Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 61: Chương 61



Mộ Dung Mặc Nhiên cũng không nữa chọc nàng, gương mặt hiện lên thẫn thờ, mất tự nhiên. Hắn đang nghĩ cái gì, Mộ Dung Ngữ Lam dù thế nào cũng là hắn Hoàng Muội, sao có thể vì nàng ngại ngùng mà tim lại như thế hẫng nhịp.

Bay nhanh ra khỏi Hoàng Cung tráng lệ. Khác với sự im ắng của cung điện, bên ngoài Hoàng thành náo nhiệt, phố xá đã lên đèn tấp nập. Mộ Dung Mặc Nhiên thả nàng xuống, nhìn đến nàng như hài tử đứng ngồi không yên trông ngóng qua lại. Hắn bật cười "Công chúa điện hạ có vẻ rất thích cuộc sống dân gian"

Nàng bĩu môi nói " Còn phải nói sao? Ngươi vốn là người trong giang hồ không hiểu được, trong kia bức tường không là ngươi tử chính là ta tử. Cho dù ta chỉ là Công Chúa cũng không tránh thoát nỗi cuộc tranh đoạt ngôi vị của các Hoàng Tử Vương Gia"

Đi dọc theo phố, nghe nàng nói Mộ Dung Mặc Nhiên bất ngờ, kinh ngạc. Mộ Dung Ngữ Lam vốn là đích nữ do Hoàng Hậu sở sinh. Luôn sống trong vinh hoa phú quý, không quy cũ. Lại có thể nói ra những câu này.

Hắn đột nhiên tò mò với nàng hắn cùng Mộ Dung Ngạo Thần, rốt cuộc ai quan trọng hơn " Thương Vương cùng Dực Vương, công chúa ngươi nói nên chọn người nào?"

" Không phải giống nhau sao? Dù bọn họ ai làm Hoàng thượng cũng sẽ như cũ chán ghét ta" Nàng không suy nghĩ trả lời.

Mộ Dung Mặc Nhiên cụp mắt, hắn không hiểu được chính mình cảm xúc. Hắn nhận ra từ lâu đã không còn chán ghét này muội muội. Có điều nàng mẫu thân, Ngôn Nhã Tú giết đi hắn mẫu phi, đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên không tài nào tha thứ được. Bàn tay trong tay áo nắm chặt.

Dạ Tử Ly bị phố xá phù du thu hút, không chú ý đến sự thay đổi trong mắt hắn. Nàng đi đến một sạp tranh sơn dầu. Bản thân bị thu hút bởi một bức hoạ, nữ tử trong bộ bạch y không nhiễm bụi trần đang múa dứơi góc cây, tay cầm bảo kiếm, trên đuôi kiếm có đính một viên đá đỏ rực như lửa, tay phải nàng đeo một chiếc vòng bằng ngọc lưu ly. Trên tóc cài một cây trâm đen tuyền.

Chưởng quầy thấy nàng chăm chú nhìn vào bức hoạ, vui vẻ cười giới thiệu " Vị cô nương này ánh mắt thật tinh tường, bức hoạ này chính là được Thái Hoàng Thái Thượng đích thân vẽ ra"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày, của hắn Thái Thượng Hoàng đích thân hoạ sao có thể lưu lạc trốn phong trần này. Đúng là nói dối không chớp mắt. Chính Dạ Tử Ly coi nhiều bộ phim cổ
trang cũng tự thấy đây chính là cái hàng giả. Mộ Dung Mặc Nhiên lên tiếng " Chưởng Quầy, nét hoạ đúng là rất tinh xảo. Có điều nếu bậy bạ nói ra là Thái Hoàng Thái Thượng, chính là hoạ sát thân"

Chưởng quầy nghe hắn nói cũng có chút sợ hãi, nhưng lại lắc đầu, chỉ vào nét chữ nhỏ trên bức hoạ " Ngươi nhìn xem ở đây có nét chữ của Thái Hoàng Thái Thượng"

Nàng đưa mắt nhìn dòng chữ bên dưới trái cùng của bức hoạ. Chữ ghi một chữ Cẩn. Thái Hoàng Thái Thượng tên đúng là Mộ Dung Cẩn. Cho dù gan to đến mấy cũng không dám dùng đến tục danh của thiên tử cho chính mình tranh vẽ. Nàng vẫn hoài nghi " Như vậy nữ tử trong tranh này là?"

" Cô nương không biết, tuyệt sắc nữ tử này chính là Thái Hoàng Thái Hậu" Chưởng quầy nhìn tranh vẽ nói.

Nàng cả kinh, Thái Hoàng Thái Hậu đương triều, chẳng phải chính là vị trưởng công chúa Bắc Ly tiền triều Bắc Nhiên Thuần. Có thể hoạ ra được nàng thâm tình như vậy, xem ra bọn họ cũng không phải bình thường hoà thân quan hệ.

Nàng lại tiếp tục để ý kĩ chi tiết, lòng chấn động, đó chẳng phải chính là Tứ đại bảo vật Vân Phi Vũ từng nhắc đến?

Không suy nghĩ nhiều, nàng đưa tay lục túi rút ra một tập ngân phiếu đưa cho chưởng quầy. Sau đợt trước, trong người lúc nào cũng chuẩn bị ngân lượng, đề phòng trường hợp bất giác bị ra cung như thế này. Nhận thấy nàng muốn mua bức hoạ, Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ " Tiểu Lam Nhi, không phải ngươi nghĩ đây thật sự là Thái Hoàng Thái Thượng đấy hoạ đấy chứ"

" Ta nào suy nghĩ cao đến vậy, chỉ là thấy hoạ thật hảo, nên muốn mua về thôi" Cầm lấy bức hoạ trên tay, sải bước đi.

Đi một lúc đã đói đến rã người, sau đại hội Hồng Châu Ngọc, nàng cũng không ăn uống được gì, bụng sắp dính lưng. Đưa mắt sang tửu lâu tấp nập, cười gượng " Tiêu Viêm, ta thật sự hảo đói, có hay không vô tửu lâu"

" Đi thôi" Hắn nhìn nàng bật cười, vô tình lộ ra sủng nịnh.

Dạ Tử Ly theo sau hắn đi vào, trong lòng vui vẻ, vị Tiêu Viêm này cũng không phải cực kỳ xấu tính. Thật ra còn đáng tin hơn của nàng hai vị hoàng huynh trên danh nghĩa.

Ngồi xuống bàn, tiểu nhị nhận thấy y phục bọn họ mặc đều là vải thượng hạng, nhanh chóng nhiệt tình phục vụ. Nàng không biết món ăn cổ đại, chỉ chọn bừa vài món cũng đầy hết cả bàn. Dạ Tử Ly nhanh chóng gắp đồ ăn vào trong bát, nàng ngước lên nhìn hắn không hề đụng đũa, hầu như chỉ uống trà. Phong thái trác tuyệt cũng đủ thu hút người xung quanh ngoái lại nhìn.

" ngươi không ăn sao?" Nàng nhìn đồ ăn thơm ngon trước mặt hỏi.

Hắn uống thêm ngụm trà "Ta không quen ăn thức ăn lạ"

Hắn vốn sống trong thâm cung hiểm hách, bị hạ độc vô số lần. Mẫu phi cũng là trúng độc mà tử, hắn từ lâu đã lập thành thói quen chỉ ăn đồ của đầu bếp của bản thân chọn, hoặc đồ đã được kiểm tra kỹ lưỡng của hắn người.

Dạ Tử Ly bất đắc dĩ, gắp lấy miếng thịt bỏ vô miệng nhai nuốt, lại lấy một miếng khác bỏ vào hắn chén. " Ta thử rồi, không có độc. Ngươi có thể ăn. Nhiều đồ ăn như vậy. Ta không thể ăn hết được"

Hắn bất giác ngẩng người, nàng vì hắn thử độc. Bọn họ không phải thân quen nàng cũng vì hắn thử độc. Trái tim như hẩng một nhịp.

Thấy hắn không động đũa, nàng bực nhọc nói " Tiêu Viêm ta nói, ngươi là giang hồ nhân, sao lại câu nệ tiểu tiết như Hoàng tộc thế"

Hắn ho nhẹ cầm đôi đũa đưa miếng thịt vào miệng, vị ngon mềm lan toả thấm dần vào vị giác. Nàng cười vui vẻ tiếp tục gấp tiếp đồ ăn vào chén hắn.

Bên bàn cạnh vang lên cuộc nói chuyện " Ngươi nghe nói gì chưa? Khuynh Hạc Công Chúa phi Hinh Vương phi gả"

"Ta phi, Hinh Vương là ai, chiến thần bất bại của Thanh Long Quốc. Nghe nói hắn tuyệt mỹ lạnh lùng, Khuynh Hạc công chúa chính là cái bao cỏ, lại còn háo sắc. Cho dù ta là Huyền Vũ nhân, cũng vì thế bất bình cho Hinh Vương" Một tên nhan sắc tầm thường, đanh đá nói.

Dạ Tử Ly tứ tối, nàng thì như nào ? Bao cỏ công chúa? Háo sắc ? Hừ nàng chính là công cần cái gì Hinh vương đại mỹ nam. Thấy nàng hậm hực, Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ. "Công chúa là phi Hinh Vương phi gả?"

Nàng nhìn hắn bất đắc dĩ " không phải, vốn dĩ ta còn chưa thấy qua được Hinh Vương hình dáng như thế nào, sao có thể nhất kiến chung tình. Chỉ là do Phụ Hoàng muốn ta thành hôn. Trong lúc cấp bách chọn bừa hắn, không ngờ thành ra như vậy"

Hắn kinh ngạc, vốn nghĩ nàng thật sự ham nhan sắc của Tuyết Vô Ảnh, không ngờ chỉ vì muốn chọn bừa một cái tên, lại đúng lúc trúng Tuyết Vô Ảnh.

