Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 200: Chương 200



Giường trong phòng ngủ chính có diện tích không nhỏ, đẩy cửa ra là có thể thấy phần chăn đang nhô lên trên giường, Tinh Tinh đi đến đầu giường rồi leo lên, cuối cùng cũng thất được nửa gương mặt của mẹ trong chăn. Cậu tiến lại gần, nhỏ giọng gọi hai câu, thấy mẹ vẫn không tỉnh bèn không gọi nữa, dẩu môi bò xuống giường, rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.

Trước đây Trình Hoan cũng có lúc sáng sớm không dậy nổi, Tinh Tinh đã có chút kinh nghiệm trong việc làm sao để lấp đầy cái bụng. Cậu mở tủ lạnh ra, giẫm lên ghế rồi lấy ra từ bên trong một hộp sữa và một cái bánh ngọt nhỏ, lại rót lấy nước nóng, bỏ hộp sữa vào, quỳ gối lên cái ghế cạnh bàn ăn mở bánh ngọt ra, dùng thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, nhai nuốt vài cái rồi híp mắt.

Bánh ngọt thật là ngon.

Vì suy nghĩ cho sức khỏe của cậu, thường ngày Trình Hoan sẽ không cho cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, vậy nên Tinh Tinh vô cùng quý trọng cơ hội được ăn đồ ngọt. Nhưng cậu vừa ăn được hai miếng, ngoài cửa đã có tiếng động truyền đến. Cậu bé cảnh giác quay đầu lại, đặt cái thìa xuống bàn leo xuống ghế, vừa mới quay lại thì thấy Giang Minh Viễn đi vào.

Cồn rượu khiến thần kinh tê dại, vậy nên tối qua Giang Minh Viễn không vì kích động mà mất ngủ, nhưng cảm giác ngủ vì say rượu không hề dễ chịu. Lúc anh tỉnh lại đầu vẫn còn đau, tứ chi cũng cảm thấy hơi tê, chắc là cồn rượu vẫn chưa tan biến hết.

Mặc dù cơ thể khó chịu, nhưng tinh thần của Giang Minh Viễn lại rất tốt, anh vẫn còn nhớ những việc xảy ra tối qua, nhớ rằng Trình Hoan đã đồng ý để anh theo đuổi, nhớ lại những cảnh tượng đó, trong lòng anh như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Giang Minh Viễn vừa kích động vừa lo lắng Trình Hoan hôm qua chỉ miễn cưỡng với anh, vì vậy vừa tỉnh lại liền dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt sau đó đi xuống lầu.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng lúc đến cửa lại có chút căng thẳng, anh hiếm khi để ý đến ngoại hình của mình, soi vào tấm kính có thể soi gương trong thang máy sửa lại phần tóc lộn xộn ở bên thái dương rồi mới mở cửa đi vào.

Trong lòng Giang Minh Viễn đã nghĩ đến rất nhiều lời muốn nói khi gặp được Trình Hoan, nhưng đến khi anh thực sự đi vào, cũng không gặp được người mà trong lòng anh nhiệt tình muốn gặp.

Mà là một cậu nhóc con miệng còn dính bơ.

Cậu nhóc nhìn thấy anh, chào anh một tiếng, rồi lại leo lên ghế tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Giang Minh Viễn nhìn thứ mà cậu đang ăn, cau mày hỏi: "Sao bữa sáng lại ăn cái này, mẹ đâu?"

Nguyệt

"Mẹ đang ngủ, con không gọi được." Tinh Tinh lại xúc một miếng bánh ngọt lớn, còn chưa kịp nhét vào miệng thì đã bị người khác túm lấy tay.

Giang Minh Viễn rút cái thìa từ trong tay con trai ra, đặt sang một bên, rút khăn giấy lau sạch miệng cho cậu: "Ba đưa con đi ăn sáng."

"Ồ, được ạ" Tinh Tinh tiếc nuối nhìn phần bánh ngọt vẫn chưa ăn xong rồi gật đầu đồng ý.

Dù sao những thứ khác cũng rất ngon.

Giang Minh Viễn đưa Tinh Tinh ra ngoài, trước khi đi còn để lại tờ ghi chú. Hai ba con ăn sáng xong, lại mang về cho người ngủ ở nhà một phần, kết quả đến khi đồ ăn sáng nguội lạnh, cửa phòng ngủ chính cũng chưa có dấu hiệu mở ra. ...

