Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 50



Đặc biệt khi nói đến câu “giết đến khi không còn ai nữa”, Thuần Minh Đế thấy rõ sự tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại trong mắt hắn.

Ánh mắt như vậy, dù hắn có muốn hành thích vua ngay lúc này, Thuần Minh Đế cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Dù sao cũng là người đã ngồi trên long ỷ hai mươi năm, ông ta rất nhanh đã ổn định cảm xúc, tiếp tục bày ra vẻ mặt từ bi thiện lương: “Phủ Nội Vụ sắp xếp không ổn cũng là sơ suất của trẫm. Đông Cung đương nhiên là phải thanh lọc một phen. Có điều bây giờ con trọng thương chưa lành, chuyện này lại hao tổn đầu óc, chi bằng giao cho Cẩm Y Vệ điều tra……”

“Không cần.” Chưa nói xong, đã bị Thái tử mỉm cười cắt ngang.

Người dám công khai từ chối hoàng đế trên đời này, hắn chính là người đầu tiên.

“Chuyện Đông Cung, không cần làm phiền thân vệ của bệ hạ.” Thái tử cười nhạt, “Ai biết được Cẩm Y Vệ có kẻ nào ôm lòng dạ hiểm độc không chứ?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hết đổi lại đổi, nghe thấy Thái tử cười nói: “Hay là bệ hạ không tin tưởng cô, cho rằng ngay cả một Đông Cung nhỏ bé cô cũng không trị được?”

Thuần Minh Đế thở dài: “Đương nhiên là không phải.”

Thái tử: “Vậy là cảm thấy cô không sống được bao lâu nữa, lúc này ra sức làm loạn cũng vô ích?”

Thuần Minh Đế vội xua tay: “Thái tử nói gì vậy, trẫm lo lắng cho thân thể con, sợ con làm việc quá sức, hiện giờ dưỡng thương mới là quan trọng nhất, việc thanh lọc cứ Đông Cung giao cho trẫm hoặc Hoàng hậu đều được.”

Thái tử cười nói: “Bệ hạ có công phu này chi bằng thường xuyên lui tới hậu cung. Cô nghe nói năm ngoái hậu cung lại có thêm bảy mươi hai người, bọn họ đều đang đợi bệ hạ sủng hạnh đấy.”

Vẻ mặt bình tĩnh như nước của Thuần Minh Đế cuối cùng cũng lộ ra một tia lúng túng.

Mặc dù đối với hoàng đế mà nói, việc nạp phi tần để mở rộng dòng dõi hoàng gia là điều không có gì đáng trách, số lượng phi tần không đủ để đánh giá phẩm hạnh của một vị vua. Tuy nhiên trước mặt thiên hạ, dù sao Thuần Minh Đế cũng chỉ là một hoàng đế nhiếp chính, không cần dựa vào việc sinh con đẻ cái để giữ gìn giang sơn vững chắc truyền đời. Trăm năm sau, ông ta vẫn phải trả lại ngai vàng cho Thái tử.

Chỉ tiếc Thái tử không phải là vị minh quân lý tưởng trong mắt thần dân thiên hạ, khó có thể khiến bá tánh tin phục.

Ngược lại, Thuần Minh Đế đăng cơ hơn hai mươi năm. Tuy không thể nói là vừa có tài cai trị đất nước bằng văn hóa, vừa có công lao chinh chiến bằng vũ lực. Nhưng cũng cố gắng chăm chỉ cai trị, yêu thương nhân chúng, đề cao nhân đức, được triều thần và dân gian ca ngợi không ngớt.

Nếu ông ta có thể làm tốt vị trí hoàng đế này, vậy tại sao phải trả lại quyền lực và địa vị trong tay cho người cháu tàn bạo ngang ngược, tiếng xấu lan xa kia chứ? Ông ta bằng lòng, bá tánh thiên hạ cũng không đồng ý.

Mấy năm nay ông ta mở rộng hậu cung, chính là muốn bản thân có người kế vị, không đi theo vết xe đổ của Tiên đế.

