Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 30: Chương 30



Ngày hôm sau Tống Đại Sơn dành ra thời gian một ngày tưới nước cho ruộng đồng, ngày thứ ba vừa mới sáng sớm đã dẫn theo Lê Mạt ra sau núi hái hoa.

Tống Đại Sơn cõng theo một cái gùi, dùng vải buộc Tiểu Bảo bế ở trước người, kiểu này thì có thể vừa đưa nó theo vừa hái hoa. Lê Mạt cầm một cái rỗ trong tay đi theo.

Sau núi quả nhiên có rất nhiều hoa hồng và hoa Chi Cẩn, Lê Mạt hái hoa hồng, Tống Đại Sơn hái hoa Chi Cẩn, chỉ chốc lát sau cái gùi và rổ mang đến đã đầy ắp.

Vì phòng ngừa có người hỏi lung tung này nọ, Lê Mạt và Tống Đại Sơn mới xách rổ và gùi về nhà trước, bấy giờ mới đi tới nhà Trương lão thúc lấy hộp gỗ.

Lúc đầu Lê Mạt cứ tưởng kỹ nghệ cổ đại sẽ không được tốt cho lắm, nào ngờ kết quả lại khiến nàng hết sức mừng rỡ. Trương lão thúc làm hộp gỗ không những không thô ráp mà ngược lại còn cực kỳ tinh xào, mài cực kỳ bóng loáng, lúc đóng nắp đậy lại cơ bản không nhìn thấy một xíu khe hở, mở nắp ra, ngay cả một chút cảm giác mắc kẹt c*̃ng không có. Phía trên nắp còn có một cái chốt nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng khóa lại, nắp lập tức khóa chặt, không cần lo lắng đồ bị rơi vãi ra.

Có cái hộp này, hương cao c*̉a nàng chắc chắn sẽ không có vẻ thuộc loại kém, ngược lại còn khiến cho hương cao c*̉a nàng tăng lên một phần, như vậy người mua chỉ có nước nhiều hơn.

Lê Mạt thật tình nói lời cảm tạ Trương lão thúc, nghĩ thầm về sau muốn làm gì đó c*̃ng có thể đến tìm Trương lão thúc.

Hộp đã cầm tới, Lê Mạt đã có thể bắt đầu chuẩn bị làm hương cao.

Chọn một chút hoa hồng đã hái xuống, sau đó dùng nước rửa một chút, trộn chung với hoa Chi Cẩn c*̀ng nhau giã nát, bỏ vào trong nồi, dùng lửa lớn chưng cất. Sau nửa canh giờ, hoa hồng và hoa Chi Cẩn đều đã rã ra thành trạng thái bùn nhão, dùng đũa khuấy đều, lại chưng thêm thời gian một khắc rồi tắt lửa, lấy ra bỏ vào trong chậu, thêm hai lượng dầu ở bề mặt, khuấy đều, sao đó dùng chày giã cho hoa nhão trong chậu trở nên mịn như bùn. Lúc này cao hương đã được rồi, thoạt nhìn có màu hồng phấn gần như son, trông rất đẹp mắt.

Lê Mạt thò tay ra chấm một chút hương cao, nhẹ nhàng bôi ở cổ tay, bôi lên đều đều. Cổ tay không có màu đỏ, sạch sẽ giống như không hề xoa bất kỳ thứ gì. Chẳng qua mùi thơm phát ra, không cần xích lại gần c*̃ng có thể ngửi được, mà lại còn cả ngày không tán đi, hiệu quả này đã gần giống khi ở hiện đại làm ra, c*̃ng không cần tăng thêm bất kỳ kỹ thuật gì.

Lần lượt cho hương cao vào trong đống hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn trong chậu, ép chặt, chờ thêm một hồi nguội lại là được.

Lê Mạt cầm ba hộp lên, đựng vào, đi qua nhà Triệu thẩm.

Lê Mạt đã quyết định tặng ba hộp cho nhà Triệu thẩm. Nàng muốn bán ra hương cao này thì nhất định phải có ngừi dùng thử để mở rộng. Vấn đề này tốt hơn hết là để cho nhà Triệu thẩm có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ làm, vừa tặng đồ cho nhà bọn họ lại còn có thể mở rộng cho mình.

Buổi chiều lúc Lê Mạt đến, Triệu gia vừa mới cơm nước xong xuôi, người một nhà đều đang nghỉ ngơi.

Triệu Cầm Hoa vừa nhìn thấy là Lê Mạt đến, ánh mắt phát sáng, lập tức tiến lên chào đón: “Lê Mạt tẩu tử, tẩu tới rồi.”

Lê Mạt mỉm cười kéo tay nàng ấy.

Lúc này mọi người Triệu gia đều tới chào hỏi nàng.

Triệu thẩm hỏi thẳng Lê Mạt: “Lê Mạt à, con tới không phải là có chuyện gì muốn tìm thẩm đó chứ?”

Lê Mạt mỉm cười gật đầu: “Thẩm, con tới là có việc.”

Nói xong, lại lấy ba cái hộp ra để lên bàn.

Lúc này tất cả mọi người đều tò mò tiến lại gần đây, đầy vẻ hiếu kỳ nhìn cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo này.

“Lê Mạt muội tử, đây là thứ gì vậy?” Dương Lan Hoa hỏi.

Lê Mạt mỉm cười: “Đây là hương cao mà ta làm, muốn tặng cho mọi người dùng.”

Mấy nữ nhân Triệu gia nghe xong, lập tức kinh ngạc: “Hương cao ư? Đây là hương cao à? Đây chính là đồ tốt đó.”

Lê Mạt cười, mở một hộp trong đó ra, dùng tay quệt ra một chút xíu, kéo tay Cầm Hoa qua, lại nhẹ nhàng bôi lên cổ tay nàng ấy, sau đó đậy nắp hương cao lại, hỏi mọi người: “Có ngửi thấy mùi thơm không?”

Lý Tiểu Phượng ở cách Cầm Hoa hai bước đã sớm ngửi được mùi thơm, rất dễ ngửi, ngửi còn thơm hơn cả hương cao ở trong cửa hàng son phấn mà trước đây nàng ấy từng ngửi qua. Lý Tiểu Phượng lập tức dạo một vòng xung quanh Cầm Hoa, phát hiện xung quanh Cầm Hoa đều có mùi thơm nhè nhẹ, lập tức ngạc nhiên: “Quá lợi hại, chỉ bôi một chút ở cổ tay như vậy mà cả người đều thơm, mùi thơm rất dễ chịu, muội tử, cái này thật sự là do muội làm sao?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 31: Chương 31



Lê Mạt gật đầu, đẩy ba hộp hương cao lên trước mặt các nàng ấy: “Tẩu tử, đích thật là ta làm, ta c*̃ng không nói lời dối gạt mọi người. Ta đang định bán cái này, tặng mọi người ba hộp, nếu mọi người dùng tốt thì c*̃ng giúp ta đề cử cho những người khác.”

Dương Lan Hoa hơi ngượng ngùng: “Lê Mạt muội tử, nhưng hương cao này rất quý, ngươi thoáng cái đưa cho chúng ta ba hộp, quá lỗ rồi, thứ này sao có thể cho không được.”

Lê Mạt lắc đầu: “Tẩu tử, cái này là ta làm, c*̃ng không phải bỏ nhiều tiền mới mua được, nếu như mọi người dùng thấy tốt thì giúp ta đề cử, đến lúc đó chẳng phải là ta kiếm được tiền sao.”

