Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 240: Chương 240



Đáy mắt Giang Miễu lộ ra vẻ điên cuồng: “Ha ha, tôi có thể làm gì, một tiểu thư Giang gia anh ta không để vào mắt như tôi thì có thể làm gì được?”

Chỉ là khiến anh hối hận không kịp, chuyện đau đớn muốn c.h.ế.t mà thôi! Hahahaha....

Nghĩ đến đây, cô ta cũng mặc kệ Diệp Thù Thần, hào hứng cầm điện thoại mở diễn đàn, muốn xem thử Đường Noãn có tin tức mới nào.

Nhưng còn chưa nhìn được tin tức của Đường Noãn, từ xa tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh đã đến gần dừng ở trước cửa nhà cũ Đường gia.

Không lâu sau, Giang Miểu hoảng hốt thất thố bị kéo đi: “Mấy người làm gì? Diệp Thù Thần! Cứu em, em chưa làm gì cả, em bị oan!”

Tôn Uyển Thu đứng trong phòng khách cả giận: “Thù Thần, cô ta, rốt cuộc tang môn tinh này đã làm gì? Đúng là xấu hổ muốn chết!”

Diệp Chính Hồng đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt cũng sốt ruột: “Thù Thần, nói với nhà họ Giang, ly hôn đi!”

Giang Miểu vẫn còn ở đó kêu to: “Tôi không đi, không ly hôn! Diệp Thù Thần, ly hôn anh không có gì cả! Gọi ba mời luật sư cho tôi!”

Diệp Thù Thần cũng hỏng mất: “Mẹ nó rốt cuộc cô đã làm gì? Chọc anh cả tiiu, cô muốn hại c.h.ế.t bọn tôi à!”

Nghe được câu này, Diệp Chính Hồng và Tôn Uyển Thu thay đổi sắc mặt: “Cô ta lại trêu vào thằng cả?”

Dứt lời họ vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Giang..... Trong lúc hai nhà Diệp Giang loạn thành một đoàn, Diệp Thù Yến đã chạy tới bệnh viện. Bệnh viện quả thật kiểm tra ra vấn đề, trong đống đồ bổ kia, đa số là không sao cả, nhưng có một phần nhỏ chứa thành phần chất gây ảo giác.

“Hẳn là trực tiếp ngâm trong chất gây ảo giác, cũng may thời gian đồ vật để ở ngoài lâu, rửa sạch rồi còn hầm nấu cũng hao đi đa số, liều lượng vầy ăn vào không nguy hiểm đến tính mạng.”

Bác sĩ nhíu máy: “Người nào độc ác như vậy, nếu không phải vận khí tốt, quá liều lường liền có thể thành người ngốc luôn.”

Diệp Thù Yến lại nghĩ đến mình mà chậm một bước Đường Noãn liền có thể sẽ té xuống từ sân thượng, nghĩ mà lòng đầy sợ hãi, hận ý với Giang Miểu gần như muốn đốt cháy anh. Nhất định anh phải khiến cô ta sống không bằng chết! Anh lại đến phòng bệnh, lần này Đường Noãn đã ngủ, hình như cô ngủ không quá an ổn, nhưng lúc anh tới gần, cô vẫn sẽ tự giác chui vào trong n.g.ự.c anh, Diệp Thù Yến ôm chặt cô, mỗi khi nhớ tới suýt chút nữa mình lại mất đi cô thì anh lại cực kỳ sợ hãi.

Vào lúc chiều tối, anh hỏi tình huống điều tra. Cảnh sát nói hẳn là Giang Miểu đã sớm diễn luyện cảnh tượng này rất nhiều lần, cô ta trả lời trôi chảy, nhất thời muốn tra ra chứng cứ cô ta làm cũng không dễ lắm.”

Bên tôi có một ít manh mối.”

Đáng tiếc Giang Miễu luyện tập nhiều đi nữa, cũng không ngờ rằng: Diệp Thù Yến có thuật đọc tâm.

