Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 760: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Tiêu diệt Quỷ Vương


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phong Dận và Tống Hề Hàm bị phu tiên trận nhốt trong nhà, hai ông già nắm bắt cơ hội trổ tài nghệ làm đủ các loại phép.

Phong Dận không ngại mấy trò chơi trẻ con của bọn đạo sĩ nhưng Tống Hề Hàm thì khác, tung vài chiêu đuổi quỷ cũng đủ làm Tống Hề Hàm đau đớn.

Ví dụ như thầy Cát hất gạo nếp ngâm nước tiểu của cậu bé vào Tống Hề Hàm, gạo chạm vào da xuỳ khói thối rữa hệt như bị tạt axit.

"Á..."

Tống Hề Hàm kêu đau che chỗ da bị thối.Phong Dận đang đỡ các đòn tấn công của Ninh Thư và ông già, nghe tiếng kêu lập tức di chuyển nhanh đỡ nắm gạo hộ.

Linh hồn hắn ta xì khí đen ngùn ngụt, không cản được âm khí và sát khí toả ra ngoài.

Ninh Thư cắn chảy máu ngón tay của ông già bôi vào kiếm gỗ đào.

Cô niệm khẩu quyết phi kiếm đâm xuyên qua linh hồn Phong Dận, Phong Dận lại mờ thêm.

Ninh Thư bấm pháp quyết, kiếm gỗ đào xoay tròn giữa không trung tiếp tục đâm Phong Dận.

Phong Dận kéo Tống Hề Hàm né tránh nhưng thanh kiếm vẫn sượt qua mặt Tống Hề Hàm để lại vết cắt màu đỏ không hề chảy máu.

Tống Hề Hàm ôm mặt vô cùng sợ hãi, không biết làm gì ngoài nắm chặt áo Phong Dận.

Phong Dận khó giải quyết tình hình càng khiến Tống Hề Hàm bối rối.

Tống Hề Hàm dựa vào Phong Dận vô địch thiên hạ, vậy mà bây giờ Phong Dận không thể đưa cô ta đi nơi khác, Tống Hề Hàm bị đạo sĩ bám riết rất hoảng loạn.

Cô ta chỉ biết giữ chắc Phong Dận.

Buồn thay tình hình của Phong Dận không khả quan, hắn ta bị tấn công liên tiếp lại phải bảo vệ Tống Hề Hàm nên rất khó lòng xoay chuyển tình thế.

Hắn thà bị thương cũng không muốn thấy Tống Hề Hàm bị xước xát.

Ngọc Linh Hồn đang hấp thụ sức mạnh, linh hồn của hắn đang yếu dần.

Phong Dận càng yếu ngọc Linh Hồn càng hấp thụ nhanh.

Ninh Thư nhăn mặt không định dông dài với Phong Dận.

Phu tiên trận có tác dụng trong thời gian ngắn, cô để Phong Dận chạy thoát thì xác định không hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Thư truyền linh khí vào la bàn, la bàn loé sáng chói mắt, hai con rồng vàng gầm thét lao ra.

Phong Dận sầm mặt lo lắng, nhìn trân trân hai con rồng vàng gầm rống lao vào mình.

Đồ đạc trong phòng đổ vỡ ngổn ngang.

Phòng khách có rộng cỡ nào cũng không có nơi cho hắn trốn.

Phong Dận đẩy Tống Hề Hàm định một mình chống đỡ hai con rồng.

Âm khí cháy hừng hực quanh người hắn, hắn định thiêu chết hai con rồng điên cuồng bằng âm khí.

"Uỳnh", rồng vàng va chạm linh hồn Phong Dận lan toả sóng âm khủng khiếp.

"Phong Dận."

Tống Hề Hàm hét trong đau đớn: "Phong Dận..."

Sau cú va chạm linh hồn của Phong Dận trong suốt đến mức Tống Hề Hàm không thể ôm được hắn ta, tay cô ta xuyên qua người hắn.

Linh hồn Phong Dận không còn rõ ràng, yếu đến mức chẳng đỡ được một đòn.

Tống Hề Hàm khóc lóc thảm thiết, gọi tên Phong Dận lạc cả giọng, muốn ôm nhưng chỉ toàn ôm hụt.

Mắt Tống Hề Hàm đỏ au, hoảng loạn, lo lắng làm mặt cô ta trở nên vặn vẹo.

Linh hồn Phong Dận mờ dần, lại thêm ngọc Linh Hồn vẫn đang hút năng lượng hùng hục, mặt của Phong Dận gần như trong suốt.

Hắn mấp máy môi lại chẳng nói nên lời, hắn ta yếu đến mức không thể gắng gượng.

"Phong Dận, đừng bỏ em, Phong Dận."

Tống Hề Hàm gào khóc, tận cùng của tuyệt vọng nhưng không một ai giang tay giúp đỡ.

Phong Dận muốn xoa má Tống Hề Hàm, muốn giúp cô ta lau nước mắt nhưng bàn tay trong suốt chỉ xuyên qua khuôn mặt ấy.

Ninh Thư không hề xót xa cho đôi trai gái, cô vẫn lạnh lùng kẹp bùa phi vào Phong Dận.

Linh hồn Phong Dận mờ đến khó nhìn, cuối cùng bị ngọc Linh Hồn "ăn" sạch.

Phong Dận biến mất, không kịp nói lời cuối với Tống Hề Hàm.

Nơi hắn ta đứng chỉ còn ngọc Linh Hồn bay lơ lửng đen nhánh sáng bóng.

Ninh Thư chìa tay, ngọc Linh Hồn bay về tay cô.

Cầm về ngọc Linh Hồn, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã tiêu diệt được Phong Dận.

Tống Hề Hàm mắt không rời viên ngọc bay về tay Ninh Thư, cô ta lao đến: "Đưa viên ngọc cho tôi, Phong Dận ở trong đó, đưa ngọc cho tôi, đưa đây..."

Tống Hề Hàm khóc giàn giụa cướp giật ngọc của Ninh Thư.

Ninh Thư xô ngã Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm ngã ra đất vặn vẹo khuôn mặt hận thù: "Chúng mày giết Phong Dận, chúng mày giết Phong Dận của tao."

Mắt Tống Hề Hàm đỏ hoe, mặt gồ rõ các mạch máu đỏ: "Tại sao chúng mày phải giết Phong Dận, tao chỉ muốn yêu Phong Dận thôi mà, tao muốn yêu một con quỷ thì đã sao."

Ninh Thư cất la bàn và ngọc Linh Hồn.

Cô mệt gần chết, bị âm khí nhập thể nên giờ nhấc tay cũng không có cảm giác.

"Chúng mày là hung thủ giết người, tao phải trả thù cho Phong Dận."

Mắt Tống Hề Hàm đỏ lừ, âm khí bùng cháy quanh người cô ta.

"Chúng mày không ai không được chết tử tế."

Mạch máu gồ lên chằng chịt, cô ta bay lên cao, mái tóc bay phần phật dù chẳng có gió và mọc móng tay đen dài nhọn hoắt.

"Nguy to, nó sắp biến thành quỷ hoàn toàn."

Ông già hét: "Nó đang khởi động sức mạnh của Quỷ Vương Đan."

Ninh Thư ngay lập tức cầm kiếm gỗ đào, lôi chân cô ta xuống.

Ninh Thư đè bên trên chọc kiếm vào tim Tống Hề Hàm, máu đen dính nhớp văng tung toé.

"Á..."

Tống Hề Hàm hét thê lương, đôi mắt đỏ lừ nhìn Ninh Thư, đâm móng tay dài nhọn vào người cô.

Cái đau thấu trời đột ngột ập đến Ninh Thư, ông già chém đứt cổ tay Tống Hề Hàm.

Tống Hề Hàm nhăn nhó mặt mày, âm khí cháy hừng hực.

Thầy Cát trực tiếp chặt bay cổ Tống Hề Hàm.

Tống Hề Hàm bị chặt đứt cổ vẫn sống, cái đầu lăn sang một bên mà miệng vẫn nói chuyện: "Chúng mày giết Phong Dận, tao phải trả thù cho Phong Dận."

Cơ thể bị Ninh Thư đè dưới đất khoẻ lên trông thấy, cô ta xô Ninh Thư rồi đứng dậy.

Cơ thể không đầu nhặt đầu đặt lên cổ, bàn tay bị chém đứt cũng được gắn lại, cô ta lại lành lặn như chưa từng bị chặt xác.

Ninh Thư: (╯°д°)╯︵┴═┴Đậu má chuyện gì thế này, không giết được Tống HềHàm à?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 761: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Xử lý Tống Hề Hàm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tống Hề Hàm yếu ớt bị kích thích bởi cái chết của Phong Dận, khởi động Quỷ Vương Đan trở thành quái vật giết không chết.Đứt tay bay đầu vẫn gắn lại được, Ninh Thư đến bại phục trình độ "buff" của cô ta."

Sao giờ thầy?"

Ninh Thư mệt chết mất, giết được Phong Dận thì Tống Hề Hàm biến thành quỷ, lại còn là quỷ giết không chết.Nhiệm vụ chuyển từ giết Phong Dận sang giết đôi uyên ương Phong Dận Tống Hề Hàm.Cô đã dùng hết bản lĩnh để giết Phong Dận, vậy mà vẫn còn dư Tống Hề Hàm."

Sức mạnh của nó đến từ Quỷ Vương Đan, một khi còn Quỷ Vương Đan thì nó chính là bất tử."

Ông già cau mày: "Khó đây."

Tống Hề Hàm hiện giờ không thua gì Phong Dận ngày trước.Thế tức là có thêm một Phong Dận thứ hai mang tên Tống Hề Hàm?Mặt Tống Hề Hàm chằng chịt mạch máu đỏ, đôi mắt đỏ lừ nhìn Ninh Thư: "Chính mày giết Phong Dận, mày có quyền gì giết Phong Dận, mày phải chết."

"Trả Phong Dận cho tao."

Tống Hề Hàm khóc ra máu, mặt cô ta trông ghê rợn.Tống Hề Hàm chỉ nhìn Ninh Thư: "Mày cố tình tiếp cận tao, mày chưa từng có ý tốt, mày có quyền gì giét Phong Dận của tao, mày có quyền gì."

Tống Hề Hàm liên tục hỏi "Mày có quyền gì", âm khí, sát khí theo từng câu hỏi bay ra nhiều hơn, đặc hơn.Ninh Thư không trả lời, trả lời để làm gì, chẳng thà giữ sức chuẩn bị chiến đấu.Cô bị căng cơ, đan điền co bóp nhói đau, vết thương tạo ra bởi móng tay của Tống Hề Hàm đang toả khí đen, âm khí xâm nhập vào trong người.Tống Hề Hàm bước từng bước lại gần Ninh Thư, giọng nói khàn đặc: "Đưa viên ngọc cho tao, Phong Dận ở trong đó, đưa viên ngọc cho tao."

