Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 750: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Chó nhập


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tạ Ý Viễn vẫn chưa hết hoảng hồn, anh ta hỏi Ninh Thư: "Tại sao anh lại nhìn thấy Tống Hề Hàm cũng là ma?"

Ninh Thư cười khẽ: "Thì là vậy chứ sao."

Tạ Ý Viễn tái mặt, răng đập cầm cầm: "Làm gì có chuyện đó."

Tạ Vỹ Minh nhăn mày hỏi Ninh Thư: "Lại chuyện gì nữa?"

Ninh Thư thở dài: "Tình hình có chút phức tạp, cháu trở tay không kịp."

Ninh Thư kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Tạ Vỹ Minh nghe, ông ta là chủ công ty, ông ta có quyền biết tường tận vấn đề.Tạ Vỹ Minh nghe mà phiền lòng, bực dọc: "Hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng hiểu họ Tạ mắc nợ họ cái gì."

"Giữ lại làm thì trăm quỷ kéo đến, đuổi việc thì sẽ bị trả thù, đúng thật là."

Nếp nhăn xô thành rãnh sâu trên trán Tạ Vỹ Minh, ông ta nói với Ninh Thư: "Hay kêu thầy cháu đến đi, thầy cháu nhiều kinh nghiệm sẽ có cách."

Ninh Thư trả lời: "Thầy có nói thầy không đối phó được Quỷ Vương, mà cháu cũng đã cứu Tạ Ý Viễn, thầy bảo cháu nhắc bác trả tiền để cháu đi về."

Tạ Vỹ Minh giật mình, ông ta van nài Ninh Thư: "Chuyện này bác nhờ cả vào cháu, cháu đừng đem con bỏ chợ."

"Trời cao có đức hiếu sinh, công ty còn nhiều nhân viên làm việc, mong cháu giúp đỡ."

Ninh Thư nhếch môi, vấn đề là không thắng được.Tạ Vỹ Minh thở dài thườn thượt: "Chỉ cần chuyện này kết thúc êm đẹp, ngoài công ty ra bác chấp nhận mọi điều kiện."

Ninh Thư nói: "Để cháu nghĩ cách xem sao."

Ninh Thư lên tầng lấy túi bao bố, chuẩn bị đồ nghề ghé công ty nhân khi trời tối.Tạ Ý Viễn cũng lên tầng cùng Ninh Thư, thấy Ninh Thư khoác túi đồ nghề bèn hỏi: "Em có bùa hộ mệnh không, cho tôi hai cái."

"Năm nghìn tệ."

Ninh Thư trả lời.Tạ Ý Viễn cạn lời: "Đưa đây."

Ninh Thư đưa cho anh ta hai lá bùa: "Em nhắc nhở nghiêm túc, anh và Tống Hề Hàm đã là hai người hai thế giới, anh đừng gặp cô ta nữa."

Tạ Ý Viễn ngắm nghía cái bùa, nghe vậy gật đầu: "Anh biết rồi.

Con quỷ kia luôn đi cùng cô ta à?"

"Ừ, hắn là Quỷ Vương nghìn năm đấy."

Tạ Ý Viễn thở dài nặng nề: "Anh cứ tưởng mình đã gặp được cô gái của đời mình chứ."

"Anh xấu hơn Quỷ Vương."

Ninh Thư nói thẳng.Tạ Ý Viễn trợn trắng mắt, thấy Ninh Thư định ra ngoài thì nói: "Em đi đâu đó cho anh theo với."

"Ban đêm âm khí nặng, anh đang rất yếu, đi ra ngoài dễ xảy ra chuyện."

Thật ra Ninh Thư không muốn dẫn theo cậu thiếu gia kêu la oai oái như lợn bị chọc tiết điếc hết cả tai.Ninh Thư đến công ty lấy ngọc Linh Hồn và la bàn hôm trước đặt trận.

Cô cứ tưởng tụ dương trận và phu tiên trận sẽ làm suy nhược Phong Dận nhưng không, hai trận pháp chỉ giúp Tống Hề Hàm biến thành quái vật nửa người nửa quỷ thọ sánh ngang trời.

Cô cất viên ngọc và la bàn, tụ dương trận mất mắt trận phát huy kém hơn, không khí tự dưng hạ nhiệt độ.

Ninh Thư trộn tro cốt lần trước vào mực chu sa và các thứ trừ tà khác để tạo thành màu vẽ.

Cô vẽ bùa bằng chính màu mực này dưới ghế và bàn làm việc của Tống Hề Hàm.

Vẽ xong chỗ Tống Hề Hàm, cô vẽ tiếp cho các nhân viên khác ở nơi khó nhìn thấy.

Nói thật, Ninh Thư không hiểu Tống Hề Hàm đi làm vất vả làm gì.

Phong Dận là quỷ nhưng hắn ta có sức mạnh, muốn tiền phẩy tay là có.

Cô ta không đi làm sẽ không gieo họa cho công ty.

Chắc là kiếp trước nhà họ Tạ làm gì đó Tống Hề Hàm nên kiếp này bị báo ứng.

Vẽ xong bùa trong văn phòng, Ninh Thư vẽ thêm trong phòng vệ sinh, mong rằng công ty của Tạ Vỹ Minh gắng được qua khoảng thời gian này.

Một kiếp chỉ có một lần báo ứng vậy thôi.

Xong tất cả cũng nửa đêm, Ninh Thư thu dọn đồ đạc về nhà họ Tạ tu luyện.

Cô tu luyện chậm hơn Phong Dận nhưng phải cố thì mới có cơ hội tiêu diệt hắn ta.

Đêm rồi biệt thự vẫn bật điện sáng trưng, Ninh Thư vào nhà thì thấy giúp việc đôn đáo nháo nhào.

Tạ Vỹ Minh đi từ trên tầng xuống gấp gáp nói với Ninh Thư: "Cháu ơi, Ý Viễn nó lại bị rồi..."

Ninh Thư nhăn mặt chạy lên trên tầng mở cửa phòng Tạ Ý Viễn.

Anh ta nằm co quắp trên giường, chùm trăn kín đầu, chăn cũng run run.

Ninh Thư lật chăn ra, anh ta nằm cuộn tròn, nhìn thấy Ninh Thư thì gầm gừ ư ử.

Ninh Thư thở phào, trợn mắt chán ngấy.

Cô dán bùa vào đầu anh ta, khí đen bay ra khỏi cơ thể, anh ta co quặp chân tay kêu ư ử rồi trợn mắt hôn mê.

Tạ Vỹ Minh hỏi Ninh Thư: "Nó sao rồi?"

Ninh Thư trả lời: "Sáng chạy đi chơi nên bị súc sinh nhập."

"Con gì nhập?"

Tạ Vỹ Minh hỏi.

"Con chó."

Tạ Vỹ Minh: ...Ninh Thư thở dài mệt mỏi: "Anh ấy còn rất yếu chỉ được ở nhà thôi, cháu có đặt trận pháp ở nhà rồi."

Mệt thật đấy.

Ninh Thư xuống bếp nấu thuốc cho Tạ Ý Viễn rồi bóp mũi dốc thuốc vào miệng anh ta.

Tạ Ý Viễn bật tỉnh vì bị sặc thuốc, nhìn thấy Ninh Thư liền nói: "Anh nhìn thấy gã đi cùng Tống Hề Hàm."

"Hử?!"

Ninh Thư hoài nghi, anh ta không bị chó nhập à?Tạ Ý Viễn ngửa cổ: "Cổ anh có vết bóp đúng không?

Hắn ta bóp cổ anh, uy hiếp anh tránh xa Tống Hề Hàm nếu không sẽ cho anh hồn bay phách tán."

"Làm anh sợ chết khiếp."

Tạ Ý Viễn ra vẻ sợ suýt đái ra quần.

Bấy giờ Ninh Thư mới để ý vết tay mờ ở cổ anh ta, bây giờ thấy mờ nhưng đến sáng mai sẽ tím rõ.

Ninh Thư bốc gạo nếp dí vào vết bóp ở cổ, Tạ Ý Viễn hét bằng cái giọng khàn: "Đau đau..."

Ninh Thư hỏi: "Quỷ Vương đến tìm anh khi nào?"

"Em mới đi được một lúc thì hắn đến.

Anh đang định ngủ thì hắn ta đứng ngay đầu giường bóp cổ anh bằng bàn tay lạnh toát.

Hắn còn dọa nếu anh vẫn tiếp tục tiếp cận người phụ nữ của hắn, hắn sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn."

Tạ Ý Viễn bị khàn cổ.

Anh ta tức muốn khóc: "Bùa của em vô tác dụng, trả anh năm nghìn tệ đây."

Ninh Thư trợn mắt, bùa mà trị được Phong Dận thì hắn ta đã không được gọi là Quỷ Vương nghìn năm.

Ninh Thư thắc mắc: "Tại sao hắn ta chỉ uy hiếpchứ không giết anh?"

Phong Dận thừa khả năng giết Tạ Ý Viễn.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 751: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Anh muốn ngủ cùng em


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hỏi Tạ Ý Viễn: "Tại sao Quỷ Vương không bóp chết anh?

Cho anh sống làm gì, nghe không tin được."

"Cái đồ độc ác."

Tạ Ý Viễn vuốt cổ: "Hắn ta định bóp chết anh, anh sắp chết thì hắn ta lại bỏ đi, hình như có việc đột xuất."

Ninh Thư cau mày: "Đi luôn mà không bóp nốt cho anh chết?"

"Lúc đó anh sắp tắc thở, sắp chết đến nơi.

Hắn ta bỗng sững sờ, biến sắc rồi đi luôn."

Tạ Ý Viễn chìa tay: "Bùa của em là hàng đểu, anh muốn trả hàng."

Ninh Thư sờ cằm suy tư, Phong Dận gặp việc gì mà bỏ qua cả tình địch, bắt buộc phải trở về?Chỉ có Tống Hề Hàm bị làm sao đó mới được hắn quan tâm vậy thôi.Tống Hề Hàm có Quỷ Vương Đan giúp sống thọ nhưng vẫn yếu ớt.

Trẻ con cầm vàng ra chợ lại chẳng bị cướp thì không?Từ giờ Phong Dận còn phải kè kè bên cạnh bảo vệ Tống Hề Hàm dài dài.

Ninh Thư bỗng phì cười, chẳng biết hắn ta bảo vệ sát sao, ngày ngày dọn dẹp bọn quỷ nhãi chán sống được bao lâu nhỉ.

Liệu hắn có biết mệt không?Dựa vào đâu Tống Hề Hàm tin rằng Phong Dận sẽ bảo vệ cô ta mãi mãi?

Vì yêu sao?Trong tình yêu, sống cùng tầng mây mới sánh bước lâu dài.

Đôi bên mạnh ngang nhau mới sẵn sàng săn sóc khi tình yêu bị dòng chảy thời gian xói mòn.

