Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 65



Vân Quỳ càng nói càng to gan, sắc mặt Thái tử cũng càng lúc càng trầm xuống, trầm đến mức muốn g.i.ế.c người.

Cho đến khi đồng hồ nước truyền đến một chuỗi tiếng nước nhỏ giọt thanh thúy.

Giờ Tý đã đến.

Thân thể Vân Quỳ đột nhiên cứng đờ, tiếng nước nhỏ giọt giống như đinh đóng chặt nàng tại chỗ không thể động đậy.

Ngày thứ tám rồi.

Tính từ lúc nàng uống độc, nghiêm túc mà nói giờ Thân hôm qua mới chính thức hết ngày thứ bảy nhưng nàng không chết. Nàng nghĩ có lẽ đến giờ Tý mới phát tác, cho nên mới dám to gan làm càn, đến chỗ Thái tử làm loạn.

Nhưng bây giờ quả thật đã là ngày thứ tám rồi.

Trán Vân Quỳ đổ mồ hôi lạnh, đồng thời vó một ngọn lửa bùng lên từ xương sống.

Nàng run rẩy cúi đầu, đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng, tức giận đến cực điểm.

Đầu óc nàng rối tung, căn bản không thể bình tĩnh lại, toàn thân mềm nhũn, người lập tức ngã xuống, thân thể nửa sống nửa c.h.ế.t đập vào n.g.ự.c người đàn ông.

Thái tử giận dữ tột độ, một tay hất nàng xuống: “Quỳ xuống.”

Động tác của Vân Quỳ nhanh hơn suy nghĩ, còn chưa hiểu ra nguyên do, người đã ngơ ngác trượt xuống tấm ván quỳ xuống.

Thái tử thắt lại đai áo ngồi dậy, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Ngoài điện, Tào Nguyên Lộc vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên trong. Thấy cảnh này, ông ấy thật sự không nhịn được, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bước vào điện.

Nhớ tới những chuyện Vân Quỳ vừa làm, những lời vừa nói, mồ hôi lạnh trên trán ông ấy chảy ròng ròng, liên tục thở dài: “Cô nương cô…… Haizz, thật ra ngay ngày thứ hai cô nương trúng độc, điện hạ đã hỏi xin quân y Hà giải dược thất nhật tán, bỏ vào bát canh lê nhỏ mà cô nương uống. Độc của cô nương đã giải rồi.”

Vân Quỳ ngã xuống đất.

Độc của nàng đã giải rồi.

Vậy bảy ngày lo lắng sợ hãi của nàng là cái gì?

Còn cả đủ loại làm càn, gây rối, ăn nói xấc xược đêm nay nữa….

Trong đầu nàng có một mớ hỗn độn, niềm vui sống sót rất nhanh đã bị nỗi sợ hãi sau những hành vi vừa rồi cuốn trôi. Nàng căn bản không dám nhớ lại mình đã làm những gì, nhưng những ký ức xấu hổ kia lại như những con cá nhỏ nổi lên mặt nước trước cơn mưa lớn, tranh nhau chui ra.

Nàng mượn men rượu cưỡng hôn Thái tử.

Thật ra nàng căn bản không say lắm, chỉ là cho mình thêm can đảm để làm càn.

Nàng không chỉ s* s**ng khắp người Thái tử, còn được đà lấn tới hung hăng vồ mấy cái vào n.g.ự.c hắn, nói ngày ngày đều muốn xàm sỡ hắn, thậm chí còn dám nói muốn sờ “tiểu điện hạ” của người ta……

Vân Quỳ đau khổ nhắm mắt lại.

「Chi bằng c.h.ế.t quách cho xong, c.h.ế.t rồi không cần phải đối mặt với tất cả những chuyện này nữa……」

Hóa ra nàng cũng có lúc sợ, Thái tử lạnh lùng chế nhạo một tiếng, nhìn Tào Nguyên Lộc: “Kẻ dám to gan trèo lên giường, nên xử trí thế nào?”

Vân Quỳ cúi đầu quỳ trên đất, toàn thân run rẩy.