Bàn bên cạnh tiếp tục nói " Nghe nói, Vân Thừa Tướng còn muốn lấy nàng là phu nhân"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 62: Chương 62



Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn thẳng nàng. Dạ Tử Ly ho khan nhỏ giọng nói " Đừng hiểu lầm, ta cùng hắn vẫn chưa có gì, Vân Phi Vũ tên đó từng từ chối ta trước yến tiệc đâu"

Nghe nàng nói hắn không những không hài lòng, còn không vui nói " Chưa có gì? Tiểu Ngữ Lam ngươi đây là muốn có gì đó với Vân Phi Vũ?"

Ách, hắn sao có thể hiểu ra hướng này. Đúng là nàng muốn có gì đó với Vân Phi Vũ, nhưng tất cả do muốn bảo toàn mạng sống a. Gả cho Vân Phi Vũ là lựa chọn an toàn nhất. Không thể gả đến Thanh Long quốc xa xôi, cũng tuyệt đối không thể gả cho Thuỷ Lăng Hiên, nàng không muốn hắn bóp tử nàng.

Nhưng nghe thế nào cũng như Tiêu Viêm đang bắt gian nàng vậy, nàng cùng hắn rõ ràng không có gì. Nàng gả cho ai liên quan gì đến hắn " Ta nói Tiêu Viêm đại ca, ta gả cho ai liên quan gì đến ngươi"

" Đúng là không liên quan" Hắn lẩm nhẩm, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó chịu. Nàng đây là vội vã muốn kết hôn, là ai? Tuyết Vô Ảnh? Hay là Vân Phi Vũ.

Hai tên kia cũng không có dấu hiệu ngừng lại, bọn họ tiếp tục nói " Vân Thừa Tướng sao có thể muốn lấy Khuynh Hạc Công Chúa. Hắn có bệnh sao? Ta còn nghe nói Khuynh Hạc công chúa ác độc vô tâm, xấu nữ một cái"

Ác độc? Xấu nữ? Nàng chảy hắc tuyến. Là đang nói nàng sao? Dạ Tử Ly hết chịu nỗi, muốn quay sang chửi đã nghe tiếng kêu thất thanh của bọn họ. Nàng xoay người kinh ngạc nhìn cả hai đều nằm vật xuống đất, bên cạnh là hai chiếc đũa rơi xuống, dĩ nhiên là đã bị đũa đánh trúng đầu không nhẹ. Võ công cao cường dùng đũa đánh người như vậy không lẽ là...

Nàng nhìn lại Tiêu Viêm vẫn ung dung cầm trên tay chén trà. Nhàn nhạt mang theo bén nhọn nói " Chuyện Hoàng tộc các ngươi cũng dám đàm tiếu, chán sống?"

" Ngươi... ngươi là ai?" Một tên to gan hơn ôm đầu đang rướm máu, vừa sợ hãi lại giận dữ rống to.

Mộ Dung Mặc Nhiên điềm tĩnh nhìn hắn, nở nụ cười nhạt " Ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi còn không đi. Chiếc đũa tiếp theo chính là cắm vô ngươi đầu"

Bọn họ sợ hãi liền muốn đứng dậy chạy đi, vị đại gia này không phải hạng thường dễ chọc. Phải biết trên giang hồ luôn xuất hiện vài ba bang phái lớn nhân, bọn họ đều không phải loại dễ chọc.

Dạ Tử Ly đột nhiên kêu lại " Dừng lại, trả tiền trước"

Một tên gấp rút lấy ra ngân lượng đặt lên bàn, rồi nhanh chân bỏ trốn. Nàng thích thú trên miệng luôn giữ nụ cười. Nhìn nàng khoé môi mỉm cười, lòng hắn như có lông vũ cọ qua lại. Tim lại như cũ hẩng nhịp.

Nàng ngước lên nhìn hắn, vừa nãy hắn ra tay bảo vệ nàng danh dự, hảo cảm đối với hắn cũng tăng lên không ít. Vui vẻ nói " Tiêu Viêm, không ngờ ngươi như thế nghĩa khí"

Hắn bật cười "Như vậy lúc trước ta đối với ngươi không nghĩa khí sao?"

"Ách haha không phải vậy" Nàng cười đến vui vẻ nói.

Ăn uống no say cả hai lại cùng đi dạo. Không hiểu sao nàng cảm giác bọn họ như một cặp tình nhân. Dạ Tử Ly ngươi đang nghĩ gì a. Mặt đột nhiên có chút nóng.

Nhận thấy nàng khác thường, Tiêu Viêm quay sang hỏi " Tiểu Ngữ Lam, có chuyện gì sao?"

" Không có gì" Nàng vội vã lắc đầu. Nhớ gì đó tiếp tục hỏi " Tiêu Viêm, rốt cuộc ngươi làm nghề gì? Nhà ở đâu? Đã có thê tử chưa?"

Nghe nàng dồn dập câu hỏi, hắn bất ngờ " Đây là muốn tìm hiểu ta?"

" Không phải là bằng hữu sao? Ta không có quyền được biết chính mình đang đi với ai sao?" Nàng lấp bấp, lại tìm đại một lí do nói.

Bằng hữu? Hắn khi nào trở thành nàng bằng hữu? "Tiểu Ngữ Lam ngươi không biết ta là ai đã dễ dàng nhận làm bằng hữu?"

" Quan trọng sao? Đến giờ ngươi vẫn chưa giết ta, dù có nhiều như vậy cơ hội, chứng tỏ ngươi sẽ không hại đến ta tính mạng. Ta cũng không có gì có thể để ngươi lợi dụng. Cho dù là công chúa, cũng chỉ là danh hiệu" Nàng nhún vai, thật thà nói.

Hắn ngạc nhiên, nàng lại như thế đơn giản suy nghĩ. Hắn cụp mắt, con ngươi hiện lên u ám sắc, không phải không muốn giết nàng, chỉ là chưa đến lúc. Hắn thật sự có thể giết nàng báo thù sao? Trong tâm sao lại như thế đau.

" Tiêu Viêm?" Đến lúc định thần lại đã thấy nàng đứng từ xa vẫy tay với hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên ung dung đi lại. Nàng lại đến quầy bán màn thầu, không phải vừa ăn no sao.

" Ngươi chưa no?" Hắn ngờ vực.

Nàng lắc đầu " Không phải chưa no, chỉ là không phải lúc nào cũng được ra ngoài, ta muốn thử các món dân gian"

Lúc trước còn là minh tinh, nàng luôn phải lo về hình thể, không thể tuỳ tiện ăn uống, bây giờ có thể tự do ăn uống, phải tận hưởng a.

Có điều vô tai Mộ Dung Mặc Nhiên lại là sống trong đông cung lại không tự do tự tại, không thể ăn uống theo ý mình. Nàng cũng thật không dễ dàng.

" Lão bản, cho ta hai cái màn thầu" Dạ Tử Ly nhanh nhẹn nói, lão bản Lý cũng vui vẻ đưa nàng bánh.

Cầm trên tay nóng hổi màn thầu, nàng đưa nó cho Mộ Dung Mặc Nhiên, lại nhớ gì đó rút lại. Nhanh nhẩu cắn một miếng nhỏ lại đưa lại cho hắn " không có độc"

Mộ Dung Mặc Nhiên sửng sờ, tim rung động. Nàng thật sự nhớ. Cầm lấy màn thầu cắn nhẹ. Hắn chưa từng nghĩ đến tầm thường màn thầu có thể ngon như vậy. Dạ Tử Ly vui vẻ xoay người muốn đi tiếp. Lại đập vào mắt nàng hình ảnh đôi nam nữ.

" Đó là ...." Nàng thất kinh.

Mộ Dung Ngạo Thần sao lại ở đây, bên cạnh chẳng phải chính là Ngôn Tịch Hoan bạch liên hoa sao
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 63: Chương 63



Nhìn theo ánh mắt của nàng đến đôi nam nữ trước mặt. Mộ Dung Mặc Nhiên nhếch môi ý vị hắn Tam Hoàng Huynh cũng đến đây, không phải vừa được chỉ hôn với Lạc Tâm Nghiêng sao.

Dạ Tử Ly bất giác xoay người kéo theo Mộ Dung Mặc Nhiên, hắn bất mãn nói "Công chúa đi như thế nhanh là không muốn bị nam nhân đó thấy được"

" Tiêu Viêm, ta nói cho ngươi biết, đó là t Tam Hoàng Huynh, Dực Vương Gia đương triều. Hắn a, không thích ta. Gia đình chúng ta hơi phức tạp" Nàng kéo tay hắn vừa đi vừa nói.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn xuống nàng nhỏ bé bàn tay, tim như bị ai đó dùng lông vũ v**t v*, bồi hồi. Hắn muốn rút tay ra, lại luyến tiếc. " Gia đình phức tạp?"

Nàng chậc lưỡi " Thì chính là ta Phụ thân chính là cao cao tại thượng Hoàng Thượng, lục cung mấy ngàn phi tần đấu đá lẫn nhau. Ta mẫu thân là Mẫu nghi thiên hạ, vốn dĩ có danh không có thực. Ta Tam Hoàng Huynh cùng Ngũ Hoàng Huynh vốn không ưa thích gì ta. Bọn họ âm thầm đấu đá nhau. Còn có ta mẹ kế chính là Hoàng Quý Phi, có một nhi tử chính là ta Hoàng đệ, một khả ái tiểu đệ nhưng từ nhỏ đã bị cô lập. Ngươi nói chưa đủ phức tạp sao?"

Nói ra một tràng làm cho Mộ Dung Mặc Nhiên cũng phải ngẩng người, nàng biết được, lại biết được rất rõ. Rốt cuộc Mộ Dung Ngữ Lam là giả ngốc hay thật sự là bao cỏ công chúa. Nàng thông minh, tinh mãnh. Nàng khiến hắn phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Nhìn đến hắn, nàng hoài nghi, tại sao trong mắt hắn lại mang theo thương tiếc, bất đắc dĩ. Nàng cũng không cần ai thương cảm a. " Ngươi không sao chứ?"

