Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 170: Chương 170



Trình Hoan: "..."

Thật ra cô có chút suy đoán, các mối quan hệ của nguyên chủ phức tạp, nhưng từ sau khi Trình Hoan xuyên qua căn bản đã cắt đứt sạch sẽ, người biết chỗ ở mới của cô rất ít, trong những người này ngoại trừ người đã kết hôn và trẻ con, thế thì chỉ còn lại một Giang Minh Viễn.

Nhưng sao anh có thể tặng hoa được?

Trình Hoan cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện mà Giang Minh Viễn sẽ làm, cứ dựa vào tính cách cứng nhắc ngàn năm một bộ đồ âu kia của đối phương, thế nào cũng không biết chơi cái kiểu này nhỉ?

Trong lòng không ngừng tìm lý do phủ định, nhưng suy nghĩ này thế nào cũng không nén xuống được, cô mím chặt môi, để hoa trên tay xuống bàn trà, nhìn Tinh Tinh một cái, bước chân trở lại phòng ngủ có chút vội vàng. Cô rút điện thoại ra, mở ra người liên hệ gần nhất, gọi qua, điện thoại được kết nối, Trình Hoan hắng giọng, khô khan hỏi: "Anh... Có bảo người ta đưa hoa tới không?"

"Phải, em nhận được chưa?" Giang Minh Viễn thừa nhận, ngón tay phải chiếc bút dùng để kí tên, vẻ mặt bình thường, giọng nói lại có chút dịu dàng: "Không biết em thích loại nào cho nên tự tiện quyết định, nếu như em không thích, tôi bảo bọn họ đổi lại."

Cái kiểu tặng hoa này là do trợ lý nói cho anh.

Hôm qua I từ trong nhà Trình Hoan trở về, Giang Minh Viễn suốt đêm bắt đầu tìm kiếm những cách theo đuổi người ta, nhưng mà mấy cái chiến lược trên mạng nhìn sao cũng có hơi không đáng tin, cho nên anh lại đi trưng cầu ý kiến của Tề Sơn.

Là trợ lý cao cấp, Tề Sơn đã hoàn toàn thích ứng được với sự dị thường gần đây của sếp, vừa nghe thấy sếp hỏi làm sao để theo đuổi con gái, anh ấy cũng chỉ trầm lặng vài giây rồi cho ý kiến tham khảo.

Anh ấy đã nói rất nhiều, đơn giản là nhiệt tình chu đáo còn có lâu lâu làm ra chút gì đó bất ngờ, Giang Minh Viễn ghi nhớ hết những điều anh ấy nói, chuẩn bị thực hành từng cái một.

Việc làm đầu tiên chính là tặng hoa.

Tề Sơn nói tặng hoa cũng cần phải chú trọng, cho nên trước khi Giang Minh Viễn chọn hoa đã hỏi nhân viên cửa hàng ý nghĩa cụ thể, cuối cùng mới chọn hoa hồng cam - vừa thổ lộ được tâm ý của mình, lại không quá thô lỗ. ...

Trình Hoan đã không biết phải diễn đạt tâm tình của mình thế nào nữa, cứ như lại quen biết người kia lại từ đầu vậy, cô ồ một tiếng, cụp mắt, ngón tay rảnh rỗi xoắn vào nhau, tròn giọng nói mang theo thích thú không nén được: "Cái này cũng khá được, không cần đổi đâu."

"Được, vậy sau này chỉ tặng loại này."

"Ặc" Trình Hoan bị lời nói của anh làm sặc, mặt đỏ ửng phất tay với không khí: "Không cần phiền phức như thế đâu, khỏi lãng phí."

"Tôi thích thì không lãng phí."

Trình Hoan: "..."

Nguyệt

Nhịp tim của Trình Hoan bị người ta nói một câu đã vô cùng không có nghị lực đập nhanh hơn, cắn lấy môi dưới cũng không thể nào ngăn được khóe miệng nhếch lên, đôi tai nóng không chịu nổi, dùng giọng mũi ồ một tiếng rồi vội vàng tìm một cái cớ kết thúc cuộc gọi với người kia.

Cuộc gọi cắt đứt, Trình Hoan đặt điện thoại ở trước ngực, nhếch môi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, có chút muốn hát hò.

Cô vỗ vỗ mặt, hai mắt nhìn lên trần nhà, siết chặt điện thoại hơi nóng nghĩ: Thật ra cảm giác được người ta theo đuổi cũng không tệ nhỉ?

Trình Hoan bước chân nhẹ nhàng trở lại phòng khách, tìm được một chiếc bình hoa cổ dài, rót thêm chút nước, cắm từng đóa một vào trong, rồi ghé sát lại hít nhẹ một hơi.

Tinh Tinh nhìn động tác của cô thì cũng muốn lại đó ngửi, đầu của cậu sắp chôm trong bó hoa luôn rồi, hít mà dùng sức quá, bị phấn hoa làm sặc cho.

"Ắt xì!" Bạn nhỏ ngẩng đầu lên, híp mắt hắt hơi một cái, từ trong khóe mắt tiết ra hai giọt nước mắt, cậu day day lỗ mũi, mu bàn tay quẹt bay nước mắt, mạnh mẽ khoe một câu thật thơm.

Sau đó hỏi: "Mẹ ơi, mẹ tìm ra ai là người đã tặng hoa chưa."

"Tìm ra rồi."

"Ai vậy ạ?"

"Ba con đó."

Tinh Tinh không hiểu: "Sao ba lại muốn tặng hoa?"

Sao mà nhóc con lại có nhiều câu hỏi như vậy chứ?

Trình Hoan hít sâu một hơi, hai tay về nắn thịt ở trên mặt con trai, hận không thể bảo cậu im miệng, nhưng mà đối với ánh mắt tò mò của cậu, cô vẫn không thể nào nhảy qua cái chủ đề này.

"Bởi vì ba thích mẹ, cho nên mới tặng hoa đó."

Chính miệng nói một người khách thích cô, loại cảm giác này quá kỳ lạ, cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà thính giả duy nhất trong căn phòng này vốn dĩ không có hiểu được sự rối rắm của mẹ nó.

Mắt cậu mở lớn, bộ dạng không dám tin, đứng trên ghế sô pha dậm chân, lên án nói: Vậy sao ba lại không tặng hoa cho con?!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 171: Chương 171



Trình Hoan có hơi mệt lòng, có một khoảnh khắc ngắn ngủi nghi ngờ có phải mình ngốc rồi không, lại cùng với thằng nhóc thúi này thảo luận vấn đề này.

Cô và Tinh Tinh đối mắt một hồi, bĩu môi rời mắt đi, dứt khoát quăng nồi: "Vậy thì phải đi hỏi ba rồi."

Thế nên sau khi Giang Minh Viễn nhận được cuộc điện thoại của Trình Hoan, không quá vài phút lại nhận được cuộc điện thoại của con trai.

Anh vừa ăn cơm, lúc nhận được điện thoại còn có chút tò mò, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả điện thoại vừa thông thì lại nhận được sự lên án đến từ con mình: "Ba, có phải ba không thích con không!"

"Làm gì có?" Giang Minh Viễn kinh ngạc, cho rằng có ai đã châm ngòi trước mặt con trai rồi, người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là mẹ ruột mình, sắc mặt thoáng trầm xuống: "Là ai nói với con mấy cái này?"

