chán sống, quyết chết bằng được mới thôi.Cô chẳng muốn nhọc lòng cứu anh ta thêm lần nữa.

Có lần thứ hai thì thôi khỏi cứu, cho anh ta đi luôn.Ninh Thư gọi to: "Tạ Ý Viễn."

Tạ Ý Viễn thu tay về, ngoảnh sang nhìn Ninh Thư.Tống Hề Hàm cũng quay qua nhìn cô với vẻ thắc mắc, phỏng đoán mối quan hệ giữa Ninh Thư và Tạ Ý Viễn.Ninh Thư quệt nước mắt trâu vào tay, đi qua kéo cổ áo Tạ Ý Viễn."

Em làm gì đó."

Tạ Ý Viễn giãy người: "Bỏ ra."

Ninh Thư bôi ngón tay dính nước vào mí mắt Tạ Ý Viễn, ghé lại gần nói lạnh lùng: "Anh muốn gặp quỷ mà, em cho anh xem."

Nói xong cô dán bùa vào lưng Tạ Ý Viễn."

Anh đang nói chuyện với người... ta..."

Tạ Ý Viễn bỗng im bặt, trợn mắt nhìn Tống Hề Hàm... và người đàn ông mặc đồ đỏ bên cạnh.Nhìn thấy hai người bốc khói dày đặc, Tạ Ý Viễn câm nín vì sợ, mấp máy môi nhưng không nhả được một chữ, mặc cho Ninh Thư lôi đi.Gặp ma giữa ban ngày!Đi được một đoạn xa, không thấy bóng dáng Tống Hề Hàm và Phong Dận nữa Ninh Thư mới buông Tạ Ý Viễn, Tạ Ý Viễn sợ nhũn người ngồi dưới đất.Ninh Thư đá anh ta: "Có đứng lên không thì bảo, đằng sau anh..."

"Á..."

Tạ Ý Viễn la toáng lên lồm cồm bò dậy, quặp tay quặp chân đu lên người Ninh Thư: "Có ma!!!"

Ninh Thư né đầu ngoáy lỗ tai, đến bị điếc vì cái tên này."

Xuống."

Khổ thân mình, cô gái yếu ớt phải làm chỗ dựa cho một thằng đàn ông.Bao nhiêu hôm nói không chịu tin, nay mới gặp hai con đã sợ thế này?Miệng thì tôi không sợ, thấy ma cái cơ thể phản ứng hết sức tự nhiên.Tạ Ý Viễn tụt xuống, nói với Ninh Thư: "Em đỡ anh cái, chân anh hơi run."

"Đằng sau anh có con ma đang chạy theo.

Nó đang cầm cái tay bị gãy, chắc là chết do tai nạn giao thông."

Ninh Thư dọa tỉnh bơ."

Á!!!!!!"

Tạ Ý Viễn khỏi run chân, co giò chạy biến.Tạ Ý Viễn về đến nhà nằm lên ghế thở hồng hộc hơn chó làm Tạ Vỹ Minh tưởng thằng quý tử lại bị làm sao.Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Nó bị làm sao thế cháu?"

"Cố chấp cho lắm vào."

Ninh Thư liếc xéo: "Đã bảo người ta là hoa đã có chủ rồi mà còn cứ cố tình đập chậu cướp hoa."

Tạ Ý Viễn lau mồ hôi, không còn thiết tha gì nữahỏi Ninh Thư: "Đó là hai cái thứ gì?"
 
Back
Top Bottom