Chưa kịp đợi hắn trả lời. Từ đằng sau đã nghe đến tiếng gọi thanh thiết như chim hoàng oanh của nữ tử "Công chúa"

Dạ Tử Ly chảy dài hắc tuyến, tìm đến như vậy nhanh. Điều chỉnh lại nụ cười xoay người niềm nở " Yo, thật trùng hợp lại gặp Tam Hoàng Huynh cùng Ngôn tiểu thư ở đây"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng, nhận ra Dạ Tử Ly đi cùng cái khác nam tử, trong mắt hiện lên tia bất khoái, Mộ Dung Ngữ Lam sao lại đi cùng cái khác nam tử.

Nhận thấy tia sát khí trong mắt hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười "Hoá ra là Dực Vương điện hạ, nghe danh đã lâu. Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Viêm"

Tiêu Viêm!

Mộ Dung Ngạo Thần cả kinh, thầm chau mày đánh giá, Tiêu Viêm Tiêu Âm Cung Chủ khát máu, chỉ cần làm phật lòng hắn, hôm sau chắc cả ngươi gia sẽ không yên ổn. Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể đi cùng một nhân vật như vậy.

Ngôn Tịch Hoan chỉ nhìn lướt qua Mộ Dung Mặc Nhiên thầm khinh bỉ. Mộ Dung Ngữ Lam quen thói trăng hoa, lại lén lút ra ngoài tìm nam nhân. Không để ý đến nàng xem thường ánh mắt, Dạ Tử Ly nói " Tam Hoàng Huynh, ta không làm phiền ngươi nữa đi trước"

" Đứng lại" Nhận thấy nàng muốn rời đi, Mộ Dung Ngạo Thần cuối cùng cũng lên tiếng.

Dạ Tử Ly lạnh sống lưng, sao lại cảm thấy vị này đại ca càng ngày càng lãnh. Sắp đóng băng giữa ngày hè rồi. Nàng xoay người cười hỏi " Còn có việc gì sao?"

"Nữ tử ban đêm lại đi ngoài phố, còn không mau hồi cung" Hắn vẫn như cũ lạnh như băng, tuấn mỹ dung nhan mang chút khiển trách.

Mộ Dung Mặc Nhiên cụp mắt, của hắn Hoàng huynh sao lại như thế lo lắng cho an nguy của vị này bị ruồng bỏ Hoàng Muội. " Dực Vương, công chúa là do ta dẫn đi dạo phố đương nhiên cũng sẽ đưa nàng về an toàn"

" Bằng ngươi lại dám vô Hoàng Cung dẫn đi công chúa, tội chỉ sợ ngươi không giữ được tính mạng" ít khi nghe được Mộ Dung Ngạo Thần nhiều lời như vậy, Dạ Tử Ly kinh ngạc há hốc.

Mộ Dung Mặc Nhiên bật cười, từ trong tay áo lấy ra cây quạt phe phẫy, không chút nào vì lời doạ dẫm mà sợ hãi " Bổn cung chủ vô được, chắc chắn đã biết đường an toàn lui ra. Dực Vương không phải nên lo lắng nên thế nào đưa thêm phòng vệ bên trong sao?"

Thấy hắn cười đến vui vẻ, còn có tâm tư trêu chọc bản thân, Mộ Dung Ngạo Thần không những không tức giận, còn như có như không khoé môi lấn lên vòng cung " Từ lâu Tiêu Cung chủ không hề gây hấn cùng triều đình, nay lại muốn xảy ra xích mích"

Dạ Tử Ly nhìn hai bên đậm mùi thuốc súng, thầm than đây là như nào tình huống. Mộ Dung Ngạo Thần không đi cùng tiểu tình nhân, bắt bẻ nàng làm gì. Ngôn Tịch Hoan mím môi, không ngờ Mộ Dung Ngữ Lam lại đi cùng với Tiêu Âm Cung cung chủ, bọn họ rốt cuộc quan hệ như thế nào. " Ngạo Thần ca ca, nếu cung chủ đã nói đưa công chúa hồi cung. Vậy chúng ta đừng nữa làm phiền họ"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn thẳng nàng, Dạ Tử Ly bị ánh lạnh thần sắc của hắn làm kinh sợ, nàng theo bản năng hướng mắt về phía Tiêu Viêm, hành động này vô mắt Mộ Dung Ngạo Thần trở nên cực kỳ chói mắt.

Mộ Dung Mặc Nhiên cười vô tư nói " Dực Vương nói đùa, bổn cung chủ thật sự mến mộ Khuynh Hac công chúa, lại không động chạm gì đến Triều đình. Bổn Cung chủ không sợ Triều đình, nhưng đương nhiên cũng không muốn đột nhiên xảy ra bất hoà không cân thiết"

Ngôn Tịch Hoan cả kinh, rốt cuộc thế lực Tiêu Âm Cung mạnh đến mức nào, mà Tiêu Viêm có thể kiêu ngạo ngang nhiên khiêu khích đến triều đình như vậy. Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua nàng nói tiếp " Tiêu Cung Chủ, có lẽ ngươi không biết, Lục Hoàng Muội được chỉ hôn cho Thanh Long Quốc Hinh Vương. Nếu vì ngươi lại làm hỏng thanh danh, chỉ sợ đến lúc đó hối hận cũng không kịp"

Mộ Dung Mặc Nhiên nghe hắn nói ý vị thâm trường "Nghe nói Dực Vương từng cưỡi mã chạy vào cung chỉ để ngăn lại Công chúa hôn lễ, không biết có đúng không"

Mộ Dung Ngạo Thần cẩn trọng, vốn hắn đã âm thầm dùng thế lực chèn ép xuống tin đồn. Không thể nào Tiêu Viêm có thể nghe đến. Hắn là như thế nào biết đến.

Dạ Tử Ly nhìn hai người họ không có điểm dừng. Lại nhìn qua Ngôn Tịch Hoan như có như không nhìn nàng bằn oán hận ánh mắt. Khụ nàng người tình tranh cái cùng người khác, không phải lỗi nàng a.

" Hoàng Huynh... Tiêu Viêm, chi bằng ta hồi cung thế nào?" Nàng cũng không muốn là lí do hai vị đại thần này cãi nhau.

" Lam Nhi, hoá ra nàng ở đây. Ta tìm nàng thật lâu" Theo sau giọng nói là nam tử diện lục bào lại toát thêm tà mị thoát tục. Ngũ quan tuấn mỹ thêm phần mị hoặc.

Dạ Tử ly ôm đầu " Vân Phi Vũ
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 64: Chương 64



Nhìn đến giảo bước đi đến Vân Phi Vũ, khoé môi như trước giữ lấy đáng đánh nụ cười. Lướt mắt đào hoa bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên, con ngươi hiện lên bất khả tư nghị sát khí. " Tiêu Cung Chủ hảo, không ngờ lại hữu duyên gặp lại"

" Được Vân công tử nhớ đến là may mắn của Bổn cung chủ" Hắn ý vị thâm trường, xem ra Vân Phi Vũ đã âm thầm lập ám vệ xung quanh Mộ Dung Ngữ Lam, như thế hắn mới có thể nhanh chóng đến đây được.

Vân Phi Vũ đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói " Lam Nhi, có thể để ta đưa nàng hồi cung?"

Dạ Tử Ly nhìn lên hắn trong suốt mị hoặc con ngươi. Nàng dù sao cũng có nhiều chuyện muốn hỏi Vân Phi Vũ. Sẵn tiện lúc này làm mọi chuyện rõ ràng " Hảo"

Nghe đến nàng đồng ý nụ cười trên môi Tiêu Viêm đông cứng lại, Mộ Dung Ngữ Lam lại đồng ý đi cùng Vân Phi Vũ, nàng còn tình cảm cùng hắn? Dù thế nào Mộ Dung Ngữ Lam theo đuổi Vân Phi Vũ không phải chỉ ngày một ngày hai. Mộ Dung Ngạo Thần không cần phải nói cả người lại toả ra khí lạnh gần như gấp mười, hắn đang tức giận, nhưng hắn tức giận cái gì.

Ngược lại Vân Phi Vũ cười đến vui vẻ, đi đến kéo lấy nàng tay nhỏ bé " Dực Vương, Tiêu Cung Chủ. Vân Mỗ đi trước"

Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, không dám nữa nhìn bọn họ. Chỉ ngậm ngùi theo Vân Phi Vũ bước đi. Mộ Dung Mặc Nhiên hừ lạnh, nói cũng không nói trực tiếp đi mất.

Mộ Dung Ngạo Thần không hề để ý, tay trong áo đã nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh. Ngôn Tịch Hoan e dè kéo nhẹ hắn óng tay áo nói khẽ " Ngạo Thần ca ca, chúng ta tiếp tục đi. Tịch Hoan rất muốn đi xem trâm cài"

"Tịch Hoan, muội cứ ở lại phố chơi, ta sẽ sai người đi theo bảo hộ muội. Bản Vương có việc đi trước" Nói rồi hắn bỏ đi, Ngôn Tịch Hoan kinh ngạc, Ngạo Thần ca ca sao lại như vậy. Bỏ lại nàng một mình, không phải nói dẫn nàng dạo phố sao?

Nàng bậm môi, tất cả là vì Mộ Dung Ngữ Lam? Ngạo Thần Ca ca vì sao có thể quan tâm đến nàng ta như vậy. Không lí nào.

Đường khuya vắng vẻ, Dạ Tử Ly ngồi trên xe ngựa, bên cạnh là yêu mị như hồ Vân Phi Vũ. Hắn ngã người vào thành xe mị hoặc hỏi " Không có gì muốn hỏi ta sao?"

