Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 690: Con rối giật dây - Truyền bá công pháp


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hơi bị cạn lời với Ngọc Linh Nhi: "Ra chỗ khác, muội không hiểu chuyện giữa ta và hắn."

Ngọc Linh Nhi giang hai tay như gà mái bảo vệ gà con: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy sư tỷ?

Sư tôn là sư phụ của chúng ta, sao sư tỷ lại đánh sư tôn."

"Ngoan, ra chỗ khác chơi."

Ninh Thư nói thêm: "Muội không hiểu nguyên nhân sâu xa."

"Nhưng sư tỷ à, dù thế nào sư tôn vẫn là sư phụ của chúng ta.

Sư tỷ đang giết thầy, đó là chuyện đại nghịch bất đạo.

Chúng ta đã bái nhập sư môn, sư tỷ không nên làm thế."

Thanh Hoa Quân ôm ngực chau mày, lồng ngực đau nhói do chấn động, thấy nha đầu che chở cho mình làm trái tim Thanh Hoa Quân càng đau hơn.Ninh Thư mất kiên nhẫn, cô vung tay hất bay Ngọc Linh Nhi nói mãi không chịu hiểu.Không cùng đẳng cấp, không mạnh bằng cô, luyên thuyên với cô cô không buồn nghe.Thế giới khắc nghiệt như vậy đấy, không phục thì đánh nhau, thua thì ngậm mồm.Ninh Thư chỉ hất nhẹ Ngọc Linh Nhi, Ngọc Linh Nhi xoay hai vòng chứ không bị thương, mà thực chất nhiêu đó cũng chẳng đủ làm bị thương người tu luyện.Thanh Hoa Quân thấy Ninh Thư ra tay với Ngọc Linh Nhi thì sầm mặt.Lại thấy Ngọc Linh Nhi đứng dậy được, không giống bị thương mới nhẹ lòng, nói lạnh lùng với Ninh Thư: "Chảy máu Ma tộc đúng là độc ác, con bé chẳng biết gì mà ngươi cũng ra tay với nó."

Ninh Thư vác rìu trên vai: "Đừng có hơi tí lại lôi huyết mạch vào để nói, làm như Nhân tộc toàn người tốt không bằng."

Thanh Hoa Quân đâm kiếm đến Ninh Thư, Ninh Thư né tránh và bổ rìu vào Thanh Hoa Quân.

Trái tim Thanh Hoa Quân nhói lên, cơ thể ngứa ngáy khó chịu.Thấy người của tông môn rơi vào thế hạ phong, người của Hoá Tiên Tông xông lên hỗ trợ.

Ma tộc vẫn án binh bất động vì đang có người xử lý Nhân tộc hộ chúng.Ninh Thư cười với người của Hoá Tiên Tông: "Định lấy nhiều địch ít à?"

Thanh Hoa Quân sẵng giọng: "Ngươi thâm nhập vào Hoá Tiên Tông hòng trộm thần khí Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông, ngươi là đồng đảng của Ma tộc."

Ninh Thư xua tay: "Đừng có nói thế, ta là chưởng môn của Trường Sinh Môn, không thuộc phe Ma tộc cũng chẳng thuộc phe Nhân tộc."

"Ngươi chẳng vì Huyền Dương Kiếm còn gì?"

Thanh Hoa Quân hỏi gặng.Lại thích nói chuyện cho ra nhẽ à, Ninh Thư giơ rìu: "Nói nhiều thế làm gì, đánh đi."

Cơ thể Thanh Hoa Quân ngứa ngáy, Ngọc Linh Nhi đã gãi liên tục.

Thấy vậy Thanh Hoa Quân càng ngứa hơn, hắn đưa Ngọc Linh Nhi rời khỏi chiến trường.Người trong cuộc đã đi mất, Hoá Tiên Tông không biết có nên đánh hay không.Ninh Thư vác rìu vô cùng dũng mãnh nên không khí bỗng trùng xuống.Ninh Thư trở về linh thuyền, nói: "Các ngươi cứ đánh đi, ta chỉ xem thôi hứa không nhúng tay."

Ma tộc và Nhân tộc cùng nhìn Ninh Thư, nhất là cha Tiêu Tố Tố bị cổ trùng cắn đay nghiến Ninh Thư: "Tiện nhân."

Ninh Thư chau mày: "Thế ta lùi xa hơn một chút, các ngươi đánh tiếp đi."

Linh thuyền lui ra xa một đoạn.Giang Nhạc hỏi Ninh Thư: "Chúng ta nên giúp bên nào ạ?"

Ninh Thư ngắm rìu: "Giúp gì mà giúp, chúng ta chỉ đến xem thôi."

Giang Nhạc thắc mắc: "Sư tôn nói muốn tạo tiếng cho Trường Sinh Môn mà?"

Ninh Thư bảo: "Ta đang tạo tiếng đ.

Ta đã đánh bại Thanh Hoa Quân của Hoá Tiên Tông, kẻ mạnh nhất ngã ra đất là đã lập uy rồi."

Thanh Hoa Quân là Hoá Thần trẻ nhất Hoá Tiên Tông mà hôm nay hắn ta còn mạnh hơn ngày trước nhiều.Ninh Thư nghĩ bụng, nếu không có kình khí và thần khí hỗ trợ, cô muốn thắng Thanh Hoa Quân cũng cố quá.Bởi vì cô tiến bộ mà Thanh Hoa Quân cũng tiến bộ.Giang Nhạc nhăn mặt: "Sư tôn không tin tưởng vào Trường Sinh Môn mà người thành lập sao?"

Ninh Thư cất Khai Thiên Phủ: "Nhân ma yêu tạo thành thế chân vạc, đây là cuộc chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc, những người mang dòng máu lai như chúng ta chẳng thể làm gì được.

Chúng ta chỉ có số ít, chúng ta chỉ cần sống, không cần tranh ánh hào quang với Nhân tộc và Ma tộc."

Giang Nhạc bặm môi: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ đứng xem?"

"Làm gì có chuyện đó, ghét ai thì cứ đánh thôi.

Đánh Ma tộc đi, Ma tộc uy hiếp nhiều đến chúng ta hơn."

Ma tộc hút máu cả đồng loại."

Ngươi dẫn mấy tiểu sư đệ đi đánh Ma tộc."

Ninh Thư bảo.Buồn sao.Hoàn cảnh bọn cô khá lúng túng, chẳng có chỗ đứng giữa Nhân tộc và Ma tộc.Ninh Thư cho mỗi đệ tử nhỏ một pháp khí, dặn dò: "Đừng đánh với Ma tộc mạnh, không đánh được thì chạy, nhờ đại sư huynh bảo vệ các ngươi."

"Vâng thưa sư tôn."

Nhân tộc và Ma tộc giằng co một lát lập tức lao vào đánh nhau, tuy nhiên vẫn có một số người đề phòng Ninh Thư.Thế lực của Ninh Thư không so bì được với Nhân tộc và Ma tộc.Giang Nhạc dẫn mấy tiểu sư đệ đánh nhau với Ma tộc.

Ninh Thư luôn để ý các đệ tử, không để chúng bị thương.Thanh Việt đứng bên xem cuộc hỗn chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc: "Thật ra cô không cần thành lập tông môn.

Cho công pháp đã đủ rẽ sang lối đi khác, cô vất vả thế làm gì?"

"Có tông môn vẫn hơn."

"Tông môn chỉ hạn chế phổ biến công pháp."

Thanh Việt nói: "Có tông môn sẽ có chênh lệnh lợi ích."

Ninh Thư day trán, xem ra cô phải làm gì đó.Trước đây Ninh Thư coi Tuyệt Thế Võ Công là công pháp của tông môn, không được phép truyền ra ngoài vì sợ bị Nhân tộc hoặc Ma tộc tu luyện công pháp.Nhưng đâu phải tất cả nhân ma trong thế giới này đều được gia nhập Trường Sinh Môn, đưa Trường Sinh Môn trở thành tông môn của nhân ma.Ninh Thư phóng kình khí cứu một đệ tử, đệ tử được đưa về thuyền.

Lần đầu tiên giết người nên mặt mũi tái mét, nôn thốc nôn tháo cực kỳ đáng thương.Ninh Thư không an ủi nó, tu luyện tức đang chiến đấu với số phận, chiến đấu với chính bản thân mình, giết người là chuyện cần phải vượt qua.Một lát sau Giang Nhạc dẫn các đệ tử về.

Có đệ tử bị thương, Ninh Thư cho chúng ăn đan dược chữa trị.Ninh Thư điều khiển linh thuyền về tông môn.Về đến tông môn, Ninh Thư ngồi trên ghế trong đại điện nói với các đệ tử: "Ta định truyền bá công pháp ra ngoài."

Các đệ tử không có phản ứng, chỉ riêng Giang Nhạc chau mày hỏi: "Sư tôn, công pháp là công pháp của tông môn mà?

Ngày dạy cho đệ tử đã thề không cho truyền ra ngoài, không cho người ngoài tu luyện, sao nay lại định truyền bá?"
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 691: Con rối giật dây - Nhiệm vụ thất bại


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thần khí không cho luyện hoá, công pháp tông môn muốn truyền bá ra ngoài.Giang Nhạc không hiểu Ninh Thư đang nghĩ gì nữa, lúc thế này lúc thế kia, coi tông môn như trò đùa.Ninh Thư bảo: "Cho nhân ma khác tu luyện cũng hay."

Giang Nhạc mím môi: "Đến khi tông môn lớn mạnh, gia nhập tông môn sẽ được tu luyện.

Truyền bá công pháp thì lập tông môn còn ý nghĩa gì nữa."

Ninh Thư nhìn Giang Nhạc: "Phổ biến chỉ có tốt, là tông môn duy nhất của nhân ma tại sao lại không có ý nghĩa."

"Giang Nhạc, hình như ngươi rất có ý kiến?"

Ninh Thư nhìn Giang Nhạc từ trên cao.Giang Nhạc chắp tay: "Đồ đệ không dám, đồ đệ chỉ suy xét từ góc độ tông môn."

Ninh Thư ừ bảo: "Đi tu luyện đi, Thư Lan ở lại."

Lý Thư Lan hành lễ chào Ninh Thư: "Đồ đệ bái kiến sư tôn."

Lý Thư Lan ngày càng xinh đẹp, cô cười hỏi: "Sống ở tông môn thấy thế nào?"

Lý Thư Lan trả lời: "Rất vui ạ."

"Ừm, lo chuyện tông môn nhiều hơn nhé."

Ninh Thư dặn Lý Thư Lan.Lý Thư Lan vâng dạ."

Tu luyện chăm chỉ vào.

Ngươi thấy ta truyền bá công pháp là đúng hay sai?"

Ninh Thư hỏi Lý Thư Lan."