Tào Nguyên Lộc nhớ tới cảnh điện hạ nhà mình vừa cưỡng hôn người ta, cân nhắc cười nói: “Kẻ có ý đồ bất chính, đánh c.h.ế.t cũng là nhẹ, nhưng Vân Quỳ chưa hề làm hại điện hạ, nếu điện hạ thích, giữ lại cũng không sao……”

Trước đêm nay, có lẽ Tào Nguyên Lộc vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng. Nhưng qua chuyện này, ông ấy cũng nhìn ra, nha đầu này tuy to gan làm càn, nhưng là người có lòng dạ cực kỳ tốt. Thà để mình trúng độc chết, cũng không nghĩ đến việc làm hại điện hạ, sau này giữ nàng lại hầu hạ điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

Ánh mắt Thái tử lạnh nhạt: “Nàng ở lại, ngươi chịu phạt thay nàng?”

Tào Nguyên Lộc cười gượng: “Nàng ấy ăn nói ngông cuồng, to gan lớn mật, cũng nên trừng phạt một chút.”

「Phạt chắc chắn phải phạt rồi, nếu không uy nghiêm của điện hạ ở đâu?」

Thái tử: ……

Vân Quỳ vùi đầu xuống đất, hận không thể thu nhỏ mình thành một quả bóng, tìm một cái lỗ để chui vào.

「Phạt thì phạt đi, trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí, ông trời cho ta ăn đậu hũ của Thái tử điện hạ, ta nên trả giá tương xứng.」

「Nhưng ngài ấy có thể phạt ta gì chứ? Chi bằng nhân cơ hội này đuổi ta cho xong! Nói thật cũng khá ghen tị với Tư Nghi, có thể về Phủ Nội Vụ đợi phân công lại. Dù sao làm việc ở đâu cũng không đáng sợ bằng ở Đông Cung! Chỉ cần không ở bên cạnh Diêm Vương sống, người của Hoàng hậu cũng sẽ không đến tìm ta nữa.」

「Chẳng lẽ vì ta sờ cái nhọn nhỏ của ngài ấy mà ngài ấy muốn c.h.ặ.t t.a.y ta sao! Trời ơi c.h.ế.t quách cho xong……」

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng giống như các khớp ngón tay kêu răng rắc khi bị sai khớp.

Vân Quỳ run rẩy chờ đợi sự trừng phạt.

“Từ mai trở đi, đến Đông Hoa Môn thay cô canh giữ cửa cung.”

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu: “Canh, canh giữ cửa cung?”

Thái tử lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi nói có người hạ độc hại ngươi? Ngươi không chết, kẻ đó nhất định sẽ còn xuất hiện, khi nào tìm được chủ mưu, khi đó lại về điện Thừa Quang làm việc.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 66



「Tuyệt vời! Lúc này càng xa Diêm Vương sống càng tốt!」

Thái tử: ……

Vân Quỳ kìm nén niềm vui trong lòng, cúi người tạ ơn.

Nàng cũng không còn mặt mũi nào ở lại Thừa Quang Điện nữa, tiu nghỉu lui xuống.

Trở về điện phụ, tay chân dang rộng hình chữ “đại” nằm trên giường, lại véo véo cánh tay vỗ vỗ bụng, xác nhận thân thể vẫn còn mềm mại ấm áp, lúc này nàng mới thở dài một hơi.

Nàng không chết!

Không ngờ với tính tình người người ghét chó chê của Thái tử ngày thường, vậy mà lại nguyện ý cứu nàng, thật là không thể tin nổi.

Vân Quỳ hưng phấn lăn hai vòng trên giường, rồi lại xuống giường đánh loạn xạ hai bộ quyền, tứ chi cứng đờ nhảy một điệu múa hồng la mà Tư Trướng cả ngày khoe khoang.

Đợi đến khi nhảy mệt nằm trên giường, nàng ngẫm nghĩ một lát, lấy thuốc độc và son môi dưới đáy rương ra.

Còn cả xấp ngân phiếu dày cộp kia…… Nàng giằng co hồi lâu, vẫn cắn răng nhét vào tay áo, đi đến Thừa Quang Điện giao nộp.

Thừa Quang Điện.

Thái tử nhắm mắt, một lúc lâu vẫn khó ngủ.

