Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 250: Chương 250



Trình Hoan thấy lời cô ta nói cũng có lý: "Vậy cô đi thử xem."

"Tôi đã đăng ký rồi, tuần sau sẽ đến sơ tuyển."

Vậy cô còn nói với cái giọng bàn bạc đó làm gì?

Trình Hoan thấy mình như bị chơi khăm vậy, không muốn ở cùng cô ta thêm nữa, cô bê bát đứng dậy, nói câu "đi đây", quay người bước vào nhà bếp.

Vừa chuyển sang thái độ làm việc, Trình Hoan đã rất nhanh quên đi những chuyện khác, đến lúc cô bị cuộc gọi của Giang Minh Viễn làm cho giật mình, nhìn đồng hồ mới biết đã đến sáu giờ rồi.

Người đàn ông ấy vẫn chưa tan làm, ở đầu dây bên kia chốc chốc lại vang lên tiếng người khác chào hỏi anh: "Còn chưa về nhà à?"

"Chưa." Trình Hoan gỗ trán, ăn năn nói: "Báo thức của em không kêu, quên mất đi đón Tinh Tinh rồi."

DTV

"Không sao, anh đã bảo người đi đón rồi." Giang Minh Viễn cười, đưa điện thoại đến gần miệng Tinh Tinh, trong điện thoại ngay lập tức truyền đến thanh âm mềm mại của cậu nhóc: "Mẹ ơi, con và ba đi đón mẹ tan làm được không ạ?"

Trình Hoan vừa nghe liền biết ngay đây là chủ ý của ai, nghĩ từ công ty đến quán ăn cũng không xa lắm, bèn đồng ý.

Nguyệt

Nghe lời đáp ứng của cô, Giang Minh Viễn thu điện thoại lại, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai mươi phút nữa anh sẽ đến, em ngoan ngoãn đợi chút nhé"

"Được, em biết rồi." Gương mặt Trình Hoan ở đầu bên kia hiện lên nét dịu dàng, tắt điện thoại, tháo tạp dề ra treo qua một bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ở chỗ đầy khói dầu cả một ngày trời, cả người đều cảm giác như dính dầu vậy, Trình Hoan rửa mặt, thay chiếc áo khoác dự phòng, chải lại đầu tóc, mang theo túi xách chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi đến cửa, đằng sau cũng có người đuổi đến, quay người lại mới biết đó là Thẩm Khê.

"Cô chưa về à?" Trình Hoan có chút kinh ngạc, tưởng cô ta sớm đã rời đi rồi, bởi trong ấn tượng của cô người này không phải là người có tính kiên nhẫn.

Sắc mặt Thẩm Khê không tốt: "Tôi có nói đi lúc nào đâu."

"Là do tôi hiểu nhầm." Trình Hoan tốt tính cười cười: "Thế bây giờ cô có về nhà không?"

Cô không nói chuyện Giang Minh Viễn và Tinh Tinh sẽ đến đón cô, sâu trong đáy lòng, cô thực sự không muốn để đối phương và Tinh Tinh gặp mặt.

"Được thôi." Thẩm Khê theo sau Trình Hoan, đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Đến cổng trung tâm thương mại, Trình Hoan chuẩn bị chào tạm biệt cô ta, ai mà biết được Thẩm Khê cũng đợi ở bên cạnh, không có ý định rời đi.

"Còn có chuyện gì sao?"

Thẩm Khê ngạc nhiên: "Cô không đưa tôi về à?"

"Cái này.." Trình Hoan không biết phải nói thế nào, quả thực sáng nay cô lái xe đến đón người, buổi tối đưa cô ta về cũng là chuyện bình thường, cô định tìm cái cớ, cuối cùng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, đưa qua: "Tối nay tôi có chút việc, hay là cô lái xe tôi về đi."

Thẩm Khê liếc nhìn chiếc chìa khóa, thu lại tầm mắt: "Tôi không biết lái xe."

