Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 150: Chương 150



Nhà trẻ tan học sớm, đợi hắn tan làm cũng đã muộn rồi, Lý Khang Nhất chỉ có thể xin nghỉ. Trong tay không có nhiều việc, Tề Sơn cũng thoải mái cho phép, nhưng anh ấy có chút nghi ngờ: "Tháng này anh xin nghỉ hơi nhiều."

"Nhà tôi có việc." Lý Khang Nhất lấy lý do qua loa, sau khi quẹt thẻ thì vội vàng chạy ra bên ngoài.

Hắn đi xe đến nhà trẻ, lúc này nhà trẻ vẫn chưa tan học, ngoài cửa rất yên lặng, chỉ là bên ngoài có rất nhiều xe đang đỗ. Lý Khang Nhất tìm một hồi cũng không tìm được chỗ để đỗ xe.

Không biết làm sao, hắn chỉ có thể dừng xe ở chỗ xa hơn, tự đi bộ đến đó chờ nhà trẻ tan học.

Hắn căn thời gian rất chuẩn, không bao lâu sau, trong nhà trẻ vang lên tiếng nhạc vui vẻ.

Tinh thần Lý Khang Nhất chấn động, lưng anh ta vốn đang trùng xuống lúc này cũng đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa, muốn ghi nhớ kỹ giáo viên của đứa trẻ kia, trong đầu lại đang suy nghĩ nên tiếp cận lấy lòng như thế nào.

Trong lúc hắn đang chờ đợi, cổng nhà trẻ mở ra, các phụ huynh đưa con mình ra ngoài. Lý Khang Nhất ngạc nhiên, không ngờ rằng hôm nay lại trùng hợp như vậy, lại đụng phải ngày có hoạt động thân thiết.

Có lẽ lần này cũng không tìm được giáo viên rồi, lại lãng phí một ngày. Thời gian này Lý Khang Nhất bị đả kích nhiều, sự kiên nhẫn cũng tăng lên nhiều hơn so với trước đây, đối với sự việc lần này cũng không quá thất vọng. Mặc dù đã nghĩ thoáng ra, nhưng chung quy vẫn không dễ chịu. Nghĩ đến tiền lương bị trừ vì hôm nay xin nghỉ, Lý Khang Nhất thở dài, dùng chân dẫm nát tàn thuốc, chuẩn bị quay về.

Vì đang là giờ tan học nên xe ở cổng nhà trẻ cũng bắt đầu khởi động. Hắn vừa mới xoay người thì nhìn thấy một chiếc xe có hơi quen quen đi đến, Lý Khang Nhất ngẩn ra một lúc sau đó chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào biển số xe đó, cuối cùng xác nhận đây là xe của sếp.

Xe của sếp ở trước cổng nhà trẻ này, có ý nghĩa như thế nào?

Lý Khang Nhất vỗ đùi, suýt chút nữa thì kêu lên. Gương mặt hắn đỏ bừng, vội vàng lấy điện thoại ra chụp chiếc xe này lại.

Nguyệt

Không ngờ rằng ngày đầu tiên đến đã có thu hoạch. Trong lòng hắn kích động, lại nghĩ đến trước đó đồng nghiệp nói rằng ông chủ nghỉ phép có việc riêng, kết hợp với hoạt động thân thiết của nhà trẻ hôm nay, một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu.

Không thể nào...

Hắn bị suy đoán này dọa sợ. Kiểu ông chủ này mỗi ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, sao có thể tham gia hoạt động thân thiết của con riêng chứ? Ngay cả một công chức bình thường như anh trai hắn cũng chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho cháu gái.

Lý Khang Nhất tìm rất nhiều lý do để loại bỏ suy đoán của mình, nhưng cho dù hắn không tin thế nào, sự thật vẫn bày ra ngay trước mắt. Người lãnh đạo trực tiếp của hắn đang ôm con trong lòng, sánh vai với người phụ nữ bên cạnh từ trong nhà trẻ đi ra, thái độ rất thân mật.

Cho dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Lý Khang Nhất cũng không quên cơ hội phát tài của mình. Hắn núp sau lưng bọn họ, cầm điện thoại ngắm về bên đó, vì tay đang run nên camera vẫn luôn không căn chuẩn được, khiến hắn sốt ruột đến sắp đổ mồ hôi. ...

Bên này, Giang Minh Viễn và Trình Hoan đang nói chuyện.

"Hôm nay vất vả cho anh rồi."

"Vất vả cái gì, cô khách sáo quá." Giang Minh Viễn nghiêng đầu, cười đến híp mắt. Anh đi đến cửa xe, tài xế xuống xe mở cửa ra, Giang Minh Viễn vừa định khom người đưa Tinh Tinh vào trong thì bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về một hướng khác.

"Sao vậy?" Trình Hoan có chút căng thẳng.

"Không có gì." Không tìm được người, Giang Minh Viễn lắc lắc đầu, sau đó lại đặt Tinh Tinh vào trong ghế trẻ em trên xe, để Trình Hoan ngồi phía sau, còn mình thì ngồi ghế bên cạnh tài xế.

Cửa xe đóng lại, bánh xe dần dần rời đi. Lý Khang Nhất đang trốn ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, nhìn bức ảnh rõ nét trong điện thoại, hắn không kìm chế được cười thành tiếng.

Hô hấp trở nên nặng nề, mặt và cổ đều đỏ bừng lên, hắn bấm một số điện thoại đã lẩm nhẩm vô số lần. Sau khi điện thoại được gọi thông, hắn nói: "Phu nhân, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy sếp, anh ấy dẫn theo một người phụ nữ và một đứa nhỏ. Đúng, đúng... tôi đã chụp ảnh rồi, bà đợi một lát tôi sẽ gửi cho bà ngay.

Trong lúc Lý Khang Nhất đang cáo trạng, ở trên xe, Giang Minh Viễn cũng nói ra đề nghị mà mình đã cân nhắc từ lâu: "Cô có muốn đổi một chỗ ở mới không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 151: Chương 151



"Đổi chỗ ở, tại sao?" Trình Hoan có chút khó hiểu, cô cảm thấy chỗ ở hiện giờ của mình rất tốt.

Giang Minh Viễn muốn nói gì đó, nhưng nhìn qua tài xế đang lái xe, lại dừng lại: "Được rồi, về nhà rồi nói" Trên xe quả thực không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, Trình Hoan gật đầu không truy hỏi nữa. Nhưng trong lòng thì như bị mèo cào, luôn muốn biết câu trả lời.

Về đến nhà, Trình Hoan đuổi Tinh Tinh đến thư phòng chơi game, còn mình thì đi rót hai ly trà, đưa cho Giang Minh Viễn một lỵ: "Bây giờ có thể nói được chưa?"

