Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 250: Chương 250



Một người lấy một nửa bài tú lơ khơ, sau đó mỗi người một tấm sắp thành hàng ở trên bàn, gặp được lá bài tương tự có thể lấy về tụ của mình, làm bài của chính mình. Trò chơi này rất đơn giản, nguyên liệu cũng chỉ cần bài tú lơ khơ là được, nhưng lại không mất lạc thú, rất dễ được tiểu hài tử thích.

Quả nhiên, ba hài tử trong nhà rất thích chơi, ngay cả đại hài tử Đại Ni cũng đi theo sau chơi đến vô cùng vui vẻ.

Cứ như vậy, người một nhà đánh bài thì đánh bài, chơi cờ thì chơi cờ, tiếp trúc can thì tiếp trúc can, nam nữ già trẻ cùng ra trận, khoái hoạt vui sướng tiến hành hoạt động giải trí của gia đình, mỗi ngày đều trôi qua trong hoan thanh tiếu ngữ.

Những ngày rảnh rỗi luôn qua rất nhanh, người một nhà đều trải qua toàn bộ Tết Âm lịch trong ngủ ăn cơm chơi đùa, không chỉ có chơi đến vui vẻ, mỗi người trên mặt đều có thêm chút thịt, có thể nói là cái tết thoải mái nhất.

Tới mười một tháng giêng, lúc này Lê Mạn mới thu hồi lòng muốn chơi, bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng trước.

Năm ngoái hương cao đều bán được gần hết, phải làm mới một lần nữa, Nguyệt Nương nơi đó cũng phải đưa qua mấy trăm hộp. Hiện tại đúng là mùa hoa mai và xuân quyên nở rộ, Lê Mạn tính làm thêm hương cao mùi hoa mai và mùi xuân quyên để bán.

Cây mai trong thôn vô cùng nhiều, tùy ý có thể thấy được, xuân quyên ở sau núi cũng có, vì thế Lê Mạn sắp xếp Mai Tử và Thiết Tử nói: “Mai Tử, phải phiền muội và Thiết Tử, hai đứa về trong thôn giúp chúng ta nói một chút, nói rằng cửa hàng chúng ta thu mua hoa mai và xuân quyên, giá giống như lúc trước thu mua hoa quế, hai ngày nữa chúng ta quay lại trong thôn thu, sau đó làm hương cao mùi mới.”

Mai Tử đáp được giòn tan, “Tẩu tử, ta và Thiết Tử cũng đến lúc quay lại trong thôn chăm sóc vườn hoa, trở về ta liền nói chuyện này với người trong thôn luôn.”

Nói đến vườn hoa, Lê Mạn liền nhớ tới hoa trong vườn hoa. Mùa thu năm ngoái các loại hoa có thể trồng được hữu hạn, hoa trong vườn cũng không nhiều, vườn để trống rất nhiều nơi, nên chờ tới mùa xuân trồng thêm nhiều chủng loại hoa khác, hiện tại cũng qua năm mới, đúng là thời điểm đầu xuân, là thời điểm chuẩn bị trồng hoa.

Lê Mạn nói: “Mai Tử, lập tức vào xuân rồi, rất nhiều hoa đều có thể gieo giống, muội bên kia hỏi một chút thợ trồng hoa chỉ đạo chúng ta trước đó, xem có thể trồng loại hoa gì, sau đó ta sẽ mua hạt giống hoa từ trấn trên, nhờ Trường Bang mang về cho hai đứa.”

Mai Tử nói: “Ta đã xới đất và bón phân cho đất trồng hoa trước rồi, chỉ cần mua hạt giống về gieo là được.” Nói tới đây, Mai Tử nhớ tới hoa năm ngoái trồng, hưng phấn lên, “Tẩu tử, hoa năm ngoái chúng ta trồng, đầu xuân năm nay là có thể nở hoa rồi, đến lúc đó các loại hương cao lại có thể nhiều thêm, sau này cũng liền không cần lên sau núi trong thôn ngắt nữa.”

Lê Mạn nghe vậy cũng thật vui vẻ, lúc năm ngoái làm vườn hoa, mục đích chính là muốn có thể làm thêm nhiều hương cao có mùi khác nhau, hiện tại cuối cùng cũng tới mùa có thể thu hoạch, hơn nữa năm nay trồng thêm loại hoa mới, tin tưởng sau này các nàng không cần lo về nguồn hoa nữa, một năm bốn mùa đều có các loại hương cao khác nhau để bán.

Ngày hôm sau, Mai Tử và Thiết Tử liền mang theo Tiểu Thọ lưu luyến không rời trở về trong thôn, Lê Mạn mang theo những người khác ở nhà chế tác các sản phẩm làm đẹp khi khai trương cần sử dụng, Tống Đại Sơn thì lên chợ, mua sắm các đồ ăn vặt bày bán trong phòng chờ.

Chuẩn bị hai ngày, sau khi làm gần xong những thứ khai trương phải dùng, Tống Đại Sơn vội vàng đánh xe lừa trở về trong thôn thu hoa.

Lần trước đã về trong thôn thu hoa quế một lần, lần này người trong thôn đều biết Tống Đại Sơn lại muốn tới thu hoa, sôi nổi chạy đến sau núi trong thôn đi hái hoa, cho nên khi Tống Đại Sơn trở về cửa hàng, hoa lại tràn đầy một xe.

Nhân lúc hoa còn tươi, Lê Mạn tổ chức cả nhà bắt đầu chế tác hương cao, dùng thời gian hai ngày chế tác vài trăm hộp, trong đó, có một nửa đưa đến cửa hàng của Nguyệt Nương.

Lúc này, đã qua mười lăm tháng giêng, tết cũng đã hết, mà cửa hàng, cũng lại khai trương lần nữa.

Khai trương ngày đầu tiên, không ít khách hàng quen đều tới cửa, nhìn thấy Lê Mạn, có mấy câu nói không xong.

“Cửa hàng nhà ngươi mở chính là muộn nhất, người ta có nhà mùng tám đã khai trương.”

“Ta đây ăn tết muốn làm đẹp cũng không có cách nào, vẫn luôn chờ nhà ngươi mở cửa, vừa đợi là đợi cả nửa tháng.”

“Ta cảm giác năm ngoái làn da của ta tốt hơn rất nhiều, nhưng qua cái tết, ăn nhiều dầu mỡ, đột nhiên lại có thêm rất nhiều thứ, nhanh chóng tới nhà ngươi nơi này làm rơi cho ta.”

“......”

Một đám các khách nhân đều lôi kéo Lê Mạn nói không ngừng, Lê Mạn cười đáp lời từng người.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 251: Chương 251



Khi đám người tới gần đông đủ, Lê Mạn vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Hôm nay cửa hàng của chúng ta chính thức khai trương trong năm mới, vì chúc mừng tân niên, cửa hàng chúng ta tổ chức hoạt động khai trương, khai trương trong ba ngày, phàm tiêu phí ở cửa hàng nhà ta 40 văn tiền trở lên, đều miễn phí tặng một hộp hương cao.”

Một hộp hương cao cửa hàng bán tám văn tiền, nói cách khác là tặng tám văn tiền, tin tức này làm người tới ở đây hứng thú, nghị luận sôi nổi.

Lê Mạn lại nói tiếp: “Lại còn có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người, trong tiệm chúng ta lại ra mắt hai loại hương cao mùi mới, một loại là mùi hoa mai, một loại là mùi hoa đỗ quyên, hôm nay đều có thể dùng thử miễn phí, hơn nữa hương cao được tặng, có thể để mọi người tự mình chọn lựa.”

Lời vừa nói ra, lòng khách nhân lại lần nữa bị hấp dẫn.

Trong đám người có người hỏi: “Vậy tiền làm đẹp và trang điểm có thể tính trong 40 văn tiền không?”

Có không ít phụ nhân muốn đến làm đẹp đều muốn hỏi vấn đề này.

Lê Mạn gật gật đầu, “Đều tính, dù là mua son phấn hay là trang điểm làm đẹp, chỉ cần một lần tiêu phí trên 40 văn đều có thể tặng một hộp hương cao.”

Tuy rằng có thể tới trong tiệm của Lê Mạn đại đa số đều không thiếu tiền, nhưng có thể được tặng gì đó, mọi người vẫn rất vui vẻ, không cần phải lãng phí.

