Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 20: Chương 20



Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn đến giờ phiếm mắt vẫn đỏ hồng, trong mắt có chút buồn cười.

Lê Mạn mới nhớ ra vừa nãy mình diễn trò, bật cười, không nhìn Tống Đại Sơn mà vội vã đi xem đồ đạc trên bàn.

Những thứ khác chưa bị động đến, nhưng bánh hoa mai và màn thầu bánh bao đều bị hai thằng nhóc kia lấy mất rồi, đây là nàng đặc biệt mua cho Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo mới ăn một miếng thì không còn rồi.

Nhìn bộ dạng đau lòng của Lê Mạn, Tống Đại Sơn vỗ lưng nàng: “Không sao, lần sau lên trấn chúng ta lại mua.”

Tiểu Bảo cũng học theo bộ dáng của cha nó, vỗ vỗ lưng Lê Mạn an ủi nàng: “Dì Mạn đừng khóc, Tiểu Bảo không ăn bánh ngọt, Tiểu Bảo ăn cháo.”

Lê Mạn bị hai cha con họ nói, vừa vui vẻ vừa chua xót.

Nhỏ như vậy, không biết trước đây đã chịu bao nhiêu khổ, bây giờ bị bắt nạt còn quay lại an ủi nàng, so với những tiểu hoàng tử công chúa của hiện đại thì Tiểu Bảo thật là ngoan.

Lần sau lên thị trấn nhất định phải mua đồ ăn ngon hơn cho Tiểu Bảo.

Lê Mạn đem đồ đạc thu dọn lại, gạo và gia vị đều khóa trong chạn bếp, cho thịt heo và xương đã mua cho vào chậu, đặt trong lu nước cho mát, như thế đến trưa mai cũng không bị hỏng.

Tống Đại Sơn tiếp tục nhóm lửa, Lê Mạn múc một ít nước trong lu, lấy khăn mặt vò ướt để rửa mặt cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn tự mình cầm khăn mặt, Lê Mạn nhân lúc ấy đem chút bột mỳ còn thừa trong tủ ra, dự định cán bột làm mỳ. Vốn dĩ định nấu cháo ăn cùng bánh bao màn thầu, nhưng bây giờ bị lấy mất rồi, Lê Mạn cũng không muốn cả nhà lại uống cháo gạo thô, vì thế nghĩ đến làm cái này.

Lê Mạn trước kia chỉ ăn loại mỳ đã làm sẵn, nàng biết cách làm mỳ cán bằng tay nhưng chưa tự mình làm bao giờ, cuối cùng là Tống Đại Sơn nhào bột, Lê Mạn cắt ra cho vào nồi.

Vì Lê Mạn cho thêm dầu và ít thịt băm nên bữa tối hôm nay rất thơm ngon, Tiểu Bảo ăn đến căng cả bụng, vô cùng đắc ý, Tống Đại Sơn cũng vui vẻ, ăn đến toát hết mồ hôi.

Nhìn thấy hai cha con ăn uống vui vẻ, Lê Mạn trong lòng cũng sung sướng, thậm chí còn sinh ra một loại hăng hái: Nhất định phải kiếm tiền, để trong nhà bữa nào cũng được ăn thịt.

Đầy lòng hăng hái, ăn xong bữa tối, Lê Mạn lập tức cầm nguyên liệu đã mua, chuẩn bị gia công.

Nguyên liệu không nhiều, là ba thứ: kiến ma thảo, địa du thảo và thạch đào quả.

Trước tiên lấy ba thứ này đem ngâm nước nửa tiếng, sau đó theo tỷ lệ 2:2:1 trộn đều nghiền nát, lọc bỏ bã, lại cho thêm kem dưỡng da có chứa dầu, khuấy đều, cuối cùng thành một dạng cao ẩm, cho một ít ra tay xoa đều, có thể giống như thoa hương vậy.

Có thể bôi lên mặt để dưỡng da, cũng có thể thoa sau khi trang điểm, có tác dụng cố định và khuếch đại hiệu quả trang điểm, Lê Mạn liền đặt tên cho nó là Mỹ Dung Cao.

Tống Đại Sơn lúc nghe cách xử lý mấy nguyên liệu này liền chủ động lấy chày, nghiền trộn mấy thứ này.

Lê Mạn dứt khoát giao hết cho Tống Đại Sơn, tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ mấy loại mỹ phẩm vừa mua, nghĩ xem làm cách nào để phát huy hết công dụng của chúng.

Hai người bận đến lúc tối mịt không nhìn thấy gì nữa mới vội vàng kết thúc, lúc này Lê Mạn mới phát hiện trong nhà không có lấy một cây nến để thắp sáng, lần sau nhất định phải mua vài cây.

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn không ra ruộng, cả nhà ăn sáng xong, Lê Mạn mang đồ trang điểm đến nhà Triệu thẩm.

Hôm qua đã nói trước với Triệu thẩm nên hôm nay đến đây, ngoại trừ nam nhân trong nhà đều ra ngoài làm việc, phụ nữ đều ở nhà, mọi người đều rất tò mò, muốn xem nàng dâu đến từ nhà đại hộ có tay nghề gì đặc biệt có thể vẽ đẹp cho Cầm Hoa.

Mọi người trong nhà đều tụ tập trong phòng của Cầm Hoa, Lê Mạn cũng lần đầu tiên trông thấy tướng mạo Cầm Hoa.

Quả thật bên má trái có một vết sẹo, vết sẹo màu đen nên trang điểm cũng không che được. Ngoài cái này ra, Lê Mạn phát hiện Cầm Hoa thực sự có ngũ quan không tệ, mặt trứng ngỗng, da cũng không đen, mắt hai mí, miệng anh đào, nếu không có vết sẹo này, đích thực là một tiểu mĩ nhân.

Lê Mạn vốn nghĩ Cầm Hoa sẽ vì trên mặt có sẹo mà tính cách hướng nội, ai ngờ nàng là một nữ tử sảng khoái nhanh nhẹn, không có chút sợ hãi rụt rè gì, ngược lại rất hay cười, nói chuyện cũng rất dứt khoát thẳng thắn. Nhìn thấy Lê Mạn , nàng lập tức đứng dậy chào hỏi, cười rất rạng rỡ: “Tẩu tử, nương ta hôm qua nói tẩu có cách để che vết sẹo trên mặt ta, ta trong lòng cực kì vui sướng, đêm qua còn không ngủ được, chỉ mong tẩu đến.”

Lê Mạn bị nàng chọc cười, càng thêm phần hảo cảm với cô nương này.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 21: Chương 21



Không nhiều lời lời nhàn thoại, Lê Mạt bắt tay vào trang điểm cho Cầm Hoa.

Lê Mạt để Cầm Hoa dùng nước nóng rửa mặt sạch sẽ trước, sau đó cạo một ít Mỹ Dung Cao ở trong tay, xoa đều, cẩn thận thoa lên trên mặt Cầm Hoa, ở vị trí vết sẹo cố ý bôi nhiều một chút.