"Là thế này." Mấy ngày nay Giang Minh Viễn đã nghĩ xong cách diễn đạt: "Tinh Tinh càng ngày càng lớn, ba mẹ ở riêng thì không tốt lắm, sẽ gây ra quấy nhiễu cho thằng bé, vậy nên tôi muốn mời hai mẹ con đến ở dưới lầu nhà tôi."

"Dưới lầu?"

"Đúng." Thực ra thì anh muốn để hai người chuyển đến nhà mình, nhưng chuyện này phải đi từng bước từng bước một, hiện giờ vẫn chưa thể đưa ra yêu cầu này, anh nói: "Vừa hay căn hộ dưới lầu nhà tôi có một hộ gia đình đến hạn tiền thuê nhà cần phải chuyển đi, nếu như cô đồng ý thì ngày mai có thể chuyển đến"

Anh nói: "Căn hộ đó cách chỗ này cũng không xa lắm, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều."

Trình Hoan im lặng không nói gì.

Cô biết những lời Trình Hoan nói cũng là có lý, trẻ con không hiểu được kiểu quan hệ này, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài. Nhưng những lời đó bị người khác nghe được rất dễ dẫn đến ánh mắt khác thường của người khác. Ví dụ như lúc ở trên máy bay gặp được cả nhà lão Lưu.

Nguyệt

Nhưng có lý là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác, Trình Hoan tự biết rằng bây giờ trong lòng cô có ý nghĩ khác với một số người, ở xa, không phải ngày nào cũng gặp thì không có vấn đề. Nếu như chuyển đến dưới lầu của người đó, chuyện này sẽ phát triển thành thế nào, thật sự không ai dám chắc. Sâu trong nội tâm, cô có chút sợ hãi với cảm giác chưa biết rõ này.

Trình Hoan không bày tỏ thái độ, Giang Minh Viễn cũng không thúc giục. Anh nhấp một ngụm trà nhuận họng, lại đợi thêm một lúc lâu, không đợi được thái độ như mong muốn, ngược lại đợi được điện thoại của Cố Minh Lệ.

Chuông điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn nhíu chặt lông mày. Anh cũng được coi là người của công chúng, rất nhạy cảm với camera. Trước đây không lâu cảm nhận được có người chụp lén ở nhà trẻ, bây giờ lại nhận được điện thoại, khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Anh không cảm thấy có gì mất mặt, chỉ là cảm thấy phiền. m thầm than thở trong lòng, anh đứng dậy nói: "Tôi đi nghe điện thoại."

"Đi đi." Anh ở đây khiến cũng khiến trong lòng Trình Hoan rối loạn, lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong lòng còn mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy áp lực bỗng giảm đi, vội vàng khoát tay tỏ ý không ngại.

Giang Minh Viễn cầm điện thoại ra ngoài ban công, cửa kính giữa ban công và phòng khách đóng lại, chỉ có thể nhìn thấy động tác, không nghe được âm thanh.

Anh ấn nút nghe: "Mẹ."

"Minh Viễn, con vẫn đang làm việc à?" Giọng nói ở bên kia vẫn dịu dàng uyển chuyển như cũ, dường như chỉ là sự quan tâm rất bình thường của người mẹ.

"Không có, con ra ngoài làm chút việc"

"Vậy à? Thế thì vừa hay, con đã lâu lắm rồi không về, tối nay mẹ xuống bếp, con về nhà ăn cơm có được không?"

"Tối nay con còn có việc..."

"Con có việc gì? Làm xong rồi về cũng được, mẹ sẽ chờ con."

Đối phương không hề nói dối, nếu như anh không về, bà thực sự có thể chờ suốt đêm. Cho dù tình cảm không thân thiết nhưng Giang Minh Viễn cũng không làm ra được một chuyện nhẫn tâm như vậy, cho nên chỉ có thể đồng ý: "Con biết rồi, lát nữa con sẽ về."

"Vậy mẹ sẽ chờ." Khiến con trai khuất phục, Cố Minh Lệ có chút vui vẻ, giọng nói của bà mềm mại như có thể tan thành nước, nhưng lại khiến người ở bên kia cực kỳ phiền não.

Giang Minh Viễn tắt điện thoại, đứng yên không nhúc nhích trong gió lạnh một hồi lâu. Sau khi tỉnh táo lại, anh cất điện thoại vào trong túi, mở cửa đi vào.

"Tôi có chút việc, phải về trước đây."

"Sớm như vậy, không ăn cơm à?" Trình Hoan bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ bừng tỉnh, có chút ngạc nhiên.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 152: Chương 152



"Không ăn đâu, tôi đi nói với Tinh Tinh một tiếng" Anh lộ vẻ áy náy, quay lại đi về phía thư phòng.

Tinh Tinh ở trong thư phòng vẽ tác phẩm lớn của mình, mấy tháng nay, kỹ năng hội họa của cậu không tăng lên nhiều, nhưng nhân vật trong bức tranh đã phong phú hơn không ít, có thêm một người là ba của cậu làm cư dân thường trú.

Giang Minh Viễn gõ cửa đi vào, anh ngồi bên cạnh cậu bé nhìn một hồi lâu, cũng không tỏ thái độ gì nhiều với việc Tinh Tinh tô màu đỏ cho tóc của người ba trong tranh, thậm chí lúc con trai hỏi mình có đẹp hay không còn trái lương tâm mà gật đầu khen vài câu.

Khen Tinh Tinh xong, dưới sự vui vẻ của cậu bé, Giang Minh Viễn mới nói ra chuyện mình phải đi bây giờ. "Ba không ăn cơm ạ?" Hai mẹ con thần giao cách cảm, hỏi cùng một vấn đề.

"Ba về rồi mới ăn."

"Vậy ba không được ăn cơm mẹ nấu rồi." Trong lòng cậu bé, đồ ăn mẹ làm là ngon nhất, những người khác đều làm không ngon. Cậu nhìn ba với vẻ mặt đồng tình, ánh mắt xoay chuyển rồi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Ba yên tâm, con sẽ giúp ba ăn nhiều một chút."

Giang Minh Viễn: "... Vậy ba còn phải cảm ơn con có đúng không?

Anh cúi xuống xoa xoa cái bụng nhỏ của Tinh Tinh: "Để ba xem xem cái bụng nhỏ của con có thể chứa bao nhiêu thứ."

Tinh Tinh sợ nhột, tay của Giang Minh Viễn vừa đụng đến cậu đã cười khanh khách, uốn éo cơ thể né tránh khắp nơi, nhưng ngoài miệng thì vẫn còn huênh hoang: "Con có thể ăn rất nhiều rất nhiều"

Đùa nghịch với con trai một lúc, tâm trạng của Giang Minh Viễn cũng đã tốt hơn, anh bế Tinh Tinh đặt lên ghế ngồi, sau đó nhặt bút vẽ đã rơi trên mặt đất đưa cho cậu: "Tạm biệt cục cưng, ba đi nhé."

