Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 70: Chương 70



Chân mập của Tiểu Bảo cha nó bắt lấy, không có cách nào động đậy, đành phải ngoan ngoãn mà bị bắt lấy rửa sạch chân, sau đó lau khô, bị xách lên đặt lên trên giường.

Còn lại một mình Lê Mạn, chân còn ở trong bồn, Lê Mạn đang chuẩn bị rửa xong rồi ra, lại thấy Tống Đại Sơn ngồi xổm xuống, cho tay vào trong bồn cầm lấy chân nàng, rửa sạch chân cho nàng.

Lê Mạn hoảng sợ, vội vàng rụt chân, “Ta tự làm được.”

Tống Đại Sơn đè lại chân nhỏ của Lê Mạn không cho nàng động, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục rửa, giọng nói mang theo chút áy náy và suy sụp, “Đừng nhúc nhích, ta rửa cho nàng. Hôm nay nàng lên trấn trên mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ? Lê Mạn, nàng như vậy quá vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của nam nhân như ta, hiện tại ngược lại dựa vào nàng kiếm tiền nuôi gia đình.”

Lê Mạn nhăn mày lại, chẳng lẽ điều này làm tổn thương đến lòng tự tôn đại nam nhân của Tống Đại Sơn? Hiện đại cũng có rất nhiều nam nhân không kiếm tiền nhiều bằng nữ nhân, trong lòng không vui vẻ, chẳng lẽ Tống Đại Sơn cũng như thế này? Chỉ là nhìn dáng vẻ Tống Đại Sơn cúi đầu rửa chân cho mình, cũng không giống người theo chủ nghĩa đàn ông.

Lê Mạn không xác định hỏi: “Ta có thể kiếm tiền, trong lòng huynh không thoải mái sao?”

Tống Đại Sơn nâng đôi mắt lên, nghiêm túc lắc đầu, “Không phải không thoải mái, chỉ là ta cảm thấy nàng quá vất vả, mà ta lại vô dụng như vậy, để nàng chịu khổ, dường như đi theo ta khiến nàng uất ức.”

Lê Mạn nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nhẹ giọng nói: “Huynh nghĩ sai rồi, không có huynh, rất nhiều chuyện ta đều không làm được, một mình ta không hái được nhiều hoa như vậy, một mình ta cũng không thể làm hương cao, một mình càng không thể chạy tới núi Pháp Hoa xa như vậy để bán hương cao, tiền này không phải một mình ta có thể kiếm.”

Tống Đại Sơn nghe được lời này ngẩng đầu nhìn Lê Mạn, trong mắt vừa đen vừa sâu.

Lê Mạn bị nhìn không được tự nhiên, chuyển tầm mắt đi, lại nói tiếp: “Thật ra ta còn tính toán đợi tiết kiệm đủ tiền, liền mua chiếc xe lừa cho huynh, đến lúc đó huynh sẽ kéo xe lừa kiếm tiền, khi ta có việc làm ăn cần đi làm thì huynh đánh xe lừa đưa ta đi, không cần ta đi bộ từng bước nữa, huynh đừng cảm thấy nhẹ nhàng, sau này có chuyện để huynh bận đó.”

“Ha hả, được, sau này nàng đi đâu ta đều đưa nàng đi, lại đón nàng trở về.” Lời nói hơi mang kích động của Tống Đại Sơn vang lên ở bên tai.

Lê Mạn quay lại nhìn, liền thấy đôi mắt mang ý cười của Tống Đại Sơn, trong đôi mắt kia tràn ngập hy vọng và khát khao, lập tức tựa như một thanh niên tràn đầy sức trẻ.

Lúc này Lê Mạn mới nhớ tới, hắn vốn dĩ chính là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chỉ là ngày thường rất trầm mặc ít lời, vùi đầu làm việc, cho người ta cảm giác tựa như một ông cụ nặng nề, đến giờ phút này mới lộ ra biểu cảm cao hứng chờ mong tràn đầy sức sống ở cái tuổi này.

Lê Mạn thích dáng vẻ hắn sống động tràn ngập hy vọng như vậy.

Nước lạnh, Tống Đại Sơn dùng khăn vải lau khô chân cho Lê Mạn, dùng một tay ôm Lê Mạn lên giống như ôm Tiểu Bảo vậy đưa đến trong ổ chăn, Lê Mạn bị hắn làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng lại khóe miệng nhịn không được cong lên.

Đột nhiên cảm thấy cổ đại này cũng không tồi, dù cho cuộc sống nghèo khổ, nhưng mà có thể tìm được một nam nhân nguyện ý ủng hộ sự nghiệp của ngươi, buổi tối rửa chân cho ngươi ôm ngươi lên giường, khó có được cỡ nào.

Vì khen thưởng Tống Đại Sơn, Lê Mạn lấy ra chiếc q**n l*t bản cải tiến làm cho hắn.

Tống Đại Sơn có chút ngốc, nhìn đồ lót trong tay không xác định mà nhìn nhìn ngó ngó, cảm giác có chút giống quần cộc mặc ở bên trong, chính là cũng quá nhỏ quá ngắn rồi, phía trước còn hơi phồng ra một chút, đây rốt cuộc là cái gì? Có thể mặc sao?

Được rồi, Lê Mạn thừa nhận nàng có hơi ác khi muốn nhìn phản ứng của Tống Đại Sơn, cho nên sau khi nhịn cười nói cho Tống Đại Sơn đó là cái gì, nhìn khuôn mặt của Tống Đại Sơn nhanh chóng đỏ lên, Lê Mạn vùi đầu vào gối, bả vai run rẩy.

Tống Đại Sơn nhìn chăn run lên, tuy rằng mặt đỏ, nhưng ý cười trong mắt lại che cũng không ngăn được, trong tay nắm chặt quần cộc Lê Mạn làm cho hắn, hết nhìn lại xem, cuối cùng quý trọng nhẹ nhàng gấp lại, đặt vào vị trí tận cùng bên trong tủ quần áo, xác định cất kỹ, lúc này mới thổi tắt ngọn nến, xoay người lên giường.

Ở trong bóng tối, lặng lẽ đưa bàn tay đến Lê Mạn bên kia, sờ đến bàn tay mềm mại kiều nộn kia, nắm chặt ở trong tay.

Giờ khắc này, trong lòng vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 71: Chương 71



Lê Mạn tốn hai ngày làm xong hết quần áo cho Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo, lấy toàn bộ đồ rách vốn có của bọn họ dùng làm giẻ lau hết.

Mỗi ngày Tiểu Bảo mặc quần áo mới, đi đường cũng nhảy nhót, rất là vui vẻ, nhưng nó rất yêu quý quần áo mới của nó, trước kia sẽ ngồi trên mặt đất chơi, hiện tại lại luyến tiếc, lúc chơi đều sẽ không làm quần áo của mình đụng vào mặt đất, các bạn nhỏ làm dơ quần áo nó thì nó sẽ tức giận

Tuy Tống Đại Sơn không khoa trương như Tiểu Bảo, nhưng hắn cũng rất thích quần áo Lê Mạn làm cho hắn, khi đi lên núi đốn củi hoặc là xuống ruộng làm việc đều sẽ đem quần áo để thay, mặc quần áo vốn có làm việc.

Lê Mạn dở khóc dở cười với hành vi của hai phụ tử này, đã khuyên hai người này rồi, nhưng cũng không có tác dụng, Lê Mạn cũng mặc kệ hai người họ.

Hôm nay, là ngày Cầm Hoa xuất giá, Lê Mạn ăn sáng từ sớm rồi mang theo Tiểu Bảo và Tống Đại Sơn cùng đến Triệu gia. Lê Mạn trang điểm cho Cầm Hoa, hôm nay Tống Đại Sơn tới giúp đỡ Triệu gia.

