Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 41



Ngôn Khả cùng Dạ Tử Ly song song ngồi trên ghế, một lúc không lâu thân ảnh Ngôn Tịch Hoan cũng hiện ra, lam y nữ tử dịu dàng tựa thuỷ, liễu yếu cành tơ gọi người muốn che chở, Dạ Tử Ly chật lưỡi cảm thán, không hổ danh bảo bối tâm can của tảng băng kia, chọc người thương.

" Tịch Hoan Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an công chúa điện hạ" Ngôn Tịch Hoan mềm mại nói, như là chỉ cần đụng nhẹ một chút nàng sẽ tan chảy tựa thuỷ.

Ngôn Khả liếc sang Dạ Tử Ly đang chăm chú cắn hạt dưa, phất tay nói " Bình thân, Tịch Hoan thân thể không tốt, đến đây tìm bổn cung là có việc gì?"

Ngôn Tịch Hoan đột nhiên quỳ xuống, giọng thành khẩn ngấn lệ nói " Hoàng cô, Tịch Hoan tự biết thân phận thấp kém, không mong được trèo cao, chỉ mong được bên cạnh hầu hạ Dực Vương Gia"

Dạ Tử Ly phụt một tiếng, nặng ho không ngừng bên cạnh Xuân Hoa vội vã vỗ lưng " Công Chúa không sao chứ?"

" Không... sao... ta nói Ngôn Tịch Hoan nếu muốn hầu hạ Dực Vương thì đi mà tìm hắn hỏi ý. Mẫu Hậu cũng không thể quyết định thay hắn a" Dạ Tử Ly vuốt vuốt ngực, nàng đây là uống lộn thuốc, lại đi cầu tình bọn họ. Nàng không biết Mộ Dung Ngạo Thần có bao nhiêu chán ghét bọn họ sao?

Ngôn Tịch Hoan nắm chắt tay, nước mắt loảng choảng rơi xuống " Hoàng Cô, Ngữ Lam muội muội, Tịch Hoan tự nhận không xứng với Dực Vương gia, nhưng tình cảm Tịch Hoan giành cho Dực Vương là sự thật, không một lần dối trá, Tịch Hoan mong Hoàng Cô giúp đỡ để Tịch Hoan được bên cạnh hầu hạ Dực Vương điện hạ"

Ngôn Khả nhìn qua bên cạnh Dạ Tử Ly, đây là thế nào. Ngôn Nhã Tú người này không phải Mộ Dung Ngạo Thần người nào a, xen vào chuyện của hắn? Hắn có mà gặt đầu hai bọn nàng xuống. Dạ Tử Ly vuốt tóc, Ngôn Tịch Hoan nữ nhân này bề ngoài yếu đuối, vâng lời bên trong lại toàn âm mưu xảo trá, ngươi đừng nhìn bề ngoài Lạc Sở Sở ngang tàn mà đánh giá, nếu nói về thủ đoạn Ngôn Tịch Hoan thứ hai không ai dám thứ nhất. " Ngôn Tịch Hoan, việc này bổn cung không nói lần hai, muốn chỉ hôn, chỉ hầu hạ, hay gì thì tìm Dực Vương. Phượng cung không phải nhà mai mối, hơn nữa đừng gọi bổn cung là Ngữ Lam muội muội, người ngoài không biết lại tưởng Hoàng Thượng có công chúa tỷ tỷ thất lạc"

Ngôn Tịch Hoan nghe vậy trắng bệch mặt, vội vã dập đầu " Tịch Hoan không dám, đó là khi quân phạm thượng"

Muốn nói gì đó bên ngoài đã vang lên trầm lạnh thanh âm " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đừng quá phận"

Từ bên ngoài hắc bào thân ảnh đã đi vào, bên trong Phựơng cung tức khắc chìm vào băng lãnh, tuấn mỹ dung nhan từ ngoài đi đến bên cạnh nâng lên Ngôn Tịch Hoan. Ngôn Khả nhướng mi, Dạ Tử Ly khẽ cười " Trùng hợp như vậy, Tam hoàng huynh cũng đến đây, vừa lúc Ngôn Tiểu Thư muốn nói chuyện với ngươi a"

Mộ Dung Ngạo Thần lướt mắt qua Ngôn Tịch Hoan vẫn ngập tràn nước mắt, lại nhìn thẳng lên bọn họ " Hoàng Hậu, Tịch Hoan vốn không đụng chạm gì đên ngươi, ngươi lại bắt nàng quỳ ở đây"

Ngôn Khả trợn mắt muốn phản bác, bên cạnh Dạ Tử Ly đã giành trước, tay bỏ xuống hạt dưa, nói " Mộ Dung Ngạo Thần, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta ăn h**p nàng ?"

" Mộ Dung Ngữ Lam, bổn vương đều thấy rõ" Nếu không phải nữ hầu bên cạnh Tịch Hoan đi tìm hắn, hắn không thể nào biết được, hắn cứ nghĩ nàng đã thay đổi, Mộ Dung Ngữ Lam đã không còn độc ác như trước.

Dạ Tử Ly cươi lạnh " hừ, bổn công chúa không làm gì nàng, nàng muốn hầu hạ ngươi, việc đó liên quan gì đến ta. Mộ Dung Ngạo Thần ngươi mất não à"

" Mộ Dung Ngữ Lam" Mộ Dung Ngạo Thần tức giận gầm nhẹ, sát khí tràn ngập khắp Phượng Cung.

Xung quanh cung tỳ sợ hãi quỳ xuống, tu la vương gia, bọn nàng không khỏi thấy hoảng sợ. Chỉ có đương sự Dạ Tử Ly vẫn ung dung ngồi trên ghế, cười nhạt " Có bổn công chúa"

Mộ Dung Ngạo Thần trầm ổn đi đến gần nàng, tay mạnh mẽ chống lên thanh ghế, tuấn mỹ dung nhan đối mặt với nàng " Hoàng Muội ngươi chạm vào điểm mấu chốt của bổn vương"

Bên cạnh Ngôn Khả nhăn mày, đập nhẹ bàn quát " Dực Vương, lời cũng đã nói rõ cho ngươi, chúng ta không đụng chạm gì Ngôn Tịch Hoan, không có tội ngươi còn muốn ép đến có tội ?"

Dạ Tử Ly không hoảng loạn đột nhiên cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ, tay nhỏ chạm vào lòng ngực tựa lông vũ làm hắn phát run, hơi thất thần bị nàng đẩy ra. Đứng dậy đi đến trước mặt Ngôn Tịch Hoan, không nói hai lời đưa tay xô mạnh. Ngôn Tịch Hoan bất ngờ ngã xuống đất, lúc này Mộ Dung Ngạo Thần mới lấy lại tinh thần đi nhanh đến chỗ nàng quát to " Mộ Dung Ngữ Lam ngươi làm gì?"

" Còn biết tên ta ? Bổn Công Chúa là Mộ Dung Ngữ Lam, Huyền Vũ Quốc Hoàng Đế sắc phong Khuynh Hạc công chúa, Thanh Long Quốc tương lai Hi Vương Phi, nếu xử tội một thứ nữ như ngươi bổn công chúa cần phải trốn tránh ? Chưa kể, nữ nhân đang ngồi trên kia chính là đương kim hoàng hậu Huyền Vũ. Mộ Dung Ngạo Thần, ngươi nói chúng ta cần phải lén lút bắt nạt tiểu tâm can của ngươi?" Dạ Tử Ly cười lạnh, bên trên Ngôn Khả trong lòng niềm nở hô to, xuất xắc, không hổ danh đại ngự tỷ màn ảnh, câu từ, ứng xử thật sự tuyệt.

Ngôn Tịch Hoan trơ mắt, lệ cũng không còn như trước giòn giã rơi, nàng lúc này bấu víu tay áo của nam tử cúi đầu. Trong mắt loé hung ác sắc, Mộ Dung Ngữ Lam từ khi nào lại thông minh sắc bén như vậy. Hôm nay nàng định dựa vào sủng ái của Ngạo Thần để đẩy hiềm khích của hắn cùng hoàng hậu l*n đ*nh điểm, chỉ khi nào Ngạo Thần lên làm Hoàng Thượng, Ngôn Hoàng Hậu bị phế truất khi đó nàng mới có thể chấp chưởng hậu cung. Ngôn Gia tuy rằng phụ thân nàng là nhi tử của Ngôn Dự Cơ nhưng khắp Ngôn Gia đều biết Ngôn Nhất Bác chỉ là do nô tỳ hạ sinh, vốn không có địa vị, thừa kế Ngôn Gia là huynh trưởng của Ngôn Nhã Tú, Ngôn Tấn.

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng, chỉ là không ai để ý sâu trong ánh mắt là tia kinh diễm. Hắn dìu Ngôn Tịch Hoan đứng dậy. Vẫn không đổi chất giọng " Bổn Vương không truy vấn chuyện hôm nay"

" Bổn công chúa sợ ngươi a, Mộ Dung Ngạo Thần, Ngôn Tịch Hoan, Phượng Cung không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, đi thì đi" Dạ Tử Ly nàng không ra oai, lại tưởng nàng là mèo bệnh sao.

Ngôn Tịch Hoan mềm yếu nói, cho dù thế nào có Mộ Dung Ngạo Thần bên cạnh nàng không tin Mộ Dung Ngữ Lam dám đụng gì đến nàng, nên nhớ đương kim hoàng thượng còn phải nể hắn ba phần. " Công chúa, Hoàng Hậu, là Tịch Hoan không đúng, Tịch Hoan chỉ muốn bên cạnh Dực Vương... cho dù khụ khụ"

" Tịch Hoan không cần nói" Mộ Dung Ngạo Thần vỗ nhẹ vai Ngôn Tịch Hoan ôn hoà nói.

Nói như thế nào thì bây giờ nàng cũng chỉ thấy được tảng băng này tan chảy khi ở bên xà nữ này. Không tính lúc sau gặp nữ chủ.

"Ngôn Tịch Hoan ngươi đừng tưởng có Dực Vương bảo vệ ngươi muốn làm gì thì làm, bổn công chúa không những đánh ngươi, Dực Vương bổn công chúa cũng đánh" Dạ Tử Ly trừng mắt.

Ngôn Khả bên trên ghế sặc chính mình nước miếng mà ho không ngừng, khụ.. tỷ điên rồi a, đụng đến nam chủ? Không muốn sống nữa.

" Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đây nổi cái gì điên" Lạnh như băng Mộ Dung Ngạo Thần cuối cùng cũng bị nàng chọc cho tức giận. Sát khi tràn ngập khắp Phượng Cung. Xuân Hoa, Mân Thuỷ không tiếng động lau mồ hôi, Phượng cung sắp xảy ra án mạng a.

Dạ Tử Ly chỉ vào nàng " Ta muốn nàng ta xin lỗi"

" Công chúa muốn Tịch Hoan tạ lỗi thì ta sẽ làm" Ngôn Tịch Hoan ngấn lệ, buông ra Mộ Dung Ngạo Thần, muốn quỳ xuống đã bị hắn giữ lại.

" Tịch Hoan không cần, có Bổn Vương ở đây, không ai dám làm gì nàng" Hắn lạnh giọng.

Nàng không sợ khí tràn, cười khỉnh " Hoàng Huynh, nếu ta nhớ không nhầm Phụ Hoàng muốn ngươi thú Lạc Tâm Nghiên làm chính phi đi, ngươi còn ở đây dây dưa, Phụ Hoàng chắc chắn sẽ tức giận, hắn a, đúng là không thể phạt gì ngươi nặng, nhưng Ngôn Tịch Hoan ta lại không đảm bảo. Thứ nữ vô danh của Ngôn Gia, Phụ Hoàng chắc chắn..."