Trong đầu toàn là bộ mặt ăn nói xằng bậy, làm càn của nha đầu kia.

Nàng coi hắn là ai? Nam kỹ thanh lâu, trai bao, hay là những hộ vệ thân cận bán đứng nhan sắc?

Đúng là không biết sống chết.

Hình phạt hắn ban vẫn còn quá nhẹ, phải ném vào hình phòng cho nàng nếm thử mười tám loại cực hình thì nha đầu này mới ngoan ngoãn được.

Nhưng da thịt nàng non mềm như vậy, còn chưa dùng sức bao nhiêu, cổ tay đã bị hắn nắm đỏ một vòng. Nếu trói dây thừng treo lên giá hành hình, không biết sẽ sưng thế nào. Thêm hai roi nữa, nàng có thể sẽ khóc ra cả một chậu nước mắt.

Thái tử vô cớ nhớ tới dáng vẻ nàng bị đè dưới thân lệ rơi đầy mặt, đuôi mắt ửng hồng quyến rũ, chóp mũi nhỏ nhắn cũng đỏ, ngay cả lông mi cũng đọng đầy nước mắt. Đôi môi bị hắn hôn khẽ hé mở, tựa như cánh hoa bị giẫm nát trong mưa bão, tựa như yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Đêm nay đủ chuyện xảy ra, vậy mà khác hẳn cảm giác ngày thường nàng ngủ bên cạnh hắn.

Ánh mắt hắn tối sầm, đầu thoáng đau nhức, nhất thời có chút nóng nảy bực bội.

Lúc này, Tào Nguyên Lộc ở ngoài điện bẩm báo: “Vân Quỳ cầu kiến điện hạ.”

Muộn như vậy rồi, lại đến làm gì.

Thái tử nhắm mắt lại: “Truyền.”

Vân Quỳ ôm một tay áo đầy bình lớn nhỏ đi vào, hành lễ với Thái tử xong, nàng khẽ nói: “Vừa nãy đầu óc nô tỳ không tỉnh táo, còn chưa tạ ơn điện hạ cứu mạng.”

Thái tử làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt ẩn chứa ánh đỏ

Vân Quỳ bày những thứ mang đến thành một hàng trên bàn trước giường Thái tử: “Nô tỳ đến để dâng lên điện hạ những thuốc độc mà nô tỳ nhận được.”

Thái tử nhìn những bình sứ kia.

Vân Quỳ chỉ vào bình sứ ngoài cùng bên trái: “Đây là bí dược Hoàng hậu nương nương cho nô tỳ, bình này là một tiểu thái giám lạ mặt đưa cho nô tỳ, son độc này, cũng là một cung nữ không quen biết đưa cho nô tỳ, còn…… ngân phiếu một nghìn lượng này, cũng là lợi ích mà người ta cho nô tỳ.”

Nàng chỉ cần nộp hết những thứ nhận được là xong. Còn có phải thuốc độc hay không và là loại thuốc độc nào thì nàng không rõ, Thái tử sẽ tự điều tra.

Nhìn theo ánh mắt hắn, dừng lại ở phía chiếc hộp đen khảm trai tinh xảo trước mặt, tưởng rằng Thái tử không biết son môi này dùng để làm gì, nàng tốt bụng giải thích: “Có lẽ kẻ chủ mưu cho rằng nô tỳ được điện hạ vô cùng sủng ái nên bảo nô tỳ bôi son này rồi cùng điện h* th*n mật. Điện hạ ăn phải son phấn trên môi nô tỳ……”

“Đủ rồi.”

Mặt Thái tử đen lại, lạnh giọng ngắt lời.

Vân Quỳ mím môi, lại nhìn xấp ngân phiếu kia. Mặc dù trong lòng tiếc nuối cũng không thể không giao nộp. Nếu hôm nay không nộp, sau này bị khám xét ra, nàng có mọc mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Nàng giằng co hồi lâu, ép ra tiếng từ kẽ răng: “Những ngân phiếu này, nếu điện hạ thích thì cứ cầm đi.”

Thái tử: ……

Nói cứ như hắn tịch thu tiền riêng của nàng vậy.