Mà những người không phải rất có tiền, càng động tâm hơn.

Cho nên, lập tức liền có phụ nhân bắt đầu chọn lựa son phấn trong tiệm, tính toán mua hết trong hôm nay, nhất định phải gom đủ 40 văn.

Dựa vào hoạt động giảm giá khai trương ba ngày trước, lượng buôn bán tăng rất nhanh, cửa hàng thành công vượt qua bước khởi đầu tốt đẹp, chính là khai trương đại cát.

Ba ngày sau, kết thúc hoạt động, lượng tiêu thụ son phấn gần như trở về bình thường, đa số người tới đều là làm đẹp và trang điểm.

Bụng của Lê Mạn dần dần lớn, buổi sáng vẫn trang điểm, và buổi chiều chỉ làm đẹp cho hai ba người như cũ, việc buôn bán trong quán đều đã giao cho Tần tẩu tử, chỉ là Tần tẩu tử vừa làm đẹp còn vừa thu tiền, cũng hơi bận, Lê Mạn cảm thấy nên thay đổi một chút.

Cuối cùng, Lê Mạn nghĩ tới thẻ hội viên và thẻ giảm giá ở hiện đại, sau đó quyết định cũng làm thẻ giảm giá ở trong quán.

Dùng thẻ giảm giá, không những có thể bớt việc cho nàng và Tần tẩu tử, cũng có thể đẩy mạnh lượng mua của khách hàng.

Nàng tính dùng ba loại thẻ giảm giá, lần lượt là thẻ mười lần, thẻ hai mươi lần và thẻ ba mươi lần. Tức là mua mười lần trang điểm, mua hai mươi lần trang điểm, mua ba mươi lần trang điểm, đầu tiên sẽ trả tiền công trước, thì lần trang điểm tiếp theo sẽ không cần trả tiền nữa, hơn nữa thẻ mười lần còn rẻ hơn hai văn tiền so với bình thường, thẻ ba mươi lần thì rẻ hơn ba văn tiền.

Khách hàng đã mua thẻ giảm giá, có thể đến trước bàn đăng ký bên kia, mỗi lần làm đẹp hoặc trang điểm sẽ bị gạch đi một lần, như vậy, cũng tiện lợi cho khách hàng và cả các nàng.

Đương nhiên, cũng sẽ có người không muốn mua thẻ, chỉ muốn tới thanh toán một lần một lượt, như vậy đương nhiên có thể, nhưng vì để quản lý thuận tiện hơn, sẽ áp dụng việc đăng ký hẹn trước với những người này, tức là mỗi lần hẹn trước phải trả tiền ở quầy thanh toán trước, sau đó mới vào làm đẹp và trang điểm, như vậy cũng tránh cho nàng và Tần tẩu tử thu tiền bị loạn, hàng ngày tới lúc bàn giao sổ sách cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Quả nhiên, sau khi Lê Mạn đưa ra thẻ giảm giá này, rất nhiều khách hàng thường xuyên tới cửa hàng trang điểm và làm đẹp đều lựa chọn làm thẻ giảm giá, hơn nữa còn có rất nhiều người làm luôn thẻ ba mươi lần.

Ngoại trừ thẻ giảm giá, Lê Mạn còn đưa ra một thẻ hội viên cao cấp, là thẻ một năm, một tấm thẻ năm là mười lượng bạc, nếu khách hàng có thẻ năm này, có thể đến quán bất cứ lúc nào, muốn đến lúc nào thì đến, mà còn được ưu tiên làm đẹp trước, hơn nữa còn là Lê Mạn tự làm đẹp cho, ngoài ra, đồ ăn vặt và trà trong phòng nghỉ cũng được miễn phí.

Đương nhiên, thẻ hội viên cao cấp như vậy khả năng không để mọi người lấy được dễ, cho nên Lê Mạn chỉ tính toán làm mười tấm, nói cách khác chỉ có mười người có tư cách có được tấm thẻ năm này.

Lúc thẻ giảm giá năm này xuất hiện, Lâm Tiểu Vũ là người đầu tiên muốn làm, sau đó là Nguyệt Nương và Vân Nương cũng làm, vừa bắt đầu đã chỉ còn bảy tấm.

Tục ngữ nói vật đã hiếm là quý, cả cửa hàng chỉ còn bảy tấm, cho dù muốn làm thẻ giảm giá phải mất mười lượng bạc, nhưng đây là tượng trưng cho cảm giác tôn quý, nên vẫn có rất nhiều người muốn có, đặc biệt là những người giàu có. Bởi vậy, bảy tấm còn lại đã bị những phu nhân thường xuyên tới quán cướp đi rất nhanh, thế cho nên có rất nhiều người muốn lại không có được, chạy đến tìm Lê Mạn thương lượng có thể làm thêm mấy tấm không.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 252: Chương 252



Nhưng Lê Mạn lắc đầu từ chối, bởi vì này giá trị của mười tấm thẻ lớn nhưng nó rất hiếm, nếu có nhiều như vậy, để cho rất nhiều người đều có được, vậy sẽ không còn giá trị nữa, hơn nữa, nhiều người cũng rất loạn, nàng cũng không có nhiều thời gian đi làm đẹp cho nhiều hội viên cao cấp như vậy, mười cái là hợp lý.

Cho nên những người này chỉ có thể tiếc nuối tính toán sang năm giành cho bằng được.

Có thẻ giảm giá và thẻ hội viên, không chỉ làm lượng buôn bán trong quán tốt lên rất nhiều, mà việc quản lý tiền cũng nằm trong khuôn khổ, tất cả mọi người cũng bớt việc hơn.

Thời tiết ấm dần lên, bọn nhỏ ở nhà cũng không chịu ở nhà mãi, liền có rất nhiều phụ nhân dẫn bọn nhỏ tới chơi, phòng nghỉ cũng náo nhiệt thêm.

Đặc biệt sau khi Lê Mạn làm thêm rất nhiều trò chơi cho bọn nhỏ chơi đùa, trong phòng nghỉ càng có nhiều trẻ con chạy nhảy, lúc này, xuất hiện nhiều bọn nhỏ tinh nghịch, có những khách hàng chỉ ngồi chơi cờ hoặc uống trà sẽ cảm thấy rất ồn ào, không thể chờ đợi tới lúc yên tĩnh được, vì thế đã có người ý kiến với Lê Mạn.

Lê Mạn cố ý vào trong phòng nghỉ xem xét một lượt, kết quả suýt nữa thì bị một đứa nhỏ chạy tới chạy va vào, may mắn có người nhanh tay nhanh mắt đỡ được nàng, nếu không sẽ bị nguy hiểm rồi.

Mặc dù không có việc gì, nhưng Lê Mạn nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.

Nàng gặp phải cảnh này, nói không chừng cũng có phụ nhân khác đã bị va vào rồi, bọn nhỏ hoạt bát hiếu động, đôi khi khó tránh khỏi mà va vào người khác.

Lúc này, Lê Mạn cảm thấy nàng nên nghĩ cách có thêm một căn phòng cho bọn nhỏ chơi đùa, cũng tách bọn nhỏ và người lớn ra, để cho phòng nghỉ yên tĩnh một chút.

Nhưng là gian cửa hàng này cũng giống như đa số những cửa hàng khác, hầu như không có lầu hai, chỉ có một tầng chóp mái, rất khó làm thêm một tầng nữa, nếu muốn làm thêm một tầng, cũng là một công trình rất lớn, lúc triển khai lại không thể buôn bán, khả năng không làm được rất lớn.

Trong nhà còn một chỗ trống duy nhất chính là sân sau, nhưng sân sau là khu ở riêng, Lê Mạn không muốn lấy nó ra để buôn bán, cho nên, chỉ có thể tìm nơi khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lê Mạn chỉ có thể nghĩ đến cửa hàng bên cạnh.

Cửa hàng bên cạnh bán hương nến giấy tiền chỉ cách cửa hàng của nàng một vách tường, bố cục giống với cửa hàng của nàng, nói cách khác, cửa hàng bên cạnh cũng có diện tích tương đồng, nhưng chỉ bán chút hương nến giấy tiền, còn lại phần lớn diện tích đều để không, Lê Mạn đi qua bên cạnh nhìn qua, đúng là rất trống trải, nơi cửa hàng sử dụng còn chưa tới một nửa, cho nên Lê Mạn muốn thử xem, cũng không thể được thử mua cửa hàng bên cạnh hoặc là thuê một góc được, tính thông phần ở giữa ra, để làm một phòng chơi cho bọn nhỏ.