Muốn sánh bước bên ai, trước hết hãy trở thành người như vậy.

Tình yêu đũa lệch thì một ngày nào đó không nát cũng tan.

Thôi, biết đâu được, người ta là mệnh trung chú định mà.

Ninh Thư thấy chính ra mình không hiểu sâu về tình yêu.

Ninh Thư cười nham hiểm, Tạ Ý Viễn không nhịn được hỏi: "Phải làm sao đây, hắn ta không chỉ ở công ty mà còn tìm đến tận nhà."

"Ai bảo anh thích đập chậu cướp hoa."

Ninh Thư tức giận.Tạ Ý Viễn xoa cổ: "Người xuất gia như em không hiểu yêu là gì.

Anh yêu Tống Hề Hàm ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ cái nhìn thứ hai là biết định mệnh."

Làm gì có nhiều yêu từ cái nhìn đầu tiên thế, chỉ có lấp liếm cho việc thấy gái xinh là sáng mắt thôi.

Hào quang của nữ chính đúng là khó hiểu.Ninh Thư liếc xéo, biết thế đã không đuổi ma chó hộ anh ta, cho anh ta chạy ra đường bới rác tìm thức ăn.

Tạ Ý Viễn nói tiếp: "Ờ, anh muốn bàn chuyện này với em.

Em cũng biết mà, hắn sẽ lại đến tìm anh..."

Ninh Thư đứng phắt dậy, cô phải qua nhà Tống Hề Hàm xem xét tình hình, biết đâu đục nước béo cò thì sao.Tống Hề Hàm không biết đánh nhau lại mang trong mình Quỷ Vương Đan, Phong Dận mất Quỷ Vương Đan thực lực suy giảm mà vẫn phải bảo vệ Tống Hề Hàm.

Hai bọn họ đang ở trong tình thế xấu.

Tự nhiên Ninh Thư đứng bật dậy, Tạ Ý Viễn hỏi: "Anh chưa nói xong sao em hăng hái thế?"

"Anh muốn nói gì?"

Ninh Thư kiểm tra lại đồ nghề đuổi quỷ trong túi, không được thiếu cái nào.

Tạ Ý Viễn nói: "Em yên tâm, anh chỉ xem em là trẻ con, anh không có ý đồ xấu với em đâu, thật đó."

"...

Tóm lại là anh muốn nói gì?"

Ninh Thư đứng im nhìn anh ta.

Tạ Ý Viễn bày tỏ nỗi lòng: "Em muốn ngủ với em."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư không nói không rằng tặng ngay cho anh ta một phát tát: "Nói chuyện cho nó hẳn hoi, đừng có mà giở cái thói dê xồm."

Tạ Ý Viễn ôm mặt sững sờ: "Sao lại tát anh?

Ý anh là anh muốn ngủ chung phòng với em, anh sợ Quỷ Vương gì kia lại đến."

Ninh Thư đi ra ngoài, mặc kệ anh ta.

Đích đến của cô là nhà Tống Hề Hàm.

Công ty có thông tin địa chỉ của nhân viên.

Tống Hề Hàm sống trong nhà trọ nhỏ, nhỏ nhưng ấm cúng.

Tường nhà phủ kín dây thường xuân nhưng căn nhà đang chìm trong màu đen kịt, gió rét gào thét bên ngoài, đứng đây ngỡ như lạc vào bãi tha ma tập trung nghìn con quỷ.

Ninh Thư trốn gần đó, bôi nước mắt trâu, dán bùa lên người để tra xét tình hình.

Ác quỷ liên tục bay vào trong nhà thông qua đường cửa sổ, tuy nhiên tất cả chỉ có vào không có ra.

Quỷ gì cũng có, có nam quỷ có nữ quỷ có cả ma trẻ con.

Lần đầu tiên Ninh Thư thấy nhiều ma quỷ vậy.

Đủ các âm thanh kỳ lạ hòa trộn, có tiếng hát ngân dài, có tiếng khóc trẻ con, có tiếng gõ mõ cộc cộc, khiến từ trường căn nhà chạy loạn xạ.

Nhiều ma quỷ tập trung thế này đều vì Quỷ Vương Đan.

Bọn quỷ nhãi không dám lỗ mãng khi Quỷ Vương Đan ở trong người Phong Dận.

Nay mồi ngon ở trong cơ thể con người, bọn nó không cướp có mà ngu.

Ninh Thư thấy mà hoảng, bọn quỷ không khác gì nhân viên giao đồ ăn, không nên khinh thường hào quang nhân vật chính.

Cô nhăn mày, phải làm sao mới xử lý được Phong Dận đây?

Cô mà mạnh, cô đã xông lên tiêu diệt Phong Dận không cần suy nghĩ.

Chắc là cũng biết sự lợi hại của Phong Dận nên nhiều con quỷ chọn cách canh trừng bên ngoài nhà trọ, không dám bay vào.

Cũng vì thế quanh nhà tối đen như mực, ngùn ngụt quỷ khí, đèn đường kêu lách tách lúc bật lúc tắt, thỉnh thoảng có tiếng thì thào, âm thanh lạ.

Ai đi ngang qua đây sẽ bị ốm nặng vì quá nhiều âm khí.

Phong Dận bay lơ lửng, hắn ta nhíu mày nhìn Tống Hề Hàm đang nằm trên giường sau ô cửa sổ.Tống Hề Hàm bị thương nặng nằm yên bất động, hắn chỉ rời đi một lúc, lũ quỷ này đã nhập vào người Tống Hề Hàm để cướp Quỷ Vương Đan.Mắt Phong Dận đỏ lừ, bốc sát khí ngùn ngùt nhìn lũ quỷ xung quanh, nói lạnh lùng: "Đến từ đâu biến về đó.

Còn dám làm phiền cô gái của bản vương, rồi chúng bay sẽ bị Cửu Âm Cương Hoả thiêu rụi đến khi mai một linh hồn."

Bọn quỷ trốn quanh nhà hoảng hốt, một số lượng quỷ yếu kém nhỏ bay đi ngay nhưng vẫn còn rất nhiều con nán lại trú ngụ.Rõ ràng không bỏ được Quỷ Vương Đan.Phong Dận lơ lửng trên cao hừ lạnh, mái tóc hắn tung bay, tà áo đỏ phần phật, hắn nhấc tay lên từ từ, ngọn lửa xanh thẫm bốc cháy trong lòng bàn tay.Ngọn lửa bùng cháy hạ mạnh nhiệt độ xung quanh, Ninh Thư ngỡ linh hồn cô sắp bị đông cứng.Nghe nói đây là lửa trừng phạt linh hồn không nghe lời dưới âm ty.

Linh hồn bị thiêu bởi Cửu Âm Cương Hoả sẽ lạnh cóng, đông cứng, vỡ vụn rồi tan chảy.

Một vòng tuần hoàn cho đến khi linh hồn mai một.Linh hồn càng mạnh càng đau đớn vì linh hồn mạnhkhó bị mai một nên phải chịu đựng đau khổ vô hạn.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 752: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Ngọc Linh Hồn xuất trận


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phong Dận dùng Cửu Âm Cương Hoả trấn áp lũ quỷ xung quanh, một số con không chịu nổi uy lực của Cửu Âm Cương Hoả tan biến trong phút chốc.Ninh Thư: ...Mẹ kiếp, đây là thế giới hiện đại đó, chơi cả mặt hàng này là phạm quy nhé.Nhìn thấy ngọn lửa tưởng đâu đang ở thế giới tu chân chứ.Ninh Thư là người sống cũng cảm thấy linh hồn khó chịu, huống hồ ma quỷ xung quanh đã chạy biến.Phong Dận lơ lửng giữa trời như một vị thần, lửa Cửu Âm Cương Hoả lập loè lay động, ánh sáng xanh chiếu vào nhuốm xanh mặt hắn.Có người ngu thì cũng có quỷ đần, có con không sợ trời không sợ đất vẫn trốn quanh nhà.Phong Dận cười khẩy, bắn lửa Cửu Âm Cương Hoả vào con quỷ ngu xuẩn.Cửu Âm Cương Hoả chạm vào linh hồn lập tức bốc cháy hừng hực.

Con quỷ bị thiêu kêu gào đau đớn, lăn lộn chỉ để dập lửa.Mặc dù gọi là lửa nhưng lạnh thấu linh hồn.

Lát sau, con quỷ biến mất hoàn toàn, sức mạnh linh hồn bị Cửu Âm Cương Hoả hút trọn.Ninh Thư: ...Đậu má, hình như mình lạc vào phim trường.Cô biết Phong Dận mạnh nhưng hôm nay mới được biết hắn mạnh hơn cô tưởng.Có ví dụ thực tế, lũ quỷ khác sợ vỡ mật, chạy nhanh như cắt.Quỷ đi hết mây đen cũng kéo đi, nhường chỗ cho vầng trăng sáng.Ninh Thư cũng định đi về.Cô đến để đục nước béo cò, không ngờ phần thắng nghiêng hẳn về một bên.Trước mắt không một ai, không một con quỷ nào thắng được Phong Dận.Ninh Thư chỉ có một suy nghĩ, mẹ kiếp.Phong Dận nhìn về chỗ Ninh Thư trốn, nói lạnh lùng: "Định xem đến khi nào, kẻ nào trốn ở kia mau ra đây."

"Người sống cũng dám đến chỗ này."

Ninh Thư đảo mắt nghĩ ngợi, cô không đi ra.

Cửu Âm Cương Hoả trong tay Phong Dận yếu dần, cô chợt thông suốt.Cửu Âm Cương Hoả tổn thương nghiêm trọng linh hồn, vậy Phong Dận điều khiển nó cũng bị sụt giảm thực lực.Thấy Ninh Thư không định đi ra, Phong Dận bay về phía Ninh Thư.Ninh Thư lấy ngọc Linh Hồn, ngọc Linh Hồn cũng là thứ hấp thụ sức mạnh linh hồn, Phong Dận chỉ là một con quỷ, đâu phải con người.Xem xem ngọc Linh Hồn có làm gì được Phong Dận không.Phong Dận càng đến gần sát khí bủa vây càng làm Ninh Thư lạnh run người.Ninh Thư quăng ngọc Linh Hồn vào Phong Dận.Phong Dận dừng lại nhíu mày hoài nghi.Tuy không biết đó là gì nhưng hắn vẫn cảnh giác ngọc Linh Hồn.

Hắn nghiêng người né viên ngọc, chẳng ngờ viên ngọc bay thẳng vào trong Cửu Âm Cương Hoả.Cửu Âm Cương Hoả bốc cháy phừng phừng để thiêu ngọc Linh Hồn.

