Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 60: Chương 60



Thật ra cũng không phải nhiều tiền lắm, chỉ có điều là một đống tiền đồng, thể tích quá lớn mà thôi, nhà bình thường nếu mà gom đủ một ngàn đồng tiền khẳng định liền đi đổi thành một lượng bạc, mấy ngày nay bọn họ bận quá, không có thời gian đổi tiền đồng thành bạc, cho nên liền mang theo một túi tiền đồng to như vậy trở lại.

Tiền đồng quá nhiều, mấy người cùng nhau đếm nửa ngày, mới đếm số lượng rõ ràng, tổng cộng là 3320 cái tiền đồng, cũng chính là ba lượng và 320 văn tiền.

“Tẩu tử, ba ngày chúng ta đã kiếm lời xấp xỉ ba lượng bạc rưỡi, so với một nhà người ta kiếm được trong một năm còn nhiều hơn!” Mai Tử cực kỳ kích động, nhịn không được cười.

Lê Mạn cười khẽ, nói: “Cũng không kiếm nhiều như vậy, đây không phải chỉ là tiền lời, còn phải trừ đi 400 văn tiền mua hộp và tiền dầu bôi bên trong, như vậy tính ra kiếm lời khoảng gần hai lượng 900 văn tiền.”

Mai Tử vẫn rất cao hứng, “Vậy cũng rất nhiều, nhà người khác một năm cũng không tiết kiệm được hai lượng bạc.”

Lê Mạn cúi đầu, đếm ra 500 văn tiền trong số tiền đồng, bỏ riêng vào một cái túi tiền, nhét vào trong tay Mai Tử, “Mai Tử, mấy ngày nay vất vả muội và Thiết Tử, đây là tâm ý của tẩu tử.”

Mai Tử lập tức đẩy trở về, “Tẩu tử, tẩu nói gì vậy, ta và Thiết Tử tới hỗ trợ cũng không phải là đòi tiền, tiền này chúng ta không cần!”

Thiết Tử cũng ở một bên gật đầu, “Tẩu tử, huynh muội ruột thịt tới hỗ trợ nào còn có thể đòi tiền, nếu tẩu đưa tiền ta và Mai Tử còn làm người như thế nào.”

“Hai đứa tới giúp ta thật sự làm ta bớt đi không ít việc, nếu hai đứa không tới, ta và ca ca ngươi còn phải mời những người khác giúp đỡ, đến lúc đó cũng sẽ phải trả tiền, hơn nữa, các ngươi chậm trễ thời gian mấy ngày này, Thiết Tử cũng không thể đi săn thú, việc nhà của muội cũng không làm, vậy hai đứa tổn thất không ít, huynh tẩu không thể để hai đứa có hại chứ, tiền này a hai đứa cầm đi, sau này tẩu tử có chuyện mời hai đứa tới giúp đỡ chút việc mới có thể mở miệng, nếu hai đứa không cần, lần sau tẩu tử cũng không dám tìm hai đứa đến giúp nữa.”

Thấy Mai Tử còn muốn từ chối, Lê Mạn nhét túi tiền vào túi nhỏ bằng vải bố của Tiểu Thọ đang ở một bên mở to mắt nhìn mấy người lớn, sờ sờ đầu của nó, “Tiểu Thọ, đây là mợ cho con mua đường ăn, con phải cất kỹ nha.”

Tiểu Thọ có chút ngốc, không hiểu được những người lớn đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ đây là cho nó để mua đường ăn, trong miệng lập tức nuốt nước miếng, nhưng còn nhớ rõ không thể tùy tiện lấy đồ của người ta, cho nên cầm lấy túi tiền nhìn về phía cha và mẹ nó, mắt nhỏ khát vọng cực kỳ.

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của nhi tử, Mai Tử bất đắc dĩ cười, biết hôm nay cần phải thu tiền này, gật đầu đồng ý với nhi tử, “Tiểu Thọ mau cảm ơn mợ.”

Tiểu Thọ biết đây là nương nó đồng ý cho nó nhận lấy, nó có thể mua đường, đôi mắt lập tức sáng lên, đầu nhỏ gật gật, cúi mình vái chào với Lê Mạn, dùng giọng sữa nói: “Cảm ơn mợ.”

Lê Mạn bị đứa nhỏ này làm tan chảy, ôm Tiểu Thọ hôn hôn, “Tiểu Thọ thật hiểu chuyện.”

Tiểu Bảo ở một bên thấy Lê Mạn ôm hôn Tiểu Thọ, nóng nảy, vội vàng tiến lên ủn Tiểu Thọ từ trong vòng tay của Lê Mạn ra, “Dì Mạn, còn có Tiểu Bảo, dì thơm thơm Tiểu Bảo, Tiểu Thọ là của nhà cô cô.”

Dì đừng thơm Tiểu Thọ, Tiểu Thọ có cô cô thơm rồi, dì thơm Tiểu Bảo đi.

Thấy Tiểu Bảo sốt ruột, có vẻ sợ nàng bị người khác cướp đi, Lê Mạn cười ôm Tiểu Bảo hôn chụt một cái, “Được được được, dì Mạn thơm Tiểu Bảo.”

Mấy người lớn ở bên cạnh nhìn bộ dáng Tiểu Bảo bảo vệ đồ ăn, trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót.

Trước kia Tiểu Bảo nào có hoạt bát rộng rãi như vậy, đó giờ chỉ là yên lặng ngốc trong một góc chơi một mình, hiện tại lại vừa cười vừa náo loạn, đây mới là dáng vẻ hài tử nên có.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 61: Chương 61



Vào lúc ban đêm mọi người đều mệt mỏi, mấy người đơn giản ăn một chút cơm chiều rồi từng người đi ngủ, mấy người mệt mỏi vài ngày rồi, mỗi ngày ngủ không đến ba canh giờ, một khi gánh nặng trên người được gỡ xuống, đều đắm chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp, mãi cho đến ngày hôm sau mặt trời lên cao, mấy người mới hoàn toàn ngủ đủ giấc tỉnh lại.

Tinh thần của mọi người đều khôi phục, Lê Mạn lấy ra đồ ăn ngày hôm qua thuận tiện mua về từ hội chùa, chuẩn bị làm cơm trưa.

Mai Tử làm bếp trưởng, Lê Mạn đi theo bên cạnh giúp đỡ, Tống Đại Sơn nhóm lửa, không tới nửa canh giờ, một bữa cơm liền làm xong xuôi, nấu ba món mặn, hai món rau, một món canh, bưng lên bàn, đôi mắt hai tiểu gia hỏa liền sáng lên, cũng không chơi nữa, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống chờ ăn cơm, cái mặt thèm ăn kia làm người ta nhìn thấy mà buồn cười.

Lê Mạn lấy ra rượu lần trước ăn cơm dư lại, “Hôm nay cao hứng, lẽ nào cả nhà ăn cùng nhau mà chỉ ăn cơm không, chúng ta uống thêm chút rượu.”

Mọi người đều cười gật đầu, lẽ nào thả lỏng mà không uống chút rượu cho cao hứng.

“Mai Tử, Mai Tử, có phải con đã trở lại hay không?” Lúc này, giọng Tống mẫu mang theo âm thanh nghẹn ngào từ ngoài cửa truyền đến, gián đoạn động tác ăn cơm của người trong nhà.

Hốc mắt Tống mẫu ửng đỏ bước vào từ ngoài cửa, phía sau là Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ, trên tay hai người còn dắt theo mấy hài tử.

Lê Mạn buông đôi đũa trong tay, thầm nghĩ bữa cơm này là ăn không yên rồi.

Mai Tử thấy người tới, sắc mặt cũng trầm xuống, mím chặt môi không nói lời nào.

Tống mẫu thấy Mai Tử ngồi ngay ngắn ở trên bàn, nước mắt liền chảy dài xuống, “Mai Tử, con đã trở lại, nương thật sự rất vui.”

Mai Tử quay đầu đi, không nhìn Tống mẫu đang khóc thút thít hu hu.

