Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 60



Vân Quỳ ôm lòng phải chết, thê thê thảm thảm đợi đến ngày thứ bảy.

Nàng hỏi người quen ở thiện phòng xin rượu uống, chỉ mong trước khi c.h.ế.t sẽ không quá đau đớn.

Người làm bếp thấy trạng thái của nàng không ổn, sợ uống rượu sẽ làm nhỡ việc, đặc biệt nàng còn là người thị tẩm nên tốt bụng làm cho nàng một bát chè trôi nước có chút rượu để đỡ thèm.

Mấy ngày nay Vân Quỳ đều không có khẩu vị, bụng sớm đã trống rỗng, nàng ăn đến tận đáy bát, thế là hơi say một chút.

Sau khi say rượu, người ta thường không làm gì ngoài khoác lác, làm càn, hồi tưởng quá khứ. Đáng tiếc bên cạnh không có ai nghe nàng khoác lác, nàng chỉ có thể vừa khóc, vừa hồi tưởng lại cuộc đời số khổ của mình.

Những năm tháng còn bé sống nhờ nhà cậu, không cha không mẹ, không người thân yêu thương, nàng bị hàng xóm bạn bè bắt nạt sỉ nhục, cười nhạo mẹ nàng không giữ đạo làm vợ, cha bỏ rơi vợ con.

Sau này biết mợ muốn gả nàng cho một lão viên ngoại hơn năm mươi tuổi, nàng lại liều mạng trốn khỏi nhà. Lúc khốn khó nhất, ngay cả ăn mày ngoài đường cũng không bằng.

Rồi sau này vào cung, tưởng rằng ít nhất có thể ăn no mặc ấm, lại bị một lão thái giám lưng còng thèm muốn nhan sắc của nàng nhỏ dãi, muốn nạp nàng làm đối thực (*). Nếu không phải Bích Trâm cô cô đi ngang qua cứu nàng, chỉ sợ lần đó nàng không thoát được.

(*) Đối thực: Dùng để chỉ mối quan hệ “tình cảm” hoặc “bạn đời” giữa những người cùng cảnh ngộ không thể có hôn nhân thông thường, cụ thể là giữa cung nữ với cung nữ hoặc cung nữ với thái giám.

Sau này vào Thượng Thiện Giám, cuộc sống mới bắt đầu tốt hơn.

Quá khứ dù khổ dù mệt, nàng đều có thể nghiến răng chịu đựng, chỉ cần sống là có hy vọng xuất cung, gả cho một người đàn ông tử tế, đời này sẽ không cần phải ăn nhờ ở đậu, long đong lận đận, khúm núm cúi đầu.

Nhưng từ khi vào Đông Cung, tất cả đều thay đổi.

Nàng vô số lần nếm trải nỗi sợ hãi đi trên lưỡi dao, tận mắt nhìn thấy người sống sờ sờ c.h.ế.t trước mặt mình. Kẻ trên cao coi mạng người như cỏ rác, trong mắt họ nàng chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, bị ép buộc cuốn vào vòng xoáy, căn bản không có khả năng phản kháng.

Nghe lệnh cũng chết, không nghe lệnh cũng chết.

Khóc cũng khóc đủ rồi, có thể làm gì đây?

Đời này ngay cả một con gà nàng cũng chưa từng giết, càng không có gan hạ độc hại người, nhất là người này còn là Thái tử dưới một người trên vạn người. Trước mặt hắn, ngay cả cơ hội ra tay nàng cũng không có. Dù có, kết cục cũng thê thảm hơn cả Thải Cúc.

Tuy nhiên nàng nuốt không trôi cục tức này!

Kẻ ép nàng uống thất nhật tán tuy không phải Thái tử, nhưng lại không thể thoát khỏi liên can với Thái tử!

Cuộc đời bi thảm của nàng bắt đầu từ Đông Cung, đi đến nông nỗi này cũng là vì cái tên Thái tử chó má!

Dựa vào đâu mà nàng phải bị Thái tử liên lụy, vô tội chịu hại?

Dựa vào đâu mà kẻ chủ mưu làm điều ác đều trốn trong bóng tối, đẩy những cung nữ vô tội như nàng ra chịu chết?

Nàng còn chưa sống đủ, chưa từng có một ngày sống vui vẻ, ước mơ gả chồng tan vỡ, ngay cả sắc đẹp đàn ông cũng chưa từng hưởng thụ một lần!

