Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 10: Chương 10



Trong nhà có một mẫu ruộng ở phía tây cuối thôn, hôm nay chính là đến đây cuốc đất.

Tống Đại Sơn để Lê Mạn và Tiểu Bảo ngồi trên bờ ruộng chơi, hắn tự mình cầm cuốc đi xới đất. Lê Mạn không phải trẻ con nên đương nhiên sẽ không ngồi bên xem, nàng dặn dò Tiểu Bảo không được chạy lung tung rồi cầm cái cuốc còn lại đi theo Tống Đại Sơn cuốc đất.

Nàng chưa từng cuốc đất, nên chỉ biết nhìn xem Tống Đại Sơn cuốc như thế nào rồi học theo dáng bộ của hắn, dần dần hiểu được phương pháp, rất nhanh đã có thể cuốc thuần thục, Tống Đại Sơn còn nói nàng cuốc đúng cách, Lê Mạn trong lòng vui vẻ một trận. Nhưng vui sướng không được bao lâu thì cảm thấy bàn tay đang nắm cuốc nóng rực, bị phồng đỏ cả rồi.

Lê Mạn nhếch mép cười, thầm nói làn da của thân thể này giống y hệt kiếp trước của nàng, rất non mềm, chỉ một lát đã đỏ vậy, một lúc sau chắc sẽ phồng rộp lên.

Lê Mạn hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, mặt không biến sắc tiếp tục xới đất, không muốn để Tống Đại Sơn nhìn ra sự khác lạ, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, may mà Tống Đại Sơn cũng nghĩ nàng không cuốc được bao nhiêu, nên cứ mặc kệ nàng.

Tống Đại Sơn cuốc đất một hồi mới quay đầu lại nhìn, thấy Lê Mạn bị hắn bỏ lại đằng sau khá xa, nàng đang chậm rãi cuốc đất, trong mắt Tống Đại Sơn hiện lên ý cười, nhưng lập tức phát hiện ra cái gì không đúng, tư thế cuốc đất của nàng là lạ.

Tống Đại Sơn tiến đến, đoạt chiếc cuốc của Lê Mạn, mở bàn tay của nàng ra xem, chỉ thấy một mảng đỏ bừng, mờ mờ thấy nổi phồng nước.

Lê Mạn có chút rối rắm, bị phát hiện rồi.

Tống Đại Sơn một tay nắm cuốc một tay kéo Lê Mạn, đẩy nàng đến bên bờ ruộng: “Đừng cuốc nữa, ngồi đây đi.”

Tiểu Bảo ngồi gần đó đang nghịch cỏ đuôi chó cũng nhìn thấy tay của Lê Mạn, nhất thời chạy đến, lo lắng hỏi nàng: “Dì Mạn, bị làm sao vậy?”

Lê Mạn cười với nó: “Dì Mạn không sao, Tiểu Bảo đừng lo lắng.”

Tiểu Bảo mắt ngân ngấn lệ nhìn nàng.

Trong lòng Lê Mạn lập tức mềm lại, đưa tay ra trước mặt Tiểu Bảo: “Vậy Tiểu Bảo thổi cho dì, thổi thổi thì dì Mạn lập tức sẽ hết đau.”

Tiểu Bảo lập tức cúi đầu, bĩu môi ra sức thổi, quai hàm phồng lên xẹp xuống.

Tống Đại Sơn đứng bên nhìn, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười, để bọn họ ở đây tiếp tục chơi đùa, khập khiễng trở lại ruộng tiếp tục cuốc đất.

Một mạch làm đến trưa, Tống Đại Sơn đã cuốc gần xong, còn lại không nhiều.

Thấy đã đến giờ về nhà nấu cơm, Tống Đại Sơn dự định buổi chiều sẽ đến xới nốt chỗ đất còn lại, hắn vác cuốc lên, gọi Lê Mạn và Tiểu Bảo trở về.

“Đại Sơn ca, cuốc đất xong sẽ trồng lạc sao?” Lê Mạn hỏi.

“Ừ, hôm nay cuốc xong đất, ngày mai ta sẽ lên trấn mua lạc giống, sau đó có thể trồng rồi.”

Lên thị trấn? Lê Mạn tâm tư hơi động, không biết có thể đi cùng không, xem những cửa hàng son phấn trên trấn có những loại mỹ phẩm gì, chất lượng ra sao, đời trước nàng đã có thói quen ấy, mỗi hãng mỹ phẩm nàng đều có một bộ đồ trang điểm, việc đầu tiên khi đến nơi nào đó là mua mỹ phẩm và chăm sóc da.

Vì thế hiện tại bệnh cũ của nàng lại tái phát rồi.

Lê Mạn có chút ngượng ngùng khi mở lời, còn do dự không biết có nên mở miệng xin đi theo hay không, thế nhưng trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, cuối cùng thói cũ áp đảo mặt mũi, nhẹ giọng hỏi: “Đại Sơn ca, có thể cho ta đi theo lên trấn được không?”

Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạn, cũng không hỏi gì, gật gật đầu.

Lê Mạn không ngờ Tống Đại Sơn dễ nói chuyện như thế, nàng vừa nói hắn đã đồng ý, nghĩ lại thì từ khi nàng đến, hình như bất luận yêu cầu nào của nàng, hắn cũng chưa từng từ chối.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút vui vẻ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 11: Chương 11



Lê Mạn bị thương ở tay, Tống Đại Sơn dứt khoát đến cả phòng bếp cũng không cho nàng vào, bảo nàng chơi cùng Tiểu Bảo.

Lê Mạn hoài nghi có phải trong lòng hắn nàng và Tiểu Bảo cùng một cấp bậc với nhau không.

Lúc này Tiểu Bảo chơi ở trong sân, Lê Mạn ngồi bên cạnh ngây ngốc nhìn.

Đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền đến: “Đại Sơn có nhà không?”

Giọng nói vừa rơi xuống đã thấy một phụ nhân trung niên bước vào sân.

Lê Mạn đứng dậy, tuy không biết người tới là ai nhưng vẫn lễ phép kêu một tiếng thẩm, sau đó nói: “Đại Sơn ca ở nhà, thẩm ngồi xuống trước để ta đi gọi huynh ấy.”

Phụ nhân kia nhìn Lê Mạn bật cười: “Cháu là nàng dâu mới của Đại Sơn phải không? Lớn lên thật xinh đẹp.”

Lê Mạn vờ xấu hổ cúi đầu, vội vàng ra phía sau gọi người.

Lúc bước ra nàng thấy phụ nhân kia đang trêu đùa Tiểu Bảo.

“Sao thẩm lại đến đây?”

“Còn chẳng phải ta nghe nói ngày mai cháu đi mua lạc giống, vừa hay mai ta cũng lên trấn, lát nữa còn đi nhà Hạ Lão Chúc đặt trước chỗ xe lừa, nên đến hỏi cháu có cần đặt trước chỗ không.”

Tống Đại Sơn nhớ ra chuyện này, vội vàng gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn thẩm, không phải người nói cháu cũng quên mất phải đến nhà Lão Chúc thúc nói chuyện này, vậy phiền thẩm tiện thể nhắn hộ cháu đặt hai chỗ, nàng dâu của cháu cũng đi cùng lên trấn.”

Phụ nhân kia sảng khoái đáp ứng: “Được, để ta đi nói, vậy cháu làm việc đi, ta đi đây.”

“Thẩm đi thong thả.”

Tiễn phụ nhân về, Tống Đại Sơn mới nói với Lê Mạn: “Vừa rồi là Triệu thẩm ở nhà bên, thường ngày luôn chăm sóc ta và Tiểu Bảo, ngươi sau này có chuyện gì có thể tìm Triệu thẩm.”