Sau đợt nghiệm huyết nói không bối rối chính là giả. Nữ nhân hắn từng ghét cay đắng, sau đó lại làm rung động hắn tâm. Lại chính là vị hôn thê của hắn, thánh nữ Tiền Triều, truyền nhân của Trưởng công chúa Bắc Nhiên Thuần.

Dạ Tử Ly bất khả tư nghị hỏi " Tiền Triều cùng ta rốt cuộc quan hệ như thế nào?"

Vân Phi Vũ nhìn nàng, như đang hoài niệm gì đó. Nhẹ giọng nói " 200 năm trước khi Tứ Quốc hợp lại làm một tạo thành Bắc Ly, được cai quản bởi Bắc Ly Hoàng Đế"

Hắn ngập ngừng một lát lại như hạ quyết tâm nói tiếp " Ta, chính là Bắc Ly Hoàng tộc hậu duệ tên Bắc Vân Nhiễm. Trưởng công chúa Bắc Ly chính là Thánh nữ nắm giữ Tứ đại bảo vật trấn giữ đất nước. Thái Hoàng Thái Thượng Huyền Vũ lúc này là Đại Tướng Quân Bắc Ly, Mộ Dung Cẩn dã tâm bừng bừng. Hắn vô tình biết được có Thánh Nữ cùng Tứ Đại bảo vật sẽ có được thiên hạ. Sau khi chiếm được trái tim Trưởng công chúa, trong đêm tân hôn đã cấu kết cùng quan lại, tạo phản lật đổ triều đại Bắc Ly"

Nhìn hắn trong mắt tràn ngập lửa giận, nàng cảm thán. Trong kịch bản không hề nhắc đến mối nghiệt duyên của Bắc Nhiên Thuần cùng Mộ Dung Cẩn, không ngờ lại như thế đau lòng.

Vân Phi Vũ tiếp tục nói " Quá đau khổ trong lúc nàng muốn tự sát, Hoàng hậu đương triều Bắc Ly vốn là nữ tử giang hồ, võ nghệ cao cường đã xâm nhập vào phủ cứu ra nàng. Cả hai cùng đem tứ đại bảo vật chạy trốn khỏi Bắc Ly"

Nàng ngập ngừng hỏi " Bắc Ly Hoàng Hậu là gì của ngươi?"

" Là ta Nội Tổ Mẫu" Nghĩ đến năm đó nghe phụ thân hắn kể lại, Nội Tổ Mẫu là nữ tử giang hồ, chính trực, mỹ mạo. Một lòng vì hắn Nội Tổ Phụ.

Nhìn đến nàng ánh mắt, hắn tiếp tục nói " Trên đường đi đánh mất Hồng Châu Ngọc, đây cũng là lí do Hồng Châu Ngọc xuất hiện ở Huyền Vũ. Tam Đại Bảo vật khác vì không muốn nói bị người khác tìm thấy, trên đường đi nàng đã phân tán nó khắp nơi. Lúc này điều không ngờ lại đến. Trưởng Công chúa cùng ta Tổ Mẫu đồng loạt mang thai"

Nàng ngạc nhiên có chút không thật, câu chuyện hắn kể có thể dựng được thành phim a. Vân Phi Vũ cười khổ "Ta Tổ mẫu cùng Trưởng công chúa quyết tâm gầy dựng lại phục thù cho Bắc Ly. Nói nếu là cặp nam nữ sẽ đính hôn ước, bảo toàn huyết thống. Nhưng cuối cùng cả hai đều hạ sinh nam hài. Tuy không thành phu thê nhưng bọn họ đã thành rất tốt huynh đệ"

" Mộ Dung Cẩn vốn không định tha cho bọn họ. Trưởng công chúa vì không muốn liên luỵ đến Hoàng Hậu, liền đưa hài tử cho nàng, một mình liền chạy đi tìm Mộ Dung Cẩn. Từ đây cũng không nghe thấy một chút tin tức gì của nàng. Về phần ta Tổ mẫu nuôi dậy cả hai thành người, không lâu sau vì nhớ thương nội tổ phụ mà bệnh qua đời"

Hắn thở dài, "nam hài của Hoàng hậu chính là ta Tổ phụ, lúc này đã thành niên, cố gắng chiêu lập lại quân đội cũ chờ ngày phục quốc. Còn về phần Trưởng công chúa nam hài, hắn lại đi về phía Bắc từ đó không cần tin tức"

Hắn nhìn thẳng nàng nói. " Ta không hiểu sao nàng có thể là Thánh nữ, lúc này nàng nên hỏi bản thân Mẫu hậu. Ngôn Hoàng Hậu chắc chắn biết câu trả lời.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 65: Chương 65



Trong đầu nhiều thông tin đến nàng phải chóng mặt, Dạ Tử Ly đột nhiên nhận ra người thật sự biết rõ mọi thứ đúng là Ngôn Hoàng Hậu, nhưng mà là vị Ngôn Nhã Tú nguyên chủ, không phải Ngôn Khả linh hồn.

Nhận ra nàng bối rối, cho rằng nàng vì có quá nhiều sự không thể lí giải được, trong giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn " Hơn thế Thánh Nữ Bắc Ly được định sẽ đính ước cùng Bắc Ly Hoàng Tộc, Lam Nhi chúng ta đúng là có duyên"

" Đính ước? Ta và ngươi? Vân Hồ Ly, ngươi sao có thể chắc chắn ta là người ngươi cần tìm. Thánh nữ gì đó" Nàng không cho là đúng nói.

Không những không tức giận, Vân Phi Vũ lại rất kiên nhẫn giải thích " Hồng Châu Ngọc trước giờ chỉ có truyền nhân Thánh Nữ mới có thể làm đổi màu. Chắc chắn không thể nào sai được"

Ngập ngừng một lát lại tiếp tục nói, "ta chỉ không ngờ Trưởng Công Chúa giành cả đời chạy trốn khỏi Hoàng cung, hậu duệ của nàng lại xuất hiện trong Huyền Vũ hoàng cung, lại còn là nữ nhi của Huyền Vũ Hoàng Đế"

Dạ Tử Ly ôm trán, nàng biết đi đâu. Hỏi ai, Ngôn Khả chắc chắn không thể nào biết được chuyện gì khi xưa. Đúng rồi là Ngôn Dự Cơ, hắn chắc chắn nắm rõ.

Nhìn qua Vân Phi Vũ nhăn mi " Vân Phi Vũ, ngươi nói bản thân chính là Hậu Duệ tiền triều, Bắc Vân Nhiễm. Ngươi không sợ ta sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng"

" Lam Nhi, ta cùng nàng đã lên cùng thuyền, không thể xuống được. Mộ Dung Cảnh chắc chắn cũng không tha cho một Thánh Nữ Tiền Triều như nàng" Vân Phi Vũ tà mị trả lời.

Dạ Tử Ly đóng qua một vài bộ cung đấu, cũng biết được nếu Mộ Dung Cảnh biết được nàng cùng tiền triều Hoàng Tộc có liên quan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Huống hồ còn lại Tam đại quốc gia cũng không để nàng yên ổn.

" Vân Phi Vũ, mục đích của ngươi không phải chính là phục lại Bắc Ly" Nàng nghiêm túc nói, không phải câu trả lời mà chính là lời chắc chắn. Bắc Vân Nhiễm vì muốn phục lại Tiền triều mà nhẩn nhục ở lại Huyền Vũ thành Thừa Tướng Vân Phi Vũ. Nếu không phải nữ chính Lạc Tâm Nghiên là hắn biến cố, chỉ sợ hắn đã gây nên cuộc nổi loạn khắp tứ quốc.

Vân Phi Vũ im lặng nhìn nàng, hắn đột nhiên nhận ra lúc này nàng lại mang đến vẻ xinh đẹp đến chói mắt. Dạ Tử Ly tiếp tục "Ta là Khuynh Hạc Công chúa Huyền Vũ Quốc, Huyền Vũ Hoàng Đế là ta Phụ Hoàng. Bắc Vân Nhiễm, ta không thể vì một danh xưng cũ mà phản bội lại chính mình quốc gia"

Hít một hơi sâu tiếp tục " Phục lại tiền triều không phải chuyện một sớm một chiều, đó sẽ hi sinh rất nhiều vô tội nhân. Một thời đại kết thúc đó là thiên mệnh. Cả ta và ngươi đều không thể làm trái ý định"

Sắc mặt của Vân Phi Vũ càng lúc càng trắng bệch. Mỹ mạo dung nhan hoá thành trong suốt hư vô. " Mộ Dung Ngữ Lam, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu ta khổ tâm"

Nàng vốn dĩ mang lên họ Bắc của Bắc Ly, không phải Mộ Dung của Huyền Vũ.

Dạ Tử Ly thấy hắn không hề có ý định dừng lại kế hoạch, nàng thở dài. Đúng vậy, nàng đâu phải nữ chính, làm sao có thể bắt hắn ngừng lại kế hoạch cả một đời tính toán. Nàng đứng dậy hô " Dừng xe"

" Mộ Dung Ngữ Lam nàng tính làm gì" Hắn nắm lấy tay nàng vội hỏi.

" Buông tay, ta và ngươi không cùng mục đích, chúng ta từ nay không cần nữa liên quan" Nàng vùng khỏi tay hắn, đanh giọng nói.

Chỉ vì dùng sức quá mạnh, bức hoa nàng mua lúc nãy bị văng ra ngoài. Vân Phi Vũ nhìn vào bức hoạ dưới sàng, trong tâm đọng lại lời khó tả, cầm lên bức hoạ nhẹ giọng nói " Đây là Trưởng Công Chúa, được hoạ bởi Huyền Vũ đế Mộ Dung Cẩn"

" Đây không phải hàng giả?" Nàng không ngờ bản thân vô tình mua được, có thể là hàng thật sao? Không phải các bức hoạ được Hoàng đế làm ra đều được lưu giữ cẩn thận trong Tàng Thư Các sao?

