Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 260: Chương 260



Tống Đại Sơn nhận lấy túi đồ trong tay Mai Tử: “Tẩu tử muội đang nghỉ ngơi trong phòng, từ giờ trở đi nàng không trang điểm nữa.”

Mai Tử đồng ý: “Phải nghỉ ngơi đi, bụng đã lớn vậy rồi không thể làm nữa.”

Đến vườn sau, Mai Tử đến thẳng phòng của Lê Mạn và Tống Đại Sơn.

Lê Mạn thấy Mai Tử đến đây cũng rất bất ngờ, hỏi sao nàng ấy lại đến đây.

Mai Tử ngồi xuống, nói: “Hôm nay tới là nói với hai người một chuyện, Hoàng lão tam trong thôn chúng ta muốn bán đất, muội nghe trước kia hai người muốn mua đất, cho nên tới hỏi hai người xem có mua không.”

Lê Mạn đương nhiên có hứng thú mua, nếu đáng tin, nàng chắc chắn sẽ mua, trước kia trong nhà không có nhiều đất, Mai Tử và Thiết Tử lại không có đất, ở thời đại này, không có đất thì không có cảm giác an toàn, tuy bọn họ không tự làm ruộng, nhưng có nhiều đất cũng không có gì không tốt, có thể thuê người khác trồng trọt cũng được.

Đối với những nhà bình thường mà nói, đất đai rất là quan trọng, căn bản không dễ bán, Lê Mạn vẫn chú ý đến, nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào muốn bán đất, lúc này đột nhiên nghe thấy vậy cũng thấy hơi bất ngờ.

Lê Mạn hỏi: “Sao nhà Hoàng lão tam lại đột nhiên muốn bán đất?”

Mai Tử đáp: “Tại nhà ông ấy có mỗi một người con trai nhưng lại mê cờ bạc, hình như lần này thua quá nhiều, người ta cũng đến thôn đòi nợ rất nhiều lần, nhà ông ấy đã đến mức không bán đất không được, cho nên phải bán đi.”

Lê Mạn cũng không biết Hoàng lão tam lắm, cũng chưa nói chuyện qua, không khỏi nhìn về phía Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn biết Hoàng lão tam này: “Con trai của Hoàng lão tam mê cờ bạc, thường xuyên bị chủ nợ tìm đến nhà, nương tử hắn không quản được, người trong nhà cũng không nói được, chỉ là trước kia nhà hắn chưa từng bán đất, xem ra lần này thua rất nhiều rồi.”

Mai Tử biết việc này: “Hình như thiếu người ta ba bốn mươi lượng, không bán đất, không trả nổi, bây giờ người ta đến nhà làm loạn cho long trời lở đất rồi.”

Lê Mạn suy nghĩ một lúc, cảm thấy tình huống này có thể mua được, chỉ cần làm tốt giấy tờ, thì không có vấn đề gì.

“Vậy nhà ông ấy bán thế nào?”

Mai Tử đáp: “Nhà ông ấy muốn bán năm mẫu đất, một mẫu tám lượng, không trả giá.’

Lê Mạn nhìn về phía Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn biết rất rõ giá đất vườn: "Đất trong thôn đều là trên dưới tám lượng, nhà ông ấy đòi tám lượng cũng không quá đáng, chỉ là, biết nhà ông ấy đang cần tiền, chắc chắn người trong thôn sẽ ép giá."

Mai Tử gật đầu: "Hai ngày nay đúng là có người đến nhà Hoàng lão tam mặc cả, rất nhiều người muốn mua, nhưng mà nhà ông ấy đều không bán, nói tám lượng bạc không trả giá."

Lê Mạn suy xét một lúc, nói: "Đại Sơn, chúng ta mua đi, chúng ta cần nhiều đất, như vậy đến lúc đóng thuế ruộng cũng có thể bỏ ra, mức giá này chúng ta không cần ép xuống, mua hết về đi."

Tống Đại Sơn đồng ý: "Được, buổi chiều ta đưa Mai Tử trở về, xong sau đó sẽ đi làm chuyện này."

Chuyện này đã xong, Lê Mạn nói với Mai Tử chuyện cho Tiểu Thọ đến học đường.

Mai tử không nghĩ tới Tiểu Bảo và Hổ Tử đã đi học, sau khi kinh ngạc xong, lập tức đập bàn quyết định: “Phải đi! Đọc sách là chuyện tốt, hiện tại chúng ta có tiền cho đứa nhỏ đọc sách, đương nhiên phải học, trước muội còn cảm thấy nó còn nhỏ, không nghĩ tới Tiểu Bảo đã đi học rồi, vậy không thể thiếu Tiểu Thọ được."

Lê Mạn nói tiếp: "Nếu Tiểu Thọ muốn tới đến học đường, sẽ ở lại chỗ này của ta, khả năng muội không thể thấy nó mỗi ngày đâu."

Mai Tử sờ sờ đầu Tiểu Thọ: "Vậy cũng không thể để nó ở trong thôn chơi với mấy đứa nhỏ khác mỗi ngày được, muội chịu được, sau này đến thăm nó là được, trái lại là làm phiền tẩu và ca, phải để ý Tiểu Thọ giúp muội rồi."

Lê Mạn khoát tay: "Khách khí cái gì, Tiểu Thọ ở chỗ của ta muội cứ yên tâm, hai ngày này muội thu dọn xong đồ cho Tiểu Thọ rồi lên đây, ta và Đại Sơn đưa các muội đến thư viện."

Mai Tử đáp lại được.

Lê Mạn nghĩ tới sau này có ba đứa nhỏ đi học với nhau, liền cảm thấy như này rất tốt.

Chỉ là, ba đứa nhở ở cùng một phòng, phòng này còn phải làm lại giường, mà làm cái sát mới được, xem ra phải tìm Trương lão thúc rồi.

Vì thế, Lê Mạn nhân lúc rảnh rỗi, lại lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ hình giường hai tầng ra, đợi tới khi Tống Đại Sơn về thôn, bảo hắn mang cho Trương lão thúc.

Sau khi ăn cơm xong, Lê Mạn đi ra trước nhà xem cửa hàng, Tống Đại Sơn bận rộn kéo xe lừa đưa Mai Tử và Tiểu Thọ về thôn.

Đợi tới khi Tống Đại Sơn trở về, mọi người đã ăn xong cơm chiều.

Nhân lúc Ngô đại nương đi làm cơm nóng cho hắn, Tống Đại Sơn lấy khế ước ra cho Lê Mạn: "Ngày hôm nay đã mua hết năm mẫu đất nhà Hoàng lão tam rồi, chỉ là năm nay trên đất nhà ông ấy vẫn đang trồng lúa nước và mấy loại cây khác, người nhà ông ấy thương lượng với ta, hỏi có thể để nhà bọn họ thu hoạch xong mùa vụ năm nay không, ta đồng ý rồi."

Lê Mạn không có ý kiến gì: "Để nhà bọn họ thu hoạch xong năm nay đi, năm sau chúng ta bắt đầu trồng, đến lúc đó tìm người trồng cho chúng ta."

Xong chuyện này, đợi hai ngày sau, Mai Tử dẫn Tiểu Thọ và hành lý tới.

Lê Mạn lại dẫn Tiểu Thọ đến học đường, bởi vì đã đủ tuổi, trông cũng thông minh, liền được thư viện nhận vào rất thuận lợi.

Thấy thế, do Tống Đại Sơn muốn đưa một đứa nhỏ đến, kết quả biến thành đưa ba đứa nhỏ đi học, cũng rất có ý nghĩa.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 261: Chương 261



Từ khi có Tiểu Bảo ở nhà, hai đứa trẻ đã trở thành ba đứa trẻ, cuộc sống cũng trở nên nhộn nhịp hơn, ba đứa nhỏ ngày nào cũng cùng đi học, cùng ăn, cùng ngủ, chúng như anh em một nhà.

Lê Mạn mua cái gì cũng đều mua ba cái, mỗi người một bản cho nên ba đứa nhỏ đều mang cặp sách nhỏ giống nhau, mặc quần áo giống nhau, cùng ăn đồ ăn vặt, điều này làm cho Lê Mạn có một cảm giác như cô có ba đứa con trai.

Vì vậy, Lê Mạn càng ngày càng hy vọng đứa con gái trong bụng này có thể là một cô gái nhỏ thanh tú.

Lê Mạn còn hỏi Tống Đại Sơn muốn có con trai hay con gái, Tống Đại Sơn ôm hôn lên bụng bầu cười ngọt ngào hạnh phúc nói: "Chỉ cần là do nàng sinh ra ta đều thích nhưng ta vẫn muốn có con gái vì trong gia đình có quá nhiều tiểu tử thối rồi.”