Ninh Thư cầm kiếm bằng cả hai tay nhìn chằm chằm Tống Hề Hàm.

Cô ta tưởng Phong Dận thoát ra ngoài được ư, không bao giờ có chuyện đó.Ngọc Linh Hồn chứa sức mạnh linh hồn thuần khiết nhưng vào được không ra được, Phong Dận trong viên ngọc chỉ còn là sức mạnh linh hồn thuần khiết, không có ý thức.Trên đời này đã không còn Phong Dận nữa rồi.Tống Hề Hàm hét xé lòng: "Đưa viên ngọc cho tao..."

Tống Hề Hàm vừa hét vừa khóc, hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng: "Tao phải giết mày, tao phải giết mày..."

Không có Phong Dận cô biết phải làm sao.

Phong Dận là mạng sống của cô, không có Phong Dận cô sống hàng nghìn năm, hàng tỷ năm đâu còn nghĩa lý gì nữa.Chỉ có Phong Dận yêu thương cô, chiều chuộng cô.

Chỉ cần nghĩ đến việc từ giờ trở đi không còn người yêu mình như Phong Dận, không còn người mình yêu tên Phong Dận là Tống Hề Hàm lại chìm sâu trong đầm lầy tuyệt vọng.Cô ta quen với việc có Phong Dận ở bên, Phong Dận rất mạnh, cô ta yên tâm dựa vào Phong Dận.Phong Dận, Phong Dận, Phong Dận...Tống Hề Hàm gọi mãi cái tên người thương trong lòng.Ninh Thư nắm chắc kiếm gỗ đào đâm vào bụng Tống Hề Hàm, đánh đòn phủ đầu trước.

Cô ta còn sống nhờ Quỷ Vương Đan, mất Quỷ Vương Đan cô ta sẽ hồn siêu phách lạc, biến mất khỏi cõi đời.Tống Hề Hàm chẳng màng thanh kiếm đâm vào bụng.

Cô ta tóm lấy túi vải của Ninh Thư hòng tìm ngọc Linh Hồn.Ninh Thư dán bùa vào người Tống Hề Hàm, người cô ta xuỳ xuỳ khí đen mà chủ thể chẳng hề đoái ngoái, chỉ cố chấp cướp túi vải.Ninh Thư nói giọng lạnh tanh: "Phong Dận mất ý thức rồi, hắn ta không bao giờ sống lại."

"Hắn ta đã trở thành năng lượng thuần khiết hòa làm một với viên ngọc đó."

Tống Hề Hàm ngây dại lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào có chuyện đó, không thể nào, Phong Dận sẽ không bỏ tao, anh ấy sẽ không làm thế..."

Tống Hề Hàm khóc ra máu, trông cô ta vô cùng đau khổ, tuyệt vọng.Tống Hề Hàm đờ đẫn không chấp nhận được chuyện Phong Dận sẽ không bao giờ xuất hiện.

Ông già và thầy Cát giữ người Tống Hề Hàm, ông già nhắc nhở Ninh Thư: "Moi Quỷ Vương Đan trong người nó ra nhanh, để nó dung hợp sức mạnh Quỷ Vương Đan chỉ càng mạnh hơn."

Ninh Thư mổ bụng Tống Hề Hàm, nội tạng của cô ta đã ngừng hoạt động, xem chừng sắp thối."

Bỏ tao ra, bỏ tao ra."

Tống Hề Hàm giãy giụa dữ dội.Cuối cùng Ninh Thư tìm thấy viên ngọc màu trắng ở đan điền, cô cầm Quỷ Vương Đan."

Không được, không được..."

Thấy Ninh Thư cầm Quỷ Vương Đan Phong Dận cho mình, Tống Hề Hàm hét to: "Đó là ngọc Phong Dận cho tao, đó là đồ..."

Cái bụng bị mổ phanh của Tống Hề Hàm liền lại sau một lúc, rõ ràng một chút sức mạnh của Quỷ Vương Đan vương lại vẫn giữ cái mạng của cô ta.Tuy nhiên người cô ta vẫn teo lại, cô ta chìa tay định cướp Quỷ Vương Đan.Ninh Thư nói với ông già: "Đi mau thầy."

Xã hội pháp chế, họ có giết Tống Hề Hàm cũng được không để người khác thấy cô ta chết trong tay họ.Không được để bản thân bị hiềm nghi.Ra khỏi nhà Ninh Thư tiếp tục củng cố năng lượng cho phu tiên trận không cho cô ta ra ngoài hại người khác.

Dù sao thì cô ta cũng không còn nhiều năng lượng của Quỷ Vương Đan.Ninh Thư ngồi lên xe nôn ra máu đen sau đó bất tỉnh nhân sự."

Gái lớn."

Ông già đau lòng giục thầy Cát: "Mau đánh xe về."

Về đến biệt thự ông già cõng Ninh Thư vào trong nhà."

Mọi người về rồi đó à."

Thấy Ninh Thư bị ngất, Tạ Vỹ Minh hỏi: "Con bé bị làm sao thế?"

Ông già không trả lời Tạ Vỹ Minh, ông để Ninh Thư nằm trên sô pha rồi xoa gạo nếp lên vết thương bị chọc móng tay."

Mày có nhiều thuốc lắm mà, không thấy trò của tao bị thương nằm đây à, lôi ít thuốc ra đi."

Ông già hét vào mặt thầy Cát: "Mày có cần Quỷ Vương Đan nữa không đấy."

Thầy Cát xuề xoà chẳng bị tự ái bởi thái độ của ông già, ông đưa mấy lọ thuốc để ông già hòa với nước bón cho Ninh Thư.Ông già cầm bát mà lo lắng run run tay.Vốn định hỏi thăm lại thấy bầu không khí căng thẳng quá nên Tạ Ý Viễn không dám mở lời.Ninh Thư tỉnh lại chỉ thấy đau đầu, không cử động được, không có cảm giác, Ninh Thư nghi mình bị liệt toàn thân.Cạnh giường có giá truyền nước, mu bàn tay sưng đau.Cửa mở, là ông già mang thuốc vào.

Thấy Ninh Thư tỉnh ông vui lắm: "Tỉnh rồi hả con."

Ninh Thư ho khù khụ, họng cô đau, bụng cũng đau."

Đừng di chuyển, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, nào uống thuốc nào."

Ông già kề bát cạnh miệng Ninh Thư, Ninh Thư đang khô cổ họng uống hết bát thuốc.Ninh Thư hỏi ông già: "Con ngủ bao lâu rồi thầy, Tống Hề Hàm thì sao ạ?"

"Mày ngủ một tuần rồi con, cái đồ không có lương tâm làm thầy mày sợ gần chết."

Ông già nói: "Tống Hề Hàm chết rồi, thi thể bị cảnh sát phát hiện."

"Thế chúng ta có bị nghi ngờ không ạ?"

Ninh Thưrất quan tâm chuyện này.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 762: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Mình lấy nhau đi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Hiện giờ là xã hội pháp trị, bị dính đến giết người phiền phức lắm.

Phong Dận chết từ nghìn năm trước muốn giết thì giết thôi, không có vấn đề.Nhưng Tống Hề Hàm thì khác.Ninh Thư đâu nghĩ Tống Hề Hàm lại biến thành quỷ, trở thành quái vật bất tử, cô buộc phải giết cô ta.Để Tống Hề Hàm sống, cô ta sẽ mạnh dần.

Thêm với mất Phong Dận khiến cô hoá điên, trả thù chẳng cần kiêng kỵ, cần phải tiêu diệt nguy cơ từ trong trứng.Ông già đặt bát xuống: "Con là nghi can giết người."

Ninh Thư: ...Cô thấy mình nên ngủ tiếp, không nên tỉnh lại làm gì.Ông già nói tiếp: "Nó chưa chết ngay, nó để lại di thư bảo là con giết nó."

Ninh Thư: ..."

Nó còn nói con và nhân viên công ty hùa nhau bắt nạt nó.

Di thư làm công ty ông Tạ điêu đứng, ông Tạ đang đau đầu xử lý."

"Hôm trước cảnh sát có đến tìm con, ta bảo con đang hôn mê, không thể là hung thủ."

Ông già phiền não: "Có thầy ở đây con sẽ không việc gì đâu."

Ninh Thư thở dài, Tống Hề Hàm hận cô thật, có chết cũng không cho cô sống yên.Lại còn kéo cả công ty họ Tạ xuống nước, đúng là cái đồ vô ơn.Công ty tuyển cô ta đi làm trả lương đàng hoàng mà cô ta lại làm thế với họ Tạ đấy.Chắc là hận lây họ Tạ thuê đạo sĩ khiến Phong Dận chết.Đau đầu quá."

Con không phải lo lắng quá, thi thể nó phân hủy không còn vẹn nguyên, pháp y giám định nó đã chết mấy tháng."

Ông già an ủi Ninh Thư.Tống Hề Hàm là nửa người nửa quỷ, sống hoàn toàn nhờ Quỷ Vương Đan.

Cơ thể không còn năng lượng của Quỷ Vương Đan phân hủy tức tốc, bên pháp y giám định chết được mấy tháng là chuyện bình thường.Nhưng mấy tháng trước Ninh Thư chưa đến ở nhà họ Tạ.Ninh Thư tỉnh dậy bị cảnh sát gọi đến thẩm vấn.Cảnh sát hỏi Ninh Thư: "Cô đến nhà họ Tạ để làm gì?

Đi làm ở công ty với mục đích gì?"

Ninh Thư đoán cảnh sát hỏi hết những người rồi, giờ hỏi cô chỉ để xem cô có nói dối không thôi."

Con trai của Tạ Vỹ Minh là Tạ Ý Viễn bị ma nhập, tôi đến xem xét tình hình cho anh ta."

Ninh Thư nói thật."

Thời buổi nào rồi còn ma với cả nhập."

Cảnh sát khinh thường.Ninh Thư nói: "Bị ma nhập hay bị tâm lý thì tôi không biết, đã đến nhà họ thì tôi cứ trừ tà thôi."

Đồn cảnh sát nặng âm khí nhưng bù lại có chính khí, dương khí và khí vận quốc gia trấn áp nên từ trường cân bằng.Cảnh sát nhìn nhau, do không có chứng cứ chứng minh cô giết người nên họ lấy ra di thư của Tống Hề Hàm được cất trong túi nhựa.Cảnh sát nói: "Trước khi chết nạn nhân Tống Hề Hàm nói là cô giết cô ta."