Ngọc Linh Hồn lắc lư nhẹ, nó đang đánh nhau với Cửu Âm Cương Hoả.Hai linh vật ngập tràn sức mạnh linh hồn giằng co, bên nào cũng muốn cắn nuốt bên kia.Phong Dận nhăn mặt, vẻ mặt hắn trông hơi ghê rợn dưới ánh trăng vàng mờ, bởi vì Cửu Âm Cương Hoả đang bòn rút sức mạnh linh hồn của hắn để cắn nuốt viên ngọc kia.Lửa Cửu Âm cháy hừng hực, ngọc Linh Hồn lắc lư, không biết đôi bên giằng co đến khi nào.Ninh Thư không rời mắt khỏi ngọc Linh Hồn và Phong Dận.

Linh hồn Phong Dận mờ hơn nãy, cô đoán Cửu Âm Cương Hoả đang hút sức mạnh của hắn, chứ không tại sao tự nhiên nó lại cháy hừng hực.Tim Ninh Thư đập thình thịch, có lẽ đây là cơ hội làm yếu bớt hắn ta.Cô mò mẫm túi bao bố, lôi ra một xấp bùa vẽ bằng tro cốt Phong Dận.Ngón tay kẹp lá bùa, Ninh Thư niệm thần chú phi lá bùa bay về phía Phong Dận.Phong Dận bực mình với lá bùa bay đến.

Tống Hề Hàm đang đợi hắn trong nhà, hắn chỉ muốn kết thúc sớm chuyện này.Hắn chỉ muốn giết con chuột nhắt, không ngờ lại vướng chân thêm.Phong Dận hất tay áo đốt cháy lá bùa bay đến nhưng lá bùa vẫn dính vào người hắn.Bùa dính vào linh hồn, khí đen bốc ra cuồn cuộn.

Âm khí và sát khí bay đi, linh hồn Phong Dận mờ hơn một chút.Phong Dận chau gắt lông mày, tại sao bùa của đạo sĩ lại có tác dụng với hắn.Sức mạnh từ lá bùa làm hắn khó chịu, hắn từng đụng độ sức mạnh này.Tình hình Phong Dận không khả quan, hắn vừa bị bùa áp chế sức mạnh, vừa bị Cửu Âm Cương Hoả bòn rút sức mạnh để cắn nuốt ngọc Linh Hồn.Thấy bùa có tác dụng, Ninh Thư cầm cả xấp niệm chú, phi tất cả vào Phong Dận.Khuôn mặt Phong Dận không còn vẻ điển trai thường thấy, thay vào đó là nhớp nháp máu me, đôi mắt trợn trừng long sòng sọc căm thù dữ tợn.Đây là khuôn mặt trước khi chết của Phong Dận, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng bị máu che phủ.Kiếp trước Phong Dận nổi điên giết vô số người rồi tuẫn tình.Phong Dận lộ khuôn mặt trước khi chết chứng tỏ hắn đang yếu.Sự thật này cổ vũ Ninh Thư.Phong Dận nhìn Ninh Thư, sát khí và lệ khí cuồn cuộn trong đôi mắt lạnh lùng làm Ninh Thư ớn lạnh sống lưng.Cửu Âm Cương Hoả vẫn đang bòn rút sức mạnh của hắn để cắn nuốt ngọc Linh Hồn.Kết quả của cuộc chiến kia là Phong Dận không chịu nổi.Không biết Ninh Thư có thấy đúng không, cô nhìn thấy ngọc Linh Hồn nhỏ hơn tức nó yếu hơn.Ninh Thư nghĩ ngợi, cô tạo tụ dương trận.Âm khí tản đi khá nhiều sau khi có tụ dương trận, ánh trăng cũng sáng rõ.Phong Dận duỗi cánh tay dài vô hạn để bóp cổ Ninh Thư.

Ninh Thư cầm kiếm gỗ đào được ngâm mực chu sa đâm vào tay hắn.Bàn tay Phong Dận túa khói đen dày đặc, Phong Dận vẫn mặc kệ, đánh một chưởng vào ngực Ninh Thư.Ninh Thư bay ra xa đập người vào cột đèn, nôn ra búng máu đen.Bàn tay của Phong Dận lại hướng về mình, Ninh Thư đỡ bằng la bàn của tổ sư gia.Tay hắn chạm vào la bàn, la bàn loé ánh sáng vàng chống đỡ bàn tay to đè xuống.Ninh Thư đưa một chút linh khí vào trong la bàn.

La bàn phát ra tiếng gầm, một con gì đó không biết là rồng hay rắn lao ra ngoài đập mạnh vào tay Phong Dận.

Hai bên xô xát tạo ra tiếng va chạm mạnh, ù tai Ninh Thư.Sức mạnh của cú va chạm làm con rồng vàng bay ra từ la bàn biến thành bụi sáng lấp lánh rồi biến mất.Con rồng đã đỡ một đòn hộ Ninh Thư.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 753: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Âm khí nhập thể


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tất nhiên rồng vàng đã thua trận, nhưng Phong Dận cũng không khá hơn là bao, linh hồn hắn lại mờ thêm.Hệ quả là Cửu Âm Cương Hoả đang ở thế yếu.Cửu Âm Cương Hoả ra sức hấp thụ sức mạnh của Phong Dận để phản kháng, chuyện này chẳng khác nào xát muối lên vết thương của Phong Dận.Ninh Thư lồm cồm bò dậy xoa ngực đau nhói, cô bị âm khí nhập thể, âm khí đang chạy loạn trong người cô.Ninh Thư dán bùa lên người, bùa và âm khí đối chọi nhau chỉ khiến Ninh Thư đau hơn.Cô rên khẽ rồi hộc máu.Đau nhưng Ninh Thư vẫn nắm chặt la bàn đề phòng Phong Dận.Phong Dận cũng đề phòng la bàn của Ninh Thư, không tấn công thêm.

Hắn tin la bàn chống đỡ được lần nữa.Huống hồ hắn đang gặp rắc rối với Cửu Âm Cương Hoả và viên ngọc.

Hắn muốn tách chúng ra nhưng luôn thất bại.Phong Dận nhăn mặt mất kiên nhẫn, máu nhỏ tí tách xuống đất.Bên ngoài giằng co trong im lặng, trong nhà vọng ra tiếng rên "Ưm..." khe khẽ.Đó là giọng của Tống Hề Hàm, Phong Dận nhìn vào trong phòng, Tống Hề Hàm đang lăn lộn khó chịu trên giường.Tống Hề Hàm bị vạn quỷ nhập thể hòng cướp Quỷ Vương Đan, cô ta vốn ở trong tình thế nguy hiểm lại bị Ninh Thư đặt tụ dương trận quanh nhà, một vết thương nhỏ cũng cực kỳ nguy hiểm với cô ta.Thân xác Tống Hề Hàm chính là mồi gọi quỷ, có con muốn cướp Quỷ Vương Đan, có con muốn chiếm xác Tống Hề Hàm.Nhưng đa số quỷ chỉ muốn cướp Quỷ Vương Đan thôi, bởi vì nửa người nửa quỷ không có sức mạnh, chiếm xác xong vẫn sẽ bị quỷ khác tiêu diệt.Tống Hề Hàm đau đớn, Phong Dận lòng nóng như lửa đốt, nhưng nếu hắn lại gần, Cửu Âm Cương Hoả trong tay hắn sẽ làm Tống Hề Hàm bị thương.Phong Dận nhíu đôi lông mày, máu cứ rớt tong tỏng khiến quanh hắn như núi xác chết tươi còn gay mùi tanh máu.Phong Dận hít sâu, ngoảnh mặt lại, đôi mắt đỏ lừ lạnh tanh nhìn Ninh Thư như nhìn xác chết.Ninh Thư rùng mình nhẹ, cô biết mình đã bị Phong Dận thêm cô vào danh sách phải giết.Phong Dận biến tay thành kiếm tự chém cổ tay bên kia, cổ tay hoá thành sức mạnh linh hồn bị Cửu Âm Cương Hoả hút sạch.Hắn ta mọc tay mới, nhìn ngọn lửa Cửu Âm Cương Hoả màu xanh lam đang yếu dần lần cuối rồi dứt khoát bay vào trong nhà.Ninh Thư lấy làm ngạc nhiên, Phong Dận bỏ Cửu Âm Cương Hoả sao?Cửu Âm Cương Hoả không còn nguồn cấp sức mạnh lập tức rơi vào thế yếu, ngọc Linh Hồn lắc lư điên cuồng.Ngọn lửa xanh nhỏ dần trái ngược hoàn toàn với viên ngọc đen, cuối cùng Cửu Âm Cương Hoả bị ngọc Linh Hồn nuốt trọn.Ninh Thư cầm ngọc Linh Hồn, hình như viên ngọc nặng và lạnh hơn.Cầm được ngọc Linh Hồn, Ninh Thư chạy về ngay lập tức mặc cho chạy làm cô đau tức ngực.Đã dán bùa vào người nhưng người cô run cầm cập như đang trong kho lạnh.

Về đến biệt thự mà môi thâm đen, mặt tái trắng.Bố con nhà họ Tạ vẫn đợi Ninh Thư, thấy Ninh Thư như vậy vội hỏi: "Cháu làm sao thế?"

Ninh Thư uống liền tù tì mấy bát thuốc trừ tà lại dán thêm bùa, khí đen mới bay ra khỏi người cô.Ninh Thư nói với Tạ Vỹ Minh: "Bác cho nhân viên nghỉ làm một thời gian đi."

Phong Dận lỗ nặng sẽ quay lại trả thù.Tạ Vỹ Minh hỏi: "Sao vậy cháu?"

Ninh Thư thều thào: "Cháu không tiêu diệt được hắn, hắn sẽ quay lại trả thù."

Tạ Vỹ Minh gật đầu: "Ừ."

Rồi lại thở dài: "Có vận hành công ty cũng không kiếm ra tiền."

Ninh Thư nhếch môi: "Chết đến nơi rồi lo gì kiếm tiền nữa bác, chắc chắn Quỷ Vương sẽ đến tìm, chúng ta phải đề phòng mọi lúc mọi nơi."

Nói xong Ninh Thư đi về phòng, khoanh chân tu luyện trên giường, dẫn dắt kình khí chữa trị vết thương mà âm khí tạo ra.

