Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 670: Con rối giật dây - Rời khỏi Hoá Tiên Tông


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Ai là người gieo cấm chế vào ngươi?"

Thanh Hoa Quân hỏi Ninh Thư."

Phụ thân đồ đệ."

Ninh Thư trả lời."

Đưa Huyền Dương Kiếm cho Ma tộc cấp cao một chút, nhờ hắn giải trừ cấm chế cho ngươi rồi hãy rời khỏi Ma tộc.

Sống cùng Ma tộc thì trước sau gì cũng sẽ bị chúng cắn nuốt."

Thanh Hoa Quân nhắc nhở lạnh lùng.Ma tộc không chỉ cướp tinh nguyên của Nhân tộc, trong tình huống khẩn cấp sẽ còn cắn nuốt cả đồng tộc để tăng cường sức mạnh.Ninh Thư biết Thanh Hoa Quân nhắc cô đưa kiếm cho Ma tộc cấp cao vì muốn giết Ma tộc cấp cao.Ninh Thư gật đầu: "Đồ đệ đã nhớ."

Thanh Hoa Quân phẩy tay lạnh lùng: "Đi đi, đừng quay lại."

Ninh Thư hành lễ: "Đồ đệ cáo lui."

"Khoan đã."

Thanh Hoa Quân gọi Ninh Thư lại.Ninh Thư giật mình, cô không muốn lật thuyền cuối mương, cô bắt bản thân bình tĩnh rồi quay người lại hỏi Thanh Hoa Quân: "Sư tôn còn việc gì nữa chăng?

Có phải đồ đệ được ở lại không?"

Thanh Hoa Quân khựng mặt: "Ngươi có ma khí trong người sao có thể ở lại Hoá Tiên Tông.

Ta muốn hỏi ngươi tu luyện công pháp gì?"

Mẹ kiếp, chú em thích Tuyệt Thế Võ Công của bà rồi à.Ninh Thư nói: "Đồ đệ tu luyện công pháp hệ thổ của sư tôn."

Thanh Hoa Quân bật cười: "Công pháp hệ thổ thế nào mà ta không biết sao?"

Ninh Thư mím môi, quỳ xuống nói: "Đồ đệ tu luyện công pháp của Ma tộc.

Chỉ cần sư tôn giữ đồ đệ ở lại, đồ đệ sẽ cống hiến công pháp ạ."

Thanh Hoa Quân lạnh mặt, không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ phất tay bảo: "Đi đi."

Ninh Thư thất vọng ra mặt, đứng lên rời khỏi đại điện, rời khỏi Thanh Hoa Đỉnh, rời khỏi Hoá Tiên Tông.Ninh Thư giơ ngón giữa về phía Thanh Hoa Đỉnh.Đợi ngày bà mạnh rồi bà thề sẽ trở về gô cổ đánh chú mày một trận.

Bà sẽ giữ đầu chú mày, cho chú mày biết cảm giác bị đưa thẳng kình khí vào đan điền.Rời khỏi Hoá Tiên Tông rồi bỗng nhiên Ninh Thư không biết đi đâu.

Tất nhiên không thể về Ma tộc, chút sức mạnh của cô vẫn còn thua xa ông bố Ma tộc.Cha Tiêu Tố Tố là ma tướng, cùng cấp bậc với Thanh Hoa Quân Hoá Thần.Cô không đánh lại Thanh Hoa Quân thì càng không đánh lại ông bố Ma tộc.

Huống hồ công pháp Ma tộc lắm chiêu trò léo lắt, khó mà đề phòng.Cô cũng không thể đến thành trấn đông người, không lâu nữa cấm chế phát tác chỉ dễ bị phát hiện ở nơi đông người.Cô không dám chắc cô có bị tu sĩ phát hiện hay không.

Bị tu sĩ phát hiện chỉ rước phiền, họ sẽ đuổi theo cô đòi giết cho bằng được.Giờ này Ninh Thư mới thật sự thấm được câu thiên hạ rộng lớn nhưng chẳng có chỗ dung thân.Thôi vậy, cứ đến nơi ít người đã.

Hơn nữa phải cách Hoá Tiên Tông càng xa càng tốt.Ninh Thư định cướp địa bàn của yêu thú, kiếm nơi tu luyện.Nơi Ninh Thư nhắm đến là dãy Huyền Linh Sơn được mệnh danh là một trong năm vùng đất nguy hiểm nhất với những cánh rừng rộng bạt ngàn.

Trong rừng ẩn náu đa đạng yêu thú, biết bao thiên tài địa bảo mà nhiều người không biết.Mặc dù nguy hiểm nhưng được tu sĩ xem trọng.

Nơi đây nhiều yêu thú, tu sĩ sẽ đến đây tìm kiếm vật liệu cần cho luyện đan hoặc luyện pháp khí.Ninh Thư xác định được phương hướng chạy thật nhanh về phía dãy Hoàng Linh Sơn.Thanh Hoa Quân đang ngồi trong đại điện Thanh Hoa Đỉnh bỗng cảm thấy nhói lòng.

Người tu luyện kết nối với đất trời, dự cảm được nguy hiểm.Thanh Hoa Quân hơi hối hận khi thả Ninh Thư đi, hắn chưa từng gặp Ma tộc nào tu luyện công pháp này.Thanh Hoa Quân rời khỏi đại điện, chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài cổng Hoá Tiên Tông, bay về hướng Ma tộc.

Bay rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Ninh Thư.Cảm giác lo lắng tăng dần, Thanh Hoa Quân càng thêm hối hận vì thả người, bởi với thực lực của Ninh Thư căn bản không chạy nhanh thế.Vậy mà Thanh Hoa Quân đuổi theo lâu như vậy rồi, đứng từ trên cao vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu, hắn dừng đuổi bởi hắn biết Ninh Thư không trở về Ma tộc.Thanh Hoa Quân trầm tư, xưa nay luôn là hắn chơi xỏ người khác, không ngờ có ngày mình bị người khác lừa.Không biết nó có mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc không.Thanh Hoa Quân trở về Hoá Tiên Tông.Có điều hắn rất bực bội.Ninh Thư chạy được một quãng xa theo hướng trái ngược đường về ma tộc mới thấy an toàn hơn một chút và đi chậm lại.Đói thì Ninh Thư ăn tích cốc đan.Cô vừa đi vừa tu luyện, quả nhiên linh khí bên ngoài ít hơn trong Thanh Hoa Đỉnh.

Tuy nhiên linh khí vẫn tập trung quanh cô khi tu luyện nên hiệu quả được đảm bảo.Đến giờ Ninh Thư vẫn không biết tại sao tốc độ tu luyện của cô lại nhanh chóng mặt.Cô sợ lắm, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không tự nhiên nó lại nhanh.Ninh Thư thử bay nhưng có vẻ cô không thể bay mà không nhờ đạo cụ hỗ trợ, vậy nên cô phải đi bằng đôi chân.Thỉnh thoảng có gặp yêu thú, Ninh Thư đánh nhau với yêu thú bằng chính nắm đấm của mình, đánh chết yêu thú chỉ bằng sức mạnh.Bằng tay không.Cũng có lúc cô lười sẽ phóng kình khí rồng bay lượn trong đan điền ra đánh trận.

Con rồng của cô đã ánh vàng, nó lao ra kèm với tiếng gầm thét chiến đấu với yêu thú.

Nếu gặp yêu thú yếu, con rồng cào chết yêu thú chỉ bằng một cú tung vuốt, bắn máu khắp người Ninh Thư.Ninh Thư trợn mắt há mồm, giỏi thật đấy.

Nhưng mà kình khí hình rồng cũng chẳng đánh được mấy chiêu trước Thanh Hoa Quân.Rõ ràng vì yêu thú linh trí thấp không biết cách tu luyện nên yếu.Ninh Thư nhặt tất cả thiên tài địa bảo, đó là tài nguyên cả, có thể bán kiếm linh thạch khi đi qua thôn trấn.Lạ là Ninh Thư rất hay nhặt được bảo vật, mà càng về sau thiên tài địa bảo ngày càng quý giá.

Dù có yêu thú bảo vệ thì cô vẫn hạ gục được yêu thú, bỏ bảo vật vào túi.Ninh Thư sợ vỡ mật, cô đâu phải nhân vật chính, cô là quân tốt thí mà sao suốt ngày gặp bảo vật, ra cửa cũng nhặt được trứng phượng hoàng?Không lẽ cô sắp phải cống nộp hết chỗ bảo vật này cho người khác?Ninh Thư thật sự khóc khi gặp một thứ, đó là Cát Tinh ở giữa đường, là Cát Tinh thật ấy.Cát Tinh chính là thứ mà anh tóc bạc cần.

Ninh Thư cứ nghĩ cô phải làm nhiều nhiệm vụ lắm mới tìm thấy nó.Chẳng ngờ gặp ngay ở nhiệm vụ này.Ninh Thư nghĩ mình đang mơ.Ninh Thư giẫm đi giẫm lại Cát Tinh rồi lại ngó nghiêng xung quanh xem có phải có ai cố tình vứt không.Ninh Thư vừa lau nước mắt vừa nhặt Cát Tinh, bảo 2333 cất về không gian, cứ gặp là cất hết không phải bỏ qua."

Tôi sợ vãi đái ra quần rồi 2333, cuối cùng là sao vậy?"

Ninh Thư hỏi 2333.Cô hoang mang thật.2333 cũng hoang mang: "Để tôi kiểm tra."

Ninh Thư sợ chết mất, chuyện quái quỷ gì thế này?Đây là đặc quyền của nhân vật chính mà.Tiêu Tố Tố khổ sở, tại sao cô nhập vào cô ấy mà lại tu luyện như bật auto.Không thực thế chút nào.Không có chuyện tự nhiên được cho không cái gì.Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu!
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 671: Con rối giật dây - Yêu thú Thanh Việt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư dựa cây đợi 2333 kiểm tra vấn đề, trên tít ngọn cây có một loại quả màu đỏ.

Ninh Thư chớp mắt, đó là thủy vân quả dùng để tẩy gân.

Ninh Thư không cần nó, cô ngồi bệt xuống đất thì cái cây con con giống huyền sâm đung đưa phiến lá trước mặt cô.Ninh Thư: ...Ninh Thư nhắm mắt để khỏi phải nhìn, cô hỏi: "Kiểm tra đến đâu rồi?"

2333 trả lời: "Tôi kiểm tra thấy thế giới này vẫn bình thường, những người thực thi nhiệm vụ khác không gặp trường hợp như cô."

Bảo vật cứ xuất hiện trước mặt cô.Ninh Thư: ...Tôi mệt mỏi quá à.

Ninh Thư đứng dậy phủi mông, không định hái thủy vân quả hay nhổ cây huyền sâm.

Túi không gian chứa đồ Thanh Hoa Quân cho cô đã đầy tức cô vô duyên với chúng.

Cô để lại cho người có duyên.

Trải qua biết bao nhiêu năm mới tạo nên thiên tài địa bảo, cô đã có quá nhiều không được lấy thêm.

Hơn hết là Ninh Thư cảm thấy tình huống quá lạ.Lỡ đó là bẫy thì sao?Cô không được tham.

Tốc độ tu luyện đã như bật chế độ auto, đi đâu cũng gặp bảo vật mà chỉ dành cho nhân vật chính.

Đó là đặc quyền của nhân vật chính, hạng như cô làm gì có vé.