"Vậy cô đi taxi về nhé?"

"Không muốn đi taxi."

"Thế tàu điện ngầm thì sao?"

"Chật chội lắm."

Vậy thì không còn cách nào rồi.

Trình Hoan cũng không biết tại sao hôm nay cô ta lại như vậy, các thể loại phương tiện đều bị từ chối, dường như nếu mình không tự đưa cô ta về thì sẽ không bỏ qua vậy.

Đối phương cứ bới lông tìm vết như vậy cô cũng thấy phiền, dứt khoán im lặng không nói gì nữa.

Cô không nói chuyện, Thẩm Khê quả nhiên cũng yên lặng, cô ta nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trình Hoan rất lâu, sau đó mới nói: "Tôi muốn gặp con trai tôi."

Trình Hoan có chút cảnh giác: "Cô gặp con làm gì?"

"Sợ cái gì chứ, tôi cũng đâu có cướp con trai của cô." Thẩm Khê nhếch khóe miệng, dáng vẻ không thèm để ý: "Người mẹ ruột thịt tôi đây muốn gặp con trai một lần chẳng nhẽ còn phải làm báo cáo à?"

Trình Hoan: "Theo như trên pháp luật, bây giờ cô là dì của đứa nhỏ.

"Ý cô là không cho tôi gặp à?" Thẩm Khê trông có chút sốt ruột: "Con trai của tôi, muốn gặp nó thì làm sao?"... Hai người còn đang giằng co, một chiếc xe đã đỗ ở phía trước, cửa xe mở ra, Giang Minh Viễn bước xuống, mỉm cười với cô, lại quay người ôm Tinh Tinh xuống.

"Sao lại đợi ở đây? Tối nay gió lớn thế này." Giang Minh Viễn đi đến, kéo tay cô, vẻ mặt mang chút không đồng ý: "Em nhìn này, tay đông cứng cả lại rồi."

Anh nói xong, mới nhìn thấy Thẩm Khê ở bên cạnh, đầu lông mày hơi nhíu lại, chào hỏi một câu: "Thẩm tiểu thư."

"Giang tiên sinh." Đối phương cũng khách sáo đáp một câu, liền quay đi nhìn về phía Tinh Tinh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 251: Chương 251



Hôm nay không biết trường mầm non tổ chức hoạt động gì, cậu nhóc ăn mặc rất gọn gàng, cả người mặc bộ âu phục màu trắng giúp cho đôi chân ngắn trông dài hơn một chút, chiếc bụng nhỏ được che lại, tóc được vuốt keo, trông rất ra dáng một tiểu công tử.

Lúc này tiểu công tử đang ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng, còn tận lực cọ keo xịt tóc trên đầu vào quần áo mẹ, bị đẩy ra cũng không từ bỏ, vẫn cười hì hì cọ cọ.

"Họ thật là tình cảm, đúng không?" Thanh âm vang lên bên tai ngắt đoạn suy nghĩ của cô ta, Thẩm Khê ngẩng đầu lên, liền thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình, ánh mắt thâm sau, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

Đã mấy năm trôi qua, Thẩm Khê sớm đã không còn nhớ dáng vẻ của Giang Minh Viễn, chỉ biết đối phương là đại diện của giới tư bản. Cô ta định thần lại: "Dù sao cũng là mẹ ruột, tình cảm tốt cũng là bình thường."

"Đáng tiếc mấy năm trước tình cảm không tốt lắm." Giang Minh Viễn có ý chỉ điểm, nói xong đi qua, gia đình ba người họ đứng cùng một chỗ, trông vừa bình yên lại ấm áp.

Tinh Tinh dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Hoan, thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Khê đang đứng ở phía xa, trốn sau lưng mẹ.

Trình Hoan chớp chớp mắt, kéo cậu nhóc ra, giới thiệu với cậu: "Đây là dì nhỏ của con, Tinh Tinh gọi dì đi."