Tống mẫu thấy Mai Tử không để ý tới bà ta, run rẩy tiến lên một bước, “Mai Tử, con còn hận nương có phải không, nhiều năm như vậy con vẫn luôn hận nương có phải không? Mai Tử, nương thật sự là bất đắc dĩ a, con tha thứ cho nương đi.”

Mai Tử không có bất cứ biểu tình gì, giọng cũng lạnh nhạt đến cực điểm, “Bà đã bán ta đi, chúng ta không còn là người một nhà, mấy người nhanh chóng đi đi.”

Tống mẫu: “Hu hu, Mai Tử, ta là nương của con, lúc trước nương thật sự là không có cách nào mới bán con, con đừng oán hận nương được không? Nương thật sự rất nhớ con.”

Mai Tử: “Nếu đã bán ta, sau này đừng nói cái gì mà nhớ hay không nữa, chúng ta phải ăn cơm, mấy người không có việc gì thì đi đi.”

Tống mẫu nôn nóng nhìn về phía Tống Đại Sơn, nước mắt lưng tròng, “Đại Sơn, con mau khuyên nhủ muội muội con đi, để muội muội con trở về, sau này nương sẽ bồi thường nó thật nhiều.”

Tống Đại Sơn cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh, “Nương, Mai Tử đã gả chồng, có gia đình của chính nó, hiện tại nó sống rất tốt, không cần nói đến những thứ khác.”

Nghe ra ý trong lời của Tống Đại Sơn, Tống mẫu kinh hoàng hơi há mồm, “Đại Sơn à, con đây là nói cái gì vậy, đó là muội muội của con đó, con không muốn nó có nhà mẹ đẻ sao?”

Tống Đại Sơn nhíu chặt mày, “Nương, sau này muội muội có chuyện gì con sẽ hỗ trợ, không cần sợ nhà mẹ đẻ của nó không có ai.”

Tống mẫu không nghĩ tới Tống Đại Sơn sẽ nói như vậy, nhìn hắn với vẻ không thể tin được, không rõ tại sao đột nhiên con thứ hai lại lạnh như băng với bà ta, từ nhỏ đến lớn, con thứ hai đều là đứa con luôn săn sóc chiếu cố cho bà ta, khi bà ta khổ sở sẽ an ủi bà ta, tìm mọi cách làm bà ta không thương tâm như vậy nữa, giờ sao lại thay đổi chứ?

Tống mẫu: “Đại Sơn, con, sao con lại nói như vậy”

Tống Đại Sơn: “Nương, nếu như không có chuyện gì thì mọi người về nhà đi, chúng con còn phải ăn cơm.”

Chẳng lẽ không nên giữ bà ta lại ăn cơm sao? Tống mẫu kinh ngạc há mồm không biết nói gì.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 62: Chương 62



Mắt thấy thái độ của Tống Đại Sơn đột nhiên biến thành lạnh băng, thậm chí hiện giờ ngay cả mặt mũi cũng không cho Tống mẫu, Vương Thúy Hoa thầm nghĩ không tốt, lập tức cười tiến lên hoà giải, “Đại Sơn à, chúng ta cũng là nghe nói muội muội về, trong lòng nhớ thương muội muội, cho nên đến thăm nó, hiện giờ thật vất vả nhìn thấy người, để cho chúng ta và muội muội thăm hỏi thêm chút đi, cũng để bọn nhỏ trông thấy cô cô của tụi nó.”

Mai Tử chán ghét nhíu mày, “Ta không phải muội muội gì của mấy người, cũng không phải cô cô gì đó của mấy đứa nhỏ, cháu trai ta chỉ có một đứa là Tiểu Bảo, các ngươi từ nơi nào thì về nơi đó đi.”

Vương Thúy Hoa bị Mai Tử nói lại không khách khí, trên mặt không còn ánh sáng, nhíu mày lại nói: “Mai Tử à, lời này cũng không phải là nói như vậy, đánh gãy xương cốt còn dính gân đó, người một nhà chính là người một nhà, sao có thể không nhận cha mẹ huynh tẩu chứ, sau này cũng không thể nói mấy lời giận dỗi như vậy.”

Đối với chuyện Vương Thúy Hoa tự quyết định Mai Tử chán ghét đến cực điểm, lười nhìn bọn họ nhiều thêm một cái, không hề để ý tới.

Không ai phản ứng, Vương Thúy Hoa cũng không để bụng, cười sáp vào trước cái bàn, “Hôm nay là một ngày vui vẻ, đây có rượu ngon đồ ăn ngon, người một nhà nên cùng nhau hân hoan vui vẻ mới đúng.”

Vương Thúy Hoa nói xong liền vẫy tay với hai đứa nhỏ đằng sau, “Nhanh tới đây, hôm nay cô cô mấy đứa đã trở lại, mau tới gặp cô cô.” Nói xong liền muốn đẩy Lê Mạn và Tống Đại Sơn ngồi ở bên cạnh ra, “Nhị thúc nhị thẩm của cháu nó, hai người cũng nhường chút chỗ, để hai đứa nhỏ có thể ăn chút.”

Lê Mạn bất động, không chút khách khí mà nói: “Chúng ta không định mời mấy người ăn cơm, mấy người đi về nhà mà ăn đi.”

Vương Thúy Hoa không nghĩ tới Lê Mạn trực tiếp nói ra câu không cho bọn họ ăn cơm, đơ một hồi lâu, mới cười nói: “Nhị thẩm của cháu nó đây là sợ nhiều người ăn không no sao? Không có việc gì, chúng ta chỉ là muốn ngồi một lát với muội muội, ăn cái gì không quan trọng.” Nói xong lại lại lần nữa nói: “Nhị thúc nhị thẩm của cháu nó, hai người dịch ra tí, để chúng ta ngồi chút.” Nói rồi muốn duỗi tay đẩy Lê Mạn và Tống Đại Sơn.

Đôi mắt Lê Mạn nhìn chằm chằm vào cái tay muốn đẩy mình ra của Vương Thúy Hoa, lười vô nghĩa cùng loại người không biết xấu hổ này, nói thẳng: “Vương Thúy Hoa, hôm nay nếu ngươi dám đụng tới ta, tay của ngươi cũng đừng muốn tốt nữa!”

Vương Thúy Hoa bị giọng điệu âm ngoan của Lê Mạn dọa nhảy dựng, cái tay chuẩn bị đẩy người dừng một chút, một lát sau cảm thấy bị dọa sợ thật sự mất mặt, vì mặt mũi, trong miệng kêu lên: “Ta là đại tẩu của ngươi mà ngươi hô thẳng tên của ta, có giáo dưỡng hay không hả!” Nói xong liền đẩy cánh tay của Lê Mạn ra một cái.

Lê Mạn trừng mắt, cầm chiếc đũa lên rồi hung hăng đánh lên tay Vương Thúy Hoa, chỉ nghe tiếng da thịt và chiếc đũa chạm nhau “Bộp bộp” vang lên, tiếp theo chính là Vương Thúy Hoa tru lên giống như g.i.ế.c heo.

“Lê Mạn, ngươi cái đồ tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta! Hôm nay lão nương muốn ngươi nhìn cho rõ!” Vương Thúy Hoa không thèm giả vờ giả vịt, qua cơn đau, tức đến đỏ mặt lên, bản sắc hiện ra hết, xông lên muốn đánh Lê Mạn.

Lê Mạn vẫn luôn chuẩn bị tốt phản công, chỉ là không đợi Vương Thúy Hoa nhào lên, từ sau lưng có một đôi bàn tay to vươn ra, mạnh mẽ kiềm chế lại cánh tay Vương Thúy Hoa định đánh người, sau đó đẩy một cái, Vương Thúy Hoa bị đẩy đến lảo đảo, ngã ra trên mặt đất bò không dậy nổi.

Tống mẫu và Lâm Chiêu Đệ thấy thế thì nhanh chóng tiến lên muốn kéo Vương Thúy Hoa đang k** r*n dậy, trái lại Vương Thúy Hoa không đứng dậy mà đẩy tay bọn họ ra, lập tức lăn qua lăn lại trên đất, “Đánh người rồi, đệ đệ đánh tẩu tử rồi, đây còn có thiên lý hay không.”