Đợi sau khi Mỹ Dung Cao hấp thu đầy đủ, Lê Mạt lấy bột mì mua hôm qua ra, thoa đều lên trên mặt Cầm Hoa, không có bôi nhiều, chỉ bôi một lớp mỏng, chẳng qua ở chỗ vết sẹo kia quét rất dày, che lại vết sẹo. Toàn bộ gương mặt chỉ có chỗ vết sẹo này là trắng đến mức không được tự nhiên.

Người xung quanh nhìn đến chỗ này, trong lòng ngạc nhiên, ra vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn Lê Mạt.

Lê Mạt không quan tâm đến ánh nhìn chăm chú c*̉a những người xung quanh, tập trung vào động tác trên tay, lại lấy phấn vẽ mày ra, cẩn thận họa nét chân mày, sau đó xử lý sơ phấn vẽ mày với bột mì, coi như tạo khối và bắt sáng tô lên mặt,chau chuốt đường nét càng thêm lập thể tinh xảo. Về phần trang điểm mắt thì lại sử dụng son và bột mày đã qua xử lý tiến hành phác họa. Đợi sau khi hoàn thành, lại lấy Mỹ Dung Cao ra, trước tiên quết qua chỗ vết sẹo một lần, sau đó bôi hết toàn gương mặt một lượt.

Kế tiếp chính là chỗ quan trọng, dùng thủ pháp vỗ ấn đặc thù c*̉a nàng vỗ chấm nhẹ lên trên mặt Cầm Hoa, để cho Mỹ Dung Cao và lớp trang điểm hoàn toàn toàn hòa vào nhau, từ đó lớp trang điểm sẽ thuận theo khuôn mặt, tự nhiên tươi mát.

Đám người chỉ nhìn thấy Lê Mạt khi thì lau nhẹ, khi thì lượn vòng, khi thì nén, khi thì vỗ nhẹ, ngón tay mảnh khảnh bay lượn từ trên xuống dưới, cơ bản nhìn không hiểu nàng đang làm gì.

Mãi cho đến nửa canh giờ trôi qua, Lê Mạt mới nhấc thân thể lên, thở hắt ra.

Trang điểm mặt cơ bản đã hoàn thành.

Cuối c*̀ng, Lê Mạt tô son cho Cầm Hoa, quẹt một tầng son nhạt, suy nghĩ một chút rồi lại gỡ tóc Cầm Hoa ra, chải cho Cầm Hoa búi tóc Phi Tiên Kế, lần này hết thảy đều đã làm xong.

Lê Mạt thu tay lại, nhìn lại thành quả c*̉a mình một lần, trong lòng âm thầm gật đầu.

Mặc dù công c*̣ rất đơn sơ, nhưng hiệu quả thực tình không kém, c*̃ng không uổng công mình bỏ ra nhiều công phu như vậy.

Lúc nay, Lê Mạt tránh người ra, để cho mọi người xung quanh sớm đã chờ đến sốt ruột nhìn dáng vẻ hiện tại c*̉a Cầm Hoa.

Trước đó vì bị Lê Mạt ngăn trở, đám người không nhìn rõ được dáng vẻ c*̉a Cầm Hoa. Lúc này Lê Mạt vừa tránh ra, dáng vẻ hiện tại c*̉a Cầm Hoa hiện ra ở trước mặt mọi người, lập tức đồng loạt xuất hiện tiếng hít khí.

Cầm Hoa c*̉a hiện tại nào còn có dáng vẻ thôn cô gương mặt có khuyết điểm trước đó nữa.

Nữ tử hiện tại mắt ngọc mày ngài, trán Nga Mi, gương mặt xinh đẹp, mắt đẹp trông mong, hay cho một mỹ nương tử xinh đẹp động lòng người.

Về phần vết sẹo mà mọi người lo lắng trước đó, đâu còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Thậm chí Dương Lan Hoa còn ngạc nhiên đi đến gần người, đưa tay sờ lên chỗ vết sẹo trước đó c*̉a Cầm Hoa, xúc cảm gập ghềnh kia nhắc nhở nàng ta, vết sẹo c*̉a cô em chồng c*̃ng không phải biến mất không thấy mà là mắt thường không thể nào nhìn ra được.

“Nương, thật sự hoàn toàn không nhìn ra!” Dương Lan Hoa kích động gọi Triệu thẩm một tiếng.

Triệu thẩm đã nhìn thấy từ sớm, bây giờ đang kích động đến vành mắt đều đỏ ửng, con dâu cả gọi một tiếng làm bà ấy rốt cuộc không nhịn được, tiến lên nâng mặt Cầm Hoa lên nhìn đi nhìn lại, vừa ngạc nhiên lại vừa kích động, trong miệng không ngừng nói tốt.

Cầm Hoa nhìn đến ánh mắt mọi người, lúc này lại nhìn nương và đại tẩu c*̉a mình kích động như vậy, cảm giác thấp thỏm đè nén trong lòng biến mất, lại không ngăn được cảm giác vui sướng dâng lên, thành công rồi! Đây là thành công! Cho nên lập tức bất chấp mọi thứ, vội vàng lấy gương ra.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 22: Chương 22



Lúc nhìn thấy mặt mũi c*̉a mình trong gương, Cầm Hoa ngây người.

Đây chính là nàng ta sao? Khi nào thì nàng ta trở nên xinh đẹp như vậy?

Tựa như xác nhận, Cầm Hoa run tay đi sờ lên vết sẹo vẫn luôn vắt ngang trong lòng nàng ta nhiều năm, vết sẹo kia vẫn còn y nguyên, thế nhưng lại thật sự không nhìn thấy!

Mắt Cầm Hoa phút chốc đỏ lên, quay người nhìn nương nàng ta: “Nương, nương, đây là con, nương nhìn thấy không, thật xinh đẹp.”

Triệu thẩm đỏ mắt gật đầu, kéo tiểu nữ nhi lại vỗ về an ủi: “Đúng đúng đúng, thật sự nhìn không ra, xinh đẹp lắm, như vậy rất tốt.”

Hai mẹ con lập tức ôm chằm lấy nhau, lệ bắt đầu dâng trào.

Lê Mạt nhìn dáng vẻ mừng rỡ kích đột c*̉a người một nhà này, c*̃ng không nhịn được cong khóe môi.

Thật tốt, kỹ thuật c*̉a nàng có thể làm cho người khác vui vẻ như vậy, ở đây vẫn y như c*̃.

Lúc này, nhị tẩu Cầm Hoa đứng bên cạnh không nhìn được đứng ra, vỗ vỗ Triệu thẩm:

“Nương, trước chú ý đừng khóc, nương nên cảm tạ Lê Mạt muội tử một chút, Lê Mạt muội tử c*̃ng đã đứng đây một hồi lâu rồi.”

Được nàng ta nhắc nhở, Triệu thẩm và Cầm Hoa mới từ trong cảm giác kích động phản ứng lại, Triệu thẩm vỗ đùi, ảo não không thôi:

“Nhìn lão hồ đồ ta này, vào xem đến cao hứng, lại quên mất Lê Mạt.”

Bà ấy lập tức giữ chặt tay Lê Mạt, giọng điệu kích động: “Lê Mạt, thẩm thật sự rất cảm tạ con, cảm tạ con, cái gai trong lòng thẩm này cuối c*̀ng c*̃ng được loại bỏ rồi.”