Lê Mạn nói suy nghĩ trong lòng cho Tống Đại Sơn biết, sau đó, Tống Đại Sơn đưa Lê Mạn đi mua chút lễ vật, sang cửa hàng bên cạnh.

Cửa hàng bên cạnh đúng là rất trống trải, chỉ bày một cái quầy, sau quầy là một ngăn tủ, trên ngăn tủ đặt hàng hóa, sau đó phía sau là kho chứa đồ, còn lại không có gì cả.

Lê Mạn cảm khái trong lòng: Thật đúng là lãng phí không gian, nếu toàn bộ cho nàng dùng thì tốt rồi.

Tống Đại Sơn ra mặt, nói cho ông chủ bên này về ý định của bọn họ, ông chủ nghe xong cau mày trầm ngâm không nói gì.

Lê Mạn thấy ông chủ do dự cứ không từ chối luôn, cảm thấy có hi vọng, lập tức nói: "Ông chủ, ngươi xem, cửa hàng nhà ngươi lớn như vậy, chỗ dùng đến lại nhỏ như vậy, những chỗ khác đều để không, rất là lãng phí, không bằng chia cho chúng ta một phần diện tích, chúng ta có thể mua lại, thuê lại cũng được, như vậy vừa không ảnh hưởng đến buôn bán của ngươi, ngươi cũng có thêm chút thu nhập, thêm ít lời."

Ông chủ nghe vậy không nói gì, vẫn cau mày không nói, nhưng trong lòng thật sự đã bị Lê Mạn đả động rồi.

Đừng thấy nhà hắn ta buôn bán ở trong này nhiều như vậy, lại chỉ có thể sống tạm thôi, tiền kiếm được cũng không nhiều, bởi vì mấy thứ hương nến giấy tiền này chỉ có thể bán tốt vào mấy ngày hội, bình thường rất ít bán được, cũng may mắn cửa hàng này chính là nhà của bọn họ, nếu không, khả năng đến tiền thuê cửa hàng bọn họ cũng không trả nổi, cứ như vậy, cũng không có cách nào kiếm được nhiều tiền.

Hơn nữa Lê Mạn nói cực kỳ có lý, đúng là phần cửa hàng này hắn dùng đến rất ít, rất nhiều nơi đều để không, đến cả trong kho hàng phía sau cũng không có nhiều hàng hóa, nếu bỏ ra một phần, đúng là thu được một khoản, hàng năm có thể có không ít thu nhập, cũng không ảnh hưởng với việc buôn bán nhà hắn ta.

Nhưng mà, đây là chuyện lớn, hắn ta không thể đưa ra quyết định dễ dàng.

Lê Mạn đảo mắt một vòng, nói: "Ông chủ, thế này nhé, ngươi cứ từ từ suy xét một chút, có thể về nhà thương lượng cùng người nhà một chút, nếu muốn chúng ta liền nói chuyện một lần ngươi thấy như thế nào?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 253: Chương 253



Nghe Lê Mạn nói như vậy, ông chủ gật gật đầu: “Được, ta trở về suy xét một chút."

Lê Mạn để quà lại, rồi mới về cùng Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn hỏi Lê Mạn: "Nếu ông chủ không đồng ý thì làm sao?”

Lê Mạn nhún nhún vai: "Cho dù không đồng ý, chúng ta vẫn còn biện pháp khác, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng người ta đâu."

Tống Đại Sơn hơi mím môi, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Nương tử, ta thấy làm thêm một phòng cho bọn nhỏ chơi rất là tốt, nhưng vẫn có thể chơi dù không mở thêm, thật ra chi nhiều hơn thu, không nhất định phải tốn kém như vậy."

Lê Mạn mỉm cười, đáp: "Chàng nói rất đúng, kỳ thật không làm phòng trò chơi này, bọn nhỏ vẫn chơi được, làm ra chỗ này chỉ là muốn để cho phòng nghỉ có bầu không khí an tĩnh một chút, bọn nhỏ cũng có thể chơi vui vẻ, đúng là không kiếm được nhiều tiền, chỉ là, việc chúng ta mở cửa buôn bán, là muốn cho khách hàng phục vụ tốt nhất, tuy tốn thêm chút tiền, nhưng những khách hàng có ấn tượng tốt, sẽ tới nhiều, đã tới nhiều, chúng ta sẽ kiếm được ở trên phương diện khác, cũng không nhất định là bị thiệt."

Tống Đại Sơn nghe Lê Mạn nói xong, đột nhiên nở nụ cười, nắm nắm tay Lê Mạn, cảm thấy mình thật là ngốc. Nương tử của hắn sẽ không phí sức làm chuyện không có kết quả tốt, hắn lo lắng cái gì chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp là được.

Lê Mạn lẳng lặng chờ hai ngày, hai ngày sau, ông chủ của cửa hàng bên cạnh liền sang tìm.

"Ông chủ Tống, ta về nhà đã suy nghĩ một hồi, quyết định đồng ý với đề nghị của các ngươi, có thể cho ngươi một chỗ." Ông chủ nói tới đây, trầm ngâm một lúc, mới nói tiếp: "Chỉ là chỗ chúng ta không thể bán, chỉ có thể cho các ngươi thuê."

Thật ra hắn ta nghĩ sau này nếu muốn bán cửa hàng, thiếu một góc cũng không tốt lắn, cho nên chỉ quyết cho thuê một phần cố định.

Người bình thường đều suy xét như vậy, không có khả năng bán đi một phần không gian, cho nên Lê Mạn không hề thấy kinh ngạc với quyết định của ông chủ, chỉ là, nàng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

"Ông chủ, không biết ngươi có thể cho ta thuê bao nhiêu? Giá cả bao nhiêu?"

Ông chủ chỉ xuống mặt đất: “Có thể cho các ngươi thuê dài một trượng, rộng nửa trượng trái phải ba thước. Giá thì, một năm ba lượng bạc."

Lê Mạn thầm tính toán, với diện tích ba nhân bốn thước này. Đủ làm một phòng trò chơi, diện tích có thể chấp nhận được.

Nhưng nói thật, mặc dù tiền thuê diện tích ba nhân bốn này ở trong trấn không coi là đắt, nhưng cũng không được lợi, Lê Mạn tin tưởng, nếu phải trả giá, thật ra vẫn có thể bớt một chút, nhưng mà, bớt được ít tiền như thế cũng không có ý nghĩa gì đối với Lê Mạn, còn không bằng làm mấy chuyện càng có ý nghĩa hơn.

Vì thế, sau khi Lê Mạn tự hỏi xong liền nói với ông chủ: "Ông chủ, với mức giá này của ngươi không tính là thấp, nhưng mà, mọi người cũng là hàng xóm, ta cũng không thể để ngươi chịu thiệt, thế này đi, ta cũng không mặc cả với ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cho chúng ta thuê năm năm, năm năm sau chúng ta lại tính tiếp, năm năm này ngươi không được tăng tiền thuê lên."

"Vậy..." Nghe nói cho thuê năm năm, lại không thể tăng tiền thuê, ông chủ liền do dự.

Lê Mạn nói: "Ông chủ, yêu cầu này không tính quá phận chứ? Nếu là bên ngươi thấy không được, vậy chỉ có thể tiếc là cuộc làm ăn của chúng ta không thành thôi."

Thấy Lê Mạn không nhượng bộ, ông chủ do dự một hồi lâu, cuối cùng dằn lòng, gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ như vậy đi."

Lê Mạn cười nói: "Ông chủ đúng là thẳng thắn, vậy chúng ta liền lập bản thỏa thuận đi."

Cuối cùng, Lê Mạn đưa cho ông chủ 15 lượng bạc, cũng thương lượng chi tiết rõ ràng, quan hệ của hai nhà chính thức bắt đầu.

Mà Tống Đại Sơn đã đi tìm thợ xây, tính toán nhanh chóng mở rộng phần không gian của cửa hàng bên cạnh ra, sau đó làm một cái cửa với phòng nghỉ và phòng bên đó.

Mọi chuyện đều do Tống Đại Sơn làm, Lê Mạn chỉ cần suy nghĩ xem phòng trò chơi này nên bố trí thế nào.