Lúc này Cầm Hoa lo lắng nói: “Tẩu tử, hương cao này c*̉a tẩu rất tốt, nhưng hương cao này quá đắt, người trong thôn chúng ta đoán chừng sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua.”

Những người khác c*̃ng đồng ý với Cầm Hoa, hương cao này không phải là thứ mà nông dân bọn họ có thể bỏ ra mua được.

Lê Mạt lập tức giải thích: “Giá tiền thứ này c*̉a ta sẽ không giống với trong cửa hàng son phấm, coi như mỗi ngày đều dùng cao hương này thì một hộp c*̃ng có thể sử dụng được gần ba tháng. Ta bán mỗi hộp chỉ năm văn tiền, mỗi tháng đều không cần đến hai văn tiền, chẳng lẽ như vậy còn không có ai mua sao?”

“Cái gì? Muội tử, một hộp c*̉a muội lớn như thế mà chỉ bán năm văn tiền thôi sao? c*̃ng quá rẻ rồi, ở cửa hàng son phấn rẻ nhất c*̃ng phải đến mười lăm văn tiền ấy chứ.” Lý Tiểu Phượng ở bên cạnh giật mình.

Lê Mạt: “Đích thật là năm văn tiền, bán cho nàng dâu nương tử trong thôn, ta không cầu kiếm nhiều, mỗi hộp kiếm một chút là được rồi.”

“Đồ tốt như vậy mà chỉ cần năm văn tiền, chắc chắn sẽ có người mua.” Lúc này Triệu thẩm c*̃ng mở miệng.

Lê Mạt cười: “Vậy thẩm, hai vị tẩu tử, cả Cầm Hoa nữa, mọi người dùng xong thì giúp ta nói một chút với những người khác, có người cần thì bảo họ đến chỗ ta mua.”

Mấy người lập tức liên tục gật đầu đồng ý.

Lúc đầu Lê Mạt cho rằng phải qua mấy ngày mới có người hỏi thăm, không ngờ lúc chiều Cầm Hoa đã lập tức dẫn theo một tiểu nương tử tới nhà nàng.

“Tẩu tử, đây là Đào Tử, là tỷ muội tốt c*̉a ta, nàng ấy muốn mua hương cao c*̉a tẩu.” Cầm Hoa gới thiệu thiếu nữ đi theo bên cạnh nàng ấy cho Lê Mạt.

Lê Mạt nhìn về phía thiếu nữ kia, cười nói: “Mau vào ngồi, chúng ta ngồi nói chuyện.”

Đào Tử hơi thẹn thùng, gương mặt nhìn Lê Mạt hơi ửng đỏ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy người xinh đẹp như vậy đấy, không nhịn được liếc mắt nhìn Lê Mạt một chút, rồi lại tiếp tục liếc nhìn thêm chút nữa.

Lê Mạt nhận ra ánh mắt lén lút ngó nghiêng c*̉a tiểu cô nương, cảm thấy buồn cười nhưng c*̃ng không vạch trần, đi xuống bếp rót hai chén nước cho hai nàng.

“Tẩu tử, tẩu không cần phải vội, ta tới là dẫn Đào Tử đến mua hương cao c*̉a tẩu.” Cầm Hoa nói xong lại lập tức nói tiếp: “Hôm nay ta thoa hương cao c*̉a tẩu đi tìm Đào Tử chơi, Đào Tử ngửi được nói trên ngừi ta rất thơm, hì hì.” Cầm Hoanói xong lập tức phấn khích tới nỗi không nhịn được cười rộ lên.

Đào Tử bên cạnh c*̃ng khẽ gật đầu, giọng nói vừa nhỏ lại tinh tế: “Tẩu tử, mùi thơm trên người Cầm Hoa thực sự rất thơm, ta c*̃ng muốn mua hương cao c*̉a tẩu.”

Lê Mạt gật nhẹ đầu, bảo các nàng chờ một chút rồi vào phòng lấy một hộp hương cao ra, đưa cho Đào Tử: “Tới, đây là hương cao, muội có muốn thử một chút hay không?”

Đào Tử đã sớm động tâm, lần này Lê Mạt hỏi nàng ấy có muốn thử một chút hay không. Đào Tử lập tức ngượng ngùng gật đầu, quý trọng mở hộp ra, lập tức nhìn thấy màu hồng phần giống như son ở bên trong, rất đẹp.

Đào Tử chớp mắt mấy cái, hơi xấu hổ hỏi Lê Mạt: “Tẩu tử, cái này dùng thế nào?”

Lê Mạt đón lấy hộp, gẩy ra một chút xíu, kéo tay Đào Tử qua, bôi lên trên cổ tay nàng ấy: “Muội xem, chỉ cần một chấm nhỏ, sau đó bôi ở cổ tay hoặc ở trên cổ đều được, chỉ cần một chút xíu là có thể giữ được một ngày, không cần thoa nhiều.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 32: Chương 32



Đào Tử xích lại gần cổ tay c*̉a mình ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm. Nàng ấy cực kỳ phấn khích, lập tức móc năm văn tiền từ trong hà bao ra đưa cho Lê Mạt: “Tẩu tử, đây là tiền, thứ này c*̉a tẩu rẻ hơn ở cửa hàng son phấn rất nhiều.”

Lê Mạt c*̃ng không ngại ngùng mà sảng khoái nhận tiền: “Vậy tẩu tử thu tiền, nếu muội dùng tốt thì c*̃ng giới thiệu giúp tẩu tử nhé.”

Đào Tử không ngừng gật đầu: “Rẻ như vậy, muội nhất định sẽ giới thiệu thêm cho tẩu.”

Lúc này Cầm Hoa ở bên cạnh mới kéo tay áo Lê Mạt, nháy mắt mấy cái, nũng nịu nói: “Tẩu tử, muội đã kể cho Đào Tử chuyện lần trước tẩu trang điểm cho muội, trang điểm rất xinh đẹp, Đào Tử c*̃ng không tin tưởng lắm. Tẩu tử, tẩu có thể c*̃ng trang điểm cho Đào Tử một chút hay không, nàng sắp lập gia đình rồi, tẩu trang điểm đẹp cho nàng ấy, vậy thì nàng ấy c*̃ng không cần mời nương tử trang điểm khác nữa.”

Đào Tử c*̃ng dùng ánh mắt trông mong nhìn Lê Mạt, trong mắt có vẻ tò mò lẫn khát vọng.

Lê Mạt mỉm cười, này thì có gì mà không được chứ, việc này ngang với việc giúp mình tuyên truyền, cô còn cầu mong nữa là.

“Vậy hai người đợi một chút, tẩu đi lấy dụng c*̣.”

Lê Mạt nói rồi lập tức đi vào phòng xách dụng c*̣ trang điểm ra, để lại hai tiểu cô nương hào hứng đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Lê Mạt nhìn kỹ mặt Đào Tử một chút, làn da thô ráp, mắt tương đối nhỏ, cánh môi c*̃ng hơi dày, lúc trang điểm cần phải điều chỉnh lại mấy điểm này.

Lê Mạt nghĩ xong, cầm đồ trang điểm lên, nhanh chóng bắt đầu chuyển động trên mặt Đào Tử.