Nhà nào trong thôn mà tổ chức hỉ sự, trên cơ bản sẽ kêu những nhà hàng xóm có giao hảo tới, nhà những người này cũng không cần phải nói, đều sẽ tới sớm chủ động giúp đỡ việc bận, nhưng cũng có một ít người viện cớ hỗ trợ muốn đến ăn ké uống ké, rõ ràng không kêu ngươi, lại tự mình tới cửa tới hỗ trợ, đến lúc bận việc lại không động thủ, người như vậy chính là nói Vương Thúy Hoa.

Sau khi Lê Mạn tiến vào phòng của Cầm Hoa, liếc mắt một cái liền thấy Vương Thúy Hoa ngồi ở mép giường cắn hạt dưa nói chuyện phiếm với các phụ nhân khác, Vương Thúy Hoa cũng thấy Lê Mạn, chẳng qua trợn trắng mắt liền tiếp tục nói chuyện phiếm.

Dương Lan Hoa thấy Lê Mạn, bước lại kéo tay nàng, ngại nhiều người, đành phải sát vào Lê Mạn, dùng giọng điệu không tốt lắm nói: "Đại tẩu này của muội thật là người không biết xấu hổ, sáng sớm đã tới nhà của chúng ta, nói là muốn tới hỗ trợ, kết quả vừa đến liền tiến vào phòng cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, phi, thật là tức c.h.ế.t ta.”

Lê Mạn biết hôm nay là ngày đại hỉ như vậy, làm chủ nhà, không tiện chủ động mở miệng nói lời như bảo khách tới đi làm việc, dù biết rõ Vương Thúy Hoa chính là tới ăn ké uống ké, cũng không thể xé rách mặt tranh chấp với ả ta, như vậy không may mắn, cho nên đành phải nhịn.

Lê Mạn an ủi mà vỗ vỗ tay Dương Lan Hoa, “Thôi, không cần so đo với ả ta, không để ý tới ả ta là được, chúng ta làm việc của chúng ta.”

Dương Lan Hoa gật gật đầu, kéo Tiểu Bảo ở bên cạnh Lê Mạn qua tới, đổ ra một đống hạt dưa, kẹo từ trong gói nhét vào túi trước yếm Tiểu Bảo.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo đỏ bừng, chắp tay nói lời cảm tạ với Dương Lan Hoa : “Cảm ơn Lan Hoa thẩm thẩm.”

“Ai u, Tiểu Bảo hiện tại thật là càng ngày càng hiểu chuyện.” Dương Lan Hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo.

Thấy Dương Lan Hoa lấy cho Tiểu Bảo nhiều hạt dưa kẹo bánh như thế, Vương Thúy Hoa ngừng lại, phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, giọng điệu kỳ dị, “Xem này, nhà các ngươi hào phóng nhỉ, tiểu hài tử cũng cho nhiều kẹo như vậy để ăn ha, hai tiểu tử nhà ta thì sao? Ta gọi bọn nó vào lấy kẹo.” Nói xong đi đến cạnh cửa mạnh mẽ gân cổ lên kêu: “Hai cái tiểu tử các ngươi, nhanh lại đây, thím Lan Hoa muốn lấy kẹo cho các ngươi ăn kìa!”

Vương Thúy Hoa vừa kêu như vậy, người bận việc đều nhìn lại đây, tiểu hài tử ở trong sân chơi vừa nghe có kẹo ăn, lập tức la lớn theo nhau chạy vào phòng: “Kẹo ư? Ăn kẹo thôi! Bọn con muốn ăn kẹo!”

Dương Lan Hoa bị Vương Thúy Hoa làm cho tức đến đỏ mặt lên, hận không thể đi lên cho ả ta hai cái bạt tai, hạt dưa kẹo này quý giá bao nhiêu chứ, khó lắm mới mua được một chút như vậy, ả ta khen ngược, bản thân ở kia dùng sức ăn, còn gọi hai hài tử nhà ả ta tới lấy, hiện tại càng là đưa hết bọn nhỏ tới, các người lớn còn đang hỗ trợ, không cho tiểu hài tử nhà người ta ăn kẹo, khiến cho người lớn trong nhà họ nghĩ thế nào?

Vương Thúy Hoa nhìn sắc mặt xanh mét của Dương Lan Hoa, trong lòng đắc ý, thấy hai đứa nhỏ nhà mình đã lại đây, lập tức kéo hai đứa qua, tay liền cho vào trong túi kẹo mà trước đó Dương Lan Hoa lấy lại đây, bốc ra một đống rồi nhét vào trong túi của hài tử, vừa nhét vừa nói: “Thím Lan Hoa của ngươi hào phóng, cho các ngươi kẹo ăn đấy, mau cảm ơn thím ngươi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 72: Chương 72



Dương Lan Hoa thấy Vương Thúy Hoa không khách khí chút nào mà bốc nhiều kẹo như vậy, không thể nhịn được nữa, vỗ vào tay Vương Thúy Hoa một cái, phát ra “Bốp” một tiếng thanh thúy, trong miệng trách mắng: “Vương Thúy Hoa, có ai không khách khí như ngươi sao, chủ nhà không động thủ thì tự ngươi động thủ? Còn biết xấu hổ hay không?!”

Vương Thúy Hoa che lại tay của mình, tức đến méo miệng, muốn đi lên làm một trận, chính là nghĩ đến hiện tại xé rách mặt thì lát nữa cũng đừng muốn ăn tiệc, mạnh mẽ mà nhịn xuống khẩu khí này, vặn vẹo cười cười, “Ta đây không phải sợ ngươi bận sao, ta tới lấy kẹo cho bọn nhỏ ăn.” Nói xong nhìn biểu tình muốn ăn thịt người của Dương Lan Hoa, ngượng ngùng bĩu môi, “Vậy ngươi tự động thủ, ta không động là được chứ gì!”

Một phòng bọn nhỏ đều trông mong mà nhìn túi kẹo, Dương Lan Hoa cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này, chia kẹo cho từng đứa nhỏ, kẹo không nhiều lắm, bọn nhỏ lại nhiều, Dương Lan Hoa cho mỗi đứa hai cục, còn hai đứa nhà Vương Thúy Hoa kia thì không cho nữa.

“Thím Lan Hoa của cháu nó, sao ngươi không cho mấy đứa nhà ta?” Vương Thúy Hoa kêu lên.

Dương Lan Hoa đẩy cánh tay ả ta ra, “Ngươi vừa mới bốc một đống như vậy, ngươi còn muốn à? Ngươi không biết xấu hổ đấy à!”

Vương Thúy Hoa lại chỉ vào yếm của Tiểu Bảo, “Vậy sao ngươi cho Tiểu Bảo nhiều như vậy chứ? Nhìn đầy túi kia kìa, ngươi đây là phân biệt đối xử hả? Như thế nào, hài tử nhà của chúng ta không bằng Tiểu Bảo sao?”

Dương Lan Hoa hung hăng trừng mắt Vương Thúy Hoa, “Ta muốn làm sao thì kệ ta, nhà ta mua kẹo có chuyện của ngươi sao? Ta thấy Tiểu Bảo đáng yêu ta nguyện ý cho nhiều, ngươi quản sao! Đừng có ở đây mà nói năng bừa bãi, cẩn thận ta xé rách miệng ngươi!”

Đại khái là biểu tình của Dương Lan Hoa quá tàn nhẫn, Vương Thúy Hoa thật sự sợ Dương Lan Hoa không quan tâm gì nữa mà đánh nhau với ả ta luôn, đến lúc đó bị đuổi đi không được ăn tiệc thì không tốt, cho nên chỉ có thể nhịn xuống câu trong miệng, bực mình ngồi trở lại tiếp tục cắn hạt dưa.

Dương Lan Hoa thấy ả ta ngừng lại, hung hăng trừng ả ta một cái liền không để ý nữa, tống hết bọn nhỏ đã được chia kẹo trong phòng ra ngoài chơi, trong phòng tức khắc rộng rãi hơn không ít.

