Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 190: Chương 190



Ngày hôm sau, Giang Minh Viễn lại một mình đi làm, đến công ty không bao lâu, anh liền nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ.

Cố Minh Lệ là vì truyền lại tin tức của Giang Húc Đông, nói ông ta nguyện ý xuất ngoại giúp anh xử lý việc công ty vận tải đường thuỷ.

Giang Minh Viễn nghe được cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh hẹn thời gian, bảo Giang Húc Đông đến lúc đó tới đây, buông điện thoại anh lại liên hệ luật sư, bảo hắn chuẩn bị tốt tài liệu cần thiết.

Thời gian hẹn Giang Húc Đông là 3 giờ chiều ngày hôm sau, đối phương tới đây trước nửa tiếng. Giang Minh Viễn đi thị sát công ty chi nhánh trở về, liền nghe nói đối phương đã tới rồi.

Giang Húc Đông ngồi trong phòng khách tầng chót, nhìn trang trí trong phòng, trong lòng có cảm khái vô han.

Mấy năm trước, nơi này vẫn là ông ta định đoạt, có thể khiến Giang Minh Viễn chờ một ngày ở chỗ này không cho anh một chén nước uống, cũng có thể bảo quầy lễ tân trực tiếp ngăn người ở ngoài cửa. Nhưng hiện tại người làm chủ đã ngã xuống, ông ta trở thành người phải cầu xin kia, hoảng loạn mà chờ ở nơi này, chờ cháu trai có thể thương hại.

Mấy năm nay, Giang Húc Đông có thể nói bị dọa phá gan, tuyệt đại đa số những người giúp đỡ quậy phá trước kia đều vào ngục giam. Ông ta hành động bí mật, không bị tra ra vấn đề gì, tránh được tai ương lao ngục, nhưng mà sự nghiệp lại xong rồi, không chỉ có cổ phần ở Giang thị bị bắt chuyển nhượng cho người khác, ngay cả công ty bên ngoài của mình cũng không thể may mắn thoát nạn, sôi nổi lấy phá sản làm kết thúc.

Hơn phân nửa tiền tích góp của Giang Húc Đông đều đập vào trong, có thể nói từ bầu trời rơi xuống đến nhân gian, lúc ban đầu ông ta không cam lòng, lại thử Đông Sơn tái khởi, nhưng mà mỗi lần đều lấy thất bại làm kết thúc, còn thiếu ngân hàng một đống nợ.

Ông ta không có công việc, cũng không có người dám cùng ông ta kết giao, nếu không có Cố Minh Lệ giúp ông ta trả nợ và thường xuyên tiếp tế, Giang Húc Đông thậm chí ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề. Ông ta phiền chán cuộc sống hiện tại, cho nên khi nghe được Cổ Minh Lệ truyền tới tin tức kia, cho dù ông ta cảm thấy đứa cháu trai kia không có khả năng sắp xếp cái hảo tâm gì, cũng vẫn tới đây.

"Chú ba." Cửa phòng khách bị mở ra, Giang Minh Viễn dẫn theo một người từ bên ngoài đi vào, ngồi đối diện: "Đợi đã lâu."

"Chú cũng mới đến không bao lâu." Giang Húc Đông lấy lại tinh thần, cười với Giang Minh Viễn, ông ta cười khiêm tốn, hiện thực khiến ông ta thấp hèn cúi đầu trước mặt cháu trai cao quý của mình.

Nguyệt

"Lời ong tiếng ve không cần phải nói, nói chính sự đi." Giang Minh Viễn nâng hàm dưới, luật sư liền lấy ra tư liệu đã sớm chuẩn bị, nói các thông tin của công ty kia cho Giang Húc Đông.

Công ty kia là khi Giang Minh Viễn xuất ngoại du học, cha Giang mua cho anh luyện tập, sau này cha Giang qua đời ngoài ý muốn, anh tạm nghỉ học về nước, công ty này cũng vẫn luôn ở trạng thái nuôi thả, giao cho giám đốc chuyên nghiệp xử lý, bởi vì đáy không tồi, mỗi năm ngược lại cũng có mấy trăm vạn lợi nhuận.

"Mới mấy trăm vạn?" Giang Húc Đông vô cùng thất vọng, ông ta vốn tưởng rằng dựa theo năng lực cháu trai ông ta, công ty dưới tay ít nhất cũng ngàn vạn khởi bước mới đúng.