"Dì nhỏ." Cậu nhóc gọi một tiếng, ánh mắt ngây thơ trong sáng, dáng vẻ rất tò mò với người dì mới này: "Dì nhỏ có muốn đi chơi với nhà con không ạ?"

Thẩm Khê vẫn không thể thích nổi đứa nhỏ này, nghe giọng nói đó càng không kiềm chế được sự ghét bỏ, ánh mắt cô ta sáng lên, mặc kệ áp lực từ Giang Minh Viễn mà đáp ứng: "Được thôi."

"Tối nay có hoạt động gì à?" Trình Hoan đứng ở bên cạnh, đợi Thẩm Khê trả lời mới mở miệng hỏi. Giang Minh Viễn gật gật đầu, không nói gì, anh mở cửa xe cho Trình Hoan ngồi vào, lại ôm Tinh Tinh vào ghế sau thắt dây an toàn, cũng chẳng thèm nhìn Thẩm Khê, quay người tự mình ngồi vào ghế lái.

Thẩm Khê mặc kệ gương mặt đen sì của người đàn ông, nhìn Tinh Tinh nhếch khoé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười.

Hôm nay không có tài xế, Giang Minh Viễn tự mình lái xe, trên đường hai người ngồi đằng trước cứ chốc chốc lại thì thầm nói chuyện, hai người ngồi đằng sau cũng không ngớt miệng.

Tinh Tinh rất có hứng thú với người dì mới này, cả đường cứ líu ríu hỏi không ngừng, Thẩm Khê thấy cậu nhóc phiền, không muốn tiếp lời, cuối cùng không nhịn được mà nói một câu: "Sao bây giờ cháu lại nói nhiều vậy?"

Ngữ khí của cô ta có chút hung dữ, Tinh Tinh bị dọa sợ, rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Trong xe ngay lập tức yên tĩnh, mấy giây sau, xe đỗ lại bên đường, Giang Minh Viễn nghe vậy cất giọng bình tĩnh nói: "Thẩm tiểu thư nếu như thấy con trai tôi phiền, thì bây giờ cô có thể xuống xe."

Thẩm Khê vốn định kéo lại khoảng cách trong quan hệ với Tinh Tinh, nghĩ đến lúc đó chắc chắn sẽ cô sẽ được rất nhiều lợi, nhưng không ngờ đến tự mình lại chặt đường lui của mình. Cô ta c*n m** d***, có chút hối hận, định nói lời xin lỗi, nhưng nhìn ánh mắt của Giang Minh Viễn nhất thời không nói được câu gì, nhìn về phía Trình Hoan, người phụ nữ ấy cũng hoàn toàn không có ý định nói thay cô ta.

Cửa xe mở ra, Thẩm Khê thảm hại xuống xe, trong xe không còn người thừa thãi, không khí thoải mái hơn nhiều.

Tinh Tinh kéo dây an toàn trên người, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, dì nhỏ thật là hung dữ"

Trình Hoan không biết phải nói gì.

Cũng may Tinh Tinh cũng không để ý, lúc sau lại bắt đầu vui vẻ trở lại, vẫn nói nhiều như cũ, không có dì nhỏ, ba mẹ đều không chê cậu phiền, hỏi gì liền trả lời đó.

Xe dừng ở một tòa nhà, Giang Minh Viễn dẫn hai người họ vào trong.

Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố S, bình thường phải đặt trước mấy tháng mới có chỗ ngồi, được vô số tín đồ ăn uống khen ngợi.

Vậy mà hôm nay nhà hàng này lại vô cùng yên tĩnh, mở cánh cửa pha lê ra, bên trong một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu trên đoạn đường nhỏ ở chính giữa, những lùm cỏ ở hai bên làm bằng pha lê tỏa sáng lấp lánh, con đường dẫn thẳng đến phía trước.