Dương Lan Hoa lại quay đầu lại nhìn nhìn, nói với các phụ nhân trong phòng: “Đợi lát nữa Cầm Hoa phải trang điểm, một hồi ta phải khóa cửa phòng, các ngươi có chuyện phải làm thì bây giờ đi ra ngoài trước, bằng không đợi lát nữa đi ra ngoài không tiện.”

Tân nương tử trang điểm đều phải khóa cửa phòng, không cho người ngoài quấy rầy, cho nên trước khi khóa cửa cần phải dọn dẹp phòng ở một chút.

Các phụ nhân còn có chuyện phải làm, không thể lại đợi ở trong phòng, cho nên sôi nổi ra khỏi nhà ở, còn lại đều là một ít nữ trưởng bối thân thích chờ, chẳng qua Vương Thúy Hoa không muốn đi ra ngoài làm việc, da mặt dày ở lại trong phòng.

Dương Lan Hoa không đuổi ả ta đi được, đành phải kệ ả ta ở lại trong phòng, khóa cửa phòng lại.

Cái này có người tò mò, “Lan Hoa a, ngươi khoá cửa lại rồi, nương tử trang điểm còn chưa tới mà.”

“Đúng vậy, ai trang điểm cho Cầm Hoa?”

“Đến bây giờ còn không nhìn thấy nương tử trang điểm a.”

Dương Lan Hoa cười cười, chỉ vào Lê Mạn đứng ở một bên, “Ai nói không có nương tử trang điểm, đây còn không phải sao?”

Mọi người nhìn về hướng Lê Mạn, sôi nổi kinh ngạc, “Đây không phải tức phụ Đại Sơn mới cưới sao? Sao lại là nương tử trang điểm?”

Ngoại trừ người Triệu gia, những người khác trong thôn cơ bản còn không biết chuyện Lê Mạn biết trang điểm, không có cách nào, thời đại này con đường truyền bá tin tức quá ít, tốc độ truyền bá tin tức cũng chậm, Lê Mạn cũng chưa từng đường đường chính chính trang điểm cho tân nương ở trong thôn, cho nên không ai biết thân phận trang nương của Lê Mạn, hôm nay xem như lần đầu tiên Lê Mạn lấy thân phận trang nương trang điểm trước mặt mọi người, qua hôm nay, đại khái thân phận trang nương của nàng sẽ hoàn toàn truyền ra.

Đối mặt với sự kinh ngạc của mọi người, Dương Lan Hoa ra nói thay Lê Mạn: “Các ngươi không biết đó thôi, tay nghề trang điểm của Lê Mạn muội tử đó là độc nhất vô nhị, làm sao những bà bà trang điểm đó có thể so sánh, có thể mời Lê Mạn tới trang điểm, đó là may mắn lắm rồi.”

Dương Lan Hoa nói giống như quá mức khoa trương, mọi người xung quanh không tin tưởng lắm, đều ôm tâm thái bán tín bán nghi ở một bên chờ xem.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 73: Chương 73



Vương Thúy Hoa lại cười ha hả, liếc xéo Lê Mạn, che miệng muốn cười lại không cười, “Ngươi đây là đang nói giỡn à, nàng biết trang điểm? Các ngươi cũng quá không để trong lòng việc hôn nhân của Cầm Hoa rồi, không mời nương tử trang điểm, lại tùy tiện tìm một người tới hoá trang, đến lúc đó việc hôn nhân đổ bể, các ngươi có hối hận cũng không kịp đâu!”

Dương Lan Hoa: “Ngươi câm miệng cho ta, lại nói nhảm nữa ta liền xé nát miệng ngươi!”

Vương Thúy Hoa bĩu môi, bất mãn nói thầm: “Có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, không cảm kích thì thôi, ta còn lười nói.”

Dương Lan Hoa trợn mắt với Vương Thúy Hoa một cái, quay đầu nói với Lê Mạn: “Đừng để ý miệng thối kia, muội làm việc của muội, là lúc trang điểm cho Cầm Hoa rồi.”

Dương Lan Hoa nói xong thì nhìn lướt qua mọi người, trong lòng thầm nhủ, hiện tại các ngươi không tin, đợi lát nữa cho các ngươi mở to mắt nhìn một cái, các ngươi sẽ giật mình.

Lê Mạn cũng biết chỉ nói vô dụng, chỉ có thực lực mới là đạo lý cứng, cho nên không để ý tới chuyện xung quanh, chuyên tâm trang điểm cho Cầm Hoa.

Hôm nay là ngày quan trọng trong cuộc đời Cầm Hoa, Lê Mạn cũng muốn để nàng ấy xinh đẹp nhất mà xuất giá, cho nên lần này Lê Mạn trang điểm cho nàng ấy càng tỉ mỉ, so với lần đầu tiên trang điểm cho nàng ấy còn muốn dùng nhiều ba phần tâm tư, thời gian cũng phải dùng nhiều hơn một chút, dùng hết hơn nửa canh giờ, Lê Mạn mới thu hồi bàn tay đặt ở trên búi tóc, đại công cáo thành.

Các phụ nhân vây xung quanh sớm đã xem đến ngây người, bọn họ chưa từng nhìn thấy thủ pháp của Lê Mạn, vỗ vỗ, xoa xoa, chấm chấm, tô tô, căn bản xem không hiểu nàng đang làm gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất lợi hại, so với những nương tử chuyên môn trang điểm kia thoa cái phấn tô cái môi các bước trang điểm phức tạp hơn không chỉ một chút.

Khi thấy toàn bộ gương mặt của Cầm Hoa, những phụ nhân đó càng là kinh ngạc đến miệng cũng há to.

Không trách bọn họ kinh ngạc, đều là người quen thuộc với Cầm Hoa, vết sẹo của nàng ấy mọi người đều rõ ràng, bộ dáng ban đầu của nàng ấy mọi người cũng đều nhớ rõ, chính là hiện tại Cầm Hoa xuất hiện ở trước mắt bọn họ, căn bản không giống như là Cầm Hoa mà bọn họ quen biết, vết sẹo trên mặt Cầm Hoa không còn nhìn thấy chút nào, mặt cũng trở nên xinh đẹp vô cùng, hiện tại nói Cầm Hoa là tiểu thư đại gia trong thành cũng có người tin a.

Một cô cô của Cầm Hoa tiến lên sờ sờ mặt Cầm Hoa, cẩn thận sờ vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo trên mặt Cầm Hoa, chỉ là mắt thường không nhìn ra tới, điều này bà hoàn toàn bội phục không thôi với Lê Mạn, nhìn Lê Mạn, giọng nói mang theo kinh ngạc cảm thán, “Nhà Đại Sơn, ngươi đây là thần a, sao ngươi lợi hại như vậy! Tay nghề này của ngươi ta sống cả đời cũng chưa thấy qua a!”

Lê Mạn cười cười, “Ta không có bản lĩnh lớn khác, chỉ có tay nghề trang điểm này, dựa vào tay nghề này để ăn cơm, nhất định phải trang điểm đẹp hơn người bình thường.”

Mọi người đều vây quanh Cầm Hoa hết nhìn lại xem, không một ai không giơ ngón tay cái lên với Lê Mạn.

Ngay cả Vương Thúy Hoa vẫn luôn khinh thường mà ở bên cạnh chờ chế giễu cũng không nói nên lời, nhìn mặt của Cầm Hoa quên cả phản ứng.

Dương Lan Hoa nhìn Vương Thúy Hoa trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đắc ý, lập tức móc ra hồng bao đã chuẩn bị đưa cho Lê Mạn, “Muội tử, đây muội cầm a, hôm nay vất vả.”

Hôm nay Lê Mạn tới là làm nương tử trang điểm, tiền trang điểm này là khẳng định muốn thu, cho nên cũng không ngượng ngùng, trực tiếp nhận lấy hồng bao này.

