Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 70



Mặt hắn ta đỏ bừng, tức giận hét lên: “Ta muốn cưỡi ngựa lớn! Ta muốn cưỡi ngựa lớn!”

Nói rồi, hắn ta dùng hết sức đẩy Vân Quỳ. Hắn ta vừa béo vừa khỏe, lúc tức giận sức tay rất lớn, Vân Quỳ không kịp tránh, bị hắn ga đẩy ngã xuống đất, đầu gối đập vào nền gạch lạnh cứng, váy bông dày cũng không ngăn được cơn đau dữ dội, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị trầy da.

Vân Quỳ thầm chửi một câu tục tĩu trong lòng. Náo loạn thế này, người đi vào giấc mơ tối nay có lẽ đã có rồi.

Thấy vậy, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử vội vàng tiến lên kéo đệ đệ. Lục hoàng tử vô thức cúi người muốn đỡ Vân Quỳ.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng xanh gầy guộc, gân guốc nổi rõ đột nhiên vươn ra, ngăn cản động tác của hắn ta.

Gió lạnh thấu xương rít gào qua con hẻm giữa các bức tường, mây trôi che khuất mặt trời trên đỉnh đầu. Dưới bức tường cung vốn ấm áp bỗng như bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc, nhất thời ngay cả không khí cũng trở nên trầm lặng.

Mọi người chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả Cửu hoàng tử đang la hét ầm ĩ cũng ngơ ngác quên cả khóc.

Thái tử mặc một thân áo bào đen thêu mãng xà bằng chỉ vàng không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Thân hình hắn cực kỳ cao lớn, vạt áo đen rộng tung bay dữ dội trong gió lạnh, tựa như bầu trời đêm đổ mực trước cơn bão, như rồng ẩn mình dưới vực sâu. Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt vì bệnh, nhưng mỗi bước đi lại toát ra một sự xâm lược và áp bức lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thần vương nén lại nỗi kinh hãi mơ hồ trong lòng, vội vàng tiến lên hành lễ: “Thần đệ bái kiến huynh trưởng.”

Mấy người còn lại nhiều năm chưa gặp Thái tử, ngẩn người một lát rồi cũng vội vàng cúi người hành lễ. Cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầy sát khí kia, nhớ đến chuyện người trong cung nói hắn ăn thịt người sống uống m.á.u người, thân hình nhỏ bé dường như cũng bị khí thế quá mức sắc bén của hắn trấn áp, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.

Thái tử hờ hững lướt qua cô gái nhếch nhác trên mặt đất, giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên: “Ở trước mặt cô thì ngang ngược, sao vừa ra ngoài đã để người ta xâu xé như vậy?”

Vừa dứt lời, mấy vị hoàng tử nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

Cái gì mà…… “Ở trước mặt cô thì ngang ngược”?

Những hoàng tử này ở trước mặt Thái tử đều khép nép như mèo con, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu đối với hắn cũng rất khách khí, người ngoài nhắc đến Thái tử càng như chim sợ cành cong, chỉ sợ là tránh không kịp.

Còn có người dám ngang ngược với hắn?

Chẳng phải nàng chỉ “ăn nói xấc xược, mạo phạm Thái tử điện hạ” thôi sao? Chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn thế?

Nhưng rõ ràng Thái tử không có ý trách phạt nặng nề.

Ngay cả bản thân Vân Quỳ cũng ngơ ngác mở to mắt, nàng vẫn còn có chút ấm ức.

「Không phải, đại ca…… Lúc đó ta tưởng là ta sắp c.h.ế.t mới dám làm càn, ngày thường ta cũng cung cung kính kính quy quy củ củ mà!」

「Huống hồ họ đều là hoàng tử, mệnh lệnh của họ ta dám không theo sao? Hay là ta có tư cách mượn danh ngài tác oai tác quái ở ngoài?」

Thần vương nghe ra ý bảo vệ trong lời Thái tử, chỉ có thể nói đỡ thay Cửu hoàng tử: “Hôm nay huynh đệ chúng ta vốn đến để thăm tình hình của huynh trưởng, không ngờ lại quấy rầy sự thanh tĩnh của huynh trưởng. Cửu đệ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, vừa rồi cũng chỉ là đùa với Vân Quỳ, cứ để nó xin lỗi Vân Quỳ đi.”