Giang Minh Viễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, ngữ khí đạm mạc mà nói ra một sự thật: "Đi ra ngoài có mấy trăm vạn này, hoặc là ngốc tại nơi này, một phân tiền cũng không kiếm được, ngài có thể tự mình lựa chọn.

Giang Húc Đông gắt gao nhìn chằm chằm anh, như là tùy thời muốn bạo khởi, đáy mắt ông ta có hận ý rõ ràng lại thâm trầm, cắn chặt răng, qua hồi lâu, mới từ giọng nói bài trừ mấy chữ: "Tôi ra ngoài."

"Được, chuyện ở dưới ngài cùng luật sư nói đi, tôi còn có chuyện, xin lỗi không tiếp được." Giang Minh Viễn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 191: Chương 191



Quyền chuyển nhượng công ty không phải một sớm một chiều là có thể chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Minh Viễn cũng không định quan tâm. Anh ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng, mới vừa làm việc không bao lâu, trợ lý liền gõ cửa tiến vào, nói người Eleg ở dưới, giao túi cho anh.

"Để cô ấy đi lên đi"

"Vâng." Trợ lý gật đầu, giàu kinh nghiệm mà ra cửa, cửa mới vừa đóng lại, biểu tình trên mặt cô ấy liền thay đổi, bước chân dồn dập mà chạy về văn phòng, trở về quầy trực điện thoại, liền gấp không chờ nổi truyền bá tin tức này với đồng nghiệp: "Ông chủ mua một cái túi, thoạt nhìn là muốn tặng cho người khác!" Nữ đồng nghiệp cách vách cô ấy thở dài, ngã vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Đừng nói nữa, tôi đau lòng."

"Cô đừng có nằm mơ, mau đứng lên làm việc." Trợ lý truyền tin tức đã kết hôn, không có ý tưởng gì với ông chủ, nghe vậy một phen kéo người lên: "Cô đau lòng ông chủ cũng sẽ không thay đổi thành cô, chỉ biết bởi vì biểu hiện làm việc mà trừ tiền thưởng của cô thôi.

Trừ tiền thưởng có thể nói là đại sát khí, vị nữ đồng nghiệp kia vừa nghe liền không đau lòng, tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy bắt đầu làm việc, vừa bận còn vừa suy đoán: "Cô nói năm nay ông chủ sẽ phát thưởng cuối năm bao nhiêu?"

"Không biết, dù sao không phải ít."...

Trợ lý đi ra ngoài hai phút, nhân viên Eleg liền lên đây, trên tay cô ấy cầm theo túi giấy dai, gõ cửa tiến vào để Giang Minh Viễn kiểm tra sản phẩm, xác nhận không thành vấn đề mới đưa hoá đơn qua để Giang Minh Viễn ký tên.

Đối với khách hàng lớn, hoá đơn những thứ sản phẩm xa xỉ này đều là kết toán theo tháng.

Nguyệt

Bởi vì buổi sáng có chuyện trì hoãn, buổi tối Giang Minh Viễn lại phải tăng ca, khi trở về đều đã hơn mười một giờ.

Anh cầm chiếc túi chưa tặng lên lầu, nghĩ nên gửi tin nhắn cho người ta hay không, lại sợ người dưới lầu đã ngủ rồi.

Đang do dự, tin nhắn của đối phương liền gửi đến đây trước.

"Về đến nhà chưa?"

Gần cuối năm, Trình Hoan cũng rất bận, phải cân nhắc hoạt động mừng năm mới và sắp xếp tăng ca, chuẩn bị thống kê nhân viên xin nghỉ hơn nữa muốn năm sau mau chóng bổ sung nhân viên, còn có sang năm nhiệt độ tăng lên, đồ ăn cũng phải thay đổi.

Cô viết kế hoạch trên giấy, đang lúc m.ô.n.g lung giống như nghe được tiếng thang máy, Trình Hoan cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.

Thang máy chung cư này căn bản không phát ra tiếng, sao có thể khiến cô cách vài cánh cửa nghe thấy? Tuy rằng nói với bản thân như vậy, nhưng Trình Hoan lại không bỏ xuống được, suy xét một lát, cô vẫn gửi một tin nhắn cho người ta.

Không nghĩ tới người nọ thật đúng là đã trở lại.