Lần đó Cầm Hoa không nhìn thấy Lê Mạt trang điểm cho mình ra sao, vậy mà lại có thể biến mình trở nên xinh đẹp như thế. Lần này nàng ấy rốt cuộc c*̃ng đã nhìn thấy, chẳng qua xem xong rồi, trong lòng chỉ cảm thấy Lê Mạt quá sức kỳ diệu, cho dù vừa rồi nàng ấy nhìn tẩu tử trang điểm từng bước một nhưng vẫn không thể nhớ được nàng đã làm gì, c*̃ng không biết làm bằng cách nào, cứ như vậy bôi bôi quẹt quẹt rồi lại lau lau vẽ vẽ. Đào Tử ở dưới tay Lê Mạt hệt như biến thành người khác, nếu không phải nàng ấy biết đây chính là Đào Tử thì nàng ấy c*̃ng không dám nhận, Đào Tử đâu có xinh đẹp như vậy.

Chỉ thấy làn da thô ráp c*̉a Đào Tử biến mất, bây giờ gương mặt nhìn qua trắng nõn bóng loáng, con mắt vừa lớn lại có thần, ngay cả bờ môi trước đó liên tục bị mình ngại dày giờ phút này lại trở thành phấn nộn, khiến cho người ta rất muốn đưa tay ra búng một cái, xem coi là cảm giác gì. Lại thêm kiểu tóc búi tua rua mà Lê Mạt tẩu tử chải, Đào Tử c*̉a bây giờ còn đẹp hơn cả nữ nhi c*̉a nhà Hoàng viên ngoại ở trấn trên nữa.

“Đào Tử, ngươi nhất định không biết bây giờ ngươi xinh đẹp cỡ nào đâu.” Cầm Hoa nói xong, lập tức cầm gương qua giơ lên trước mặt Đào Tử để nàng ấy nhìn, vừa nhìn đã khiến cho Cầm Hoa biết được biểu cảm c*̉a mình ngay lúc đó là gì, chắc c*̃ng là vẻ mặt ngơ ngác này c*̉a Đào Tử.

Cầm Hoa mỉm cười, đẩy Đào Tử: “Đào Tử, ngốc luôn rồi hả? Có phải rất đẹp hay không?”

Đào Tử ngơ ngác gật đầu, trong miệng thì thào: “Đây là ta sao? Sao lại xinh đẹp như vậy.”

Cầm Hoa cười véo nhẹ mặt Đào Tử: “Tỉnh lại đi, đây chính là ngươi.”

Đào Tử bị nàng ấy véo “ai” một tiếng, phản ứng lại quay người đánh Cầm Hoa một cái: “Đáng ghét, ngươi đừng véo mặt ta, trang điểm bị ngươi véo trôi thì phải xử lý sao đây!”

Cầm Hoa chế giễu nàng ấy: “Đỏm dáng!”

Đào Tử c*̃ng không chịu thua kém: “Lúc đó chẳng phải ngươi còn đỏm dáng hơn ta nhiều sao.”

Lê Mạt ở bên cạnh nhìn hai người đùa giỡn, trong lòng thầm than đây vẫn còn là con nít mà đã phải thành thân rồi, quả nhiên là cổ đại thành thân sớm.

Lúc này, hai người đùa giỡn xong rồi, ánh mắt Đào Tử lóe sáng kéo tay Lê Mạt: “Tẩu tử, tẩu trang điểm thật đẹp, lúc muội thành thân tẩu c*̃ng tới trang điểm cho muội đi. Bây giờ muội phải về nhà cho nương muội nhìn xem dáng vẻ bây giờ c*̉a muội.”

Đào Tử nói xong lập tức gấp rút chạy về nhà.

Cầm Hoa ở sau lưng nói thầm: “Vậy mà chạy c*̃ng nhanh quá nhỉ.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 33: Chương 33



Nhìn số tiền do tự mình kiếm được, tâm trạng của Lê Mạn rất tốt, nàng cảm thấy sự nghiệp trang điểm của mình đang dần dần khởi sắc, cái nhà này cũng sẽ tốt lên, không phải chỉ có bốn bức tường nữa.

Thế nhưng Lê Mạn không thể nào nghĩ đến, tâm trạng tốt này của nàng bị phá vỡ hoàn toàn vào tối ngày hôm đó.

Đó là một đêm mưa gió dữ dội, tiếng sấm nổ rền vang rung trời đánh thức những người đang say giấc nồng, ngay sau đó cơn mưa tầm tã ập xuống.

Lúc Lê Mạn và Tống Đại Sơn kinh sợ thức dậy, chiếc chăn đắp trên người đã ướt nhẹp, trên mặt cũng đẫm nước mưa, những hạt mưa to như hạt đậu xuyên qua mái cỏ tranh mỏng manh rơi thẳng xuống khắp căn phòng, chiếc giường cũng không may mắn tránh thoát.

Tống Đại Sơn nhanh chóng nhảy xuống đất, mặc vội quần áo, lại lay tỉnh Tiểu Bảo đang ngủ, bế nó xuống, tìm một cái ổ, đặt nó vào một góc nhà không bị mưa dột, sau đó nhanh chóng một phát bế Lê Mạn còn đang ngồi trên giường mặc quần áo xuống đất, cũng đặt nàng ở góc kia, sau đó mới vội vàng lột chăn và ga giường lên, để ở chỗ khô ráo.

Lúc Tống Đại Sơn đến được chỗ góc nhà để tránh mưa thì toàn thân đã ướt sũng.

Trên người Tiểu Bảo không bị ướt, để phòng vạn nhất, Lê Mạn còn nhanh chóng lúc trong tủ ra một bộ quần áo khô cho nó thay, tránh bị lạnh, sau đó cũng giục Tống Đại Sơn đi thay y phục.

Lê Mạn cầm quần áo khô đến nhà chính để thay.

Nhà chính cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cũng bị dột rất nhiều, trên mặt đất đã đọng thành vũng nước.

Nhìn mái nhà mưa dột, Tống Đại Sơn âm trầm thở dài một hơi.

Lúc đầu trở về cũng không có chỗ ở, tiền trên người cũng không nhiều, đúng lúc có người bán căn phòng này, bởi vì cũ nát nên giá rẻ, vừa vặn thích hợp với Tống Đại Sơn, vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều mà mua lại, từ lúc mua đến giờ vẫn chưa đổ mưa bao giờ, vì thế hắn không biết mái nhà đã nát đến mức này.

Lần này nhất định phải tu sửa phòng ốc, sắp đến mùa mưa dầm rồi, mưa nhiều, nếu không sửa sang thì người không thể ở nổi.

Lê Mạn cũng nghĩ đến chuyện này, trầm ngâm mở miệng hỏi: “Đại Sơn ca, phòng này nếu muốn sửa cần bao nhiêu tiền?”

Tống Đại Sơn tính toán trong lòng một chút, nếu chỉ đơn giản sửa lại mái nhà, vậy thì tự mình đi chặt ít tre, đắp chút rơm rạ và bùn lên là được, về người thì mời người trong thôn đến giúp, chỉ cần bao một bữa ăn trưa là đủ, như vậy tiêu không quá ba trăm văn.

Lê Mạn nghe xong thờ phào nhẹ nhõm, trên người nàng lúc này chỉ còn hơn một lượng bạc tiền cầm cố dây chuyền lần trước, nếu sửa nhà cần rất nhiều tiền, có lẽ sau này đến tiền ăn cơm cũng không có, làm sao để sống tiếp quả thực sẽ là một vấn đề.