Cửu hoàng tử bị hai người ca ca hợp sức kéo lên trước, cổ họng nghẹn đỏ, mặt đầy vẻ không phục.

Hắn ta chưa bao giờ phải xin lỗi ai! Hắn ta là hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất, dựa vào đâu mà phải cúi đầu trước một cung nữ nhỏ bé? Chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, không ai được phép bắt nạt hắn ta!

Thái tử nhìn từ trên cao xuống đánh giá tên béo này. Hắn đột nhiên nhớ tới giấc mộng xuân của Ngọc tần và thế tử Ninh Đức Hầu mà Vân Quỳ đã nhắc đến đêm đó, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ giễu cợt, rồi nhìn Cửu hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Tuổi nhỏ không hiểu chuyện? Vừa rồi cô nghe thấy hắn ta nói những lời cao kiến kia, có vẻ không giống như không hiểu chuyện.”

Mọi người ngạc nhiên, ngay cả những lời Cửu hoàng tử nói về thị thiếp kia cũng bị hắn nghe thấy!

Vân Quỳ chống tay xuống đất khó khăn đứng dậy, cúi đầu đứng sau lưng Thái tử, mím chặt môi.

Thần vương nghiêm nghị nói: “Chắc là hạ nhân ở điện Bảo Hoa ăn nói bậy bạ, nó thấy vậy nên cũng học theo. Vì vậy mới không kiêng dè như thế, thần đệ về nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu, xin phụ hoàng trách phạt thật nặng.”

Mặt Cửu hoàng tử đỏ bừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám làm càn trước mặt Thái tử, vừa bĩu môi hậm hực gọi “Nhị ca”, đã bị Thần vương trừng mắt cảnh cáo.

Thái tử khẽ cười một tiếng: “Có lẽ Thần vương vẫn chưa hiểu cô. Cô muốn trừng phạt ai, xưa nay đều xử lý tại chỗ, không có chuyện để sau này dạy dỗ.”

Sắc mặt Thần vương tái xanh, âm thầm nghiến chặt răng hàm.

Cửu hoàng tử cũng hiểu ra, Thái tử đang muốn trách phạt hắn ta, vì một con cung nữ nhỏ bé mà trách phạt hắn ta!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 71



Hắn ta vừa hận vừa sợ, toàn thân run rẩy, dứt khoát nằm vật xuống đất, lăn lộn khóc lóc om sòm: “Ta là hoàng tử, nàng ta là cung nữ, cung nữ phải nghe lời hoàng tử! Phụ hoàng còn không quản ta, các ngươi dựa vào đâu mà quản! Ta muốn về cung! Ta muốn gặp phụ hoàng! Ta muốn phụ hoàng đến phân xử cho ta!”

Thất hoàng tử cố gắng kéo hắn ta dậy nhưng không lay chuyển được nên đành dứt khoát mặc kệ. Mọi người cũng bất lực, ăn vạ khóc lóc là sở trường của lão Cửu, nhưng huần Minh Đế lại yêu thương hắn ta nhất.

Mấy năm trước Bát hoàng tử c.h.ế.t yểu vì bệnh, Thuần Minh Đế chìm trong nỗi đau mất con. Chưa đầy hai tháng sau, Ngọc tần đã có thai, Thuần Minh Đế lập tức dồn hết tình thương và áy náy đối với Bát hoàng tử lên người Cửu hoàng tử, nuông chiều hắn ta ngày càng không coi ai ra gì.

Thần vương hận không thể đá thằng em này ra ngoài. Hắn nén cơn giận trong lòng, quay sang Thái tử nói: “Quả thật là Cửu đệ ngỗ nghịch quá mức, huynh trưởng định phạt nó thế nào?”

「Nếu hắn ta nhất quyết muốn phạt, vậy thì cứ tương kế tựu kế, truyền ra ngoài là Thái tử dung túng sủng thiếp ức h.i.ế.p hoàng tử. Ta muốn xem xem hắn ta giải thích thế nào.」

Nghe thấy tiếng lòng của hắn ta, Thái tử không khỏi bật cười.