"Không có ai nói, con tự biết hết!" Tay Tinh Tinh chống trên eo nhỏ, càng nghĩ càng tức: "Ba tặng hoa cho mẹ, không tặng cho con, chắc chắn là bởi vì không thích con!"

Sau Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng chẳng còn lời nào để nói với con trai mình nữa.

Anh sinh ra chút áy náy với mẹ mình, cảm thấy không nên nghi ngờ bà như thế, hít vào sâu hai hơi, dừng lại một chút, rồi mới có chút bất lực hỏi: "Tinh Tinh cũng muốn hoa à?"

"Muốn!" Ngữ khí của cậu chắc nịch.

"Được rồi, vậy cục cưng đợi chút nha, chắc là qua nửa tiếng nữa sẽ có chú tặng hoa đến đó được không nào?"

"Được!" Đạt được kết quả vừa ý, bạn nhỏ cũng không còn tức giận nữa, cậu bỏ cái tay chống ở eo ra, lại trở về ghế sô pha ngồi, đung đưa bàn chân nhỏ bày tỏ với ba: "Ba ơi, con cũng thích ba"

"Ba cũng thích Tinh Tinh."

Xong rồi cậu lại đáng thương nói: "Nhưng mà con không có tiền, không mua được hoa."

"Không sao..." Giang Minh Viễn hít vào một hơi: "Ba không thích hoa, Tinh Tinh không cần tặng."

Nghe thấy đã bảo vệ được heo tiết kiệm của mình, Tinh Tinh lại càng vui hơn nữa, thịt trên hai má cậu phồng ra thành hai viên tròn, vui vẻ phấn khởi tạm biệt với ba, mang thái độ dùng xong là vứt luôn ra thực hành đến cùng: "Ba ơi, con đi chơi đồ chơi đây."

"Vậy ba cúp máy đây, tạm biệt cục cưng."

"Tạm biệt ba!"

Kết thúc cuộc gọi, Tinh Tinh bỏ tay xuống, kiêu căng khoe khoang với mẹ: "Ba bảo hoa sắp tặng tới rồi!"

"Ừ" Trình Hoan nghe thấy toàn bộ đã không muốn nói gì nữa, cô không thèm quan tâm khoe khoang của con trai, xoay người mở tủ lạnh lấy trái dứa từ bên trong ra, chuẩn bị nấu cơm.

Giang Minh Viễn nói nửa tiếng là tới, thực ra chưa tới nửa tiếng đã đến rồi.

Người đến tặng hoa là Tề Sơn, bởi vì tốc độ của cửa hàng hoa quá chậm, mà sếp lại có một vị khách cần phải gặp mặt, cho nên chỉ có thể do anh ấy làm thay thôi.

Anh ấy ôm một bó hoa, ấn chuông cửa, bên trong truyền tới một giọng nói lanh lảnh, sau đó cửa chống trộm ở trước mặt được mở ra.

Người ra mở cửa là một nhóc con không cao lắm, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bó hoa anh ấy đang ôm, giơ tay muốn nhận lấy: "Chú ơi, đây là ba cho con"

"Phải, là cho con đó." Tề Sơn đưa hoa đến trên tay cậu, một mùi hương thơm ngọt của thức ăn bay ra, anh ấy ngẩng đầu, Trình Hoan từ phòng bếp đi ra gật đầu ra hiệu, nói với cô: "Nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi trước nhé."

"Không sao đâu." Trình Hoan đi tới, có chút có lỗi: "Đứa nhỏ ham vui, phiền anh còn phải chạy một chuyến."

"Không sao không sao, đúng lúc buổi trưa tôi cũng không có việc nên chạy vặt một chút thôi mà" Tề Sơn khoát tay, cực kỳ dối lòng nói.

Đùa chứ, người trong này có khả năng rất lớn chính là bà chủ cùng cậu chủ nhỏ sau này của sếp, anh ấy có bận nữa cũng phải nói không sao chứ, nếu như lộ ra sự không vui, sơ sẩy cái đắc tội với người ta thì làm sao?

Nguyệt

Tề Sơn nói xong cũng không nán lại quá lâu, nói mình còn có việc nên đi trước.

Anh ấy tiến vào trong thang máy, Trình Hoan mới đóng cửa lại, nhìn về bó hoa kia trên tay Tinh Tinh.

Hoa này cũng là một bó lớn, chính giữa hoa diễm châu màu đỏ chen lẫn một ít hoa baby, trông cũng rất đẹp mắt. Tinh Tinh ôm bó hoa bự hơn nhiều so với bó kia, có chút thắc mắc: "Tại sao hoa của con lại không giống với hoa của mẹ?"

"Cái này của Tinh Tinh tên là hoa diễm châu, có phải rất là đẹp không?" Trình Hoan không để ý cậu đang xoắn xuýt mà giới thiệu tên hoa cho cậu.

Nghe bên trong tên hoa giống tên của mình thì Tinh Tinh thích hẳn, cậu đặt hoa xuống dưới đất, tay nhỏ chạm vào cánh hoa của hoa diễm châu, lắc lư cái đầu nhỏ tiếp tục đắc ý: "Hoa này thật đẹp! Còn đẹp hơn cả hoa của mẹ luôn!" (Tên Hán Việt của hoa diễm châu là phồn tinh hoa, cùng có chữ Tinh trong tên của Tinh Tinh)

"Ồ" Trình Hoan làm mặt lạnh, nhìn con trai dưới đất nói: "Cơm dứa trưa nay không có phần của con nữa."

"Mẹ ơi đừng mà!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 172: Chương 172



Nghe thấy không có cơm, Tinh Tinh cũng chẳng còn tâm trí đếm hoa nhỏ của mình nữa, cậu nhảy dựng lên một phát một chạy qua ôm lấy chân lớn của mẹ: "Mẹ ơi con muốn ăn cơm!"

Trình Hoan hừ một tiếng, không quan tâm cậu, kéo cái đuôi nhỏ đi vào nhà bếp làm việc.

Tinh Tinh thật sự sợ mình không được ăn cơm, phút chốc bỗng trở nên vô cùng ân cần, nói không biết bao nhiêu lần nữa, bảo làm cái gì là làm cái đó.

Một màn cố gắng này, đợi tới khi cơm đựng trong nửa trái dứa khoét rỗng đưa đến trước mặt mình, cậu kích động thiếu chút nữa khóc ra.

Bạn nhỏ cầm lấy cái muỗng, khều lấy miếng dứa bỏ vào trong miệng, nhai xong rồi thở dài một tiếng với cô: "Mẹ ơi, ăn cơm thật là khó mà."

Giang Minh Viễn nói được làm được, sau này buổi sáng mỗi ngày Trình Hoan đều có thể nhận được một bó hoa hồng tươi mới.

Lúc đích thân nhận hoa ngày thứ hai cô vẫn còn ngượng ngùng, đợi tới khi đã nhận nhiều rồi thì cô cũng đã có thể bình thản mà đối mặt.

Hoa mang đến quá nhiều, bình hoa trong nhà đã cắm đầy rồi, Trình Hoan không muốn lãng phí nên chuẩn bị dùng những bông hoa hồng này để làm ít mứt hoa hồng.

Ngắt hoa ra khỏi cành, bỏ để hoa tẩy rửa sạch sẽ lau khô nước, cho thêm đường trắng bóp nhuyễn cho ra nước, sau đó bỏ vô lọ ép chặt, bên trên phủ kín bởi mật ong.