Ninh Thư tặc lưỡi bỏ qua tất cả bảo vật trên đường, bán một ít bảo vật sẵn có khi ngang qua thị trấn để kiếm linh thạch mua quần áo mới.

Chẳng biết đã đi bao xa, cuối cùng Ninh Thư đã đặt chân đến dãy Hoàng Linh Sơn giấu mình trong sương mù khi nhìn từ xa.

Có một thị trấn nhỏ nằm gần dãy Hoàng Linh Sơn.

Thị trấn tuy nhỏ nhưng náo nhiệt, cũng lâu lắm rồi Ninh Thư chưa được ăn thức ăn nóng hổi.

Cô định ghé tửu lâu kiếm gì đó ăn.

Thực đơn tửu lâu đa đạng các món thịt yêu thú xào hầm rang sốt, để tăng thêm độ ngon của thịt.

Thịt yêu thú có linh khí cũng giúp bổ sung sức mạnh cho cơ thể tu sĩ.

Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Nhân tộc căm thù Ma tộc hút tinh nguyên con người nhưng chính Nhân tộc vẫn ăn thịt yêu thú.Thắng làm vua, chỉ có kẻ mạnh mới làm chủ được vận mệnh, sẽ không trở thành hòn đá kê chân cho người khác.

Ninh Thư vào quán gọi vài món rồi đợi tiểu nhị dọn thức ăn.

Có khá nhiều tu sĩ cũng đang ăn trong quán, Ninh Thư chẳng ngần ngại quan sát họ.

Giới tu chân khốc liệt, tính cách tu sĩ quái gở, nhiều khi tu sĩ lao vào đánh nhau chỉ vì một ánh mắt.

Nếu ngươi có bảo vật vậy giết giết người để cướp đồ.

Lúc cô mới đặt chân vào quán cũng cảm thấy có thần thức quét qua mình nhưng thu nhanh về.

Cảm giác có người vẫn đang nhìn, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thẳng vào người đó.

Ninh Thư hơi giật mình khi thấy người ấy.

Người đó ngồi trên cái ghế dài, có mái tóc màu xanh lá, mặc đồ màu xanh lá, tròng mắt cũng ánh xanh dương.Tuấn tú đấy mỗi tội tóc xanh áo xanh hơi khác thường.Hơi bị ngứa mắt.Rõ ràng hắn ta không phải con người cũng không phải Ma tộc, không lẽ là yêu thú biến thành hình người.Từ bao giờ yêu thú lại thông minh đến mức chung sống được với con người?Có yêu thú ở trong quán nhưng các tu sĩ khinh thường không tấn công.Mấy bàn xung quanh hắn cũng không có ai ngồi, dễ thấy không ai muốn lại gần.Ninh Thư thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì đến chết, chỉ có nữ chính mới thu hút được trai đẹp mà nhỉ.Không lẽ cộng thêm sáu điểm hấp dẫn đã hút mắt trai đẹp?Vậy tại sao cô cộng rất nhiều vào điểm trí tuệ mà chẳng thấy cô thông minh đột biến.Ninh Thư chạm nhẹ vào túi không gian, hay hắn biết túi cô có rất nhiều bảo vật?Định giết người cướp của?Thức ăn được dọn lên, Ninh Thư gắp miếng thịt mà ngứa ngáy hết lưng vì đôi mắt vẫn không rời mình ở phía sau.Nhìn cái má mày!Ninh Thư chửi trong bụng.Liếc một cái vậy mà lại thấy hắn đang đi về bàn mình.Ninh Thư: Biến biến biến...Yêu thú hình người ngồi ghế đối điện Ninh Thư, thấy thức ăn của Ninh Thư toàn thịt bèn hỏi: "Cô thích ăn thịt à?"

Giọng nói êm tai, chỉ nghe giọng không ai lại nghĩ hắn là yêu thú hoang dã.Chẳng có lẽ giới tu chân đang có trào lưu nhuộm tóc?Ninh Thư sởn gai ốc, cảm thấy hắn ta là kẻ rất mạnh nên cô không trả lời."

Cô có uống nước không?"

Yêu thú hình người đưa túi nước cho Ninh Thư.Ninh Thư: →_→Bọn cô có quen nhau à?Có quen đâu nhỉ.Chú em đang bắt chuyện làm quen?Ninh Thư rất muốn đá bay hắn ta.Điểm hấp dẫn có ghê gớm vậy sao?Quả nhiên thế giới này rất lạ, mọi thứ đều không bình thường."

Chắc là cô muốn uống."

Hắn rót đầy chén nước cho Ninh Thư.Ninh Thư chỉ nhìn chứ không nói chuyện."

Uống đi."

Hắn mỉm cười, nếu không có quả đầu xanh lá khét lẹt, Ninh Thư sẽ nghĩ hắn là thư sinh nho nhã, lịch sự, ung dung, khiêm nhường, mặc kệ sự đời, khí chất hơn hẳn thư sinh phổ thông.Ninh Thư đến phải nghi ngờ suy nghĩ hắn là yêu thú.Nhưng chắc chắn có là yêu thú hay không cô cũng không ngấm được gu thẩm mỹ này.Ninh Thư bình tĩnh ngửi chén trà, có mùi mặn, chẳng biết có độc không.Ninh Thư thấy hắn cười trang nhã.Ninh Thư uống thử, cô xanh mặt hỏi hắn: "Nước muối?"

Hắn trả lời: "Đúng hơn là nước biển."

Ninh Thư: →_→Dở người à mà uống nước biển."

Ta tên Thanh Việt, cô tên gì?"

Thanh Việt hỏi Ninh Thư.Ninh Thư nói: "Tiêu Tố Tố."

Ninh Thư không thể nhổ ngụm nước biển trước mặt Thanh Việt, miệng cô mặn chát phải uống nước lọc liên tục.Thanh Việt nhăn khuôn mặt hoang mang, lấy làm lạ."

Ngươi tìm ta có việc gì?"

Ninh Thư vào thẳng chủ đề.Thanh Việt dừng hoang mang, hắn cười bảo: "Cô định đi đâu, ta và cô cùng đi."

"Phụt, khụ khụ khụ..."

Ninh Thư sợ hãi sặc chảy cả nước mắt.Cô co giật cơ mặt, từ khi nào cô đã quyến rũ đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu thế này.Trông Thanh Việt không giống như có ý đồ với bảo vật của cô, tại sao lại đòi đi cùng cô."

Tại sao?"

Ninh Thư đã nhịn được xúc động muốn lườm nguýt."

Ta muốn theo đuổi đại lộ."

Thanh Việt trả lời.Ninh Thư trợn trắng mắt, chú muốn theo đuổi đại lộ liên quan gì đến bà."

Ta cảm thấy linh hồn của cô rất thân quen, chúng ta đã từng gặp nhau."

Thanh Việt nói tiếp.Lại còn nói không kiếm cớ bắt chuyện à?Tu sĩ tu chân đều mở đầu câu chuyện làm quen bằng câu quen linh hồn?"

Chưa gặp bao giờ."

"Gặp rồi."

"Chưa gặp bao giờ."

"Gặp rồi."

"Thế ngươi nói xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu?"

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 672: Con rối giật dây - Bản thể của Thanh Việt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất không có kiên nhẫn với kẻ thích ăn bám.

Bọn cô quen nhau đã đành, nhưng đây là lý do để hắn ta ăn bám cô.Rõ ràng không bình thường chút nào.Ninh Thư không biết còn chuyện gì đang đợi cô, cô sắp bị thế giới quay cho chóng mặt.Thanh Việt thấy Ninh Thư giận thì nhăn mày: "Ta không có ý xấu với cô, có lẽ là ta nợ cô một mối duyên."

Ninh Thư nghĩ ngợi: "Không có đâu."

Hay đó là người ủy thác Tiêu Tố Tố, vấn đề là Tiêu Tố Tố cũng không quen hắn."

Ta không thể dẫn theo người khác, ngươi đừng đi cùng ta."

Ninh Thư lạnh lùng.Thanh Việt nói năng từ tốn: "Không sao hết, cô không cần bảo vệ ta."

Ninh Thư: →_→Định chơi trò gì vậy?Cứ tưởng được ăn bữa cơm ngon lành lại ở đâu ra cái tên này.Ninh Thư hỏi về mái tóc màu xanh lá của hắn: "Tóc ngươi sinh ra đã có màu này à?"

Thanh Việt gật đầu: "Kể từ khi ta hoá hình đã như vậy."

Hoá hình!Quả nhiên là yêu thú."

Ngươi là yêu thú gì..."

Ninh Thư hỏi.Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Cô đoán xem."

Ninh Thư: Hờ hờ..."

Ngươi là yêu thú mà sao họ không tấn công ngươi?"

Ninh Thư hỏi nhỏ Thanh Việt.Thanh Việt đưa mắt qua mọi người trong quán: "Họ không dám."

Rất ngang ngược, Ninh Thư bật ngón cái.Ninh Thư ăn hết thức ăn trên bàn rồi chuẩn bị tìm nhà trọ nghỉ chân.Ninh Thư rời khỏi tửu lâu Thanh Việt cũng theo ra và hỏi: "Cô định đi đâu?"

"Tìm nơi ở.

Chúng ta không quen không biết, ngươi đừng đi theo ta.

Cảm ơn ngươi đã mời ta uống nước biển."

Ninh Thư thấy hắn không có ý xấu nên cũng cư xử bình thường."

Cô thích ta sẽ mời cô uống suốt ngày."

Thanh Việt nói.Ninh Thư: ..."

Quân tử không cướp của ngon của người khác."

Ninh Thư từ chối ngay.Đôi mắt của Thanh Việt như có triệu triệu vì sao toả sáng khiến hắn trông có vẻ là một người thông thái.Trông Thanh Việt không giống yêu thú cho lắm: "Ngươi không giống các yêu thú khác cho lắm."

Giống người hơn là yêu thú."

Ta có nhà."

Thanh Việt nói: "Chúng ta đã là bạn đồng hành vậy cô đến ở nhà ta đi."

Ninh Thư hơi ngại: "Thế thì phiền ngươi lắm."

"Không phiền."

Ninh Thư: Không, có phiền...Tự nhiên lân la bắt chuyện lại còn tốt với cô.

Bánh ngon từ trên trời rơi xuống ắt có âm mưu."

Cô còn lấn cấn chuyện gì?"

Thanh Việt hỏi."

Bởi vì chúng ta không quen, chúng ta là người lạ nên ta không muốn làm phiền ngươi."

Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người."

Thanh Việt ung dung nói: "Nhưng ta cảm nhận được là có quen, chắc là cô quên thôi."

"Linh hồn của chúng ta từng gặp nhau."

Thanh Việt bảo: "Cô không phải ngại ta, có thể lý do mà ta vẫn luôn không đột phá được đại lộ có liên quan nhân quả với cô."

Ninh Thư: Nói tiếng người hộ cái.Cảm thấy mình ngu hơn cả yếu thú.Ninh Thư thở dài về nhà Thanh Việt, đó là một ngôi nhà to khang trang."

Ngươi có nhà to quá nhỉ."

Ninh Thư thấy có cả đầy tớ trong nhà.Đầy tớ thấy Thanh Việt đều hành lễ chào: "Thanh đại nhân."

"Dọn một phòng cho cô ấy."