Nhất là chấn thương bởi một chưởng vào ngực của Phong Dận.Ninh Thư đang tu luyện cau có mặt mày, âm khí nhập thể tạo ra ảo ảnh bay loạn trước mặt, ảo thanh quấy nhiễu tai cô.Cô đã sống ở rất nhiều thế giới, hình ảnh các thế giới đó liên tục đan xen vụt qua trước mắt làm cô hoang mang, rối loạn.Ninh Thư không thể nào tĩnh tâm, các cảm xúc tiêu cực bùng nổ, cô chợt hoài nghi tại sao mình phải sống hết thế giới này đến thế giới khác, tại sao không có thế giới nào cho cô dừng chân mãi mãi.Ngày qua tháng lại cô sống trong thân xác người khác, sống cuộc sống của người khác mà còn không biết phải sống như vậy đến bao giờ.Cô đơn, lẻ loi, lạc lõng, tại sao cô phải chịu đựng một mình?Người Ninh Thư bốc khói đen ngùn ngụt, khói đen lượn lờ nơi ấn đường, mắt vằn tia máu đỏ.Âm khí đang gặm nhấm lý trí của Ninh Thư, Ninh Thư đứng dậy đi ra ban công, nhìn xuống dưới sân, cô bỗng có suy nghĩ: Nhảy xuống.- Khổ vậy vì gì?- Vì sống.- Sống nhiều thế giới lắm rồi, sống vậy là đủ rồi.- Một linh hồn cô đơn hàng tỷ năm đâu có hạnh phúc, sống mệt mỏi như vậy nhưng đâu có ai nhớ đến cô.- Sống mà không có ý nghĩa thì sống làm gì.Có những giọng nói thôi miên Ninh Thư, khuyên Ninh Thư nhảy xuống đi, nhảy xuống đi.Ninh Thư nhắm mắt bước về phía trước."

Cô lại bị ngu à Ninh Thư?"

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư rút chân về, buồn bã: "Tự nhiên tôi thấy mệt quá, âm khí gợi mở mệt mỏi giấu sâu trong tôi."

Ninh Thư không ngu, cô vẫn rất tỉnh táo.2333 im lặng một lúc: "Cô muốn dừng lại thì tôi xoá sổ cô, hủy bỏ khế ước của chúng ta."

Ninh Thư thở dài, ngồi khoanh chân dưới đất mặc niệm Chú Thanh Tâm, xua tan cảm xúc tiêu cực trỗi dậy.Ninh Thư dán thêm hai lá bùa vào người rồi lại xuống dưới nhà uống hai bát thuốc.

Cô về phòng nằm lên giường đọc thầm Chú Thanh Tâm và đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.Sáng hôm sau tâm trạng Ninh Thư đã khá hơn.

Âm khí đã bị bùa và thuốc trừ tà đánh bay, chẳng qua cô vẫn đau ngực, ho là đau, đi nhanh cũng đau.Vết thương này đành nhờ kình khí chữa trị dầnthôi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 754: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Tụ linh trận tập trung linh khí


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đang điều động kình khí trong đan điền đến tim thì phải ra mở cửa phòng cho Tạ Ý Viễn.Tạ Ý Viễn quan sát sắc mặt Ninh Thư rồi hỏi: "Em đỡ chưa?"

Ninh Thư trả lời: "Em đỡ nhiều rồi."

Tạ Ý Viễn thở dài: "Anh rất khó chịu khi phải nhờ trẻ con bảo vệ, đạo quán nhà em có nhận học trò nữa không?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư không ủng hộ: "Muốn trở thành người tu luyện, tiết lộ thiên cơ như nhà em sẽ bị trời phạt phải cô đơn đến già.

Anh vừa không thích hợp mà cũng đã quá tuổi theo học, có học cũng không thành."

Tạ Ý Viễn lườm đểu: "Đi xuống ăn cơm."

Ninh Thư ăn sáng khá nhiều vì có ăn khoẻ mới có sức tu luyện bí kíp hấp thụ linh khí.Ninh Thư ăn hết bát này đến bát khác, Tạ Ý Viễn nhìn mà hoảng, nuốt ực nước miếng hỏi: "Thức ăn vào miệng em đi đâu hết vậy?"

Ninh Thư kệ anh ta, chuyên tâm ăn cơm.

Ăn cơm xong cô treo gương bát quái ngoài cửa, tạo Hộ Sơn Đại Trận quanh nhà.Không có thần khí đặt mắt trận, cô đành dùng la bàn.Cô ngắm nghía la bàn, kim chỉ nam màu đen không biết làm từ vật liệu gì, nhưng trông nó rất bình thường, chẳng có gì nổi bật.Hôm qua không có nó đỡ hộ cô một đòn, chắc giờ này cô đang đắp chiếu.Đào Cầm trong cốt truyện cũng tránh được một kiếp nhờ la bàn, vậy ra la bàn ẩn chưa bí mật nào đó.Ninh Thư thấy la bàn rất bí ẩn.Ninh Thư đặt la bàn lên mắt trận ở trên kệ gỗ cổ.Có mấy thứ này, Phong Dận cần tốn một chút sức mới vào được nhà họ Tạ, không còn vào dễ như cái chợ nữa.Ninh Thư muốn thử tạo tụ linh trận, tập trung linh khí lại đây.Tụ linh trận rất phức tạp, tập trung linh khí một chỗ đồng nghĩa với cướp linh khí của đất trời.Ninh Thư học Thanh Việt rất lâu mà chỉ thành công được một hai lần.Cô loay hoay sửa tới sửa lui, đặt ngọc Linh Hồn vào mắt trận rồi bấm pháp quyết.

Trận pháp lúc loé lúc tắt và vỡ tan.Ninh Thư bày lại, bấm pháp quyết lại, làm mãi làm mãi cuối cùng trận pháp mới ổn định, linh khí bị hút chầm chậm vào trong nhà.Cô hít sâu, cảm giác sảng khoái, tươi mát cả linh hồn.

Ninh Thư ngồi ngay xuống tu luyện, để linh khí xuyên qua lỗ chân lông đi vào đan điền.Kình khí đang to dần, Ninh Thư chỉ mới vui sướng được một chút thì tụ linh trận lại vỡ.Ninh Thư: Đậu má...Ninh Thư hít lấy hít để, hấp thụ hết linh khí vẫn chưa biến mất.Cứ tưởng Phong Dận sẽ trả thù, thế mà mấy ngày rồi vẫn sóng yên biển lặng.Ninh Thư sờ cằm suy tư, phải chăng vì hắn ta không thể rời khỏi Tống Hề Hàm nên chưa tính sổ với cô?Không đến thì càng tốt, đợi vết thương cô lành thì hãy đến.Ninh Thư đã nghĩ sẽ được sống yên một khoảng thời gian, vậy nhưng lại hay tin chị sếp mà đích thân Phong Dận trừng trị nhảy lầu tự tử.Tin tức đã lên ti vi, công ty của Tạ Vỹ Minh phải hứng chịu áp lực của dư luận.Chị sếp cũng là người có chức cao trong công ty, ắt phải có nguyên nhân khó nói mới chọn tự tử.Bố con nhà họ Tạ xem thời sự tức không làm gì được.Người thân của chị ta lên sóng truyền hình yêu cầu công ty của Tạ Vỹ Minh đưa ra lời giải thích, nếu không sẽ làm to chuyện.Tạ Vỹ Minh lo bạc cả đầu, ông ta nói với Ninh Thư: "Chắc chắn do con quỷ kia làm."

Ninh Thư: ...Sự thật rành rành nhưng cần có người tin cơ bác.Ninh Thư khá bất ngờ khi Phong Dận giết chị sếp kia trước chứ không trả thù cô.Hắn ta đánh tiếng trước bằng chị sếp?Phong Dận bị điên à.Giết người như giết gà vậy.Chắc hắn ta điên tiết vì nhà họ Tạ thuê đạo sĩ trừ tà khiến Tống Hề Hàm bị thương nặng, làm hắn ta sụt giảm thực lực thiệt hại nặng nề.Tạ Vỹ Minh nổi giận: "Thế này thì công ty còn làm ăn gì nữa, đến chịu thôi."

Nhà họ Tạ cũng là phận nằm không cũng trúng đạn, không chịu nổi cô nhân viên Tống Hề Hàm.Ninh Thư nhăn mặt, khoác túi bao bố định qua nhà chị sếp xem tình hình.Tạ Ý Viễn nói: "Chuyện nhà anh mà, để anh đi cùng với em."

Ninh Thư chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.Chị sếp nhảy xuống từ tầng mười mấy của toà chung cư cao cấp, không còn hy vọng sống sót.Vết máu dưới sân đã chuyển sang màu đen, máu văng cũng khá xa.

Cảnh sát dán băng dính trắng xác định vị trí thi thể và chăng dây cấm vào.Tạ Ý Viễn nhìn vết máu không cầm được lòng vuốt mặt tiếc thương.Ninh Thư bôi nước mắt trâu vào mí mắt thì thấy hồn chị sếp vẫn vất vưởng gần đó.

Người chị ta bốc khói đen dày đặc, nhiều đến đáng sợ.Dày đặc âm khí và sát khí như thế thì không được vào luân hồi, sẽ chỉ vất vưởng quanh nơi chết đến khi linh hồn mai một.Ninh Thư đốt ba nén hương, chị sếp ngửi thấy mùi hương dừng bay linh tinh, cầu xin Ninh Thư thông qua ánh mắt.Ninh Thư nói: "Em sẽ siêu độ cho chị, chị hãy quên kiếp này đi."

Ninh Thư thả trôi tâm trí, bấm ngón tay lẩm bẩm "Tịnh Thiên Địa Thần Chú"."

Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên.

Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên.

Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên.

Càn la đáp na, động cương thái huyền.

Trảm yêu phược tà, độ quỷ vạn thiên...

đạo khí thường tồn.

Cấp cấp như luật lệnh."

Âm khí và sát khí bay dần theo tiếng lẩm bẩm của Ninh Thư, cùng với đó hố đen cũng xuất hiện sau lưng chị ta.Chị sếp bay về phía hố đen, hố đen cũng thu hẹp dần.Bay đã đến miệng hố thì đột nhiên âm khí, sát khí trong người chị ta túa ra ngùn ngụt, tạo thành cái xích trói chị ta, kéo chị ra ra xa hố đen.Chị sếp hoảng hốt gọi Ninh Thư: "Cứu chị với."

Ninh Thư sững sờ, phi bùa vào cái xích.Lá bùa không cắt được sợi xích tạo ra từ khói đen.Ninh Thư trực tiếp dán bùa vẽ từ tro cốt của Phong Dận vào kiếm gỗ đào, lúc này mới chém đứt xích.Hố đen nhỏ dần, hố đen mà biến mất chị sếp cũng mất cơ hội luân hồi.Bởi vì không phải lần nào cũng siêu độ thành công.Chị sếp được giải phóng lao nhanh vào hố đen, may sao vào được bên trong trước khi hố đen khép lại.Ninh Thư nhẹ nhõm cả người."

Nhỏ đạo sĩ xen vào chuyện của người khác, ta cảnh cáo các ngươi, ngươi và họ Tạ đừng mong yên thân."

Đột nhiên giọng Phong Dận vang giữa không trung.Tạ Ý Viễn bịt tai đau đớn, Ninh Thư vội dán bùa vào người anh ta.Tạ Ý Viễn mặt mũi tái nhợt, hối hận không thôi:"Biết thế anh đã không tán tỉnh Tống Hề Hàm.

