Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 680: Con rối giật dây - Xin hãy nhận con làm đồ đệ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Khai Thiên Phủ mà Thanh Việt tạo ra là niềm mơ ước của bao nhiêu người.Những đôi mắt sục sôi dục vọng không rời mắt khỏi cái rìu trong tay Ninh Thư.

Họ hít thở dồn dập, thần khí đấy.Ninh Thư cầm rìu bay lên không trung: "Ai cướp được rìu thì rìu thuộc về kẻ đó."

Tu sĩ không thoát được cám dỗ của thần khí, một tu sĩ bay đến chỗ Ninh Thư.Thấy có người tiên phong, những người khác sợ mình không có được thần khí nên cũng nhào lên.Có điều vẫn có một số người đứng im, không hề sốt ruột.Ninh Thư điều động linh khí, cái rìu rung khẽ.

Ninh Thư nhấc rìu lên cao giáng ảo ảnh rìu khổng lồ về phía mọi người.Rất nhiều tu sĩ bị ảo ảnh rìu khổng lồ đánh ngã hộc máu, mất sức chiến đấu.

Một số khác thần thức kém ngất xỉu ngay lập tức chẳng rõ còn sống hay đã chết.Ninh Thư siết bàn tay cầm Khai Thiên Phủ, giáng một rìu mà cơ thể Ninh Thư như bị bòn rút hết sức lực.Khai Thiên Phủ quá mạnh còn cô quá yếu.Một số tu sĩ đứng im khi nãy được chiêm ngưỡng sức mạnh của Khai Thiên Phủ đã nóng lòng, nói với Ninh Thư: "Ở đây có biết bao nhiêu người, các ngươi không trốn được.

Nếu chủ động giao rìu thần bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Còn nếu không giao, chỉ còn nước giết ngươi để rìu thần trở thành vật vô chủ."

Ninh Thư cười tít mắt: "Chỉ có một cái rìu mà bao nhiêu người thế này thì các ngươi chia kiểu gì?"

Mọi người nhìn nhau, tu sĩ khi nãy tự xưng là người của Thần Phong Tông nói: "Xử lý ngươi trước rồi tính chuyện rìu thần thuộc về ai sau."

Ninh Thư bật cười, phóng kình khí.

Kình khí vừa gào vừa lao ra ngoài cơ thể bay về phía tu sĩ.Kình khí đã chuyển từ màu vàng sang bạc, hiện là nửa trong suốt, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.Với nhãn lực cực kỳ tốt của người tu chân, nhìn thấy kình khí hình rồng chỉ biết chau mày chống đỡ, vì không biết đó là công pháp gì.Kình khí bay lượn đánh nhau với họ, tu sĩ cảnh giới thấp bị con rồng bóp nát tay.Mọi người tập trung tấn công con rồng nhưng mọi chiêu đều không có tác dụng.Hình như chỉ có cái búng tay của Thanh Việt mới bắn tan được kình khí, còn tu sĩ bình thường thì không thể.Ninh Thư sử dụng Khai Thiên Phủ đánh nhau với tu sĩ Thần Phong Tông.

Gã này rất mạnh, Ninh Thư giáng rìu nhưng không hề làm hắn bị thương.Gã ta muốn chấm dứt sự ràng buộc giữa Ninh Thư và Khai Thiên Phủ, hễ thấy Ninh Thư giáng đòn rìu mạnh là đôi mắt lại sáng lên.Ninh Thư hiểu trình độ của mình, cô đứng im để mặc gió thổi tay áo bay phần phật, cô nói với Thanh Việt: "Không đánh nữa, đi thôi."

Thoắt cái Thanh Việt đã đứng bên cạnh xách cổ áo Ninh Thư.Ninh Thư nghĩ một cái, kình khí hình rồng trở về đan điền."

Chặn chúng nó, chúng định bỏ trốn."

Tu sĩ Thần Phong Tông hét to.Ninh Thư ngoảnh lại thấy thiếu niên vẫn đang thảng thốt ở cổng, cô nói: "Đưa cậu ta theo cùng."

Bàn tay Thanh Việt biến thành rong biển cuốn lấy cậu bé, chớp mắt tất cả biến mất.Mọi người định giở trò chặn đường mà chớp mắt đã không thấy người đâu, không thấy thần khí đâu.Ninh Thư và Thanh Việt đã chạy rất xa.Thanh Việt thả cổ áo Ninh Thư, Ninh Thư vịn cây nôn thốc nôn tháo, lần nào dịch chuyển cũng mệt hết cả người.Người còn lại đã bất tỉnh nhân sự.Thanh Việt nhăn mày: "Có đồ ở nhà, ta phải về."

Ninh Thư nhớ đến các phương pháp luyện đan, hướng dẫn tạo trận pháp và thần khí lò luyện đan trong nhà."

Cậu về đi."

Ninh Thư nói.Thoáng cái đã không thấy Thanh Việt đâu.Ninh Thư nhìn quang cảnh đìu hiu và một người ngất xỉu bên cạnh, cô khoanh chân ngồi luyện công.

Luyện đến lúc thấy thoải mái hơn mới dừng lại, mở mắt ra đã nhìn thẳng vào một đôi mắt nóng bỏng.Ninh Thư lườm: "Nhìn cái gì?"

"Xin ngươi nhận ta làm đồ đệ."

Thiếu niên lại quỳ xin Ninh Thư.Ninh Thư đứng dậy, cô đang nghĩ tại sao rong biển vẫn chưa về, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì.Thiếu niên thấy Ninh Thư không quan tâm lại nói: "Sư tôn, xin người nhận con làm đồ đệ, con sẽ hiếu kính với sư phụ."

Ninh Thư chau mày, với năng lực dịch chuyển của rong biển đáng lẽ phải về rồi mới phải."

Sư tôn."

Cậu bé lại gọi Ninh Thư."

Im lặng hộ cái."

Ninh Thư bực bội.Thanh Việt chưa về, Ninh Thư rất lo hắn gặp chuyện gì.

Cái đồ ngốc đó đừng để bị lừa nhé.Ninh Thư đang lo nghĩ thì Thanh Việt đã quay lại, Ninh Thư hỏi: "Sao đi lâu vậy?

Ta cứ tưởng cậu bị bắt cơ."

Thanh Việt trả lời: "Gặp chút chuyện, có đồ bị lấy mất nên ta phải lấy về nên hơi chậm."

"Lấy về được là tốt rồi."

"Chúng ta đi đâu bây giờ?"

Ninh Thư không biết đi đâu."

Đến nhà con đi sư tôn."

Thiếu niên lên tiếng, cậu ta không còn dáng vẻ buồn chán và cứng đầu nữa."

Cô có đồ đệ?"

Thanh Việt nhăn mặt."

Không, cậu ta gọi linh tinh đó."

Ninh Thư lắc đầu: "Nhìn là biết cứng đầu rồi."

"Con xin sư tôn ạ."

Thiếu niên lại quỳ xuống lạy Ninh Thư: "Đồ đệ sẽ hầu hạ sư tôn, coi sư tôn như cha, à không như mẹ."

Cái thằng này biết uốn nắn đấy."

Thôi được rồi về nhà ngươi."

Ninh Thư gật đầu, có có dự định mới."

Ngươi tên gì?"

Ninh Thư hỏi cậu ta."

Đồ đệ tên Giang Nhạc."

Giang Nhạc trả lời.Làng Giang Nhạc sống gần dãy Huyền Linh Sơn.

Có một số người tu luyện ở tầng Luyện Khí, săn bắt yêu thú trong rừng để kiếm sống.Giang Nhạc đưa Ninh Thư và Thanh Việt vào làng, dân làng thấy Giang Nhạc thì sững người: "Sao mày vẫn chưa chết?"

Giang Nhạc thấy họ liền sầm mặt.Dân làng rất đề phòng Giang Nhạc, mà nhiều hơn là ghét.Đặc biệt khi cậu ta đưa hai người lạ về mà người kia còn có mái tóc màu xanh.Nhóm Ninh Thư bị cả làng nhìn chằm chằm cho đến tận khi đến nhà Giang Nhạc.Nhà Giang Nhạc khá cũ, Giang Nhạc mở cánh cửa kêu kẽo kẹt rụng bụi.Cỏ mọc hoang sân nhà."

Con dọn phòng cho sư tôn."

Giang Nhạc nói rồi vào nhà dọn dẹp.Thanh Việt nhìn quanh rồi hỏi Ninh Thư: "Cô có mục đích?"

"Không có mục đích gì cả, ta chỉ muốn thành lập một tông môn để cho những người giống ta và Giang Nhạc có chốn dung thân thôi."

Ninh Thư nói."

Ồ, cô muốn thành lập tông môn dạy dỗ đệ tử?"

Thanh Việt nhăn mày: "Trình độ của cô mà đi dạy được ư?"

Ninh Thư: →_→Đệch, rong biển cũng học được trò khinh thường rồi à?Ninh Thư nhếch môi: "Có câu sư phụ là người chỉlối còn đệ tử phải tự tìm đường tu hành mà?"
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 681: Con rối giật dây - Sư phụ dẫn lối đệ tử


Chuyển ngữ: Wanhoo
Giang Nhạc dọn qua nhà cửa rồi mới ra ngoài gọi Ninh Thư: "Sư tôn, con dọn dẹp xong rồi."

Ninh Thư nhìn Giang Nhạc, cô gật đầu: "Vất vả quá."

Thanh Việt vào trong trước, Ninh Thư vào sau.

Ngôi nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ."

Con đi nấu cơm."

Giang Nhạc nói.

Ninh Thư xua tay: "Không phải nấu đâu, ta có rất nhiều tích cốc đan."

Ninh Thư vứt lọ đan dược cho Giang Nhạc.

Giang Nhạc đón vội, đổ mấy viên tích cốc đan ra lòng bàn tay.

Đan dược phải tròn trịa và nhẵn mịn chứ nhỉ?

Tại sao viên to viên nhỏ mà chẳng tròn gì thế này.

Ninh Thư hiểu khuôn mặt cạn lời của Giang Nhạc, đậu xanh rau má, Ninh Thư ho khan: "Dù không đẹp nhưng đủ tác dụng, vẫn ăn được."

"Đa tạ sư tôn."

Giang Nhạc quỳ gối: "Xin sư tôn nhận con làm đồ đệ."

Ninh Thư chỉ ăn một viên tích cốc đan, lạnh lùng không trả lời.Giang Nhạc lại khấu đầu: "Xin sư tôn nhận con làm đồ đệ."

Ninh Thư chỉ vào Thanh Việt: "Hắn mạnh hơn ta, tại sao lại bái ta làm thầy?"

Giang Nhạc nhìn Thanh Việt rồi đưa mắt nhìn xuống: "Con không cảm thấy phương pháp tu luyện của hắn phù hợp với con."

Cậu em cũng thông minh lắm.

Ninh Thư bĩu môi: "Hắn có vô vàn bảo vật, biết đâu có công pháp tu luyện phù hợp với ngươi thì sao."

"Đồ đệ tin công pháp của sư tôn phù hợp với đồ đệ."

Giang Nhạc nói: "Ma khí và linh khí trong con khắc nhau, con không thể tu luyện theo lẽ thường."

Ninh Thư: →_→Cậu em này nhìn trúng Tuyệt Thế Võ Công của cô.