Đây rõ ràng không phải chỉ là một bữa cơm bình thường, Trình Hoan bắt đầu cố gắng suy nghĩ, xem hôm nay có phải ngày lễ gì đặc biệt không, nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra gì cả, dè dặt nói: "Hôm nay không phải sinh nhật em."

DTV

"Anh biết." Giang Minh Viễn nắm tay cô đi về phía trước: "Thế nên chỉ là ăn bữa cơm thôi, em đừng nghĩ nhiều."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 252: Chương 252



Anh có nói đừng nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng, Trình Hoan căn bản không thể thả lỏng nổi, vừa căng thẳng lại kỳ vọng vào khả năng có bất ngờ gì đó.

Đáng tiếc thực tế chứng minh quả thực là cô nghĩ nhiều rồi, mãi đến khi ăn cơm xong ra khỏi cửa, cũng chẳng có chuyện đặc biệt gì xảy ra.

Trình Hoan có chút thất vọng, sau đó lại càng thêm nghi hoặc, cô thắt chặt dây an toàn, nhíu chặt mi tâm: "Anh bỏ nhiều tiền và công sức như vậy chỉ để ăn một bữa cơm thôi sao?"

"Đúng vậy." Giang Minh Viễn đưa tay ra ấm áp xoa đầu cô, khởi động xe lái đi.

Cỏ cây bên đường nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, Trình Hoan nhìn một lúc sau mới nhận ra đây không phải đường về nhà, cô quay đầu hỏi: "Không về nhà sao?"

Nguyệt

Giang Minh Viễn nói không về: "Có mấy vé xem buổi hòa nhạc, dẫn em đi nghe thử."

"Ồ." Trình Hoan gật đầu, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: "Em mặc thế này đi có được không?" Mặc dù chưa đi nghe bao giờ, nhưng nghe nói những nơi như vậy cần phải mặc lễ phục.

Trước mặt là đèn đỏ, Giang Minh Viễn dừng xe lại, quay đầu qua nhìn cô, sau đó gật đầu: "Anh thấy rất ổn."

Địa chỉ của buổi hòa nhạc là ở nhà hát lớn thành phố S, bên trong chỉ ngồi lác đác vài người, Giang Minh Viễn dẫn cô đi vào chỗ ngồi ở chính giữa, ánh đèn vụt tắt, tấm màn sân khấu trước mặt được kéo ra, tiếng khúc nhạc vang lên, những người khác trong cánh gà cũng bước ra.

m nhạc cổ điển thực sự là thứ có thể giúp ổn định cảm xúc, tâm hồn như hòa mình theo tiếng nhạc, trở nên phẳng lặng êm đềm. Một buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc kết thúc Trình Hoan lại thấy có chút không muốn rời đi.

Cô đi ra khỏi thính phòng, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Giang Minh Viễn cười hỏi: "Tiếp theo phải đi đâu vậy?"

DTV

Cô chắc chắn anh có vấn đề gì đó.

Giang Minh Viễn ôm Tinh Tinh đã ngủ say, mỉm cười trả lời cô: "Bên bờ sông có một buổi biểu diễn ngoài trời, có muốn đi xem thử không?"

"Được thôi."

Thành phố S là một thành phố ven sông, nơi bờ sông cũng được coi là một điểm du lịch, cũng có chút nổi tiếng.

Trước khi đi, hai người về nhà cho Tinh Tinh ngủ trước, còn gọi trợ lý đến trông giúp, sau đó mới tay trong tay rời đi.

Nếu như nói buổi hòa nhạc là để nghe và thưởng thức, thì buổi biểu diễn ngoài trời ở bên bờ sông lại là một bữa tiệc thị giác, trên bờ sông không dài đặt rất nhiều bục, nghệ nhân đứng trên bục biểu diễn, khán giả đứng xung quanh.

Những tiết mục này không theo một phong cách nào cả, có thể bên trái là nhảy đường phố, bên phải lại là múa pháo hoa, thậm chí tiết mục nhào lộn rất ít thấy trong những năm gần đây cũng có.