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn an ủi nàng: “Nàng đừng lo, ngày mai ta đi tìm Trường Bang và mấy người có quan hệ tốt đến giúp đỡ, làm nhanh thì chỉ trong ngày mai là xong.”

Lê Mạn gật đầu, tối nay chịu đựng một chút là được.

Sau đó, đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “uỳnh uỳnh”, giống như âm thanh cái gì đó sụp xuống.

Tống Đại Sơn trong lòng nảy lên một cái, liếc nhìn Lê Mạn, lập tức chạy ra khỏi phòng, chạy ra thì thấy phòng bếp đã bị đổ sụp xuống.

Lê Mạn cũng bế Tiểu Bảo chạy ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp đã sụp, trong lòng trầm xuống.

Tống Đại Sơn không quản nhà bếp, lập tức từ góc nhà lấy ra một cái túi rách chụp lên đầu Lê Mạn và Tiểu Bảo, đẩy bọn họ ra khỏi nhà: “Lê Mạn, nàng nhanh đưa Tiểu Bảo sang nhà Triệu thẩm, không thể tiếp tục ở trong nhà nữa rồi.” Nói xong hắn tự mình chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hỏi Lê Mạn: “Có cần mang theo đồ gì không?”

Lê Mạn không kịp kéo hắn lại, thấy hắn đã chạy vào phòng thì lập tức hô to: “Đại Sơn ca, huynh nhanh ra đây, không cần lấy đồ nữa.”

Tống Đại Sơn lại không ra ngay, một lúc sau hắn mới chạy ra, trong tay cầm một tay nải.

“Đi, trước tiên chúng ta đến nhà Triệu thẩm tránh tạm.”

Ba người nhà Lê Mạn sang nhà Triệu thẩm gõ cửa, trong nhà lập tức có người ra mở, nhìn thấy bộ dạng ba người một nhà Tống Đại Sơn, Triệu Trường Bang ra mở cửa liền hoảng sợ, nhanh chóng kéo bọn họ vào: “Các ngươi làm sao thế nào? Nhanh đi vào đây!”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 34: Chương 34



Ba người Tống Đại Sơn tiến vào gian chính Triệu gia, người Triệu gia đểu dậy rồi, trong phòng có thắp nến, ánh sáng có vẻ yếu ớt, cả nhà nhìn thấy bộ dạng ba người nhà Lê Mạn thì cực kỳ lo lắng, Triệu thẩm liền sai hai người con dâu đi đun chút canh gừng cho bọn họ uống trừ khí lạnh.

Sau đó bà bảo Lê Mạn bế Tiểu Bảo vào phòng Cầm Hoa để thay y phục, không để nhiễm lạnh.

Cũng bảo Tống Đại Sơn đi tìm Triệu Trường Bang mượn y phục để thay.

Thấy Lê Mạn và Tiểu Bảo đi thay quần áo rồi, lúc này Tống Đại Sơn mới kể cho cả nhà Triệu gia nghe chuyện xảy ra đêm nay: “Thúc, thẩm, nhà cháu bị dột nặng quá, vì thế mới phiền mọi người cho ba người nhà cháu ở tạm đây vài hôm.”

Nghe Tống Đại Sơn nói vậy, Triệu thúc xua xua tay: “Nói gì vậy, cứ ở lại đây, đợi sửa xong phòng ốc thì hẵng về, nhà bị như vậy ai dám ở chứ.”

Triệu thẩm cũng đứng bên oán trách: “Nhà đó của Hà lão tam thật sự quá cũ rồi, nát lắm rồi, ai ngờ đến một trận mưa to cũng không chống đỡ nổi, ài, cũng may là người không bị thương.”

Triệu Trường Bang tìm một bộ quần áo khô đưa cho Tống Đại Sơn thay, Lê Mạn và Tiểu Bảo thay quần áo khô đi ra, hai nhà ngồi ở phòng chính bàn bạc chuyện sửa nhà ngày mai.

Triệu Trường Bang nói: “Mai mưa tạnh ta sẽ tìm mấy người khỏe mạnh trong thôn đi chặt một ít tre, gánh một ít bùn về, lấy rơm cỏ nữa, sửa cái mái nhà cho ngươi. Còn phòng bếp thì không sửa được nữa rồi.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Vốn dĩ chỉ sửa lại mái nhà là xong, ai ngờ phòng bếp đổ sụp, nồi niêu bát đũa, tủ chạn bếp lò bên trong e rằng cũng bị hỏng cả rồi.”

Mọi người vừa nghe liền hiểu ra, phải tiêu tốn một khoản không nhỏ, vốn dĩ sửa mái nhà không mất bao nhiêu tiền, nhưng dựng lại cả một gian phòng, đắp mới một cái bếp lò, chi phí sẽ lớn hơn.

Triệu thúc nhìn hắn nói: “Đại Sơn à, đây là một số tiền lớn, trên người cháu có đủ không? Nếu không đủ thì nói với thúc một tiếng, thúc cho cháu mượn.”

Tống Đại Sơn vành mắt đỏ lên, trầm ngâm gật đầu: “Thúc, cháu cũng không khách khí với ngài, trên người cháu thực sự không đủ tiền, thật sự phải vay tạm thúc rồi, thúc yên tâm, cháu sẽ nhanh chóng trả tiền cho thúc.”

Triệu thúc xua tay: “Ta là nhìn các ngươi lớn lên, ta còn không tin ngươi sao, không nói những lời khách khí đó nữa, qua được cửa ải này rồi tính.”

Tống Đại Sơn gật đầu.

Lê Mạn đứng bên nhìn, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, lòng nghĩ đợi qua được cửa ải này, nhất định phải cảm tạ cả nhà Triệu thúc mới được.

Đêm đó, Triệu thẩm sắp xếp cho Lê Mạn và Tiểu Bảo ngủ cùng Cầm Hoa, hai người con dâu ngủ cùng nhau, hai con trai và Tống Đại Sơn ngủ chung một phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau Lê Mạn thức dậy, Cầm Hoa và Tiểu Bảo vẫn đang ngủ, nàng rón rén xuống giường mặc quần áo, mở cửa bước ra ngoài.

Không ngờ những người khác cũng dậy rồi, đều đang bận làm việc, chỉ là nàng không nhìn thấy Tống Đại Sơn đâu .

Thấy Lê Mạn bước ra, Dương Lan Hoa dẫn nàng ra sau sân rửa mặt.

“Trời tạnh rồi, hôm nay có thể đi sửa nhà cho muội, mới sáng sớm Đại Sơn huynh đệ đã cùng nhị đệ lên trấn mua gạch xỉ và mời người về xây phòng rồi.” Dương Lan Hoa nói.

Lê Mạn hiểu ra, thời đại này tuy có gạch viên, nhưng giá rất đắt, lão bách tính bình thường làm sao mua nổi gạch viên, đều là dùng gạch xỉ thay thế để xây nhà, gạch xỉ này làm ra cũng không đơn giản, ngoại trừ cần kỹ thuật còn cần phải sức lực lớn, vì thế lão bách tính bình thường rất ít người tự đóng gạch xỉ, trên trấn có phường chuyên làm gạch xỉ, dựng nhà đều là mua gạch xỉ về làm.

Lê Mạn lại nghĩ đến chuyện mời người về, vội vàng hỏi: “Vậy tẩu có biết mời người tới giúp thì buổi trưa có phải chuẩn bị cơm canh không?”