"Tạm biệt ba." Tinh Tinh vẫy tay, bộ dạng vô tâm vô phế. Đợi đến lúc anh ra đến ngoài cửa lại hỏi: "Ba, ngày mai ba lại đến nữa chứ?"

"Ngày mai ba không đến được." Nghỉ ngơi một ngày, anh sẽ lại có thêm nhiều việc chờ được xử lý, anh cũng chỉ có thể nhẫn tâm từ chối.

"Thôi được, ba đi làm việc đi ạ." Tinh Tinh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Cậu chỉ lấy bút màu đen ra tô màu cho mặt của ba thành màu đen. ...

Ngoài trời mưa nhỏ lất phất, bên ngoài biệt thự đèn đuốc sáng choang, đã có người giúp việc chờ ở ngoài từ trước, cửa xe vừa mở ra, lập tức có một chiếc ô đến đón.

Giang Minh Viễn cảm ơn, nhận lấy chiếc ô, vừa nâng mắt lên nhìn đã thấy có người đang chờ ở bên ngoài nhà chính. Anh tăng tốc độ của bước chân, nhanh chóng đi đến, có chút không đồng ý: "Bên ngoài lạnh, mẹ không cần phải ra đây đâu."

"Đã lâu lắm rồi mẹ không thấy con đến, muốn gặp được con sớm hơn một chút không được sao?" Cố Minh Lệ cười yếu ớt, đến gần kéo lấy tay anh: "Để mẹ xem xem, có phải lại gầy đi rồi không? Con cũng thật là, đừng chỉ mải lo công việc, sống một mình cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Giang Minh Viễn không lên tiếng, để mẹ khoác tay mình đi vào biệt thự.

Vừa vào trong, Cố Minh Lệ liền buông tay anh ra, ấn anh ngồi xuống ghế: "Con về sớm quá, đồ ăn của mẹ vẫn chưa làm xong, con đợi một chút.

"Không cần phiền phức đâu mẹ" Mẹ anh trước nay đều là một quý phu nhân mười ngón tay không đụng vào nước, trong trí nhớ của anh, lần trước mẹ xuống bếp là sau khi ba qua đời không bao lâu, bà làm vài món ăn, trong lúc ăn cơm bảo anh phải biết thỏa mãn, đừng tranh giành với những chú bác bề trên đó.

Nguyệt

Vì câu chuyện cũ này mà Giang Minh Viễn không hề có chút mong đợi với 'mùi vị của mẹ', anh hơi nhíu mày, thái độ cũng lạnh nhạt: "Trong nhà có đầu bếp, mẹ không cần vào bếp đâu."

"Đầu bếp làm và mẹ làm có thể giống nhau sao?" Cố Minh Lệ nhẹ nhàng đáp, cũng không đợi anh nói thêm gì mà xoay người đi vào trong bếp.

Cái gọi là xuống bếp của Cố Minh Lệ cũng không khác lắm với dáng vẻ của những phu nhân thế gia vọng tộc thời cổ đại, có người chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp, bà chỉ cần phụ trách bật bếp bỏ đồ vào là được, thậm chí cần phải bỏ bao nhiêu gia vị cũng đã có người chuẩn bị xong từ trước, không có khác biệt gì lớn với thức ăn do đầu bếp làm, ngoại trừ khó ăn hơn một chút ra.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 153: Chương 153



Trước khi Giang Minh Viễn quay về, bà đã làm xong vài món ăn, những thứ còn lại cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong.

"Minh Viễn, ăn cơm thôi" Nhìn người giúp việc bưng thức ăn lên bàn, Cố Minh Lệ ra ngoài gọi một tiếng, tạp dề làm bếp trên người bà vẫn chưa cởi ra, tóc buộc lỏng, dưới ánh đèn vàng ấm áp càng tỏ ra uyển chuyển dịu dàng, hoàn toàn là dáng vẻ của một người mẹ tốt thương yêu con cái.

Giang Minh Viễn không hề có chút rung động nào với cảnh tượng trước mắt, anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, thoát khỏi hòm thư xóa sạch dấu vết đã xem qua, sau đó mới tắt máy tính đứng dậy đi đến phòng ăn.

"Nếm thử xem, cá chua mà hồi nhỏ con thích ăn nhất." Vừa mới ngồi xuống, trong bát đã có thêm thức ăn do người khác gắp vào, Cố Minh Lệ đặt đũa xuống, nói với anh: "Sau này đừng suốt ngày ở căn hộ đó của con nữa, về nhà ở đi, ở nhà còn không thoải mái hơn bên ngoài sao?"

"Bên ngoài thuận tiện hơn một chút." Giang Minh Viễn cự tuyệt, không để ý đến miếng cá trong bát, vùi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này khiến người ăn rất khó chịu, có lẽ Cố Minh Lệ muốn thể hiện tấm lòng làm mẹ của mình, vậy nên không ngừng gắp thức ăn cho anh, thức ăn trong bát của anh nhiều đến xếp thành ngọn, Giang Minh Viễn không ăn, bà sẽ rưng rưng hỏi có phải còn giận mẹ hay không? Giang Minh Viễn đau đầu đến mức muốn nổ tung, bữa cơm này suýt chút nữa tiêu hóa không nổi.

Ăn cơm xong, người giúp việc thu dọn bàn ăn, Giang Minh Viễn đứng dậy tiêu thực. Cố Minh Lệ ở bên cạnh tiếp tục ân cần hỏi han, nói anh mặc quá ít, lỡ như để lạnh thì làm sao...

Bà tự diễn một vở kịch độc diễn một lúc lâu, nói hết những gì cần nói rồi, cuối cùng cũng nói đến mấu chốt. "Minh Viễn, gần đây con có bạn gái rồi à?"

Giang Minh Viễn: "Con chưa có." Vẫn đang bắt tay vào chuẩn bị theo đuổi.

"Mẹ biết con không thích mẹ quản, mẹ cũng không thúc giục con. Nhưng nếu gặp được người nào vừa ý thì nhớ đưa về cho mẹ gặp một chút."

Bà cười nói: "Con biết mẹ đã muốn bế cháu từ lâu mà"

Giang Minh Viễn cầm cốc nước lên, làm một người nghe yên lặng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bà. "Sao lại nhìn mẹ như vậy, chẳng lẽ con thực sự có con trai?" Cố Minh Lệ che miệng cười: "Nếu như thực sự có mẹ nhất định phải thắp hương nói với ba con, không chừng ông ấy sẽ rất vui đấy."

Giang Minh Viễn nhếch môi cười, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm ly nước trên tay.