Đã định thành lập tông môn, đương nhiên Ninh Thư phải truyền dạy Tuyệt Thế Võ Công.

Nhưng mà Ninh Thư chưa nói trước được nhân phẩm của Giang Nhạc.

Đây là đại đồ đệ của cô, không chọn chuẩn bị nó giết thầy như chơi.

Cậu em này chỉ nhăm nhe hủy diệt thế giới, trả thù xã hội, trưởng thành trong thù ghét nên sinh lòng căm phẫn sinh tính độc ác.

Cảm giác cậu ta là tai họa lớn.

Ninh Thư nói: "Ta là người muốn cứu thế giới, ngươi cứu cùng ta."

Giang Nhạc thưa ngay: "Đồ đệ nguyện theo sư tôn."

Ninh Thư nhếch môi, Giang Nhạc mà nói thật Ninh Thư sẽ tự chọc mù mắt.

Nhưng mà Ninh Thư vẫn thu nhận Giang Nhạc.Ninh Thư chỉnh lại quần áo, đằng hắng: "Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, người phải tuân thủ quy định môn phái, không được phép hơi chút lại lạm sát người vô tội."

Giang Nhạc trả lời ngay: "Đồ đệ sẽ ghi tạc môn quy."

Định dâng trà mời người nhưng do chưa đun nước pha trà, cậu ta đành mời Ninh Thư tích cốc đan ban nãy Ninh Thư cho.Ninh Thư: ..."

Môn phái của chúng ta tên là gì vậy sư tôn?"

Giang Nhạc hỏi.

Ninh Thư: "Tên là Nhật Nguyệt Thần Giáo."

Thanh Việt lắc đầu: "Không hay.

Mục đích thành lập môn phái của cô là muốn cho những người như các cô có nơi dung thân, vậy thì phải truyền tải ý nghĩa vào cái tên.

Thuần thì tinh tuý, dương thì kiên cường, thiên hành cứng cáp, lưỡng nghi theo đạo trường tồn vĩnh hằng, vậy nên người uyên thâm mới theo đuổi trường sinh.

Trường Sinh Môn thì sao?"

Ninh Thư cười, cậu thì uyên bác rồi.

Giang Nhạc nói: "Đồ đệ thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo rất hay."

Ninh Thư nheo mắt nhìn Giang Nhạc, cái tên này đúng là có máu tạo phản.

Thanh Việt và Giang Nhạc nhìn Ninh Thư, Ninh Thư giật cơ mặt quyết định: "Gọi là Nhật Nguyệt Thần Giáo Trường Sinh Môn thì thế nào?"

Thanh Việt: ...Giang Nhạc: ..."

Thế thì Trường Sinh Môn."

Ninh Thư quyết.Giang Nhạc hơi thất vọng: "Nhật Nguyệt Thần Giáo nghe khí phách hơn."

Ninh Thư: Đã nhận Giang Nhạc làm đồ đệ nên Ninh Thư đưa một sợi kình khí vào trong người cậu ta, dạy cậu ta cách tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Giang Nhạc đè nén đã lâu nay có được bí kíp liền tu luyện ngày đêm, mong ngày lột xác.

Thanh Việt hỏi Ninh Thư: "Cô có định hướng gì cho tương lai?"

"Trước mắt dạy dỗ đồ đệ, chuyện khác thì để Nhân tộc và Ma tộc đánh nhau rồi nói."

Ninh Thư bảo.

Bẵng đi một khoảng thời gian Nhân tộc và Ma tộc sẽ lại châm ngòi đánh nhau giành địa bàn.

Đánh nhau chỉ có lợi cho Ma tộc, họ vừa có đất vừa có xác người, kể cả xác Ma tộc cũng hút khô.

Mặc dù vậy không thể khinh thường sức mạnh của Nhân tộc, Nhân tộc sẽ không cho Ma tộc đặt chân vào địa bàn của mình.

Chắc là sắp tới đây sẽ lại đánh nhau, nhân lúc chưa đánh nhau Ninh Thư cần tăng cường sức mạnh, cô cần khiến Trường Sinh Môn trở nên nổi tiếng nhờ lần đánh nhau này.

Thanh Việt gật đầu: "Tuỳ cô."

"Cậu gặp khúc mắc gì à?"

Ninh Thư hỏi: "Tại sao ta chưa thấy cậu tu luyện bao giờ."

"Đúng là vậy, ta muốn đột phá hư không bước ra ngoài khoảng trời nhưng vẫn không thể đột phá quy luật đất trời này.

Đến giờ ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân."

Thanh Việt nói.

Ninh Thư cũng không biết nói gì, nghĩ bụng cô bảo: "Hay là có phương diện nào đó cậu chưa tu luyện xong nên bị khuyết thiếu?"

Giống điểm kinh nghiệm của cô, chưa đạt ngưỡng yêu cầu sẽ không thăng cấp được.

Thanh Việt không thể rời khỏi khung trời này chưa chắc đã vì hắn ta không đủ trình, mà do có một khuyết thiếu nào đó làm hắn không thể bay ra.Thanh Việt nheo mắt lắc đầu: "Ta không biết."

Ninh Thư cũng không biết vấn đề của Thanh Việt nằm ở đâu: "Thật ra sang thế giới khác cũng chỉ như thế giới này thôi."

"Chúng ta đang sống trong triệu triệu thế giới nhỏ ấy?"

Ninh Thư cầm hai hòn đá, cô chỉ một hòn: "Cậu đang sống trong hòn đá này, cậu đột phá được nó và bước vào một thế giới khác, và có khi quy luật ở thế giới ấy còn khó hiểu hơn thế giới này."

"Kể cả có bay qua khoảng trời cao bước vào nơi được gọi là Tiên giới đi chăng nữa, chúng ta vẫn chẳng thoát cảnh sinh tồn trong thế giới."

Ninh Thư giải thích cho Thanh Việt nghe.

Thanh Việt hấp háy mắt hỏi Ninh Thư: "Cô đã sang được thế giới khác?"

"Tạm coi là vậy, nhưng ta không biết cách đột phá thế giới này."

Ninh Thư trả lời.

Cô bước vào các thế giới nhờ hệ thống, cô không biết con người phải làm gì để bước ra ngoài thế giới, chắc là khi nào cô mạnh cô sẽ có thể ra vào thế giới tuỳ ý.

Thanh Việt ngây người nhìn hai hòn đá, chẳng biết đang nghĩ gì.

Ninh Thư cũng kệ Thanh Việt, cô luyện công, linh khí đất trời chui ào ào vào người.Giang Nhạc ở thấy phòng bên dồi dào linh khí tạo thành màn sương dày đặc, cậu ta mặt dày tu luyện ở sát tường phòng Ninh Thư.

Đang tu luyện thì tai Ninh Thư giật giật, có ai đó bay qua nhà.

Thanh Việt vào nhắc Ninh Thư: "Chúng đến."

Bọn này không từ bỏ ý định thật, vì Khai ThiênPhủ quyết tâm đuổi giết khắp giới tu chân.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 682: Con rối giật dây - Trường Sinh Môn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cám dỗ của thần khí lớn đến mức làm người ta phát điên.

Nhất là khi chủ nhân của nó cũng chẳng mạnh lắm.

Rất nhiều người muốn thử sức, biết đâu lại lấy được thần khí."

Dậy đi, chúng ta bị đuổi đến nơi rồi."

Ninh Thư gọi Giang Nhạc tu luyện quên trời quên đất.Giang Nhạc mở mắt, cậu cảm thấy mình ngập tràn sức mạnh nhưng và cực kỳ đói."

Đồ đệ đói quá sư tôn."

Mấy hôm trước Giang Nhạc cũng không đói đến mức này.Cơ thể Giang Nhạc đã bị hậu di chứng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, do thiếu hụt năng lượng nên cần bổ sung bằng thức ăn.

Ninh Thư đưa cậu ta mấy lọ tích cốc đan trong túi không gian.Giang Nhạc ăn một lần hết cả lọ mới hết đói.Mới ra cửa Ninh Thư đã bắt gặp vòng vây tu sĩ.

Tu sĩ mặt đỏ Thần Phong Tông kia lại đến, có vẻ Thần Phong Tông rất cố chấp với Khai Thiên Phủ.Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ xuất hiện trong tay Ninh Thư.

Khai Thiên Phủ vừa ra tu sĩ bắt đầu nháo nhác.Những đôi mắt đục ngầu nhìm chằm chằm Khai Thiên Phủ.Tu sĩ mặt đỏ của Thần Phong Tông nói: "Đưa rìu thần cho ta, ta sẽ tha cho mày một mạng.

Không đưa Thần Phong Tông sẽ thông báo với các môn phái Nhân tộc truy sát bọn bay."

"Kẻ này là Ma tộc, gặp Ma tộc phải giết.

Đưa rìu thần và giao tên Ma tộc này thì ta sẽ tha cho bay."

Tu sĩ nói chuyện chính nghĩa.Dễ thấy gã ta nhận được thông tin từ dân làng và biết Giang Nhạc là nhân ma.Giang Nhạc sầm mặt, mím môi, sát ý hiện rõ trong ánh mắt nhìn tu sĩ mặt đỏ.Ninh Thư cười khẩy, cầm Khai Thiên Phủ bay lên cao, nói to: "Hôm nay là cuộc chiến lập uy của Trường Sinh Môn."

"Giang Nhạc là đệ tử của Trường Sinh Môn, không đến lượt các ngươi đòi đuổi giết."

Ninh Thư giơ Khai Thiên Phủ, ảo ảnh rìu khổng lồ hiện ra sau lưng mang theo áp lực mạnh ngỡ như có thể bổ vỡ đất trời.Vì để ra uy, Ninh Thư rút sạch tất cả kình khí trong cơ thể, kình khí hình rồng dung nhập vào cái rìu khiến cái rìu to hơn, che khuất cả trời.Tu sĩ Thần Phong Tông ngửa mặt nhìn ảo ảnh rìu khổng lồ cũng kích động run người.

Nếu có được rìu thần vậy Thần Phong Tông sẽ trở thành tông môn cấp cao.

Gã mà có rìu thần vậy đủ sức lật đổ Thần Phong Tông.

Áp lực từ rìu ngày một nặng, như giáng xuống các tu sĩ bằng sức nặng của cả thiên địa.

Rất nhiều tu sĩ thấy dàn trận ghê gớm liền chạy xa, không dám cố chỗng đỡ.Họ cũng không đỡ được đòn tấn công của thần khí.Ảo ảnh rìu đập xuống đất, mặt đất chấn động, một số người không chạy kịp bị cuồng phong mà rìu tạo ra hất bay xa.Ninh Thư đập rìu xuống tu sĩ Thần Phong Tông.

Cô cực kỳ ghét cái loại giương cao ngọn cờ chính nghĩa để trục lợi cá nhân.Thích rìu của cô còn ở đấy mặt dày chính nghĩa, đánh đĩ lại còn già mồm.Nếu hôm nay Ninh Thư không dạy dỗ gã, cô đảm bảo phe chính nghĩa sẽ ăn tươi nuốt sống cô.Tu sĩ mặt đỏ cũng lấy pháp khí ra, lao vào đánh nhau với Ninh Thư.Ninh Thư không cố kỵ, cô phang Khai Thiên Phủ vào pháp khí của gã, pháp khí chấn động mỗi lần bị phang.Tu sĩ mặt đỏ tức anh ách, pháp khí này là pháp khí bảo mệnh của gã, bị phang như thế thực lực của gã bị ảnh hưởng nhiều hơn pháp khí.