Đã có phòng riêng để chơi đùa, cũng không thể để giống như trước kia cái gì cũng không có, phòng trò chơi này phải giống như một phòng trò chơi thật, phải có đủ hết các trò chơi của bọn nhỏ mới được.

Đầu tiên, có thể vẽ gì đó lên trên tường, để cả căn phòng tràn ngập ấm áp và thú vị, sau đó có thể tại treo mấy con hạc giấy hoặc chuông gió và trang sức trên trần nhà.

Về phần đồ chơi, đầu tiên, có thể nhờ Trương lão thúc làm thêm mấy con ngựa gỗ đặt trong phòng trò chơi cho bọn nhỏ chơi đùa, sau đó lại sửa lại thành mấy cái bàn nhỏ, trải thảm lên phía trên, đặt mấy con thấp thấp cho mấy bạn nhỏ nằm lên nghịch, bên trên đặt mấy quân cờ năm quân hoặc cờ nhảy để cho bọn chúng chơi.

Tiếp đó, còn làm cả mấy con búp bê vải và quả cầu vải bọn nhỏ thích để cho bọn chúng chơi.

Cuối cùng, Lê Mạn rất muốn tạo ra một cầu trượt bản cổ đại. Trong khu vui chơi, sao có thể thiếu cầu trượt được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 254: Chương 254



Chỉ là, cầu trượt này có hơi to, cũng khá phức tạp, không biết Trương lão thúc có thể dùng gỗ để tạo cho nàng được không.

Nhân lúc Tống Đại Sơn đưa thợ đến mở rộng không gian, Lê Mạn vẽ hình dáng của cầu trượt lên giấy, những chỗ phức tạp thì cố ý đánh dấu một cái, để Trương lão thúc có thể thấy được. Quan trọng nhất là, nhất định phải bảo đảm chắc chắn và an toàn, để cả người lớn leo lên cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa, cầu trượt phải bóng loáng, có thể lập tức trượt xuống được.

Lê Mạn ghi hết những điểm cần nhớ lại.

Sau khi vẽ xong, Tống Đại Sơn để Triệu Trường Bang trở về hỏi Trương lão thúc một chút xem có thể không thể làm ra không, có thể thì để Trương lão thúc làm, không thể làm được thì thôi.

Triệu Trường Bang trở về truyền lại lời của Trương lão thúc là muốn nghiên cứu một chút, đợi xem cụ thể làm thế nào, không thể lập tức đưa kết quả được.

Lê Mạn nói: "Được, chúng ta không vội, để Trương lão thúc từ từ nghiên cứu, khi nào thì nghiên cứu xong liền đưa cho chúng ta, nếu không nghiên cứu được cũng không sao."

Phòng trò chơi hoàn thành rất nhanh, chỉ mất mấy ngày đã hoàn thành, sau khi xong xuôi, nhìn từ bên trong căn phòng này như là một thể với cửa hàng của Lê Mạn, không có bất cứ liên quan gì tới cửa hàng bên cạnh.

Lê Mạn quét qua mặt tường một chút, sau đó vào mỗi đêm cửa hàng đóng cửa, cả nhà sẽ đến bố trí phòng trò chơi này, đặt mấy món đồ chơi đã nhờ người ta làm xong xuôi vào bên trong, cơ bản cũng đã thành một phòng trò chơi đầy hấp dẫn, ngoại trừ không có cầu trượt, tất cả những thứ khác đều có đủ.

Sau đó, Lê Mạn mở cửa phòng bên cạnh ra, chính thức tuyên bố cho khách hàng về sự tồn tại của phòng trò chơi này.

Thấy những đứa nhỏ được các phụ nhân đưa tới rất vui vẻ, những khách hàng ngại bọn nhỏ ầm ĩ cũng rất vui vẻ, đương nhiên người vui nhất chính là mấy đứa nhỏ, có nơi để bọn chúng chơi đùa lớn như vậy, mà bên trong còn có nhiều đồ chơi và các bạn để chơi cùng như vậy, quả thực làm cho bọn nhỏ vui đến quên cả trời đất, đến ngay cả Tiểu Bảo và Hổ tử cũng bị hấp dẫn, thường xuyên chạy vào phòng trò chơi chơi cùng các bạn nhỏ khác.

Điều làm cho Lê Mạn vui vẻ nhất chính là, sau một tháng, cuối cùng Trương lão thúc đã nghiên cứu ra kết quả, cầu trượt đã được làm xong, hoàn toàn làm giống như Lê Mạn đã vẽ, hơn nữa Trương lão thúc và các đồ đệ của ông ấy còn tự thử qua rất nhiều lần, cực kì an toàn. Nghe nói mấy đứa nhỏ trong nhà Trương lão thúc rất thích trò này, cũng bắt Trương lão thúc làm cho bọn chúng một cái.

Cầu trượt này làm Lê Mạn tốn mất năm lượng bạc, nhưng Lê Mạn cảm thấy rất đáng, bởi vì, cái này quả thực chính là bảo vật trong lòng bọn nhỏ, bọn chúng đều rất thích chơi, thậm chí có đứa nhỏ sáng ra vừa mở mắt đã bắt người lớn trong nhà dẫn tới chỗ này của Lê Mạn để chơi.

Cũng bởi vậy, bọn nhỏ tới phòng chơi càng ngày càng nhiều, nơi này càng giống như nhà trẻ, đương nhiên, có nhiều trẻ nhỏ, lượng đồ ăn vặt và nước uống bán đi mỗi ngày càng nhiều hơn, bộ phận này cũng càng kiếm được nhiều tiền.

Trong cửa hàng có thêm một phòng trò chơi, số lượng các bạn nhỏ tới cũng tăng vọt, Lê Mạn cảm thấy, vấn đề an toàn cần phải chú ý cẩn thận.

Bọn nhỏ không hiểu chuyện, thích chạy tới chạy lui, mà trong lúc đó rất dễ va vào nhau, tuy vẫn có người lớn chú ý đến, nhưng cũng không tránh được có lúc không để ý tới, Lê Mạn sợ lỡ bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, cửa hàng của nàng sẽ có phiền toái.

Cho nên, an toàn của bọn nhỏ rất quan trọng, phòng trò chơi này cần tìm một người đến trông coi, duy trì trật tự và an toàn, cũng tiện để dọn dẹp vệ sinh phòng nghỉ với phòng trò chơi, để cho hai căn phòng luôn gọn gàng sạch sẽ.

Công việc này chỉ cần đến trông coi và vệ sinh, buổi tối không cần ở trong cửa hàng, cho nên có thể về sớm, bởi vậy, Lê Mạn tính thuê một người, giống như qua đây làm rồi nàng trả tiền công theo tháng là được.

Cái này đơn giản hơn rất nhiều so với thuê Ngô đại nương và Đại Ni, cũng không có nhiều thứ cần để ý, cho nên Lê Mạn liền viết thông báo tìm người dán ở bên ngoài cửa lớn, để người ta tự tới cửa xin việc.

Sau khi dán thông báo lên, rất nhanh đã có người đến xin việc, Lê Mạn phỏng vấn từng người một.

Người tới xin việc hầu như là những phụ nhân trong nhà khó khăn, muốn tìm công việc để kiếm thêm tiền.

Lê Mạn cũng không ngại thân phận, yêu cầu của nàng là muốn tìm người điềm đạm hiền lành có trách nhiệm, có thể chiếu cố bọn nhỏ thật tốt, sau đó dọn dẹp phòng nghỉ và phòng trò chơi cho tốt, đương nhiên, bản thân cũng phải sạch sẽ gọn gàng, bộ dạng không thể dọa người khác.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 255: Chương 255



Theo như yêu cầu này, Lê Mạn phỏng vấn rất nhiều người, có phụ nhân vì bản thân không đủ sạch sẽ bị loại, có phụ nhân vì nói chuyện không đủ lễ phép bị loại, cũng có phụ nhân không đủ kiên nhẫn tinh tế với bọn nhỏ liền bị loại.

Lê Mạn phỏng vấn hai ngày, vẫn không tìm được người thích hợp, mãi đến ngày thứ ba, có một phụ nhân đến đây xin việc, Lê Mạn cảm thấy cũng không tệ lắm.

Phụ nhân này chừng ba mươi tuổi, mặc đồ may thủ công, trông rất cũ kỹ, nhưng lại rất sạch sẽ, tóc cũng chải lên ngay ngắn chỉnh tề, cả người làm cho người ta cảm thấy vừa hiền thục vừa lưu loát.