“Đoạn thời gian đó trong tay bà Tạ có nhiều tổ yến với cao da lừa, bà ấy tặng nó cho vài bà cụ khác, đó cũng lúc cô ta nghe được bà Tạ tặng quà sinh nhật cho vợ tôi, liền mặt dày mặt dạn với bà Chu muốn bà Tạ tặng cho bà Chu tổ yến và cao da lừa.”

“Sau đó cô ta ngâm với chất gây ảo giác, rồi đóng gói lại như cũ, trong lúc sinh nhật vợ tôi, bỏ nó vào trong lễ vật bà Tạ đưa cho vợ tôi...”

“Còn chất gây ảo giác, là lấy từ chỗ anh hai cô ta...”

Tìm ra manh mối từ miệng Giang Miểu tương đối khó khăn, nhưng Diệp Thù Yến đã cung cấp manh mối phạm tội hoàn chỉnh, thậm chí chi tiết không tra ra được cũng có hết, xác minh lại thì đơn giản hơn nhiều.

Ba Giang bà Giang và Giang Trạm tự mình chạy tới bồi tội, chỉ xin Diệp Thù Yến giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng giận cá c.h.é.m thớt nhà họ Giang. Ba Giang nói: “Chúng tôi coi như không có thứ súc sinh kia, chúng tôi cũng không mời luật sư cho nó, tôi đảm bảo để nó trả giá...”

Bà Giang cũng nói: “Đúng vậy, Thù Thần, chuyện lúc trước là bọn mẹ sai, sau này bọn mẹ tuyệt đối sẽ không quản con bé nữa, chuyện con bé làm bọn mẹ thật sự không biết.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 241: Chương 241



Giang Trạm cũng sứt đầu bể trán: “Diệp tổng, hay là cậu có nhu cầu gì? Chỉ cần cậu nói, chúng tôi đều làm theo, chúng tôi có thể tìm luật sư đưa nó đến nhà giam nữ Hắc Huyền.”

Nhà giam nữ Hắc Huyền giam giữ đều là tội phạm trọng hình, được công nhận là nhà giam đáng sợ nhất, nơi đó không chỉ có tao động cực nhọc, còn quản giáo nghiêm khắc, người như Giang Miếu vào đó, chỉ sợ rằng sống không bằng chết.

Nhưng như vậy sao đủ? Diệp Thù Yến đuổi người nhà họ Giang đi, đem đoạn ghi âm này thông qua luật sư cho Giang Miểu nghe, cũng nói với cô ta: “May mà Đường Noãn không có xuất hiện hậu quả nghiêm trọng nên cô không phải tử hình, thế cô cảm thấy hận người nhà họ Giang cô hay là Diệp Thù Yến nhân từ nương tay này hơn?”

Giang Miểu nghe ghi âm xong chỉ cảm thấy cả người rét run, đợi lúc luật sư phải rời đi, cô ta mới hậu tri hậu giác bắt đầu sợ hãi, điên cuồng nhận sai: “Tôi sai rồi, luật sư Trương, anh nói với Diệp đại thiếu là tôi sai rồi! ! ! Tôi không cố ý muốn hại Đường Noãn, chỉ là tôi nhất thời bị quỷ ám! ! ! Cầu xin anh, cầu xin các người, tôi không phải cố ý---”

Cô ta kêu đến cuồng loạn, luật sư Trương chỉ coi như gió bên tai, cuối cùng cô ta bị cảnh sát cưỡng ép mang đi.

Mà bên Diệp Thù Yến cũng đã triển khai đánh úp Giang thị.

Đường Noãn mơ một giấc mộng thật dài, so với cảm giác như đứng bên lề đọc sách, lần này cảm giác giống như chính mình trải qua ngoài đời thật vậy.