Thấy thái độ này của anh, Cố Minh Lệ âm thầm cắn răng, bà cũng biết tình cảm của mình và con trai vẫn chưa đâu vào đâu. Nhưng có một số chuyện bà phải quản: "Nếu thực sự có con thì vẫn phải nuôi ở nhà. Nếu không ở với người ngoài lâu rồi, nó sẽ hư đi"

Bà thở dài, dường như đang cảnh cáo: "Còn nữa, cần phải sáng mắt ra mà nhìn, những người đàn bà ở bên ngoài đó bây giờ rất xấu xa, vui chơi một chút thì được, nhưng kết hôn thì không được. Con dâu của nhà họ Giang chúng ta nhất định phải môn đăng hộ đối. Nếu không con đi tham gia bữa tiệc gì đó cũng không đưa đi theo được, chỉ có thể khiến con mất thể diện."

Nguyệt

Giang Minh Viễn đã có thể chắc chắn rằng bà đã biết sự tồn tại của Trình Hoan và Tinh Tinh, cũng không còn hứng thú đi nghe những đạo lý đến chó còn không thông suốt đó nữa. Anh đặt ly nước xuống, đứng dậy: "Con còn vài việc phải xử lý, con đi trước."

"Con thì lúc nào cũng bận, bỏ đi, mẹ biết con không sống ở nhà được." Cố Minh Lệ thở dài, khoát khoát tay để anh đi.

Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt bà lập tức trầm xuống, lấy điện thoại ra tìm được phương thức liên lạc của một người, sau đó ấn gọi điện: "Giúp tôi điều tra một người, trong một tuần phải có kết quả."

"Là ai?"

"Một con tiện nhân không biết xấu hổ." Vẻ mặt bà độc ác, nói xong lại thay đổi biểu cảm: "Còn một người nữa có thể là cháu tôi, cậu tìm cơ hội lấy được m.á.u của nó, tôi muốn kiểm tra một chút"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 154: Chương 154



Sau khi Lý Khang Nhất gọi cuộc điện thoại kia thì vẫn luôn chờ tin tức chuyển công tác.

Hắn rất có lòng tin với việc này, bà Giang đã cam kết cho hắn lợi ích, bà là mẹ ruột của ông chủ, một chức vụ tùy tiện còn không phải là một việc đơn giản sao?

Vì cảm thấy chuyện mình thăng chức là ván đã đóng thuyền nên Lý Khang Nhất cũng không quá quan tâm đến công việc bây giờ nữa, những công việc được phân công có thể thoái thác thì thoái thác, không thể thoái thác thì kéo dài đến hạn cuối mới làm.

"Lý Khang Nhất, anh đã gửi bảng tiến độ hạng mục Sở Viên chưa?"

"Bảng tiến độ gì?" Lý Khang Nhất dựa người vào ghế, gác chéo chân nhìn về phía đồng nghiệp đang hỏi, hắn nâng mí mắt, sử dụng sự bất lợi chiều cao tạo nên một cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

"Là bảng tiến độ hạng mục bảo anh ghi chép vào cuộc họp hôm thứ tư đấy, không phải đã bảo anh gửi cho tổ hạng mục rồi sao? Sao bọn họ vẫn chưa nhận được?" Nữ đồng nghiệp cau mày, rất bất mãn với thái độ của hắn.

Cuộc họp đó Lý Khang Nhất có tham gia, hắn có chút ấn tượng với việc này, sau đó hình như vì lên mạng xem nhà mà quên luôn việc gửi bưu kiện đi, bị đồng nghiệp nhắc nhở như vậy, lúc này hắn mới nhớ ra.

Nhưng hắn đương nhiên không thể nói rằng mình đã quên, mặc dù trong lòng đã coi thường công việc này, nhưng vẫn phải tỏ vẻ. Vì vậy hắn giả vờ 'hả một tiếng, vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi gửi rồi mà"

Nguyệt

Vừa nói vừa mở hộp thư ra, giả vờ tìm một lượt trong hộp thư đã gửi, sau đó lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tôi không gửi được?"

Giả vờ xong, Lý Khang Nhất ngẩng đầu lên cười với nữ đồng nghiệp: "Hình như lúc đó thực sự không gửi được, để tôi gửi lại lần nữa"

Nữ đồng nghiệp lạnh lùng mặc kệ hắn, hai người cũng coi như là cộng tác, có chuyện gì cũng phối hợp hoàn thành, gần đây Lý Khang Nhất luôn chậm lại ở phía sau khiến cho lượng công việc của cô ấy tăng lên rất nhiều. Cô ấy đã nói qua không chỉ một lần, nhưng lần nào người này cũng tìm được lý do để từ chối.

Lý Khang Nhất đương nhiên biết rằng cộng tác của mình không vui, nhưng bây giờ hắn đã có chống lưng, ánh mắt nhìn đồng nghiệp cũng trở nên coi thường, vì vậy ngay cả một câu nói tốt cũng không buồn nói.

Hậu quả của việc đắc tội nặng với đồng nghiệp chính là bị cấp trên tìm đến nói chuyện.

Ấn tượng của Tề Sơn với Lý Khang Nhất cũng không tốt lắm phải nói là ấn tượng của mọi người trong phòng làm việc với hắn đều không tốt. Năng lực làm việc của người này thường thường, rất thích nịnh nọt, trước đây hắn suốt ngày đi theo sau ông chủ, bị ông chủ đuổi ra ngoài dưới cơn thịnh nộ khiến mọi người cười nhạo, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa quên.

Mặc dù ấn tượng không tốt nhưng thường ngày Tề Sơn cũng không làm khó hắn, anh ấy cũng coi như đối xử bình đẳng, lần này tìm hắn đến nói chuyện cũng chỉ là muốn biết nguyên nhân khiến hắn thay đổi thành như bây giờ thôi.

Nhưng Lý Khang Nhất không nhận ý tốt của anh ấy, ngoài mặt hắn nói nhận sai và sẽ sửa đổi, nhưng Tề Sơn vừa nhìn đã biết đối phương căn bản không coi anh ấy ra gì. Anh ấy nhíu mày, cũng không biết nên nói gì với hạng người như vậy. Tề Sơn thở dài, khoát tay bảo anh ta ra ngoài.

Lý Khang Nhất nhanh nhẹn quay về, trên mặt còn mang theo ý cười, còn tưởng rằng thái độ này của Tề Sơn là bị cấp trên dặn dò, hắn mơ mộng ảo tưởng, nhưng mà thứ chờ đợi hắn lại là thông báo đuổi việc.

"Đuổi việc tôi? Dựa vào cái gì chứ?" Hắn xông vào phòng làm việc của Tề Sơn, trừng mắt hét lên.

"Đây là ý của sếp, có ý kiến thì cậu có thể đi tìm sếp nói" Tề Sơn cũng không ngẩng đầu lên: "Lát nữa sẽ có người mới đến, cậu nhớ bàn giao với người ta"

"Sao sếp có thể đuổi việc tôi?" Lý Khang Nhất hoàn toàn không tin, hắn đã giúp ông chủ tìm được con trai đó. "Tin hay không tùy cậu." Tề Sơn cũng có chút không biết phải làm sao, trạng thái này của Lý Khang Nhất không đến mức phải đuổi việc, nhưng sếp đã lên tiếng, anh ấy cũng không dám có ý kiến khác.