Ninh Thư giơ rìu lên cao, Khai Thiên Phủ rung đinh đinh, sức mạnh của rồng và rìu dung hòa vào nhau bổ xuống đối thủ.Tu sĩ mặt đỏ co rụt con ngươi, sợ tái mét mặt chỉ biết giơ pháp khí chống đỡ.Ảo ảnh rìu đập uỳnh uỳnh vào pháp khí, tu sĩ đỏ gay mặt, pháp phí vỡ thành nhiều mảnh còn gã phụt ra máu, muốn sửa pháp khí cũng vô dụng.Tu sĩ mặt đỏ tung bùa và biến mất.Tu sĩ mặt đỏ đi rồi, các tu sĩ đang xem cũng lần lượt rút lui.Ninh Thư cầm rìu, rìu rung nhè nhẹ kêu đinh đinh làm khá nhiều tu sĩ sợ vỡ mật.Cơ thể Ninh Thư mới mười sáu, mười bảy, mặt còn non nhưng vác rìu bổ người khác dữ dằn khỏi bàn.Ninh Thư vác rìu trên vai, đưa mắt quét qua các tu sĩ.

Tu sĩ bị nhìn đều né tránh, một số thực lực kém vẫn ở lại quan sát tình hình vì không bỏ được thần khí bao nhiêu năm mới gặp.Bỏ qua cơ duyên này sẽ hối hận cả đời.Chỉ một lát sau mọi người đều rút hết, tuy vậy Ninh Thư cảm nhận được có ánh mắt theo dõi xung quanh, chắc hẳn có vài người ẩn náu không xuất hiện.Ninh Thư cất Khai Thiên Phủ vào đan điền, bật ngón cái với Thanh Việt: "Cậu đỉnh lắm."

Khai Thiên Phủ mạnh đến mức bao nhiêu người ước mơ thì người tạo ra nó cũng chẳng phải dạng vừa."

Sau này bớt chế tạo đồ đi, lỡ tạo ra chỉ kéo gió tanh mua máu đến."

Ninh Thư khuyên.Thanh Việt nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Cô yếu nên chưa hề phát huy hết thực lực của Khai Thiên Phủ."

"Rồi rồi, ta sẽ cố gắng để không mai một Khai Thiên Phủ."

Ninh Thư cười: "Về sau Khai Thiên Phủ là thần khí trấn phái của Trường Sinh Môn."

Giang Nhạc nói: "Sư tôn giỏi quá."

"Ngươi rồi cũng vậy thôi.

Công pháp này lợi hại nhưng không được truyền cho người ngoài, bằng không Trường Sinh Môn không có chỗ đứng."

Mục đích thành lập Trường Sinh Môn là cho những người khổ như Tiêu Tố Tố nương nhờ Trường Sinh Môn để thay đổi số phận, có nơi để trở về giữa hai tộc nhân ma.Thế giới này còn rất nhiều người như Tiêu Tố Tố, nơi đây còn bao dung cô, tại sao cô không lợi dụng điều ấy.Giang Nhạc quỳ xuống thề: "Đồ đệ thề với đất trời sẽ không tiết lộ công pháp cho Nhân tộc và Ma tộc."

Ninh Thư gật đầu: "Đứng dậy đi."

"Có phải được truyền cho nhân ma không sư tôn?"

Giang Nhạc hỏi.Ninh Thư trả lời: "Nếu nhân ma có tư chất tu luyện vậy truyền cho càng tốt, sau này ngươi chính là đại sư huynh của Trường Sinh Môn."

Thanh Việt hỏi Ninh Thư: "Cô định làm gì tiếp theo?"

"Chiêu mộ đệ tử, mở rộng Trường Sinh Môn."

Ninh Thư nghĩ ngợi và nói: "Đến khu vực giáp ranh giữa Nhân tộc và ma tộc."

Thanh Việt vẫn nguyên câu cũ: "Tuỳ cô."

Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Cậu có việc riêng cần làm không?

Cậu không phải đi theo ta đâu."

Thanh Việt bảo: "Ta không có việc gì cần làm, ta muốn hiểu thêm về... thế giới mà cô nói."

Ninh Thư gật đầu: "Được thôi, ta chỉ sợ cậu bị trì hoãn."

Ba người rời khỏi nhà Giang Nhạc, Giang Nhạcnhìn ngôi nhà cũ lần cuối rồi theo gót Ninh Thư.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 683: Con rối giật dây - Miễn cưỡng là bạn thân


Chuyển ngữ: Wanhoo
Rời nhà Giang Nhạc, dân làng đi ra ngó ba người.

Giang Nhạc siết nắm đấm răng rắc, sát khí tăng vụt.

Giang Nhạc không nhịn được, sức mạnh tràn trề trong cơ thể đủ giúp cậu giết những kẻ từng bắt nạt.

Ninh Thư kéo Giang Nhạc lại, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Lũ tu sĩ kia tìm được đến đây do họ bí mật đưa tin, đồ đệ phải giết họ."

Giang Nhạc đay nghiến.

Ninh Thư liếc xéo: "Không được phép ra tay bừa bãi.

Chỉ có tu sĩ mới uy hiếp chúng ta, ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn thì không được ra tay với người bình thường."

"Nhưng họ từng bắt nạt con, giết mẹ con.

Sư tôn muốn đồ đệ nhịn vậy đồ đệ không biết tu luyện để làm gì."

Người Giang Nhạc run run, đôi mắt đỏ au, ma khí tuôn ra ngoài.

Ninh Thư nói: "Ai giết mẹ ngươi thì ngươi giết kẻ đó, giết một trả một.

Những người đã từng bắt nạt ngươi chỉ là người bình thường, họ không giết mẹ ngươi.

Trong khi tu luyện là đánh cược với ông trời, ngươi giết họ chỉ phí công tu luyện.

Vả lại giết những kẻ không có sức phản kháng thì ngươi có khác gì những kẻ từng bắt nạt mình?"

Giang Nhạc mím môi, cuối cùng nói: "Đồ đệ đã nhớ."

Ninh Thư gật đầu: "Đi đi, hai ta đợi ngươi ở cổng làng."

Ninh Thư và Thanh Việt đi ra cổng, Thanh Việt nói với Ninh Thư: "Cô khác họ, những tu sĩ kia đều khinh thường người bình thường."

"Không có giống hay khác ở đây, giết người tích tụ nghiệp chướng, oán khí quanh thân.

Nếu không thật sự cần phải giết người thì không nên cố giết."

Ninh Thư bảo: "Nhưng không có chuyện có kẻ muốn giết ta, ta lại để yên cho kẻ đó giết."

Thanh Việt gật đầu: "Có nhân mới có quả."

Ninh Thư và Thanh Việt đợi Giang Nhạc ở cổng làng, một lúc lâu sau Giang Nhạc mới xuất hiện trong trạng thái bi thương, quần áo lấm lem bùn bẩn nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt.

Thấy Ninh Thư và Thanh Việt thì đẩy nhanh bước chân, Ninh Thư hỏi: "Xử lý xong chưa?"

Giang Nhạc chỉ ừm.

Ninh Thư gật đầu bảo: "Xem như đã xử lý xong một việc."

Ninh Thư hơi tò mò: "Ngươi xử lý kẻ giết mẹ thế nào?"

Giang Nhạc trả lời bình tĩnh: "Con móc mắt, cắt tai, chặt chân cho thành Nhân trư rồi cho vào vại rượu, đặt trước mộ mẹ con để hắn chuộc tội với mẹ con."

"Con không giết hắn."

Giang Nhạc cười hở hàm răng trắng.Ninh Thư: ...Hành hạ dã man tàn bạo thế này khổ hơn cả chết, trình độ đạt trọn vẹn năm sao.Thấy Ninh Thư im lặng, Giang Nhạc mới nói: "Con không căm thù chuyện chúng bắt nạt con, mẹ con là con người đâu có sức chống trả, bị cưỡng bức cũng chẳng thể phản kháng, vậy nhưng họ vẫn giết mẹ."

Ninh Thư lặng người: "Sợ hãi, giận lây."

Mẹ của Giang Nhạc mới là người bị hại đáng thương nhất, dân làng không tìm Ma tộc mà lại giết người bị hại.Giết mẹ Giang Nhạc, quả thật ghê tởm.Bởi vì Ma tộc mạnh nên họ sợ, mẹ Giang Nhạc yếu lại còn là đàn bà nên bị quy vào tội không trung trinh thêm với lăng loàn, sinh cả con lai Giang Nhạc.

"Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi."

Ninh Thư nói.

Ba người càng đi càng xa, có khá nhiều người vẫn bám theo bọn cô.

Ninh Thư biết có người theo dõi, thích theo thì theo, họ mà muốn giúp Trường Sinh Môn nổi tiếng hơn thì Ninh Thư cũng rất sẵn lòng.

Muốn cướp Khai Thiên Phủ từ tay cô vậy phải dự trù cho tình huống xấu nhất."

Sư tôn, Trường Sinh Môn là môn phái vậy phải có tông môn chứ."

Giang Nhạc hỏi.

"Vẫn chưa chọn được nơi đặt tông môn, lúc nào gặp tiên sơn thì chúng ta chiếm làm tông môn."

Dọc đường Giang Nhạc lo tất cả công việc nặng nhọc bẩn thỉu, Ninh Thư chỉ mỗi nhặt bảo vật.

Gặp quá nhiều bảo vật, Ninh Thư đã không ngạc nhiên nhiều như lần đầu tiên, cô chỉ đút thẳng vào túi.

Muốn thành lập tông môn thì phải có tài nguyên, kể từ giờ là chuỗi ngày tích góp tài nguyên.

Nếu gặp yêu thú không mạnh, Ninh Thư sẽ sai Giang Nhạc đánh.

Giang Nhạc thường xuyên bị vết thương mới chồng lên vết thương cũ.Gặp yêu thú mạnh là việc của Ninh Thư, đang đánh vẫn không quên kéo đồ đệ vào đánh cùng, Giang Nhạc mệt mỏi không biết nói sao.Giang Nhạc ôm đầu.Cậu ta rất bực nhưng chẳng thể làm gì cái con bé thấp hơn cậu nhưng xách cổ cậu dễ dàng.Chắc thương tình Giang Nhạc là đồ đệ của Ninh Thư nên Thanh Việt cho Giang Nhạc một pháp khí cao cấp, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều là đại lực sĩ.Thanh Việt cho Giang Nhạc một thanh kiếm, khả năng chiến đấu của Giang Nhạc cũng tăng mạnh nhờ pháp khí.Ninh Thư bỗng ý thức được về sau cô sẽ có rất nhiều đệ tử, cô phải cho đệ tử vũ khí.Ninh Thư nhìn Thanh Việt, Thanh Việt ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: "Sao thế?"

"Chúng ta cũng xem như bạn thân nhỉ?"

Ninh Thư hỏi Thanh Việt.Thanh Việt không biết nên lắc đầu hay gật đầu: "Ừ, miễn cưỡng có thể xem là vậy."