Nếu đây là ở ngoài cung, nàng nhất định sẽ dùng mười lượng vàng của mình để mua một gã đàn ông vạm vỡ cường tráng về vui vẻ một phen! Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến c.h.ế.t không mang đi. Nàng sẽ không để lại cho ai, trước khi c.h.ế.t phải sướng bản thân mình đã!

Nhưng trong cung thì sao? Đông Cung không ra được, cấu kết với thị vệ cũng là đường chết, nàng sắp chết, cũng không thể kéo người ta xuống nước.

Nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông ba chân duy nhất nàng có thể tiếp xúc lúc này chính là cái tên Thái tử chó má kia!

Cao quý thì sao? Không trêu nổi thì sao?

Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi!

Hoặc là bị Thái tử gi.ết ch.ết, hoặc là bị hắn đ.â.m tới đ.â.m lui, ruột gan đứt đoạn c.h.ế.t trên giường hắn, dọa c.h.ế.t hắn luôn!

Trước đây Thái tử vừa ôm eo vừa vuốt n.g.ự.c nàng, nàng chưa từng phản kháng, chỉ dám nghĩ trong lòng. Nhưng dựa vào đâu mà nàng nhìn cũng không được sờ cũng không xong!

Có rượu hôm nay xin hãy uống, ngày mai sầu đến lại mai sầu. Vân Quỳ đã nghĩ kỹ rồi, tối nay nàng sẽ làm những chuyện cả đời muốn làm mà không dám làm!

Nàng muốn ngủ với Thái tử!

Nàng muốn đè hắn ra hôn tới tấp!

Nàng muốn sờ cơ ngực, sờ cơ bụng, sờ hết cả người hắn một lượt!

Nếu không thì những quyển thoại bản, những bức tị hoả đồ, cả những hình ảnh điên loan đảo phượng trong mơ của nàng chẳng phải đều sẽ uổng phí sao!

Nàng không thể mang kiến thức vào trong quan tài được!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 61



Khóc đủ rồi, nàng mượn chút men say do chè trôi nước mang lại, chạy đến tẩm cung của Thái tử. Nhìn thấy người đàn ông long chương phượng tư (*) ngồi trên giường, đầu óc nàng nóng lên, lập tức nhào tới hôn.

(*) Thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp cao quý, phi phàm, oai phong lẫm liệt của bậc quân vương hoặc những người có khí chất xuất chúng. Nó gợi lên hình ảnh rồng và phượng, hai linh vật tượng trưng cho quyền lực tối cao và vẻ đẹp thanh cao trong văn hóa phương Đông.

Thật ra khi đối diện với đôi mắt đen trầm của Thái tử, nàng cũng có một thoáng chần chừ. Nhưng rất nhanh đã bị men say xông lên, bị vẻ ngoài tuấn mỹ vô song của hắn mê hoặc. Cộng thêm thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, không được phép chậm trễ, nên nàng dứt khoát đánh một tiếng trống xông lên, lao thẳng đến chủ đề!

Mỗi tội nàng rất căng thẳng, đặc biệt là khoảnh khắc chạm vào môi hắn, khí huyết cả người dâng trào, ngay cả lông mi cũng run rẩy kịch liệt.

Thái tử đã nghĩ có lẽ nàng sẽ đến cầu xin hắn, có lẽ sẽ liều một phen hạ độc hắn để đổi lấy thuốc giải thất nhật tán. Duy chỉ không ngờ nàng lại to gan lớn mật đến vậy!

Những nữ tử trước đây muốn quyến rũ hắn, không ai không bày ra vẻ dịu dàng như nước hoặc trăm vẻ kiều mị, nào có ai xông thẳng tới như nàng.

“Ngươi đúng là quá phận.”

Thái tử nhấc cổ nàng lên, ép nàng nhìn mình.

Khoảnh khắc thiếu nữ ngẩng đầu, một giọt nước mắt ở đuôi mắt ửng hồng“tách” một tiếng, rơi xuống mu bàn tay hắn.

Động tác của hắn khựng lại, hiếm khi ngẩn người.

Vân Quỳ cũng nhìn thấy giọt nước mắt kia, đầu óc nàng choáng váng, sự chú ý chỉ đặt trên bàn tay to lớn xinh đẹp, thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, gân xanh nhạt nổi lên đầy vẻ mạnh mẽ.