Trình Hoan ngủ một giấc đến tận chiều, lúc tỉnh lại mặt trời cũng đã ngả về tây, cô ngồi dậy vươn vai, lấy điện thoại ra xem thời gian.

Nhìn chằm chằm con số trên màn hình, Trình Hoan suýt chút nữa thì ngã xuống giường. Sau khi xác định nhiều lần là không sai, cô mới vội vàng vén chăn lên để chân trần xuống giường.

Dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân xong, Trình Hoan đẩy cửa ra ngoài.

Hai ba con đều đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng động thì đồng thời nhìn qua. Ánh mắt đó quá nóng bỏng, Trình Hoan theo bản năng cúi xuống nhìn quần áo trên người, chắc chắn là không có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với hai người đang ngồi trên sofa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 201: Chương 201



"Mẹ, mẹ ngủ lâu thật đấy, con và ba đã ăn cơm trưa xong rồi." Tinh Tinh chạy đến, đưa hộp giấy trên tay cho cô: "Mẹ có đói không? Mẹ ăn bánh ngọt nhé?"

Trình Hoan mới tỉnh ngủ không cảm thấy đói, huống chi cô cũng không thích ăn bánh ngọt lắm, nghe vậy liền cự tuyệt: "Mẹ không ăn cái này, Tinh Tinh ăn đi."

Lúc cậu bé tặng bánh ngọt còn có chút tiếc nuối, miếng bánh ngọt này là do cậu vòi vĩnh một lúc lâu ba mới đồng ý bồi thường cho cậu, nghe mẹ nói không ăn, Tinh Tinh lại vui vẻ cất đi, vỗ n.g.ự.c nói: "Mẹ muốn ăn gì? Con sẽ mua cho mẹ."

Cậu nói xong, lại nhìn qua người bên cạnh, sửa lại: "Ba mua cho mẹ."

"Được rồi, con đi chơi trò chơi đi." Giang Minh Viễn đứng ở một bên, xoa xoa đầu của con trai: "Ba có chuyện muốn nói với mẹ."

Trình Hoan đỏ mặt, nghe thấy Tinh Tinh hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Nguyệt

Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan, nói với cậu bé: "Chuyện mà trẻ con không nên biết."

"Tại sao trẻ con lại không nên biết?"

"Không tại sao cả."

Tinh Tinh nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ rất nhiều vòng, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu, thở dài một cách rất tang thương: "Được rồi, người lớn thật nhiều chuyện."

Nói xong liền bước đôi chân nhỏ chạy đi.

Không còn kỳ đà cản mũi, tính xâm lược trên người Giang Minh Viễn trở nên mạnh mẽ hơn. Anh chầm chậm bước đến, ép Trình Hoan vào góc tường, dùng ánh mắt quan sát cô rất nhiều lần mới cúi đầu xuống nói bên tai cô: "Anh còn tưởng là em hối hận."

"Không, không có." Trình Hoan vốn có chút ngại ngùng, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Nhưng thấy người này cũng bất an như cô, trong lòng cô lại có rất nhiều dũng khí.

Trình Hoan tiến về phía trước một chút, đưa tay ôm lấy người trước mặt, dựa đầu vào n.g.ự.c anh, nhỏ giọng nói: "Em không hối hận."

Trên eo có thêm một vòng tay ôm lấy, cảm nhận được mùi hương dễ chịu, Giang Minh Viễn hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Anh hơi cúi đầu, bờ môi thăm dò lên trán của Trình Hoan, thấy đối phương không kháng cự, lá gan của anh cũng dần dần to ra, đôi môi dọc theo lông mày đến sống mũi rồi dần dần xuống dưới, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô, rời khỏi một chút, cuối cùng cũng bắt gặp đôi môi đỏ hồng mà mình đã ao ước từ lâu.

Hai đôi môi sát lại gần nhau, nhưng nhất thời không có thêm động tác gì nữa, cảm nhận hơi thở của đối phương, ngay cả không khí cũng trở nên trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, Giang Minh Viễn mới mấp máy môi, đôi môi anh hé mở, đối phương giường như có thần giao cách cảm với anh, cũng đồng thời mở miệng. Đầu lưỡi lộ ra, tiếp xúc dò xét lẫn nhau, sau khi quen thuộc liền dây dưa quấn quýt.