Thanh Việt dặn.Quản gia xếp phòng cho Ninh Thư ở cạnh phòng Thanh Việt, Ninh Thư đến cạn lời.Trong nhà dồi dào linh khí, Ninh Thư khoanh chân trên giường bắt đầu luyện công.Linh khí xung quanh ùa vào Ninh Thư.Không biết đã luyện công bao lâu, Ninh Thư mở mắt ra thì thấy kình khí trong đan điền cô đã biến thành con rồng vàng.Rồng vàng sống động như thật, bị thần thức của Ninh Thư quét qua còn chạm lại vào thần thức của Ninh Thư.Ninh Thư ngạc nhiên, hình như nó có ý thức riêng?Có tiếng gõ cửa, Ninh Thư ra mở cửa, bên ngoài là Thanh Việt."

Luyện xong chưa?

Đến giờ ăn tối rồi."

Thanh Việt nói.Ninh Thư đến phòng khách với Thanh Việt, bàn ăn đầy ú ụ toàn thịt là thịt.Ninh Thư: →_→Ninh Thư bắt đầu đánh chén bữa tối, Thanh Việt nhăn mặt: "Ta tưởng người tu tiên các cô kiêng không ăn mặn?"

"Thần tiên cũng là người."

Con người sống vì cái miệng mà?Thanh Việt uống nước biển, gật đầu: "Đúng là vậy."

Cứ thấy Thanh Việt uống nước biển là Ninh Thư lại thấy mặn chát cả mồm: "Ngươi là yêu thú dưới biển?"

"Đúng."

"Bản thể là gì?"

Ninh Thư hỏi.Thanh Việt nghiêng đầu: "Cô đoán xem."

Ninh Thư: ...Thích nói thì nói, bà lười hỏi.Đột nhiên Ninh Thư khựng người, bởi vì cấm chế đang phát tác.Cấm chế phát tác làm cơ thể thổi bùng đau đớn.Ma khí bốc ra ngùn ngụt, Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, khoanh chân, chịu đựng sự đau đớn.

Thanh Việt tạo kết giới bao trùm cả nhà không cho người khác phát hiện ma khí trong Ninh Thư.Ninh Thư đang chửi đổng cấm chế chết tiệt, đậu má mày cứ đợi đấy!Rất lâu sau đó, cấm chế mới lặn mất tăm trong đan điền, Ninh Thư lúc này đau đến đổ mồ hôi lạnh.Ninh Thư rót chén nước."

Cô là Ma tộc?"

Thanh Việt nhìn Ninh Thư rồi lại lắc đầu: "Không thuần chủng."

"Cô bị Ma tộc gieo cấm chế."

Thanh Việt nói tiếp.Ninh Thư nhìn hắn: "Ngươi biết cả cấm chế của Ma tộc cơ à."

Thanh Việt cười: "Lúc ta hoá hình thiên địa này vẫn chưa có Ma tộc, sau này Ma tộc mới xuất hiện."

Ninh Thư: (⊙0⊙)Lão quái vật.Trong trí nhớ của Tiêu Tố Tố, chẳng biết Ma tộc đã tồn tại từ bao giờ vậy mà Thanh Việt lại bảo rằng lúc ấy thiên địa chưa có Ma tộc."

Ngươi sống bao lâu rồi?"

Ninh Thư giật khoé môi hỏi.Thanh Việt lắc đầu: "Không nhớ nữa."

"Ta có ngày hôm nay là nhờ không ngừng học tập, học theo Nhân tộc, học theo Ma tộc trong rất nhiều năm tháng."

"Đại lộ chỉ cho yêu thú sức khoẻ chứ không cho trí thông minh."

Ninh Thư cực kỳ khâm phục: "Ngươi rất giỏi."

Thanh Việt bật cười: "May mắn duyên đến khơi thông trí thông minh thôi."

"Đại lộ vô hình sản sinh đất trời, đại đạo vô tình vận hành nhật nguyệt, đại lộ vô danh nuôi dưỡng vạn vật.

Thế giới này có Nhân tộc, có yêu thú.

Ma tộc được sinh ra để giảm số lượng Nhân tộc, từ đó tạo thành thế ổn định."

Ninh Thư nghe không hiểu, cô hỏi: "Thế ngươi có cách giải trừ cấm chế trên người ta không?"

Thanh Việt gật đầu: "Có."

"Giải trừ thế nào?"

Ninh Thư hơi kích động.

Nếu giải trừ được cấm chế vậy cuộc đời cô không còn nằm trong tay ông bố Ma tộc.Thanh Việt nói với Ninh Thư: "Cấm chế này được gieo bằng máu của Ma tộc.

Theo kiến thức của ta thì chỉ cần có máu của Ma tộc, ta có thể giải trừ cấm chế giúp cô."

Má, tức là cô vẫn phải về Ma tộc tìm ông bố già."

Chúng ta so chiêu đi."

Ninh Thư muốn xem trình độ của cô đến đâu, về Ma tộc có bị hút thành xác khô như cốt truyện không."

Cô không thắng được ta đâu."

Thanh Việt lắc đầu."

Ta biết ta không thắng được, ta chỉ muốn xemtrình độ hiện giờ của ta thôi."

Ninh Thư cạn lời.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 673: Con rối giật dây - Một phần của đất trời


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư muốn so chiêu với Thanh Việt xem trình độ hiện giờ của cô có bị ông bố Ma tộc giết không."

Xông lên đi."

Ninh Thư vẫy gọi Thanh Việt.Thanh Việt nói thẳng: "Cô không thắng được ta."

Ninh Thư phóng kình khí, rồng vàng gầm lên lao ra ngoài tấn công Thanh Việt, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Việt con rồng bỗng gầm nhỏ hơn một chút.Thanh Việt quan sát rồng vàng nghiêm túc, hắn ngạc nhiên: "Nó đã có ý thức."

Ninh Thư cũng thấy thế, cô có cảm giác rồng vàng tự có ý thức, cô hỏi Thanh Việt: "Ngươi biết tại sao không?"

"Hơi thở rất quen thuộc, trước đó ta không chắn chắn là cô còn giờ thì chắc chắn."

Thanh Việt gật gù chìa tay đón rồng vàng, rồng vàng bay lượn trên lòng bàn tay hắn.Định mệnh, đang đánh nhau mà.Ninh Thư ra lệnh trong ý thức, thu kình khí rồng vàng về đan điền.Thanh Việt nói: "Công pháp tu luyện của cô rất mạnh nên rồng vàng mới bắt đầu có ý thức.Ngày cô lấy được Tuyệt Thế Võ Công, cô tưởng đó chỉ là cuốn bí kíp võ công tầm thường, thế mà cô vẫn luyện nó đến tận hôm nay.Sống trong thế giới dồi dào linh khí mới phát huy được hết sức mạnh ghê gớm của cuốn bí kíp."

Đánh nào."

Ninh Thư hất cằm, lao vào đấm Thanh Việt.Thanh Việt vẫn đứng im, hắn vung tay hất Ninh Thư ra nhẹ như hất con ruồi.

Ninh Thư đập vào tường lộn nhào cả lục phủ ngũ tạng.Đậu má, tên này đúng là lão quái vật có khác, mạnh hơn Thanh Hoa Quân nhiều.Thanh Việt nhăn mặt: "Cô có sao không?

Tôi cảm thấy bị đất trời phản phệ."

Ninh Thư: →_→Sao cứ toàn nói mấy câu khó hiểu thế nhỉ.Làm cô thấy mình như con ngu."

Ta tấn công cô cảm thấy bị đất trời tước mất một chút tuổi thọ."

Thanh Việt chau gắt lông mày: "Cô là ai?"

Ninh Thư đang cố gắng hiểu câu nói của Thanh Việt: "Nghĩa là sao, ngươi nói dễ hiểu hơn đi."

"Nói đúng hơn cô là người được đất trời lựa chọn."

Thanh Việt quan sát Ninh Thư: "Người bình thường không cảm nhận được bị tước mất tuổi thọ nhưng ta cảm nhận được."

Ninh Thư gật đầu: "Ý của ngươi ta là một phần của đất trời?"

Chú em trêu bà đúng không, bà trở thành nhân vật chính từ khi nào vậy.Tóm lại Ninh Thư thấy thế giới này bị thủng một lỗi to, cô sợ lắm.Ninh Thư rất muốn xong nhanh nhiệm vụ, mẹ kiếp, cô hoang mang lắm rồi, cô không thể ở đây lâu thêm nữa."

Ngươi cảm thấy ta đang ở trình độ nào?"

Ninh Thư hỏi Thanh Việt.Thanh Việt suy nghĩ cẩn thận: "Ngang ngửa cảnh giới Kim Đan."

Kim Đan à, Thanh Hoa Quân là Hoá Thần cao hơn cô một bậc, khoảng cách hơi bị xa.Lúc đánh nhau với Thanh Hoa Quân còn yếu hơn bây giờ, bảo sao thua thảm.Và cũng rõ ràng Kim Đan không thể thắng được ma tướng, cô vẫn phải đợi thăng cấp đã rồi hãng về.Cô phải giải trừ cấm chế bởi vì ông bố Ma tộc dễ dàng giết chết cô chỉ bằng một ý niệm."

Cô định về Ma tộc?"

Thanh Việt hỏi.Ninh Thư xua tay: "Ta vẫn yếu lắm, đợi khi nào mạnh hơn thì ta về."

"Nhưng cách một khoảng thời gian cấm chế của cô sẽ phát tác."

Thanh Việt cau có.Ninh Thư không mấy quan tâm: "Có sao đâu."

Cách một khoảng thời gian cấm chế mới phát tác, có đau cũng chỉ đau một lúc.

Trúng lời nguyên mới khổ, ăn ngủ với đau mà còn đau thêm theo theo gian.So ra cấm chế vẫn nhẹ nhàng chán."

Ta có thể giúp cô."

Thanh Việt đề nghị.Tự nhiên quan tâm không phải kẻ trộm cũng là kẻ cướp.

Cho cô ở nhờ lại còn giúp đỡ cô ắt có nguyên nhân."

Tại sao vậy, chúng ta không quen nhau, ta chắc chắn ngươi nhận nhầm người."

Ninh Thư nhìn Thanh Việt: "Trừ khi ngươi nói cho ta biết tại sao, còn không ta không thể nhận sự giúp đỡ vô lý từ ngươi."

Con người luôn cần giúp đỡ, thế nhưng sức mạnh của Thanh Việt còn là một ẩn số, cô và hắn thuộc hai tầng lớp khác nhau, hắn tốt với cô quá mức, cô không yên tâm.Cô chưa từng gặp kẻ mạnh nào khách sáo với một con ruồi.Thanh Việt mỉm cười duỗi tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư che ngực: "Làm cái gì đấy, ta nói cho ngươi biết ngươi không được phép giở trò bậy bạ."

Thanh Việt xách cổ áo nhấc bổng Ninh Thư lên cao.

Khung cảnh xung quanh mờ dần, Ninh Thư hoa mắt chóng mặt buồn nôn.Ninh Thư day trán nhìn xung quanh.

Bọn cô đang đứng trước một bức tường thành màu đen chứ không còn ở nhà của Thanh Việt.Mọi người đi qua đi lại, trai tuấn tú nữ xinh đẹp quyến rũ.Những người ở đây khiến Ninh Thư bật ra suy nghĩ, Ma tộc.Ma tộc giỏi mấy trò quyến rũ bằng sắc đẹp bởi Ma tộc rất đẹp, đẹp hơn con người nhiều.Tuy nhiên, ẩn sâu dưới lớp da đẹp là một trái tim rắn độc.Ở Ma tộc không có đúng sai, không có thiện ác, không có lễ nghi như Nhân tộc.