Lê Mạn cười nhưng không phải sao nhà có ba thằng nhóc nếu có thêm một thằng nhóc nữa thì sẽ là một cảnh sinh động.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh trong yên bình, trong nháy mắt bụng Lê Mạn đã hơn chín tháng vừa bước hai bước nặng nhọc đã thở hổn hển, bụng nàng như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào. Vì vậy nàng không thể ra cửa hàng, mọi việc kinh doanh đều giao cho Tống Đại Sơn quản lý.

Sắp tới thời gian Lê Mạn sinh, Tống Đại Sơn rất lo lắng còn lo lắng hơn cả Lê Mạn, hắn đi hỏi người khác khắp nơi về việc khi sinh con cần phải chú ý cái gì, cần chuẩn bị cái gì, chỉ lo là mình bỏ sót thứ gì đó, toàn bộ tâm trí đều là Lê Mạn, cũng không còn tâm trạng để trông coi việc kinh doanh nữa, hắn cố ý về đón Mai Tử và nhờ nàng ấy trông coi cửa hàng trong khi anh ở nhà chăm sóc Lê Mạn.

Sợ Lê Mạn đột nhiên sinh không tìm được bà đỡ đẻ, Tống Đại Sơn lái xe lừa đến thành phố trước nửa tháng đón hai bà đỡ giỏi nhất thành phố để bọn họ ở nhà chờ cho đến khi Lê Mạn sinh con.

Có một bà đỡ không đồng ý vì cảm thấy Lê Mạn còn lâu như vậy mới sinh con đơn giản là đang trì hoãn việc làm ăn của bà ấy, Tống Đại Sơn trực tiếp đưa cho hai người bọn họ mười lượng bạc khiến cho bà đỡ đẻ vốn không đồng ý nhưng bây giờ hai mắt sáng rực, liên tục hứa rằng sẽ chăm sóc Lê Mạn thật tốt hai mẹ con sẽ bình an vô sự.

Kết quả là các bà đỡ phát hiện không có chỗ cho mình Tống Đại Sơn một mình chăm sóc Lê Mạn lo cho tất cả những gì phụ nữ mang thai nên chú ý hoàn toàn không cần họ nhắc nhở.

Bà đỡ đã nhìn thấy rất nhiều người đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy Tống Đại Sơn đối xử tốt với vợ mình như vậy khiến bà lão đã hơn 50 tuổi cũng phải ghen tị. Hai bà đỡ đẻ đều không có gì làm ở đây gần mười ngày, Lê Mạn cũng phải thúc giục.

Ngay sau bữa ăn cơm trưa, Tống Dật Sơn đã dìu Lê Mạn khỏi ghế định đưa nàng đi dạo để tiêu cơm nhưng chưa đi được hai bước bụng của Lê Mạn đột nhiên nhói lên miệng cũng không nhịn mà kêu đau.

Tống Đại Sơn giật mình ôm lấy Lê Mạn: "Nàng sao vậy?"

Lê Mạn đau đến mức không nói được lời nào, kìm nén cơn đau nàng nói vài tiếng: "Ta...... Ta đau bụng quá...a."

Hai bà đỡ nhìn nhau vội vàng tiến lên sờ một bên bụng Lê Mạn kêu lên: "Sắp sinh rồi mau khiêng người xuống giường sau đó đi đun nước nóng chuẩn bị sinh"

Mặc dù Tống Đại Sơn đã chuẩn bị vô số lần nhưng lúc này vì lời nói của bà đỡ mà đầu óc trống rỗng, chữ "sắp sinh" cứ quay cuồng trong đầu hắn, hắn hoảng sợ không biết phải làm sao bà đỡ hét lên một tiếng hắn mới phản ứng, hắn nhận ra liền bế Lê Mạn đi vào phòng đặt nàng xuống giường.

Nhìn Lê Mạn tái mặt vì đau trái tim hắn như siết chặt lại, hắn nắm hai tay nàng: "Nàng đừng sợ có ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ. . "

Lê Mạn mặc dù rất đau nhưng không hề hoảng sợ, giờ phút này Tống Đại Sơn đang an ủi mình thật ra bối rối và hoảng sợ trong mắt càng nhiều hơn nàng, nàng mềm lòng chịu đựng đau đớn nói với hắn: “Ta không sợ…..” Chàng đừng sợ nha.

Tống Đại Sơn nhìn kỹ Lê Mạn, không nỡ lòng nào rời ánh mắt khỏi nàng.

Sau khi bà đỡ chuẩn bị xong đồ định đóng cửa thì thấy Tống Đại Sơn vẫn còn ở đó, vội vàng nói: “Nơi nữ nhân sinh con, nam nhân không thể ở, ngươi vẫn nên ra ngoài đi, đừng làm phiền chúng ta đỡ đẻ. "

Nhưng Tống Đại Sơn không nghe lời bà đỡ, kiên quyết nói: "Ngươi đỡ đẻ, ta ở đây tiếp sức cho nàng ấy."

Hai bà đỡ dĩ nhiên chưa từng thấy tình huống nào như vậy, đỡ đẻ nhiều năm như vậy chưa có ai là có trượng phu ở trong phòng sinh, nhưng mà, nam nhân làm sao có thể ở đây đợi nữ nhân sinh con chứ? Đây không phải là hồ nháo ư, một trong số bà đỡ lên tiếng đuổi Tống Đại Sơn đi: "Nam nhân không thể ở lại nơi nữ nhân sinh con vì vậy tốt hơn ngươi nên đi ra ngoài và đừng làm phiền quá trình đỡ đẻ của chúng ta."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 262: Chương 262



Nhưng Tống Đại Sơn vẫn không hề lay chuyển: "Các ngươi cứ làm phần việc của mình. Ta sẽ ở lại đây với nàng ấy."

Hai người nhìn nhau không biết phải làm sao.

Mặc dù Lê Mạn rất đau nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy những gì họ đang nói. Nàng biết rằng ở thời cổ đại sinh đẻ đã bị coi là một việc bẩn thỉu, phòng sinh lại càng là một nơi bẩn thỉu hơn, một nam nhân vào phòng sinh sẽ bị coi là xui xẻo, vì vậy không có nam nhân nào ở trong phòng sinh khi thê tử sinh con cùng lắm là đợi ngoài cửa phòng sinh.

Lê Mạn không phải người cổ đại, nàng không nghĩ phòng sinh xui xẻo nhưng nàng không muốn Tống Đại Sơn ở bên cạnh mình bởi vì hắn ở bên cạnh nàng sẽ làm cho nàng bị phân tâm, sẽ không thể chuyên tâm sinh đẻ, sẽ không tự chủ được mà dựa vào hắn, ỷ lại vào hắn, sẽ không cố gắng.

Lê Mạn cố hết sức nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, chàng đi ra ngoài đừng ở chỗ này, chàng ở lại chỗ này ta sẽ không thể sinh con."

Tống Đại Sơn cau mày, giọng nói run run: “Nhưng ta muốn ở cùng nàng, ta không muốn ra ngoài.” Đi ra ngoài sẽ chỉ có vô tận lo lắng cùng lo lắng.

Lê Mạn đau đến muốn khóc nhưng nàng lại kìm lòng không được đẩy hắn ra: "Chàng ... chàng đi ra ngoài đi, ta sẽ tức giận nếu chàng không đi ra ngoài đó."

Nhìn thấy Lê Mạn thật sự tức giận, Tống Đại Sơn vội vàng dỗ dành: "Đừng tức giận, đừng làm tổn thương thân thể, ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài ngay bây giờ được không?"

Vừa nói hắn vừa miễn cưỡng buông tay Lê Mạn ra, quay đầu đi từng bước ra khỏi phòng, lúc đứng ngoài cửa phòng giọng hắn run run nói: "Ta đang ở ngoài cửa, ta sẽ canh giữ nàng ở ngoài cửa, nàng đừng sợ! "

Lê Mạn biết hắn cũng đang rất lo lắng nên cố gắng hết sức để nở nụ cười với hắn, để hắn không phải lo lắng.

Tống Đại Sơn đi ra ngoài, Lê Mạn không nhịn được nữa mà kêu lên, cơn đau khiến nàng không thể ngất đi càng đau đớn thì nàng càng lúc càng tỉnh táo.

Một trong những bà đỡ nói với Lê Mạn: "Nào hít thở sâu, trong miệng thổi ra theo ta."

Theo những gì bà đỡ nói Lê Mạn hít một hơi bằng mũi sau đó bằng miệng thổi ra sau đó lại hít vào, lại thở ra...

......................................

Tống Đại Sơn đi qua đi lại như ruồi không đầu ở ngoài cửa, nhất thời không thể dừng lại, trong lòng bồn chồn.

Mai Tử đã đóng cửa hàng, cả nhà hiện đang đợi ngoài phòng sinh.

Nhìn thấy Tống Đại Sơn như vậy, Mai Tử không khỏi thuyết phục: "Ca, nữ nhân ai sinh con như thế này, trong thời gian ngắn chưa sinh được đâu, huống chi tẩu tử là thai đầu, việc sinh nở càng chậm, huynh gấp cũng vô dụng, đừng lo lắng như vậy, tẩu tử và cháu sẽ bình an vô sự thôi.”