Người xung quanh nhìn hồng bao, lục tục nổi lên tâm tư, có một phụ nhân trực tiếp hỏi Lê Mạn: “Nhà Đại Sơn, không biết ngươi tính trang điểm một lần thu bao nhiêu a?”

Tháng sau nữ nhi nhà bà ấy cũng phải xuất giá, hôm nay thấy tay nghề trang điểm của Lê Mạn, trong lòng cũng muốn mời Lê Mạn, nhưng thấy tay nghề nàng tốt như vậy, sợ quá đắt không mời nổi.

Lê Mạn cười trả lời: “Giống như các nương tử trang điểm khác bao nhiêu tiền, ta lấy bấy nhiêu tiền, một lần ta thu mười lăm văn tiền.”

Giống nương tử trang điểm đều là thu trên dưới mười lăm văn, lợi hại một chút còn không dưới mười lăm văn, tay nghề Lê Mạn tốt như vậy, muốn mười lăm văn thật sự không nhiều lắm.

Lê Mạn vừa nói ra, không ít phụ nhân đều giật giật tâm tư ở trong lòng.

Chỉ có Vương Thúy Hoa, nhìn hồng bao Lê Mạn nhét ở trong túi, mắt cũng đỏ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 74: Chương 74



Không bao lâu đã trang điểm cho Cầm Hoa xong, bên ngoài lập tức truyền đến một hồi tiếng gõ trống khua chiêng, còn mơ hồ nghe thấy bọn nhỏ đang vỗ tay kêu to.

“Đón tân nương tử đi…”

“Tân lang quan tới rồi…”

Mọi người trong phòng biết là tới đón dâu, lập tức dừng câu chuyện lại, gọi Triệu thẩm đang bận bịu tiến vào, đội khăn voan đỏ lên cho Cầm Hoa.

Vừa nãy còn tốt, giờ phút này nhìn đến khăn voan đỏ trên đầu Cầm Hoa, nghĩ tới từ nay về sau nữ nhi sẽ rời khỏi nhà, nỗi buồn c*̉a Triệu thẩm từ đó mà đến, nước mắt cứ thế chảy xuống. Triệu thẩm cầm tay Cầm Hoa nghẹn ngào căn dặn:

“Sau khi con lấy chồng rồi thì phải ngoan ngoãn giúp chồng dạy con hiếu thuận phụ mẫu, không còn giống như cô nương trong nhà, phải chịu khó làm việc nhiều, có biết không? Nhưng nếu con có bị ấm ức gì thì c*̃ng không cần phải nhẫn mà cứ trở về tìm nương, biết chưa?”

Lời nói c*̉a Triệu thẩm đã móc nối cảm xúc bi thương c*̉a Cầm Hoa ra, nàng ấy nức nở gật đầu:

“Con đã biết.”

Mắt thấy mẹ con hai người đều khóc, Dương Lan Hoa tiến lên đỡ lấy Triệu thẩm: “Nương, muội muội gả ở thôn chúng ta, về sau mỗi ngày đều có thể gặp được, khóc cái gì chứ, nhanh đừng khóc. Nương khóc thì muội muội c*̃ng khóc, trang điểm sẽ bị lem đi, như vậy không phải sẽ uổng công hôm nay Lê Mạt muội tử tỉ mỉ trang điểm đó sao.”

Triệu thẩm nghe xong, lập tức vén tay áo lên lao nước mắt: “Đúng đúng đúng, xem nương này, không thể khóc. Cầm Hoa, đừng khóc nữa, hôm nay con xinh đẹp như vậy, trang điểm bị lem sẽ không tốt, nhanh đừng khóc.”

Cầm Hoa ở dưới khăn voan gật đầu, dùng khăn tay lau nước mắt.

Lúc này Triệu Trường Bang ở bên ngoài gõ cửa: “Nương, muội phu tới, canh giờ đến rồi, muội muội nên xuất giá thôi.”

Dương Lan Hoa nhanh chóng mở cửa ra để Triệu Trường Bang tiến vào, cõng Cầm Hoa ra khỏi gian phòng.

Ở bên ngoài có một tốp đón dâu lớn nhỏ đang đứng, nam tử mặc y phục đỏ đứng ở chính giữa chính là Lâm Mãn, tướng công sau này c*̉a Cầm Hoa. Hắn thấy Triệu Trường Bang cõng tân nương tử đi ra, lập tức cười rộ lên lộ ra hàm trắng, ở bên cạnh xe bò đối diện Triệu Trường Bang đi đến đón dâu, cẩn thận từng li từng tí đỡ Cầm Hoa ngồi lên trên xe bò.

Lê Mạt nhìn một loạt động tác c*̉a Lâm Mãn, trong lòng thực sự cảm thấy mừng cho Cầm Hoa. Nàng nhìn ra được Lâm Mãn này rất thích Cầm Hoa, trong mắt trong lòng đều là nàng ấy, về sau Cầm Hoa nhất định sẽ hạnh phúc.

Lúc này, Lê Mạt cảm giác tay ấm áp, bị một bàn tay to bao bọc lại, chỉ trong một cái chớp mắt, một giây sau lập tức buông ra, không ai chú ý tới.

Lê Mạt quay đầu lại thì thấy Tống Đại Sơn đang nhìn mình.

Lê Mạt nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tống Đại Sơn mím môi, giọng nói hơi trầm thấp: “Chúng ta không có làm tiệc rượu, nàng… nàng đừng khó chịu, chúng ta có thể bổ sung mà, mặc dù có hơi trễ…”

Lê Mạt hơi ngẩn ra, lúc này mới hiểu được ý Tống Đại Sơn muốn nói là gì, hắn và nàng không có hoàn thành nghi lễ thành thân mà chỉ có một tờ hôn thư. Hắn tưởng rằng trong lòng nàng khó chịu.

Lúc trước ở tình huống kiểu này, nguyên chủ làm ầm lên tự sát, không có khả năng mở tiệc rượu gì. Về sau nàng tiến vào nơi này, sinh hoạt đều rất khó khăn, làm gì có lòng dạ thảnh thơi mà nhớ tới chuyện hôn lễ gì đó. Huống chi đối với nàng mà nói, nghi thức hôn lễ c*̃ng không quan trọng, đây chỉ là một kiểu hình thức mà thôi, quan trọng nhất chính là cuộc sống c*̉a mình trôi qua thật tốt. Cho nên có hay không có hôn lễ đối với nàng mà nói không quan trọng.

Nhưng hiển nhiên, Tống Đại Sơn cho rằng nàng rất muốn tổ chức nghi lễ thành thân, sợ nàng khó chịu.

Lê Mạt cười bước tới gần hắn, kéo tay c*̉a hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không có khó chịu, nghi lễ thành thân c*̃ng không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng chính là cuộc sống trôi qua êm đẹp, ngày trôi qua tốt lành, như vậy còn có ích hơn tổ chức nghi thức náo nhiệt.”

Tống Đại Sơn bình tĩnh quan sát Lê Mạt, sau một hồi lâu mới xác định nàng đúng là không có khó chịu, gật mạnh đầu: “Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đối xử tốt với nàng, để nàng trải qua ngày tháng tốt lành.”

Hắn nói xong mới giật mình nhận ra lời vừa rồi hơi lộ liễu, không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Lê Mạt nữa, chẳng qua lỗ tai đỏ ửng vẫn khiến cho Lê Mạt bật cười.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 75: Chương 75



Sau khi tân lang đón tân nương đi, nhà gái bên này c*̃ng tuyên bố khai tiệc.

Tập tục nơi này chính là ngoài chí thân c*̉a nhà gái ở lại bên ngoài nhà trai ăn cơm ra, thân thích nhà gái sẽ ăn bàn tiệc ở nhà gái, thân thích nhà trai sẽ ăn bàn tiệc ở nhà trai. Hai nơi đồng thời mở tiệc, có điều tiền này đều là nhà trai ra.

