Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 71: Chương 71



Mộ Dung Ngạo Thần mang theo lạnh lùng hàn khí đi vào trong điện, hoàn toàn phất lơ câu hỏi của nàng, nhìn đến Vân Phi Vũ nói " Phi Vũ, ngươi quá phận rồi"

Vân Phi Vũ không chột dạ, cười đến mị hoặc lòng người " Thần, ta không phải tuỳ tiện quá phận, ta thật sự muốn lấy Công chúa làm thê tử. Cho dù thế nào, ta cũng sẽ tâu lên với Hoàng thượng"

Dạ Tử Ly bất ngờ đến há hốc, tên này thật sự muốn thú nàng ? Có bệnh? Không biết thanh danh của nàng có bao nhiêu xú, hắn còn là cao cao tại thượng Thừa Tướng vậy mà lại muốn thú nàng làm thê tử, đây không phải trò cười thiên hạ sao.

Mộ Dung Ngạo Thần không kém bất ngờ, trong lòng bùng phát lửa giận, " Khuynh Hạc công chúa được chính Hoàng thượng chỉ hôn cho Thanh Long Quốc Hinh Vương Gia, Phi Vũ ngươi không phải muốn kháng chỉ?"

Vân Phi Vũ nhìn đến hắn thái độ trong lòng hiện lên hoài nghi, Ngạo Thần sao lại để ý đến Mộ Dung Ngữ Lam, cho dù thế nào gả cho Thanh Long Quốc cũng không giúp ít gì được cho hắn. Ngược lại có Thanh Long Quốc chống lưng, Hoàng Hậu đối với hắn càng thêm mối lo.

" Hoàng Thượng tuy không nêu rõ thái độ, nhưng việc để ta tiếp đón Hinh Vương không phải chính là ý chỉ sao? Huống hồ ngươi cũng nghe rõ rồi, công chúa là thích ta" Nói rồi hắn mị hoặc ánh mắt đưa về phía nàng.

Dạ Tử Ly hằn giọng ho khan " Khụ, Hoàng Huynh, không nên để ý quá đến ta hôn nhân đại sự, Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu sẽ có quyết định"

Mộ Dung Ngạo Thần khí lạnh ngược lại không dứt còn tăng thêm, hắn hừ lạnh bỏ ra ngoài. Dạ Tử Ly gãi đầu, chọc giận gì này đại thần, hắn đến điện nàng không phải chỉ để nói vài câu vô nghĩa như vậy. Vân Phi Vũ nheo lại mắt hồ, Mộ Dung Ngạo Thần vốn không phải người sẽ làm như thế chuyện dư thừa, hắn lạnh đạm quyết đoán, sát phạt chiến thần chắc chắn sẽ không bộc lộ như thế cảm xúc

Vân Phi Vũ phe phẩy chiếc quạt gấp lại, xoay người nói với Dạ Tử Ly " Lam Nhi, ta có chút chuyện phải đi trước. Đừng có quá nhớ ta a"

Lam Nhi? Đừng gọi như thế buồn nôn được không " Ngươi suy nghĩ nhiều"

Thấy nàng chán ghét vẻ mặt, hắn nở nụ cười mị hoặc xoay người đi ra ngoài. Mộ Dung Liệt Phong nhìn bóng lưng hắn rời đi nhẹ giọng nói " Hoàng Tỷ, gả cho Thanh Long Quốc Hinh Vương xa xôi như vậy. Vân Thừa Tướng là một quyết định tốt hơn, Hoàng Tỷ ngươi không biết có biết bao nhiêu quan lại muốn nối thông gia cùng hắn, Vân Phi Vũ trực tiếp từ chối"

" Hắn như thế nổi tiếng?" Nàng không phải thật sự bất ngờ. Thôi được rồi ngoài hai thế lực Vương Gia, Vân Phi Vũ chính là lựa chọn môn đăng hộ đối nhất trong triều đình. Huống hồ lời nói của hắn còn có sức ảnh hưởng, muốn bay làm phượng hoàng chắc chắn sẽ gả nữ nhi cho hắn.

Mộ Dung Liệt Phong gật gù " Đệ nghe nói ngoài Hai hoàng huynh ra, Vân Phi Vũ rất được lòng quan lại. Hắn cũng không có phu nhân, bọn họ lúc nào cũng tìm đủ mọi cách vào được Thừa Tướng phủ"

" Liệt Phong đệ nói tên đó chắc cũng có thê thiếp gì đi?" Tuy trong kịch bản không có nhắc đến nhưng cổ đại nam nhân không phải luôn thú nữ tử từ rất sớm.

Mộ Dung Liệt Phong lắc đầu " Cho dù là thông phòng hắn cũng không có"

Không những vậy, Tam Hoàng Huynh cùng Ngũ Hoàng Huynh đều không có thông phòng hay thê thiếp. Bọn họ tránh nữ nhân còn không kịp. Dạ Tử Ly bất ngờ "Thiệt sự không có"

" Ta nói đệ những như thế hiểu biết thế sự" Mộ Dung Liệt Phong không được chú ý như hai huynh đệ kia, nhưng hắn lại như thế rành rỗi.

