Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 160: Chương 160



Trình Hoan lại chẳng có tâm trạng gì chuyện con trai vì không thấy được lên ti vi mà bị đả kích, bây giờ tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào ý kiến biện pháp phòng tránh hỏa hoạn trên tin tức.

Ai ai cũng biết, hỏa hoạn và thuế vụ hai cái này, chỉ có không muốn điều tra, nên không điều tra, chứ không có chuyện điều tra không ra vấn đề. Trường mầm non lần này đối mặt với nguy cơ hỏa hoạn và được lệnh phải sửa chữa, cộng thêm lần trước Tinh Tinh bị lấy máu, Giang Minh Viễn đã nói anh phải cho họ một bài học. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, quả thực không thể rõ ràng hơn được nữa.

Lúc đó cô thực sự muốn đến trường mầm non làm cho ra nhẽ, nhưng lại bị anh ngăn lại. Anh ấy đã nói cái gì? Trình Hoan cúi gầm mặt, nhớ lại tình hình lúc đó.

Hình như là nói, chuyện cỏn con này giao cho tôi là được?

Bây giờ xem ra, quả thực là đã làm rất hoàn mỹ.

Trí óc của Trình Hoan lấp đầy dáng vẻ lúc xoa đầu của người ấy, không nhịn được cười thành tiếng, Tinh Tinh nghe thấy tiếng động quay đầu qua, không hiểu chuyện gì: "Mẹ, mẹ cười gì vậy?"

"Cười chuyện con không cần phải đi học nữa rồi" Trình Hoan định thần lại, nét cười trên mặt vẫn còn, cô xua xua tay, Tinh Tinh bèn chạy lại đứng cạnh cô.

"Tại sao con không phải đi học nữa ạ?"

"Bởi vì thầy cô ở trường mầm non đều về nhà hết rồi." Trình Hoan đáp qua loa, trên tin tức nói đợt cải cách này kéo dài hai tháng, tính ra không những không cần phải đi học nửa năm trước, mà đến cả việc tuyển sinh của nửa năm sau, chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thực ra kể cả trường mầm non có được mở lại trước khi khai giảng năm học mới, xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn rất nhiều bậc phụ huynh không dám cho con em mình đến học nữa.

Quả thực giống như cô nghĩ, tin tức vừa với được đưa lên, nhóm của phụ huynh bắt đầu làm ầm ĩ lên, là người quản lý nhóm trường mầm non, các giáo viên cũng treo biển thông báo nghỉ lễ rồi biến mất tăm, tin tức này nổ ra gây náo loạn đến mức không thể kiên trì được nữa.

Tin tức lan truyền trong nhóm quá nhanh, Trình Hoan xem vài tin nhắn rồi định thoát ra, nhưng tay cô còn chưa ấn nút quay lại, đã nhận ra mình lại bị cho vào một nhóm khác.

Nhóm mới này do một bậc phụ huynh rất năng nổ lập ra, trừ giáo viên ra thì thêm tất cả vào, là người chủ trì nhóm, cô ấy nhắn câu đầu tiên.

[Mẹ của Đô Đô: Được rồi, nói chuyện trong nhóm này nhé, mọi người bàn bạc một chút xem phải làm thế nào. ] Trong nhóm chỉ có phụ huynh không có giáo viên, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ, các bậc phụ huynh nói chuyện ầm ĩ, có người nói trường mầm non phải trả lại học phí, có người lại nói phải yêu cầu mở lại trường sớm, đa số là suy nghĩ xem nên chuyển con em mình đến ngôi trường nào.

Trường mầm non ở cạnh khu chung cư này học phí cũng không thấp, miễn cưỡng có tể coi là "trường học dành cho giới quý tộc", những người có thể cho con mình vào đó học cơ bản cũng không thiếu tiền, vì vậy cuộc thảo luận về những trường mầm non học phí đắt đỏ khác.

Các bậc phụ huynh là người ở đây, biết nhiều hơn hẳn người chuyển đến ở như Trình Hoan, Trình Hoan xem một lúc, liền biết được không ít tên trường mầm non khác từ chỗ họ.

Những trường mầm non này đa số cách chung cư không xa lắm, học phí đắt đỏ, trong đó cái tên được nhắc đến nhiều nhất là "Trường mầm non Hỏa Tinh".

[Ba của Khải Khải: Trường mầm non đó khó vào, căn bản không nhận người ở khu khác, mọi người có ai có quan hệ xin vào đó không?]

Bên dưới một loạt nhắn không có, thỉnh thoảng lại có người phàn nàn ngôi trường này cũng quá khinh người rồi.

Trình Hoan: "..." Tên của ngôi trường mầm non này có chút quen tai, hình như Giang Minh Viễn đã từng nói qua về ngôi trường này?

Rốt cuộc là vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến người khác, điều này khiến cho Trình Hoan có chút chột dạ, cô cất điện thoại, ôm Tinh Tinh đang ở bên cạnh vào lòng, thăm dò hỏi: "Bảo bối, con có muốn chuyển đến trường mầm non khác không?"

"Tại sao phải chuyển ạ?"

Nguyệt

"Bởi vì trường mầm non bây giờ không mở nữa, thế nên chúng ta phải chuyển đến chỗ khác học.

"Vậy con có thể không đi học không ạ?" Tinh Tinh đứng trên sofa tựa vào người cô: "Con muốn được ở cùng mẹ cơ."

Trình Hoan: "..."

"Cái này thì không được"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 161: Chương 161



Cậu nhóc 'vàng' một tiếng thật dài, cậu bĩu môi, có chút không vui: "Vậy thì chuyển ạ."

"Ngoan" Trình Hoan hôn một cái lên mặt cậu, lại chẳng có thành ý gì mà dò hỏi ý kiến của cậu: "Con có muốn học trường nào không?"

Đây thực ra là một câu hỏi thừa thãi, Tinh Tinh mới lớn một chút, biết cái gì về trường học chứ?

Trình Hoan nghĩ vậy, nên cũng không chuẩn bị tinh thần nghe được câu trả lời hẳn hoi, chỉ dừng lại một chút cho có.

Nhưng mà...

"Con muốn đi học ở trường mầm non Hỏa Tinh"

"Mẹ ơi trong này có mấy trường khá tốt, mẹ xem thử xem.."

"Ồ? Sao con lại biết đến trường mầm non này vậy?" Trình Hoan kinh ngạc.

Tinh Tinh bóc ra một chiếc bình cho xe chở nước, đang cố tìm ra cái bệ dựa trên hình vẽ, cậu dựng lại động tác trên tay, nhớ lại một chút: "Ba nói đó."

Hóa ra là như vậy, còn tưởng cậu nhóc thực sự bình thản như vẻ bề ngoài cơ.

Lúc đầu Trình Hoan có chút kinh ngạc, sau đó lại thấy có chút buồn cười, cười xong vẫn là đồng ý: "Được rồi, vậy chúng ta chuyển đến trường mầm non Hỏa Tinh."

Dù sao các bậc phụ huynh nói trường mầm non này chất lượng quả thực rất tốt, thân là cha mẹ, luôn mong có thể cho con mình những thứ tốt nhất.

Hơn nữa, cô thấy mình nên tin tưởng Giang Minh Viễn hơn một chút, lúc đó anh nói chuyện tìm được trường mầm non đã xong rồi, vậy chuyện anh nói sẽ không để Giang phu nhân làm phiền bọn họ, có lẽ cũng có thể làm được.

Dù sao cô cũng đã đợi lâu như vậy mà cũng chưa thấy ai tìm đến cửa.