Lý Khang Nhất đương nhiên là không tin, hắn lửa giận ngập trời, cảm thấy mình đã bị phụ lòng, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của Tề Sơn lao vào phòng làm việc của sếp.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 155: Chương 155



Hắn náo loạn rùm beng lên, quấy rầy không ít người, những người đó không dám hóng hớt trắng trợn, chỉ có thể dỏng lỗ tai lên nghe động tĩnh từ phòng bên cạnh.

Bọn họ thực sự đã nghe được gì đó.

Nguyệt

Lý Khang Nhất rất kích động, đi vào cũng không đóng cửa, giọng nói giận dữ của hắn từ trong phòng phát ra, đi đến bên tai bọn họ: "Sếp, sao anh lại đuổi việc tôi? Tôi có chỗ nào làm không đúng? Tôi làm việc ở công ti năm năm, không có công lao gì lớn thì ít nhất cũng có khổ lao, chưa nói đến việc tôi đã giúp anh tìm được con trai." Một câu nói kinh động lòng người.

Các trợ lý ở phòng làm việc bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không dám tin vào việc mình mới nghe được, sếp của bọn họ có con trai? Không phải vẫn chưa kết hôn sao?

Mặc dù Giang Minh Viễn vẫn luôn duy trì bộ dạng lạnh lùng khó gần, nhưng vì gương mặt và địa vị của anh nên trong công ti vẫn có rất nhiều cô gái thích anh, đặc biệt là các trợ lý có thể tiếp xúc gần với sếp.

Mấy cô trợ lý đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự thất vọng từ trong mắt đối phương, một người trong đó than thở nằm ra bàn làm việc: "Lại một nam thần bị người ta cướp đi."...

Tin tức càng lớn tốc độ lan truyền càng nhanh, Lý Khang Nhất cũng coi như hoàn toàn nổi tiếng trong công ti, cuối cùng khi hắn bị bảo vệ của công ti đuổi ra ngoài, cũng có không ít người đến xem.

Lý Khang Nhất mất hết thể diện trong ngày hôm nay, hắn vừa tức giận vừa khổ sở, cảm thấy mình bị người ta đùa bỡn, không thể đến trước mặt sếp giải thích, hắn lại nghĩ đến một người khác.

Hắn gọi điện thoại, tiếng chuông vang lên mười mấy lần mới có người nghe.

Giọng nói của Cố Minh Lệ rất mất kiên nhẫn: "Cậu có việc gì không?"

Bà thực sự rất ghét những người này, giống như một bạch nhãn lang vậy. Có chút ân huệ là cứ đòi hỏi mình vô hạn, căn bản là cho bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng con trai bà lại cứ không nhìn thấu điểm này, nhất quyết đối nghịch với bà.

"Bà Giang." Lý Khang Nhất miễn cưỡng kiên trì chút bình tĩnh cuối cùng, không để biểu hiện của mình quá kích động: "Không phải bà đã nói sẽ thăng chức cho tôi sao?"

"Chỉ là một tổng thanh tra của công ti chi nhánh thôi mà, tôi đã nói rồi, cậu còn có việc gì nữa?"

"Nói rồi? Vậy tại sao sếp lại đuổi việc tôi?" Lý Khang Nhất gầm lên, giọng nói của hắn vốn đã sắc nhọn, bây giờ lại càng thêm khó nghe.

Cố Minh Lệ vội vàng lấy điện thoại ra xa, trong lòng cũng không vui. Lúc bà tức giận trên mặt không có biểu cảm gì, vì cau mày sẽ có nếp nhăn. Sợ mình không khống chế được, bà còn dùng tay v**t v* mi tâm, sau đó mới đưa điện thoại lại gần hỏi: "Cậu nói Minh Viễn đuổi việc cậu?"

Đầu dây bên kia lại vang lên một loạt âm thanh the thé, Cố Minh Lệ nhẫn nhịn cơn tức giận, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi: "Tôi biết rồi, cậu đừng nóng vội, để tôi hỏi thử xem.

Bà nói xong liền cúp điện thoại, gọi điện cho Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn cũng không bất ngờ khi nhìn thấy cuộc điện thoại này, ấn nút nghe xong thì mở loa ngoài đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc đang dang dở.

"Minh Viễn, con đang bận à?" Cho dù trong tình huống gì, người đó luôn mở đầu khiến người khác cảm thấy bà đang quan tâm đối phương.

Giang Minh Viễn ừ một tiếng.

"Con đừng bận bịu suốt như vậy, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, làm việc lâu rồi phải nghỉ ngơi một chút." Nói xong lời thoại cố định, Cố Minh Lệ mới nói đến điểm chính: "Nghe nói con đuổi việc trợ lý rồi, cậu ta khiến con tức giận à?"

"Mật báo sau lưng, có tính không?" Giang Minh Viễn khẽ cười, trong tiếng cười này tràn ngập sự giễu cợt lạnh lẽo. Anh cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Con không thích cấp dưới chân trong chân ngoài, cũng không thích

có người nhúng tay sắp xếp nhân sự của con. Nếu như mẹ muốn nói giúp cho cậu ta, thì bỏ đi."

Cố Minh Lệ bị giọng điệu của anh kích động: "Con có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt con mẹ là người ngoài sao?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 156: Chương 156



Giang Minh Viễn không nói gì, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, sự im lặng kéo dài này khiến Cố Minh Lệ hoang mang. Bà vội vàng tắt điện thoại, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không khống chế được. Sau khi hít thở sâu một hồi lâu mới khống chế tâm trạng được một chút.

"Không thể nào, mình là mẹ ruột của nó, sao có thể là người ngoài.." Bà vừa tự an ủi mình vừa gọi điện thoại cho Lý Khang Nhất, giọng nói cao cao tại thượng trước nay chưa từng có: "Minh Viễn nói năng lực làm việc của cậu không tốt, cậu biết là nó coi trọng nhất là việc này, việc thăng chức là không thể nữa, tôi cho cậu ít tiền bồi thường đi."

Bà nói: "Một triệu có đủ không?"...

Trình Hoan không hề biết những việc xảy ra ở chỗ Giang Minh Viễn, cô vẫn làm việc theo nhịp sống bình thường, đến cửa hàng mua thức ăn về nhà, đón Tinh Tinh tan học, nấu cơm, sau khi tắm thì đi ngủ, cuộc sống rất có quy luật.

Hôm nay cô vẫn đi đón Tinh Tinh tan học, nhưng nhận ra con trai có chút ủ rũ, cảm giác không được hoạt bát như thường ngày.

"Cục cưng làm sao vậy, sao mặt mũi lại nhăn nhó thế kia?" Cô ngồi xuống trêu chọc con trai.