Tống Đại Sơn thấy Vương Thúy Hoa lại sử dụng chiêu cũ, không để ý đến, ôm Lê Mạn ra phía sau mình, nhìn về phía Tống mẫu ở một bên đang lúng ta lúng túng im lặng muốn nói lại thôi, “Nương, nương mau đưa đại tẩu về đi, không cần gây sự ở nhà con.”

Tống mẫu nhíu mày, “Đại Sơn a, con làm sao vậy? Con đây là không chào đón nương tới chỗ con ăn cơm sao?”

Tống Đại Sơn nâng đôi mắt lên, nhìn nương hắn nhu nhược đáng thương, không còn có sự không đành lòng trong quá khứ, nương hắn luôn như vậy, yếu đuối và bất lực nhìn hắn, sau đó làm như không có việc gì theo lý thường hẳn là sẽ nói ra từng câu làm hắn thương tâm, mỗi lần như vậy đều tàn nhẫn cào nát một tầng da trong lòng hắn, m.á.u trong tim hắn đã sớm chảy hết, hiện tại, hắn có thê tử và hài tử cần phải bảo vệ, cuối cùng không còn sinh ra sự không đành lòng với nương nữa.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 63: Chương 63



“Nương, nếu nương không có cơm ăn, nhi tử sẽ cho nương miếng cơm ăn, nhưng con không có nghĩa vụ cho tất cả tẩu tử, đệ tức phụ và chất nhi cơm ăn, trong nhà chỉ có chút đồ ăn này, chỉ đủ chúng ta ăn, nếu nương muốn ăn thì ở lại, những người khác vẫn nên về nhà ăn đi.”

Tống mẫu bị Tống Đại Sơn nói đến câm lặng, hắn có thể cho bà ta cơm ăn, nhưng tại sao không thể cho huynh tẩu, đệ muội và chất nhi của hắn ăn chứ? Người một nhà, không phải nên nâng đỡ lẫn nhau sao, vì sao phải so đo nhiều như vậy?

Tống mẫu vô ý thức nói lời trong lòng ra, Tống Đại Sơn giật nhẹ khóe miệng, giọng điệu không có d.a.o động, “Nương, lúc trước con bị thương trở về, sao đại ca và tam đệ không muốn giúp con một chút ngược lại lập tức phân gia với con để con tay trắng rời nhà chứ? Lúc trước con khó khăn như vậy, khi phòng ở đổ phải vay tiền sửa nhà sao đại ca và tam đệ còn có ngài lại không giúp ta ngược lại muốn con gánh lấy trách nhiệm bồi thường chứ?”

Sắc mặt của Tống mẫu trắng dần theo từng lời của Tống Đại Sơn, môi run run, giọng nói cũng run rẩy, “Đại Sơn, thì ra trong lòng con lại nhớ kỹ thù của chúng ta sao? Có phải trong lòng con bất mãn với chúng ta hay không? Con cũng không nghĩ, nhà ta khó khăn a, cháu trai con còn phải đọc sách mà, nhà ta thật vất vả mới có người đọc sách, tương lai cháu trai con trở nên nổi bật, con không tốt hơn sao? Hiện tại con giúp đại ca tam đệ của con nhiều một chút, bọn họ nhớ kỹ cái tốt của con, này sau cháu trai con sẽ kéo con lên, đạo lý này sao con không hiểu chứ!”

Tống Đại Sơn cười khẽ một tiếng, “Nương, tiền đồ là của đám cháu trai sau này, con cũng không trông cậy vào chúng nó giúp đỡ, hiện tại bọn họ đừng tới quấy rầy con là được, nếu đã phân gia, mỗi người tự lo cuộc sống của mình đi.”

Tống mẫu nghe rồi hoàn toàn luống cuống, con thứ hai thật sự thay đổi rồi, không còn nghe lời bà ta nói, đối xử với mẫu thân là bà ta cũng nhẫn tâm như vậy, quả nhiên a, con thứ hai không chỉ có diện mạo giống bà bà nhẫn tâm kia của bà ta, ngay cả tính cách trong xương cốt cũng giống, đều là ngoan độc vô tình, mệt bà ta còn vẫn luôn nói với bản thân con thứ hai là người tốt, hiện tại xem ra, con thứ hai chính là đứa không đáng tin cậy.

Tống mẫu nghĩ đến đây, đau lòng nói: “Được được được, ta biết con cưới tức phụ liền không muốn quan tâm đến lão mẫu thân ta nữa, ta đây liền đi, không làm chướng mắt các ngươi.” Nói xong liền xoay người đi mất.

Lâm Chiêu Đệ thấy bà bà cũng đi rồi, cũng nhanh chóng lôi kéo hai đứa nhỏ của mình đi theo, con của Vương Thúy Hoa thấy thế cũng nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại Vương Thúy Hoa còn ở trên mặt đất la lối khóc lóc.

Vương Thúy Hoa thấy bà bà và em dâu cứ như vậy ném ả ta lại mà đi rồi, hận ngứa răng, thầm nghĩ đều là một đám không đáng tin cậy.

Nhưng ả ta không muốn đi, đánh ả ta mà nghĩ cứ như vậy mà bắt ả ta đi, cửa cũng không có!

Tưởng tượng như vậy, Vương Thúy Hoa lập tức chống hông, “Lưng của ta a, nhất định là bị ngã hỏng rồi, các ngươi nhanh nhanh cho ta chút tiền thuốc men, ta muốn đi xem đại phu.”

Lê Mạn hừ cười một tiếng, tiếp đón Mai Tử, Thiết Tử và mấy hài tử, “Chúng ta ăn của chúng ta, không cần tức giận vì người không liên quan.”

Mai Tử cũng cười cười, gật đầu, “Đúng vậy, ăn của chúng ta.”

Mấy người không để ý tới ai đó bắt đầu ăn cơm, còn cùng nhau chạm ly, thật giống như Vương Thúy Hoa không ở đó vậy.

Vương Thúy Hoa tức vô cùng, vậy mà lại làm lơ ả ta, bản thân thì ở kia ăn ngon uống tốt, quả thực không thể nhịn nữa, nắm lên một nắm đất cứng trên mặt đất ném về phía trên bàn, may mắn được Tống Đại Sơn chặn lại lúc này mới không làm dơ đồ ăn, nhưng hành động này của Vương Thúy Hoa đúng là đủ ghê tởm người.

Tống Đại Sơn đặt đũa xuống, đứng lên lập tức đi đến trước mặt Vương Thúy Hoa, hai tay bắt lấy cánh tay của Vương Thúy Hoa, giống như kéo lợn c.h.ế.t kéo Vương Thúy Hoa ra cửa, mặc kệ Vương Thúy Hoa giãy dụa như thế nào cũng không dừng lại, một đường kéo Vương Thúy Hoa ra ngoài cửa, lại ném ả ta ra ngoài một cái.

Lê Mạn nhìn bóng lưng của Tống Đại Sơn, khóe miệng cong lên, trong lòng cũng thư thái không thôi.

Đến khi Tống Đại Sơn trở về, rót đầy một chén rượu cho hắn, bưng chén rượu của mình lên, “Hôm nay cao hứng, ta kính huynh một ly.”

Tống Đại Sơn biết Lê Mạn có ý gì, nhìn nàng một lát, cũng cười, bưng chén rượu lên cụng vào một cái, cạn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 64: Chương 64



Lê Mạn lại nhìn về phía Mai Tử tươi cười lại có chút chua xót, nói: “Mai Tử, trong lòng muội nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy, không cần khổ sở, ta và ca của muội đều ủng hộ muội, thương tâm vì người không để bụng tới mình không đáng, đừng nghĩ những cái đó, nào, dùng bữa.”

Mai Tử cười cười, nhìn Thiết Tử lo lắng cho mình, cảm thấy tẩu tử nói rất đúng, sao phải khổ sở vì người không để bụng tới mình, đồng ý gật gật đầu, “Tẩu tử nói rất đúng, không nghĩ những chuyện không vui đó nữa, chúng ta ăn tiếp đi.”