Hắn gãi đầu ngượng ngùng " Hoàng Tỷ, bọn họ đều thường bỏ qua ta, cho dù Mẫu Phi cũng không thường xuyên đến gặp ta. Nhưng không sao, ta cũng thật tự do. Mấy cái này đều do ta núp trộm nghe được từ nô tài tì nữ trong cung"

Nghe hắn nói nhẹ nhàng như lông vũ, lòng nàng lại nặng trĩu. Mộ Dung Cảnh không xem trong này nhi tử, đến cả hắn mẫu phi cũng không để ý đến đứa trẻ này hảo đáng thương. Trong kịch bản lại thay đỡ nhát kiếm cho Nguyệt Khinh Âm mà mất mạng, thật sự rất mệnh khổ.

" Tự do? Đệ xung quanh cái này bức tường rộng lớn là tự do. Liệt Phong tỷ mang đệ ra ngoài cung khám phá thế giới, thế nào?" Nàng vỗ ngực hào sảng nói.

Vẻ mặt non nớt hiện lên bất ngờ, lại không tin vẻ mặt lắc đầu " Hoàng Tỷ, chúng ta không thể tự tiện ra ngoài cung"

" Ta một vị bằng hữu, hắn chắc chắn sẽ giúp ta" Nàng nhếch miệng cười đắc ý, Tiêu Viêm hắn bản lĩnh đem theo một người chắc chắn không vấn đề gì.

" Bằng hữu?" Hắn tràn ngập nghi hoặc rốt cuộc bằng hữu như thế nào có thể có khả năng đi ra vào hoàng cung như vậy.

Dạ Tử Ly thấy hắn nghi vực ánh mắt, cũng không biết như nào giải thích, nàng cũng không biết rõ Tiêu Viêm rốt cuộc mạnh như nào. Hắn võ công chắc chắn đứng hàng đầu giang hồ.

" Liệt Phong như vậy đi, tối nay đệ đến ta phủ. Ta dẫn đệ ra ngoài, như thế nào?" Tiêu Viêm trước khi đi có để cho nàng cách liên lạc hắn. Lúc đầu nàng cũng không quan tâm, hôm nay có dịp dùng rồi.

" Hoàng tỷ như vậy liệu ổn" Mộ Dung Liệt Phong lo lắng nói.

" Không sao tin ta" Nàng vỗ ngực. Nói cùng Mộ Dung Liệt Phong thêm vài câu, hắn cũng phải về điện bái kiến Nguyệt Khinh Âm.

Trong hành lang dài bên trong Hoàng Cung rộng lớn. Nam tử sải bước tiêu sái, trên mặt như có như không hồ ly ý cười, đi đến bên cạnh một hắc y mỹ mạo lạnh lùng nam nhân. " Hơi thở như thế không trầm ổn, đây có phải ta quen biết Dực Vương Điện Hạ"

Mộ Dung Ngạo Thần đến liếc mắt cũng không nhìn hắn chỉ chăm chú nhìn vào đoá sen trên mặt hồ " Ngươi vì sao muốn lấy ta Hoàng Muội? Không phải lúc đầu không hứng thú sao?"

" Ra là vì chuyện này, là ta sai lầm. Không biết từ bao giờ ta thật sự động tâm với nàng" Hắn lần đầu trực tiếp khẳng định, hắn thật sự vì nàng mà rung động. Nàng lanh lợi, ưu tú, nàng thay đổi từng chút chiếm lấy hắn trái tim.

Mộ Dung Ngạo Thần kinh ngạo, khuôn mặt thêm phần giá lạnh, hắn như thế nào lại khó chịu. Mộ Dung Ngữ Lam như thế nào lại liên quan đến hắn. Vân Phi Vũ tiếp tục nói " Ngạo Thần, so với Thương Vương ta càng thân với ngươi. Nhưng nếu các ngươi cố tình làm tổn thương nàng, Vân Phi Vũ ta sẽ dùng mọi giá để bảo vệ nàng"

Hắn mang theo không một phần đùa cợt, Mộ Dung Ngạo Thần cuối cùng cũng lia mắt về phía hắn " Vân Phi Vũ, cho dù là huynh đệ, ta cũng phải nhắc ngươi. Mộ Dung Ngữ Lam nhất định tử"

Vân Phi Vũ nhìn hắn lạnh lùng khí chất cũng không nữa nói. Hắn biết rõ ân oán của hắn cũng Hoàng Hậu. Hắn mẫu phi cũng là vì Hoàng Hậu ép mà chết. Muốn hắn tha cho Mộ Dung Ngữ Lam chính là điều viễn vong.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 72: Chương 72



Tiêu Âm Cung như thường lệ mang theo màu u ám lạnh lẽo, ngồi trên vị trí cao nhất nam tử một tay hờ hững chống đầu, ngũ quan không xuất sắc nhưng lại mang theo kì lạ sức hút. Mắt phượng dài sâu thẫm nhìn xuống bên dưới nhân.

Hắc y nhân đám người cung kính đối diện hắn. Thanh Hoành ôm quyền nói " Cung chủ, Thanh Long Quốc Hinh Vương đã khởi hành đến Huyền Vũ"

Đôi mắt khép hờ của hắn dần hé mở " Tuyết Vô Ảnh a Tuyết Vô Ảnh, đương triều quyền khuynh Hinh Vương, hắn không phải có thể thuần phục thú vật sao?"