Sau khi quyết định xong, Trình Hoan cảm thấy tảng đá trong lòng mình có thể bỏ xuống rồi, cả người thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục thảo luận với Tinh Tinh về việc chuyển trường.

"Nếu như đến học ở ngôi trường mới, chúng ta sẽ phải chuyển nhà đó, chuyển đến bên ba con con thấy thế nào?"

Động tác của Tinh Tinh dừng lại, mảnh gỗ đồ chơi trong tay cầm không chắc nên rơi xuống, cậu trợn tròn mắt, biểu cảm sững sờ, qua mấy giây sau, cậu nhóc mới thay đổi sắc mặt, vui vẻ nhảy vào lòng Trình Hoan, nói muốn chuyển nhà.

"Con vui đến vậy sao?" Bạn nhỏ nhảy rất mạnh, khiến cho cô suýt chút nữa khiến cô không ôm được, Trình Hoan dùng toàn bộ lực của cô thể để giữ thăng bằng, mới không bị ngã ra đằng sau.

Tinh Tinh nhảy toàn thân nóng lên, cuối cùng mới dùng lại, cậu cười tít cả mắt, vui vẻ nói: "Mẹ ơi hôm nay chúng ta chuyển nhà luôn được không? Ba nói nhà mới rất rộng!"

Chậc, còn tưởng trẻ nhỏ không biết cái gì, kết quả ba cậu nhóc sớm đã rào trước rồi. Trong lòng Trình Hoan 'hừ một tiếng, giả bộ tức giận véo mũi Tinh Tinh, hung dữ nói: "Kẻ phản bội, ba con còn nói gì với con nữa?"

"Ba nói mẹ không muốn chuyển nhà" Tinh Tinh nói nhỏ, nói xong còn vỗ mặt một cái: "Mẹ ơi mẹ không muốn ở với ba ạ? Nhưng mà ba mẹ của các bạn con đều ở với nhau mà"

Ở trước mặt con trai, Trình Hoan đương nhiên sẽ phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó."

Cô nói: "Chỉ là lúc trước có chút chuyện trì hoãn thôi, con xem không phải bây giờ chúng ta chuẩn bị chuyển nhà rồi sao?"

Hình như mẹ nói cũng có lý, Tinh Tinh nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Vậy thì mẹ ơi, chúng ta nói với ba đi, bảo ba qua đây đón chúng ta"

Nói rồi không đợi Trình Hoan ngăn lại, liền lấy điện thoại gọi cho Giang Minh Viễn.

Lúc này Giang Minh Viễn đang họp tăng ca, bên trái là một vị quản lý cấp cao đang phát biểu, nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mọi người đều nhìn nhau, trong mắt thật phục chủ nhân của chiếc điện thoại đó, ai cũng biết dạo này tâm tình của sếp không tốt, nên lúc họp không dám bật chuông điện thoại.

Một nhóm quản lý cấp cao đang muốn xem trò hay ngó ngang ngó dọc tìm nơi phát ra tiếng chuông, nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện tiếng chuông ấy lại truyền đến từ đẳng trước mặt.

Họ giống như bị ấn nút di chuyển chậm lại, quay đầu một cách cứng ngắc và chậm rãi, nhìn về phía chiếc bàn chính giữa phòng họp, liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của sếp lộ ra vẻ có thể được gọi là ấm áp, nói với bọn họ "Xin đợi một chút", cầm theo điện thoại ra khỏi phòng họp.

Cánh cửa phòng họp sau lưng đóng lại, người bên trong thì căng thẳng đến khó thở, ánh mắt nhìn nhau. Nhưng không có ai to gan dám ra ngoài nghe trộm.

Cuộc điện thoại này của Giang Minh Viễn kéo dài không lâu, hai phút sau liền quay lại rồi, mở cửa phòng họp thông báo một tin tốt.

"Tan họp, những việc còn lại để mai nói tiếp, mọi người vất vả rồi." Anh gật đầu với mọi người, quay đầu rời đi, không biết có phải là ảo giác không, mà bước chân anh rời khỏi phòng họp càng lúc càng gấp gáp.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 162: Chương 162



Sếp đi rồi, những người còn lại đương nhiên cũng sẽ không ở lại nữa, họ thở dài một hơi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Tề Sơn đánh nốt dòng chữ cuối cùng, tắt máy tính đứng dậy, còn chưa kịp rời đi, cách tay đã bị người giữ lại, người giữ anh ấy lại lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, hỏi: "Này, có phải sếp hẹn hò rồi không? Anh chắc chắn biết đúng chứ? Mau tiết lộ cho chúng tôi chút đi."

Tề Sơn nở nụ cười ngượng ngùng mà không thô lỗ.

Anh ấy quả thực là biết, nhưng sếp còn chưa nói, làm sao anh dám tiết lộ chuyện này? Còn muốn làm việc nữa không đây?

"Tôi thấy không phải là hẹn hò đâu, trước đây không phải có tin đồn sếp có con trai sao? Có lẽ là đi đón con tan học rồi." Chưa đợi anh ấy tìm cớ chối bỏ, người khác đã mở miệng trước, anh ta nói vô cùng tự tin, nói xong còn tìm Tề Sơn xác nhận: "Tôi nói có đúng không?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, sếp chưa nói gì." Tề Sơn cầm máy tính xách tay, xuyên qua đám người: "Tôi còn việc chưa làm xong, đi trước đây....

Từ lúc nhận được điện thoại của Tinh Tinh, Giang Minh viễn từ đầu đến cuối đều rất khẩn trương, đến cả chuyến xe thực ra không quá lâu cũng thấy không chịu được, đi một đoạn đường mà anh nhìn đồng hồ không dưới mười lần, cuối cùng cũng đến dưới lầu chung cư.

Cửa thang máy mở ra, anh hít một hơi thật sâu rồi bước ra, đứng trước cửa ấn chuông.

Bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân như có như không, Giang Minh Viễn cố gắng hết sức để ổn định lại nhịp tim, cánh cửa mở ra, vẻ mặt anh vẫn vậy, nhưng tròn nháy mắt lại không nhịn được mà nở nụ cười: "Cô đồng ý chuyển nhà rồi?"

Còn chưa vào nhà đã hỏi vấn đề này, có vẻ như rất vội, Trình Hoan nghĩ vậy, trong lòng có chút vui vẻ. Cô t một tiếng, tìm đôi dép đi trong nhà của anh từ trong tủ giày: "Sao anh lại đến đây giờ này? Đã ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa." Giang Minh Viễn cúi người thay dép, cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực, căn bản không cần ăn cơm, anh xếp giày ngay ngắn, đứng dậy đi theo sau hỏi: "Nhà bên kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ngày mai cô có thời gian không? Tôi gọi người đến giúp cô thu dọn đồ đạc nhé?"

"Không cần đâu, đồ đạc trong nhà phần lớn đều là của chủ nhà, tôi sắp xếp một ít quần áo và đồ chơi là được, anh không cần tìm người đến đâu"

"Chỉ chỗ đồ chơi thôi đã không ít rồi, một mình cô làm sao xếp được hết?" Giang Minh Viễn không đồng ý, anh đưa tay đón lấy cậu con trai đang bổ nhào về phía mình, theo Trình Hoan đi vào phòng bếp: "Hoặc là để mấy ngày nữa hằng chuyển qua, lúc đó tôi có thời gian rảnh thì qua giúp cô, như vậy có được không?"

Trình Hoan cúi đầu thái cá, con cá chuối được cắt thành từng lát dày đều nhau, định làm món cá om dưa. Cô nghe Giang Minh Viễn nói nhiều hơn hẳn ngày thường, khóe miệng không ngừng cong lên.