Đồ đệ theo ý sư tôn."

Lý Thư Lan trả lời thông minh."

Ta đang hỏi ý kiến của ngươi mà?"

Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan.Lý Thư Lan nói: "Sư tôn làm đúng ạ."

Ninh Thư: ...Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Thư vẫn quyết định truyền bá công pháp ra ngoài.

Cô đến Hắc Thành dạy một số nhân ma, về việc họ có tu luyện hay không là chuyện của họ.Ở một nơi khác, Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi khá khổ sở, không biết trúng độc gì mà ngứa không chịu được.

Thanh Hoa Quân tu vi cao có thể chặn lại cơn ngứa, Ngọc Linh Nhi thì không, gãi ngứa liên tục.Ngọc Linh Nhi nằm không cũng trúng đạn, mục tiêu của Ninh Thư là Thanh Hoa Quân, do Ngọc Linh Nhi đứng gần nên hít phải bụi độc.Thấy Ngọc Linh Nhi gãi trầy mặt mũi, Thanh Hoa Quân sốt ruột đi tìm thuốc giải.Do Thanh Hoa Quân bận tìm thuốc giải cho mình và Ngọc Linh Nhi nên không tham gia đại chiến Nhân Ma.Ninh Thư dẫn đệ tử đến tham gia đại chiến Nhân Ma, bản chất là cho đệ tử tập luyện.Vậy mà Trường Sinh Môn đã được nhiều người biết đến hơn.Ninh Thư nhờ Thanh Việt đưa mình đi khắp nơi vì Thanh Việt giỏi dịch chuyển, cô sẽ dạy công pháp nếu gặp nhân ma.Ninh Thư hỏi Thanh Việt: "Chuyện đột phá hư không của cậu đến đâu rồi?"

Thanh Việt thở dài: "Vẫn đang xác định điểm ngoài thế giới nhưng chưa tìm thấy."

Ninh Thư chỉ biết động viên: "Cứ từ từ thôi, thể nào cũng tìm thấy ấy mà.

Dù ta không biết quy luật của nó là như thế nào nhưng ta tin nó có quy luật."

Ninh Thư hỏi 2333:" Làm thế nào để xác định vị trí lỗ sâu?"

2333 trả lời: "Có vô số lỗ sâu và chúng ta tính toán được khoảnh cách giữa hai điểm.

Hệ thống tính toán và xác định được vị trí lỗ sâu nhưng cũng có lúc tính lệch.

Rong biển phải tự dựa vào bản thân để bước ra ngoài thế giới."

Đậu xanh rau má, phức con nhà bà tạp.Ninh Thư nhìn Thanh Việt: "Cứ từ từ rồi sẽ tìm thấy điểm đột phá, ta tin cậu."

Thanh Việt chỉ nhìn Ninh Thư, miễn cho câu trả lời.Ninh Thư bị Thanh Việt khinh bỉ trong thầm lặng: "Cậu muốn nói gì cứ việc nói."

Thanh Việt lắc đầu: "Ta không có gì để nói."

Ninh Thư: ...Đại chiến Nhân Ma lên đến đỉnh điểm, một vài Ma tộc yếu hơn nhân lúc hỗn loạn xâm nhập địa bàn Nhân tộc hòng giết con người.Ninh Thư thấy sẽ thẳng tay giết các Ma tộc đó, không chừa một ai.Ninh Thư đoán nhiệm vụ này sắp kết thúc.

Trường Sinh Môn đã đi vào nề nếp, đệ tử ngày một nhiều, chắc do có tiếng nhờ đại chiến Nhân Ma.Một số nhân ma chủ động đến xin gia nhập Trường Sinh Môn.Giang Nhạc ngày càng cho thấy mình là một đệ tử xuất sắc trong số tất cả các đệ tử.

Cậu ta có khí chất của người lãnh đạo nhưng cũng có tính cách xông xáo, hiên ngang của trai trẻ.Giang Nhạc gặp Ninh Thư sẽ mỉm cười chắp tay chào một tiếng sư tôn.Thỉnh thoảng Ninh Thư mới kiểm tra tình hình tu luyện của Giang Nhạc.

Tốc độ rất nhanh, kình khí hoá hình ngày càng sắc nét.Kình khí hình hổ phóng ra gầm to như một con hổ thực thụ.Mới đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ không bằng tu luyện công pháp tu chân, nhưng càng về sau sẽ càng mạnh hơn.Hơn nữa Tuyệt Thế Võ Công còn có tác dụng bồi dưỡng cơ thể, điều chỉnh gen.Ninh Thư nheo mắt nhìn con hổ dữ tợn mà Giang Nhạc phóng ra."

Sư tôn, đồ đệ có luyện đến mức lợi hại như sư tôn không ạ?"

Giang Nhạc hỏi Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu bảo: "Có thể."

Giang Nhạc lại hỏi: "Có vượt qua sư tôn không?"

Ninh Thư: →_→"Thưa sư tôn?"

Giang Nhạc nhìn Ninh Thư."

Có thể."

Giang Nhạc cường gượng gạo: "Càng mạnh càng dễ bề bảo vệ tông môn."

Ninh Thư chỉ cười cho qua.Thanh Việt nghiên cứu cả ngày lẫn đêm việc đột phá hư không, rời khỏi thế giới mà hắn đã sống quá lâu này.Hắn trầm mê trong nghiên cứu không màng việc khác.Ninh Thư vỗ vai Thanh Việt: "Cậu cứ nghiên cứu đi nhé, chắc là ta sắp phải đi đấy."

"Ừ."

Thanh Việt gật đầu."

Cố lên."

Ninh Thư cười động viên.Cô đã thay đổi cuộc đời Tiêu Tố Tố, không còn cấm chế và rất ít người giết được Tiêu Tố Tố với thực lực hiện giờ.

Cô sắp được rời khỏi thế giới rồi.Ninh Thư mới khoanh chân trên giường định tu luyện thì giọng 2333 vang trong đầu: "Nhiệm vụ thất bại."

Thất bại?!Ninh Thư chưa kịp ngạc nhiên đã bị mạnh đánh vào linh hồn.

Linh hồn tan tác, sắp tan biến thì được một sức mạnh khác bảo vệ.Ninh Thư đau đến chết đi sống lại, vậy ra đây là cảm giác bị xoá sổ.Về không gian hệ thống, Ninh Thư gục ngã trên sô pha.

Cô ôm cái đầu đau như búa bổ, lực xoá sổ vẫn còn vương trong linh hồn cô.Chẳng biết đã qua bao lâu, cảm giác xé rách linh hồn mới biến mất.Ninh Thư nhìn linh hồn, linh hồn cô hơi mờ.

Cô tạm gác lý do thất bại nhiệm vụ để tu luyện linh hồn trước.Sau khi linh hồn dày hơn, Ninh Thư mới gào lên hỏi 2333: "Tại sao nhiệm vụ thất bại?"

Cô đã thay đổi số phận Tiêu Tố Tố, xoá cấm chế và cũng nâng cao sức mạnh, tại sao lại thất bại?Yêu cầu của cô ta là thoát khỏi sự ràng buộc củahuyết mạch còn gì?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 692: Con rối giật dây - Xoá sổ linh hồn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không biết cô làm sai ở đâu mà lại thất bại nhiệm vụ.Nếu Tiêu Tố Tố yêu cầu biến cô ta thành Nhân tộc hay Ma tộc hoàn chỉnh, vậy thì cô mới có lỗi.Lần này không có bùa hộ mệnh cô đã bị xoá sổ thật.Ninh Thư hỏi 2333: "Tại sao thất bại?"

2333 suy tư: "Người ủy thác Tiêu Tố Tố quyết định cô thất bại."

Ninh Thư càng bực hơn.Người ủy thác Tiêu Tố Tố xuất hiện trong không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi cô ta: "Tại sao quyết định tôi thất bại?"

Tiêu Tố Tố bặm môi, mãi rồi mới nói: "Cô không làm gì cả nhưng tốc độ tu luyện rất nhanh, cô luôn nhặt được thiên tài địa bảo, có được thần khí, thành lập tông môn."

"Ta tư chất kém, cô không hề thay đổi cuộc đời của ta."

Tiêu Tố Tố nói.Ninh Thư chau mày: "Không mạnh lên thì làm sao thoát khỏi ràng buộc của huyết mạch?"

"Nhưng cô đánh đâu thắng đó, có người giúp đỡ cô còn ta thì không."

Tiêu Tố Tố nói: "Ta trả giá linh hồn, ta không hài lòng về những gì cô đã thể hiện."

Nói thẳng ra là thấy Ninh Thư sống quá xuôi chèo mát mái, trong khi cô ta khổ sở biết bao nên ngứa mắt."

Ok, ok..."

Ninh Thư không còn gì để nói, cô hỏi: "Vậy cô sẽ nhờ người khác thay đổi cuộc đời cho cô?"

Tiêu Tố Tố lắc đầu: "Không."

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm xua tan cơn bực dọc."

Tức là cô không cần thay đổi cuộc đời nữa?"

Ninh Thư chau mày.Tiêu Tố Tố trầm ngâm: "Ta định trở lại."

"Nghĩa là sao?"

Ninh Thư ngạc nhiên: "Trở lại thế giới mà tôi đã thay đổi cuộc đời cho cô?"

Tiêu Tố Tố gật đầu.Ninh Thư liếc xéo, sầm mặt: "Quyết định tôi thất bại nhưng lại muốn về thế giới tôi đã thay đổi cuộc đời cho cô.

Có chơi mà không có trả, không định trả giá bằng sức mạnh linh hồn đúng không?"

Tiêu Tố Tố bặm môi không trả lời.2333 cất tiếng: "Vi phạm quy định giao dịch, xoá sổ."

Tiêu Tố Tố thảng thốt, linh hồn cô ta đang biến mất, cô ta hét: "Ta không trở lại nữa, hãy tha cho ta, hãy tha..."

Linh hồn Tiêu Tố Tố đã biến mất, trong không gian vẫn còn vọng tiếng la hét đau đớn của Tiêu Tố Tố.Một linh hồn bị xoá sổ ngay trước mặt làm Ninh Thư hãi hùng khiếp vía.

Nếu cô không có bùa hộ mệnh, cô đã tan thành mây khói như Tiêu Tố Tố.Ninh Thư day trán mệt mỏi."

Người ủy thác cũng bị xoá sổ à?"

Ninh Thư hỏi 2333, cô cứ tưởng chỉ người thực thi nhiệm vụ mới bị xoá sổ, không ngờ người ủy thác cũng có thể.2333 nghiêm giọng: "Cho cơ hội thay đổi cuộc đời thì phải tuân thủ quy định trả giá bằng sức mạnh linh hồn.

Bao nhiêu người muốn mà có cơ hội này đâu."