"Thế nhân tiện cậu chế tạo cho ta mấy cái pháp khí để ta tặng cho tiểu bối nhé.

Nếu cậu gặp vấn đề gì ta sẽ giải quyết hộ cậu."

Ninh Thư vỗ ngực.Dù gì cô cũng mang tiếng tổ sư, tổ sư không có mấy cái pháp khí dự phòng để ra oai với các tiểu bối thì còn đâu uy nghiêm.Thanh Việt nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Ở nơi này có chuyện mà ta không giải quyết được sao?"

Ninh Thư: ..."

Cậu đừng nói thế, cuộc đời còn nhiều bất ngờ lắm, đâu ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì."

Ninh Thư đưa một cây nhân sâm bé cho Thanh Việt.Nhân sâm bé mọc chân tay nhưng vẫn nguyên hình cây nhân sâm, phải cần thời gian và cơ duyên mới biến thành một đứa trẻ con.Thanh Việt nhìn nhân sâm bé đấm đá Ninh Thư để rồi bị tóm."

Khi rảnh ta sẽ chế tạo một vài cái."

Thanh Việt nói.Ninh Thư cười tít: "Cảm ơn cậu nhé."

"Cho cô túi yêu thú này, nhân sâm hoá hình khó lắm, cô nuôi nó đi."

Thanh Việt cho Ninh Thư một cái túi.Ninh Thư nhận túi, bỏ nhâm sâm bé vào trong.

Đợi đến ngày cô có tông môn, cô sẽ nuôi con này trong tông môn.Lúc đó trông oách lắm đây.Thấy sư tôn nhặt đại cũng được bảo vật, Giang Nhạc vừa ghen vừa tức, tại sao cậu không gặp được bảo vật nào.Trong khi mấy cái nội đan yêu thú cũng phải giết yêu thú vất vả mới lấy được.Giang Nhạc bi thương, vì sư phụ cúi người là nhặt được bảo vật nên cậu cũng cúi xuống xem có nhặt được cái gì không.Nhưng cậu chẳng nhặt được gì.Trời tối, mọi người dựng lều nghỉ tạm và cũng để lu luyện.Ninh Thư đòi nướng gà rừng thỏ rừng cho có không khí.Giang Nhạc rất cạn lời với sư phụ mình.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 684: Con rối giật dây - Lỗ sâu vũ trụ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Giang Nhạc chưa từng gặp sư phụ tu luyện nào lại tham ăn tham uống như cô ta.Tối nào cũng bắt cậu đi kiếm thức ăn.

Mẹ kiếp, có tích cốc đan còn gì?"

Sư tôn có tích cốc đan mà?"

Giang Nhạc hỏi.

Ninh Thư lườm Giang Nhạc: "Tích cốc đan là tích cốc đan, thức ăn là thức ăn.

Công pháp môn phái chúng ta tu luyện cần bổ sung năng lượng liên tục."

Giang Nhạc: ...Thèm ăn cứ việc thèm, mắc gì hành hạ cậu.

"Sư phụ có việc đồ đệ hỗ trợ hết mình, cái ngày xin làm đồ đệ ngươi cũng nói sẽ hầu hạ ta còn gì."

Ninh Thư nhắc chuyện cũ.

Giang Nhạc bảo: "Sư tôn đợi ở đây, đồ đệ sẽ về ngay."

Giang Nhạc chạy đi ngay.

Một lúc sau Giang Nhạc đã mang thịt rừng về, xử lý sạch sẽ rồi nướng chín cho Ninh Thư và mình ăn.

Ninh Thư cười tít mắt, cô sẽ nhận nhiều đồ đệ về hầu mình.

Thanh Việt ngồi bên uống nước biển hỏi Ninh Thư: "Làm sao để đi từ thế giới này sang thế giới khác?"

Câu hỏi này thâm sâu quá Ninh Thư không biết trả lời.

Cô hỏi 2333 trong đầu: "Cậu biết người lu luyện đột phá thế giới bằng cách nào không?"

2333 nói: "Thì vượt qua lôi kiếp đấy, quy luật đất trời sẽ đưa người đó ra khỏi thế giới, chuyển sang một thế giới khác."

Ninh Thư đã hiểu, cô hỏi Thanh Việt: "Cậu vượt qua lôi kiếp chưa?

Vượt qua lôi kiếp thì quy luật đất trời sẽ bài xích và đưa cậu rời khỏi thế giới này."

Thanh Việt nhăn mày, Ninh Thư ngạc nhiên: "Đừng nói là cậu chưa nhé?

Lúc hoá hình cậu không vượt qua lôi kiếp à?"

Thanh Việt càng chau gắt lông mày, Ninh Thư liếc hỏi: "Chưa thật sao?"

Thanh Việt buồn bã: "Lúc đó ta nhìn thấy có đám mây che trên đầu nên đã đánh tan bằng bản thể."

"

Sau này ta mới biết đó là lôi kiếp, từ đó đến nay không có lôi kiếp nào nữa."

Ninh Thư: ...Ninh Thư há hốc mồm rồi vỗ vai Thanh Việt.

"Cậu nghe tình hình của rong biển rồi đấy 2333, có cách đột phá khác không?

Tôi thấy hắn đã chán ở đây, muốn tìm hiểu vùng đất mới."

Ninh Thư hỏi 2333.2333 trả lời: "Có tọa độ không gian.

Mỗi lần tôi dịch chuyển cô đều xác định tọa độ không gian điểm đến để dịch chuyển.

Vậy thì có thể đột phá thế giới này đi sang các thế giới khác."

"Tọa độ không gian?"

Ninh Thư hỏi lại."

Trong khoa học còn có tên là lỗ sâu vũ trụ giúp cô nhảy từ điểm A đến điểm B."

Cái này khó hiểu quá.Ninh Thư lại hỏi Thanh Việt: "Cậu biết dịch chuyển mà?

Cậu dịch chuyển thế nào?"

"Xác định điểm xuất phát và điểm đến.

Nó là quy luật không gian cô không biết à?"

Thanh Việt hỏi ngược.Đậu má, bà mà biết còn cần chú em lôi cổ bỏ trốn chắc.Ninh Thư bảo: "Đột phá thế giới cũng giống như thế.

Cậu đứng ở điểm xuất phát và chọn điểm đến ở bên ngoài thế giới thôi.

Thế nên nhiệm vụ của cậu là tìm ra điểm đến nằm bên ngoài, với trình độ của cậu ta tin cậu có thể bước ra được."

Thanh Việt im lặng suy nghĩ.Giang Nhạc: ...

Như một kẻ ngu.Hai người này nói gì mà xa vời thế?Thanh Việt được khai sáng bắt đầu chìm trong thế giới riêng, dọc đường chỉ có Ninh Thư và Giang Nhạc đánh giết, nhóm ngày càng đến gần đích đến là khu vực giáp ranh giữa Nhân tộc và Ma tộc.Những người bám đuôi cũng ngày một nhiều.Song do thấy Ninh Thư và Giang Nhạc đánh giết quá giỏi, rất ít người dám chặn đường khiêu khích, chỉ đi theo suốt cả chặng đường.Đợi người của tông môn đến rồi tính.Khu vực giáp ranh cực kỳ loạn, ở đây có cả Nhân tộc, Ma tộc, người mang dòng máu lai cũng nhiều.Ninh Thư định nhận thêm mấy đệ tử đã.Khu vực giáp ranh có một thành trì tên Hắc Thành, hàng quán mọc lên như nấm, chuyên trao đổi mua bán bảo vật Ma tộc và Nhân tộc.Hắc Thành là khu vực được cả Ma tộc và Nhân tộc thừa nhận là khu giao, ở đây có rất nhiều Ma tộc và Nhân tộc mạnh.Nhóm Ninh Thư chưa cả vào Hắc Thành, đang đi qua sông thì nhìn thấy một cô gái ôm chậu gỗ.Hình như trong chậu có một em bé bọc tã.Cô gái vội vàng thả chậu xuống sông rồi xách váy chạy biến.

Cô gái chạy lướt qua Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy mặt cô ta tái mét, váy hãng còn dính máu.Có vẻ mới sinh, cô ta hốt hoảng ngự kiếm bay đi thì một lát sau có một nhóm người ngự kiếm đuổi theo.Nhìn cái chậu giữa dòng sông, Ninh Thư sai Giang Nhạc: "Qua kéo chậu về đây."

"Vâng sư tôn."

Giang Nhạc không vui."

Nhanh chân lên không lại trôi xa hơn."

Ninh Thư đá Giang Nhạc vào sông.Trình của Giang Nhạc vẫn chưa thể đi bộ trên không, cậu ta đành lội nước kéo chậu về bờ.Giang Nhạc bưng chậu qua cho Ninh Thư xem, Ninh Thư sờ má em bé quấn tã trong chậu: "Là nhân ma."

"Là con của Nhân tộc và Ma tộc?"

Giang Nhạc ngạc nhiên.Ninh Thư tháo tã xem là bé trai hay bé gái, ừm, là bé trai.Ninh Thư vung tay, bảo: "Đã tìm thấy nhị đồ đệ."

Thanh Việt nhìn Ninh Thư, Giang Nhạc giật thót có dự cảm chẳng lành, cậu ta hỏi: "Nhưng nó vẫn là em bé, ai sẽ chăm sóc nó đây sư tôn?"

Ninh Thư mỉm cười với Giang Nhạc: "Ngươi là đại sư huynh tất nhiên ngươi chăm sóc, không lẽ ngươi định để sư phụ ngươi chăm sóc?"

Giang Nhạc tái mặt, chỉ muốn thả chậu về sông, à không, là quẳng chậu xuống sông cho chết chìm.Bị Ninh Thư hành hạ đã khổ lắm rồi, nay lại thêm một em bé làm Giang Nhạc chỉ muốn chết."

Con là con trai mà sư tôn, con không chăm sóc em bé được.

Chúng ta tìm nhà nhờ nuôi hộ đi."

Giang Nhạc đề nghị.Ninh Thư liếc xéo: "Nó là nhân ma, ai lại nhận nuôi nó?

Nay chưa nhận ra thì lớn cũng sẽ nhận ra.

Và khi ấy nó sẽ phải trải qua những chuyện y như ngươi.

Mẹ đẻ ngươi chết rồi nên ngươi còn sống, còn với nó, chắc chắn cha mẹ nuôi sẽ giết nó."

Giang Nhạc bưng chậu không trả lời.Ninh Thư thay tã cho em bé rồi nói với Giang Nhạc: "Vứt chậu và tã vào sông, chắc là lát nữa nhóm kia sẽ về tìm."

Người em bé vẫn còn dính máu và chưa cắt rốn đàng hoàng.Ninh Thư lấy áo ở trong túi không gian ra quấn vào người em bé rồi thẳng đường vào Hắc Thành.Nhận nuôi đứa trẻ này là cực hạn của Ninh Thư.Ninh Thư phát hiện cô gái kia không yếu, những kẻ đuổi theo càng không yếu.Ninh Thư không định giao du với bọn chúng.Hắc Thành rất rộng, kiến trúc thiên hướng kiến trúc Ma tộc, nhóm ba người Ninh Thư phải nộp một ít linh thạch để vào thành.Thuê nhà trọ đã rồi tính tiếp.Ninh Thư chuyển em bé sang tay Giang Nhạc: "Chăm sóc sư đệ của ngươi đấy."