Ninh Thư bỗng cạn lời: "Tôi mà giết cô ta thì cô ta viết di thư kiểu gì.

Cô ta còn chết mấy tháng rồi, di thư đâu nói lý do tôi giết cô ta?"

"Di thư này không đủ để tố cáo tôi tội danh giết người."

Ninh Thư nói lạnh lùng."

Giết người cần có động cơ, tại sao tôi phải giết cô ta, tôi giết cô ta được lợi gì?

Tôi là đạo sĩ, lại càng không có chuyện gút mắc tình cảm với nạn nhân."

Chính vì thế cảnh sát mới bế tắc, như Ninh Thư nói họ không có đầy đủ chứng cứ chứng minh Ninh Thư là kẻ giết người.Có một chuyện rất kỳ lạ đó là nhân viên công ty nhà họ Tạ đều nói mới đây thôi vẫn thấy Tống Hề Hàm đi làm, công ty cũng có máy chấm công nữa.Kết quả kiểm tra cho thấy mấy tháng trước trở lại gần đây Tống Hề Hàm vẫn đi làm, tức có người đã dùng mánh khoé nào đó khiến cơ thể phân hủy nhanh.Cảnh sát cô tình đặt câu hỏi theo kiểu quy Ninh Thư vào tội phạm: "Cô dùng cách gì để phân hủy xác chết?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư hơi hối hận khi không xử lý ổn thoả, để cho Tống Hề Hàm có cơ hội tạo ra rắc rối sau khi chết.Thế mới nói đã xác định giết người thì giết cho dứt khoát.Ninh Thư trả lời: "Tôi chỉ là nghi can chứ không phải hung thủ giết người.

Tôi không giết Tống Hề Hàm, các anh điều tra lại cho kỹ, có đủ chứng cứ hãy tố cáo tôi giết người."

Ninh Thư rất muốn nói Tống Hề Hàm là quỷ nhưng nói ra ai tin.Cảnh sát đành cho Ninh Thư về, nhưng Ninh Thư bị cấm rời khỏi thành phố để thuận tiện cho việc thẩm vấn bất cứ lúc nào.Ninh Thư ra khỏi đồn cảnh sát thì thấy Tạ Ý Viễn đang dựa vào xe, Ninh Thư đi qua chỗ anh ta.Tạ Ý Viễn hỏi Ninh Thư: "Sao rồi?

Cảnh sát hỏi em những gì?"

Ninh Thư vào xe nói: "Liên tục nghi ngờ tôi giết Tống Hề Hàm."

Tạ Ý Viễn: "Không sao đâu, nhà anh sẽ giúp đỡ."

Ninh Thư lạnh lùng: "Cảm ơn anh, công ty nhà anh cũng đang bên bờ vực thẳm mà anh vẫn rảnh rỗi lo cho em."

Bỗng nhiên Tạ Ý Viễn nói: "Hay là mình lấy nhau đi."

Ninh Thư: Thằng điên."

Anh bị làm sao đấy, tương lai em còn phải tiếp quản chức chưởng môn Bắc Mao Sơn, sao lại lấy anh được."

Ninh Thư vạch trần: "Lấy nhau về để em nhìn xem có nhân viên nào dẫn quỷ đến công ty không hộ nhà anh à?"

Tạ Ý Viễn sờ mũi, Ninh Thư trợn mắt khinh thường."

Sự thật là vụ việc này làm anh khá ái ngại, nếu em lấy anh anh sẽ giúp em trót lọt việc này."

Tạ Ý Viễn nói.Ninh Thư nhếch môi, đúng là thương nhân cái gì cũng quy thành lợi ích."

Em là đạo sĩ mượn sức mạnh đất trời, bắt quỷ trừ tà cũng nuôi được thân, việc gì em phải lấy chồng."

Ninh Thư bật cười.Tạ Ý Viễn định trói buộc Đào Cầm bằng hôn nhân, biến Đào Cầm thành thần khí giữ nhà miễn phí.Mới đây thôi còn kêu lần đầu gặp đã yêu ai đó, lần hai gặp là cảm mến, Tống Hề Hàm là định mệnh.

Nay lại ngỏ lời kết hôn với cô, lại còn hỏi rất lấy lệ, xem hôn nhân là công cụ trao đổi lợi ích, biến hôn nhân thành sợi xích vô hình, Ninh Thư nghe mà muốn tát anh ta mấy cái.Thay đổi xoành xọach chỉ tự vả thôi, đau không anh bạn Tạ Ý Viễn.Hờ hờ hờ hờ...Ninh Thư cười khinh khỉnh, Tạ Ý Viễn nuốt nước miếng không nhắc lại việc kết hôn.Về đến biệt thự ông già ra cửa đón, an ủi Ninh Thư: "Thầy lo được việc này, con không phải lo."

Ninh Thư trao cho thầy mình ánh mắt ngờ vực, ông già mà lo liệu được sao?"

Nhìn cái kiểu gì đấy, thầy con ngày trẻ quen nhiều người có quyền lắm chứ, toàn là quan to thôi."

Thấy học trò nghi ngờ năng lực, ông già nói: "Thầy gọi cho người ta rồi, thầy sẽ xử êm vụ này."

"Không thì vẫn còn thầy này đây."

Ông già chỉ thầy Cát: "Lão già này cũng quen rộng lắm."

Thầy Cát đằng hắng.Ông già nạt nộ: "Khụ cái gì mày, mày có muốn Quỷ Vương Đan nữa không hả, gái lớn nó khổ sở thế nào mới lấy được Quỷ Vương Đan đấy."

Thầy Cát nói chuyện ôn tồn: "Gái lớn là hậu bốicủa em, sao em lại thấy chết không cứu.

Em gọi nhờ người rồi, sắp tới sẽ có tinthôi."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 763: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Trở về đạo quán


Chuyển ngữ: Wanhoo
Đứng bên thấy hai đạo trưởng đã giải quyết vụ việc, Tạ Ý Viễn rối rắm nhìn bố.

Tạ Vỹ Minh lắc đầu đáp lại.

Ninh Thư nói với ông già: "Thầy ơi Tạ Ý Viễn bảo muốn lấy con."

Tạ Ý Viễn: σ(°△°|||)︴"Cái gì?"

Ông già giật thót không tin được, thầy Cát cũng ngạc nhiên.

Ông già cười khẩy, hiếm khi nghiêm túc: "Mày định lấy học trò của ta á, không có cửa nhé."

Một người dày dặn kinh nghiệm như ông nghe là hiểu họ Tạ có ý định gì.

"Không hỏi ý ta trước mà hỏi thẳng học trò của ta, quá là coi thường con bé."

Ông già lạnh giọng.

Tạ Vỹ Minh lên tiếng: "Kết hôn là chuyện của con trẻ mà đạo trưởng, Đào Cầm chịu làm dâu nhà con, con đảm bảo con bé được sống nhàn hạ."

"Dừng, dừng ngay cho ta."

Ông già xua tay: "Học trò của ta non nớt dễ lừa, chứ không có đạo sĩ chân chính nào lại kết hôn."

"Đạo trưởng à, Đào Cầm là con gái, sớm muộn gì vẫn phải lấy chồng sinh con."

Tạ Vỹ Minh nói.

"

Sau này con bé là chưởng môn Bắc Mao Sơn thì cần gì lấy chồng.

Nó quản lý cả một đại gia đình bận tối mắt tối mũi lo gì nhàn hạ, còn về sinh con á, đạo quán thiếu gì trẻ con."

"Học trò của ta giỏi giang thế này mà phải làm dâu nhà cậu?"

"Nghề này tiết lộ thiên cơ mệnh chú cô đơn, không được kết hôn.

Chưa chán sống thì đừng có mà giở trò."

Ông già chỉ sang thầy Cát: "Đây, cậu cứ hỏi lão già này xem nó lấy vợ chưa đi."

Ông già hừ lạnh, nói với Ninh Thư: "Lên dọn đồ đi về, không biết bọn nhóc ở nhà thế nào."

"Đạo trưởng đừng nóng giận."

Tạ Vỹ Minh nói: "Tại chúng con không suy xét kỹ càng."

"Ta cứ nóng đấy."

Ông già không khách sao: "Trả tiền công cho ta."

Tạ Vỹ Minh lắc đầu bất đắc dĩ, đưa chi phiếu nhưng ông già nói: "Ta không lấy chi phiếu, chuyển tiền vào tài khoản của ta, đỡ phiền hà."

Ông già giục Ninh Thư: "Đứng đực ra đó làm gì, lên dọn đồ đạc đi."

Ninh Thư lập tức đi lên tầng lấy túi vải, mặc lại bộ quần áo quê mùa.

Xuống dưới nhà cô hỏi thầy Cát: "Thầy có đi cùng thầy trò con luôn không ạ?"

Thầy Cát muốn lấy Quỷ Vương Đan dĩ nhiên đi cùng, ông gật đầu: "Có, thầy đưa hai thầy trò đi."

Tạ Ý Viễn bối rối lại gần Ninh Thư, ông già chặn trước mặt: "Thằng nhóc con đừng lại gần học trò của ta."

Tạ Ý Viễn dừng bước nói với Ninh Thư: "Cảm ơn em đã cứu anh."

Ninh Thư: "Có qua có lại."

Ba người rời khỏi biệt thự đi thuê phòng khách sạn, đợi sự việc giải quyết êm đẹp.

Ông già qua ngân hàng kiểm tra tài khoản, trời sắp trở lạnh, ông dẫn Ninh Thư đi mua quần áo ấm cho bọn trẻ ở nhà.

Bên trên có chỉ thị, mà vụ án cũng không có chứng cứ nên nhanh chóng được giải quyết.

Gia đình Tống Hề Hàm tìm đến khóc lóc bắt họ Tạ đền mạng, họ Tạ ngậm đắng nuốt cay cho gia đình Tống Hề Hàm một khoản tiền.

Ông già biết chuyện chỉ nói: "Tiền mà mua được tai họa là yên rồi."

Được rời khỏi thành phố ông già lập tức dẫn Ninh Thư về quê.

Ninh Thư đưa Quỷ Vương Đan cho thầy Cát.

Thầy Cát cầm Quỷ Vương Đan trắng mịn cười không ngậm được mồm, còn cho Ninh Thư mấy lọ thuốc: "Cầm đi con, đây là nhân sâm trăm năm và các thuốc có tác dụng bồi bổ sức khoẻ."

Ninh Thư nhận quà: "Con cảm ơn ạ."

"Hừ..."

Ông già hừ lạnh: "Có mấy lọ thuốc mà định đổi Quỷ Vương Đan.

Nghìn năm mới có một viên Quỷ Vương Đan đấy, cậu bắt nạt học trò ta đó à."