"Vậy được thôi." Cô đồng ý với ý kiến thứ hai của Giang Minh Viễn, nói xong còn sai bảo: "Giúp tôi rửa sạch dưa muối đi."

Giang Minh Viễn không có gì dị nghị, đặt Tinh Tinh xuống, lấy dưa muối ở trong đĩa đem đến chỗ vòi nước rửa sach.

Đến khi anh rửa xong, Trình Hoan cũng vừa lúc thái xong cá, cô đặt cá vào đĩa, rửa sạch thớt gỗ, đổi sang con d.a.o khác, chuẩn bị cắt dưa.

"Để tôi đi." Giang Minh Viễn chẳng có thành tựu gì trong việc bếp núc, nhưng việc thái rau dưa vẫn có thể làm được, Trình Hoan cũng không khách sáo với anh làm gì, tìm được một củ tỏi, chia cho Tinh Tinh mấy tép: "Giúp mẹ bóc tỏi nào"

Tinh Tinh nhận lấy mấy tép tỏi, bởi vì bàn tay nhỏ nên có một tép rơi ra từ các kẽ tay, cậu ngồi xổm xuống nhặt lên, học theo động tác của mẹ bóc tỏi.

Bạn nhỏ từ trước đến nay chưa có trải nghiệm nào như thế này, một tép tỏi bóc lởm chởm không kỹ, ngón tay của cậu ngắn, bóc được mấy tép liền nóng cay lên.

Nguyệt

"Mẹ ơi, tay con đau." Cậu đổi tỏi sang tay khác, mắt nhìn chằm chằm ngón tay cái, gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại.

"Sao vậy con?"

"Đau ở đâu? Để mẹ xem nào."

Hai thanh âm vang lên cùng một lúc, Giang Minh Viễn và Tinh Tinh cũng quay người lại, hai người đồng thời cúi xuống lại gần Tinh Tinh, sau đó đầu liền cụng vào nhau.

Tốc độ của hai người không nhanh, mặt đụng nhau cũng không đau, lý ra không phải chuyện gì lớn, chỉ là sau khi đụng nhau một người quay đầu đi còn một người lại bất động, kết quả là môi của Trình Hoan lướt qua trên mặt Giang Minh Viễn.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 163: Chương 163



"Đau ở đâu? Để mẹ xem nào." Lúc Trình Hoan quay đầu không nhận thấy gì khác thường, đổi tư thế khác bắt lấy ngón tay của Tinh Tinh xem, trên tay sạch sẽ, không hề có gì bất thường.

Tinh Tinh lại chẳng quan tâm đến ngón tay của mình nữa, cậu mở to đôi mắt nhìn cô, nhìn một lúc rồi chuyển tầm mắt qua Giang Minh Viễn, sau đó lại quay lại nhìn cô.

"Sao vậy?" Trình Hoan không hiểu biểu cảm trên nét mặt của cậu.

Bạn nhỏ hơi do dự một chút, đột nhiên nhón chân lên ghé vào tai cô, dùng giọng nói không hề nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ và ba vừa nãy là hôn sao?"

Nguyệt

Xã hội hiện đại, các kênh nắm bắt thông tin có rất nhiều, đến cả một bạn nhỏ chưa đến năm tuổi cũng biết lúc người lớn muốn bày tỏ tình cảm sẽ hôn nhau.

Trình Hoan bị lời của cậu làm cho sững sờ.

Trong trí não đột nhiên hồi tưởng lại tình huống vừa nãy, sự tiếp xúc vốn không để ý được lặp lại càng thêm phần mộng mơ.

Tai dần dần đỏ lên, đầu lưỡi cong lên, Trình Hoan thậm chí còn không dám thở mạnh. Trong phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại câu mà Tinh Tinh tò mò hỏi có phải vừa hôn không.

Trình Hoan nghiến răng, không biết nên trả lời thế nào, cô vô cùng ngại ngùng, lại muốn biết phản ứng của người kia ra sao, bèn lấy tay của Tinh Tinh làm lá chắn, lặng lẽ đổi vị trí, khẽ liếc một cái.

Liền nhìn thấy người đàn ông ấy dường như rất im lặng, nhưng ánh mắt lại rối loạn, tai cũng hơi đỏ lên.

Sau khi xác nhận người kia cũng không bình tĩnh hơn cô được là bao, cảm xúc kỳ lạ trong lòng Trình Hoan cũng được ổn định lại, cô khẽ họ một tiếng, rời tầm mắt lên gương mặt hóng hớt của con trai, chuyển chủ đề: "Tay có còn đau nữa không con?"

Cô nói như vậy, quả nhiên Tinh Tinh cũng rời sự chú ý, đổi biểu cảm khác khóc lóc nói: "Đau."

"Có lẽ là do bóc tỏi rồi, để mẹ lấy sữa ấm rửa cho là được." Thành công rời sự chú ý của con trai, Trình Hoan có chút kiêu ngạo, cô xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của bạn nhỏ, đứng dậy chuẩn bị đi lấy sữa.

Đối phó xong với con trai, nhưng Trình Hoan lại chẳng có cách nào đối mặt với ba của đứa nhỏ, cô cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi dép mà đi ra ngoài, rõ ràng đã cố đi nhanh hơn rồi, mà lúc đi qua chỗ Giang Minh Viễn lại bị anh một tay giữ lại.

"Để tôi đi cho. Anh dường như đã khôi phục lại tâm trạng bình thường, nói một câu lại bước nhanh ra khỏi phòng, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa.

Hộp sữa được cho vào nồi vào làm ấm, người đàn ông nhìn chằm chằm vào đó, đứng thẳng lưng, bờ vai rộng rãi có chút trầm mặc, nhưng nó lại khiến người ta không thể không để ý.

Anh như vậy, khiến cho Trình Hoan cũng bình tĩnh lại phần nào, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng tâm trạng đã được kiềm chế rất tốt, tiếp tục nấu cơm.

Gừng được cạo sạch vỏ và thái lát, hành lá cắt thành từng đoạn nhỏ, tỏi vừa được bóc rửa sạch sẽ, thêm một chút ớt khô và ớt cựa gà.

Cho dầu vào nồi đun nóng, đổ dưa muối cùng chút gia vị vào đảo đều cho thơm, cho thêm nước xương, đậy nắp vào đun lên.

Sữa nóng rất nhanh, lúc Trình Hoan đảo thức ăn đã được rồi, Giang Minh viễn rót sữa vào trong một chiếc bát to, để Tinh Tinh dễ dàng ngâm tay.

Ngày nào Tinh Tinh cũng uống sữa, nhưng đây là lần đầu tiên ngâm tay vào sữa, lúc ngâm tay cũng không ngồi yên, ngón tay khua đi khua lại, giống như chèo thuyền vậy.

"Ba ơi." Trong tiếng của máy hút mùi cậu mở miệng hỏi: "Có phải ngâm sữa thì sẽ da sẽ trắng không ạ?"

Giang Minh Viễn trầm mặc một lúc: "... Cái này ba không biết."

"Tại sao ba lại không biết?" Tinh Tinh thấy rất khó hiểu, trong mắt cậu, ba cậu không gì là không biết, tại sao câu hỏi nhỏ như vậy lại không biết chứ?