“Cái đó là đương nhiên, người trong thôn tới giúp chắc chắn sẽ không lấy tiền, chỉ cần bao bữa cơm, đợi sau khi hoàn thành xong lại mời họ thêm một bữa nữa.” Dương Lan Hoa nói xong thì lại bổ sung thêm một câu nữa: “Muội yên tâm, sáng ra ta đã nghĩ đến chuyện này, ta đã bảo Đại Sơn mua chút thịt từ trên trấn mang về, rau dưa trong nhà có sẵn, thế là xong một bữa cơm.”

Lê Mạn không ngờ Dương Lan Hoa đã sắp xếp đâu ra đấy, trong lòng cảm động không thôi: “Tẩu, muội không biết phải cảm tạ mọi người như thế nào.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 35: Chương 35



Dương Lan Hoa không để ý: “Nói cái gì mà cảm tạ, muội tặng hương cao cho chúng ta, chúng ta còn chưa cảm ơn muội đó.”

Lê Mạn cười, gật đầu không nói cảm ơn nữa, nhưng ghi nhớ kỹ trong lòng.

Gần trưa, Tống Đại Sơn đã chuyển gạch xỉ và mời người về, đưa đồ ăn đã mua cho Lê Mạn, sau đó đưa người đi sửa nhà.

Lê Mạn để Tiểu Bảo chơi cùng mấy đứa trẻ Triệu gia, tự mình vào bếp chuẩn bị nấu cơm trưa, cũng may có Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng giúp đỡ, hai vị tẩu tử tay nghề rất tốt, đồ ăn cơ bản đều do họ xào nấu, Lê Mạn thở phào một hơi, bằng không dựa vào tay nghề của nàng, rất có khả năng sẽ khiến những người đến giúp ăn không vừa miệng.

Bữa trưa có một món thịt xào cà tím, một món trứng xào cà chua, lại làm thêm một đía thịt hầm khoai tây, phân lượng khá nhiều, thịt cũng không ít, thức ăn chính thì hấp một nồi màn thầu, buổi trưa mỗi người hai cái màn thầu, đồ ăn như thế có thể gọi là rất khá rồi.

Lúc đồ ăn sắp sửa được nấu xong thì nương của Tống Đại Sơn và Vương Thúy Hoa đến, đi theo sau là một người phụ nữ mà Lê Mạn chưa từng gặp.

Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng thấy người vừa tới thì trầm mặt xuống, miệng không khách khí hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”

Tống mẫu cười cười, xoa hai bàn tay vào nhau ngượng ngùng trả lời: “Nghe nói Đại Sơn mời người tới sửa nhà, chúng ta tới giúp một tay.”

Vương Thúy Hoa cũng tiến lên một bước, vừa nhìn đồ ăn đang xào trong nồi vừa nói: “Nhà Đại Sơn xảy ra chuyện lớn như thế, sao chúng ta không đến giúp được cơ chứ, Đại Trụ nhà ta và tam đệ đều đi làm giúp rồi, chúng ta nghĩ làm cơm cũng khá vất vả, vì thế đến đây để giúp mọi người.”

Lời nói thì dễ nghe đó, nhưng Dương Lan Hoa thừa biết cả nhà Vương Thúy Hoa là loại người gì, không trực tiếp nói Tống mẫu, nhưng đối với ả ta thì không nể tình nói: “Ngươi bây giờ mới tới giúp? Lúc cơm canh chưa nấu xong thì không thấy tới, vừa nấu xong thì tới! Ngươi không biết xấu hổ à!”

Tống mẫu đứng bên nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu lúng túng không biết nên nói gì.

Vương Thúy Hoa làm ra vẻ không nghe ra sự chế giễu trong lời nói của Dương Lan Hoa, đẩy eo về phía trước, vỗ lên đùi mình: “Ai nha, đều bởi trong nhà nhiều việc quá, giặt quần áo, chăn súc vật, vừa chớp mắt đã đến giờ này, ta liền vội vàng chạy đến giúp, ai nghĩ các ngươi nấu cơm sớm như vậy, nhanh như thế đã nấu xong hết, nếu sớm biết như thế, ta thà không làm việc nhà cũng phải đến giúp mọi người một tay nha.”

Đối với Vương Thúy Hoa giả dối này, ba người Dương Lan Hoa không ai tin ả, Vương Thúy Hoa là dạng người gì, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, đã lười biếng chỉ muốn trực tiếp đến ăn cơm, lại còn trách bọn họ nấu quá sớm, cũng chỉ có loại người này mới dám nói vậy, nhưng cho dù biết Vương Thúy Hoa đang viện cớ cũng không thể đuổi ả đi được, người ta nói là đến giúp đỡ, đã không cho giúp lại đuổi người ta ra ngoài, chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ, càng huống hồ ở đây còn có mẹ ruột của Tống Đại Sơn, chu dù không đến giúp đỡ, gọi mẹ ruột đến ăn cơm cũng là điều nên làm, vì thế Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng dù căm giận nhưng cũng đành cam chịu.

Lê Mạn cũng biết đạo lý này, thấy Vương Thúy Hoa đắc ý như vậy, nàng cười nói: “Đại tẩu, cơm canh chúng ta đã nấu xong hết rồi, chỉ là bát đũa vẫn chưa rửa, bàn ghế cũng chưa lau, vậy thì phải phiền tẩu rồi.”

Vương Thúy Hoa không ngờ Lê Mạn dám sai ả đi rửa bát, sắc mặt c**ng c*ng, chậm chạp không nhúc nhích.

Lúc này Dương Lan Hoa mới phản ứng lại, cười cười nói với Vương Thúy Hoa đang đứng đó: “Không phải nói đến giúp đỡ sao? Sao lại đứng im thế này? Ai nha, chắc không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ?”

Vương Thúy Hoa gian nan cười: “Đâu có, ta là tới làm giúp mà, đi bây giờ , đi bây giờ đây.”

Nói xong chầm chậm đi đến chỗ đống bát đũa, bước chân muốn chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu.

Lý Tiểu Phượng ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Bát đũa đó là mượn của mấy nhà trong thôn, làm vỡ phải đền tiền đó, ngươi cẩn thận một chút.”

Vương Thúy Hoa không đáp lời, ngược lại người phụ nữ đang đứng bên Tống mẫu lại nói: “Nhanh đi rửa bát thôi, còn không biết làm việc làm sao?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 36: Chương 36



Tống mẫu cười, vội vàng đến giúp một tay, người phụ nữ kia cũng đi theo phía sau.

Lúc này, một cậu bé chạy lạch bạch vào phòng bếp, đó là Thạch Đầu, con trai lớn của Dương Lan Hoa.

Tiểu Thạch Đầu thở hổn hển, nói chuyện vừa nhanh vừa gấp: “Nương, nhị thẩm, không hay rồi, nhị thúc và tam thúc của Tiểu Bảo đánh nhau, Dũng Tử thúc bị tam thúc của Tiểu Bảo đẩy từ trên mái nhà xuống.”

Mấy người trong phòng bếp vừa nghe vậy lập tức hoảng sợ, bỏ hết việc trong tay xuống chạy lên, Lý Tiểu Phượng gấp gáp hỏi tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại đánh nhau? Có xảy ra chuyện gì không?”