Thời gian đã muộn, hai người cũng không nói chuyện quá lâu, nói vài câu liền thúc giục đối phương đi ngủ. Trình Hoan gửi tin nhắn xong buông di động, đứng lên duỗi người, đến phòng Tinh Tinh nhìn thoáng qua, thay quần áo ngủ.

Ngày hôm sau dậy sớm như cũ, Trình Hoan lên nấu cơm, mới vừa vo gạo xong Giang Minh Viễn liền xuống dưới. Anh như cũ một thân tây trang chỉnh tề, giày da sáng bóng, tóc lại không vuốt ngược ra sau, vài sợi tóc rơi xuống trán, một bàn tay người đàn ông để sau người, kim cương trên ống tay áo của một cái tay khác đang buông xuống vụn lóe lên ánh sáng nhạt, thoạt nhìn có chút hơi khác so với ngày thường, lại nói không rõ là chỗ nào không giống nhau.

Trình Hoan quay đầu nhìn anh một cái, không tìm ra điểm khác nhau cụ thể, liền không nhìn, cô quay đầu, cắm điện: "Hôm nay sao anh tới sớm như vậy?"

"Có chút..." Giang Minh Viễn mở miệng, phát hiện giọng nói hơi khàn, anh ho nhẹ một tiếng thanh giọng, lại tiếp tục nói: "Có chút việc tìm em."

"Chuyện gì thế?" Trình Hoan xoay người hỏi.

Người nọ chậm rãi đến gần, hàm dưới banh thành một đường thẳng tắp, thoạt nhìn có chút khẩn trương, anh vươn tay ra sau lưng, trên tay cầm một cái túi, túi màu trắng thuần, mang theo một chút lông tơ, chính diện dùng đá quý ghép thành nhãn hiệu lóe ánh sáng mê người.

Giang Minh Viễn đem đồ vật đưa tới trước người Trình Hoan, khô cằn mà nói: "Tặng quà cho em."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 192: Chương 192



Trình Hoan không hiểu biết nhiều về những loại hàng xa xỉ ở thế giới này, nhưng chỉ nhìn những viên bảo thạch sáng lấp lánh trên túi cùng với người tặng, có thể biết được giá tiền thứ này là không hề rẻ.

Mặc dù đeo lên trông rất giống một tên nhà giàu mới nổi, nhưng thật ra mà nói nhìn cũng rất đẹp.

Trình Hoan thích những đồ vật có lông xù, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc túi này đã thấy thích rồi, chỉ là nghĩ tới giá tiền của nó, cô liền không dám nhận.

Quá đắt rồi, không trả nổi.

Trình Hoan chỉ liếc một cái rồi chuyển tầm mắt, cô nhìn chằm chằm gương mặt Giang Minh Viễn, có chút bất đắc dĩ: "Sao lại muốn tặng quà cho tôi vậy?"

Giang Minh Viễn: "... Đương nhiên là bởi vì trợ lý nói phụ nữ đều thích túi xách.

Chỉ là lời này không thể nói ra, anh quan sát biểu cảm của Trình Hoan, cẩn thận hỏi: "Em không muốn nhận ư?"

"Không muốn."

"Có phải em không thích không?" Giang Minh Viễn có chút ý định làm khó: "Em thích cái gì? Tôi tặng cho em."

"Không cần phải vậy đâu." Trình Hoan thở dài: "Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ phải tặng quà gì như vậy." Đối phương lại trả lời tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: "Tôi đang theo đuổi em, đương nhiên phải thể hiện một chút."

Trình Hoan: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt rời tầm mắt, ô một tiếng, miệng khô khốc: "Nhưng mà cái này quá đắt tiền rồi."

"Không đắt." Người đàn ông tiến lại gần, đặt túi xách vào trong lòng cô, nhìn thẳng chiếc tai đỏ hồng của người phụ nữ, ngang ngược nói: "Tôi tặng cho em được, em thích cái gì tôi đều tặng cho em."

Người đàn ông đứng rất gần, trong phòng nghỉ vang lên tiếng nhịp thở rất rõ ràng, gương mặt Trình Hoan lại nóng hơn một chút, cô đã chẳng còn quan tâm gì đến chiếc túi xách trong lòng mình nữa, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người đứng bên cạnh, nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên, cô nhìn gương mặt đang lại gần của người đó, suy nghĩ trong lòng có hoảng loạn.