Ánh mắt của cậu quá chăm chú, dường như nhìn xuyên qua da thịt muốn biết ba cậu có phải bị người khác nhập vào không, Giang Minh Viễn bị nhìn không biết phải nói gì, dùng tay còn lại gõ nhẹ vào đầu cậu, xoa vài cái: "Bởi vì ba không dùng sản phẩm tắm trắng"

"Nhưng mà các bạn nữ ở lớp con nói con trai phải trắng trẻo mới được người khác yêu thích." Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn ba mình: "Ba ơi, con có trắng không ạ?"

Giang Minh Viễn: "..."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 164: Chương 164



"Ba ơi, ba cũng trắng trẻo lắm, thế nên mẹ mới thích ba đó."

Giang Minh Viễn: "... Cái tư tưởng siêu vẹo này con học ở đâu vậy?"

"Không phải tư tưởng siêu vẹo!" Tinh Tinh kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình, nghe câu hỏi nghi ngờ của ba, cậu 'hừ một tiếng, đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh Trình Hoan, dùng bàn tay còn dính chút sữa kéo lấy góc áo của cô, muốn chứng minh cho ý kiến của mình: "Mẹ ơi, có phải vì ba trắng trẻo nên mẹ mới thích ba không ạ?"

Trình Hoan vốn định làm quần chúng vui vẻ ăn dưa, không ngờ đến khói lửa chiến tranh lại lan đến tận chỗ mình.

Động tác đảo thức ăn của cô dừng lại, cúi đầu liếc nhìn con trai mình, lại thẳng lung, quyết định làm như không nghe thấy gì hết.

Vậy mà chiêu này lại chẳng có tác dụng gì với Tinh Tinh, nếu không nghe thấy, cậu lại hỏi lần nữa, còn kéo kéo quần áo của cô, muốn kêu gọi sự chú ý.

Trình Hoan cho nước xương đã chuẩn bị từ trước vào, thêm xương đầu cá, điều chỉnh lửa to lên đậy nắp lại, cúi đầu nhìn con trai, nói một câu chẳng liên quan: "Đi rửa tay đi."

"Vâng." Tinh Tinh thả tay ra, mới phát hiện trên tay dính dính, cậu nhìn trộm thấy góc áo của mẹ bị kéo cũng dính bẩn, thè lưỡi, đẩy ghế ra ngoan ngoãn đi rửa tay.

Rửa tay xong, bạn nhỏ vung tay cho ráo nước, lau khô vào quần, lại tiếp tục câu hỏi trước đó: "Mẹ ơi, có phải mẹ thích ba và ba trắng trẻo không ạ?"

Sao con vẫn chưa quên cái câu hỏi này đi chứ?!!

Trong lòng Trình Hoan suy sụp, không biết phải trả lời câu hỏi phản mẹ này của cậu nhóc như thế nào. Bạn nhỏ vẫn kiên trì tiếp tục dò hỏi, người được hỏi căn bản không còn cách nào tiếp tục im lặng được nữa, Trình Hoan nhìn chằm chằm nắp nồi, lờ mờ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ đằng sau.

Đối diện với câu hỏi của con trai, cô qua loa 'ừ' một tiếng, giây sau đó, phía sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp. Giang Minh Viễn nghe được câu trả lời hài lòng, cuối cùng cũng đến giải cứu cho cô bếp trưởng tội nghiệp. Anh đi qua đó, rửa sạch bát đặt sang một bên, lại lấy ra tờ giấy lau sạch nước trên mu bàn tay của Tinh Tinh, xoa mặt cậu nói: "Được rồi, chúng ta không làm phiền mẹ nấu cơm nữa nhé"

Nói xong dang tay ra ôm lấy cậu nhóc.

Tinh Tinh được ba bế trong lòng, không hề phản kháng. Cậu đưa tay ra ôm lấy cổ ba, cười khúc khích, giọng nói tràn đầy niềm vui: "Ba à, mẹ nói thích ba đó."

"Ừ."

"Con cũng thích ba."

"Ừ."

"Thế ba có thích con và mẹ không ạ?"

Hai người đi ra khỏi bếp, đến phòng khách, trong tiếng máy hút mùi, Trình Hoan nghe thấy một tiếng "Ừ" như có như không.

Nguyệt

Nước xương sôi sau mười phút đun, nước trong nồi cũng biến thành màu trắng, Trình Hoan vớt xương cá ra, cho thịt cá thái lát vào, bật lửa nhỏ đun hai phút, vậy là đã xong một món.

Trọng lượng của con cá cũng không nhẹ, một nhà ba người, một món này là đủ ăn. Trình Hoan bê nồi ra, cho cá om dưa vào một bát tô, nhìn hoa văn trên bát lại nhớ đến chiếc bát lúc nãy đưa cho Tinh Tinh rửa tay, nhắc đến rửa tay lại nhớ đến câu hỏi mà Tinh Tinh hỏi, sau đó lại không ngừng nghĩ âm thanh lúc nãy nghe được có phải câu trả lời khẳng định không.

Nghĩ đến chuyện này, gương mặt cô lại bất giác nóng bừng lên. Trình Hoan lấy tay vỗ vỗ lên mặt, c*n m** d*** quyết định đi rửa nổi. Giang Minh Viễn và Tinh Tinh đều đang ở trong phòng khách, không ai phát hiện ra bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của cô.

Lúc rửa nồi Trình Hoan không bật nước nóng, dòng nước lạnh lẽo đủ khiến cho người bình tĩnh lại, cô treo nồi đã rửa sạch lên, gọi hai người ở bên ngoài vào ăn cơm.

Hai người ở ngoài phòng khách nghe thấy tiếng gọi thì đặt đồ chơi xuống, Giang Minh Viễn đưa Tinh Tinh đi rửa tay. Rửa tay sạch sẽ xong, Giang Minh Viễn lấy bát cho đủ ba người, phân công việc làm vô cùng hoàn mỹ.

Một bát đầy ự canh cá om dưa, dưa muối đã được rửa sạch sẽ, ăn vào vị không quá chua lại vừa đủ, miếng cá thái lát mỏng, như tan trong miệng. Hai thực khách một lớn một nhỏ đều không phí lời, chỉ dùng tốc độ rất nhanh để gắp thức ăn coi như thể hiện sự yêu thích.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 165: Chương 165



Trong cá cho khá nhiều ớt, lúc vừa ăn vào thì không có cảm giác gì, nhưng lúc sau sẽ thấy cay.

Trình Hoan vẫn ăn được, nhưng hai ba con ăn một lúc liền không chịu được nữa, Tinh Tinh thể hiện khá rõ, vừa hít "xì xì" vừa kêu muốn uống nước; còn Giang Minh Viễn, từ đầu đến cuối mặt anh không có biểu cảm gì nhiều, kể cả bị cay đến không chịu được nữa, dáng vẻ vẫn tỏ ra rất bình thường, chỉ là trên mặt có chút ửng đỏ, mắt cũng hơi ngân ngấn nước.

Hơi nước trong mắt cùng với gương mặt ửng đỏ khiến cả người anh "mềm nhũn", ở trong tư thế đó, anh trông vô cùng khớp với hình tượng mỹ nam được miêu tả trong sử sách.

Nguyệt

Trình Hoan là người mê cái đẹp, vốn ban đầu không chú ý đến anh, nhưng đến khi chú ý rồi, tầm mắt liền không thể nào rời khỏi gương mặt anh, sợ bị phát hiện, cô nhìn không lâu, liếc một cái rồi chuyển tầm mắt, một lúc sau lại liếc nhìn cái nữa.

Cô làm rất cẩn thận, đáng tiếc trên bàn ăn chỉ có ba người, muốn không bị người khác phát hiện ra quá khó rồi, chỉ liếc qua ba bốn lần, liền bị bắt gặp.