Hắn lắc đầu, "Trưởng công chúa cùng Huyền Vũ Đế đúng thật từng có đoạn tình cảm sâu đậm. Có điều đến cuối cùng hắn lại chọn phản bội nàng. Công chúa là người yêu hận rõ ràng. Đến cuối cùng ngay cả bức hoạ nàng cũng không giữ lại cho Mộ Dung Cẩn"

Dạ Tử Ly cụp mắt. Vân Phi Vũ đột nhiên cất đi bức hoạ, nắm tay nàng xuống xe ngựa. Tay nhẹ kéo nàng đã nằm gọn trên lưng hắn. Dạ Tử Ly kinh ngạc " Ngươi làm gì? Thả ta xuống"

" Nếu không thích đi xe ngựa, ta cõng nàng về cung. Dù sao nơi này cách Hoàng Cung không xa" Hắn cười nhẹ nói.

" Còn ra hệ thống gì" Nàng cả kinh, như vậy bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn vào nàng. Thanh danh không phải sẽ đi đời sao.

Hắn bật cười " Lam Nhi, nàng cũng để ý đến thanh danh"

" Ngươi... tên Vân Hồ Ly" Nàng tức tối yên vị ngồi trên lưng hắn. Vân Phi Vũ nhìn như gầy ốm thật ra lưng hắn rất vững chắc. Giống người tập võ lâu năm.

Nàng nhìn lên góc nghiêng mỹ mạo. Cũng như khi đó bị thích khách. Hắn cũng cõng nàng về cung. Nam nhân này làm nàng không thể không kiềm chế được có chút rung động. Nếu xuyên không vào bình thường thường dân thì tốt biết mấy.

" Phi Vũ, ngươi không thể bỏ qua phục quốc sao?" Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nhẹ nhàng, lưu luyến.

Vân Phi Vũ bước chân như cũ chậm rãi, trong mắt hiện lên khổ sở sắc. Chỉ là nàng không phát hiện ra " Ta không là Vân Phi Vũ. Lam Nhi nếu ta là bình thường Vân Phi Vũ thì thật tốt. Tiếc rằng ta lại là mang cả một tiền triều trên vai Bắc Vân Nhiễm"

Nàng tuy đóng nhiều cổ trang cung đấu, tranh giành quyền lực. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là diễn. Không phải chính bản thân, không thể nào cảm nhận mối thù diệt quốc được. Nhưng nàng có thể cảm nhận cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi. Vân Phi Vũ cũng sẽ không để nàng thoát khỏi liên hệ.

Cả hai không lại nói lời nào giống đợt đó hắn cõng nàng về cung. Chỉ có điều lúc này nàng không thể nào yên giấc ngủ. Trong lòng muôn vàn rối bời.

Đương nhiên là sẽ hảo hảo thấy được ánh mắt kinh ngạc của hộ vệ đang đứng hai bên canh gác. Vân Thừa Tướng cao ngạo lại cõng một nữ tử. Hơn thế đó còn là bọn hắn bao cỏ Lục công chúa.

" Vân Phi Vũ, ngươi hay là thả ta xuống" Nàng da mặt tuy có dày nhưng này đúng là có chút ngượng chín mặt.

"Để bọn họ nhìn" Trước sau gì nàng cũng thành hắn thê tử.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 66: Chương 66



Đi vào đến trước cổng cung, nàng không ngờ lại gặp ngay đến Mộ Dung Mặc Nhiên, lúc này như cũ vẫn phe phẩy quạt, tựa tiếu tựa phi nhìn bọn họ.

Vân Phi Vũ ngừng lại trước hắn, Dạ Tử Ly cũng nhảy xuống khỏi hắn lưng " Hoàng Huynh, sao ngươi lại ở đây?"

" Thương Vương, đêm đã khuya không phải nên ở Thương Vương phủ sao?" Vân Phi Vũ nhẹ giọng hỏi, bên trong thầm mang theo dò la ý tứ. Vô thanh vô tức lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ý gì.

" Bổn Vương nghe nói Thừa Tướng đưa Lam Nhi về nên cố tình đứng đây đợi. Phi Vũ ngươi vào hậu cung không tiện. Bổn Vương sẽ đưa công chúa về điện" Hắn cười nhạt, khi nãy chưa được hắn cho phép Mộ Dung Ngữ Lam đã đi theo Vân Phi Vũ, khi hắn là không khí sao.

Dạ Tử Ly đưa mắt phía nam tử như ánh mặt trời, đưa nàng về điện, hắn có tốt vậy sao. Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ hận không thể cách nàng xa, nay lại vì đợi nàng mà đứng trước cổng cung.

Vân Phi Vũ nhìn đến hắn trong lòng nghi hoặc, hắn đây là đang suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngữ Lam cho dù thế nào cũng là thân sinh huynh muội. Mộ Dung Mặc Nhiên sao có thể động tâm với nàng.

" Nếu đã vậy, Công Chúa phải nhờ Vương Gia" Vân Phi Vũ biết được giờ không phải lúc nên gây sự cùng vị này Thương Vương, để tránh tạo nên nghi ngờ hắn cũng nên cẩn thận lại.

Dạ Tử Ly không tin được nhìn hắn, đây là có tiết tháo không? Vân Hồ Ly không phải hắn nói để cho bọn họ nhìn sao? Giờ gặp Mộ Dung Mặc Nhiên sao lại chạy rồi. Nhìn bóng dáng Vân Phi Vũ dần biến khuất sau màn đêm, nàng thở dài ngao ngán.

Mộ Dung Mặc Nhiên bất khoái nói " Sao? Nhân cũng đã đi rồi, còn tính nhìn đến bao giờ?"

Quay đầu nhìn hắn, trực tiếp bước đi "Không phải bị ngươi đuổi đi sao?"

" Luyến tiếc?" Hắn tràn ngập không nhận biết được ghen tức. Mộ Dung Ngữ Lam nữ tử này lại quan tâm đến Vân Phi Vũ như vậy.

Nàng liếc nhìn hắn " Ngũ ca, ngươi không có việc gì làm đúng không? Vô duyên vô cớ đến tìm ta"

Cho dù hắn thật là một tiêu dao vương gia nhưng không lí nào đêm khuya như thế này còn rãnh rỗi đến tìm nàng. Mộ Dung Mặc Nhiên trong giọng nói mang chút không vui nói " Hoàng Muội đã biết không còn sớm, vậy mà vẫn thản nhiên đi khỏi cung?"

Nàng ngừng lại bước chân, không vui nói " Mộ Dung Mặc Nhiên, ta gọi ngươi một tiếng Hoàng Huynh không có nghĩa ngươi được quyền ta cuộc sống, không phải ngươi luôn không quan tâm ta sống chết sao?"

Thấy nàng đột ngột tức giận, hắn cũng có chút bất ngờ. Trở về thản nhiên " Hoàng Muội đây là trách người làm huynh trưởng như ta không đủ quan tâm?"

Nàng bất lực phất tay " Ngươi đừng tỏ ra không hiểu ý ta. Công chúa điện cách đây không xa. Cáo từ"

Chăm chú nhìn nàng chạy xa, hắn đâm chiêu suy nghĩ, nàng đối với hắn xa cách vạn phần, đối với hắn kia Tiêu Viêm thân phận lại thập phần gần gũi, cho dù hắn là đại ma đầu của Tiêu Âm Cung. Hắn càng ngày càng không thể hiểu được Mộ Dung Ngữ Lam.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, hắn cung kính ôm quyền " thuộc hạ điều tra ra, Vân Phi Vũ đúng thật rất hay ra vào Công chúa phủ và Phượng cung"

"Một trọng thần như hắn, lại luôn ra vào hậu cung của Hoàng Hậu còn ra thể thống gì" Mộ Dung Mặc Nhiên trầm mặt, trong giọng nói mang theo nghi hoặc không vui.

Lý Uẩn gương mặt mang theo chút e dè " Chủ nhân, còn có gần đây rất hay xuất hiện vài lời đồn về Tiền Triều. Không biết là do ai thả ra"

Tiền triều? Tiền Triều Bắc Ly một trăm năm trước bị lật đổ, Bắc Ly bị chia thành Tứ Quốc như hiện tại. Lúc này trong lúc Tứ Quốc đang căng thẳng lại xuất hiện lời đồn về Tiền Triều. Hắn ồ một tiếng hỏi " Về vấn đề gì?"

Hắn nhìn xung quanh đảm bảo không ai nghe lén, nhưng dù sao với võ công của hắn chủ nhân cho dù có ai nghe lén, chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện. Nhỏ giọng nói " Trong ngoài thành xuất hiện tin đồn, Tiền Triều Bắc Ly vẫn còn hậu nhân"

" Hậu nhân? Chưa kể đến Bắc Ly đã bị diệt vào 100 năm trước. Nếu thật sự là hậu nhân thì có thể làm gì?" Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhàn nhạt. Tứ Quốc thực lực hùng mạnh, Bắc Ly cho dù muốn phục quốc cũng là điều không thể
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 67: Chương 67



Hắn nghĩ đến gì đó đột nhiên trầm mặt, đi theo Mộ Dung Mặc Nhiên nhiều năm, Lý Uẩn cũng nhận ra hắn khác thường, nhỏ giọng hỏi khẽ " Chủ nhân, có chuyện gì sao?"

" là Bổn Vương sơ ý, Bắc Ly đúng là bị diệt vong, có điều ngươi từng nghe qua Bắc Quân Kỵ" Hắn chậm rãi bước chân ra khỏi thành, vừa đi vừa nói.

" Bắc Quân Kỵ? Thần có nghe qua về truyền thuyết Quân đội thần bí của Bắc Ly. Có điều 100 năm trước của cuộc bạo loạn bọn họ hầu như không xuất hiện" Lý Uẩn nghiêm cẩn không dám lơ là đi bên cạnh.