Thái tử mặt không cảm xúc cầm lấy xấp ngân phiếu kia, gọi Tần Qua vào dặn dò: “Đi điều tra rõ lai lịch của đống ngân phiếu này.”

Vân Quỳ mong chờ nhìn Tần Qua lĩnh mệnh lui ra.

「Ngân phiếu của ta hu hu hu, còn chưa kịp làm ấm đã phải rời xa ta rồi……」

「Đùa chứ, thị vệ Tần này tuy nhìn cường tráng uy mãnh, nhưng eo cũng khá thon.」

Thái tử ở trước mặt nên nàng không dám nhìn chằm chằm, thấy người đi xa lập tức thu hồi ánh mắt.

Quay đầu lại, lại đột nhiên đụng phải khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo của Thái tử, Vân Quỳ sợ run người.

「Ngài ấy hung dữ quá.」

「Nhưng hung dữ đẹp trai quá trời ơi. 」

「Khi nào có thể cho ta sờ tiếp thì tốt rồi!」

Nhớ tới chỗ đầu ngón tay vừa lướt qua, nàng khẽ li.ếm môi, vẫn chưa đã thèm.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 67



Sáng sớm giá rét, nước cũng đóng băng, Tào Nguyên Lộc đích thân dẫn Vân Quỳ đến Đông Hoa Môn.

Đông Hoa Môn nằm trên một con đường cung dài ở phía tây hoàng thành, bên ngoài tường là các nha thự lớn nhỏ của Lục Bộ, Ngũ Tự, Hàn Lâm Viện,…

Đây vốn là con đường tắt để các quan lại đến nha môn, nhưng vì mọi người sợ uy danh tàn bạo của Thái tử nên thà chọn đi đường vòng, cũng không muốn xuất hiện trước Đông Cung.

Đương nhiên cũng có một số ít lão thần ủng hộ Thái tử, những vị quan thanh liêm chính trực không sợ bóng tà, những người một lòng chỉ lo công việc không quan tâm chuyện bên ngoài, và những kẻ có tâm cơ muốn dò la tin tức Đông Cung vẫn sẽ đi qua Đông Hoa Môn.

Tào Nguyên Lộc dẫn nàng ra mắt với thị vệ canh giữ cửa cung, nói rõ ý định, tránh để mọi người không biết nội tình mà gây khó xử cho nàng.

Dù sao đây cũng là người con gái đầu tiên được Thái tử điện hạ hôn, Tào Nguyên Lộc hận không thể nâng niu nàng như bồ tát.

Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu tên là La Chương, dáng vẻ đường hoàng, hơi gật đầu chào Tào Nguyên Lộc, không hề liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục đứng im như tượng sư tử trước cửa cung.

Vân Quỳ cảm ơn Tào Nguyên Lộc, tự tìm một nơi nắng ấm gió nhẹ để đứng.

Hộ vệ Đông Cung đều là thân binh của Thái tử, quân kỷ nghiêm minh. Trong thời gian chinh chiến bên ngoài càng cấm rượu cấm sắc, nếu ai vi phạm sẽ bị xử theo quân luật, không hề thiên vị. Vì vậy, dù tò mò mọi người cũng không dám nhìn ngang ngó dọc cô cung nữ bị phạt ra canh giũ cửa cung này.

Vân Quỳ ngẩng đầu lên, cố gắng bắt chuyện với một thị vệ cao lớn vạm vỡ bên cạnh, muốn hỏi thăm giờ giấc các quan lại đi qua, tiện thể hỏi nhà hắn ta ở đâu, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa. Nhưng đối phương cứ như một người câm cao lớn, không hề lay động, chẳng thèm để ý.

Nàng tự cảm thấy mất hứng, tiếp tục buồn chán dựa vào cửa cung phơi nắng.

Trời lạnh kinh khủng, chỗ có nắng và không có nắng khác nhau một trời một vực. Cũng may mà nàng mặc dày, một thân áo váy bông dày màu đỏ bạc thêu hoa hải đường tắm trong ánh nắng ấm áp. Nếu không phải đến chịu phạt, ngồi trên bậc thềm vuốt mèo đan len mới là hưởng thụ.

Dần dần có quan lại đi qua cửa này, Vân Quỳ buộc phải tỉnh táo lại, đứng thẳng người nhìn từng người một.