Lần đầu tiên Lê Mạn nhìn thấy đã cảm thấy không tồi, hỏi nàng ấy: "Ngươi có con chưa?"

Phụ nhân kia gật gật đầu: "Có, ta có một đứa con trai và con gái, con trai mười tuổi, con gái bảy tuổi."

Lê Mạn chú ý tới, lúc nàng ấy nói đến các con nhà mình, ánh mắt nàng đầy dịu dàng và hạnh phúc, có thể nhìn ra được, nàng ấy rất yêu các con nhà mình, lúc nhắc tới bọn chúng cũng thấy rất hạnh phúc.

Lê Mạn lại hỏi: "Vậy bình thường khi các con của ngươi làm sai chuyện gì, ngươi làm thế nào?”

Phụ nhân nói: "Mỗi lần như vậy ta đều để cho chúng đứng ở trước tường, đứng áp mặt vào tường nửa canh giờ, sau đó ta mới nói chuyện với bọn chúng, nói ra lỗi sai của bọn chúng, để bọn chúng sửa lại."

Lê Mạn gật gật đầu.

Câu hỏi này trước đó nàng đã hỏi rất nhiều người tới đây phỏng vấn, có người trả lời: "Bọn nhỏ làm sai vậy đánh một trận là chúng sẽ nhớ rõ, lần sau sẽ không dám làm sai nữa." ; lại có phụ nhân nói: "Chỉ là trẻ con thôi, không hiểu chuyện, nói cho chúng hiểu là được rồi." ; cũng có phụ nhân nói: "Mẹ chồng ta rất chiều bọn nhỏ, ta không quản được, nếu không thì mẹ chồng ta sẽ trách mắng ta." ; lại có người nói: "Lão công nhà ta chỉ dạy bọn nhỏ, để lão công nhà ta đánh một trận là được rồi."

Câu trả lời của những người này Lê Mạn không hài lòng lắm.

Nhưng này nàng ấy trả lời cực kỳ phù hợp với Lê Mạn, nếu là Lê Mạn, nàng sẽ không ra tay đánh bọn nhỏ, nhưng cũng không chiều bọn chúng quá, nàng muốn để bọn nhỏ tự nhận ra lỗi sai của mình, sau đó lại nói chuyện với chúng, để bọn chúng sửa lại.

Đương nhiên, nơi này của nàng là trông giữ phòng trò chơi chứ không cần nàng ấy phải dạy bảo bọn nhỏ, không có khả năng để nàng ấy phạt con nhà người ta đứng ra góc tường, chỉ là Lê Mạn muốn tìm một người có cùng quan điểm và thái độ về việc đối xử với bọn nhỏ, cho nên mới hỏi câu hỏi này thôi.

Cho nên bên ngoài phụ nhân này có cùng quan điểm đối xử với bọn nhỏ nên Lê Mạn rất hài lòng, cuối cùng, Lê Mạn hỏi: "Không biết ngươi có thể nói với ta một chút, vì sao ngươi lại đến làm công việc này được không?”

Phụ nhân không trả lời ngay lập tức, chỉ mấp máy môi, vẻ mặt hơi buồn bã: “Nhà ta đang khó khăn, cần tiền bạc, lão công ta đang làm việc thì bị ngã, hiện tại thân thể rất yếu, cần uống thuốc điều trị, trong nhà không có thu nhập, rất khó khăn, cho nên ta liền nghĩ cách tìm công việc để đỡ cho nhà ta, thấy ngươi báo tìm người, ta cứ tới hỏi một chút."

Lê Mạn gật gật đầu, không nói thêm về đề tài này nữa, mà nói: "Nơi này của ta, cần tìm một người trông giữ bọn nhỏ trong phòng trò chơi, bảo đảm an toàn cho bọn chúng, để không xảy ra chuyện, nhưng bọn nhỏ không hiểu chuyện, có vẻ khó nói chuyện, cũng có khả năng sẽ không nghe lời ngươi, ngươi có thể làm tốt công việc này không?"

Phụ nhân nghe vậy vén sợi tóc rơi ở bên tai ra đằng sau, suy nghĩ, cũng không mạnh miệng: “Ta sẽ cố gắng làm tốt, có thể cho ta thử một lần được không? Nếu ta không làm được, ngươi có thể không thuê ta."

Lê Mạn nở nụ cười: “Được, có thể cho ngươi thử một lần, làm ba ngày trước, nếu không thành vấn đề, ngươi là có thể ở lại làm, mỗi sáng tới giờ cửa hàng mở cửa thì đến đây, đến giờ đóng cửa buổi tối thì về nhà, giữa trưa ăn cơm tại đây, một tháng nghỉ hai ngày, 500 văn tiền một tháng, ngươi xem thế nào, nếu có thể thì ở lại."

Phụ nhân không nghĩ tới còn được bao ăn, một tháng có được 500 văn tiền, còn nhiều hơn so với nam nhân làm một tháng, mắt sáng lên, gật đầu: “Có thể có thể, ta nhất định làm tốt."

Lê Mạn mỉm cười: “Còn chưa có hỏi ngươi xưng hô thế nào?"

Phụ nhân đáp lại: "Tướng công ta họ Vương, mọi người hay gọi ta là Vương tẩu tử."

Lê Mạn gọi nàng một tiếng "Vương tẩu tử", sau đó nói: "Vậy hôm nay ngươi trở về chuẩn bị một chút, sáng mai cứ tới đây bắt đầu làm, có được không?”

Vương tẩu tử nói có thể.

Sáng hôm sau cửa hàng vừa mới mở cửa, Vương tẩu tử đã đứng ở ngoài cửa, ngày hôm qua Tống Đại Sơn đã thấy Vương tẩu tử, biết hôm nay nàng ấy tới, nhưng vẫn khá kinh ngạc: “Vương tẩu ngươi tới sớm thế sao?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 256: Chương 256



Vương tẩu có hơi ngại ngùng nở nụ cười: “Ta muốn tới sớm một chút, để dọn dẹp một lượt hai gian phòng luôn."

Tống Đại Sơn gật gật đầu, để Vương tẩu tiến vào, sau đó dẫn nàng ấy đến phòng nghỉ và phòng trò chơi nhìn qua một lượt, đáp ứng yêu cầu của Vương tẩu, đưa cho nàng ấy một cây chổi và hót rác, sau đó, nàng ấy bắt đầu dọn dẹp.

Đợi tới khi Lê Mạn tới, đã thấy Vương tẩu nhìn bọn nhỏ chơi đùa trong phòng trò chơi, trong tay còn cầm một giỏ kim khâu đang vá gì đó.

Lê Mạn đi đến bên cạnh nàng ấy hỏi: "Vương tẩu ngươi đang làm gì vậy?"

Vương tẩu thấy Lê Mạn đến, liền đứng lên chào hỏi: “Lão bản nương tới rồi sao. Ta nghĩ ta ở trong này nhìn cũng rất nhàn, có thể vừa trông bọn nhỏ vừa thêu ít đồ, ta thêu mấy đồ chơi bằng vải để ở trong này cho bọn nhỏ chơi, số vải này là Ngô đại nương cho ta."

Lê Mạn gật gật đầu: “Được, ngươi cần cái gì có thể tìm Ngô đại nương, vậy ngươi cứ làm đi." Nói xong liền đến phòng trang điểm.

Vương tẩu làm ba ngày, Lê Mạn cũng quan sát ba ngày. Vương tẩu cực kì dịu dàng với bọn nhỏ, có thể dỗ chúng nghe lời, mà nàng ấy cũng chịu khó, mắt luôn quan sát, trên cơ bản sẽ không nhàn rỗi, có mấy việc không phải của nàng ấy nàng ấu cũng làm, Lê Mạn rất hài lòng với nàng ấy, vì thế, Vương tẩu ở lại làm chính thức.

Có người trông coi phòng trò chơi, cả cửa hàng xem như chính thức đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện không cần Lê Mạn tự quan sát nữa, Lê Mạn càng thoải mái, cũng có thể an tâm làm việc và dưỡng thai.

Lúc này, mùa xuân đã đến, mọi người bỏ đi toàn bộ lớp áo bông dày dặn.