Nói đến đây Dạ Tử Ly ngừng lại, chợt cười thâm ý, nàng biết rõ Mộ Dung Cảnh chắc chắn không chấp nhận Mộ Dung Ngạo Thần thú Ngôn Tịch Hoan, vấn đề về thứ nữ là phụ, chính là Ngôn Gia có Ngôn Nhã Tú là Hoàng Hậu, nếu Ngôn Tịch Hoan cũng được gả vào Hoàng Tộc, như vậy Ngôn Gia sẽ lớn mạnh không gì cản được.

Mộ Dung Ngạo Thần trầm ngâm, giờ không phải lúc hắn có thể đối đầu với Phụ Hoàng. Ngôn Tịch Hoan trắng bệch mặt, chỉ bởi vì là thứ nữ nên ai cũng khinh thường, chỉ bởi vì phụ thân không có tiếng nói trong Ngôn Gia, Hoàng Hậu thì sao chứ. Sau này nàng Ngôn Tịch Hoan sẽ cho mẫu nữ bọn họ thấy ai mới chính là mẫu nghi thiên hạ, ai mới xứng đứng đầu Ngôn Gia.

" Hoàng Hậu nương nương, công chúa điện hạ. Là Tịch Hoan không đúng. Xin Hoàng Hậu nương nương và công chúa điên hạ miễn tội" Ngôn Tịch Hoan nghẹn ngào nói.

Ngôn Khả âm thầm giơ ngón tay khen ngợi nàng, đại tỷ hảo công phu. Ngoài miệng vẫn như cũ điềm đạm " Được rồi, náo vậy đủ rồi, lui ra hết đi"

Dạ Tử Ly khiêu khích nhìn Mộ Dung Ngạo Thần, tức chết ngươi.

Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh, xoay người đưa Ngôn Tịch Hoan muốn rời đi, sau lưng lại nghe tiếng nàng truyền đến " Xuân Hoa, ngươi nói xem tên họ Vân kia đang ở đâu ?"

" Họ Vân ? Công chúa muốn nói đến Vân Thừa Tướng ?" Xuân Hoa kinh ngạc, không phải công chúa từ bỏ theo đuổi Vân Thừa Tướng rồi sao.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 42



Lửa giận tức khắc truyền lên, Mộ Dung Ngữ Lam lại muốn tìm Vân Phi Vũ. Hắn hạ giọng, không khí xung quanh như đông cứng lại " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi không có tự trọng ?"

Ngôn Khả trợn mắt đứng dậy " Dực Vương đây là có ý gì?"

Hắn hừ lạnh " Thân là công chúa đương triều, lại đeo bám một nam nhân. Huống hồ đã được chỉ hôn cho Thanh Long Quốc Hinh Vương Gia"

Dạ Tử Ly nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, trên mặt vẫn nhàn nhạt tiếu ý " Hoàng Huynh đây là lão rồi trí nhớ kém ? Bổn công chúa khi nào quan tâm đến danh phẩm"

Mộ Dung Ngữ Lam người này vốn thối danh chồng chất, ham mê nam sắc, vô thố, hung tàn, tụ hợp những thứ xấu của nữ tử. Dạ Tử Ly ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Mộ Dung Ngạo Thần đưa tay nắm chặt cằm nàng gằn giọng "Ngươi đừng tưởng có Hoàng Hậu ở đây Bổn Vương không làm gì được ngươi"

Ngôn Khả hoảng hốt, tức giận quát " Mộ Dung Ngạo Thần, buông nàng ra"

Mắt to trừng mắt nhỏ, Dạ Tử Ly quật cường thẳng tấp nhìn hắn. Ngươi có giỏi thì b*p ch*t ta a, tuy sủng ái của Hoàng Thượng là giả nhưng nàng không tin vào thời điểm này hắn dám g**t ch*t một công chúa.

Đúng lúc này một giọng nói mang theo xem kịch vui xen vào " Dực Vương Gia ngừng tay"

Mộ Dung Ngạo Thần đưa mắt nhìn hướng cửa, hồng y trường bào, tuấn lãng dung nhan, một đôi hồ ly mắt đảo về hướng bọn họ.

" Thừa Tướng đến Phượng cung lúc này có phải hay không không hợp lệ?" Hắn bỏ tay khỏi cằm nàng, lạnh nhạt lên tiếng. Trong không khí ẩn hiện mùi thuốc súng nồng nặc. Bên cạnh Ngôn Tịch Hoan nhìn lên hồng y nam tử, ngượng ngùng cuối thấp đầu. Dạ Tử Ly thu hết cảnh tượng vào trong đáy mắt, ngu ngốc nữ nhân, giả vờ như chung tình với Mộ Dung Ngạo Thần, lại lén lút hâm mộ Vân Phi Vũ chỉ hồ ly.

Vân Phi Vũ cười nhẹ, ôm quyền hướng lên Ngôn Khả " thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Phi Vũ đến không báo trước, thất lễ"

" Thừa tướng có lễ, thừa tướng đây là ?" Ngôn Khả nhìn sang Vân Phi Vũ, lại lướt qua Mộ Dung Ngạo Thần. Nam chủ lại tập hợp ở Phượng Cung của hắn, không phải bây giờ nên ở Tướng Quân Phủ sao.

" Phi Vũ đến đây là muốn gặp công chúa" Tuấn mỹ nhan mang theo nhàn nhạt ý cười. Hắn vốn đang trên đường tan triều, lại nghe ám vệ báo Mộ Dung Ngữ Lam bị làm khó dễ ở Phượng Cung, không hiểu sao lại gấp gáp qua đây.

" Gặp ta? Vân Hồ Ly ngươi gặp ta làm gì?" Dạ Tử Ly chỉ vào mình nghi hoặc.

"Khụ , Lam Nhi không được vô lễ" Ngôn Khả sặc, Vân Hồ Ly biệt danh này chỉ có khi ở cùng hắn tỷ mới dùng đến. Nay lỡ miệng lại nói ra, Vân Phi Vũ cái gì cũng tốt bị cái thù rất sâu.

" Ách, Thừa Tướng thứ lỗi" Dạ Tử Ly cười trừ, đáng chết miệng nhanh hơn não. Nàng vốn lập ra kế hoặc theo đuổi hắn rồi a, như vậy coi như đổ công rồi.

Nhìn xung quanh, nàng vội chạy đến bên bàn, tay nhanh nhẹn rót chén trà lại đến bên hắn, dịu dàng nói " Thừa tướng, chén trà này Ngữ Lam đền tội với ngươi"

" Khụ" Ngôn Khả trực tiếp sặc chính mình nước miếng. Mân Thuỷ, Xuân Hoa nghẹn ngào nhìn cảnh trước mắt, công chúa dịu dàng ? Không phải bọn nàng hoa mắt nhìn nhầm qua Ngôn Tịch Hoan rồi chứ.

Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần không kém phần kinh ngạc, trong tâm lại như côn trùng cắn, chầm chậm đến khó chịu.

Vân Phi Vũ nhìn nữ tử, hai mắt to tròn hướng về phía hắn, ngũ quan tuyệt sắc, lông mi cong dài xinh đẹp. Hắn thất thần, dường như trái tim lại hẫng một nhịp. Nàng đứng gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên cơ thể.

Dạ Tử Ly thấy hắn không hồi đáp, có chút không kiêng nhẫn, nhìn dung mạo tuấn mỹ đột nhiên nói " Thừa Tướng, sao mặt lại đỏ như vậy ? Cảm sao?"

Vân Phi Vũ đưa tay lên má, cười cầm lên tách trà từ tay nàng " Đa Tạ Công Chúa"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 43



Ngôn Tịch Hoan bặm môi, Vân Phi Vũ hảo mỹ, không thua kém gì Mộ Dung Ngạo Thần, chỉ có điều không phải hoàng tử, tiếp cận với hắn không cách nào giúp nàng lên được ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nếu không...

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lẽo con ngươi nhìn bọn họ. " Mộ Dung Ngữ Lam, nếu để Hinh Vương biết được, không hay cho ngươi"

" Yo, Tam hoàng huynh đây là ghen tị? Muốn được hoàng muội ta đây biếu ngươi một chén?" Dạ Tử Ly tựa tiếu tựa phi nhoẽn miệng cười.

Vân Phi Vũ đưa mắt qua đánh giá, chiến thần Dực Vương Huyền Vũ, am hiểu binh khí, anh dũng thiện chiến, một trong hai hoàng tử được lựa chọn thừa kế hoàng vị, người còn lại đương nhiên là Thương Vương. Có điều Thương Vương trước giờ chưa bao giờ tỏ ra h*m m**n ngôi vị hoàng đế, là thật sự không nghĩ đến ? Hay là che giấu quá sâu.

" Công chúa, Ngạo Thần chỉ muốn quan tâm đến danh dự của người" Ngôn Tịch Hoan mềm yếu động lòng người.

" Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiếc quá, Ngôn Tịch Hoan, bổn công chúa không thích bánh bèo, đừng mềm mỏng sắp khóc với ta, bổn công chúa không biết được có đá ngươi đi không" Dạ Tử Ly vuốt trán, nói chuyện có thể mạnh mẽ được hay không. Lí nhí trong miệng, như muốn chực khóc, thật sự khó chịu.

Lại tiếp tục nói " Còn có Ngạo Thần ? Ngôn Tịch Hoan, vị trí Dực Vương Phi Hoàng Thượng muốn ban cho Lạc Tâm Nghiên, ngươi lại ở đây xưng hô thân mật với hắn. Sao? Chưa gì đã muốn soán vị trí Vương Phi ?"

Ngôn Tịch Hoan hoảng sợ thất thanh " Ta không có"

" Ngươi .." Tuấn mỹ lạnh lẽo dung nhan pha chút tức giận.

Bên cạnh xem kịch vui Vân Phi Vũ đột ngột xen vào " Dực Vương Gia và Ngôn Tiểu thư chắc có điều chưa rõ. Công chúa có gả đến Hinh Vương Phủ hay không phải chờ đến Hinh Vương Gia đến Huyền Vũ. Vì thế Vân mỗ vẫn còn cơ hội"

Ngôn Khả kinh ngạc nhìn sang nàng lại đưa mắt đến Vân Phi Vũ. Đây là tỏ tình ? Nam chủ lại tỏ tình với ác nữ, đây là thế nào hiệu ứng bươm bướm a. Dạ Tử Ly nhướng mày, tuy không rõ Vân Phi Vũ rốt cuộc có âm mưu gì, suy cho cùng trong cuốn kịch bản đó Mộ Dung Ngữ Lam không hề có lợi gì cho hắn, sủng ái là giả, thân phận bù nhìn. Với một tiền triều Hoàng Tử như hắn, muốn lợi dụng cũng là Lạc Tâm Nghiên hoặc Lạc Sở Sở, quý nữ của Huyền Vũ Quốc Tướng Quân.

" Phi Vũ ca ca nói đúng, tất cả phải chờ đến quyết định của Hinh Vương" Nàng gật đầu theo ý hắn.

Một câu Phi Vũ ca ca làm Vân Phi Vũ bần thần, hôm nay Mộ Dung Ngữ Lam là có bệnh. Nàng khi nào lại nhẹ nhàng như vậy. Mộ Dung Ngạo Thần cũng nồng đậm nghi hoặc, nhìn nữ tử đối diện, trong mắt tràn ngập tinh ranh.

" Không phải công chúa từng thông báo với cả Huyền Vũ phi Hinh Vương phi gả sao" Ngôn Tịch Hoan nhẹ giọng hỏi.

Dạ Tử Ly nhún vai " Thanh Long Quốc quá xa, bổn công chúa đổi ý, muốn gần Phụ Hoàng, Mẫu Hậu. Sao ? Ngôn Tịch Hoan ngươi quản?"

" Không có.." Ngôn Tịch Hoan cầu cứu ngước lên Mộ Dung Ngạo Thần. Tiếc rằng hắn không chút nào để ý nàng.