Cầm Hoa ở bên cạnh phụ họa: “Tẩu tử, ta thật không biết nên làm sao cảm tạ tẩu cho thỏa đáng, tẩu đã biến ta trở nên xinh đẹp như vậy, cho tới bây giờ ta còn chưa biết ta có thể xinh đẹp đến như vậy.”

Lê Mạt mỉm cười lắc đầu, vỗ nhẹ lên tay Triệu thẩm và Cầm Hoa: “Thẩm, thẩm và Cầm Hoa muội tử không cần phải liên tục cảm tạ, bình thường thẩm c*̃ng chăm sóc cho Đại Sơn và Tiểu Bảo rất nhiều, lần này có thể giúp được Cầm Hoa muội tử, con c*̃ng rất vui vẻ.”

Triệu thẩm không ngừng gật đầu: “Được được được, thẩm không nói, thẩm sẽ ghi tạc ở trong lòng.” Nói xong lại nói tiếp: “Vậy thẩm lại muốn nhờ con, ngày ấy Cầm Hoa xuất giá lại phải làm phiền con tới trang điểm cho Cầm Hoa rồi.”

Lê Mạt đương nhiên đồng ý.

Đợi đến lúc cả nhà Lê Mạt mở miệng cáo từ, Triệu thẩm giữ chặt tay Lê Mạt không buông, không muốn trở về: “Buổi trưa ăn cơm ở trong nhà thẩm đi, để thẩm cám ơn các con một phen.”

Lê Mạt vội vàng lắc đầu: “Thẩm, không cần đâu, tiện tay mà thôi.”

Triệu thẩm không nghe, có nói gì c*̃ng không cho Lê Mạt rời đi: “Đều là cơm rau dưa mà thôi, sao lại không được chứ? Chẳng lẽ là con ghét bỏ nhà thẩm không có đồ ngon chiêu đãi con à?”

“Thẩm nói đi đâu vậy, sao tụi con lại ghét bỏ đồ ăn nhà thẩm chứ.”

“Nếu đã không chê, vậy thì ở lại trong nhà thẩm ăn đi, nếu không chính là ghét bỏ nhà thẩm.”

Lê Mạt dở khóc dở cười, mặc dù biết đây là phép khích tướng c*̉a Triệu thẩm nhưng vẫn không biết làm sao từ chối cho thỏa đáng, lập tức nhìn về phía Tống Đại Sơn, hy vọng hắn ra ngựa.

Triệu Đại Sơn nhìn ánh mắt Lê Mạt, vỗ nhẹ lên cánh tay Lê Mạt: “Thẩm đã giữ lại, vậy thì cứ ở nhà thẩm ăn đi.”

Triệu thẩm nghe nói như thế, gật đầu: “Này mới đúng chứ, khách khí với thẩm làm gì.” Triệu thẩm lập tức chỉ huy mấy người con dâu: “Các con nhanh vào trong vườn rau xanh hái chút rau dưa đi, Cầm Hoa, con đi lấy thịt muối còn dư mấy ngày trước ra nữa, giữa trưa làm món thịt xào tỏi.”

Cầm Hoa nghe vậy, lập tức “dạ” một tiếng, hấp tấp rời đi.

Lê Mạt nhìn tình cảnh này, biết là khó bề từ chối, lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ xắn tay áo lên c*̃ng đi tới trong vườn rau giúp việc.

Lúc nấu cơm, Lê Mạt liên tục đi theo phía sau mấy tẩu tử Triệu gia, mọi người tâm sự việc nhà, rất nhanh đã trở nên quen thuộc. Thậm chí Dương Lan Hoa còn mời lúc nào đấy c*̃ng nhờ Lê Mạt trang điểm cho nàng ta để nàng ta được làm tiên nữ một lần, khiến cho mọi người trong phòng bếp đều bật cười.

Lúc ăn cơm trưa, đàn ông già trẻ c*̉a Triệu gia đi ra ngoài làm việc c*̃ng đã trở về, mọi người c*̃ng không kiêng kỵ gì nhiều, đều ngồi quây quần trên bàn lớn c*̀ng nhau ăn cơm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 23: Chương 23



Lúc nhìn thấy mặt Cầm Hoa, dù là Triệu lão phụ luôn không nói nhiều c*̃ng không nhịn được lộ vẻ xúc động, không ngừng gật đầu.

Nhị ca Triệu Trường Bang và Tống Đại sơn từ nhỏ lớn lên c*̀ng nhau, quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức có thể mặc c*̀ng một cái khố, cách làm người c*̉a hắn có chút vui vẻ cởi mở, lập tức dựng thẳng ngón cái lên hướng về phía Tống Đại Sơn: “Đại Sơn, vợ ngươi quá lợi hại, ngươi đây là nhặt được bảo vật nha.”

Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều bật cười, vợ c*̉a Triệu Trường Bang là Lý Tiểu Phượng oán trách đánh hắn một cái, mở miệng mắng: “Ngươi cái người thô kệch này, lời gì c*̃ng nói ra được.”

Triệu Trường Bang gãi đầu một cái, không thèm để ý: “Vốn chính là vậy mà, nhìn đệ muội biến Cầm Hoa c*̉a chúng ta trở nên rất dễ nhìn, y hệt như tiên nữ.”

Lời này mọi người đều đồng ý, tay nghề trang điểm c*̉a Lê Mạt thật sự rất vượt bậc.

Triệu thẩm rất tán thành gật đầu: “Lời này nói không sai, tay nghề này c*̉a Lê Mạt thật sự rất tuyệt.”

Lê Mạt nhìn đám người tới tấp khen ngợi nàng, tâm tư xoay chuyển, lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng với Triệu thẩm: “Thẩm, thực ra trong lòng con vẫn luôn có một dự định từ trước, muốn nhờ thẩm giúp đỡ.”

Triệu thẩm vội vàng lên tiếng: “Có việc gì con cứ việc nói ra.”

Lê Mạt nhìn thoáng qua người Triệu gia, chậm rãi mở miệng: “Thẩm, công phu trang điểm này c*̉a con thẩm c*̃ng thấy đó, mặc kệ người khó coi cỡ nào, con đều có thể biến nàng trở nên xinh đẹp. Cho nên con muốn dùng tay nghề trang điểm này làm một món nghề, thẩm cảm thấy nếu con đi trang điểm cho tân nương tử kiếm tiền, liệu có thể làm được hay không?”

Người Triệu gia nghe Lê Mạt nói xong, ai nấy đều ngơ ngác, bởi vì ngoài nương tử chuyên môn trang điểm ra, bọn họ chưa từng gặp qua người nào chuyên môn đi trang điểm cho người ta, càng đừng nhắc đến là tiểu phụ nhân trẻ tuổi. Phải biết, nương tử trang điểm đều là phụ nhân trên bốn mươi tuổi cả.

Có điều nghĩ lại một chút, mọi người lại cảm thấy điều này c*̃ng không phải không có khả năng, tay nghề trang điểm c*̉a Lê Mạt tốt như vậy, vậy mà còn tốt hơn những nương tử trang điểm chỉ biết bôi trắng mặt không chỉ một chút. Nếu như bọn họ là tân nương tử, khẳng định c*̃ng sẽ chọn Lê Mạt. Những tiểu nương tử đợi gả lớn lên không dễ nhìn đó khẳng định c*̃ng hy vọng có một người biết trang điểm biến các nàng trở nên xinh đẹp, hoàn mỹ xuất giá, sau đó lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt tướng công, giống như Cầm Hoa vậy.