Mùa xuân là mùa vạn vật sống lại, cũng là mùa sinh sôi nảy nở, hoa trong vườn hoa trong thôn dần dần nở rộ, cũng không cần vào thôn hoặc ra sau núi lấy đồ làm hương cao trong cửa hàng nữa.

Mai Tử hái số hoa đang nở rộ trong vườn xuống, nhờ Triệu Trường Bang mang đi, sau đó Tống Đại Sơn liền lái xe lừa đến thôn kéo hoa về làm hương cao, về sau hương cao trong cửa hàng càng phong phú hơn, lượng bán cũng tốt hơn trước kia.

Mà lúc này, cũng đến lúc học đường bắt đầu tuyển học trò, trước khi hết năm Lê Mạn vẫn nhớ chuyện Tiểu Bảo đến trường cũng cần phải đăng ký.

Trên trấn chỉ có một học đường, tên là Dục Anh đường, Lê Mạn hỏi thăm một chút, bên trong tổng cộng có ba phu tử, đều là tú tài. Bên trong chia làm ba lớp, trong đó có lớp là chuyên thu nhận học trò vừa mới vỡ lòng, những đứa nhỏ bên trong đều có vẻ nhỏ, vừa lúc hợp với Tiểu Bảo.

Lê Mạn nghỉ một ngày, đưa Tiểu Bảo đến Dục Anh đường cùng Tống Đại Sơn.

Người giữ cửa của Dục Anh đường thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn dẫn con tới xin học, liền đưa bọn họ đến chỗ các phu tử soạn bài, dẫn tới chỗ một trong số các phu tử, sau đó liền rời đi.

Tống Đại Sơn hành lễ chào phu tử trước, cũng bảo Tiểu Bảo hành lễ, sau đó nói với phu tử: "Phu tử, đây là con trai ta, tới xin vào học, mong phu tử nhận vào học."

Phu tử nhìn Tiểu Bảo trắng trẻo, thầm nghĩ đứa nhỏ này nhìn quá nhỏ, hỏi Tống Đại Sơn: "Đứa nhỏ nhà ngươi nhìn nhỏ quá, bao nhiêu tuổi rồi?”

Tống Đại Sơn thành thật trả lời: "Năm nay năm tuổi rồi."

Phu tử hơi hơi nhíu mày lại: “Năm tuổi? Quá nhỏ, chỗ chúng ta ít nhất phải sáu tuổi mới được, trẻ nhỏ năm tuổi chúng ta không thể nhận được."

Thấy phu tử ngại tuổi tác của Tiểu Bảo, Lê Mạn đứng dậy, cúi người chào phu tử, rồi mới nói: "Phu tử, đúng là đứa nhỏ nhà ta hơi nhỏ, nhưng nó có thể sánh bằng những đứa nhỏ lớn tuổi hơn, nó hiểu chuyện lắm, cũng rất thích học, ở nhà chờ đợi sẽ ảnh hưởng tới nó, cho nên chúng ta mới muốn đưa nó tới học đường đọc sách sớm hơn, mong phu tử có thể thu nhận nó."

Phu tử nghe Lê Mạn nói lời này, rất hứng thú, sờ sờ chòm râu trên, hỏi: "A...? Nói như vậy, đứa nhỏ nhà ngươi đã vỡ lòng rồi?"

Lê Mạn gật đầu: “Không dám lừa phu tử, đúng là đứa nhỏ nhà ta đã được vỡ lòng rồi, tiểu nữ tử bất tài, ở nhà chỉ dạy nó được một chút, nó rất ham học, cũng rất thông minh, nhưng hai phu thê chúng ta bận quá, không có cách nào dạy nó hẳn hoi, mới muốn đưa nó tới học đường học hành cho tốt."

Phu tử không nghĩ tới Lê Mạn lại biết chữ, còn phổ cập cho đứa nhỏ trước, lại càng hứng thú hơn, tầm mắt chuyển qua phía Tiểu Bảo, hỏi nó: “Nhóc con, có thể nói với phu tử một chút, ngươi đã học được gì rồi?"

Tiểu Bảo tuyệt không sợ người lạ, thấy phu tử hỏi mình, nó cũng nghiêm túc trả lời: "Con biết tính toán, sau tính toán, còn biết Tam Tự kinh, còn biết thơ ca, đều là nương con dạy con."

Phu tử rất thưởng thứ thái độ không kiêu ngạo không sợ hãi của Tiểu Bảo, không nhịn được sờ sờ đầu Tiểu Bảo: “Vậy ngươi có thể đọc Tam Tự kinh cho ta nghe một chút không?"

Bình thường mỗi ngày Tiểu Bảo đều đã đọc Tam Tự kinh một lần, lúc này liền mở miệng đọc: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. . . ."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 257: Chương 257



Tiểu Bảo đọc một hơi Tam Tự kinh xong xuôi, không khí xung quanh hơi ngừng lại, đọc rất lưu loát.

Ánh mắt phu tử nhìn Tiểu Bảo đã thay đổi, không còn không để ý giống như trước nữa, trong mắt dần dần hiện vẻ coi trọng: “Vậy ngươi có biết ý nghĩa Tam Tự kinh ngươi đang đọc không?"

Tiểu Bảo kiêu ngạo gật đầu: “Nương con đã nói cho con, con cũng đã biết, con nói cho thầy nghe. Nhân chi sơ tính bản thiện nghĩa là: Lúc con người sinh ta đều rất tốt, chỉ là do trong quá trình lớn lên, học tập trong hoàn cảnh khác nhau, tính tình cũng có xấu và tốt; cẩu bất giáo, tính nãi thiên nghĩa là…"

Trí nhớ và ngộ tính của Tiểu Bảo rất tốt, Lê Mạn giải thích ý nghĩa của Tam Tự kinh cho nó xong, nó đã nhớ rõ toàn bộ hơn nữa còn hiểu nghĩa rất rõ, để nó tự giải thích cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Tiểu Bảo thông minh ngoài dự kiến của phu tử, hắn không nghĩ tới một đứa nhỏ mới năm tuổi mà đã thông minh như vậy, phải biết rằng, hiện tại những học trò ở đọc sách trong thư viện, đã học mấy năm, vẫn không thể nói hết ý nghĩ của Tam Tự kinh, có đứa nhỏ có thể đọc được, nhưng cũng không hiểu được ý nghĩa ở bên trong, so ra còn kém hơn Tiểu Bảo chưa từng đi học.

Tâm tình của phu tử bắt đầu chuyển động, vì muốn biết rõ tài năng của Tiểu Bảo, lại hỏi Tiểu Bảo mấy đề về tính toán, kết quả Tiểu Bảo trả lời lại rất nhanh, phu tử hài lòng gật gật đầu.

Cuối cùng cùng, phu tử cảm thấy hắn đã tìm được một cây mầm tốt, thầm nghĩ một đứa bé thông minh như vậy, đúng là không thể để nó ở nhà được, bởi vậy, không còn để ý Tiểu Bảo còn nhỏ, đồng ý thu nhận Tiểu Bảo.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.

Tiểu Bảo chính thức được phu tử thu nhận, bảo nó trở về chuẩn bị một chút, ngày mai có thể tới đến học đường.

Lê Mạn gửi học phí một năm của Tiểu Bảo cho phu tử, sau đó mới đưa Tiểu Bảo về nhà.

Về đến nhà, Lê Mạn bỏ túi xách nhỏ đã làm cho Tiểu Bảo ra, bỏ ít giấy và bút mực vào trong đó, lại bỏ que tính nhỏ Tiểu Bảo thường dùng để tính toán vào, sau đó lại vẫn bỏ thêm mấy món đồ ăn vặt vào, rồi kéo Tiểu Bảo vào trong lồng n.g.ự.c mình, hôn lên trán nó một cái: “Tiểu Bảo, sau này mỗi ngày con phải đến học đường học, con phải nghe lời phu tử, nghiêm túc học tập, nương và phụ thân sẽ đưa con đi, chờ con tan học chúng ta sẽ đến đón con về, cho nên, phải ngoan ngoãn ở trong thư viện được không?"

Tiểu Bảo chớp mắt, ngây ngô nói mấy lời rất hiểu chuyện: “Vâng, nương, con sẽ theo phu tử học tập thật tốt, nương không cần lo lắng."

Tim Lê Mạn rung lên, lại hôn nó một cái: “Bảo bối nhà ta thật ngoan!"