Ma tộc tôn thờ sức mạnh, thực lực.Ninh Thư ghê cổ buồn nôn như say xe, sao tự nhiên cô lại đến địa bàn của Ma tộc.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm mới đỡ buồn nôn.Ma tộc nhìn Ninh Thư như nhìn thức ăn, chúng khịt mũi rồi khinh thường vì ngửi thấy mùi con lai giữa ma và người ở Ninh Thư.Vậy nhưng chúng lại cực kỳ cảnh giác khi thấy Thanh Việt.Định mệnh, yếu nên không có quyền phát biểu, động cái dẫn cô đến đây làm cô cạn lời, cô vẫn chưa đủ sức chống lại ông bố Ma tộc.Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Sao ngươi không nói trước, ít ra cũng phải cho ta chuẩn bị tâm lý chứ."

"Tại sao cô phải đợi, thà chịu đựng đau đớn của cấm chế cũng không chịu xử lý vấn đề?"

Thanh Việt bất đồng ý kiến với Ninh Thư."

Tôi bị ngu được chưa."

Ninh Thư thở dài: "Tôi không đủ mạnh, đợi tôi mạnh rồi đau một chút có xá gì?"

"Tôi nói là tôi có thể giúp cô."

Thanh Việt nhìn Ninh Thư, nói thật lòng: "Tôi giúp được cô."

Ninh Thư gật đầu mỉm cười: "Vậy được thôi, ngươi giúp ta với, dù ngươi giúp vì lý do gì ta cũng cảm ơn ngươi."

Thanh Việt gật đầu tạo kết giới quanh Ninh Thư.

Động tác bấm pháp quyết của Thanh Việt làm hắn chẳng giống yêu thú một chút nào.Ninh Thư ở trong kết giới đợi Thanh Việt về.Cô khoanh chân luyện công trong kết giới, linh khí chui vào cơ thể bị kình khí rồng vàng hấp thụ hết.Nhìn con rồng vàng bay lượn trong đan điền, Ninh Thư nghĩ bụng biết đâu một ngày nào đó nó biến thành rồng thật thì sao.Nhưng điều đó xa vời lắm, cô rất yếu, vừa cần phải liên tục tu luyện vừa sống trong thế giới dồi dào linh khí mới luyện được kình khí biến thành rồng vàng.Kể ra mà luyện ra rồng vàng ở trạng thái linh hồn thì hay biết bao.Không lâu lắm sau đó Thanh Việt đã về, hắn cầmtheo một chiếc lọ ngọc chứa máu đen sôi sùng sục.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 674: Con rối giật dây - Không bằng một thế giới


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thấy Thanh Việt quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng như đi chơi về, Ninh Thư ghen tỵ, khi nào cô mới mạnh như hắn đây."

Ngươi không kinh động cha ta chứ?"

Ninh Thư hỏi: "Cha ta mà bị kinh động, ta sẽ chết chỉ bằng một ý niệm."

"Ta không để ông ta nhận ra."

Thanh Việt nói.Ninh Thư bật ngón cái: "Ngươi giỏi quá."

Thanh Việt chỉ cười nhã nhặn.Thanh Việt hủy kết giới, hỏi Ninh Thư: "Cô có vào trong thành chơi không, Ma tộc có khá nhiều thứ hay ho."

"Thôi, cha ta sẽ phát hiện nếu ta ở gần ông ta quá."

Ninh Thư từ chối.Thanh Việt gật đầu: "Tuỳ cô."

Câu "Tuỳ cô" của Thanh Việt làm Ninh Thư rợn người.Chú em có biết chú em nói câu đó nghe tuyệt vời lắm không."

Đi về vẫn xách cổ ta à?"

Ninh Thư hỏi.Thanh Việt gật đầu: "Cô muốn xách cổ ta cũng được."

"Thôi."

"Ta bị đau đầu, ta đi bộ được."

Ninh Thư xua tay.Thanh Việt vẫn câu cũ: "Tuỳ cô."

Nhìn bộ dạng ngoan như chó của Thanh Việt, vậy đây là hình mẫu của cao thủ có một không hai?"

Hai người kia đứng lại: " Giọng nữ đáng yêu nghe thật thích tai vang lên.Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy một cô gái ngồi trên kiệu được bốn nam giới Ma tộc khiêng.Cô ta đang nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống.Cô gái Ma tộc này rất dụ hoặc, khuôn mặt có thể làm chúng sinh điên đảo.

Đó, nam nữ Ma tộc đều có khuôn mặt xinh đẹp.Ma tộc đánh giá Ninh Thư rồi bật cười: "Một con tạp chủng, ta ra lệnh cho ngươi dâng lên người đàn ông bên cạnh."

"Cái loại tạp chủng Ma tộc ti tiện như ngươi không có tư cách có được người đàn ông như thế."

Cô gái không rời mắt khỏi Thanh Việt."

Ta thích tóc của ngươi, rất hiếm người có màu tóc này."

Cô gái hất cằm nói giọng bề trên với Thanh Việt.Ninh Thư cũng nhìn sang bộ tóc của Thanh Việt, xanh lét, sao chỉ có mỗi cô thấy màu tóc này xấu nhỉ.Từ trên xuống dưới mỗi một màu xanh.Thanh Việt không trả lời, chỉ đứng thôi cũng toả ra khí chất nổi bật, cô gái Ma tộc càng thích hơn.Người trong Ma tộc chưa bao giờ nín nhịn dục vọng, nam nữ đều vậy nên Nhân tộc cho rằng đó là hành vi phóng đãng.Ma tộc không cho là như thế, bắt gặp Nhân tộc nào hợp khẩu vị đều cưỡng bức trước rồi hút chết sau.Ninh Thư chọc Thanh Việt, nói nhỏ: "Cô ta đẹp quá."

Thanh Việt lắc đầu.Cô gái chỉ vào mặt Ninh Thư: "Nói cái gì đó, ta ra lệnh cho ngươi đưa người đàn ông bên cạnh cho ta."

Ninh Thư nhún vai bước một bước sang bên cạnh: "Cái đó ta không quyết được, cô hỏi hắn đi."

"Xem như ngươi biết điều."

Cô gái khinh thường Ninh Thư rồi lại nhìn Thanh Việt: "Theo ta tốt hơn con vô dụng này hàng ngàn lần, muốn công pháp bảo vật gì đều có."

Thanh Việt bước sang đứng gần Ninh Thư, nói với Ninh Thư: "Đi thôi."

"Khoan đã."

Cô gái bay đến chặn trước mặt Ninh Thư và Thanh Việt."

Đừng rượu mười không uống chỉ muốn uống rượu phạt."

Cô gái nghiêm mặt, ma khí bốc ra ngùn ngụt.Thanh Việt nhăn khẽ đôi lông mày, cùng với cái ngẩng đầu, những dải gì đó như rong biển bắn ra khỏi tay hắn và đâm xuyên qua người cô gái một cách dễ dàng.Thanh Việt thu tay về, bàn tay hắn vẫn sạch sẽ không hề dính máu.Cô gái cúi xuống nhìn ngực thủng một lỗ to, trái tim nát như tươm.Máu đen nhỏ giọt xuống đất ăn mòn mặt đất, nghe rõ cái tiếng xì xì.Cô gái ngạc nhiên không tin nổi.Sức mạnh sinh mệnh dẻo dai của Ma tộc vẫn kéo dài mạng sống cô ta: "Các ngươi đợi chết đi."

"Lệ Tư công chúa."

Bốn nam giới ma tộc khênh kiệu bao vây Ninh Thư và Thanh Việt.Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư biến mất.Dịch chuyển làm Ninh Thư buồn nôn không chịu nổi.

Về đến nơi Ninh Thư nôn một bãi mới dễ chịu hơn.Nhưng vẫn đau đầu.Nôn xong Ninh Thư mới nhận ra bọn cô đã về ngôi nhà ở trong thị trấn.Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Sao ta thấy ngươi quen quen nhỉ."

"Bản thể của ngươi là gì?"

Ninh Thư đảo mắt suy tư.Ninh Thư vò đầu: "Làm gì có chuyện đó, có khi nó vẫn đang trôi nổi trong Biển Quy Luật ấy."

"Đừng nói ngươi là rong biển nhé?"

Ninh Thư hỏi dè Thanh Việt.Thanh Việt gật đầu: "Bản thể của ta là rong biển."

Ninh Thư không cầm được lòng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cái con rong biển đen ngòm đó mà biến thành người?"

Ngươi xây nhà bằng tinh thể tủy linh à?"

Ninh Thư nhớ đến con rong biển cô từng gặp trong tiên phủ của một người.Nhưng lúc đó rong biển vô tri, không có ý thức.Khác hoàn toàn Thanh Việt này."

Đúng vậy."

Thanh Việt đưa Ninh Thư một cục tinh thể tủy linh: "Cho cô."

Ninh Thư: ...Bà đâu xin tinh thể tủy linh của chú.Ninh Thư vỗ tay vui vẻ: "Ngươi nói thẳng ngươi là rong biển là được mà.

Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta vẫn luôn ở đây."

Thanh Việt trả lời.Ninh Thư ôm đầu gào tên 2333: "Tổn thọ chết tôi rồi, lẽ nào thế giới này là tiên phủ kia?"

"Chẳng phải nó sắp sụp đổ à, tại sao mới đó đã trở thành thế giới trung cấp?"

Ninh Thư thấy mình vô dụng quá, một cái thế giới cũng giỏi giang hơn cả cô.2333 cũng sững sờ: "Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau thôi, với cô rất ngắn nhưng có lẽ đã là mấy chục vạn năm với thế giới này."

Mẹ nó thốn."

Nếu là vậy thì chúng ta đã giải thích được tại sao thế giới này đón nhận cô."

2333 nói.Ninh Thư liếc xéo: "Tại sao lại đón nhận tôi?"

2333 trả lời: "Cô quên rồi sao, cô mang tiên phủ đến Biển Quy Luật trong trạng thái linh hồn.

Cô cầm nó trong tay nên chắc là nó đã nhiễm một chút hơi thở của linh hồn cô."

Ninh Thư thở phào, lau mồ hôi lạnh.

Cô mất ăn mất ngủ, nơm nớp lo sợ biết bao đêm, không ngờ hoá ra là lý do là đây.Tiến hoá thành thế giới trung cấp cũng là cơ duyên của thế giới này."

Nó bao dung cô cũng xem như nhân quả."

2333 nói tiếp: "Có lẽ cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này thôi, không uổng công tôi khổ sở mất bao nhiêu năng lượng đưa cô đến Biển Quy Luật."

"Tôi còn bảo tại sao tôi không kiểm tra được vấn đề chứ."

Cuối cùng 2333 chốt hạ một câu để bao biện cho sự vô dụng của cậu ta.Ninh Thư: "Hờ hờ..."

"Cô đang nghĩ gì thế?"

Thanh Việt thấy Ninh Thư ngây người bèn hỏi.Ninh Thư trở về với thực tại, cô nhìn Thanh Việt: "Trời ạ, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại, cậu lớn lắm rồi đó."

Thanh Việt: ..."