Trình Hoan vốn nghĩ Giang Minh Viễn còn có tâm tư gì đó, nhưng bây giờ lại không chắc chắn như vậy nữa, ở đây đông người như vậy, muốn nói gì cũng không thể nghe thấy được.

Nhưng sao cũng được, để ý anh định làm gì để làm gì chứ? Trình Hoan nhìn màn nhảy đặc sắc khiến người ta kinh ngạc trước mắt, nghĩ, mặc kệ anh có mục đích gì khác, những tiết mục này đều rất đáng xem.

Buổi biểu diễn ngoài trời ven sông kéo dài rất lâu, mãi đến tối muộn mà vẫn chưa dừng lại, Trình Hoan rời khỏi chỗ bục nhảy tiết mục cổ điển đó, tiếp tục đi ra sau xem, cô cầm một xiên hồ lô, cắn một miếng sơn tra, rất chua. Đầu lông mày cô nhíu lại, khó khăn nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó ngay lập tức ném thứ trong tay vào thùng rác, hỏi Giang Minh Viễn: "Mấy cái này là do anh làm phải không?"

Giang Minh Viễn gật đầu: "Hợp tác với bên chính phủ làm một dự án, tổng cộng có ba ngày, sau này mỗi năm đều có. Chuẩn bị tổ chức một lễ hội du lịch cố định."

"Anh còn làm cái này à?"

Giang Minh Viễn nhẹ chọc cô: "Sao lại không thể?"

"Em thấy, những thứ này dường như chẳng có lợi ích gì cho anh cả."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 253: Chương 253



"Sao lại chẳng có lợi ích gì? Chỉ cần hoạt động này nổi tiếng ra bên ngoài, sẽ có thể thu hút khách du lịch đến, thúc đẩy phát triển du lịch, đối với doanh nghiệp mà nói đây là một việc tốt đó chứ."

"Cũng phải, có người thì sợ gì không kiếm được tiền." Trình Hoan đi quanh một vòng, sờ cằm: "Em có nên mở sạp hàng ở đây không nhỉ? Có vẻ sẽ kiếm được nhiều đấy."

Giang Minh Viễn: "... Đưa em đến đây là để chơi mà."

Trình Hoan cười hì hì: "Đùa chút thôi mà."

Nguyệt

Miệng cô nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng đã tính đến khả năng mở một chi nhánh ở đây rồi.

Mỗi bục biểu diễn Trình Hoan đều dừng lại xem một lúc lâu, tay không ngừng cầm đồ ăn vặt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã sắp đến rạng sáng.

Dường như nhận được chỉ thị, tất cả các tiết mục đều dừng lại, nơi này ngay lập tức trở nên yên tĩnh, du khách vô cùng mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Trình Hoan cắn một hạt dưa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Minh Viễn, gương mặt đối phương bình thản, rõ ràng là không có gì ngạc nhiên.

"Anh định làm gì vậy?"

"Qua đây." Giang Minh Viễn không trả lời, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Mặt đất ven sông không hoàn toàn bằng phẳng, có chỗ nhô lên, nhưng bây giờ chỗ này không có người, tầm mắt rất tốt.

Bên tai là tiếng sóng nước trên sông vỗ vào bờ đê, Trình Hoan nhìn xung quanh, không nhìn thấy gì: "Ở đây còn có gì nữa sao?"

"Đợi một chút."

Trong lòng Trình Hoan có suy đoán, mím môi bình tĩnh lại, thời gian như trôi qua vô cùng chậm, cuối cùng cũng đến mười hai giờ.

Tháp chuông ở phía xa reo lên một tiếng, dường như chỉ là báo hiệu bình thường, các tòa nhà ở bên kia đang tối đen như được nhuộm màu, tiếng âm nhạc vang lên, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy theo nhịp nhạc.