Thôi vậy, xem như làm không công nhiệm vụ này.2333 dặn Ninh Thư: "Lần sau trước khi nhận nhiệm vụ, nhớ nói cho người ủy thác biết phải trả cái giá đắt nếu xác định nhờ thay đổi cuộc đời."

Ninh Thư gật đầu: "Ta biết rồi."

Lần này bị thiệt, phí mất cái bùa hộ mệnh mua bằng sáu mươi công đức."

Mà người ủy thác nói nhiệm vụ thất bại là thất bại à?"

Thất bại thì bị xoá sổ, người ủy thác bảo thất bại là thất bại, thế cô có bao nhiêu bùa hộ mệnh cũng chẳng đủ dùng.2333 trả lời: "Không chỉ riêng từ quyết định của người ủy thác mà còn có hệ thống tính toán khác.

Nhiệm vụ này có rất nhiều lỗi, cô rời đi tất cả vận may cũng rời khỏi người ủy thác."

Ninh Thư: (ノ *t_t*) ノ ┴—┴ Rớt nước mắt lật bàn.Lại cảm thấy bị ruồng bỏ.Đúng là quân tốt thí mãi mãi là quân tốt thí, đừng có mơ mà được làm nhân vật chính!!!Ninh Thư chán đời nằm ườn ra ghế, ngủ!Thế giới đó tốt tính tặng thêm may mắn cho cô, nhưng mà cái gì mới xua được nỗi buồn trong cô đây.Mà thôi...Có nói nữa cũng chỉ toàn nước mắt.Ninh Thư luôn dặn lòng phải sống cho cuộc đời của người ủy thác.Vậy mà...Tất cả trở thành lỗi của cô.Ngủ vậy.Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư ngủ dậy không còn buồn như nãy nữa.Cô nói với 2333: "Tôi muốn xem diễn biến tiếp theo sau khi tôi rời khỏi thế giới đó."

Dù gì mình cũng thành lập tông môn nên Ninh Thư muốn xem sao."

Được."

2233 bảo: "Thế giới này sẽ tiếp tục phát triển theo những gì cô đã thay đổi."

Màn hình hiện ra trước mặt Ninh Thư, trong màn hình là cảnh Ninh Thư lúc chết.

Ninh Thư vẫn giữ nguyên tư thế đó nhưng quần áo bám bụi dày, xem ra cũng chết khá lâu."

Tôi mới đi thôi mà ở đó đã qua lâu nhỉ?"

Ninh Thư hỏi 2333."

Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau."

Ninh Thư xem màn hình.Giang Nhạc vào phòng, thấy Ninh Thư khoanh chân trên giường gục đầu như đang ngủ.Giang Nhạc chắp tay gọi: "Sư tôn."

Giang Nhạc đợi sư tôn trả lời nhưng cúi chào rất lâu mà sư tôn vẫn không động đậy.Cậu ta nhăn mày lại gần: "Sư tôn."

Giang Nhạc kề ngón tay ở lỗ mũi, không cảm nhận được hơi thở mới khiếp đảm rút tay về.Cậu ta mím môi, mắt hấp háy.Giang Nhạc không thông báo chuyện chưởng môn đã từ trần mà quỳ xuống khấu đầu ba cái với thi thể rồi cầm Khai Thiên Phủ bên cạnh.Khai Thiên Phủ rất nặng, do Giang Nhạc chưa luyện hoá Khai Thiên Phủ nên cầm rất mất sức.Giang Nhạc mỉm cười nhìn Khai Thiên Phủ trong tay, lại nói với thi thể: "Sư tôn khai sáng tông môn, đồ đệ sẽ phát huy nó."

Giang Nhạc chạm vào đầu thi thể, thi thể biến thành tro bụi: "Nhưng người hết thời rồi."

Cái thằng này!Xem đến đây Ninh Thư đến phải nhăn mặt.Hồi đó cô đã nghĩ rất nhiều mới nhận Giang Nhạc làm đồ đệ.Chuyện ngày hôm nay cũng là dự cảm mà Ninh Thư cảm nhận được.Giang Nhạc kiêu căng, cứng đầu, cho cậu ta cái thang đảm bảo cậu ta leo lên tận trời cao.Giang Nhạc có Khai Thiên Phủ bắt tay vào luyện hoá Khai Thiên Phủ bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó tổ chức đại hội tông môn, giơ Khai Thiên Phủ tuyên bố mình trở thành chưởng môn của Trường Sinh Môn.Rất nhiều đệ tử thắc mắc sư tôn đi đâu, Giang Nhạc giải thích rằng sư tôn và Thanh Việt tiền bối theo đuổi cảnh giới cao hơn.Thanh Việt không thấy tăm hơi đã lâu, thần khí trấn phái lại nằm trong tay Giang Nhạc, cậu ta cũng là đại đồ đệ và mạnh nhất tông môn nên nhậm chức chưởng môn cũng chẳng có gì sai trái.Giang Nhạc vái lạy bức tranh tổ sư "Ninh Thư",chính thức trở thành chưởng môn của Trường Sinh Môn.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 693: Nhặt được của hời


Chuyển ngữ: Wanhoo
Giang Nhạc nhậm chức chưởng môn Trường Sinh Môn, cậu ta mạnh lên từng ngày nên cũng đưa Trường Sinh Môn có chút tiếng tăm trong nhân ma.Giang Nhạc có phong cách làm việc tàn nhẫn, chọc vào là đánh đấm dữ dội.

Ngày Ninh Thư còn tại vị cậu ta biết khiêm tốn, giờ chẳng còn ai để kiêng dè.Kể ra cũng phải thôi, đó là thế giới kẻ mạnh ngồi lên đầu kẻ yếu, không phân biệt đúng sai, chỉ có tàn nhẫn độc ác mới khiến kẻ khác phải dè chừng.Giang Nhạc đã từng để lộ ham muốn có được Trường Sinh Môn, cậu ta cũng cật lực phản đối khi Ninh Thư không cho phép bất cứ ai luyện hoá thần khí.Ninh Thư nói muốn truyền bá Tuyệt Thế Võ Công ra ngoài, Giang Nhạc cũng phản đối, theo cậu ta chỉ ai gia nhập Trường Sinh Môn mới được tu luyện.Giang Nhạc không quan tâm nhân ma sống ra sao, cậu ta chỉ quan tâm lợi ích Trường Sinh Môn, của chính cậu ta.Ninh Thư khá vui vì Tuyệt Thế Võ Công của cô có nhiều người tu luyện, kể cả nhân ma hay Nhân tộc.Ninh Thư tắt màn hình nằm thừ người trên ghế.Cô chưa từng thất bại một nhiệm vụ nào mà nay lại thất bại, bảo không quan tâm thật ra vẫn rất buồn."

Có muốn xem giao diện thuộc tính để vui hơn không?"

2333 hỏi.Ninh Thư liếc xéo: "Nhiệm vụ thất bại không có kinh nghiệm không có điểm thuộc tính thì vui ở đâu mà xem, không xem."

2333 gạ gẫm: "Có niềm vui bất ngờ đấy."

Ninh Thư ngồi bật dậy, mở giao diện thuộc tính.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 5.150.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 224Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 112Điểm vũ lực: 132Sức mạnh tinh thần: 130Sức mạnh tín ngưỡng: 64 (+1000)Tư chất: 59Công đức: 30 (+10000)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 6 (-1) Bùa hộ mệnh Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Ninh Thư hoảng hốt, cộng một nghìn sức mạnh tín ngưỡng, cộng mười nghìn công đức.Trời ơi là trời, tự nhiên Ninh Thư cảm thấy mình nhặt được của hời từ trên trời rơi xuống.Nhiều ngoài sức tưởng tượng của cô.Ninh Thư hỏi: "Sao nhiều công đức thế?"

"Chắc thêm từ thế giới vừa rồi.

Nhờ cô đưa thế giới về Biển Quy Luật, thế giới có thêm cơ hội sáng tạo ra quy luật mới, vô vàn sinh mạng mới được sản sinh."

Ninh Thư đỡ ngực, đúng là niềm vui bất ngờ.Nỗi buồn đã vơi đi rất nhiều, chỉ cần có thu hoạch là được, không tính lãng phí thời gian."

Cuốn bí kíp Tuyệt Thế Võ Công của cô cũng có thay đổi."

2333 nhắc nhở.Ninh Thư lấy Tuyệt Thế Võ Công ra xem, lần đầu cầm Tuyệt Thế Võ Công khi ấy nó bị ẩm mốc, nếu không cất trong không gian hệ thống e rằng đã bị mọt ăn mòn từ lâu.Vậy mà hôm nay cuốn sách sạch tinh như mới, loé ánh sáng vàng kim mờ mờ, bìa sách đề bốn chữ kiểu triện Tuyệt Thế Võ Công.[Chữ kiểu triện: Chữ thư pháp Trung Quốc cổ.]Ninh Thư mở sách trong kích động, các khẩu quyết và cách vận hành đã biến mất, thay vào đó là một số tranh vẽ hình động vật.Tờ đầu tiên là một con hổ đang gầm, tờ thứ hai là một con hạc, tờ thứ ba là một con chim ưng, các tờ sau là đủ loại động vật như voi, rắn, trâu...Mỗi tờ một con vật, sau đó là các tờ giấy trắng chưa có hình gì.Ninh Thư ngờ ngợ, cô hỏi 2333: "Có phải hoá hình kình khí của người tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều được ghi lại trong sách không?"

"Chắc thế."

2333 nói: "Có thể điều này sẽ hỗ trợ cô ở trong thế giới hiện đại khi mà linh khí ít ỏi cũng luyện được kình khí giúp nâng cao sức khoẻ."

Ninh Thư ôm sách, hay quá.Dù nhiệm vụ thất bại nhưng thu hoạch rất to.Ninh Thư lại yêu đời, cô mang Cát Tinh đến không gian ảo tìm anh tóc bạc.Choáng nhẹ một cái, Ninh Thư đã có mặt ở con phố đượm màu cổ xưa.

Ninh Thư đi thẳng đến văn phòng tư vấn, bước chân vào cửa đã ngửi thấy mùi trầm hương thơm nhè nhẹ.Mùi hương ấy thanh lọc tâm hồn cô, những cảm xúc tiêu cực vẩn đục tâm hồn biến mất.Ninh Thư hít lấy hít để, hít được bao nhiêu hít bấy nhiêu.Anh tóc bạc đi ra từ buồng trong, anh ta nhăn mày khi thấy Ninh Thư.Quyển sách da thuộc chưa từng rời khỏi tay anh tóc bạc, Ninh Thư có chút tò mò đó là sách gì."

Mời ngồi."

Anh tóc bạc ngồi xuống.Ninh Thư ngồi ghế đối diện, cô thẳng lưng, rướn cổ để xem xem đó là sách gì nhưng chẳng nhìn thấy gì hết.