Mấy năm nay hắn mang tiếng xấu, công lao của mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương không hề nhỏ.

Thái tử ra hiệu cho Đức Thuận bên cạnh: “Vừa rồi Cửu hoàng tử nói gì, làm gì, ngươi đều thấy rõ cả chứ?”

Đức Thuận vội vàng gật đầu: “Nô tài thấy rõ.”

“Lát nữa gặp bệ hạ, bất kể trong trường hợp nào, ngươi cứ việc nói thật là được, còn nữa…” Thái tử lạnh lùng nhếch môi, “Nói với bệ hạ rằng ông ta dạy con không nên người, Cửu hoàng tử để cô dạy cho.”

Đức Thuận lập tức lĩnh mệnh.

Các hoàng tử có mặt, bao gồm cả Thần vương, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Giờ này, phụ hoàng hẳn là đang bàn chuyện với các trọng thần ở Ngự Thư Phòng.

Lúc này Đức Thuận vào bẩm báo, các triều thần sẽ nghĩ thế nào trong lòng đây?

Cửu hoàng tử đang nằm lăn lộn trên đất thấy Thái tử sai người đi cáo trạng, còn muốn dạy dỗ mình. Hắn ta ngơ ngác một lát, càng không kiêng nể gì đá loạn hai chân, gào khóc thảm thiết.

Tiếng khóc của trẻ con vang trời, Vân Quỳ không khỏi bịt tai lại, cẩn thận nhìn trộm Thái tử. Từ góc độ của nàng, chỉ có thể thấy khóe môi mím chặt và đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.

「Điện hạ…… muốn đòi lại công bằng cho ta sao?」

Trong lòng nàng khẽ động, sau đó lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của Thái tử.

Sự khinh bỉ này khác với sự khinh bỉ trong mắt những quan lại kia. Ngược lại giống như ghét bỏ nàng hèn nhát, ghét bỏ nàng không có tiền đồ.

Vân Quỳ mím môi.

「Xin lỗi, toàn bộ can đảm của ta đã dùng hết trong đêm xông vào ngài rồi, một giọt cũng không còn……」

Thần vương nhìn đệ đệ đang ăn vạ trên đất, cố gắng nở một nụ cười: “Huynh trưởng dạy dỗ Cửu đệ là phải, chỉ là dù sao Cửu đệ cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng không thực sự làm tổn thương Vân Quỳ. Mong huynh trưởng nương tay, tha cho nó lần này.”

Lão Cửu là do hắn ta dẫn đến, nếu xảy ra chuyện gì, phụ hoàng sẽ không dám đối đầu với Thái tử, chỉ trách hắn ta bảo vệ đệ đệ không chu đáo.

Nhưng đồng thời, trong lòng Thần vương lóe lên một ý nghĩ độc ác.

「Thái tử tàn bạo thích g.i.ế.c người. Nếu như dưới sự trừng phạt nặng nề khiến Cửu đệ tàn phế, thậm chí mất mạng…… Đến lúc đó thổi gió châm lửa trước mặt triều thần một phen, những lão thần ủng hộ Thái tử chắc chắn sẽ thất vọng tột độ với tên bạo ngược tàn đệ đệ này. Ta là con vợ cả của phụ hoàng, lo gì không thể lên ngôi?」

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên vẻ hờ hững.

Đây chính là cái gọi là phong độ hiền vương, cái gọi là anh em hòa thuận.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tần Qua.

Tần Qua lập tức nhận mệnh, tiến lên bịt miệng thằng béo đang kêu trời kêu đất kia, sau đó ấn hắn xuống đất, muốn dùng dây thừng trói ngược hai tay ra sau lưng. Nhưng lại phát hiện hai cánh tay ngắn ngủn thô kệch này căn bản không thể trói được. Tần Qua dứt khoát vung sợi dây thừng thô ráp trói chặt toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới.

Cửu hoàng tử bị bịt miệng, trói thành một cái bánh tét lớn, ra sức giãy giụa nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư xé lòng xé phổi, đau đến nước mắt lưng tròng, mồ hôi đầm đìa.