Lúc đó anh không biết tán cô ta sẽnên cơ sự này."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 755: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Một người chết chỉ là khởi đầu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Biết thế?

Biết trước nhà nước đã giàu.Tạ Ý Viễn rất hối hận, anh ta đã làm ảnh hưởng công ty, giờ đây nhân viên công ty cũng mất mạng.Tạ Ý Viễn đáng thương chứ, gặp người mình thích muốn theo đuổi là chuyện bình thường.

Có ai ngờ có một Quỷ Vương bám theo Tống Hề Hàm đâu.Tạ Ý Viễn buồn phiền, nghiêm túc hỏi Ninh Thư: "Không có cách nào tiêu diệt hắn ta, cho hắn ta hồn phi phách tán à?"

Anh ta bị kích phát cơn tức giận.

Có kẻ muốn bóp chết mình, không đời nào mình nằm yên ngửa cổ chịu chết.Bây giờ chỉ mới là khởi đầu.Ninh Thư nhếch môi: "Con người luôn có điểm yếu, chết rồi cũng không ngoại lệ, chúng ta cứ bình tĩnh tính kế thôi."

"Không bình tĩnh được, anh sợ hắn sẽ giết các nhân viên công ty."

Có khả năng.Cái chết của chị sếp đã hướng mũi sào chịu trận vào nhà họ Tạ, họ Tạ không gồng mình chống nổi nếu có thêm nhân viên gặp chuyện không may.Những cái chết liên tiếp sẽ đẩy họ Tạ đến đường cùng.Tạ Ý Viễn không sợ Quỷ Vương tìm mình, anh ta chỉ sợ Quỷ Vương hại người vô tội.Ninh Thư thấy không được khoẻ, siêu độ cho chị sếp xong cô mệt hơn, cô nói với Tạ Ý Viễn: "Về nhà đã."

Tạ Ý Viễn lái xe, Ninh Thư ngồi ghế bên, đường thẳng băng tự nhiên Tạ Ý Viễn phanh gấp.Lốp xe ma sát mặt đường tạo tiếng kít chói tai.

Ninh Thư theo đà quán tính đổ người về phía trước, tim cô nhói đau, sợ tái mặt.Ninh Thư cáu: "Tự nhiên phanh làm gì?"

Tạ Ý Viễn trả lời: "Anh nhìn thấy có người đứng giữa đường nên đạp phanh."

Ninh Thư trợn mắt cạn lời.Người yếu vía dễ gặp ma giữa ban ngày.Ninh Thư dán bùa vào người anh ta: "Thẳng cái lưng lên, sợ cái quái gì.

Người chính trực không sợ ma quỷ."

Về đến nhà, vừa vào nhà Ninh Thư liền trông thấy ông già búi tóc cao, mặc áo bào, tay cầm băng rôn in hình bát quái âm dương, dưới hình ghi "Chỉ lối quân tử lạc đường, giải thoát tư tưởng trói buộc".Trông rất ra dáng đạo sĩ dày dặn kinh nghiệm.Ông già đang nói chuyện với Tạ Vỹ Minh, lúc lúc lại vuốt râu.Ninh Thư bất ngờ quá, cô qua hỏi: "Sao thầy lại đến đây?"

Chẳng phải ông già đang ở cách đây cả nghìn cây số sao, sao lại có mặt.Ông già quay sang ngắm nghía Ninh Thư, thấy mặt Ninh Thư hơi tái thì hỏi: "Bị thương à?"

Ông già bắt mạch cho Ninh Thư, nhìn cô nói: "Sao lại nhếch nhác thế này?"

Ninh Thư hỏi: "Sao thầy lại đến, các em thì sao, thầy bỏ chúng nó ở nhà lỡ bị làm sao thì thế nào?"

Thôi thôi điếc tai quá, bọn nhỏ đi ở nhờ nhà dân hết rồi."

Ông già nói: "Gần đây ta hay bị hoảng hồn, có cảm giác con gặp nạn nên đến thăm."

Ninh Thư nhẹ người."

Thế còn con thì sao, ta chẳng bảo con không được đối đầu trực tiếp với cái thứ ghê gớm đó à?"

Ông già nổi giận, đưa Ninh Thư viên thuốc: "Ăn đi."

Ninh Thư chần chừ, hơi không dám ăn viên thuốc như cào ghét nặn thành.

Cô nhớ đến la bàn bèn kể ông già nghe chuyện có con rồng bay ra từ bên trong.Ông già sờ cằm: "La bàn là pháp khí của tổ sư gia hấp thụ long khí ở long mạch, có rồng bay ra cũng dễ hiểu."

"Con gọi được rồng ra cũng là phúc của Mao Sơn ta."

Ông già vuốt râu: "

Sau này sẽ truyền chức trưởng môn cho con."

Ninh Thư: →_→Làm trưởng môn có được gì đâu ngoài việc đôn đáo lo toan miếng ăn cho một đại gia đình.Đạo sĩ còn bị người ta quy chụp chuyên nói dối, làm đạo sĩ còn không được giả nai nữa."

Đạo trưởng đến đây tôi yên tâm nhiều."

Tạ Vỹ Minh lên tiếng: "Tình hình rất là nguy nan, nhân viên công ty tôi có chuyện rồi."

Ông già nói: "Chuyện này..."

"Đạo trưởng cứ yên tâm, xong việc tôi sẽ quyên góp nhiều tiền cho đạo quán, xây đạo quán mới."

Tạ Vỹ Minh chỉ muốn xử lý xong mau mau.

Nhà nước sẽ bắt tay vào điều tra nếu có thêm nhân viên xảy ra chuyện, lúc đó danh tiếng công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng.Công ty sẽ đứng bên bờ phá sản.Ông già nói: "Ông yên tâm, ta sẽ đến làm phép ở từng nhà."

"Vậy nhờ cả vào đạo trưởng."

Tạ Vỹ Minh thở phào.Tạ Vỹ Minh sai giúp việc dọn phòng cho đạo trưởng ở.Giờ ăn cơm, gần như là thầy trò Ninh Thư ăn hết cả mâm làm Tạ Ý Viễn được phen trợn mắt ngạc nhiên.Đạo quán nghèo cỡ nào mà ai cũng như ma đói.Ăn cơm xong ông già vào việc ngay và luôn, di chuyển đến làm phép từng nhà nhân viên.Tạ Vỹ Minh đi cùng ông già, trước khi đi ông già dặn Ninh Thư: "Nghỉ ngơi đi cho chóng khỏi."

Ninh Thư gật đầu: "Quỷ Vương lợi hại lắm, thầy cẩn thận nhé."

"Biết rồi."

Tạ Ý Viễn và Ninh Thư ở nhà, Tạ Ý Viễn trò chuyện với Ninh Thư: "Thầy của cô rất... sâu sắc."

Ninh Thư lườm anh ta, đi về phòng tu luyện.Tạ Ý Viễn thấy Ninh Thư đi liền bám theo."

Anh làm gì đấy?"

Ninh Thư hỏi.Tạ Ý Viễn sờ mũi: "Anh thấy chúng ta nên ở gần nhau, tách ra sẽ bị Quỷ Vương giết từng người một."

"...

Anh nghĩ hắn ta chỉ giết được từng người một?

Cả hai có đứng cạnh cũng bay đầu bằng một ngón tay nhé."

Ninh Thư không buồn tiếp chuyện: "Em về phòng, anh đi theo làm gì?"

"À ờ thì, anh về phòng cùng em."

Tạ Ý Viễn lách vào phòng Ninh Thư mà chưa có sự cho phép của nt.Ninh Thư: →_→Cái thể loại gì vậy, gì mà sợ đến mức này.Ninh Thư kệ anh ta, cô tạo tụ linh trận, phải có nhiều linh khí mới chữa được trái tim bị thương.Nhìn Ninh Thư bấm pháp quyết lặp đi lặp lại, Tạ Ý Viễn thấy cái con bé này dốt quá.Đến khi tạo tụ linh trận thành công, Ninh Thư khoanh chân dưới đất tu luyện.Tạ Ý Viễn chẳng biết ngại, nằm kềnh ra giường ngủ.

Thời gian qua không bị ma nhập thì cũng bị quỷ uy hiếp, lâu rồi anh ta không được ngủ ngon.Anh ta mệt không thiết sống.Ninh Thư điều động kình khí chữa trái tim.Căn phòng yên lặng nhưng Ninh Thư lại hơi lo lắng.

Phong Dận bận chăm sóc Tống Hề Hàm bị thương, không có thời gian đến trả thù.Đây chỉ là phút bình yên trước cơn sóng thần.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 756: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Không còn cuộc sống yên bình


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phong Dận yếu hơn không có nghĩa cô đánh thắng, nhất là khi cô đang bị thương.Vết thương ở tim ảnh hưởng tiến độ tu luyện, thuốc của ông già cũng có tác dụng nhưng cô vẫn đau.

Ninh Thư lo lắng ở bên này, Phong Dận như đứng trên chảo dầu nóng ở bên kia.

Tống Hề Hàm bị hàng nghìn con quỷ nhập vào nên giờ như sắp chết, Phong Dận suốt ruột vô cùng.

Nếu Tống Hề Hàm chết khi là người bình thường, may ra sẽ biến thành ma quỷ như hắn, còn cái chết với Tống Hề Hàm hiện giờ chỉ có biến mất mãi mãi.Trên đời này không còn Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm không thể luân hồi trong kiếp sống khác, hắn ta cũng không bao giờ tìm thấy Tống Hề Hàm.Vậy nên Tống Hề Hàm không được chết, nhất định không định chết.Khí đen bủa vây, bao trùm linh hồn Phong Dận, mặt hắn ta tối sầm, chìm trong làn khói mịt mù, hối hận, tự trách với Tống Hề Hàm nằm liệt giường.Biết trước có ngày hôm nay, hắn ta đã không vội vàng chung chăn chung gối với cô, cô sẽ không bị âm khí nhập thể.Đáng lẽ hắn nên giết Tống Hề Hàm, biến Tống Hề Hàm thành quỷ ngay khi tìm thấy.

Lúc đó cho cô ấy Quỷ Vương Đan, cô ấy sẽ trở thành một con quỷ mạnh chứ không phải trở thành một con quái vật nửa người nửa quỷ như hiện giờ.Bây giờ mà giết Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm chỉ có linh hồn không có thể xác sẽ biến mất mãi mãi, Quỷ Vương Đan cũng không cứu được cô ấy.Tác dụng của Quỷ Vương Đan là trấn giữ linh hồn, không để linh hồn biến mất.

Ngặt nỗi nó không thể mang lại sức mạnh khổng lồ cho cô ấy.Ông trời đang trừng phạt họ, nhân yêu thù đồ, con người và ma quỷ cũng là kẻ thù, không dành cho nhau.Phong Dận nắm chặt bàn tay Tống Hề Hàm, không ngừng tự trách: "Nghìn năm trước em chết trước mặt anh, nghìn năm sau anh sẽ không bao giờ để em lại rời xa anh mãi mãi."

