Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 40



Cung nữ hạ hợp hoan tán cho Thái tử ngày đó chính là vết xe đổ.

Nhưng nếu không làm theo, đó chính là không biết điều, trái với ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.

Vân Quỳ mơ hồ một hồi, bụng dưới đột nhiên đau âm ỉ. Nàng xoa xoa, nghĩ đến gần đây không phải ngày kinh nguyệt, dưới thân cũng không có cảm giác ẩm ướt khi kinh nguyệt đến, nên định lên giường nằm một lát. Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Đẩy cửa ra, là một cung nữ lạ mặt, trên tay bưng một chiếc hộp gỗ đỏ và một chiếc hộp sơn đen khảm vỏ trai lớn bằng bàn tay.

“Cô nương đừng hoảng sợ, ta chỉ đến truyền đạt ý của chủ tử nhà ta.”

Cung nữ vào phòng, lần lượt mở hai chiếc hộp trên tay ra: “Chỉ cần buổi tối cô nương thoa son môi trong hộp này rồi đi hầu hạ Thái tử, dù có chuyện gì xảy ra, chủ nhân nhà ta tự có cách để cô nương toàn thân trở ra. Những ngân phiếu này coi như là lễ ra mắt cho cô nương, sau khi thành công, chủ nhân còn có hậu tạ.”

Vân Quỳ vội vàng liếc nhìn một xấp ngân phiếu trong hộp. Bởi vì kiến thức nông cạn, lại không nhìn rõ chữ in, nhất thời không biết mệnh giá lớn bao nhiêu, tóm lại là rất dày!

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi chủ tử nhà ngươi là……”

Cung nữ tránh không trả lời, chỉ nói: “Cô nương không cần biết, cứ làm theo là được, sau này ắt sẽ không thiếu phần tốt của cô nương.”

Còn chưa đợi nàng hoàn hồn khỏi kinh ngạc, cung nữ kia đã biến mất dạng.

Đầu tiên Vân Quỳ mở hộp ra, lúc này mới thấy rõ mệnh giá của ngân phiếu trong hộp đều là năm mươi lượng, có khoảng hai mươi tờ!

Hít sâu, hít sâu……

Chuyện nhỏ, không sao cả……

Vân Quỳ có chút choáng váng, người còn hơi bay bổng.

Lại mở hộp son môi kia ra, màu đỏ tươi rực rỡ, ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt. Nàng theo bản năng đưa tay thử màu, nhưng vì nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên dừng ngón tay lại.

Vừa nãy nàng ta nói là, thoa son môi này rồi đi hầu hạ Thái tử……

Vân Quỳ nghĩ đến thạch tín mà Thải Cúc hạ trong đồ ăn của Thái tử, lại nghĩ đến chiếc khăn tay bị tẩm hợp hoan tán đêm đó, chẳng lẽ son môi này cũng bị hạ độc?

Nàng lập tức bồn chồn bất an.

Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, có lẽ mình đã bị người ta “mua chuộc” rồi.

Chủ nhân trong lời cung nữ kia đã cho nàng ngân phiếu một ngàn lượng, nhất định là muốn mượn tay nàng làm hại Thái tử. Dù sao hiện tại nàng cũng là cung nữ duy nhất có thể tiếp cận Thái tử ở cự ly gần.

Về phần vì sao lại hạ độc trong son môi…… Có lẽ là chắc chắn ban đêm Thái tử sẽ hôn môi nàng, ăn hết son môi của nàng, lập tức trúng độc mà chết.

Nếu thật sự là giống suy nghĩ của nàng, cách này thậm chí còn cao minh hơn cả hạ xuân dược vào khăn tay.

Hơn nữa còn có một ngàn lượng cơ!

Nếu nàng là một sát thủ chuyên nghiệp, giờ phút này nhất định đã nóng lòng muốn thử rồi.

Cũng không biết quy tắc là gì, lẽ ra vừa nãy nên hỏi rõ ràng. Nếu như hạ độc thất bại, hoặc căn bản không có cơ hội ra tay, một ngàn lượng này có bị đòi lại không?