Thầy Cát nói: "Có việc gì cứ đến tìm thầy, thầy giúp được con sẽ giúp hết mình."

Ông già cứng họng: "Trưởng bối giúp đỡ hậu bối là chuyện nên làm.

Hứ, bao nhiêu con quỷ nhòm ngó Quỷ Vương Đan, chưa chắc cậu đã có duyên cầm Quỷ Vương Đan.

Chúc cậu về nhà bình an, đừng chết giữa đường."

"Anh không cần lo chuyện đó."

Thầy Cát ôn tồn: "Em mua cho bọn trẻ ở nhà ít đồ, anh mang về cho chúng nó hộ em."

Vừa nói thầy Cát vừa xách mấy túi đồ ở trong xe đưa cho Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn ông già: "Thưa thầy?"

"Cầm đi, nhà nó tiền chất đống chỉ sợ cháy nhà, chúng ta tiêu giùm xem như giảm bớt nguy cơ tai họa hộ nó."

Ông già nói.

Ninh Thư: ...Ông già già mồm thật đấy, có điều giễu cợt là cách hai thầy chuyện với nhau.

Thầy Cát cất Quỷ Vương Đan trong cái hộp gỗ đào tinh xảo rồi dán bùa niêm phong.

Ông già liếc xéo: "Vẽ bùa bằng máu của cậu đi, suốt ngày cắn thuốc mà sống không lo học thuật pháp."

Ông già rạch ngón tay thầy Cát hơi sâu, ông chấm máu vẽ bùa ngoài hộp.

Thầy Cát bịt vết thương nhìn ông già.

Ông vẫy tay chào tạm biệt thầy trò Ninh Thư rồi lên xe rời đi.

Ninh Thư xách đùm to đùm nhỏ lên xe khách.

"Gái lớn này."

Trông thầy có vẻ khó nói.

Ninh Thư hỏi: "Sao thế ạ?"

Ông hỏi Ninh Thư: "Con thích thằng nhóc họ Tạ kia à?"

Ninh Thư lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó."

Ông già nói: "Phải lắm, có muốn lấy chồng cũng đừng làm dâu nhà họ Tạ.

Thương nhân chỉ biết đến lợi ích, thằng nhóc kia muốn lấy con cũng vì thấy có lợi.

Về nhà chồng không môn đăng hộ đối chỉ có khổ thôi con à."

"Con chỉ muốn chăm sóc thầy mãi mãi thôi."

Ninh Thư chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng.

"Ừ ngoan lắm, không thẹn với lòng là được.

Hòa thượng nên dốc lòng tụng kinh niệm Phật, đạo sĩ nên lo mà rèn luyện bắt quỷ, đừng mong chờ tình yêu.

Mệnh của con không có duyên phụ mẫu, tình duyên cũng mờ nhạt, có những thứ không miễn cưỡng được đâu."

"Cũng như người và quỷ yêu nhau, họ yêu nhau say đắm là thế, chúng ta mà không chia cắt đâu ai biết kết cục thế nào."

Ninh Thư cười bảo: "Con hiểu rồi ạ."

Lắc lư trên xe khách hai ngày ba đêm, cuối cùng hai thầy trò đã về đến quê.

Ninh Thư xuống xe vác mấy túi đồ trên vai nhìn đồng ruộng, nhà cửa lụp xụp và núi non mấp mô mà sảng khoái hết cả người.

Cô vẫn thấy sống ở quê thoải mái hơn.Lâu quá không về, Ninh Thư nhớ nơi đây quá.

Non xanh nước biếc là vùng đất tuyệt vời đất.Ông già đón bọn trẻ gửi nhờ nhà dân về đạo quán.Bọn trẻ về đến đạo quán cái lập tức xúm lại nhao nhao hỏi Ninh Thư đủ thứ.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 764: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Sửa sang đạo quán


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bị thương nặng khi đối đầu với Phong Dận và Tống Hề Hàm, cô cần dành nhiều thời gian để chữa trị.

May là tụ linh trận ở đạo quán tập trung được rất nhiều linh khí.

Cô chữa trị bằng cách tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Ông già cũng bị âm khí nhập thể, đã có tuổi lại càng khó khoẻ lại.

Bây giờ ông yếu và cũng không có tinh thần như trước.

Ninh Thư thường xuyên truyền linh khí vào người ông già, mong ông già khoẻ hơn.

Bây giờ ông già lui về quản lý, chuyện kiếm tiền giao cả cho Ninh Thư.

Cô đã quen với việc bắt quỷ, ma quỷ lặt vặt cô bắt dễ như trở bàn tay.

Bình thường cô cũng dẫn Đào Sinh đi làm phép cùng.

Ninh Thư nói cho ông già biết mình nhặt được bí kíp, cảm thấy bí kíp rất lợi hại mà bí kíp này còn khởi động được la bàn tổ sư gia truyền lại.

Ông già vuốt râu: "Bí kíp đó có duyên với Mao Sơn Tông ta, giúp khoẻ mạnh hơn thế con dạy cho lũ trẻ đi."

Ninh Thư: ...Đúng là mặt dày.

Ông già sờ sợi râu trắng: "Thầy già rồi, đến lúc hưởng tuổi già, từ giờ thầy nhờ cả vào con."

Ninh Thư nói: "Con sẽ hiếu thảo với thầy, chăm sóc các em và truyền lại nghề của Mao Sơn ta."

Ông già nằm tắm nắng thành thơi: "Thầy tin con."

Ninh Thư: ...Tu luyện hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng vết thương của cô cũng tạm xem như lành.

Ninh Thư chỉ không ngờ Tạ Ý Viễn đưa một đội công nhân đến xây đạo quán.

Ông già gặp Tạ Ý Viễn chẳng vui vẻ gì, hỏi lạnh lùng: "Mày đến đây làm gì?"

Tạ Ý Viễn trả lời: "Bố con bảo là phải sửa sang đạo quán giúp thầy ạ."

"Ờ thế để công nhân ở lại còn mày biến đi mau."

Ông già phẩy tay đuổi Tạ Ý Viễn cút cút cút...Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư: "Con muốn nói mấy câu với Đào Cầm."

"Có gì đâu mà nói?"

Ông già đề phòng Tạ Ý Viễn.

Ninh Thư bảo: "Con nói chuyện với anh ta một lúc ạ."

Ông già chắp tay sau lưng lầm bầm: "Hú hí cái gì lại còn phải giấu người lớn..."

Ninh Thư và Tạ Ý Viễn đi bộ một đoạn.Tạ Ý Viễn nhặt lá cây ven đường vừa đi vừa nghịch: "Anh đến để xin lỗi em, hôm đó anh không suy xét kĩ lưỡng và đã nói chuyện không được hay."

Ninh Thư chỉ ừ đã nghe.

"Bố anh bảo em sẽ là người vợ có ích.

Thật ra anh ngỏ lời kết hôn xong anh hối hận lắm, bởi vì anh không thích em."

Tạ Ý Viễn tâm sự thật lòng.Ninh Thư: Môn Thần cũng bảo vệ nhà cửa bình yên đó...Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư, cô gái này không phải gu của anh.

Bố nói cô ấy giữ cho gia đình bình an nhưng có trên đời này đàn ông thật lòng thích một cô gái suốt ngày qua lại với ma quỷ à?Ninh Thư: →_→Ninh Thư mỉm cười: "Anh đến để nói điều này với em sao?"

"Tuy không thành vợ chồng nhưng vẫn có thể làm bạn.

Giữ liên lạc sau này còn qua lại nhé."

Tạ Ý Viễn cười.

Dân kinh doanh đó, ý của Tạ Ý Viễn là giữ liên lạc sau này lỡ có gặp ma quỷ vẫn sẽ đến tìm cô.

Ninh Thư cười tít: "Đương nhiên rồi."

Giàu là có thịt ăn, tội gì bỏ qua.

Tạ Ý Viễn nhẹ nhõm nhiều, đề nghị với Ninh Thư: "Mong em lo cơm nước cho công nhân hộ anh, anh sẽ gửi em tiền ăn uống."

"Ừ."

Ninh Thư gật đầu.

Tạ Ý Viễn hỏi: "À đấy, em có mang bùa theo không, anh muốn mua của em ít bùa."

Ninh Thư lục được hai lá bùa trong túi vải: "Hai nghìn năm trăm tệ."

Tạ Ý Viễn không mặc cả, trả tiền ngay lập tức, xong lại hỏi: "Em có cái gì giúp nhìn thấy ma quỷ không?

Anh muốn xem có con quỷ nào bám theo nhân viên công ty ấy mà."

"Rất hiếm trường hợp như Tống Hề Hàm."

Ninh Thư nhăn mặt: "Suốt ngày gặp ma không nên chút nào, anh đừng mong gặp."

Không nên nhòm ngó cuộc sống ở thế giới khác.

Tạ Ý Viễn gãi đầu: "Thật ra anh chỉ muốn xem bên cạnh một cô gái có gì đó không thôi."

Ninh Thư nheo mắt nhìn Tạ Ý Viễn: "Anh lại có người yêu?"

Lại là lần đầu gặp đã yêu, lần hai gặp cảm mến muốn bên nhau trọn đời nhỉ.

Tạ Ý Viễn trả lời: "Không phải người yêu, là vợ sắp cưới, anh hơi sợ."

Ninh Thư đưa cho Tạ Ý Viễn một lọ nước mắt trâu và một lá bùa: "Dán bùa vào người rồi bôi nước mắt trâu ở mí mắt.

Nhớ nhìn vào buổi tối, nhìn xong phải xoá nước mắt trâu ngay, biết chưa?"

Ninh Thư chìa tay: "Năm nghìn tệ."

Tạ Ý Viễn trả tiền trong bất lực, ngồi vào chiếc xe đỗ bên lề đường vẫy tay chào Ninh Thư.

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thì thấy ông già đang chỉ huy công nhân xây dựng.

Ông già cấp tốc qua hỏi Ninh Thư: "Thằng nhóc kia nói gì với con đó?"

Ninh Thư trả lời: "Anh ta muốn mua mấy thứ vì sợ vợ sắp cưới có gì đó bên cạnh."

"À ra là sắp lấy vợ à."

Ông già cười phớ lớ, nhẹ nhõm cả người.

Ông già bảo công nhân đập nhà cũ xây hẳn nhà mới.

Có tốn tiền của mình đâu nên đâu biết đau ví, ngay cả phòng chứa củi cũng lát gạch sáng bóng.

Ông sờ râu: "Ừm hừm, có vậy mới không ẩm củi."

Ninh Thư: ...Ninh Thư sống những ngày tháng yên bình, có việc thì đi làm phép, rảnh rỗi thì dạy các em trong đạo quán.