Ngôn Khả từ tốn lên tiếng " Được rồi, Phượng cung của bổn cung cũng không phải nơi để tranh luận. Có việc gì nói thẳng, không có thì lui đi"

Mộ Dung Ngạo Thần lãnh mạc thần sắc nói " Bổn Vương đi trước"

Ngôn Tịch Hoan cũng hành lễ rồi rời theo sau hắn. Dạ Tử Ly vui vẻ vẫy tay " Không tiễn a, tốt nhất đừng nên quay lại"

Nàng lầm bầm trong miệng bị Vân Phi Vũ nghe được, hắn bật cười nhẹ. Dạ Tử Ly nhìn sang hắn nghi hoặc " Vân Phi Vũ, sao ngươi còn đây?"

"công chúa không phải gọi thần là Phi Vũ ca ca sao ?" Vân Phi Vũ không trả lời thẳng nghi vấn, ngược lại còn nói qua chuyện khác, ý cười vẫn còn vương lại trên tuấn mỹ dung nhan.

Dạ Tử Ly chớp mắt, lia sang Ngôn Khả ngồi bên trên, thấy nàng nhìn hắn liền nhướng mày, khẩu hình miệng nói " Vì tương lai"

Đáng chết kịch bản, được rồi nếu không phải sợ tử nàng mới không bám đến Vân Phi Vũ, nhìn xung quanh hai vị ca ca không thể đụng vào, Tuyết Vô Ảnh lại quá xa, Tiêu Viêm người này lai lịch bất thường, chỉ còn Vân Phi Vũ ứng cử viên sáng giá một chút.

" Ách Phi Vũ ... ca ca, ngươi không về ?" Nàng rùng mình, Dạ Tử Ly a Dạ Tử Ly đây là vì tương lai, vì sự sống của nàng cùng Tiểu Khả, không thể không đóng kịch. Không sao, nàng là diễn viên a, nữ minh tinh thời đại, nhiêu đây sao đủ làm khó nàng.

" Sắc trời không còn sớm, lúc nãy bỏ lở cơ hội đưa Lam Nhi về phủ, bây giờ để ta đưa ngươi về" Vân Phi Vũ cười nhẹ, hồ ly con ngươi mang theo nồng đậm hứng thú.

Nếu trước mặt có miếng đậu phụ, nàng chắc chắn sẽ đập đầu vào. Lam Nhi ? Xưng hô quá ghê tởm đi, bọn họ không thân thiết a.

" Vậy làm phiền Thừa Tướng đưa Lam Nhi về công chúa phủ" Ngôn Khả nhanh chóng cướp lời, trong lòng thầm nhủ, tỷ tỷ ngươi cố gắng a, không gả được sẽ theo kịch bản gả cho Thuỷ Lăng Hiên là chết thảm a.

Dạ Tử Ly quay sang trừng mắt hắn, Ngôn Khả ngươi hảo. Quay lại nhìn Vân Phi Vũ, cười nhẹ ngượng ngùng " Phi Vũ Ca Ca, chúng ta đi"

Trên đường đi cả hai không nói một lời, Dạ Tử Ly vừa đi vừa đâm chiêu suy nghĩ, Vân Phi Vũ tuy là tốt nhất trong các ứng cử viên nhưng không hẳn là an toàn nhất, trong kịch bản hắn vì nữ chủ Lạc Tâm Nghiên mà bỏ đi kế hoạch phục hưng tiền triều, nàng lại không là nữ chủ, Vân Phi Vũ cũng không động lòng với Lạc Tâm Nghiên, vậy kế hoạch của hắn vẫn sẽ tiếp diễn, như vậy nếu thành công thì nàng sẽ là công chúa mất nước, nếu thất bại nàng sẽ bị chôn cùng a.
Nhưng không hẳn, nàng dù thế nào cũng là công chúa Huyền Vũ, bọn họ cũng không làm khó dễ gì nàng. Huống hồ còn có Ngôn Khả chống lưng. Thành công chỉ số này không hẳn cao lắm, Huyền Vũ có Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên, Vân Phi Vũ muốn đánh lại bọn họ không phải chuyện dễ.

Tuyệt sắc dung mạo hơi trắng bệch, lại hồng hào tự tin. Hắn nghi hoặc tò mò hỏi " Lam Nhi đây là đang nghĩ gì?"

" ách, nghĩ chút lịch sử của Tứ Quốc, hơi thất thần" Dạ Tử Ly bất ngờ tìm cách nói, hội không thể nói đang tìm kế sách gả cho ngươi xong lợi dụng a.

" Ổ, Lam Nhi cũng am mê lịch sử Tứ Quốc" Vân Phi Vũ ngoài ý muốn cảm thán. Mộ Dung Ngữ Lam từ nhỏ được nuông chiều, không xem ai ra gì, học hành thi ca không am hiểu. Nàng lại đam mê Tứ Quốc Sử Ký.

" Đúng a, ngươi cũng vậy" Nàng gật gù.

Vân Phi Vũ trầm ngâm không biết suy nghĩ cái gì, hơi cười khổ, lại mang theo sát ý " Đúng vậy, không những am hiểu, còn am hiểu rất rõ"

Nàng nhìn hắn lại cụp mắt, cả hai chìm đến trong suy nghĩ riêng. Về đến công chúa phủ nàng cũng mệt mỏi nằm trên giường. Xuân Hoa đi vào lo lắng nói " Công chúa vừa mới trong ngục ra tới cũng chưa ăn gì, nô tỳ bảo Ngự Thiện Phòng làm một tí đồ ăn cho người"

Dạ Tử Ly gật đầu, đột nhiên nói " Xuân Hoa, từ bây giờ hãy đem hành động lịch trình của Vân Phi Vũ, đưa lên cho ta"

" Là công chúa" Xuân Hoa vâng lệnh, nàng tưởng công chúa người trong lòng là Hinh Vương, không ngờ vẫn là Vân Thừa Tướng.

Thương Vương Phủ

Màn đêm đổ dần, bao trùm vạn vật. Trên nốc phủ một hắc y nhân nhanh nhẹn, tay phải đưa mở ra cửa sổ đi vào, trong phòng một màu hắc ám, hắc y nhân đi đến bên giường, kiếm sắc bén chỉ vào nhân nằm bên trong chăn. Sau lưng lại truyền ra tiếng vỗ tay " Bổn Vương đánh giá cao thân thủ của ngươi, có điều muốn ám sát bổn vương cần cố gắng nhiều"

Hắc y nhân hoảng hốt quay người, mắt lạnh nheo lại, lạnh lùng giọng nữ cất lên " Ta không đến sát ngươi, ta đến để giao dịch"

" Giao dịch?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày cười nhạt, ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Hắc y nữ tử thu trường kiếm nói " Thương Vương điện hạ, ta biết ngươi vốn không vừa mắt Mộ Dung Ngữ Lam, nàng lại có thể thành Hinh Vương Phi Thanh Long Quốc, đến lúc đó thế lực của Hoàng Hậu cùng Ngôn Quốc Cữu sẽ mạnh không kiềm được. Hợp tác cùng ta, g**t ch*t Mộ Dung Ngữ Lam, chúng ta đôi bên đều có lợi"

Mộ Dung Mặc Nhiên trong mắt hiện lên sát ý, trên miệng vẫn giữ nụ cười không đổi " Nữ nhân đêm khuya thanh vắng trà trộn vào Thương Vương Phủ chỉ để muốn khuyên bổn vương g**t ch*t Hoàng Muội của mình"

" Thương Vương, ngươi đừng quên lí do mẫu thân ngươi tử. Du Thị vì sinh ra ngươi, đã bị Hoàng Hậu đương triều chèn ép đến tự vẫn" Hắc y nữ tử cũng chính là nữ chính Lạc Tâm Nghiên lạnh giọng nói. Nàng điều tra qua mẫu thân của Mộ Dung Mặc Nhiên là Du Thị, vốn là cung nữ trong Phượng Cung của Hoàng Hậu, vì một lần được ân sủng mà mang long thai. Sau khi hạ sinh Mộ Dung Mặc Nhiên liền tự sát.

Mộ Dung Mặc Nhiên cười mang theo sắc lạnh, không chớp mắt tay đã nắm chặt cổ mỏng manh của nàng, chỉ cần hắn vặn tay, Lạc Tâm Nghiên tử không thể nghi ngờ " Điều tra về Bổn Vương, ngươi có gan đó ?"

Lạc Tâm Nghiên bàng hoàng, nàng tự nhận là sát thủ hàng đầu, vậy mà động tác của hắn nàng không thể nào nhìn thấy được chứng tỏ võ công Mộ Dung Mặc Nhiên đã đạt hạng thượng thừa. " Ngươi không nghĩ trả thù"

Mộ Dung Mặc Nhiên siết chặt cổ nàng, trầm giọng nói " Bổn Vương làm gì, không nhất thiết phải thông báo với ngươi. Ngược lại ta nghĩ có nên giết ngươi tại đây. Mộ Dung Ngữ Lam là sinh tử là do Bổn Vương định đoạt, nữ nhân ngươi cũng dám đụng vào nàng?"

Lúc đến đây nàng đã mang tự tin chắc chắn Mộ Dung Mặc Nhiên sẽ đồng ý, không ngờ rằng hắn lại kịch liệt phản ứng như vậy. Điều tra của nàng đã sai chỗ nào.

" Thương Vương ... nếu nàng thành hôn.:." Nàng khó nhọc nói từng chữ, cổ đau như đứt lìa.

Mộ Dung Mặc Nhiên hừ nhẹ quăng nàng sang một góc, Lạc Tâm Nghiên chỉ thấy cổ trào lên tanh nồng, nàng tức giận nắm chặt tay lại nghe giọng hắn tựa tiếu tựa phi " Ngươi không xứng giao dịch cùng Bổn Vương"

Lạc Tâm Nghiên ôm ngực bay nhanh chạy trốn khỏi cửa sổ. Trong ám xuất hiện nhất hắc y nam tử, nghi hoặc hỏi "Vương Gia không giết nàng ?"

" Nữ nhi Lạc Tông Nghị, Bổn Vương tha nàng một mạng chỉ vì nể mặt Lạc Tướng Quân, nếu có lần sau giết không tha" Nếu không phải nàng là Lạc Tông Nghị nữ nhi, nàng có thể an toàn vô được phòng hắn giữa rừng ám vệ ngoài kia.

Lý Uẩn tiếp tục hỏi " Vương Gia, nữ nhân đó không phải không có lí, nếu công chúa thành hôn cùng Hinh Vương, mọi chuyện sẽ rắc rối"

Trong đầu hiện lên hình ảnh nữ tử ranh mãnh, cười nhẹ " Bổn Vương sẽ không để nàng thành thân"

Mộ Dung Ngữ Lam, sinh tử của ngươi nằm trên tay Bổn Vương
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 44



Dạ Tử Ly ngồi trong viện, một tay cầm cọng cỏ đâm chiêu suy nghĩ. Bên cạnh là nữ tử phụ nàng đẩy xích đu qua lại. Bỏ ra cọng cỏ nàng cất giọng hỏi "Xuân Hoa, hôm nay Vân Phi Vũ đi đâu?"

" Hôm nay trong cung tổ chức bắn cung, các nam tử đều tham gia, Thừa Tướng cùng Thương Vương hẳn cũng ở đó" Xuân Hoa nhẹ giọng trả lời.

" Bắn cung ?" Dạ Tử Ly mắt sáng lên nàng giật mình nhận ra, đúng rồi phân cảnh này là lúc Lạc Tâm Nghiên thách đấu cùng Mộ Dung Mặc Nhiên và Vân Phi Vũ, càng củng cố tình cảm bọn họ. Không được, nữ chính a, nam chủ nào cũng có thể cho ngươi, nhưng Vân Phi Vũ người này, ta mượn một chút, bảo mạng a.

" Xuân Hoa, đi thay y phục chúng ta đi xem bắn cung" Nàng vội vàng đứng dậy.

Xuân Hoa ngạc nhiên " Công chúa ngươi không phải không hứng thú xem bắn cung sao?"

" Bây giờ ta có" Nàng là một fan cuồng thể thao, cổ đại bắn cung sao có thể thiếu nàng.