Bàn tay như vậy, có thể nắm giữ bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể nàng……

Nàng như bị ma xui quỷ khiến, lau giọt nước mắt kia đi, sau đó run rẩy nắm lấy tay hắn, chậm rãi đặt lên vòng eo thon mềm mại của mình.

Thái tử nhìn đôi mắt đen láy ngấn nước của nàng, tuy làm theo nhưng sắc mặt trầm lạnh, khá dọa người.

“Điện hạ.” Nàng căng thẳng nuốt nước miếng, si tâm vọng tưởng thương lượng với hắn, “Ngài có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được không?”

Thái tử nhếch môi: “Cô là người chết.”

Vân Quỳ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng…… tên đã lên cung không có đường quay lại. Vừa nãy nàng đã hôn hắn rồi, giờ có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Đã như vậy, nàng còn kiêng kỵ gì nữa!

Nàng cắn môi, lại hôn xuống đôi môi mím chặt kia lần nữa.

Có một câu nói thế này, “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển”. Hồi nhỏ bên cạnh nhà cậu nàng có một thư sinh, ngày nào đầu cũng lắc lư đọc sách. Nàng may mắn nghe được vài câu kinh văn, câu thơ này dùng để hình dung tình hình hiện tại thật quá thích hợp.

Rõ ràng nàng đã lật nát cả cuốn tị hoả đồ, thậm chí còn mơ thấy vô số cảnh môi răng kết hợp, nhưng đến lượt mình lại trở nên gập ghềnh, vụng về.

Nàng cố gắng lờ đi đôi mắt đen trầm nóng rực kia, chỉ cần thêm một cái cũng sẽ nhụt chí.

Nhưng hơi thở nóng rực của người đàn ông ở ngay trước mắt, lộ rõ vẻ nguy hiểm khó có thể bỏ qua. Hô hấp của nàng không ổn định, n.g.ự.c phập phồng loạn xạ, ngay cả hàm răng chạm vào môi hắn cũng run rẩy.

Vì sao lại thế, không phải trong mơ môi của vị thống lĩnh đội danh dự rất dễ dàng bị Bích Trâm cô cô hôn mở ra sao? Hai người họ luôn là củi khô lửa bốc, chỉ cần chạm vào nhau, lập tức giống như tàn lửa, rơi vào bếp lò một chút là cháy. Chẳng phải Bích Trâm cô cô hôn như vậy sao……

Càng vội vàng, môi càng run dữ dội.

Đường này không thông, dây dưa một hồi dứt khoát bỏ cuộc.

Nàng tức giận lại cởi đai lưng của hắn, s* s**ng cơ bụng trước đã!

Tuy không biết vì sao Thái tử lại không phản kháng, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Nàng giống như một kẻ cuồng dại vội vã trộm tình, l.ỗ m.ãng giật mạnh đai lưng của Thái tử, vươn tay muốn chui vào bên trong.

Nhưng không ngờ bên trong còn một lớp rồi lại một lớp.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 62



Độc trên người Thái tử đã giải, vết thương đã lành, tất nhiên không chỉ mặc một chiếc trung y rộng thùng thình giống như trước kia bị thương nặng. Thường phục của Thái tử phức tạp hơn y phục của thị vệ bình thường quá nhiều, nàng lại vì quá căng thẳng nên quên sạch những chi tiết thay quần áo mà Ngụy cô cô đã dạy, kéo không ra, xé cũng không rách, nôn nóng đến mức trán đổ mồ hôi.

Thái tử không thể nhịn được nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang s* s**ng lung tung kia nhấc mạnh lên.

Vân Quỳ kinh sợ hô một tiếng, khi phản ứng lại, đã bị hắn lật người đè xuống, hai tay quấy phá bị giữ chặt trên đỉnh đầu, buộc phải nghênh đón ánh mắt trầm lạnh sắc bén của người đàn ông.

“Ngươi không sợ cô g.i.ế.c ngươi?”

Tay người đàn ông sức lực cực lớn, dễ dàng khống chế chặt nàng dưới thân. Ngay cả một ngón tay, Vân Quỳ cũng không động đậy được. Nghĩ đến việc mình nửa đường bỏ cuộc, còn chưa bắt đầu đã kết thúc, nhất thời bi phẫn đan xen.