Lê Mạn gật đầu, lại hỏi: “Huynh đặt chỗ gì vậy?”

Chỗ mà Triệu thẩm nói phải đặt chính là chỗ ngồi trên xe lừa, mấy thôn quanh đây chỉ có nhà Hạ Lão Chúc của thôn họ là có lừa, có thể chở người lên trấn, nhưng chỗ ngồi trên xe lừa có hạn, mỗi lần không phải ai cũng có chỗ ngồi, vì vậy phải đánh tiếng đặt trước một chỗ, nếu không chỉ có thể đi bộ lên trấn.

Nghe Tống Đại Sơn giải thích, Lê Mạn mới biết là chuyện gì, nàng lại tò mò hỏi mỗi người trả bao nhiêu tiền, có thể chở mấy người ngồi một lần.

Tống Đại Sơn trả lời: “Nói chung người lớn là ba văn tiền, trẻ con tính một văn tiền nhưng không có chỗ ngồi, phải cần có người lớn bế. Một lần có thể ngồi mười lăm người lớn.”

Đầu óc Lê Mạn nhanh chóng hoạt động, như vậy có thể tính ra một chuyến đi ít nhất bốn mươi lăm văn tiền, một ngày cho dù chỉ đi đi về về một chuyến chợ sáng ít nhất cũng kiếm được bốn mươi lăm văn, trong thôn, thanh niên ra ngoài làm công một ngày mới kiếm được mười văn tiền, vậy việc kéo xe này cũng kiếm bội quá đi. Vậy chỉ cần trong nhà có lừa, chẳng phải là sẽ làm được nghề này hay sao? Tại sao chỉ có nhà Hạ Lão Chúc có?

Lê Mạn đem nghi vấn trong lòng nói với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn mỉm cười giải thích cho nàng: “Một con lừa giá khoảng sáu lượng bạc, đắt hơn nhiều so với mua một con trâu, đều là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy, không nỡ bỏ tiền mua, cho dù có nhiều tiền như vậy cũng sẽ chọn mua trâu, trâu có thể cày ruộng, còn lừa ngoài việc kéo xe thì không thể làm việc nhà nông, cho nên đến nay không ai mua.”

Lê Mạn hiểu rồi, nhìn nhìn Tống Đại Sơn, cảm thấy công việc này rất thích hợp cho người như hắn làm, chân hắn bất tiện, làm việc đồng áng thật quá sức, nếu như có thể đánh xe, vừa nhẹ nhàng lại vừa kiếm được tiền.

Nếu sau này kiếm được tiền, có thể thử xem sao.

Đang ăn trưa thì Triệu thẩm lại tới, lúc đi vào sắc mặt không tốt.

“Triệu thẩm, người sao vậy?” Tống Đại Sơn hỏi.

Triệu thẩm ngồi xuống băng ghế mà Lê Mạn mang đến, thở ra một hơi mới tức giận nói: “Nhà Hạ Lão Chúc càng ngày càng quá đáng, ta đến đặt chỗ thì nói chỗ ngồi có hạn, mỗi nhà chỉ được đặt một chỗ, không cho đặt hai, phi! Gì mà chỗ ngồi có hạn chứ, sao trước đây không nói như vậy đi.”

Hạ Lão Chúc này ỷ vào việc mấy thôn quanh đây chỉ có một chiếc xe lừa nên rất hống hách, ngạo mạn, một khi đắc tội hắn thì đừng nghĩ đến việc ngồi xe lừa nhà hắn, không chỉ có thế, tiền xe trước đây hai văn tiền tăng lên thành ba văn, nếu không phải vì đi bộ lên thị trấn quá xa thì mọi người cũng không thèm ngồi xe của hắn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 12: Chương 12



Lần này lại giở trò mới, mỗi nhà chỉ được một ghế ngồi, thế này thì người ta phải làm sao.

Tống Đại Sơn nghe xong sắc mặt cũng không tốt.

Lê Mạn trong lòng cũng rất thất vọng, xem ra lần này không đi được rồi.

Nàng kéo tay áo của Tống Đại Sơn nói: “Đại Sơn ca, ta không đi nữa, huynh đi đi.”

Sắc mặt Tống Đại Sơn không tốt hơn, hắn không trả lời Lê Mạn mà hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, sáng mai xe lừa khi nào xuất phát?”

Triệu thẩm đáp: “Sáng mai giờ Mão đợi ở cổng thôn.”

Giận thì giận nhưng nhớ ra còn nhiều việc phải làm, Triệu thẩm cũng không nán lại, nói xong liền về nhà.

Lê Mạn tuy thất vọng nhưng không phải sau này không đi được, lần sau đi là được, lúc này liền ném việc này qua đầu, không nghĩ tới nữa.

Không ngờ ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lê Mạn đã bị Tống Đại Sơn gọi dậy.

“Đại Sơn ca, chuyện gì vậy?”

“Dậy thu xếp một chút, đi lên trấn.”

Lê Mạn nghe vậy kinh ngạc nói: “Không phải nói mỗi nhà chỉ được đi một người sao? Ta đi thế nào được?”

“Không sao, có thể đi, một người trong thôn vừa khéo có việc lên trấn, ta đã thương lượng qua với hắn, chúng ta ngồi xe trâu đi.”

“Xe trâu?”

“Ừ, chỉ là xe trâu quá chậm, có lẽ lên đến trấn thì phiên chợ cũng tan rồi, nhưng mua hạt giống thì không vấn đề, đến cửa hàng lương thực là được, ngươi đến đó thì đi cùng Triệu thẩm, không cần đợi ta.” Nói xong hắn lấy từ trong túi một xâu tiền đồng đưa cho Lê Mạn: “Đến trấn muốn mua gì thì mua.”

Lê Mạn do dự: “Đại Sơn ca, huynh lên trấn là có việc, ngồi xe trâu sẽ làm lỡ chuyện mất, huynh cứ ngồi xe lừa đi, ta không đi nữa, lần sau đi cũng vậy.”

Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nàng: “Không sao, cứ yên tâm đi, ngồi xe trâu sẽ không chậm trễ việc mua hạt giống.”

Tống Đại Sơn cùng Lê Mạn đứng đợi, cho đến khi xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc đến.

Xe lừa chở người đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Tống Đại Sơn mới rảo bước đi bộ về phía thị trấn.

Trên xe, Lê Mạn ngồi cạnh Triệu thẩm, bên kia là một phụ nữ trung niên lạ mặt.

Triệu thẩm nắm lấy tay Lê Mạn hỏi: “Nha đầu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lê Mạn nghĩ đến tuổi của nguyên chủ, trả lời: “Cháu năm nay mười bảy ạ.”

Triệu thẩm gật gật đầu: “Mười bảy, nhỏ hơn Đại Sơn mấy tuổi, nhưng mà nam nhân ấy mà, lớn tuổi chút mới biết thương vợ.”

Lê Mạn giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.

Triệu thẩm thấy nàng xấu hổ, mỉm cười nói tiếp: “Nha đầu, thẩm nói với cháu, cháu sống cùng Đại Sơn sẽ rất tốt, thẩm có thể cam đoan với cháu.”

Lê Mạn cười nhẹ gật đầu, Tống Đại Sơn đúng là không tệ.

Triệu thẩm lúc này lại thở dài: “Đại Sơn đứa bé này là thẩm nhìn nó lớn lên, là một đứa bé ngoan, chỉ là mệnh không tốt, chịu khổ không ít.”