"Nếu em chết, anh sẽ giết tất cả những kẻ em quen, bắt chúng tuẫn táng cùng em."

Phong Dận phừng phừng sát khí, giết người với hắn ta chỉ như giẫm chết con kiến."

Anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào hại em ra nông nỗi này."

Phong Dận hôn trán Tống Hề Hàm sau đó liên tục truyền năng lượng cứu Tống Hề Hàm.Không có Quỷ Vương Đan tức không có nguồn cấp năng lượng, Phong Dận truyền năng lượng cho Tống Hề Hàm chính là đang bòn rút linh hồn, linh hồn hắn ta lại mờ thêm.Ngày ngày tiếp năng lượng cho Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm cũng dần hồi tỉnh.Tống Hề Hàm tỉnh dậy đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ máu rỏ giọt của Phong Dận, cô ta vội hỏi: "Anh bị làm sao thế?"

Tống Hề Hàm hôn mê mấy ngày trời, giọng hơi khàn, nói xong thì ho khù khụ.Phong Dận hút cốc nước trên bàn vào tay, bón nước cho Tống Hề Hàm.Tống Hề Hàm không ngớt lo lắng cho Phong Dận đầy: "Rốt cuộc anh bị làm sao?"

Cô ta sờ má Phong Dận, máu nhớp nháp dây vào tay cô ta.Tống Hề Hàm giữ tay Phong Dận, nôn nóng: "Sao mặt anh nhiều máu quá vậy, anh bị thương ở đâu đúng không?"

Phong Dận mỉm cười nói giọng dịu dàng: "Anh không sao, chỉ là tu luyện gặp trục trặc thôi.

Anh hứa với em từ giờ sẽ không xa em nửa bước."

Phong Dận ôm Tống Hề Hàm, thì thầm câu xin lỗi: "Anh xin lỗi, anh làm em bị thương mất rồi."

Tống Hề Hàm dụi mặt trong lòng Phong Dận, giọng khàn khàn: "Không sao, em không trách anh, anh làm vậy cũng vì cứu em."

Tối hôm đó rất nhiều quỷ tập trung trong nhà cô ta, cô ta như đứng trong địa ngục bị vô vàn ma quỷ gào thét lao vào người cô.Chúng đánh nhau trong cơ thể cô, biến người cô thành chiến trường.

Tống Hề Hàm cảm tưởng thân xác bị xé thành nghìn mảnh.Nhớ lại mà Tống Hề Hàm cũng rùng mình, cô ta nhận ra sự thật rằng mình không thể trở lại cuộc sống bình yên đã có suốt hai mươi năm qua.Bây giờ cô ta chỉ biết dựa vào Phong Dận, không có Phong Dận cô ta sẽ bị những con quỷ khác chiếm xác, không có Quỷ Vương Đan cô ta sẽ biến mất hoàn toàn.Cô ta rơi vào tình thế lùi cũng chẳng được mà tiến cũng chẳng xong.Cô ta chỉ muốn yêu đương thôi mà, cô ta đâu ảnh hướng đến ai, tại sao chuyện tình của cô ta lại trắc trở thế này.Tống Hề Hàm ôm chặt Phong Dận: "Em chỉ còn mình anh thôi, đừng bỏ em."

Cô ta sẽ biến mất ngay tức khắc nếu không còn Phong Dận ở bên.Phong Dận mỉm cười, máu chảy qua má khiến nụ cười của hắn quỷ quái lạ thường: "Chỉ có chúng ta mới có thể nương tựa vào nhau.

Hề Hàm, anh là người yêu em nhất trên đời."

Hơn nghìn năm chờ đợi chỉ để được bên em.Tống Hề Hàm rúc trong lòng Phong Dận nhăn mày.

Từ giờ trở đi cô phải sống mãi cuộc sống đi đâu cũng có ma quỷ đeo bám, ở trong nhà cũng bị chúng lăm le sao?Cô không được sống với những ngày tháng yên bình sao?Tống Hề Hàm cắn môi, chẳng lẽ mình không được trải qua cuộc sống bình dị với người mình thương?Con người luôn tham lam, sống thảnh thơi, yên bình thì ghét, muốn cuộc sống kịch tính hơn, nhiều màu sắc hơn.Tống Hề Hàm yêu đương với Quỷ Vương để tìm cảm giác kích thích.Nay bị vạn quỷ đeo bám lại nhớ nhung ngày tháng yên bình.Tống Hề Hàm không cầm được lòng hỏi Phong Dận: "Em sẽ bị mãi sao anh?"

Phong Dận siết vòng ôm, khẳng định: "Anh sẽ bảo vệ em, dù có tan thành mây khói cũng sẽ bảo vệ em."

Tống Hề Hàm khó chịu bởi máu ở mặt Phong Dận dính vào tóc mình.*Ông già và Tạ Vỹ Minh đi cúng cho các nhân viên đến tận tối, Ninh Thư không yên tâm một mực ngồi trong phòng khách đợi ông về.Thấy ông già lành lặn trở về, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm.Cô không nghi ngờ bản lĩnh của ông già, cô lo vì Phong Dận rất lợi hại, vì ông già bị Phong Dận giết trong cốt truyện.Ninh Thư đưa cho ông già cốc nước: "Tình hình thế nào rồi thầy?"

Ông già uống nước ừng ực, uống xong mới trả lời: "Ta đặt trận pháp, Quỷ Vương đến nhà họ là ta biết ngay."

Ninh Thư gật gù hỏi ông già: "Thầy còn thuốc hôm qua không ạ?"

Ninh Thư thấy thuốc của thầy có tác dụng, viên thuốc đó giảm bớt cơn đau ở trái tim.Ông già đưa Ninh Thư một cái lọ, Ninh Thư đổ ra xem, trong lọ toàn cái viên thuốc cỡ móng tay.Trong bữa cơm, Ninh Thư bàn bạc với ông già: "Quỷ Vương đang yếu, hay chúng ta đánh đi thầy?

Không tiêu diệt được thì cũng làm hắn yếu thêm."

Ông già gặm táo phùng mồm: "Vấn đề là chúng ta không chắc thắng, không đánh được.

Đánh là không còn đường về."

Ninh Thư thở dài, khó cho thầy trò cô quá, quá lắmthì dùng chiến thuật biển người.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 757: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Chủ tịch bá đạo và cô vợ lành chanh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư nảy ra ý tưởng, cô hỏi ông già: "Mao Sơn mình không có ai siêu đỉnh ạ?

Bắc Mao Sơn chúng ta không có đã đành thế còn Nam Mao Sơn cũng phải có người giỏi như thầy chứ ạ."

"Không không không..."

Ông già lắc đầu nguầy nguậy: "Mơ đó mà ta dính dáng đến bọn Nam Mao Sơn."

Ông già ưỡn ngực kiêu ngạo: "Bọn nó toàn lũ tham lam chỉ biết cắn thuốc, tổ sư gia chúng ta mới là người sáng lập Mao Sơn chân chính.

Ta mà gọi cho bên đó lão già họ Cát kia có mà cười rụng răng."

Tổ sư gia của Nam Mao Sơn là Cát Hồng, thầy luyện đan nổi tiếng trong lịch sử, thế nên Nam Mao Sơn có truyền thống chế tạo đan dược, thuốc hoặc là thực phẩm chức năng.

Bắc Mao Sơn chú trọng hòa mình vào đất trời để làm phép nên ông già khinh đạo sĩ Nam Mao Sơn lắm.

Bắc Mao Sơn ngày càng sa sút còn Nam Mao Sơn ngày càng phát triển, làm ăn khấm khá tiền đổ về như nước, bởi vì thuốc của họ kết hợp được với lý thuyết dưỡng sinh hiện đại.

Ông già ghen tị với Nam Mao Sơn sống trong nhung lụa, ngoài mặt ra vẻ ta đây phong thái người trời thực chất đang nguyền rủa họ trong lòng.

Ninh Thư khuyên thầy: "Thầy ơi là thầy, tình hình thế nào đâu phải thầy không biết.

Con dây vào Quỷ Vương rồi, kế tiếp sẽ là mạng người chết như ngả rạ, mời được thầy Cát đến là hay nhất."

Thầy Cát này là chưởng môn hiện giờ của Nam Mao Sơn, nghe nói không phải dạng vừa, chuyên môn điều trị cho các ông tai to mặt lớn.

Nam Mao Sơn người ta giàu nức đố đổ vách, nhà cô bên này ăn không đủ no.

Phải chấp nhận thôi, thế giới hiện đại tin tưởng khoa học mà.

"Xử lý xong vụ này thầy trò mình đi xin nhà nước cấp cho chứng nhận Di sản Văn hoá Phi vật thể đi thầy."

Ninh Thư mách nước.

"→_→ Nghề của chúng ta bị quy chụp mê tín dị đoan, nhà nước không cấm tiệt là may rồi lại còn đòi chứng nhận di sản à con."

Ông già gắt gỏng.Ninh Thư nói: "Nếu đường cùng thật thì mình xuất bản sách tập dưỡng sinh.

Cố gắng thổi phồng nó lên là bán chạy, con tin thầy sẽ hãnh diện trước mặt thầy Cát."

Ông già bĩu môi: "Lão già kia có biết gì ngoài cắn thuốc đâu."

"Kìa thầy~~~" Ninh Thư đến phải dài giọng: "Tiêu diệt Quỷ Vương đã."

"Rồi rồi để ta gọi cho nó."

Ông già nói: "Bảo với nó có Quỷ Vương Đan là kiểu gì nó cũng chạy đến ngay."

Ông gia lôi quyển sổ danh bạ điện thoại ra, nhấc máy bàn trong phòng khách bấm số.

Ông già ra vẻ bố thí lạnh lùng: "Ê Cát, bên ta gặp con Quỷ Vương có Quỷ Vương Đan.

Mày chỉ mong có Quỷ Vương Đan để chế thuốc còn gì, đến đây mau lên."

Nói hết câu ông già cúp máy cái rụp, chảnh có khác, cúp máy cũng dữ dội: "Vướng mắt lão già đen đủi."

Mới sáng hôm sau thầy Cát, chưởng môn Nam Mao Sơn đã đi máy bay đến.

Thầy Cát có mái tóc bạc trắng nhưng da dẻ hồng hào không nếp nhăn.

Bộ trường bào hồng phớt tay nghề may đo đỉnh cao tôn lên phong thái đĩnh đạc, tinh thần phấn chấn.

Ninh Thư nhanh chân qua chào: "Con chào thầy Cát ạ."

Thầy Cát cười thân thiện: "Gái lớn đó hả, bao nhiêu năm không gặp ra dáng quá rồi."