「Giết thì g.i.ế.c đi! Tốt nhất là một d.a.o cắt cổ, còn đỡ đau đớn hơn là ruột gan đứt đoạn.」

「Chẳng qua chỉ là Thái tử, có gì ghê gớm chú. Nếu ta là hoàng đế, ta đã g.i.ế.c hết các ngươi rồi!」

「Ngài lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì hôn c.h.ế.t ta đi!」

Tiếng lòng vừa dứt, đôi môi ấm áp ẩm ướt của người đàn ông đột nhiên phủ xuống, Vân Quỳ lập tức trợn to mắt.

「Không phải…… thật sao?」

「Ngài ấy sẽ không biết ta đang nghĩ gì đâu nhỉ……」

Nụ hôn này không hề dịu dàng, là sự trừng phạt cho sự xấc xược và l.ỗ m.ãng của nàng.

Thái tử tràn ngập lạnh lùng giận dữ, đôi môi mỏng nghiền mạnh lên hai cánh môi đỏ tươi mềm mại kia, mạnh mẽ cạy mở răng nàng.

Tuy rằng dường như nàng vốn dĩ vì điều này mà đến, nhưng đối diện với nụ hôn mãnh liệt như sóng trào này, nàng vẫn theo bản năng run rẩy kinh hoang

Lực đạo người đàn ông siết chặt như kìm sắt, không cho nàng lùi bước dù chỉ một li.

Tất cả hô hấp đều bị hắn hung hăng xâm chiếm, má nàng cũng đỏ bừng dữ dội. Là cái kiểu đỏ do khí huyết dâng trào mãnh liệt, từ mang tai lan đến má và cổ, tứ chi cũng vì thế công cuồn cuộn của hắn mà từ từ mềm nhũn như nước.

Nàng cũng từng thấy lưỡi hắn, rõ ràng mềm mại non nớt, không ngờ khi mạnh mẽ lên, lại nặng như muốn nghiền nát nàng.

「Hu hu hu, chẳng ngon chút nào.」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử hung hăng cắn một cái vào môi nàng.

Ngoài cửa điện, Tào Nguyên Lộc không nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, sợ Vân Quỳ nóng nảy làm ra chuyện dại dột chọc giận điện hạ, lại lo lắng cho an nguy của điện hạ nhà mình, ông ấy không nhịn được tiến gần nhìn vào bên trong.

Cái nhìn này không xong rồi, điện hạ đang đè người ta xuống giường hôn!

Mặt già của ông ấy đỏ bừng, vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thái tử lập tức mở mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương trước mắt, lông mi khẽ run, đôi mắt ngấn lệ, một nơi nào đó trong lòng hắn như bị chạm vào một cách vô cớ.

Người đàn ông im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thu lại lực đạo. Sự xâm chiếm hung hãn hóa thành những li.ếm láp và m*t mát lúc nhẹ lúc mạnh.

Nha đầu dưới thân cố gắng đoạt lấy hơi thở từ khe hở giữa môi và răng, tóc tai rối bời, đuôi mắt ửng hồng, dưới lòng bàn tay hắn, cổ tay trắng nõn trông càng nhỏ bé, yếu ớt.

To gan như vậy, mà lại đáng thương đến thế.

Nhưng càng thấy nàng đáng thương như vậy, hắn lại càng muốn trêu chọc, muốn hung hăng cắn xé, muốn nàng đau đớn! Muốn nàng hối hận về hành vi hôm nay, sau này xem nàng còn dám mặt dày vô sỉ, to gan làm bậy nữa không!

Lửa giận trong lòng bốc lên, sự cọ xát giữa môi và răng càng thêm hung bạo. Rõ ràng biết nàng đã thiếu không khí, hắn vẫn dây dưa không muốn buông tha.

Cuối cùng Vân Quỳ thật sự không chịu nổi, nước mắt rơi lã chã xuống, hic hic cầu xin: “Điện, điện hạ……”

「Không xong rồi, không xong rồi……」

Nàng thật sự cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, hô hấp khó khăn, xương cốt rã rời, môi vừa đau vừa tê, toàn thân tê dại mất cảm giác, không cần hắn giữ cổ tay, nàng cũng hoàn toàn không nhấc lên được nữa.

「Bảy ngày chắc là đến rồi.」

「Có phải ruột đứt rồi không, bụng có phải cũng bắt đầu thối rữa rồi không……」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử không khỏi nhíu chặt mày.