Dương Lan Hoa, Lý Tiểu Phượng và Triệu Trường Bang ở lại trong nhà đón tiếp thân thích bên này. Bởi vì chỉ có Triệu Trường Bang là đàn ông ở trong nhà, tiếp rượu tiếp không xuể, cho nên hắn c*̃ng gọi Tống Đại Sơn qua c*̀ng nhau tiếp đãi khách khứa. Về phần Lê Mạt thì đang ở phòng bếp giúp một tay bưng thức ăn lên, dọn thức ăn.

Đã lường trước được hôm nay nhóm người lớn sẽ bận rộn nên không chăm sóc được cho mấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ c*̃ng không có chỗ ngồi, cho nên Lê Mạt mới thương lượng với Dương Lan Hoa một chút, trước tiên để lại một chút đồ ăn, để cho mấy tiểu hài tử trong nhà và Tiểu Bảo mở đầu vào trong phòng ăn. Bọn nhỏ có chỗ ổn định rồi, mấy người lớn mới yên lòng đi xử lý việc bận.

Hôm nay nhà gái bên này làm mười bàn tiệc, mời đầu bến chuyên môn làm bàn tiệc cho người ta ở trấn trên đến nấu tiệc. Dương Lan Hoa, Lý Tiểu Phượng và mấy thẩm nương Triệu gia một nhóm năm sáu người c*̃ng c*̀ng nhau giúp đỡ Lê Mạt ở phía trên, trọn vẹn bận rộn một canh giờ mới đưa lên đủ tất cả đồ ăn. Lúc này mấy người đều mệt mỏi tê liệt, ngồi ở trên băng ghế nhỏ ở phòng bếp nghỉ xả hơi không muốn đứng lên.

Mấy người bận đến bây giờ còn chưa được ăn cơm, Dương Lan Hoa đứng lên gọi mấy người đi ngồi vào bàn phía trên ăn chút gì đó.

Những người khác đều đi, ngay cả đầu bếp c*̃ng được mời c*̃ng ngồi vào chỗ, duy chỉ có Lê Mạt từ chối, một mình ở lại phòng bếp.

Không phải nàng không đói bụng, chỉ là lúc mang thức ăn lên nàng c*̃ng nhìn thấy, một món ăn vừa dọn lên thì sẽ lập tức bị tranh giành, thức ăn trên bàn gần như đều bị ăn hết, làm sao sẽ giống như lúc ở hiện đại ăn cơm còn thừa lại một đống lớn đồ ăn như vậy. Người ở thời điểm này hiếm khi được ăn món ngon, gặp được yến tiệc đều sẽ thoải mái phình bụng ra ăn. Đồ ăn vừa lên bàn đã bị gắp lên cướp mất, chậm một chút thì sẽ không còn, có thể tưởng tượng được tình hình trong mâm trên bàn cơm ra sao. Lê Mạt không muốn đi lên bàn trên ăn chút canh thừa này mà tình nguyện đi về nhà làm chút mì sợi ăn.

Đang lúc Lê Mạt xoa bóp bắp chân đau nhức tê buốt, một bát sứ lớn đựng đầy đồ ăn được đặt lên trên cái bàn nhỏ ở trước mặt Lê Mạt, phía trên còn gác một đôi đũa gỗ.

Tống Đại Sơn: “Đói bụng không, mau ăn đi.”

Lê Mạt ngạc nhiên nhìn Tống Đại Sơn, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện, không phải hắn ở đang đằng trước chiêu đãi khách mời ư.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạt không động tay, dứt khoát cầm đũa lên, một tay bưng bát một tay kẹp một miếng thịt lên đặt ở bên miệng Lê Mạt: “Mau ăn đi, đều sạch cả đấy, ta cố ý chừa cho nàng.”

Lê Mạt nhìn miếng thịt bên miệng, biểu cảm có chút囧, đưa tay muốn đón lấy bát đũa: “Ta tự mình ăn được.”

Không ngờ Tống Đại Sơn lại né tay Lê Mạt, kiên trì đưa thịt đến cạnh miệng Lê Mạt: “Mau ăn đi!”

Lê Mạt ngạc nhiên: “Đại Sơn ca, huynh làm gì vậy?”

Tống Đại Sơn không trả lời, chỉ dịu giọng xuống, như thể đang dỗ dành Tiểu Bảo, nói: “Nàng ngoan đi, nhanh há miệng ra, a…”

Lần này cuối c*̀ng Lê Mạt c*̃ng phát hiện ra Tống Đại Sơn không được bình thường. Dựa vào hiểu biết c*̉a nàng về hắn, người này trăm triệu lần không làm được những chuyện kiểu như đút nàng ăn cơm, càng đừng nói đến dùng loại giọng điệu ngấy đến chết người này dỗ dành nàng, trừ khi…

Hắn say rồi.

“Đại Sơn ca, huynh vừa mới uống bao nhiêu rượu thế?”

Tống Đại Sơn dừng một chút, nhìn Lê Mạt, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Có phải nàng cho rằng ta đã uống quá nhiều đúng không? Thật ra ta không sao, nàng đừng lo lắng, mau ăn cơm đi, đợt chút nữa thì sẽ nguội mất, lạnh rồi thì sẽ ăn không ngon, mau há miệng ra nào.”

Lê Mạt nhìn sắc mặt hắn không khác gì lúc bình thường, nói chuyện c*̃ng trật tự rõ ràng, không giống như dáng vẻ uống say, thế nhưng nàng cứ cảm thấy hắn đang say.

Thấy hắn khăng khăng muốn đút nàng ăn gì đó, Lê Mạt suy nghĩ một chút, vẫn ngoan ngoãn há miệng ra ăn miếng thịt kia.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 76: Chương 76



Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt ăn hết, mặt cười phóng đại đến vô hạn, mang theo giọng điệu như hiến bảo vật nói: “Ta biết nàng không thích ăn cơm thừa đồ ăn thừa, cho nên mới gắp thức ăn cho nàng từ sớm. Hơn nữa ta còn biết nàng không thích ăn mỡ, ta chỉ gắp thịt nạc cho nàng, đến, lại ăn một miếng nữa nào.”

Hắn nói xong lại gắp một miếng thịt gà đưa đến bên miệng Lê Mạt.

Lê Mạt nhìn Tống Đại Sơn cười tới mức hệt như một đứa trẻ, khóe miệng c*̃ng từ từ nhếch lên, há miệng ăn thịt gà, sau đó nói với Tống Đại Sơn: “Cám ơn huynh, huynh thật tốt.”

Tống Đại Sơn nghe được lời khen ngợi c*̉a Lê Mạt, cười đến mức lộ hết cả răng ra, sau đó lại giống như hài tử nóng lòng muốn biểu hiện, lập tức gắp một đũa rau đưa đến bên miệng Lê Mạt: “Ta còn biết nàng thích ăn rau nữa, gắp cho nàng rất nhiều nha, đến, dùng bữa nào.”

Lê Mạt nhìn Tống Đại Sơn, rốt cuộc c*̃ng biết dáng vẻ Tống Đại Sơn sau khi uống rượu là gì rồi.

“Đại Sơn, thì ra là ngươi chạy tới chỗ này, ta đã nói mà, sao mới vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu, ngươi cái tên không có suy nghĩ này!” Giọng nói Triệu Trường Bang từ cửa phòng bếp truyền đến.

Tống Đại Sơn đang gắp một đũa đồ ăn đút cho Lê Mạt, nghe vậy lập tức liếc mắt nhìn Triệu Trường Bang rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghiêm túc đút đồ ăn.

Lê Mạt là một người hiện đại, gặp phải tình huống kiểu này, nói thật, nàng c*̃ng không cảm thấy ngại ngùng gì cả, lập tức bình tĩnh há miệng ra ăn.