Tạ Vỹ Minh và Tạ Ý Viễn tiếp đón thầy Cát nồng nhiệt.

"Hừ..."

Ông già ngồi trên ghế hừ lạnh.

Thầy Cát đi qua ngồi cạnh ông già, trông ông già càng thêm rách nát, tả tơi.

Một người sung túc đủ đầy, một người há mồm không được quả sung nào rụng.

"Ê Đào, Quỷ Vương Đan ông bảo ở đâu đưa tôi xem?"

Thầy Cát chẳng hề lễ phép với ông già.

Ông già liếc xéo: "Gọi ta là anh Đào.

Rõ ràng Quỷ Vương Đan phải ở trong người Quỷ Vương.

Cậu tưởng ta gọi cậu đến cho không cậu à, mơ."

"Bao nhiêu tiền em trả."

Vừa nói thầy Cát vừa rút chi phiếu.

Ông già trợn mắt, hờ hờ: "Ta thèm vào đồng tiền thối của cậu.

Là đạo sĩ Mao Sơn lại đi chuyển nghề mở công ty, cậu đúng là cái đồ chôn vùi nghề tổ sư."

Thầy Cát đáp trả: "Thế anh muốn thế nào, đưa Quỷ Vương Đan đây em xem."

Ông già rướn cổ: "Cậu hay quá nhỉ, ta chả có."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư vừa xem hai thầy diễn phim "Chủ tịch bá đạo và cô vợ lành chanh" vừa lau mồ hôi, đành phải chen miệng giải thích đầu đuôi cho thầy Cát.

Thầy Cát nghe xong nhìn ông già: "Kì kèo nãy giờ hoá ra anh không có Quỷ Vương Đan?"

Thầy Cát định cất chi phiếu, không tính cho ông già nữa.

Ông già liếc nhìn chi phiếu: "Nam Mao Sơn các cậu nhiều tiền quá chỉ sợ cháy nhà còn gì, có giỏi thì ghi cho ta một tờ."

Thầy Cát cười bảo: "Cứu trợ bạn bè cũng là việc tốt."

"Ai cần cậu cứu trợ, cậu có quỳ xuống bắt ta cầm tiền ta cũng chẳng thèm."

Ông già gân cổ cãi đỏ mặt.

Thầy Cát cất chi phiếu: "Em biết anh không phải người khom lưng uốn gối vì mấy cân gạo."

Ông già tức giận thở hổn hển, ngày trẻ anh mày giàu hơn mày nhiều.

Thầy Cát nhấc ống tay áo bào rộng rãi của ông già lên xem: "Thời đại cấp tiến anh đừng ăn mặc thế này."

Ông già giật phăng ống tay áo: "Ta mặc gì liên quan gì đến cậu."

Ninh Thư: →_→Hai thầy định cãi nhau đến bao giờ.

Ninh Thư nói chuyện với thầy Cát: "Thầy con mời thầy đến giúp đỡ vì Quỷ Vương không còn giữ Quỷ Vương Đan, thực lực giảm sút, đây là cơ hội nghìn năm có một ạ."

Ông già liếc xéo thầy Cát, tiếc rẻ: "Xong việc cho cậu Quỷ Vương Đan."

Thầy Cát ngẫm nghĩ: "Em sẽ cố hết sức, Quỷ Vương Đan xuất hiện có dễ dàng gì."

Một con quỷ rất khó luyện được Quỷ Vương Đan, chỉ có thiên thời địa lợi mới tạo ra một viên.

"Tốt quá ạ."

Ninh Thư cười nhẹ nhõm: "Vậy thầy chuẩn bị đi ạ, mai chúng ta sẽ đi."

"Ừ."

Thầy Cát hỏi ông già: "Anh đánh nhau với con quỷ đó chưa, anh thấy nó có mạnh không?"

"Chưa đánh, mai đi thăm dò xem sao."

Hỏi chuyện nghiêm túc ông già cũng trả lời nghiêm túc.

Thầy Cát và ông già nói chuyện, Ninh Thư đi lên trên tầng chuẩn bị đồ nghề.

Tạ Ý Viễn bám theo Ninh Thư hỏi: "Ông kia cũng là đạo sĩ à?"

"Ừ."

Ninh Thư gật đầu.

Tạ Ý Viễn gãi đầu: "Sao mà khác nhau một trời một vực."

Ninh Thư nhìn Tạ Ý Viễn: "Thầy em mà nghe được câu này thì anh chết chắc."

Ninh Thư cất ngọc Linh Hồn và la bàn trong túi vải, không quên kiểm tra đồ nghề cẩn thận.

Mai chỉ thăm dò thực lực của Phong Dận, có cơ hội tiêu diệt Phong Dận thì tốt.

Tạ Ý Viễn buồn thiu: "Chọc giận Quỷ Vương tất cả chúng ta tiêu đời."

Tạ Ý Viễn thấy khổ quá, tại sao nhà anh lại gặpphải chuyện này.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 758: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Thăm dò thực lực Quỷ Vương


Chuyển ngữ: Wanhoo
Tạ Ý Viễn sợ hậu quả của chuyến thăm dò sẽ là Quỷ Vương trút giận lên nhiều người khác: "Liệu Quỷ Vương có hại nhân viên công ty không em?"

Ninh Thư gật đầu: "Khả năng rất cao."

Giết người tuẫn tàng còn làm được huống hồ chỉ là giết một nhân viên cỏn con.Phong Dận không sợ báo ứng liên tiếp sao?Tạ Ý Viễn buồn rũ rượi, lo lắng: "Hay để vài hôm nữa hãy đi, cho anh thời gian đưa nhân viên đến nơi an toàn."

Nhà họ Tạ không muốn làm to chuyện nên đã bồi thường một khoản tiền trong vụ chị sếp.

Bố con nhà họ Tạ khổ lắm mà chẳng biết than với ai."

Bây giờ là cơ hội tốt nhất, Quỷ Vương yếu đi nhiều, chần chừ sẽ khó có cơ hội thứ hai."

Ninh Thư nói: "Chúng ta cùng đi trên dây, Quỷ Vương đã liệt chúng ta vào danh sách phải giết, chẳng ai thoát được đâu."

Ninh Thư kiểm tra đồ đạc trong túi, xem xem bùa có bị hỏng không.Giữa trưa hôm sau là lúc dương khí thịnh nhất.

Ninh Thư, ông già và thầy Cát ra ngoài.Cả ba đi xe của thầy Cát đến nhà Tống Hề Hàm.Thầy Cát máy cửa sổ xuống đánh giá căn nhà, thốt lên rằng: "Âm khí nồng nặc, từ trường quanh đây loạn hết."

Ông già thì bấm ngón tay tính quẻ.Ninh Thư bôi nước mắt trâu, nói với hai thầy: "Con gõ cửa cho, hai thầy vào sau nhé."

Ninh Thư xuống xe qua nhấn chuông cửa.Hai ông già bày trận quanh nhà."

Ai thế?"

Tống Hề Hàm mở cửa có hơi bất ngờ khi thấy Ninh Thư, Phong Dận trong nhà nói lạnh lùng: "Đóng cửa vào, cô ta là đạo sĩ."

Tống Hề Hàm khép cửa ngay nhưng Ninh Thư đã đẩy cửa lách vào nhà, hai ông già vào theo sau.Tống Hề Hàm mắng ba vị khách không được chào đón: "Mọi người định làm gì?"

"Qua đây Hề Hàm."

Phong Dận đanh mặt đứng trong phòng khách: "Tao không đi tìm chúng mày, chúng mày tự vác xác đến."

Tống Hề Hàm chạy về bên Phong Dận, đề phòng Ninh Thư: "Cô là đạo sĩ?"

Tống Hề Hàm rất tức giận, nhớ lại lần Ninh Thư cho mình bùa không nhịn được chất vấn: "Cô cố tình tiếp cận tôi."

Ninh Thư không trả lời Tống Hề Hàm, cô chỉ nhìn chằm chằm Phong Dận.

Linh hồn hắn ta mờ mờ, không còn giống người thật, đúng là rất yếu.Phong Dận không có Quỷ Vương Đan lại mất Cửu Âm Cương Hoả dễ xử lý hơn trước.Ninh Thư gật đầu với hai thầy.Khí đen bốc lên ngùn ngùn quanh người Phong Dận, hắn ta nhìn Tống Hề Hàm: "Vào trong phòng ngủ, đừng ra ngoài."

Tống Hề Hàm nắm tay Phong Dận: "Nhưng em lo cho anh."

"Anh không sao đâu."

Phong Dận nói: "Đời này chưa một ai làm gì được anh."

Nổ hơi to.Tống Hề Hàm tin Phong Dận nhưng Phong Dận từng bị rớt máu tỏng tỏng khắp mặt, cô ta đoán ra Phong Dận không còn mạnh như trước.Suy đoán càng được củng cố khi anh đưa mình Quỷ Vương Đan.Tống Hề Hàm rất phẫn nộ, chặn trước Phong Dận hét vào mặt Ninh Thư: "Tôi thích ai yêu ai là quyền của tôi, đạo sĩ các cô đừng xía vào chuyện của người khác."

Tống Hề Hàm khinh thường: "Gì mà bô bô khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, gì mà chính đạo, nghe mà buồn nôn.

Tôi yêu anh ấy, tôi ở bên anh ấy thì liên quan gì đến mấy người."

"Rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, làm như các cô sạch sẽ lắm vậy."

Nghe Tống Hề Hàm bày tỏ quan điểm, Ninh Thư chỉ trả lời lạnh nhạt: "Cô thích ai yêu ai là việc của cô, cô yêu ma, yêu quỷ, yêu súc vật cũng đéo liên quan đến chúng tôi."

Đây thèm vào mà can dự, Phong Dận muốn giết bọn này chẳng lẽ không cho bọn này phản kháng.Phong Dận kéo Tống Hề Hàm ra sau, nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống lạnh lùng: "Gọi thêm hai người là xử được ta sao, nghé con ngây thơ quá."

Ninh Thư rút bùa niệm thần chú phi về phía Phong Dận.Phong Dận nhăn mày né tránh lá bùa.Ninh Thư bấm pháp quyết, lá bùa tự chuyển hướng bay theo Phong Dận.Bùa dính vào linh hồn, Phong Dận xì khói đen.Phong Dận vẫn không hiểu tại sao bùa của đạo sĩ này làm hắn ta bị thương.

Hắn ta từng chạm trán đạo sĩ nhưng bùa của đạo sĩ chẳng khác nào giấy vụn với hắn.Tống Hề Hàm lo lắng đỏ hoe mắt định gỡ bùa.Ngón tay cô ta chạm bùa cũng xuỳ xuỳ bốc mùi cháy xém.Tống Hề Hàm chợt ý thức mình cũng là quỷ, bùa cũng làm mình bị thương."

Kệ anh, em vào phòng đi."