Tiểu Thạch Đầu dù sao cũng là đứa bé đã lớn, lúc này thở ra một hơi, nói năng cũng lưu loát hơn: “Là tam thúc của Tiểu Bảo đẩy Dũng Tử thúc từ trên mái nhà xuống, sau đó nhị thúc tức giận mới đánh nhau với tam thúc của Tiểu Bảo.”

Ba người Vương Thúy Hoa đang ngồi rửa bát bên kia cũng chạy đến, người phụ nữ ít nói kia mặt biến sắc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhìn rõ không vậy? Đại Lâm nhà ta tại sao lại đẩy người khác?”

Vương Thúy Hoa nghĩ đến hậu quả của việc này, mặt cũng vặn vẹo, lập tức nổi giận trừng mắt với tiểu Thạch Đầu: “Thằng nhóc con nhà ngươi không biết nói chuyện thì đừng đoán mò nhé! Chớ có làm hỏng thanh danh tam thúc nhà ta!”

Dương Lan Hoa thấy ả dọa con mình, bước lên phía trước một bước đẩy Vương Thúy Hoa loạng choạng: “Vương Thúy Hoa đồ chẳng ra gì nhà ngươi, ở nhà của ta lại dám bắt nạt con trai ta? Ai cho ngươi cái gan đó.”

Vương Thúy Hoa và Dương Lan Hoa trước kia đã từng đánh nhau, bị Dương Lan Hoa mạnh mẽ đẩy ngã ra đất, ả không dám chọc đến nữ nhân thân thủ lợi hại này, bị đẩy nhưng cũng không dám tiến lên đánh trả, chỉ đứng ở đằng xa nói: “Ta nói sai cái gì sao? Mọi chuyện chưa chắc đã như vậy, bây giờ nói tam thúc nhà ta đẩy người, đó chẳng phải là đổ hết tội lên đầu nhà ta sao?”

Tống mẫu đang hoang mang lo sợ đứng bên nghe ả nói vậy cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, sự việc vẫn chưa rõ ràng, không phải tiểu tam nhà ta làm đâu.”

Chỉ có vợ của Tống Đại Mộc là Lâm Chiêu Đệ đứng bên thì ánh mắt lóe lên, không nói gì.

Lê Mạn vội vàng ngăn mọi người tranh cãi với nhau: “Chúng ta khoan nói đã, ngồi đây nói nhiều nữa không vô dụng, tạm thời bỏ mấy việc trong tay xuống ra ngoài xem tình hình ra sao đã.”

Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, bỏ công việc xuống chạy về phía đó.

Ở bên kia, những người làm trên mái nhà đều đã xuống dưới, vây quanh một chỗ, Lê Mạn vừa chạy đến liên nhìn thấy một hán tử đang ôm chân ngồi trên mặt đất, đứng bên là Tống Đại Lâm và Triệu Trường Bang mặt mũi sưng tím.

Lê Mạn vội vàng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, đây là làm sao? Đã mời đại phu chưa?”

Tống Đại Sơn gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Đã có người đi mời đại phu rồi.”

Lúc này, người nhà của Lâm Dũng đang nằm trên mặt đất cũng chạy tới, vừa thấy tình hình trước mặt, vợ và lão nương của hắn lập tức gào khóc: “Dũng Tử, con sao rồi? Sao lại thế này?”

Lê Mạn vội vàng chạy đến an ủi vợ và lão nương của Lâm Dũng, vợ hắn lập tức nắm chặt lấy Lê Mạn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bảo đến làm giúp sao? Tại sao lại để huynh ấy rơi xuống?”

Lê Mạn bị nàng ta nắm đau tay, lúc này một hán tử bên cạnh tiến đến giải thích: “Tẩu tử, ngươi đừng kích động, là Tống Đại Lâm đẩy Dũng Tử nhà các người từ trên mái nhà xuống.”

Hán tử vừa dứt lời, Vương Thúy Hoa đứng bên không nhịn được, lập tức gào lên: “Ngươi đừng đoán mò nha, ngươi biết gì mà dám nói tam thúc nhà ta đẩy hắn?”

Hán tử kia mới không thèm sợ Vương Thúy Hoa: “Những người đang làm ở đây đều nhìn thấy, là Tống Đại Lâm nhà các người tự tay đẩy ngã, cũng không phải mình ta nói như vậy nha.”

Những người xung quanh cũng nhao nhao lên gật đầu phụ họa: “Chính là Tống Đại Lâm đẩy, hắn nói đến làm giúp nhưng không làm gì hết, chỉ chắp tay đằng sau sai bảo người khác làm việc, còn bới móc người ta làm không tốt, Dũng Tử nói hắn đừng nói lời dư thừa, hắn liền một phát đẩy người ta xuống dưới.”

Mọi người lúc này đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đồng loạt nhìn về phía Tống Đại Lâm.

Tống Đại Lâm rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.

Nhìn phản ứng của hắn, hiển nhiên đã thừa nhận chính là hắn ra tay.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 37: Chương 37



Vợ của Lâm Dũng tìm thấy đầu sỏ gây tội ác, xông lên cào cho Tống Đại Lâm một phát, khiến mặt hắn in lên một vệt máu: “Giỏi cho Tống Đại Lâm nhà ngươi, cho ngươi hại Đại Dũng nhà ta này! Ta cho ngươi hại này!”

Tống Đại Lâm bị vợ của Lâm Dũng cào cấu khắp người, Tống mẫu lúc này đang khóc liền chạy đến ngăn cản: “Cầu xin ngươi, đừng đánh tam nhi nhà ta, đừng đánh.”

Nhìn thấy Tống mẫu chạy đến đỡ đòn, còn bị đánh phải, mọi người không nỡ nhìn lão nhân gia bị đánh, lúc này mới tiến lên khuyên nhủ vợ của Lâm Dũng.

Vợ Tống Đại Lâm là Lâm Chiêu Đệ lúc này mới tiến lên, nắm lấy tay áo hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thật sự là huynh đẩy?”

Tống Đại Lâm ấp úng nói không nên lời.

Lúc này đại phu đã được mời đến, ông vội vàng đến xem vết thương của Lâm Dũng, một lúc sau mới đứng dậy nói với mọi người tình hình bệnh trạng: “Chân ngã gãy rồi, trước tiên phải nắn xương, sau đó uống thuốc, dưỡng thương nửa năm mới khỏe lại được.”

Vừa dứt lời, mọi người liền hít vào một hơi, trong cái thôn này, sức lao động của đàn ông rất quan trọng, đây không chỉ phải uống thuốc, mà còn nằm dưỡng bệnh nửa năm không thể làm việc, cuộc sống làm sao để qua đây.

Vợ và lão nương Lâm Dũng ô ô khóc lớn.

Lê Mạn hỏi đại phu: “Đại phu ngài xem trị khỏi hết bao nhiêu tiền?”

Đại phu vu.ốt ve chòm râu, nói sự thật: “Ít nhất phải mất một lượng bạc.”

Lần này những người xung quanh càng kinh sợ hơn, một lượng bạc, cả một nhà một năm mới để ra được không đến hai lượng bạc, một hơi tiêu mất một lượng bạc, có thể không đau lòng sao.

Một phụ nhân đứng đó nói: “Tống gia, số tiền này nhà của ngươi nhanh đền cho nhà Lâm Dũng, đây là do Tống Đại Lâm nhà các người làm sai.”

Mọi người xung quanh đều gật đầu, số tiền này chắc chắn do Tống Đại Lâm đền.