Hôm nay ông già qua nhà trưởng thôn nghe điện thoại, nói là thầy Cát bị lật xe trên đường về, hiện đang nằm viện.

Ông già có vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Ta đã bảo Quỷ Vương Đan khó cầm mà.

Quỷ Vương Đan là bảo bối nghìn năm có một với lũ quỷ, khác nào thuốc trường sinh.

Một khi xuất hiện chính là hỗn loạn, lão già kia nghĩ cầm được Quỷ Vương Đan đúng là đáng đời."

Mặc dù ông già rất khẩu nghiệp nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt lo lắng của ông.

Ninh Thư nói với ông: "Hay là thầy trò mình đi thăm thầy Cát đi ạ."

"Cũng được, đến xem nó chết chưa, chết rồi để ta còn tặng vòng hoa."

Ninh Thư về phòng dọn đồ chuẩn bị lên đường, cô không yên tâm để ông già đi một mình.

Ông có tuổi rồi, đường xá xa xôi gặp cướp giật thì sao.

Ninh Thư và ông già đến bệnh viện, thầy Cát bị thương nhẹ không nguy hiểm tính mạng.

Ông già nom có vẻ thất vọng: "Thế mà ta cứ tưởng cậu bị gì cơ."

Thầy Cát bỏ qua câu nói mát, kể: "Mất Quỷ Vương Đan rồi."

Ông già lườm nguýt: "Ta đã bảo để mất Quỷ Vương Đan là lại nên chuyện mà."

Thầy Cát lo lắng: "Bị còn quỷ nào đó lấy mất, vậylà lại tạo ra một Quỷ Vương lợi hại khác."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 765: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thầy Cát chưa cầm Quỷ Vương Đan ấm tay đã để để mất không sao cam tâm, ông đề nghị ông già hỗ trợ tìm Quỷ Vương Đan.Ông già nói: "Cầm trong tay còn để mất tức vô duyên, muốn tạo Quỷ Vương thứ hai còn phải xem ý trời."

"Đừng cưỡng cầu, không lại bỏ mạng."

Thầy Cát thở dài buồn bã."

Cậu không sao thế ta về đây.

Đừng có mà muốn lấy lại nó, cầm đồ của thế giới ma quỷ chỉ nuôi họa ngầm."

Ông già khuyên xong liền đi ngay.Rời khỏi bệnh viện, Ninh Thư hỏi ông già: "Mình không tìm Quỷ Vương Đan thật ạ?"

"Tìm làm gì con ơi, ông trời khác biết cách xử lý cái thứ đó."

Ông già chẳng mấy quan tâm: "Tìm được thì sao, không lẽ lại tiêu diệt quỷ."

"Có là con người hay ma quỷ đều không được giết nó khi nó không tạo nghiệp.

Nếu không đó chính là nghiệp chúng ta tạo ra."

Ông già dạy Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu: "Con nhớ rồi ạ."

Ninh Thư và ông già trở về trong ngày.

Ninh Thư tiếp tục sống những ngày tháng đi trừ tà hoặc dạy các em.Do Ninh Thư tự làm phép được nên cũng có chút tiếng tăm quanh thôn, dân làng gặp chuyện lạ sẽ đến đạo quán tìm Ninh Thư.Đa số không phải ma quỷ ghê gớm, Ninh Thư giao cả cho Đào Sinh.

Đào Sinh đã mười sáu đến tuổi học nghề.

Ninh Thư cũng muốn lười như ông già."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ.

Có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư gật đầu: "Có."

2333 nói: "Để tôi cất ngọc Linh Hồn trước, nếu không nó sẽ hút linh hồn cô."

Ninh Thư ừ một tiếng, sau cơn choáng váng cô đã có mặt trong không gian hệ thống.Nhiệm vụ trung cấp khó hơn nhiệm vụ sơ cấp, Ninh Thư thấy hơi mệt, việc đầu tiên cô làm là nằm bò ra giường.Ninh Thư đeo chuỗi tràng hạt màu trắng mà chủ quán bán Hào quang Tin tưởng tặng.Đeo vào tay cảm thấy mát lạnh khắp người, giải toả tâm trạng yên lòng nhiều.Nhiệm vụ này đào bới cảm xúc tiêu cực trong lòng Ninh Thư, không xua tan cảm xúc tiêu cực sẽ ảnh hưởng cô hoàn thành nhiệm vụ.Trời ạ, thế mà cô đã bị tẩu hoả nhập ma.Vất vả nhường này âu cũng chỉ để sống, thế mà cô định tự vẫn cơ đấy.

Ninh Thư tự tát cho tỉnh, cô đúng là cái thứ không vững tâm.Dù lúc đó cô tự vẫn, cô vẫn có bùa hộ mệnh đỡ một lần xoá sổ.May lúc đó cô còn chút tỉnh táo, không phí một cái bùa.Ninh Thư ngả lưng đọc thầm Chú Thanh Tâm, chìm dần vào giấc ngủ.Thức dậy vươn vai một cái, Ninh Thư thấy mình tươi tỉnh hẳn, cô định xem thành quả nhiệm vụ này.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 6.650.000 (+1.800.000)Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 234Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 122Điểm vũ lực: 142Sức mạnh tinh thần: 140Sức mạnh tín ngưỡng: 1114 (+200)Tư chất: 59Công đức: 10040 (+10)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấp, Kỹ năng bắt quỷ sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnh, 1 Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấpHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Đào Cầm.

Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ.

Nhận được 1.800.000 kinh nghiệm, 50 điểm thuộc tính, 200 điểm sức mạnh tín ngưỡng, 10 điểm công đức.Cũng không tệ, cô chia đều năm mươi điểm thuộc tính vào trí tuệ, may mắn, sức mạnh tinh thần, vũ lực và tư chất.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 8.450.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 234 (+10)Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 122 (+10)Điểm vũ lực: 142 (+10)Sức mạnh tinh thần: 140 (+10)Sức mạnh tín ngưỡng: 1314Tư chất: 59 (+10)Công đức: 10050Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấp, Kỹ năng bắt quỷ sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnh, 1 Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấpHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Chia điểm xong Ninh Thư khoanh chân tu luyện.Thấy Ninh Thư tu luyện xong 2333 mới hỏi thăm: "Đỡ hơn chưa?"

Ninh Thư: ...Tự nhiên Ninh Thư thấy như bị đội thùng nước lạnh.

Cậu ta có biết tán dóc không thế, làm người ta tụt hứng.Ninh Thư trả lời: "Tôi rất vui."

2333 nói: "Tôi cứ tưởng cô vẫn buồn nên định kể cô nghe tin vui.

Cô vui rồi thì thôi."

Ninh Thư: Đồ đểu..."

Tin vui đâu liên quan gì đến tâm trạng của tôi."

Ninh Thư cáu: "Tin vui gì đấy?"

2333 nói: "Đào Cầm trả thêm một triệu kinh nghiệm, chính Đào Cầm đã cố gắng lấy từ túi của bên trên cho cô đấy."

"Vậy cũng được ư?"

Ninh Thư bất ngờ, Đào Cầm lấy thêm cho cô tận một triệu kinh nghiệm, một triệu đâu phải con số nhỏ.2333 nói: "Chắc do cảm kích cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ kéo dài như thế được cô hoàn thành cũng nên có thưởng."

Ninh Thư hớn hở ra mặt, tự dựng bỏ túi một triệu kinh nghiệm vui ơi là vui, tuyệt vời.Một triệu kinh nghiệm mua được nhiều cái ở cửa hàng giao dịch lắm.Ninh Thư dạo cửa hàng giao dịch, mua đủ các loại sách xếp đầy kệ.Cô còn mua mấy quyển bí kíp tu luyện khác loài nữa, lỡ có gặp tình huống đặc thù còn có bí kíp để tu luyện.Bí kíp mua còn đó, rảnh thì đọc thôi.Cô thông minh hơn nhiều, đọc sách vừa dễ tiếp nhận thông tin vừa nhớ lâu.Ninh Thư lại mua một vài đồ đạc nhỏ xinh trang trí không gian bởi đây chính là ngôi nhà nhỏ của cô.Về đến không gian là thấy thoải mái, nội thất hợp ý cũng giúp giải toả muộn phiền.Ninh Thư cố gắng cho mình sống vui sống khoẻ.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 766: Hello cậu trẻ - Người phụ nữ thành đạt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hỏi 2333: "Tôi muốn xem cuộc sống sau khi Đào Cầm trở về."

"Có ngay."

2333 trả lời, màn hình hiện ra trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn thấy Đào Cầm tiếp nhận chức chưởng môn Bắc Mao Sơn.

Do đạo quán nuôi nhiều trẻ em nên vẫn khó khăn, Đào Cầm dạy vài em lớn cách làm phép bắt quỷ.

Sửa lại đạo quán có đúc tượng Tam Thanh tổ sư và tổ sư gia bằng vàng, thỉnh thoảng có dân làng dưới chân núi lên thắp hương.

Thu nhập chủ yếu đến từ bắt quỷ trừ tà và một chút tiền quyên góp nhang đèn, có còn hơn không.

Tóm lại kiếp này Đào Cầm chỉ sống xoay quanh bắt quỷ, trừ tà, truyền lại thuật pháp Mao Sơn.

Mỗi người có một lối đi riêng, trên lối đi của Đào Cầm không thể thiếu gặp ma quỷ.

Đào Cầm cũng chưa từng có ý định lấy chồng, hiếm có người chồng nào chấp nhận vợ mình suốt ngày bắt ma, nói chuyện một mình.

Ninh Thư xem xong yên tâm, cũng coi như thay đổi một đời thành công.Ninh Thư học khẩu quyết và công pháp của một quyển bí kíp, lưu kiến thức trong đầu là an toàn nhất.

Học xong cô cất sách về kệ, mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước, thuốc.Những thứ này là nhu yếu phẩm không thể thiếu dù ở bất cứ thế giới nào.

Mua xong Ninh Thư nói với 2333: "Gặp người ủy thác nhiệm vụ tiếp theo."

"Đến đây."

Một người phụ nữ khoảng tầm bốn mươi xuất hiện trong không gian.

Cô ta mặc đồ công sở điển hình, khuôn mặt xinh đẹp, khí thế lấn át.

Nhìn là biết đây là một người phụ nữ thành đạt.

Người phụ nữ đi ngay vào vấn đề: "Thay đổi cuộc đời giúp tôi, nhiều nhất một nửa sức mạnh linh hồn.

Nó là con gái tôi, tôi không đành lòng, cô muốn làm gì tuỳ cô.

Cô thấy giao dịch thế nào?"