Lục hoàng tử, Thất hoàng tử nhìn thấy cũng xót xa. Dù sao cũng là em trai của mình, lại còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể chịu nổi những thủ đoạn tàn nhẫn của Thái tử chứ?

Lục hoàng tử thử tiến đến bắt chuyện với Vân Quỳ: “Cửu đệ đã biết sai rồi, ngươi có thể xin huynh trưởng Thái tử tha cho nó một lần không, cảnh cáo nhẹ nhàng răn đe là được rồi.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 72



Vân Quỳ đang xem náo nhiệt đến cao hứng, nghe vậy khẽ ngẩn người.

Điện hạ không thật sự muốn g.i.ế.c thằng bé này đấy chứ? Vậy thì nàng thật sự sẽ trở thành yêu cơ bị người người phỉ nhổ, còn phải gánh thêm mạng của một hoàng tử!

Bệ hạ chưa chắc sẽ vì thế mà trừng phạt Thái tử, đến lúc đó chỉ lấy mạng nàng đền mạng mà thôi!

Vân Quỳ không khỏi lo lắng, nhìn Cửu hoàng tử đang giãy giụa lăn lộn khắp đất, không nhịn được lên tiếng: “Điện hạ……”

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Vậy ngươi muốn phạt thế nào?”

Lời này vừa thốt ra, lại một trận kinh ngạc.

Ngay cả Vân Quỳ cũng rất bất ngờ, Thái tử điện hạ đang hỏi…… ý kiến của nàng?

Đúng là muốn thay nàng trút giận, ngay cả cách phạt cũng do nàng quyết định? Nhưng nàng là cái thá gì chứ, một tỳ nữ của Thái tử cũng dám xử lý hoàng tử?!

Vân Quỳ cố gắng nở một nụ cười.

「Hay là bảo Cửu hoàng tử bồi thường cho ta chút tổn thất tinh thần? Một trăm lượng không ít, một nghìn lượng không nhiều.」

「Thôi vậy, chẳng phải đây là tống tiền sao.」

Trong đầu giằng co một hồi, nàng khó khăn nói: “Nô tỳ không dám.”

Thái tử cười lạnh, nói với Tần Qua: “Cửu đệ muốn cưỡi ngựa, vậy thì dẫn nó ra bãi ngựa phía sau chạy vài vòng.”

Mọi người không hiểu lý do, Cửu đệ nhỏ tuổi, chân còn chưa chạm tới bàn đạp ngựa, phụ hoàng đã tặng hắn một con ngựa lùn Tây Vực tiến cống chưa cao tới n.g.ự.c người. Ngay cả con đó hắn ta cũng không trèo lên được, không biết Thái tử muốn hắn cưỡi con ngựa nào, cưỡi như thế nào.

Tần Qua dùng một tay xách bổng cái bánh tét nhỏ chắc nịch kia lên. Hắn sức mạnh vô song, binh khí nặng mấy chục cân còn vung vẩy như không, huống chi là một cục thịt nhỏ. Mặc kệ hai chân Cửu hoàng tử giãy giụa loạn xạ, hắn ta cứ thế nhẹ nhàng xách người đến bãi ngựa.

Các hoàng tử đương nhiên phải đi theo xem.

Thái tử liếc mắt nhìn, Vân Quỳ lập tức lon ton theo sau.

Phía bắc Đông Cung có bãi ngựa lớn nhất trong cung, ven hồ rộng lớn, cát mịn như tuyết, khắp nơi là cỏ mục vàng óng ả, hơn chục con tuấn mã của Thái tử đều được thả nuôi ở đây.

Mấy vị hoàng tử lớn tuổi hơn tuy cũng bị Thuần Minh Đế đốc thúc khổ luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nhưng dường như dòng m.á.u của họ không có chút thiên phú nào của võ nhân, chơi mã cầu với các công tử thế gia bình thường có lẽ còn có thể đấu qua đấu lại, nhưng khi so tài với võ tướng thực thụ thì rất dễ bị lép vế.