Mộ Dung Mặc Nhiên trong mắt đẹp hiện lên nghi hoặc nồng đậm. Bắc Quân Kỵ như tảng đá to bảo vệ Bắc Ly khỏi xâm lược, lại chưa từng xuất hiện bảo vệ. Để Bắc Ly bị xâu xé, rốt cuộc tại sao? " Bắc Quân Kỵ là Quân Đội thần bí do chính Hoàng Hậu Bắc Ly gây dựng. Khi xảy ra đại chiến, không có một dấu tích gì từ Bắc Quân Kỵ. Bắc Quân Kỵ như thể biến mất khỏi thế gian"

Bắc Quân Kỳ biến mất kỳ lạ vẫn luôn là nút thắt trong lòng Thái Thượng Hoàng, cho dù hắn Phụ Hoàng Mộ Dung Cảnh cũng luôn giấu này nút thắt sâu trong lòng. Một trăm năm Bắc Quân Kỵ lại xuất hiện? Tại sao khi Bắc Ly bị diệt vong Bắc Quân Kỵ lại đột ngột biến mất.

Lý Uẩn nhẹ giọng hỏi " Chủ nhân, tuy là chỉ là tin đồn nhỏ không đáng nhắc đến xuất hiện trong thành, lúc đầu do thuộc hạ chủ quan không bẩm báo với người, trong thành chỉ phong phanh những lời đồn đại về Bắc Quân Kỵ, nói rằng đó là những quân sĩ đã sống tận trăm năm, sức chiến đấu vô biên"

" Sống tận trăm năm? Bổn Vương không tin thật sự có quân đội sống tận một trăm năm lại có sức chiến đấu vô biên" Hắn cười lạnh, Bắc Quân Kỵ thật sự như thế lợi hại, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy.

Nhìn theo Mộ Dung Mặc Nhiên ngang nhiên tuỳ ý bước đi, Lý Uẩn cũng dần biến mất trong màn đêm.

Nàng không về công chúa phủ, lại trực tiếp chạy như bay đến Phượng Cung. Thấy công chúa điện hạ xách váy bên cạnh không có Thuý Hoa theo hầu Mân Thuỷ vội vã đi đến " Công chúa sao lại đến đây, Hoàng Hậu đã nghỉ ngơi rồi"

" Mẫu Hậu sao có thể ngủ sớm như vậy" Nói rồi nàng lấy tay mở cửa, trước khi Mân Thuỷ kịp bước vào đã ngăn lại.

" Mân Thuỷ, ngươi ở ngoài canh, không ai được phép vào" Nàng cẩn thận căn dặn, cho dù biết Mân Thuỷ chính là Ngôn Nhã Tú nữ tỳ thân cận, nhưng qua các bộ cung đấu chính là không nên tin một ai.

Nàng đi vào trong đã thấy Ngôn Nhã Tú ngồi trên giường, trên tay còn cầm quyển sách đang đọc dang dở. Nàng phì cười " Đây là trợ lý Ngôn đang đọc sách sao?"

" Tỷ Tỷ, ngươi phải nói, ngươi một lúc thì đi ra ngoài này kia. Còn ta bị vô thân xác nàng, chính là dính ở trong cung. Còn làm được gì khác sao?" Hắn uất ức vứt quyển sách sang bên cạnh.

Dạ Tử Ly đi đến bên cạnh hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc nói " Không chọc ngươi nữa. Tiểu Khả, thật sự tình tiết đã thay đổi đến ta cũng không lường trước được"

Thấy nàng đột ngột nghiêm túc, hắn ngờ vực " Là chuyện tỷ là truyền nhân của Bắc Nhiên Thuần?"

" còn có là có thể Mộ Dung Ngữ Lam không phải nữ nhi của Mộ Dung Cảnh. Tiểu Khả ngươi nguyên chủ chính là cấm cho Hoàng Đế một cái sừng, nếu để bị phát hiện chính là chu di cửu tộc" Nàng ôm đầu, lần đầu phát hiện sự sống trong chốn đông cung thật mong manh.

Ngôn Nhã Tú kinh hãi, hắn nguyên chủ cũng không còn đây, hắn biết tìm đi đâu có thể đối chứng Mộ Dung Ngữ Lam có phải nữ nhi Hoàng đế không. Còn không có máy ADN. " Tỷ, sao có thể? Không thể nào"

Dạ Tử Ly cuối đầu suy nghĩ " Chỉ sợ người duy nhất biết được câu chuyện chỉ có thể là Ngôn Dự Cơ"

" Ngôn Dự Cơ?" Hắn nhăn mày.

" Đúng vậy, Ngôn Dự Cơ chắc chắn nắm bắt được sự thật. Tiểu Khả, tiếp đến ngươi hãy xin Hoàng Thượng về phủ gặp phụ mẫu. Rồi điều tra rõ" Nàng nghiêm túc nói
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 68: Chương 68



Đứng trước Hoàng Thanh Cung nguy nga tráng lệ, Ngôn Nhã Tú thở dài một hơi, nàng cùng Mộ Dung Cảnh chính là xung khắc, bình thường luôn cãi hắn, hôm nay hạ mình xin hắn về lại Ngôn Phủ, không biết hắn có hay không trực tiếp từ chối.

Đức công công nhìn đến nữ tử như cũ chăm chú nhìn bản hiệu, không có giấu hiệu đi vào, nói khẽ " Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng bên trong, người không đi vào sao?"

Ngôn Nhã Tú nhìn qua hắn, bất khả tư nghị nói " Bổn cung chuẩn bị vào"

Nói rồi cất bước đi vào, thôi được rồi liều một phen, dù sao cũng là Hoàng Hậu không phải sao, nàng còn phải sợ hắn. Bên trong đã thấy Mộ Dung Cảnh uy nghiêm phê duyệt tấu chương. Mày kiếm có chút phiền muộn mà chau, thấy nàng vào cũng không ngước mắt.

Không phải hắn không bất ngờ, chỉ là không ngờ được nữ nhân này lại cho hắn chờ lâu như vậy. Đứng bên ngoài rốt cuộc làm gì. " Hoàng Hậu, hôm nay đến có việc gì sao?"

" Đúng là có việc" Nàng hằn giọng, nếu không có việc còn lâu nàng mới đến chỗ này.

Mộ Dung cảnh đặt xuống tấu chương, ồ lên một tiếng " Có chuyện gì?"

"Ta nhớ nhà, ngươi có thể hay không cho ta về Ngôn phủ" Nàng là Đông cung Hoàng Hậu, không thể đến nơi thượng triều. Ngôn Dự Cơ càng là không thể đến Hậu cung, mọi lần muốn liên lạc đều phải thông qua nô tỳ thái giám, có điều lần này quan trọn việc, nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Hắn thấy nàng không những không tuân thủ lễ nghi, nói chuyện cùng cao cao tại thượng Hoàng Đế cũng không xưng thần, bản thân lại hiển nhiên không tức giận " Hoàng Hậu đúng là đã lâu không về thăm Ngôn Quốc Cửu. Thôi vậy đi, mấy ngày sau hãy về lại Ngôn Phủ. Lam Nhi cũng theo đi"

Nàng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, Mộ Dung Cảnh đây là cho phép. Đồng ý nhanh như vậy. Chưa kịp để nàng vui mừng lại tiếp tục nói " Có điều trẫm không yên tâm, để cho Dực Vương đi theo đi"

" Dực Vương ? Không thể a" Mộ Dung Ngạo Thần đi theo làm gì, nàng là để hỏi rõ thân thế bản thân cùng tỷ tỷ. Hắn đi theo không phải tạo nên chướng ngại vật.

Mộ Dung Cảnh nhếch mày " Dực Vương trầm ổn, võ công cao cường, nàng là đông cung Hoàng Hậu. Để hắn đi theo trẫm an tâm hơn. Hãy cứ quyết định vậy đi"

" Ngươi...." Nàng tức muốn dậm chân, tiến lên phía trước cạnh bàn hắn muốn nói tiếp. Bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Đức Công Công.

" Hoàng Thượng đã đến giờ dùng thiện, phía Hoàng Quý Phi đã đang đợi người"

Ngôn Nhã Tú quay người, Nguyệt Khinh Âm đang đợi hắn. Hảo Hoàng Đế trêu hoa ghẹo nguyệt, Nguyệt Khinh Âm chính là trưởng công chúa Chu Tước quyền cao chức trọng, năm đó hoà hôn đến Huyền Vũ tuy không được lên Hoàng Hậu, nhưng cũng chính là Hoàng Quý Phi. Có điều nàng sinh ra Mộ Dung Liệt Phong còn nhỏ tuổi, so với Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên lại có phân lép vế hơn. Nên vì thế cho dù Mộ Dung nhị vị Vương Tử tuy không có nhà thân mẫu chống lưng nhưng thế lực trong triều chính là lớn mạnh không gì bằng.

Mộ Dung Cảnh nhìn lướt qua mặt nàng trầm ấm giọng nói truyền đến " Nói hôm nay trẫm cùng Hoàng Hậu dùng thiện, Hoàng Quý Phi hảo hảo nghỉ ngơi"

" Tuân lệnh" Đức Công Công theo hẩu hắn đã lâu, đối với Hoàng đế đột ngột thay đổi ý định cũng không tò mò hỏi, chỉ âm thầm lui ra.

" Ai dùng bữa cùng ngươi?" Nàng giật mình, hắn chỉ như thế đích danh nàng không phải chính là kéo cho nàng một kẻ địch mạnh sao? Phải biết Nguyệt Khinh Âm xưa nay là luôn ngứa mắt nàng.

" Nàng" Hắn không lo lắng nói. Cũng từ tốn đứng dậy đi đến bàn ăn. Rất nhanh hai bên nô tỳ đã dần mang theo thức ăn lên, sắp đầy một bàn.