Dù sao nhiệm vụ chính của nàng khi đến đây chịu phạt vẫn là bắt được kẻ hạ độc phía sau. Nếu cứ không có tiến triển gì, với tính khí thích hành hạ người của Thái tử điện hạ, biết đâu hắn sẽ bắt nàng canh cửa cung cả đời.

Bên ngoài Đông Cung hiếm khi xuất hiện một mỹ nhân tươi tắn rạng rỡ. Có vị quan trẻ tò mò nhìn ngắm, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh. Có người nhìn đến ngây người, đi xa mấy trượng còn ngoái đầu nhìn lại. Cũng có một số lão thần, có lẽ là đoán được thân phận của nàng, lộ vẻ lạnh lùng, khinh bỉ hoặc thở dài.

Họ khinh bỉ cái gì, ghét bỏ cái gì, Vân Quỳ không quan tâm, cho rằng nàng là yêu cơ quyến rũ Thái tử điện hạ sao? Nàng còn kém xa lắm.

Còn những quan lại trẻ tuổi kia, trước đây có lẽ nàng sẽ liếc mắt nhìn thêm vài lần. Có điều thân phận của nàng bây giờ khó xử, việc xuất cung có lẽ không còn hy vọng, có lẽ sẽ được Đông Cung giữ lại, có lẽ là bị đưa về Phủ Nội Vụ. Tương lai dù có thể xuất cung, làm gì có gia đình hơi có chút danh giá nào lại không để ý đến việc nàng từng là cung nữ thị tẩm của Thái tử?

Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, may mà giữ được mạng nhỏ, tương lai thế nào ai mà biết được.

Canh giữ cửa cung hai ngày, Vân Quỳ vẫn không thu hoạch được gì. Đến ngày thứ ba, có một đám hoàng tử mặc gấm vóc lộng lẫy đến Đông Cung.

Mấy người mặc y phục kiểu dáng tương tự, hình mãng xà khác nhau trên áo bào thể hiện thân phận cao quý của dòng dõi hoàng tộc.

Thống lĩnh thị vệ La Chương vừa tuần tra về, chắp tay hành lễ với mọi người. Vân Quỳ thấy ánh mắt họ lướt qua mình, cũng vội vàng nghiêm chỉnh hành lễ.

Người dẫn đầu là Thần vương mặc áo bào màu tím, mặt như quan ngọc, vẻ quý phái bức người, đối nhân xử thế cũng nho nhã khiêm nhường: “Hôm nay bản vương cùng các đệ đệ đến thăm huynh trưởng Thái tử, không biết huynh trưởng có tiện không?”

La Chương nói: “Xin các vị điện hạ chờ một lát, để thuộc hạ vào trong bẩm báo.”

Thần vương khách khí nói: “Làm phiền La thống lĩnh rồi.”

Thật ra trước đây Thần vương đã đến hai lần, nhưng đều bị Thái tử lấy cớ bị thương nặng từ chối gặp mặt. Các hoàng tử khác từ trước đến nay đều tôn kính Thần vương, người có chút nhạy bén sẽ không chạy đến Đông Cung nịnh nọt, chọc vào chỗ hiểm của Hoàng hậu và Thần vương, huống chi Thái tử còn không nể mặt Thần vương, người khác càng không thể tự tìm khó xử.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 68



Chỉ là gần đây nghe nói thương thế của Thái tử đã chuyển biến tốt. Với tư cách là anh em họ, lẽ ra phải đến thăm hỏi, nên mọi người dứt khoát đến cùng Thần vương để làm tròn lễ nghĩa.

Hôm nay, ngoại trừ trưởng hoàng tử Kính vương vốn xây phủ ngoài cung và luôn sống ẩn dật, tam hoàng tử Thịnh vương đang bị bệnh, ngũ hoàng tử đang đi làm công sự, mấy hoàng tử còn lại đều đến.

La Chương vào bẩm báo, mấy hoàng tử đứng tại chỗ chờ đợi, ánh mắt tự nhiên rơi vào Vân Quỳ đang canh giữ cửa cung.