Tiên đế Cảnh Hữu Đế chinh chiến sa trường tung hoành bốn biển, Thái tử bệnh tật quấn thân nhưng cũng quét ngang quân địch bách chiến bách thắng. Thuần Minh Đế hiểu rõ điều này, ông ta không cầu thắng bằng vũ lực, mà lấy đạo đức của bậc thánh nhân thu phục lòng người. Thi ân, ban đức, chiêu mộ hiền tài, đối đãi sĩ phu trọng tình trọng nghĩa.

Cảnh Hữu Đế thượng võ hiếu chiến, ông ta bèn đề bạt văn quan, ưu đãi văn thần, mở rộng chỉ tiêu khoa cử, khiến sĩ tử khắp thiên hạ cảm kích đội ơn mình. Còn những võ tướng được Cảnh Hữu Đế trọng dụng khi còn sống, đều bị ông ta ngấm ngầm chèn ép.

Thần vương giống như cha mình, cũng giành được danh hiền vương trong dân gian, công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung đối với hắn mà nói, quan trọng nhưng không thiết yếu.

Bình thường các hoàng tử tập luyện cười ngựa b.ắ.n cung ở võ trường khác trong hoàng thành. Còn bãi ngựa phía bắc Đông Cung này mặc định thuộc về Thái tử, người thường không dám đến đây cưỡi ngựa, cho nên hôm nay hiếm khi đến đây, mọi người không khỏi mở rộng tầm mắt, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Chỉ có Thần vương giấu sự hận thù và ghen tị khó nhận ra trong đáy mắt sâu thẳm.

Nếu không phải Thái tử cản trở, phụ hoàng đã sớm nắm trọn quyền hành, thống trị thiên hạ.

Không chỉ có bãi ngựa nhỏ bé này, mà cả tứ hải cửu châu, thiên hạ sơn hà, tương lai cũng phải là của phụ hoàng và hắn ta.

Dọc đường đi, Cửu hoàng tử giãy giụa đến đỏ mặt tía tai. Ban đầu mấy vị hoàng tử còn lo lắng cho hắn ta, nhưng nếu Thái tử chỉ phạt hắn ta học cưỡi ngựa, dường như cũng không tàn bạo như trong tưởng tượng.

Cho đến khi thân vệ của Thái tử dắt một con ngựa sư tử béo tốt khoẻ mạnh, oai phong lẫm liệt ra, mọi người mới hít một hơi lạnh.

Con ngựa sư tử này là ngựa vạn dặm do Tây Vực tiến cống vào năm năm trước, hung hãn oai phong, rất khó thuần phục. Lúc đó tiểu quốc Tây Vực dùng con ngựa này đến khiêu khích, văn võ bá quan không ai có thể điều khiển được. Cuối cùng bị Thái tử thuần phục, sau đó lại theo Thái tử chinh chiến sa trường, vào trong mưa tên bão đạn như chỗ không người.

Một con ngựa cao lớn hung dữ như vậy, Cửu đệ mới năm tuổi, làm sao cưỡi được?

Thái tử vỗ vỗ lưng ngựa, ngựa sư tử như có linh tính khẽ vẫy đuôi.

Tần Qua xách Cửu hoàng tử nhảy lên ngựa, ấn người vào trước ngực, kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương, ngựa sư tử lập tức lao đi như tên bắn.

Cửu hoàng tử bị trói suốt đường, đầu óc choáng váng toàn thân đau nhức. Hai cánh tay đau như sắp gãy, làn da non nớt bị dây thừng thô ráp trói chặt cũng bị trầy đỏ hết cả, chưa kịp phản ứng đã bị đưa luôn lên ngựa.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 73



Con ngựa dữ phi nước đại xóc nảy dữ dội, gió lạnh như d.a.o cắt vào mặt. Thân hình tròn trịa mập mạp của hắn ta bị xóc đến chao đảo sắp sửa rơi xuống, ngay cả miếng vải nhét trong miệng cũng bị văng ra.

Cửu hoàng tử gào khóc thảm thiết suốt đường, khóc đến xé lòng xé phổi, nhưng kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ngựa sư tử căn bản không có ý dừng lại.

Ánh mắt của mấy hoàng tử chăm chú đuổi theo đệ đệ, thần kinh ai nấy đều căng thẳng.