Dù sao cũng không có kinh nghiệm gì, lúc hai người hôn nhau không tránh khỏi đụng chạm, không phải dùng sức quá mức đụng phải răng thì là trong lúc quấn quýt vô tình cắn lên đầu lưỡi. Nhưng cho dù quá trình không quá thuận lợi, hai người cũng không có ý định buông nhau ra.

Ngoài cửa có một tiếng động nhỏ vang lên, hai người đang ôm nhau không hề phát giác. Vài giây sau, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?"

Tinh Tinh cầm máy bay đồ chơi trên tay nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt thuần khiết không hiểu thế sự.

Hai người đang ôm nhau nghe thấy liền khựng lại, Trình Hoan đưa tay đẩy Giang Minh Viễn ra, rời khỏi vòng tay của anh, trốn ở sau lưng anh dùng tay lau miệng, lần đầu tiên không dám đối mặt với con trai.

Không biết là vì đàn ông trời sinh đã khá là mặt dày ở phương diện này hay là Giang Minh Viễn đã tu luyện thành công, trông anh bình tĩnh hơn Trình Hoan rất nhiều. Người đàn ông rút ra một tờ khăn giấy, ung dung lau sạch nước còn đọng lại trên môi, lúc này mới hỏi người bạn nhỏ đứng ở trước cửa: "Sao con lại xuống đây?"

"Con xuống để chơi mà?" Tinh Tinh lỗi máy bay nhỏ ra, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi đỏ lên của ba, đưa đầu lưỡi ra ngoài: "Ba, ba và mẹ đang chơi hôn môi à?"

Giang Minh Viễn: "... Ừ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 202: Chương 202



"Tại sao hôn môi còn phải đưa đầu lưỡi ra?" Tinh Tinh vô cùng khó hiểu: "Con chưa từng đưa ra."

"Đây là trò chơi của người lớn, con vẫn còn là trẻ con..." Sau lưng bị người ta nhéo một cái, giọng nói của Giang Minh Viễn dừng lại, cầm lấy bàn tay kia nhéo một cái, rồi nghiêm nghị bước đến xoa xoa đầu con trai, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Được rồi, những thứ này không có gì kì lạ cả, ba đi chơi trò chơi với con nhé."

"Vâng." Trong lòng Tinh Tinh vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiển nhiên trò chơi vẫn có sức hấp dẫn với cậu hơn. Vậy nên cậu chỉ ngước đầu nhìn qua người mẹ đang đỏ mặt của mình rồi ngoan ngoãn đi theo ba.

Hai người đưa lưng về phía cô đi ra ngoài, Trình Hoan thở ra một hơi, đưa tay vỗ vỗ lên mặt. Cô cố gắng đè nén nhịp tim đang rối loạn, dùng giọng nói rất bình thường hỏi: "Em đi nấu cơm, hai người có muốn ăn không?"

Nguyệt

"Đừng làm nữa, anh mua cơm trưa cho em rồi, lát nữa sẽ đến." Giang Minh Viễn ngồi xổm xuống đất, giúp con trai tháo máy bay ra, tranh thủ trả lời Trình Hoan một câu, anh chỉ vào ghế sofa bên cạnh: "Em có thể ngồi xem điện thoại một lúc hoặc là xem ti vi, hoặc là ngồi xem bố con anh tháo đồ chơi cũng được." Vẻ mặt anh dịu dàng, là tư thái hoàn toàn thả lỏng: "Em đừng đi xa, anh muốn nhìn em."

Hai gò má của Trình Hoan vốn đã phai nhạt nay lại đỏ bừng thêm, cô trừng mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, muốn bảo anh đừng nói lung tung, nhưng ánh mắt lại đầy ngại ngùng không hề có chút uy lực. Trừng mắt xong vẫn ngồi lên ghế, sống lưng thẳng tắp hai đầu gối khép lại chờ bữa trưa đến.

Lời Giang Minh Viễn nói là thật, anh thực sự giống như sợ cô đi mất, cứ một lúc lại quay lại nhìn cô một cái, thấy Trình Hoan không tài nào thả lỏng được. Lúc đồ ăn được đưa đến, vành tai của cô vẫn còn đỏ ửng. Người giao hàng không vào được đến căn hộ, chỉ đưa đến chỗ người gác cổng sau đó người gác cổng sẽ đưa đến dưới lầu để người đặt tự xuống lấy. Điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn nghe máy nói vài câu xong liền cúp điện thoại bảo Tinh Tinh tự chơi, còn mình thì mặc áo khoác đi xuống dưới lấy đồ ăn.