Ngón tay nắm lấy cằm nàng, đầu ngón tay miết qua đôi môi bị hắn hôn đến diễm lệ kinh người, giọng hắn mang theo một chút khàn khàn khó nhận ra: “Rốt cuộc hôm nay ngươi đến làm gì?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 63



Khó khăn lắm Vân Quỳ mới thoát khỏi gông cùm, thở d.ốc từng ngụm lớn, một lúc lâu sau hô hấp mới từ từ bình ổn.

Nàng cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, vai lại không tự chủ rụt lại, yếu ớt nói: “Điện hạ, nô tỳ sắp c.h.ế.t rồi, sau này không thể hầu hạ ngài nữa……”

“Vậy sao?” Thái tử dường như không để ý.

「Quả nhiên m.á.u lạnh mà.」

Nàng sắp c.h.ế.t rồi, hắn lười đến mức không muốn tốn thêm lời, ngay cả “sao lại sắp c.h.ế.t rồi” cũng không hỏi một câu.

Trong lòng Vân Quỳ trống trải lạnh lẽo, khẽ nức nở: “Nể tình chúng ta đã ngủ với nhau mấy lần, điện hạ có thể thưởng cho nô tỳ một cái xác toàn thây không?”

Thái tử cười lạnh.

「Thôi vậy, ruột gan đứt đoạn rồi, nào còn cái xác toàn thây?」

Vân Quỳ đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn hắn: “Ngài kiến thức uyên bác, có biết cái c.h.ế.t nào không đau đớn, mà lại không quá khó coi không?”

Thái tử lạnh lùng nói: “Không có.”

Mắt Vân Quỳ lại đỏ hoe, dáng vẻ mềm yếu đáng thương, dứt khoát không giả vờ nữa, thở dài ngồi chờ chết.

「Thái tử chó má, cái gì cũng không trông cậy được, lại còn bị ngài liên lụy mà chết.」

Thái tử khẽ hừ một tiếng: “Hận cô như vậy, sao không g.i.ế.c cô?”

Vân Quỳ nghiến chặt răng hàm, lười trả lời.

「Ta không phải ngài, có thể tùy tiện g.i.ế.c người.」

Một lát sau, nàng lại giống như con mèo con quấn người tiến đến, dò hỏi hắn: “Điện hạ, niệm tình nô tỳ hầu hạ, ngài có thể đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của nô tỳ trước khi c.h.ế.t không?”

Thái tử: “Nói thử xem.”

Vân Quỳ cân nhắc một lát, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ muốn…… muốn hầu hạ ngài lần cuối một lúc. Xin điện hạ cho phép nô tỳ thay y phục cho ngài được không?”

Thái tử cười lạnh một tiếng, nha đầu này mặt đầy nịnh nọt, cứng không được định chơi mềm sao?

Vân Quỳ khóc lóc nói: “Không dám giấu ngài, có người hạ độc nô tỳ, bảo nô tỳ g.i.ế.c ngài thì mới cho nô tỳ giải dược…… Nhưng nô tỳ đối với điện hạ trung thành tuyệt đối, thà c.h.ế.t chứ không muốn làm hại ngài dù chỉ một chút.”

Thái tử như cười như không: “Vậy nói ra, cô còn phải cảm ơn ngươi.”

“Nô tỳ không có ý này……” Vân Quỳ vội vàng lắc đầu, “Nghe đồn điện hạ tàn nhẫn độc ác, nô tỳ lại không tin. Nô tỳ chỉ cảm thấy điện hạ tuy bá đạo uy vũ, nhưng cũng không thiếu dịu dàng thân thiện. Trước khi chết, nô tỳ chỉ có một tâm nguyện chưa xong, đó là vết thương trên người điện hạ, có thể tận mắt nhìn thấy ngài khỏi hẳn, nô tỳ mới có thể yên tâm ra đi……”

「Nụ hôn đã nếm rồi, có thể nói là vô cùng tệ.」

「Haizz, rõ ràng trước đó xoa n.g.ự.c cũng khá tốt mà.」

Thái tử: ……

「Với kỹ thuật này, ngủ hay không ngủ cũng không trông mong gì nữa, sắp c.h.ế.t rồi còn mệt như vậy làm gì…… Bây giờ ta chỉ muốn nhìn nhìn sờ sờ, hưởng thụ nốt một chút rồi xuống địa ngục, hu hu hu……」

Thái tử trầm mặt xuống: “Đi ngủ đi.”

Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt hạnh tròn xoe trừng hắn.