Phong Dận đỏ mắt quát Tống Hề Hàm.Tống Hề Hàm cắn môi chạy vào phòng ngủ.Ninh Thư mặc kệ Tống Hề Hàm, Tống Hề Hàm không còn Phong Dận sẽ chẳng biết số mệnh đi đâu về đâu.Ba người một quỷ giằng co, hai thầy làm phép liên tục cho các đạo cụ trừ tà ra trận song Phong Dận né tránh dễ dàng.Trông thì thấy Phong Dận né dễ như trở bàn tay nhưng thực chất hắn ta rất kị những món đồ này chạm vào linh hồn.Quỷ Vương bá chủ một phương ghê gớm không coi ai ra gì ngày xưa không bao giờ cần né tránh, phẩy tay phá hủy đạo cụ là xong.Âm khí, sát khí toả ra ngùn ngụt bao trùm cả ngôi nhà, trong nhà tối đen như mực không nhìn thấy xung quanh.Ông già niệm thần chú đốt bấc đèn, ngọn lửa bé xíu nhưng có sức mạnh thổi bay âm khí sát khí.Phong Dận đay nghiến nhân cơ hội bóp cổ Ninh Thư.

Đôi tay lạnh lẽo liên tục truyền âm khí vào người cô.Ninh Thư bị sốc âm khí, đầu váng mắt hoa.Phong Dận ghét cay ghét đắng và hận chết Ninh Thư.Hắn ta rất ghét con nhỏ này."

Gái lớn."

Ông già lo lắng ném bấc đèn vào Phong Dận.Thầy Cát làm phép xua âm khí nồng nặc đen thui."

Mày to gan lắm dám xía vào chuyện của tao, đếm hết đời không hết đạo sĩ chết trong tay tao."

Máu lại xuất hiện trên mặt Phong Dận, từng giọt từng giọt chảy dài ở gò má trắng nõn."

Tao phải rút linh hồn mày nhét vào búp bê vải cho Hề Hàm đùa bỡn."

Phong Dận buông lời độc ác.Tàn nhẫn quá.

Bị chích kim, bị xiên dao, bị kéo đứt tay đứt chân, bị nhấn chìm trong nước.

Trở thành búp bê vải chỉ có tồn tại với đau khổ vô tận vô cùng chân thật, linh hồn vĩnh viễn phải nếm trải đau đớn, muốn chết không được.Quả thật là sống không bằng chết.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 759: Quỷ Vương bá đạo yêu tôi - Nhiều kiến cắn chết voi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bị bóp cổ toàn thân lạnh căm căm khó cử động.

Không hiểu tại sao Phong Dận rất thích trò bóp cổ.

Chắc là thích nhìn sinh mạng yếu ớt không thể vùng vẫy chết dần trong tay, tận hưởng cảm giác mình là chúa tể sinh linh.

Nhìn Phong Dận mấy máy môi đay nghiến, Ninh Thư điều động kình khí trong đan điền, có sức thò tay vào túi vào nhét ngọc Linh Hồn vào mồm Phong Dận.

"Á..."

Bất thình lình bị nhét gì đó vào miệng, Phong Dận định móc ra bằng một tay.

Ngọc Linh Hồn "ăn" linh hồn, cảm nhận được nguồn sức mạnh linh hồn khổng lồ là nó dính chặt trong miệng Phong Dận rồi chui vào trong người hắn.

Phong Dận cảm nhận được thứ đó ở trong bụng hút linh hồn mình có hơi nóng ruột.

Dù bị ngọc Linh Hồn chui vào bụng nhưng hắn vẫn không thả cổ Ninh Thư.

Phổi cô căng hết mức như sắp nổ tung, máu bị ứ đọng không thể lưu thông làm mặt cô đỏ gay.

Còn bóp nữa cô về chầu trời thật mất.

"Gái lớn."

Ông già cầm kiếm gỗ đào định xông vào lại bị thầy Cát kéo áo.

Thầy Cát nhăn mặt gằn giọng: "Đừng xông vào, từ trường ở đó vô cùng hỗn loạn, anh nhảy vào không cứu được con bé đâu."

"Biến ra, trò nhà mày có bị bóp cổ đâu mà mày chả không lo."

Ông già nôn nóng quá đâm ra nổi khùng.

Thầy Cát vẫn giữ áo ông già: "Anh có nhảy vào cũng chẳng thể lại gần."

Tầm mắt nhoè dần, may mà trong người Ninh Thư có linh khí.

Ninh Thư cố gắng khạc ra ba chữ khàn khàn: "Tống Hề Hàm."

Phong Dận nghe thấy cái tên quay phắt đầu nhìn phòng ngủ, phòng ngủ vẫn đóng im.

Ninh Thư bắt lấy cơ hội chém kiếm gỗ đào vào cổ tay đang bóp cổ mình.

Phong Dận run run tay.

Tay khác cô mò la bàn, dùng hết sức bình sinh đập la bàn vào trán Phong Dận.

La bàn toả ánh sáng vàng đẩy Phong Dận lùi mấy bước.

"Khụ khụ khụ..."

Ninh Thư ôm cổ ho sặc sụa, ông già chạy ngay qua dán bùa vào người Ninh Thư.

Ninh Thư dí gạo nếp vào cổ, cùng với tiếng xuỳ xuỳ là khói đen bay ra ngoài.

Máu chảy đầm đìa khắp mặt Phong Dận, rớt giọt xuống nền nhà bốc mùi tanh hôi.

Linh hồn Phong Dận mờ hơn khi nãy, vằn tơ máu đỏ long sòng sọc con mắt nhìn hội Ninh Thư.

Ninh Thư đưa linh khí vào trong la bàn, la bàn loé ánh sáng vàng chói, Phong Dận cảnh giác la bàn của Ninh Thư.

Hắn ta còn phải chia sức mạnh đối phó viên ngọc trong bụng.

Không biết là ngọc gì mà dính dai như đỉa, hút dần hút mòn năng lượng của hắn.

La bàn toả sáng chói mắt xua hết âm khí trong phòng, một con rồng vàng gầm thét bay ra từ la bàn lao vào Phong Dận.

Ông già đắc chí khoe với thầy Cát: "Nhìn thấy chưa, la bàn nhiễm long mạch tổ sư gia truyền lại biến thành rồng vàng đấy.

Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa..."

Thầy Cát rất bất ngờ nhưng lại cười khỉnh: "Có phải anh gọi nó ra đâu."

"Danh sư xuất cao đồ, cái này người ta gọi là trò giỏi hơn thầy."

Ông già vuốt râu phổng mũi.

Thấy giờ này hai ông già vẫn không quên cãi nhau, Ninh Thư đang khản cổ vẫn phải nhắc: "Hắn sắp không kham được rồi, chúng ta cùng bao vây tấn công hắn."

Ninh Thư hét to về phía phòng ngủ: "Hắn sắp tan thành mây khói."

Không ngoài dự đoán, Tống Hề Hàm mở ngay cửa và nhìn thấy có con rồng vàng đang đánh Phong Dận.

Dễ dàng nhận ra linh hồn Phong Dận mờ nhanh khủng khiếp, Tống Hề Hàm hoảng hốt chạy lại bên Phong Dận.

Mặt Phong Dận vẫn rớt máu tong tỏng, lạnh lùng nói: "Vào phòng."

"Phong Dận, Phong Dận..."

Tống Hề Hàm khóc lóc gọi tên Phong Dận.

Phong Dận kéo Tống Hề Hàm lại gần vì sợ hội Ninh Thư đánh Tống Hề Hàm.

Phong Dận cố gắng tỏ ra bình tĩnh xoa dịu Tống Hề Hàm: "Anh ổn mà."

Tống Hề Hàm kéo tay áo Phong Dận, quắc mắc nhìn hội Ninh Thư: "Mấy người đừng ức hiếp người quá đáng."

Ninh Thư xoa cổ, sao má nội không nhìn thấy lúc Phong Dận giết người.

Đến khi người ta đánh Phong Dận lại bảo ức hiếp người quá đáng.

Đồ tiêu chuẩn kép.

Khinh người vừa vừa phai phải thôi.Ninh Thư phi cả xấp bùa vào Phong Dận.

Phong Dận vừa phải bảo vệ Tống Hề Hàm vừa phải né bùa, linh hồn bị dán bùa ngày càng mờ nhạt.

Nhiều kiến cắn chết voi!Bùa có tác dụng rất nhỏ không làm đau Phong Dận nhưng nhiều bùa cũng sẽ tạo sát thương lớn.Tống Hề Hàm nôn nóng nói với Phong Dận: "Chúng ta đi trước đi."

Cô ta lườm Ninh Thư: "Tạm thời kệ bọn đạo sĩ bao đồng."

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bọn đạo sĩ này phất cờ chính nghĩa cũng chỉ vì Quỷ Vương Đan trong người cô ta thôi.Phong Dận vẫn chảy máu không ngừng, máu dính lem quần áo rớt xuống nền nhà, nghe Tống Hề Hàm nói lại quan sát la bàn của Ninh Thư và đánh giá viên ngọc kỳ lạ trong bụng.

Viên ngọc vẫn đang hút năng lượng của hắn, không lấy nó ra hắn sẽ bị viên ngọc hút cạn năng lượng.

Phong Dận buộc phải đề phòng cái thứ đen sì hút được cả Cửu Âm Cương Hoả, đặc biệt là khi nó đang ở trong linh hồn hắn, dính chặt không dứt ra được.

Phong Dận muốn lấy nó ra nhưng hắn cũng nảy ra suy nghĩ biến ngọc thành của mình.

Hút được Cửu Âm Cương Hoả mà hắn có được nó, chắc chắn hắn mạnh lên nhiều.

Ở đây còn Tống Hề Hàm, hắn bị vướng tay.

Phong Dận ôm Tống Hề Hàm định bay đi nhưng vừa bay ra ngoài nhà đã bị chặn lại, có cái gì đó không cho họ rời khỏi.

Ninh Thư cười khẩy, phu tiên trận đã giăng thì đâu dễ thoát.

Hôm nay phải tiêu diệt Phong Dận cho bằng được, để hắn trốn chỉ còn nước đón nhận hậu quả khôn lường.

Phu tiên tận rút sạch linh khí trong người Ninh Thư, đan điền co bóp đau đớn từng cơn.

Thử mấy lần vẫn không đi được, Phong Dận co rụt con ngươi bùng nổ cơn giận ngút trời.

Tống Hề Hàm hỏi vội: "Sao thế Phong Dận?"

Phong Dận gằn giọng: "Chúng ta không đi được."

"Thế giờ phải làm sao?"

Tống Hề Hàm sợ muốn khóc, lo sợ lắm nhưng khuôn mặt vẫn chỉ nguyên một màu trắng bệch.

Phong Dận ôm chặt Tống Hề Hàm: "Anh sẽ bảo vệem."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back