Lê Mạn nghe Triệu thẩm nói vậy, trong lòng đoán chắc có ẩn tình, không ngăn nổi tò mò.

Thấy Lê Mạn nghiêm túc lắng nghe, Triệu thẩm không nhịn được nói hết mọi chuyện giấu kín trong lòng: “Năm đó triều đình trưng binh, Tống gia không nỡ bỏ tiền lo liệu nên đẩy Đại Sơn đi tòng binh, người trong nhà đều cho rằng nó không thể trở về, vì muốn giữ danh tiếng nói muốn để lại cho nó một cái hậu, không thèm chọn người, tùy ý tìm một cô gái mang tiếng xấu vội vàng cho nó thành thân. Vừa thành thân được mấy ngày thì Đại Sơn phải đi, từ đó không quay về. Vợ nó không lâu sau được chẩn ra có thai, chỉ là không có phúc khí, lúc sinh Tiểu Bảo xong thì qua đời.”

Triệu thẩm nói đến đây lại thở dài: “Chỉ đáng thương cho Tiểu Bảo, lúc ấy là ta nháo lên, lại mời tộc trưởng đến, người Tống gia mới đồng ý nuôi dưỡng nó, nhưng cuộc sống của Tiểu Bảo khi đó thật sự là.”

Lê Mạn lúc này mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.

Chắc chắn là người Tống gia lấy cớ nuôi nấng Tiểu Bảo nên đòi Tống Đại Sơn phí cấp dưỡng, là tám lượng bạc.

Nghĩ đến bộ dạng đáng thương gầy gò của Tiểu Bảo, Lê Mạn thấy ê ẩm trong lòng.

Nếu như nói đối với việc Tống Đại Sơn trước đó có một người vợ, trong lòng nàng không có khúc mắc là không thể nào, nàng sợ trong lòng hắn có hình bóng một người phụ nữ khác, cho dù hai người có chung sống với nhau cũng không thể hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghe Triệu thẩm nói, biết Tống Đại Sơn và vợ trước của hắn không có tình cảm, trong lòng nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 13: Chương 13



Nói chuyện như vậy trên suốt đường đi, Lê Mạn đã biết khá nhiều chuyện của Tống Đại Sơn trước đây, tính theo giờ hiện đại gần một tiếng rưỡi sau, rút cục mới lên đến thị trấn.

Triệu thẩm đi cửa hàng mua vải, thì ra con gái bà tháng sau xuất giá rồi.

Chỉ là Triệu thẩm có vẻ không được vui khi nói về chuyện này, dường như có chút buồn bã.

Lê Mạn khó hiểu hỏi: “Thẩm không nỡ xa con gái sao?”

Triệu thẩm thở dài, không giấu giếm nàng: “Cháu mới đến thôn mình nên không biết, con gái Cầm Hoa của thẩm mấy năm trước không cẩn thận bị lửa đuốc cháy vào mặt, dưỡng mấy năm nay cũng chưa hoàn toàn khôi phục, trên mặt vẫn còn một vết sẹo nhỏ, giờ sắp xuất giá rồi, thẩm không buồn sao được.”

Lê Mạn thắc mắc: “Lẽ nào đối phương không biết trên mặt Cầm Hoa có vết sẹo sao?”

Triệu thẩm lắc đầu: “Cầm Hoa có một thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ đã đính ước với nhau, nó biết trên mặt Cầm Hoa có sẹo, nhưng vẫn yêu thích mà không ghét bỏ, sẵn lòng cưới Cầm Hoa.”

“Vậy thì tốt quá, nếu người kia không ghét bỏ Cầm Hoa, sao thẩm vẫn buồn rầu vậy?”

“Ai, hắn không chê Cầm Hoa nhưng cha mẹ hắn kỳ thực không hài lòng về con bé, nếu không phải hắn thái độ kiên quyết, cửa hôn nhân này cũng không thành. Đến ngày thành thân, cô dì bà bác bên nhà trai đều sẽ đi xem cô dâu mới, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Cầm Hoa nhà ta còn không phải sẽ nói xấu con gái ta, cha mẹ chồng nó sẽ mất mặt trước họ hàng thân thích, sau này làm sao co thể cho Cầm Hoa sắc mặt tốt đây.” Triệu thẩm nói với giọng nghẹn ngào.

Lê Mạn lúc này mới hiểu tại sao Triệu thẩm lại buồn rầu như vậy.

Lúc này, linh quang chợt lóe lên, nàng đột nhiên biết mình sẽ kiếm tiền bằng cách nào rồi.

Đúng rồi, nơi này tuy không có diễn viên ngôi sao, nhưng nàng có thể trang điểm cho cô dâu, cả đời chỉ một lần, chắc chắn họ sẽ sẵn lòng bỏ tiền để trang điểm.

Tim Lê Mạn đập nhanh hơn, nàng cảm thấy việc phát tài làm giàu có hy vọng rồi.

Lê Mạn nhìn Triệu thẩm nói: “Thẩm đừng lo, cháu có cách.”

Triệu thẩm kinh ngạc: “Cháu có cách? Là cách gì?”

Lê Mạn cười: “Thẩm, cháu biết trang điểm, có thể che đi vết sẹo trên mặt Cầm Hoa.”

Tia hy vọng vừa dâng lên của Triệu thẩm vụt tắt, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng: “Cách này không được, trước đó chúng ta đã nghĩ đến việc dùng phấn để che đi, nhưng đánh phấn bình thường không che được, đánh nhiều quá mặt lại trông như quỷ, còn xấu hơn không trang điểm, hơn nữa bột phấn còn bị rơi xuống, không giữ được lâu.”

Lê Mạn căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, nghĩ đến son phấn của thời đại này đích thực là có độ bám kém, đánh nhiều dễ bị rơi xuống, hơn nữa nhìn đáng sợ hơn quỷ, người nào xấu mà trang điểm xong có khi còn xấu hơn.

Thế nhưng Lê Mạn nàng có đôi tay được mệnh danh là d.a.o mổ thẩm mỹ, biết bao ngôi sao muốn bỏ tiền để thuê nàng về làm thợ trang điểm riêng đó.

Đừng nói chỉ một vết sẹo nho nhỏ, cho dù có là Phượng tỷ nàng cũng có thể vẽ thành Phạm Băng Băng.

Ngay lập tức, Lê Mạn tự tin cười nói với Triệu thẩm: “Thẩm, tay nghề trang điểm của cháu không giống với người khác, cháu có thể vẽ cho Cầm Hoa thành xinh đẹp, chắc chắn sẽ không nhìn ra có sẹo, thẩm, nếu thẩm tin tưởng có thể để cháu đi vẽ trước cho Cầm Hoa một lần, đến lúc đó làm không tốt cũng không ảnh hưởng đến chuyện của thẩm.”

Triệu thẩm nghĩ cũng đúng, thử một lần cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa Lê Mạn đến từ nhà đại hộ, nói không chừng có tay nghề gì đặc biệt.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà chợt nóng lên, lập tức gật đầu, hận không thể ngay bây giờ quay về trang điểm cho Cầm Hoa.

Lê Mạn dở khóc dở cười, vội vàng giữ lấy Triệu thẩm: “Thẩm, chúng ta vẫn chưa mua đồ đâu, hơn nữa cháu cũng phải mua chút bột son phấn sáp, không thì làm sao trang điểm cho Cầm Hoa được.”

Triệu thẩm nghe vậy vỗ vỗ đầu: “Đúng vậy, trách thẩm quá kích động, bây giờ chúng ta đi mua.”