Rõ ràng quyển sách ngay trước mặt mà não Ninh Thư không định hình được hình ảnh.Không nhìn thấy thì thôi, cô nói: "Tôi tìm thấy Cát Tinh rồi."

Anh tóc bạc ngạc nhiên: "Nhanh vậy à?"

Ninh Thư để Cát Tinh nhặt được ở trong thế giới nhiệm vụ lên bàn.Anh tóc bạc nhìn Ninh Thư rồi cầm Cát Tinh lên quan sát cẩn thận, gật đầu: "Là Cát Tinh."

"Sao cô tìm được?"

Anh ta hỏi.Ninh Thư mím môi: "Tôi nói tôi nhặt được trên đường thì anh có tin không?"

Anh tóc bạc chỉ nhìn lướt qua Ninh Thư rồi lại hỏi: "Cô muốn giao dịch bằng gì?

Cần bảo bối gì không?"

Ninh Thư xua tay: "Tôi không cần bảo bối, về sau tôi đến tư vấn anh miễn phí cho tôi được không?"

"Không."

Anh tóc bạc từ chối thẳng thừng.Ninh Thư: Đậu xanh rau má..."

Sẽ có câu hỏi mà cô có trả sạch của cải vẫn không đủ."

Anh tóc bạc ăn ngay nói thật.Ninh Thư: →_→"Thế này đi, tôi sẽ miễn phí ba câu hỏi cho cô, được chứ?"

Anh ta nói.Cái đồ bủn xỉn!Ninh Thư mặc cả: "Mười lần."

Anh tóc bạc chỉ nhìn Ninh Thư thay cho câu trả lời."

Tám lần."

"Bảy lần."

"Sáu lần."

"Năm lần, năm lần, không ít hơn được nữa."

"Ba lần."

Anh ta vẫn dửng dưng: "Cô được quyền chọn không giao dịch."

Định mệnh, giọng khách át giọng chủ.Ninh Thư đành gật đầu: "Tôi giao dịch."

Anh ta gật đầu: "Tốt lắm."

Ninh Thư đắng lòng, nhìn chằm chằm anh ta nên anh ta hỏi: "Muốn tư vấn gì à?"

Ninh Thư định hỏi anh ta là ai, sao lại có màu tóc trắng.Nhưng nghĩ kỹ cô không nên lãng phí ba câu hỏi miễn phí.

Người không cùng đẳng cấp hỏi để biết thôi cũng chẳng để làm gì.Anh ta cất Cát Tinh, cầm sách đi vào trong buồng.Ninh Thư đứng dậy hít mạnh hương trầm rồi mới khoan thai rời khỏi văn phòng tư vấn.Cô ghé tửu lâu ăn uống, lần nào ghé không gian ảocô cũng bị thôi thúc ăn một bữa no nê.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 694: Dây tơ hồng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư mới vào tiểu nhị đã chạy qua nói với Ninh Thư: "Chào khách quan, có khách quan muốn ngồi chung với cô, mời cô qua bên này."

Nhìn theo hướng tiểu nhị chỉ, Ninh Thư nhìn thấy Trương Gia Sâm quần áo gọn gàng đang cười với cô từ xa.Ninh Thư sởn gai ốc, định rời quán mà tiểu nhị đã bảo: "Vị khách kia biết cô không muốn qua đó nên nhờ tôi chuyển lời đến cô."

"Chuyển câu gì?"

Ninh Thư nhăn mày nhìn Trương Gia Sâm ở xa."

Có thể hợp tác."

Tiểu nhị nói.Hợp tác với Trương Gia Sâm, cười ỉa.Bị bán mà vẫn kiếm tiền cho Trương Gia Sâm ư, hợp tác cái con cúc cu.Ninh Thư xoay người rời khỏi tửu lâu.Trương Gia Sâm lắc đầu đuổi kịp Ninh Thư.Ninh Thư đề phòng: "Tôi không hiểu sao anh bám tôi mãi làm gì, định trả thù sao?"

Trương Gia Sâm bình tĩnh: "Chuyện cũ chỉ là gió mây, sao tôi phải trả thù cô.

Chúng ta cũng được xem như người quen, tôi chỉ muốn hợp tác với cô thôi."

Không quen một chút nào được chưa.

Ninh Thư từ chối: "Không cần hợp tác, có khi chúng ta sẽ chẳng gặp nhau ở bất cứ thế giới nào."

Trương Gia Sâm bảo: "Nếu làm chung thế giới mà biết người kia có mặt rất quan trọng.

Nói thật là tôi không muốn đối đầu với cô."

"Thì?"

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm đưa một sợi dây màu đỏ: "Đạo cụ này sẽ cho chúng ta biết người kia có mặt."

Ninh Thư co rụt con ngươi, lửa giận bùng lên trong lòng.

Mẹ kiếp đây là dây tơ hồng.Trương Gia Sâm định đưa cô dây tơ hồng.Cái thằng chó đểu cáng.Ninh Thư cười khẽ: "Khỏi."

Ninh Thư quay đi, Trương Gia Sâm chạm vào cánh tay Ninh Thư rồi rút về ngay nhưng một cái chạm nhẹ vẫn đủ cho dây tơ hồng có cơ hội quấn vào tay Ninh Thư.

Sợi dây đỏ quấn ở cổ tay, Ninh Thư đanh mắt nhìn tay rồi nhìn Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm cười bảo: "Từ giờ chúng ta sẽ không thể tỏ ra không quen biết hay giết người kia khi làm chung thế giới."

Ninh Thư đá mắt khinh thường, cô giơ tay: "Nhìn cho kỹ nhé."

Sợi dây quấn quanh cổ tay mờ dần, cuối cùng hoá thành khói đỏ và biến mất, dây tơ hồng đã không còn trên tay Ninh Thư.Trương Gia Sâm thấy vậy chỉ nhăn mày, vẫn nói chuyện bình tĩnh: "Cô không đồng ý?"

"Tại sao tôi phải đồng ý cho anh sử dụng dây tơ hồng với tôi.

Anh tưởng tôi là Miêu Diệu Diệu bị anh lừa đến chết sao?"

Ninh Thư khinh thường."

Anh đã định trả thù vậy chúng ta cũng tỏ rõ thái độ."

Ninh Thư lùi về sau.Trương Gia Sâm nhếch môi mỉm cười, lắc đầu: "Vì chúng ta đã từng ở phe đối địch nên cô rất thù hằn tôi."

Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu...Rõ ràng là mày bỉ ổi chơi trò bẩn thỉu lại bảo người ta thù hằn."

Đúng rồi, tôi rất thù hằn anh."

Ninh Thư nói với 2333: "Về không gian hệ thống."

Trương Gia Sâm chỉ lạnh mặt nhìn Ninh Thư biến mất rồi quay đi.Về không gian hệ thống, Ninh Thư khoanh chân trên ghế lẩm bẩm Chú Thanh Tâm, cô bị cái thằng chó Trương Gia Sâm làm cho tức chết.Tưởng Hào quang Tin tưởng cô mua bằng sức mạnh tín ngưỡng vô dụng chắc.May mà bị chơi một vố lúc làm nữ hoàng mới tạo động lực cho Ninh Thư mua Hào quang Tin tưởng để chống lại lời nguyền.

Không ngờ lần đầu sử dụng lại cản phá trò bẩn của Trương Gia Sâm.Cái thằng chó này quyết tâm trả thù đây mà.

Cô ép anh ta phải tự sát, anh ta giết được cả Miêu Diệu Diệu ngây thơ vô tội mà nay tha cho cô mới lạ.Ninh Thư hơi bị hả hê trên sự đau khổ của người khác, mất dây tơ hồng phí bao nhiêu kinh nghiệm, đáng đời.Chuyện vừa nãy làm cô xuống tâm trạng, chưa cân bằng lại tâm trạng nên cô chưa định làm nhiệm vụ vội.Cô lấy một quyển sách, đọc xong lại cất về kệ.Cô tưới nước cho chậu hoa xinh đẹp mà vẫn khó chịu nên đi ngủ một giấc.Ngủ một giấc ngon lành xong cô mới ngồi ngay ngắn trên ghế nói với 2333: "Gặp người ủy thác của nhiệm vụ lần này đi."

"Ừ."

2333 vừa trả lời, một người phụ nữ xuất hiện trong không gian hệ thống.Bác gái khoảng hơn năm mươi, có mái tóc xoăn ngắn.Ninh Thư hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô gặp người ủy thác nhiều tuổi như bác."

Tôi tên Dương Tử Di, tôi muốn nhờ cô thay đổi cuộc đời giúp tôi."

Dương Tử Di quan sát Ninh Thư: "Cô trẻ quá..."

Dương Tử Di không tin tưởng cho lắm: "Cô là người thực thi nhiệm vụ?"

Ninh Thư gật đầu: "Thay đổi cuộc đời phải trả giá bằng sức mạnh linh hồn, bác có chắc chắn muốn thay đổi không?"

Dương Tử Di trầm ngâm rồi gật đầu: "Vì con trai, tôi đồng ý."

Ninh Thư xác nhận lại: "Bác có chắc chắn muốn thay đổi cuộc đời không?"

"Tôi chắc chắn."

Dương Tử Di nói.Nghe thấy đối tượng nhiệm vụ là con trai của bác gái, Ninh Thư gật đầu tiếp nhận: "Cháu nhận nhiệm vụ này."

Linh hồn Dương Tử Di biến mất khỏi không gian hệ thống.Ninh Thư tập động tác vận động ngực, hít sâu và nói: "Bước vào nhiệm vụ."

"Ok."

2333 vừa dứt lời Ninh Thư đã bị chóng mặt.Sau khi linh hồn sáp nhập hoàn toàn với cơ thể, Ninh Thư chưa mở mắt đã nghe tiếng đùng đùng đùng rung cả nhà từ phòng bên cạnh.Ninh Thư bùng lửa giận, lòng cô rất phiền não.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm.Người cô nhớp nháp mồ hôi khó chịu.Ninh Thư cứ bị bực bội, trái tim đập nhanh, rõ ràng đây là các triệu chứng của thời kỳ mãn kinh.Cô khổ quá, có kinh nguyệt cũng khổ, không có kinh nguyệt còn khổ hơn.Chú Thanh Tâm giúp cô bình tĩnh một chút, cô tiếp nhận cốt truyện.Dương Tử Di là mẹ đơn thân, chưa sống với chồng được bảy năm đã ly hôn.

Chồng bà là người lấy vợ rồi mới gặp được tình yêu của cuộc đời vừa ngây thơ vừa thuần khiết, khác một trời một vực với cô vợ ở nhà.Dương Tử Di chấp nhận ly hôn chồng với phí chu cấp lớn và nuôi con.