Tiếc là Tống Đại Sơn hoàn toàn không nghe lời Mai Tử, trong đầu hắn chỉ toàn là tiếng kêu đau đớn của Lê Mạn khiến hắn muốn thay nàng gánh chịu những khó khăn này nhưng hắn không thể làm gì được.

Tiếng hét của Lê Mạn không ngừng vang lên suốt từ chiều cho đến khi màn đêm buông xuống mà đứa trẻ vẫn chưa chịu ra.

Tống Đại Sơn quần áo đều đã ướt sũng, cả người giống như vắt ra nước, Lê Mạn bị giày vò bên trong, hắn ở bên ngoài cũng bị giày vò, nhiều lần muốn xông vào nhìn Lê Mạn nhưng đều bị Tần tẩu tử cùng Mai Tử ngăn cản.

Tống Đại Sơn tựa đầu vào tường kiên nhẫn chịu đựng.

Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời càng ngày càng tối nhưng trong nhà đã sáng đèn, mọi người không có tâm trạng ăn cơm tối đã đợi ngoài cửa, ngay cả ba đứa trẻ được đón từ học đường cũng đang chờ bên ngoài không muốn đi ngủ.

Đến giờ Hợi, bên ngoài đã yên tĩnh, mọi người đã ngủ say nhưng nơi này lại nước sôi lửa bỏng, đứa trẻ còn chưa chào đời nhưng tiếng kêu của Lê Mạn càng ngày càng yếu, trong lòng mọi người đều lo lắng, Tống Đại Sơn thậm chí còn dựa đầu vào tường đến mức trán xanh tím, ánh mắt trở lên đỏ rực.

Ngay khi Mai Tử nghĩ là đại ca của mình sẽ không chịu được nữa thì lúc này bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Hài tử được sinh ra rồi!

Lúc này mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tống Đại Sơn đột nhiên ngã xuống đất, giống như sống sót qua tai nạn vậy.

Một lúc sau, bà đỡ từ bên trong mở cửa, cười nói với mọi người: "Chúc mừng chúc mừng, nàng ấy đã sinh được một nữ hài nặng 8 cân (4kg). Hai mẹ con đều bình an vô sự."

Mọi người ngoài cửa đều cười.

Mai Tử vội vàng hỏi: "Vậy tẩu tử của ta thế nào rồi? Bây giờ chúng ta vào xem tẩu ấy được không?"

Bà đỡ gật đầu: "Được, mau vào."

Bà đỡ chưa kịp nói xong thì có một bóng người xông vào, sau khi nhìn kỹ hơn Tống Đại Sơn đã ghé vào trên đầu giường.

Tống Đại Sơn v.uốt ve khuôn mặt yếu ớt của Lê Mạn cảm thấy xót xa: "Thế nào rồi? Có phải là rất đau?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 263: Chương 263



Trước khi nàng sinh, Lê Mạn nhất định không cho Tống Đại Sơn lo lắng, bây giờ sinh xong nàng chỉ muốn làm nũng để Tống Đại Sơn chăm sóc.

"Đau quá, đau quá Đại Sơn, vừa rồi ta đau muốn c.h.ế.t ..."

Trái tim Tống Đại Sơn cũng đau sắp chết, hắn lại hôn lên trán Lê Mạn: "Ai da, nàng chịu khổ rồi, chúng ta sẽ không sinh nữa, chỉ một đứa này thôi."

Lời nói của Tống Đại Sơn khiến mọi người trong phòng trợn tròn mắt, hai bà đỡ kinh ngạc nhìn về phía họ còn tưởng rằng nam nhân này đã yêu thê tử mình đủ rồi, cũng chưa từng thấy qua nam nhân nhà nào vì sợ thê tử chịu khổ mà chỉ sinh một đứa thôi.

Thậm chí Mai Tử còn tưởng đại ca mình đang nói đùa, làm sao mà chỉ có một nữ nhi được chứ, dù có Tiểu Bảo nhưng sinh một đứa nữ nhi cũng không có khả năng, chờ tẩu tử khỏe mạnh rồi, nhất định sẽ muốn sinh thêm đưa nữa.

Những người khác có mặt cũng nghĩ như vậy.

Lê Mạn không biết người khác đang nghĩ gì nhưng nàng đồng ý với Tống Đại Sơn.

Nếu không sinh con, nàng hài lòng vì có một đứa con gái, cộng thêm Tiểu Bảo, nàng có cả nếp cả tẻ, tiếp theo nàng sẽ dùng hết sức bình sinh để yêu thương hai đứa trẻ này. Hơn nữa, tại cổ đại chữa bệnh lạc hậu này, sinh con giống như bước vào Quỷ Môn Quan, trước khi sinh cái thai này, kỳ thật nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ mất mạng, nhưng mà, nàng rất may mắn, vào thời điểm nàng cho là mình sẽ chết, nàng sống qua cửa này, nhưng không biết lần sau còn có thể vượt qua hay không, nàng rất thỏa mãn, không còn yêu cầu gì hơn.

Lê Mạn rất mệt, muốn ngủ ngay lập tức nhưng nàng vẫn ép mở mắt ra, nàng muốn nhìn thấy con mình.

"Đại Sơn, đứa nhỏ đâu? Để ta gặp đứa nhỏ."

Tống Đại Sơn lúc này mới nhớ tới đứa nhỏ, vội vàng quay đầu nhìn.

Mai Tử đã quen với thói quen đại ca không nhớ gì khi nhìn thấy tẩu tử, khi thấy tẩu tử muốn nhìn thấy đứa trẻ, nàng ấy lập tức mang đứa bé vừa được rửa sạch sẽ và quấn vào người nhỏ chăn bông để cho họ xem: "Tẩu tử, nhìn này, nhìn xem, đứa nhóc này quá béo, nặng tám cân, thật đáng yêu."

Lê Mạn cố hết sức mở mắt ra nhìn sang, chỉ thấy đứa trẻ mũm mĩm trong chiếc khăn quấn, miệng vêu lên, không hổ là nặng tám cân, là một cô nương nhỏ mập mạp.

Mai Tử không muốn buông tay: "Tẩu tử, cháu gái đẹp quá, không nhăn nheo như những đứa trẻ mới sinh khác, lúc mới sinh ra thì trắng trẻo, mềm mại, tóc còn dày như vậy, về sau nhất định sẽ là đại mỹ nhân giống tẩu."

Lê Mạn dịu dàng nhìn cô con gái nhỏ của mình, trái tim mềm nhũn thành một vũng nước.

Cô nhóc này đúng là trông không giống khỉ con như một số đứa trẻ vừa mới sinh ra khác, có lẽ là do chế độ dinh dưỡng tốt với sự điều dưỡng đặc biệt của Lê Mạn nên đứa trẻ này không chỉ mập mạp mà còn có khuôn mặt trắng trẻo, mặc dù còn hơi đỏ nhưng không khó coi, về sau nhất định sẽ là một đứa nhỏ vừa trắng vừa mập mạp, thật là đáng yêu.

Tống Đại Sơn vừa rồi còn một lòng tập trung vào Lê Mạn, khi nhìn thấy cô gái nhỏ dễ thương quấn khăn, hắn lại không thể rời mắt, nhếch mép lẩm bẩm: "Đây là nữ nhi của ta, con thật xinh đẹp, thật đáng yêu."

Lê Mạn và Mai Tử đều cảm thấy thích thú.

Lúc này, bà đỡ mới nhắc nhở: “Cho trẻ uống sữa trước, dù không nhiều sữa cũng cho đứa trẻ ăn một ít.”

Với sự giúp đỡ của Tống Đại Sơn, Lê Mạn hơi ngồi dậy, dựa vào cái gối phía sau nàng, bế đứa trẻ lên, vén quần áo phía trước lên, đưa miệng đứa trẻ kề vào n.g.ự.c nàng.

Trẻ con vốn có bản năng ăn uống nên vừa đến gần núm v.ú là lập tức bú, tiếc là Lê Mạn không có nhiều sữa nên đứa trẻ không ăn được bao nhiêu.

Lê Mạn trở nên lo lắng: "Hình như ta không có nhiều sữa, ta phải làm sao?"

Bà đỡ nói: "Không sao đâu, trước tiên cho đứa trẻ ăn một chút, khi đứa trẻ b.ú nhiều thì sữa sẽ ra dần, sau đó mới có thể ăn thêm sữa ngoài."

Sau khi bà đỡ nói ra một số món ăn giúp mẹ tiết sữa, Tống Đại Sơn, Mai Tử và Ngô đại nương cẩn thận ghi lại.

Đứa nhỏ sau khi ăn sữa xong liền chìm vào giấc ngủ sâu, Lê Mạn nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi từ sâu trong cơ thể dâng lên, không khỏi nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền chìm vào giấc ngủ. .