Người có thể dễ dàng lấy ra một ngàn lượng bạc, chắc không đến nỗi không có chút phong độ này chứ?

Hạ độc đại khái sẽ không thành công.

Một là Thái tử ghét nhất các loại son phấn màu sắc sặc sỡ và mùi hương nồng nặc này, sợ là vừa vào điện đã bị hạ lệnh cút xéo rồi.

Hai là Thái tử căn bản không thể nào hôn môi nàng. Ngay cả trúng xuân dược hắn còn nhịn được không lên, lúc tỉnh táo lại càng không thể.

Tất nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có cách –

Nàng có thể nhân lúc Thái tử hôn mê, chủ động cưỡng hôn.

Vân Quỳ không hợp thời nghĩ đến đôi môi tái nhợt mềm mại của Thái tử, gò má hơi nóng lên.

Tái nhợt có thể nhìn ra, về phần vì sao nàng biết đôi môi kia mềm mại, vẫn là vì trước đây khi dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, ngón tay nàng đã vô tình chạm vào môi hắn.

Thậm chí nàng còn nhìn thấy chiếc lưỡi hồng hào ướt át của Thái tử.

Bình thường nàng rất ít quan tâm đến môi của đàn ông, trừ khi là để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 41



Ví dụ như môi của anh họ, nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ mặt anh họ, nhưng nàng vẫn nhớ hồi nhỏ anh họ thích lè lưỡi trêu người. Môi hắn ta khô nứt bong tróc, luôn mọc mụn nước, bựa lưỡi còn khá dài. Hình ảnh hồi bé hắn ta lè lưỡi với nàng thật sự là rất khó quên.

Nhưng môi của Thái tử thì khác, màu hồng nhạt, mỏng mà sạch sẽ, cũng rất quyến rũ, ăn vào chắc rất mềm dẻo.

Khuyết điểm cũng có.

Khuyết điểm chính là không ăn được.

Vân Quỳ lại sờ xấp ngân phiếu kia, dày quá, nhiều quá, thích quá.

Một ngàn lượng đập vào đầu nàng khiến nàng choáng váng, thậm chí quên cả sự khó chịu ở bụng dưới ban nãy. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại một chút, cơn đau lại ập tới như thủy triều.

Trên đường đến cung phòng, nàng vẫn còn nghĩ xem nên xử lý số ngân phiếu kia thế nào. Kết quả lại gặp một tiểu thái giám trắng trẻo gầy gò ở hàng lang. Đối phương lén lút gọi nàng đến sau hòn non bộ, không nói hai lời nhét một bình thuốc vào tay nàng.

“Chủ tử nhà ta nhờ cô nương tìm cơ hội hạ thuốc này vào đồ ăn thức uống của Thái tử. Sau khi thành công, chủ tử sẽ sắp xếp cho cô nương xuất cung tránh họa, đồng thời tặng một ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt để tạ ơn.”

“Ôi, cái này ta không……”

Chưa đợi nàng từ chối, tiểu thái giám cũng đã chạy mất dạng.

Vân Quỳ: “……”

Hôm nay là ngày lành gì vậy, người nào người nấy đều dùng tiền mua mạng Thái tử!

Phải nói là điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, thật sự nắm trúng điểm yếu của nàng. Nhưng vấn đề là trong mắt bọn họ, ám sát Thái tử thật sự đơn giản vậy sao?

Bước một, vào Thừa Quang Điện;

Bước hai, hạ độc cho Thái tử;

Bước ba, Thái tử trúng độc chết, còn nàng thành công bỏ trốn, từ đó ngồi hưởng núi vàng biển bạc.

Dù ngốc đến mấy nàng cũng biết tất cả những điều này là không thể.

Điều duy nhất có khả năng xảy ra là nàng ám sát thất bại, kết cục sẽ giống như cung nữ hạ xuân dược ngày đó hoặc Thải Cúc. Còn chưa đợi được người đến cứu, Thái tử đã xé xác nàng thành tám mảnh, ném ra ngoài cho chó ăn rồi.

Vân Quỳ thở ra một hơi.