"Mẹ" Tinh Tinh đi đến gần, dáng vẻ đáng thương đưa ngón tay ra: "Tay con chảy m.á.u rồi."

"Sao vậy? Để mẹ xem nào." Nghe con nói bị chảy máu, Trình Hoan rất lo lắng. Cô tưởng rằng ở nhà trẻ xảy ra tranh chấp gì, nhưng mà nhìn kỹ thì phát hiện chỉ là bị rách một chút xíu.

"Được rồi, mẹ thổi cho con, cục cưng sẽ không đau nữa." Thấy vết thương nhỏ như vậy, Trình Hoan cũng không để ý, lấy tay của con đặt lên bên miệng thổi thổi, quả nhiên gương mặt của cậu bé lại hớn hở trở lại.

Đến tối sau khi tắm rửa, dỗ Tinh Tinh ngủ xong, Trình Hoan nói chuyện với Giang Minh Viễn, nói đến chuyện này.

Từ sau lần trước người đó đề nghị dọn nhà, Trình Hoan nói phải cân nhắc, tối nào người đó cũng tìm đến cô nói chuyện một lúc. Nội dung nói chuyện không hề giới hạn trong việc dọn nhà mà còn nói đến những chuyện khác, Giang Minh Viễn là một đối tượng tâm sự rất tốt, mặc dù yên lặng nhưng không lạnh nhạt, hai người họ cũng coi như ăn ý.

Trước đây mỗi lần Trình Hoan nói đến Tinh Tinh, Giang Minh Viễn hầu hết chỉ là nghe chứ không lên tiếng, nhưng lần này thì lại khác.

Cô vừa nhắc đến chuyện này xong, không quá hai giây đã có điện thoại đến.

"Cô nói là tay của con bị rách?" Giọng nói bên kia nghiêm túc.

"Đúng vậy, bị rách da trên đầu ngón tay một chút, không nghiêm trọng, anh yên tâm đi."

"Đó không phải là rách da." Anh nói: "Là bị lấy máu"

"Lấy máu?" Trình Hoan nghi ngờ: "Nhà trẻ không nói là muốn kiểm tra sức khỏe mà"

Bên kia hình như cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên không phải kiểm tra sức khỏe. Không nói qua điện thoại được, cô chờ một chút tôi sẽ đến ngay.

Giang Minh Viễn đến rất nhanh, chỉ trong mười phút, anh đã xuất hiện.

Trình Hoan mặc đồ ngủ ra mở cửa, rót cho anh ly nước nóng.

"Rốt cuộc là thế nào?" Anh nói như vậy cô cũng có chút căng thẳng.

Nguyệt

"Mẹ tôi biết đến cô và Tinh Tinh rồi, có lẽ là do bà tìm người đến muốn giám định ADN.

"Không phải đã kiểm tra rồi à?"

"Bà ấy không biết." Giang Minh Viễn ngừng lại: "Trước đây có người khác nói với bà ấy là nhìn thấy tôi tham gia hoạt động thân thiết ở nhà trẻ, vì vậy mới nghi ngờ."

Khi nhắc đến mẹ, vẻ mặt của anh không được coi là vui vẻ. Trình Hoan cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, cô còn nhớ tình tiết trong tiểu thuyết nói rằng người mẹ của nam chính khó xử lý đến nhường nào, đó là một người chỉ muốn có cháu trai, hoàn toàn không coi trọng mẹ của cháu mình. Nếu không phải nam chính ngăn cản, nguyên chủ trong tiểu thuyết đã bị bà ấy đuổi ra ngoài từ lâu.

Hiện giờ vị này đã biết đến cô và Tinh Tinh, liệu bà ấy có muốn đón Tinh Tinh về sau đó dùng một khoản tiền đuổi cô đi không?

Trình Hoan nghĩ vậy, cảm thấy hơi khó xử lý. Cô nhìn Giang Minh Viễn hỏi phải làm thế nào?

Giang Minh Viễn cau mày: "Đổi chỗ ở đi, an ninh ở đây quá kém, mẹ tôi có thể làm ra một số chuyện cực doan."

"Nhưng Tinh Tinh còn phải đi học." Dọn ra ngoài cũng không có tác dụng lắm, phạm vi hoạt động của cô luôn cố định.

Đối với vấn đề này, Giang Minh Viễn sớm đã suy tính xong: "Tôi tìm một nhà trẻ khác ở bên cạnh căn hộ, cơ sở vật chất không tệ, chủ yếu là an toàn, tình huống tùy ý bị lấy m.á.u đó chắc chắn sẽ không xảy ra."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 157: Chương 157



Kể cả Giang Minh Viễn không nói, Trình Hoan cũng định chuyển trường cho Tinh Tinh, ngôi trường này hết lần này đến lần khác khoan nhượng cho người ngoài tiếp xúc với trẻ nhỏ, thậm chí còn đóng vai trò là một đồng phạm, thực sự khiến cho cô không thể yên tâm.

Chỉ là, chuyển đến dưới tầng nhà Giang Minh Viễn...

Mặc dù trong cuốn tiểu thuyết miêu tả không nhiều, nhưng lại khắc họa bà Giang vô cùng kỹ càng, là một người có chấp niệm tầng lớp rất nặng, như thể sống trong lồng kính trước thời kiến quốc vậy, đối với người có thân phận thấp hơn bà ấy, Giang phu nhân coi thưởng từ tận trong thâm tâm, cảm thấy nói chuyện với người ta đều là sự bố thí, nhưng đồng thời, bà ấy sẽ không vì coi thường mà bỏ qua cho người mà mình không thích. Đặc biệt là người cướp con trai của bà.

Trình Hoan chưa xem nội dung phần sau của cuốn tiểu thuyết, nhưng khi đọc cũng lướt qua mấy cái bình luận, nữ chính giống như mặt trời nhỏ đó, cũng đã chịu không ít oan ức bởi bà ấy, suýt chút nữa còn làm liên lụy đến cha mẹ.

Trình Hoan không hề có khuynh hướng tự làm khổ mình, cô không muốn giao thiệp với loại người như vậy, lúc biết bà Giang biết đến sự tồn tại của hai mẹ con họ, cô chỉ muốn chuyển đến một nơi thật xa.

Dù sao không đụng được thì sẽ tránh được, quán ăn của cô làm ăn được, doanh thu mỗi tháng cũng đủ đề cho cô và Tinh Tinh sống thoải mái, chỉ là... có chút có lỗi với cha đứa nhỏ.

Nguyệt

Có lẽ anh không muốn cho họ rời đi.

Trình Hoan đấu tranh trong lòng, chút tâm sự đó cũng lộ ra ngoài mặt, Giang Minh Minh hỏa nhãn kim tinh, sao lại không nhìn ra được cơ chứ.

Anh đột nhiên lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm Trình Hoan, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô: "Cô không muốn chuyển đến?"