Màn hình led cũng sáng lên theo ánh đèn, nhưng xuất hiện trên đó không phải là quảng cáo hay gương mặt của ai đó, mà là những món ăn màu sắc hấp dẫn, nửa đêm mà chiếu thức ăn thế này thực sự là giày vò người khác mà, du khách còn đang ở đây vừa nhìn màn hình nuốt nước bọt, vừa tìm sạp hàng ở gần nhất, mua đồ ăn vặt cho vào miệng.

Tất cả mọi người đều không biết trên màn hình sẽ phát những hình ảnh như vậy, nhùng Trình Hoan biết, cô có chút dở khóc dở cười, trong lòng thấy vừa cảm động lại có chút xấu hổ, kéo góc áo anh nhỏ tiếng hỏi: "Anh làm cái này để làm gì vậy?"

"Để hình ảnh bình thường thì không thích hợp lắm, nên để những thứ này." Anh có chút căng thẳng: "Có phải em không thích không?"

"Không phải." Mặc dù thực sự có chút xấu hổ, nhưng thật lòng mà nói tấm lòng này của anh rất cảm động, cô tựa lên hàng rào bao quanh, mặt hướng về bờ sông bên kia, thanh âm nhẹ nhàng dường như có thể tan vào cơn gió: "Cảm ơn quà sinh nhật của anh."

DTV

"Nếu như em thích..." Người đằng sau tiến lại gần, dang rộng tay ôm lấy vòng eo của cô, tay còn lại đưa chiếc hộp gấm đến trước mặt cô: "Vậy gả cho anh có được không?"

Không có cảnh reo hò của quần chúng vây quanh như trong phim tình cảm, chỉ có hai người họ, chỉ có ánh đèn bên bờ sông chứng giám.

Thực ra Tình Hoan có rất nhiều lý do để nói bây giờ không phải thời điểm thích hợp: Thời gian tiếp xúc quá ngắn, chưa tìm hiểu nhau kĩ càng, hai bên khác biệt nhau quá lớn, mẹ anh không đồng ý, ...

Nhưng con người không thể luôn mãi duy trì sự lý trí, bây giờ cũng vậy, tất cả sự lo lắng trong trí não Trình Hoan đều bị gạt sang một bên, dường như không đợi được mà nói lời đồng ý. ...

Từ cầu hôn đến kết hôn dường như rất nhanh, vào mùa thu năm Tinh Tinh học lên lớp mẫu giáo nhỡ, Giang Minh Viễn và Trình Hoan tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ bao cả một khách sạn, hội tụ vô số người nổi tiếng, nhưng lại không hề có phóng viên nào chụp được dù chỉ là một chút ảnh ở bên trong.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Chương 254: Chương 254: Hoàn chỉnh văn



Thân là cô dâu, Trình Hoan đã bắt đầu chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước, đắm mình trong đủ các loại sản phẩm dưỡng da, cố gắng để bản thân mình từ đầu đến chân luôn trong trạng thái hoàn mỹ.

Ngày kết hôn theo quy định phải tách nhau ra, Tinh Tinh bị đưa cho Giang Minh Viễn, còn Trình Hoan từ lúc trời còn chưa sáng đã phải đi trang điểm thay lễ phục, sau đó chờ Giang Minh Viễn đến rước dâu.

Cô không có người thân cũng chẳng có nhiều bạn bè, bên nhà gái cơ bản đều là những phu nhân mới quen biết kia, ngoại lệ duy nhất có lẽ là Từ Lệ, bây giờ hai vợ chồng bọn họ đã xây được một căn nhà, vẫn tiếp tục mở quán bán xiên nướng, lần này đặc biệt gác lại chuyện làm ăn đến giúp đỡ cô, bận rộn mấy ngày trời, vừa dừng lại liền nói ở hiền ắt sẽ gặp lành.