Trong mộng cô cảm thấy cơ thể không thoải mái, mơ mơ màng màng muốn đi gặp bác sĩ, nhưng không biết thế nào lại đột nhiên bị Diệp Thù Yến ôm lấy, chờ lúc phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện bản thân đang ở sân thượng, kém vài bước nữa là rơi xuống lầu.

Cô gần như hồn phi phách tán, cô nhớ rõ là muốn đi xuống bãi đậu xe.

Diệp Thù Yến ôm cô cũng không khá hơn chút nào, chân mềm nhũn ôm cô quỵ xuống đất, cánh tay anh siết chặt tới nỗi khiến cô đau, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh đang run rẩy. Trước nay Đường Noãn chưa thấy dáng vẻ này của Diệp Thù Yến, đột nhiên cô có một ý nghĩ: Hóa ra anh cũng yêu cô. Nghĩ xong lại nghi ngờ, Diệp Thù Yến vốn dĩ yêu cô mà, tại sao cô lại xuất hiện ý nghĩ kì quái như vậy? Diệp Thù Yến ôm cô đến bệnh viện, sau đó tra ra nguyên nhân là cô bị trúng chất gây ảo giác, mà người bỏ thuốc là Giang Miểu.

Sau tất cả, trong mộng cô cực kỳ khiếp sợ, vì Diệp Thù Yến luôn xem công việc quan trọng lại đột nhiên phát điên đánh úp nhà họ Giang và nhà họ Diệp. À, trong mộng anh thối lui khỏi Diệp thị, cũng không quay lại, mấy tháng này anh vẫn luôn đi công tác, kết quả vừa trở lại liền đụng phải cô suýt nữa thì nhảy lầu. Anh lập tức không quan tâm gì hết, thủ đoạn Diệp Thù Yến trong mộng tàn nhẫn hơn hiện thực nhiều, đó là lần đầu tiên cô thấy Diệp Thù Yến thất thố, anh liên hợp với nhà họ Tạ, gần như là bất kể giá nào cũng muốn đẩy nhà họ Giang vào chỗ chết. Đường Noãn cũng thấy được, cô vội vàng tới chỗ vợ chồng Đường Kim Hâm.

Hai người vừa đen vừa gầy, nhất là Đường Kim Hâm, bụng bia tròn vo gần như đã không thấy nữa. Hóa ra trong mộng từ khi cô xuất hiện khác thường đã gần một tháng, vốn thái độ với người họ Đường còn khách sáo không biết vì sao lại bỗng nhiên trở nên rất căm hận, hoàn toàn không cho phép bọn họ đến gần, đến gần thì cô sẽ nổi điên. Họ không dám k*ch th*ch cô, nhưng vẫn nghĩ cách nhờ bạn đến bệnh viện kiểm tra, kết quả không tra ra vấn đề gì, còn tưởng rằng bệnh khó chữa gì. Hai vợ chồng quả thực không có cách, cuối cùng ôm hy vọng đến chùa Vạn Giai.

Chùa Vạn Giau, nghĩa như tên có gần hai chục nghìn bậc thang, nghe nói một bước đập đầu một lần cầu thành khẩn thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 242: Chương 242



Hai vợ chồng dùng nửa tháng trời một bước một quỳ cầu đến trước cửa chùa, nghe nói cô suýt nữa nhảy lầu thì lại chạy nhanh về. Biết được chân tướng họ không kiềm được tức giận, Đường Nguyệt phối hợp với Diệp Thù Yến tra ra chứng cứ công ty Giang gia trốn làm tậu thuế, Đường Kim Hâm trực tiếp đầu tư tiền cho công ty đối thủ nhà họ Giang chỉ mong nhà họ Giang sụp đổ.

Tóm lại, chưa tới nửa năm, chuỗi tài chính nhà họ Giang đứt gãy, công ty phá sản, mỗi người gánh một món nợ khổng lồ.

Bấy giờ người nhà họ Giang quỳ lạy Diệp Thù Yến và vợ chồng Diệp Thù Hồng nhưng không được tha.