Vẻ mặt tứ hoàng tử phong lưu tuấn dật: “Thái tử đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, không giữ mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, lại đuổi ra ngoài chịu lạnh, đổi lại là ta thì ta không nỡ.”

Vân Quỳ không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể nói: “Nô tỳ làm sai nên đáng bị phạt.”

Tứ hoàng tử tò mò hỏi: “Ngươi đã làm sai chuyện gì?”

Vân Quỳ mím môi.

Trêu chọc Thái tử, xô ngã Thái tử, cưỡng hôn Thái tử mà thôi.

Nàng nghĩ ra một lý do miễn cưỡng có thể nói ra: “Nô tỳ ăn nói xấc xược, mạo phạm Thái tử điện hạ.”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Nghe đồn Thái tử tàn bạo lạnh lùng, thích g.i.ế.c người thành tính. Nha đầu này ăn nói xấc xược, vậy mà không bị đánh chết?

Thần vương trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói với Vân Quỳ: “Ngươi thường ở bên cạnh huynh trưởng Thái tử, có thể nói cho chúng ta biết bệnh tình của huynh trưởng thế nào không?”

Thái tử và mấy vị hoàng tử của Thuần Minh Đế tuy là anh em họ, nhưng đã nhiều năm không gặp. Ngay cả khi Thái tử còn ở kinh ba năm trước, số lần gặp mặt cũng rất ít, hoàng tử út Cửu hoàng tử thậm chí còn chưa từng thấy mặt Thái tử.

Về bệnh tình của Thái tử, Thần vương cũng chỉ nghe loáng thoáng từ miệng Hoàng hậu. Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, rốt cuộc bệnh tình ra sao, Thần vương muốn đích thân đến xem một lần.

Là hoàng tử con vợ cả của Thuần Minh Đế, đương nhiên Thần vương quan tâm đến vị trữ quân do tiên đế để lại hơn bất kỳ ai.

Vân Quỳ hơi do dự, không biết có nên nói thật hay không.

Những ngày này nàng tận mắt chứng kiến vô số gián điệp bị xử lý, thậm chí bản thân cũng nhiều lần nhận được thuốc độc không rõ người nào gửi đến. Nếu bí dược Hoàng hậu cho nàng cũng chứa kịch độc, mà Thần vương lại là con ruột của Hoàng hậu, liệu hắn ta có gây bất lợi cho Thái tử điện hạ không?

Những vị hoàng tử trước mặt này, biết đâu người nào đó chính là kẻ chủ mưu hạ độc nàng.

Nghĩ đến đây, nàng ấp úng nói: “Nô tỳ ngu dốt, không hiểu y lý, ngày thường chỉ làm mấy việc bưng trà rót nước. Thái tử điện hạ rốt cuộc thế nào, các vị điện hạ vào xem sẽ rõ.”

Thất hoàng tử lẩm bẩm: “Trước đây ngay cả nhị ca Thái tử cũng không gặp, hôm nay chưa chắc đã chịu gặp chúng ta.”

Ánh mắt Thần vương thoáng qua một tia không vui khó nhận ra.

Lời của lão Thất như thể hắn ta thấp kém hơn người, muốn cầu kiến Thái tử cũng không được.

Chẳng qua chỉ là một tên điên khét tiếng người người căm phẫn, vậy thì cao quý hơn hắn ta ở chỗ nào?

Lục hoàng tử bên cạnh không tham gia thảo luận, từ lúc đến ánh mắt đã dán chặt vào Vân Quỳ, trong mắt khó giấu được vẻ kinh diễm. Hắn ta chỉ cảm thấy nha đầu này mắt sáng như sao, da trắng như tuyết, mũi cao môi hồng, thậm chí còn rạng rỡ động lòng người hơn cả hoa đào nở rộ dưới ánh xuân.

Lục hoàng tử cũng là con ruột của Hoàng hậu, đã đến tuổi hiểu chuyện nhưng trong phòng vẫn chưa được sắp xếp thông phòng. Chỉ vì mẫu hậu ghét những kẻ hồ mị mê hoặc chủ, sợ hắn ta tuổi còn nhỏ đã đắm chìm trong chốn phong lưu, không thể chuyên tâm đọc sách.