Nói xong liền kéo Lê Mạn vào một cửa hàng, nhưng nàng phát hiện cửa hàng này bán đồ quá tệ, bột phấn họ bán cũng là loại chất lượng kém, đồ như vậy nàng không dùng được.

Vì vậy nàng kéo Triệu thẩm tìm một cửa hàng son phấn trông có vẻ cao cấp hơn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 14: Chương 14



Cửa hàng son phấn này quy mô không nhỏ, trang trí cũng không tệ, nhìn có vẻ sang trọng, thấy bọn họ tiến vào, bà chủ tự mình ra chào hỏi, không vì họ ăn mặc kém mà coi thường, điều này khiến Lê Mạn có ấn tượng rất tốt về cửa hàng này.

Bà chủ khoảng hơn ba mươi tuổi, chải búi tóc phụ nhân, trang điểm theo phong cách thời đại này rất tinh tế, cả người trông rất diễm lệ.

Lê Mạn nhân lúc đi qua nói chuyện với bà chủ còn cố ý nhìn kỹ lớp trang điểm trên mặt nàng ta, vẽ tinh xảo gấp mấy lần so với trang điểm của người bình thường, nhưng Lê Mạn cũng phát hiện trang điểm không được tự nhiên, lộ rõ phấn son.

Bà chủ này chắc chắn có nền tảng tốt, nếu không thì hiệu quả cũng không được tốt như vậy.

Nàng ta nhiệt tình chào hỏi Lê Mạn và Triệu thẩm: “Hai vị muốn mua gì? Tiệm của ta về cơ bản cái gì cũng có.”

Triệu thẩm nhìn về phía Lê Mạn, nàng bèn mỉm cười nói với bà chủ: “Bà chủ, ta muốn xem một số đồ trang điểm cơ bản như phấn phủ, bột kẻ mày, son môi, còn cả phấn má hồng.”

Bà chủ nghe xong liền giơ một tay dẫn đường cho họ: “Hai vị mời vào, ta đưa hai người đi xem.”

Nói rồi nàng ta dẫn hai người Lê Mạn đến cạnh một giá bày hàng, giới thiệu từng cái một, thậm chí còn có hàng mẫu, điều này khiến Lê Mạn không thể không cảm khái cửa hàng này thật biết cách làm ăn.

Lê Mạn thử từng thứ lên da, phát hiện không có thứ nào khiến nàng thật sự ưng ý, cho dù là loại phấn tốt nhất, trong mắt Lê Mạn vẫn là chưa thật hài lòng, thế nhưng đây là hạn chế của thời đại này, cũng không còn cách nào khác.

Cuối cùng Lê Mạn chọn được một loại phấn phủ, một hộp bột kẻ mày, một hộp phấn má, còn có một hộp son, cuối cùng còn lấy thêm một lọ kem dưỡng da, cũng là kem dưỡng phiên bản thời đại này.

Một hơi mua tất cả, tổng cộng ba trăm văn tiền, khiến Lê Mạn đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ bại gia.

Lo là Tống Đại Sơn đưa không đủ tiền, Lê Mạn liền vội vàng lấy cái túi mà hắn đưa khi đó ra đếm, thế mà có những năm trăm văn, đây quả thực là một số tiền lớn, số tiền này từ đâu mà có? Trong nhà chắc không có tiền đâu.

Ép xuống nghi ngờ trong lòng, Lê Mạn đếm ba trăm tiền đưa cho bà chủ, rồi bước ra khỏi tiệm trong sự đưa tiễn của nàng ta.

Triệu thẩm cũng bị sự hào phóng của Lê Mạn dọa sợ rồi, chỉ đơn giản mua ít son phấn, một lúc tiêu ba trăm văn tiền, này cũng quá đắt rồi.

Lê Mạn biết được nghi hoặc của Triệu thẩm, kiên nhẫn giải thích: “Thẩm, phấn sáp phải mua đồ tốt, không chỉ vẽ ra hiệu quả như ý muốn, còn tốt cho làn da.”

Triệu thẩm tuy không hiểu cái đó, nhưng ngẫm thấy lời Lê Mạn nói có lý, nên gật đầu.

Tiếp theo Lê Mạn kéo Triệu thẩm đến hiệu thuốc.

Lê Mạn sở dĩ muốn đến hiệu thuốc vì nàng phải mua một thứ rất quan trọng.

Kiếp trước, đằng sau nàng có một đội ngũ chuyên nghiên cứu mỹ phẩm và chăm sóc da hoàn toàn từ thiên nhiên, trong đó có một phương thuốc hoàn toàn thiên nhiên, nguyên liệu trong đó đều được thu thập từ tự nhiên, mấy loại trộn vào nhau theo một tỷ lệ nhất định. Thoa trên mặt lâu ngày sẽ khiến da mặt trắng nộn, có tính đàn hồi, phối hợp với việc dùng mỹ phẩm còn có thể khiến lớp trang điểm ổn định lâu trôi, Lê Mạn từng làm qua thí nghiệm, sử dụng các loại kem nền chất lượng kém nhất, sau đó phối hợp với thứ thuốc này, hiệu quả tốt đến bất ngờ.

Lê Mạn nhớ lại những nguyên liệu có trong phương thuốc, đây là những thứ mà bất kỳ thời đại nào cũng có, ở đây, đến hiệu thuốc thông thường là có thể mua được.

Nàng vào mấy hiệu thuốc nhỏ, nhưng tiếc là đồ trong đó đều không đủ, sau cùng Lê Mạn tìm thấy một hiệu thuốc lớn, mới mua đủ số nguyên liệu cần thiết.

Chỉ có điều trên người hết sạch tiền rồi.

Không biết lúc về có bị Tống Đại Sơn mắng không.

Sau khi Lê Mạn mua xong, lúc này nàng mới cùng Triệu thẩm đi tiệm vải mua đồ, đợi đến khi hai người mua xong các thứ thì không còn sớm nữa, người trong chợ cũng đã về phân nửa.

Triệu thẩm muốn kéo Lê Mạn về nhà mình, nàng nghĩ một lát bèn từ chối.

Tuy rằng Tống Đại Sơn bảo mình về trước, nhưng Lê Mạn luôn cảm thấy không yên tâm, muốn đợi Tống Đại Sơn về cùng, nàng nói suy nghĩ của mình với Triệu thẩm, Triệu thẩm nghĩ một chút liền đồng ý, còn chỉ cho nàng cửa hàng hạt giống ở đâu, để Lê Mạn đến đó đợi Tống Đại Sơn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 15: Chương 15



Lê Mạn theo lời Triệu thẩm tìm được cửa hàng kia, hỏi thăm ông chủ thì biết Tống Đại Sơn vẫn chưa tới, vì vậy nàng đứng ở một góc không xa cửa hàng nhìn ra ngoài đường, tìm kiếm bóng dáng Tống Đại Sơn.

Lê Mạn đợi tầm một khắc cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Tống Đại Sơn từ xa, nàng định chạy ra thì bỗng ngừng lại.

Tống Đại Sơn có vẻ không ổn.

Chân trái của Tống Đại Sơn hoàn toàn không giống lúc bình thường còn có chút lực, lúc này chiếc chân đó giống như đang lết trên mặt đất, phải dựa vào chân phải kéo đi, chân phải cũng vô lực, cả người lộ vẻ suy yếu kiệt quệ, dường như giây tiếp theo sẽ không còn sức lực nữa.

Ngồi xe trâu tại sao lại thế này?

Nghĩ đến mọi loại khả năng, Lê Mạn có chút nghẹt thở, trong lòng không biết là tư vị gì.