Nhà họ Diệp thống hận Giang Miểu hủy diệt tất cả của họ, người hai nhà lôi xé túi bụi, mà đầu sỏ Giang Miểu là đối tượng căm hận chung của bọn họ.

Họ sợ lại đắc tội Diệp THù Yến, không chỉ có không mời luật sư giỏi cho cô ta, còn đặc biệt cho người đưa cô ta đến nhà giam nữ Hắc Huyền, Giang Miểu ở đây liên tiếp bị thương, thậm chí tự sát, nhưng Diệp Thù Yến đều cho cô ta trị Liệu tốt nhất... Mà bản thân trong mộng, sau chuyện này cũng nhận rõ tâm ý mọi người, người nhà họ Đường, Diệp Thù Yến, bao gồm cả cô... “Noãn Noãn, Noãn Noãn?”

Đường Noãn mở mắt ra, thấy Diệp Thù Yến râu ria xồm xoàm, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh tiều tụy như vậy.

Nhất thời cô không phân rõ đó là Diệp Thù Yến trong mơ, hay là Diệp Thù Yến thật. Nhưng cô cũng rất rõ, họ thực sự luôn là một người. Trong mơ cô không giống như hiện thực, trong mơ cô không đọc được quyển sách đó, thế nên vẫn luôn tuân theo lý niệm mình và Diệp Thù Yến là kiểu sinh hoạt hôn nhân hợp tác, nhưng cuối cùng họ vẫn yêu nhau...

Đường Noãn dang hai tay với Diệp Thù Yến, nhõng nhẽo nói: “Ôm.”

Ánh mắt Diệp Thù Yến ôn nhu, cúi đầu ôm chặt cô vào ngực: “Sao em ngủ lâu thế, làm anh sợ muốn chết.”

Đường Noãn nói: “Em lại ở trong giấc mơ.”

“Ừ, anh biết.”

Anh vừa mới nghe thấy. Ánh mắt Đường Noãn rơi lên người hai vợ chồng Đường Kim Hân sau lưng Diệp Thù Yến, Đường Phi Lý Thu Thu, thậm chí Đường Bôn cũng ở đây. Đường Bôn đỏ mắt tiến lên: “Chị Noãn, chị cũng ngủ lắm quá rồi đó, năm ngày, nếu chị không tỉnh lại, ba mẹ cũng muốn đến chùa Vạn Giai luôn!”

Đường Noãn buông Diệp Thù Yến ra, nhào qua chỗ Đường Kim Hân và Thẩm Kim Hoa: “Ba, mẹ, cảm ơn hai người.”

Đường Kim Hân tay sờ đầu cô: “Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn gì chứ!” Nhưng giọng ông ấy không kìm được mà nghẹn ngào: “Con đúng ra muốn hù c.h.ế.t ba mẹ.”

Mắt Thẩm Kim Hoa cũng đỏ hoe, Đường Phi sáp tới, sờ từng người, người một nhà ôm nhau vừa khóc vừa cười.

Đường Nguyệt gõ cửa đi vào, Đường Noãn thấy cô ấy thì hơi ngại ngùng: “Chị, sao chị cùng về rồi?”

Đường Nguyệt: “Em xảy ra chuyện lớn như vậy sao chị có thể không về được?”

“Con mới vừa trao đổi với cảnh sát, bên phía Giang Miểu không có luật sự tốt, tội cố ý g.i.ế.c người là không chạy được.”

Người Đường gia sắc mặt đều lạnh, Đường Kim Hân hỏi: “Có thể xử tử hình không?”

Đường Nguyệt nói: “Noãn Noãn không có chuyện lớn, bản thân cô ta sớm có ứng đối, dù luật sư không tận lực, chuyện này cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, cô ta không được phán xử tử, đại khái là khoảng hai mươi năm.”