Cánh tay Giang Nhạc nặng trĩu chỉ muốn ném quách đi cho rồi.Mẹ kiếp, cô là sư phụ đây cũng là đồ đệ của cômà.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 685: Con rối giật dây - Kình khí hình hổ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Giang Nhạc đòi ở chung phòng với Ninh Thư vì bắt cậu thay tã một mình cho em bé sẽ làm cậu phát điên.Ninh Thư chiều cậu ta, cô bảo tiểu nhị đun sữa yêu thú rồi cắt vải làm tã cho em bé."

Học đi, nhìn ta làm rồi làm theo."

Ninh Thư nhắc Giang Nhạc.Nhìn Ninh Thư thay tã cho em bé, Giang Nhạc buồn bã: "Sư tôn biết chăm em bé vậy người chăm sóc sư đệ đi ạ."

Ninh Thư cười hờ hờ, nói lạnh lùng: "Sao vậy, sai ngươi chăm sóc sư đệ cũng không được à.

Đây cũng là một dạng tu luyện đấy Giang Nhạc, nếu ngươi thông minh thì nên thân thiết với đứa bé này."

Giang Nhạc mỉm cười: "Đồ đệ tin mình sẽ thông minh hơn."

"Điều tra thân phận cô gái hôm nay."

Ninh Thư sai.Giang Nhạc đứng dậy, cậu muốn làm việc kia hơn chăm sóc em bé.Ninh Thư điều động kình khí chuyển một sợi kình khí nhỏ vào trong cơ thể em bé.Em bé uống sữa rồi ngủ.Thanh Việt vào phòng nhìn em bé đang ngủ: "Nuôi trẻ bất tiện lắm."

"Đã gặp tức có duyên, tiện tay cứu thôi."

Ninh Thư bảo: "Để Giang Nhạc chăm mà."

Thanh Việt mím môi: "Nó gặp được cô cũng xem như may mắn."

"Ta cũng định nhận nó làm đồ đệ."

Một lát sau Giang Nhạc quay về báo cáo với Ninh Thư: "Cô gái đó là đệ tử một môn phái ở Hắc Thành, yêu đương với Ma tộc và lén sinh con nên bị sư môn treo cổ."

Ninh Thư nhăn mày, Nhân tộc và Ma tộc yêu nhau?Cô gái đó là tu sĩ mà không biết Ma tộc đáng sợ nhường nào à?Ma tộc chỉ được cái mã ngoài, nam giới Ma tộc lại còn đẹp hút hồn.

Con gái thường thích trai đẹp, đằng trai cũng có ý thì đằng gái dễ rơi vào tròng.Ninh Thư vẫn chưa tin có chuyện Nhân tộc và Ma tộc yêu nhau.Chắc là yêu thật, nhưng khác tộc nên cái kết dành cho tình yêu này rất thảm thương.

Mà Ma tộc cũng chẳng yêu sâu đậm nữa.Tóm lại cô không tin nam giới Ma tộc sẽ yêu nữ giới Nhân tộc.Bởi với Ma tộc, Nhân tộc chỉ là thức ăn.Tạm thời sống ở Hắc Thành, Giang Nhạc bất đắc dĩ làm bảo mẫu, bón sữa thay tã cho em bé, đợi em bé ngủ mới có thời gian tu luyện.Cậu ta không để phí một giây phút nào.Đây là cuộc sống mà Giang Nhạc không lường trước, cậu đã tưởng mình sẽ mạnh nhanh thôi, vậy mà giờ cậu phải chăm em bé mỗi ngày.Giang Nhạc không thể trở mặt với Ninh Thư, cậu ta cần sư tôn bảo vệ khi mà cậu ta vẫn chưa thật sự mạnh mẽ.Giang Nhạc rất chờ mong Trường Sinh Môn, bởi như sư tôn nói, đó là chốn dung thân của những người giống họ.Làm nhiều cũng quen, một thời gian sau Giang Nhạc không cảm thấy chăm sóc em bé khó khăn nữa.Thấy Giang Nhạc chịu chăm sóc em bé đàng hoàng, Ninh Thư yên tâm giao cả cho Giang Nhạc.Làm bảo mẫu mấy thế giới, Ninh Thư không muốn tiếp tục công việc này nữa, nay cô cậy thân phận sư phụ bắt Giang Nhạc chăm sóc em bé.Cảm giác này mới sung sướng làm sao.Cứ vài ngày Ninh Thư lại chuyển cho em bé một ít kình khí để cơ thể mạnh hơn, tương lai dễ tu luyện hơn.Mẹ em bé bị sư môn treo cổ chết, không được đặt bài vị trong từ đường đệ tử.Ninh Thư không thấy cô gái đó đáng thương.

Cô ta bị tình dục che mắt, đã chơi thì phải trả giá đắt.

Nhân tộc không có đàn ông à mà phải tham lam cái mặt đẹp của Ma tộc?Cô ta đẻ đứa con không được phép có mặt trên đời, bảo con cô ta sống thế nào đây.Ninh Thư khá quan tâm tiến độ tu luyện của Giang Nhạc vì nói gì thì nói cậu ta cũng là đại đồ đệ: "Kình khí của ngươi to cỡ nào?"

Giang Nhạc nhìn đan điền: "Khá to, con thấy hình dáng hơi lạ."

"Hoá hình rồi à, khá lắm."

Ninh Thư bảo: "Luyện công pháp này đến một cảnh giới nhất định sẽ hoá hình và thay đổi màu sắc."

"Đừng quan tâm những thứ khác, cứ hấp thụ nhiều linh khí thì kình khí sẽ thành hình."

Ninh Thư hỏi: "Là hình gì?"

"Đồ đệ không nhìn rõ, có bốn cái chân và hơi giống con hổ."

Giang Nhạc trả lời.Hổ?

Ninh Thư nhăn mày, không lẽ hình mà kình khí biến ra ở mỗi người tu luyện là khác nhau?Cô là rồng, cô tưởng ai cũng luyện ra rồng cơ.Về sau sẽ kiểm chứng dần vậy.Ninh Thư cười tít mắt: "Chăm chỉ tu luyện, chăm sóc sư đệ."

Giang Nhạc gật đầu: "Đồ đệ đã biết."

"Ngoan lắm."

Ninh Thư vui vẻ.Giang Nhạc cạn lời, con bé này ít tuổi hơn cậu, thấp hơn cậu nhưng lúc nào cũng ra vẻ bà cụ non.Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ ra ngoài hỏi thăm nơi có nhân ma, xem xem có thu nhận được không.Đây sẽ là nhóm đệ tử đầu tiên của môn phái, cô mong các đệ tử có nhân phẩm khá.Vì có một số nhân ma đã nghiêng hẳn cái tâm theo Ma tộc hoặc thừa hưởng nhiều tính cách của Ma tộc.Giang Nhạc đang bón sữa cho sư đệ thì thấy sư phụ mang một cô gái về, cậu ta thở phào trong lòng.Ai cũng được, chỉ cần không phải em bé.Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Lại tìm thêm một đồ đệ?"

Ninh Thư cười bảo: "Đây là Tam đồ đệ của ta Lý Thư Lan."

Giang Nhạc đánh giá cô gái, cô gái khoảng mười lăm tuổi có làn da trắng nõn, vóc dáng thướt tha.Lý Thư Lan hành lễ chào Giang Nhạc: "Đại sư huynh."

Giang Nhạc chào lại: "Tiểu sư muội."

Ninh Thư giải thích: "Mẫu thân của con bé là Ma tộc, phụ thân là Nhân tộc."

Giang Nhạc ngạc nhiên, đa số nhân ma có mẹ là Nhân tộc cha là Ma tộc, cô gái này thì ngược lại.Giang Nhạc hơi đề phòng: "Mẹ của tiểu sư muội đành lòng bỏ rơi tiểu sư muội sao?"

Lý Thư Lan bặm môi, cô biết nhìn sắc mặt người khác, cô nhận ra Giang Nhạc không thích mình nên cúi đầu bảo: "Mẹ muội bán muội cho tu sĩ Hồng Đồ."

Hồng Đồ là kẻ mạnh ở Hắc Thành, ông ta rất háo sắc, háo sắc đến mức chơi cả Nhân tộc, Ma tộc, nhân ma.Ninh Thư bắt gặp Lý Thư Lan đang bị đưa đến nhà Hồng Đồ nên đưa cô ấy về đây.Giang Nhạc: →_→"Thế nên ý sư tôn là chúng ta lại mạo phạm kẻ mạnh ở Hắc Thành đúng không?"

Giang Nhạc không biết nói gì.Bao nhiêu người muốn cướp thần khí trấn phái của họ, giờ thì lại mạo phạm thêm kẻ mạnh ở Hắc Thành.Không ở nổi Hắc Thành nữa.Lý Thư Lan quỳ phịch trước mặt Ninh Thư, đập đầu xuống đất: "Con xin sư tôn đừng đuổi con đi, cái gì con cũng làm được, con xin người đừng đuổi con, con mà về mẹ con sẽ giết con mất."

Ninh Thư không quá quan tâm, bị nhiều người nhòm ngó rồi mạo phạm thêm một người có sao đâu: "Không ở được đây thì đi nơi khác."

Ninh Thư nói với Lý Thư Lan đang quỳ: "Đứng dậy đi, ta đã đưa ngươi về ắt sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.

Ngươi gọi ta là sư tôn, ta sẽ bảo vệ ngươi bằng tất cả sức lực."

"Cảm ơn sư tôn."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 686: Con rối giật dây - Rong biển


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cướp mỹ nhân của người ta nên rước phiền là chuyện đương nhiên.

Tu sĩ Hồng Đồ tìm đến, gã lơ lửng giữa trời hét: "Kẻ nào to gan dám động vào người của ta?"

Lý Thư Lan trong phòng nghe thấy tiếng Hồng Đồ thì run người, nhìn Ninh Thư đáng thương: "Con xin sư tôn đừng đưa con cho hắn, hắn sẽ giết con mất."

Phụ nữ bị Hồng Đồ làm nhục nhiều không đếm xuể.

Hồng Đồ mạnh, có người tự dâng tận miệng nhưng với bản tính quái thai thích sưu tầm của hắn, tất cả đàn bà bị hắn chơi chán đều phải cắt một bộ phận lưu làm kỷ niệm.

May mắn chỉ là mái tóc, móng tay.

Không may thì là ngón tay, đôi mắt, cái mũi, cái tai, thậm chí cả bộ ngực.

Phụ nữ tự hiến dâng cơ thể nhằm được che chở, nay khuyết thiếu bộ phận cơ thể thì mơ gì được bảo vệ.

Chẳng ai lại muốn bị mất mắt, mất tai.

Ninh Thư mở cửa sổ nhìn thấy khuôn mặt sầm xì của hắn.

Có khá nhiều người vây xem, có vẻ định đục nước béo cò.

Có một người trong đám đông hét: "Đó là chưởng môn của Trường Sinh Môn, cô ta có thần khí."

Hồng Đồ nghe nhắc thần khí sáng rực mắt hét to hơn: "Kẻ nào là chưởng môn của Trường Sinh Môn đứng ra đây cho lão tử.