Triệu thẩm c*̃ng nghĩ tới điểm này, lập tức gật đầu: “Biện pháp tốt như thế, dựa vào tay nghề c*̉a con, không sợ không ai mời đi trang điểm.”

Lê Mạt nghe vậy c*̃ng rất hào hứng, lòng tin càng lớn hơn: “Thẩm, thẩm quen biết nhiều người, con muốn nhờ giúp con để ý, nhìn xem nơi nào có tân nương tử muốn mời người trang điểm, đến lúc đó báo lại với con là được.”

Triệu thẩm không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu: “Chuyện này dễ mà, thím sẽ cho người lưu ý.” Sau đó bà ấy quay người nói với mấy nàng dâu và Cầm Hoa: “Các con c*̃ng cẩn thận lưu ý, giúp Lê Mạt lôi kéo mối làm ăn.”

Mấy tẩu tử Triệu gia lập tức gật đầu không ngừng, Dương Hoa Lan còn nói: “Nương, tay nghề c*̉a Lê Mạt muội tử tốt như vậy, con còn ước gì đi khắp nơi nói giúp nàng ấy chứ, sau khi nói xong người ta chắc chắn còn phải cảm tạ con đã nói cho nàng biết.”

Lúc này Triệu thẩm mới nhớ ra gì đó, hỏi Lê Mạt: “Này nếu như có người hỏi giá tiền thì con dự định sẽ thu bao nhiêu tiền?”

Lê Mạt c*̃ng không biết một lần trang điểm này nên đòi bao nhiêu tiền, thế là lại hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, về việc phải thu bao nhiêu tiền con c*̃ng không hiểu rõ, thẩm xem bao nhiêu là phù hợp đây?”

Triệu thẩm nghe vậy, trầm tư một chút rồi nói: “Trong thôn mời nương tử trang điểm đều cho bao tiền lì xì, giá tiền không đều, bình thường đều cho từ mười đến mười lăm văn tiền. Thím cảm thấy con yêu cầu giá tiền này c*̃ng được, không nên vượt quá.”

Lê Mạt gật đầu: “Thế thì thẩm, con sẽ yêu cầu mười lăm văn tiền một lần.”

Triệu thẩm gật đầu, lập tức âm thầm xem chuyện này như đại sự, dự định tiếp theo sẽ ra ngoài hỏi thăm một chút cho Lê Mạt.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 24: Chương 24



Sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người lên đường hồi phủ.

Trên đường trở về, Lê Mạt yên lặng tính toán trong lòng xem bây giờ trong nhà cần bao nhiêu tiền.

Quần áo một nhà ba người đều đã rách tới độ không thể mặc được, mỗi người cần phải có hai bộ quần áo mới để thay giặt. Nồi bát gáo chậu trong nhà cơ bản đều không có, cần phải mua một bộ mới. Còn có phòng ở, một giây tiếp theo tựa như sắp sửa sập tới nơi, mưa một tí khẳng định người sẽ không thể ở được, cần phải sửa chữa một chút. Quan trọng nhất là chân c*̉a Tống Đại Sơn, cần phải mau chóng chữa trị, không thể kéo dài thời gian lâu.

Lê Mạt nghĩ như vậy, mới phát hiện ra nhu cầu cấp bách trước mắt có nhiều chuyện cần tới bạc như thế, mà muốn thực hiện những thứ này không có năm mươi lượng bạc cơ bản là không có khả năng. Nàng trang điểm một lần mới có mười lăm văn tiền, này phải mất bao lâu mới có thể giảm bớt được một chút khó khăn trước mắt đây.

Không được, nàng còn phải ngẫm lại xem có cách gì có thể kiếm ra tiền được.

Lê Mạt vắt hết đầu óc suy nghĩ xem có thứ gì ở thời đại này có thể chế tạo ra bằng cách thủ công hay không, đúng lúc này, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, nàng phát hiện hàng rào ven đường mọc ra nhiều bông hoa hồng đang lúc nở rộ tuyệt đẹp, nhãn tình sáng lên, trong đầu lập tức nảy ra một cách.

Đối với người cả đời dốc hết sức nghiên cứu làm đẹp mà nói, sao có thể không tự chế một chút phương thức hương thủy hương cao được chứ. Bây giờ nàng mới nhớ tới, nàng còn có thể tự chế một chút hương cao, xem như nước hoa mà bán ra.

Thời đại này nữ tử c*̃ng rất thích dùng hương, trong cửa hàng son phấn c*̃ng có rất nhiều hương cao chuyên môn bán cho nữ tử, bôi một chút lên trên người sẽ tản ra mùi thơm, tương đối được nữ tử yêu thích. Nhưng mà hương cao này c*̃ng có thể xem như xa xỉ phẩm, một hộp nhỏ ít nhất c*̃ng phải mười lăm văn tiền, chỉ có những nữ tử trong nhà có tiền mới bỏ ra mua được. Mà đám nàng dâu như trong thôn làm sao bỏ được mua thứ đắt tiền như vậy, nhiều lắm là nhét một chút hoa phơi khô vào trong hà bao.

Lê Mạt biết làm sao chế tác ra hương cao đơn giản, nguyên liệu c*̃ng chỉ yêu cầu hoa tùy tiện trông thấy là được, chi phí rất nhỏ. Như vậy, nàng có thể làm ra được, sau đó dùng giá thấp bán cho đám nàng dâu trông thôn. Không phải mọi người không thích chưng diện, chỉ là không nỡ bỏ tiền ra mua mà thôi, nếu như nàng bán rẻ hơn son phấn ở cửa hàng nhiều thì mọi người chắn chắn sẽ nguyện ý mua.

Lê Mạt nghĩ tới đây, lòng lại nóng lên, trong nháy mắt tràn đầy động lực, vội vàng chạy tới trước bụi hoa hồng kia, c*́i đầu ngửi ngửi, sau đó lại sờ lên, trong lòng suy nghĩ trình tự chế tác.

Tiểu Bảo trông thấy Lê Mạt hết ngửi lại đến sờ hoa, vội vàng giẫm bước chân ngắn nhỏ vui vẻ chạy tới muốn ngửi, nhưng ngặt nỗi vừa nhỏ lại thấp, có làm sao c*̃ng không với tới đóa hoa, gấp đến độ ở tại chỗ nhảy tới nhảy lui. Lê Mạt nhìn mà buồn cười, quay người lại bế nó lên, xích lại gần đóa hoa để cho nó ngửi. Tiểu tử kia vui vẻ dùng mũi ra sức hít hà, như là muốn hít luôn đóa hoa vào trong mũi.

Tống Đại Sơn c*̃ng đi tới, hỏi Lê Mạt: “Thế nào? Thích những hoa này à?”

Lê Mạt không trả lời mà hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, trong thôn có trồng nhiều hoa hồng này không?”