Đáng sợ thế!Ninh Thư cười nói: "Cô muốn thế nào?"

"Thằng con rơi đó giết bố tôi, giết tôi, lại còn lừa con gái tôi.

Cô nghĩ tôi muốn thế nào?"

Người phụ nữ hỏi ngược lại Ninh Thư.

Ninh Thư suy nghĩ: "Trả thù thằng con rơi?"

"Đúng."

Người phụ nữ hỏi câu chốt: "Cô chấp nhận một nửa sức mạnh linh hồn không?"

Ninh Thư gật đầu: "Tôi đồng ý."

"Tốt, hợp tác vui vẻ."

Nói xong người phụ nữ biến mất.

Ninh Thư: →_→Đến và đi như một cơn gió, chưa được mấy phút.

Ninh Thư không kịp biết tên cô ta.

Ninh Thư hít sâu nói với 2333: "Vào nhiệm vụ."

Dứt lời lại là cơn choáng váng, cảm giác linh hồn nhập vào cơ thể khác.

Ninh Thư đợi sáp nhập xong.

Sau khi sáp nhập, Ninh Thư mở mắt ra xem thì thấy mình đang ở trong phòng làm việc rộng rãi.

Cô lắc cổ, cầm xem biển chức danh trên bàn, biển ghi "Tổng giám đốc Thời Lệ Na".Ninh Thư đặt biển chức danh về chỗ cũ, ngả người ra ghế nhắm mắt xem cốt truyện.

Ừm, đây là câu chuyện trả thù rồi yêu.

Người ủy thác tên Thời Lệ Na, người thừa kế duy nhất nhà họ Thời và cũng là tổng giám đốc tập đoàn lớn.

Do nhà chỉ có mỗi mình nên Thời Lệ Na chọn kén rể.

Thời Lệ Na có vóc dáng, có sắc đẹp, có điều kiện, tất nhiên có người chịu ở rể.

Thời Lệ Na ưng một anh họa khá đẹp trai, anh ta có nét lãng tử, tự do tự tại.

Sau khi kết hôn đôi vợ chồng sinh được cô con gái Thời Tư Nam.

Cuộc hôn nhân này của Thời Lệ Na không được lâu dài.

Năm con gái lên sáu, đôi vợ chồng ly hôn.Ông chồng họa sĩ không chịu nổi bị vợ trên cơ.

Vợ không nhỏ nhẹ, dịu dàng, suốt ngày chỉ mặc đồ công sở.Ông chồng bị xỉa xói là chó chui gầm chạn, tự ái quá nên kiên quyết ly hôn để thể hiện mình không bám váy vợ, ly hôn để lấy vợ hiền.Sau khi ly hôn, Thời Lệ Na không đi bước nữa mà chỉ tập trung vào công việc.Câu chuyện bắt đầu khi bố của Thời Lệ Na dẫn một chàng trai về, thêm tên cậu ta vào hộ khẩu nhà họ Thời, trở thành em trai của Thời Lệ Na.Thời Lệ Na rất hoài nghi "em trai", cô nghĩ có mà là con riêng của bố.Thời Lệ Na còn cảm nhận được rõ ràng "em trai" thù ghét nhà họ Thời.Tịch Mộ Thành đẹp trai ngời ngời, bất cần đời không coi ai ra gì, điển hình của trai hư lại còn có nụ cười ma mị, cô nào cũng phải đổ.Bố già hổ thẹn với Tịch Mộ Thành, xuề xoà bỏ qua mọi việc lại còn cho Tịch Mộ Thành giữ chức phó tổng giám đốc.Thời Lệ Na đề phòng Tịch Mộ Thành nhưng cô con gái Thời Tư Nam thì khá hiếu kỳ về người cậu trẻ tuổi đẹp trai mới xuất hiện.Tịch Mộ Thành cười gian xảo liên tục trêu Thời Tư Nam, cậu ta như con sói rình mò thỏ trắng làm Thời Tư Nam ngượng chín mặt.Thời Lệ Na đã nhiều lần cảnh cáo con gái không được tiếp xúc với Tịch Mộ Thành nhưng Thời Tư Nam không nghe, còn nói cậu trẻ là người tốt.Thời Lệ Na tức điên, cấm Thời Lệ Nam không được qua lại với Tịch Mộ Thành khiến quan hệ mẹ con căng thẳng.Cứ hễ nhìn thấy nụ cười gian của Tịch Mộ Thành là Thời Lệ Na lại bất an.Vào sinh nhật mười tám tuổi của Thời Tư Nam, món quà sinh nhật mà Tịch Mộ Thành tặng cho cháu gái chính là trái cấm.Thời Tư Nam sau chuyện đó hoảng hốt, hai người là họ hàng mà.Tịch Mộ Thành nắm thóp, Thời Tư Nam không dám làm to chuyện, thấp thỏm lo âu vừa sợ ông ngoại và mẹ biết, vừa phải chịu đựng bị Tịch Mộ Thành làm phiền.

Tịch Mộ Thành là kiểu tốt với em nào đảm bảo em đó say đắm không dứt ra được, Thời Tư Nam bị Tịch Mộ Thành vờn lên vờn xuống.Lúc thì dịu dàng, lúc lại lạnh lùng, Thời Tư Nam vừa mê mệt cảm giác tim đập thình thịch vừa cố gắng thuyết phục bản thân đó là cậu mình.Tịch Mộ Thành đến để trả thù, cưỡng bức Thời Tư Nam cũng chỉ để trả thù nhưng dần dà cậu ta có tình cảm với Thời Tư Nam.

Lúc thì ân cần lúc lại ruồng rẫy Thời Tư Nam ấy vậy lại không cho cháu gái thân với bạn nam ở trường.Sau dấu mốc hôm sinh nhật, Tịch Mộ Thành biến Thời Tư Nam thành người phụ nữ của mình, nắm Thời Tư Nam trong lòng bàn tay.Sau nữa, Tịch Mộ Thành dàn xếp tai nạn xe cộ cho Thời Lệ Na, giết bố già, nhà họ Thời về tay Tịch Mộ Thành.Cả nhà chết hết Thời Tư Nam bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ biết dựa vào mỗi cậu trẻ.

Tịch Mộ Thành rối lòng không biết xử lý Thời Tư Nam chung dòng máu này thế nào.Tịch Mộ Thành độc thoại nội tâm: Chú phải làm gìvới cháu đây.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 767: Hello cậu trẻ - Em là "cậu" của Tư Nam


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trải qua một loạt các hiểu lầm rối như tơ vò, ngược lên ngược xuống khi biết sự thật về cái chết của cả nhà, cuối cùng Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam hạnh phúc bên nhau.Hạnh, phúc, bên, nhau!Ninh Thư xem xong cốt truyện hoang mang đóng ngoặc kép.Đây là cốt truyện phức tạp nhất trong tất cả các nhiệm vụ Ninh Thư từng làm.

Ân oán thế hệ trước, trả thù, yêu nhau, loạn l.u.â.n, giam cầm.Ừm, kết thúc là cậu cháu được pháp luật công nhận hạnh phúc bên nhau!Thế giới này Ninh Thư sắm vai mẹ ruột, sắm vai chị gái của đôi trẻ...Thời Lệ Na rối bời không biết nên làm gì với cô con gái.

Song không thể phủ nhận Thời Lệ Na rất giận, không chấp nhận hành vi của Thời Tư Nam.Hưởng thụ cuộc sống giàu sang ở nhà họ Thời nhưng không có trách nhiệm với ngôi nhà mình sống, cuối cùng còn hạnh phúc với kẻ thù.

Tất cả những gì Thời Tư Nam làm chỉ là tôi liều chết với chú, đền mạng cho mẹ tôi, ông tôi.

Nhưng chút tình cảm nhỏ bé vẫn bị tình yêu xoá sạch căm thù.Ninh Thư: (╯°д°)╯︵┴═┴Ninh Thư lau mồ hôi trán, máu chó đến thế là cùng."

Bành..."

Cửa phòng làm việc bật mở, người đàn ông vai rộng, eo thon, chân dài, bận âu phục đi vào.Thư ký hốt hoảng ngăn chặn, nói với Ninh Thư: "Em xin lỗi tổng giám đốc, em không ngăn được phó tổng giám đốc ạ."

Ninh Thư nhìn Tịch Mộ Thành, cậu ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Nét nào ra nét đấy, đẹp trai ngời ngời và rất ngông cuồng.Ninh Thư phẩy tay cho thư ký ra ngoài: "Rót trà mời phó tổng giám đốc."

Tịch Mộ Thành giơ tay ngăn thư ký: "Em không đến để uống trà."

Ninh Thư bị đôi mắt sâu hun hút của Tịch Mộ Thành nhìn cũng không cầm được lòng được rung động.Đúng là anh sếp bá đạo đẹp trai có một không hai, bảo sao Thời Tư Nam bỏ qua cả thù giết gia đình để happy ending.Ninh Thư lạnh lùng: "Thế cậu đến làm gì?"

Tịch Mộ Thành gọi tên Ninh Thư: "Chị Na."

Hai chữ chị Na thốt ra từ miệng cậu ta có chút yêu thương, có chút gian xảo, và nhiều nhất là ý xấu nghe mà lạnh sống lưng."

Hết giờ làm rồi em muốn tan sớm.

Em không thích tăng ca và em sẽ không bao giờ tăng ca."

Vừa nói Tịch Mộ Thành vừa cầm biển chức danh của Ninh Thư.Vừa xem vừa nhếch môi cười.Ninh Thư lấy lại biển chức danh đặt xuống bàn: "Cậu muốn tăng ca hay không là việc của cậu, không cần thông báo với tôi."

Tịch Mộ Thành cười mỉm: "Thế em về trước đây.

Chị cũng về sớm đi, rảnh thì tụ tập bạn bè, chị thế này..."

Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới, ánh mắt của cậu ta như máy quét, bị nhìn đến đâu nóng bừng đến đó đổ mồ hôi lưng.Đây là kỹ năng nhìn em nào em ấy dính bầu?"

Chị thế này quả là phí phạm sắc đẹp."

Nói rồi Tịch Mộ Thành đi ra khỏi phòng.Ninh Thư nhìn chằm chằm bóng lưng Tịch Mộ Thành.

Nhiệm vụ này là giết Tịch Mộ Thành, bảo vệ công ty.