Mứt hoa làm xong phải được để ở trong tủ lạnh giữ một tháng mới có thể ăn được, Trình Hoan dùng hoa hồng mấy ngày nay đưa tới gom vào làm một bình mứt hoa, sau khi làm xong thì đã đến cuối tuần.

Đối với trẻ con đã nghỉ học, và người cũng không cần đến cửa hàng mỗi ngày mà nói, ngày cuối tuần với ngày hành chính chẳng khác gì nhau mấy, nhưng mà nghĩ tới hôm nay Giang Minh Viễn muốn đến giúp bọn họ chuyển nhà, Trình Hoan vẫn nên dậy sớm chút thì hơn.

Chuyện chuyển nhà mấy ngày nay đã bàn bạc xong hết rồi, Trình Hoan vẫn ở tầng dưới như cũ, còn Tinh Tinh tầng trên tầng dưới gì cũng có phòng cho cậu hết, đối với kết quả này nhóc con không hài lòng lắm, loạn cả một trận, xong rồi không biết Giang Minh Viễn đã lén nói với cậu cái gì mà nhóc con mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.

Mùa đông trời sáng muộn, lúc Trình Hoan thức dậy thì mặt trời mới nhú ra khỏi núi, đợi cô rửa mặt xong thì ánh mặt trời mới có vẻ có chút độ ẩm.

Cô vo gạo nấu cháo, trong cháo rắc lên một ít mộc nhĩ và bách hợp, điều chỉnh thời gian xong thì lại đi làm nem rán.

Gia vị bên trong nem rán phải chiên qua một lượt trước, Trình Hoan bỏ nhân lần lượt vào trong nồi, chiên nóng lên bỏ ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Sớm thế?" Cô có chút khó hiểu, thường ngày tiệm bán hoa tươi phải chừng tám chín giờ mới đưa hoa qua, cùng lắm là trước một hai giờ thôi.

Cô bỏ xẻng cơm xuống, rửa sạch tay, cả tạp dề cũng không cởi để vậy đi mở cửa luôn.

Mở cửa ra, trước mặt là một bó hoa hồng, Trình Hoan vươn tay cầm lấy, không nhận được biên lai yêu cầu ký tên, ngược lại nghe thấy một giọng trầm dễ nghe của đàn ông: "Chào buổi sáng."

Một câu kinh ngạc "Sao lại là anh" bị nghẹn lại trong cổ họng, Trình Hoan ngơ người tại chỗ, trên mặt có thể thấy được màu hồng đậm, dùng bó hoa che lại nửa bên mặt mình, cụp mắt nói: "Sao sớm thế đã tới rồi?"

"Dậy sớm hơn chút." Giang Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô, phát hiện ra đối phương ngại ngùng, anh hắng giọng một tiếng, khóe môi khẽ cong, chủ động thay đổi đề tài: "Đang làm bữa sáng à?"

"Phải." Nói tới lĩnh vực chuyên môn của mình, Trình Hoan biểu hiện thả lỏng hơn nhiều, cô lén ngửi bó hoa hồng kia, cảm thấy hoa hôm nay nở cực kỳ đẹp, mùi hương cũng thơm hơn, cô mấp máy môi, đặt hoa xuống bàn trà, quay người giả bộ thoải mái nói: "Sáng nay anh chưa ăn cơm đúng không? Hay là ăn ở đây đi."

Nguyệt

"Được." Giang Minh Viễn đương nhiên sẽ không từ chối, anh gật đầu, tay chỉ vào phòng ngủ: "Tinh Tinh đã dậy chưa?"

Cô tưởng là người đàn ông này muốn gặp con, thuận miệng nói: "Chưa đâu, anh đi kêu nó dậy cũng được."

"Không cần, đợi nó tự dậy đi." Giang Minh Viễn từ chối, cùng Trình Hoan đi vào trong nhà bếp, thấy cô bốc nhân đặt lên trên một tờ bánh tráng rất mỏng liền hỏi cô đang làm cái gì.

"Làm nem rán, nhân đều đã chín rồi, gói xong chiên một tí là được."

Cái công việc này nhìn có vẻ không có gì khó lắm, Giang Minh Viễn nhìn cô gói xong một cái thì đề nghị muốn giúp cô làm.

Trình Hoan suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cho nên người đàn ông rửa tay, xắn ống tay áo lên bắt đầu phụ làm bữa sáng.

Nem rán cuộn xong đặt vào trong đĩa, hai người phân ra hai bên, khoảng cách hai bên rất gần.

Ống tay áo của Giang Minh Viễn cuộn hẳn lên trên, lộ ra cánh tay đường nét nhẵn nhụi, cánh tay của anh rất trắng, gân xanh hơi hơi nhô lên, tràn đầy hormone.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 173: Chương 173



Mấy ngày nay hai người đều không gặp mặt, ngoại trừ bó hoa mỗi ngày kia, Trình Hoan dường như không cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ giữa người tên Giang Minh Viễn kia và mình, nhưng mà bây giờ người ta đang ở ngay trước mắt, sự thật bị mình dồn hết tâm trí quên đi lại biến thành khắc sâu.

Thân phận đại diện của người trước mặt không phải chỉ là ba của Tinh Tinh, mà còn là người đang theo đuổi mà mình có hảo cảm, nghĩ đến đây là Trình Hoan cảm thấy tới bầu không khí cũng trở nên sền sệt, khiến người ta thấy có hơi ngộp, đến cả tay chân cũng không biết nên để thế nào.

Lòng bàn tay cô đang đặt một tấm bánh tráng, tay phải cầm đũa gắp nhân vào trong, bởi vì tâm tư không tập trung, lượng nhân trong bánh đang chất đã vượt quá số lượng nhân cần cho một cuốn rồi, thậm chí còn từ trong lòng bàn tay trượt xuống dưới đất.

Nhân nem rớt lên trên dép lê, làm Trình Hoan đang trong cơn suy nghĩ miên man hồi hồn trở về, cô có chút phiền muộn cắn răng, ngẩng đầu nhấc mắt nhìn phía đối diện, thấy Giang Minh Viễn đang loay hoay làm thế nào để cuốn được bánh tráng, không có chú ý đến bên này thì mới thở phào một hơi, gạt phần nhân bị dư ra trở lại.

Trong nhà người ăn ít, nhân Trình Hoan chuẩn bị cũng không nhiều, mười chiếc nem rán vừa được cuốn xong, nem rán cuốn xong được bỏ vào trong dĩa, định chờ lát nữa chiên.

Chiên nem rán cần dùng chảo, đổ dầu vào trong, đợi sau khi dầu nóng lên thì cho nem rán vào, chiên nhỏ lửa, chờ đến lúc hai mặt đều chín vàng là có thể ăn rồi.

Nem rán vừa mới ra chảo có chút nóng, Trình Hoan sắp xếp chúng theo hình kim tự tháp, cuối cùng bị dư ra một cái không có chỗ để nên hỏi Giang Minh Viễn có ăn không.

Giang Minh Viễn trước kia chưa từng làm chuyện thức ăn chưa ra khỏi nhà bếp mà đã cho vào miệng rồi, phản ứng đầu tiên trong lòng đó chính là từ chối, nhưng lời đến bên miệng rồi lại do dự, anh khẽ nhíu mày, lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn đè nén loại cảm giác kỳ quái xuống mà đồng ý.