Đồ ăn ngoài cũng rất thịnh soạn, bốn món ăn một món canh, lượng thức ăn cũng rất ít, được giữ ấm không tệ, lúc được đưa đến vẫn còn bốc hơi nóng. Giang Minh Viễn xách đồ đi lên, mở hộp đồ ăn ngoài ra đặt từng món từng món lên bàn trà nhỏ, rồi lại vào bếp lấy một đôi đũa sạch ra, cúi người hôn lên khóe mắt cô một cái: "Được rồi, ăn ở đây luôn đi."

Trình Hoan nhận lấy, nhìn qua Tinh Tinh một cái rồi nhỏ giọng nói với anh: "Anh chú ý một chút."

Người đàn ông 'ừ' một tiếng, ánh mắt tràn ngập ý cười, hiển nhiên là không để trong lòng.

Ăn cơm xong đã gần đến ba giờ, Trình Hoan ăn xong thu dọn rác vào trong túi, nói với hai người còn lại: "Em đến nhà hàng một chuyến."

"Anh đi với em." Giang Minh Viễn đứng lên nói.

Trình Hoan từ chối: "Không cần, anh ở nhà với Tinh Tinh đi. Em chỉ có một vài chuyện cần đi một chuyến, sẽ nhanh chóng quay về."

Người đàn ông không hài lòng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý, vì Trình Hoan đã đồng ý sẽ về quê với anh. ...

Trình Hoan đến nhà hàng chủ yếu là để phát lì xì Tết.

Kế hoạch làm thêm giờ dịp Tết đã được chuẩn bị xong, trừ giao thừa và mùng một, mấy ngày còn lại đều phải đi làm. Trình Hoan vốn định để đến mùng hai mở lại cửa mới phát số tiền này, để khởi đầu thuận lợi. Nhưng bây giờ kế hoạch có thay đổi, chuyện này không thể không làm trước.

Số tiền này vừa mới được rút ra từ ngân hàng, đặt ở trong bao lì xì đỏ, bao lì xì rất dày, vừa nhìn đã biết là có không ít.

Trình Hoan mới mở nhà hàng chưa được bao lâu, nhưng lại làm ăn được, mấy tháng nay cũng kiếm được không ít tiền. Cô không phải là người hẹp hòi, vậy nên bao lì xì Tết cũng cho nhiều một chút, trong lòng nhân viên cũng thấy thoải mái.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 203: Chương 203



Thành phố S có rất nhiều người ngoại tỉnh, lúc này đã về quê cả. Thành phố vốn tất bật trở nên hơi trống rỗng, việc làm ăn trong tiệm khó tránh bị ảnh hưởng. Lúc Trình Hoan đi đến, bên trong cũng chỉ có hai bàn có khách ngồi.

Cô xách túi đi vào bếp, lấy bao lì xì đỏ từ trong túi ra, phát lần lượt đến tay từng người. Nhân viên nhận được bao lì xì đương nhiên là vui vẻ ra mặt, nhìn thấy số tiền bên trong lại càng hài lòng hơn, oán niệm đối với việc ngày Tết cũng phải làm thêm giờ đã giảm đi không ít.

Trình Hoan phát lì xì xong liền chuẩn bị về nhà, trong nhà vẫn còn có hai người đang chờ cô. Cô đi dọc theo thang cuốn xuống dưới lầu, lúc đi đến tầng một thì nhìn thấy cửa hàng đồng hồ bên cạnh thang cuốn đang tổ chức hoạt động, nhìn thấy dòng chữ trên bảng hiệu, cô nhớ đến âu phục vạn năm không đổi của Giang Minh Viễn vì vậy liền quay lại, chuẩn bị đi mua cho anh một bộ quần áo.

Ngày hai tám tháng chạp, trong trung tâm thương mại đã không ít cửa hàng quần áo đóng cửa, những cửa hàng còn kinh doanh còn lại cũng có không ít chỗ bán xả hàng.

Trình Hoan xem cả một tầng lầu, cuối cùng chọn được một cửa hàng ở trong cùng, đây là một cửa hàng đồ cao cấp, phục vụ cho những người trẻ tuổi, giá cả ở đây cũng thuộc phạm vi mà Trình Hoan có thể tiếp nhận được.