Đường Phi tức giận: “Người c.h.ế.t thì muộn rồi? Cô ta chính là ôm mục đích muốn người chết!”

Đường Nguyệt dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, thực ra chị vốn đang lo ả ta bị tử hình.”

Nói đến đấy, giọng cô ấy càng thêm dịu dàng: “Chết liền thì tiện nghi cho ả quá.”

Người nhà họ Đường nghe Đường Nguyệt nói như vậy, nhìn sắc mặt Diệp Thù Yến, biết hai người có dự tính, họ không hề rối rắm nữa, mấy ngày nay chuyện Diệp Thù Yến nhắm vào Giang gia họ cũng nhìn thấy, anh gần như cực kỳ hận bọn chúng, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Miểu.

“Cái này.”

Đường Nguyệt đưa điện thoại cho Đường Noãn: “Là lúc cảnh sát điều tra vật tư của Giang Miểu hát hiện ra, tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng có liên quan đến hai em, em xem thử đi.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 243: Chương 243



Đường Noãn tò mò nhận lấy, nhìn tựa truyện và mở đầu quen thuộc kia cô không khỏi sửng sốt, là quyển sách cô đọc được. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thù yên, Diệp Thù Yến cũng lại gần, Đường Noãn trực tiếp mở tới kết cục, quả nhiên là Giang Miểu thu hoạch được cả tình yêu tẫn sự nghiệp, mà cô nhảy lầu tự sát như cốt truyện...

Hóa ra, từ đầu quyển sách kia là do Giang Miểu cầu không được ảo tưởng viết ra.

Đường Noãn nghĩ tới giấc mơ đó, trong mộng thật ra cô cũng không chết, ngược lại là Giang Miểu và nhà họ Giang kết cục như nhau...

Đường Noãn ngẩng đầu nhìn Diệp Thù Yến, cô không biết đó có phải kiếp trước của họ hay không, trong mơ kỳ thật Diệp Thù Yến căn bản cũng không có thuật đọc tâm...

Người nhà họ Đường thấy hai người họ có lời muốn nói, chắc chắn Đường Noãn không sao rồi rời đi trước, dạo này bởi vì chuyện của Đường Noãn, họ cũng thấm mệt.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Noãn dựa vào trong n.g.ự.c Diệp Thù Yến nghi ngờ: “Tại sao chúng ta có nhiều kiếp thế nhỉ? Anh nói có phải em hối hận mình tỉnh ngộ quá muộn, cầu nguyện muốn kiếp sau phải đối đãi với anh, đối đãi với ba mẹ em thật tốt không?”

Diệp Thù Yến hôn một cái lên gò má cô: “Có lẽ là anh cầu nguyện, kiếp trước anh hối hận không thể hiểu em sớm hơn, hối hận để em ăn nhiều cực khổ, thế nên anh nguyện kiếp sau có thể ở bên em sớm hơn, bảo vệ em một đời bình an hỉ nhạc.”

Đường Noãn nghiêng đầu, mắt Diệp Thù Yến nhìn cô, sau đó anh dịu dàng ngậm môi cô, Đường Noãn nhiệt tình đáp lại.

Trong nụ hôn lưu luyến triền miên, Đường Noãn vẫn không nghĩ ra tại sao kiếp này lại có biến cố như vậy, nhưng không thể phủ nhận, quyển sách kia, và thuật đọc tâm của Diệp Thù Yến, đều khiến họ bớt đi rất nhiều con đường quanh co. Cô không hề rối rắm, giờ phút này, cô lại hiểu rõ hơn câu nói khắc sâu Diệp Thù Yến từng nói với cô: Phàm là quà vận mệnh tặng cho em, đều có đạo lý của nó, chờ đến ngày nào đó, em sẽ hiểu nó có ý nghĩa gì. Cùng Diệp Thù Yến yêu nhau bên nhau, tương thân tương ái với người nhà, đó chính là ý nghĩ nó cho cô. Diệp Thù Yến và hai anh em Tạ Phi Minh, Tạ Phi Triết đang ở trong văn phòng bàn luận về việc làm thế nào để chia cắt Giang thị.