Sau đó chồng bà sung sướng kết hôn với tình yêu đích thực.Hàng tháng cho Dương Tử Di và cậu con trai Vương Bác tiền sinh hoạt.Dương Tử Di là người khá lành hiền, chỉ khá lànhhiền vì bà có tính nhu nhược, biết nhẫn nhục chịu đựng.

Chỉ sống một mình nuôiđứa con trai mới sáu tuổi, bao nhiêu năm qua không hề đi bước nữa.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 695: Tấm chồng thật thà - Cốt truyện


Chuyển ngữ: Wanhoo
Dương Tử Di thuộc kiểu người biết điều, hiền lành, thật thà, không thích đôi co, luôn muốn dàn hòa mọi chuyện.Bố mẹ ly hôn, Vương Bác sống với mẹ từ nhỏ cũng học theo tính mẹ nên lầm lì, ít nói.Ba mươi tuổi mà vẫn độc thân.Vương Bác gặp được Thái An Kỳ lớn hơn anh hai tuổi.

Thái An Kỳ xinh đẹp nói với Vương Bác rằng anh là người thật thà, đáng tin, không giống những người đàn ông ăn chơi đàng điếm khác.Vương Bác được khen thích lắm, hai người qua lại và tiến đến hôn nhân.Lấy được cô vợ xinh đẹp, dĩ nhiên Vương Bác chiều hết mực.Dương Tử Di cũng tử tế với con dâu, không bắt con dâu làm việc nhà, cung phụng như các cụ.Vương Bác và Dương Tử Di lấy nhau được hai năm mà vẫn chưa có một mụn con, Vương Bác không đặt nặng chuyện con cái nên không quan tâm nhiều vấn đề đó.Khó khăn lắm Thái An Kỳ mới có thai nhưng kể từ ấy Thái An Kỳ thường xuyên bị chảy máu, Vương Bác muốn đưa Thái An Kỳ đi viện khám.Thái An Kỳ không chịu, từ chối rằng do cô ta yếu thôi.Triệu chứng chảy máu không được khám chữa, cái thai không giữ được.

Mặc dù Vương Bác rất buồn nhưng vẫn lo lắng cho cơ thể Thái An Kỳ nhiều hơn.

Anh hỏi bác sĩ tại làm sao mà bị sinh non để lần sau còn chú ý hơn.Bác sĩ nói giọng khinh thường, bảo rằng phá thai nhiều quá, tử cung mỏng như giấy không thể mang thai.Vương Bác như bị sét đánh ngang tai.

Thái An Kỳ lừa anh, cô ta quen tính chơi bời, có tuổi nên bị gia đình thúc giục mới đành kiếm một tấm chồng thật thà để qua mắt.Bao đời nay, một khi gái làng chơi chơi chán đều sẽ tìm kiếm một người đàn ông hiền lành, thật thà để dựa vào.

Những người đàn ông này được gọi là hiệp sĩ đổ vỏ.Thái An Kỳ đã sinh non nhiều nên không sinh con được nữa.

Thái An Kỳ cảm thấy chuyện này rất bình thường, cô ta vẫn muốn sống tiếp với Vương Bác.Vương Bác rất giận thái độ của Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ không chỉ nói dối anh mà còn ra vẻ ta đây với anh.Anh yêu thương cô ta vì tưởng cô ta tốt bụng, đến nay anh mới biết cô ta là kẻ không có lòng tự trọng, không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng.Vương Bác đòi ly hôn, Thái An Kỳ nhất quyết không chịu.

Muốn ly hôn phải cho tiền còn không đừng mơ.Vương Bác chỉ muốn được tự do, phải cho tiền để ly hôn cũng nghe.Thái An Kỳ lừa dối người ta lại vẫn nhận được tiền ly hôn, nghĩ thôi cũng tức chết.Sau một chuyến đò không hạnh phúc, Vương Bác không muốn lấy vợ nữa làm Dương Tử Di nóng ruột không thôi.Bà hận Thái An Kỳ.Nguyện vọng của Dương Tử Di là tìm cho con trai bến đò hạnh phúc, bắt Thái An Kỳ trả cái giá đắt.Ninh Thư xem hết cốt truyện chỉ biết nói rằng kẻ mặt dày sống sung sướng, người thật thà ôm mãi tổn thương.Vớ được cô con dâu như thế cũng đến khổ.Xã hội này đã cởi mở nhưng chưa cởi mở đến mức chấp nhận quan hệ bừa bãi.

Gọi là sống ở thời hiện đại nhưng thực chất chưa thật sự bớt đeo tròng vào cổ phụ nữ.Trong trường hợp này Ninh Thư cũng khinh thường loại phụ nữ như Thái An Kỳ.

Còn trẻ ăn chơi đàn đúm, có tuổi rồi lại chọn tấm chồng hiền lành chứ nào ngó ngàng đến những cánh mày râu chơi bời như mình.Một dạ hai vâng loại đểu cáng, vênh váo ta đây với người thật thà.Bắt người thật thà như Vương Bác phải đưa tiền cho cô ta.Vương Bác và Thái An Kỳ đã kết hôn và đang trong thời kỳ mặn nồng.

Chẳng biết phòng bên đang làm gì mà cứ đùng đùng đùng.Chắc là chơi trò "Anh bắt em đi, anh bắt được em thì em sẽ cho anh hi hi hi".Cảm thấy người ngợm dính mồ hôi, Ninh Thư tắm rửa rồi khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Tu luyện cho đến khi bị tiếng gõ cửa dồn dập ngắt quãng, trong người cô đã xuất hiện một sợi kình khí vô cùng nhỏ.Ninh Thư vui lắm, ngày xưa không thể luyện ra được kình khí ở thế giới hiện đại, còn nay chắc do Tuyệt Thế Võ Công đã thăng cấp.Lại bị gõ cửa và kèm theo giọng nam gọi: "Mẹ ơi."

Ninh Thư xỏ dép ra mở cửa thì thấy Vương Bác và Thái An Kỳ đứng bên ngoài.

Vương Bác không quá cao, mặt mũi hiền lành ưa nhìn, do trông thật thà nên không thu hút cho lắm.Ninh Thư hỏi: "Sao con?"

Vương Bác nói: "Đến giờ cơm trưa rồi mẹ."

Ninh Thư: →_→Định bảo cô nấu cơm à?Ninh Thư đưa mắt nhìn lướt qua Thái An Kỳ xinh đẹp, mặc dù ngũ quan chỉ ở mức phổ thông nhưng kết hợp với nhau lại tạo ra một khuôn mặt xinh đẹp."

Nay mẹ mệt không nấu cơm."

Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: "Mẹ mệt lắm, con dâu nấu cơm đi."

"Mẹ có sao không?"

Vương Bác nghe vậy hỏi vội: "Cần đi viện khám không mẹ?"

Ninh Thư xua tay: "Mẹ già rồi đau ốm là chuyện thường, nay con dâu nấu cơm nhé."

Thái An Kỳ dẩu mỏ: "Hè nấu cơm nóng lắm, hay nhà mình gọi cơm quán đi."

Hờ, chị nấu cơm thì nóng thế tôi nấu cơm không nóng à?Ninh Thư nhếch môi: "Cơm quán nào có sạch sẽ, cơm nhà mới sạch con à."

Thái An Kỳ nhăn mặt kéo tay áo Vương Bác, Vương Bác nhìn Thái An Kỳ rồi nói với Ninh Thư: "Mình gọi cơm quán đi mẹ."

Ninh Thư gật đầu: "Thế đấy gọi đi."

Thái An Kỳ suýt lườm mẹ chồng.

Cô nói không nghe nhưng con trai nói một đã lập tức đồng ý.Hừ, thể loại gì không biết...Thái An Kỳ gọi cho quán cơm, Ninh Thư nghe thấy Thái An Kỳ toàn gọi món đắt đỏ.Đặt một quán hết cả chục cả trăm tệ mà vẫn đặt thêm quán khác, tổng bữa cơm tiêu hết mấy trăm tệ.Gọi nhiều thế nhưng ba người có ăn hết đâu.Người ủy thác có lương hưu, cộng với tiền chu cấp mà chồng cũ gửi đều đặn nhiều năm trước và tiền con trai kiếm được, nên nhà người ủy thác chỉ đủ sống chứ không giàu.Thái An Kỳ đã cân nhắc rất nhiều mới chọn gia đình này.Thái An Kỳ gọi nhiều món nhưng Ninh Thư không có ý kiến.

Vương Bác thấy mẹ không có ý kiến thì nhẹ nhõm, ngồi xem ti vi với vợ.Vừa xem vừa bóc chuối cho Thái An Kỳ.Ninh Thư cũng ngồi đợi thức ăn được giao đến.

Chẳng mấy chốc nhân viên giao hàng đã bấm chuông cửa.Vương Bác ra trả tiền, dọn thức ăn ra bàn rồi gọi mẹ và vợ qua ăn cơm: "Ăn cơm thôi."

Thức ăn thơm phức bày hết nửa cái bàn.Ninh Thư ngồi vào bàn ăn cơm, cặp vợ chồng son trước mặt cứ anh anh em em líu lo, Vương Bác gắp cho vợ liên tục.Thái An Kỳ hơi khó chịu: "Bát em đầy lắm rồi,anh cũng ăn đi đừng gắp cho em nữa."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 696: Tấm chồng thật thà - Mâu thuẫn mẹ chồng con dâu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ đặt rất nhiều đồ ăn, cô ta ăn cũng ít nên thừa lại bao nhiêu.

Cô ta ăn cơm xong đứng dậy đi thẳng về phòng, không định rửa bát.

Vương Bác định dọn dẹp mà Thái An Kỳ đứng ở cửa phòng gọi chồng: "Anh vào lấy hộ em cái này với, em không với tới."

Vương Bác nhìn Ninh Thư, Ninh Thư bảo: "Vào đi để đó mẹ dọn cho."

Vương Bác hớn hở chạy vào phòng, Thái An Kỳ đóng cửa không biết đôi chim ri làm gì trong đó.

Ninh Thư nhếch môi nhìn cái bàn ăn bừa phứa.

Cô bọc màng lên thức ăn thừa rồi cất vào tủ lạnh và đi rửa bát.

Ra khỏi bếp mà phòng của đôi chim ri vẫn đóng kín.

Cặp đôi này đã đóng cửa là có thể ở lì trong phòng cả buổi, khát mới ra uống nước.

Ninh Thư kệ họ thôi, Vương Bác mới lấy vợ hãng còn sung sướng, hót líu lo là chuyện bình thường.

Việc Ninh Thư cần làm là khiến Thái An Kỳ khó chịu, không thể cầm tiền khi ly hôn.