Tống mẫu ngây ra, nghe nói phải đền từng ấy tiền, nước mắt càng chảy nhiều hơn, tiếng khóc cũng thảm thiết hơn.

Lâm Chiêu Đệ sắc mặt cứng ngắc, cúi đầu không nói gì.

Vương Thúy Hoa vừa nghĩ đến số tiền đó phải lấy từ quỹ chung ra, cũng chính là nhà bọn họ phải bỏ ra, lập tức tiến lên phía trước một bước: “Nhà chúng ta không có tiền đền!”

Mọi người nghe thấy lời nói vô lại đó đều hướng về nhóm người Vương Thúy Hoa nhổ nước bọt, nhưng Vương Thúy Hoa vẫn giữ nguyên bộ dạng lão nương không có tiền, kiên quyết không chịu mở miệng nhận bồi thường.

Mấy người huynh đệ của Lâm Dũng đều đã đến, thấy người Tống gia bày ra bộ dạng muốn quỵt nợ, giận dữ tiến lên bắt lấy Tống Đại Lâm: “Không bồi thường chứ gì? Không bồi thường thì theo chúng ta lên quan!” Nói xong kéo Tống Đại Lâm ra ngoài.

Tống Đại Lâm vừa nghe phải lên quan, sợ hãi gào lớn: “Nương, nàng dâu, cứu con với, con không muốn lên quan, các người nhanh cứu con!”

Tống mẫu lập tức đứng lên đẩy mấy người đang bắt Tống Đại Lâm ra: “Các ngươi đừng bắt tam nhi nhà ta, các ngươi mau buông tay, buông tay ra, chúng ta đền tiền, đền tiền.”

Mấy người đó vừa nghe Tống mẫu nói sẽ đền tiền liền đứng lại, nhưng vẫn nắm chặt Tống Đại Lâm không buông.

Vương Thúy Hoa nghe Tống mẫu nói đền tiền, lập tức bất chấp tất cả gào lên: “Nhà ta không có tiền, đền cái gì mà đền? Lấy cái gì ra đền! Không có tiền! Muốn đền cũng là tam đệ tự mình đền.”

Lâm Chiêu Đệ cũng ô ô khóc lớn, nghẹn ngào nói: “Đại tẩu, chúng ta vẫn chưa phân gia mà, tiền đều là quỹ chung, chúng ta làm gì có tiền, tẩu nếu không muốn bỏ tiền, bức chúng ta tự trả, vậy chúng ta hãy phân gia, phân gia rồi chúng ta sẽ tự mình đền.”

Vương Thúy Hoa vừa nghe đến phân gia, lập tức phản đối: “Không được, nương vẫn còn sống, phân gia cái gì! Ngươi là cái đồ bất hiếu!”

Vương Chiêu Đệ lau nước mắt, trả lời: “Vậy số tiền kia phải lấy từ quỹ chung ra!”

Vương Thúy Hoa cứng lại, dứt khoát lắc đầu: “Trong nhà không có tiền!”

Tống mẫu lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói với con trai cả: “Lão đại, ngươi nhanh cứu tam đệ của ngươi đi!”

Tống Đại Trụ sờ lên mặt, vẻ mặt khó xử: “Nương, người cũng không phải không biết hoàn cảnh khó khăn của nhà chúng ta, lấy đâu ra ngân lượng a!”

Tống mẫu mở to mắt: “Lần trước không phải...”

Lời vẫn chưa nói hết thì bị đánh gãy: “Nương, Thiện ca nhi trong nhà còn phải đọc sách, đây là chuyện liên quan đến tiền đồ của cả nhà chúng ta, trong nhà túng thiếu thì đọc sách làm sao được!”

Lời của Tống mẫu nghẹn ở cổ họng, không nói ra nổi.

Vương Thúy Hoa lúc này chõ mồm vào: “Theo lý mà nói không phải là bọn ta đền tiền, là đến giúp sửa nhà cho Tống Đại Sơn nên mới phát sinh chuyện này, mọi việc phải do Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt của những người khác trong Tống gia đều sáng lên, nhao nhao nhìn về phía Tống Đại Sơn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 38: Chương 38



Lê Mạn bị lời nói của Vương Thúy Hoa làm cho tức giận mà bật cười, sao có thể hùng hồn nói ra những lời như vậy được chứ.

Không muốn tranh cãi với những người Tống gia này, Lê Mạn trực tiếp nhìn những người xung quanh nói: “Mọi người đến phân xử một chút, người là bị Tống Đại Lâm đẩy ngã, bây giờ lại muốn nhà ta chịu trách nhiệm, mọi người nói xem như vậy có hợp lý không?”

Những người xung quanh đều đồng loạt lắc đầu.

“Đây cũng thật quá vô lý rồi, lại dám đẩy trách nhiệm lên người nhà Tống Đại Sơn.”

“Đúng vậy, người cũng không phải do Tống Đại Sơn đẩy ngã.”

“Tống gia bọn họ muốn quỵt nợ đây mà.”

Mọi người đồng loạt chỉ trích người Tống gia, Tỗng mẫu lúng túng không biết phải làm sao, vô thức liếc nhìn Tống Đại Sơn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Tống Đại Trụ và Tống Đại Lâm cúi đầu không nói gì.

Chỉ có Vương Thúy Hoa là mặt không đỏ, tim không đập mà phản bác mọi người: “Nếu không phải đến giúp Đại Sơn, tướng công ta và tam đệ cũng không trèo lên mái nhà, nếu không lên mái nhà thì làm sao có thể xảy ra chuyện này, việc này do nhà Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm là thiên kinh địa nghĩa.”

Nghe những lời này, Lê Mạn cười hừ một tiếng: “Đại tẩu, theo như tẩu nói, nếu lần sau nhà tẩu có chuyện gì mọi người đến làm giúp, xảy ra chuyện gì, mặc kệ có phải do nhà tẩu chịu trách nhiệm hay không, tẩu cũng toàn quyền đứng ra nhận trách nhiệm sao?”

Vương Thúy Hoa trong lòng âm thầm phỉ nhổ một tiếng, cái móng heo đê tiện này nhất quyết đối chọi với ả, khiến ả hận không thể xông lên cho nàng ta hai cái bạt tai. Thế nhưng ả vạn lần cũng không dám nói lần sau có việc nhờ người đến làm giúp, nếu xảy ra chuyện gì thì ả phải toàn quyền chịu trách nhiệm, chỉ có thể lảng tránh vấn đề này, nói: “Ngươi đừng nói chuyện xa vời, chúng ta mới không có tiền sửa nhà, bây giờ nhà các người muốn tu sửa nên mới xảy ra chuyện, việc này chính là các ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Lê Mạn thấy từng người từng người trong Tống gia đều muốn đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác, bình tĩnh hỏi những người đang đứng phía sau Vương Thúy Hoa: “Nói như vậy, các người cũng nghĩ như thế sao? Kiên quyết không chịu trách nhiệm, một mực bắt nhà chúng ta chịu?”

Bị Lê Mạn nhìn, những người trong Tống gia đều im lặng không nói gì, dùng thái độ ngầm thừa nhận Tống Đại Sơn phải chịu trách nhiệm cho việc này.