Ta lớn hơn cô rất nhiều."

Thanh Việt nói.Ninh Thư nghĩ thấy cũng phải, tuổi của Thanh Việtcũng sánh ngang với tuổi của thế giới này nhỉ.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 675: Con rối giật dây - Kình khí rồng vàng đổi màu


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Cậu tấn công Ma tộc bằng bản thể có sao không?"

Máu Ma tộc có độc tính và tính ăn mòn rất cao.

Thanh Việt nhìn tay: "Ta định thử xem có thể chống lại máu ăn mòn của Ma tộc không."

Ninh Thư gật đầu: "Kết quả sao?

Ta thấy tay cậu không có vấn đề gì."

"Tạm được."

Thanh Việt nói.

Ninh Thư xin giúp đỡ chân thành: "Ta muốn nhờ cậu giải cấm chế hộ."

Thanh Việt mở lọ ngọc, khói trắng bay ra, máu Ma tộc đang sục sôi ở trong.

Không biết cái lọ tưởng như ngọc này làm từ gì mà không bị máu Ma tộc ăn mòn.

Thanh Việt thò tay vào máu: "Tí nữa ta sẽ vẽ linh trận trên trán cô, có hơi đau đấy cô cố chịu chút."

Ninh Thư ngỡ ngàng: "Vẽ bằng tay ư?"

"Cái khác đều bị ăn mòn."

Thanh Việt chẳng quan tâm.

Ninh Thư cảm động: "Cảm ơn cậu, cậu làm nhiều điều cho ta quá."

Sống rất nhiều thế giới mới gặp hai người giúp đỡ linh hồn cô chứ không phải thân xác người ủy thác.

Một là ông chú y tế, hai là Thanh Việt.

Ninh Thư rất cảm kích sự giúp đỡ của Thanh Việt: "Dù có thế nào cũng phải cảm ơn cậu."

Thanh Việt mỉm cười: "Có gì đâu."

Ngón tay Thanh Việt chạm vào máu đen, bấm pháp quyết rồi bôi vào trán Ninh Thư.

Máu của Ma tộc bôi vào chỗ nào chỗ đó nóng khinh người nhưng da cô đã quen với điều ấy.

Chắc do cô cũng mang dòng máu Ma tộc nên chỉ cảm thấy nóng.

Pháp trận trên trán chui vào trong da biến thành vô số thanh kiếm sắc nhọn bay thẳng về đan điền, cấm chế theo đó cũng phát tác.

Ma khí của cấm chế cảm nhận được nguy hiểm dẫn đến Ninh Thư cực kỳ đau đơn.

Hai bên đang đánh nhau loạn xạ trong đan điền cô.

Đan điền như sắp vỡ tung.

Thanh Việt vẫn đang vẽ trận pháp, Ninh Thư đau gần chết.

Không biết trôi qua bao lâu, sau tiếng "tách tách" và cấm chế đã bị phá, linh hồn cô ngỡ thăng hoa.

Cảm giác tự do sung sướng vô ngàn thôi thúc Ninh Thư chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to.

Không còn cấm chế, không còn ai khống chế cô.

Ninh Thư nắm tay Thanh Việt bằng bàn tay run rẩy để tỏ lời cảm ơn: "Cảm ơn rong biển."

Thanh Việt rút tay về: "Không có gì."

"Xin hãy gọi ta là Thanh Việt."

Thanh Việt nhấn mạnh.

"Ừ rong...

Thanh Việt."

Ninh Thư không còn cấm chế sướng như điên, tối đó ăn thêm hai hát cơm.

Thanh Việt uống nước biển không nhìn được cái mặt dính toàn dầu mỡ của Ninh Thư: "Đến giờ ta vẫn không hiểu được khẩu dục của con người."

Ninh Thư nói: "Thật ra ta cũng không hiểu tại sao đã đạt đến trình độ này mà cậu cần uống nước biển nữa?"

"Thói quen."

Thanh Việt trả lời.

"Con người ăn uống để sinh tồn, muốn ăn ngon thì phải nấu ngon."

Ninh Thư ợ một cái rồi đặt bát đũa xuống."

Tới đây cô có định hướng gì?"

Thanh Việt hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: "Chắc chắn phải tu luyện, mạnh rồi còn có việc cần làm."

Thanh Việt gật đầu: "Tuỳ cô."

"Cậu không phải theo đâu, lúc đó ta chỉ tiện tay cậu không cần trả ơn ta."

Ninh Thư phẩy tay.

Thanh Việt nhìn chằm chằm Ninh Thư: "Cô đã làm gì?"

Ninh Thư: Quên mất lúc đó rong biển chỉ mới là em bé sơ sinh không có ký ức.

"Không làm gì hết."

Ninh Thư bảo: "Cậu muốn theo thì theo."

Ăn cơm xong Ninh Thư về phòng luyện công.Tốc độ tu luyện nhanh như tên bắn, linh khí chui ồ ạt vào trong cơ thể, kình khí rồng vàng trong đan điền nuốt hết tất cả linh khí.

Con rồng vàng chói bay lượn trong đan điền, có cả râu rồng, mắt rồng.

Lúc đầu chỉ là hình ảnh mô phỏng mơ hồ, giờ đã có hồn hơn nhiều.

Ninh Thư được cổ vũ tiếp tục tu luyện.

Càng tu luyện màu vàng chói của vảy rồng giảm dần về màu bạc.

Ninh Thư thộn mặt gãi đầu, không biết chuyện này là sao.Ninh Thư đành tìm Thanh Việt để kiểm tra sức chiến đấu.

"Chúng ta so chiêu nào."

Ninh Thư nói với Thanh Việt.

Thanh Việt lắc đầu: "Cô không thắng được ta."

"Ta biết, ta muốn nhờ cậu kiểm tra khả năng chiến đấu của ta."

Ninh Thư nói.

Ninh Thư phóng kình khí, con rồng lao về Thanh Việt.

Thanh Việt chỉ nhấc tay bắn lực về đầu rồng, kình khí rồng vàng đã bay biến.

Ninh Thư đấm Thanh Việt, Thanh Việt vung tay hất Ninh Thư đập vào tường.

Ninh Thư giãn lại gân cốt, hỏi Thanh Việt: "Trình độ của ta thế nào?"

"Chắc là cảnh giới Hoá Thần nhưng có Hoá Thần mạnh có Hoá Thần yếu, rõ hơn thì ta không nói được."

Thanh Việt nhận định nghiêm túc.

Ninh Thư đấm vào thân cây, cái cây bị đấm gãy.Người tu luyện có thể dời núi lấp bể, rút kiếm cắt sông, đó là sức mạnh kẻ mạnh."

Tại sao kình khí lại đổi màu?"

Ninh Thư không hiểu tại sao kình khí lại đổi màu như tắc kè hoa."

Ta chưa từng tu luyện công pháp này, cũng không biết vì sao."

Thanh Việt trả lời: "Có thể vàng chói quá chăng."

Nghe cũng đúng nhỉ, có phải vậy không?Cảnh giới cao nhất của Tuyệt Thế Võ Công mà Ninh Thư từng luyện đến chỉ có rồng vàng, cô chưa từng gặp rồng bạc.Ninh Thư đành kiên trì tu luyện, kình khí hình rồng biến thành màu bạc thì không có thay đổi gì nữa.Không lẽ lên đến màu bạc thì sẽ dừng biến hoá?Thôi thì mình cứ tu luyện để lấy kiến thức vậy.Thanh Việt qua tìm Ninh Thư: "Cô cứ luyện vậy không hay, hãy đi luyện tập đi."

Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư dịch chuyển vào trong núi."

Có thể thử với yêu thú."

Thanh Việt bảo.Nhìn dãy núi bạt ngàn, Ninh Thư nói: "Yêu thú cũng là đồng loại của ngươi mà."

Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Con người không giết đồng loại sao?

Con người giết người để cướp bảo vật, giết người vì cái lợi riêng.

Ma tộc cũng vậy, kể cả yêu thú nhỏ bé cũng trở thành thức ăn của kẻ mạnh hơn."

"Bé à, cuộc đời này vẫn tươi đẹp lắm."

Ninh Thư không biết nói lại thế nào.Thanh Việt chỉ cười: "Kể từ sau khi ta hoá hình, ta đã đi khắp nơi học hỏi kiến thức từ Nhân tộc, Ma tộc.

Ta đã trải qua rất rất rất nhiều chuyện."

Ninh Thư thả bay trí tưởng tượng về một Thanh Việt như chú nai vàng ngơ ngác bị người khác lợi dụng lại vẫn kiếm tiền cho người ta.Chỉ riêng mái tóc xanh lè này thôi, chẳng biết có bao nhiêu kẻ muốn moi nội đan của hắn.Hắn đã từng rất khó khăn, sự thông thái hiện có được đúc kết qua biết bao năm tháng.Ninh Thư an ủi Thanh Việt: "Trông cậu hết đần rồi."

Thanh Việt: ...
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 676: Con rối giật dây - Học luyện đan


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thanh Việt bắn linh khí khiêu khích một cái hang, ngay lập tức tiếng sì sì phẫn nộ vang lên.

Một con rắn to bò ra ngoài.

Sao lại là rắn, rắn làm Ninh Thư buồn nôn, đổi đối tượng khác đi.

Con rắn toàn thân đen sì lè lưỡi nhìn Ninh Thư và Thanh Việt đứng giữa không trung.

Nhìn thấy Thanh Việt, rắn đen xoắn cả lớp vảy bò vội về hang.

Có thể thấy nó sợ Thanh Việt.

Thanh Việt khống chế, quăng rắn đen vào Ninh Thư còn mình tránh sang bên cạnh.

Thấy rắn đen bay về phía mình, Ninh Thư co giò chạy.

Con rắn rơi uỵch chấn động cả mặt đất.

Rắn đen định trốn nhưng đã bị Thanh Việt nhốt trong kết giới với Ninh Thư.

Rắn rơi xuống đất không ảnh hưởng gì đến bản thân nó, trái lại phản lực mạnh còn làm Ninh Thư đau phổi.

Cơ thể yêu thú rất khoẻ.

Ninh Thư vừa phóng kình khí hình rồng vừa đấm rắn đen.

Cô nghĩ cô vẫn nên kiếm vũ khí vừa tay, khoẻ lại có thêm vũ khí phụ trợ sẽ tiết kiệm sức hơn.

Rắn đen giỏi chống đỡ, đao thương không chém qua được lớp vảy rắn.

Ninh Thư hết cách, cô đành rút mạnh vảy rắn, chỗ vảy bị rút ra nhớp máu xộc mùi tanh thối.Con rắn uốn éo thân mình sì sì đau đớn, dốc toàn lực tấn công Ninh Thư.

Ninh Thư né tránh sang bên, chăm chăm tấn công vào nơi bị rút vảy.

Đánh chỗ đó máu me be bét.

Thanh Việt phá kết giới, rắn đen trườn cái thân đầy vết thương chạy trối chết.

"Thế nào?"

Thanh Việt hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: "Ta nghĩ ta cần vũ khí."

Thanh Việt lại hỏi: "Cô cần loại nào?"

"Cậu có vũ khí?"

Ninh Thư hỏi ngược lại.

"Ta có thể chế tạo."

Thanh Việt trả lời.

"Cậu biết cả chế tạo vũ khí?"