Rõ ràng do Thái An Kỳ đã phá thai nhiều dẫn đến không sinh được con, vậy mà cô ta lại đổ thừa chuyện đó do Vương Bác để đòi một khoản tiền lớn khi ly hôn.

Tại Dương Tử Di và Vương Bác lành hiền, Vương Bác sẵn sàng cho tiền để thoát khỏi Thái An Kỳ.

Ninh Thư về phòng tiếp tục khoanh chân tu luyện.

Cơ thể người ủy thác đã bước sang tuổi mãn kinh, mất cân bằng nội tiết tố nên luôn bị bức bối, khó chịu trong người.

Đến giờ cơm tối đôi chim ri mới ra khỏi phòng, Thái An Kỳ ngồi ghế nghịch điện thoại, Vương Bác ngồi bên nhìn vợ.

Ninh Thư hâm lại thức ăn thừa lúc trưa, đồ hâm lại bị mất màu tươi mới và cũng quắt hơn.

Trông đã chẳng buồn ăn.

Thái An Kỳ thấy thế khó chịu, ngồi phịch lại xuống ghế.

Vương Bác biết vợ không vui nhưng một bên là mẹ đã sống nương tựa vào nhau mấy chục năm, một bên là vợ yêu.

Vương Bác bản tính thật thà không biết xử lý chuyện này thế nào.

Thái An Kỳ thấy chồng khó xử thì tức lắm.

Cô từng nghĩ anh ta thật thà, nay mới hay rằng anh ta là loại đầu đất.

Ninh Thư bảo: "Ăn đi, trưa còn thừa nhiều quá nên mẹ hâm lại để ăn."

Thái An Kỳ cầm đũa mà không biết gắp món nào, cô ta nói: "Ăn đồ thừa có hại cho sức khoẻ đó mẹ."

Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: "Bao nhiêu đồ vậy chẳng lẽ lại đổ đi hả con.

Vương Bác đi làm vất vả, thức ăn mua bằng tiền cả chúng ta nên tiết kiệm."

Thái An Kỳ bĩu môi cãi: "Đi làm kiếm tiền để sống sướng hơn mà mẹ.

Mẹ tằn tiện quá, ăn đồ thừa có hại chỉ chóng bệnh hơn thôi, mẹ cứ tiết kiệm để rồi mang bệnh vào người."

"Anh thấy em nói đúng không?"

Thái An Kỳ đá chân Vương Bác, Vương Bác đành bảo: "An Kỳ nói phải đó mẹ."

Ninh Thư nhìn Vương Bác một cái: "Không ăn hết thì sao phải đặt nhiều đồ thế làm gì.

Tối nay không ăn hết thì mai ăn tiếp, ăn bao giờ hết thì thôi."

Thái An Kỳ bực bội đặt cạch đũa xuống bàn rồi về phòng, đóng rầm cánh cửa.

Vương Bác đứng bật dậy, Ninh Thư bảo ban từ tốn: "Ngồi xuống ăn đi, một nhà phải có mâu thuẫn, có mâu thuẫn mới hiểu thêm về nhau."

Vương Bác đành ngồi xuống, Ninh Thư nói tiếp: "Mẹ không hề cấm các con ăn nhưng có những cái phí phạm quá thì không được.

Sống là phải biết tiết kiệm phòng trừ việc đột xuất."

"Nay ăn thừa đổ phí, mai nhỡ nhàng gì có than trời cũng chẳng ai giúp.

Nhà Thái An Kỳ cũng có khá giả gì đâu mà nuôi được đứa con hoang phí thế nhỉ?"

Ninh Thư bình phẩm ngạc nhiên.

Vương Bác không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "An Kỳ mới về nhà mình nên chắc chưa kịp làm quen."

Chưa kịp làm quen?

Ninh Thư lại thấy cô ta rất quen là đằng khác, cô ta có biết khách sáo là gì đâu.

"Ăn đi."

Ninh Thư nhắc Vương Bác.

Vương Bác nhìn phòng ngủ: "Hay con vào gọi An Kỳ ra ăn nhé mẹ?"

Ninh Thư nói nhẹ nhàng: "Nó không thích ăn đồ thừa, không phải gọi nó."

"Nhưng mà..."

Vương Bác nhăn mặt nhưng không dám cãi Ninh Thư.

Anh đành và nhanh bát cơm, thoáng cái đã hết bát rồi về phòng xem Thái An Kỳ.

Còn lại một mình Ninh Thư vẫn ăn uống từ tốn, ăn no thì đổ hết sạch thức ăn, không để lại một ít thức ăn nào.

Không muốn ăn thì đừng ăn.Rửa bát xong Ninh Thư lại về phòng luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Nửa đên Thái An Kỳ đói meo, do vừa vận động mạnh nữa nên cô ta càng đói hơn.

Thái An Kỳ đẩy Vương Bác nằm bên, Vương Bác hỏi bằng giọng ngái ngủ: "Sao thế em?"

"Em đói, anh đi lấy cái gì cho em ăn đi."

Thái An Kỳ đá Vương Bác.

Nửa đêm đang ngủ dở giấc mà sáng mai Vương Bác còn phải đi làm, song thương vợ nên anh vẫn thở dài thật khẽ, thức dậy.

Thái An Kỳ mỉm cười, cô cũng dậy ngồi bàn đợi ăn.

Vương Bác ra bếp mà lục tung tủ lạnh không có cái gì ăn được.

Vương Bác đành gõ cửa phòng Ninh Thư, đang luyện công lại nghe tiếng gõ cửa, Ninh Thư ra mở thì thấy Vương Bác, góc mắt còn thấy Thái An Kỳ đang ngồi đợi ăn, cô hỏi: "Ơi con?"

"Lúc tối còn nhiều đồ thừa lắm mà mẹ?"

Vương Bác hỏi Ninh Thư: "An Kỳ đói, con định rang cơm cho cô ấy."

Ninh Thư nhăn mặt: "An Kỳ bảo đồ thừa hại sức khoẻ nên mẹ đổ hết rồi, không còn cơm đâu con."

Không thích ăn đồ thừa mà?"

Mẹ đổ hết rồi á?"

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ khó xử.

Suýt nữa Thái An Kỳ lườm nguýt mẹ chồng, bà ta đáng ghét thật.

Biết cô chưa ăn cơm vẫn đổ hết thức ăn mà còn lôi cô ra làm lý do.

Thái An Kỳ tức không làm gì được.

Ninh Thư day trán: "Có mì đấy, mẹ mệt lắm, các con tự nấu đi."

Nói rồi Ninh Thư đóng cửa.

Vương Bác và Thái An Kỳ trố mắt nhìn nhau, Thái An Kỳ nhẫn nhịn cơn giận, cô ta nhõng nhẽo: "Em đói anh ơi."

Vương Bác chân tay vụng về đành nấu cho vợ bát mì nhũn không ra gì.Mặc dù Vương Bác không có bố nhưng Dương Tử Di rấtchiều con trai, hiếm khi bắt Vương Bác làm việc nhà.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 697: Tấm chồng thật thà - Cóc ghẻ lấy được thiên nga


Chuyển ngữ: Wanhoo
Dương Tử Di rất bất mãn con dâu.

Con trai mình nuôi nấng vất vả bao nhiêu năm mà nay lại cưới con dâu về để con dâu sai việc.

Dương Tử Di chịu được những chuyện đó vì con bà đã ngoài ba mươi, khó lắm mới lấy được vợ.

Nếu Thái An Kỳ không làm vậy thì bà làm.

Cái mà Dương Tử Di không chịu được đó là thái độ vô tình sau khi lật mặt của Thái An Kỳ.

Cô ta đáng ghét, vô liêm sỉ, không có tình người.

Thái An Kỳ ích kỷ chỉ biết mỗi mình, cô ta chưa từng quan tâm cảm xúc của người khác.

Cũng vì thấy mẹ con Vương Bác dễ bắt nạt nên mới chọn Vương Bác, thế mà nay thì.

Thái An Kỳ ăn bát mì khó nuốt Vương Bác nấu trong bực bội."

An Kỳ à, mẹ anh nhiều tuổi rồi, em bỏ qua cho bà nhé."

Vương Bác thấy vợ mất hứng lại giải thích: "Mẹ nuôi anh bao nhiêu năm trời chẳng dễ gì, nếu mẹ có chỗ nào không phải vậy cho anh xin lỗi em."

Nghe Vương Bác cứ mẹ mẹ làm Thái An Kỳ nóng máu.

Cô ta từng cảm thấy Vương Bác hiền lành chất phác, nay nghe anh ta cứ "Mẹ" luôn mồm mới thấy anh ta là người không có chủ kiến.

Đúng là cái đồ không có bố.

Thái An Kỳ buông đũa, giận dỗi: "Không ăn nữa."

Thái An Kỳ đứng dậy đẩy kẹt ghế ra sau, tiếng chân ghế ma sát với nền nhà trong đêm chói tai thấy rõ.

Thái An Kỳ về phòng, cô ta dừng ở cửa nói với Vương Bác: "Nay anh ngủ sô pha đi."

Vương Bác chau mày định giữ cánh cửa sắp đóng, anh hạ giọng nài nỉ: "Mình mới kết hôn, anh ngủ ngoài mẹ sẽ lo lắng."

Thái An Kỳ càng giận: "Em ở với anh hay mẹ ở với anh?"

Thái An Kỳ đóng rầm cánh cửa, Ninh Thư trong phòng bên cảm thấy rung tường.

Ninh Thư nhếch môi trước sự nóng tính của Thái An Kỳ, à không, có khi cô ta chỉ nóng tính với mỗi mẹ con Dương Tử Di thôi.

Cô ta chẳng cần nhìn mặt ai, thích cáu là cáu.

Ra vẻ "tôi là thiên nga còn anh là cóc ghẻ, tôi không lấy anh thì đời nào anh lấy được vợ".Đó là sự khác nhau giữa có yêu và không yêu.

Nếu Thái An Kỳ yêu Vương Bác, sẽ không có chuyện cô ta bỏ qua cảm nhận của Vương Bác.Mâu thuẫn ngày hôm nay do Ninh Thư.

Thái An Kỳ quen được chiều, người ủy thác Dương Tử Di sẽ nấu cơm cho Thái An Kỳ khi Thái An Kỳ kêu đói.

Còn Ninh Thư mặc xác cô ta, thêm với không ăn nổi mì Vương Bác nấu nên cô ta mới tức giận, cáu bẳn.

Vương Bác đứng lạc lõng một mình ngoài cửa, sau đó đành ngủ ở ghế.

Ninh Thư ra ngoài thấy anh ta nằm co trên ghế sô pha nhỏ mới đáng thương làm saoCô đau lòng, đây là cảm giác của người ủy thác.

"Sao thế con?"

Ninh Thư hỏi Vương Bác.