Tiên đế chỉ có một mụn con độc đinh, sinh ra tính tình đã tàn bạo vô đạo. Còn ông ta long sinh cửu tử, mỗi người đều xuất sắc, so với Tiên đế, huyết mạch của ông ta mới là dòng dõi hoàng gia tuân theo ý trời, kế thừa ngôi vị.

Những tâm tư này của ông ta, lọt vào tai Thái tử không sai một ly nào.

Đương nhiên kể cả dù không có thuật đọc tâm, thúc phụ của hắn dã tâm thế nào, Thái tử xưa nay đều rõ như ban ngày.

Chỉ là mấy năm nay hắn bị bệnh tật quấn lấy, sau đó lại chinh chiến khắp nơi, mở mang bờ cõi, rất nhiều việc không rảnh để ý. Bây giờ hắn trở về, có lẽ đại hạn sắp đến, có lẽ còn có khả năng khỏi bệnh, nhưng những gì cần chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, những mối thù cần báo cũng nên báo rồi.

Thái tử nói: “Nếu Cẩm Y Vệ thật sự rảnh rỗi, chi bằng giúp cô điều tra một người.”

Thuần Minh Đế lập tức hỏi: “Người nào?”

Thái tử như cười một tiếng, trong đôi mắt đen lại ánh lên vẻ dò xét: “Trận Lang Sơn năm xưa, có một tham tướng dưới trướng Tiên đế cùng đại quân rơi vào vòng vây, cuối cùng xương cốt không còn. Người cô muốn tra, chính là người này.”

Lần này hắn xuất chinh Bắc Cương, không chỉ vì ổn biên giới, làm yên lòng dân, đoạt lại đất đai Đại Chiêu bị Bắc Ngụy xâm chiếm. Mà việc điều tra chân tướng năm xưa cũng là trọng yếu hàng đầu.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 51



Hắn luôn muốn biết, phụ thân bách chiến thắng của hắn rốt cuộc vì sao lại trọng thương không khỏi, c.h.ế.t khi còn trẻ, cuối cùng ngay cả hoàng vị cũng phải chắp tay nhường người.

Chuyến đi này, quả nhiên khiến hắn tra ra được nhân vật then chốt trong trận chiến năm xưa.

Thái tử còn chưa nhắc đến tên người này, con ngươi hơi rung động của Thuần Minh Đế đã nói rõ tất cả.

「Rốt cuộc nó biết những gì, vì sao đột nhiên lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ……」

Thuần Minh Đế nắm tay thành quyền đặt sau lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Người này năm xưa xương cốt không còn, giờ đã qua hơn hai mươi năm, làm sao còn có thể tra ra manh mối nữa?”

Thái tử nhìn chằm chằm ông ta nói: “Cẩm Y Vệ tuần tra truy bắt thần thông quảng đại, hẳn là hiểu rõ đạo lý sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác hơn cô chứ.”

Ánh mắt Thuần Minh Đế hơi lóe lên, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Con đã khăng khăng muốn tra, trẫm sẽ cho Lư Túc bắt tay vào làm.”

Lư Túc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại.

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: “Bệ hạ không hỏi viên tham tướng kia tên họ là gì sao?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi trắng bệch, cứng ngắc nhếch môi: “Là ai?”

“Phùng Ngộ,” Thái tử khẽ cười nói ra cái tên này, “Bệ hạ có ấn tượng không?”

Mặc dù Thuần Minh Đế đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng vẫn khẽ giật một cái không dễ nhận thấy.

“Năm xưa trẫm chẳng qua chỉ là một vương gia phú quý nhàn cư tại kinh thành, làm sao biết bên cạnh Tiên đế có những tham tướng nào?” Thuần Minh Đế cười, “Nhưng nếu con muốn tra người này, trẫm sẽ giúp con tra.”