Ngựa sư tử quá dữ, Tần Qua điều khiển còn thấy khó khăn, huống chi còn mang theo một đứa trẻ nặng mấy chục cân. Cửu hoàng tử không có chỗ nào bám víu, chỉ dựa vào một tay Tần Qua, nắm chặt dây thừng sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Ngã từ lưng ngựa cao như vậy xuống, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.

Ngựa sư tử chạy một vòng, lướt qua trước mặt mấy vị hoàng tử. Tiếng khóc khàn khàn của Cửu hoàng tử tan trong gió lạnh, kèm theo đó là chất bẩn màu nâu đục b.ắ.n ra từ trên ngựa, sắc mặt mọi người phức tạp, đoán chừng là Cửu đệ nôn mửa vì xóc.

Trong lòng Vân Quỳ cảm thấy hả dạ, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng Thái tử, lén lút cong khóe môi.

Thái tử chắp tay sau lưng đứng đó, im lặng lắng nghe tiếng lòng của các hoàng tử.

「Không biết Thái tử định phạt bao lâu, nếu ta là Cửu đệ, xương cốt cả người chắc đã bị xóc rời ra rồi.」

「Nhất định đừng ngã xuống……」

「Như vậy cũng tốt, cho nó một bài học, sau này không dám tác oai tác quái.」

「Vừa nãy tên thái giám kia chắc đã đến Ngự Thư Phòng rồi, không biết phụ hoàng nghe chuyện này sẽ phản ứng thế nào, trong điện có những triều thần nào……」

「Nàng cười rất đẹp……」

Một giọng nói đột ngột vang lên, Thái tử cau mày, lạnh lùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng lòng kia.

Lục hoàng tử vốn còn đang lo lắng cho Cửu hoàng tử, nào ngờ ánh mắt vừa di chuyển lại bắt gặp nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào trên khóe môi Vân Quỳ.

Trong ngoài bãi ngựa trời lạnh giá, tất cả đều lạnh lẽo khô cằn ảm đạm, nhưng chỗ nàng lại khác biệt. Gò má hồng như hoa đào, làn da trắng như tuyết. Nụ cười kia tựa như gió xuân ấm áp thổi vào lòng người, mềm mại như ngọc, dịu dàng như hoa, không gì sánh bằng.

Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, vẻ mặt vốn không chút biểu cảm có thêm vài phần lạnh lẽo.

Vân Quỳ cảm giác được một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Thái tử.

Vừa định dời mắt đi, lại phát hiện Lục hoàng tử bên cạnh khẽ mỉm cười với mình.

「Sao trông Lục hoàng tử ngây ngô thế.」

「Nhưng cũng khá tuấn tú, thừa hưởng vẻ đẹp của Hoàng hậu nương nương.」

Nàng không dám nhìn lâu, quay đầu lại, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm, âm trầm của Thái tử.

Vân Quỳ: “……”

Bãi ngựa rộng lớn vậy mà không còn nghe thấy tiếng khóc của Cửu hoàng tử. Mãi sau đó Tần Qua mới ghìm ngựa, nhảy xuống trước mặt mọi người, ném Cửu hoàng tử đang tè ra quần xuống đất.

Thất hoàng tử đứng gần nhất ngửi thấy mùi khai.

Tần Qua quỳ xuống tạ tội: “Thuộc hạ thất trách, Cửu hoàng tử…… trật khớp vai, ngất xỉu rồi.”

Mấy vị hoàng tử vội vàng tiến lên xem mới phát hiện búi tóc của Cửu hoàng tử rối bời, mặt đầy nước mắt và nước mũi, khóe miệng còn dính chất bẩn chưa nôn hết. Quần áo quý giá và làn da non nớt trên người đều bị dây thừng thô ráp cọ xát trầy xước, dưới m.ô.n.g ướt một mảng lớn, nhếch nhác như một đứa trẻ ăn xin lang thang trên phố.

Mặt mọi người đầy vẻ kinh hãi và bất lực.

Thần vương kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Huynh trưởng xem……”

Thái tử hờ hững ra lệnh: “Cởi trói.”