Nhìn thấy không khí lại hồi phục như trước, trong lòng Lê Mạn nhẹ nhàng thở ra.

Cơm nước xong, mấy người thu dọn trong nhà một chút, sau đó cõng sọt lên, lại đến sau núi lần nữa.

Hội chùa lần này đã bán hết số hương cao có trong tay rồi, cần phải làm lại một lô khác thêm lần nữa, nếu không mấy người Dương Lan Hoa tới lấy hàng nàng lại không cung cấp được.

Lần này chỉ hái được mấy sọt hoa, Lê Mạn chỉ định làm 50 hộp, hẳn là có thể bán một thời gian, khi nào bán xong rồi lại làm một lần nữa.

Bốn người dùng một buổi trưa, nhẹ nhàng làm ra 50 hộp, sau khi làm xong, Lê Mạn lấy ra năm hộp cho Mai Tử, nói: “Mai Tử, trong núi chỗ hai đứa cũng có không ít hộ gia đình, mỗi lần ra ngoài lặn lội đến trấn trên cũng không dễ dàng, muội lấy năm hộp hương cao trở về xem có ai cần hay không, nếu cần thì bán năm văn tiền một hộp cho các nàng, khi nào bán hết rồi lại đến chỗ tẩu tử lấy, bán không được cũng không sao, tự mình giữ lại dùng.”

Hiện tại Mai Tử đã biết trong thôn có phụ nhân lấy hương cao từ chỗ tẩu tử bán qua tay cho người khác, biết tẩu tử đây là cũng muốn để nàng ấy kiếm chút tiền, lập tức nhận lấy đồ vật, cảm tạ ý tốt của tẩu tử, lại lấy tiền đưa cho tẩu tử, “Tẩu tử, ta đây cũng theo giá bốn văn tiền một hộp lấy hàng từ chỗ tẩu.”

Lê Mạn xua xua tay, “Bên kia của muội còn không biết có thể bán ra ngoài hay không, tẩu tử không thu tiền của muội trước, nếu bán được, lần sau muội đến lấy nữa tẩu tử lại thu tiền của muội, muội lấy thì tẩu tử lấy muội ba văn tiền một hộp.”

Mai Tử không muốn chiếm tiện nghi như vậy, nhưng Lê Mạn không thu, Tống Đại Sơn cũng khuyên muội muội lần sau tới lại đưa, Mai Tử đành phải nhận lấy, thầm nghĩ nhất định phải bán đi, lần sau tới đưa tiền cho tẩu tử.

Bởi vì ngày hôm sau phải đến trấn trên thử trang điểm cho Trần Tiểu Đình, Lê Mạn kiểm tra rương trang điểm một chút, nói với Mai Tử một chút, đêm đó hai người đi ngủ sớm, dưỡng tinh thần cho tốt để đến trấn trên.

Sáng sớm hôm sau, Lê Mạn và Mai Tử đã chuẩn bị xong từ sớm, chờ xe lừa lên trấn trên.

Tống Đại Sơn không yên tâm để hai nữ nhân như Lê Mạn và Mai Tử lên trấn trên, tính toán đi theo, nhưng mà vị trí trên xe lừa chật chội, thật vất vả mới đặt được hai vị trí trên xe lừa, lại thêm một cái, phải đi tới tận trấn trên, chân của Tống Đại Sơn trăm triệu không thể đi bộ đường xa như vậy, Lê Mạn cũng không muốn để Thiết Tử đi xa như vậy đến trấn trên, cho nên nàng cùng Mai Tử hai người hợp lực khuyên can, cuối cùng hai người Tống Đại Sơn và Thiết Tử ở lại nhà trông hai đứa nhỏ, hai các nàng cùng đi trấn trên.

Lê Mạn và Mai Tử xuống xe lừa, căn cứ địa chỉ được cho để tìm tới.

Nhà Trần Tiểu Đình cách nha môn không xa ở trên phố Vân Thạch, phố này rõ ràng sạch sẽ khí phái hơn các đường phố khác, phần lớn người ở nơi này là trong nhà có chút tiền mặt hoặc là quyền nhỏ, không giống với chỗ dân chúng bình thường ở trấn trên.

Vừa nhìn thấy nơi này, trong lòng Lê Mạn lập tức có hiểu biết đại khái với gia cảnh của Trần Tiểu Đình, trong lòng càng nghĩ phải nắm chắc cơ hội lần này, một khi người nhà này vừa lòng tay nghề trang điểm của nàng, một truyền mười mười truyền trăm, nói không chừng sau đó sẽ có rất nhiều người khác của trấn trên tới tìm nàng hoá trang.

Trong lòng Lê Mạn ngàn tư trăm chuyển, trên mặt lại vẫn bình tĩnh, theo địa chỉ tìm được cổng nhà Trần Tiểu Đình, tiến lên gõ gõ cửa.

Chỉ chốc lát liền có người tới mở cửa, là một bà tử hơn 50 tuổi, thấy Lê Mạn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Lê Mạn hơi hơi khom người với bà tử, chào hỏi qua xong thì tự báo gia môn, “Xin chào bà bà, ta là trang nương tới trang điểm cho tiểu thư nhà này, mấy hôm trước đã hẹn cùng phu nhân tiểu thư nhà bà.”

Bà tử vừa nghe, liền biết vị này chính là người mấy ngày hôm trước phu nhân trở về nói cái trang nương gì đó, quả nhiên còn rất trẻ, trông không giống như là trang nương, tuy nhiên phu nhân chào hỏi qua, nếu hôm nay có người tự xưng tới hoá trang liền lập tức mời vào.

“Mau mời vào, mời vào.” Bà tử vội vàng mời Lê Mạn và Mai Tử vào.

Mai Tử có chút câu thúc, đi theo phía sau Lê Mạn hơi hơi cúi đầu không nói lời nào.

Lê Mạn mang theo Mai Tử đi theo đằng sau bà tử, chỉ chốc lát liền vào một chỗ nhà chính, bên trong đều có mặt phu nhân và tiểu thư lần trước gặp qua, còn có mấy phụ nhân trung niên và cô nương trẻ tuổi.

Thấy Lê Mạn lại đây, Trần mẫu cười chào đón nói: “Ngươi đến đây rồi, lần trước cũng không hỏi, ngươi họ gì vậy? Không biết xưng hô như thế nào.”

Lê Mạn mỉm cười đáp: “Nhà chồng của ta họ Tống, gọi ta Tống nương tử là được.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 65: Chương 65



Trần mẫu thấy Lê Mạn nói chuyện mang theo cử chỉ tự nhiên hào phóng rất là có lễ, trong lòng gật gật đầu, sai bà tử đi bưng trà, đồng thời giới thiệu những người khác cho Lê Mạn, “Tống nương tử, vài vị đây là bạn bè có tương giao tốt của ta, mấy nha đầu ở đây là nữ nhi của bạn thân ta, hôm nay đều là nghe nói ngươi muốn tới thử trang điểm cho Tiểu Đình nhà ta, trong lòng tò mò, cũng muốn đến quan sát học hỏi, cho nên liền tới đây, ngươi sẽ không để ý chứ.”

Lê Mạn mỉm cười lắc đầu, “Đương nhiên sẽ không để ý, có người cảm thấy hứng thú với tay nghề trang điểm của ta, ta cao hứng còn không kịp kìa.”

Lời Lê Mạn nói cũng là thật, nàng vốn dĩ đã có ý tưởng đưa việc làm ăn ra ngoài, hiện tại có nhiều người chủ động tới xem hơn, đối với nàng mà nói là chuyện tốt, đây cũng là một kiểu tuyên truyền a.

Trần mẫu thấy Lê Mạn nói chân thành, trong lòng lại giảm chút hoài nghi với Lê Mạn, không sợ người khác xem, thuyết minh rất tự tin với bản thân, nói không chừng thật sự là trong người có kỹ thuật tốt.