Hắn lừa nàng, căn bản làm gì có xe trâu nào, hắn chính là dựa vào đôi chân tàn tật này đi bộ từ trong thôn đến đây!

Ngồi xe cũng mất một tiếng rưỡi, hắn rút cuộc phải đi bộ bao lâu mới tới đây.

Một khắc này, Lê Mạn không chịu được nữa, nàng chạy ào đến khiến Tống Đại Sơn đứng ngây ra nhìn nàng.

Giọng nói của Lê Mạn có chút không ổn: “Huynh lừa ta đúng không? Căn bản không có xe trâu, là huynh đi bộ tới đây!”

Tống Đại Sơn sắc mặt cứng ngắc, nhất thời không lên tiếng.

Không nói tức là ngầm thừa nhận rồi.

Lê Mạn tức giận đánh hắn một cái, vành mắt đỏ hoe: “Tại sao huynh không biết lo cho bản thân mình vậy? Xa như vậy, người bình thường còn đi không nổi, huynh đi thế nào được!”

Tống Đại Sơn thấy vành mắt nàng đỏ hoe, nhất thời có chút luống cuống.

“Nàng, nàng đừng khóc đừng khóc, ta không sao.”

Lê Mạn lúc này mới ý thức nước mắt mình sắp rơi xuống, liền vội vàng dùng tay áo nhanh chóng lau mắt, hít sâu mấy cái cho bình tĩnh lại, sau đó đưa tay dìu Tống Đại Sơn, đưa hắn vào quán trà bên đường ngồi nghỉ.

Đỡ Tống Đại Sơn ngồi xuống, Lê Mạn ngồi xổm bên cạnh chân hắn, nhẹ nhàng vén ống quần chân trái của hắn, nhìn thấy cả chân đều sưng tím, phù lên rất to, nhìn trông rất kinh khủng.

Lê Mạn mím mím môi, bóp đầu gối hắn mà hỏi: “Xương có đau không?”

Tống Đại Sơn lắc đầu.

Lê Mạn mới không tin, không nói hai lời bèn dìu Tống Đại Sơn đứng dậy: “Đi, chúng ta đến y quán khám.”

Tống Đại Sơn vội vàng giữ chặt Lê Mạn: “Không cần đến y quán, chân của ta đại phu ở đây khám cũng vô dụng.”

Hả? Đại phu ở đây khám cũng vô dụng?

Như vậy chẳng phải nói còn có đại phu có thể chữa lành sao? Chân của hắn vẫn còn cứu được.

“Có người chữa được chân của huynh?”

Tống Đại Sơn do dự giây lát, gật đầu: “Ừ, khi đó bị thương trên chiến trường, trở về khám đại phu trên trấn, họ đều nói không có cách chữa khỏi, sau đó đi vào thành một chuyến, có đại phu ở y quán nọ nói có thể trị khỏi, chỉ là”

Nói đến đây, Tống Đại Sơn ngừng lại.

Lê Mạn tiếp lời mà hắn chưa nói hết: “Cần rất nhiều tiền không?”

Tống Đại Sơn trầm mặc giây lát gật đầu.

“Cần bao nhiêu?”

“Ít nhất ba mươi lượng bạc”.

Ba mươi lượng sao.

Giây phút này, Lê Mạn cảm thấy việc kiếm tiền càng trở nên cấp bách.

Tống Đại Sơn ngồi nghỉ một lúc, dưới sự dìu đỡ của Lê Mạn lúc này mới đi mua lạc giống.

Khi về, Lê Mạn chắc chắn không thể để hắn cứ như thế đi bộ nữa.

Lúc này, xe lừa về thôn đã đi rồi, Lê Mạn chỉ đành gọi xe lừa khác, nàng phát hiện bên đường dừng mấy chiếc xe lừa chuyên đợi kéo hàng.

Lê Mạn quay lại hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, trên người huynh còn tiền không?”

Tống Đại Sơn cũng nhìn thấy xe lừa bên đường, hiểu ý của Lê Mạn, chỉ là ngập ngừng lắc đầu.

Thứ giá trị nhất trên người đã bị hắn mang đi cầm rồi, giữ lại ít tiền mua hạt giống, còn bao nhiêu đều đã đưa hết cho Lê Mạn.

Lê Mạn nhớ đến số đồ mình đã mua, nghĩ một lát, vẫn là lúc này nên giải thích cho Tống Đại Sơn một chút: “Đại Sơn ca, tiền huynh đưa ta tiêu hết rồi, mua phấn sáp soi môi rồi.” Nói xong liền đưa đồ trên tay cho Tống Đại Sơn xem.

Tống Đại Sơn không nói gì, chỉ gật đầu.

Tống Đại Sơn không nói gì, Lê Mạn lại giải thích: “Đại Sơn ca, ta mua những thứ này không phải dùng cho bản thân, ta muốn thử trang điểm cho người khác để kiếm tiền.”

Tống Đại Sơn nghe đến đây, ánh mắt chuyển động, muốn nói cái gì nhưng lời ra đến miệng lại chuyển hướng: “Chúng ta đi về thôi, chân của ta vẫn chịu được.”

Lê Mạn lắc đầu kiên quyết: “Không được!”

Nói xong, nàng bỗng nghĩ ra một cách.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 16: Chương 16



Trên người nguyên chủ còn có một mặt dây chuyền bạch ngọc, khá nhỏ, buộc bằng dây thừng, giấu ở trong ngực, cho nên mới không bị người môi giới lục được lấy mất.

Mặt dây chuyền này vốn là lúc nàng hầu hạ tiểu thư được ban thưởng, chất ngọc khá tốt, có lẽ sẽ bán được không ít tiền.

Tuy nói đây là đồ vật duy nhất mà nguyên chủ lưu lại, mang đi cầm thì không tốt lắm, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm dùng lúc cấp bách này, sau có tiền sẽ chuộc lại.

Lê Mạn cầm dây chuyền đưa cho Tống Đại Sơn xem: “Đại Sơn ca, ở đây ta có mặt dây chuyền này, chúng ta đi tiệm cầm đồ cầm cố, chắc có thể đổi được tiền.”

Tống Đại Sơn lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không được, đây là đồ của nàng, giữ lại đi, chúng ta đi bộ về là được, không cần thiết phải mang cầm.”

Lê Mạn khăng khăng nói: “Đi bộ về thì chân huynh sẽ bị phế mất, không chỉ chuyện này, gạo trong nhà cũng sắp hết rồi, nếu không mua thì sau này lấy gì mà ăn? Còn có Tiểu Bảo, mỗi ngày đều ăn cháo, trẻ con làm sao lớn khỏe được?”

Tống Đại Sơn bị nói đến sắc mặt có chút khó coi, lại không thể không thừa nhận những điều Lê Mạn nói là đúng.

Giây phút này, hắn sâu sắc nhận ra sự kém cỏi của mình.

Nhìn thấy vẻ thất lạc trong mắt Tống Đại Sơn, Lê Mạn trong lòng không nhịn được, mềm giọng nói: “Đại Sơn ca, ta cũng là thành viên trong nhà này, tại sao không thể vì cái nhà này dốc một phần sức lực tại? Huynh xem ta như người ngoài, là không muốn cùng ta trở thành người một nhà sao?”

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn, nắm tay đang nắm chặt dần buông lỏng, nhắm mắt lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Hai người đến tiệm cầm đồ, Lê Mạn đưa mặt dây chuyền cho chưởng quỹ xem.