Cửa hàng đồ nam được trang trí rất tao nhã, quần áo treo trên kệ cũng không nhiều, thái độ của phục vụ cũng không quá ân cần, nhưng khi cô nhìn trúng bộ quần áo nào đó sẽ giới thiệu kỹ càng cho cô. Trình Hoan xem hết một vòng, cuối cùng chọn được một chiếc áo lông cừu thêu hoa văn, nhìn chung chiếc áo có màu xám bạc, chỉ thêu một vài đồ trang trí màu xám nhạt và màu đen trên cánh tay, trông rất thoải mái.

"Cô thật có mắt thẩm mỹ, chiếc áo này là sản phẩm mới trong năm nay của chúng tôi, rất chỉnh tề mà mặc lại thoải mái." Phục vụ lấy chiếc túi có kích cỡ phù hợp để gói chiếc áo lại, vừa cười vừa giới thiệu cho cô những chiếc quần khác có thể phối hợp với áo cô vừa mua.

Trình Hoan chọn đồ trong cửa hàng quần áo đến nửa giờ, cuối cùng lúc đi ra trên tay đã xách bốn, năm túi đựng đồ đủ để phối được một bộ quần áo mùa đông tuyệt đối có thể vừa mắt.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã gần đến bốn giờ, Trình Hoan xách đồ đứng ở cửa đợi hơn hai mươi phút mới đợi được một chiếc taxi chưa có khách. Cô xách đồ lên xe, sau khi đóng cửa xe liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm đưa dự định thi bằng lái xe, mua xe vào hành trình của mình.

Lúc về đến nhà mặt trời đã sắp lặn, Giang Minh Viễn đang dạy con trai làm đề toán.

Tinh Tinh đã có thể đếm từ 1 đến 200, biết làm phép trừ phép cộng trong vòng 50 đổi lại. Lúc Trình Hoan về đến nhà, cậu bé đang giơ ngón tay ra tính toán.

Cậu tính toán một lúc, gãi gãi đầu, đưa ra đáp án một cách không quá chắc chắn: "Là 48."

"Đúng rồi." Giang Minh Viễn đưa một hộp quà ra: "Đây là phần thưởng cho con."

"Con cảm ơn ba. Tinh Tinh nhận lấy, nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Trình Hoan về thì vui vẻ chạy đến, trên tay vẫn cầm hộp quà kia: "Mẹ, con biết tính 70-22 rồi, đây là phần thưởng mà ba cho con."

"Tinh Tinh thông minh quá." Trình Hoan đặt đồ trên tay xuống, hôn con khích lệ.

Bạn nhỏ được khen ngợi liền cười ngây ngốc, cậu ôm quà vào lòng nhìn những túi giấy trên đất hỏi: "Mẹ, đây là quần áo mẹ mua cho con à?"

Nhìn qua miệng túi thì thấy màu sắc của quần áo không quá sặc sỡ, không phù hợp với thẩm mỹ khi mua quần áo của mẹ, vì vậy Tinh Tinh tưởng là của mình. Cậu đặt hộp quà trong lòng xuống, cúi người lấy đồ trong túi ra.

Nguyệt

Cậu lấy đúng chiếc áo lông cừu mà Trình Hoan nhìn trúng đầu tiên, cậu nhóc lấy áo ra đo thử lên người mình, vẻ mặt vui mừng cũng biến mất. Cậu lật trước lật sau chiếc áo ra xem, có chút ấm ức ngẩng đầu nói: "Mẹ, cái áo này to quá."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 204: Chương 204



"Khụ." Trình Hoan có chút chột dạ lấy lại chiếc áo, nói với con trai: "Cái áo này không phải của con, là mẹ mua cho ba"

"Thảo nào." Cậu nhóc vỗ ngực, lại ngồi xổm xuống hỏi: "Mẹ, vậy cái nào là của con?"

Trình Hoan: "..."

"Những thứ này đều là của ba."

"Hả?" Tinh Tinh không dám tin: "Không có của con sao?"

"Việc này..." Trình Hoan liếc nhìn Giang Minh Viễn, cúi đầu nói đạo lý với Tinh Tinh: "Không phải hai ngày trước mẹ đã mua cho con rồi sao?"

"Nhưng hôm nay mẹ chưa mua mà."