"Được"

Trình Hoan hỏi xong cũng tự thấy có hơi hối hận, cô ở trong nhà làm như vậy với Tinh Tinh đã quen rồi, thuận mồm nên đã hỏi một câu, vốn tưởng là đối phương sẽ từ chối, kết quả không hiểu sao anh mà vẫn đồng ý nữa.

Nghe thấy câu trả lời của anh, Trình Hoan suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, cô ồ ồ hai tiếng, đờ đẫn gắp miếng nem rán bị dư ra kia lên, tay đặt ở dưới chuẩn bị đưa tới, nhưng mà giơ được một nửa thì phản ứng lại, cười gượng bỏ xuống rồi đưa đũa cho đối phương: "Anh làm đi"

Đôi mày nhíu chặt của Giang Minh Viễn vẫn chưa giãn ra, có chút cứng nhắc nhận lấy đôi đũa kia, giơ tay ra, gắp miếng nem rán được đặt ở bên cạnh.

Anh nâng tay lên, nhìn thức ăn đang ở trên đầu đũa, cảm thấy cả người đều khó chịu, làm thế nào cũng không có cách khiến mình mở miệng được.

Ngay tại lúc tay anh cứng nhắc không biết làm thế nào cho phải thì sau lưng truyền đến giọng nói của Tinh Tinh.

"Ba ơi, ba đang ăn gì thế?"

Đồng hồ sinh học của Tinh Tinh hôm nào cũng rất chuẩn, sau khi cậu thức dậy thì tự mặc quần áo cho mình, mở cửa ra ngửi thấy mùi thơm là biết ngay mẹ đang chuẩn bị bữa sáng cho mình, bạn nhỏ rất coi trọng chuyện ăn uống, răng còn chưa chải đã chạy đến nhà bếp trước tiên, nhìn thử xem món gì ngon.

Sau đó thì thấy ba mẹ đang ở sau lưng mình ăn đồ ăn!

Tinh Tinh thật tức giận, ăn đồ ăn mà lại không gọi cậu, ba mẹ chắc chắn đã quên béng mình rồi! Nhóc con chống hông, hừ một tiếng, biểu cảm hung dữ nhìn người ba nhà mình: "Con cũng muốn ăn!"

Giang Minh Viễn đang khó chịu cả người kia, Tinh Tinh nói thế quả thực đã giải quyết giúp anh một phiền lòng lớn, anh len lén thở phào, xoay người giơ đũa đến trước mặt của Tinh Tinh: "Ba không ăn, cho con ăn nè.

Buổi sáng vừa mới thức dậy đúng là lúc bụng đói, từ lúc ngửi thấy mùi thơm là trong miệng Tinh Tinh đã bắt đầu phân bố nước miệng rồi, cậu há miệng ra định cắn lấy đồ ăn trên đũa, nhưng lại sực nhớ ra mình vẫn còn chưa đánh răng.

Mẹ nói chưa đánh răng không thể ăn đồ ăn, ăn đồ ăn như vậy không phải là một đứa trẻ ngoan. Tinh Tinh lén lút nhìn sang mẹ một cái, lại đóng miệng đã há ra được một nửa lại, có chút không nỡ mà nhìn chiếc nem rán, nói với Giang Minh Viễn: "Ba ơi con vẫn chưa đánh răng, đánh răng xong sẽ ăn sau"

Nguyệt

Cậu xách quần hít hít cái mũi nhỏ, nói xong quay người chạy về hướng nhà vệ sinh, đôi chân ngắn tũn chạy như bay, tính tích cực cao khỏi bàn.

"Được rồi." Giang Minh Viễn thấp giọng đáp lại, đặt miếng nem rán trăn trở bao lần kia về lại dĩa, bỏ đũa xuống, bước chân dồn dập đi ra khỏi phòng bếp.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 174: Chương 174



Đánh răng xong, Tinh Tinh cuối cùng cũng được ăn nem rán, nhưng khi đó bữa sáng đã bắt đầu rồi, cậu ăn thứ đó có chút đặc thù, điều này khiến cậu bé có hơi buồn bã, oán trách ba mẹ tại sao không gọi mình dây.

Ăn cơm xong, cả nhà ba người bắt đầu thu dọn phòng, trong vòng nửa năm dọn phòng hai lần, Trình Hoan có thể nói là quen việc quen tay, những quần áo không mặc nữa đã gói gọn vào túi đặt ra bên ngoài từ trước, đặt giấy chống vỡ vào giữa những bát đĩa không thường xuyên dùng, sau đó lấy dây buộc chặt lại, đặt vào trong hộp giấy lớn.

Trình Hoan dọn bàn xong, xếp và buộc chặt lại những bát đĩa đã rửa sạch sẽ, xếp vào phía trong cùng của hộp giấy.

Trước nay Giang Minh Viễn dọn nhà đều không cần tự tay làm việc, anh ngồi ở một bên nhìn một lúc lâu cũng không tìm được chỗ nào để giúp một tay. Anh thậm chí còn không bằng Tinh Tinh, cậu bé còn biết xếp lại những quần áo thay giặt của mình vào trong vali.

Mặc dù cậu xếp rất xấu.

Hai mẹ con giúp đỡ lẫn nhau, sắp xếp lại quần áo và dụng cụ nấu ăn, rồi lại đóng gói những đồ dùng ở trên giường. Giang Minh Viễn đi lại một vòng quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được chỗ mà mình có thể tham gia, giúp Tinh Tinh sắp xếp đồ chơi.

Hơn nửa năm trôi qua, Tinh Tinh sớm đã không còn là cậu bé đáng thương đến một món đồ chơi cũng không có nữa, bây giờ cậu đã có cả một phòng chứa đồ chơi, những đồ chơi đó có kích cỡ khác nhau, thứ nào to thì còn cao hơn cả người cậu, thứ nào nhỏ thì chỉ to bằng bàn tay, thu dọn rất phiền phức.

Vì phải dọn nhà nên trước đó Trình Hoan đã tìm về không ít hộp giấy, hộp giấy được gấp lại chất đống trong góc nhà, không chiếm bao nhiêu diện tích, lúc nào cần dùng thì lấy băng nhựa dán miệng hộp lại là được.

Giang Minh Viễn lần đầu làm công việc này, không cảm thấy mới lạ, cũng không thấy tay chân luống cuống, anh thong thả dán hộp giấy lại, đặt từng món đồ chơi trong phòng vào đó.

Còn phân loại đồ chơi ra như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, tuyệt đối không đặt siêu nhân và động vật cùng một chỗ với nhau.

Bên này, anh đã thu dọn xong đồ chơi, bên kia, Trình Hoan cũng đã thu dọn gần xong những thứ khác. So sánh với lần dọn nhà nửa năm trước, hành lý cần thu dọn lần này nhiều hơn rất nhiều, gần như chật kín cả một phòng khách.

Giang Minh Viễn bê hộp đồ chơi cuối cùng ra, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi gọi điện cho tài xế.

Tài xế đã chờ dưới lầu từ trước, nhận điện thoại xong không bao lâu thì đưa theo người giúp việc đi lên, nhanh chóng dọn đồ đã xếp xong lên xe, chào bọn họ một tiếng rồi chở đồ đi.

Đồ dùng hàng ngày của hai mẹ con được dọn đi, trong nhà trông cũng không trống rỗng đi bao nhiêu, nhưng lại không có hơi người, trông giống như một căn nhà bản mẫu.