Lần trước chính vì tham mười lượng vàng kia, nàng mới nếm đủ bài học. Lần này cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không ngốc nữa.

Mặc dù núi vàng biển bạc thật sự vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nàng lại là người không có bao giờ là không bị phú quý cám dỗ.

Nếu nàng giàu có, nàng còn dâm hơn bất kỳ ai.

Cuối cùng nghĩ ra một cách thỏa hiệp. Một ngày nào đó, khi có dự cảm là Thái tử muốn g.i.ế.c nàng, nàng sẽ chuẩn bị trước, bất kể là dùng son môi, hay là dùng thuốc độc. À đúng rồi, còn có bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho, dù sao nàng cũng dùng tất cả để kéo hắn xuống địa ngục cùng!

Vân Quỳ đi cung phòng một chuyến, không phát hiện q.uần lót có dấu vết kinh nguyệt. May mà cũng không đau nhiều, nàng bèn không để ý nữa.

Nhìn sắc trời, đang chuẩn bị đến Thừa Quang Điện thử độc thức ăn thì đồ đệ của Tào Nguyên Lộc là Đức Thuận đến truyền lời, nói Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, buổi trưa không cần đến thử độc nữa.

Vân Quỳ cũng muốn nghỉ ngơi, cầu còn không được.

Nửa ngày này vừa đi Khôn Ninh Cung, vừa bị vàng bạc dụ dỗ hết lần này tới lần khác, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn choáng váng như đang nằm mơ vậy.

Bữa tối dùng chút đồ ăn mà Thái tử ban cho trước đó. Không thể không nói, mâm cơm này dù là đồ thừa, cũng là đồ thừa ngon nhất thiên hạ, phong phú hơn nhiều so với đồ của cung nữ.

Chỉ là hôm nay nàng ăn không ngon miệng, cuối cùng uống một bát canh nóng, cơn đau bụng dưới cuối cùng cũng dịu đi nhiều.

Vốn tưởng buổi tối không cần đến Thừa Quang Điện hầu hạ nữa, nào ngờ vừa nằm xuống, Ngụy cô cô đã đến gọi người, thậm chí còn hiếm thấy cười với nàng: “Buổi tối, Thái tử điện hạ muốn tới Thang Tuyền Cung tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo hầu hạ đi.”

Phong thủy luân chuyển, ai cũng không ngờ nha đầu này lại trở thành sủng tì của Thái tử, ngoài mặt Ngụy cô cô đương nhiên tỏ ra khách khí.

Vân Quỳ gật đầu, trong đầu lại lặp đi lặp lại hai chữ “tắm thuốc” mà Ngụy cô cô nói.

Vậy chẳng phải là…… đều có thể bị nàng nhìn thấy sao?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 42



Ban ngày, Thái tử lại hôn mê một lúc. Trịnh thái y đặc biệt kê đơn dược liệu cho việc ngâm tắm, tuy không thể giải độc triệt để, nhưng có công hiệu giảm nhẹ chứng đau đầu, thanh nhiệt giảm đau.

Thái tử cho mọi người lui, tỉ kỉ kể lại với Trịnh thái y về mùi hương trên người Vân Quỳ.

Trịnh thái y hành y mấy chục năm, chưa từng nghe qua chuyện lạ lùng như vậy. Nhưng nữ tử này có thể giúp thái tử giảm bớt chứng đau đầu, quả là một niềm vui bất ngờ.

Thái tử dò hỏi: “Không biết có cách nào điều chế ra loại hương thơm tương tự mùi hương trên người nữ tử này không?”

Trịnh thái y ngẩn người một lát, suy nghĩ về tính khả thi của phương pháp này, rồi đáp: “Lão thần có một đồ đệ khá am hiểu về hương liệu, đêm nay vừa hay hữu dụng. Chi bằng để nó theo lão thần đến Thang Tuyền Cung, đến lúc đó mời cả cô nương kia qua, để nó ngửi thử hơi thở trên người, mới biết nên chọn hương liệu nào và điều chế ra sao.”