Rồi nói với Tần Qua: “Đã thất trách thì tự đi lĩnh phạt đi.”

Tần Qua đáp lời nghe theo.

Mọi người: “……”

Câu “lĩnh phạt” này qua loa như thể bảo hắn ta đi ăn cơm vậy.

Tóm lại lỗi là ở Cửu hoàng tử, Thái tử chẳng qua chỉ phạt hắn ta cưỡi ngựa hai vòng. Mặc dù trật khớp vai, Thái tử cũng đã phạt thân vệ rồi, còn ai dám nói một lời không phải?

Xem xong náo nhiệt, Thái tử mất hứng quay người về cung.

Vân Quỳ vội vàng đi theo.

Mấy hoàng tử đành sai người khiêng Cửu hoàng tử về.

Náo loạn một trận, mọi người cũng quên mất mục đích đến Đông Cung.

Nhưng trông tinh thần của Thái tử vẫn ổn, còn tự mình hành hạ người được, đâu còn vẻ ốm yếu, động một chút là hôn mê trước kia?

Trên con đường trong cung điện, Vân Quỳ bước từng bước theo sát sau lưng đại ca.

Nàng luôn cảm thấy sắc mặt của hắn âm trầm, có vẻ không vui. Chẳng lẽ là ghét bỏ nàng bị Cửu hoàng tử ức h**p, làm mất mặt hắn?

Nàng mím môi, dẫm lên đi theo bóng của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của hắn: “Vừa rồi đa tạ điện hạ đã giải vây cho nô tỳ. Nếu không có ngài xuất hiện kịp thời, e là nô tỳ thật sự đã bị Cửu hoàng tử cưỡi về điện Thừa Quang rồi. Chiếc eo nhỏ của nô tỳ, chắc chắn là không chịu nổi……”

Thái tử vô thức bị lời của nàng dẫn dắt, nhìn về phía vòng eo nhỏ nhắn ôm một vòng đã hết kia.

Những ký ức nóng rực trong đêm tối ùa về trong tâm trí.

Chỗ rãnh tinh tế hấp dẫn kia trắng như tuyết, mềm như nhung, mềm đến tan chảy……
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 74



Hai người cùng nhau đi đến cửa cung. Chưa đợi Thái tử lên tiếng, Vân Quỳ đã ngoan ngoãn nói: “Điện hạ về nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ tiếp tục canh cửa cung đây.”

Thái tử lạnh lùng nhìn nàng: “Còn ngại chưa đủ mất mặt?”

Vân Quỳ đáp: “Nô tỳ vẫn chưa tìm được hung thủ hạ độc, sao có thể tay không trở về?”

Ánh mắt Thái tử lướt qua vạt áo rách ở đầu gối nàng, lạnh giọng hỏi: “Mấy ngày nay sao không đến Thừa Quang Điện hầu hạ? Cô không triệu ngươi, ngươi không biết ban đêm phải đến làm việc à?”

Vân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nô tỳ đứng ở cửa cung cả ngày, về đến thiên điện là ngủ thiếp đi, sợ hầu hạ không chu đáo, chọc điện hạ không vui. Huống chi trước đây nô tỳ đã đường đột với điện hạ, cứ tưởng điện hạ không muốn gặp nô tỳ, nên mới đuổi nô tỳ ra xa như vậy……”

Thái tử khẽ hừ một tiếng.

Vân Quỳ nhìn trộm sắc mặt của hắn: “Hoá ra là điện hạ không giận sao? Nô tỳ còn tưởng là điện hạ đã ghét bỏ nô tỳ rồi chứ.”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là thấy ngươi có thể đi vào giấc mơ, vẫn còn chút tác dụng.”

Khóe môi Vân Quỳ cong lên: “Ra là vậy, vậy đêm nay nô tỳ sẽ đến Thừa Quang Điện hầu hạ, điện hạ chờ nô tỳ nhé!”

Sắc mặt Thái tử tối sầm lại.

Lời nàng nói cứ như thể không phải đến làm việc, mà là kiệu vua sắp đến, bảo hắn chờ được sủng hạnh.

Hắn chưa kịp trách mắng, nha đầu kia đã nhanh chân chạy mất.

……

Ngự Thư Phòng.