Giang Minh Viễn không giỏi ăn cay, lần trước ăn lẩu còn có thể chọn ăn lẩu chia ngăn, bây giờ cá om dưa lại không gì cho anh lựa chọn, anh cay đến mức miệng dường như bốc hỏa, nhưng lại vẫn muốn ăn tiếp, chịu đựng vị cay ăn thêm được bao nhiêu, mặt lại càng đỏ bấy nhiêu, tần suất Trình Hoan nhìn anh cũng càng nhiều.

"Nhìn tôi làm gì vậy?" Cảm nhận được sự chú ý của ánh mắt bên cạnh, anh ngẩng đầu lên hỏi.

Nhìn lén bị người ta bắt gặp, tầm mắt của Trình Hoan có chút mơ màng, cô nhất thời im lặng, đũa chọc vào bát cơm, qua một lúc sau lại phát hiện Giang Minh Viễn vẫn đang nhìn mình, đành liều một phen, to gan trêu chọc: "Tại vì anh rất đẹp trai"

Lúc bình thường thì rất nhút nhát, nhưng bạn không ngại thì người thấy ngại không phải là bạn. Cô vừa dứt lời, người ngại ngùng lại biến thành Giang Minh Viễn, anh có chút hoảng loạn cụp mắt xuống, dường như bát cơm trắng ấy là món cao lương mỹ vị gì vậy.

Trình Hoan cảm thấy mình đã thắng một hiệp, trong lòng có chút đắc ý, nhưng cô chưa vui mừng được bao lâu, người đối diện đã bắt đầu phản đòn lại.

Giang Minh Viễn gắp một hạt cơm lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu đũa, bình tĩnh cảm ơn lời khen của cô, lại thêm vào một câu: "Cô cũng rất đẹp."

Trình Hoan bị một câu của người này tắt lửa, không dám thể hiện nữa, yên lặng ăn cơm coi như chuyện này nó không tồn tại.

Nhưng cô muốn dàn xếp ổn thỏa, cơ mà người khác lại không muốn thế.

Tinh Tinh bốc một miếng dưa cải muối, một ngụm không ăn hết, dưa cải muối kia vẫn còn thòng lọng ở dưới cằm, cậu dùng tay nhét một nửa còn lại vào trong miệng, nhai nhoàm nhoàm rồi nuốt xuống, mang theo cái miệng đầy bóng loáng thể hiện sự tồn tại của mình.

"Con cũng đẹp!"

Kia cũng có chuyện của cậu!

Trình Hoan trợn mắt tức giận nhìn con trai, người đối diện kia lại cười khẽ một tiếng, anh vươn người lau sạch dầu mỡ trên miệng của bạn nhỏ, cẩn thận ngắm nghía một phen, sau đó mới khẳng định nói: "Tinh Tinh của chúng ta đúng thật là rất đẹp"

Lời nói này không phải giả, gen của Trình Hoan và Giang Minh Viễn đều không tệ, Tinh Tinh cũng sẽ lớn lên, mặc dù bây giờ còn nhỏ, nhưng mà ngũ quan đã có thể nhìn thấy được sự tuấn tú, ngay cả đôi chân nhỏ nhắn kia, nhìn qua cũng thấy dài hơn các bạn nhỏ đồng trang lứa một chút.

Nhóc con nhận được lời khẳng định của ba thì thấy rõ sự vui vẻ, nhưng vẫn cần được mẹ tỏ thái độ cơ, cậu rất rành cách dùng từ quấn, Trình Hoan bị cậu quấy rầy chịu không nổi, nói không đẹp cậu lại nháo nhào, chỉ có thể thuận theo nguyện vọng của cậu nói là đẹp.

Tinh Tinh vừa lòng thỏa ý, lại vui vẻ ăn một miếng cơm to, hai má cậu phồng lên, nói nghe chẳng rõ bảo: "Mẹ ơi, mẹ cũng xinh đẹp!"

Sau đó thì bị gõ lên đầu, Trình Hoan mặt nghiêm dạy dỗ nói: "Lúc ăn cơm không được nói chuyện."

Bạn nhỏ nói lời hay mà chẳng được đáp lại tủi thân tràn ra cả mặt, ngoan ngoãn nhai kỹ rồi nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó há to mồm: "Mẹ ơi con ăn xong rồi!"

"Ừ."

"Bây giờ con có thể nói chuyện được chứ?"

"Nói đi."

Khí thế nhóc con rất lớn lối, tay chống hông mắt trừng lên, miệng mở ra lại không biết nói cái gì, nín cả nửa buổi thì thốt ra được một câu: "Cá này ăn thật ngon."

Trình Hoan: "..."

Ăn cơm xong, theo lẽ thường thì là Giang Minh Viễn rửa chén, rửa sạch rồi cùng Tinh Tinh chơi một lúc, lại bảo đi tắm rửa cho cậu.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 166: Chương 166



"Đi đi." Công việc này không phải lần đầu tiên Giang Minh Viễn làm nữa, Trình Hoan rất yên tâm giao con trai

Diện tích căn nhà không lớn, trong phòng tắm cũng chỉ có vòi sen. Trước khi tắm rửa cho con trai, Giang Minh Viễn c** đ* tây ra, cởi cúc áo sơ mi và cuốn ống tay áo lên, lại cuốn ống quần lên vài vòng. Anh bật điều hòa lên, đợi sau khi nhiệt độ trong phòng cao lên rồi mới bắt đầu c** đ* cho Tinh Tinh.

Lúc Trình Hoan thay đồ cho Tinh Tinh, nhóc con bình thường rất ngoan, nhưng mà đổi thành Giang Minh Viễn, là hiển nhiên biến ngay thành quỷ nhỏ. Trình Hoan đứng ở bên ngoài, đối với vui đùa trong phòng tắm đã có thể bình tĩnh đối diện rồi.

Một lần tắm rửa thôi mà hai mươi phút, lúc đi ra trên người Giang Minh Viễn vẫn ướt như mọi khi, Trình Hoan đã quen với chuyện này rồi, cô mở tủ quần áo lấy ra bộ quần áo sạch đưa qua: "Anh cũng đi tắm đi."

Giang Minh Viễn gật đầu nhận lấy, Trình Hoan lấy máy sấy ra sấy tóc cho Tinh Tinh, ba người cách một cánh cửa mờ, âm thanh của tiếng nước cùng tiếng gió đan xen vào nhau, hỗn loạn lại hài hòa.

Sấy khô tóc xong, Trình Hoan đưa con trai nhét vào trong chăn, cầm quyển truyện ra chuẩn bị kể chuyện cho cậu nhưng nhóc con lại không chịu.

"Con muốn ba kể chuyện."

"Được rồi, con nhỏ con nói gì cũng được" Trình Hoan nhéo cái mũi nhỏ của cậu, bỏ quyển truyện sang một bên, ngồi qua bên cạnh chơi điện thoại.

Giang Minh Viễn tắm rửa xong đi ra, lau tóc qua loa rồi chuẩn bị tạm biệt, anh gõ cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy mặt mũi con trai tràn ngập mong đợi vẫy tay với mình: "Ba ơi ba có thể kể chuyện cho con không?"

Anh hơi đơ ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đi đi, con trai anh đã ghét bỏ em rồi." Biểu cảm Trình Hoan ghét bỏ, khẽ hừ một tiếng, chỉ vào một chồng truyện bên cạnh giường nói với Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn hơi do dự: "Anh... chưa từng thử"

"Không sao, đọc y trong sách là được." Trình Hoan có kinh nghiệm lừa trẻ nhỏ phong phú, nghe thế nên truyền thụ kinh nghiệm cho anh: "Dù sao cũng là dùng để thôi miên thôi."