Mấy người khách sáo một phen, uống chút nước trà, Lê Mạn chủ động đưa ra ý muốn trang điểm cho Trần Tiểu Đình.

Hôm nay mọi người chính là chờ Lê Mạn tới hoá trang, nào có chuyện không đồng ý, lập tức đón Lê Mạn và Mai Tử đến khuê phòng của Trần Tiểu Đình.

Trần Tiểu Đình ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, Lê Mạn đặt rương trang điểm ở trên bàn trang điểm, nói người Trần gia mang một chậu nước ấm tới trước, sau khi cẩn thận làm sạch mặt cho Trần Tiểu Đình, tỉ mỉ thoa lên một tầng mỹ dung cao, đồng thời khi thoa Lê Mạn cũng cẩn thận đánh giá các đặc điểm trên mặt Trần Tiểu Đình và các khuyết điểm nhỏ trên mặt.

Trần Tiểu Đình này lớn lên không tồi, làn da không đen giống như cô nương ở thôn quê, ngược lại là trắng nõn sạch sẽ, vừa thấy chính là cô nương được nâng niu. Hơn nữa mũi miệng và các ngũ quan khác đều không có chỗ nào vô cùng xấu, cho nên chỉnh thể vừa nhìn chính là một tiểu giai nhân thanh tú, đối với những người bản thân lớn lên không tồi thế này, Lê Mạn là rất thích trang điểm cho các nàng, người như vậy đã có nền tảng tốt, không cần tô điểm quá nhiều nơi, chỉ cần nàng tinh tế xử lý qua, hiệu quả sau khi trang điểm sẽ đặc biệt tốt, người cũng sẽ xinh đẹp hơn không chỉ một chút.

Lê Mạn cười cười ở trong lòng, xem ra ông trời cũng đang giúp nàng, trang điểm cho Trần Tiểu Đình này không những không khó, sau khi trang điểm xong cũng rất thu hút ánh nhìn, nàng có tự tin nắm lấy vụ làm ăn này.

Không nghĩ nhiều nữa, Lê Mạn bắt đầu cẩn thận trang điểm cho Trần Tiểu Đình.

Sách lược trang điểm của Lê Mạn với Trần Tiểu Đình chính là hai chữ “Tinh tế”, mỗi một chỗ đều tô điểm cẩn thận, phóng đại ưu điểm trên mặt đến mức lớn nhất, làm một điểm xinh đẹp vốn có phóng đại đến một trăm điểm, làm cho các đường nét ban đầu trên khuôn mặt trở nên tinh tế đến xuất sắc, cho nên Lê Mạn vừa bắt đầu là trang điểm suốt nửa canh giờ, lúc thu tay lại bản thân nàng cũng hung hăng nhẹ nhàng thở ra.

Trang điểm kết thúc, cuối cùng Lê Mạn gỡ búi tóc của Trần Tiểu Đình xuống, phối hợp hình dáng khuôn mặt nàng ấy, chải cho nàng ấy một kiểu bách hoa kế có thể phóng đại ưu điểm trên mặt nàng ấy, lại chọn chọn nhặt nhặt ở trong hộp trang sức của Trần Tiểu Đình, cuối cùng lấy ra một cây trâm hình con bướm có tua và một cái trâm hoa màu hồng phấn cài trên búi tóc của Trần Tiểu Đình xong lúc này mới thu tay lại.

Vậy là đã hoàn toàn xong rồi.

Lê Mạn nhìn mọi người sớm đã nhón chân mong chờ, cười lui ra phía sau, để lộ chính diện của Trần Tiểu Đình ra.

Trước đó Lê Mạn đứng che ở trước mặt Trần Tiểu Đình để trang điểm, mọi người không nhìn thấy bộ dáng chính diện của Trần Tiểu Đình, chỉ có thể thấy một chút bên mặt nàng ấy, nhưng chỉ thấy một chút bên mặt cũng đã làm lòng người ở một bên cuồn cuộn, chẳng qua chỉ trong chớp mắt của bọn họ, Tiểu Đình liền giống như thay đổi một người khác, sườn mặt kia lập tức trở nên bóng loáng non mềm hơn, hơn nữa không nhìn ra chút phấn nào, giống như không trang điểm vậy, hơn nữa đường cong của cằm kia tinh xảo khiến người không dám nhận đây là Tiểu Đình mà các nàng quen biết.

Lê Mạn không biết chính là, khi nàng trang điểm được một nửa, mọi người xung quanh cũng đã chuyển hoá từ nội tâm nghi ngờ xem náo nhiệt đến kinh ngạc bội phục, đến cuối cùng, trong lòng bọn họ chỉ còn lại có gấp gáp, vội vã muốn nhìn mặt Trần Tiểu Đình một chút xem cuối cùng hiện tại biến thành bộ dáng gì.

Khi Lê Mạn tránh ra để các nàng nhìn thấy chính diện của Trần Tiểu Đình lộ ra, kinh ngạc không nói ra lời, dù rằng biết tay nghề của Lê Mạn lợi hại, khẳng định trang điểm xong sẽ đẹp, nhưng đã chuẩn bị tâm lý như vậy vẫn không đủ để hình dung sự kinh ngạc của các nàng vào giờ phút này khi thấy mặt của Trần Tiểu Đình.

Xinh đẹp! Quá xinh đẹp!
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 66: Chương 66



Ngay cả Trần mẫu vẫn luôn thương yêu nữ nhi, cảm thấy nữ nhi nhà mình tốt cũng không thể không thừa nhận, nữ nhi của bà ấy nguyên bản chỉ là người có diện mạo thanh tú, không tính là tuyệt mỹ, nhưng hiện giờ, bà ấy cũng phải hoài nghi đây có phải nữ nhi của bà ấy hay không, vầy cũng quá xinh đẹp rồi, dù là Cửu Thiên Huyền Nữ trên trời chẳng qua cũng chỉ như thế thôi, Tiểu Đình của bà ấy sao có thể xinh đẹp như vậy.

Nếu lúc này có người tinh thông thơ từ ca phú, đại khái sẽ nghĩ đến một bài từ để hình dung khuôn mặt của Trần Tiểu Đình: Vân kế nga nga, tu mi liên quyên. Chu thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên. Minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền. Khôi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, mị ư ngữ ngôn(1).

(1)Trích từ bài "Lạc thần phú" của nhà thơ Tào Thực. Dịch nghĩa: Búi tóc cao như mây bồng,

Lông mày cong thon.

Môi son rực rỡ bên ngoài,

Răng trắng tinh khiết ở trong.

Con ngươi sáng liếc nhìn,

Má lúm đồng tiền hiện trên má.

Phong tư kiều diễm phiêu dật,

Dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã.

Dáng vẻ nhu mì khoan thai,

Tiếng nói đầy mê hoặc.

Nguồn: thivien.net

Tuy nhiên, phụ nhân ở đây không cách nào dùng ngôn ngữ tuyệt mĩ để hình dung khuôn mặt của Trần Tiểu Đình, nhưng các động tác biểu hiện ra đã đủ để biểu đạt sự tán thưởng của họ.

Mấy phụ nhân còn được, mấy cô nương trẻ tuổi vây quanh Tiểu Đình đánh giá, không ngừng tán thưởng, thì không bình tĩnh như vậy, đều là nữ hài cùng tuổi hoa như nhau, thích đẹp thích so sánh, vốn dĩ tuổi mọi người gần bằng nhau, hiện tại vừa hoá trang như vậy, Trần Tiểu Đình đột nhiên trở nên vô cùng đẹp, các nàng cùng nhau đi ra ngoài, đại khái trông như sự khác biệt giữa nha hoàn và tiểu thư ấy, điều này làm cho mấy cô nương khác vừa ghen ghét vừa đố kị, vây quanh Trần Tiểu Đình ríu rít không ngừng.

Trần Tiểu Đình cũng bị mấy bạn thân nói đến phiền, bị các nàng vây quanh, bản thân nàng ấy còn chưa nhìn đến bộ dạng hiện tại của mình nữa, cũng mặc kệ các nàng, trực tiếp đi qua cầm lấy gương nhỏ trên bàn trang điểm trước mắt, soi khuôn mặt của mình.