Xem ra những người này một chút cũng không nghĩ đến tình huynh đệ thủ túc, ngay cả Tống mẫu người làm mẹ ruột cũng dự định giúp cái nhà đó hãm hại con trai thứ hai, như vậy, Lê Mạn cũng không muốn cho họ mặt mũi nữa, lập tức nói với tiểu Thạch Đầu đứng bên cạnh: “Tiểu Thạch Đầu, giúp dì làm một chuyện được không? Giúp dì đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng đến đây được chứ?”

Tiểu Thạch Đầu thấy có thể giúp được Lê Mạn nên vui sướng tột độ, lập tức gật đầu, chân nhỏ chạy nhanh đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng, thế nhưng vì quá nhỏ nên mới chạy được vài bước đã bị Tống Đại Trụ ngăn lại.

Tống Đại Trụ nhìn Tống Đại Sơn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin và đau lòng: “Đại Sơn, ngươi đối đãi với huynh đệ và lão nương như vậy sao? Ngươi xem nàng dâu của ngươi đang phá hoại tình nghĩa huynh đệ của chúng ta.”

Tống Đại Sơn nhìn Tống Đại Trụ, ánh mắt không chút lay động: “Đại ca cảm thấy đây gọi là là phá hoại tình nghĩa huynh đệ sao? Vậy lúc huynh kêu ta chịu trách nhiệm tại sao không thấy nói đến tình nghĩa huynh đệ?”

Tống Đại Trụ cau mày, than thở: “Đại Sơn, đại ca gia cảnh khó khăn, còn có hài tử đọc sách, Thiện ca nhi đọc sách tốt như vậy, sau này thành danh cũng có thể kéo theo đệ, không cần phải cày ruộng kiếm ăn nữa, vì thế đệ hãy lượng thứ thông cảm cho đại ca, nay chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà đệ muốn đi mời tộc trưởng và trưởng thôn, Đại Sơn à, đệ thật sự muốn xé rách mặt với chúng ta sao? Huynh đệ cũng không muốn làm nữa sao?”

Tống Đại Sơn nhìn về người đại ca đã chăm sóc mình hồi nhỏ, trong lòng càng ngày càng rét lạnh.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 39: Chương 39



Thấy Tống Đại Sơn không nói gì, Tống Đại Trụ cho rằng Tống Đại Sơn đã do dự, lập tức vỗ vai hắn mà nói: “Đại Sơn à, đều là huynh đệ, là người một nhà, làm gì mà phải mời trưởng thôn và tộc trưởng, làm phiền người ta ra, có chuyện gì chúng ta tự mình giải quyết không phải là được sao? Tình huynh đệ mới là quan trọng nhất.”

Tống Đại Lâm cũng tiến lên gật đầu: “Nhị ca, lúc nhỏ đệ ngày nào cũng chạy theo phía sau huynh chơi đùa, lúc đó huynh rất yêu quý đệ, nếu lúc này huynh không giúp đệ, đệ sẽ tiêu đời.”

Tống Đại Sơn nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, nhìn anh em ruột của mình, giọng nói lạnh lùng chất vấn: “Đại ca, tam đệ, các người cũng thấy rồi đấy, đêm qua phòng ốc cũng sụp cả rồi, tiền sửa nhà ta còn phải tìm Triệu thúc để vay, ngươi nói ta biết, ta làm sao giúp được các người? Hử?”

Tống Đại Trụ ánh mắt lóe lên, một lúc sau lại thở dài, giọng nói thành khẩn: “Nhị đệ, đại ca biết ngươi sửa nhà cần khá nhiều tiền, nhưng lúc ngươi giải ngũ cũng có không ít tiền trợ cấp, ngươi không giống mấy người trong thôn chúng ta chỉ có thể kiếm ăn ngoài ruộng, cả một năm cũng không để ra được mấy đồng, cháu trai lớn ngươi phải đi học, trong nhà thật sự quá khó khăn, nhị đệ, hãy thông cảm lượng thứ cho đại ca đi.”

Tống Đại Sơn trong lòng ha nhẹ một tiếng, cười mỉa mai, tình thân còn tồn tại chút ít trong lòng triệt để bị phá hủy, trong tâm chỉ còn sự hờ hững.

Lê Mạn đứng bên thấy bộ dạng Tống Đại Sơn cười mỉa mai như vậy, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu, người thân như vậy, không có cũng được.

Lê Mạn tiến đến trước mặt Tống Đại Trụ, Tống Đại Lâm, nói: “Đại ca, tam đệ, lẽ nào huynh đệ ruột là phải giúp đỡ gánh vác trách nhiệm cho nhau sao? Người do tam đệ đẩy ngã, đáng lý phải do tam đệ chịu trách nhiệm, các người mở miệng ra là nói tình nghĩa huynh đệ, lẽ nào tình nghĩa huynh đệ chính là đùn đẩy trách nhiệm cho huynh đệ của mình sao? Nếu các người có thể đẩy trách nhiệm cho huynh đệ của mình, vậy chúng ta cũng có thể tìm trưởng thôn và tộc trưởng đến phân xử thị phi đúng sai.”

Vừa dứt lời, Tống Đại Trụ liền tức giận, xông đến chỗ Lê Mạn quát lên giận dữ: “Đàn ông chúng ta nói chuyện, có chuyện cho phụ nhân như ngươi sao! Nhị đệ, hãy quản cho tốt nàng dâu của mình đi!”

Tống Đại Sơn thản nhiên nhìn vẻ mặt giận dẽ của Tống Đại Trụ, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Đệ cảm thấy nàng dâu của mình nói không sai chút nào, ý của nàng chính là ý của đệ, đại ca, nếu huynh đã cho rằng chúng ta phải gánh vác chuyện này, vậy chúng ta hãy trưởng thôn và tộc trưởng đến phân xử, đến lúc đó mọi người đều tâm phục.”

“Đệ, đệ.” Tống Đại Trụ cổ gân đỏ lên, chỉ vào Tống Đại Sơn nói không ra lời.

Cuối cùng, Tống Đại Trụ quay đầu lại, nhìn Tống mẫu đang khóc lóc, vành mắt đỏ lên: “Nương, nhị đệ đây là triệt để bỏ mặc chúng ta rồi, muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa a, nương, người mau quản nhị đệ đi, người hãy nghĩ đến cháu trai lớn a.”

Tống mẫu nghe vậy liền nhớ đến cháu trai lớn là tú tài, lập tức cao giọng nghẹn ngào, chạy đến bên cạnh Tống Đại Sơn, nắm chặt ống tay áo của hắn mà nói: “Đại Sơn à, đó chính là ca ca ruột và đệ đệ ruột của ngươi a, ngươi không thể như thế, ngươi hãy giúp bọn họ đi.”

Tống mẫu khóc lóc cầu khẩn như vậy chỉ khiến Tống Đại Sơn cảm thấy người mẹ ruột này quá mức xa lạ, tê dại lạnh băng cả tim, nhưng vẫn muốn hỏi nương hắn: “Nương, trong lòng người thực sự không rõ rốt cuộc ai phải chịu trách nhiệm trong chuyện này sao? Người bây giờ lại vì con trai lớn và con trai út của người để dồn ép con! Vậy chỗ khó của ta thì sao? Ai đến giúp ta!”

Tống mẫu bị Tống Đại Sơn hỏi một tràng dài, không trả lời nổi, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc lắc đầu: “Đại Sơn, Đại Sơn à, nương biết con có cách, con nhất định có cách, con hãy nhận lời đi, nhé, nương cầu xin con, cầu xin con còn không được sao.”
 
Back
Top Bottom