Thấy cô không đẩy chiếc túi trong lòng mình ra, Giang Minh Viễn thở phào một hơi, trên gương mặt lộ ra nét cười, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấm áp, hơi cúi đầu, lại tiến gần hơn chút nữa.

Trình Hoan thấy gương mặt anh ở phía trước càng gần hơn, căng thẳng lùi về sau một bước, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập càng lúc càng nhanh, tay cô chống lên mặt bàn, cơ thể cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy, dáng vẻ giả bộ từ chối.

"Đừng động đậy." Người đó thấp giọng nói.

Trình Hoan căng thẳng gân xanh trên cố cũng hiện lên hết cả, cô c*n m** d***: "Ừm, tôi...

Giang Minh Viễn "ừ" một tiếng, lại tiến gần hơn chút nữa, thân hình anh cao lớn, hơi thở ấm nóng phả vào trán Trình Hoan, khiến cho làn da nơi đó nóng ran như lửa đốt.

"Trên đầu em có sợi tóc bạc." Giọng nói của Giang Minh Viễn vang lên trên đỉnh đầu.

Trí não Trình Hoan đang nghĩ đến những cảnh hôn nhau trong phim thần tượng lúc này đột nhiên đều tan thành mây khói, nét ửng hồng trên gương mặt cũng dần biến mất, lại có chút thất vọng: "Vậy, vậy thì anh nhổ ra giúp tôi đi."

"Được." Giang Minh Viễn đưa tay lên, nhổ chiếc tóc đó ở trên đầu cô, tay cầm lấy sợi tóc bạc trắng, dứt mãi không ra, nó ở chỗ Trình Hoan không nhìn thấy được, người đàn ông ánh mắt tinh tường, tốc độ nhổ tóc rất chậm chạp, lúc hạ tay xuống, anh quay người, bờ môi lướt qua trán của người phụ nữ.

Nguyệt

Trình Hoan dường như nhận thấy gì đó, hơi ngẩng đầu, sau đó thấy nét mặt người kia vẫn như cũ, đưa sợi tóc bạc vào tay của cô: "Xong rồi."

"Ờ, ừm." Trình Hoan ngay lập tức nắm chặt lòng bàn tay, vân vê sợi tóc trên đầu ngón tay: "Ừm, tôi phải đi ăn cơm đây."

"Ừ." Lần này người đàn ông cũng không giữ lại nữa, gật gật đầu rồi ra khỏi, Sau khi anh đi, Trình Hoan đưa tay lên sờ trán, sự ửng đỏ đã biến mất trên mặt lại vì những suy nghĩ của cô mà hiện lên.

Cô mím chặt môi, nhìn chiếc túi xách trong lòng mình, có chút buồn phiền. Ngón tay sờ lên chiếc logo túi được gắn bằng các viên đá quý, Trình Hoan đặt chiếc túi sang một bên, trong lòng thầm tính toán số tiền mà mình còn có thể tiêu được, định mua cho người ấy chút đồ gì đó.

Cứ coi như là quá Tết đi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 193: Chương 193



Lúc ăn bữa sáng, Tinh Tinh cũng nhìn thấy chiếc túi xách đó rồi, những bí mật giấu trong lòng cậu nhóc cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, thế là liền nóng lòng khoe công lao của mình.

Gương mặt cậu tràn đầy vẻ tự hào, vừa ăn cháo vừa nói: "Mẹ ơi cái này là do con chọn đấy, sáng lấp lánh trông rất đẹp phải không ạ?"

Trình Hoan: "... Cũng tạm được."

Dù sao thì thứ cô không thích nhất ở chiếc túi chính là cái logo, quá bắt mắt rồi.

Tinh Tinh lại không hề nghe ra trong lời nói của cô lờ mờ có sự ghét bỏ, còn rất kiêu ngạo về mắt thẩm mỹ của mình, cậu ưỡn thẳng ngực, hừ một tiếng: "Cái này là của ba tặng mẹ, con cũng muốn tặng mẹ một chiếc giống như vậy!"

Trình Hoan có chút đau đầu, lườm Giang Minh Viễn đang ngồi nhìn bên cạnh một cái. Không khí trong nhà ấm áp, người đàn ông không mặc áo khoác, tay mở cổ áo rồi kéo hờ, lộ ra cơ bắp nơi cánh tay, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn Trình Hoan ý cười càng đậm, sau đó quay đầu nói với con trai: "Con không có cơ hội đó đâu."