“Ối! Đại Sơn, da mặt c*̉a ngươi dày thêm rồi này.” Triệu Trường Bang kỳ quái la lên.

Lê Mạt nhìn về phía Triệu Trường Bang: “Trường Bang ca, buổi trưa Đại Sơn đã uống bao nhiêu rượu vậy?”

Triệu Trường Bang nghe vậy ngẩn người, nhìn Tống Đại Sơn, đột nhiên chỉ vào hắn hỏi: “Vậy ra là hắn đang say sao?”

Lê Mạt khẽ gật đầu.

Triệu Trường Bang: “Thảo nào hôm nay hắn chua như vậy, ta đã nói không giống cách làm việc c*̉a hắn mà.” Nói xong lại buồn bực nói tiếp: “Nhưng trước đây hắn uống nhiều như vậy c*̃ng chưa từng thấy có gì khác thường, ta còn tưởng tửu lượng c*̉a hắn tốt nữa chứ.”

Tình cảm không bình thường là phải xem người nào đang ở trước mặt đây.

Triệu Trường Bang cười cười, vỗ nhẹ lên bả vai Tống Đại Sơn nói: “Nếu đã như vậy, đợi chút nữa đệ muội lập tức đưa Tống Đại Sơn về đi, để hắn ngủ một hồi.”

Lê Mạt gật đầu đồng ý.

Tống Đại Sơn liên tục chờ Lê Mạt nói xong rồi mới tiếp tục đưa đồ ăn trong tay đút tới bên miệng c*̉a nàng, không hề bởi vì có Triệu Trường Bang ở đây mà cảm thấy ngại ngùng.

Triệu Trường Bang cười ha ha hai tiếng quái dị, chắp tay sau lưng rời đi.

Lê Mạt ăn xong đồ ăn mà Tống Đại Sơn đút cho, kéo hắn đứng dậy: “Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Bảo, sau đó về nhà.”

Tống Đại Sơn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau lưng Lê Mạt.

Hai người tìm được Tiểu Bảo rồi ba người về đến nhà, Lê Mạt lau mặt cho Tống Đại Sơn, c.ởi quần áo c*̉a Tiểu Bảo ra, vỗ nhẹ lên cái m.ô.n.g nhỏ c*̉a nó: “Tiểu Bảo, mau dẫn cha con đi ngủ một giấc đi.”

Tiểu Bảo nhận chỉ lệnh, lập tức gật đầu, leo lên giường vén chăn lên, sau đó lôi cánh tay Tống Đại Sơn kéo hắn lên trên giường: “Cha, cha mau lên đây ngủ!”

Tống Đại Sơn theo sức kéo c*̉a Tiểu Bảo lên giường, bị Tiểu Bảo ép nằm xuống, sau đó đắp chăn cho hắn. Tiểu gia hỏa lại còn vỗ vỗ lên trên lồng ng.ực cha nó, trong miệng dỗ dành: “Cha, cha mau nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi!”

Lần này Tống Đại Sơn không có nghe lời c*̉a con, mắt mở to, nhìn về phía Lê Mạt, ánh mắt chờ mong sáng loáng viết: Nàng mau lên đây đi.

Tiểu Bảo cảm thấy nó nên ủng hộ cho cha nó, c*̃ng mở to mắt, chớp mắt nhìn Lê Mạt: “Dì Mạt, dì mau tới đây, chúng ta c*̀ng nhau ngủ một giấc.”

Lê Mạt bị ánh mắt c*̉a hai cho con này làm cho dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút chiều nay xác thực c*̃ng không có chuyện gì, lập tức cởi hài và áo ngoài leo lên giường.

Tống Đại Sơn nhích sang bên cạnh, chừa vị trí ở giữa cho Lê Mạt, chờ Lê Mạt nằm xuống rồi, hắn lập tức quay người, mặt hướng về phía Lê Mạt bên này, trợn tròn mắt nhìn nàng.

Lê Mạt bị hắn nhìn đến không chịu được, duỗi tay ra đóng mắt hắn lại: “Nhanh ngủ đi!”

Tống Đại Sơn ở trong lòng bàn tay Lê Mạt chớp mắt hai cái, cuối c*̀ng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Lê Mạt thở dài, xem ra lần sau vẫn nên để hắn uống ít rượu thôi, nếu không lại làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm không thích ứng được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 77: Chương 77



Tống Đại Sơn ngủ một giấc thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, lúc Lê Mạt tỉnh lại, hắn đã đi lên núi chặt xong cửi nhóm lửa, xách nước đổ đầy vạc.

Nhìn thấy Lê Mạt và Tiểu Bảo, Tống Đại Sơn mỉm cười bưng điểm tâm đã làm xong đến đặt lên trên mặt bàn: “Nhanh đi tắm rửa rồi đến ăn điểm tâm đi.”

Lê Mạt nhìn hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nào còn có dáng vẻ say rượu ngày hôm qua. Nàng cảm thấy chơi rất vui, không khỏi liếc mắt nhìn hai mắt c*̉a hắn nhiều hơn một chút.

Tống Đại Sơn nghi ngờ nhìn về phía Lê Mạt: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”

Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn quần áo c*̉a mình, c*̃ng không có phát hiện chỗ nào không đúng.

Lê Mạt hỏi dò: “Huynh có nhớ rõ ngày hôm qua huynh đã làm gì không?”

Tống Đại Sơn sờ đầu một cái: “Không phải hôm qua ta ở nhà Trường Bang uống rượu sao? Uống hơi nhiều, buổi chiều trở về đi ngủ, vừa mới tỉnh lại. Người như ta là thế đó, vừa uống nhiều một chút là dễ đi ngủ, còn ngủ say như chết, đợi tỉnh rượu là tỉnh lại.”

Lê Mạt nhìn dáng vẻ tự nhiên c*̉a Tống Đại Sơn, có thể xác đinh hắn thuộc kiểu người uống say tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì cả.

Ai, vốn đang định trêu chọc hắn, nếu hắn đã không nhớ rõ thì quên đi.

Lê Mạt tiếc nuối ngậm miệng, dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt.

Ăn cơm xong, Tống Đại Sơn ngồi ở bên trong nhà chính dùng cây trúc đan lồng gà mà Lê Mạt yêu cầu. Nàng tính đợi qua đợt rồi nuôi một ít gà con, đến lúc đó không chỉ có thể ăn trứng gà bồi bổ thân thể mà còn có thể ngẫu nhiên ăn chút thịt gà.

Lê Mạt tự mình lấy vải bố mấy hôm trước làm quần áo còn dư lại ra, định tự may quần áo cho mình, nếu không lần sau lúc đi tới nhà trang điểm cho người ta mà còn ăn mặc rách tung tóe thì ấn tượng c*̉a người ta dành cho nàng c*̃ng sẽ không tốt.

Không ngờ thời gian buổi trưa tới thật nhanh, Cầm Hoa đã đến cửa lại mặt.(1)

(1)Lại mặt: Sau đám cưới vài ngày, tân lang và tân nương tử sẽ xách lễ vật được bên nhà chồng chuẩn bị về thăm và biếu cho cha mẹ vợ. Lễ này được gọi là lễ lại mặt.

Lê Mạt nhìn Cầm Hoa vấn kiểu tóc phụ nhân, mỉm cười kéo nàng ấy vào ngồi: “Cầm Hoa, trở về lúc nào vậy? Sao không dẫn Lâm Mãn tới?”

Cầm Hoa cười nói: “Ta và Lâm Mãn vừa về được một lúc, tẩu tử, ta có việc muốn đến nói với tẩu cho nên mới không dẫn theo Lâm Mãn đến.”