Thấy Tống Đại Sơn có chút lo lắng, Mai Tử không khỏi an ủi: "Đại ca, tẩu tử mệt lắm, ngủ một giấc bổ sung thể lực sẽ không sao, huynh đừng lo lắng, huynh trông coi tẩu tử, ta đi nấu canh cá trích móng heo, chờ tẩu tử tỉnh lại là có thể uống.”

Tống Đại Sơn gật đầu nhìn vợ và nữ nhi nằm trên giường trong lòng như rót đầy mật, nhìn hai bảo bối trên giường không chớp mắt, trong mắt nhu tình như nước.

Thật tốt, trong cuộc đời hắn lại có thêm một người quan trọng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 264: Chương 264



Đến gần trưa ngày hôm sau, Lê Mạn mới tỉnh lại, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quay đầu nhìn, đứa trẻ đang nằm bên cạnh nàng với khuôn mặt bầu bĩnh, ngủ say sưa.

Lê Mạn bất giác mỉm cười, không khỏi cúi người hôn nhẹ lên má nhỏ của đứa trẻ.

Cửa đúng lúc này “Két” một tiếng mở ra, Tống Đại Sơn bước vào, nhìn thấy Lê Mạn đã tỉnh, hai mắt sáng lên: "Nương tử, nàng tỉnh rồi?"

Lê Mạn quay đầu nhìn hắn, liền thấy hai mắt xanh đen, hai mắt đỏ ngầu, trán xanh tím, quần áo nhăn nhúm, thoạt nhìn chính là nghỉ ngơi không tốt, cả người đều rất tiều tụy, so với nàng mới sanh hài tử còn thảm hơn, nhưng biết hắn là lo cho nàng sẽ lo lắng quá, lòng nàng không khỏi mềm lòng.

Nàng sờ lên cái trán thâm tím của hắn: "Trên trán không bôi thuốc?"

Tống Đại Sơn xấu hổ sờ đầu: "Ta bôi thuốc, hai ngày nữa sẽ khỏi, không sao đâu."

"Vậy tối hôm qua có phải chàng không ngủ đúng không? Mắt chàng có quầng thâm kìa."

Tống Đại Sơn cười cười, liếc nhìn bé gái nhỏ đang ngủ say, bưng bát canh trong tay nói: “Tối hôm qua cao hứng đến nỗi không ngủ được, nhưng ta cũng không buồn ngủ.”

Nói xong liền múc một thìa canh: "Nào, nàng cũng đã lâu rồi chưa ăn cái gì, ta nấu canh cho nàng, nhân lúc còn nóng uống đi."

Lê Mạn bất lực lắc đầu, há miệng uống canh do Tống Đại Sơn đút.

Kết quả là chưa kịp ăn xong canh, cô bé đã tỉnh, vừa lẩm bẩm vừa ngồi dậy.

Lý Mộ vội vàng đem cô bé ôm vào trong lòng: "Con có phải đã tiểu ra? Hay đói bụng?"

Tống Đại Sơn nói: "Không phải tiểu, nhân lúc con bé chưa dậy ta đã đã thay tã rồi. Con bé chắc hẳn đang đói."

Lê Mạn gật đầu, vén tấm áo mình lên rồi cho cô bé b.ú sữa.

Hôm nay khá hơn hôm qua một chút, sữa nhiều hơn một chút nhưng cô bé vẫn ăn một lúc mới no, ăn xong lại lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Thấy cô bé lại ngủ say, Tống Đại Sơn vào bếp bưng một bát canh nóng hổi rồi đút canh cho Lê Mạn, đến khi nàng không còn uống được hai bát nữa mới dừng đút.

Uống xong, Lê Mạn vỗ vỗ bên kia của chính mình: "Đại Sơn, không cần vội đi làm, lên ngủ một lát."

Tống Đại Sơn lắc đầu: “Ta không buồn ngủ, nàng ngủ đi.”

Hắn còn rất nhiều việc phải sắp xếp.

Lê Mạn biết hắn vẫn muốn tiếp tục làm việc, vì vậy nàng không khỏi bĩu môi, trầm mặc nói:

"Mau lên ngủ với ta một lát, chàng không nghỉ cùng ta cũng không nghỉ."

Tống Đại Sơn đối với Lê Mạn luôn không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn cởi giày ngủ bên cạnh Lê Mạn, đầu tiên là liếc mắt nhìn bé gái nhỏ ở vị trí trong cùng, sau đó duỗi tay ôm Lê Mạn từ phía sau và hôn hai lần vào tai nàng:

"Ngoan ngoan, khổ cực cho nàng rồi, lần này còn mệt lả đi."

Lê Mạn cười nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:

"Không có gì, vì tiểu tử này, khổ cực đến mấy cũng đáng. Đúng rồi, Tiểu Bảo thì sao? Hôm qua thằng bé có sợ hãi không?"

Tống Đại Sơn xoa xoa má nàng:

"Tối hôm qua, Tiểu Bảo đợi đến khi nàng sinh xong mới đi ngủ. Sáng nay thằng nhỏ có đến thăm nàng một chút, thấy nàng cùng tiểu bảo bối đang ngủ cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn một lúc rồi đi học, trước khi đi thằng nhóc nói buổi tối sẽ trở lại gặp nàng. "

Sau đó, Lê Mạn mới cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nói chuyện với Tống Đại Sơn về tên của cô bé:

"Đại Sơn, chúng ta phải đặt tên cho đứa trẻ, nếu không mọi người sẽ không biết gọi con bé như thế nào."

Tống Đại Sơn đồng ý:

"Có tên là được, nhưng nàng cũng biết ta không giỏi, vẫn là nàng đặt tên cho con bé đi."

Nàng biết hắn sẽ nói điều này, quả nhiên vẫn là không thể mong đợi hắn sẽ nghĩ ra một cái tên.

Lê Mạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:

"Lấy biệt danh cho con bé là Phúc nhi đi, ta hy vọng con bé sẽ là một tiểu cô nương may mắn. Về tên chính của con bé, ta sẽ sử dụng tên của cô nương mà ta đã nghĩ trước đây, gọi con bé là "Tống Văn Tịch", có nghĩa là trí tuệ và sắc đẹp đi đôi với nhau."

Đương nhiên, Tống Đại Sơn cũng không có phản đối, hắn cho rằng cái tên này cùng biệt danh rất tốt:

"Ừ, liền gọi như vậy đi, tên này hay, Tiểu Phúc Nhi của chúng ta hẳn là xinh đẹp có phúc."

Lê Mạn mỉm cười, xoay người, vươn tay vỗ nhẹ lưng Tống Đại Sơn:

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, chàng nhắm mắt ngủ một lát đi.”

Hắn đã đủ mệt rồi.

Dưới cái vỗ nhẹ của Lê Mạn, sự mệt mỏi vì không ngủ được hai ngày của Tống Đại Sơn dâng lên, hắn dần dần nhắm mắt lại.

Thấy hắn đã ngủ say, Lê Mạn chồm lên hôn hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, rồi ngủ từ lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại, Lê Mạn cảm thấy trên mặt mình có cảm giác một vật mềm mại chạm vào, nàng mở mắt ra thì thấy chính là Tiểu Bảo đang chạm vào mặt mình.

“Nương, nương tỉnh rồi!”

Nhìn thấy cuối cùng Lê Mạn cũng tỉnh lại, Tiểu Bảo mừng rỡ hét lên, nhưng giọng nói lại cố ý nói nhỏ, hình như là vì sợ đánh thức muội muội trên giường.

Sau khi tính toán nàng đã hai ngày không gặp Tiểu Bảo, Lê Mạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đặt một hôn xuống:

"Cục cưng, con học xong chưa?"

Tiểu Bảo gật gật đầu:

"Nương, con tan học xong đã lâu, nương còn chưa dậy. Con ở đây chờ nương tỉnh dậy."

Lê Mạn cười sờ sờ đầu cậu:

"Cục cưng, nhìn thấy muội muội chưa? Thích không?"

Tiểu Bảo hai mắt sáng lên, cái đầu nhỏ của cậu lại càng gật đầu vui vẻ hơn:

"Nương, muội muội của con thật béo, thật nhiều thịt, Tiểu Bảo rất muốn hôn muội ấy."

Lê Mạn bị lời nói của cậu làm cho buồn cười, cười hỏi:

"Vậy con có hôn không?"

Tiểu Bảo có chút ngượng ngùng gật đầu, chậm rãi duỗi một ngón tay ra:

"Con liền hôn một cái, con làm nhẹ nhàng không đánh thức muội muội."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 265: Chương 265



Lê Mạn rất đáng yêu với cậu, nàng lại hôn cậu, chạm vào cái mũi nhỏ của cậu:

“Vậy thì khi muội muội tỉnh lại, con lại hôn muội ấy, chơi với muội ấy một lúc, muội muội con nhất định sẽ thích ca ca chơi với muội ấy. "

Tiểu Bảo cười toe toét:

"Vậy con sẽ đợi muội muội con thức dậy và chơi với muội ấy."