Thái tử khẽ gật đầu: “Chuyện này xin ngài giữ kín, đừng để lộ ra ngoài.”

Trịnh thái y vội vàng cam đoan: “Điện hạ yên tâm.”

Đông Cung nguy cơ trùng trùng khắp nơi. Nếu để kẻ rắp tâm biết được cô nương này có tác dụng chữa trị chứng đau đầu của Thái tử, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh thái y vừa đi, Tào Nguyên Lộc vào điện, ngập ngừng một lát rồi bẩm báo tin tức mới nhận được: “Sáng nay Vân Quỳ bị Khôn Ninh Cung phái người triệu đến. Người của nô tài về bẩm báo rằng Tần ma ma bên cạnh Hoàng hậu hình như đã cho nàng ấy món đồ gì đó.”

Không thể phủ nhận, Tào Nguyên Lộc quả thực rất thích nha đầu này, cũng nhìn ra được điện hạ đối đãi với nàng có phần khác biệt. Cho dù không phải là tình cảm nam nữ thì nhất định cũng có đặc điểm nào đó trên người nàng thu hút điện hạ. Nếu không, sao điện hạ lại chỉ để mình nàng hầu hạ bên người.

Thật ra Tào Nguyên Lộc cũng biết, bốn cung nữ thị tẩm được đưa đến, ít nhiều đều đã trải qua một số “dặn dò” đặc biệt. Nhất là cô nương được điện hạ để mắt xanh, cũng tiện ra tay với điện hạ nhất, không tránh khỏi bị người khác nhắm vào, giao cho “trọng trách”.

Điện hạ rời kinh mấy năm, còn ông ấy cũng bị người hãm hại, bị phạt đến Ngự Mã Giám nuôi ngựa. Những Chủ sự khác hoặc bị đàn áp, hoặc bị mua chuộc, Quân Hộ Vệ lại không quản được nội vụ, khiến Đông Cung bị người ta dòm ngó như cái sàng, cài cắm không ít tai mắt. Ngoài trừ mấy người cũ biết rõ gốc gác, hầu như không có ai đáng tin.

Khó khăn lắm mới có một nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu hầu hạ bên cạnh, nếu thật sự bị người ngoài xúi giục, muốn làm hại điện hạ, sợ là cũng không giữ lại được.

Thái tử vu.ốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trong tay, sắc mặt âm trầm nhắm mắt lại.

Nếu nàng thật sự có ý đồ khác, hắn liếc mắt một cái đã biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-42.html.]

Thang Tuyền Cung nằm ở phía tây bắc Đông Cung. Thái tử ngồi kiệu đi trước, Tào Nguyên Lộc và một đám hộ vệ theo sau, cung nhân, Vân Quỳ và Tư Trướng đều nằm trong số đó.

Các quý nhân tắm rửa, thường thì cần một nhóm người đun nước, xách nước, làm sạch bể tắm. C.ởi quần áo, lau mình, đ.ấ.m vai bóp lưng, thậm chí cắt móng tay cũng có người hầu hạ riêng.

Thái tử ở trong quân nhiều năm, không cầu kỳ tỉ mỉ như những quý nhân khác. Nhưng vì bị thương nặng bất tiện, Tào Nguyên Lộc sợ hầu hạ không chu đáo, vẫn mang theo nhiều người đi theo hầu hạ.

Chỉ là Thái tử đích thân điểm tên Vân Quỳ đi theo, Tào Nguyên Lộc có chút bất ngờ.

Những kẻ gián điệp trước đây, điện hạ sẽ không chút do dự sảng khoái trừ khử. Chẳng lẽ đêm nay tắm ở Thang Tuyền Cung, điện hạ muốn mời quân vào tròng?

Tóm lại dù thế nào, đêm nay Tào Nguyên Lộc cũng sẽ bảo vệ an toàn cho điện hạ nhà mình, tuyệt đối không để người khác thực hiện được.

Đương nhiên, nếu cô nương kia tâm địa lương thiện, không bị bên ngoài dụ dỗ bên ngoài, trung thành tuyệt đối với điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng sẽ không g.i.ế.c bừa người vô tội.