Nguyệt

Giang Minh Viễn: "..."

"Được rồi" Trong lòng tiếp nhận thiếp lập này, Giang Minh Viễn mím môi đi qua đó, cầm một cuốn truyện lên, lật ra một câu chuyện trong đó, liếc qua liếc lại vài cái, bấy giờ mới đứng bên cạnh giường chuẩn bị đọc.

Cơ thể anh cao lớn, đứng như vậy bên cạnh giường vẫn rất có sức uy h**p, Tinh Tinh nghiêng người nhìn anh, lại thò bàn tay nhỏ bé ra khỏi ổ chăn vẫy vẫy: "Ba, ba ngồi xuống đi."

Trong phòng ngủ chỉ có một cái ghế trước bàn trang điểm, đệm màu hồng, cùng mồm bộ với màu của khung kính.

Giang Minh Viễn nhìn một cái, thoáng khựng lại, thả quyển sách xuống nói chờ một chút rồi xoay người đi ra cửa, không lâu sau lại mang đến một cái ghế ăn.

Anh chuyển cái ghế đến cạnh giường, ngồi xuống mở sách ra, bắt đầu kể câu chuyện kia lại từ đầu. Truyện dành cho trẻ em rất đơn giản, nhân vật chính của câu chuyện mà Giang Minh Viễn đọc đây là một con quạ.

Quạ đen ghét bỏ bộ lông đen thui của mình không oai phong, nó cảm thấy khổng tước xinh đẹp, dưới sự ngưỡng mộ cùng ghen tị tích lũy từng ngày, cuối cùng cũng có được can đảm thừa lúc đêm hôm đi trộm lông khổng tước gắn lên người mình.

Lông vũ xuyên qua lớp da đ.â.m sâu vào bên trong, quạ đen chịu đựng đau đớn, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã trở nên xinh đẹp, nhưng mà lông vũ sặc sỡ nằm trên mình con quạ màu đen lại có vẻ chẳng ra cái gì cả, không chỉ không đẹp, mà còn nhận về một màn chê cười từ chúng bạn.

Câu chuyện cũng rất có tính giáo dục. Kết cục quạ đen hiểu được rằng làm chính mình mới là điều tốt nhất, học được thưởng thức bản thân, nó đem lông vũ trả lại cho khổng tước, thừa nhận lỗi lầm của mình với đối phương, đồng thời bị giam vào nhà giam động vật chấp nhận cải tạo.

Nhưng mà sự chú của Tinh Tinh lại không nằm ở cái gì mà làm chuyện sai trái phải chịu trừng phạt, đừng lúc nào cũng ghen ghét người khác vân vân những mặt này, cậu chỉ tò mò con quạ nó như thế nào thôi.

Trên đùi Giang Minh Viễn đang đặt cuốn truyện, nhìn xem con trai nằm trên giường, khe khẽ thở dài một tiếng. Anh cầm điện thoại lên, tìm kiếm con quạ, phóng to hình ảnh rồi đưa đến trước mặt Tinh Tinh: "Giống như vầy"

"Cool quá đi!" Bé trai hơn bốn tuổi, màu đen trong cảm nhận của cậu chính là màu sắc đẹp nhất, Tinh Tinh mở to mắt nhìn con quạ trên bức ảnh, nhìn xong rồi rụt đầu về lại: "Con cảm thấy quạ xinh đẹp hơn khổng tước!"

"Ừm" Giang Minh Viễn thản nhiên đáp lại một tiếng, khép lại quyển sách trong tay để sang một bên, đứng dậy dém chăn kĩ càng cho Tinh Tinh, nhỏ nhẹ nói: "Kể chuyện xong rồi, nên đi ngủ thôi."

"Nhưng mà con vẫn không có buồn ngủ" Tinh Tinh trợn tròn mắt trông mong nhìn ba, Giang Minh Viễn bị cậu nhìn mà nhũn cả tim, nói: "Vậy con còn muốn nghe câu chuyện gì nữa? Ba kể cho con nghe."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 167: Chương 167



Nhóc con ừm một tiếng thật dài trong mũi, đôi mắt chuyển động nói: "Ba, ba nói về nhà mới có được không ạ?" Giang Minh Viễn nhìn qua Trình Hoan, thấy cô không biểu hiện gì cả, bấy giờ mới lại ngồi xuống nói chuyện. "Nhà mới có ba phòng hai sảnh, trong mỗi phòng ngủ đều trang bị nhà vệ sinh riêng.." Thoát khỏi sách giáo khoa và nhiệm vụ, lời giải thích của Giang Minh Viễn lộ rõ sự khô khan đặc biệt, nhưng mà Tinh Tinh lại nghe đến cực kỳ hào hứng, không ngừng hỏi chi tiết các kiểu, kèm theo so sánh với chỗ ở hiện tại.

"Phòng ngủ có ba phòng, một phòng của mẹ, một phòng của Tinh Tinh, còn có một phòng dành cho khách ở" m điệu của Giang Minh Viễn rất ổn định, nói xong còn nhìn vẻ mặt của bạn nhỏ rồi thêm vào một câu: "Con lớn rồi, còn ngủ cùng với mẹ nữa sẽ bị các bạn nhỏ khác chê cười đấy."

Môi Tinh Tinh bĩu ra cao ngắt, trừng mắt nhìn ba cậu rất lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Trình Hoan ở cuối giường, giọng điệu ai oán: "Mẹ ơi!"

"Hửm?" Trình Hoan từ trong màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn về phía con trai mình: "Sao thế?"

"Ba không cho con ngủ chung với mẹ!"

"Ồ, đúng." Trình Hoan khẽ gật đầu đồng ý: "Con là cậu bé lớn rồi, nên ngủ một mình thôi."

Bị người mẹ mình đặt bao hy vọng vô tình đứng về phe đối lập với mình, Tinh Tinh bị kết quả này đả kích không nhỏ, miệng phồng lên thành giống con cá nóc, lùi xuống vùi mìn vào trong chăn che lại một khúc, chỉ lộ ra hai con mắt, hừ một tiếng thật mạnh ý đồ tìm lại chỗ đứng cho mình: "Con cũng không ngủ với mẹ!"

Trình Hoan nhún vai, ồ một tiếng, cực kỳ lạnh lùng vô tình.

Thật ra cô cũng không có bài xích gì việc Tinh Tinh ngủ chung với mình, chỉ là hai hôm trước đọc được một bản tin, nói là trẻ nhỏ năm sáu tuổi đã ở giai đoạn hình thành quan niệm về giới tính, người lớn không nên cảm thấy con trẻ không hiểu chuyện mà không đề phòng gì.

Vả lại... Tính tò mò của nhóc con mạnh quá, có lúc sẽ không tiện.

Ví dụ như lần trước Trình Hoan đến ngày, lúc ngủ không cẩn thận bị dính ra giường, hôm sau Tinh Tinh tỉnh dậy nhìn thấy, mặt mũi hoảng loạn hỏi mẹ có phải bị thương hay không, làm cô không biết phải nói sao mới được, dỗ cả nửa ngày trời mới khiến cậu tin rằng mẹ mình không phải bị bệnh sắp c.h.ế.t đấy.

Nguyệt

Cho nên cứ coi như con trai có không vui hơn đi nữa, cũng bắt buộc phải phân phòng ngủ.