Tống Đại Sơn lắc đầu: “Hoa trong thôn không nhiều, phần lớn là một ít hộ đưa một chút vào trong viện nhà mình, bình thường không trồng nhiều lắm, có điều sau núi có rất nhiều.”

Lê Mạt mừng rỡ hỏi lại: “Thế sau núi có hoa Chi Cẩn hay không?”

Tống Đại Sơn nghi ngờ nhíu mày: “Hoa Chi Cẩn là gì? Hình như chưa từng nghe qua.”

Lê Mạt thầm nghĩ loại thực vật này theo lý thuyết phải rất phổ biến chứ, lẽ nào lại không có, chẳng lẽ thời đại này không gọi bằng tên này? Nàng lập tức tỉ mỉ miêu tả đặc thù c*̉a loại thực vật này cho Tống Đại Sơn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 25: Chương 25



Tống Đại Sơn nghe xong đã biết thứ Lê Mạt nói đến là cái gì, ngay từ đầu hắn còn tưởng là một loại hoa, nhưng thật ra là một loại thực vật màu trắng lớn lên giống cây cỏ, gọi là Tuyên Thảo, phía sau núi khắp nơi đều có, một năm bốn mùa đều sinh trưởng, ngửi có một mùi thơm nhẹ, không ít người trong thôn còn hái một ít về nhà cắm ở trong bình.

Nghe Tống Đại Sơn nói, Lê Mạt xác định đây chính là hoa Chi Cẩn, có hoa Chi Cẩn này, nguyên liệu chế tác hương cao đã đủ, vậy thì sẽ không thành vấn đề.

Lần này Lê Mạt c*̃ng không giấu diếm, nói lên dự định tự mình làm hương cao cho Tống Đại Sơn biết: “Sơn đại ca, hương cao này ở trong cửa hàng son phấn ít nhất c*̃ng phải mười lăm văn tiền một hộp nhỏ. Ta làm cái này chỉ cần có hoa hồng và Tuyên Thảo là được, chi phí tương đương bằng không, ta có thể làm nhiều phân lượng hơn chút, sau đó lấy năm văn tiền một hộp bán cho nương tử nàng dâu trong thôn, các nàng khẳng định sẽ sẵn lòng mua.”

Lần này Tống Đại Sơn thật sự ngạc nhiên, không ngờ tiểu nương tử mà hắn trong lúc vô tình mua về này không chỉ có kỹ thuật trang điểm mà còn biết chế tạo hương cao. Tống Đại Sơn lại nhìn tới dung mạo xinh đẹp như hoa kia, nhớ tới lúc ăn cơm trưa Triệu Trường Bang đã nói hắn nhặt được bảo vật, trong lòng không khỏi ngầm thừa nhận, hắn đúng là nhặt được bảo vật, bảo vật vô giá.

Lê Mạt không phát hiện ra biểu cảm thất thần c*̉a Tống Đại Sơn, tự mình hỏi những vấn đề không hiểu: “Đại Sơn ca, ở đâu có thể làm ra loại hộp nhỏ có nắp này, có thể dùng để đựng hương cao ấy?”

Tống Đại Sơn bị câu hỏi c*̉a Lê Mạt gọi hồn trở về, nghe vậy trả lời: “Có thể làm hộp sắt được, nhưng rất đắt, một cái đại khái cần hai ba văn tiền, nên làm hộp gỗ đi, một cái ước chừng một văn tiền là được. Trương lão thúc trong thôn làm thợ mộc cả đời, có thể tìm ông ấy để làm.”

Lê Mạt nghe nói, gật đầu đồng ý, nếu đã đi con đường giá thấp, nhóm người mua là nàng dâu nương tử trông thôn, như vậy hộp gỗ c*̃ng được, chỉ cần đồ bên trong tốt, không lo không có ai mua.

Lê Mạt suy nghĩ một chút, vẫn phải có hộp trước rồi mới có thể bắt đầu chuẩn bị làm, cho nên phải định ra hộp trước mới được.

Tống Đại Sơn nghe vậy, dẫn Lê Mạt chuyển sang đường khác, đi thẳng tới nhà Trương lão thúc.

Nhà c*̉a Trương lão thúc ở phía Đông trong thôn, cả đời đều làm thợ mộc, tay nghề c*̃ng được truyền từ đời này sang đời khác, phàm là nhà ai trong thôn muốn làm gia c*̣ gì đều đến tìm Trương lão thúc.

Tiến vào sân nhà Trương lão thúc, lập tức thấy vật liệu gỗ chất chồng đầy cả sân, trong góc khuất có một nơi đặt một đống gia c*̣ lớn, rải rác xung quanh toàn là mảnh gỗ vụn, còn có mấy món gia c*̣ đã làm xong đặt ở một bên.

Đầu tiên Tống Đại Sơn hướng về phía nhà chính gọi một tiếng, một giây sau bên trong lập tức truyền ra một giọng nói chất phác đáp lời: “Tới đây.”

Sau đó một hán tử khoảng chừng bốn năm mươi tuổi từ trong phòng đi tới, vóc người không cao, dáng người hơi cường tráng, làn da ngăm đen, trong tay còn đang cầm một cái cưa.

Trương lão thúc nhìn thấy là Tống Đại Sơn, lập tức lên tiếng chào hỏi: “Là Đại Sơn đó à, cháu tới lấy chậu đặt làm đúng không, thúc đã làm xong rồi, cái này đưa cho cháu.”

Nói xong không đợi Tống Đại Sơn kịp phản ứng, lại đi vào trong nhà, chỉ trong chốc lát đã cầm một cái chậu lớn đi ra, đưa cho Tống Đại Sơn:

“Tới, chậu tắm mà cháu cần đã làm xong cho cháu rồi.”

Lê Mạt nhìn cái chậu trong tay Trương lão thúc, đường kính đại khái chừng một thước, sâu nửa thước, quả nhiên là dùng để tắm rửa.

Nhớ tới ngày đó mình vừa tới là dùng chậu rửa mặt để tắm rửa, chậu tắm này là làm cho nàng ư.

Lê Mạt ngạc nhiên nhìn Tống Đại Sơn, ánh mắt phát sáng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 26: Chương 26



Tống Đại Sơn nhìn đến cặp mắt phát sáng c*̉a Lê Mạt không nhịn được cảm thấy vui vẻ, c*̃ng không khỏi vô thức nhếch khóe miệng, cười thầm nói lời cảm tạ với Trương lão thúc, sau đó kéo Lê Mạt lên phía trước một bước giới thiệu: “Lão thúc, đây là nương tử nhà cháu.”

Trước đó Trương lão thúc đã trông thấy Lê Mạt bên cạnh Tống Đại Sơn, chẳng qua không tiện mở miệng hỏi cái gì, lần này Tống Đại Sơn chủ động giới thiệu, lập tức cười gật nhẹ đầu: “Tốt tốt, về sau hai đứa phải sống chung với nhau thật tốt đó.”

Tống Đại Sơn mỉm cười gật đầu, sau đó nói đến mục đích: “Lão thúc, hôm nay cháu đến là có việc muốn nhờ thúc giúp làm, cháu muốn nhờ thúc làm cho cháu mấy cái hộp gỗ nhỏ.”