"Vốn còn định thường xuyên sống ở đây, kết quả chỉ ở có nửa năm." Thu dọn đồ đạc không phải một công việc nhẹ nhàng, khom lưng cúi đầu cả một buổi sáng, Trình Hoan cảm thấy cơ thịt trên lưng đều đã cứng đờ. Cô giương cánh tay ra duỗi người, dùng tay xoa bóp lưng: "Hi vọng đừng có lần sau nữa."

"Cái này khó nói lắm." Giang Minh Viễn dùng giẻ lau ghế sofa và bàn uống trà nhỏ bị bẩn vì dọn nhà, lúc đi ra giặt giẻ lau nghe được lời cảm khái của cô, vẻ mặt không đổi đáp: "Nói không chừng sẽ có lần sau."

"Sao có thể chứ, tôi cứ dọn nhà suốt làm gì...

Trình Hoan quay lại, đối diện với đôi mắt màu trà của anh, bỗng nhiên ý thức được ý của Giang Minh Viễn là gì, cổ họng cô nghẹn lại, nửa câu còn lại bị ép quay về, thẹn thùng một hồi lâu, mới trả lời một câu một

Nguyệt

cách không có khí thế gì: "Đừng nói lung tung."

"Không nói lung tung."

Trình Hoan: "..." Tích cực như vậy làm gì chứ?

Cô quay đầu hướng mặt ra ngoài, khoát tay: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, khi nào thì anh về? Nhân tiện đưa Tinh Tinh đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 175: Chương 175



Giang Minh Viễn xếp giẻ lau đã giặt sạch vào một bên, nói với bóng lưng của cô: "Tôi đợi cô cùng đi." Trình Hoan bỗng nhiên quyết định dọn nhà khiến chủ nhà không được vui, mặc dù không trả tiền cọc nhưng hai vợ chồng họ vẫn yêu cầu đến kiểm tra lại, sợ nhà mình bị làm hỏng.

Nhà của hai vợ chồng họ không ở gần đây, phải buổi chiều mới đến. Trình Hoan vốn định để Giang Minh Viễn đưa Tinh Tinh đi trước, còn mình thì ở đây đợi, cô còn để lại một cái bánh mì chuẩn bị đến lúc đó mang ra ăn lót dạ.

Nhưng bây giờ Giang Minh Viễn lại nói anh không đi... Vậy thì một cái bánh mì không đủ để chia nữa rồi. Cũng may là Giang Minh Viễn không tơ tưởng đến cái bánh mì đó của cô, anh đưa tay lên xem giờ rồi nói: "Mười một giờ rưỡi rồi, cô có muốn ra ngoài ăn cơm không? Tôi đã đặt nhà hàng, cách đây không xa.

Nhà hàng cũng đã đặt xong rồi, câu hỏi này chẳng qua chỉ hỏi cho có, Giang Minh Viễn cũng không cho cô cơ hội từ chối, hỏi xong liền ra hiệu mời, tiện thể gọi luôn Tinh Tinh chuẩn bị ra ngoài.

Anh đặt một nhà hàng Tứ Xuyên, lái xe đến đó chỉ mất khoảng mười phút, nhà hàng này có chút danh tiếng ở thành phố C, nghe nói mùi vị món ăn rất chính thống. Mỗi lần đến giờ cơm, bên ngoài nhà hàng luôn có một hàng dài người đang xếp hàng.

Trình Hoan thích ăn cay, trước kia nghe danh tiếng của nhà hàng này thì muốn đến thử một lần, nhưng lần nào cũng vì thời gian xếp hàng dài đằng đẵng mà rút lui, đây vẫn là lần đầu tiên cô đến.

Bên ngoài quán ăn vẫn có hàng dài người đang xếp hàng, Giang Minh Viễn cũng dắt tay Tinh Tinh cùng Trình Hoan xếp hàng vào cùng, tìm quầy phục vụ báo tên, sau đó có nhân viên bán hàng đến dẫn bọn họ vào phòng bao.

Bọn họ ngồi xuống, phục vụ đi ra khỏi phòng, một lát sau cầm một quyển thực đơn đi vào, thực đơn được đưa đến tay Giang Minh Viễn, anh không buồn lật ra xem mà đưa cho Trình Hoan.

"Cô gọi đi."

"Được."

Vừa nghe đến tên quán ăn Tứ Xuyên là biết đồ ăn của nhà hàng này sẽ không quá thanh đạm, sau mỗi món ăn ở trong thực đơn đều dùng ớt để chỉ rõ độ cay, vừa nhìn qua bên cạnh món nào cũng có bốn, năm quả ớt. Mấy món ăn hơi cay hoặc là không cay đành ấm ức chen chung một chỗ, thể hiện rõ sự ghét bỏ của chủ tiệm.

Nghĩ đến hai người còn lại đều không ăn được cay cho lắm, lúc gọi đồ ăn, Trình Hoan bỏ qua những món ăn dầu mỡ màu ớt đỏ rực, ghi rõ độ cay là bốn hoặc năm quả ớt, chuyển tầm nhìn đến những món chỉ có chừng ba quả.

Ba quả ớt tức là cay tầm trung, ăn vào sẽ không quá khó chịu, Trình Hoan gọi hai món ăn, nhìn qua Giang Minh Viễn rồi trực tiếp lật đến trang cuối cùng, gọi món trứng muối đậu phụ và rau cải xào không cay.

Sau đó do dự một chút rồi lại lật đến trang đầu tiên gọi một món ăn đứng ở vị trí đầu của bảng đề cử, ghi rõ độ cay là năm quả ớt.

Nhà hàng này mỗi giờ mỗi khắc đều tỏ rõ sự thiên vị của mình, ví dụ như hai món ăn không cay rõ ràng nên mang lên trước nhất cũng là hai món ăn dễ làm nhất thì nhất định phải sau khi mang món canh cá cay dầu mè lên trước rồi mới được mang lên.

Trong bát canh cá dầu mè có một lớp dầu màu đỏ, trông rất ngon miệng. Tinh Tinh ăn thử vài miếng, đầu lưỡi cay đến tê rần, la hét nói trong bụng đang bốc hỏa, uống nước xong cũng không thoải mái hơn là bao, sau đó không dám đụng vào những món ăn có màu sắc hấp dẫn đó nữa, cùng ba ôm lấy đậu phụ và rau xanh mà ăn.

Nguyệt

Cậu còn nhỏ mà khẩu vị lớn, lượng thức ăn của các món ăn trong nhà hàng cũng không nhiều, hai món ăn không có ớt gần như đều vào bụng của Tinh Tinh, Giang Minh Viễn lại không thể tranh giành với con, chỉ có thể đưa đũa sang chỗ khác.

Anh không chú ý rằng món mình gắp là món cay nhất trên bàn, thức ăn vừa vào miệng, gương mặt của Giang Minh Viễn liền đỏ lên trông thấy, anh gần như không nhai mà nuốt xuống luôn, đặt đũa xuống uống một ly nước lớn, sau đó ngồi thẳng lại, không nhìn đồ ăn trên bàn thêm nữa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 176: Chương 176



"Không ăn được cay thì đến đây làm gì chứ?" Nhìn dáng vẻ khó chịu này của anh, Trình Hoan cũng không còn khẩu vị. Cô đặt đũa xuống, thở dài, ra ngoài gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm mấy món không có ớt, lần này mới khiến anh không đến mức nhịn đói.