Cậu nói xong như nhớ ra điều gì, lập tức chạy ra ngoài:

“Cha nói chờ nương tỉnh dậy thì phải gọi cha, con đi gọi cha đến.”

Vừa nói liền biến mất dạng.

Lê Mạn cười nhìn cậu chạy ra ngoài.

Một lúc sau, Tiểu Bảo nắm tay Tống Đại Sơn vào phòng.

Tống Đại sơn vẫn cầm trên tay một chén canh, nhưng lần này là canh gà.

Lê Mạn bất lực mỉm cười, biết rằng hành trình ở cữ của nàng đã bắt đầu, nàng chỉ đơn giản đưa tay ra đón, nhưng Tống Đại Sơn tránh được tay nàng, trực tiếp ngồi ở trước giường:

"Đừng nhúc nhích, ta sẽ đút cho nàng uống."

Lê Mạn buồn cười, nàng nào có yểu điệu đến mức cần người khác đút cho ăn.

Nghĩ rằng Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, nàng không khỏi nhìn sang, thấy cậu đã cởi giày và leo lên giường, nhìn đứa muội muội mới sinh của mình, ánh mắt đầy tò mò và vui mừng, cũng không để ý đến người cha già mặt dày của cậu đang nói cái gì.

Sau đó Lê Mạn mới mở miệng, ngoan ngoãn uống cạn chén canh nhạt nhẽo.

Tuy khó uống nhưng nàng nên uống nhiều hơn để có thể cho Tiểu Phúc Nhi b.ú sữa.

Vì vậy, Lê Mạn bắt đầu hành trình ở cữ với nhiều món canh khác nhau như cơm bữa, uống ròng rã cả tháng trời.

Một tháng sau, cuối cùng thời gian ở cữ đã hết, nàng chính thức được ra ngoài.

Điều đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa sạch sẽ.

Nàng không được phép tắm trong cả tháng, có thể tưởng tượng được nàng đã đau khổ như thế nào.

Tống Đại Sơn đun cả một bồn nước cho Lê Mạn, để nàng ngâm mình trong đó, hắn đến tắm cho nàng. Sau khi gội đầu xong cho nàng, hắn lại xoa xoa toàn thân nàng, chỗ xoa ra đều là ghét, Lê Mạn cũng ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiêm túc xoa không chớp mắt, không chút nào có ý chê.

Trong tháng ở cữ, nàng có thể tự mình ngửi thấy mùi cơ thể của mình, nhưng Đại Sơn lại không thể ngửi được, mỗi ngày đều muốn ôm nàng ngủ, hôn một cái ngửi một cái, như thể người nàng rất thơm vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn không khỏi nở nụ cười, nhìn người đàn ông bên cạnh đang tắm cho nàng, tự đáy lòng nàng cảm thấy hạnh phúc.

Làm sao nàng có thể không yêu người đàn ông này.

Tống Đại Sơn đã tắm rửa cho Lê Mạn ba lần thì mới tắm cho Lê Mạn sạch sẽ, và trở lại dáng vẻ thơm tho như trước.

Nhưng mà, khi mặc quần áo, Lê Mạn véo véo da thịt mềm mại trên bụng, thở dài một hơi.

Này, vòng eo nhỏ săn chắc của nàng đã biến mất.

Nó quá xấu xí.

Nhìn thấy Lê Mạn thở dài eo, Tống Đại Sơn cũng nhìn đến phần eo thịt. Vòng eo nhỏ nhắn này quả thực không còn thon thả như trước, trên bụng còn có chút thịt, nhưng hắn lại thấy như vậy trông đẹp hơn.

Hắn cười khẽ, ngồi xổm xuống trước mặt Lê Mạn, hôn lên bụng nàng mấy cái:

"Da thịt so với lúc trước trông đẹp hơn một chút, nàng thở dài cái gì?"

Lê Mạn bị nụ hôn của hắn làm cho ngứa ngáy, nàng bật cười, vươn tay đẩy đầu hắn ra:

"Chàng đừng làm ầm ĩ, trên bụng có nhiều thịt như vậy, hôn cái gì."

Tống Đại Sơn dứt khoát hôn hai lần:

"Nhìn đẹp, nương tử của ta toàn thân đều đẹp."

Lê Mạn có chút xấu hổ không thể giải thích được, gần đây kỹ năng trong chuyện tình cảm của người này tăng vọt.

Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn mà không được ăn?

Hai người vui đùa một chút ồn ào mặc quần áo, sau đó Lê Mạn bắt đầu nói chuyện làm ăn:

"Ngày mai là ngày đầy tháng của Phúc nhi, những người cần thông báo chàng đã thông báo hết chưa?"

Tống Đại Sơn gật đầu:

"Có thể gọi ta đã gọi. Ta đã chuẩn bị các món ăn và đồ uống cho bữa tiệc ngày mai."

"Vậy thì tốt."

Ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của Tiểu Phúc Nhi, cửa tiệm hôm nay không mở.

Ngay từ sáng sớm, gia đình đã dậy chuẩn bị đón khách.

Ngoài Mai Tử và Thiết Tử, Lê Mạn còn mời Nguyệt Nương Vân Nương và Lâm Tiểu Vũ , trong thôn thì mời cả nhà Triệu thúc, sau đó trong thành cũng mời Tư Mã Hạo Hiên đến.

Nguyệt Nương, Vân Nương và Lâm Tiểu Vũ đã đến từ sáng sớm, ngay khi họ đến, họ vào phòng để thăm bảo bảo.

Tiểu Phúc Nhi bây giờ béo hơn lúc mới sinh, vết đỏ trên má đã biến mất, lúc này Tiểu Phúc Nhi chỉ còn là một chiếc bánh bao gạo nếp mũm mĩm, người ta không thể không muốn ôm lấy cô bé mật mạp.

“Ôi, tên tiểu tử này, sao lại có thể ngốc nghếch như vậy, nhìn cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật sự rất đáng yêu!”

Nguyệt Nương, người luôn thích trẻ con, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể chịu được, nàng ấy không muốn buông ra khi đang bế Tiểu Phúc Nhi lên, sau khi hôn, nàng ấy nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc khóa trường sinh bằng bạc và đặt nó vào tã lót của Tiểu Phúc Nhi.

Lê Mạn không từ chối, chỉ chỉ cái mũi nhỏ của Tiểu Phúc Nhi và nói với cô bé,

"Tiểu Phúc Nhi, nhanh cảm ơn Nguyệt Nương đi, cảm ơn nương vì đã cho cái khóa nhỏ."

Tiểu Phúc Nhi lúc này đã tỉnh, với đôi mắt to đen lanh lợi, cũng không biết, ai đang nói chuyện với cô bé, ai cô bé cũng nhìn chằm chằm, điều này có thể làm tan chảy trái tim của người khác.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 266: Chương 266



Lúc này, bị mẹ chỉ vào mũi, cái miệng nhỏ nhắn liền cười toe toét.

Nguyệt Nương không thể không hôn cô bé một lần nữa.

Lâm Tiểu Vũ không chịu nổi nữa, lập tức chen lấn tới phía trước, lấy ra một đôi vòng tay bằng bạc mà mình mang theo:

"Còn có ta, ta cũng mang quà cho Tiểu Phúc Nhi của chúng ta, mau để ta hôn hôn đi."

Tiểu Vũ vừa nói vừa cúi vào hôn.

Lê Mạn mỉm cười nhận món quà:

"Cảm ơn Tiểu Vũ, ta thay Tiểu Phúc Nhi cảm ơn muội."

Vân Nương cũng lấy ra món quà mà nàng ấy mang theo, đó là một chiếc bùa bình an, mong Tiểu Phúc cả đời bình an.

Buổi trưa, gia đình Triệu thúc cũng từ trong làng đến và mang theo rất nhiều quần áo nhỏ và tã lót được làm đặc biệt cho Tiểu Phúc Nhi, rất thực dụng, Lê Mạn cảm ơn ông ấy một lần nữa.

Tư Mã Hạo Nhiên đến trước bữa tối nhưng ngay khi đến nơi, hắn ta đã bị Tiểu Phúc Nhi làm cho tan chảy, yêu thích không ngừng nhéo một cái vào mặt mũm mĩm của cô bé. Lại thấy cô bé mở đôi mắt đen láy lanh lợi, lại không chịu được từ trong n.g.ự.c Lê Mạn mang cô bé bế lên, ở khuôn mặt mũm mĩm của cô bé hắn chạm nhẹ một cái, nói với Tống Đại Sơn, người đang ở bên cạnh mình:

"Đại Sơn, nha đầu này sao lại hấp dẫn thế này, nhìn thịt này, thật muốn mang nó về nhà, nha đầu này so với tiểu tử thối nhà ta còn vui hơn nhiều."