Vương Bác ngồi bật dậy, thấy là Ninh Thư bèn nói: "Không có gì mẹ."

Ninh Thư bảo: "Cuộc sống vợ chồng có cãi vã là chuyện thường, thông cảm và hiểu cho nhau rồi lại yên ấm thôi."

"Không có gì đâu mẹ đi ngủ đi ạ."

Vương Bác ủ dột khuyên.

Vương Bác cũng không vui, cô ấy giận dỗi vô lý, mới lấy nhau đã vô cớ đuổi anh ra khỏi phòng.Ninh Thư dặn: "Con cũng ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa."

Ninh Thư về phòng.

Sáng hôm nay Ninh Thư dậy mua đồ ăn sáng cho Vương Bác.

Vương Bác ngủ ghế chật cả đêm nên ngủ không ngon giấc, mặt mũi cau có khó chịu.

Vậy mà cửa phòng vợ chồng anh không hề mở ra lấy một lần.

Vương Bác đập cửa phòng một lúc nhưng Thái An Kỳ không ra mở cửa.

Anh ta càng thêm khó chịu cứ đập cửa liên tục.

"Mới sáng ra gõ gì ghê thế."

Thái An Kỳ mở cửa trong khó chịu.

Thái An Kỳ xoã tóc, dây váy ngủ tuột xuống bắp tay hở nửa bầu ngực.

Vương Bác nhún nhường Thái An Kỳ theo bản năng, anh không hỏi tại sao mãi mới ra mở cửa, anh chỉ nói: "Anh phải thay đồ đi làm."

Vương Bác vào phòng thì thấy vỏ đồ ăn, vỏ nước ngọt, vụn bẩn rơi đầy ra đất làm phòng rất bẩn.Anh tắm rửa, thay đồ rồi nói với Thái An Kỳ nằm dài trên giường: "Ra ăn sáng đi."

Thái An Kỳ đói cả đêm ăn đồ vặt cũng không đỡ đói, nghe thấy có đồ ăn sáng mới cố lê thân ra ngồi vào bàn.Đồ ăn sáng là bánh bao và sữa đậu Ninh Thư ra ngoài mua.

Mới ngồi vào ghế Thái An Kỳ đã gắp bánh bao, ăn lấy ăn để xem chừng rất đói.

Ninh Thư không nói chuyện, Vương Bác ngồi cạnh vợ ăn phần của mình.

Ăn xong anh nói với Thái An Kỳ: "Anh đi làm đây."

Thái An Kỳ đang nhai bánh bao, cô ta chỉ phẩy tay với Vương Bác.

Vương Bác nhăn mày, cũng đã muộn rồi nên anh đi làm luôn.

Ninh Thư thấy Vương Bác đi làm chẳng vui, cô nói với Thái An Kỳ đang ăn quẩy uống sữa: "Con đi chợ với mẹ nhé."

Thái An Kỳ suýt bị nghẹn quẩy, cô ta nuốt vội: "Con không biết mua thức ăn, con không đi với mẹ đâu."

Ninh Thư cười dịu dàng: "Không biết thì học, mẹ sẽ chỉ cho con biết mua của ai thì rẻ."

Thái An Kỳ bĩu môi, cô chẳng cần học.

"Mẹ khoẻ còn giúp được, nay mai mẹ yếu chỉ còn con ở với Vương Bác, việc nhà giao cho con hết."

Ninh Thư nói.

Thái An Kỳ tái mét mặt, làm hết việc nhà?!Cô phải phục vụ cả cái nhà nay ư?Thái An Kỳ bảo: "Mẹ quê quá, thời đại công nghệ mẹ muốn ăn gì đặt hàng online là có, gọi một cuộc điện thoại có ngay cơm ăn mà."

Ninh Thư nhăn mặt: "Con đặt cơm quán cả đời sao?"

"Để con tính mẹ nghe nhé, tiền nấu cơm mỗi ngày bao gồm tiền gas, tiền thịt thà rau củ, tiền dầu.

Đã thế nấu cơm còn ám mùi dầu mỡ, tính ra đặt đồ ăn bên ngoài vẫn rẻ hơn mẹ ạ."

Thái An Kỳ tính toán.

Ninh Thư cười mỉm: "Ngày ba mươi tết hay hôm nào nhà có khách thì sao, con vẫn định đặt đồ ăn bên ngoài?"

"Đã lấy chồng thì phải biết tiết kiệm, hôm nay đi mua thức ăn với mẹ."

Ninh Thư không cho phép từ chối.

Thái An Kỳ cau có, ăn sáng xong về phòng đóng cửa mà còn khoá trái.

Dễ thấy không muốn đi chợ với Ninh Thư.

Ninh Thư rửa bát và thay đồ rồi qua gõ cửa, gõ mộthồi nhưng Thái An Kỳ không ra.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 698: Tấm chồng thật thà - Đi chợ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đập cửa uỳnh uỳnh nhưng Thái An Kỳ giả vờ điếc.

Ninh Thư nhăn mày lấy chìa khoá dự phòng.

Mở cửa ra đập vào mắt Ninh Thư là một Thái An Kỳ trần truồng đang đeo tai nghe, cô ta gõ bàn phím lộc cộc rồi sờ cơ thể.

Thái An Kỳ đang chat s*x với người khác.

Ninh Thư: ...Ninh Thư vỗ vai Thái An Kỳ, Thái An Kỳ giật nảy mình hoảng hốt.

Thấy là Ninh Thư thì chân tay luống cuống vội vàng tắt máy tính xách tay, một tay che ngực một tay che nơi riêng tư bên dưới.

Ninh Thư bật cười, cho đàn ông nhìn thoả thích mà còn bày đặt ngại ngùng với đàn bà.

Ninh Thư lạnh mặt hỏi: "Con làm cái gì mà không cả mặc quần áo thế?"

Thái An Kỳ không nghe rõ Ninh Thư nói gì, cô ta tháo tai nghe gào hỏi Ninh Thư: "Sao mẹ vào mà không gõ cửa."

Ninh Thư nhìn người Thái An Kỳ, cô ta cầm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.Thái An Kỳ mặc quần áo chỉnh tề chột dạ hỏi: "Sao mẹ không gõ cửa?"

"Mẹ gõ rồi, gõ rất lâu nhưng con không nghe thấy."

Ninh Thư hỏi: "Sao lại không mặc quần áo?"

"Con... con đang nói chuyện với con bạn con."

Thái An Kỳ nói dối: "Đây là trò chơi giữa tụi con gái, mẹ không hiểu được đâu."

Ninh Thư: Hờ hờ hờ...Nói thì cứ nói bày đặt cởi quần áo để nói chuyện, chị tưởng ai cũng ngu chắc.

Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ chằm chằm, Thái An Kỳ lo lắng: "Mẹ... mẹ tìm con có việc gì không?"

Ninh Thư nhắc: "Đi chợ với mẹ."

Thái An Kỳ bị bắt gặp đang làm chuyện xấu nên chột dạ, đành phải đi chợ với Ninh Thư.

Ninh Thư bảo Thái An Kỳ xách giỏ, mẹ chồng nàng dâu đi chợ.

Thái An Kỳ đang lo mẹ kể chuyện ban nãy cho Vương Bác, cô ta gọi: "Mẹ ơi..."

Thái An Kỳ không mở lời thế nào, chẳng lẽ hỏi thẳng bà mẹ chồng già có biết nãy cô làm gì không à?Ninh Thư cười hỏi Thái An Kỳ đang xoắn xuýt: "Sao thế?"

Thái An Kỳ lắc ngay: "Không ạ."

Trời mới vào hè nên mới sáng ra đã oi bức.

Thái An Kỳ bị phơi nắng cả đường đổ đầy mồ hôi, nóng gần chết.

Thái An Kỳ rất muốn đập giỏ thức ăn vào đầu Ninh Thư nhưng lại không dám, chỉ biết đi theo Ninh Thư.

Thấy Ninh Thư đi bộ nhàn nhã không nóng không mệt, cô ta càng ghen tức hơn.

Đi mãi mới đến chợ, quần áo Thái An Kỳ cũng ướt đẫm mồ hôi, đáng lẽ với thời tiết nắng nóng oi bức thế này cô nên ở nhà với điều hòa mát mẻ.

Đi qua sạp nào Ninh Thư cũng nán lại lựa lên lựa xuống làm Thái An Kỳ sốt ruột không chịu được.

Ninh Thư bảo: "Rau của nhà này rất tươi, mẹ cũng quen chủ quán nữa."

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con nghe thấy không?"

Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ đang nóng không chịu được phải quạt tay tạo gió, được hỏi chỉ gật đầu: "Con nhớ rồi."

Bỏ nửa quả bí vào giỏ, Thái An Kỳ hai tay xách cái giỏ nặng trĩu đến phải suýt xoa.Ninh Thư tiếp tục dạo quanh chợ, Thái An Kỳ xách giỏ nặng mệt bở hơi tai bám theo Ninh Thư.

Muốn mua cái gì Ninh Thư đều dừng ở sạp đó rất lâu, Thái An Kỳ xách hằn cả tay tức không chịu được.

Cô ta rất muốn vứt bẹp cái giỏ xuống đất.

Ninh Thư mua thêm một con gà mái sống, nhét vào túi và đưa cho Thái An Kỳ cầm.

Cái mùi gà hôi làm Thái An Kỳ suýt say.

Ninh Thư lại mua thêm một ít thức ăn nữa, đồ nặng đưa Thái An Kỳ còn đồ nhẹ dành cho mình.

Thái An Kỳ mệt lắm rồi, trời đã nóng mà cô ta đang phải xách bao nhiêu đồ.

Đi quanh chợ khoảng hơn tiếng, Thái An Kỳ đã bước đi loạng choạng về nhà với chiếc giỏ nặng trong tay.

Thái An Kỳ đến chết, vừa đi vừa chửi thầm mười tám đời nhà Ninh Thư đằng trước.Bà ta đúng là mụ mẹ chồng độc ác.

Tưởng là lành hiền chất phác, ai dè vừa xấu vừa xa.

Ninh Thư nhìn thấy cái mặt căm thù của Thái An Kỳ nhưng cô làm như không thấy.

Cô sẽ không cung phụng cô ta như người ủy thác.

Gặp người quen ở sân chơi của khu nhà, Ninh Thư giới thiệu với Thái An Kỳ: "Đây là cô Lý sống ở tầng năm."

"Cháu chào cô."

Thái An Kỳ chào hỏi.

Cô Lý ngắm nghía Thái An Kỳ, cười bảo: "Con dâu nhà bác xinh gái quá, nay đi chợ với bác đó à."

Ninh Thư cười hiền lành: "Con bé ngoan lắm, biết tôi đi chợ, nó bảo tôi có tuổi rồi nên đi theo để xách đồ hộ đấy."