「Không phải…… là ta diễn đạt sai hay tai ngài ấy có vấn đề? Ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, còn phải ngủ cùng sao?!」

「Thật sự không sợ ta c.h.ế.t trên giường ngài à!」

Thái tử liếc nhìn nàng, vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Vân Quỳ mê mang đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục bị hắn đè, cuối cùng vẫn không c** đ*. Nếu cởi hết quần áo rồi ruột gan đứt đoạn c.h.ế.t trên giường Thái tử, vậy thì xấu hổ quá…… Diêm Vương sẽ nhìn nàng thế nào, xuống điện Diêm Vương biết giải thích ra sao?

Vẫn nên ăn mặc chỉnh tề thì tốt hơn.

Bên này nàng chưa động đậy, đã thấy Thái tử tránh nàng như tránh tà, đi ra sau bình phong tự mình cởi y phục.

Vân Quỳ: ……

「Quỷ hẹp hòi uống nước lạnh!」

Đợi Thái tử lên giường, nàng mới chậm rì rì đi đến mép giường: “Điện hạ, nô tỳ thật sự không đùa……”

Thái tử lạnh giọng ngắt lời: “Lời cô nói không bao giờ nói lại lần hai.”

Vân Quỳ cắn răng, ném giày thêu lên giường rồi trèo lên.

Người sắp c.h.ế.t không còn cố kỵ gì, kéo chăn gấm xích lại gần hắn.

Trước đây tuy hai người chung giường, nhưng chăn gấm của Thái tử rộng rãi ấm áp, ba bốn người ngủ cũng dư sức. Trước đây hắn muốn gần gũi, hai người liền dính sát vào nhau. Hắn không có hứng thú, nàng cũng không chủ động đến gần cầu sủng, giữa hai người như có một vực thẳm, ở giữa toàn là sự lạnh lẽo.

Hôm nay nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng là tự hắn muốn nàng lên, nàng còn khách khí làm gì!

Nàng dựa vào từng chút từng chút, hơi ấm cơ thể hai người chạm vào nhau. Hơi thở của hắn nóng hơn, Vân Quỳ vừa chạm vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn, đầu ngón tay lập tức dâng lên một dòng tê dại khác thường.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 64



Không hiểu sao, nhớ tới vừa nãy bị hắn đè dưới thân, cảm giác kí.ch th.ích do môi lưỡi quấn quýt mang lại lại lan dọc cổ họng đến tận tim, mỗi dây thần kinh đều nóng rực.

Cảm giác khó tả, dường như cũng không hoàn toàn là đau khổ.

Nhưng chắc chắn cũng không vui vẻ gì.

Nàng chần chừ, bàn tay nhỏ bé chậm rãi dán chặt vào cánh tay rắn chắc của hắn. Dù cách một lớp trung y, cũng có thể cảm nhận được những đường gân xanh cuồn cuộn trên bắp tay của người đàn ông.

Dựa dẫm một lát thôi, trong lòng cũng rất mãn nguyện.

Nhưng một khi đã được thỏa mãn, rất dễ được đà lấn tới.

Nàng lặng lẽ ngước mắt, thấy hắn nhắm mắt, dường như không có ý so đo với nàng, nàng lại mạnh dạn đưa tay vào sâu hơn.

Hắn chỉ mặc một chiếc trung y mỏng manh nên có thể thò tay vào một cách dễ dàng. Trên người Thái tử còn quấn băng gạc, nàng bèn tìm chỗ không có băng gạc để sờ.

Da thịt Thái tử không mịn màng như nữ tử, nhưng cũng tuyệt đối không hề thô ráp, là vẻ đẹp mạnh mẽ khỏe khoắn mang theo hơi thở nam tính, mùi hương gỗ thoang thoảng và hơi đắng nhẹ.

Nói tay nàng áp vào n.g.ự.c hắn, chi bằng nói cơ n.g.ự.c căng phồng của hắn chống đầy lòng bàn tay của nàng, nhưng không dày cộm phồng lên quá mức, lớn hơn nữa sẽ hơi đáng sợ. Ngực hắn vừa vặn, săn chắc, mềm mại, ấn xuống còn có độ đàn hồi nhẹ.

Chỉ là nàng vừa ấn một cái, hô hấp của người đàn ông lập tức trở nên nặng trĩu, cơ thể căng cứng hơn nhiều, ấn nữa cũng không ấn nổi.