Tinh Tinh tỏ vẻ không tin: "Tại sao ạ?"

"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bây giờ đã bán hết rồi."

"Thế mà lúc trước ba không nói với con!" Cậu nhóc rất ấm ức.

"Vậy ư?" Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, lau miệng, dáng vẻ vô lại: "Lúc trước ba cũng có biết đâu."

"Ba lừa con!"

Tinh Tinh ấm ức, phẫn nộ nhìn chằm chằm ba, sau đó thấy người bị nhìn cũng chẳng hề phản ứng lại, anh ăn xong đặt bát xuống, đi qua xoa đầu con trai, hôn một cái lên gương mặt cậu: "Ba phải đi làm đây, ở nhà nghe lời mẹ nhé."

Sau đó liền đi thẳng về hướng Trình Hoan, nói câu tạm biệt.

Trình Hoan: "... Tạm biệt."

Bởi vì chuyện ra lúc sáng nay, kể cả khi Giang Minh Viễn ra khỏi cửa vẫn chưa có ai đến đón, anh cũng không hề để ý, tâm trạng đang rất tốt, còn chủ động tăng tiền thưởng cho Tề Sơn.

Tâm trạng tốt này của anh kéo dài được mấy hôm, cho đến ngày hai mươi lăm tháng chạp.

Sắp đến Tết, tâm tình của mọi người trong công ty có chút hờ hững, một vài nhân viên ở xa quê đã xin nghỉ trước để về nhà, những người còn lại thì mong chờ bữa tiệc cuối năm, mong chờ được nhận tiền thưởng Tết, còn định tính xem Tết sẽ làm những việc gì.

Nguyệt

Giang Minh Viễn cũng đã có kế hoạch riêng, hôm ba mươi anh phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, bình thường mồng hai mới quay về, từ mồng ba đến mồng tám đi làm còn lại sáu ngày được nghỉ, đủ để đi chơi một chuyến. Anh đã chọn được điểm đến, cũng đã sắp xếp lịch trình ổn thỏa, để mọi người được vui chơi thỏa thích.

Khoảng thời gian này, anh nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ, nói năm nay mình sẽ không ở nhà đón Tết.

Việc chuyển quyền sở hữu cổ phần của công ty vận chuyển đường hàng không bên nước M vẫn chưa xong, Giang Húc Đông đã đi qua đó trước rồi, nói là sang đó trước để thích ứng với môi trường.

Giang Minh Viễn biết Giang Húc Đông đi rồi, thể nào bà ấy cũng không ở lại trong nước lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến cả mấy ngày lễ thôi mà cũng không đợi được! Bờ môi anh mím chặt thành một đường, tâm trạng tốt liền bị một câu nói phá vỡ, lạnh lùng hỏi: "Không để được đến giao thừa thăm mộ ba rồi hẵng đi sao?"

Tập tục của nhà họ, đêm ba mươi phải cúng tổ tiên trước, rồi mới được ăn cơm tất niên.

Dù sao thì Cố Minh Lệ đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội được quang minh chính đại ở bên người trong lòng mình, sao lại có thể bằng lòng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian? Hơn nữa nói thật lòng, đối với việc ngoại tình của mình, bà ấy cũng có chút chột dạ, làm sao còn mặt mũi gặp lại người chồng đã c.h.ế.t của mình.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 194: Chương 194



"Mẹ đã thắp hương cho ba con rồi." Thực ra là chưa hề, nhưng mà Cố Minh Lệ nói ra lời này vẫn không có chút chột dạ nào, thanh âm truyền qua điện thoại có chút yếu ớt, bà khế họ hai tiếng, nói với con trai ở đầu bên kia: "Mẹ cũng không muốn đi vào lúc này, mẹ cũng muốn hai mẹ con chúng ta cùng đón cái Tết đoàn viên, nhưng con cũng biết đấy, không khí sau Tết sẽ ô nhiễm hơn, bác sĩ nói cơ thể của mẹ không chịu được, nên nhanh chóng đi điều trị, không được kéo dài thêm nữa"

Giang Minh Viễn nghe thấy lời này, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, gương mặt anh lộ ra nụ cười châm biếm, thanh âm dường như lạnh nhạt hơn vài phần: "Con biết rồi, trước Tết con có việc không đi với mẹ được, chúc mẹ sớm ngày bình phục."