Trương lão thúc đặt câu hỏi: “Muốn làm kiểu dáng gì? Cháu nói kỹ một chút cho thúc đi.”

Tống Đại Sơn nhìn về phía Lê Mạt, Lê Mạt mỉm cười tiến lên, mở bàn tay ra so sánh kích thước, mở miệng giải thích cho Trương lão thúc: “Trương lão thúc, cháu muốn làm kích cỡ xấp xỉ như vậy, hình tròn, sau đó đậy nắp lên, có thể để một chút son phấn bột nước ở bên trong.”

Trương lão thúc nghe miêu tả một lượt như thế, lập tức hiểu, lên tiếng trả lời: “Cháu yên tâm, cái này đơn giản thôi, cháu muốn mấy cái? Muốn trong mấy ngày?”

Lê Mạt suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cháu muốn mười cái trước, muốn sớm cầm tới, không biết Trương lão thúc cần mấy ngày mới làm xong?”

Trương lão thúc tính toán một chút: “Nếu không quá mười cái thì ngày mốt cháu tới lấy là được.”

Giá tiền c*̃ng giống như Tống Đại Sơn dự tính, một cái chỉ cần một văn tiền, mười cái mười văn tiền.

Lê Mạt vội vàng móc từ trong tay áo ra mười văn tiền đưa cho Trương lão thúc.

Sau khi nói đặt xong, lúc này ba người Lê Mạt mới quay về nhà.

Lê Mạt nói với Tống Đại Sơn mình muốn ra sau núi hái Tuyên Thảo và hoa hồng, Tống Đại Sơn ngẫm nghĩ, thu xếp công việc một chút: “Đợi chút nữa về nhà ta phải vào trong ruộng trồng đậu phộng, ngày mai phải mất một ngày nữa mới có thể trồng xong, sau đó sáng sớm ngày mốt ta sẽ đưa nàng đi hái hoa.”

Lê Mạt không có ý kiến gì với sắp xếp này, gật đầu đồng ý.

Tống Đại Sơn ý nói hắn sẽ đi trồng đậu phộng một mình, chẳng qua Lê Mạt c*̃ng vác cuốc đi theo, đương nhiên cái đuôi nhỏ Tống Tiểu Bảo c*̃ng vui vẻ theo sát, cho nên một nhà ba người này lại xuất động tập thể.

Trong bờ ruộng trước đó đã đào hố xong, chỉ cần rải hạt giống đậu phộng vào trong hố, sau đó dùng đất đắp lên chôn, lại tưới thêm chút nước là được.

Lê Mạt cầm đậu phộng giống, cho đậu phộng vào hết hố này tới hố khác, sau đó Tống Đại Sơn đi theo ở phía sau dùng cuốc lấp trên hố lại.

Công việc cuốc này tương đối đơn giản hơn nhiều, Lê Mạt đến làm, hai người liên tục làm đến khi sắc trời tối sẫm, cuối c*̀ng mới gieo xong đậu phộng, tiếp theo đợi đến ngày mai tưới chút nước nữa là được.

Ba người về đến nhà, Tiểu Bảo đi vào trong sân chơi, Lê Mạt và Tống Đại Sơn tiến vào phòng bếp nấu cơm tối.

Thịt và xương mua trước đó còn đang ướp đá ở trong vại, Lê Mạt lấy chúng ra, dự định tối nay xử lý toàn bộ, người một nhà ăn no một bữa.

Cắt ra một chút thịt ba chỉ, kết hợp với một chút ớt xanh xào mà Triệu thẩm đưa tới trước đó, sau đó dùng xương heo hầm thành canh, lại thêm một món thịt kho tàu, bữa cơm này tuyệt đối được tính là phong phú.

Đã có thức ăn ngon, như vậy thì không thể thiếu cơm được, Lê Mạt trực tiếp múc một bát gạo lứt ra, lại múc ra hơn nửa bát gạo trắng, trộn lại nấu một chút cơm khô.

Ngay lúc đồ ăn nấu gần xong, một giọng nói từ cửa phòng bến truyền đến: “Đại Sơn à.”

Lê Mạt quay đầu, thấy mẹ c*̉a Tống Đại Sơn đang đứng ở cửa phòng bếp, trong tay còn dắt hai tiểu hài tử, chính là hai tiểu hài tử mà hôm qua Vương Thúy Hoa dẫn tới.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 27: Chương 27



“Nương, sao nương lại tới đây?” Tống Đại Sơn chào hỏi.

Tống mẫu cười cười, không trả lời Tống Đại Sơn mà hỏi: “Đại Sơn à, giữa trưa nương đến thấy trong nhà không có ai, buổi trưa các con đi đâu vậy?”

“Nương, giữa trưa chúng con ở trong nhà Triệu thẩm ở sát vách dùng cơm.”

Tống mẫu hơi ngạc nhiên: “Tự dưng Bà ấy gọi các con qua ăn cơm làm gì?”

Tống Đại Sơn c*̃ng không có dựa theo tình hình thực tế mà nói, chỉ thản nhiên trả lời: “Lần trước có giúp thẩm ấy một chút việc, thẩm ấy cứ nhất quyết đòi giữ chúng con lại ăn cơm.”

Tống mẫu nghe vậy khẽ gật đầu, c*̃ng không có nghĩ nhiều, c*́i đầu nói với hai đứa bé trai bên cạnh: “Hai đứa đi chơi với Tiểu Bảo đệ đệ một chút đi, lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Nói xong lập tức vén tay áo lên bước vào: “Nương tới giúp các con nấu cơm.”

Lê Mạt khẽ mím môi, nghĩ thầm này là có ý muốn nán lại ăn cơm đây mà.

Đối với chuyện nương c*̉a Tống Đại Sơn tới ăn cơm, Lê Mạt không có ý kiến, thế nhưng nương hắn lại dẫn theo hai đứa nhỏ nhà đại tẩu hắn. Hai đứa bé này hôm qua mới đi theo nương tụi nó tới nhà làm ầm lên, còn bắt nạt Tiểu Bảo nhà bọn họ, những chuyện này chẳng lẽ nương Tống Đại Sơn lại không biết? Nếu như biết thì tại sao bà ta còn dẫn theo hai tiểu hài tử này đến ăn cơm? Lê Mạt không tin Vương Thúy Hoa kia không có giở trò bên trong.

Lê Mạt đoán không sai, việc này đích thật là Vương Thúy Hoa giở trò quỷ. Hôm qua ả ta tới đây, không chỉ nhìn thấy bánh bao màn thầu và cao hoa mai, còn nhìn thấy thịt ba chỉ và xương. Lúc ấy Vương Thúy Hoa lập tức muốn lấy hết toàn bộ về, thế nhưng cuối c*̀ng lại bị Tống Đại Sơn ném ra ngoài. Hai đứa bé chỉ lấy bánh bao màn thầu và cao hoa mai, thịt và xương đều không cầm, sau khi trở về nhớ tới trong lòng lại không thoải mái, đây chính là một khối thịt ba chỉ thật lớn đó, sao lại không cầm tới chứ.