Lê Mạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cầm Hoa trả lời: “Là như vầy, hôm qua ta thành thân, lúc đang đợi ở tân phòng thì nữ nhi c*̉a tam cô nhà Lâm Mãn bước vào phòng xem ta. Trước đó nàng ấy đã từng gặp qua ta, nhìn đến dáng vẻ hôm qua c*̉a ta, bấy giờ lập tức hăng hái hỏi ta sao lại không giống như bình thường, còn trở nên xinh đẹp như vậy. Ta nhìn dáng vẻ nàng ấy dường như cảm thấy rất hứng thú, lập tức kể lại chuyện tẩu trang điểm cho ta, lúc đó nàng ấy lập tức thỉnh cầu, bảo ta hỏi tẩu một chút có thể c*̃ng trang điểm cho nàng ấy hay không?”

Cầm Hoa nói xong thì thở d.ốc một hơi, lại cẩn thận nhắc đến chuyện này: “Sau này tam cô c*̉a Lâm Mãn c*̃ng tự mình tới tìm ta nhắc đến chuyện này. Thì ra là cô nương này muốn đi xem mắt người ta, tính để cho đôi bên tự mình ở xa xa liếc mắt nhìn nhau trước một chút, sau đó mới nói có được hay không. Gia cảnh nhà trai không tệ, tam cô c*̉a Lâm Mãn vừa ý, rất muốn thúc đẩy cửa hôn sự này. Cho nên khi bà ấy biết tẩu trang điểm lợi hại thì lập tức muốn tẩu trang điểm cho cô nương kia một chút, tính trước như vậy thì nhìn trúng ý c*̃ng lớn hơn một chút.”

Lê Mạt đã hiểu, hỏi đến dáng vẻ c*̉a cô nương này: “Bản thân cô nương này lớn lên ra sao? Có… khuyết điểm gì hay không?”

Cầm Hoa lắc đầu: “Thật sự không có khuyết điểm, ngũ quan c*̃ng bình thường, chỉ là mặt c*̉a cô nương này hơi mập mạp mũm mĩm, nhìn sơ qua dường như có vẻ mập mạp. Thật ra vóc dáng c*̉a cô nương này vẫn rất thon thả.”

À, thì ra là mặt bánh bao, nói không chừng lại còn là bé mập.

Lê Mạt: “Có phải muốn làm cho mặt thoạt nhìn gầy hơn một chút hay không?”

Cầm Hoa nhanh chóng gật đầu: “Chính là ý này, tam cô c*̉a Lâm Mãn còn hỏi có thể trang điểm cho mặt c*̉a cô nương kia gầy đi một chút hay không, tránh cho người ta tưởng rằng cô nương này béo.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 78: Chương 78



Đối với việc thu mặt bánh bao thành mặt chữ V, chuyện này đối với Lê Mạt mà nói c*̃ng không phải việc gì khó, cho nên lập tức gật đầu đồng ý: “Có thể, muội trở về đồng ý với tam cô c*̉a Lâm Mãn đi, xem lúc nào cần trang điểm thì lại đến thông báo cho tẩu một tiếng.”

Cầm Hoa nhìn Lê Mạt, hơi ngượng ngùng nói: “Tẩu tử, thật ra tam cô c*̉a Lâm Mãn và cô nương hôm qua đều đang ở trong nhà, hôm nay vẫn chưa đi. Sáng nay trước khi ta đi cô nương kia còn lặng lẽ kéo tay c*̉a ta, hỏi xem hôm nay ta có thể lập tức trang điểm cho nàng một lần hay không, nhìn dáng vẻ chờ mong c*̉a nàng, ta c*̃ng không mở miệng từ chối được. Cho nên lúc đó ta đã đồng ý giúp nàng hỏi một chút, xem tẩu có thời gian hay không.”

Cầm Hoa nói xong lại lập tức bổ sung: “Nhưng tẩu tử yên tâm, gia cảnh c*̉a tam cô Lâm Mãn rất khá. Hơn nữa hôm nay cô nương này sẽ không trang điểm miễn phí, sẽ trả tiền.”

Đối với việc kiếm tiền nhiều thêm một lần, sao Lê Mạt lại từ chối được, lập tức lên đường: “Chuyện này thì có gì đâu, muội dẫn cô nương kia tới đây đi, ta sẽ trang điểm cho nàng một lần.”

Cầm Hoa nghe Lê Mạt đồng ý, trong lòng rất phấn khởi, chuyện này là chuyện đầu tiên nàng ấy tiến vào cửa nhà họ Lâm xử lý, làm xong việc này, tam cô c*̉a Lâm Mãn khẳng định sẽ mang ơn nàng ấy, đến lúc đó c*̃ng có thể ở trước mặt phụ mẫu c*̉a Lâm Mãn nói tốt cho nàng ấy. Đối với tam cô gia cảnh không tệ này, phụ mẫu Lâm Mãn tương đối có thể nghe lọt lời nói.

“Tẩu tử, tẩu luôn giúp ta, ta c*̃ng không biết phải làm sao tạ ơn tẩu mới tốt.” Cầm Hoa cảm kích nói.

Lê Mạt cười vỗ vỗ tay nàng ấy: “Tạ ơn cái gì chứ, ta c*̃ng kiếm được tiền mà, tẩu tử còn phải cám ơn muội đã kéo mối làm ăn cho tẩu ấy chứ.”

Cầm Hoa cảm động gật đầu: “Tẩu tử, sau này ta sẽ giúp tẩu nói với người khác nhiều hơn, tranh thủ cho tẩu nhiều mối làm ăn hơn.”

Lê Mạt mỉm cười: “Được, vậy thì làm phiền Cầm Hoa c*̉a chúng ta tuyên truyền một chút giúp tẩu.”

Sau khi Cầm Hoa đi rồi, Lê Mạt lại tiếp tục làm quần áo, nhân lúc người còn chưa tới phải tranh thủ làm, nói không chừng trước khi người đến có thể làm xong quần áo trên tay.

Nhưng cuối c*̀ng quần áo vẫn không làm xong, ăn cơm trưa c*̀ng lắm hơn một canh giờ, Cầm Hoa đã lập tức dẫn người đến.

Xem ra thật sự là rất gấp.

Đi theo Cầm Hoa tới chính là tam cô c*̉a Lâm Mãn, còn có một cô nương đi theo sau lưng, Lê Mạt biết đây chính là cô nương muốn trang điểm nọ.

Lê Mạt vội vàng đón người vào cửa, xách băng ghế ra bảo người ta vào ngồi. Tống Đại Sơn thì bưng tách trà mời người ta uống trà.

Tam cô c*̉a Lâm Mãn nhanh chóng xua tay: “Cần gì gấp gáp như vậy, đều là người trong nhà cả, không nên khách sáo như thế.” Nói xong lại nhìn thẳng về phía Lê mạt, nói ra ý định: “Nhà Đại Sơn này, người như ta tính tình nôn nóng, sẽ không quanh co lòng vòng với ngươi. Cầm Hoa c*̃ng đã nói cho ngươi biết rồi đúng không, nữ nhi nhà ta phải làm phiền mọi người trang điểm một chút. Vốn định thời gian ngày mốt xem mắt lại mời ngươi tới trang điểm, ai biết nha đầu này chờ không nổi, hôm qua thấy Cầm Hoa đẹp như thế, hôm nay nó lập tức đòi ngươi c*̃ng hóa trang cho nó, thật sự là đỏm dáng không giới hạn!”

“Nương!” Chu Hoa Mai ở bên cạnh hơi không vui gọi nương nàng ấy một tiếng.

Lê Mạt mỉm cười gật đầu: “Cái này thì có vấn đề gì đâu, mọi người chờ một lát, uống chút trà, ta đi lấy hộp trang điểm, lập tức đi ra trang điểm cho Hoa Mai muội tử.”