"Không sao, con ở trong nước sống tốt là được rồi." Cố Minh Lệ nào dám để con trai đi cùng mình, nghe vậy thì vui mừng, nói một loạt câu tình cảm mẹ con sến súa.

Giang Minh Viễn nghe bà nói, trong lòng không chút gợn sóng, anh uống ngụm nước, lúc đối phương nói chuẩn bị tắt máy thì gọi bà lại: "Mẹ, hy vọng mẹ sẽ không hối hận."

Cố Minh Lệ nhạy cảm phát hiện ra sự nguy hiểm trong lời nói đó, hồ nghi hỏi: "Ý của con là sao?"

"Không có ý gì cả, con còn có chút việc, mẹ làm việc của mình đi."

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Ở biệt thự bên kia, Cố Minh Lệ bị ngắt điện thoại có chút lo sợ, bà nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại trong phòng khách. Ánh mặt trời bên ngoài sáng tỏ, nhưng làn gió thổi qua vẫn mang chút hơi lạnh thấu xương, Cố Minh Lệ bị gió lạnh làm cho rùng mình một cái, bước nhanh qua đóng cửa lại, đưa tay lên sờ mặt mình, làn da vẫn mịn màng như xưa, nhưng lớp cơ dưới da sớm đã lão hóa hết rồi, bà cũng không còn trẻ trung nữa.

Đời này bà chỉ có một chấp niệm duy nhất, đã chờ đợi hơn ba mươi năm, đến giây phút sắp thành công lại có thể lùi bước? Con trai chẳng qua cũng chỉ nói một câu vậy thôi, bà cần gì phải hoảng loạn đến mức như này chứ?

Cố Minh Lệ không ngừng cố gắng ổn định lại nỗi lo trong lòng, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, bà lớn tiếng gọi người giúp việc đến, dặn dò cô ấy đi sắp xếp hành lý.

Ngày hôm sau, Giang Minh Viễn liền được thông báo là Cố Minh Lệ đã rời nước rồi, bà ấy mang theo hơn nửa đồ đạc của mình, các khoản tiền dưới tên bà cũng đã được đổi sang tiền tệ của nước M, hiển nhiên là đã có ý định là không quay lại nữa.

"Tôi biết rồi." Thanh âm của Giang Minh Viễn lạnh nhạt, đã không thể nhận ra được dáng vẻ giận dữ ngày hôm qua, anh đặt điện thoại xuống, lại liên hệ với người khác: "Người đã đến nơi rồi, cứ theo như lúc trước nói mà làm."

"Được."...

Bữa tiệc cuối năm của tổng bộ Giang thị tổ chức vào ngày hai chín tháng chạp, bao một phòng tiệc ở khách sạn năm sao thành phố S, bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, tiệc tối kết hợp với các tiết mục văn nghệ và chương trình rút thưởng, cũng phải đến khoảng mười một giờ mới kết thúc.

Bữa tiệc này cho phép mang theo các thành viên trong gia đình, mấy ngày trước Giang Minh Viễn có mời Trình Hoan đến nhưng bị từ chối, hôm nay không c.h.ế.t tâm lại mời một lần nữa.

Nguyệt

"Thôi khỏi." Trình Hoan do dự nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thân phận của tôi đến đó không thích hợp cho lắm."

"Em đổi thân phận khác thích hợp hơn không phải là được sao." Giang Minh Viễn cúi người tiến lại gần, một tay chống lên ghế sofa, gương mặt anh tuấn vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ cục dân chính vẫn chưa nghỉ lễ, muốn đi làm giấy đăng ký vẫn kịp"

"Không cần." Nghe thấy lời này, Trình Hoan sững sờ trong giây lát, sau khi định thần lại gương mặt cô đỏ bừng thu mình vào góc, lúng túng xua tay.

Còn chưa hẹn hò mà, trực tiếp nhảy đến bước kết hôn như vậy thật quá dọa người rồi!

Thấy cô vội vàng từ chối, ánh mắt Giang Minh Viễn có chút thất vọng, anh thẳng người lên, bàn tay khế xoa đầu cô, tự mình lùi một bước: "Tôi đùa thôi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back