Ông ta quay người lại, nhìn về phía các cung nhân đang chờ thẩm vấn bên ngoài hình phòng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đông Cung thay máu, những kẻ vô dụng này đuổi đi cũng được. Nhưng mà bên cạnh con vẫn cần người hầu hạ, trên dưới ngoại điện cũng cần người quản lý, trẫm sẽ phân phó cho Phủ Nội Vụ chọn vài người bổn phận ổn thỏa tới.”

“Vậy thì làm phiền bệ hạ rồi.”

Miệng hắn nói “làm phiền”, nhưng không hề có vẻ cung kính tạ ơn. Có thể thấy hắn chưa từng coi ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quỳ gối trước mặt thiên tử một nước, thậm chí vẫn xưng cô.

Tuy Thuần Minh Đế đã quen, nhưng không có nghĩa là trong lòng không hề có gợn sóng nào. Trái lại, mỗi lần nghe thấy chữ “cô” này, đều khiến ông ta như bị gai đ.â.m sau lưng, tức nghẹn trong lòng.

Vừa định rời đi, cuối tầm nhìn xuất hiện bốn mỹ nhân, y phục trang điểm khác hẳn cung nữ bình thường, hơn nữa ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người yểu điệu.

Thuần Minh Đế nheo mắt lại, lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là bốn cung nữ thị tẩm do Phủ Nội Vụ đưa đến. Đối diện với nỗi sợ hãi bị tra tấn, cả bốn khuôn mặt đẹp như đều thất sắc.

Thuần Minh Đế trêu chọc nói: “Trẫm nghe nói dạo này con chuyên sủng một mỹ nhân, chẳng lẽ ngay cả nàng ta cũng không thoát khỏi thẩm vấn?”

Hình phòng của Đông Cung không đơn giản như thẩm vấn bình thường, vào trong ít nhiều cũng phải lột một lớp da.

Thái tử nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ bé co ro ở cuối hàng, thu lại ý cười bên môi: “Bệ hạ cũng thấy rồi đấy, cô còn có việc bận, thông cảm không tiễn được xa.”

Thuần Minh Đế nén sự không vui trong lòng xuống, nhìn Thái tử thong thả bước tới. Khi đi ngang qua mấy mỹ nhân kia, không biết hắn nói gì, mấy người lập tức sợ hãi mặt trắng như giấy, run rẩy đi theo hắn vào trong.

Thuần Minh Đế thở dài trong lòng, Thái tử khác với ông ta và Tiên đế.

Tiên đế ba ngàn sủng ái dồn vào một người, là một kẻ si tình hiếm có, còn ông ta vì con nối dõi mà ai cũng được.

Nhưng Thái tử không gần nữ sắc, bạc tình không có tình cảm. Dường như không có ai có thể lay động được lòng hắn.

Trong hình phòng, bốn mỹ nhân quỳ thành một hàng.

Thái tử ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, thờ ơ uống trà.

Tào Nguyên Lộc liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại một lát trên khuôn mặt đầy thấp thỏm của Vân Quỳ, rồi bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Các vị đều là mỹ nhân được Phủ Nội Vụ ngàn chọn vạn lựa đưa đến hầu hạ điện hạ. Xin cho nô tài thất lễ, xin hỏi các vị, điều gì ở điện hạ hấp dẫn các vị nhất?”

Vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều lo lắng bất an, cúi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ có Vân Quỳ cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Thái tử.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 52



Thái tử liếc nhìn nàng, rồi lạnh lùng nhìn Tào Nguyên Lộc.

Đây là câu hỏi gì vậy!

Trước đó phần lớn tra hỏi “Trước đây làm việc ở đâu”, “Trước khi vào Đông Cung đã gặp ai”. Tuy nhiên Tào Nguyên Lộc xét thấy mấy người đều là cung nữ thị tẩm, khác với cung nhân bình thường, cách thẩm vấn đương nhiên cũng có sự khác biệt.

Xuất phát từ lòng riêng, Tào Nguyên Lộc không hy vọng điện hạ nhà mình quá cô đơn lạnh lẽo.

Tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu ân ái như vậy, nếu biết giờ điện hạ vẫn còn cô đơn, chỉ sợ ở trên trời cũng sốt ruột.