Không ra lão tử sẽ giết sạch Trường Sinh Môn, biến môn phái ngươi thành toàn quỷ."

Hồng Đồ chưa từng nghe về Trường Sinh Môn, hắn đoán đó là môn phái nhỏ nên mạnh mồm sẽ giết sạch môn phái.

Ninh Thư: →_→Ninh Thư định trốn nhưng hiện có một em bé một cô gái không tiện chuyển nhà, lại thêm bị thách thức thì phải đánh.

Trường Sinh Môn không lập uy, hết kẻ này đến kẻ khác nhòm ngó thần khí của cô.Chứ sao họ không chạy đến cướp Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông?Ninh Thư nhờ Thanh Việt: "Ta ra đánh, để ý giúp ta ba đồ đệ."

Thanh Việt gật đầu.Ninh Thư mở cửa, đứng lơ lửng trên không cách Hồng Đồ khá xa.Hồng Đồ thấy Ninh Thư là nữ, hắn nhìn kiểu dâm dê, nói giọng bố thí: "Đưa thần khí thì ta sẽ cho ngươi trở thành đàn bà của ta, không chịu phải chết thảm."

Ninh Thư cười khẽ: "Không chịu đấy?"

"Thế thì ta sẽ bắt sống ngươi chơi xong giết, khi đó ngươi đã thuộc về ta."

Hồng Đồ sẵng giọng: "Hừ, môn phái gì lại để đàn bà làm chưởng môn, trong môn phái không có nổi một thằng đàn ông chứ gì."

Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ nằm trong tay cô.

Ninh Thư thổi lưỡi rìu sắc bén, sẵng giọng: "Rìu thần ở đây, có giỏi thì qua mà lấy."

Rìu thần xuất trận Hồng Đồ càng thêm phấn khích, hắn coi thường Ninh Thư nên tay không cướp rìu.Ninh Thư giơ cao cái rìu, ảo ảnh rìu kết hợp với kình khí hình rồng đập mạnh vào thân dưới Hồng Đồ.Hồng Đồ khựng mặt, thấy bên dưới rớt máu tỏng tỏng thì hét thảm thương, rơi từ không trung xuống đất.Hồng Đồ ngã trên đất tái mét mặt ôm thân dưới.

Kể cả hắn có mạnh đến đâu thì giờ này cũng phải vừa nhăn mặt vừa đau vừa sợ như một gã đàn ông bình thường.Không ai dám lại gần hắn ta, một số tên đàn ông che nơi riêng tư vì chỉ nhìn thôi cũng đau lây.Nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bám theo đang bay đến, cô gọi Thanh Việt trong phòng: "Chạy thôi rong biển."

Ninh Thư gọi nhưng trong phòng không có động tĩnh.Ninh Thư đành gọi lại: "Thanh Việt."

Bấy giờ một lá rong biển lạnh ngắt mới bay ra khỏi cửa sổ cuốn lấy Ninh Thư, Ninh Thư biến mất trong cái nhìn chòng chọc của mọi người.Mọi người trợn mặt nhìn nhau.Lần nào dịch chuyển cũng mệt hết cả người, Giang Nhạc đã mạnh hơn nên chỉ nôn chứ không ngất như lần đầu.Thấy Giang Nhạc nôn làm Ninh Thư cảm thấy mắc ói.Lý Thư Lan ngất xỉu, Ninh Thư kiểm tra nhị đồ đệ xem sao.

Ừm vẫn còn sống, cô còn tưởng không chịu được áp lực dịch chuyển chứ.Giang Nhạc nôn xong lau mép hỏi Ninh Thư: "Chúng ta đi đâu đây sư tôn?"

Ninh Thư nghĩ ngợi: "Chúng ta phải có một tông môn như vậy mới không phải chuyển nhà."

Thanh Việt lên tiếng:" Ta biết một nơi rất bí mật, linh khí cũng ổn, dưới đất còn có một linh mạch."

Đậu má, chỗ đó quá tuyệt vời chứ đâu có mỗi cũng ổn.Ninh Thư hỏi: "Nơi đó tuyệt vời như thế mà sao cậu không chiếm cứ?"

Thanh Việt không trả lời, sự im lặng đã thay cho câu khinh thường nơi đó.Nơi ấy không đủ trình để thu hút hắn.Thôi được rồi, với cô đó là tuyệt vời vậy mà hắn ta khinh thường.Thanh Việt lại cuốn mọi người đến nơi ấy.Nơi này tựa lưng vào ngọn núi hiểm trở, có thác nước trắng xoá đổ thẳng từ trên đỉnh xuống.Thanh Việt giẫm chân: "Bên dưới có linh mạch."

Xung quanh núi nối núi, Ninh Thư đang nghĩ mình vẫn cần thuê thợ đến xây cung điện.Thuê thợ thì phải trả công.Phiền phức quá.Thanh Việt bảo: "Tông môn có thể là pháp khí, luyện chế pháp khí là được."

Ninh Thư trợn mắt: "Cậu đáng yêu chết mất.

Vậy ta nhờ rong biển luyện chế giúp ta một cái tông môn thật khí phách nhé."

Thanh Việt cứ nhìn Ninh Thư mãi, Ninh Thư mới nói lại: "Làm phiền Thanh Việt."

Ninh Thư tháo túi không gian buộc ở hông: "Ta có rất nhiều vật liệu, cậu cần gì cứ lấy."

Thanh Việt xem đồ trong túi của Ninh Thư: "Cô để đó cho đệ tử của cô đi."

"Ừ."

Ninh Thư buộc túi về chỗ cũ."

Thanh Việt này, ta có ba yêu cầu."

Ninh Thư nói với Thanh Việt.Thanh Việt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư bảo: "Ta muốn thần khí không luyện hoá được, có là ai cũng không luyện hoá được."

Rìu thần là thần khí bảo vệ Trường Sinh Môn, ngộ nhỡ tương lai sinh ra người được trời đất thương yêu luyện hoá được thần khí, thần khí trở thành bảo vật của kẻ khác sẽ là ngày tàn của Trường Sinh Môn.Giang Nhạc sững sờ: "Tại sao sư tôn không cho phép người khác luyện hoá tông môn?

Lỡ tông môn gặp chuyện khẩn cấp cần luyện hoá mới đưa được cả tông môn đi chứ."

Ninh Thư lắc đầu: "Không được, ngươi luyện hoá được thì người khác cũng có thể."

"Đã vậy thần khí còn có ý nghĩa gì nữa?"

Giang Nhạc mím môi: "Luyện hoá được tông môn, tông môn sẽ càng an toàn, dễ bề bảo vệ đệ tử Trường Sinh Môn."

Ninh Thư nhìn Giang Nhạc: "Thần khí không luyện hoá được sẽ bớt người nhòm ngó."

Nó là thần khí Ninh Thư cho đệ tử Trường SinhMôn có nơi để ở chứ không phải thần khí để bất cứ ai luyện hoá tông môn.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 687: Con rối giật dây - Thần khí không thể luyện hoá


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư và Giang Nhạc cãi nhau vì thần khí, đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhạc phản đối cô.Ninh Thư nói: "Tác dụng của thần khí là làm nhà, làm nơi che mưa chắn gió.

Cùng lắm chỉ có khả năng phòng ngự mạnh chứ không có sức mạnh to lớn nào khác."

Thanh Việt chau mày: "Nếu chỉ thế cũng không cần thiết xây tông môn bằng thần khí."

Giang Nhạc nói ngay: "Tiền bối cứ dùng thần khí đi, sư tôn thích những thứ khí phách."

Ninh Thư nheo mắt nhìn Giang Nhạc rồi quay sang nói với Thanh Việt: "Làm phiền Thanh Việt."

Thanh Việt gật đầu, biến mất ngay lập tức, chắc hắn đi tìm nơi luyện chế thần khí.Lý Thư Lan tỉnh dậy hoang mang trước khung cảnh xung quanh, thấy Ninh Thư bên cạnh mới thở phào, đứng lên hành lễ với Ninh Thư.Ninh Thư bảo: "Chăm sóc em bé, ta đi tìm thức ăn cho nó."

Giang Nhạc hơi lo lắng, cậu nói: "Đồ đệ đi cùng sư tôn."

"Không cần, ngươi và Thư Lan trông em bé là được."

Ninh Thư đi loanh quanh, cô định bắt một con yêu thú mới sinh về nuôi.Cuối cùng cô buộc bốn chân con hươu sao na ná dê rừng vác về.Em bé đã tỉnh, Lý Thư Lan bận chăm sóc em bé.

Giang Nhạc thấy Ninh Thư vác yêu thú về chạy nhanh qua giúp.Ninh Thư lắc cái cổ: "Mấy hôm tới cứ vậy đã, đợi Thanh Việt luyện chế tông môn xong thì tính tiếp."

"Vâng thưa sư tôn."

Lý Thư Lan bế em bé khóc oe oe.Giang Nhạc biết việc cầm chén vắt sữa của yêu thú.Ninh Thư nhắc nhở: "Đun qua cho tiêu độc."

Giang Nhạc vâng.Em bé khóc ghê gớm, Ninh Thư đón em bé dỗ dàng.

Ngửi thấy mùi của Ninh Thư hay sao mà nó không còn khóc ghê nữa.Nấu xong và để nguội sữa yêu thú, Giang Nhạc bế em bé để bón sữa.Ninh Thư hỏi Lý Thư Lan: "Ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn tất nhiên phải tu luyện công pháp của môn phái.

Công pháp này không được phép truyền cho người ngoài, rõ chưa?"

"Đồ đệ thề sẽ không tiết lộ công pháp ra ngoài."

Lý Thư Lan thề.Ninh Thư dạy Lý Thư Lan công pháp, cũng ở bên quan sát, hướng dẫn cô ấy cách đưa linh khí vào trong đan điền.Giang Nhạc ngồi bên bón xong sữa cho sư đệ, đặt sư đệ về trong ổ rồi mới qua hỏi nhỏ Ninh Thư: "Sư tôn vẫn giận con sao?"

Ninh Thư nhăn mặt: "Ta đâu cần giận."

"Sư tôn giận con không nghe lời người."

Giọng Giang Nhạc hơi đè nén.Ninh Thư lắc đầu: "Ta không giận, ngươi cũng nghĩ cho Trường Sinh Môn thôi."

Lúc này Giang Nhạc mới giãn cơ mặt, Ninh Thư nói tiếp: "Đừng nặng lòng mấy chuyện vặt vãnh này, chuyên tâm tu luyện mới là quan trọng nhất."

Ninh Thư cũng khoanh chân luyện công, linh khí ùa về như bão nên Giang Nhạc và Lý Thư Lan được thơm lây.Mấy ngày trời ba người lớn một trẻ nhỏ trôi qua như vậy, ngoài tu luyện chỉ ăn tích cốc đan xấu xí của Ninh Thư.Kình khí hình rồng trong đan điền Ninh Thư đã hoàn toàn trong suốt, phóng nó ra chỉ có Ninh Thư biết nó ở đâu, người khác không nhìn thấy.Quả là chiêu đánh lén tuyệt vời.Ninh Thư nắm tay, cô tin mình đấm vỡ được núi.Đây là sức mạnh, sức mạnh đỉnh cao mà Ninh Thư chưa từng nghĩ mình đạt được.Kình khí của Giang Nhạc cũng đã hoá hình.