Nếu cầm sống có thể trả hai lượng bạc, cái giá này tuy thấp hơn nhiều so với giá trị thật, nhưng tiệm cầm đồ không thể nào cho ngươi chiếm tiện nghi được, cuối cùng Lê Mạn vẫn đồng ý cầm đổi lấy hai lượng bạc, chí ít khoản tiền này có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.

Cầm được tiền, Lê Mạn lại không vội vàng trở về mà kéo Tống Đại Sơn đi mua đồ.

Trước tiên tới tiệm gạo, mua một túi gạo thô và nửa túi gạo tinh, như vậy có thể trộn lẫn để nấu.

Nghĩ đến trong nhà cũng không có một chút rau xanh, Lê Mạn lại chạy đi mua vài loại hạt rau, tính toán lúc về sẽ trồng ít rau trong sân.

Muốn nấu cơm cần có dầu ăn mắm muối dấm tương, những thứ này đều mua hết.

Tiếp đó lại đến chỗ bán thịt, cân một cân thịt ba chỉ, còn mua ít xương heo để riêng cạnh đó với giá cực kỳ rẻ.

Cuối cùng, Lê Mạn vào cửa hàng bánh ngọt, mua mấy khối bánh hoa mai mang về cho Tiểu Bảo ăn.

Giữa đường lúc đi qua một tiệm bánh bao, Lê Mạn nghĩ ngợi một chút, mua hai cái màn thầu và một cái bánh bao nhân thịt.

Một hơi mua hết đống đồ tiêu tốn của Lê Mạn gần hai trăm văn tiền, nàng cảm thấy đau như d.a.o cắt.

Mua xong mọi thứ, có thể về nhà rồi, Lê Mạn đi tới một chiếc xe lừa kinh doanh bên đường, cùng phu xe thương lượng giá cả.

Vì nàng cũng không biết trả giá bao nhiêu là hợp lý nên suýt chút nữa bị một phu xe lừa, cuối cùng phải dựa vào Tống Đại Sơn đến trả giá với người đánh xe.

Định giá chạy một chuyến là ba mươi văn tiền, Lê Mạn đem tất cả những thứ mình mua đặt lên xe lừa, sau đó cùng Tống Đại Sơn trèo lên xe.

Trên đường về, Lê Mạn đem phấn sáp mà nàng mua trước đó cho Tống Đại Sơn xem, đồng thời nói với hắn dự định của mình.

Tống Đại Sơn ban đầu không để tâm lời nói của Lê Mạn, cho rằng đó là nhiệt huyết nhất thời của nàng dâng trào, còn nghĩ cho dù không thể kiếm được tiền, đồ đó để Lê Mạn tự mình dùng cũng được.

Nhưng lúc này nghe Lê Mạn nói ra kế hoạch của nàng, Tống Đại Sơn mới nghiêm chỉnh suy nghĩ.

Tống Đại Sơn trước kia đi tòng quân đã đi qua không ít nơi, gặp không ít người, tầm nhìn tất nhiên rộng hơn những thôn phu khác, hắn biết nếu Lê Mạn thật sự có kỹ thuật giỏi như thế thì chuyện kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt.

Trước khi tòng quân, Tống Đại Sơn từng đi xem trang điểm tân nương, nhìn chung khi trang điểm nương tử đều là vẽ mặt cô dâu trắng bệch, nhìn không ra bộ dạng ban đầu, nói thật lòng, vẽ còn khó nhìn hơn là không vẽ.

Nếu Lê Mạn thật sự có thể trang điểm cho tân nương xinh đẹp, lại che đi được những khuyết điểm không hoàn mỹ trên mặt của họ, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người mời nàng đi trang điểm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 17: Chương 17



Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn xác nhận lại: “Nàng thật sự có thể làm được?”

Lê Mạn cái khác không dám nói, nhưng nàng nắm chắc tay nghề trang điểm, tự tin mỉm cười: “Ta đương nhiên có thể, ta đã đồng ý với Triệu thẩm, vẽ thử trước cho Cầm Hoa một lần, đến khi đó huynh đi cùng với ta nhé.”

Tống Đại Sơn gật đầu, trong lòng cũng muốn nhìn xem Lê Mạn có làm được hay không.

Lê Mạn quay lại, cho Tống Đại Sơn xem nguyên liệu mà nàng đã mua, vì sợ bị phu xe nghe thấy nên cố ý ghé sát nói nhỏ bên tai Tống Đại Sơn: “Đây là nguyên liệu đặc biệt mà ta cần dùng, phải dựa vào nó mới có thể vẽ đẹp.”

Tống Đại Sơn đột nhiên bị nàng áp sát, chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm xộc vào mũi, hơi nóng trong miệng nàng phả lên mặt hắn, làm nửa bên mặt đều nóng lên, tận đến khi Lê Mạn nói xong lùi ra, luồng nhiệt kia mới từ từ biến mất.

Làm cho Tống Đại Sơn suốt chặng đường về đều có chút thất thần.

Về đến nhà, trả tiền cho phu xe xong, hai người cất đồ đạc rồi đến nhà Triệu thẩm đón Tiểu Bảo.

Buổi sáng lúc đi họ đã giao Tiểu Bảo cho con dâu lớn của Triệu thẩm trông giúp.

Lê Mạn cầm hai khối bánh hoa mai, định mang đến nhà Triệu thẩm coi như quà cảm ơn vì họ đã chăm sóc Tiểu Bảo.

Hai người vừa bước vào Triệu gia thì một viên đạn nhỏ nhào thẳng vào lòng Lê Mạn.

“Dì Mạn, dì với cha đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến đón Tiểu Bảo.” Âm thanh non nớt lộ vẻ đáng thương trong lòng khiến Lê Mạn cảm thấy áy náy.

“Bảo bối nhỏ, là dì Mạn và cha không tốt, trễ như vậy mới đến đón Tiểu Bảo, dì Mạn và cha xin lỗi con, lần sau sẽ không thế nữa, được chứ?”

Bé con trong n.g.ự.c thật dễ dỗ, nói hai câu đã cười rồi, vui vẻ quên trời đất kéo tay Lê Mạn không buông.

Con dâu lớn nhà Triệu thẩm là Dương Lan Hoa đứng bên cười nói: “Thằng nhóc này cả ngày đều ra cửa ngóng rất nhiều lần, buổi chiều thì dứt khoát ngồi trên bệ cửa phòng chính mà nhìn chằm chằm cánh cửa, cuối cùng cũng mong được hai người về rồi.”

Lê Mạn cũng cười, đem bánh hoa mai trong tay đưa cho Dương Lan Hoa: “Lan Hoa tẩu, cảm ơn tẩu đã chăm sóc Tiểu Bảo cả ngày, đây là bánh hoa mai muội mua hôm nay, cho mấy đứa trẻ nếm thử.”

Dương Lan Hoa vội vàng đẩy lại: “Thế này sao được, trông Tiểu Bảo có gì đâu, muội đừng khách sáo như vậy.”

“Lan Hoa tẩu, đây là muội cho mấy đứa nhỏ, tẩu phải nhận lấy, không thì sau này ta có chuyện gì đều ngại không dám tìm tẩu.”

Thấy Lê Mạn nói vậy, Dương Lan Hoa mới chịu nhận, ấn tượng trong lòng về Lê Mạn trở nên rất tốt. Nàng dâu nhỏ này không chỉ trông xinh xắn mà còn biết cách làm người.

Lê Mạn còn chào hỏi những người khác trong Triệu gia, nhưng không nhìn thấy Triệu Cầm Hoa, chắc là đang ở trong phòng.

Chào hỏi xong nàng mới dẫn đứa nhỏ trở về.