Nàng chưa bao giờ đến ăn cùng Mộ Dung Cảnh, không ngờ lúc ăn lại như thế nhiều món, nhưng chỉ có hai người " Đây là chỉ ta và ngươi?"

" Đúng vậy" Hắn gật đầu

" Quá hoang phí" Nàng lầm bầm, xíu về phải xin một tí đem cho tỷ tỷ dùng thử.

Thấy Ngôn Khả Tú cảm thán, hắn bỗng chốc bối rối. Đây là bình thường ngự thiện, không phải nàng cũng được hưởng đặc cách này sao. " Ở nàng trong cung lúc nào thiếu thốn đồ ăn"

" Ta nói đây không phải thiếu thốn, ngươi nói bày ra nhiều như vậy. Đồ còn dư bỏ thật phung phí" Nàng chật lưỡi, cũng tự nhiên ngồi xuống gắp đồ ăn.

Mộ Dung Cảnh tiếp tục dùng bữa, lại đột nhiên ra lệnh " Đức Nguyên, sau này cứ chuẩn bị vừa đủ là được. Không cần bày biện nhiều thứ"

" Hoàng Thượng, chuyện này...." Đức Công Công khó xử, trước giờ Hoàng đế luôn ăn uống như vậy, Hoàng Thượng nay lại muốn chính sách tiết kiệm.

" Cứ nghe theo mà làm" Hắn nghiêm giọng. Bên cạnh Ngôn Nhã Tú lén lút đưa mắt, hắn thật sự vì câu cảm thán của nàng mà thay đổi. Mộ Dung Cảnh hôm nay không có bệnh đi.

Phượng Cung

Sau khi sáng sớm Ngôn Nhã Tú vội vã rời đi tìm Mộ Dung Cảnh, Dạ Tử Ly chán nản đi ra khỏi cung. Đây là gì cuộc sống, nàng không thể nào chịu nổi nữa. Thật sự quá mức nhàm chán.

Dẫn theo Xuân Hoa đi vòng vườn thượng uyển, quả là mỹ cảnh nhân gian. Trăm hoa đua sắc, tuy không bằng cảnh vật sinh động bên ngoài nhưng như vậy cũng làm rúng động lòng người. Đi một lúc vô tình thấy được mẫu góc áo nhỏ sau thân cây. Nàng tò mò đi lại, nhìn đến một thiếu niên 15-16 tuổi đang cặm cụi vẽ tranh hiển nhiên không để ý đến sự xuất hiện của nàng.

Nhìn xuống bức tranh, nàng phải thốt lên trầm trồ, bức tranh thuỷ mạc sinh động, vùng thảo nguyên rộng lớn hùng vĩ dưới chân bầu trời xanh mát, một thiếu nữ vận hồng y đang cưỡi ngựa, phong thái hào hùng mạnh mẽ. Nàng không kiềm được tán dương " Tranh này hảo mỹ"

Thiếu niên hoảng hốt lập tức che đi bức hoạ, đứng nhanh dậy " Hoàng... Hoàng Tỷ"

Dạ Tử Ly chiều mến cười nói " Liệt Phong, tỷ từng nói về hội hoạ đệ là đệ nhất, không ai sánh bằng"

" Tỷ... như vậy cũng không ai công nhận, là đệ vô dụng. Tỷ có thể hay không không nói chuyện này cho Mẫu Phi đệ" Hắn như muốn bật khóc, tuy rằng hội hoạ giỏi thì như nào. Mẫu phi luôn không muốn thấy hắn hoạ, chán ghét hắn này bất tài thân.

Nàng thở dài đi đến tay nhẹ lấy bức hoạ trong tay hắn " Liệt Phong, đệ không vô dụng. Hoạ thì như nào, tỷ hảo thích, cái này tặng tỷ được không?"

" Hoàng Tỷ... tỷ thật sự thích nó sao?" Mộ Dung Liệt Phong như đứa trẻ được khen thưởng, có chút chần chừ lo lắng nhìn nàng.

Mở lên bức hoạ trong tay gật đầu " Rất thích, nữ tử này là?"

" Là hoàng tỷ. Đệ lần đầu đi săn bắn đã thấy bóng tỷ trên lưng ngựa tỷ thí cùng các hoàng huynh" Hắn ngượng ngùng gãi đầu.

Nàng kinh ngạc " Là ta sao?"

Không phải, chính là công chúa Mộ Dung Ngữ Lam, đúng rồi Mộ Dung Ngữ Lam rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Nàng cất lại bức hoạ nói " Vậy là ta giữ là đúng rồi. Liệt Phong, ta rất thích. Đa tạ đệ"

" Hoàng Tỷ..." lần đầu có người quý bức hoạ của hắn. Mộ Dung Liệt Phong phấn khích đến mặt đỏ bừng.

Không ai biết đằng sau thân cây đang có người nhìn đến hắn, Mộ Dung Ngạo Thần không tiếng động rời đi. Bên cạnh Trữ Uy Quân khó hiểu nói " Vương Gia, Khuynh Hạc công chúa không phải xưa nay luôn không quan tâm gì Thất Hoàng Tử, hôm nay lại phá lệ quan tâm là có gì âm mưu sao?"

" Ngươi quan tâm đến nàng sẽ cấu kết cùng Thất Hoàng Tử?" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh giọng.

" Thần không rõ" Trữ Uy Quân lắc đầu.

" Liệt Phong là nhi tử duy nhất của Hoàng Quý Phi, nàng là nữ nhi của Hoàng Hậu. Vốn dĩ bọn họ không chung một thuyền ngay từ đầu" Hắn vẫn như cũ lạnh giá nói
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 69: Chương 69



Nghe đến hắn giải thích, Trữ Uy Quân như cũ không buông bỏ phòng bị với nàng, dù sao Mộ Dung Ngữ Lam cũng là nữ nhi của Hoàng Hậu, nữ nhân độc ác đó năm lần bảy lượt muốn dồn Vương Gia vào chỗ chết " Vương Gia, thứ cho thần nhiều lời, Khuynh Hạc công chúa này dù thế nào cũng là do Hoàng Hậu thân sinh. Chúng ta không thể giữ được"

Hắn lạnh lùng nói " Ngươi có thể làm gì sao? Mộ Dung Ngữ Lam được ngự phong Khuynh Hạc công chúa là do nàng sẽ thành hôn ước cùng Thanh Long Quốc Hinh Vương. Hơn thế Vân Phi Vũ năm lần bảy lượt bảo vệ nàng"

Trước lời chất vấn của hắn, Trữ Uy Quân đành ngậm ngùi im lặng. Vân Phi Vũ đột nhiên lại bảo hộ Mộ Dung Ngữ Lam là điều bọn họ không thể đoán trước được, thật sự là động tâm sao.

Bên kia Dạ Tử Ly cầm lấy bức hoạ, đứa trẻ này thật sự không phải xấu tính giống hắn mẫu thân. Ngược lại còn thanh thuần như vậy. Chỉ tiếc không được Mộ Dung Cảnh sủng ái. " Liệt Phong, đệ khi nào rãnh có thể đến tìm ta"

" Hoàng Tỷ, đệ thật sự có thể đến tìm tỷ sao?" Hắn sáng bừng mắt, hắn luôn biết hắn mẫu phi luôn không thích Hoàng Hậu, tiệt nhiên hắn cũng không thể nào đến gần gũi cùng Lục Hoàng Tỷ. Cho dù là Tam Hoàng Huynh hay Ngũ Hoàng Huynh cũng đều không thích chơi cùng hắn.

Dạ Tử Ly cười nói " Đương nhiên"

" Ra là công chúa và Thất Hoàng Tử đang ở đây" Phía sau vang lên giọng nói của trích hồ ly.

Nụ cười trên môi cứng lại, chậm chậm xoay người " Ta nói, Vân Phi Vũ ngươi dù gì cũng là quan lại trong triều, sao có thể tuỳ tiện đi vào Cung"

Vân Phi Vũ mỹ mạo cười, chỉ sợ ngàn hoa đua sắc trong khuôn viên cũng không sánh bằng hắn dung mạo " Công chúa không biết? Hoàng Thượng đặt cách cho thần được đi khắp nơi trong Cung. Miễn là không tự tiện vào cung của các vị Phi tần"

" Ngươi thật sự có được đặc cách đó sao?" Rốt cuộc Vân Phi Vũ phải có tiếng nói đến cỡ nào mới có thể được như vậy.

Mộ Dung Liệt Phong kéo nhẹ tay áo nàng nói khẽ " Hoàng Tỷ, Vân Thừa Tướng thật sự có này đặc cách"

Hắn từng nghe mẫu phi nói trong triều 2 thế lực đấu đá là Dực Vương và Thương Vương, còn một thế lực khác nữa đó chính là vị Vân Phi Vũ này, nếu không phải hắn họ Vân không phải Mộ Dung, chỉ sợ tranh ngôi vị không trừng có thêm nữa một chân.

Nàng ho khan " Ngươi sao lại ở đây?"

Vân Phi Vũ cười nhẹ, trong mắt hồ loé lên nhu tình " Vốn muốn đến công chúa điện, không ngờ lại tình cờ gặp ngươi ở đây"

" Đến ta điện ? Để làm gì?" Thôi được rồi, tuy rằng nàng còn phải dựa vào hắn để bảo toàn tánh mạng, nhưng mà đột nhiên lại dễ dàng như vậy, không phải hơi kì lạ sao? Vân Phi Vũ hứng thú với nữ phụ nàng.

Vân Phi Vũ cười đến yêu mị " Công chúa đã quên rồi sao? Hoàng Thượng ra lệnh ta đón tiếp Hinh Vương Thanh Long Quốc, ngươi thật sự không muốn nghe ?"