Đi đến trường thi đấu, vì đây là bộ môn giải trí cung đình, hơn thế Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ tham gia, nên trường đấu đông hơn rất nhiều. Đến cả Hoàng Thượng Mộ Dung Cảnh cũng rãnh rỗi đến xem vui. Dạ Tử Ly dắt theo Xuân Hoa đi vào, nhìn lên trên tìm được thân ảnh của Ngôn Khả, bất ngờ hơn vên trái phía dưới Mộ Dung Cảnh ngồi một nữ nhân, năm tháng không làm nhạt đi dung nhan, quý phái sang trọng, tuy so với nhan sắc của Ngôn Nhã Tú còn kém một chút, nhưng suy cho cùng cũng là một mỹ nhân.

Dạ Tử Ly kinh ngạc đây chẳng phải là trong truyền thuyết phản diện Nguyệt Cố Âm Hoàng Quý Phi Huyền Vũ. "Xuân Hoa, kia là Hoàng Quý Phi"

" Đúng vậy Công chúa" Xuân Hoa nhìn lên nữ tử nói.

Nguyệt Cố Âm luôn ở trong hậu viện sau vụ việc của Dương Mộ Vân, tuy vậy nàng ta luôn nắm được mọi việc trong hậu cung, hơn thế âm thầm liên hệ cùng Chu Tước Quốc, nàng nhi tử là Thất Hoàng Tử Mộ Dung Liệt Phong, không xuất sắc bằng Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên, nhưng cũng là một hiểu chuyện hài tử, trong nguyên tác Mộ Dung Liệt Phong sùng bái hai vị hoàng huynh bất chấp bọn hắn cùng hắn mẫu hậu là kẻ thù, cuối cùng Mộ Dung Liệt Phong vì bảo vệ Nguyệt Cố Âm mà chết dưới kiếm của nữ chủ Lạc Tâm Nghiên.

Thất thần một lúc bên dưới vang lên giọng nam tử " Vòng thi bắn cung chính thức bắt đầu, Thương Vương Gia, Thất Hoàng Tử, Lý công tử, Trần Công Tử.... còn có Lạc Nhị Tiểu Thư"

Xung quanh trường đấu ồn ào, Mộ Dung Cảnh nhìn xuống, có chút bất ngờ lên tiếng " Đó chẳng phải là Tâm Nghiên ?"

Lạc Tông Nghị ôm quyền, có chút bối rối nói " Bẩm hoàng thượng đúng vậy, tiểu nữ hồ nháo, xin Hoàng Thượng tha tội, thần sẽ kêu nàng lên ngay"

Mộ Dung Cảnh xua tay cười " Không vấn đề, Tâm Nghiên muốn chơi để nàng chơi"

Bên cạnh Ngôn Khả nghe xong bĩu môi lẩm nhẩm " Thân sinh nữ nhi không thấy ngươi quan tâm như vậy, khôn nhà dại chợ"

Mộ Dung Cảnh nhìn sang cau mày hỏi " Hoàng Hậu, ngươi mắng trẫm?"

Ngôn Khả đưa mắt , cười trừ " Hoàng Thượng nói gì ? Thần thiếp nào dám"

" Có chuyện nàng không dám làm?" Mộ Dung Cảnh nhướng mi, có chút buồn cười. Hắn đột nhiên cảm thấy Ngôn Nhã Tú có chút dễ nhìn hơn trước.

" Ách" Hắn nào dám, ngươi là Hoàng Thượng a, ta chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, làm gì được.

Bên trái Nguyệt Cố Âm nhìn qua, Hoàng Thượng hôm nay có phải đối xử với Hòng Hậu có chút khác, tuy rằng hắn luôn kiêng kị nàng nhưng cũng đối với Ngôn Nhã Tú cũng không hề mặn mà, Mộ Dung Cảnh a, trong tim hắn chỉ có hình bóng một nữ nhân.

Dạ Tử Ly nhìn xuống sàn thi đấu, Lạc Tâm Nghiên đứng giữa, vận thi đấu phục trang gọn gàng, phảng phất lên khí chất nữ chủ đại nhân, hai bên lần lượt là Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ. Nàng đưa mắt lên trên đối diện khán đài ngồi hắc y nam tử, từ sau hôm ở Phượng Cung, nay là ngày đầu tiên nàng gặp lại Mộ Dung Ngạo Thần, vẫn đáng ghét như ngày nào.

" Công chua, nô tỳ có chút không hiểu, Dực Vương cũng văn võ song toàn, sao lại không tham dự vào đại hội bắn cung" Xuân Hoa nhỏ giọng hỏi.

Nàng xoa cầm nói " Mộ Dung Ngạo Thần mẫu phi vốn không được sủng ái, lúc đại hội bắn cung xảy ra cũng là ngày hắn mẫu phi mất. Từ đó Mộ Dung Ngạo Thần luôn ám ảnh về đại hội bắn cung"

" Ra là vậy, công chúa sao người lại biết" Công chúa trước giờ không thân thiết cùng Dực Vương, chuyện này sao nàng lại rành.

" Ta nghe lén" Nàng không chóp mắt nói dối, đây là thông tin nàng biết khi đọc kịch bản.

" Nghe lén ... công chúa ngươi sao lại nghe lén" Xuân Hoa hoảng hốt, lại còn nghe lén chuyện của Dực Vương, nếu bị biết được hậu quả khó lường a.

Đối diện Mộ Dung Ngạo Thần cũng nhìn qua, mắt lạnh có chút nhu hoà, hôm đó hắn điều tra qua đúng là Tịch Hoan tìm đến Phượng Cung, Hoàng Hậu cùng Mộ Dung Ngữ Lam cũng không làm khó dễ gì nàng, Tịch Hoan sao lại làm vậy.

Dưới sàn đấu Vân Phi Vũ ngước mắt nhìn lên bóng hình nhỏ trên khán đài, mắt hồ ly hiện lên ý cười, Mộ Dung Ngữ Lam trước giờ không hề tham dự những cuộc thi như này, hôm nay lại đến.

Lạc Tâm Nghiên theo tầm mắt của hắn cũng nhìn lên trên, khó chịu cau mày, nữ nhân đó... mang theo hừ lạnh dời mắt, nàng là sát thủ hiện đại, có thể thua dưới tay một nữ tử cổ đại. Hôm nay nàng sẽ cho tất cả bọn họ thấy được, thiện xạ hiện đại là như thế nào.

" Lạc nhị tiểu thư có vẻ quyết tâm, Bổn Vương thật triển khai tầm mắt" Mộ Dung Mặc Nhiên tựa tiếu tựa phi nói, hắn biết được Mộ Dung Ngữ Lam trên khán đài, nữ nhân này luôn hiềm khích với nàng, Lạc Tâm Nghiên, ngươi nên biết thân phận, Mộ Dung Ngữ Lam là của Bổn Vương, sinh tử là Bổn Vương quyết định.

Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng nhìn hắn " Thương Vương quá khen"

Giọng nói của thi vệ lại vang lên "Lý công tử 7 điểm, mời Vân Thừa Tướng"

Vân Phi Vũ nhẹ nhàng tựa phong bước lên, hoả phục rực lửa nổi lên dung mạo tuấn mỹ như hồ. Dạ Tử Ly thán phục, không hổ là mỹ nam tử a. Nàng cũng không quên lý do đến đây, đứng dậy hô to " Phi Vũ cố lên"

Vân Phi Vũ bất ngờ quay qua nhìn nàng, tim như ngừng một nhịp, hồ ly mặt nếu để ý kĩ hiện lên mảnh ửng đỏ. Mộ Dung Ngữ Lam đây là làm gì. Hắn gật đầu đáp lại nàng. Mộ Dung Mặc Nhiên tắt nụ cười trên môi, có chút c**ng c*ng, tâm lại khó chịu bức bối.

Tay cầm chen trà cương lai trong không trung, Mộ Dung Ngạo Thần khẽ nhíu mày, Mộ Dung Ngữ Lam đây là ý gì. Ngôn Khả bất ngờ nhìn nàng, đại tỷ đây là công khai theo đuổi Vân Phi Vũ, ách... đai minh tinh cũng có ngày hôm nay a.

Mộ Dung Cảnh nhìn xuống bên khán đài, cau mày " Ngữ Lam làm chuyện này ra hệ thống gì"

" Á à Hoàng Thượng, ngươi vậy là thiên vị rồi. Lạc Tâm Nghiên tham gia vào cuộc thi chỉ giành cho nam tử, ngươi không có ý kiến, Lam Nhi chỉ ủng hộ Thừa Tướng, ngươi lại tỏ thái độ" Ngôn Khả bất bình nói, Ngôn Nhã Tú ngươi đúng là gả cho sai người, tra nam.

Mộ Dung Cảnh đen mặt " Hoàng Hậu ngươi ở trách trẫm"

"Thần thiếp nào dám" Ngôn Khả quay mắt về phía sàn đấu không lại nhìn hắn, phải nói là không có gan nhìn hắn, hắn cảm nhận được Mộ Dung Cảnh đang toát ra khí lạnh a.

Nguyệt Cố Âm cười nói " Tỷ tỷ hiểu lầm, Hoàng Thượng chỉ là lo công chúa bị cười chê"

" Ha, Muội muội lo nghĩ cho Lam Nhi vậy, tỷ tỷ đây đa tạ" Ngôn Khả nhướng mi, Nguyệt Cố Âm, trưởng công chúa Chu Tước, một trong những phản diện của kịch bản.

Nguyệt Cố Âm cười lạnh quay đi. Bên dưới Vân Phi Vũ ưu soái kéo cung, mũi tên như gió phóng ra, trúng thẳng tâm đích. Xung quanh hô hào ngưỡng mộ, Mộ Dung Cảnh gật đầu cảm thán.

" Vân Thưa Tướng 10 điểm"

Tiếp theo đến Mộ Dung Mặc Nhiên, hắn nhìn lên khán đài. Nữ nhân đáng chết, cũng không cổ vũ hắn. Hắn là nàng thân huynh, Vân Phi Vũ còn không là gì. Mộ Dung Mặc Nhiên kéo lên cung tên, mũi tên như có nam châm, một phát trúng hồng tâm. Hắn liếc qua bên trên vẫn như cũ bình tĩnh Mộ Dung Ngữ Lam, có chút hậm hực về chỗ.

" Lạc Nhi tiểu thư"

Dạ Tử Ly nhìn theo bóng dáng nữ chủ, nàng sẽ thể hiện, bắn ba mũi tên cùng một lúc trúng đích, thành công thu hút ánh mắt nam chủ, nâng cao giá trị của nàng ở Huyền Vũ. Lạc Tâm Nghiên cầm lên ba mũi tên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở trường đấu, nheo lại đôi mắt b*n r*, ba mũi tên lần lượt trúng tâm.

Xung quanh lặng yên.

" Hay quá" lại không biết người nào mở miệng trước, khắp khán đài vang lên tiếng vỗ tay.

Mộ Dung Cảnh đứng dậy khen ngợi "Quả đúng là nữ nhi của Lạc Tướng Quân, hảo hảo, người đâu ban thưởng"

Lạc Tông Nghị cùng Lạc Tâm Nghiên đồng loạt quỳ xuống " Tạ Hoàng Thượng"

" Tiếp theo Thất Hoàng Tử"

Thất Hoàng Tử ? Dạ Tử Ly nhìn xuống sàn thi đấu, một thiếu niên chỉ tầm 15-16 tuổi đi lên bục, tay cầm cung còn run lên, hắn nhìn có chút sợ sệt. Trong kịch bản nàng đọc chỉ chú tâm nhân vật chính, nên khúc sau Lạc Tâm Nghiên thi đấu cũng không nhắc đến nhiều, ra sau hào quang của nữ chính là phần thi của Mộ Dung Liệt Phong.

Đưa mắt lên phía Nguyệt Cố Âm, nàng vẫn nhìn chầm chầm vào bóng dáng thiếu niên, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng.