Tám giờ đúng, ngoài cửa bắt đầu trở nên huyên náo, một mình Trình Hoan ở trong phòng, bàn tay cầm hoa cưới nắm chặt, cô có chút căng thẳng, miệng lưỡi khô khốc, nhưng lại không muốn uống nước. Tiếng huyện náo ầm ĩ chỉ kéo dài một lúc, cánh cửa mở ra, Giang Minh Viễn mặc bộ trang phục chú rể xuất hiện ở cửa.

Lễ phục trên người anh là được may thủ công, màu sắc có chút ánh đỏ, vân rồng được thêu nhe nanh múa vuốt, nhưng xé gió bay ra, chỉ có bông hoa màu đỏ to bản cài trước n.g.ự.c trông có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh.

Những gì xảy ra sau đó không khác gì lắm so với những hôn lễ của các đôi khác, nhưng có lẽ là vì mình ở vị trí khác, Trình Hoan nhìn anh lại có thấy ngọt ngào.

Bởi vì Giang Minh Viễn vẫn luôn uy tín, những người ở đó cũng không dám làm khó anh, giả vờ ngăn anh lại một chút, liền thả người ra.

Trình Hoan không có anh em bạn bè, người đảm nhiệm cõng cô ra ngoài do Giang Minh Viễn thay thế, Trình Hoan tựa vào lưng anh, đầu lắc lư theo chuyển động của từng bước chân, ôm nắm chặt quần áo trên người, chiếc váy màu ngà bị ảnh hưởng bởi sắc đỏ của lê phục mà cũng hơi chuyển sang màu đỏ: "Có phải em rất nặng không?"

DTV

"Không, rất vừa."

Cửa xe được người mở ra, cô bị đưa vào ghế sau xe trong tư thế có chút ngại ngùng, Tinh Tinh ngồi ghế trước quay người xuống, ánh mắt mang ý cười híp vào: "Mẹ hôm nay thật xinh đẹp."

Cánh cửa xe bên kia mở ra, Giang Minh Viễn ngồi vào chỗ, khẳng định lại lời của Tinh Tinh: "Anh cũng thấy thế."

Trình Hoan không có ba mẹ, Giang Minh Viễn cũng không định bảo Cố Minh Lệ tham dự hôn lễ, thế nên đỡ được phần kính trà.

Có thể lược bớt phần kính trà, nhưng những phần khác thì không thể, khó khăn lắm mới tiễn được khách khứa về, Trình Hoan không kịp cả thay quần áo, cứ vậy mà nằm lên giường.

Giang Minh Viễn tiễn khách về, đóng cửa lại, lên tầng đi vào phòng ngủ.

Căn phòng cũ trong nhà được sửa sang lại, phòng ngủ phụ trở thành phòng ngủ chính, một người nằm trên chiếc giường cưới cỡ lớn, hỉ phục và ga giường màu đỏ bất phân rõ ràng.

Giang Minh Viễn tháo bông hoa hồng trước n.g.ự.c xuống, nhẹ nhàng bước chân lại gần, Trình Hoan nằm nghiêng trên giường đã nhắm chặt mắt.

Anh ghé lại gần, tháo trang sức trên tóc cô: "Tháo ra rồi hẵng ngủ chứ."

"Hừm." Trình Hoan đáp một tiếng, không động đậy, quay người nằm trên giường, ý không nói tự hiểu.

Giang Minh Viễn khẽ than một tiếng, tháo nốt trang sức trên đầu theo ý cô, nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng cũng tháo được tóc ra, anh nắm chỗ tóc lại, vuốt lại từng lọn, lại ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Đứng dậy đi tắm đã."

Trình Hoan nhắm chặt mắt: "Không muốn dậy đâu."

"Hôm nay là đêm tân hôn đó, sao lại có thể lười biếng?" Ánh mắt Giang Minh Viễn dịu dàng, một tay ôm người dậy, đi được nửa đường, bộ hỉ phục màu đỏ rực rơi xuống đất.

Ánh nến đỏ ấm áp.

[HOÀN CHÍNH VĂN]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back