Thuần Minh Đế đang bàn việc quan trọng cùng các trọng thần trong triều. Mấy vị lão thần Nội Các, bao gồm cả cha con Quốc cữu gia đều có mặt.

Thái giám thân cận đến bẩm báo, nói Đức Thuận bên cạnh Thái tử có việc gấp muốn báo.

Thái tử tìm ông ta có việc gì quan trọng?

Thuần Minh Đế chấn động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ phấn khởi, chẳng lẽ Thái tử đã xảy ra chuyện?

Công việc bàn bạc mới được một nửa, Thuần Minh Đế không để ý đến sự có mặt của các trọng thần, lập tức nói: “Mau cho vào.”

Đức Thuận không nhanh không chậm bước vào điện, trước tiên hành lễ với hoàng đế và các đại học sĩ.

Thuần Minh Đế miễn lễ cho hắn ga, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc Thái tử làm sao? Đã mời thái y chưa?”

Lúc này Đức Thuận mới nói: “Không phải Thái tử điện hạ, là Cửu điện hạ ạ.”

“Liên quan gì đến Tiểu Cửu?” Vẻ mặt Thuần Minh Đế khó hiểu.

Mấy vị quan lại cũng nhìn sang, đặc biệt là khi nghe thấy liên quan đến Cửu hoàng tử, thế tử Ninh Đức Hầu không tỏ vẻ gì nhưng lại dựng tai nghe ngóng.

Đức Thuận bèn kể lại sự việc xảy ra ở ngoài Đông Hoa Môn vừa rồi một cách chân thực: “……Cửu điện hạ nhất quyết bắt cung nữ kia quỳ xuống làm ngựa cho mình cưỡi, còn lớn tiếng nói……”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi thay đổi, cười ngắt lời: “Trẫm cùng các vị đại học sĩ còn có việc quan trọng cần bàn, chi bằng……”

Chưa đợi Thuần Minh Đế nói xong, Đức Thuận đã nói tiếp: “Ý của Thái tử điện hạ là trong các vị đại học sĩ cũng có thầy dạy Cửu điện hạ, không bằng bệ hạ cứ để nô tài nói hết.”

Thượng thư Lễ Bộ kiêm Đại học sĩ Văn Uyên Các – Thẩm Khâu Hoa là thầy dạy của các hoàng tử, lúc này đang ở trong điện, nghe vậy lập tức bước lên một bước, chắp tay nói: “Hoàng tử có lỗi, vi thần khó tránh khỏi trách nhiệm, vi thần lẽ ra phải biết rồi dạy dỗ lại.”

Thuần Minh Đế âm thầm nắm chặt tay, nén cơn bất mãn trong lòng, nói với Đức Thuận: “Đã vậy ngươi cứ nói thật là được.”

Đức Thuận nói: “Cửu điện hạ lớn tiếng nói, thị thiếp vốn là để đàn ông cưỡi.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người, bao gồm cả Thuần Minh Đế đều lập tức thay đổi.

Mọi người vốn tưởng Cửu hoàng tử được sủng ái ngày thường quả thật có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn giữ được nét đáng yêu của trẻ con, không ngờ Cửu hoàng tử lại ăn nói vô lễ đến vậy.

Đức Thuận tiếp tục: “Thần vương muốn đưa Cửu điện hạ về Bảo Hoa Điện, giao cho bệ hạ dạy dỗ, nhưng Cửu hoàng tử lại kiên quyết cho rằng mình không sai, còn muốn bệ hạ đến phân xử.”

Các vị đại học sĩ nhìn nhau, sắc mặt Thuần Minh Đế tái xanh.

Đức Thuận nói tiếp: “Thái tử điện hạ không thể nhẫn nhịn được nữa nên mới nói sẽ thay bệ hạ thi hành trách nhiệm dạy dỗ.”

Thế tử Ninh Đức Hầu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Thái tử định dạy dỗ Cửu hoàng tử như thế nào?”

Ninh Đức Hầu liếc nhìn con trai với vẻ không vui. Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, hắn ta vội vàng mở miệng làm gì.

Chẳng lẽ chỉ vì đó là con trai của Ngọc tần?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back