Mộ Dung Liệt Phong giương lên cung tên, mũi tên yếu ớt b*n r*, c*m v** mép bìa ngoài. Thị vệ nhìn nén cười, đọc to " Thất Hoàng Tử, 2 điểm"

Nguyệt Cố Âm đập nhẹ tay lên thành ghế, đáng giận sao nàng có đứa con vô dụng như vậy. Mộ Dung Cảnh cũng ngán ngẩm dời tầm mắt. Xung quanh lại như có như không vang lên tiếng cười khẽ.

Dạ Tử Ly nhìn xuống thiếu niên cúi gầm mặt dưới khán đài. Đáng chết cổ nhân, dù sao hắn cũng chỉ 15 tuổi thiếu niên, còn chưa trải sự đợi. Dạ Tử Ly đứng dậy cười nhạt nói to " Bổn công chúa xem ai dám cười ?"

Nói rồi nàng đi xuống sàn thi đấu. Mộ Dung Ngạo Thần nhíu mi, nàng đây là gây cái gì sự.

Đi đến bên cạnh trẻ tuổi thiếu niên, Dạ Tử Ly vỗ vai hắn cười " Thất đệ làm tốt lắm, rất có phong độ"

" Phong độ ? Công chúa nhìn lầm đi, Thất Hoàng Tử bắn vào bia ngoài, chỉ được có 2 điểm" Lý Diệu Thiên cười to khinh khỉnh nói.

" Nhìn lầm ? Bổn công chúa mắt chưa kém như vậy, ngược lại là ngươi nhìn không rõ tài năng tuổi trẻ. Thất đệ a, năm nay chỉ mới 15, 15 tuổi khi ấy xin hỏi Lý công tử đây là đang làm gì ? Chỉ sợ cầm cung còn không biết cách" Dạ Tử Ly nhướng mày khiêu khích.

" Ngươi.." Lý Diệu Thiên tức tối xanh mặt.

Mộ Dung Mặc Nhiên cười rộ, đi đến "Hoàng muội nói không sai, Thất Đệ đây đúng là nhân tài"

" Lục tỷ, Ngũ Hoàng Huynh.... là thật sao" Mộ Dung Liệt Phong có chút rụt rè trả lời.

" Không sai" Nàng cười vỗ vai hắn " Nam tử hán đại trượng phu, có chí thì nên không phải nản"

"Công chúa nghe nói ham hiểu võ thuật, chắc cũng bắn cung không tệ" Luôn im lặng Lạc Tâm Nghiên đột nhiên mở miệng.

Lý Diệu Thiên thừa thế nói " Đúng vậy, công chúa cũng hãy bắn cung cho chúng ta chiêm ngưỡng đi"

Dạ Tử Ly lướt qua nàng, đây là làm khó nàng. Dạ Tử Ly trước giờ chỉ học diễn xuất cũng không bắn cung. Dù sao cũng không có gì mất mặt, nàng cười định nói bên trên vang lên trầm lạnh giọng nói.

" Hoàng muội trước giờ không đụng cung tiễn, bổn vương sẽ đich thân chỉ nàng"

Dạ Tử Ly kinh ngạc nhìn lên, Mộ Dung Ngạo Thần... hắn không phải luôn ấn tượng xấu với đai hội thi cung sao
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 45



Mộ Dung Ngạo Thần lãnh mạc đi xuống bên dưới, xung quanh đều rì rầm bàn tán, Dực Vương trước giờ đều không tham dự đại hội bắn cung, cho dù là Hoàng Thượng cũng không ép được hắn, nay lại chủ động tham dự, hơn thế còn giúp bao cỏ công chúa.

" Thần Nhi không phải không hứng thú đến đại hội hôm nay sao" Mộ Dung Cảnh quay sang hỏi một bên công công.

Đức Công Công cũng bất ngờ, hắn theo Hoàng Thượng từ bé, chứng kiến các hoàng tử trưởng thành, đương nhiên biết rõ lí do Dực Vương không hứng thú với đại hội thi cung. " Bẩm Hoàng Thượng, đúng là như vậy"

" Hắn có bệnh" Ngôn Khả nhìn xuống khán đài nói khẽ, không phải vài hôm trước còn xông vào Phượng cung của nàng nháo loạn sao? Bây giờ giả vờ tốt bụng.

Mộ Dung Cảnh quay sang bên hắn hỏi " Hoàng Hậu, ngươi nói gì?"

" Thần Thiếp nói là Dực Vương a chắc là chỉ muốn giúp Lam Nhi thi đấu" Hắn cười đến giả tạo, nụ cười công nghiệp a. Không thể để Cẩu Hoàng Đế biết hắn đang chửi hắn cục cưng nhi tử.

Bên dưới đài, Dạ Tử Ly cầm cung nhìn Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm thần khí, thần sắc lạnh lùng, nói " Hoàng Huynh, ngươi không hứng thú cái này, không cần miễn cưỡng"

" Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đề cao bản thân" Hắn đi đến, hai tay đặt lên vai xoay người nàng lại, tiếp một tay đặt trên tay nàng cầm lấy cây cung, tay còn lại đặt tay nàng nắm lấy đuôi mũi tên.

" Canh chuẩn phía tâm đỏ" Bạc thần lãnh đạm hơi nhấc.

Nói nàng ngại về pose dáng nàng thì quá giả tạo, dù sao nàng cũng là diễn viên đại minh tinh a, gần gũi như này nàng không có khó xử. Huống hồ nàng từng đóng một cảnh không khác gì như vậy. Có điều quan trọng là người đó là ai a, đây là ai ? Mộ Dung Ngạo Thần, nam chủ của kịch bản, ghét nữ phụ là nàng đến tận xương tuỷ. Hắn đứng sau làm nàng thấy rợn sống lưng.

" Tập Trung" Giọng Mộ Dung Ngạo Thần trầm ấm bên tai, Dạ Tử Ly có chút nhột né sang một bên. Vành tai có chút ửng đỏ, được rồi nàng thừa nhận có chút ngại ngùng được chưa.

Mũi tên theo chỉ dẫn của Mộ Dung Ngạo Thần b*n r*, chuẩn xác trúng vào hồng tâm. Lý Diệu Thiên không đồng tình vội đi lên nói " Không tính, bắn cung phải là công chúa tự thể hiện. Dực Vương điện hạ ngươi không thể thiên vị"

Mộ Dung Ngạo Thần vẫn ung dung sửa lại cung tên, cao ngạo nhìn qua hắn " Bổn Vương làm việc cần ngươi xen vào, hơn thế luật không hề nói không được có trợ giúp"

" Đúng luật là không có, Dực Vương nhưng mà công chúa theo tình lí nên tự mình thi đấu" Lạc Tâm Nghiên lạnh nhạt đi lên phía trước, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Ngạo Thần.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn vở kịch trước mặt, cười vô ưu đi đến cạnh nàng gác tay lên vai " Vị Hoàng Muội này của Bổn Vương không nhất thiết phải giỏi cung tiễn, nàng a, có chúng ta hết mực bảo vệ. Không cần thêm cung tiễn chai tay"

" Đúng vậy, Lam Nhi dù sao cũng là Khuynh Hạc hoàng thượng ngự ban, sao có thể có nguy hiểm mà cần học bắn cung" Nguyệt Cố Âm nhẹ nhàng nói, sâu trong loé len tia độc ác.

" Được rồi, không phải là đại hội thi vui vẻ sao. Lam Nhi không giỏi, Thần Nhi dạy, không vấn đề" Mộ Dung Cảnh trên hàng cao nhất nhìn rõ cảnh trước mắt, hắn không nhìn lầm là cả Thần Nhi cùng Nhiên Nhi đều bảo hộ Lam Nhi, không phải bọn họ đều không ưa nàng.

" Coi như ngươi có lương tâm" Ngôn Khả nghe vậy lầu bàu, cẩu hoàng đế cuối cùng cũng bảo vệ hắn nữ nhi.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 46



Mộ Dung Cảnh nghe được, hơi liếc qua nàng, hắn luôn cảm thấy Ngôn Nhã Tú có chút không đúng, lại không biết là như thế nào, hơn thế vị kia hoàng nữ cũng giống như thay đổi.

" Hoàng Thượng anh minh, Khuynh Hạc công chúa vừa học đã hiểu, còn bắn trúng hồng tâm" Bên dưới Ngôn Dự Cơ đi ra, vẻ mặt đầy tự hào nói. Thấy chưa sáng mắt chưa, đây chính là ngoại tôn của hắn a.

Dạ Tử Ly chảy mồ hôi hột, gia gia của nàng có phải quá nuông chiều nàng không, rõ ràng nàng giống bù nhìn bị Mộ Dung Ngạo Thần điều khiển thôi a.

" Ngôn Quốc Cữu nói không sai, Lam Nhi hôm nay rất tốt, ban thưởng" Mộ Dung Cảnh nói.

Không phải đi? Đây là nơi Lạc Tâm Nghiên thể hiện tài năng, nàng đây là hiệu ứng cánh bướm chiếm hết spotlight. Mộ Dung Liệt Phong kéo lấy tay áo của nàng, nhẹ giọng nói "Hoàng Tỷ thật hảo"

Dạ Tử Ly khom xuống nhin hắn, 15 tuổi thiếu niên trên mặt vẫn còn non nớt, có vẻ gene của gia tộc quá tốt đi hắn đã mang sẵn nét tuấn tú, đang tiếc vừa lúc sinh ra đã mang trong ngươi trọng trách của một Hoàng Tử, hơn thế còn là nhi tử của trưởng công chúa Chu Tước Quốc. Đơn thuần thiếu niên a, cho dù có một mẫu phi độc ác đến cuối khi tử hắn vẫn như thế đơn thuần " Liệt Phong, mai này lớn lên cũng hãy trở thành một nam tử hán đại trượng phu"

" Đệ... đệ vô dụng" Mộ Dung Liệt Phong cúi đầu, có chút thất bại nói.

" Thế nào là vô dụng, đệ xem nói về hội hoạ, Mộ Dung Mặc Nhiên, Mộ Dung Ngạo Thần bọn họ ai sẽ bằng đệ a" Dạ Tử Ly cười nhạt xoa đầu thiếu nien.

Hắn kinh ngạc " Hoàng tỷ làm sao biết đệ sẽ vẽ tranh?"

" Ách, ta tình cờ thấy" Nàng quên mất Nguyệt Cố Âm vì không muốn hắn chỉ đam mê vẽ tranh, nên đã đốt hết tất cả giấy sáp, đến cả tin tức Mộ Dung Liệt Phong vẽ tranh cũng bị nàng xử lý. Đáng thương hài tử.

Mộ Dung Mặc Nhiên cũng loé lên kinh ngạc sắc, đi đến gần cười " Liệt Phong, Ngữ Lam, hôm nay trình bày rất tốt"

" Đa tạ Ngũ Hoàng Huynh" Mộ Dung Liệt Phong cười lộ ra hàm răng trắng, một chút ngây ngô.

Nàng nhướng mi, tên này cũng có lúc khen nàng " Đa tạ, nhờ công Tam Hoàng Huynh đây"

Dù sao nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn giúp nàng, bọn họ còn cãi một trận rất to trước đó. Hắn quên nhanh vậy sao. Nàng còn chưa quên đâu hừ.

Lúc này không ai để ý Lạc Tâm Nghiên cũng đi lại " Công chúa làm ta nhìn bằng con mắt khác"

Nhìn con mắt nào ? Cái gì khác. Nữ chủ đại nhân, nam chủ ở đây ngươi đừng nên đem chủ ý vào ta a, hai vị nam chủ này là ta thân huynh, ta cũng không thể nào giành của ngươi. Còn về Vân Phi Vũ... ta chỉ mượn một chút, tổng không thể gả cho Thuỷ Lăng Hiên như trong nguyên tác kịch bản a. "Ta có tài gì, còn phải nói lại, Lạc tiểu thư đúng là bách phát bách trúng"

Lạc Tâm Nghiên cười nhẹ, đúng vậy bách phát bách trúng. Mộ Dung Ngữ Lam một ngày nào đó cung tên đó sẽ cắm thẳng vào trái tim ngươi. Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Dạ Tử Ly đánh cái rùng mình, sát thủ a sát thủ, tốt nhất không nên dây vào.