Trình Hoan có chút ngượng ngùng, dời tầm mắt không dám đối mặt với anh, thái độ này của cô không khác gì sự thừa nhận, trong lòng Giang Minh Viễn thất vọng, lại không biết phải nói gì.

Trong phòng là một mảng tính lặng, ai cũng không mở miệng, cả người Trình Hoan cảm thấy khó chịu, dường như quay trở về lúc hai người mới quen biết, vừa lạ lẫm lại vừa ngại ngùng.

"Tôi... Cuối cùng, vẫn là cô phá vỡ sự tĩnh lặng này, Trình Hoan l.i.ế.m l**m môi, nói ra ý nghĩ của mình: "Tôi không muốn gặp mẹ của anh"

Giang Minh Viễn lập tức tỏ thái độ: "Tôi sẽ không để bà ấy làm phiền hai người."

Trình Hoan liếc anh một cái, rõ ràng là không tin.

Đã chuyển đến dưới tầng rồi, vị Giang phu nhân đó chắc chắn sẽ gây hấn với cô, làm sao có khả năng không tìm đến cô chứ.

Giang Minh Viễn nhìn ra sự nghi kỵ của cô, anh không tiếp tục nói gì nữa, mà trầm mặc một lúc, sau đó anh đứng dậy, nét mặt và giọng nói vẫn như cũ: "Vấn đề này để sau hẵng nói, cô đi ngủ đi, tôi về đây."

Chuyện này xảy ra, tâm tình Trình Hoan có chút sa sút, cô không nói gì mà đứng dậy, tiễn người ra cửa, đến khi cửa thang máy mở ra, mới nói câu đi đường cẩn thận.

"Đừng nghĩ nhiều." Giang Minh Viễn đưa tay lên, cuối cùng không nhịn được mà xoa đầu cô, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của người ấy, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Không phải vấn đề gì lớn, đừng quá bận tâm."

Nói xong bước vào thang máy.

Người bình thường nghiêm túc cười lên càng gây chấn động hơn, Trình Hoan bị gương mặt mỉm cười của anh làm cho má ửng hồng, sự bình ổn trong tim cũng không giữ được nữa, đến khi cánh cửa thang máy trước mặt đóng lại, mới bừng tỉnh.

Thôi vậy, việc chuyển nhà gì đó, vẫn nên suy nghĩ thêm một chút, không cần phải gấp gáp. .

Giang Minh Viễn tự mình lái xe qua đây, anh đi ra khỏi thang máy, ngồi vào xe, mở chỉ dẫn đường, định vị đến biệt thự.

Cũng đã muộn rồi, trừ người gác cổng, những người khác đều đã đi ngủ, nửa đêm Giang Minh Viễn không muốn kinh động đến người khác, tắm rửa qua loa, nằm trên chiếc giường đã hơn nửa năm không ngủ qua, trước khi đi ngủ còn không nhịn được, gửi cho người ấy một câu "Chúc ngủ ngon".
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 158: Chương 158



Sáng hôm sau Cố Minh Lệ mới biết con trai trở về.

Bà ấy đã lớn tuổi rồi, không ngủ đủ giấc, ngày nào sáu giờ sáng cũng đã tỉnh giấc rồi, để giữ gìn nhan sắc, mỗi ngày Cố Minh Lệ đều tập luyện điều độ, bà ấy thay một bộ đồ thể thao, chuẩn bị lên lầu tập luyện, vừa mở cửa phòng tập, liền phát hiện bên trong có người.

"Minh Viễn?" Cố Minh Lệ có chút kinh ngạc: "Sao con lại quay về rồi?"

Giang Minh Viễn đã tập được một lúc, trên người ra không ít mồ hôi, anh cầm lấy chiếc khăn lau mặt, quay về phía mẹ mình: "Con có việc cần tìm mẹ"

"Có việc gì?" Trong lòng Cố Minh Lệ căng thẳng, có dự cảm không lành.

"Con đi tắm đã, chút nữa rồi nói."

Nguyệt

"Được, con đi đi."

Cánh cửa phòng tập sau lưng được đóng lại, Cố Minh Lệ lại chẳng có tâm tư nào tập luyện nữa, hôm qua con trai còn làm xấu mặt mình, thấy bộ dạng của anh, cũng không phải đến xin lỗi mình, thế nên hôm nay tìm đến bà chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Là lần trước đưa tiền cho Giang Minh Khải, hay là chuyện mình liên hệ với Giang Húc Đông bị lộ rồi? Cố Minh Lệ càng nghĩ càng hoảng, vỗ mặt ép mình bình tĩnh lại, quay người ra khỏi phòng tập luyện, thay quần áo rồi xuống dưới ngồi đợi.

Giang Minh Viễn tắm xong xuống tầng, nhìn thấy mẹ đã ngồi trong phòng ăn, trước mặt bà ấy là hai chiếc bánh, cầm một chiếc lên, cẩn thận phết mứt dâu lên trên. Nghe thấy tiếng động, gọi người đứng trên cầu thang: "Qua đây ăn sáng trước đã"

Phía bàn đối diện, người làm cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho anh, bánh, mứt và sữa giống như vậy. Giang Minh Viễn đi qua, thuận tay kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói mẹ thuê thám tử tư đi điều tra con trai của con?"

Anh nói: "Con mong mẹ dừng lại, đừng đi làm phiền bọn họ nữa."

Động tác phết mứt của Cố Minh Lệ hơi ngừng lại, lúc sau lại làm như không có chuyện gì: "Con nói cái gì vậy?"

"Con nói gì không phải mẹ hiểu rõ nhất sao, dù sao hôm qua mẹ cũng vừa mới cho người chuyển qua một số tiền."

Động tác trên tay Cố Minh Lệ dừng lại, bà đặt d.a.o ăn xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn người đối diện: "Con cho người điều tra mẹ?"

"Cũng giống như mẹ cho người điều tra con trai con thôi."

"Nó là con trai con thì cũng là cháu nội của mẹ, sao mẹ không thể điều tra?" Cố Minh Lệ thấy vô cùng oan ức: "Nếu như con đã sớm biết rồi, sao lại còn giấu diếm mẹ, con còn nhớ đến mẹ là mẹ con không?"

"Nếu không phải con cố tình che giấu, sao mẹ lại phải làm những chuyện vô ích đó chứ?"

Cố Minh Lệ thấy mình làm vậy vì có lý do thích đáng, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, bà ấy thẳng người, cầm miếng bánh được phết đầy mứt lên cắn một miếng, tư thế nhàn nhã ăn hết, mới nói: "Nếu như con đã nhận đó là con trai con, vậy thì mẹ cũng không điều tra nữa, con xem xem tìm thời gian thích hợp, đưa người qua đây, mẹ giúp con nuôi. Dù sao cũng là con cháu nhà họ Giang, không thể ở cùng với loại người không đàng hoàng đó được."