Ninh Thư trố mắt ngạc nhiên, rong biển không bị sấy thành rong biển khô đã may lắm rồi, đằng này biết cả chế tạo pháp khí.Thanh Việt gật đầu: "Ta học Nhân tộc, mặc dù Nhân tộc không mạnh bằng Ma tộc nhưng họ biết bổ sung sức mạnh nhờ vào các dụng cụ phụ trợ thí dụ như đan dược, trận pháp, pháp khí."

"Nhân tộc biết làm gì cậu cũng biết làm cái đó sao?"

Ninh Thư nheo mắt.

"Ừ, ta có vô vàn thời gian học tập."

Thanh Việt nói.

Mẹ kiếp, hắn còn là người biết làm mọi việc trên đời nữa.

Thích tìm tòi học hỏi đều là bé ngoan.

"Bé yêu dạy ta luyện đan và tạo trận pháp với."

Ninh Thư nói với Thanh Việt.

Thanh Việt có vẻ ngạc nhiên: "Cô muốn học những cái đó?"

"Tất nhiên, biết thêm kỹ năng chỉ có tốt."

Ninh Thư gật đầu.

Thanh Việt cũng gật đầu đồng ý: "Được."

Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư đưa về nhà, hắn hỏi Ninh Thư: "Cô muốn học gì?"

"Luyện đan và tạo trận pháp."

Ninh Thư nói.

"Cô không học chế tạo vũ khí sao?"

Thanh Việt hỏi.

Ninh Thư lắc đầu: "Cái đó cố quá."

Học được kỹ năng đó trước khi hoàn thành nhiệm hơi khó.

Hiểu qua qua là được.

Như Thanh Việt đã từng nói chỉ có học hỏi mới mạnh hơn, thông minh hơn.

Thanh Việt lấy lò luyện đan ra khỏi không gian chứa đồ, hắn lại lấy chồng giấy dày ghi các loại thuốc.

Giấy đã ngả màu ố vàng nhưng được xếp gọn gàng, không bị quoăn mép, có thể thấy Thanh Việt giữ gìn chúng rất cẩn thận.

Sau đó Thanh Việt lại lấy thêm dược liệu thông thường, dược lược quý hiếm và nội đan yêu thú.

Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Việt khiến Ninh Thư cảm nhận được sự tôn trọng mà hắn dành cho kiến thức.

"Cậu sưu tầm tất cả à?"

Ninh Thư nhìn chồng giấy và hỏi Thanh Việt.

Thanh Việt gật đầu: "Đúng, ta sưu tầm tất cả phương pháp luyện đan, có bài thuốc đã thất truyền nhưng ta có."

Đúng là ngô nghê, sao không khắc lên ngọc để giữ gìn, giấy thì giữ được bao lâu đâu?"

Luyện đan cần hoả linh căn, không có hoả linh căn thì dùng thiên hoả hoặc địa hoả."

Ninh Thư điều động linh khí trong người, ngọn lửa le lói xuất hiện ở đầu ngón tay: "Ta có hoả linh căn."

"Kể từ giờ cô hãy đọc các phương pháp luyện đan này và học cách phân biệt dược liệu."

Thanh Việt nói với Ninh Thư: "Đọc xong thì chúng ta thử luyện đan."

"Ừm, cảm ơn cậu."

Ninh Thư cảm ơn Thanh Việt.

Ninh Thư bắt đầu học thuộc lòng, biết Thanh Việt rất nâng niu các ghi chép nên cô đọc cực kỳ cẩn thận vì sợ làm hỏng.

May mà Ninh Thư đã cộng nhiều vào điểm trí tuệ, học một lần là nhớ.

Cô tiếp tục học các thuộc tính, tác dụng của thiên tài địa bảo, các bước luyện đan.Ngoài luyện công, Ninh Thư dành thời gian còn lại vào học những cái đó, đói thì ăn tích cốc đan.

Thỉnh thoảng Thanh Việt có sang hỏi han, thấy Ninh Thư học hành chăm chỉ nên để yên cho cô học.

Ninh Thư không biết cô đã làm tổ trong phòng bao lâu nữa, cô ở lì trong phòng cho đến khi Thanh Việt nói rằng có thể mở lò luyện đan.

Ninh Thư vui như mở cờ trong bụng.

"Tắm rửa thay đồ đi."

Thanh Việt nhắc Ninh Thư.

Dù có thể sử dụng tịnh trần thuậtnhưng Ninh Thư vẫn thấy bẩn do lâu ngày không tắm. [Tịnh trần thuật: Phép thuật gột sạch quần áo.]Cô tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi mới vào phòng luyện đan.

Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Việt làm Ninh Thư cũng bị nghiêm túc theo.

"Lửa của cô to ngần nào?"

Thanh Việt hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư điều động linh khí, một ngọn lửa leo lắt rất nhỏ vụt cháy ở đầu ngón tay Ninh Thư.Cô không có công pháp tu luyện hệ hoả, yếu là dễ hiểu.

Với chút lửa này thì đừng bao giờ mơ luyện ra được đan dược.

Thanh Việt xếp vài tinh thể có màu đỏ như lửa cạnh nhau, các tinh thể toả ra hơi nóng như lửa.

Thanh Việt để tinh thể dưới lò, hắn nói: "Luyện tích cốc đan đơn giản nhất nhé."

"Ừ."

Ninh Thư nuốt nước bọt căng thẳng, thả linh thảo, linh quả mà tích cốc đan yêu cầu có vào trong lò.

Cô phóng sức mạnh tinh thần vừa canh trừng vừa hòa linh khí vào nước thuốc, cô đọng đan được thành hình.

Đúng như dự đoán, Ninh Thư không có tài luyện đan trời cho, hỏng hai lần liên tục và nổ lò.

Tư chất định sẵn từ trong trứng, có muốn cũng không thay đổi được.Thanh Việt động viên Ninh Thư: "Cứ luyện tập dần dần, vốn dĩ luyện đan cũng không phải chuyện dễ."

Ninh Thư ừm rồi tiếp tục chiến đấu với tích cốc đan.

Tích cốc đan cô mua một viên giá hai mươi kinh nghiệm, lần nào cô cũng toàn mua cả trăm viên.

Không ngờ nó khó luyện thế này, trầy trật mà vẫn không ra.

Ninh Thư lau cái mặt lấm lem khói đen.Phải học thôi, nhỡ một ngày đẹp trời nào đấy hệ thống lại không cho mua thì chết dở.

Ninh Thư đã không còn niềm tin vào cửa hàng giao dịch, mất niềm tin vào cái cửa hàng lắm quy định, bảo thu là thu.

Trong tất cả chỉ có công đức và sức mạnh tinh thần thuộc về cô, nhưng vấn đề là hai cái đó khó kiếm, không phải thế giới nào cũng được thưởng như kinh nghiệm.

Tóm lại là chỉ có thứ cầm trong tay mới đángtin.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 677: Con rối giật dây - Rìu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư luyện đan vô cùng vất vả, đã khai lò mười mấy ngày mà Ninh Thư không hề luyện ra được một viên đan được nào.

Trở ngại lớn nhất là cô không thể cô đọng nước thuốc thành viên đan được, lần nào cũng chỉ thành nồi thập cẩm.

Nghĩ đến người ta luyện ra đan dược lấp lánh ánh vàng sáng chói đỉnh ơi là đỉnh mà Ninh Thư buồn thối ruột.

Thanh Việt đứng bên lắc đầu: "Cái lò này là thần khí luyện đan có thể hỗ trợ người luyện đan, nhưng thần khí cũng không cứu được cô."

Ninh Thư bực bội liếc xéo Thanh Việt: "Thế cậu mất bao lâu để luyện ra viên đan dược đầu tiên?"

Tròng mắt Thanh Việt đảo qua đảo lại xem chừng đang nhớ chuyện ngày xưa: "Chắc là khoảng hơn một nghìn năm."

"Hờ, cậu mất hơn một nghìn năm lận mà vẫn dám chê ta.

Ta sẽ không để một nghìn năm mới luyện ra đan dược đâu."

Ninh Thư dẩu môi.

Thanh Việt nói: "Kiến thức của Nhân tộc quá phức tạp với ta, ta đã phải tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được cách luyện đan."

Ninh Thư cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, ta không nên nhạo báng một thời ngu si của cậu."

Thanh Việt: ...Đầu óc Ninh Thư quay cuồng trong chuyện luyện đan, nó phức tạp đúng như Thanh Việt từng nói.

Linh thảo và linh dược phải cho vào theo đúng thứ tự và chính xác thời gian.

Chứ không phải đổ hết nguyên liệu một lúc như nồi cháo, bật bếp để đó ngủ gật thoả thích ngủ dậy vẫn nấu xong.

"Tạm gác luyện đan lại đã, chúng ta học tạo pháp trận trước đi."

Ninh Thư muốn đổi môn học.

Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Pháp trận nào cũng phức tạp, Kỳ Môn Độn Giáp thiên về nhật nguyệt tinh tú.

Bát môn bao gồm Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Kiển, Tử, Kinh, Khai.

Giáp có sáu mươi hoa giáp lần lượt là Giáp Tí, Giáp Tuất, Giáp Thân, Giáp Ngọ, Giáp Thìn, Giáp Dần ẩn nấp dưới Lục Nghi.

Lục Nghi lại gồm có..."[Kiến thức về Kinh Dịch của người chuyển ngữ còn non kém, nếu có sai sót mong được góp ý để bổ sung.]"..."

Cảm thấy bị ngu.Ninh Thư cười trừ: "Cứ bình tĩnh."

Ninh Thư bắt đầu chuỗi ngày học thuộc Thiên Can Địa Chi với nhiều kiểu tương hợp phức tạp.

Ninh Thư mỉm cười, đệch, thà luyện võ còn hơn.

Học cái này làm Ninh Thư thấy mình ngu không chịu được.

Dù có khó thế nào cũng phải cố học, sau này cần dùng đến thì sao.

Cô đã vượt qua mấy thế giới nhờ chút hiểu biết về y học.

Những kỹ năng này có thể trở thành cần câu cơm bằng vàng ở nhiệm vụ khó khăn nghìn trùng.

Tất cả đều vì hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.

Ninh Thư ghi nhớ kiến thức vào đầu với sự hướng dẫn của Thanh Việt.

Mệt thì luyện công, luyện công xong lại học thuộc lòng, luyện đan, tạo trận pháp.

Cố gắng cố gắng từng ngày, Ninh Thư cảm thấy tinh thần của cô cứng hơn, đã cảm nhận được sự thay đổi của linh thảo, linh quả trong lò luyện đan.

Khoảng ba tháng kể từ khi bắt đầu luyện đan, cuối cùng Ninh Thư đã luyện được một viên tích cốc đan.

Chẳng qua viên tích cốc đan này không được tròn trịa nhẵn mịn như đan dược mua ở cửa hàng hiao dịch.

Mã ngoài khác xa nhau.

Ninh Thư ăn thử, tuy xấu nhưng có tác dụng thật.

Cô đọng được thành đan được đã xem như có khởi đầu tốt, cứ luyện quen tay rồi đan dược sẽ nhẵn mịn hơn.Còn về hoa văn bên ngoài đan được thì xin lỗi đó là chuyện chỉ có trong ảo tưởng của Ninh Thư, cố gắng luyện mịn đan được đã khó lắm rồi.Ngoài việc luyện đan, cô cũng tạo một số trận pháp đơn giản trong sân nhà.