Vừa nhìn thấy, Trần Tiểu Đình cũng rất kinh ngạc, cũng không dám chớp mắt, sợ là nằm mơ thôi.

Người trong gương này lớn lên giống nàng ấy, nhưng lại không giống lắm, rõ ràng miệng vẫn là miệng mình, mũi vẫn là mũi của mình, nhưng lại đúng đúng thật thật là thay đổi, mỗi một chỗ đều đột nhiên đẹp hơn nhiều như vậy, hơn nữa trên mặt cũng không trang điểm đậm chút nào, ngược lại rất tự nhiên thoát tục, không nhìn ra tô nhiều son phấn như vậy chút nào.

Đây quả thực giống như làm ảo thuật vậy.

Hoá trang thật sự thần kỳ như vậy sao? Bản thân nàng ấy lâu lâu cũng tô son điểm phấn, nhưng cũng chỉ là thoáng làm cho mình có chút tinh thần, nào có giống như bây giờ giống như thay đổi một người khác, quả thực không thể tin được a.

Trần Tiểu Đình chớp đôi mắt nhìn về phía Lê Mạn, “Vị tỷ tỷ này, tỷ thật sự quá lợi hại a, sao tỷ có thể trang điểm cho ta đẹp như vậy a? Tỷ thật sự quá lợi hại!”

Lê Mạn cười cười, “Tiểu thư thích là tốt.”

Trần Tiểu Đình gật đầu, “Thích, rất thích, nương, trang nương ngày thành thân phải là vị tỷ tỷ này, đừng tìm những người khác.” Một câu cuối cùng là nói với Trần mẫu.

Nhìn khuôn mặt của nữ nhi giống như thiên tiên, do dự trong lòng Trần mẫu đã sớm tan thành mây khói, bà ấy cũng hy vọng nữ nhi xinh đẹp xuất giá, sao có thể cự tuyệt Lê Mạn đi tìm những người khác, cho nên lập tức liền khách khí nói với Lê Mạn: “Tống nương tử, ngày Tiểu Đình nhà ta xuất giá liền dựa vào ngươi trang điểm, đến lúc đó vất vả ngươi tới đây một chuyến.”

Đương nhiên Lê Mạn gật đầu đáp được.

Lúc này Trần mẫu móc ra một cái hồng bao đưa cho Lê Mạn, “Tống nương tử, hôm nay vất vả ngươi đi một chuyến, đây là một chút tâm ý của chúng ta, ngươi nhận lấy.”

Lê Mạn lập tức liền từ chối, “Phu nhân, tiền này ta không thể thu, hôm nay vốn chính là lại đây thử trang điểm cho tiểu thư, đã nói là các ngươi gọi ta làm trang nương, không nói là không cần ta, một chuyến này là ta nên đi, sao có thể đòi tiền, đợi đến ngày tiểu thư thành thân lại đưa đi.”

Trần mẫu thấy Lê Mạn thiệt tình không thu, trong lòng càng xem trọng Lê Mạn hơn một cái, nữ tử này không giống như là phụ nhân bình thường ở nông thôn, ngược lại khôn khéo khéo đưa đẩy, xử sự hào phóng, làm nhân tâm sinh bội phục, không dám coi khinh.

Chuyện đã quyết định, Lê Mạn thấy không còn việc gì, mở miệng cáo từ, nào biết lại bị một cô nương khác ở một bên ngăn cản lại.

Cô nương này ngượng ngùng nhìn người chung quanh một cái, mặt có chút nóng lên, nhưng mà vẫn mở miệng nói với Lê Mạn, “Vị tỷ tỷ này, tỷ... Tỷ có thể cũng trang điểm cho ta một cái được không, trang điểm đẹp giống như Tiểu Đình vậy...” Nói xong sợ Lê Mạn cự tuyệt, lập tức nói tiếp: “Ta cũng sắp thành thân, sau Tiểu Đình, đến lúc đó ta cũng mời tỷ làm trang nương của ta.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 67: Chương 67



ê Mạn nhìn hai mắt khát vọng của tiểu cô nương trước mắt, nội tâm cười cười, gật đầu, “Được a, ta cũng trang điểm cho ngươi một cái.” Nói rồi buông hộp trang điểm trong tay xuống.

Cô nương này vừa nghe, cao hứng hỏng rồi, lập tức tiến lên đẩy Trần Tiểu Đình ra, “Tiểu Đình ngươi mau tránh ra, để ta cũng trang điểm một cái.”

Trần Tiểu Đình dở khóc dở cười, ngoan ngoãn tránh ra cho nàng ấy ngồi.

Nương của cô nương này cũng dở khác dở cười với hành vi của nữ nhi nhà mình, cười mắng một câu, “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia.”

Người xung quanh đều cười, hai cô nương khác thấy lời trong lòng bị Lan Lan nói ra, trong lòng ảo não, nghĩ có thể cũng mở miệng nói hay không, các nàng cũng muốn trang điểm, xinh đẹp giống như Tiểu Đình bây giờ.

Lê Mạn không hề quan tâm đến việc khác, chuyên tâm đánh giá khuôn mặt của Vương Lan Lan, cô nương này sinh ra cũng không tính là kém, chỉ là cái mũi có hơi tẹt, nhiều thịt, nhìn qua kéo thấp chỉnh thể giá trị nhan sắc, nhưng chút vấn đề này ở trong mắt nàng không xem như vấn đề, tô điểm cho tốt, trang điểm thành một thiên tiên cũng không là vấn đề, lập tức cúi đầu nghiêm túc bắt đầu trang điểm.

Đương nhiên những người khác cũng nhìn Lê Mạn trang điểm non nửa canh giờ không chớp mắt, cũng không cảm thấy buồn tẻ chút nào.

Sau khi trang điểm hoàn thành, những người khác nhìn dung mạo của Vương Lan Lan cũng giống như thoát thai hoán cốt, điều này hoàn toàn thuyết phục, Tống tiểu nương tử này chính là người có tài nghệ giỏi, kỹ thuật trang điểm cũng là không ai có thể so sánh.

Bản thân Vương Lan Lan cũng cười choáng váng với mỹ nhan của mình.

Thấy giờ đây Vương Lan Lan cũng đẹp như thiên tiên, hai cô nương khác cũng không nhịn được, cũng lấy hết can đảm mở miệng cầu xin Lê Mạn trang điểm cho bọn họ một cái. Tuy nhiên điều này Lê Mạn lại không thể đáp ứng, chậm trễ đến bây giờ, canh giờ không còn sớm, còn không quay về thì không đuổi kịp xe lừa trở về thôn, nàng còn muốn đi mua chút đồ, cũng không thể đợi nữa

Lê Mạn nói ra khó xử, những người khác cũng hiểu được, dù thấy thật đáng tiếc, nhưng hai cô nương kia cũng không phải người không nói lý, lập tức cũng cùng đưa Lê Mạn và Mai Tử ra cửa.

Lê Mạn ra trước cửa nói cho kia mấy người chỗ của nhà nàng, nếu có yêu cầu có thể đến nhà nàng tìm nàng hoặc là kêu người đến thôn Đạo Nguyên đưa lời nhắn đều được.

Đến khi rời khỏi tầm mắt của người nhà kia, Mai Tử vẫn luôn không mở miệng nói chuyện cuối cùng không nhịn được, lập tức liền gắt gao kéo tay Lê Mạn, kích động giống một hài tử, “Tẩu tử, tẩu thật là lợi hại quá, tẩu giống như làm ảo thuật vậy, sao có thể làm người ta tựa như biến thành người khác vậy? Trước kia ta cũng xem qua người khác trang điểm, khi đó ta cảm thấy trang điểm nhìn quá không đứng đắn, vẫn là không trang điểm tốt, hôm nay thấy tẩu trang điểm ta mới cảm thấy ta nghĩ sai rồi.”