Đêm nay Tư Trướng tự tin đầy bụng.

Bên cạnh Thái Tử không thể chỉ có một người hầu hạ, hơn nữa đêm nay sau khi tắm thuốc, thân thể Thái tử tốt hơn, rất có khả năng sẽ sủng hạnh cung nữ hầu tắm.

Người này sẽ là nàng ta sao?

Ban đầu Tư Trướng cũng sợ Thái tử, nhưng thấy Thái tử không những không g.i.ế.c Vân Quỳ, mà còn liên tiếp sủng hạnh hai đêm, nàng ta lập tức có chút rục rịch.

Vân Quỳ hồn vía lên mây, vẫn còn nghĩ đến chuyện ngân phiếu.

Thuốc độc và son môi đã bị nàng khóa trong rương, để tránh mình vô ý ăn nhầm dùng sai. Còn về một ngàn lượng kia, vừa ra khỏi cửa nàng đã bắt đầu nhớ nhung.

「Nhiều tiền như vậy, đừng nói tìm một thị vệ để cưới, thậm chí dư sức mua mười gã đàn ông trẻ khỏe về làm hộ viện cho mình!」

Vì cách không xa, Thái tử ngồi trên kiệu nhắm mắt dưỡng thần, cũng nghe được một vài câu.

「Không biết xấp ngân phiếu dày như vậy khâu trong chiếc áo bông cũ dưới đáy rương có an toàn không nữa.」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 43



Thái tử: ……

Thậm chí không cần hắn dò xét và thẩm vấn, chỉ cần phái người đến phòng nàng lục soát, lập tức có thể bắt được cả người lẫn tang vật.

Loại gián điệp không có chút tâm cơ tính toán nào này, hắn động ngón tay thôi là b.óp ch.ết. Nếu không phải thấy nàng còn có chút tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng sống qua ngày hôm nay.

Bên kia, Trịnh thái y dẫn theo đồ đệ Lương Tân đến Thang Tuyền Cung từ sớm.

Vì chuyện của Vân Quỳ không tiện truyền ra ngoài, Trịnh thái y chỉ dặn dò đồ đệ: “Lát nữa người đến, con không cần hỏi nhiều, cứ tìm cơ hội đến gần nàng ấy, lặng lẽ ngửi chút là được.”

Lương Tân gật đầu đồng ý, hắn đương nhiên sẽ không thất lễ với cung nữ thị tẩm của Thái tử.

Trịnh thái y nói như vậy, hắn ta nghĩ là Thái tử mê luyến hơi thở trên người cô gái này, cho nên muốn điều chế loại hương tương tự.

Tình thú trong phòng của các quý nhân thôi mà, Lương Tân có thể hiểu được.

Hai người dẫn theo y sĩ, rải thảo dược xuống ao tắm. Khi Thái tử xuất phát từ Thừa Quang Điện, các cung nhân ở Thang Tuyền Cung lần lượt xách thùng nước đến, bắt đầu đổ nước vào ao.

Đến Thang Tuyền Cung, thái giám tổng quản đi trước dẫn đường cho Thái tử, Vân Quỳ và Tư Trướng theo sát phía sau.

Không biết có phải ảo giác không, Vân Quỳ luôn cảm thấy cả đêm Tào công công lén nhìn nàng mấy lần.

Chẳng lẽ biết có người nhét bạc cho nàng rồi?

Không đợi nàng nghĩ kỹ, vừa bước chân vào điện, Vân Quỳ đã lập tức bị cái bể tắm nước nóng khổng lồ kia làm cho kinh ngạc.

Trong điện ấm áp như mùa xuân, bể tắm còn lớn hơn cả thiên điện nàng ở, tuyệt đối có thể gọi là tráng lệ. Mặt ao rộng lớn sương mù lượn lờ, nước ao màu hổ phách thoang thoảng hương thuốc. Hít sâu một hơi cũng khiến người ta thoải mái cả người, không dám tưởng tượng ngâm mình trong cái ao lớn như vậy sẽ thoải mái đến nhường nào.