Nó thật sự rất đơn giản bởi Thanh Việt nhìn thôi đã nhận ra.Ninh Thư muốn tạo trận pháp phức tạp hơn nhưng muốn phức tạp thì phải chồng thêm quy luật.

Bởi vì một trận pháp thành công là sự kết hợp giữa thiên thời địa lợi nhân hoà, thần khí phụ trợ và bố cục.Trận pháp nào Ninh Thư cũng đặt bảo vật của mình làm mắt trận.Nhưng toàn bị Thanh Việt phá dễ dàng, chưa một lần có tác dụng.Ninh Thư bận rộn mỗi ngày, cố gắng dành thời gian học hỏi thêm từ rong biển trước khi rời khỏi thế giới.Không phải thế giới nào cũng có người sẵn sàng dạy mình.Kình khí trong đan điền Ninh Thư đã có sự thay đổi, kình khí chuyển từ bạc sang trắng và đang có xu hướng trở nên trong suốt.Ninh Thư phóng kình khí ra ngoài, quả nhiên nó không còn màu vàng choé bắt mắt nữa.Không lẽ đúng là vì màu vàng quá sáng không tiện ẩn náu như rong biển nói?Ninh Thư cảm thấy mình nhấc cả móng nhà, nhổ cây cổ thụ không hề lao lực, dễ như trở bàn tay.Thanh Việt không thích đánh nhau với Ninh Thư, nói theo cách của hắn thì vì: "Mỗi lần đánh đều bị tước mất tuổi thọ nên cô phải đánh với yêu thú."

Ninh Thư đành vào trong dãy Huyền Linh Sơn tìm yêu thú.

Càng đi sâu vào trong yêu thú càng mạnh mà chúng cũng phân chia địa bàn.Ninh Thư chỉ cần tác oai tác quái trong địa bàn của yêu thú để khiêu khích nó, yêu thú sẽ xông đến đánh nhau với Ninh Thư.Ninh Thư mạnh hơn từng ngày, cơ bắp cô ngập tràn sức mạnh.Cô dễ dàng đấm một phát chết tươi những con yêu thú yếu xìu.Thanh Việt nói rằng trình độ của Ninh Thư đã ngang cảnh giới Hoá Thần.Tốc độ tu luyện này làm Ninh Thư sợ hãi, cô mới đến thế giới chưa được bao lâu mà tu luyện như gắn tên lửa vào đít.Người bình thường đi từ Luyện Khí lên Trúc Cơ và ra sức lên Kim Đan.

Lên Kim Đan rồi mới tạm coi là kẻ mạnh.Cô đây tăng tốc đột biến làm cô rất hãi hùng, cứ cảm thấy lâng lâng rất không chân thật.Mẹ kiếp, cô vẫn là cái đồ tép riu chưa trải đời.Thanh Việt hỏi Ninh Thư: "Cô muốn vũ khí nào?"

Ninh Thư nghĩ bụng, kiếm không phù hợp với độ khoẻ của cô, cô phải chọn vũ khí nào thật hầm hố, có tác dụng dọa nạt đối thủ, vừa ra sân đã làm đối thủ sợ té khói.Thanh Việt nghe xong yêu cầu của Ninh Thư thì nhìn chằm chằm cô: "Vậy dùng rìu."

Ninh Thư sáng mắt, hình ảnh Bàn Cổkhai thiên lập địa hiện lên trong đầu Ninh Thư, cô gật đầu: "Thế thì rìu."[Bàn Cổ: Trong thần thoại Trung Quốc, Bàn Cổ được coi là vị thần sáng tạo ra vũ trụ.]Thanh Việt: →_→"Dừng chân trong giới tu chân bao nhiêu năm qua nhưng ta chưa gặp nữ giới nào dùng rìu, kể cả nam giới cũng rất hiếm."

Thanh Việt nói.Người tu tiên trọng hình thức, không chỉ nữ mà cả nam cũng phải có cốt cách thần tiên.Thanh Việt tưởng tượng ra hình ảnh Ninh Thư cầm rìu, sợ quá phải dừng ngay trí tưởng tượng."

Cảm ơn, làm phiền cậu quá, cần vật liệu gì cứ bảo ta tìm nhé."

Ninh Thư cảm ơn Thanh Việt.Thanh Việt lắc đầu: "Ta có rất nhiều vật liệu."

"Vậy làm phiền cậu nhé."

Ninh Thư vỗ vai cổ vũ Thanh Việt: "Ta tin cậu."

Thanh Việt né tránh: "Ta bế quan chế tạo vũ khí, cô đừng chạy linh tinh."

Ninh Thư gật đầu: "Cẩn thận đấy."

Nghe nói chế tạo vũ khí nguy hiểm hơn luyện đan nhiều.Thanh Việt: Không muốn nói chuyện với cô.Thanh Việt bế quan nên Ninh Thư luyện đan một mình, tạo trận pháp một mình.Thỉnh thoảng vào trong rừng trêu yêu thú để đánh giá khả năng chiến đấu.

Khi nào cô đủ mạnh cô thề sẽ về "trả ơn" Thanh Hoa Quân.Không về sẽ phụ lòng "thương yêu" của hắn lắm.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 678: Con rối giật dây - Tạp chủng của Ma tộc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bắt con thỏ, lột da nướng trên đống lửa, cô rắc thêm ít gia vị nên phải nói là thơm ơi là thơm.Ninh Thư xoay que cắm thỏ.Cô mới đánh nhau với đại ca yêu thú tương đương cảnh giới Độ Kiếp ở khu vực này, Ninh Thư đánh ngang cơ với nó.Ninh Thư bị thương nhẹ, con yêu thú ấy cũng bị thương nhiều.Tai Ninh Thư giật giật, cô cảm giác có người đang lại gần.Ninh Thư thấy thỏ đã chín bèn chạy về phía ấy vừa gặm thỏ vừa hóng chuyện.Ninh Thư đứng trên cây nhìn thấy một nhóm người đang đuổi theo một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi.Thiếu niên người đầy máu, nhìn là biết đang bị thương nhưng vẫn cố trốn.Có linh khí quẩn quanh người cậu ta nhưng cậu ta chưa nhập môn.Nhóm người đuổi theo là tu sĩ cấp thấp, chắc là chưa đến Trúc Cơ.Chẳng mấy chốc cậu bé đã bị đuổi kịp, bị nhóm tu sĩ bao vây xung quanh.Cậu ta bị bao vây tỏ ra buồn chán, tóc mái che mất đôi mắt của cậu ta."

Nghiệt chướng Ma tộc, nộp mạng ra đây."

Một tu sĩ giơ pháp khí la bàn về thiếu niên và hét.Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây gặm thỏ sững người, cô quan sát thiếu niên thật kỹ, Ma tộc ư?Cậu ta mím môi, trừng đôi mắt đỏ ỏn nhìn những kẻ đuổi theo để giết mình.

Cậu ta đang tỏ vẻ cả thế giới có lỗi với ta, ta phải hủy diệt cái thế giới cặn bã này.Tu sĩ cầm kiếm bấm khẩu quyết, thanh kiếm bay về phía cậu ta.

Cậu ta muốn né nhưng bị các tu sĩ khác chặn đường.Thiếu niên tuyệt vọng, ma khí tuôn ra ngùn ngụt, định tấn công chúng bằng ma khí.Thế nhưng ma khí trong người cậu ta quá ít ỏi so với Ma tộc thực thụ.Ninh Thư vứt cái xương đã gặm sạch thịt va chạm vào đúng đường phi của kiếm.

Thanh kiếm bắn ra ngoài cắm sâu vào thân cây.Tình huống bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên, tu sĩ hoảng hốt nhìn xung quanh: "Kẻ nào đánh lén?"

Cậu bé thở phào, cũng nhìn xung quanh.Ninh Thư bôi mỡ vào thân cây rồi nhảy xuống.Các tu sĩ thấy ra là con gái thì cười khẩy: "Đừng xen vào chuyện của người khác, không thì bọn tao giết luôn cả mày."

Cậu bé hơi thất vọng về Ninh Thư, cứ tưởng là cao thủ, chẳng ngờ chỉ là một con bé thấp hơn cả mình.Ninh Thư hỏi: "Tại sao các ngươi lại giết cậu ta."

"Biến đi, ở đây không có chỗ của mày.

Mày còn không đi đừng trách bọn tao không khách sáo biến mày thành lô đỉnh."

Một tên tu sĩ dâm dê quét đôi mắt bẩn thỉu qua người Ninh Thư.[Lô đỉnh: Tuỳ vào tình tiết nhưng thường là nam tu sĩ bắt nữ tu sĩ trở thành vật dụng chỉ dùng để tăng cường tu vi thông qua việc giao hợp, nữ tu sĩ có thể chết trong quá trình này.]Ninh Thư bình tĩnh phóng kình khí, vả tên tu sĩ mồm bẩn.

Tu sĩ bị tát văng vào cây rơi mấy cái răng.Những người khác nhìn thấy sự lợi hại của Ninh Thư mới thay đổi sắc mặt."

Tiền bối, tên này là nghiệp chướng của Ma tộc, đã là Ma tộc thì phải tiêu diệt.

Nếu có làm phiền tiền bối mong được tiền bối thứ lỗi."

Thấy Ninh Thư nhẹ nhàng đánh bại người giỏi nhất trong nhóm, biết không thắng được Ninh Thư nên chuyển thái độ.Ninh Thư nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng đang mím môi nhìn Ninh Thư trong buồn bã, có vẻ là một cậu trai có nhiều nỗi buồn.Thấy Ninh Thư nhìn thiếu niên, một tu sĩ lên tiếng: "Tiền bối, nó là tạp chủng của Ma tộc.

Mẹ nó bị Ma tộc cấp thấp cưỡng bức vậy mà vấn giấu giếm sinh nó ra.

Không có việc ác nào nó chưa làm, dân làng mời chúng tôi đến diệt trừ tai họa."

Ninh Thư đã hiểu, ra là câu chuyện về thiếu niên cứng đầu thích chết.Thiếu niên nghe vậy càng buồn hơn, bi quan hơn, chỉ muốn biến thành cái lò nung chảy thế giới.Ninh Thư ừ lạnh lùng: "Để đó ta xử lý."

"Chuyện này..."

Các tu sĩ trợn mắt nhìn nhau, một tu sĩ khó xử: "Dân làng mời chúng ta đến tiêu diệt nó, nếu không mang xác về sẽ khó nói với dân làng."

Ninh Thư bật cười trong bụng, tu sĩ lại còn quan tâm tâm trạng dân thường à.

Ninh Thư lạnh giọng: "Tức là muốn ta ra tay?"

"Tiền bối, nó là Ma tộc, chúng ta phải giết nó."

Tu sĩ kiên quyết.Ninh Thư ngứa tai tát bay tu sĩ đó."

Ngươi qua đây."

Ninh Thư gọi thiếu niên.Thiếu niên nhìn xung quanh rồi đi qua chỗ Ninh Thư, bên nào cũng phải chết, cậu chọn chết trong tay Ninh Thư."

Ta sẽ xử lý nó."

Ninh Thư xách cổ áo cậu bé đi mất.Xách cổ áo người khác thích thật, bảo sao Thanh Việt toàn thích xách cổ áo cô.Cậu bé ra sức vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thư.

Bị một con bé thấp hơn mình xách cổ quả thật là...Cậu ta xấu hổ.Ninh Thư buông cổ áo cậu ta, hỏi: "Ngươi là nhân ma?"