Trò chuyện một lát, người mà vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc Diệp Thù Yến đột nhiên cụp mắt xuống, nét mặt trở nên dịu dàng. Tạ Phi Minh ngờ vực: "Sao thế?”

Diệp Thù Yến cười: "Không có gì, chỉ là Đường Noãn vừa mới trở về thôi.”

Bởi vì Tạ Phi Triết cảm thấy rất mẫn cảm về chuyện của mình và Đường Tinh, cảm thấy anh lại đang khoe khoang vì vậy mà không khỏi cười lạnh: "Có vợ tài giỏi như vậy sao?”

Diệp Thù Yến nhìn anh ta cười nói: "Đúng vậy, nhưng cũng không giỏi bằng bạn gái cũ của cậu.”

Tạ Phi Triết: . . ... Anh ta trợn mắt lên giải thích: "Bán gái cũ ở đâu ra, bọn tôi còn chưa ở cùng nhau, cậu có thể đừng nói đến chuyện không nên nói không hả?”

Dưới sự theo đuổi rất chân thành và kiên trì của Tạ Phi Triết, thái độ của Đường Tinh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Kết quả là khi Tiêu Nhã về nước, đại khái là lần này Tạ Phi Triết không đến tận sân bay đón, người mà vẫn luôn chưa từng trả lời Tạ Phi Triết-Tiêu Nhã vậy mà lại đích thân đến tìm, lại đúng lúc đụng phải cảnh Tạ Phi Triết và Đường Tinh đang ở bên cạnh nhau...

Sau đó à, sau đó thì chỉ cần nhìn dáng vẻ mày ủ mặt ê như ngày hôm nay của Tạ Phi Triết là biết. Vậy mà Diệp Thù Yến lại cười trên nỗi đau của người khác: "Không thể!”Tạ Phi Triết cắn chặt răng: "Diệp Thù Yến!”

Diệp Thù Yến đắc ý cười.

Tạ Phi Minh thấy hai người họ cãi nhau không khác gì trẻ con, vừa buồn cười mà vừa lại không biết làm thế nào để ngăn lại. Em trai anh ấy thì cũng thôi vậy, ngay cả Diệp Thù Yến cũng thay đổi rất lớn, mà tình ý ở trên người càng ngày càng đậm.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 244: Chương 244



Hai anh em đều cho rằng Diệp Thù Yến nghe thấy tiếng bước chân của Đường Noãn, vậy mà cả nửa ngày rồi vẫn chẳng thấy người đâu, Tạ Phi Triết còn không ngừng tlếc về phía ngoài cửa. Diệp Thù Yến nói: "Đừng nhìn nữa, mau nói chuyện chính đi.”

Tạ Phi Triết nhìn xuống điện thoại đang cầm trên tay, cũng không thấy có tin nhắn gì mới: "Cho nên cậu là đang trêu bọn tôi đấy đúng không? Đường Noãn căn bản là vẫn chưa trở về.”

Diệp Thù Yến nói: "Cô ấy đang trong thang máy.”

Tạ Phi Triết không tin: "Sao cậu biết được?”

Diệp Thù Yến cao thâm khó dò nói: "Cậu không biết sao? Khi tình cảm của hai người sâu đậm đến một mức nhất định thì cho dù trong phạm vi trăm mét cũng sẽ có thần giao cách cảm.”

Tạ Phi Triết: . . ..

Có quỷ mới tin!

Diệp Thù Yến cười tủm tỉm.