Thanh Hoành gật đầu " Bên cạnh Hinh Vương quả thật có bạch hổ"

Thanh Y với hắc y trang phục hôm nay thêm phần nữ tính, nàng vội vã nói " Cung Chủ, Hoàng Thượng ban hôn Mộ Dung Ngữ Lam cùng Tuyết Vô Ảnh, nếu thật sự nàng ta thành Hinh Vương Phi, chúng ta khó lòng nào sát được. Cung chủ, xin người hãy cho thuộc hạ ám sát nàng vào đêm nay"

Mộ Dung Mặc Nhiên liếc mắt đến nàng có chút mất kiêng nhẫn " Thanh Y, nếu ngươi không có ý chỉ của ta, đụng đến Mộ Dung Ngữ Lam dù chỉ một cọng tóc, bổn Cung chủ sẽ giết ngươi"

Thanh Y cả kinh " Cung chủ, thuộc hạ là nghĩ cho người"

Hắn tức giận ngồi thẳng dậy, nội lực phát ra làm vỡ một bên tảng đá " Trừng phạt lần trước có vẻ không làm ngươi tỉnh ngộ, bổn cung chủ khi nào thì cần ngươi lo nghĩ"

Thanh Hoành lo lắng kéo tay nàng " Thanh Y nóng vội, mong cung chủ thứ lỗi"

Mộ Dung Mặc Nhiên tựa người vào lưng ghế, cho dù dung mạo bình thường nhưng ma mị khí chất làm người khác không tài nào dời mắt. Thanh Hoành liếc mắt cảnh cáo về phía Thanh Y, tiếp tục ôm quyền nói " Cung chủ, bên tình báo vừa gửi tin Tuyết Vô Ảnh đã khởi hành đi Huyền Vũ, người có muốn chúng ta phái người..."

Lông mày khẽ động, hắn trầm giọng nói " Ngươi có thể động được đến Tuyết Vô Ảnh?"

Trong giọng nửa tiếu nửa thật, hắn mỉa mai " Thanh Hoành, ngươi không phải bị ngốc ? Tuyết Vô Ảnh không phải bình thường tiểu bạch khiểm để ngươi tuỳ tiện có thể giết được"

Thanh Hoành xấu hổ cúi đầu "Là thuộc hạ không thấu đáo"

Lý Uẩn chặc lưỡi nhẹ, bước ra ngoài cung kính "Cung chủ, việc tiếp đón lần này Hoàng Thượng không giao cho người hay Dực Vương, lại muốn giao cho Vân Phi Vũ?"

Mộ Dung Mặc Nhiên hừ nhẹ " Phụ Hoàng lo ngại chúng ta sẽ cấu kết với Tuyết Vô Ảnh để dùng thủ đoạn tranh ngôi vị. Nên đã để Vân Phi Vũ thay mặt tiếp đón. Huống hồ, Vân Phi Vũ có ý với Mộ Dung Ngữ Lam, Phụ Hoàng cũng rất vui vẻ vì điều đó, muốn mượn điều này khéo léo từ chối hôn sự cùng Thanh Long Quốc"

Thanh Y không nhịn được lên tiếng "Vân Phi Vũ sao lại có thể có ý với bao cỏ công chúa?"

Hắn không vui nhẹ phất tay, uy lực mạnh đến nỗi Thanh Y văng ra xa đến hộc máu " Bổn cung chủ đã nhắc ngươi, không nên làm ta mất hứng"

Thanh Hoành sợ hãi lại không dám đi đến đỡ lấy nàng, chỉ ôm chặt quyền cúi đầu " Cung chủ bớt giận"

Lý Uẩn lắc đầu thầm mắng, tuy lo lắng nhưng hắn cũng biết một chưởng vừa rồi cùng lắm chỉ làm nàng ăn đau một chút không đến nội thương. Cung chủ nếu muốn giết nàng, thì không cần phải nhiều lời.

Thanh Y lau đi máu khoé miệng, đây là lần thứ ba hắn vì Mộ Dung Ngữ Lam ra tay với nàng, tại sao chứ? Nói nàng ghen tị, phải chính là ghen tị. Nhưng sao phải ghen tị, Mộ Dung Ngữ Lam và cung chủ là Huynh Muội.

Muốn nói thêm gì đó, trên trời lại vang lên tính hiệu. Lý Uẩn kinh ngạc " Cung chủ đó là tín hiệu của Tiêu Âm cung chủ"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhíu mày không nói hai lời liền rời đi. Thanh Y chạy đến bối rối " Cung chủ rốt cuộc đi đâu?"

Thanh Hoành ngăn lại nàng " Thanh Y, tốt nhất ngươi nếu muốn bảo toàn tính mạng đừng đuổi theo"

Thanh Y cắn môi, tức tối bỏ ra ngoài. Lý Uẩn nhìn sang hắn " Tín hiệu đó cung chủ chỉ đưa cho một người"

" Mộ Dung Ngữ Lam" Thanh Hoành nhẹ giọng thều thào.

Bên trong Hoàng Cung sa lệ, Dạ Tử Ly ngồi trên bật thềm, ngẩng đầu lên trời, bên cạnh là nam thiếu niên cỡ 15-16 tuổi cũng theo nàng ngước mặt " Hoàng tỷ, ngươi chắc ngươi bằng hữu sẽ đến ?"