Cậu bé sẵng giọng: "Ta là Ma tộc, muốn chém muốn giết tuỳ ngươi."

"Sao lại không nhận ngươi là Nhân tộc?"

Ninh Thư ngạc nhiên.Cậu bé cười khỉnh: "Nhân tộc đã bao giờ xem ta là Nhân tộc đâu, ta chỉ tiếc mình không phải Ma tộc, không thể hút khô con người."

Ninh Thư: ...Phải tổn thương nhiều cỡ nào đây.Nhưng nghĩ thế cũng là chuyện thường, hai tộc nhân ma đối đầu gay gắt, người chảy cả máu Ma tộc và Nhân tộc như bọn cô là dị loại.Sống ở Nhân tộc thì bị ghét, sống ở Ma tộc thì là cái loại tạp chủng ti tiện, khổ sở biết nhường nào.Có thể nói Tiêu Tố Tố vô cùng khổ khi ở Ma tộc.Ninh Thư bảo: "Ta cũng là con lai."

Cậu bé ngây người: "Ta không tin."

Ninh Thư thả một ít ma khí ra khỏi người, cậu bé trợn mắt: "Vậy sao ngươi lợi hại thế?"

"Tự tu luyện."

Ninh Thư nói.Cậu bé phiền muộn: "Không thể nào."

Ninh Thư bay dần lên cao, nhìn cậu ta từ trên cao xuống: "Ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều."

Cậu bé ngẩng đầu, tròng mắt xúc động, quỳ phịch xuống nhìn Ninh Thư: "Xin hãy nhận ta làm đồ đệ, ta muốn trở nên mạnh mẽ."

Ninh Thư dửng dưng hỏi: "Đến lúc mạnh rồi ngươi sẽ trả thù xã hội phải không?"

Cậu bé không hiểu xã hội là gì nhưng hiểu hai chữ trả thù, cậu gằn giọng: "Chúng giết mẹ ta."

Ninh Thư lắc đầu: "Ta không nhận đồ đệ."

"Ta xin ngươi, ta đồng ý làm bất cứ chuyện gì."

Cậu bé dập đầu xuống đất: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức không còn kẻ nào dám nói giết ta."

Chỉ có mạnh mới điều khiển được vận mệnh.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 679: Con rối giật dây - Thần khí


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không nhận cậu ta làm đồ đệ.

Cậu ta rất hận đời, rất cực đoạn, đúng kiểu chỉ muốn hủy diệt thế giới, để mạnh rồi chắc chắn to chuyện.Ninh Thư nói: "Nể tình đồng loại cứu ngươi một mạng, đừng tự rẻ rúng nữa."

Cậu bé vẫn bám theo van xin: "Ta xin ngươi, ta xin ngươi."

Ninh Thư ngoảnh lại hỏi: "Có phải ngươi rất hận ta tại sao không dạy ngươi không?"

Cậu bé hấp háy mắt không trả lời.Ninh Thư lạnh lùng: "Chuyện vặt vãnh cũng làm ngươi ôm hận, nếu có ngày ngươi mạnh vậy ta chính là ngươi đầu tiên mà ngươi phải giết."

Ninh Thư lắc đầu đi về thị trấn.Về đến nhà Thanh Việt, Ninh Thư không cho cậu ta vào nhà, cậu ta quỳ lì ngoài cổng.Ninh Thư không quan tâm, thích quỳ thì quỳ, cô vào nhà luyện đan luyện trận pháp.Đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến phóng sét xuống nhà, nhà cửa hư hỏng nặng.Ninh Thư giật mình, rong biển vẫn đang ở trong.Ninh Thư định chạy vào kéo rong biển ra, lại thấy một cái rìu bay lên trời đón toàn bộ sấm sét.Đó là lôi kiếp!Cái rìu đang độ lôi kiếp.Thanh Việt ra khỏi nhà với khuôn mặt mệt mỏi, Ninh Thư hỏi: "Cậu có sao không?"

Thanh Việt lắc đầu ngẩng đầu lên nhìn cái rìu trên cao.Sấm sét giã hết đợt này đến đợt khác vào cái rìu, tiếng uỳnh uỳnh uỳnh vang xa, có vẻ cái rìu đang cố gắng hết sức đỡ lôi kiếp.Cái rìu thu nhỏ dần, ngả màu tối hơn.Lôi kiếp cũng yếu hơn, sau đợt sét cuối cùng mây đen kéo đi, bầu trời lại quang đãng.Thanh Việt chìa tay, cái rìu bay về tay Thanh Việt rồi hắn đưa cho Ninh Thư.Ninh Thư cầm rìu, cái rìu rất nặng nhưng Ninh Thư cầm nhẹ tênh."

Cảm ơn cậu."

Ninh Thư cực kỳ vui sướng."

Nó là thần khí, hãy nuôi dưỡng nó trong đan điền."

Thanh Việt mệt nhoài.Thần khí?Ninh Thư hoảng hốt: "Cậu chế tạo được cả thần khí sao rong biển?"

"Thần khí trấn phái của các môn phái trong giới tu chân đều do con người chế tạo, tại sao ta không chế tạo được thần khí?"

Thanh Việt thản nhiên."

Ý của ta là trình độ chế tạo vũ khí của cậu đỉnh quá, nằm ngoài dự đoán của ta."

Ninh Thư sờ cái rìu màu đen.Một cái rìu bình thường nhưng lại là thần khí.

Bảo vật thực thụ tự biết giấu đi sự hào nhoáng."

Cái rìu này quý giá quá, ta nhận thì không phải cho lắm."

Ninh Thư cảm thán."

Thế thì đưa đây."

Thanh Việt chìa tay.Ninh Thư lắc đầu ngay lập tức: "Cậu có dùng rìu đâu, rìu làm mất khí chất nhã nhặn, cao sang, quý phái của cậu."

Lúc này cậu bé bên cạnh đang há hốc mồm trợn tròn mắt, lợi hại quá!Thanh Việt giật cơ mặt hỏi: "Cổng đây là thế nào?"

"À, là một đứa con lai nhân ma như ta, muốn bái ta làm thầy mà ta không đồng ý."

Ninh Thư trả lời bâng quơ.Cô đưa ý thức vào trong cái rìu để cái rìu ghi vào trong ý thức mình.Sau khi đã nắm giữ hoàn toàn cái rìu, Ninh Thư mới cảm thấy cái rìu hệt như cánh tay cô, biến to thu nhỏ muốn dùng thế nào cũng được.Ninh Thư để rìu trong đan điền, cái rìu vừa vào trong kình khí hình rồng đã quấn lấy cái rìu như tìm thấy nơi nghỉ chân.Cái rìu rất không thích bị rồng quấn, nhưng kình khí quấn quá chặt, cái rìu không làm gì được."

Rìu này tên gì vậy?"

Ninh Thư hỏi Thanh Việt.Thanh Việt bảo: "Nó vẫn chưa có tên, cô đặt cho nó một cái tên."

Ninh Thư nghĩ ngợi: "Bàn Cổ Khai Thiên Phủ, khí phách không?"[Âm Hán Việt của rìu là phủ.]Ninh Thư vừa dứt lời cái rìu trong đan điền đã ngọ nguậy.Thanh Việt gật đầu: "Tuỳ cô."

Nhận được một bảo vật nên Ninh Thư vui lắm."

Vừa nãy là thần khí độ kiếp."

Rất nhiều tu sĩ chạy về phía này.Thần khí độ kiếp thu hút rất nhiều cao thủ đến vì đó là thần khí, một thần khí đủ để vực dậy cả môn phái.Mỗi môn phái tu chân đều có thần khí trấn phái, thần khí tượng trưng cho sức mạnh và lời cảnh báo.Người lấy được thần khí cũng tăng vọt thực lực.Rất nhiều năm rồi không có ai chế tạo ra thần khí ở Thương Lan Đại Lục.Mới một chốc đã có vô số cao thủ tập trung quanh nhà Thanh Việt, song vẫn còn có người đang chạy đến.Ai bảo tiếng độ lôi kiếp của thần khí chấn động quá.Mọi người đánh giá Ninh Thư và Thanh Việt."

Cô cậu có thấy thần khí không?"

Một ông già tóc bạc hỏi: "Ta thấy rìu bay về phía này."

Ninh Thư: →_→Nói như rìu của ông ta không bằng."

À, nó bay ra đằng kia rồi."

Ninh Thư chỉ bừa.Ông già xụ mặt: "Đưa rìu thần đây."

Ninh Thư phì cười: "Tại sao?"

Ninh Thư thấy mọi người xung quanh nhốn nhao muốn thử sức.

Cô muốn kiểm tra trình độ từ lâu rồi, nay có thêm Khai Thiên Phủ cô phải kiểm tra thử cái rìu này.Tu sĩ chạy đến ngày một nhiều, vây kín nhà Thanh Việt, nhiều đến mức chỉ bằng nước miếng thôi cũng đủ bao vây Ninh Thư và Thanh Việt.Thanh Việt vẫn bình tĩnh, không hề hoảng hốt trước vòng vây bao nhiêu người."

Đưa rìu thần đây thì tha cho chúng bay một mạng."

Một gã đàn ông phả ra hơi thở của kẻ mạnh đứng ra: "Ai chế tạo ra rìu thần?"

Ninh Thư vỗ ngực bôm bốp: "Ta."

Gã đàn ông khinh thường Ninh Thư, gã quét mắt khắp người Thanh Việt: "Ngươi là người tạo ra rìu thần?

Ngươi có thể gia nhập Thần Phong Tông của ta, Thần Phong Tông sẽ bảo vệ ngươi."

Thanh Việt hỏi Ninh Thư: "Đi hay đánh?"

"Đánh, cho Khai Thiên Phủ khai rìu."

Ninh Thư hồ hởi muốn thử, chứ trốn thì nhanh lắm.

Người tu luyện nghe theo tiếng lòng, thất bại và khó khăn trắc trở là điều kiện cần khi đuổi theo con đường đại đạo.

Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Cậu để ý nhé, lát nữa ta đánh không lại thì cậu nhớ giúp một tay nhé."

Thanh Việt nheo mắt nhìn Ninh Thư: "Chỉ có vậy mà cô không xử lý được?"

"Bao nhiêu người thế này mà chỉ có vậy?"

Ninh Thư liếc xéo."

Rất lâu rất lâu về trước, có người nói rằng có được ta là có thể đạp phá hư không, thăng tiên giữa ban ngày.

Nhưng chính ta đang bị giam giữ dưới thiên đạo này, chính ta cũng chẳng thể đạp phá hư không."

Ninh Thư thương cho số phận Thanh Việt: "Thật ra tại màu tóc xanh bắt mắt đã hại cậu."

Yêu thú kém thông minh, rất ít yêu thú hoá thành hình.

Màu tóc của Thanh Việt là bộ phận mà rất nhiều người muốn lấy được từ yêu thú.Thanh Việt đặc biệt thế này không xử đẹp cậu thì xử đẹp ai.

Lỡ thịt Thanh Việt cũng bổ như thịt Đường Tăng thì sao.Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ đã nằm trong tay Ninh Thư, Ninh Thư siết nắm tay, rìu kêu một tiếng đinh giòn giã.Ninh Thư nói to: "Rìu ở đây, có bản lĩnh thì đếnmà lấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back