Vương Thúy Hoa suy nghĩ một đêm, ngay lúc nấu cơm trưa cố ý không có làm cơm cho Tống mẫu, nói với bà ta:

“Nương, hôm qua con thấy Đại Sơn mua rất nhiều thịt, sinh hoạt qua ngày thật tốt, khẳng định muốn hiếu kính nương một chút, hay là nương đi thẳng qua đó ăn đi, thuận tiện đưa Minh Ca Nhi và Tùng Ca Nhi qua luôn. Hai đứa nhỏ đáng thương, bình thường sinh hoạt khổ sở, c*̃ng không được ăn món ngon, vừa vặn đi qua qua nhà nhị thúc tụi nó nương nhờ, chắc chắn nhị thúc c*̉a nó sẽ không để ý.”

Tống mẫu nghe vậy, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại bị Vương Thúy Hoa lường trước được trực tiết cắt ngang:

“Nương, con nghĩ nhị thúc c*̉a nó chắc chắn là muốn hiếu kính nương, cho nên trưa nay con không có làm cơm cho nương và hai đứa nhỏ. Nương không đi qua nhà nhị thúc thì có thể sẽ không có cơm ăn, vậy phải làm sao bây giờ đây.”

Tống mẫu nuốt lại lời nói trong miệng, dẫn theo hai đứa nhỏ bước vào nhà Tống Đại Sơn.

Đâu lường trước được cửa lớn nhà Tống Đại Sơn khóa chặt, không có ai ở nhà.

Lúc trở về đương nhiên là bị Vương Thúy Hoa lải nhải hồi lâu, cuối c*̀ng mới làm chút cháo ngô bỏ bụng.

Lúc làm cơm chiều, Vương Thúy Hoa lại để bà ta dẫn theo hai đứa nhỏ tới.

Lần này, nhị nhi tử rốt cuộc c*̃ng có ở nhà.

Lê Mạt thấy Tống mẫu đòi giúp một tay, liếc nhìn Tống Đại Sơn một chút, không nói chuyện, tiếp tục làm động tác trên tay mình.

Tống Đại Sơn mở miệng nói với Tống mẫu đang đòi phụ một tay:

“Nương, không cần nương giúp đâu, chúng con sắp sửa làm xong rồi, nương ra ngoài ngồi là được.”

“Nương c*̃ng không phải bà già bảy tám mươi tuổi, sao lại không thể làm, nương đi lấy chén đũa.”

Tống mẫu thấy đồ ăn đã nấu xong, quay người lấy bát đũa từ trong ngăn tủ ra, bưng đến đặt trên cái bàn ở nhà chính.

Bưng đồ ăn lên bàn xong, hai đứa nhỏ nhà đại ca Tống Đại Trụ c*̉a Tống Đại Sơn ngồi ở cái bàn bốn góc, mỗi đứa ngồi một bên, trên bàn chỉ còn lại hai bên người có thể ngồi, nhìn thấy người tới c*̃ng không dịch chuyển vị trí một chút.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 28: Chương 28



Lê Mạt c*̃ng không muốn khách khí với hai tiểu hài tử này, lập tức nói với hai đứa nó: “Hai đứa ngồi một bên đi, trên bàn chỉ còn lại hai bên người có thể ngồi, một người ngồi một bên thì những người khác làm sao mà ngồi được.”

Hai tiểu hài tử kia chắc là bình thường quen được nuông chiều, c*̃ng không sợ Lê Mạt, làm lơ lời Lê Mạt nói, ngồi yên không xê dịch vị trí.

“Hai đứa có nghe hay không? Không dịch chỗ thì hôm nay không cần ăn cơm nữa.” Lê Mặt lặp lại lần nữa.

Trong đó có một đứa nhỏ không phục, oán hận la lên: “Ngươi dám! Mạng c*̉a Tống Tiểu Bảo là c*̉a nhà chúng ta, chúng ta đến ăn cơm thì nên hầu hạ chúng ta cho tốt vào!”

Lê Mạt nghe xong choáng váng, giọng nói không khỏi trở nên nghiêm nghị: “Ai nói mạng c*̉a Tiểu Bảo là c*̉a nhà các ngươi! Ai nói hả! Ai nên hầu hạ các ngươi?”

Dù sao hai đứa bé kia vẫn còn nhỏ, bị Lê Mạt lớn tiếng quát mắng, lập tức rụt người lại, nhưng vẫn kiêng trì không nhúc nhích.

Tống mẫu vừa thấy không ổn lập tức đi ra: “Lê Mạt à, đứa nhỏ này còn nhỏ không hiểu chuyện, con không cần phải đi theo so đo với đám tiểu hài tử trong nhà.”

Lê Mạt nghe vậy lập tức cương lên, cái gì gọi là còn nhỏ, c*̃ng đã bảy tuổi rồi, lớn hơn Tiểu Bảo nhiều như vậy, ngay cả Tiểu Bảo còn hiểu đạo lý, chẳng lẽ bọn chúng lại không hiểu? Hơn nữa những thứ chúng nó nói có được gọi là tiếng người không, nếu không phải người lớn trong nhà dạy, sao tiểu hài tử có thể nói ra lời này được? Nương c*̉a Tống Đại Sơn này làm sao vậy, lời khó nghe như vậy chẳng lẽ bà ta không nghe được sao? Chẳng những không dạy dỗ mà còn giúp nói đỡ.

Lê Mạt vô c*̀ng giận dữ, lập tức không thèm để ý đến chuyện hết thảy phải thuận theo trưởng bối: “Nương, nương không nghe hai đứa nó nói gì sao? Khó nghe như vậy người lớn không nói thì làm sao tiểu hài tử biết được? Là ai nói mạng c*̉a Tiểu Bảo nhà chúng ta là c*̉a bọn chúng? Là ai nói nhà chúng ta nên hầu hạ nhà bọn chúng?”

Tống mẫu nghe vậy, nét mặt cứng đờ, xuất hiện một chút mất tự nhiên, qua mấy giây mới lúng ta lúng túng nói: “Sao lại là người lớn nói, tiểu hài tử mỗi nhà c*̃ng không biết ở bên ngoài nghe được mấy lời hoang đường gì lại đi học theo, con c*̃ng đừng nên suy nghĩ nhiều.”

Lê Mạt xem như đã nhìn ra, Tống mẫu này chính là đứng về phía một nhà Tống Đại Sơn, cơ bản sẽ không vì nhị nhi tử mà cân nhắc.

Ngay lúc Lê Mạt đang tự hỏi phải làm sao để áp chế hai đứa bé kia, bóng dáng bên cạnh chợt lóe lên, Tống Đại Sơn tiến lên hai bước, một tay một đứa, chụp hai đứa bé vào trên tay, xách lên đi ra khỏi bàn.

Hai đứa bé bị thô bạo xách lên, bị dọa a a kêu loạn, chân không ngừng đá lung tung, trong miệng kêu la: “Tên què chết tiệt, ngươi thả ta xuống, ta phải đi về nói cho cha nương ta biết, thả ta xuống tên què chết tiệt!”

Tống Đại Sơn mắt điếc tai ngơ, thẳng tóm người đi về phía cổng.

Mắt thấy hai đứa bé sắp bị tống ra khỏi cửa, Tống mẫu vội vàng nhào lên ôm chân Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, đừng như vậy, tụi nó còn nhỏ, không nên làm tụi nhỏ bị thương, Đại Sơn, nghe nương đi mà.”