Ăn cơm xong, Giang Minh Viễn ra ngoài trả tiền, sau đó lại đi ra trước để lấy xe. Xe dừng ở ven đường, Trình Hoan mở cửa xe ra đặt Tinh Tinh ngồi vào ghế sau, thắt chặt dây an toàn rồi đóng cửa xe lại, nói với anh: "Sau này đừng đến những nơi như vậy nữa, anh cũng đâu có ăn được. '

Giang Minh Viễn cầm tay lái, mắt nhìn về phía trước, gương chiếu hậu phản chiếu lại gương mặt tuấn tú của anh, trên môi vẫn còn màu đỏ thẫm vì vừa rồi ăn phải đồ cay, anh nói: "Cô thích là được."

Trình Hoan bỗng nhiên bị trêu ghẹo nên cũng không bày ra vẻ mặt nghiêm túc nữa, tầm mắt mơ màng một hồi lâu, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên mới phản ứng lại được.

Là chủ nhà gọi điện tới, bọn họ nói đã đến rồi, đúng lúc xe cũng vừa đến dưới nhà, cả nhà ba người đi ra ngoài, vừa hay gặp được chủ nhà ở bên ngoài thang máy, vì vậy cùng nhau đi vào. Vừa vào trong, hai vợ chồng chủ nhà liền dùng ánh mắt kiểm tra bên trong nhà, nhìn phòng khách rồi lại nhìn chỗ khác, vòng qua vòng lại một hồi rồi mới đen mặt đi ra, nói không có vấn đề gì.

Trình Hoan trả chìa khóa lại: "Không còn việc gì thì chúng cháu đi đây."

"Được rồi." Gương mặt chủ nhà cau có, sau đó lại oán trách trả phòng quá nhanh khó tìm khách ở thuê mới. Ông ta lẩm bẩm một lúc, đợi khi nói xong thì đã không thấy bóng dáng của khách thuê nhà cũ.

Tạm biệt chủ nhà, ba người lên đường đi đến nhà mới, nhà mới rất gần nơi làm việc của Giang Minh Viễn, Giang Minh Viễn đỗ xe xong, ra ngoài chỉ vào tòa nhà trụ sở chính của nhà họ Giang cách đó không xa, giống như tất cả những người cha khác đang thể hiện trước mặt con cái, dùng giọng nói khoe khoang nói với Tinh Tinh: "Đó chính là nơi làm việc của ba"

"To quá" Tinh Tinh rất cho anh thể diện, cổ vũ một câu. Tòa nhà trụ sở của nhà họ Giang là tòa nhà có hơn ba mươi tầng, không tính là quá cao, nhưng hình dáng của tòa nhà rất khác biệt, cũng được coi là một kiến trúc có tính tiêu biểu của thành phố C.

Trước đây Tinh Tinh đã nhìn thấy tòa nhà này trên ti vi, lúc đó đã vô cùng tò mò, bây giờ lại nghe nói đây là chỗ ba làm việc thì lại càng muốn đi xem hơn.

Giang Minh Viễn đương nhiên là không thể từ chối yêu cầu này, đồng ý một cách dễ dàng. Anh dắt tay Tinh Tinh, dẫn theo Trình Hoan đi vào thang máy, quẹt thẻ rồi ẩn số tầng đi đến nhà mới của Trình Hoan.

Tài xế đã đưa đồ đến, số hành lý này chiếm hết diện tích của phòng khách trong căn nhà cũ, nhưng ở căn nhà mới này thì chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.

Nhà mới có diện tích rất lớn, trần nhà rất cao, cho người ta một cảm giác rộng rãi, khiến tâm trạng thoải mái sáng sủa.

Đồ đạc ở đây đã được bố trí đầy đủ, vừa nhìn đã biết là rất chú tâm. Lúc Trình Hoan đi thu dọn hành lý lại phát hiện ra trong bếp có không ít dụng cụ làm bếp nghe nói là cực kỳ khó mua mà cũng rất dễ dùng.

Nhìn thấy những thứ này, cảm giác xa lạ của Trình Hoan đối với môi trường mới biến mất đi hơn nửa, cô vui vẻ sắp xếp lại đồ đạc, sau đó ra ngoài cảm ơn Giang Minh Viễn.

"Không phải chuyện gì lớn" Giang Minh Viễn đưa tấm thẻ trên tay cho cô: "Đây là thẻ dùng để quét thang máy, có quyền hạn lớn nhất là bốn tầng."

Sau đó lại đưa cho cô một chùm chìa khóa, nói với cô chiếc chìa nào ứng với cái cửa nào, giới thiệu tất cả căn phòng cho cô xong, chìa khóa này vẫn còn lại hơn một nửa.

Nguyệt

"Những chìa khóa còn lại là chìa khóa của căn hộ phía trên..." Lúc Giang Minh Viễn nói đến đây thì ngừng lại, khóe miệng nâng lên, giọng nói hơi đè thấp: "Có muốn để tôi... giới thiệu một chút không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 177: Chương 177



Sau một loạt thao tác của anh, đầu óc của Trình Hoan suýt chút nữa bị c.h.ế.t máy, đợi khi lấy lại tinh thần thì mình đã ở tầng trên rồi.

So với tầng dưới, số căn phòng ở trên này của Giang Minh Viễn ít hơn một chút, nhưng bù lại thì diện tích mỗi căn phòng lại lớn hơn, ngay cả phòng đồ chơi cho Tinh Tinh cũng rộng gần đến bốn mươi mét vuông.

Trong phòng đồ chơi đã được chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ chơi, đều là những kiểu dáng mà Tinh Tinh chưa từng nhìn thấy, cậu bé vừa nhìn thấy những thứ này thì không đi được nữa, nhất quyết ở lại chơi, vì vậy hoạt động thăm quan sau đó chỉ còn lại hai người Giang Minh Viễn và Trình Hoan.

Căn hộ tầng ba nối liền với cầu thang, mỗi tầng chỉ có hai, ba căn nhà, Giang Minh Viễn cầm chìa khóa mỗi lần giới thiệu đến một căn thì đưa cho cô một chiếc chìa, cứ đi như vậy đến căn phòng trên cùng, một căn phòng không nhìn thấy cửa cầu thang, anh đi vào một đoạn, giới thiệu từ bên phải sang cho cô.

"Đây là phòng tập thể thao, trong đó có đầy đủ những dụ cụ thường dùng, có thời gian thì cô có thể đến thử một chút, căn phòng này là thư phòng, thường được sử dụng khá nhiều" Anh đẩy cửa thư phòng ra, để Trình Hoan vào tham quan.

Giống như những căn phòng, diện tích của thư phòng cũng không nhỏ, ba mặt vách tường bị biến thành tường để sách, bày đầy đủ các thể loại sách, còn được dán nhãn hiệu để phân loại, không giống như trong tưởng tượng của Trình Hoan, sách liên quan đến kinh tế ở đây không nhiều, ngược lại có không ít sách liên quan đến văn hóa xã hội, thậm chí còn có không ít tiểu thuyết, tiếng Trung hoặc là nguyên văn, được xếp đặt rất ngay ngắn.