Nghe nói đại ca Kính vương là do một tỳ nữ rửa chân bên cạnh mẫu hậu bò giường sinh ra. Sau này phụ hoàng đăng cơ, nạp phi tần khắp hậu cung, khai chi tán diệp, trong lòng mẫu hậu càng tức giận, nhưng lại bất lực.

Tuy nhiên người ban mưa móc là phụ hoàng, có liên quan gì đến hắn ta!

Hắn ta không cầu tam thê tứ thiếp, chỉ muốn một tiểu mỹ nhân sưởi ấm chăn gối.

Vân Quỳ như vậy là rất tốt, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, kiều diễm ướt át, giọng nói tinh tế mềm mại hơn cả bánh đường, ngọt ngào thấm vào lòng hắn ta.

Một tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, Thái tử lại phạt nàng canh cửa cung, đúng là hạn hạn c.h.ế.t úng úng c.h.ế.t (*).

(*) Thể hiện sự bất công, người thì bị bỏ mặc chịu đói khát, người thì lại được thừa mứa, lãng phí.

Hắn ta nhìn chằm chằm quá lâu, người khác không muốn chú ý cũng khó.

Cuối cùng vẫn là Thần vương hắng giọng nhắc nhở, Lục hoàng tử mới biết mình thất thố, ngượng ngùng dời mắt.

Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại còn béo ú, đi bộ từ tẩm cung đến đây mệt đến thở d.ốc. Lúc này còn không biết phải chờ bao lâu trong gió lạnh, hắn ta hừ hừ tỏ vẻ không kiên nhẫn, sớm biết đã không đến.

Cái gì mà Thái tử, hắn ta còn chưa từng gặp, cũng chẳng phải là anh ruột hắn ta.

Lại đợi một hồi lâu, cuối cùng La Chương cũng ra hồi báo: “Thái tử điện hạ cho mời.”

Thần vương gật đầu đáp lễ: “Làm phiền rồi.”

La Chương quay đầu nhìn Vân Quỳ: “Điện hạ mời cô nương dẫn các vị điện hạ cùng vào điện.”

Vân Quỳ có chút bất ngờ, không cần nàng canh cửa cung nữa sao?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 69



Hay là mấy vị hoàng tử này thật sự có vấn đề, Thái tử tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc, để tiện đêm đến đi vào giấc mơ?

Từ Đông Hoa Môn đến Thừa Quang Điện là một đoạn đường rất dài. Càng vào sâu càng trang nghiêm tĩnh mịch, phòng thủ nghiêm ngặt, mọi người bất giác thu lại vẻ tùy tiện, không dám có bất kỳ sai sót nào.

Cửu hoàng tử bước những bước chân ngắn ngủn, thở hồng hộc đi theo sau, chỉ muốn Thất hoàng tử cõng mình.

Bản thân Thất hoàng tử là một thiếu niên nhỏ bé, lại còn gầy yếu, Lão Cửu gần nặng hơn cả hắn ta rồi, sao hắn ta cõng nổi.

Thấy Thất hoàng tử không chịu, Cửu hoàng tử lại đòi Tứ hoàng tử cõng.

Tứ hoàng tử nhìn đứa em béo tròn, hạ giọng nói: “Buổi sáng tứ ca vừa bị phụ hoàng kiểm tra cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đến giờ cánh tay vẫn còn mỏi nhừ, đừng làm khó các ca ca nữa có được không?”

Cửu hoàng tử tức giận hét lên với Thần vương: “Nhị ca, bọn họ đều không chịu cõng đệ!”

Thần vương cũng bực mình, hắn ta dùng sự uy nghiêm của đích trưởng huynh nhắc nhở: “Cửu đệ, đừng có làm loạn, đây là Đông Cung, không phải Bảo Hoa Điện của đệ.”

“Đông Cung thì sao?” Cửu hoàng tử há miệng nói ngay, “Bọn họ đều sợ Thái tử, chẳng lẽ nhị ca cũng sợ sao?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt luôn bình thản của Thần vương đột nhiên trở nên xanh mét.

Mấy người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám xen vào lúc này.

Thấy sắc mặt hắn ta thay đổi, cửu hoàng tử lè lưỡi, trốn sau Lục hoàng tử.