Tạ Phi Minh cũng cho rằng Diệp Thù Yến đang trêu em trai anh ấy, kết quả là khoảng tầm hai phút sau, anh ấy thực sự nhìn thấy Đường Noãn đang từ bên ngoài đi vào. Diệp Thù Yến vẫy vẫy tay với cô, Đường Noãn liền đi tới và ngồi bên cạnh anh, lắng nghe cuộc thảo luận của bọn họ. Nhưng mà tốc độ của cuộc thảo luận cũng đã nhanh hơn rất nhiều, năm phút sau đã kết thúc chủ đề đàm luận. Tạ Phi Triết nhìn nhìn Đường Noãn, tò mò hỏi: "Vừa nãy Diệp Thù Yến đang nói chuyện với bọn tôi đột nhiên lại cười, nói là biết cô tới, hai người liên lạc như nào vậy?”

Đường Noãn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Diệp Thù Yến đã nói: "Đã nói là thần giao cách cảm rồi mà, đợi đến khi cậu yêu một người vô cùng sâu sắc thì tự nhiên sẽ hiểu được điều đó thôi.”

Tạ Phi Triết liếc mắt: "Tôi ít đọc sách, cậu đừng có lừa tôi.”

Đường Noãn nhìn dáng vẻ của anh ta đột nhiên hiểu ra tại sao Diệp Thù Yến lại thích trêu trọc anh ta rồi, vì vậy cô cũng cười nói: "Ừm, bọn tôi có thần giao cách cảm đó, cho nên dạo gần đây tôi không thể làm việc được ở trong văn phòng, phải chạy ra ngoài một lát.”

Tạ Phi Triết nhất thời không phản ứng kịp lời cô đang nói có ý gì: "Tại sao vậy?”

Diệp Thù Yến cười: "Bởi vì luôn nhớ tới đối phương, cho nên mới không có cách nào có thể chuyên tâm làm việc được đó.”

Tạ Phi Triết: . . .. Anh ta coi như là đã hiểu ra rồi, gần mực thì đen, Đường Noãn bây giờ cũng xấu xa giống như Diệp Thù Yến rồi. Sau khi Tạ Phi Minh rời đi cùng với Tạ Phi Triết đang hùng hổ mắng người, Diệp Thù Yến và Đường Noãn cũng tan làm, về nhà.

Khi lên xe Diệp Thù Yến mới hỏi Đường Noãn: "Sắp đến sinh nhật của Qúy Vân rồi em định chuẩn bị gì vậy, sao hai người cứ thần thần bí bí thế.”

Khi anh hỏi câu này tim Đường Noãn tí nữa là rớt ra ngoài, cũng may là cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, kịp thời thắng xe lại: "Bí mật của con gái bọn em thì anh ít hỏi đi nha.”

“Còn nữa, anh không được hỏi nữa, anh hỏi nữa thì em sẽ lo lắng suy nghĩ, anh vừa hỏi thì lỡ như tất cả mọi bí mật đều sẽ bị bại lộ mất...”

Diệp Thù Yến phì cười: "Vậy đến khi nào bí mật của bọn em mới kết thúc đây?”

"Ngày mai cơ.”

Đường Noãn nói: "Đã nói là anh không được hỏi nữa rồi mà, anh mà hỏi nữa thì em sẽ không nhịn được suy nghĩ, nếu mà bại lộ hết ra thì em sẽ không để ý đến anh nữa đâu.”

Diệp Thù Yến thở dài: "Nhưng tròn hai ngày rồi anh không được gặp em, anh vừa mới đi công tác về, em lại trốn anh.”

Dạo gần đây cô và Qúy Vân, Lý Thu Thu không biết là đang âm mưu chuyện gì, rất lo anh sẽ biết được. Cảm thấy là ở chung một nhà không được an toàn nên cô trốn luôn sang nhà Qúy Vân luôn rồi, làm cho hai người chỉ có buổi tối mới gặp được nhau. Đường Noãn nhìn anh, hừ một tiếng: "Trách ai chứ? Anh cho là em không muốn gặp anh sao? Ai bảo anh có thuật đọc tâm chứ, chẳng để tí riêng tư gì cho người ta cả.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back