Lê Mạn nghe Mai Tử nói một đống lớn, buồn cười mà nói: “Trang điểm mà trước kia muội thấy đó là không phải trang điểm cho người thường, cho nên thoạt nhìn khó coi, thật sự trang điểm là có thể làm người ta trở nên càng đẹp.”

Mai Tử gật đầu không thôi, “Đúng vậy đúng vậy, giống như tẩu tử trang điểm như vậy, biến người ta trở nên rất đẹp.”

Lê Mạn muốn đến tiệm vải mua chút vài bố, làm cho người trong nhà hai bộ quần áo có thể mặc đi ra ngoài, trên quần áo trong nhà của Tiểu Bảo và Tống Đại Sơn đều là vá chồng vá chất, nát đến không thể nát hơn, mỗi lần giặt quần áo cũng không dám dùng sức, sợ giặt hỏng mất.

Hai người đi vào một tiệm vải, đi vào chọn mấy khối vải bố, lại chọn hai khối vải bông, vải bố có thể làm quần áo ngoài, rắn chắc thực dụng, vải bông thì làm quần áo bên trong, thoải mái hút mồ hôi.

Cuối cùng mua chút điểm tâm tiểu hài tử thích ăn, mắt thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Lê Mạn và Mai Tử chạy tới nơi tập hợp, chờ xe lừa.

Khi về đến nhà, từ xa hai đứa nhỏ đã bịch bịch bịch bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới, Tiểu Bảo càng là lao vào trong lòng Lê Mạn, “Dì Mạn, dì đã trở lại rồi.”

Lê Mạn cười hôn hôn đầu Tiểu Bảo, bế nó lên, lúc này Tống Đại Sơn đã đi qua cầm lấy mấy thứ trong tay Lê Mạn, nhìn Lê Mạn hỏi, “Hai người ăn cái gì chưa? Ta làm chút đồ ăn, sợ hai người trở về đói bụng, còn nóng, bây giờ có ăn không?”

Đúng là Lê Mạn và Mai Tử ở trấn trên không ăn cơm, hiện tại bụng đói đến kêu vang, có cơm ăn là chuyện không thể tốt hơn, lập tức gật đầu.

Ăn cơm xong, Lê Mạn lấy điểm tâm mua ở trấn trên cho hai cái tiểu gia hỏa ăn, hai cái tiểu gia hỏa vui đến mức quơ chân múa tay.

Lúc này Mai Tử cũng đưa ra ý phải về nhà, đã ở lại mấy ngày, cũng không biết trong nhà thế nào, cũng phải trở về.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 68: Chương 68



Lần này Lê Mạn không giữ lại nữa, chia một nửa điểm tâm ra cho Tiểu Thọ mang về nhà, cùng Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo tiễn một nhà Mai Tử ra thôn đến sau núi, lúc này mới nhìn theo bọn họ rời đi.

Sau khi một nhà Mai Tử trở về, Lê Mạn lấy vải dệt đã mua ra, chuẩn bị làm quần áo.

Bản thân Lê Mạn không biết làm quần áo, nhưng dù sao nguyên chủ cũng là người sinh ra lớn lên ở nơi cổ đại, làm quần áo là kỹ năng cơ bản, Lê Mạn kế thừa ký ức của nguyên chủ, làm quần áo không thành vấn đề.

Lê Mạn kéo Tiểu Bảo qua, đo kích cỡ dáng người của Tiểu Bảo, sắp vào mùa hè rồi, nàng chuẩn bị làm cho Tiểu Bảo hai bộ đồ mùa hè, tiểu hài tử không quy củ nhiều như vậy, Lê Mạn liền tính toán làm cho Tiểu Bảo hai cái áo ngắn tay, lại làm một cái quần dài và một cái quần yếm, mặc vào vừa thoải mái lại vừa đáng yêu.

Đo kích cỡ cho Tiểu Bảo xong, Lê Mạn vẫy tay nói Tống Đại Sơn lại đây đo, Tống Đại Sơn có chút kinh ngạc, “Cũng làm quần áo cho ta à?”

Lê Mạn: “Quần áo kia của huynh cũng sắp không thể giặt nữa rồi, lại không làm quần áo, huynh sẽ không có đồ mặc.”

Khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình lắm của Tống Đại Sơn lại xuất hiện vui mừng rõ ràng, cũng không phải có quần áo mới để mặc nên vui vẻ, mà là không nghĩ tới Lê Mạn quan tâm đến hắn, cũng muốn làm quần áo cho hắn. Lê Mạn về nhà nhiều ngày như vậy, tuy hai người ở chung khá tốt, nhưng cũng đều khách khách khí khí, Lê Mạn đối xử với hắn càng giống đối xử với một người bạn hơn, hai người cũng không có sự thân mật giữa phu thê. Hiện tại Lê Mạn nguyện ý làm quần áo cho hắn, khóe miệng hắn liền ngăn không được mà muốn nhếch lên.

Lê Mạn nhìn sự vui vẻ mà Tống Đại Sơn hiếm khi lộ ra ngoài, cũng cong cong khóe miệng.

Trước đó quả thực là nàng giữ lại rất nhiều, hắn là người tốt, nhưng nàng thích không phải người tốt đối xử tốt với tất cả mọi người, nàng chính là một người ích kỷ, nam nhân của nàng phải toàn tâm toàn ý tốt với nàng, tốt với gia đình của bọn họ, nếu như ẩn nhẫn trả giá cho tất cả mọi người, bao gồm những người gọi là người nhà kia, người như vậy nàng không cần. Nhưng hiện tại nàng thấy được thái độ của hắn với người nhà kia, nàng cũng nguyện ý mở rộng lòng mình, chậm rãi tiếp thu.

Quần áo của tiểu hài tử rất đơn giản, Lê Mạn thừa dịp buổi chiều, cắt vải dệt xong, sau đó may lại, tay nghề của nguyên chủ rất tốt, tốc độ tay của Lê Mạn cũng không chậm, một buổi chiều đã làm xong một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần yếm cho Tiểu Bảo, còn dùng vải bông làm hai cái q**n l*t nhỏ cho Tiểu Bảo, sau đó gọi Tiểu Bảo đang chơi trở về, “Tiểu Bảo, mau thử quần áo mới của con xem.”

Đôi mắt của Tiểu Bảo lập tức sáng lên, ném thứ ở trong tay đi, lập tức bịch bịch bịch chạy tới, cười đến híp mắt lại, “Dì Mạn, đây là của Tiểu Bảo sao? Đây là quần áo mới của Tiểu Bảo sao!”

Lê Mạn cười đáp lại: “Đúng rồi, đây là quần áo mới của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mau thử xem, c.ởi quần áo ra.”

Tiểu Bảo không nói hai lời lập tức c.ởi tr.ần c.ởi tr.uồng, cởi xong mới ý thức được gì đó, lập tức dùng đôi tay che lại hoạ mi nhỏ của mình, mắt nhỏ nhìn Lê Mạn một cái, lại nhìn quần áo mới, không biết làm sao bây giờ, bộ dáng rối rắm rất đáng yêu.

Lê Mạn sắp bị nó chọc cười muốn chết, mới bao lớn, cũng biết che hoạ mi nhỏ.

Tống Đại Sơn cũng không định giải cứu nhi tử, ở một bên nhìn cười theo Lê Mạn.

Thấy lão phụ lão mẫu mặc kệ mình, Tiểu Bảo nhảy nhảy chân, “Dì Mạn, mau mặc quần áo cho Tiểu Bảo, nếu không hoạ mi nhỏ sẽ lạnh.”

“Ha ha ha...” Lê Mạn cười muốn chết.

Mắt thấy mặt Tiểu Bảo cũng đỏ lên, Lê Mạn mạnh mẽ ngưng cười, không chọc nó nữa, mặc quần áo mới vào cho nó, nhìn nhóc con đáng yêu, Lê Mạn khích lệ nói: “Được rồi, quần áo mới của Tiểu Bảo thật là đẹp.”

Nghe Lê Mạn nói đẹp, Tiểu Bảo càng vui đến không được, nhìn về phía Tống Đại Sơn ở một bên không nói lời nào hỏi: “Cha, quần áo mới của Tiểu Bảo đẹp không?”