Vân Quỳ ghì chặt vào hắn, vành tai hơi nóng lên.

Nàng đã từng nghĩ vô số lần, sau này cưới cũng phải cưới người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy. Nàng cũng sẽ giống như lúc này, đêm đêm nằm trong vòng tay ấm áp rộng lớn của hắn. Nàng thích cảm giác an toàn khó tả này, như thể có một người có thể che chở nàng, chống đỡ cho nàng cả một bầu trời.

Chỉ tiếc là nàng sắp c.h.ế.t rồi.

Đời này nàng chưa từng làm sai điều gì, sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy?

Nàng khẽ nức nở trong lòng hắn, nước mắt rất nhanh đã làm ướt trung y của hắn.

“Đa tạ điện hạ……”

Năm chữ “cho ta sờ cơ ngực” cuối cùng vẫn không thốt ra được.

Để đáp lại, nàng quyết định trước khi c.h.ế.t sẽ nói cho hắn biết một bí mật quan trọng liên quan đến sống chết: “Mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương cho nô tỳ một bình bí dược, bảo nô tỳ cho điện hạ uống, nói điện hạ dùng thuốc sẽ sủng ái nô tỳ hết mực. Nhưng nô tỳ chưa dùng, đã thấy một giấc mơ.”

Thấy hắn không tò mò, thậm chí còn thờ ơ, nàng cắn răng nghiêm túc nói tiếp: “Trong mơ, điện hạ dùng bí dược đó xong, thất khiếu chảy máu, c.h.ế.t rất khó coi.”

Thái tử: ……

Vân Quỳ chỉ trời thề: “Nô tỳ tuyệt đối không nói dối hù dọa ngài.”

Thái tử: “Ừ.”

Vân Quỳ: “……Điện hạ không ngạc nhiên chút nào sao?”

「Sao lại có cảm giác đàn gảy tai trâu thế này.」

Lúc này sắc mặt Thái tử mới hơi đen lại.

Vân Quỳ thở dài, thông minh như điện hạ, hẳn là đã hiểu ý của nàng.

Người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thật, nếu không có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám không có chứng cứ, chỉ dựa vào một giấc mơ hư vô mờ mịt mà đi châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Thái tử và Hoàng hậu.”

Sau khi dặn dò xong hậu sự, nàng lại bắt đầu cảm thán: “Nô tỳ không ngờ trước khi c.h.ế.t còn có thể chiếm được hời của ngài, đời này cũng không còn gì hối tiếc……”

Nàng vừa khóc thút thít, vừa xấu xa dè dặt đưa tay vào trong.

Cho đến khi sờ thấy một chỗ lồi lên kỳ lạ, nàng tò mò dùng đầu ngón tay cào nhẹ. Người bên cạnh đột nhiên run lên, dùng một tay nắm chặt bàn tay đang làm càn của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay ngươi thật quá phận!”

Vân Quỳ ngẩn người một lát, lúc này mới phản ứng lại đó là gì, nàng khẽ cười: “Dù sao cũng đã quá phận rồi, cũng không ngại thêm một lần này.”

Đêm đã khuya lắm rồi, tiếng nhỏ giọt của đồng hồ nước tí tách, thời gian còn lại cho nàng không còn nhiều nữa.

Giờ phút này, Vân Quỳ gan to bằng trời, mặc kệ tay bị hắn nắm, tay kia của nàng vung ngang qua, bất ngờ vồ một cái vào n.g.ự.c hắn.

Thái tử: ……

Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, nghiến răng cười thành tiếng: “Ngươi sẽ hối hận.”

“Vậy thì xuống điện Diêm Vương rồi hối hận sau!”

Vân Quỳ không hề sợ hãi, dùng một tay lật người đè Thái tử xuống giường: “Đến nước này, nô tỳ cũng không giấu ngài nữa. Nô tỳ thích thân thể này của ngài, ngày ngày đều muốn xàm sỡ ngài! Tuy trong mơ nô tỳ thấy khá nhiều người đàn ông vỡ, nhưng chưa từng thấy ai sánh kịp điện hạ, vậy mà ngài cứ luôn che che giấu giấu, đúng là vô vị. Điện hạ không cho nô tỳ chạm vào, nô tỳ cố tình chạm vào, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nô tỳ còn muốn đếm kỹ cơ bụng của điện hạ. À đúng rồi, nô tỳ còn chưa sờ tiểu điện hạ nữa……”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back