Hinh Vương Thanh Long Quốc? Tuyết Vô Ảnh? Ta vị hôn phu tương lai? Nàng thay đổi sắc mặt hướng hắn cười " Vân Thừa Tướng, trưa nắng như vậy, chúng ta không phải nên tìm chỗ trú? Về phủ bản công chúa"

Hắn cười hài lòng, Dạ Tử Ly đột nhiên nhớ ra quay sang Mộ Dung Liệt Phong " Liệt Phong, đệ có muốn đến phủ ta chơi?"

" Đệ thật sự được đến?" Tuy là tỷ đệ nhưng hắn chưa từng đặt chân đến bất cứ phủ đệ nào. Mẫu Thân vốn dĩ không thân thiết với Hoàng hậu, càng không để hắn qua lại cùng Dực Vương cùng Thương Vương.

" Đương nhiên rồi" Nói rồi nàng kéo tay hắn đi phía trước, Vân Phi Vũ bất ngờ đi theo, nàng sao lại đối tốt với này Hoàng Tử. Phải biết tuy rằng mẫu phi của Mộ Dung Liệt Phong chính là Trưởng công chúa Chu Tước Nguyệt Khinh Âm, nhưng vốn dĩ hắn không được sủng ái, đã 16-17 tuổi vẫn còn chưa được phong vương vị.

Bên trên Mộ Dung Ngạo Thần nhíu mày. Trữ Uy Quân trầm giọng nói " Vương Gia, Vân Phi Vũ rốt cuộc tại sao lại như thế quan tâm nàng?"

Việc Vân Phi Vũ tài hoa xuất chúng ngang nhiên công khai muốn thành hôn cùng Mộ Dung Ngữ Lam đã được đồn đại rất nhiều. Vân Phi Vũ hắn là ai? Nhất đẳng quan triều đình, Thừa Tướng quyền cao chức trọng. Còn về Mộ Dung Ngữ Lam, tuy là công chúa nhưng vốn dĩ không được coi trọng, hung bạo tàn nhẫn, mang danh bao cỏ.

" Uy Quân, điều tra xem bọn họ đi đâu?" Hắn lạnh giọng có chút bất mãn ra lệnh.

" Tuân lệnh" Muốn xoay người rời đi, Mộ Dung Ngạo Thần lại lên tiếng.

" Hinh Vương sắp đến ?"

Trữ Uy Quân suy nghĩ một chút trả lời "Tính đến lúc này chắc hẳn một tuần sau sẽ đến Huyền Vũ"

Mộ Dung Ngạo Thần nhìn phía bóng hình đang khuất từ xa, là nàng thay đổi nên Vân Phi Vũ mới như thế say đắm ? Đến cả Chiến Thần Tuyết Vô Ảnh cũng từ Thanh Long Quốc xa xôi đến Huyền Vũ cũng không muốn nhận lời từ hôn nàng.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 70: Chương 70



Đi đến trước cửa điện Công chúa, Mộ Dung Liệt Phong ngỡ ngàng mang theo ngưỡng mộ, không ngờ điện của hoàng tỷ lại hoành tráng như vậy " Hoàng tỷ, nơi đây thật đẹp"

Dạ Tử Ly gật đầu xem như đồng ý, bên ngoài Mộ Dung Cảnh đúng là rất quan tâm đến Mộ Dung Ngữ Lam, cho dù chỉ là một cái bao cỏ nhưng cung điện thật sự rất hoành tráng. Trước khi nào bên trong điện là một vườn hoa đua sắc tranh nhau, hòn nam bộ được cống phẩm từ nước chư hầu, gạch đá hoa cẩm thạch, xa hoa không ai bì được.

Vân Phi Vũ đi lên phía trước " Đi vào thôi, công chúa không định ngoài chứ?"

Nàng tức nổ đom đóm mắt, đây là điện của nàng được không. Dạ Tử Ly đi vào bên trong, Mộ Dung Liệt Phong cũng từ tốn bước vào, trên mặt cũng không chút nào che giấu hưng phấn. Ngồi vào trong thư phòng. Xuân Hoa dâng lên trà, nhìn về phía bọn họ, thầm chảy mồ hôi hột.

Công chúa đây là như nào, một người là đương triều thừa tướng đại nhân Vân Phi Vũ, còn người còn lại là Thất Hoàng Tử do Hoàng Quý Phi thân sinh lại cùng nhau đến Công chúa điện, công chúa lại chọc hoạ?

Nhận thấy dò xét e ngại ánh mắt từ Xuân Hoa, nàng ho khan hằn giọng " Vân Thừa Tướng nhắc về Hinh Vương Thanh Long Quốc rốt cuộc là muốn nói gì?"

Hắn không vội, nhấp miếng trà nhẹ giọng lên tiếng " Hinh Vương Thanh Long Quốc vốn sẽ lên ngôi thiên tử, hắn lại từ bỏ nhường lại cho cháu mình là Tuyết Diệp An lên làm Hoàng Đế. Thanh Long Quốc Hoàng luôn luôn kính trọng mình hoàng thúc Hinh Vương. Khi đó Hoàng Thượng gửi hoà thân thư, chính tay Tuyết Diệp An xé trước mặt bá quan văn võ Thanh Long"

" Trực tiếp xé?" Nàng há hốc, cái tên này như vậy cục súc, trực tiếp xé rồi. Phải biết là đó hôn thư từ một quốc gia như Huyền Vũ, hắn không xem ai ra gì lại huỷ trước mặt văn võ bá quan. Đây chẳng phải tát vài mặt nàng cùng Huyền Vũ.

Mộ Dung Liệt Phong hiếm khi lộ ra tức giận " Tuyết Diệc An thật sự khinh người quá đáng"

Vân Phi Vũ lại nhấp ngụm trà " Cùng lúc đó Tuyết Vô Ảnh đột nhiên đi vào, tuyên bố sẽ hoà thân cùng Huyền Vũ"

" Tuyết Vô Ảnh sao đột nhiên lại muốn hoà thân?" Tuy không muốn thừa nhận nhưng nàng biết thanh danh của này nguyên chủ có bao nhiêu xấu, Tuyết Vô Ảnh có thần kinh bệnh

Nhìn đến Vân Phi Vũ sâu thẩm ánh mắt, tiếp tục nói " So với Tuyết Diệc An, Tuyết Vô Ảnh thêm vài phần trầm ổn. Hắn biết được nếu vì việc này gây thù với Huyền Vũ, xung quanh Chu Tước cùng Bạch Hổ như hổ rình mồi, đây không phải ý tốt"

" Hoàng Tỷ thật sự gả cho Tuyết Vô Ảnh?" Mộ Dung Liệt Phong tiếc nuối nói, trong cung chỉ có mình nàng đối xử hắn tốt. Hắn thật sự không muốn nàng đến Thanh Long Quốc hoà thân.

" Không phải không có khả năng" Hắn úp mở lại tiếp tục nói.

"Hinh Vương sẽ đến Huyền Vũ trong một tuần, ngoài mặt chính là cầu thân. Còn lại chính là muốn mượn cớ này thăm dò Huyền Vũ. Đến lúc đó công chúa ngươi trong yến tiệc hãy mạnh dạng nói muốn gả cho ta" Vân Phi Vũ cười đến yêu mị xinh đẹp.

Dạ Tử Ly giật mình, không cần nàng nói hắn đã muốn cùng nàng thành thân. Đúng là Vân Phi Vũ đã từng đối với nàng nói quá, chỉ là không ngờ hắn thật sự muốn cùng bao cỏ công chúa như nàng thành thân.

Mộ Dung Liệt Phong bất ngờ không kém, Trong tam vị công tử Huyền Vũ. Vân Phi Vũ là kẻ đào hoa phong nhã nhất, hắn như hồ ly luôn thu hút muôn loại ánh nhìn, lại như thế muốn thành hôn cùng hắn Hoàng Tỷ. Đây thật sự chấn động tin tức.

" Vân Phi Vũ, ngươi đây là nghiêm túc?" Nàng bán tín bán nghi hỏi.

" Hoàn toàn nghiêm túc" Hắn không chút giả dối trả lời, không biết từ bao giờ trái tim này đã âm thầm mang hình bóng của nàng.

Nàng hít hơi sâu quyết tâm nói " Được rồi, Mộ Dung Ngữ Lam ta sẽ chỉ gả cho Vân Phi Vũ ngươi"

Vân Phi Vũ bây giờ là tốt nhất lựa chọn, không thể xa xôi gả cho Tuyết Vô Ảnh, càng không thể tìm chỗ chết ở Thuỷ Lăng Hiên. Nàng chỉ có thể dựa vào Vân Phi Vũ, huống hồ tuy rằng là nam chủ nhưng Vân Phi Vũ luôn đối với nàng rất tốt, nhất mực quan tâm. Vậy sao không thử một lần tin hắn.

Trái tim như hẫng một nhịp, Vân Phi Vũ cố gắng ngăn lại vui mừng hỗn loạn cảm xúc. Trên khoé miệng lại không giấu thể hiện lên nụ cười nhẹ, nhìn hắn mỹ mạo đến yêu nghiệt.

Bên ngoài lại vang lên không vui giọng nói " Chuyện hôn nhân đại sự há có thể tự quyết định"

Dạ Tử Ly đưa mắt ra ngoài cửa, chỉ thấy hắc bào uy vũ, sắc lạnh ánh mắt nhìn chầm vào nàng, như tạc tượng dung nhan lúc này nhuộm màu băng giá, mang theo âm trầm.

"Tam Hoàng Huynh" Mộ Dung Liệt Phong là người đầu tiên phục hồi, vội vã hành lễ.

Vân Phi Vũ đưa lên khoé miệng cười, cũng gật đầu chào hỏi. Chỉ riêng Dạ Tử Ly lúc này mới lấy lại thần hồn lên tiếng " Tam Hoàng Huynh đến ta công chúa điện là có ý gì"
 
Back
Top Bottom