Trong số những mỹ nhân này, nếu có người không sợ cường quyền, dịu dàng biết phận, muốn bầu bạn bên cạnh điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng thấy vui vẻ.

Dù sao Tiên đế không có nhiều con nối dõi là sự thật. Tào Nguyên Lộc hy vọng điện hạ nhà mình thân thể khỏe mạnh, con cháu càng nhiều càng tốt. Không cần giống Thuần Minh Đế tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nhưng có vài người dịu dàng ân cần thường xuyên ở bên cạnh, cũng khiến người ta được an ủi.

Huống hồ sau mấy ngày thẩm vấn, Tào Nguyên Lộc cũng nhìn ra, điện hạ nhà mình mắt sáng như đuốc. Trong lòng những người này dù chỉ có một chút ý đồ xấu, cũng không thoát khỏi mắt hắn. Vậy nên cũng không quan trọng hỏi gì, thẩm vấn vài câu, là người hay quỷ liếc mắt là biết.

Thái tử rũ mắt uống trà, không can thiệp nữa.

Bốn người theo thứ tự, lần lượt bắt đầu trả lời.

Tư Nghi vắt óc: “Thái tử điện h* th*n phận tôn quý, nô tỳ không bì nổi, hầu hạ điện hạ là phúc phận của nô tỳ.”

Tư Môn moi hết cõi lòng: “Điện hạ dũng mãnh thiện chiến, uy phong lẫm liệt, mở rộng bờ cõi khai hoang đất đai vì Đại Chiêu. Trong lòng nô tỳ ngưỡng mộ, kính như thần linh.”

Tư Trướng mặt mày e thẹn: “Điện hạ long chương phượng tư, dung mạo thoát tục. Nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

Ba người phía trước mỗi người nói một câu, lòng Vân Quỳ lại chìm xuống một phần, lời hay ý đẹp đều bị bọn họ nói hết rồi, vậy nàng còn có thể nói gì!

Chẳng lẽ nói, nàng thèm muốn thân thể của Thái tử nhất?

Thái tử nhíu mày, không vui liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu nha đầu cũng đang lén nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Thái tử trầm giọng: “Câu hỏi tiếp theo.”

Thái tử đã nói, Tào Nguyên Lộc không dám không theo, vội vàng tiếp tục câu hỏi tiếp theo: “Các vị có tài gì, có thể dùng cho điện hạ?”

Lại là Tư Nghi dẫn đầu, trong lòng nàng ta âm thầm kêu khổ, khó khăn nói: “Nô tỳ thông hiểu sơ qua thi thư, có thể cùng điện hạ ngâm thơ đối đáp.”

Tư Môn tham khảo câu trả lời của Tư Nghi, tiếp lời: “Nô tỳ giỏi tỳ bà, có thể đàn cho điện hạ nghe.”

Tư Trướng cũng nói theo: “Nô tỳ biết ca múa, có thể giúp điện hạ giải sầu.”

Vân Quỳ: “……”

「Nghiêm trọng nghi ngờ những người đang ngồi ở đây đều nhắm vào ta.」

「Ta tuy không có tài cán gì lớn, nhưng ta thơm tho mềm mại, xinh đẹp. Điện hạ thích tìm ta ngủ, chuyện này có thể nói ra không?」

Tay Thái tử cầm chén trà cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.

“Câu hỏi tiếp theo.”

Thái tử lại lên tiếng, lần này tất cả mọi người đều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Vân Quỳ đang quỳ ở ngoài cùng bên phải.

「Vì sao chỉ có nàng ta là không phải trả lời, Thái tử thiên vị quá rõ ràng rồi!」

Đến khi khóe mắt liếc thấy sắc mặt âm trầm của Thái tử, mọi người mới lại cúi đầu xuống.

Tào Nguyên Lộc cười với Vân Quỳ, hắng giọng, bắt đầu câu hỏi thứ ba.