Ninh Thư bảo cậu ta đưa kình khí ra ngoài bằng sức mạnh tinh thần.

Tập luyện một thời gian Giang Nhạc đã đưa được kình khí ra ngoài.Kình khí của Giang Nhạc có hình con hổ, giờ chỉ xem kình khí của Lý Thư Lan có hình gì.Ninh Thư nghĩ bụng, chẳng hay có sưu tập đủ bộ sách thế giới động vật không nhi."

Giỏi lắm, cố lên nhé."

Ninh Thư động viên Giang Nhạc: "Đi bắt con gì về làm bữa đi."

Giang Nhạc: ...Thanh Việt đã biến mất được hơn nửa tháng, đó giờ chưa trở về.

Đừng nói là luyện cố quá nên hộc máu lăn quay ra chết rồi nhé.Cô lo quá.Một tháng trôi qua mà Thanh Việt vẫn chưa về, Ninh Thư hoang mang, luyện chế tông môn mất nhiều thời gian vậy à.Non hai tháng thì Thanh Việt về, hắn ta mệt mỏi ra mặt.Ninh Thư rất áy náy, lúc nào cô cũng làm phiền rong biển.

Rong biển đã trả hết nợ chẳng nợ nần cô cái gì, hắn giúp cô nhiều thế này làm cô vô cùng cảm kích, cô hỏi: "Cậu đói không?

Làm mấy viên tích cốc đan nhé?"

Thanh Việt phớt lờ câu hỏi, hắn mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một ngôi nhà nhỏ xíu: "Định đặt tông môn ở đâu?"

"Ở chỗ đó, à không, chỗ này, không được, gần sông quá dễ bị lụt..."

Ninh Thư bắt đầu tính xem nên đặt ở đâu.Thanh Việt chẳng buồn nhìn theo hướng chỉ của Ninh Thư, hắn vung tay, ngôi nhà bay lên trời.

Nó to dần, to đến mức che khuất bầu trời.Cuối cùng nó rơi bịch xuống đất, mặt đất rung chuyển theo cú va chạm.Sư đồ Ninh Thư trợn mắt nhìn tông môn.Tổng thể rộng lớn trang nghiêm, ba chữ Trường Sinh Môn vừa bay lượn vừa gợi nét cổ xưa, tông môn như được xây dựng từ hàng nghìn hàng vạn năm trước và vẫn đứng sừng sững đến tận bây giờ.Ninh Thư là người đầu tiên bước lên bậc thang, vừa đi vừa phục Thanh Việt sát đất.Có quảng trường, có đại điện, có cầu, có vô số phòng ở.Có vườn thuốc, tất cả đất trong vườn đều có linh.Có tàng thư các, phòng luyện đan, cần gì có đó.Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Cảm ơn."

Thanh Việt bảo: "Khả năng phòng ngự rất cao, biết tự tập trung linh khí.

Ta đã tạo trận, nếu gặp sức mạnh không chống đỡ được sẽ kích hoạt trận pháp."

Thật là quá tuyệt vời, Ninh Thư run tay cầm tay Thanh Việt: "Thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu duy nhất, vất vả cho đồng chí."

Thanh Việt rút tay ra, hỏi: "Có cần Hộ Sơn Đại Trận không, có thể đặt ở xung quanh Hộ Tông Đại Trận."

"Có, có..."

Ninh Thư gật đầu: "Vất vả cho cậu quá, ta ngại lắm, ta cứ thấy mình bắt nạt cậu."

Thanh Việt không mấy quan tâm: "Rảnh rỗi không có việc gì làm thôi."

Ninh Thư: ...Thanh Việt lại tạo thêm một cái Hộ Sơn Đại Trận để thêm một lớp bảo vệ, ẩn giấu tông môn.

Trận pháp rất kiên cố, rất tạo cảm giác an toàn.Ninh Thư đứng ở nơi cao nhất trong đại điện, hô to hào hùng: "Trường Sinh Môn chính thức thành lập."

"Đồ đệ bái kiến sư tôn."

Giang Nhạc và Lý Thư Lan quỳ chào.Ninh Thư ngồi trên ghế nhìn quảng trường rộng lớn bên ngoài, về sau nơi này sẽ có rất nhiều người.Đây là chốn dung thân cho nhân ma, có lẽ đến ngày Trường Sinh Môn mạnh hơn, nhân ma sẽ có cuộc sống tốt hơn.Không còn là con chuột chỉ biết giương mắt nhìnngười ta giết mình.

Không còn là người sống trong ghét bỏ, xua đuổi bủa vây.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 688: Con rối giật dây - Đưa cha Huyền Dương Kiếm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư trồng các loại linh thảo, nhâm sâm mà cô nhặt nhạnh ngày trước trong vườn thuốc ngập tràn linh khí.Thấy tông môn trống trải, cô lại sưu tầm nhiều loại sách, pháp khí, tóm lại là thiếu gì bổ sung thêm cái đó.Thành lập một tông môn thật khó khăn.Tông môn lớn mạnh nhờ bao đời tích luỹ và trưởng thành.Ninh Thư để hai đồ đệ tu luyện trong tông môn, chăm sóc em bé, còn cô ra ngoài tìm đệ tử.Thanh Việt nói với Ninh Thư: "Ta đi với cô."

"Cũng được, chúng ta đến Hắc Thành."

Ninh Thư bảo.Thanh Việt gật đầu, xách cổ áo Ninh Thư biến mất.Ninh Thư khó chịu, dù gì cô cũng có đồ đệ, bị lôi cổ thế này mất mặt lắm.Dạo môt vòng Hắc Thành, Ninh Thư nghe được câu chuyện Hồng Đồ đã thử rất nhiều cách để cứu vãn cậu nhỏ nhưng không được.

Trừ khi hắn ta tu luyện đến cảnh giới chữa được cơ thể, nhưng trước đó sẽ có một khoảng thời gian rất dài hắn phải làm thái giám.Hồng Đồ tức giận suốt ngày la hét phải chém Ninh Thư thành trăm mảnh.Ai bảo thích hành hạ phụ nữ, giờ không có cậu bé xem mày chơi thế nào.Ninh Thư đến Hắc Thành tìm đệ tử chứ không phải để đánh nhau.

Có một số ăn mày ở Hắc Thành là nhân ma, vì hết đường kiếm sống nên chỉ biết đi ăn xin.Ăn xin cũng không được phép cho người khác biết là nhân ma, vì họ biết sẽ không cho thức ăn.Ninh Thư quan sát kỹ càng, cô chọn vài đứa bé nhân phẩm tốt bao gồm cả trai lẫn gái đưa về tông môn.Cô mua rất nhiều sách, sách học chữ cho các đệ tử học con chữ.Sách luyện đan, luyện khí, sách truyện, mua được là Ninh Thư mua về cất trong Tàng Thư Các.Cô giao đệ tử mới dẫn về cho Giang Nhạc và Lý Thư Lan dạy chúng cách tu luyện.Giang Nhạc là đại đệ tử, Ninh Thư giao cho cậu ta quyền quản lý tông môn.

Lý Thư Lan hỗ trợ đại sư huynh và cũng chăm nhị sư huynh mới biết lật.Tóm lại hai cô cậu đó lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi.Giang Nhạc như lớp trưởng quản lý cả lớp mầm non.

Không phải Ninh Thư không muốn nhận người lớn, là do lớn rồi chưa chắc đã tuân thủ nội quy tông môn.Ninh Thư cũng rất bận, Trường Sinh Môn thiếu nhiều tài nguyên nên cô phải đi tìm thiên tài địa bảo, gặp cây quý nào cũng nhổ về trồng trong vườn thuốc.Gặp những thứ quá quý giá Ninh Thư cũng cầm, cô định mang về bán ở không gian ảo.Thanh Việt có rảnh sẽ chế tạo cho Ninh Thư vài pháp khí cất trong Pháp Khí Các, thỉnh thoảng cũng luyện đan được chất lượng cao.Chung quy lại, tông môn qua bàn tay của Ninh Thư cũng dần có hình dáng của tông môn.

Tông môn cần hoàn thiện từng ngày, không phải một hai ngày hoàn thiện ngay được.Được cái nhìn bọn trẻ quỳ trước mặt gọi mình một tiếng sư tôn cũng vui lắm, chúng là đệ tử của cô hết đấy.

Sau này cô sẽ có nhiều đệ tử hơn, tông môn cũng lớn mạnh hơn.Ninh Thư không chạy linh tinh nữa, cô chỉ tu luyện trong tông môn, dạy Giang Nhạc và lớp mầm non.Trình độ của cô đã ngang ngửa cảnh giới Đại Thừa, kình khí hình rồng trong suốt hoàn toàn không thể nhìn thấy.Với trình độ của Thanh Việt, tất nhiên hắn liếc mắt đã biết con rồng ở chỗ nào, dẫu vậy những người không mạnh như Thanh Việt rất khó nhận ra kình khí hình rồng.Giờ chơi trò đánh lén khó ai địch được cô.Giang Nhạc mạnh nhất trong số các đệ tử, Ninh Thư chọn thêm mấy đệ tử có tư chất tốt để làm đồ đệ thân truyền chứ không dạy mỗi Giang Nhạc.Ninh Thư cũng không biết sao nữa, cô cứ thấy nghẹn lòng về Giang Nhạc, dự cảm này không thoải mái.Nhớ ra thế giới Ngụy Lương Nguyệt có thể khế ước yêu thú, Ninh Thư cũng thử xem có khế ước được yêu thú không.Cô đắn đo chẳng hay cách khế ước ở thế giới kia có áp dụng được vào thế giới này.Ninh Thư bắt một con yêu thú khá mạnh để thử nghiệm.Thử một lúc vẫn không được.Ninh Thư nghĩ bụng, cô hiểu đây là quy luật công bằng của đất trời.

Tuy yêu thú kém thông minh nhưng có sức mạnh, chúng không cần trở thành nô dịch cho kẻ khác.Hơn nữa đây là thế giới phân rõ nhân, ma, yêu, phá một chân kiềng sẽ gây rối loạn quy luật.Yếu là yếu, không có chuyện dựa vào yêu thú để nâng cao sức mạnh.Một ngày của Ninh Thư là tu luyện và dạy đồ đệ.

Sống ở trong núi khó tính ngày, Thanh Việt qua nhắc Ninh Thư Nhân tộc và Ma tộc đã đánh nhau.Một thời gian hai tộc lại đánh nhau để tranh giành địa bàn.Ninh Thư mỉm cười, cuối cùng cũng đến, cô phải về trả thù.Cô định dẫn theo Giang Nhạc và mấy đứa bé tu vi cao một chút đi đánh nhau.Phải kéo tiếng về cho Trường Sinh Môn chứ.Ai mạnh hơn người đó lợi hại nhất.Ninh Thư lên linh thuyền Thanh Việt tạo, cả nhóm xông lên.Nhóm Ninh Thư đến nơi đánh nhau khi hai tộc đang giằng co.Ninh Thư lái thuyền ra giữa, cất cao giọng: "Chuyện lớn thế này mà sao không thông báo với Trường Sinh Môn?"

Những người có mặt đều lạnh lùng, không quan tâm Ninh Thư.Ninh Thư nhìn lướt qua bên Nhân tộc thì thấy Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi.