" Sao ? Lạnh?" Vân Phi Vũ choàng áo khoác ngoài cho nàng.

Dạ Tử Ly nhìn áo choàng, choáng váng Vân Hồ Ly nay uống lộn thuốc, đừng ngươi tốt nhất đừng tốt với ta, hồ yêu lại bỏ gì trong hồ lô " Thừa Tướng áo choàng này ngươi nên giữ"

" Xíu nữa sẽ là săn thú. Vô rừng dễ cảm lạnh" Vân Phi Vũ như không nghe thấy lời nàng nói, không đợi nàng phản hồi đã quay qua lạnh lùng mỹ nam tử " Tham gia chứ Dực Vương Gia?"

Mộ Dung Ngạo Thần trầm tĩnh trả lời "Hảo"

" Săn bắn thú rừng? Tàn bạo như vậy" Dạ Tử Ly đột nhiên cáu gắt, nàng ở hiện đại luôn tình nguyện viên cho các nơi bảo tồn động vật hoang dã, là đại sứ xanh của thiên nhiên, sao có thể đi săn bắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên khó hiểu trước phản ứng của nàng, cười nói " Ngữ Lam đây là làm sao ? Không phải ngươi hứng thú nhất phần thi này sao?"

" Ta hứng thú, nơi nào ngươi thấy ta hứng thú. Không được ta phải trình báo cho Phụ Hoàng" Nàng bỏ ra cây cung, nói là làm lướt qua bọn họ đang ngơ ngác đi lên trước đại điện.

" Phụ Hoàng, Nữ nhi muốn dừng lại phần thi săn bắt động vật" Dạ Tử Ly nhìn thẳng lên trên Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Mặc Nhiên cứng lại nụ cười trên môi, Mộ Dung Ngạo Thần mày kiếm chau nhẹ, lạnh nhạt thần sắt hiện lên tia khó tin tưởng. Vân Phi Vũ hứng thú nhìn nữ tử trước mặt.

" Lam Nhi, không được xằng bậy" Mộ Dung Cảnh không vui lên tiếng.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 47: Chương 47



Dạ Tử Ly nhìn xung quanh cung tên đao kiếm chuẩn bị sẵn cho thi săn bắn, hai tay ôm chặt quyền kiên quyết nói " Phụ Hoàng, thú vật cũng có sinh tính, có gia đình, không nên vì tranh tài mà đem bọn chúng sát hại"

Ngôn Khả biết nàng kiên quyết không để cuộc thi săn bắn xảy ra, khi còn hiện đại, tỷ là đại sứ bảo vệ động vật. Kêu nàng đi giết thú rừng chẳng thà kêu Vân Phi Vũ thú nàng. " Hoàng Thượng, Lam Nhi bản tính lương thiện, nếu phần thi này có thể bỏ qua hãy nên bỏ qua"

" Tỷ tỷ, Khuynh Hạc công chúa hằng năm đều mong chờ nhất này phần thi. Thêm đó săn bắn vốn là tập tục cung đình, đâu thể vì phút bốc đồng của Khuynh Hạc công chúa mà loại bỏ" Nguyệt Cố Âm nhẹ giọng trả lời, trong mắt như có như không đưa xuống bên dưới nhìn nàng.

Mộ Dung Cảnh ngồi im, vẻ mặt trân thành của Mộ Dung Ngữ Lam cũng không hề giả tạo. Hắn quay sang Vân Phi Vũ " Ý của khanh như thế nào?"

Vân Phi Vũ đứng ra từ tốn nói " Công chúa có lòng bao dung rất đáng trân trọng, tuy Huyền Vũ xưa giờ vẫn luôn giữ truyền thống săn bắn. Có điều ngẫm lại cũng có chút dã man. Hoàng Thượng nếu có thể đổi qua hình thức khác, vẫn giữ được truyền thống lại không cần sát sinh"

" Ngươi nói" Mộ Dung Cảnh nhướng mi.

Vân Phi Vũ cười nhẹ, nhìn lướt qua Dạ Tử Ly lại nói " Nếu săn bắn dùng cung tên tàn nhẫn, chúng ta có thể đổi thành thi võ. Thí sinh sẽ đi vào trong khu rừng nhiều thế trận, nếu có thể tìm được đồ vật liền có thể giành chiến thắng"

Xung quanh im lặng suy nghĩ. Dạ Tử Ly gật gù, nam tử này đúng là tư chất hơn người, nói vài ba câu đã nhận được thoả hiệp của Đông Phương Cảnh.

" Hảo, cứ theo Vân ái khanh mà làm" Mộ Dung Cảnh từ tốn đứng lên, nhìn xuống Ngôn Khả vẫn như cũ ngồi, hằn giọng nói " Hoàng Hậu, dìu trẫm về cung"

Nghe chỉ đích danh hắn không cam lòng hỏi nhỏ " Hoàng Thượng không phải bên cạnh còn Hoàng Quý Phi sao?"

Ý là Hoàng Thượng đại nhân, bên cạnh còn một tuyệt sắc Hoàng Quý Phi, ngươi gọi ta làm cái gì a. Mộ Dung Cảnh nhướng mày " Ồ, Hoàng Hậu đây là muốn cãi lời trẫm?"

" Thần thiếp nào dám" Ngôn Khả cười nhẹ đứng lên, bất khả tư nghị đi đến cạnh hắn. Đáng chết cẩu hoàng đế có bệnh đi, như thế hành hạ nàng. Nguyệt Cố Âm không phải đang ở đằng xa sao?

Nhìn Ngôn Khả không cam tâm tình nguyện rời đi cùng Mộ Dung Cảnh. Dạ Tử Ly ôm trán, Tiểu Khả bao người muốn leo lên long sàn còn không được, ngươi đây trực tiếp ghét bỏ, nhìn Nguyệt Cố Âm mắt dữ mày hận sẽ hiểu.

Bên cạnh giọng nói nam tử lại vang lên " Hoàng Muội không ngờ lại yêu thương động vật"

Nàng nhún vai " Mọi thứ đều có linh hồn, đều cảm nhận được đau đớn"

Mộ Dung Mặc Nhiên loé kinh ngạc, nàng khác xưa. Thay đổi đến hắn không thể nhận ra. Vân Phi Vũ đi đến bên cạnh, hồ ly mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Mặc Nhiên, Thương Vương trước giờ luôn không ưa vị này hoàng muội, nay lại như thế để tâm.

" Lam Nhi, từ nay không còn nữa sắn" Hắn nhẹ nhàng nói.

Nàng như nuốt phải ruồi nhìn hắn " Ai là của ngươi Lam Nhi"

" Là ngươi a" Hắn như cũ thản nhiên bộ dáng trả lời.

Mộ Dung Ngữ Lam liên tục lắc đầu xua tay " Ách, Vân Hồ Ly ngươi có bệnh đi.không phải trước giờ đều gọi ta là Công chúa sao?"

Mộ Dung Ngạo Thần băng lãnh cũng nhìn qua hướng hắn. Thái độ Vân Phi Vũ thay đổi hoàn toàn, hắn cùng Vân Phi Vũ có quan hệ không tệ, chẳng lẽ nào. Nghĩ đến trường hợp đó, đôi mắt ưng hiện lên ánh lạnh, Vân Phi Vũ là đông tâm cùng hắn Hoàng Muội.

" Ta đã nói sẽ theo đuổi ngươi, đương nhiên gọi cũng phải thân mật" Vân Phi Vũ nhoẽn miệng cười đến xinh đẹp.

Vô mắt Mộ Dung Mặc Nhiên lại chói mắt đến khó chịu. Hắn không nhịn được lên tiếng " Vân Thừa Tướng có lẽ đã quên trên yến hội đã như thế nào từ chối Ngữ Lam"

Nghe được lời hắn nói, Vân Phi Vũ trầm mặt, rất nhanh lại biến mất, quay về thiếu đánh nụ cười "Vương Gia, là thần có mắt như mù, không nhận ra cái tốt của Công chúa"

Vân Phi Vũ là bệnh nặng đi. Thôi không sao, dù sao kế hoạch không đi hoà thân, không thành hôn cùng Thuỷ Lăng Hiên còn phải trông chờ vào Vân Phi Vũ
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 48: Chương 48



Dạ Tử Ly quyết định làm ngơ, ngươi nam chủ muốn gọi gì thì gọi, dù sao nàng còn cần hắn cứu mạng nhỏ. Mộ Dung Mặc Nhiên thấy nàng không phản đối, trong lòng không vui " Ngữ Lam dù sao cũng sẽ thành Hinh Vương Phi tương lai, Phi Vũ, ngươi không phải nên giữ khoảng cách"

Hắn gọi như thế thân mật, Mộ Dung Ngữ Lam cũng không hề phản đối, không lẽ nàng vẫn còn vấn vương Vân Phi Vũ. Dạ Tử Ly quay ngoắt nhìn hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên vô duyên vô cớ ngươi nhắc đến ta hôn sự làm cái gì, lão công dài ngắn như thế nào ta còn chưa thấy mặt.

Vân Phi Vũ cười nhạt trả lời "Vương Gia có điều chưa biết, đợt này Hinh Vương Gia đến Huyền Vũ tuy lấy danh nghĩa là tham quan, thực chất chính là nhìn đến Khuynh Hạc Công Chúa, có điều... Phi Vũ đã thoả thuận cùng Hoàng Thượng, nếu có thể thắng được Hinh Vương, Công chúa sẽ thuộc về ta"

Cái gì mà thuộc về ta? Bọn họ xem nàng là vật đồ chơi ném qua lại sao? Nhưng dù sao vấn đề chính cũng là không phải như vậy, tuyệt nhiên không cần cố gắng tán đổ, tuyệt nhiên có thể được thành Thừa Tướng phu nhân, đây có phải hiệu ứng bươm bướm trong lời đồn.

Mộ Dung Ngạo Thần nghe được hắn đối thoại, nhìn sắc mặt Mộ Dung Mặc Nhiên tuy rằng che dấu rất kĩ nhưng vẫn hiện ra lửa giận, đi lại nói " Vân Phi Vũ, Mộ Dung Ngữ Lam e rằng không vô nổi ngươi Thừa Tướng Phủ"

" Mộ Dung Ngạo Thần, cái gì ta không vô nổi Thừa Tướng Phủ" Nàng không cho là đúng cãi, có phải hạ thấp nàng quá không ? Được rồi nàng công nhận Mộ Dung Ngữ Lam này điêu ngoa tuỳ ý, háo sắc không chịu được. Nhưng dù thế nào cũng là một tuyệt sắc đại mỹ nữ đươc không?

Hắn nhìn tiểu nữ tử phồng mang trợn má có chút đáng yêu, khoé miệng dần cong lên " Bổn Vương cũng không oan cho ngươi"

" Mộ Dung Ngao Thần ngươi..." Dạ Tử Ly hít một hơi sâu dồn nén, tức giận là ma quỷ, hắn là nam chủ muốn nói gì chẳng được, nàng có thể cãi gì sao?

Vân Phi Vũ ngược lại bình tĩnh tiếp lời " Công chúa quốc sắc thiên hương, nếu vào ta Thừa Tướng phủ chính là ta may mắn"

Quốc sắc thiên hương? Vân Phi Vũ tuy rằng ta công nhận này thân thể đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng Vân Hồ Ly ngươi mà cũng khen ngợi ta. Chuyện này thật khó tin được.

Thấy nàng như nuốt phải ruồi nhìn hắn. Vân Phi Vũ chỉ nhếch môi cười khẽ, lại nhìn qua Mộ Dung Ngạo Thần " Dực Vương không cần quá lo lắng. Phi Vũ tự biết nên như thế nào"

Không giống với Thương Vương, hắn cùng Mộ Dung Ngạo Thần có mối quan hệ tốt hơn, thừa biết bình thường dù thế nào khối băng này cũng sẽ không nhiều lời cùng Mộ Dung Ngữ Lam. Hôm nay lại phá lệ lên tiếng.