Tổng thể mà nói Tinh Tinh là một người rất lạc quan, biết được tin xấu cũng chỉ không vui vẻ một lúc thôi, còn chưa đợi Giang Minh Viễn nghĩ xong nên làm thế nào để dỗ cậu thì cậu đã tự nghĩ thông xong rồi, lại hồi đầy m.á.u tiếp tục hỏi chuyện về nhà mới.

"Ba ơi, đồ chơi của con phải để ở đâu ạ?"

"Đồ chơi để ở trên lầu, ba đã thu dọn cho con một phòng đồ chơi rất lớn, muốn chơi đồ chơi thì chỉ đi thang máy lên là được."

Thang máy trong chung cư đều làm luôn trong nhà, nhưng mà Tinh Tinh không tiếp, cậu còn tưởng rằng giống như nhà của mình, chạy lên trên phải mở cửa lại lần nữa.

Vì vậy Giang Minh Viễn lại nói cho cậu điểm khác biệt của thang máy, cũng mang cả nhà mình đang ở nói qua một lượt cho cậu.

Một mình anh chiếm trọn ba tầng chung cư, có rất nhiều phòng trống, Tinh Tinh nghe xong tỏ vẻ không hiểu: "Tại sao phải để phòng trống hả ba?"

"Bởi vì không có người ở."

"Con và mẹ có thể ở mà" Tinh Tinh đổi một tư thế, dang tay dang chân nằm ngửa trên giường, nghiêng mặt nhìn ba của cậu: "Ba ơi, con không muốn đi thang máy lên chơi đồ chơi."

Thật ra cậu vẫn chưa hiểu được loại thang máy trong nhà kia là như thế nào, cứ cảm thấy lên xuống lầu vô cùng phiền phức.

Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan, có chút do dự.

"Không sao, để nó ở với anh cũng được" Trình Hoan thoáng khựng lại, sau đó rất bình tĩnh nói.

Dù sao chỉ là lên xuống lầu, ở chỗ nào cũng không khác nhau lắm.

Thế nhưng như vậy vẫn không đối phó được nhóc con kia, cậu được nước lấn tới: "Mẹ một mình ở nhà to sao? Sao mẹ không tới ở cùng nhau?"

Cái này dù Trình Hoan có chậm chạp thế nào đi nữa cũng phải nhận ra vấn đề không đúng, cô cất điện thoại vào trong túi, đi đến bên còn lại nhìn Tinh Tinh, ánh mắt nguy hiểm: "Nói đi, con muốn làm gì?"

Tinh Tinh bị giọng điệu của mẹ dọa cho rụt hẳn vào trong chăn, nhưng lời nên nói thì vẫn muốn nói, cậu ôm ồm nói qua chiếc chăn: "Con muốn ba với mẹ ở cùng nhau."

Nói được một câu, gan của cậu lại to hơn một chút, vén chăn ra bắt đầu lên án: "Ba mẹ của nhà mấy bạn khác đều ở chung với nhau, chỉ có ba mẹ không ở chung! Ba mẹ đều hư!"

Mặc dù Tinh Tinh cũng không biết tại sao ba mẹ nhà người khác đều ngủ chung, nhưng mà như thế chắc chắn là đúng!

Cậu trừng mắt, khí thế hừng hực nghĩ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 168: Chương 168



Nhóc con đáng thương có dũng khí nữa đi thì có lúc cũng thân bất do kỷ.

Ví dụ như hiện tại.

Trình Hoan nghe cậu nói như vậy còn tưởng rằng là Giang Minh Viễn dạy cậu nói thế, nội tâm không khỏi có chút căng thẳng, nhưng đợi khi cô nhìn sang lại phát hiện ra vẻ mặt của đối phương cũng tràn đầy kinh ngạc, cho nên bèn bình tĩnh lại.

Khẽ nhếch khóe miệng lên với Giang Minh Viễn, thò tay ấn con trai ngã xuống giường, đắp chăn lên: "Ngồi dậy làm gì, bị cảm lạnh thì làm sao đây?"

Tinh Tinh giận dỗi giãy giụa: "Mẹ, con đang nói chuyện chính sự với mẹ!"

Trình Hoan dùng một tay đè trên chăn không cho con trai ngồi dậy: "Chính sự hiện tại của con là đi ngủ, nếu không sau này lớn lên không cao đâu, chuyện khác ngày mai rồi nói"

Độ tự do của nhóc con đáng thương có hạn, cứ thế mà bị một câu nói kia trấn áp.

Nguyệt

Cậu không tình không nguyện mà ồ một tiếng, mang theo nỗi ấm ức vô bờ nhìn người ba không làm một cái gì cả, có phần tức giận ý sao ba không giúp con.

Nói cho cùng thì cũng là trẻ con, coi như có không vui ra sao đi nữa, Tinh Tinh vẫn ngủ thiếp đi sau khi nhắm mắt không lâu. Nghe tiếng hô hấp sâu dài của cậu, Trình Hoan khẽ thở phào một hơi, sống lưng vẫn luôn kéo căng cũng được thả lỏng.

Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Giang Minh Viễn cũng đi theo ra cùng.

Đóng cửa phòng lại, người đàn ông trầm giọng nói: "Tôi về trước đây."

Bởi vì mấy chuyện hồi tối này, lúc hai người đơn độc tiếp xúc, bầu không khí luôn có chút kỳ quái, nhưng người sắp rồi, cũng không thể vẫy tay thẳng thừng được, Trình Hoan suy nghĩ chừng hai giây, vẫn quyết định đi tiễn người ta.

Nói là tiễn người, thật ra chỉ là tiễn anh vào trong thang máy mà thôi, thang máy dừng ở tầng một, chắc là đang có người đang dùng, sau khi nhấn xong thì mãi không có dấu hiệu đi lên.

Hai người người nào người nấy tự trầm lặng, qua một hồi lâu, số tầng hiện thị trong thang máy cuối cùng cũng đã thay đổi.

Trình Hoan đã suy nghĩ rất lâu, lần này rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cô l.i.ế.m môi, nhìn chằm chằm vào con số không ngừng nhảy lên, nhỏ giọng nói: "À ờ... Lời Tinh Tinh nói buổi tối, anh không cần để trong lòng đâu, thằng bé không hiểu chuyện.

"Lời gì?" Giang Minh Viễn quay đầu, nhìn sườn mặt của cô, con ngươi sâu thẳm, anh hỏi: "Là lời bảo để chúng ta ở cùng nhau sao?"

Rõ ràng là nói về cùng một chuyện, nhưng sự khác biệt của người nói đã tạo nên cảm nhận khác nhau cho người nghe.

Lúc Tinh Tinh nói chuyện này, Trình Hoan thấy ngượng ngùng, cộng với mơ hồ và một chút căng thẳng, mà Giang Minh Viễn nói đến vấn đề này, trong lòng cô còn căng thẳng hơn nhiều, ngoại trừ thêm một chút gì đó mừng thầm không hiểu vì sao.

Cô dùng hết sức lực khống chế mình không nghĩ sâu về hàm ý phía sau lời nói này, sau đó gật đầu"Ừ" một tiếng ngắn ngủn.

Thang máy đã xuống tầng trệt, cánh cửa trước mặt mở ra, Giang Minh Viễn lại không có dự định đi ra, hàm dưới của anh kéo căng, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Thật ra đây cũng là mong muốn của tôi." Trình Hoan: "..."