Ngay sau khi Tư Mã Hạo Nhiên trở về kinh, hắn ta cưới con gái lớn của gia đình Thiều Húc của Hộ Bộ Thượng Thư, người trước đó đã lập hôn ước, nương tử hắn ta sinh cho hắn ta một đứa con trai, bây giờ đã qua một tuần, nhưng Tư Mã Hạo Nhiên đến đây nhậm chức không theo vợ con, hắn ta định chờ con mình lớn hơn một chút mới đưa vợ con đến.

Tống Đạt Sơn không biết nên cười hay nên khóc, đ.ấ.m vào vai hắn ta:

"Ngươi nha..."

Tư Mã Hạo Nhiên càng nhìn nha đầu, hắn ta càng thích nha đâu trong tay hắn ta, đặc biệt là tiểu nha đầu đối với hắn ta sẽ nở một nụ cười không răng của mình, tiểu nhỏ có vẻ rất vui vẻ, giống như một cái bánh bao nhỏ, thật đúng là trêu người mà. Hắn ta vội vàng lấy ra món quà mang trên tay, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình con thỏ mà hắn ta đã đặt riêng.

Lê Mạn mặc dù không hiểu về ngọc bích, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của miếng ngọc bích này, nàng biết nó đắt tiền, quá quý giá đối với nhà bọn họ, không khỏi nhìn Tống Đại Sơn, tự hỏi có phải hay không nên nhận một món quà đắt tiền như vậy.

Tống Đại Sơn cũng biết khối ngọc bích này rất có giá trị, vì vậy không khỏi nói:

"Tư Mã, ngọc bội quý giá này của huynh, con bé vẫn còn nhỏ không nhận nổi."

Tư Mã Hạo Nhiên trực tiếp đặt khối ngọc lên cái cổ mũm mĩm của Tiểu Phúc Nhi:

"Có cái gì mà không nhận nổi, nha đầu này thật đáng yêu, cái gì cũng nhận được."

Nhìn thấy Tống Đại Sơn muốn nói gì, ánh mắt Tư Mã Hạo Nhiên lóe lên, cười nói:

"Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao không làm con dâu của ta, còn mặt dây chuyền ngọc bích này là lời hứa của ta đối với tên hôi thối hài tử nhà ta, tín vật đính ước tốt đẹp."

Trái tim Lê Mạn lỡ nhịp.

Mặc dù biết Tư Mã Hạo Nhiên đang nói đùa, nhưng vẫn khiến nàng bị sốc. Gia thế của Tư Mã gia như thế nào, gia cảnh như vậy là điều mà những người nhỏ bé như bọn họ không bao giờ dám tưởng tượng, hơn nữa cho dù Tư Mã Hạo Nhiên nói thật, nàng cũng không muốn đồng ý, nàng không muốn Tiểu Phúc gả đến nhà cao môn đại hộ như vậy, thà rằng ở bên cạnh bọn họ, yên ổn cả đời.

Vì vậy, Lê Mạn tiến lên đỡ lấy Tiểu Phúc Nhi từ trong tay Tư Mã Hạo Nhiên, cười nói:

"Tư Mã, đừng nói giỡn, bọn nhỏ này còn nhỏ, nói ra chuyện này còn quá sớm."

Tống Đại Sơn cũng vỗ vai Tư Mã Hạo Nhiên:

"Đúng vậy, con cái sau khi lớn thì cứ làm bừa đôi vịt thôi, con cái sau này tự nhiên sẽ có chủ kiếncủa mình, cho nên chúng ta không thể mù quáng quyết định được."

Tư Mã Hạo Nhiên cũng cảm thấy như vậy, sau này bọn trẻ có thể có người mình thật sự thích, nhưng còn quá sớm, cho nên hắn ta cũng không nói nhiều, chỉ cười nói những chuyện khác.

Thấy mọi người đã đến, Lê Mạn sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người rồi bảo dì Ngô bắt đầu dọn món ăn.

Hôm nay là mừng đầy tháng của Tiểu Phúc Nhi, Lê Mạn đặc biệt làm một thực đơn, bữa cơm này có thể nói là rất phong phú, hơn nữa tay nghề tốt của dì Ngô và Tần tỷ tay nghề rất tốt, một chút cũng không thua kém tửu lâu.

Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn uống rất vui vẻ, trong nháy mắt liền náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi ăn cơm xong, Tư Mã Hạo Nhiên phải vội vàng trở về xử lý việc chính sự, không tiện ở lâu, Lê Mạn và Tống Đại Sơn cũng không ép hắn ta ở lại, đành nhìn hắn ta trở về trấn.

Gia đình Triệu thúc cũng vội vàng trở về thôn trước khi trời tối.

Nguyệt Nương, Vân Nương và Lâm Tiểu Vũ ngồi đến cuối cùng và về nhà khi trời đã tối.

Khách đã về hết, tiệc rằm cũng tàn.

Cả nhà sau một ngày bận rộn, mệt mỏi, sau bữa cơm tối sớm đã ăn xong, bọn họ tắm rửa sạch sẽ và về phòng nghỉ ngơi.

Lê Mạn dựa vào tay Tống Đại Sơn, bị hắn ôm vào lòng, hai người nhìn con gái mập mạp trong vòng tay mình, trên khuôn mặt đang ngủ ngon lành của cô bé, không hẹn mà mỉm cười.

Tiểu tử, con có biết rằng cha, mẹ và ca ca của con rất thích con, con là em bé của gia đình chúng ta. Con phải lớn lên thật hạnh phúc, cha mẹ và ca ca con sẽ đồng hành cùng con cho đến khi con trưởng thành.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 267: Chương 267



"Ca ca…ca ca…các ngươi chờ Phúc Nhi với…”

Một tiểu nha đầu mềm mại nhỏ nhắn cố gắng đuổi theo, vừa hết sức gọi với theo mấy tiểu thiếu niên đang ra sức chạy.

Đáng tiếc, mấy tiểu thiếu niên kia đang toàn lực đuổi theo một con thỏ rừng thân thể mập mạp, hoàn toàn không nghe thấy muội muội gọi.

Tiểu nha đầu thấy bóng dáng các anh dần mất hút, không thể làm gì khác ngoài dừng lại động tác, đôi mắt to linh lợi nhìn nhìn, sau đó thở dài một hơi.

Ai nha, chân nàng ngắn quá rồi đi, chạy nhanh nữa cũng không theo kịp các anh đâu, nàng cũng muốn bắt thỏ con…

“Phúc Nhi!” Đột nhiên sau lưng nàng vang lên thanh âm của một cậu con trai.

Ánh mắt Tiểu Phúc sáng lên, nhanh chóng sáng lên: “Phi Vũ ca ca!”

Nhìn thấy người tới quả nhiên là Tư Mã Phi Vũ, Tiểu Phúc Nhi vô cùng vui sướng, vội vã chạy tới người hắn, giang hai cánh tay liền nhào tới.

Cậu trai cũng giang hai cánh tay ôm lấy tiểu nha đầu, một giây kế tiếp liền bế nàng xoay tròn tại chỗ.

“Khanh khách.. Phi Vũ ca ca, Tiểu Phúc Nhi bay lên rồi…”

Nhất thời trong không khí vang lên tiếng cười ròn rã của cô bé.

Lê Mạn chạy từ phía sau thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười cười.

Mọi người ai ai cũng yêu thương tiểu nha đầu này, ngay cả Tư Mã Phi Vũ chỉ lớn hơn nàng một tuổi cũng cưng chiều nàng vô cùng, thấy tiểu nha đầu liên ôm nàng cho nàng xoay vòng vòng.

Mặc dù Tư Mã Phi Vũ mới sáu tuổi, không biết nguyên nhân có phải do xuất thân từ nhà võ tướng không mà tuổi còn nhỏ đã cao bằng những đứa trẻ tám chín tuổi, hơn nữa trời sanh đã rất khỏe, võ lực cũng phi phàm, ôm lấy tiểu nha đầu cả người đấy thịt cũng không tốn chút sức nào.

Mỗi lần Lê Mạn thấy tiểu nha đầu mập mạp nhà mình bị Tư Mã Phi Vũ ôm xoay vòng, nội tâm cũng không đành lòng, rất sợ tiểu nha đầu nhà mình đè hư người ta.

“Phi Vũ, ngươi không nên nuông chiều nàng như vậy, nàng quá nặng, ngươi mau buông nàng xuống đi.” Lê Mạn nói với Tư Mã Phi Vũ.

Tiểu Phúc Nhi cũng biết mình mập, ngượng ngùng che kín mặt, thẹn thùng nói: “Phi Vũ ca ca, huynh thả muội xuống đây đi, muội quá mập sẽ đè hư huynh mất.”

Tư Mã Phi Vũ nghe vậy liền ngừng xoay tròn, lại không có buông nàng xuống mà ôm nàng nói: “Người nào nói vậy, Tiểu Phúc Nhi một chút cũng không mập, ta có thể ôm nàng.”

Tiểu Phúc Nhi mà nghe vậy ánh mắt lập tức sáng, cao hứng hỏi: “Có thật không? Nhưng mà các anh đều nói muội mập mạp lắm nha.”