Về đến nhà, Lê Mạn bảo Tống Đại Sơn ngồi nghỉ chân, sau đó đưa bánh hoa mai đã mua cho Tiểu Bảo ăn, thấy nó ăn ngon lành, liền đi vào bếp nhóm lửa nấu nước, dự định chườm chân cho Tống Đại Sơn, tránh để sáng mai tỉnh dậy lại càng sưng to.

Dựa vào trí nhớ thường ngày nhìn Tống Đại Sơn nhóm lửa, Lê Mạn học theo bộ dạng của hắn, đầu tiên đốt một nắm cỏ làm mồi, ném vào lòng bếp, sau đó mới cho những cành khô vào đốt.

Các bước làm thì đúng, nhưng kết quả lại không như ý, lửa không thấy đâu, chỉ thấy khói cuồn cuộn bốc lên, lập tức khiến Lê Mạn không ngừng ho sặc sụa.

Tống Đại Sơn đang ngồi nghỉ trong phòng bị động tĩnh của Lê Mạn làm cho giật mình, chạy nhanh vào bếp, thấy trong phòng dày đặc khói, Lê Mạn ngồi giữa đám khói ho sặc sụa.

Tống Đại Sơn vội vàng kéo Lê Mạn ra ngoài, sau đó ngồi trước bếp lò, lấy que cời lửa khều củi trong lòng bếp mấy cái, chẳng mấy chốc khói biến mất, lửa bắt đầu bùng lên.

Lê Mạn đứng ngoài bếp tỏ vẻ xấu hổ.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn cúi đầu không nói gì, khóe miệng hơi cong lên nói: “Không sao rồi, về phòng đi, do nàng xếp quá nhiều củi vào, lửa không bốc lên được nên mới vậy, dùng que cời lửa gẩy lên là được.”

Hóa ra là như vậy.

Lê Mạn gật đầu, bước vào phòng bếp.

“Nàng đun nước làm gì vậy?”

Lê Mạn thành thật trả lời: “Ta muốn đun ít nước nóng để cho huynh ngâm chân, sau đó chườm chân một chút, nếu không ngày mai vết sưng càng nặng.”

Tống Đại Sơn sững sờ, không ngờ Lê Mạn là lo lắng cho chân của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười, dứt khoát ngồi xuống nhóm lửa: “Để ta đun nước, ngồi như vậy cũng không mệt.”

Lê Mạn gật đầu: “Được, vậy ta đi vo gạo, nấu cơm tối, tối nay hấp cả màn thầu và bánh bao mua hôm nay để ăn.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 18: Chương 18



Lê Mạn đang định đi vo gạo đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo trong phòng, nàng hoảng sợ ném cả đồ trong tay chạy nhanh về phòng.

Trong phòng chính, Tiểu Bảo ngồi trên mặt đất khóc rất thương tâm.

Đứng bên cạnh, một người phụ nữ và hai đứa trẻ đang lật giở những thứ nàng vừa mua về.

Nhìn thấy Lê Mạn, hai đứa trẻ liếc mắt nhìn mẹ, thấy mẹ nó không nói gì lại tiếp tục quay lại, trên tay còn cầm bánh hoa mai đang ăn.

Mà người phụ nữ kia, ánh mắt lóe lên, mỉm cười giả lả: “Yo, đây là nàng dâu mà Đại Sơn mua về hả.”

Tiểu Bảo thấy Lê Mạn đến, ủy khuất trong mắt bộc phát, tiếng khóc càng to hơn, xòe tay ra nói: “Dì Mạn, thẩm nương đánh Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đau.”

Trái tim Lê Mạn bị siết chặt lại, bước lên phía trước ôm Tiểu Bảo vào lòng, nhìn má nó, quả nhiên có vết ngón tay đỏ chói in hằn trên gò má nhỏ nhỏ gầy gò khiến người ta không đành lòng nhìn.

Ánh mắt nàng trầm xuống, nhìn thẳng vào người phụ nữ kia, giọng điệu kìm nén sự tức giận: “Là ngươi đánh bé con nhà ta?”

Người phụ nữ này chính là đại tẩu Vương Thúy Hoa của Tống Đại Sơn, ả cười ha hả, ngoài miệng không để ý nói: “Cái gì mà đánh trẻ con, chính là bọn trẻ chơi với nhau không cẩn thận nên vậy.”

Lê Mạn tức giận cười, trẻ con đánh nhau? Không cẩn thận?

Đơn giản chính là trợn mắt nói dối.

Lê Mạn quát hỏi: “Ha! Ta lại không biết cái tát của trẻ con lại to như vậy, là bàn tay của đứa bé nào đánh vậy?”

Vương Thúy Hoa không ngờ cái móng rẻ tiền mà Tống Đại Sơn mua về thế mà lại không cho ả mặt mũi, dám mắng thẳng mặt ả như vậy, lập tức gào to: “Được lắm, bao năm nay không ai lo cho Tiểu Bảo, chính là ta một tay phân một tay nước tiểu nuôi nó lớn, bây giờ ngươi mới vào cửa được vài hôm liền tới trước mặt chọc tức ta, mệnh của ta sao lại khổ thế này.”

Nói xong ả còn vuốt vuốt ngực, ra vẻ đau đớn khổ sở.

Lê Mạn thật sự được mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy.

Lúc này Lê Mạn có thể hoàn toàn khẳng định, thẩm nương này của Tiểu Bảo là một người đàn bà đanh đá không nói đạo lý, đối với loại người như vậy, nói đạo lý với họ cũng vô dụng, thế nên nàng cũng không thèm khách khí với ả, chỉ vào hai đứa nhóc đang ăn bánh dính đầy trên mặt nói: “Không ai mời tự lấy ăn, đó gọi là ăn trộm. Người đưa con đến nhà ta trộm đồ, còn đánh trẻ con nhà ta, không biết xấu hổ dám nói ta chọc giận ngươi? Ta ngược lại muốn để người khác phân xử một chút, xem xem chuyện hôm nay rút cuộc là ai sai.” Nói xong lập tức bế Tiểu Bảo chạy ra ngoài sân gọi người.

Trong lòng Vương Thúy Hoa lộp bộp, thầm nói không hay, không thể để mọi người đều biết những chuyện ả vừa nháo ra, bằng không đến khi đó không còn chỗ giấu mặt, Thiện ca nhi của ả còn phải thi tú tài, danh tiếng rất quan trọng.

Vương Thúy Hoa hốt hoảng chạy theo kéo cánh tay Lê Mạn, giọng điệu cũng thay đổi: “Ai nha, đệ muội, đều là người một nhà, đâu cần để người ngoài xem truyện cười.” Vừa nói vừa lôi kéo Lê Mạn.

Lê Mạn đang ôm Tiểu Bảo, thân thể lại gầy yếu, nào phải là đối thủ của Vương Thúy Hoa cao lớn thô kệch, bị ả lôi kéo loạng choạng, đúng lúc lùi vào cửa, chân vấp phải bậu cửa ngã ra đằng sau.

Trái tim Lê Mạn như muốn nhảy ra ngoài, không kịp suy nghĩ gì, chỉ ôm chặt bảo vệ Tiểu Bảo vào lòng, nhắm chặt mắt lại.

Nhưng giây tiếp theo, nàng không thấy bị đau như đã nghĩ, cơ thể rơi vào một lồng n.g.ự.c rộng lớn.

Lê Mạn mở mắt, nàng thấy Tống Đại Sơn đang hoảng sợ nhìn mình và Tiểu Bảo.