Dạ Tử Ly phồng mang trợn má, các ngươi đúng là thiếu hiểu biết, nếu vè thời hiện đại không biết có bao nhiêu người quỳ xuống dưới chân nàng cầu hôn đâu. Mộ Dung Mặc Nhiên cười phe phẫy cánh quạt " Tam Ca, nhìn Ngôn Tiểu Thư có vẻ mệt mỏi rồi, ngươi không định đưa nàng về sao?"

Mộ Dung Ngạo Thần nhìn nữ tử yếu đuối sau lưng, trong tâm bất chợt hiện cảm giác không tình nguyện. Nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài " Tịch Hoan, Bổn Vương đưa nàng về"

"Hảo" Nàng nhẹ giọng nói.

Dạ Tử Ly đối diện thầm nổi da gà, Ngôn Tịch Hoan này bề ngoài yếu đuối vô hại. Nhưng thật ra chính là rắn độc. Còn về Mộ Dung Ngữ Lam bề ngoài chanh chua đanh đá, thật ra chính là vô não.

Đột nhiên giọng nói hoàng oanh từ sau vang lên " Công chúa, ngươi hôm nay thật khiến Sở Sở ngưỡng mộ"

Dạ Tử Ly nghiêng đầu nhìn người đi đến, vóc dáng gương mặt này chẳng phải là nữ phụ đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ Lạc Sở Sở sao. Nàng đề phòng khách sáo nói " Không việc gì"

Ngươi ngưỡng mộ cái gì Bổn công chúa là không biết bắn tên, nếu không phải Mộ Dung Ngạo Thần đột nhiên thân thiết giúp đỡ. Chẳng phải ta chính là bẻ mặt sao.

Lạc Sở Sở ánh nhìn hướng về phía Mộ Dung Ngạo Thần, tiếc rằng khí lạnh của hắn toát ra quá đáng sợ. Nàng cũng không thể nào dám đến gần. Nàng hận, tại sao? Mộ Dung Ngạo Thần chỉ ôn nhu với một mình tiện nhân Ngôn Tịch Hoan, phụ thân cho dù biết nàng thích Dực Vương nhưng lại xin Hoàng Thượng chỉ hôn cho nàng với Lạc Tâm Nghiên.

Dạ Tử Ly nhìn đến nam chủ nữ phụ đứng đầy như nồi lẩu thập cẩm. Chỉ thiếu mỗi nguyên liệu chính là Lạc Tâm Nghiên. Nàng cũng không muốn nữ chủ đại nhân đột nhiên lại quay lại, liền cười có lệ dần lùi về sau " Vậy, ta cáo từ trước"

Vân Phi Vũ nhìn đến nữ nhân tính bỏ trốn, cũng từ tốn đi đến " Để thần đưa ngươi về, Hoàng Hậu chắc chắn cũng sẽ yên tâm"

Không! Ngôn Khả nếu biết ta đi cùng ngươi chắc chắn sẽ lo lắng mất ăn mất ngủ. Nhưng lại nghĩ đến nàng kế hoạch, chỉ đành đồng ý " Hảo a"

Vân Phi Vũ hài lòng song song cước bộ cùng nàng. Mộ Dung Mặc Nhiên không dấu vết chau mày, Hoàng muội này của hắn đang dần chiếm vào tâm Vân Phi Vũ sao. Hắn gấp lại cánh quạt nâng lên khoé môi " Tam Ca, chúng ta bữa khách lại tranh tài"

Cuối cùng cũng bỏ đi theo sau Dạ Tử Ly. Chỉ để lại Mộ Dung Ngạo Thần càng ngày càng lãnh, hắn không nói hai lời trực tiếp xoay người. Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ đồng loạt thay đổi, không phải nói đúng hơn Mộ Dung Ngữ Lam thay đổi.

Ngôn Tịch Hoan cắn môi đi theo hắn, sao nàng không cảm giác được Mộ Dung Ngạo Thần đã dần ít quan tâm nàng lại. Cho dù thế nào Ngôn Tịch Hoan cũng sẽ không đoán ra chính là do hắn hoàng muội Mộ Dung Ngữ Lam.

Lạc Sở Sở căm hận nhìn bọn họ rời đi. Tại sao ? Nàng chính là Huyền Vũ đệ nhất nữ nhân, sao bọn họ lại không một chút quay lại nhìn nàng.

Bên kia Dạ Tử Ly nhìn theo Mộ Dung Mặc Nhiên cau mày hỏi " Ngươi đi theo làm gì?"

" Bổn Vương rãnh rỗi, ngựơc lai Thừa Tứơng trăm công ngàn việc lại có thời gian đưa Ngữ Lam về" Hắn tuỳ tiện trả lời. Vẫn như cũ phe phẩy chiếc quạt nhìn sang Vân Phi Vũ.

" Ta đã hứa với Hoàng Hậu sẽ chăm sóc tốt với công chúa" Vân Phi Vũ hồ ly mắt nhìn lại hắn, sao hắn có thể không nhìn ra trong mắt Mộ Dung Mặc Nhiên như có như không có địch ý.

Lần này Dạ Tử Ly chen vào hỏi " Ngươi thân với ta mẫu hậu khi nào?"

Vân Phi Vũ rốt cuộc mua chuộc Tiểu Khả của nàng cái gì? Còn chăm sóc tốt cho nàng.

Hắn nhẹ nhếch môi " Hoàng Hậu nương nương giao công chúa cho ta
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 49: Chương 49



Dạ Tử Ly bất khả tư nghị nhìn hắn, Tiểu Khả như nào lại nhờ vả tên Hồ Ly chết tiệt này. Hắn a là nam chủ, tuy rằng đúng là nàng còn phải nhờ cạy hắn để có thể trốn khỏi hoà thân, nhưng không có nghĩa hoàn toàn tin tưởng.

Mộ Dung Mặc Nhiên như cũ vẫn ung dung bất cần, trong tâm lại không kiềm được khó chịu. Hắn gắp lại cánh quạt cười nhạt " Thừa Tướng, không phải Bổn Vương không nhắc nhở ngươi. Lam Nhi là Hinh Vương Phi tương lai, không phải nên giữ ý mà cách nàng xa ?"

Vân Phi Vũ hồ ly mắt đào hoa lướt qua nàng. "Có thành Hinh Vương Phi hay không còn chưa rõ. Nói không chừng lại chính là ta Thừa Tướng Phu Nhân"

Dạ Tử Ly âm thầm ôm đầu, 2 đại nam chủ lại cãi nhau vì này ác độc nữ phụ, hiệu ứng bươm bướm hay thế giới này đảo điên " Được rồi, các ngươi hai cái cùng đi cùng bổn công chúa hồi cung"

" Hảo" Mộ Dung Mặc Nhiên thoải mái trả lời.

Vân Phi Vũ cũng không có ý từ chối, cất bước cùng nàng bước đi. Không khí lại không nói nên lời nặng nề khó tả. Phải biết cho dù không phải Hoàng Thất, nhưng Vân Phi Vũ cùng Mộ Dung Mặc Nhiên xưa nay vốn bất hoà. Nay lại càng nhìn nhau không thuận mắt.

Phố đông nghẹt người, buôn bán tấp nập, Huyền Vũ Quốc dưới thời trị vị của Mộ Dung Cảnh luôn phồn vinh, ấm túc. Đột nhiên bên cạnh nghe tiếng đánh nhau, một nam tử bị đánh, trong mắt hiện lên phẫn hận, hắn nằm trên mặt đất vẫn như cũ hận thù ánh mắt nhìn bọn họ ba bốn nam tử. Một cao to nam tử chỉ vào hắn nói to " Tiểu tử ngươi to gan, cũng dám ăn trộm chúng ta quầy"

Nam tử như cũ không trả lời, cao to nhân càng tức giận. Đưa cao gậy trong tay định đập mạnh xuống, cổ tay đã bị lực đạo mạnh mẽ giữ lại. Hắn ngước nhìn là một nữ tử mỹ mạo, nàng lạnh lùng như băng. Lúc này nhếch lên mình nụ cười " Hắn ta chấm, ngươi khôn hồn cổn"

Nam tử cao to phá lên cười " Tiểu mỹ nhân, ngươi không phải ngây thơ đi. Lại dám ra lệnh cho chúng ta"

Lạc Tâm Nghiên cụp mắt, ngu ngốc hạng người. Không biết bổn đặc công có rất ít kiên nhẫn. Nàng nhanh nhẹn bẽ gãy tay nam tử, lại mau chóng đạp đến bụng một tên khác, từng người bị nàng như vậy đánh đổ. Xung quanh đám người quay lại xì xầm bàn tán. Lạc Tâm Nghiên không quan tâm trực tiếp nâng dậy dơ bẩn nam tử " Ngươi tên gì?"

" Ta không có tên" Nam Tử quật cường nói, hắn không hiểu sao một tiểu cô nương lại mang theo như thế cường đại khí thế.

Lạc Tâm Nghiên nhàn nhạt nói " Không có tên? Vậy gọi là Lạc Nguỵ thế nào?"

" Lạc Nguỵ?" Thiếu niên thâm trầm nhẩm lại cái tên mà nữ tử ban tặng. Ngước mặt nhìn trước mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nữ nhân, trong mắt không mang một chút nào tâm tình. Hắn ngờ vực hỏi " Tại sao lại cứu ta?"

" Hữu duyên, sau này cứ đi theo ta. Chăm chỉ luyện tập võ nghệ, thế nào?" Lạc Tâm Nghiên nàng nhận ra, muốn trả thù cho nguyên thủ, đối phó cùng Mộ Dung Ngữ Lam kia một mình là chưa đủ, nàng cần phải gây dựng nên thuộc về mình thế lực.

Lạc Nguỵ nhìn nàng, tận trong tâm ra quyết định phải trở nên cường đại, bảo vệ được trước mắt nữ tử " Hảo"

Lạc Tâm Nghiên gật nhẹ đầu, nhẹ cất bước rời đi. Lạc Nguỵ cũng nhịn đau đuổi kịp.

Bên kia, cả ba mang theo không khí quỷ dị ngượng ngùng cuối cùng cũng đến cửa Phượng Cung. Tuy nói ngượng ngùng, cũng chỉ mỗi Dạ Tử Ly nàng cảm thấy điều đó, còn lại hai tên này vẫn như cũ nhởn nhơ. Nàng vội quay lại nhìn bọn họ cười trừ " Vân Thừa Tướng, Ngũ Hoàng Huynh ta đến rồi. Các ngươi nên về đi"

" Lam Nhi, ngươi xem đi từng sáng ta hoàng huynh cũng thấm mệt, nên là uống chút trà?" Mộ Dung Mặc Nhiên ngả ngớn không chút xấu hổ nói.

Dạ Tử Ly đen mặt " Hoàng Huynh ngươi giống như trước giờ không muốn bước vào Phượng Cung"

Phải nói là chán ghét bước vào Phượng Cung, nam chủ cao cao tại thượng hắn luôn khinh thường bọn họ hai mẫu tử, đừng nói đi vào uống trà chỉ sợ trò chuyện một hai câu hắn cũng khó chịu.

Vân Phi Vũ liếc hờ qua hắn, con ngươi sâu thẩm không biết suy nghĩ những gì, lại lên tiếng " Ngữ Lam, vừa lúc Hoàng Hậu muốn gặp ta, chi bằng lúc này ta liền đi diện kiến nàng"

" Ta Mẫu Hậu muốn gặp ngươi?" Nàng nghi ngờ, Ngôn Khả như thế nào muốn gặp này trích hồ ly. Nàng có cảm giác bọn họ có chuyện gì giấu nàng, không được phải hỏi rõ Ngôn Khả kia tiểu tử.