Phải biết đây là Hoàng Cung, không phải muốn đến là đến đi là đi. Dạ Tử Ly gật đầu " Yên tâm, hắn bằng cách nào đó sẽ đến được"

" Như thế tin tưởng ta?" Từ trứơc vọng lên giọng nam tử mị hoặc giong nói.

Dạ Tử Ly ngước mặt, mang theo hớn hở đứng dậy đi đến trước mặt hắn " Tiêu Viêm, ta biết ngươi nhất định sẽ đến"

Hắn mang theo thở phào nhẹ nhởm, có chút tựa tiếu tựa phi hỏi " Ngươi lại dùng pháo báo hiệu khẩn cấp ta đưa, là có ý gì?"

Phải biết hắn tưởng nàng có chuyện, tim không biết lại như nào bồn chồn như ngừng đập. Hắn vận hết khinh công để có thể đến đây nhanh nhất. Vậy mà này nữ tử lại hồng hào vui vẻ chạy lại hắn. Bên cạnh còn là....

Mộ Dung Mặc Nhiên mắt mang theo kinh ngạc " Lục Hoàng Tử Mộ Dung Liệt Phong?"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 73: Chương 73



Tuy nói Mộ Dung Liệt Phong so với kia hai huynh đệ không sánh bằng nhưng dù gì hắn cũng là Hoàng Tử. Đi lên nhanh tay kéo Dạ Tử Ly phía sau, phòng bị ánh mắt dán chặt vào nam tử trước mặt. " Ngươi là ai ? Tuỳ tiện vào cung"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn đến hắn bảo hộ sau lưng nữ tử, trong mắt hiện bất ngờ. Mộ Dung Liệt Phong khi nào lại thân thiết cùng Mộ Dung Ngữ Lam. Hắn cười đến mị hoặc " Lục Hoàng Tử, là công chúa gọi ta đến"

Mộ Dung Liệt Phong như cũ chắn trước mặt nàng. " Ngươi có thể vượt qua ám vệ trong cung đi vào Công Chúa điện vốn không phải bình thường nhân, rốt cuộc ngươi là ai?"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhếch môi cười, hắn Hoàng đệ khi nào lại ra vẻ một nam tử hán như vậy. Xem ra lâu nay là hắn coi thường này Hoàng Đệ " Công chúa ngươi gọi ta đến đây không phải để Lục Hoàng Tử nghi ngờ chứ"

" Ách, hiểu lầm. Liệt Phong, đây là ta bằng hữu Tiêu Viêm" Nàng kéo óng áo, tuy nói Mộ Dung Liệt Phong mới có 16-17 tuổi nhưng hắn là cao hơn nàng hơn cái đầu, hài tử trưởng thành nhanh.

Mộ Dung Liệt Phong nghe đến hắn tên càng thêm phòng bị " Tiêu Viêm? Tỷ đây chính là Tiêu Âm Cung Chủ, hắn rất nguy hiểm"

" Liệt Phong, tin ta. Hắn sẽ không làm hại chúng ta. Phải không bằng hữu" Nàng cười đến vui vẻ. Không thấy được hắn con ngươi nhuộm màu hắc ám, nàng lại như vậy tin tưởng hắn không hại nàng.

" Ta muốn ra ngoài cung, mang chúng ta ra được?" Nàng không ngần ngại hỏi.

" Không được" Hắn bất ngờ từ chối.

" Tại sao" Dạ Tử Ly không nghĩ hắn như thế thẳng thừng từ chối. Khó hiểu hỏi.

Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ vào Mộ Dung Liệt Phong nói " Đem hắn theo? Công chúa ta không phải trông trẻ, không thể luôn canh giữ hắn"

" Ta không phải hài tử cần ngươi canh giữ" Mộ Dung Liệt Phong thẹn quá hoá giận.

Dạ Tử Ly chảy mồ hôi hột đuối lý, Tiêu Viêm này là cố ý chọc Mộ Dung Liệt Phong. " Tiêu Viêm, làm ơn coi như chúng ta quen biết ngươi dẫn bọn ta ra ngoài đi"

Hắn nghĩ nghĩ lại gật đầu " Được thôi, công chúa coi như ngươi nợ ta một điều kiện"

" Hảo" Nàng không quyền lực, không tiền bạc. Thanh danh lại thối. Tiêu Viêm rốt cuộc muốn gì từ nàng.

Mộ Dung Liệt Phong lo lắng " Tỷ tỷ hay chúng ta không cần...."

Chưa nói hết câu Mộ Dung Mặc Nhiên đã hai tay xách bọn họ bay ra khỏi tường thành. " Hảo, công chúa giữ lời"

Dạ Tử Ly chỉ thấy trước mắt một trận chao đảo. Lần nữa định hình đã ra được khỏi cung, bên ngoài kinh thành như cũ nhộn nhịp. Nàng ôm ngực cảm thán bao nhiêu lần rồi nàng vẫn không quen được cái này trò chơi cảm giác mạnh. Nhìn sang Mộ Dung Liệt Phong đấm chìm vào bên ngoài thế giới, nàng nhẹ đi đến " Liệt Phong.."

" Tỷ, đây là lần đầu tiên đệ được thấy bên ngoài kia cung" Hắn nhỏ giọng nói.