Về phần con gái Thời Tư Nam vô trách nhiệm thì tính sau.Ninh Thư cũng định tan làm.Xách cặp xuống hầm để xe đã không thấy bóng dáng xe của Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành có rất nhiều thứ trong tay, nào là công ty riêng, rồi cả thế lực trong xã hội đen, cậu ta vật lộn ngoài đời âu chỉ để trả thù nhà họ Thời.Bố già dẫn sói vào nhà, cháu gái bỏ nhà theo kẻ thù, mình và con gái chết.Ninh Thư lái xe về nhà, giúp việc mở cửa đặt dép ngay ngắn trước mặt, Ninh Thư xỏ dép đi vào phòng khách.Phòng khách không một bóng người, Ninh Thư hỏi giúp việc: "Mọi người đâu cả rồi?"

Giúp việc trả lời: "Ông chủ ở trong thư phòng trên tầng còn cậu Tịch vẫn chưa về ạ."

Ninh Thư nhăn mày, Tịch Mộ Thành tan làm từ lâu sao vẫn chưa về?Tịch Mộ Thành có nhiều nơi để về, công ty riêng rồi biệt thự tư, đi làm ở công ty nhà họ Thời chỉ gọi là có mặt cho bố già vui lòng.Ninh Thư xem đồng hồ đeo tay, đã đến giờ Thời Tư Nam tan học.Thời Tư Nam mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba.Thế mà Tịch Mộ Thành lại làm được chuyện đó, đúng là thua cả súc vật.Thời Tư Nam trong cốt truyện tốt nghiệp cấp ba không học lên cao, bởi vì năm lớp mười hai đã xảy ra chuyện đó với cậu trẻ, cả năm học chỉ chìm đắm trong ngọt ngào.Sau đó cuộc sống như con ngựa mất cương, đầu tiên là mẹ chết, tiếp theo là ông ngoại qua đời.

Rồi lại phát hiện chính cậu trẻ giết mẹ và ông, cô ta bị đả kích nặng nề, thế giới của cô ta sụp đổ.Thời Tư Nam muốn bỏ đi thì bị Tịch Mộ Thành nhốt, muốn chết mà không được.

Đau đớn chẳng thiết sống, Thời Tư Nam tuyệt thực, cắt cổ tay tự sát, nói chung là làm tất cả các trò để ngược đãi mình ngược đãi người.Thân em đau, tim anh quặn thắt.Nào, chúng ta hành hạ nhau.Ninh Thư nghĩ ngợi cầm chìa khoá định đi đón Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam vẫn chưa xảy ra chuyện đó với Tịch Mộ Thành, xoay chuyển được thì cứ xoay vậy.Ninh Thư chưa ra khỏi nhà đã nghe tiếng xe bên ngoài.

Đi vội ra cửa thì thấy Thời Tư Nam ngồi trên xe mui trần của Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư rồi dướn người tháo dây an toàn cho Thời Tư Nam.

Nhìn từ góc của Ninh Thư, Tịch Mộ Thành như đang ôm con gái.Thời Tư Nam đỏ bừng mặt, đỏ cả mang tai.

Hành động của Thời Tư Nam thấy lạ về hành động của Tịch Mộ Thành, nhưng do là cậu mình nên Thời Tư Nam không nghĩ nhiều.Tịch Mộ Thành ung dung tháo dây an toàn giúp Thời Tư Nam, động tác của cậu ta cuốn hút lạ kỳ.Thời Tư Nam nóng hết cả người vội vàng xuống xe, thấy Ninh Thư đứng ở cửa thì chào to: "Mẹ."

Ninh Thư cười hỏi Thời Tư Nam: "Sao con về với cậu?"

Ninh Thư nhấn mạnh chữ "cậu".Thời Tư Nam trả lời: "Cậu đến trường đón con, cậu nói mẹ nhờ cậu đón con mà."

Ninh Thư nhìn Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành chẳng ngại ngần nhếch môi cười gian xảo.Ninh Thư thu mắt về, nói lạnh lùng: "Vào nhà đi."

"Vâng ạ."

Thời Tư Nam vâng vui vẻ.

Thấy cậu trẻ nhìn mình chằm chằm, Thời Tư Nam ngại ngùng đi vào nhà.Ninh Thư nói với Tịch Mộ Thành vẫn ngồi trong xe: "Cảm ơn cậu đã đón con gái tôi."

Tịch Mộ Thành nói: "Dù gì em cũng là "cậu" của Tư Nam mà."

Tịch Mộ Thành có hơi bất ngờ khi thấy Ninh Thư cười, đanh mắt nói: "Chị Na cứ yên tâm, em sẽ yêu thương Tư Nam."

Ninh Thư: Súc vật...Ninh Thư trở vào nhà, cô nghĩ bụng nhân lúc mọichuyện vẫn có thể cứu vãn, cô giết luôn Tịch Mộ Thành, gậy ông đập lưng ông.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 768: Hello cậu trẻ - Vẻ đẹp thuần khiết


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư vào phòng khách thấy Thời Tư Nam đang uống nước.Thời Tư Nam mặc váy xanh da trời, nụ hoa chớm nở ngập tràn năng lượng tươi sáng.

Thời Tư Nam cũng khá xinh xắn nữa.Lông mi dài, mắt to, miệng chúm chím.

Cười một cái ngọt say lòng người.

Đã vậy còn có nét vô tư, kiêu ngạo chỉ tiểu thư nhà giàu mới có.Thời Tư Nam khác Thời Lệ Na, tính cách giống bố hơn.Bố mẹ ly hôn, Thời Lệ Na cảm thấy nợ Thời Tư Nam nên hơi chiều con gái.Có lúc Thời Lệ Na lo lắng chẳng biết sau này Thời Tư Nam có gánh vác được công ty không.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy con vui cười là cô ta lại không nỡ ép con gái vào khuôn khổ.Cô ta đâu ngờ bông hoa xuyến chi mình hết mực chăm sóc lại trở thành bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.Nhìn từ góc độ của Ninh Thư, cô thấy Thời Tư Nam chính là một mary sue ngờ nghệch điển hình.Bị xâm hại, nghệt mặt.Mẹ chết, nghệt mặt.Ông chết, nghệt mặt.Hung thủ là cậu trẻ, nghệt mặt.Bị giam cầm, nghệt mặt.Sống như người trên mây vậy làm được gì cho đời.Bố già đi xuống thấy Thời Tư Nam đã về thì cười: "Tư Nam về rồi à, hôm nay đi học có bị gì không vui không con?"

Thời Tư Nam tươi cười trả lời ông ngoại: "Dạ không ạ, con chẳng có chuyện gì không vui hết."

Tịch Mộ Thành vào nhà thấy ông cháu nói cười vui vẻ thì nhếch môi cười đểu, nụ cười lại vẫn khiến cậu ta thêm phần cuốn hút.Bố già thấy Tịch Mộ Thành mới hỏi han: "Đi làm ở công ty thế nào, có quen không?"

Tịch Mộ Thành trả lời: "Cũng được ạ, con quen việc rồi."

"Quen là được."

Bố già nói: "Về sau còn phụ giúp Lệ Na."

Tịch Mộ Thành chỉ cười mà không đáp.Trong bữa cơm tối, bố già nói: "Mấy hôm nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Tư Nam, bố định tổ chức tiệc sinh nhật cho con bé.

Mười tám tuổi trưởng thành rồi, cũng nên gặp một số người làm ăn lâu dài với nhà mình."

Bố già nói: "Tư Nam có thể mời bạn của con đến dự tiệc."

"Con cảm ơn ông."

Thời Tư Nam cười ngọt ngào, thấy Tịch Mộ Thành nhìn mình chằm chằm lại cúi đầu.Đôi mắt cháy bỏng đó khơi gợi cảm xúc lạ trong Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành gác đũa, cười hỏi Thời Tư Nam: "Thế cậu cũng phải chuẩn bị quà cho cháu nhỉ?"

Thời Tư Nam đỏ mang tai: "Cháu cảm ơn cậu."

Tịch Mộ Thành quét mắt khắp mặt Thời Tư Nam.Bị nhìn theo kiểu chiếm hữu, Thời Tư Nam đỏ mặt ngại vô cùng.Ninh Thư đằng hắng, gắp thức ăn để vươn tay che đôi mắt gian xảo của Tịch Mộ Thành.Ăn tối xong Ninh Thư nói với bố già: "Con có chuyện muốn thưa với bố."

Ông già nói: "Con cứ nói gì."

"Bố con mình vào thư phòng đi ạ."

Ninh Thư nói.Ông già nhìn Tịch Mộ Thành ngồi ở sô pha, gật đầu bảo ừ.Vào trong thư phòng Ninh Thư đi ngay vào chuyện chính: "Bố có biết Tịch Mộ Thành là ai không mà dẫn người ta về nhà?"

Bố già thở dài: "Thật ra nó là con của bác con."

"Bác nhiều tuổi hơn bố, sao lại có con trẻ vậy?"

Ninh Thư hỏi thẳng.Bố già trả lời: "Ngày xưa bố và bác hùn vốn kinh doanh, từ cửa hàng nhỏ phát triển thành công ty lớn.

Bố và bác gặp mẹ con, cả hai cùng thích mẹ con nhưng mẹ con chọn bố."

Ninh Thư: →_→Hai anh em tranh một cô gái!Mẹ của Thời Lệ Na hồng nhan bạc mệnh, năm Thời Lệ Na lên mười thì qua đời, bố già cũng ở vậy từ đó."

Bác con giận rút sạch tiền của công ty, công ty khủng hoảng trầm trọng, bố phải vay ngân hàng mới cứu được."

Ninh Thư hỏi: "Lúc đó bác ở đâu ạ?"

Bố già nói: "Bác con ôm tiền bỏ chạy, bạt vô âm tín bao nhiêu năm trời.

Bố vẫn luôn tìm, gần đây hay tin bác đã qua đời, chỉ để lại cậu con trai là Tịch Mộ Thành."

"Bố tìm thấy Tịch Mộ Thành trong ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu, ở cùng với một lũ giang hồ."

Ninh Thư lại hỏi: "Bác trai chết thế còn bác gái thì sao ạ?"

Bố già thở dài: "Bác con không lấy vợ, mẹ của Tịch Mộ Thành là tình nhân của bác con."

Ninh Thư: Ha ha ha ha...Tịch Mộ Thành phong thái ngời ngời, đứng đâu cũng như hải đăng toả sáng một vùng trời đen, làm gì có chuyện là côn đồ xó chợ.Tịch Mộ Thành còn biết kinh doanh, đó là kỹ năng một tên côn đồ có?Nghe đã khó tin rồi.Chính xác thì Tịch Mộ Thành không phải con ruột của bác, cậu ta chỉ là con nuôi thôi.Ông bác xỏ lá ba que truyền hết hận thù sang Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành đến đây để cướp lại mọi thứ cho bố nuôi."

Lệ Na à, lúc trước Tịch Mộ Thành còn dại dột làm nhiều việc xấu, con bỏ qua cho nó đi."