"Anh còn đọc những loại sách này à?" Trình Hoan đi đến ngăn sách bên phải, chỉ vào đống tiểu thuyết đó kinh ngạc hỏi, những tiểu thuyết này cũng không phải nổi tiếng gì, chỉ là những tiểu thuyết bình thường nhất trên mạng, là những quyển mà học sinh trung học thích nhất.

"Tôi khá là bận, không có thời gian để đọc sách cho lắm." Giang Minh Viễn ho nhẹ, nghiêng đầu giải thích cho mình: "Những thứ này là do trợ lý chuẩn bị."

Có lẽ là cảm thấy hành vi tạo ra một căn phòng lớn trong nhà đặt vào trong đó rất nhiều sách nhưng lại không hề đọc này có hơi ngu ngốc, Giang Minh Viễn nói xong những điều này lại nói thêm một câu: "Trừ những thứ này ra, còn có không ít sách để xem."

Nguyệt

Anh đi về phía một vách ngăn trong đó, nói với Trình Hoan: "Những quyển sách này đa phần tôi đều đã xem rồi, nếu như cô cảm thấy có hứng thú tôi có thể đề cử cho cô, có một vài quyển không tệ."

Chỗ mà anh chỉ vào phần lớn là sách kinh tế và sách chính trị, là nơi phù hợp với khí chất của anh nhất trong căn phòng này, nhưng Trình Hoan lại không có chút hứng thú nào với những thứ đó, thậm chí chỉ đọc tên thôi cũng thấy nhức đầu, vì vậy không chút do dự mà lắc đầu cự tuyệt: "Bỏ đi, tôi không thích đọc những thứ này lắm."

"Được thôi." Giang Minh Viễn gật đầu, rồi lại nói với cô: "Những điều viết trên sách cũng không thể tin hết toàn bộ, vẫn phải dựa trên kinh nghiệm, sau này nếu cô có cần thì trực tiếp hỏi tôi là được." Trình Hoan có chút không hiểu: "Hỏi anh cái gì?"

Cô chỉ mở một nhà hàng riêng mà thôi, chắc cũng không dùng đến những kiến thức nghe có vẻ cao cấp phức tạp như vậy.

"Quản lý chuỗi nhà hàng không khác lắm so với quản lý doanh nghiệp, sau này nếu như cần thì tôi có thể cung cấp một vài kinh nghiệm." Giang Minh Viễn nói một cách đương nhiên, giống như mở chuỗi nhà hàng là một chuyện vô cùng đơn giản.

Trình Hoan chưa từng nghĩ đến những việc này, trước khi đến đây, kế hoạch buôn bán của cô cũng chỉ là làm thế nào để nghĩ ra món mới, tổ chức hoạt động gì để thu hút khách hàng... cùng lắm là nghĩ cách tạo ra danh tiếng, tìm một khu vực sầm uất để mở thêm một, hai nhà hàng chi nhánh nữa mà thôi.

"Tôi, chắc là không làm được đâu." Cô có chút không chắc chắn, những chuỗi nhà hàng trong trí nhớ của cô đều là lấy thức ăn nhanh làm chủ đạo, cô làm những món này cũng không tiện lắm. Giang Minh Viễn ngạc nhiên: "Sao cô lại cảm thấy mình không làm được?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 178: Chương 178



"Chỗ này của tôi.... vừa không tiện lại vừa không có gì đặc sắc lắm." Cô cau mày nói: "Để tạo thành danh tiếng thì không dễ, như vậy thì sẽ không có nhiều người gia nhập liên kết, cho dù gia nhập liên kết rồi, tôi cũng không thể đảm bảo mùi vị món ăn của người ta giống với của tôi, nếu như không ngon, đến lúc đó chẳng phải sẽ đập bảng hiệu sao?"

"Nếu như tự kinh doanh thì sao?"

"Tự kinh doanh... tôi không có tiền."

Giang Minh Viễn dừng lại một lúc, sau đó lên tiếng: "Cứ làm từ từ, không cần nóng vội."

Anh không nói là mình tự có tiền cho cô mượn, khiến Trình Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô cười cười đi đến: "Đi xem thử phòng khác đi."

Giang Minh Viễn: "... Được."

Tầng trên cùng tổng cộng có ba căn phòng, một căn phòng tập thể thao, một thư phòng, còn có một căn phòng dựa vào gần cửa cầu thang. Vì những điều mà Giang Minh Viễn nói khiến đầu óc của Trình Hoan có chút rối loạn, đợi đến lúc đi đến cửa, mới bừng tỉnh phát giác ra mình đã quên điều gì.

Nhà của Giang Minh Viễn trên dưới ba tầng, những phòng khác đều đã tham quan, trừ một căn phòng khách không có phòng ngủ ra, căn phòng này có tính chất gì, thực sự không thể rõ ràng hơn.

Trình Hoan thầm mắng một tiếng óc heo, vội vàng nói sang chuyện khác mà quên mất chuyện này. Đúng như dự đoán, bọn họ đứng ở ngoài cửa, Giang Minh Viễn dừng lại, có chút khó xử nói: "Chìa khóa căn phòng này, tạm thời tôi chưa thể cho cô."

"Không sao, không sao." Trình Hoan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khoát tay: "Vậy chúng ta quay về..."

"Nếu như cô muốn xem thì cũng được."

"Không cần không cần đâu, chúng ta quay về đi." Trình Hoan cười gượng: "Tinh Tinh ở dưới đó một mình tôi không yên tâm lắm."

"Cũng được." Giang Minh Viễn gật đầu: "Vậy thì đi xuống thôi."

Mặc dù là kiếm cớ nhưng Trình Hoan cũng thực sự lo lắng cho Tinh Tinh, sợ cậu ở một mình có chuyện gì xảy ra, trong lòng chất chứa tâm sự, Trình Hoan vội vàng bước xuống dưới nhà, đợi đến khi xuống dưới nhìn thử, Tinh Tinh vẫn đang đắm chìm trong đại dương đồ chơi của mình, không biết trời trăng gì cả.

Sau khi chắc chắn cậu không xảy ra chuyện gì, Trình Hoan cũng yên tâm. Cô giao Tinh Tinh cho Giang Minh Viễn, tỏ ý mình phải quay về, trong nhà còn chưa thu dọn xong.

"Có cần tôi giúp một tay không?"

"Không cần, chỉ còn lại quần áo chưa lấy, anh cũng không giúp được gì." Trình Hoan vừa nói vừa nghĩ đến trong vali hành lý còn một bộ quần áo quần áo thay giặt của Giang Minh Viễn: "Lát nữa tôi sẽ đưa quần áo đó đến cho anh, dù sao anh cũng không cần nữa"

Giang Minh Viễn hơi ngẩn ra một chút, gật đầu đồng ý.

Thực ra sắp xếp lại quần áo là một công việc rất mất thời gian, đợi đến khi chuẩn bị xong toàn bộ, trời cũng đã sắp tối, trong nhà cũng tối dần, Tinh Tinh không có nhà. Trong nhà vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh, Trình Hoan ôm tay làm tổ trên sofa, hiếm khi được thưởng thức hương vị của tịch mịch.

Từ khi chuyển kiếp đến nay, cô vẫn luôn xoay quanh việc kiếm tiền và Tinh Tinh, lúc này không cần cân nhắc đến cả hai điều đó, cứ như vậy để trống đầu óc, thành thật mà nói cũng rất thoải mái, cứ muốn buông xuôi xuống như vậy.