Đúng là tiên lễ hậu binh, hai câu hỏi trước là xem xét thân phận đặc biệt của bọn họ, hắn mới không lạnh lùng, nghiêm khắc ngay từ đầu. Mấy vị mỹ nhân đều nói những lời khách sáo tốt đẹp, Tào Nguyên Lộc không nhìn ra điều gì khác thường. Thái tử cũng không giống như thẩm vấn những người trước đó, vài ba câu đã định đoạt sinh tử người ta.

Đợi đến câu hỏi thứ ba, Tào Nguyên Lộc cuối cùng cũng bắt đầu vào chủ đề chính: “Các vị ở lại Đông Cung, có mục đích nào khác không?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 53



Mấy ngày liên tiếp thẩm vấn, Tào Nguyên Lộc phát hiện câu hỏi này dễ bị Thái tử nhìn ra manh mối nhất.

Dưới ánh mắt sắc bén của Thái tử, Tư Nghi run giọng đáp: “Nô tỳ chỉ nguyện hầu hạ bên cạnh Thái tử, không có mục đích nào khác.”

「Nếu có thể, ta muốn có được sự sủng ái của Thái tử, cầu Thái tử ân chuẩn, đón cha và em trai đang bị lưu đày ở nơi khổ hàn về nhà. Để em trai có cơ hội thi cử đỗ đạt, tiếp nối vinh quang gia tộc.」

Cả nhà Tư Nghi bị bác làm thất thoát công quỹ liên lụy tịch thu gia sản, đàn ông lưu đày biên ải, phụ nữ sung vào Giáo Phường Ty, một gia đình tốt đẹp cứ thế mà tan nát.

Nàng ta vào Đông Cung cũng vì muốn làm chút gì đó cho gia tộc, tiếc rằng Thái tử tính tình tàn bạo thất thường, đến giờ nàng ta vẫn không dám đến gần.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, mặt Thái tử không cảm xúc gõ ngón út xuống.

Hắn không phải là thánh nhân gì, thấy ai cũng động lòng trắc ẩn, chế độ liên đới tự có đạo lý của nó. Ai biết được cha nàng ta hoàn toàn không biết gì hay vì vinh hoa phú quý giấu giếm không báo? Hơn nữa dưới luật pháp mọi người bình đẳng, cho dù là thân thích bên vợ, hắn cũng tuyệt đối không vì một câu nói bên tai mà dễ dàng thiên vị, coi thường luật pháp.

Tào Nguyên Lộc nhìn Tư Môn.

Không khí dường như đột nhiên trở nên ngưng trọng, Tư Môn nắm chặt ngón tay, căng thẳng nói: “Nô tỳ cũng vậy.”

「Quốc Cữu Gia muốn ta quyến rũ Thái tử điện hạ, nhưng ta căn bản không có cơ hội tiếp cận Thái tử.」

Thái tử gõ ngón giữa xuống, trong lòng Tần Qua hiểu rõ.

Đến lượt Tư Trướng, nàng ta khéo léo thể hiện dã tâm của mình: “Nô tỳ chỉ muốn thường xuyên bầu bạn bên cạnh điện hạ, có được sự yêu thích của điện hạ.”

「Thái tử điện hạ tuy trọng thương, nhưng dù sao cũng là Thái tử. Nếu có thể được Thái tử ân sủng, sau này cao thấp gì cũng là một phi tần!」

Thái tử khẽ ngẩn người, ngược lại nhìn nàng ta thêm một cái.

Ánh mắt này không vì gì khác, chỉ là đột nhiên nhớ tới, cũng chính giọng nói này từng lẩm bẩm trong lòng một câu——

「Rốt cuộc nàng ta có gì tốt, chỉ vì đẹp hơn, n.g.ự.c lớn hơn, eo thon hơn sao?」

Tư Trướng vốn đang lén nhìn Thái tử, phát hiện Thái tử cũng đang nhìn mình, vẻ vui mừng trên mặt suýt chút nữa không kìm nén được.