Tống mẫu kéo lấy không cho đi, Tống Đại Sơn kéo thẳng đi c*̃ng không tốt, như vậy sẽ làm nương hắn bị thương, giằng co mất một hồi lâu mới buông hai đứa nhỏ ra, chẳng qua cực kỳ nghiêm nghị nhìn hai đứa nhỏ quát: “Nếu như miệng các ngươi còn thốt ra lời không sạch sẽ nữa thì hôm nay sẽ không chỉ tính như vậy, biết chưa!”

Hai đứa nhỏ té xuống đất, lập tức trốn ở sau lưng Tống mẫu, có điều trong miệng c*̃ng không dám mắng tiếp nữa.

Cuối c*̀ng, Tống mẫu để hai đứa nhỏ ngồi ở một bên, Tống Đại Sơn một mình ngồi một bên, Lê Mạt kéo theo Tiểu Bảo ngồi một bên, Tống mẫu một mình ngồi một bên.

Lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ kia quả thực là ăn như hổ đói, đũa gắp cực nhanh, một giây c*̃ng không ngừng lại, còn chuyên chọn thịt mà gắp, bát cơm chất cao, trong miệng không ngừng nhồi nhét, đồ ăn c*̃ng bị khuấy đến không còn hình dáng, một hồi liền thấy đáy.

Lúc này, một nhà ba người Lê Mạt cơ bản không ăn được bao nhiêu, nếu không phải Lê Mạt lanh tay lẹ mắt vì Tiểu Bảo gắp nhiều hơn mấy đũa thịt thì Tiểu Bảo ngay cả vị c*̃ng c*̃ng không nếm được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 29: Chương 29



Mà trong chén Lê Mạt c*̃ng được Tống Đại Sơn gắp cho mấy miếng thịt, bản thân hắn lại chưa ăn được gì cả.

Cơm nấu buổi trưa là đo theo miệng ăn một nhà ba người bọn họ, này mấy người chia đều còn không được đến nửa bát, không ai ăn cơm no.

Hai tiểu hài tử kia thấy hết cơm, khóc lóc la hét đòi ăn tiếp, Tống mẫu c*̃ng nhìn về phía Lê Mạt.

Sắc mặt Lê Mặt khó coi: “Không có cơm, buổi trưa chỉ nấu cơm đủ cho cả nhà chúng ta, hết rồi.”

Hai tiểu hài tử nghe xong, không bỏ qua, lập tức đập bàn ầm ĩ đòi ăn, cái bàn bị đập đến vang lên tiếng rầm rầm.

Tống Đại Sơn hung hăng đặt bát xuống, phát ra một tiếng rầm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai tiểu hài tử kia, dưới ánh nhìn chăm chú kiểu này, giọng hai đứa nhỏ từ từ nhỏ lại, thẳng đến khi không còn tiếng động nào nữa.

Bầu không khí yên tĩnh như chết, Tống mẫu đứng ra hòa giải: “Đại Sơn à, trở về nương sẽ nói chuyện hai đứa nó cho đại ca con, con không nên tức giận. Nhưng Đại Sơn này, cơm này xác thực quá ít, ăn không đủ no, con xem, có thể đi nấu thêm một chút nữa được không?”

Lê Mạt tức đến bật cười, nhưng không nói thêm gì nữa, giao lại cho Tống Đại Sơn, xem hắn muốn đối đãi nương hắn ra sao. Người ngoài như nàng xen vào không tốt, nói không chừng còn bị người ta ghét bỏ xen vào chuyện c*̉a người khác, không tôn kính nương hắn.

Tống Đại Sơn nghe nương hắn nói vậy, lập tức cắn chặt răng, giống như đang nhẫn nại gì đó, cuối c*̀ng mới nặng nề mở miệng:

“Nương, nương cho rằng con một nghèo hai trắng làm sao có tiền mua gạo đây, mỗi ngày chúng con đều ăn cháo xá xíu phối dưa muối, là Lê Mạt mang đồ vật sau c*̀ng trên người đi cầm cố mới mua được chút đồ này, đồ mua cho Tiểu Bảo ăn đều bị đại tẩu dẫn theo hai chất nhi trộm đi. Bây giờ chút đồ ăn này cho mọi người ăn mọi người còn ngại không đủ, vậy nương muốn con phải làm sao bây giờ? Đi ra ngoài xin cơm sao?”

Tống mẫu bị Tống Đại Sơn nói đến đầu càng c*́i càng thấp, trước đó mỗi ngày bà ta đều bị tức phụ c*̉a con trai cả nhắc ở bên tai, c*̃ng dần dần cảm thấy trên người nhị nhi tử có cất giấu tiền, cuộc sống trôi qua thật tốt. Bây giờ nhị nhi tử vừa nói như vậy, cảm giác áy náy c*̉a bà ta lại dâng lên, lúng ta lúng túng nói không ra lời, một hồi lâu mới mặt mày đỏ bừng đứng lên, lôi kéo hai Tiểu Hài Tử kia: “Đại Sơn, là nương không đúng, vậy nương đi đây.”

Bà ta nói xong thì dẫn theo hai tiểu hài tử vội vàng ra cửa.

Lê Mạt dõi theo bóng lưng Tống mẫu, không lên tiếng, chẳng qua trong lòng lại cảm thấy buồn cười, dường như mỗi lần Tống mẫu đều sẽ cảm thấy áy náy, sau đó làm xong chuyện lại vội vàng rời đi.

Tống mẫu rời đi rồi, Lê Mạt nhìn chén đĩa trên bàn trống trơn, cơn tức lại dâng lên, thật vất vả mới mua được ít đồ, cuối c*̀ng đều tiến vào bụng nhà người khác, vậy mà lại còn nói không được, thật sự là nghẹn khuất.

Tống Đại Sơn đưa mắt nhìn vẻ mặt khó coi c*̉a Lê Mạt, bờ môi khẽ giật, muốn nói gì đó, cuối c*̀ng toàn bộ hóa thành một tiếng thở dài, đứng lên nói một câu: “Ta đi vào bếp nấu chút cháo.”

Sau đó hắn đi vào nhà bếp.

Lê Mạt không lên tiếng, c*̃ng không có đi hỗ trợ, bây giờ nàng không muốn nhúc nhích.

Cuối c*̀ng, Lê Mạt ăn qua loa một chút cháo, rốt cuộc không đến mức đói bụng, nấu nước nóng dùng chậu tắm vừa mua tắm rửa sạch sẽ, lại tắm cho Tiểu Bảo xong, một nhà ba người lên giường nghỉ ngơi.

Lê Mạt kể chuyện xưa cho Tiểu Bảo xong thì dỗ nó ngủ, không khí cứ thế an tĩnh lại.

Lúc này, một bàn tay đưa qua, nắm chặt tay Lê Mạt, Lê Mạt giãy ra, cái tay kia lại càng nắm chặt hơn.

Trong bóng tối, giọng nói hơi khàn khàn c*̉a Tống Đại Sơn vang lên: “Nàng đừng nóng giận, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Lê Mạt không nói lời nào.

Thật lâu sau mới “ừ” một tiếng.
 
Back
Top Bottom