Tư Mã Phi Vũ nghiêm túc gật đầu một cái: "Thật."

Tiểu Phúc Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn đứng dậy, tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Lê Mạn ở một bên dở khóc dở cười ôm lấy nàng, hôn một cái lên gương mặt nhỏ bé: “Tiểu nha đầu nhà ngươi nha, mẹ thật sự sợ con đè hư người Phi Vũ ca ca đấy.”

Lúc này lại truyền tới một tràng cười sau lưng, thanh âm sang sảng của Tư Mã Hạo Nhiên vang lên: “Làm sao như thế được! Đường đường là nam tử hán, há có thể một tiểu nha đầu cũng không ôm được, có phải không Phi Vũ?”

Tư Mã Phi Vũ nhìn cha hắn một cái cũng không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem cái đầu nhỏ trong lòng Lê Mạn.

Tư Mã Hạo Nhiên đối với khuôn mặt lãnh khốc của con trai đã quen. Tiểu tử thúi này cũng chỉ bày vẻ mặt vui vẻ hay nói nhiều thêm mấy câu với Tiểu Phúc Nhi, thời điểm khác mặt lúc nào cũng như người khác nợ tiền hắn. Ông làm cha bao nhiêu năm cũng chẳng thấy hắn nói qua bao nhiêu lời, thật không biết tình tình này là theo ai.

Tư Mã Hạo Nhiên lại không nhịn được than phiền cùng vợ: “Tiểu tử thúi này, ngay cả cha hắn cũng không coi ra đâu vào đâu! Tức c.h.ế.t ta.”

Phó Nguyệt Nhiễm vỗ nhẹ nhẹ lên tướng công: “Được rồi, nó không nói chuyện chàng cũng đừng miễn cưỡng nó. Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, chàng mau chuẩn bị đồ đi.”

Lê Mạn cười nói: “Ta đã chuẩn bị đồ xong. Ta thấy bãi cỏ này không tệ, bên cạnh còn có con sông, chúng ta liền ở chỗ này luôn đi.”

Mọi người đều nhất trí ở chỗ này, vì vậy đám người liền rối rít rải thảm, chuẩn bị thức ăn, người thì đi nhặt củi đốt, rất nhanh liền chuẩn bị xong những thứ cần thiết.

Từ lúc Tiểu Phúc Nhi có thể nói chuyện, Lê Mạn rất chú trọng sống chung cùng hài tử. Mỗi tháng cũng sẽ có một ngày đóng cửa hàng, sau đó liền mang hai đứa trẻ tìm chỗ chơi tốt để bọn nhỏ có thoải mái chơi đùa.

Mai Tử cùng Thiết Tử cũng buông xuống công việc đi cùng. Về sau Tư Mã Hạo Nhiên cũng mang vợ con tham gia cùng, mọi người đều hưởng thụ thời gian hiếm có này.

Hôm nay Lê Mạn quyết định đi du ngoạn ở vùng ngoại ô thị trấn. Nơi này non xanh nước biếc, chim vui vẻ hát ca, hoa nở bốn mùa, đây chính là địa phương thích hợp để dã ngoại nhất.

Lê Mạn đem gà vịt ướp muối, các loại gia vị từ trên xe ngựa ra. Nướng thịt làm sao không có gia vị được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 268: Chương 268



Nàng cũng chuẩn bị đủ các loại trái cây cùng điểm tâm, Lê Mạn bày biện trang trí xong liền đặt vào trong khay chuẩn bị đem ra cho mọi người thưởng thức.

Mắt thấy đã chuẩn bị xong mà mấy đứa bé chạy theo thỏ hoang vẫn chưa về, Phó Nguyệt Nhiễm có chút lo lắng, nhìn phương hướng Lâm Tử nói: “Kia, mấy đứa bé sao còn chưa trở lại? Liệu có thể bị nguy hiểm gì hay không?”

Tống Đại Sơn cười an ủi: “Không có việc gì, mấy đứa bé kia da thịt cũng dày lắm, cánh rừng kia cũng không có nguy hiểm gì. Một lúc nữa bọn chúng sẽ trở lại thôi.”

Tống Đại Sơn vừa nói xong liền thấy đứa nhỏ trở lại, trong tay Hổ Tử còn xách một con thỏ hoang , hắn giơ thỏ hoang ra cho mọi người xem: “Mọi người nhìn, chúng ta bắt được một con thỏ hoang, thỏ hoang có thể nướng lên ăn.”

Tiểu Phúc Nhi thấy các anh trở lại, bánh ngọt trong tay cũng quên ăn liền bò dậy chạy tới bên người các anh: “Ca ca, các ngươi đã về rồi!”

Tiểu Bảo ôm tiểu muội vào ngực, sờ cái đầu nhỏ của nàng một cái, ôn nhu nói: “Phúc Nhi, buổi trưa huynh nướng thịt cho ăn nhé?”

Tiểu Phúc Nhi ôm cổ ca ca, gật gật đầu: “Được nha, huynh nướng thịt ăn ngon lắm đây.”

Tiểu Thọ nhẹ nhàng lôi kéo tiểu nha đầu đang chiêm chiếp, cười nhạo nói: “Còn ăn nữa, muội nhìn muội mập như này, ăn nữa liền thành quả cầu thịt luôn cho coi.”

Tiểu Phúc Nhi là một nha đầu tính khí tốt, rất ngây thơ, nghe vậy cũng không tức giận, chẳng qua chỉ ngượng ngùng giơ hai ngón tay điểm một cái: “Kia, Tiểu Phúc Nhi liền ăn ít một chút nga~”

Mai Tử vỗ một cái tát lên đầu con trai mình: “Tiểu tử thúi nhà ngươi, làm gì mà ngươi luôn khi dễ Tiểu Phúc Nhi vậy!”

Tiểu Thọ sờ sờ đầu mình cũng không dám mạnh miệng, chẳng qua lẩm bẩm vài câu: “Tiểu Phúc Nhi chính là một nha đầu mập mạp mà.”

Lê Mạn vỗ vỗ Mai Tử: “Không cần phải để ý đến bọn nhỏ, muội cứ để cho bọn chúng chơi đùa với nhau đi.” Vừa nói vừa quay ra ba đứa lớn: “Mau tới, không phải các ngươi muốn ăn thịt nướng sao? Hôm nay ta liền để các ngươi thể hiện tay nghề.”

Hồ Tử cùng Tiểu Thọ nghe vậy liền hưng phấn, vội vàng chạy đến bên đống lửa, cầm que xiên nhỏ xâu thịt nướng lên.

Tiểu Bảo sau khi lớn liền trở nên ngày càng trầm ổn nhưng cũng có điểm hứng thú với việc nướng thịt, nó liền đặt Tiểu Phúc Nhi xuống, nói: “Huynh đi nướng thịt cho muội ăn, muội nhớ ngoan ngoãn chờ một lát.”

Tiểu Phúc Nhi gật đầu nhỏ đáp ứng ca ca rồi chạy tới địa phương mới ngồi xuống, giơ tay liền đem miếng bánh ngọt cho vào miệng.

Tư Mã Phi Vũ ngồi cạnh nàng, nhìn thấy khóe miệng dính bánh vụn liền lau sạch. Chờ nàng ăn xong mới cầm bình nước đút cho nàng uống.

Phó Nguyệt Nhiễm nhìn bộ dạng này của con trai, cầm khen che kín miệng im lặng cười.

Tống Đại Sơn thấy mấy đứa bé nướng không ra hình dáng gì, cộng thêm Thiết Tử cùng Lê Mạn cũng đang nướng liền không tới hỗ trợ mà tiến tới ngồi bên cạnh Tư Mã Hạo Nhiên, vỗ vỗ bả vai huynh đệ nói: “Dạo này cha ngươi có thúc giục ngươi không?”

Tư Mã Hạo Nhiên ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, thanh âm có chút không biết làm sao: “Mấy ngày trước ta nhận được tin tức, lão đầu tử này cũng không biết phiền, tháng nào cũng đều đưa tin giống nhau tới.”

Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Cha ngươi đã sớm thúc giục ngươi hồi kinh, nhiều năm qua ngươi đều từ chối, đoán chừng cha ngươi cũng bị ngươi chọc tức. Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ cả đời ngươi cũng không muốn hồi kinh?”

Hiếm khi thấy Tư Mã Hạo Nhiên thở dài: “Nơi này tốt đẹp biết bao nhiêu, tự do tự tại, ta thật sự không nghĩ tới việc hồi kinh đâu. Nhưng cha mẹ dòng tộc của ta đều ở đó, cha mẹ ta cũng già rồi, sớm muộn ta cũng phải trở về. Bất quá ta chỉ muốn ở lại đây thêm hai năm, chờ đến khi Phi Vũ lớn hơn chút nữa đi. Dẫu sao ta cũng không thể là trễ nãi tiền đồ của hắn.” Vừa nói vừa quơ quơ chân: “Ta chỉ có thể hết sức quý trọng mấy năm này, ngươi cũng biết sau khi trở về ta không thể tiêu d.a.o tự tại như ở đây được.”