「Làm Thái tử sướng thật, ta cũng muốn làm hai ngày.」

Thái tử cười khẩy một tiếng, mặt lạnh như băng.

Nếu thật sự so đo, những ý nghĩ đại nghịch bất đạo này của nàng, tru di mười tộc cũng không quá đáng.

Hắn quay đầu liếc nhìn các cung nhân đi theo hầu hạ, ánh mắt lướt qua Tào Nguyên Lộc, Đức Thuận, cuối cùng dừng lại trên người Vân Quỳ, nhàn nhạt ra lệnh: “Ba người các ngươi ở lại, những người khác lui xuống.”

Mấy ngày nay Vân Quỳ đều hầu hạ bên cạnh nên không có gì bất ngờ.

Tư Trướng lại không hiểu, sao Thái tử lại chọn nàng tiếp? Hơn nữa quá trình hầu tắm rất phức tạp, chỉ ba người này có hầu hạ nổi không?

Nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Quỳ, cái nhìn này lại hơi ngẩn ra.

Vừa nãy từ Thừa Quang Điện đến đây, tuy có cung nhân cầm đèn chiếu sáng, nhưng dù sao ban đêm nên cũng không thấy rõ. Giờ nhìn lại mới thấy khuôn mặt non nớt của nàng bị hơi nước nóng hổi trong điện làm cho ửng hồng như thoa phấn, một thân áo váy màu đỏ thẫm thêu dây leo và quả nho, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Đặc biệt là cảnh tượng lấp ló dưới xương quai xanh kia, khiến người ta không khỏi nóng mặt.

「Thái tử thích nàng ta cũng không có gì khó hiểu, nhưng… đây cũng đâu phải càng lớn càng tốt! Nhỏ nhắn cũng có nét nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu riêng, chẳng lẽ Thái tử không muốn thử người khác sao?」

Thái tử: ……

Mấy cung nữ trong điện đều cung kính cúi đầu, không nghe ra tiếng lòng của ai, nhưng hắn nghe ra nữ tử này đang nói ai.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Vân Quỳ.

Ánh mắt Thái tử xưa nay sắc bén nặng nề, rơi trên người như có sức nặng. Như cảm nhận được, Vân Quỳ ngẩng đầu lên, quả nhiên đối diện với đôi mắt đen kịt kia, lập tức căng thẳng đến luống cuống tay chân.

「Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta chuốc độc c.h.ế.t ngài.」

Sau đó nàng thấy Thái tử cười, nụ cười âm trầm đầy mặt. Đôi mắt đen kia như lưỡi d.a.o vô hình, có thể m.ổ x.ẻ bất kỳ bí mật nào chôn giấu trong lòng người.

Vân Quỳ run sợ trong lòng, càng cúi thấp đầu hơn.

Lương Tân đúng lúc bước tới, khom người hành lễ với Thái tử, sau đó cân nhắc kĩ lưỡng nói với Vân Quỳ: “Vi thần đã chuẩn bị dầu xoa bóp thư giãn gân cốt cho điện hạ, xin hỏi cô nương có thể theo vi thần đến thiên điện lấy không?”

Đầu tiên, Vân Quỳ nhìn ý của Thái tử.

Thái tử đoán được đây là cái cớ của Lương Tân, nhàn nhạt đáp: “Đi đi.”

Vân Quỳ cúi người đồng ý, Lương Tân dẫn nàng đi sang phòng bên cạnh.

Hương thuốc trong ao tắm nồng nặc lẫn lộn, ở trong đó không thể phân biệt được chính xác hơi thở đặc biệt trên người cung nữ này. Hơn nữa người này lại là cung nữ thị tẩm của Thái tử, Lương Tân cũng không tiện đến quá gần, nên chỉ đành gọi riêng ra ngoài, càng tiện cho hắn ta tỉ mỉ kiểm tra.

Đi một mạch đến thiên điện, trong lòng Lương Tân đã có suy đoán đại khái.