Thấy Lục hoàng tử thỉnh thoảng liếc nhìn cô cung nữ thị tẩm kia, Cửu hoàng tử lại chạy đến trước mặt Vân Quỳ, ngẩng đầu lên ra lệnh: “Ngươi quỳ xuống, làm ngựa cho bản điện hạ cưỡi.”

Mọi người nhìn nhau, đều biết Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại được Thuần Minh Đế vô cùng cưng chiều, ngày thường quen thói hống hách, thái giám cung nữ ở điện Bảo Hoa đều từng làm đệm ngồi cho hắn.

Nhưng đây là Đông Cung, ai lại dám sai khiến cung nữ thị tẩm của Thái tử như vậy!

Nữ tử này tuy bị phạt canh giữ cửa cung, mất đi sủng ái, nhưng dù sao cũng từng là người bên gối Thái tử. Thái tử tàn bạo bất nhân, nhưng lại cực kỳ bênh vực người của mình, làm gì có ai dám động vào người trong cung của hắn? Mọi người đều nhớ, lúc trước Tào Nguyên Lộc lúc bị phạt đi Ngự Mã Giám, Thái tử không nói một lời đã triệu về.

Vân Quỳ cứng đờ tại chỗ, mặt trắng bệch.

Tiểu tổ tông này muốn nàng bò xuống đất làm ngựa cho hắn ta cưỡi? Béo như vậy, có thể ngồi gãy cả eo nàng mất!

Vẫn là Lục hoàng tử ra mặt giải vây: “Cửu đệ, nàng ta là thị thiếp của huynh trưởng Thái tử, không phải hạ nhân thô kệch trong cung của đệ, huống hồ cưỡi người vốn đã không đúng.”

Cửu hoàng tử lập tức phản bác: “Thị thiếp không phải là để người ta cưỡi sao?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ai ngờ đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.

Lục hoàng tử vô thức nhìn biểu cảm của Vân Quỳ.

Vân Quỳ mím môi, trong lòng xuất hiện chua xót.

Thật ra trong mắt những người quyền quý, cung nữ thị tẩm chính là như vậy, địa vị thấp kém, không danh không phận, mặc cho người khác tiêu khiển.

May mà nàng vốn dĩ có thể co duỗi, bổng lộc của cung nữ thị tẩm gấp ba lần trước đây. Hầu hạ bên cạnh quý nhân, tuy cũng gánh chịu rủi ro, nhưng cơ hội được ban thưởng cũng nhiều hơn, nàng cầm tiền làm việc không thấy xấu hổ.

Thần vương trừng mắt nhìn Cửu đệ ăn nói xấc xược này, lạnh giọng chất vấn: “Những lời này là ai dạy đệ?”

Không phải Thần vương vốn tính nhân hậu, hay kiêng dè uy danh của Thái tử mà trách mắng đệ đệ, bảo vệ một cung nữ nhỏ bé. Mà là đệ đệ hống hách nói năng bậy bạ ở trong cung của mình thì thôi, đây là bên ngoài.

Nếu người khác thấy rồi truyền đến tai những lão thần cổ hủ kia, họ sẽ cho rằng phụ hoàng dạy con không nên người.

Minh quân có vết nhơ, sẽ cho họ lý do để họ công kích phụ hoàng, ủng hộ Thái tử.

Từ lâu Thần vương đã biết thân phận dòng dõi của họ khó xử. Đừng nói đến họ, ngay cả phụ hoàng cũng phải cẩn ngôn thận hành, luôn giữ gìn hình tượng minh quân của mình.

Hôm nay Cửu đệ ăn nói bừa bãi ở Đông Cung, ngày mai có lẽ sẽ nói năng tục tĩu ở Thượng Thư Phòng, truyền ra ngoài chỉ khiến phụ hoàng bị nghi ngờ nhiều hơn.

Cửu hoàng tử còn nhỏ nên không nghĩ xa đến vậy. Hắn ta chỉ cảm thấy không có chỗ nào thoải mái, trước đây mọi người đều chiều theo hắn ta, ngay cả phụ hoàng cũng không nói với hắn ta một chữ “không”, vậy mà các huynh trưởng ai nấy đều muốn dạy dỗ hắn ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back