Bố già khuyên nhủ.Ninh Thư chỉ cười hờ hờ trong bụng.Tịch Mộ Thành là cái loại tàn nhẫn.Cái chết của Thời Lệ Na và bố già chỉ thêm chút mắm dặm chút muối, có lý do để đôi trẻ ngược nhau.Tịch Mộ Thành hận nhà họ Thời song cũng vừa hận vừa yêu Thời Tư Nam.Nhưng cậu ta giết người họ Thời khác dễ dàng lại không xuống tay được với Thời Tư Nam.Cậu ta chỉ giam cầm Thời Tư Nam, trình diễn câu chuyện yêu hận tình thù trong biệt thự.

Đương nhiên không thiếu các cảnh miêu tả ướt át, xấu hổ.Tịch Mộ Thành độc thoại nội tâm: Yêu con gái của kẻ thù, vừa yêu em vừa hành hạ em.Thời Tư Nam độc thoại nội tâm: Yêu kẻ thù giết mẹ, căm thù anh cũng là hành hạ chính mình.Ninh Thư nhìn bố già: "Bố điều tra rõ chưa?

Con thì thấy cậu ta không phải con của bác, vào nhà mình có mục đích xấu."

Ông già trầm ngâm một lúc, thở dài: "Tính sau đi con."

Ninh Thư thấy mệt đấy, tại vì ông già áy náy với anh trai.Áy náy cái quái gì, cuỗm hết tiền của công ty rồi bỏ trốn.

Cầm tiền đó ăn sung mặc sướng lại còn gây dựng thế lực.Dưới hào quang nam chính Tịch Mộ Thành, thế lực lớn mạnh theo thời gian, công ty kia không hề thua kém công ty của nhà họ THời.Mà bố già đâu phải người có lỗi.Ninh Thư mím môi, vẫn phải tự xử lý thôi.Thời Lệ Na và Thời Tư Nam là nữ, bố già có ý hướng về đầu đinh của nhà họ Thời.Cũng do nhìn Thời Tư Nam là biết không làm nên trò trống gì, không thể gánh vác một tập đoàn lớn.Đúng, Thời Tư Nam chính là cô gái ngốc nghếch,đơn thuần, ngọt ngào một trăm phần trăm.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 769: Hello cậu trẻ - Súc vật động dục


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thời Tư Nam mà kén rể như mẹ, công ty lập tức vào tay đằng ngoại.Ninh Thư biết bố già muốn giao công ty cho Tịch Mộ Thành, hiện đang là giai đoạn kiểm tra cậu ta.Không thể thông qua bố già thế thì Ninh Thư chỉ còn cách tự nghĩ cách xử lý Tịch Mộ Thành.Ninh Thư rời khỏi thư phòng, đi xuống dưới nhà thấy Thời Tư Nam đang ngồi học trên bàn, Tịch Mộ Thành đứng chống tay bên cạnh, cơ thể vạm vỡ che khuất vóc dáng nhỏ bé.Tịch Mộ Thành xem Thời Tư Nam viết và rất hay chỉ lỗi sai của Thời Tư Nam.Tịch Mộ Thành cầm tay Thời Tư Nam để di chuyển bút.Trái tim Thời Tư Nam đập thình thịch, cảm giác rất lạ mà cô ta không biết lạ chỗ nào.Cũng thấy không nên làm vậy lại khó mở lời từ chối.Tịch Mộ Thành hỏi: "Cháu nhớ những gì cậu nói không?"

Hai cơ thể dựa gần nhau, hơi thở cũng phả vào nhau.Thời Tư Nam ngửi thấy mùi cơ thể của cậu, cái mùi làm chân tay cô ta buông lơi, mê mệt đầu óc."

Cháu nhớ... rồi ạ."

Thời Tư Nam nói lí nhí, mặt đỏ bừng.Tịch Mộ Thành vẫn đứng đắn như thường, chỉ nhìn Thời Tư Nam bằng đôi mắt loé ánh sáng nguy hiểm.Ninh Thư trông thấy cảnh này chỉ muốn chạy vào bếp vác con dao phay chém Tịch Mộ Thành.Dụ dỗ trẻ con ngây thơ chính là tội ác tày trời.Ninh Thư bước nhanh xuống hỏi: "Con đang làm gì thế?"

Thời Tư Nam ngưỡng mộ: "Cậu đang dạy con học, cậu học giỏi lắm mẹ."

Tịch Mộ Thành nhếch môi cười, hơi nghiêng đầu nói: "Cháu hơi dốt đấy, câu dễ thế này cũng không biết làm."

"Cậu!"

Thời Tư Nam hờn dỗi.Ninh Thư hỏi lạnh lùng: "Cậu bỏ học từ nhỏ mà biết giải đề cấp ba?"

Nhìn Tịch Mộ Thành giống người có học thức.Bố già có nhận ra không?

Chắc là có nhưng coi như không thấy vì Tịch Mộ Thành là đầu đinh của nhà họ Thời.Ông còn chẳng ngại biến Tịch Mộ Thành thành con trai mình.Tịch Mộ Thành lấy cớ chối không nghe được: "Em bỏ học giữa chừng nhưng đâu có nghĩa em không học tiếp."

Thời Tư Nam sáng mắt hâm mộ Tịch Mộ Thành: "Cậu tự học ạ?"

"Ừ."

Đứng bên thôi Ninh Thư cũng cảm nhận được không khí mờ ám, cờ hoa tung bay quanh đôi trẻ.Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Đến giờ đi ngủ rồi, tối nay con ngủ với mẹ."

"Vâng ạ."

Thời Tư Nam vui vẻ dọn sách vở lên tầng với Ninh Thư.Ninh Thư ngoảnh lại nhìn, Tịch Mộ Thành đang nhìn mình và Thời Tư Nam, ánh mắt đó không hề tốt đẹp.Về phòng ngủ Ninh Thư xem bài vở của Thời Tư Nam.Thời Tư Nam học kém.Thời Tư Nam tắm xong đi ra, Ninh Thư nói với con gái: "Học ở trường mà khó quá thì không phải học.

Con có thể học quản lý công ty với mẹ luôn hoặc là xin vào học trường tài chính, không phải vất vả với những kiến thức này."

Con nhà giàu như Thời Tư Nam không cần coi đại học là bước ngoặt cuộc đời như con nhà bình thường.Học kém thì đi du học, học đại học là chuyện dễ như trở bàn tay.Thời Tư Nam lau tóc nhõng nhẽo với mẹ: "Con muốn đỗ đại học bằng chính sức mình, con muốn sống đời sinh viên."

"Tuỳ con thôi."

Ninh Thư nói."

Con cảm ơn mẹ."

Thời Tư Nam ôm cổ hôn má Ninh Thư.Ninh Thư lại hỏi: "Con có thích bạn nam nào không?

Ở trường ấy."

Thời Tư Nam lắc đầu ngay: "Con không ạ, con không yêu sớm."

Ninh Thư nhắc nhở Thời Tư Nam: "Mẹ không có ý đó.

Tư Nam là con gái phải tự biết bảo vệ mình, không được thân thiết quá với con trai, con luôn phải giữ khoảng cách với người khác giới."

Thời Tư Nam nhăn mặt hỏi: "Con cũng phải giữ khoảng cách với ông và cậu ạ?"

"Ông là ông ruột của con.

Cậu thì khác, cậu còn trẻ, con cần giữ khoảng cách biết không?"

Tịch Mộ Thành không coi Thời Tư Nam là cháu, chẳng có cậu ruột nào lại tiếp xúc thân mật với cháu gái như thế.Đó là khoảng cách đàn ông thăm dò phụ nữ."

Ngủ đi."

Ninh Thư nói với Thời Tư Nam rồi đi tắm.Đợi Thời Tư Nam ngủ, Ninh Thư tạo tụ linh trận trong phòng, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Tuyệt Thế Võ Công giúp cơ thể nhạy bén, có gặp tai nạn xe cộ như trong cốt truyện cũng có sức tự cứu lấy thân.Có con gái ngủ bên cạnh, cô phải chú ý xem Thời Tư Nam có tỉnh không trong khi tu luyện.Dù bất tiện nhưng Ninh Thư sẽ không để Thời Tư Nam ngủ một mình.

Cô không yên tâm để Thời Tư Nam ngủ phòng riêng vì Tịch Mộ Thành đã lấy cớ vào phòng Thời Tư Nam mấy lần.Tuy không có gì xảy ra nhưng một người đàn ông tự tiện vào phòng con gái lại còn nằm lên giường của con gái sẽ đánh vào nhận thức của Thời Tư Nam.Cậu trẻ đẹp trai như thế, bị Tịch Mộ Thành tấn công dồn dập, thể hiện muốn chiếm hữu Thời Tư Nam rõ ràng, Tịch Mộ Thành làm trái tim thiếu nữ rung động, khi ấy chẳng có gì là không thể xảy ra.Ninh Thư: Súc vật động dục...Khoảng hai giờ sáng, Ninh Thư đi khẽ xuống dưới nhà vào bếp lấy dao gọt hoa quả đi thẳng ra gara biệt thự.Cô soi đèn tìm xe Tịch Mộ Thành, khứa ống dẫn dầu dưới gầm xe.

Cắt bằng dao phay sẽ bị nham nhở, nhìn là biết ngay bị cắt.Ninh Thư đổ đầy mồ hôi mới khứa được ống dẫn dầu, dầu rỉ ra bàn tay Ninh Thư, Ninh Thư nhét vải vảo chỗ khứa.Xong việc Ninh Thư vào nhà, lên phòng tắm rửa tu luyện tiếp.Tu luyện cả đêm giúp Ninh Thư khoan khoái cả con người, đan điền đã có kình khí bằng sợi tóc.Ninh Thư gọi Thời Tư Nam dậy, Thời Tư Nam mơ màng rung rung lông mi mở mắt, hai má hồng hào xinh xắn làm sao.Vẻ đẹp thuần khiết là thứ Tịch Mộ Thành sống trong hận thù không có nên cậu ta vừa yêu vừa hận Thời Tư Nam.Ninh Thư và Thời Tư Nam xuống dưới nhà, Tịch Mộ Thành đã đang uống cà phê.

Cậu ta mặc áo sơ mi trắng nhưng không đóng cúc cổ, để phanh bộ ngực lấp ló sau lớp áo.Mới sáng ra đã thấy cảnh đẹp mới thích mắt làm sao.Thời Tư Nam ngại ngùng nhìn chỗ khác, không dám nhìn người Tịch Mộ Thành.Tịch Mộ Thành đặt cốc cà phê nhìn Thời Tư Nam,trêu rằng: "Tư Nam lớn rồi sao vẫn ngủ với mẹ?"
 
Back
Top Bottom