“Đây là dầu xoa bóp cho Thái tử điện hạ.” Lương Tân lấy một bình sứ trắng từ trên kệ nhiều ngăn xuống, đồng thời dặn dò nàng cách sử dụng, “……Xoa nóng lòng bàn tay, xoa bóp nhẹ nhàng theo vòng tròn ở vai cổ, n.g.ự.c trước, bụng trên, lưng và đùi của điện hạ, cho đến khi hoàn toàn hấp thụ.”

Nói một lát đã thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hoa phù dung của thị tỳ Thái tử này lặng lẽ ửng hồng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 44



Trở lại bể tắm nước nóng, Đức Thuận đang cởi áo giúp Thái tử.

Vân Quỳ không nhịn được liếc nhìn bên kia, Thái tử vừa vặn cởi chiếc áo lót cuối cùng.

Trong làn hơi nước mờ ảo bao phủ, thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông chậm rãi hiện ra trước mắt. Vải băng quấn chặt lấy thân hình gầy guộc rắn chắc, eo tuy nhỏ, nhưng cơ bắp trên người không chỗ nào là không cuồn cuộn cứng rắn. Những mạch m.á.u xanh nổi lên như những sợi dây đàn căng chặt, nhìn mà khiến lòng người ngứa ngáy, rất muốn đưa tay lên gảy thử.

Thái tử dường như nghe thấy gì đó, xuống nước rất nhanh, giấu đi phần lớn thân thể trong làn nước bốc hơi nghi ngút.

Vân Quỳ chỉ hận vừa rồi bị Lương thái y gọi đi, nếu không người c.ởi quần áo cho Thái tử phải là nàng mới đúng.

Tuy nàng đã thay thuốc cho Thái tử, cũng đã ngủ cùng, nhưng những chỗ nàng tò mò, một chỗ cũng chưa từng nhìn thấy. Nàng sợ Thái tử mệt mỏi, mỗi lần thị tẩm đều cởi váy ngoài, lợi lộc đều để hắn chiếm hết, lần duy nhất nếm được chút ngọt ngào, vẫn là ở trong giấc mơ của Thái tử! Cái gì nàng cũng chưa sờ được, còn suýt chút nữa mất mạng vì giấc mơ kia, chuyện này đi đâu mà nói lý đây!

Vân Quỳ nắm chặt lọ dầu xoa bóp trong tay, may mà còn có cái này.

「Lát nữa đợi Thái tử tắm xong, ta sẽ xoa kỹ mấy lượt dầu xoa bóp cho ngài, không bỏ sót một góc nào trên người cả! Hê hê.」

Thái tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, gân xanh trên trán giật giật.

Vân Quỳ đứng ngây người một bên mà không nghe thấy mình được gọi. Nàng bèn chủ động tiến tới nhận việc, ai ngờ Tào công công vốn luôn khách khí lại không muốn để nàng nhúng tay vào, còn đưa ra một lý do đường hoàng: “Điện hạ thích yên tĩnh, khi tắm thuốc không cần nhiều người hầu hạ. Ở đây có nô tài và Đức Thuận là đủ rồi, cô nương cứ nghỉ ngơi đi.”

Điện hạ nhà hắn đang tr.ần t.rụi, nếu thích khách lén lút bỏ độc vào nước, hoặc dùng vũ khí tẩm độc làm xước da thịt điện hạ, quả thực là phòng không xuể.

Trong lòng Vân Quỳ lo lắng bất an, luôn cảm thấy Tào công công không còn nhiệt tình với nàng như trước.

Trước đây nếu có cơ hội hầu hạ gần gũi, Tào công công đều rất vui vẻ đẩy nàng đến bên Thái tử. Hôm nay lại như cố ý tránh mặt nàng, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?

Nhưng bí dược của Hoàng hậu nương nương là Tần ma ma lén lút đưa cho nàng, hai cung nữ thái giám cố gắng mua chuộc nàng cũng đến rất kín đáo, chắc hẳn là không có ai nhìn thấy.

Hơn nữa, nếu thật sự phát hiện nàng giấu độc, mưu đồ hãm hại Thái tử, với thủ đoạn xử lý thích khách của Thái tử và Tào công công, nàng cũng không thể đứng yên ở đây được.