Nhưng trên thực tế điều này là không thể, cô trời sinh đã có số vất vả, vừa ngồi một lúc lại nghĩ đến việc đứng dậy nấu cơm, tuy rằng đã nói với bản thân Giang Minh Viễn sẽ không để con đói bụng, nhưng cũng không thể bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Trình Hoan thở dài, đứng dậy rút tay ra khỏi túi, đi về phía tủ lạnh xem xem phải làm gì.

Trong tủ lạnh chứa rất nhiều thứ, Giang Minh Viễn nói đây là do bên quản lý tài sản mua, căn hộ này có một nhóm chủ nhà, hộ có thể nói những thứ mình cần mua cho quản lý tài sản, ngày hôm sau sẽ có người đưa thức ăn tươi ngon đến.

Trình Hoan chưa từng ở kiểu nhà cao cấp này bao giờ, nghe mà kinh ngạc cảm thán, nhưng khi nghe đến phí quản lý tài sản và tiền nhà được tính vào cùng nhau, cảm giác thán phục đó dần dần tan biến.

Thu lệ phí đắt như vậy, không phục vụ tốt một chút cũng không được.

Đồ trong tủ lạnh phần lớn là hoa quả khô hoặc là ngũ cốc, cộng thêm sữa bò hoa quả gì đó, không có rau xanh cũng không có thịt.

Trình Hoan lấy hộp sữa tươi ra, lại lấy từ trong đó một túi bột yến mạch, cân nhắc xem nên dùng sữa bò trộn với bột yến mạch ăn cho qua bữa hay là dùng óc chó nấu một ít cháo.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 179: Chương 179



Cô rất khó xử, cảm thấy hai loại này đều được, còn chưa ra quyết định thì đã có tiếng gõ cửa.

Vì để an toàn nên mặc dù thẻ thang máy đã xác định quyền hạn nhưng vị trí đi vào căn hộ của thang máy thực ra là ở bên ngoài huyền quan, cách trong nhà một cánh cửa, ra vào cửa vẫn cần thông qua sự đồng ý của chủ nhà.

Hôm nay là lần đầu tiên cô chuyển đến, lúc này tới gõ cửa không phải Giang Minh Viễn thì là Tinh Tinh. Trình Hoan đặt sữa bò trên tay xuống, đứng dậy đi mở cửa. Cửa được mở ra, bên ngoài hai ba con đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn kỹ lại hóa ra là quần áo đôi của ba và con.

"Mẹ, mẹ nhìn quần áo của con này." Tinh Tinh vừa thấy cô liền bắt đầu ồn ào, kéo con khỉ nhỏ trên áo khoác ra cho cô xem: "Có phải rất đẹp không?"

Nguyệt

Áo khoác này là kiểu áo khoác ngắn, có hơi xù, tổng thể là màu đen, chỉ có trên n.g.ự.c trái và cánh tay là được may một con khỉ nhỏ, đầu của con khỉ hướng về bả vai, chân hướng về bên người, cái đuôi hơi vểnh lên che lại lỗ tai bên cạnh, trông giống như đang nằm ở trên người, nhìn vừa hoạt bát vừa có tính trẻ trung, rất thích hợp với trẻ con.

Nhưng thích hợp với trẻ con không nhất định là thích hợp với người lớn. Trình Hoan nhìn con khỉ được phóng to cố ý tỏ vẻ đáng yêu trên áo khoác của Giang Minh Viễn, có chút không biết nói gì cho phải.

Người đàn ông đứng sau Tinh Tinh, trên tay xách một cái túi. Anh khoác một chiếc áo khoác rất không phù hợp với phong cách của mình, nhìn qua cổ áo còn có thể thấy bên trong vẫn đang thắt cà vạt màu xanh, gương mặt anh nghiêm túc, toàn thân toát ra một vẻ ghét bỏ.

Trình Hoan có chút vui vẻ: "Quần áo này ở đâu ra vậy?"

"Nó mua." Giang Minh Viễn chỉ vào Tinh Tinh, biểu cảm bất đắc dĩ, anh đi vào nhà đưa túi giấy trên tay cho cô: "Còn có một chiếc nữa của cô."

"Cái này là do con mua." Tinh Tinh đến gần kéo áo của cô, để cô ngồi xuống ghế sofa, lấy chiếc áo trong túi ra, khoa tay múa chân trên người cô: "Mẹ cũng mặc cái này đi."

Trình Hoan bị cậu ép ngồi xuống sofa, tư thế này không thích hợp để dùng lực, cô nhất thời không giãy giụa được.

Tinh Tinh khoa tay múa chân xong, bước tiếp theo chính là cởi áo khoác trên người cô, động tác của cậu không có chừng mực, đ.â.m vào cổ có hơi đau.

"Con đi xuống đi, để mẹ tự làm." Cô nhẫn nhịn tức giận, kéo lấy chiếc áo đuổi cậu bé xuống.

"Vậy mẹ thay nhanh một chút, thay áo xong rồi đi ăn cơm." Cậu bé l.i.ế.m môi, mặt hướng về cô: "Ba nói hôm nay sẽ đi ăn bít tết cực kỳ ngon."

Chiếc áo này rất ngu ngốc, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Trình Hoan, mặc vào trông béo ra hẳn mười cân. Mặc ở nhà cũng được, nhưng mặc ra ngoài ăn cơm, Trình Hoan khó mà chấp nhận được.

Cô đứng thẳng dậy, định nói phải trái với Tinh Tinh, nhưng cậu bé hoàn toàn không nghe, chỉ một lòng thúc giục cô nhanh một chút. Trình Hoan nhìn về phía Giang Minh Viễn, anh chỉ nở một nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ với cô, trông lại có chút mong đợi.

Trình Hoan tứ cố vô thân, cuối cùng chỉ đành mặc cái áo khoác vô cùng xấu xí này ra ngoài, dọc đường cau có không nói lời nào. Lúc đến chỗ ăn cơm mới hơi oán trách nói: "Sao anh lại nghĩ đến đưa nó đi mua quần áo vậy?"

"Đúng lúc có thời gian rảnh nên đưa nó ra ngoài đi dạo." Giang Minh Viễn khóa xe lại, quay lại nói với cô: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao?"

"Tôi biết." Trình Hoan đi sau Giang Minh Viễn, định dùng bóng lưng của anh để che chắn cho mình, nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng để nó mua quần áo nữa, thẩm mỹ của nó không tốt."

Người phía trước kéo lấy con trai, khẽ cười rồi nói: "Sau này chúng tôi sẽ không mua quần áo, lần sau cô có thể cùng đi để để tham khảo giúp tôi."

Trình Hoan suy nghĩ một chút: "Cũng được, quần áo của anh quá cứng nhắc."

Giang Minh Viễn đặt một nhà hàng Tây đắt tiền, muốn ăn hoàn toàn dựa vào đặt trước, ngăn chặn hiện tượng xếp hàng.

Có lẽ nhân viên phục vụ có ấn tượng với anh, nhìn thấy anh cũng không hỏi gì mà đưa bọn họ đến một chỗ, vị trí này dựa vào một góc tường, có tính riêng tư khá tốt, tầm nhìn cũng rộng rãi. Giang Minh Viễn gọi thức ăn cho cả ba người, trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, bọn họ nói chuyện câu được câu không. Nói chuyện được một lúc, bên cạnh bỗng nhiên có một tiếng kêu kinh ngạc: "Minh Viễn?"
 
Back
Top Bottom