Lê Mạn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Tiểu Bảo trong lòng mình, may mà đứa bé đang nằm vùi đầu vào n.g.ự.c nàng nên không bị dọa sợ.

Tống Đại Sơn đỡ Lê Mạn đứng dậy, giật tay nàng ra khỏi Vương Thúy Hoa, ánh mắt hung dữ hỏi ả: “Ngươi đang làm cái gì?”

Vương Thúy Hoa bị ánh mắt của hắn dọa run lẩy bẩy, vô thức lùi về sau một bước.

Vừa lùi lại, ả đột nhiên nhận ra mình quá nhát gan, nhớ đến mình là chị dâu của hắn, ả lấy lại can đảm, lập tức bước lên ngẩng cao đầu nói: “Ta chính là muốn đệ muội đừng có mang việc trong nhà truyền ra khắp nơi, ra ngoài đánh mất thể diện, thế nào, không được sao?”

Lê Mạn ha một tiếng, giọng nói không giấu nổi giễu cợt: “Đánh mất thể hiện? Cũng không phải ta lục lọi đồ của người khác, cũng không đến nhà người ta đánh trẻ con, ta mất mặt gì chứ!”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 19: Chương 19



Lời nói ra khiến Vương Thúy Hoa đỏ bừng mặt, lập tức một tay chống eo, một tay chỉ vào Lê Mạn mắng: “Ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ là cái móng rẻ tiền bị mua về, còn dám nói chuyện cùng ta!” Nói xong liền quay người về phía Tống Đại Sơn: “Ngươi mấy năm nay không có nhà, nếu không phải ta nuôi Tiểu Bảo, nó có thể sống được không? Bây giờ trở về lại xúi giục vợ mình sỉ nhục ta? Ngươi tự hỏi lương tâm đi!”

Tống Đại Sơn không để ý lời ả nói, sắc mặt vẫn lạnh băng: “Đại tẩu, Tiểu Bảo ở nhà tẩu trải qua ngày tháng ra sao tẩu rõ nhất, ta cũng đưa các ngươi tám lượng bạc, số tiền này lớn hơn rất nhiều so với tiền nuôi Tiểu Bảo.”

Vương Thúy Hoa trong lòng đương nhiên biết rõ, nhưng ngoài miệng không chịu nhận thua: “Ta nuôi lớn Tiểu Bảo, mấy lạng bạc đó liệu báo đáp được ân tình lớn như vậy không?” Nói xong liền ngồi xuống đất, vỗ đầu gối gào khóc: “Sao mệnh ta lại khổ thế này, trong nhà khó khăn, ta thắt lưng buộc bụng nuôi lớn con trai của đệ đệ, kết quả chỉ đưa mấy lượng bạc đòi tống cổ chúng ta, nhà mình thì ăn ngon uống say, không thèm quan tâm đến đại ca đại tẩu chúng ta mệnh khổ~” Vừa khóc vừa liếc đồ để trên bàn, đánh mắt sai khiến hai đứa con đứng bên cạnh.

Hai đứa trẻ lập tức nhét hết bánh ngọt và màn thầu bánh bao trên bàn vào lòng mình.

Lê Mạn hét to: “Các ngươi làm gì đấy! Để xuống!”

Hai đứa trẻ căn bản không sợ Lê Mạn, một đứa còn lườm nàng mà hùng hồn nói: “Mạng của Tống Tiểu Bảo là do nhà ta ban cho, tất cả đồ của nhà ngươi đều là của nhà ta.”

Lê Mạn bị lời nói của đứa trẻ làm cho tức giận, tiến lên một bước: “Các ngươi bỏ xuống! Đó là của Tiểu Bảo.”

Thấy Lê Mạn định ngăn con của ả lấy đồ, Vương Thúy Hoa đảo mắt một cái, lập tức nằm ra đất vừa lăn lộn vừa gào khóc: “Ai yo, làm thẩm nương mà chút đồ ăn cũng không nỡ cho cháu, còn muốn đánh nó nữa~”

Lê Mạn tức đến không nói nên lời, người lớn vô lại, trẻ con cũng lưu manh, đây rút cuộc là người nhà kiểu gì vậy.

Lúc này, Tống Đại Sơn kéo Lê Mạn lại, lắc đầu, cho nàng một ánh mắt an ủi.

Giây tiếp theo, hắn bước lên phía trước, xách Vương Thúy Hoa từ trên đất lên, kéo ả về phía cổng lớn.

Vương Thúy Hoa có to khỏe cũng không có sức lực như Tống Đại Sơn, bị hắn kéo đi, ra sức quẫy đạp phía sau, miệng vẫn không ngừng chửi rủa dữ dội, nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân của Tống Đại Sơn, lập tức bị kéo ra cổng ném một phát ra ngoài.

Hai đứa trẻ nhìn thấy Vương Thúy Hoa bị ném ra, cũng hoảng sợ chạy tót ra ngoài.

Vương Thúy Hoa bị ném ra ngoài cổng, động tĩnh không nhỏ, hàng xóm xung quanh đều chạy ra xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ ả.

Lúc này Vương Thúy Hoa khóc nước mắt nước mũi sướt mướt: “Mọi người đến mà xem! Tiểu thúc đánh chị dâu! Các người phân xử cho ta với~”

Lê Mạn vừa rồi bị hành động của Tống Đại Sơn làm cho sững sờ, lúc này nàng mới phản ứng lại, vội vàng bế Tiểu Bảo chạy ra cổng.

Sợ mọi người sẽ bị lời nói của Vương Thúy Hoa che mắt, Lê Mạn âm thầm nhéo đùi một cái, lập tức mắt đỏ hoe.

Lê Mạn nhìn Vương Thúy Hoa, hơi nhíu mày, vẻ mặt sầu khổ: “Đại tẩu, không phải chúng ta không muốn cho các cháu ăn, những tẩu không hỏi đã tự tiện lấy, Tiểu Bảo ngăn lại, tẩu còn đánh nó, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, tẩu nỡ lòng nào xuống tay như thế?”

Mọi người nghe xong đều nhìn về phía Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Lê Mạn, bé con khóc đến sưng cả mắt, trên má còn in rõ một vết tay, nửa bên mặt cũng sưng lên, trông cực kỳ đáng thương.

Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bảo như vậy, lại nghĩ đến đức hạnh hàng ngày của Vương Thúy Hoa, mọi người đều tin lời Lê Mạn, lập tức có người mắng: “Vương Thúy Hoa, Tiểu Bảo trước kia ở nhà ngươi bị ngươi đánh, bây giờ còn chạy đến nhà họ đánh nó, sao ngươi lại ác độc như vậy!”

“Đúng thế, đến nhà người ta cướp đồ, lại còn đánh trẻ con, thật mất mặt.”

“Vương Thúy Hoa là kẻ luôn thích chiếm tiện nghi người khác, nếu là ta cũng đánh cho ả cút đi.”

Mọ người đều chỉ trích Vương Thúy Hoa giở trò ăn vạ, khiến ả vô cùng xấu hổ, không ngờ nàng dâu mà Tống Đại Sơn mua về lại không phải là kẻ ăn chay, lợi hại hơn kẻ trước rất nhiều.

Mắt thấy hôm nay không đòi được thứ gì tốt, ả chật vật bò dậy, kéo hai đứa con chạy trối chết.

Cho đến khi ba người Vương Thúy Hoa bỏ chạy không còn bóng dáng, mọi người mới an ủi mẹ con Lê Mạn một hồi rồi giải tán.

Lê Mạn bế Tiểu Bảo cùng Tống Đại Sơn cũng vào nhà.
 
Back
Top Bottom