Dòng người qua lại tấp nập. Quán xá lên đèn sầm uất. Mộ Dung Liệt Phong đưa mắt sang quầy màn thầu, Dạ Tử Ly có chút xót xa, Mộ Dung Liệt Phong vốn là Hoàng Tử không được Mộ Dung Cảnh coi trọng, hơn thế mẫu phi còn là cái gai trong mắt hắn. Mộ Dung Liệt Phong cũng không dễ dàng " Lão bản, cho ta 5 cái màn thầu"

" Hảo" Lão bản vui vẻ lấy ra màn thầu nóng hổi. Dạ Tử Ly cầm lấy đưa cho Mộ Dung Liệt Phong. Hắn chần chừ nhận, lại không lập tức ăn.

Dạ Tử Ly tặc lưỡi " Tiểu tổ tông, đây không có độc. Cũng không ai biết đệ là ai, nên cứ thoải mái đi"

Lúc này Mộ Dung Liệt Phong mới thả lỏng, nhanh chóng ăn màn thầu đến vui vẻ. Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn sang nàng " Ngươi một chút cũng không giống công chúa"

" Công chúa lại phải như nào?" Nàng cắn một miếng màn thầu. Kiếp trước nàng luôn lo lắng về ngoại hình, bề ngoài, sự nổi tiếng, sống đến mệt mỏi. Kiếp này tình cờ vào bao cỏ công chúa, điêu ngoa không ai bằng lại không phải chuyện xấu.

Mộ Dung Liệt Phong nhìn dòng người tập trung đông phía trước không khỏi tò mò " Bên kia là gì vậy?"

Kéo theo ánh nhìn của nàng, Dạ Tử Ly đi đến chỉ nghe bên trong vang ra tiếng kể chuyện " Các ngươi biết Thanh Long Quốc Hinh Vương Gia là ai không ? Hắn a mỹ mạo nam tử, ngũ quan tinh xảo, chưa kể từ nhỏ đã trên chiến trường. Vật cưỡi chính là chích bạch hổ"

Bên dưới đồng loạt ồ lên, người kể chuyện tiếp tục " Nghe nói Thanh Long Hoàng kính nể hắn 3 phần, cho dù gặp mặt cũng không cần hành lễ"

Có một người bên dưới nói vọng lên " Vậy so với Dực Vương, cùng Thương Vương ai mỹ mạo hơn?"

" Chuyện này? Ta nghe đồn Hinh Vương mỹ mạo không thể dùng từ ngữ diễn tả. Có điều hai vị điện hạ cũng không phải hạng tầm thường" Hắn chưa từng gặp qua nhị vị điện hạ. Chỉ từng nghe qua bọn họ nhan sắc.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhếch lên môi, Mộ Dung Liệt Phong có chút tức tối nói " Ngươi không hiểu biết, Hoàng Tộc để ngươi bàn tán sao? Ta Hoàng huy.... Dực Vương Gia cùng Thương Vương Gia chính là bách chiến bách thắng trên chiến trường. Hơn thế mỹ mạo chỉ có thể hơn này đó Hinh Vương"

Bên dưới tiếp tục gật đầu đồng ý, dù sao sức ảnh hưởng của Dực Thương bọn họ đối với dân chúng rất lớn. Kể chuyện lão giả vuốt chòm râu "Hài Tử đâu ra, trên chiến trường Dực Vương giành vô số chiến công. Lão giả ta lại không nhớ Thương Vương từng ra chiến sự"

Dạ Tử Ly bừng tỉnh, phải rồi Mộ Dung Ngạo Thần là chiến thần Huyền Vũ. Ngược lại Mộ Dung Mặc Nhiên tuy mưu mô quỷ kế lại chưa bao giờ ra tiền tuyến.

Mộ Dung Mặc Nhiên vẫn thảnh thơi, hắn đúng là không bao giờ ra tiền tuyến. Nơi mồ hôi nóng nực cực khổ như vậy, hắn một chút cũng không hứng thú
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 74: Chương 74



Mộ Dung Liệt Phong nhìn đến bọn họ bàn tán, tức tối nói " Thương Vương chính là người được Hoàng Thượng trọng dụng, nhiều lần giải quyết vấn đề nạn đói, đê điều, giữ cho các ngươi ấm no. Hôm nay lại đem hắn ra bàn chuyện, đúng là không biết xấu hổ"

Mộ Dung Mặc Nhiên bất ngờ, không ngờ vị Hoàng Đệ này lại ra mặt bảo vệ hắn, vốn hắn không quan tâm những lời bàn tán qua lại, Mộ Dung Liệt Phong là nhi tử của Hoàng Quý Phi, lại vì hắn đối đầu với dân thường.

Dạ Tử Ly âm thầm đưa ngón cái, hảo hoàng đệ. Tiếc rằng Mộ Dung Mặc Nhiên không nghe được. Chỉ mong kết truyện thay đổi, thiếu niên này không bị hai huynh đệ kia g**t ch*t. Hắn không đáng có này kết cuộc.