Lê Mạt lấy hộp trang điểm ra đặt ở trên bàn, để Chu Hoa Mai ngồi ở chỗ hướng ra cửa chính sáng sủa, đầu tiên xách một chậu nước ấm lau mặt cho nàng ấy, sau đó tỉ mỉ bôi Mỹ Dung Cao lên đều đều, chờ sau khi hấp thu đầy đủ, lúc này mới bắt đầu trang điểm.

Vừa rồi nàng cố ý quan sát cô nương này một chút, vóc người quả thực mảnh khảnh. Chỉ là gương mặt này và dáng người không tương xứng, mặt mũm mĩm, nếu như không nhìn dáng người mà chỉ nhìn mặt thì người ta còn cho rằng đây là một cô nương đẫy đà ấy chứ. Điều này quả thực là chuyện khiến cho người ta buồn bực, khó trách muốn để nàng trang điểm chỉnh sửa chải chuốt lại.

Từ tướng mạo nhìn lại, ngũ quan c*̉a cô nương này không có chỗ nào có khuyết điểm đặc biệt, làn da c*̃ng rất tốt. Chỉ là thịt trên mặt làm cho toàn bộ ngũ quan tổ hợp lại không có xuất sắc như vậy, thuộc diện bình thường, nhưng chỉ cần gương mặt chỉnh sửa tốt, lộ ra hiệu quả gương mặt nhỏ cỡ bàn tay thì chỉnh thể thoạt nhìn sẽ có sự thay đổi hình thức rất lớn. Tướng mạo c*̃ng sẽ tươi đẹp sinh động lên.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 79: Chương 79



Các trình tự trang điểm khác vẫn như bình thường, c*̃ng không chỉnh sửa quá nhiều, chỉ ở bước cuối c*̀ng cần phải tốn nhiều công sức để tạo đường nét trên khuôn mặt. Lê Mạt c*̃ng đặt trọng điểm trang điểm mặt ở trên phương diện này, cho nên còn lại hơn phân nửa thời gian Lê Mạt đều dùng tạo khối sáng và bóng mờ bôi lên trên mặt Chu Hoa Mai. Cuối c*̀ng lúc kết thúc, nàng nhìn xem thời gian, chỉ bỏ ra có hơn nửa canh giờ.

Trang điểm xong vẫn chưa tính là kết thúc, trang điểm mặt là một phần, tác dụng c*̉a chỉnh bới kiểu tóc c*̃ng rất quan trọng. Lê Mạt gỡ búi tóc ban đầu c*̉a Chu Hoa Mai xuống, chải lại cho nàng ấy búi tóc Lưu Tinh Kế có thể chỉnh sửa khuôn mặt cho nàng ấy, cố ý chừa lại hai chùm tóc ở hai bên mặt, sau đó kéo buông lơi từ trước mặt ra phía sau, cố định lại ở sau tai. Như vậy từ đằng trước nhìn vào không chỉ càng có vẻ dịu dàng mà mặt c*̃ng nhỏ hơn không chỉ một chút, nhìn không còn là mặt bánh bao nữa, mà là mặt chữ V.

Chờ đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong, Lê Mạt trực tiếp đưa tấm gương trong nhà cho Chu Hoa Mai để nàng ấy tự mình ngắm nhìn. Mới vừa rồi nàng còn chưa trang điểm xong đã cảm thấy cô nương này không dằn nổi tâm trạng, khiến trong lòng nàng cảm giác có chút buồn cười, cho nên c*̃ng không nhiều lời nói nhảm, dựng thẳng gương lên.

“Nương, nương mau nhìn con này, mặt nhìn qua thật sự không có mập, có phải bây giờ nhìn rất gầy hay không?” Chu Hoa Mai vui mừng khấp khởi gọi nương nàng ấy.

Nương c*̉a Chu Hoa Mai còn nhìn thấy sớm hơn nàng ấy, có thể không biết được sao, vào lúc người khác không hề hay biết bà ấy đã âm thầm ra sức khen ngợi Lê Mạt một lần, lần này hoàn toàn biến đẹp, lại khen không dứt miệng: “Nhà Đại Sơn à, sao tay ngươi lại thần kỳ như vậy chứ, nhìn ngươi cứ thế lau một chút rồi đồ một chút, lại làm cho người ta thay đổi dáng vẻ, tay nghề này c*̉a ngươi thật sự là tuyệt.”

Tam cô nói xong lập tức móc từ trong túi ra mười lăm văn tiền đưa cho Lê Mạt: “Nhà Đại Sơn, đây là tiền trang điểm hôm nay. Sau này cứ sáng sớm ta sẽ dẫn theo nha đầu nhà ta lại đây tìm người, đến lúc đó phải làm phiền ngươi rồi.”

Lê Mạt c*̃ng không khách sáo, trực tiếp nhận tiền, đáp: “Vậy ta thu tiền c*̉a tam cô. Từ nay về sau cứ sáng sớm ta sẽ ở trong nhà chuẩn bị, chờ mọi người đến.”

Quyết định như vậy xong, Lâm tam cô dẫn Chu Hoa Mai và Cầm Hoa cáo từ trở về nhà.

Ba người vừa rời khỏi cửa lớn nhà Lê Mạt đã nhìn thấy ba người Tống Đại Trụ, Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ ở phía đối diện đi tới, thấy các nàng từ trong nhà Tống Đại Sơn đi ra, nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, cuối c*̀ng Vương Thúy Hoa đi lên hỏi thẳng: “Tam cô Lâm Mãn à, có phải mọi người mới từ trong nhà Đại Sơn đi ra hay không?”

Ả ta nói xong thì nhìn sang Chu Hoa Mai vô c*̀ng xinh đẹp, cười đến sáng lạn: “Đây là con gái c*̉a tam cô đúng không, lớn lên thật xinh đẹp nha, có phải vừa mới mời nhà Đại Sơn trang điểm cho hay không?”

Chu Hoa Mai không có ở trong thôn, cho nên c*̃ng không hiểu rõ chuyện c*̉a Tống gia, đương nhiên c*̃ng không biết Vương Thúy Hoa này là loại người gì, chỉ nghe ả ta khen mình xinh đẹp, lập tức ngại ngùng gật nhẹ đầu:

“Mới vừa rồi Lê Mạt tẩu tử trang điểm cho ta, tay nghề c*̉a tẩu tử tốt thật đấy.”

Vương Thúy Hoa nghe nói như thế, mỉm cười nhìn về phía Tống Đại Trụ bên cạnh, trong mắt có vẻ đắc ý.

Hôm qua ả ta vừa về nhà đã nói tay nghề trang điểm c*̉a Lê Mạt có thể kiếm tiền, hắn ta còn không tin Lê Mạt lại có bản lĩnh lớn như vậy. Bây giờ mọi người chính miệng thừa nhận người ta đến trang điểm, để xem hắn ta còn có thể không tin được không.

Hôm qua Tống Đại Trụ xác thực hoàn toàn không tin, không tin nàng dâu mà Đại Sơn tùy tiện mua được lại có thể có bản lĩnh lớn như thế. Phải biết những nương tử trang điểm kia đều có đến mấy chục năm kinh nghiệm cơ đấy, sao có khả năng ai c*̃ng có thể làm được. Thế nhưng bây giờ thấy người từ trong nhà Đại Sơn đi ra chính miệng thừa nhận, hắn ta không thể không tin.

Xem ra Đại Sơn này đã cưới được một cái cây rụng tiền nha.

Lúc trước quả thực không nên vội vàng phân Đại Sơn ra, nếu như không phân ra, bây giờ cái cây rụng tiền này chính là c*̉a nhà bọn họ, tiền kiếm được đương nhiên c*̃ng là c*̉a nhà bọn họ, đâu cần phải vì tiền học phí c*̉a con trai mà làm việc bận rộn từ sáng đến tối đâu chứ.

Giờ khắc này, Tống Đại Trụ vô c*̀ng hối hận với quyết định ban đầu.
 
Back
Top Bottom