Mộ Dung Mặc Nhiên âm thầm nheo mi, Vân Phi Vũ khi nào lại thân thiết cùng Ngôn Hoàng Hậu. Rốt cuộc có gì ẩn tình, hắn từng điều tra quá Vân Phi Vũ, có điều những nhân điều đi đều không bao giờ quay trở lại, hắn như thế thần bí nhân.

Nhìn Vân Phi Vũ vẫn như cũ hồ ly cười, nàng đột nhiên cảm thấy đau đầu, tuyệt nhiên tình tiết kịch bản thay đổi, người người lại kéo đến Phượng Cung. " Được rồi, nếu vậy đi vào đi"

Vân Phi Vũ hài lòng cất bước đi, Mộ Dung Mặc Nhiên cũng đi theo cùng. Dạ Tử Ly đột nhiên ngăn lại " Ngươi đi theo làm gì?"

" Hoàng Muội, dù sao Vân Thừa Tướng một thân một mình đi vào Hậu Cung là không được" Hắn nhẹ giọng nói làm nàng không cách nào phản bác, chỉ có thể ngậm ngùi đi vào trong. Không sai, Vân Phi Vũ dù sao cũng là nam tử, đi vào Hoàng đế Hậu Cung nếu bị nhân nhìn thấy sẽ không hay.

Nghe đến tiếng động, Ngôn Khả không nghĩ ngợi liền xông ra " Tỷ ngươi về rồi, ngươi biết hôm nay ta thật sự mệt a, cái đó Hoàng Đế..... các ngươi"

Hắn luyên thuyên ngẩng lên nhìn đến hai tuyệt sắc nam mỹ trước mặt liền đờ người. Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày " Tỷ? Hoàng Hậu vừa gọi đó là Ngữ Lam sao?"

" Ách, Mẫu Hậu cùng ta hay xưng hô Tỷ Muội, ngươi xem nàng như thế mỹ mạo, làm sao giống ta Mẫu hậu" Dạ Tử Ly âm thầm lau mồ hôi nói trừ.

Ngôn Khả cũng ho khan " Đúng vậy, Bổn Cung không biết có hai vị đến, thất lễ rồi. Mân Thuỷ mau đi lấy trà"

Mân Thuỷ nhận lệnh lui xuống dưới. Ngồi trên đại điện Ngôn Khả đưa mắt nhìn Dạ Tử Ly âm thầm hỏi hai vị đại thần như thế nào lại có mặt ở đây.

Nàng nhận thấy ánh mắt của Ngôn Khả, chỉ nhún vai, nàng không biết a. Hắn chỉ đành hằn giọng hỏi " Không biết hai vị đến đây là có việc gì?"

Mộ Dung Mặc Nhiên phản ứng lại trước ung dung ngồi xuống ghế "Ta đơn giản chỉ đến thỉnh an Hoàng Hậu"

Ngôn Khả giật giật khoé miệng, thỉnh an hắn? Muốn hắn tổn thọ sao? Nào dám đón nhận nam chủ cái thỉnh an. " Ách Thương Vương có lòng. Còn ngươi đâu?"

Nhìn sang Vân Phi Vũ cũng yên toạ một bên, hôm nay là ngày gì một lúc 2 nam chủ tìm đến tận cửa hắn Phượng Cung. Vân Phi Vũ nhấp một ngụm trà nhẹ giọng nói " Hoàng Hậu thần cũng đến thỉnh an"

Ngôn Khả tựa chừng hơi lảo đảo, điên cả rồi, hai đại nam chủ lại đến thỉnh an hắn. Đây là cái gì nghiệt. Dạ Tử Ly đưa mắt nhìn Ngôn khả, lại nhìn hai cái đại mỹ nam đang không có chuyện gì quan trọng ngồi đó, liền ho khan " Khụ, Tứ Hoàng Huynh, Vân Thừa Tướng nếu đã không có việc gì có lẽ nên hồi gia đi thôi. Ngày mai còn có hội thi"

" Hội thi, đúng vậy Lam Nhi, ngày mai hội thi nàng hãy cùng ta một đội" Vân Phi Vũ cười nhẹ, nắng vàng chiếu trên mỹ mạo khuôn mặt, mái tóc đen tuyền, sóng mũi cao dọc.

Dạ Tử Ly hơi thất thần, chết tiệt Vân hồ ly lại như thế cười đến hút hồn. " Không phải thi đấu cá nhân sao?"

Thi bắn cung theo luật không phải cá nhân sao? Vân Phi Vũ kiên nhẫn nói tiếp " Đúng là theo luật là cá nhân, nhưng đối với nữ tử tham gia được quyền vào cùng đội với một nam tử"

" Ngữ Lam trước sau phải thành Hinh Vương Phi, theo cùng đội Thừa Tướng lại không hợp tình lý. Chi bằng về cùng đội với Bổn Vương thế nào?" Mộ Dung Mặc Nhiên hắn có thể khẳng định Vân Phi Vũ hứng thú với Mộ Dung Ngữ Lam. Điều này làm hắn khó chịu, tại sao lại như vậy? Bọn họ là huynh muội, hắn sao lại có này cảm giác.

Nhìn bọn họ giành giật qua lại, Ngôn Khả nhỏ giọng hỏi bên cạnh Mân Thuỷ " Mấy năm trước công chúa như nào vượt qua cuộc thi"

Mân Thuỷ nuốt nước miếng " Công chúa chỉ toàn một mình, nhiều lần ngỏ ý cùng Vân Thừa Tướng nhưng chính là bị hắn từ chối"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 50: Chương 50



Nếu không phải có người lạ ở đây hắn đã trực tiếp ôm đầu, sao hắn lại quên Mộ Dung Ngữ Lam nhân vật này người gặp người ghét, thảo nhân ghét a. " Vậy công chúa đứng nhất?"

Tiếp tục đè thấp giọng hỏi bên cạnh nữ tử, chỉ thấy nàng lắc đầu " Công chúa tuy rất giỏi săn bắn, nhưng suy ra cũng không thể bằng các vị Vương Gia cùng Vân Thừa Tướng"

Ra là vậy, chỉ thua mỗi bọn nam chủ. Cũng may luật lệ săn bắn đã bị đổi, nếu không chỉ sợ Dạ Tử Ly bị lộ sơ hở. Đừng xem nàng đóng nhiều cổ trang phim ảnh lại tưởng, bắn cung chính là không biết bắn.

Dạ Tử Ly nhìn sang cầu cứu Ngôn Khả, tuy nói công phải săn bắn, nhưng là thi võ. Nàng làm sao biết cổ đại võ công. Ngôn Khả nuốt nước miếng, chỉ còn cách cuối " Lam Nhi, đúng là để dễ dàng nên đi cùng Vân Thừa Tướng"

Dù gì Vân Phi Vũ cũng biết được bí mật, còn về phần Mộ Dung Mặc Nhiên không thể tin tưởng. Nhìn hắn ôn hoà dễ chịu thật ra chính là một chỉ cáo.

Mặt cười như hoa của Mộ Dung Mặc Nhiên hiện lên tia rạng nứt. Ngôn Nhã Tú lại khuyên Mộ Dung Ngữ Lam chọn Vân Phi Vũ thay vì hắn? Rốt cuộc là vì lí do gì bọn họ lại thân thiết với nhau.

Dạ Tử Ly nghe vậy, liền trợn mắt, Ngôn Khả đệ khi nào lại thông đồng cùng chỉ hồ ly " Ách, chắc có hiểu nhầm. Vân Phi Vũ, ta không cần cùng nhóm. Thật sự giờ đang rất ổn"

Nói rồi nàng đứng dậy, phất tay rồi chạy ra ngoài " Ta suy nghĩ ta có việc cần làm, vậy cáo lui"

Vân Phi Vũ nhìn bóng dáng nhỏ chạy nhanh khỏi cửa, hồ ly mắt nheo lại. Tiểu công chúa, chạy như thế nhanh. Mộ Dung Mặc Nhiên thấy nàng đi, mất hứng đứng dậy " Vậy thì Bổn Vương cũng cáo từ"

Nhìn đến Mộ Dung Mặc Nhiên rời đi xa, lúc này Ngôn Khả nhìn sang cho tất cả tỳ nữ lui ra ngoài, " Vân Thừa Tướng, cho phép Bổn Cung hỏi ngươi một câu"

" Hoàng Hậu mời nói" Vân Phi Vũ nhẹ giọng trả lời.

Ngôn Khả hít một hơi nói " Rốt cuộc ngươi đối với Lam Nhi là như thế nào? Bổn Cung biết Lam Nhi từng điên cuồng theo đuổi ngươi, ngươi lại một mực từ chối. Cớ sao bây giờ lại như thế quan tâm nàng, không những giúp nàng che giấu như thế bí mật, còn năm lần bảy lượt ra tay bảo hộ nàng?"

Vân Phi Vũ rơi vào trầm tư, đúng vậy, hắn sao lại như thế quan tâm nàng? Ngôn Khả tiếp tục hỏi " Ngươi động tâm với nàng?"

Hắn động tâm với nàng? Sao có thể? Hắn sao có thể động tâm với Mộ Dung Ngữ Lam. Nhưng giống như không có lời nào giải thích cho chính hắn hành động.

Thấy hắn không trả lời, Ngôn Khả thở dài phất tay " Thôi vậy, Vân Thừa Tướng xin mời hồi gia"

Hắn như cũ đứng yên tại chỗ, Ngôn Khả bất lực, muốn nói tiếp Vân Phi Vũ đã dỏng dạc lên tiếng " Ta thích nàng"

" Cái gì cơ?" Nói đúng một câu, lại nhìn hắn chầm chầm như vậy có ý gì?

Hắn tiếp tục nói " Đúng rằng trước khi ta đã không đối xử tốt với Ngữ Lam, luôn lạnh lùng xa cách, nhưng từ khi nàng thay đổi, trở nên thông minh, nhanh nhẹn. Không còn như thế ác độc, ta bị nàng thu hút, tâm đã... không còn của bản thân"

Ngôn Khả bất động, không ngờ hắn lại có thể nói ra được những lời như vậy, làm hắn đây không biết như nào trả lời " Ngươi.... Thừa Tướng... ngươi... tỷ ách Lam Nhi không phải có hôn ước cùng Hinh Vương Thanh Long Quốc, ngươi ở đây nói với Bổn Cung cũng không giải quyết được gì"

Vân Phi Vũ đột nhiên kiên quyết nói " Hoàng Hậu yên tâm, ta sẽ không để Công Chúa hoà thân đến Thanh Long Quốc"

Nói rồi hắn hành lễ rời đi, nhìn theo bóng lưng tiêu soái, Ngôn Khả chỉ biết thở dài ngồi xuống ghế. Mân Thuỷ lúc này mới nhẹ bước vào, đưa cho hắn chén trà " Nương Nương dùng trà"

Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Mân Thuỷ nhẹ giọng hỏi " Nương Nương là đang lo hắn cho Công Chúa?"

Tuy nàng không nghe được đoạn đối thoại, nhưng cũng đoán được 3-4 phần Vân Thừa Tướng từ chối Công Chúa. Nàng theo Hoàng Hậu từ lúc còn là Đại tiểu thư, bây giờ cũng đã được chục năm rồi, tuy rằng nhà nàng tiểu thư đã thay đổi không còn hồn nhiên ngây thơ như trước, nhưng nàng biết trong thâm tâm nàng không hề xấu. Từ ngày có Công Chúa, Tiểu thư trở nên cảnh giác đề phòng hơn, từ đó luôn như mèo xù lông bảo vệ tiểu công chúa.

Ngôn Khả nhấp miếng trà đặt xuống " Mân Thuỷ, Ngươi nói Vân Phi Vũ là người như nào? Có thân thích?"

" Vân Thừa Tướng là một nam tử ôn nhuận, có chút thần bí. Hắn a không có thân thích, một mình leo lên vị trí Thừa Tướng. Rất được Hoàng Thượng coi trọng" Mân Thuỷ giọng nói vang lên ngay bên tai
 
Back
Top Bottom