Không cần nàng thì thôi! Nàng đi theo từ Thừa Quang Điện đến đây, bị gió lạnh thổi suốt một quãng đường dài, bây giờ bụng dưới vẫn còn hơi khó chịu.

Nàng ra sức nhìn vào trong ao, chỉ thấy Thái tử điện hạ nhắm mắt yên tĩnh ngồi đó, hai cánh tay duỗi thẳng chống hai bên, nước ao màu hổ phách ngập qua ngực, hơi nước lượn lờ trên mặt, che chắn được hết những chỗ cần che.

「Đồ keo kiệt.」

「Thôi vậy, xem cái khác vậy…… Ừm, yết hầu rất nam tính, ngón tay dài quá, bảo sao có thể nắm trọn tay ta…… cánh tay cũng rất rắn chắc, người luyện võ có khác……」

Sắc mặt Thái tử hết đổi lại đổi, im lặng chìm sâu xuống nước, rồi lại rụt hai cánh tay về, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quát lớn: “Người không phận sự lui xuống!”

Tào Nguyên Lộc đang định lau mình cho Thái tử, bị tiếng quát đột ngột này làm cho run b.ắ.n cả người.

Ba người trong điện mặt đối mặt nhìn nhau, Tào Nguyên Lộc và Đức Thuận hầu hạ Thái tử tắm thuốc, vậy người không phận sự trong lời Thái tử chỉ có thể là……

Hai thầy trò Tào Nguyên Lộc đồng thời nhìn về phía Vân Quỳ.

Vân Quỳ: …… Thôi được rồi, nàng đi là được.

Nhưng nàng đi rồi, ai xoa dầu xoa bóp cho Thái tử đây?

Ý thức được điều này, Tào Nguyên Lộc cười giả lả bước lên, lấy lọ dầu xoa bóp trong tay nàng: “Cô nương cứ giao việc này cho nô tài.”

Vân Quỳ có chút thất vọng, nhưng cho dù nàng đi xoa dầu xoa bóp cho Thái tử, tên keo kiệt này chắc cũng không để nàng thừa cơ ngắm nghía. Vất vả tiến lên hầu hạ, khả năng cao phải chịu một trận trách mắng.

Lui ra ngoài hành lang, Tư Trướng hả hê nhìn sang, nhỏ giọng hỏi nàng: “Không phải Thái tử điện hạ rất sủng ái ngươi à? Sao không để ngươi hầu tắm?”

Vân Quỳ không muốn để ý đến nàng ta: “Điện hạ thích yên tĩnh.”

Tư Trướng cười thầm, xem ra đãi ngộ của mọi người cũng không khác nhau lắm. Thái tử điện hạ cũng không thiên vị nàng là bao, còn không phải là do thấy chướng mắt à?

Vân Quỳ lười so đo với chút tâm tư nhỏ của nàng ta, không phải hầu hạ người khác, nàng còn vui vẻ vì rảnh rỗi đó.

Chỉ là hành lang gió lạnh, không thể ấm áp như hơi nước nóng trong điện. Gió lạnh thấm vào người, nàng vừa đứng một lát, cảm giác khó chịu ở bụng dưới lại rõ rệt hơn.

Nhưng người bên cạnh Thái tử không được tự ý rời đi, Tào công công lại đang bận rộn bên trong nên không có người để bẩm báo. Nàng không dám tự quyết định, chỉ đành cố nhịn.

Thái tử ngâm mình trong nước thuốc đủ một canh giờ. Sau khi đứng dậy, Tào Nguyên Lộc muốn đến xoa dầu xoa bóp cho hắn, Thái tử nghĩ đến điều gì đó, lạnh lùng từ chối: “Không cần, thay y phục thôi.”

Dầu xoa bóp chỉ là cái cớ của Lương Tân, không có tác dụng gì lớn với hắn, có chút ít khác gì là không.

Nghe thấy động tĩnh trong điện, biết là Thái tử đã tắm thuốc xong, Tư Trướng lập tức tỉnh táo tinh thần, đứng thẳng lưng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back