Tuy nhiên ánh mắt Thái tử chỉ dừng lại trên người nàng ta một thoáng, rồi lại nhìn về phía bên cạnh nàng ta.

Ánh mắt này dừng lại lâu hơn, Tư Trướng khó chịu trong lòng.

「Sao lại nhìn tiện nhân kia nữa rồi?」

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử, vai Vân Quỳ không khỏi khẽ run lên.

Mấy ngày nay Đông Cung c.h.ế.t quá nhiều người, nàng cũng hoảng sợ bất an cả ngày, nói đến trong lòng có quỷ, không ai hơn nàng.

Thuốc độc, son môi và ngân phiếu đến giờ vẫn giấu trong thiên điện của nàng. Nàng muốn tìm chỗ chôn lại sợ bị người ta phát hiện, muốn trả đồ cho người lén lút tìm nàng, nhưng hai người kia không thấy xuất hiện nữa, có lẽ là đã c.h.ế.t trong cuộc thanh trừng này rồi.

Còn về bí dược Hoàng hậu cho, nàng càng không có gan trả lại.

Nhưng bảo nàng chủ động khai ra, Thái tử sẽ tin nàng trong sạch sao? Chỉ khiến nàng c.h.ế.t sớm hơn thôi!

Nếu nói lòng dạ khó lường, có mục đích khác, nàng cùng lắm chỉ chiếm hai điểm là tham tiền háo sắc.

Nhưng như vậy là đáng c.h.ế.t sao?

Bi thương trong lòng Vân Quỳ dâng lên.

Thái tử uống trà, vẻ mặt thong dong nghe tiếng lòng nức nở của nàng. Nếu nàng thẳng thắn hối cải, cũng không phải hắn không thể giữ lại mạng cho nàng.

「Tham tiền háo sắc thì đáng c.h.ế.t sao?」

「Nếu không phải ta tham mười lượng vàng kia, Thái tử sẽ uống thuốc tỉnh lại nhanh như vậy.」

「Còn về háo sắc, ai mà chẳng háo sắc? Nhưng ta cũng chỉ thèm thuồng trong lòng, chưa từng vượt quá giới hạn lần nào. À, trừ lần chủ động đưa n.g.ự.c cho ngài ấy sờ kia……」

Tào Nguyên Lộc đợi hồi lâu, không nghe thấy nàng trả lời, lại thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm đầy sát khí, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Vân Quỳ cô nương?”

Vân Quỳ hoàn hồn, nhớ tới câu trả lời của Tư Môn, vội vàng bắt chước nói: “Nô tỳ cũng vậy.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 54



Tư Trướng âm thầm nghiến răng:「Ai cho phép ngươi giống ta!」

Bốn người ngoài miệng trả lời xong, tiếng lòng lại vẫn tiếp tục.

Tư Nghi:「Không biết vì sao Thái tử lại hỏi vậy, chẳng lẽ nhóm chúng ta có nội gián?」

Tư Môn:「Vừa nãy Thái tử nhìn ta sao, có phải ngài ấy đã biết gì rồi……」

Vân Quỳ:「Thật ra ta muốn sống yên ổn đến hai mươi lăm tuổi xuất cung, gom đủ tiền, gả cho một thị vệ thân cường thể tráng, không biết xấu hổ sống hết nửa đời còn lại. Ừm, tốt nhất là vóc dáng gần giống Thái tử điện hạ, cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo thon……」

Thái tử nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, đứng dậy từ ghế thái sư, âm trầm nhìn chằm chằm nha đầu không biết sống c.h.ế.t này, sau đó không ngoảnh đầu rời đi.

Thấy Thái tử không có chỉ thị gì khác, Tần Qua nói với Tào Nguyên Lộc: “Tư Nghi đưa về giáo phường ti, Tư Môn tiếp tục thẩm vấn, hai mỹ nhân còn lại…… tạm thời giữ lại.”

Sắc mặt Tư Môn trắng bệch, lập tức quỳ xuống khóc lóc xin tha, ba người còn lại cũng sợ hãi không nhẹ.