"Con nghĩ mẹ hiểu lầm rồi." Giang Minh Viễn không quan tâm đến ý muốn của bà, nhàn nhạt nói: "Con tìm mẹ không phải bàn bạc chuyện đưa người qua đây, mà là hành động của mẹ gây phiền phức cho đứa nhỏ cùng mẹ của nó, mong mẹ có thể giữ khoảng cách với hai người họ."

"Ý con là sao?! Không cho mẹ tiếp xúc với con trai con?"

"Đúng vậy."

"Giang Minh Viễn! Trong mắt con còn có người mẹ này không? Cái gì mà giữ khoảng cách với con trai con, mẹ thì làm sao? Mẹ mắc bệnh truyền nhiễm gì sao?!" Cố Minh Lệ bị lời nói đó chọc giận, không giữ được dáng vẻ ban đầu nữa, bà ấy đặt d.a.o xuống, giọng điệu gấp gáp: "Có phải con hồ ly tinh kia nói gì với con không? Mẹ đã bảo con rồi, những người phụ nữ đó không đáng tin, bọn họ ở bên con, chỉ vì tiền của con mà thôi."

"Thế mẹ ở bên cha con là vì cái gì?"

Cố Minh Lệ đột nhiên im bặt, mặt bà đỏ bừng bừng, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm con trai mình, không ngờ tới anh sẽ nói ra lời lẽ như vậy: "Sao tôi lại đẻ ra thằng vô ơn thế này?!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 159: Chương 159



Bà ôm n.g.ự.c thở d ốc, một lúc sau mới hồi phục lại: "Nếu như con đã hỏi, thế thì nghe cho kĩ đây, mẹ và cha con ở cùng nhau, đương nhiên là vì môn đăng hộ đối, vậy nên con đừng hòng tìm những loại phụ nữ không đàng hoàng bên ngoài, con không được làm vậy."

"Nói vậy thì mẹ và Giang Húc Đông cũng coi như môn đăng hộ đối đấy thôi." Giang Minh Viễn nở nụ cười nhạt, ánh mắt lạnh băng.

Nghe thấy ba chữ Giang Húc Đông, gương mặt Cố Minh Lệ lộ ra một tia hoảng loạn, bà ngay lập tức phản ứng lại che giấu nét mặt, làm như không có chuyện gì: "Con nói vớ vẩn cái gì vậy, đó là chú ba của con!"

"Con không nói vớ vẩn, trong lòng mẹ tự rõ." Giang Minh Viễn đứng dậy, không nói nhiều lời: "Nếu như mẹ muốn Giang Húc Đông sống tốt thì cách xa vợ con ra một chút."

Nói xong cũng không quan tâm đến sự thay đổi trên sắc mặt Cố Minh Viễn, quay người rời khỏi.

"Con nói vợ cái gì? Mẹ nhất định sẽ không đồng ý cho con lấy người phụ nữ đó!"

Mẹ ở đằng sau điên cuồng gào thét, người làm đều biết điều trốn ở nơi không thể nhìn thấy, nét mặt Giang Minh Viễn không có biểu cảm gì khởi động xe, lái ra khỏi cửa lớn.

Tâm tình anh không phải rất tốt, lần đầu tiên lái xe quá tốc độ, chiếc xe phun ra một làn khói, xe lao trên đường vành đai, anh không thường hay lái xe, kỹ thuật cũng bình thường, ở một góc cua suýt chút nữa lao ra khỏi đường.

Phanh xe được giẫm đến kịch độ, phát ra một âm thanh khó nghe, cơ thể theo quán tính lao về phía trước, lại được dây an toàn giữ lại.

Giang Minh Viễn gục đầu vào tay lái, thở một hơi thật sâu, hoàn hồn lại từ giây phút nguy hiểm vừa nãy, anh xoa mặt, khởi động lại xe, dùng tốc độ chậm hơn lái xuống chân núi. ...

Từ sau khi biết được Giang phu nhân điều tra Tinh Tinh, Trình Hoan mỗi ngày đều thấp thỏm chờ người tìm đến cửa.

Cô đợi hết ngày này đến ngày khác, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy ai đến.

"Lẽ nào quên mất chúng ta rồi?" Trình Hoan và Tinh Tinh mặt đối mặt ngồi trên ghế sofa, xoa mặt bạn nhỏ, tự mình độc thoại.

Tinh Tinh ngả người về sau, gỡ tay của mẹ trên mặt mình ra, nét mặt mơ hồ: "Mẹ nói cái gì vậy?"

Nguyệt

"Không có gì." Trình Hoan định thần: "Chúng ta tiếp tục chơi nào"

Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa chơi trò chơi, bật kênh tin tức địa phương trên ti vi cho đỡ trống trải, trên tin tức nói mười doanh nghiệp xuất sắc nhất trong năm nay đã được chọn ra, đang giới thiệu qua từng doanh nghiệp một.

Tinh Tinh đang chơi trò Cửu liên hoàn, nghe thấy một cái tên liền quay ngoắt qua, cậu mở to mắt nhìn màn hình ti vi: "Là cha!"

Nhìn thấy cha trên ti vi khiến cho cậu thấy rất vui vẻ, cậu nhóc trèo từ trên ghế sofa xuống, chạy đến bên cạnh ti vi, tựa đầu vào: "Sao cha lại chui vào màn hình ti vi rồi?"

"Bởi vì cha rất tài giỏi, vậy nên được lên tivi rồi." Trình Hoan đi qua, kéo người lại: "Đừng đứng gần quá, không tốt cho mắt đâu"

Tinh Tinh bị mẹ kéo về phía sau, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm ti vi, đợi đến khi đài truyền hình đưa tin về Giang Minh Viễn xong, chuyển sang nhân vật khác, cậu mới thở dài một hơi quay đầu lại.

"Mẹ ơi." Cậu nhóc ngẩng đầu: "Con cũng muốn được lên ti vi."

Trình Hoan dỗ dành: "Nếu như con cố gắng, sau này nói không chừng cũng có thể lên tivi đó."

"Không đúng, con lên tivi rồi!" Tinh Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cô giáo nói chúng con sẽ được lên ti vi."

Cũng không biết có phải là miệng cậu nhóc quá linh rồi không, cậu nhóc vừa nói xong, trên tin tức liền xuất hiện trường mầm non đó.

Tinh Tinh vừa nhìn đã nhận ra ngôi trường mình đã học một học kỳ, lại đến gần xem, chỉ là lần này tin tức được đưa lên không phải tin tốt lành gì: Trường mầm non bởi vì biện pháp phòng chống chưa cẩn thận, đã bị đóng cửa để chấn chỉnh, những người có trách nhiệm liên quan cũng bị xử lý.

Cậu nghe không hiểu những lời trên tin tức, chỉ biết tìm bên trong những người mà mình biết, bạn nhỏ lại thấy hứng thú, khi tin tức kết thúc còn thất vọng nói: "Mẹ ơi, bên trong không có con."
 
Back
Top Bottom