Tiểu Bảo ưỡn n.g.ự.c nhỏ.

"Bảo bối, sau này ở trong học đường có biết nói tên của mình khong? Người ta hỏi tên của con, con liền nói cho người khác biết con là Tống Nhất Phàm biết chưa? Không được dùng tiểu danh của mình."

"Nương, con biết rồi, con tên là Tống Nhất Phàm, không được gọi con là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ có thể để cho hai người gọi."

"Đúng vậy, giỏi quá!"

Ngày hôm sau, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn tự đưa Tiểu Bảo vào trong học đường, giao cho phu tử, nhìn phu tử đưa Tiểu Bảo vào trong phòng học nhỏ, sắp xếp chỗ ngồi cho nó ngồi xuống bàn dãy đầu tiên.

Tiểu Bảo không nhịn được quay đầu, tìm kiếm Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở bên ngoài cửa sổ, khoát tay với bọn họ, cười rất đáng yêu.

Lê Mạn khoát tay theo, sau đó ý bảo nó đọc sách đi.

Tiểu Bảo gật gật đầu, xoay người ngoan ngoãn đặt túi sách nhỏ lên trên bàn viết, lấy đồ bên trong ra, đặt từng thứ ở trên bàn, sau đó liền thẳng lưng, nghiêm túc nhìn bục giảng.

Lê Mạn thấy vậy nở nụ cười.

Sau khi phu tử bắt đầu dạy học, Tiểu Bảo cũng nghiêm túc đọc theo phu tử, Lê Mạn cũng an tâm, rồi mới theo Tống Đại Sơn về nhà.

Ban đầu Lê Mạn còn sợ Tiểu Bảo sẽ giống như những đứa nhỏ ở hiện đại vừa tới nhà trẻ sẽ không quen thậm chí còn không muốn đến trường, chỉ là không ngờ, Tiểu Bảo cực kỳ ngoan, thích ứng rất khá, mỗi ngày tới lúc nàng và Tống Đại Sơn đến đón nó, đều là cười hì hì chạy đến, không hề thấy không thoải mái gì cả.

Lê Mạn lén hỏi thăm phu tử dạy Tiểu Bảo về tình huống của nó, phu tử cũng khen Tiểu Bảo thông minh hiếu học, học tốt hơn những đứa nhỏ lớn tuổi hơn, là một mầm non tốt.

Nghe phu tử nói như vậy, Lê Mạn vui mừng thở phào một hơi, lo lắng trong lòng cũng không còn nữa.

Chỉ là, tuy Tiểu Bảo cực kỳ ngoan không cần người lớn quan tâm, nhưng Lê Mạn cũng không đẩy hết việc dạy học Tiểu Bảo cho thư viện, nàng vẫn tìm cơ hội dạy Tiểu Bảo một số kiến thức mà cổ đại không có, cố gắng mở mang tầm nhìn và suy nghĩ của Tiểu Bảo, nâng cao tri thức mỗi ngày của nó.

Bây giờ lượng công việc của nàng rất ít, bởi vậy mỗi ngày đều nắm tay đưa Tiểu Bảo đến học đường, đợi đến khi Tiểu Bảo tan học lại đến đón nó về, lúc đi trên đường nói rất nhiều chuyện với nó, dạy nó một số đạo lý, thảo luận với nó một số đề tài, hai mẹ con vui vẻ nói chuyện, cũng dạy cho Tiểu Bảo rất nhiều điều.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 258: Chương 258



Tiểu Bảo được Lê Mạn đưa đón mỗi ngày, đều rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn hồi ở nhà lúc trước, bởi vậy cực kì thích đến học đường, mỗi ngày sau khi về nhà đều nói cho mọi người nghe hôm nay ở trên lớp đã học được cái gì, hôm nay phu tử khen ai, và cả chuyện ai không học được bị phu tử phạt.

Mỗi khi đến lúc này, trong ánh mắt tất cả mọi người đều đầy ý cười nghe Tiểu Bảo nói chuyện, chỉ có Hổ Tử, trong mắt đầy hâm mộ và khát khao.

Sau khi Tiểu Bảo đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình Hổ Tử, cả ngày ngồi trên xích đu một mình, ngồi ngựa gỗ một mình, ngủ trưa một mình, nó không thấy vui vẻ gì, nhìn Tiểu Bảo mỗi ngày trở về đều kể chuyện ở học đường, Hổ Tử cũng rất muốn đến học đường.

Nhưng mà, nó biết đến học đường cực kì đắt, rất tốn tiền, nó biết mẹ nó không có tiền, cho nên nó không dám nói đi học, chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.

Lê Mạn phát hiện khát khao trong mắt Hổ Tử, biết đứa nhỏ này cũng muốn đi học, chỉ là, đi học là một chuyện lớn, cũng rất tốn tiền, nàng không biết Tần tẩu tử có tính để Hổ Tử đi học hay không, cho nên chuyện này, nàng không thể nhúng tay.

Chỉ là, Lê Mạn đã nhìn ra, vậy người làm mẹ của Hổ Tử, Tần tẩu tử không thể không biết.

Sau hơn hai tháng Tiểu Bảo đi học, tới lúc ăn trưa hôm nay, Tần tẩu tử mở miệng nói chuyện với Lê Mạn: “Muội tử, ta muốn xin muội một chuyện.”

Lê Mạn nhìn về phía Tần tẩu tử: “Tẩu tử, tẩu có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu ta và Đại Sơn giúp được nhất định sẽ giúp tẩu.”

Tần tẩu tử hơi mím môi, do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Muội tử, ta muốn nhờ muội giúp ta đưa Hổ Tử đến học đường, ta cũng muốn cho Hổ Tử đi học, đi cùng với Tiểu Bảo.”

Lúc Tần tẩu tử nói ra lời này, tất cả mọi người có hơi giật mình, trước đó Tiểu Bảo đi học thời gian dài như vậy cũng không thấy Tần tẩu tử nói để cho Hổ Tử đi học cùng với Tiểu Bảo, bây giờ lại nói sao?

Tần tẩu tử sờ sờ đầu Hổ Tử: “Trước kia đúng là không nghĩ sẽ để Hổ Tử đi học, những đứa nhỏ nhà bình thường có thể đi học, một mình ta nuôi Hổ Tử, càng không nghĩ tới, tuy bây giờ ta có thể kiếm ra tiền, nhưng ta đã nghĩ nhất định phải cất đi, để sau này cho Hổ Tử mua nhà cửa cưới vợ.” Nói tới đây, Tần tẩu tử thở dài: “Nhưng mà đứa nhỏ này hâm mộ Tiểu Bảo, cũng muốn đi theo Tiểu Bảo, ta không đành lòng thấy nó như vậy, thôi, cứ để cho nó đi đi, có thể biết chữ biết nghĩa cũng tốt.”

“Mẹ…” Hổ Tử gọi Tần tẩu tử một tiếng, trong mắt vừa có vui mừng lại vừa có chút lo lắng, càng làm cho người ta cảm động.

Lê Mạn cũng xoa xoa đầu Hổ Tử: “Tẩu tử, thật ra để Hổ Tử đi học đọc sách rất chính xác, chưa nói đến tiền đồ sau này, có thể biết được con chữ, tính được sổ sách, tương lai đến đâu làm tiên sinh phòng sổ sách cũng đã rất có tiếng rồi, không lo không có cơm ăn, cũng không cần làm ruộng nữa, như vậy, số tiền tẩu để dành mua nhà cưới vợ cho nó, không bằng để nó đi học, bản thân có bản lĩnh rồi thì không lo tới chuyện ăn mặc nữa.”

Tần tẩu tử nghe Lê Mạn nói xong, cảm thấy rất có lý: “Chính là như vậy, đúng như vậy, trước đó ta không hiểu, sau này lại thấy, để cho nó đi học, học được chút kiến thức, sau này không cần làm khuôn vác nữa.”

Lê Mạn nở nụ cười, nói: “Đúng, vậy ngày mai ta liền đưa Hổ Tử đến thư viện tìm phu tử của Tiểu Bảo. Năm nay Hổ Tử đã bảy tuổi, trước đó cũng học với Tiểu Bảo không ít, có thể vào được thư viện không thành vấn đề đâu.”

Tần tẩu tử nói cảm ơn.