Thái An Kỳ gào lên trong bụng, ai muốn đi mua với bà, ai muốn xách đồ hộ bà.

"Úi chà mua cả gà mái hả."

Cô Lý nói.Ninh Thư gật đầu: "Tôi mua con gà bồi bổ cho chúng nó để sớm có cháu."

Cô Lý lại nhìn Thái An Kỳ: "Con bé hơi gầy thật, bác nhớ tẩm bổ nhiều vào nhé."

Bổ cái định mệnh các bà!

Khó khăn lắm cô mới giữ được vóc dáng hoàn hảo, cô có phải lợn nái đâu mà bảo đẻ là đẻ.

Thái An Kỳ đứng nghe hai bà cô buôn chuyện giữa trời nóng, cô xách bao nhiêu đồ rõ là đau tay, người đổ đầy mồ hôi.

"Mẹ chồng cháu tốt lắm, cháu có mẹ chồng như vậy là phúc đó."

Cô Lý nói với Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ nhếch môi, tốt ư, hừ...Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: "Con mang đồ lên trước nhé mẹ."

Ninh Thư gật đầu nói với cô Lý: "Hôm khác tôi lại sang chơi mạt chược, tôi về trước đây."

Do nhà ở tầng khá cao nên hay gặp người quen khi đi cầu thang.

Hễ gặp là Ninh Thư lại giới thiệu con dâu với họ.

Mà đã dừng lại nói chuyện thì phải buôn một lúc lâu.

Thái An Kỳ chẳng biết làm gì ngoài lại đứng nghe họ nói.

Cô mệt chết mất thôi.

Thái An Kỳ khát khô cổ, mồ hôi chảy ròng ròng cảm tưởng sắp say nắng.

Cứ đi một lúc lại dừng, về đến nhà cũng đã mười một giờ.

Về đến nhà cái Thái An Kỳ đặt đồ xuống ngay.

Lòng bàn tay cô hằn rõ vết quai giỏ, mười ngón tay đỏ lừ.

Thái An Kỳ uống liền tù tì hai cốc nước rồi định đi tắm.

Cô chưa bao giờ mệt như hôm nay.

Ninh Thư gọi Thái An Kỳ lại: "Cắt tiết với vặt lông gà cùng mẹ."

Thái An Kỳ trợn mắt nhìn Ninh Thư, cô sẽ khôngbao giờ làm cái việc đó, cô ta giận dữ: "Con không biết làm."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 699: Tấm chồng thật thà - Cắt tiết gà


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ không ngờ Ninh Thư lại sai cô cắt tiết, vặt lông gà.

Cô là người theo chủ nghĩa xinh đẹp, sao cô phải làm mấy việc ấy.

Thái An Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: "Con không biết làm cái đó mẹ ơi."

Nghĩ thôi đã sợ rồi.

"Không biết thì học, làm nhiều khác thành biết."

Ninh Thư bảo: "Mẹ đi đun nước đã, xong con phải vào giúp đấy.

Trưa nay chúng ta sẽ cho Vương Bác nếm thử tài nấu nướng của con."

"Con không biết làm đâu mà mẹ."

Thái An Kỳ bất lực, chửi cả họ Ninh Thư trong bụng.

Tại sao cô phải làm.

Thái An Kỳ bắt đầu hơi hối hận vì đã chọn nhà này.

Bề ngoài hiền lành thực ra rất biết bày trò hành hạ người khác.

Thái An Kỳ nghĩ ngợi: "Hình như con bị say nắng."

Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: "Có thuốc giải cảm, dầu gió với hoắc hương chính khí thuỷ đó con."[Hoắc hương chính khí thuỷ: Loại thuốc Đông y có vị đắng và cay nồng, có tác dụng giải nhiệt mùa hè.

Thường được đóng lọ 10 ml trên thị trường.]Nói rồi Ninh Thư đưa hoắc hương chính khí thủy và dầu gió cho Thái An Kỳ: "Uống tạm cái này rồi bôi dầu vào."

Màu của thuốc trông mà buồn nôn, cô ta xua tay: "Con nghỉ lúc là hết mệt thôi, không phải uống thuốc đâu mẹ."

Ninh Thư nhăn mặt dúi thuốc cho Thái An Kỳ: "Uống đi, con là con dâu của mẹ, con ốm Vương Bác cũng xót."

"Con không uống đâu mẹ."

Thái An Kỳ rất muốn vứt luôn lọ thuốc.

"Con bị say nắng mà, uống cho mẹ."

Ninh Thư cầm tay Thái An Kỳ đổ thuốc vào miệng cô ta.

Thái An Kỳ bị ép uống, cái mùi khó ngửi đắng chát xộc vào mũi, nóng cháy bụng cô ta.

Thái An Kỳ ho khù khụ suýt khóc.

Ninh Thư lại đưa dầu gió: "Bôi vào thái dương ấy."

Thái An Kỳ xua tay: "Con thấy uống là đủ rồi không cần bôi nữa."

"Thế thì thôi."

Ninh Thư cười hiền từ: "Mẹ đi đun nước, lát con vào phụ mẹ nhé."

Thái An Kỳ tức điên, chỉ muốn cãi nhau với bà ta nhưng lại nhịn vì bà ta bắt gặp cô trần truồng.

Cô đoán bà mẹ chồng già không biết cô đang làm gì, nhưng cô cần đảm bảo bà ta kể với Vương Bác.

Dù Vương Bác thật thà nhưng anh ta cũng là người trẻ.

Thái An Kỳ chưa muốn bỏ Vương Bác.

Vương Bác tốt bụng, biết nhường cô, cô xuống nước trước anh ta sẽ không bắt bẻ.

Thái An Kỳ đành phải vào bếp.

Ninh Thư đặt siêu nước, lôi con gà bị buộc chân ra khỏi túi.

Ninh Thư gọi Thái An Kỳ đứng ngoài cửa: "Vào đây con."

Thái An Kỳ không muốn vào cũng phải vào, Ninh Thư đóng cửa bếp, Thái An Kỳ hỏi: "Mẹ đóng cửa làm gì?"

"Để gà không bay linh tinh."

Thái An Kỳ rất muốn rời khỏi đây.

"Cắt tiết trước."

Ninh Thư dúi dao vào tay Thái An Kỳ, cô xách con gà nói: "Nhổ một ít lông ở cổ để còn cắt."

Thái An Kỳ thò cái tay run run định nhổ lông cổ con gà đang quạc quạc, kết quả bị gà mổ tay.

Thái An Kỳ sợ đau kêu lên, mu bàn tay bị gà mổ tím.

Ninh Thư thở dài: "Sao con không giữ đầu gà rồi mới nhổ?"

Thái An Kỳ cáu bẳn, nghĩ bụng tay kia cầm dao rồi, không nói trước ai mà biết.

"Con đau tay, con không muốn cắt tiết gà đâu mẹ."

Thái An Kỳ giả vờ tội nghiệp.

Ninh Thư chẳng quan tâm: "Giời ơi có gì đâu, lần đầu cắt tiết mẹ còn cắt vào tay ấy."

Thái An Kỳ đã nhận ra con mụ này đâu muốn cô cắt tiết gà.

Cô ta chửi mười tám đời nhà Ninh Thư trong bụng, quắc mắt nhìn con gà, kéo cái đầu gà nhổ mạnh lông cổ giật ra cả máu."

Cắt cổ để lấy tiết đi con."

Ninh Thư dạy tiếp.

Thái An Kỳ không khứa cổ gà như Ninh Thư dạy mà cắt phăng cái cổ, máu bắn tứ tung.

Mặt cô ta cũng dính máu, cô ta hoảng sợ hét ầm nhà, vứt con dao chạy đi rửa mặt.

Ninh Thư vứt gà vào chậu dội nước nóng để lát còn vặt lông.

"Vặt lông được rồi đó con."

Ninh Thư gọi Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ mệt lả người nhưng vẫn nghiến răng ngồi xổm vặt lông gà.

Gà hôi sẵn, dội thêm nước nóng càng hôi hơn, thối hơn cứt gà.

Mùi hôi xông vào mặt làm Thái An Kỳ buồn nôn, cô ta vừa nghiêng đầu vừa vặt lông.

Ninh Thư chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục thái rau thong thả.

Thái An Kỳ nhìn tay mình, cô gắn móng giả nên bị rơi mất hạt đính phía trên, cũng vì móng tay dài quá sơ ý để bị gãy cái sẽ rất đau.

Thái An Kỳ vặt lông gà trong bực bội.

"Vặt sạch cả lông nhỏ nhé An Kỳ."

Ninh Thư dặn Thái An Kỳ.Thái An Kỳ: ...Mặt Thái An Kỳ tái mét, chẳng mấy khi cô phải vào bếp nên cô ta rất cau có.

Ban nãy đi chợ dãi nắng, xách đồ nặng cũng làm cô ta mệt nhoài.

Mãi mới vặt sạch lông, cô ta đứng dậy lảo đảo suýt ngã.

Ninh Thư bảo: "Rửa gà đi rồi mổ bụng móc lòng mề ra con."

Thái An Kỳ chạy thẳng ra ngoài chui vào phòng vệ sinh nôn.

Ninh Thư mỉm cười, đặt con gà vào bồn rồi xử lý lòng mề.

Thái An Kỳ ra khỏi phòng vệ sinh với cái mặt xám ngoét, thấy Ninh Thư đã xử lý nốt con gà mới thở phào, sau lại nghe Ninh Thư bảo: "Rửa tay đi rồi vào xào rau."

Thái An Kỳ lảo đảo: "Con không biết nấu, con không nấu đâu."

Ninh Thư cười hiền từ: "Không biết thì học rồi khác biết."

"Con không muốn học."

Thái An Kỳ rất bực rất mệt, cô ta chỉ muốn đi nằm.

Ninh Thư vẫn cười nhân hậu: "Nhanh lên con trưa đến nơi rồi, Vương Bác về được ăn cơm con nấu sẽ vui lắm cho xem."

Thái An Kỳ nhăn nhó mặt mày hít thở không thông, cô ta gào trong bụng Vương Bác là cái quái gì mà cô phải nấu cơm cho anh ta.

Ninh Thư đanh mặt nhìn Thái An Kỳ, Thái An Kỳ mới chịu vào bếp rửa tay nấu cơm.

Ninh Thư đứng bên chỉ huy: "Đổ dầu vào."

"Cho lửa nhỏ thôi con, dầu nóng thì cho rau."

Thái An Kỳ đổ rau vụng về làm bắn dầu vào người.

Hè nên mặc đồ mát mẻ, bị bắn dầu đã đau rồi mà còn có giọt bắn cả vào mặt Thái An Kỳ.Thái An Kỳ hoảng hốt vứt xẻng chạy ra khỏi bếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back