Ánh mắt của cô từ sững sờ đến biến thành kinh ngạc với nghi ngờ, có hơi hoài nghi bản thân mình đã nghe lần rồi, Trình Hoan chậm rãi quay đầu, đối mặt với thái độ không quá mạnh mẽ nhưng lại đủ kiên quyết của người kia, mang chút bối rối dời tầm mắt: "Đừng nói giỡn mà"

"Không có nói giỡn" Giang Minh Viễn thu hồi tầm mắt, ở chỗ không ai chú ý nắm chặt tay, dùng tốc độ hơi chậm hơn bình thường một chút để nói: "Mặc dù nói như vậy có thể có hơi đột ngột, nhưng tôi thật sự muốn để em trở thành một phần của gia đình tôi"

"Đương nhiên, nếu như em cảm thấy có vấn đề, cũng có thể từ chối, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em."

Chỉ trong hai câu ngắn ngủi mà tâm tình của Trình Hoan đã trải qua từng đợt lên lên xuống xuống, mức độ k*ch th*ch có thể so với cáp treo, đầu lưỡi cô trượt qua hàm trên, cảm giác đầu dây thần kinh truyền về khiến cô lại được khả năng ngôn ngữ, Trình Hoan ngây ra, chọn ra vấn đề thứ hai để trả lời: "Nếu như tôi từ chối vậy thì sẽ như thế nào?"

Là lập tức không bao giờ qua lại với nhau sao?

"Vậy thì chắc là bên tôi có chỗ nào đó khiến em không hài lòng." Giang Minh Viễn nói như đây điều nên làm vậy: "Em có thể nói ra, tôi sẽ ra sức sửa lại"

Trình Hoan: "..."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 169: Chương 169



Cô có hơi không biết nên mở miệng như thế nào, nếu nói cô không có chút ý tứ gì với Giang Minh Viễn là chuyện không thể, nhưng mà nếu thật sự cùng người ta phát triển ra một mối quan hệ không bình thường, thì mới một con cún độc thân đã nhiều năm như cô mà nói, cũng là một sự khiêu chiến không nhỏ.

Cô sợ cách thức sinh hoạt này sẽ khác xa với trù định trước đó, lại không thể từ chối được sự hấp dẫn của người kia, cán cân chứa hai loại ý kiến trong lòng không đứa nào áp đảo được đứa nào, vậy nên trên mặt lộ ra ngay chút sự xoắn xuýt.

Sự trầm lặng của cô bị Giang Minh Viễn coi là từ chối âm thầm, anh lộ ra thất vọng, gương mặt cũng không thể quản lý được nữa mà biểu hiện ra ngoài, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh lại trở về bình thường, nói biết rồi. "Là do tôi đường đột, không nên gấp gáp như vậy." Mặt anh hướng về Trình Hoan, bình tĩnh mở miệng. Trình Hoan nghe ra trong lời của anh có chút gì đó không đúng, trong lòng có hơi áy náy, cô há miệng, lời giải thích còn chưa nói ra đã nghe Giang Minh Viễn nói tiếp: "Tôi nên theo đuổi em trước có đúng không?"

"Hả?" Trình Hoan ngơ luôn, miệng hơi há ra, trông có chút ngốc.

Nguyệt

"Tôi biết rồi." Giang Minh Viễn như có điều suy nghĩ, phối hợp gật đầu, cũng không biết nói cái gì nữa, nói xong lại hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, tay giơ ra được nửa thì khựng lại, rồi lại kiên cường đi nốt những bước cuối, đặt trên đỉnh đầu của Trình Hoan, nói với cô: "Tôi đi đây, ngày mai gặp."

Nói xong, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, người đàn ông nhanh chân đi vào, xoay người lại nhìn cô, tận đến khi bóng người biến mất sau thang máy.

Trình Hoan tiễn một người, không ngờ được lại bị ném cho một quả bom, lần này cô có muốn tỉnh táo cũng không nổi nữa, dường như đã bị điểm huyệt định thân rồi, cho dù người kia không còn thấy được nữa, nhưng vẫn cứng đờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trời lạnh, gió ở đầu hành lang cũng không nhỏ, cứ thổi lên người, tới khi Trình Hoan hồi phục lại khả năng suy xét thì phát hiện trên người mình đã bị đông đến mất luôn cảm giác rồi.

Cô rùng mình một cái, dậm mạnh chân lên nền đất cái cái, dùng ngón tay tê cứng nắm lấy chìa khóa mở cửa. Trong nhà rất yên tĩnh, gần như không nghe thấy chút tiếng động nào, loại yên tĩnh này rất thích hợp để suy nghĩ, cho nên đầu óc không dễ gì mới sáng suốt lên chút, lại bị các loại suy nghĩ lan ra sinh trưởng ngăn chặn.

Hôm nay Trình Hoan ngủ cực kỳ trễ, lúc lên gường đã sắp một giờ đêm rồi, cô tắt điện, vùi mình vào trong ổ chăn, nhắm mắt lại trong đầu toàn là những thứ ngổn ngang lộn xộn, cho nên chỉ có thể mở mắt, nhìn chằm chằm vào hư không tối thui không thấy thứ gì.

Cô cũng không biết mình ngủ đi bao giờ, trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy trong phòng lại có âm thanh gì đó, cô buồn ngủ quá, mí mắt cũng không nhấc lên nổi, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ có phải trời sáng rồi chăng, rồi lại rơi vào trong giấc ngủ sâu.

Đến khi Trình Hoan thật sự tỉnh dậy, trời đã sáng trưng, ánh mặt trời theo khe hở của bức màn chiếu vào trong phòng, nhìn thôi là khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Từ trên giường ngồi dậy, Trình Hoan nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Tinh Tinh thì cũng biết thời gian đã không còn sớm nữa rồi, cô xoa mặt, cầm lấy điện thoại bên cạnh mở lên.

Phía bên phải của màn hình khóa hiển thị mười một giờ.

"Sao mà trễ thế này?" Trình Hoan có hơi kinh ngạc, lại nghĩ tới giờ này Tinh Tinh hẳn là đã đói lâu rồi, cho nên cũng bất chấp mấy suy nghĩ kia, dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ đi ra.

Cửa phòng mở ra, Trình Hoan nghe thấy tiếng tivi bên ngoài, cô xỏ dép lê vào, ở trong phòng vệ sinh rửa mặt xong xuôi, tùy tiện chải tóc rồi đi đến phòng khách, tìm được Tinh Tinh đang ngồi trên sô pha, bàn bạc thực đơn buổi trưa với cậu.

"Mẹ dậy trễ rồi, vẫn chưa có mua rau, buổi trưa chúng ta ăn cơm dứa có được không nào?"

"Được ạ." Với những thứ mà mẹ làm Tinh Tinh vẫn luôn cổ vũ, nghe thấy vậy liền gật gật cái đầu nhỏ, lại chỉ sang bên cạnh nói: "Mẹ ơi, đây là của một chú tặng con đó."

"Cái gì thế?" Chỗ cậu ngồi ở đằng sau bàn trà, bàn trà hơi cao, vừa hay chắn hết phần ghế kia, Trình Hoan đứng ở góc này, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cô nghi ngờ đi qua, còn tưởng rằng là kiện hàng chuyển phát nhanh, kết quả đi tới nhìn một cái lại phát hiện là một bó hoa hồng màu cam.

"Đây là ai đưa vậy?" Trình Hoan nhấc bó hoa kia lên, không phát hiện ra có thứ gì giống như tấm thẻ ở bên trong.

"Là một chú á."

"Cái chú đấy trông như thế nào?"

Ánh mắt Tinh Tinh trống không, hồi tưởng lại, nhưng bởi vì thời gian tiếp xúc ngắn, cậu thực sự nhớ không nổi dáng vẻ của người ấy, nghĩ cả nửa buổi xong vẫn lắc đầu: "Con không quen"
 
Back
Top Bottom