Bị nói đến ngượng ngùng, kể chuyện lão giả cũng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Xung quanh tiếng bàn tán dần một ít trở về bàn ăn. Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn qua hắn như có như không cười nói "Hoàng Tử, ngươi thiệt hiểu rõ Thương Vương"

Mộ Dung Liệt Phong cụp mắt không trả lời. Cái này là hắn lén đi nghe trộm mỗi lần Ngũ hoàng huynh nói chuyện với Phụ Hoàng. Dạ Tử Ly gắp một miếng thịt vào chén hắn, chật lưỡi nói " Liệt Phong ta nói mai mốt đệ không cần ra mặt nói giúp bọn họ. Bọn họ a, thế lực hùng mạnh, võ công cao cường. Ta nói đệ nên lo cho bản thân trước"

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui uống lên ly rượu. Dạ Tử Ly thấy được cũng nâng lên chén " Huynh Đệ uống một mình, nào cạn"

Mộ Dung Liệt Phong cũng cầm lên ly rượu, cho dù Dạ Tử Ly đã nhiều lần can ngăn. Nói gì 16 tuổi không được uống nhưng có vẻ ở thời đại này không quan trọng.

Một lúc sau cả hai đã ngà ngà say. Mộ Dung Liệt Phong tuổi nhỏ lại lần đầu uống nhiều như vậy đã trực tiếp ngất tại bàn. Mộ Dung Mặc Nhiên phất tay, thuộc hạ đã nhanh chóng đưa hắn ra về. Chỉ còn lại Dạ Tử Ly tay chống cầm nhìn hắn " Tiêu Viêm đại ca, ngươi nói ngươi rốt cuộc là ai? Gia thế sao có thể mạnh như vậy"

Hắn cười nhạt " Ta có thể là ai? Không phải chính lại đại ma đầu Tiêu Âm Cung"

" Đại ma đầu ? Bọn họ gọi ngươi như vậy sao?" Nói rồi nàng nhìn hắn qua lại

" Chính là không giống"

" Không giống?" Hắn hứng thú lại hỏi.

Nàng gật đầu " Không giống, ngươi không phải này đó đại ma đầu. Ngươi chính là tốt nhất nam tử ta từng gặp ở đây"

Trong ký ức của nàng sau khi xuyên không qua đây. Tiêu Viêm năm lần bảy lượt cứu nàng, còn giúp nàng ra khỏi hoàng cung. Không biết hắn có gì ý đồ nhưng hiện tại cũng chưa gây hại gì đến nàng. Huống hồ nếu muốn hắn sẽ giết nàng được như chở bàn tay.

Hắn bất ngờ nàng lại như thế nghĩ về hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên đột nhiên ôm lấy eo nàng vận khinh công bay đi. Chỉ thấy loé lên một cái đã đến một bờ hồ. Nàng choáng váng ngồi bệt xuống đất. Một định thần nhìn xung quanh, mọi thứ lại xoay vòng tròn.

Chỉ cảm nhận được Tiêu Viêm cũng ngồi xuống bên cạnh, lúc này nàng mệt mỏi tựa vào vai hắn. Chỉ thấy hắn đột nhiên cứng đờ người.

Dạ Tử Ly trong men say nhìn xuống bờ hồ tĩnh lặng nói " Tiêu Viêm, ngươi đối ta thật tốt. Ta thật sự không muốn gả cho Tuyết Vô Ảnh"

Hắn biết được nàng không muốn, từ tốn thả lỏng vai, không hiểu sao lại bật lên câu hỏi " Vậy còn Vân Phi Vũ"

" Vân Phi Vũ? Nếu thật sự phải gả cho Tuyết Vô Ảnh, ta thà gả cho Vân Phi Vũ. Ít nhất ta còn được ở Huyền Vũ" Nàng thở dài, đột nhiên nghĩ đến gì đó nhòm người dậy, mặt như đối diện mặt hắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên chững lại nhìn lên tuyệt sắc dung nhan, hắn không nghĩ đến một ngày bản thân lại như vậy đắm chìm vào nàng dung mạo. Mộ Dung Ngữ Lam bình thường son phất nồng nặc, hôm nay lại như vậy nhẹ nhàng, toát lên mỹ mạo khí chất.

" Tiêu Viêm, ngươi thật sự không có khác thân phận. Ngươi có thể hay không lấy ta?" Nàng hồi hộp nhìn hắn, tim bất giác đập loạn xạ, đây là thích sao?

Hắn như sét đánh giữ trời ngây ngốc nhìn nàng. Dạ Tử Ly ngượng ngùng lại như cũ nhìn thẳng hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ thấy thời gian như ngừng động, lại rất muốn hôn nàng.

Không ngờ hắn thật sự đã làm, không biết là do hơi men, hay hắn muốn như vậy, chỉ thấy Mộ Dung Mặc Nhiên đưa tay kéo nhẹ đầu nàng. Môi đặt đi xuống, Dạ Tử Ly mở to đồng tử, tim càng đập dữ dội. Hắn lại như không dừng lại được , môi nàng như có vị ngọt, hắn càng lúc càng muốn thêm.

Nàng cũng thuận thế choàng tay qua cổ hắn. Xung quanh cảnh vật như ngưng động. Mặt hồ ánh lên vầng trăng sáng rọi. Đến lúc hắn ý thức được bản thân, đã thấy bản thân nằm đè lên nàng thân mật, môi đã trên cần cổ trắng nõn. Nhìn đến Mộ Dung Ngữ Lam y phục sọc sệt, đã lộ đến phần ngực trắng nõn. Hắn đen mặt, nhanh chóng đẩy nàng ra. Chỉnh lại y phục.