Áp lực toả ra từ Ngọc Linh Nhi cũng không vừa, chắc đã trở thành linh căn đơn.Thanh Hoa Quân vẫn có phong thái như tiên, hơi ngạc nhiên khi gặp Ninh Thư, hắn ta không dám chắc đó có phải là đồ đệ của mình không.Một vài người ghé tai bàn tán, có tu sĩ đứng ra hỏi Ninh Thư: "Có phải ngươi là kẻ đả thương trưởng lão Thần Phong Tông ta không?"

Ninh Thư cười vui vẻ: "Gã muốn cướp thần khí trấn phái của Trường Sinh Môn ta, ta chỉ đả thương chứ đâu có giết."

Nhân tộc xôn xao nhẹ khi nghe Ninh Thư nhắc đến thần khí.

Mọi người thi nhau đánh giá Ninh Thư, và cũng đánh giá Thanh Việt, lũ nhóc con bên cạnh."

Các ngươi có đánh nhau nữa không vậy?"

Ninh Thư đến khổ: "Ta đang không biết nên giúp bên nào nữa?"

Mọi người nhìn nhóm Ninh Thư như nhìn một lũ điên."

Ngươi đang làm gì vậy Tiêu Tố Tố?"

Một Ma tộc điển trai dụ hoặc, toả ra hơi thở của kẻ mạnh hỏi.Ninh Thư nhìn Ma tộc đó, chắc đây là cha của người ủy thác, người đã gieo cấm chế vào Tiêu Tố Tố.Ninh Thư lấy Huyền Dương Kiếm ra khỏi túi không gian: "Cha, con đã có được Huyền Dương Kiếm, là sư phụ Thanh Hoa Quân của con đưa cho con."

Người của Hoá Tiên Tông đổ dồn con mắt vào Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân mím môi, siết quạt trong tay nhìn Ninh Thư lạnh lùng.Ngọc Linh Nhi đứng bên hoang mang ra mặt.

Rõ ràng kia là đại sư tỷ đã lâu rồi không về, tại sao giờ lại trở thành đệ tử của Trường Sinh Môn?Cha Tiêu Tố Tố ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm, có điều có được Huyền Dương Kiếm là niềm vui bất ngờ, có được nó trước trận chiến càng giúp đả kích sĩ khí Nhân tộc.Cha Tiêu Tố Tố nói: "Đưa Huyền Dương Kiếm chocha."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 689: Con rối giật dây - Gặp lại sư tôn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhân tộc không ngờ thần khí trấn phái của Hoá Tiên Tông lại nằm trong tay người khác, tất cả nhao nhao quan sát người của Hoá Tiên Tông.Ma tộc rất vui, cha Tiêu Tố Tố không ngờ Tiêu Tố Tố lại lấy được thần khí của Hoá Tiên Tông.Cha Tiêu Tố Tố nhếch môi càng thêm thăng hạng nhan sắc của ông ta: "Tố Tố ngoan, vứt Huyền Dương Kiếm cho cha."

Ninh Thư gật đầu: "Cha đón nhé."

Ninh Thư vứt Huyền Dương Kiếm cho cha Tiêu Tố Tố.

Ông ta nhận kiếm, xem xét cẩn thận mới rút kiếm ra.Đang rút thì Huyền Dương Kiếm nổ tung, một cái gì đó màu đỏ mảnh như cọng tóc chui vào trái tim cha Tiêu Tố Tố.Cha Tiêu Tố Tố ý thức được tình hình không ổn, xé tọac áo nhìn ngực thì thấy có con gì đó đang đi lại dưới lớp da.Ngay sau đó trái tim ông ta bị cổ trùng khát máu gặm nhấm, bò qua bò lại trong trái tim làm ông ta đau đớn vô cùng.Cha Tiêu Tố Tố mắt đỏ lừ, chửi Ninh Thư: "Tiện nhân."

Ông ta kích hoạt cấm chế trong người Ninh Thư.Nhưng Ninh Thư không hề nổ tan xác như ông ta nghĩ.Cha Tiêu Tố Tố khiếp đảm, ông ta đã thử vài lần nhưng cấm chế không có tác dụng.Tình hình xoay chuyển bất ngờ, cứ tưởng Ma tộc có được Huyền Dương Kiếm, nay lại bị cổ trùng khát máu chui vào người.Nhân tộc đắc chí cười khinh.Thanh Hoa Quân nới lỏng bàn tay, hắn nhếch nhẹ môi, trông dửng dưng không giống đến đánh nhau.Ninh Thư lại lấy Khai Thiên Phủ ra, Khai Thiên Phủ xuất hiện thu hút cái nhìn của mọi người.Một vài người từng thấy Khai Thiên Phủ mà nay vẫn không cầm được lòng trước thần khí.Ninh Thư chắp tay nói với Thanh Hoa Quân: "Ngày trước có duyên thầy trò với Thanh Hoa Quân, Tố Tố cảm kích công ơn của Thanh Hoa Quân, quyết định đưa Bàn Cổ Khai Thiên Phủ cho Thanh Hoa Quân."

Thanh Hoa Quân sửng sốt, thản nhiên nói: "Vô duyên vô cớ, ta sẽ không nhận đồ của ngươi."

Ninh Thư cười bảo: "Xem như đoạn tuyệt tình thầy trò."

Thấy Ninh Thư định đưa Khai Thiên Phủ cho Hoá Tiên Tông, một vài môn phái tức đỏ mắt.

Hoá Tiên Tông có Huyền Dương Kiếm giờ lại thêm một Khai Thiên Phủ.Thực lực của Hoá Tiên Tông lại tăng cao.Các môn phái khác rất khó chịu.Ninh Thư vẫn vứt Khai Thiên Phủ qua mặc cho Thanh Hoa Quân có nhận hay không.

Do khát vọng thần khí, Thanh Hoa Quân vẫn đỡ Khai Thiên Phủ."

Ngươi muốn nhờ Hoá Tiên Tông việc gì?"

Thanh Hoa Quân hỏi, không có chuyện tự nhiên đưa thần khí cho hắn.Thanh Hoa Quân đang cảm nhận xem cái rìu trong tay là thật hay giả.Ninh Thư cười khẽ, cái rìu biến thành bụi, cổ trùng khát máu màu đỏ lao vào trái tim Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân dùng quạt chặn đường cổ trùng khát máu, phóng lửa thiêu cổ trùng.Ninh Thư nhếch môi, dù hơi tiếc vì cổ trùng không thành công, nhưng bụi văng ra từ vụ nổ có độc tạo từ dược liệu quý giá, ngửi phải là xấu số mà Ngọc Linh Nhi còn đang đứng cạnh Thanh Hoa Quân.Trúng độc phiền phức lắm.Thanh Hoa Quân lạnh mặt, khuôn mặt hắn ta chưa từng lạnh giá đến vậy.

Dễ thấy đang tức giận vì bị Ninh Thư cợt nhả trước bao nhiêu người.Ninh Thư cười khẩy, cho mình chơi xấu người khác mà không cho người khác chơi xấu mình à.Thanh Hoa Quân mắng: "Nhân ma ti tiện, rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Ninh Thư nhún vai: "Dẫn đệ tử của ta đến đánh nhau, tạo tiếng thơm cho Trường Sinh Môn thôi."

"Tất cả đệ tử của Trường Sinh Môn đều là nhân ma, đây là tông môn của nhân ma."

Ninh Thư nhìn mọi người: "Các ngươi cứ đánh nhau đi, đừng quan tâm bọn ta làm gì."

Thanh Hoa Quân tái mặt: "Vậy hãy cho ta xem sự lợi hại của Trường Sinh Môn."

Hắn ta bị ê cái mặt nên muốn lấy lại danh dự.Ninh Thư lơ lửng trên cao gật đầu: "Được thôi."

Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ xuất hiện ở tay cô, đây mới là Khai Thiên Phủ thật.Thanh Hoa Quân nhìn Khai Thiên Phủ: "Ngươi không có tư cách có thần khí này."

"Có tư cách hay không không đến lượt ngươi quyết định."

Ninh Thư giơ rìu, ảo ảnh rìu bổ xuống Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân nheo mắt nhìn chiêu tấn công của Ninh Thư, quạt xếp xoay tròn biến ra lá chắn kiếm đỡ đòn rìu bổ.Một tiếng "Uỳnh" vang lên, ảo ảnh rìu đi qua lá chắn kiếm bổ thẳng vào Thanh Hoa Quân.

Thanh Hoa Quân né tránh, ảnh ảo rìu bổ xuống đất, mặt đất rung chuyển nứt ra khe sâu hun hút.Ninh Thư vừa bổ rìu vừa phóng kình khí hình rồng đánh lén Thanh Hoa Quân từ đằng sau.Thanh Hoa Quân biến ra nhiều kiếm hơn đỡ lấy ảo ảnh rìu, hắn cảm nhận được có một ít linh khí dao động sau lưng.Dao động cực nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Tóc gáy dựng ngược, hắn không xác định được thứ đằng sau to ngần nào, chỉ biết né tránh theo bản năng mà vẫn cảm thấy bị va chạm.Thanh Hoa Quân có cảm giác hắn va phải ngọn núi, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, hộc máu.Thanh Hoa Quân ngã khuỵu gối, hộc máu phải găm kiếm chống đỡ, nhìn thấy rõ được sự đau đớn trên khuôn mặt.Thanh Hoa Quân không biết bị cái gì đánh lén, hắn phải bấm pháp quyết quét ngón tay qua mi mắt mới thấy một con rồng khổng lồ trong suốt đang gầm lên ở gần hắn, hiện giờ nó đang tiếp tục lao về phía mình.Khó lắm Thanh Hoa Quân mới né tránh được nhưng vẫn bị đuôi rồng khổng lồ quét qua, hắn ngã phịch xuống đất, mặt đất cũng nứt rãnh.Ninh Thư thu kình khí về, nhìn Thanh Hoa Quân từ trên cao xuống.Thanh Hoa Quân ăn vội đan được mới dễ thở hơn một chút, thực lực của Ninh Thư làm hắn quá đỗi ngạc nhiên, hắn nói lạnh lùng: "Ngươi luyện tà pháp gì?"

"Ta thì tu luyện được tà pháp gì?"

Ninh Thư khinh thường: "Thua lại bảo người ta luyện tà pháp, Hoá Tiên Tông cũng chỉ có vậy thôi."

Ngọc Linh Nhi thấy sư phụ bị thương nặng, sốt ruột chạy qua chặn trước người Thanh Hoa Quân, tức giận hét: "Đại sư tỷ đại nghịch bất đạo đánh cả sư phụ."

"Ngọc Linh Nhi, ra chỗ khác."

Thanh Hoa Quân lo lắng lại hộc máu, máu đỏ xen đen xem chừng bị thương cả lục phủ ngũ tạng.Ngọc Linh Nhi chặn trước mặt Thanh Hoa Quân, kiên quyết: "Sư phụ bị thương, con không đi đâu hết."

"Muội sẽ không để sư tỷ hại sư tôn.

Chuyện này rốtcuộc là thế nào?"

Ngọc Linh Nhi hoang mang, cô bé bất bình: "Dù có vì lý do gìsư tỷ cũng không được đánh sư tôn, vậy mà sư tỷ đã đánh bị thương cả sư tôn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back