Lúc này Lê Mạn và những người khác cũng không nghĩ đến, những lời của nàng giống như một câu thành sấm, tương lai Hổ Tử là một người vừa viết chữ hay, vừa biết tính sổ sách, sau này toàn bộ cửa hàng trong nhà đều giao hết cho Hổ Tử và Tiểu Thọ quản lý, buôn bán phát đạt, hai người bọn chúng làm hậu thuẫn chắc chắn cho Tiểu Bảo, để Tiểu Bảo không cần lo trước lo sau an tâm làm thanh quan, tỏa sáng trong chốn quan trường.

Đương nhiên, chuyện của sau này đợi sau hẵng nói.

Ngày hôm sau, lúc Lê Mạn và Tống Đại Sơn đưa Tiểu Bảo đến thư viện, nhân tiện dẫn theo Hổ Tử đi cùng, sau khi trao đổi với phu tử xong, phu tử đồng ý thu nhận Hổ Tử, Lê Mạn nộp tiền học phí một năm cho Hổ Tử xong, Hổ Tử liền chính thức được đến học đường học cùng Tiểu Bảo.

Hai đứa nhỏ trong nhà đều đến học đường, Lê Mạn nhớ tới Tiểu Thọ ở thôn.

Thật ra Tiểu Thọ cũng là đệ đệ của Tiểu Bảo, nhưng lớn hơn Tiểu Bảo một tuổi, Tiểu Bảo và Hổ Tử đã đi học, Tiểu Thọ lại vẫn chơi đùa ở thôn, Lê Mạn cảm thấy không ổn, theo ý nàng, bọn nhỏ nhất định phải đến trường, không nhất định phải vì công danh lợi lộc, chỉ cần biết câu chữ là được, chưa đến nỗi mắt mở to mà như mù, cho nên, nàng cảm thấy cũng nên để Tiểu Thọ đi học.

Lê Mạn vỗ vỗ Tống Đại Sơn đang ghé tai vào bụng mình: “Đại Sơn, chàng thấy có nên bảo Mai Tử đưa Tiểu Thọ tới, cùng đến học đường với Tiểu Bảo và Hổ Tử không?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 259: Chương 259



Tống Đại Sơn “ừm?” một tiếng, vẫn lắng nghe bụng của Lê Mạn như cũ.

Lê Mạn bất đắc dĩ, người đàn ông này, mỗi đêm đều phải sờ sờ hôn nhẹ lên bụng của nàng sau đó lại nói vu vơ một hồi, thật giống như đứa nhỏ trong bụng có thể nghe hiểu hắn đang nói gì. Đặc biệt là có đôi khi đứa nhỏ trong bụng sẽ đá đến chỗ tay hắn để, hắn sẽ vui vẻ không biết nam bắc, cười ngây ngô cả một buổi tối.

Trước kia không phát hiện ra, bây giờ nàng mới phát hiện hắn thật ngốc.

Bụng của Lê Mạn đã hơn bảy tháng, hiện tại cúi đầu đã không nhìn thấy chân của mình, bụng như úp một cái chảo lớn, khi đi đường lúc nào phải đỡ, nếu không giống như lúc nào cũng sắp ngã xuống, Tống Đại Sơn cũng lo lắng Lê Mạn ra ngoài một mình, luôn đi theo sau đỡ nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì.

Lê Mạn thấy Tống Đại Sơn vẫn đang nghiên cứu bụng của nàng, lại vỗ vỗ hắn: “Đừng nhìn nữa, có nghe thấy ta nói không?”

Tống Đại Sơn lưu luyến hôn lên trên bụng của Lê Mạn một cái, ngẩng đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân phù ra vì mang thai của Lê Mạn, vừa xoa vừa nói: “Có nghe thấy nàng nói, nàng muốn để Tiểu Thọ đi học?”

Lê Mạn gật đầu: “Bọn nhỏ biết chữ mới tốt, không thể mắt mở to như mù, dù sao hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không phải không đủ sức để Tiểu Thọ đến trường.”

Tống Đại Sơn đồng ý: “Nhất định phải đi học, không thể để cho mình Tiểu Thọ không biết chữ. Ta nghĩ hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không nghĩ tới, vẫn thấy Tiểu Thọ còn nhỏ thôi.”

Lê Mạn lắc đầu: “Không nhỏ, năm nay Tiểu Thọ sáu tuổi, vừa lúc có thể đến trường rồi, tuổi này là thời gian tốt nhất để bọn nhỏ học vỡ lòng, nếu lỡ thì không tốt, cho nên vẫn nên nói với Mai Tử một chút, cuối cùng có cho Tiểu Thọ đi học hay không còn phụ thuộc vào ý tứ của hai phu thê bọn họ.”

Tống Đại Sơn rất chắc chắn: “Chắc chắn phải cho Tiểu Thọ đến trường, cho dù Mai Tử không đồng ý, ta cũng khiến bọn họ đồng ý.”

Lê Mạn trầm ngâm: “Tiểu Thọ muốn đi học thì phải đến chỗ chúng ta ở, như vậy thì không thể nhìn thấy cha mẹ của mình hàng ngày, không biết Mai Tử và Thiết Tử với cả Tiểu Thọ có chịu được không.”

Tống Đại Sơn giương mắt lên: “Đứa nhỏ đến trường là quan trọng nhất, ở nhà chúng ta không có gì cần lo lắng, Mai Tử và Thiết Tử có thể đến gặp nó bất cứ lúc nào, không thể vì không nỡ xa đứa nhỏ mà để nó ở nhà được.”

Lê Mạn cảm thấy cũng phải, liền nói: “Vậy chờ hai ngày nữa chàng đến thôn Lý Lạp Hoa, nhân tiện đưa Mai Tử và Thiết Tử cả Tiểu Thọ về đây, đến lúc đó nói kỹ càng cho bọn họ.”

Tống Đại Sơn gật đầu đồng ý, sau đó quay ra phía sau Lê Mạn, một tay đỡ eo của nàng, để nàng tựa vào trong lòng mình, một tay khẽ xoa xoa bụng lớn của nàng.

“Chuyện này nàng đừng quan tâm, để ta làm là được, nàng chỉ cần nói thôi.”

Lê Mạn cũng không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu. Kì thật từ khi nàng mang thai, chuyện gì Tống Đại Sơn cũng nhận làm, chỉ cần nàng nói, sẽ đi làm lập tức, cũng không muốn nàng quan tâm, nàng chỉ được mở miệng mà thôi.

Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn nhìn bụng to của nàng: “Còn nữa, ta đã để cho nàng trang điểm thời gian dài như vậy rồi, nhưng bây giờ nàng không được làm nữa, nàng xem bụng nàng đã lớn như vậy rồi, còn làm việc nữa sẽ không chịu nổi, nhà của chúng ta không cần dựa vào nàng để kiếm tiền mấy tháng này đâu.”

Trước kia Tống Đại Sơn nói mấy bảo Lê Mạn đừng làm, nhưng Lê Mạn cảm thấy cả ngày không làm gì cũng rất nhàm chán, hơn nữa nếu không hoạt động cũng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên liền làm nũng xin Tống Đại Sơn để nàng làm chút việc, Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, cuối cùng đành đồng ý, chẳng qua một ngày nàng chỉ trang điểm mấy người, những người khác cũng không dám nhận lời làm, Lê Mạn cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.

Chỉ là, bây giờ đã hơn bảy tháng, dần dần cảm thấy bụng đã lớn, đứng không thoải mái ngồi cũng không thoải mái, thật đúng là không thích hợp để trang điểm, cho nên lần này Lê Mạn không kiên trì nữa, hôn Tống Đại Sơn một cái: “Được, không làm, chờ ta sinh đứa nhỏ ra rồi lại nói tiếp.”

Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn vui vẻ hôn lên trên môi nàng một cái, như đang khen ngợi đứa nhỏ: “Nương tử ngoan!”

Lê Mạn dở khóc dở cười.

Hai người định lần sau tới thôn Lý Lạp tìm Mai Tử để nói chuyện, kết quả hai ngày hôm sau Mai Tử đã đưa Tiểu Thọ tới đây.

Tống Đại Sơn kinh ngạc: “Mai Tử, sao muội lại tới đây?”

Mai Tử mang theo ít đồ, đi thẳng tới vườn sau, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay muội tới là có việc muốn nói với ca và tẩu tử, tẩu tử đâu?”
 
Back
Top Bottom