Dù sao trước ngày hôm nay, Tư Môn vẫn là bạn bè cười nói với họ. Bình thường không thấy có gì khác thường, không ai ngờ nàng ta lại bị Thái tử giữ lại, không biết sẽ rơi vào kết cục gì.

Tư Nghi bị đưa về Giáo Phường Ty, trong lòng thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Về thì về vậy, với tính tình của Thái tử, đừng nói là được sủng ái, có lẽ ngày nào đó ngay cả mạng cũng không giữ được.

Tư Trướng tuy sợ hãi, nhưng càng mừng thầm nhiều hơn. Nàng ta vốn tưởng Tư Nghi thanh tao tĩnh lặng, Tư Môn quyến rũ đa tình, vốn dĩ dễ được Thái tử sủng ái hơn, không ngờ người được giữ lại lại là nàng ta.

Toàn thân Vân Quỳ toát mồ hôi lạnh, không ngờ lại thoát được một kiếp.

Nhưng ánh mắt Thái tử điện hạ mỗi lần nhìn nàng, đều như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Trời đất chứng giám, nàng có làm gì đâu!

Tào Nguyên Lộc vốn còn lo lắng cho nàng. Dù sao thì trong phòng nha đầu này cũng toàn bằng chứng thép cấu kết với người ngoài mưu hại Thái tử. Không biết điện hạ muốn quan sát thêm một thời gian, hay là ngồi chờ thỏ, dụ nàng ra tay, rồi một mẻ hốt gọn?

Thừa Quang Điện.

Lương Tân thức đêm chọn hương liệu, bận bịu chế tạo mấy ngày, cuối cùng cũng chế ra loại hợp hương có mùi gần giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất, lập tức đến cầu kiến Thái tử.

Hương bánh đốt trong lư hương chạm nổi hình giao long trên án kỷ, nhả ra làn khói lượn lờ, hương thơm dịu dàng ấm áp lẳng lặng lan tỏa trong không khí.

Lương Tân ở bên cạnh giải thích: “Vi thần dùng hướng dương, hoa lê, nhũ hương, lá trúc, quế hoa cùng hương móng ngựa điều chế thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng được loại hợp hương này, không biết có khác biệt gì với mùi hương trên người cô nương kia không?”

Thái tử tập trung ngửi kỹ, rất nhanh đưa ra đánh giá: “Mùi hương quá nồng, vị đắng nhiều, vị ngọt thanh không đủ.”

Lương Tân kêu khổ trong lòng. Mùi hương trên người vốn khó dùng hương xông thay thế, huống chi hắn chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với nữ tử kia, có thể điều chế được bảy tám phần giống đã là không dễ.

“Điện hạ thứ tội, xin cho vi thần về thử lại sau.”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Buổi tối hắn không truyền Vân Quỳ thị tẩm, mà dùng loại hợp hương Lương Tân điều chế.

Thật ra Lương Tân nói không sai, đã có bảy tám phần giống, chỉ là hắn và Vân Quỳ đêm đêm ôm nhau ngủ nên càng quen thuộc với mùi hương trên người nàng. Đương nhiên có thể ngửi ra sự khác biệt nhỏ nhặt trong đó.

Nhất là hắn muốn dùng mùi hương này để thay thế Vân Quỳ làm dịu đi chứng đau đầu của mình. Vậy nên chỉ có thể cực kì nghiêm khắc trong việc điều chế hương.

Nhưng một đêm trôi qua, kết luận rút ra là——sai một ly, đi một dặm.

Tào Nguyên Lộc dẫn người vào hầu hạ rửa mặt, kinh hãi thấy sắc mặt điện hạ nhà mình tái lạnh, đôi mắt phượng đầy tơ máu, hắn thức trắng đêm chưa ngủ.

Ông ấy đầy lo lắng tiến lên: “Chứng đau đầu của điện hạ lại phát tác rồi à?”

Thái tử không đáp, ngón tay chống lên thái dương, giọng khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Truyền Vân Quỳ vào.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back