" Tiêu Viêm?" Nàng không hiểu sao hắn lại tức giận, như đang lo sợ. Tại sao?

" Hôm nay hãy quên đi" lần đầu nàng nhận ra hắn như thế lạnh lẽo.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 75: Chương 75



Được rồi cho dù da mặt dày như thế nào đối với chuyện này nàng thật sự ngượng ngùng đến tức giận. Quên đi? Ý hắn là sao ? Thật sự để ý đến nàng thối danh, hôn một cái chính là mất mặt hắn? Nàng đen mặt chỉnh lại y phục đứng dậy " Cáo Từ"

Mộ Dung Mặc Nhiên vẫn như cũ tĩnh lặng, trong tâm rối bời lại nhức nhối. Hắn sao lại hôn nàng, hắn thế nhưng lại không hề phản cảm, đây là điên rồi. Nàng là Mộ Dung Ngữ Lam, là người hắn sẽ giết, quan trọng hơn nữa nàng là hắn Hoàng Muội, sao có thể xảy ra cái này quan hệ.

Bên kia Dạ Tử Ly đi được một quãng xa, chân cũng rã rời lúc này mới chợt nhận ra bản thân hảo ngu ngốc. Nàng đáng ra không nên giận dỗi bỏ đi, ít nhất cũng phải nhờ đến hắn đưa về đến cung, ở đây không biết là đâu, xung quanh cây cối um tùm, nếu không phải nàng bản tính vốn gan dạ chỉ sợ đã khóc ngất từ lâu.

Bất lực bước tiếp từ xa đột nhiên vọng lại tiếng nói chuyện. Nàng im lặng đứng nép vào góc cây, trực giác đóng hàng chục bộ phim cổ trang cho biết cuộc trò chuyện trong rừng vào ban đam chưa bao giờ là điều tốt.

" chủ tử, thuộc hạ vô năng, nhiệm vụ thất bại" Dạ Tử Ly nhìn hé qua nhánh cây, thấy được hắc y nam tử có phần sộc sệch đang hành lễ dưới đất, đối diện quay lưng lại với nàng là bạch y nam tử như trích tiên, ngân sắc tóc dài lại ma mị. Thời đại này có nhuộm tóc sao? Tóc hắn sao lại màu ngân sắc.

Nam tử trầm ấm giọng mang theo từ tính cất lên " Nếu thật sự dễ dàng, thì Huyền Vũ đã sớm không trụ vững"

" Dực Vương xuất hiện kịp thời, chỉ sợ xung quanh chánh điện đã có người của hắn bảo vệ" Hắc y nhân tiếp tục nói.

" Mộ Dung Ngạo Thần xếp người bên cạnh Mộ Dung Cảnh, hơn thế còn là cao thủ. Là ta đánh giá thấp hắn" Nam tử trả lời, giọng nói mang theo phần hứng thú.

Dạ Tử Ly bụm chặt miệng. Đây là ... không phải xui xẻo vậy chứ lại gặp trúng thích khách. Vậy là Mộ Dung Cảnh vừa bị ám sát, nghe khẩu khí bọn họ cũng đoán được thất bại, nàng lão huynh cứu được lão cha.

" Chủ tử, thuộc hạ có thể thử một lần nữa" Không cam tâm hắc y nhân ôm quyền.

Nàng căng thẳng, hắn lại lần nữa muốn ám sát Mộ Dung Cảnh. Tuy nàng không yêu thích gì Mộ Dung Cảnh nhưng nếu hắn thật sự tử, nàng công chúa cũng không yên thân a.

Nam tử lại từ chối " Không cần, sau đợt này Mộ Dung Cảnh chắc chắn tăng thêm phòng bị. Muốn giết được hắn không phải dễ dàng"

Dạ Tử Ly thở phào, nàng không phải lo mất đi chén cơm. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gầm gừ, nàng quay đầu lại tái mặt nhìn đến nhất chích bạch hổ đang nhe ra hàm răng đầy máu. Dạ Tử Ly ngã ra đất. Chỉ nghe đến hắc y nam tử khi nãy thất thanh kêu lên " Là ai?"

Nhanh như chóp cả hai đã đứng trước mặt nàng. Lúc này Dạ Tử Ly mới ngước đầu lên nhìn đến ngân sắc tóc dài nam tử khi nãy, hắn đeo lên một chiếc mặt nạ bạc che đi khuôn mặt chỉ để hở ra đôi mắt sâu thẫm trầm lãnh, chỉ sợ cho dù là Mộ Dung Ngạo Thần đôi mắt cũng không như nam nhân này lãnh.

Hắc y nam tử Sở Vệ Phong rút ra kiếm chĩa vào nàng " Nghe được chúng ta sự, tử"

Nàng tái mặt, nhìn sang kia nam tử. Chỉ thấy hắn vẫn như cũ nhìn nàng, đôi mắt lãnh mang theo đánh giá. Dạ Tử Ly nhẹ giọng nói " Đúng là ta có nghe được, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài"

" Hừ, tử nhân sẽ không nói ra ngoài" Nói rồi hắn vung lên kiếm. Dạ Tử Ly tuyệt vọng nhắm mắt, này thì hay rồi trực tiếp đăng xuất, không hề theo cốt truyện.