Tống Đại Sơn còn đang xem quần áo mới mà Lê Mạn, trước nay hắn còn chưa từng thấy quần áo như vậy, quái quái, nhưng mặc ở trên người tiểu hài tử lại rất là đẹp, ba con búp bê nho nhỏ, cùng với chú gà con ở sau cổ, rất là đáng yêu, làm người muốn ôm lên âu yếm.

Tống Đại Sơn gật gật đầu trả lời Tiểu Bảo: “Đẹp, rất đẹp.”

Lúc này Tiểu Bảo càng vui vẻ hơn, tay nhỏ cho vào cái túi to phía trước quần yếm, chớp mắt to hỏi Lê Mạn: “Dì Mạn, Tiểu Bảo muốn đi cho Thạch Đầu ca ca với lại Mộc Đầu ca ca xem quần áo mới của con được không?”

Tiểu hài tử được thứ gì tốt luôn không tránh được muốn khoe với tiểu đồng bọn của mình, Lê Mạn hiểu được, gật đầu, “Đi đi, cẩn thận một chút a.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 69: Chương 69



“Biết rồi ạ...” Nói xong Tiểu Bảo liền bước chân ngắn nhỏ chạy đi.

Thấy Tiểu Bảo đi rồi, Lê Mạn móc ra một lượng rưỡi bạc đưa cho Tống Đại Sơn, “Đại Sơn ca, tiền này huynh cầm đến trả cho Triệu thúc đi, lại gói chút điểm tâm mang đi, cảm ơn người ta cho chúng ta vay tiền.”

Lê Mạn không thích cảm giác thiếu tiền người ta, trong lòng cảm thấy có chuyện đè nặng, cho nên hiện tại có tiền chuyện thứ nhất chính là trả hết tiền còn nợ, Tống Đại Sơn cũng vậy, cho nên không nói cái gì, nhận lấy tiền rồi mang theo điểm tâm đến nhà Triệu thúc.

Tống Đại Sơn đi rồi, Lê Mạn lấy ra vải dệt còn lại, bắt đầu làm quần áo cho Tống Đại Sơn, quần áo của hắn rách đến không thể rách hơn, quần áo bên trong cũng vậy, cho nên cần mau chóng làm một bộ cho hắn mặc, còn lại thì từ từ làm.

Lê Mạn biết thời đại này q**n l*t người ta mặc đều là kiểu quần xà lỏn, vừa to vừa thùng thình, không có tính thoải mái đáng nói, Lê Mạn vẫn cảm thấy q**n l*t hiện đại thoải mái hơn nhiều, cho nên tính toán cũng làm cho Tống Đại Sơn hai chiếc q**n l*t nam kiểu hiện đại, dù không giống như q**n l*t nơi này, nhưng mặc ở bên trong cũng không nhìn thấy, thoải mái là được, cho nên cũng không có thảo luận vấn đề q**n l*t với Tống Đại Sơn, trực tiếp làm thành kiểu hiện đại cho hắn.

Khi Lê Mạn làm xong cho Tống Đại Sơn hai chiếc q**n l*t, Tống Đại Sơn đã ôm Tiểu Bảo trở lại, chẳng qua phía sau còn đi theo Dương Lan Hoa và mấy hài tử Thạch Đầu, Mộc Đầu.

Lê Mạn đứng dậy, “Sao Lan Hoa tẩu tử lại tới đây?”

Dương Lan Hoa cười chỉ vào hài tử phía sau mình, “Còn có thể làm sao, hai cái tổ tông này nhà ta vừa mới thấy Tiểu Bảo mặc quần áo mới, không chỉ nói đẹp, còn ầm ĩ muốn quần áo mới giống như của Tiểu Bảo, vậy nên ta mới tới đây.”

Tiểu Bảo nghe được lời này còn kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn bụng, có chút khoe khoang.

Lê Mạn cười cười trong lòng.

Dương Lan Hoa nói rồi ngồi xuống, lại nhìn nhìn quần yếm Tiểu Bảo mặc, “Bộ đồ muội làm cho Tiểu Bảo này, ta chưa từng thấy bao giờ, tiểu hài tử mặc vào thật là đẹp mắt, người lớn như ta cũng cảm thấy rất là thích, khó trách hai cái tiểu ma đầu nhà ta cũng muốn.”

Lê Mạn lập tức nói: “Tẩu tử, bộ đồ này gọi là quần yếm, chính là tiểu hài tử mặc mới đáng yêu, rất đơn giản, muội nói với tẩu một chút làm như thế nào, bảo đảm tẩu vừa nghe là biết.”

Lê Mạn lập tức nói cho Dương Lan Hoa cắt may quần yếm như thế nào.

Đều là phụ nhân cầm kim chỉ quanh năm, rất quen thuộc với việc cắt đồ may vá, cho nên Lê Mạn nói một lần Dương Lan Hoa đã hiểu, nói luôn khi nào đến trấn trên mua chút vải làm cho hai đứa nhỏ một bộ giống vậy.

Hai đứa nhỏ nhà Dương Lan Hoa nghe nói cũng được làm quần áo như vậy, lập tức cao hứng lên.

Nói xong việc này, Dương Lan Hoa lại tiếp tục nói đến chuyện hương cao, “Muội tử, lần trước ta lấy hương cao từ chỗ muội quay về nhà mẹ đẻ của ta bên kia bán, mấy người bên kia đều mua, trong tay ta có đều bán đi ra ngoài, ta đánh giá mấy người kia về nhà nói, lần sau ta đến còn có người muốn mua, cho nên muội lại lấy mấy hộp cho ta.”

Lê Mạn gật đầu, may mắn ngày hôm qua mới làm 50 hộp.

Dương Lan Hoa cầm hương cao mới làm mang theo hai đứa nhỏ về nhà, đi tới cửa mới nhớ tới gì đó, vội vàng quay đầu lại nói với Lê Mạn: “Xem trí nhớ của ta này, chính sự lại quên mất, muội tử, ta tới thuận tiện nói với muội một tiếng, ba ngày nữa Cầm Hoa xuất giá, ngày đó muội đến trang điểm cho Cầm Hoa, muội nhớ sắp xếp công việc trước, chớ quên.”

Lê Mạn nhớ kỹ ngày tháng, gật đầu, âm thầm tính toán làm xong chuyện của ngày mốt trước.

....................................

Làm quần áo mãi đến lúc trời tối, vốn định trong hôm nay làm ra một bộ quần áo cho Tống Đại Sơn, nhưng Tống Đại Sơn cảm thấy đốt đèn làm quần áo sẽ hỏng mắt, không cho Lê Mạn làm, Lê Mạn ngẫm lại nên cũng gác đồ vật xuống, ngày mai lại làm.

Tống Đại Sơn đun một nồi nước, đổ vào bồn rồi bưng vào nhà, “Lê Mạn, nàng với Tiểu Bảo lại đây cùng ngâm chân đi.”

Sáng hôm nay Lê Mạn đến trấn trên cũng bận cả ngày, đúng là có chút mệt, ngâm chân chút thì buổi tối người cũng sẽ ngủ ngon, cho nên nàng và Tiểu Bảo mỗi người ngồi một bên, đều cởi giày vớ cho chân vào nước ấm, lập tức cảm giác được thoải mái.

Chân của Tiểu Bảo nho nhỏ múp múp, ở trong nước không ngừng giơ ngón chân lên chơi, Lê Mạn nhìn thấy vui, đặt chân mình ở trên mu bàn chân Tiểu Bảo, dùng ngón chân xoa chân Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị xoa cười ha ha, cũng lấy chân mình cọ Lê Mạn, chậu nước bị bọn họ chơi vang tiếng ào ào, nước cũng b.ắ.n ra không ít, Tống Đại Sơn tiến vào thấy hai người chơi như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới ngồi xổm xuống, đè lại chân Tiểu Bảo, “Hai người đừng ầm ĩ nữa, nhanh rửa chân lên giường ngủ.”
 
Back
Top Bottom