Tống Đại Sơn lắc đầu cười.

Tư Mã Hạo Nhiên nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, nhìn Tống Đại Sơn: “Ta nói này, có phải các ngươi định một mực ở đây không? Tiểu tử nhà ngươi vốn không phải vật trong ao, sớm muộn hắn cũng sẽ thoát ly khỏi nơi này, các ngươi không muốn đi theo ta sao? Chẳng lẽ các ngươi không yên tâm khi theo ta?”

Tống Đại Sơn nhìn con trai đang nghiêm túc nướng thịt, rơi vào trầm tư.

Mặc dù năm nay Tiểu Bảo mới mười tuổi, nhưng phu tử trong thư viện đã sớm tìm vợ chồng họ khuyên cho Tiểu Bảo đi tham gia thi thử, có được cái danh tú tài cũng không phải là vấn đề. Nhưng Lê Mạn thấy Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng lùn lùn, nhỏ như vậy đã đi thi khiến bọn họ không yên tâm, mọi chuyện mới kéo dài tới bây giờ.

Tống Đại Sơn trầm giọng nói: “Sang năm Tiểu Bảo sẽ đi thi thử.”

Tư Mã Hạo Nhiên sáng tỏ: “Vậy sẽ phải chuẩn bị từ bây giờ.”

Tống Đại Sơn ‘ừ’ một tiếng: “Hiện tại đã bắt đầu đi thi, nếu hắn có thể đi kinh thành chúng ta liền theo.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 269: Chương 269



Mi mắt Tư Mã Hạo Nhiên mang theo ý cười: “Yên tâm đi, tiểu tử này nhà ngươi nhất định sẽ đi kinh thành, đến lúc đó ta sẽ cho người tới an bài, các ngươi cứ an tâm đi đi.”

Tống Đại Sơn đụng một quyền vào Tư Mã Hạo Nhiên như đồng ý rồi hai người đều không nói gì nữa.

Rất nhanh liền truyền tới một trận mùi thơm của thịt nướng.

Lê Mạn gọi mọi người: “Mau tới đây, thịt nướng xong có thể ăn rồi.”

Tiểu Phúc Nhi là người đầu tiên chạy tới, thân thể mập mạp nho nhỏ chạy đến cạnh mẹ, cái mũi nhỏ hít hít: “Oa, thật là thơm nha~.”

Lê Mạn bị dáng vẻ mèo con của nàng chọc cười, chọc chọc cái mũi nhỏ của nàng.

Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài kia thật sự đáng yêu đến không chịu nổi, mọi người đều bị nàng chọc cười to.

Lê Mạn cầm một chuỗi thịt dê nướng thổi thổi, chờ bớt nóng mới đưa cho Tiểu Phúc Nhi ăn: “Từ từ thôi không phỏng miệng nga.”

Tiểu đoàn tử nghiêm túc bảo đảm: “Mẹ, ta nhất định sẽ cẩn thận.”

Lê Mạn cười nàng: “Vâng vâng vâng, trước giờ con đều ăn rất tốt.”

Tiểu Bảo kiêu ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tư Mã Phi Vũ một bên nhìn không nói gì, chẳng qua thời điểm được chia thịt cũng không ăn mà chỉ lẳng lặng cầm. Hắn bế Tiểu Phúc Nhi ngồi xuống một bên, đem thịt nướng trong tay xé xuống đút cho nàng ăn. Tiểu Phúc Nhi lười biếng há miệng chờ hắn đút, ăn xong liền thỏa mãn cười.

Tiểu Bảo vốn định tự đút cho muội muội, kết quả quay đầu liền thấy muội muội được người khác dỗ ăn ngon lành.

Tiểu Bảo mím mím môi, thầm nghĩ rốt cuộc ai mới là ca ca nha, sao mỗi lần nó định làm gì cho Tiểu Phúc Nhi liền bị tên kia cướp mất, hắn thật khiến lòng người khó chịu.

Một đám người ăn thịt nướng, bụng cũng nhét một đống bánh ngọt cùng trái cây, phơi mình nằm trên đệm không muốn nhúc nhích.

Tiểu Phúc Nhi tự động leo lên làm ổ trên n.g.ự.c Tống Đại Sơn, vỗ vỗ bụng nhỏ nói với cha nàng: “Cha, bụng Tiểu Phúc Nhi thật là lớn nha~”

Tống Đại Sơn đã có thói quen mỗi khi khuê nữ ăn no liền leo lên ngực, hắn cảm thấy ngọt như ăn phải mật. Thuần thục đưa tay xoa bụng nhỏ của Tiểu Phúc Nhi khiến nàng thoải mái hừ hừ thành tiếng, cuối cùng ngủ luôn trong n.g.ự.c Tống Đại Sơn.

Lê Mạn thấy Tiểu Phúc Nhi ngủ liền cầm chăn nhỏ ra đắp cho nàng.

Ngô đại nương cùng Tần tẩu tử thu dọn sạch sẽ đồ đạc rồi mang lên xe ngựa.

Nhìn mọi người ăn no đến mức không ai muốn động, Lê Mạn liền đem chăn đắp cho bọn họ rồi chợp mắt một lúc. Nghỉ ngơi không sai biệt lắm nửa giờ sau mới đánh thức mọi người dậy, nàng liền mang tới bài xì phé còn có các loại ngũ tử cờ vây.

“Tới tới tới, chúng ta bắt đầu chơi này nọ đi.”

Sau khi mọi người nghỉ ngơi đủ liền tràn đầy tinh lực, tất cả đều rối rít bò dậy.

Tiểu Bảo trực tiếp cầm bộ cờ vây kia, tìm được chỗ người hiện có thành tựu tốt nhất là Phó Nguyệt Nhiễm sau đó hạ cờ.

Phó Nguyệt Nhiễm vốn là danh môn khuê tú, cầm kì thi họa không nói nhưng xuất sắc nhất chính là đánh cờ. Tài nghệ cờ vây của tiểu Bảo đều do nàng ấy dạy, mỗi lần tiểu Bảo muốn chơi cờ đều tìm Nguyệt Nhiễm thẩm. Mà Phó Nguyệt Nhiễm cũng rất cao hứng khi có thể đánh cờ cùng tiểu Bảo, đặc biệt khả năng đánh cờ của nó ngày càng tốt, tới bây giờ liền có thể bất phân thắng bại với nàng ấy.

Hai người đánh đến trời đất tối xẩm, những người bên cạnh ngồi coi đều phải lắc đầu cảm thán mình đúng là không học thức.

Lê Mạn không muốn nhìn con trai mình đánh cờ, thật sự là quá nhức đầu đi. Nàng vẫn cảm thấy đánh bài tương đối dễ, vì vậy liền cùng Tư Mã Hạo Nhiên cùng Mai Tử, Thiết Tử ngồi chơi đánh địa chủ.

Hồ Tử cùng Tiểu Thọ thì đợi một bên hạ năm nước cờ chết.

Người duy nhất không chơi chính là Tư Mã Phi Vũ. Hắn lẳng lặng trông nom Tiểu Phúc Nhi ngủ, vẻ mặt không bày ra biểu cảm gì khiến ai nhìn cũng không đoán được suy nghĩ của hắn.

Một đám người chơi đến khi mặt trời xuống núi mới chạy về nhà.

Tư Mã Hạo Nhiên phải vào thành xử lý công vụ, không cách nào nán lại trấn thêm vài ngày. Nhưng Phó Nguyệt Nhiễm cùng Tư Mã Phi Vũ không theo Tư Mã Hạo Nhiên trở về mà đi theo mấy người Lê Mạn ở lại thành thêm mấy ngày nữa.

Nhà nàng bây giờ lớn hơn trước rất nhiều. Hai năm trước nhà cách vách muốn bán nhà, Lê Mạn liền mua lại, sau đó đem đả thông hai nhà thành một, bây giờ trong nhà có bảy tám phòng, bao nhiêu người muốn tới ở cũng vẫn còn phòng.

Ban đầu quyết định một tháng tất cả ra ngoài chơi một lần nhưng Phó Nguyệt Nhiễm cùng Tư Mã Phi Vũ lại thường xuyên tới, Lê Mạn bèn bố trí thêm hai phòng đặc biệt cho một nhà Tư Mã. Có lúc Phó Nguyệt Nhiễm không tới, Tư Mã Phi Vũ liền một mình ở, Lê Mạn cũng coi Tư Mã Phi Vũ như hài tử nhà mình.

Buổi tối, người một nhà ngồi đầy bàn lớn, ăn một bữa ăn phong phú đến no nê sau đó liền rửa mặt đi ngủ.

Thế là kết thúc một ngày chơi đùa thỏa mãn, mọi người chỉ có thể mong đợi lần tiếp theo vào tháng sau.
 
Back
Top Bottom