"Vậy hai ngày trước mẹ cũng đâu có mua cho ba"

"Vậy ạ? Thôi được rồi." Cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện ra đúng là như vậy. Vậy nên lập tức ném sự không vui trong lòng sang một bên, nhặt hộp quà của ba lên rồi mở quà ra.

Tinh Tinh rời đi, Giang Minh Viễn mới đi đến. Anh cúi xuống nhặt túi lên, gương mặt nở nụ cười: "Mua quần áo cho anh nên mới về muộn?"

"Hả... Ừ." Trình Hoan nhìn sang chỗ khác, gật đầu. Sau đó bảo anh đi thử quần áo xem có vừa không. Giang Minh Viễn đương nhiên không có ý kiến, xách những túi quần áo đi vào phòng. Vài phút sau, cửa phòng một lần nữa mở ra.

Kiểu dáng và màu sắc mà quần áo nam có thể dùng cũng chỉ có vài kiểu như vậy, vậy nên chỉ có thể tập trung vào chi tiết.

Áo lông cừu màu xám bạc kết hợp với áo khoác màu đen phong cách quân đội có hai hàng khuy áo, áo khoác được may rất vừa vặn, mặc vào mang lại cho người ta cảm giác cấm dục, bên dưới mặc quần jean bó màu xám tro đậm, quần bó sát cùng với giày cổ thấp đơn giản càng tôn lên đôi chân dài quá đáng của người đàn ông.

Giang Minh Viễn thay bộ âu phục ra liền trẻ ra đến năm, sáu tuổi, càng có sự quyến rũ nam tính. Có lẽ là anh không quen với kiểu quần áo này lắm, bước chân có hơi chậm so với bình thường. Từ lúc mở cửa ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Trình Hoan. Đợi đến khi thấy rõ sự tán thưởng trên gương mặt cô, người đàn ông mới hoàn toàn thả lỏng, dừng lại khoảng một mét trước mặt cô, vẻ mặt đều mang theo sự dịu dàng, hỏi người đối diện: "Thế nào?"

"Đẹp lắm." Trình Hoan hoàn toàn tán thưởng, bước đến sửa lại cổ áo giúp anh: "Mặc bộ này đẹp hơn mặc âu phục."

Cổ áo bị cô nắm lấy, lòng bàn tay đối phương ấm áp, ngay cả đầu ngón tay hơi lạnh của cô cũng trở nên ấm áp.

Người đó nắm lấy tay cô, tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cô: "Em thích thì sau này anh sẽ mặc cái này." Trình Hoan cười anh: "Không lẽ anh định mặc một bộ quần áo suốt cả tháng?"

Nguyệt

"Cũng không phải là không thể." Người nọ dáng vẻ nghiêm túc, sau khi thấy cô ngạc nhiên mới đổi vẻ mặt khác. Khóe miệng anh giương lên, đuôi mắt hiện lên chút ý cười: "Anh đùa đấy."

Anh buông tay Trình Hoan xuống, đổi thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau kéo cô ngồi xuống sofa, ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng khẩn cầu bên tai cô: "Sau này quần áo của anh đều do em mua, nhé?"

"Em sẽ cân nhắc một chút." Ánh mắt Trình Hoan hơi thay đổi, khẽ dựa vào phía sau, lồng n.g.ự.c của đối phương và lưng của cô sát lại gần nhau, nhiệt độ trên người của anh dường như cũng xuyên qua lớp quần áo mà truyền đến.

"Phải cân nhắc bao lâu?" Giang Minh Viễn ừ một tiếng, vén mái tóc dài trong tay lên ngửi, sau đó hỏi: "Một phút có đủ không?"

"Anh đừng giở trò vô lại, làm gì có chuyện chỉ cần cân nhắc trong một phút chứ?" Trình Hoan nghiêng đầu liếc nhìn anh, rút tóc của mình về: "Còn nữa, đừng có động tay động chân."

Đối phương hơi bất mãn: "Em là người của anh."

Trình Hoan đỏ mặt: "Vậy còn phải xem trường hợp."

Giang Minh Viễn nhìn theo cô đang tỏ ý nhìn Tinh Tinh đang chơi đồ chơi mới ở cách đó không xa, đặt bàn tay đang định đưa ra xuống, anh ngồi thẳng dậy bế cô ngồi lên chân mình, hỏi một chuyện khác: "Khi nào thì em chuyển lên trên?"

Trình Hoan: "Như vậy thì nhanh quá."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back