Chỉ thấy kia nam tử vung tay cản " Giữ lại"

Sở Vệ Phong thấy hắn Vương Gia đột nhiên muốn giữ lại nàng. Hắn máu lạnh chủ tử lại muốn giữ lại mạng nàng. Tuy phải công nhận nhan sắc này đúng là không phải dạng tầm thường, nếu không muốn nói chính là tuyệt sắc giai nhân, nhưng hắn Vương Gia đâu phải người đam mê tửu sắc. Lại càng không phải động lòng thương người.

" chủ tử" Sở Vệ Phong ngập ngừng.

Chỉ nghe Tuyết Vô Ảnh nói tiếp " Y phục này không phải bình thường dân thường có thể mặc, ngươi tên gì?"

Tên nàng ? Dạ Tử Ly đảo nhẹ mắt suy nghĩ nhanh chóng nói " Ta là Vân Bội Dao, là muội muội của Thừa Tướng Vân Phi Vũ, ngươi đưa ta về ta ca ca chắc chắn hậu tạ ngươi"

Đùa nếu nàng khai thật tên Mộ Dung Ngữ Lam. Hắn vừa ám sát nàng phụ thân, ca ca, nếu hắn biết nàng là này đó công chúa chắc chắn không buông tha nàng. Vân Phi Vũ tuy nổi tiếng, nhưng ngoài Huyền Vũ ít ai biết đến. Nàng giả thành hắn muội chắc chắn không bị nghi ngờ
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 76: Chương 76



Chỉ thấy nam tử trầm ngâm một lúc không biết đang suy nghĩ gì, mỗi giây trôi qua như ngàn thế kỷ, chỉ sợ hắn đột nhiên đổi ý giết nàng. Nam tử xoay người "Trói lại"

Sở Vệ Phong tuy không cam lòng để nàng sống, cũng nghe lệnh lấy trong người dây thừng trói lại nàng tay chân. Kéo nàng đi theo sau. Nguyên một quãng đường dài Dạ Tử Ly đã thấm đẫm mồ hôi. " Huynh đệ, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu? Phủ thừa tướng"

Sở Vệ Phong không trả lời, Tuyết Vô Ảnh còn không lên tiếng. Dạ Tử Ly như cảm nhận được từng đợt nó lạnh mang theo xào xạc lá cây thổi qua tai. Tiếp tục nói " Ít ra ta cũng nên biết ai đang bắt ta, ngươi tên gì?"

"Huynh đệ... ta..." Chưa kịp nói hết câu đã trực tiếp ngã xuống đất.

Sở Vệ Phong nhìn nữ tử cảm thán, hắn chủ tử chưa từng thương hoa tiếc ngọc, cũng chưa từng thương hại ai. Tuyết Vô Ảnh nhàn nhạt lên tiếng " Đứng ngây người đó, đem theo"

Hắn bất lực cảm thán " Chủ tử, sao không để nàng tự đi"

" Phiền" Hắn chỉ vỏn vẹn nói một chữ tiếp tục bước. Sở Vệ Phong không cam lòng bế lên Dạ Tử Ly trên vai theo sau.

Bên trong Hoàng Cung lúc này phòng bị chắc chắn. Chánh điện tóp lính canh càng thêm nhiều. Mộ Dung Cảnh ngồi trên long toạ dựa người, tuy đã ngoài tứ tuần nhưng hắn vẫn như cũ phong độ uy vũ, đối diện là hắc bào nam tử lạnh như băng, sắc lẹm mày kiếm mắt phượng.

Từ ngoài đi vào hồng y nam tử, mỹ mạo như hồ. Trong mắt tựa tiếu tựa phi lúc này mang vài phần thâm trầm." Hoàng Thượng, người không sao chứ?"

Mộ Dung Cảnh gật đầu "Thích khách bị ám vệ chặn lại. Võ công cao cường, không phải hạn tầm thường"

Vân Phi Vũ nhăn mi " Cao cường võ nghệ, ám vệ cũng không bắt được"

Mộ Dung Ngạo Thần tiếp thêm "Tất cả đều tinh thông trận pháp"

Tinh thông trận pháp trong tứ quốc này chỉ có Thanh Long Quốc. Vân Phi Vũ nói " Nghe đồn rằng Thanh Long Quốc Hinh Vương gia là tuyệt kĩ trận pháp. Mỗi lần ra chiến trường đều khiến kẻ địch rơi vào tử trận"

" Tuyết Vô Ảnh trên đường đến đây, vẫn còn đanh di chuyển. Không thể nào nhanh như vậy đã đến Huyền Vũ" Mộ Dung Cảnh trầm ngâm, trừ khi ám vệ của hắn đã bị che mắt.

Mộ Dung Ngạo Thần thần sắc lãnh nhạt " Tối hôm qua trận pháp tối mịch, tuy hành thích thất bại nhưng đối phương đều lui về an toàn, chúng ta không bắt được một ai"

Hắn thật tức giận, nếu không phải khinh địch, đường đường là Thất Sát cát chủ nổi danh giang hồ lại không bắt được bọn họ. Trận pháp đó không hề tầm thường. Vân Phi Vũ chìm trong hắn ý nghĩ, Tứ Quốc ngày càng bất ổn đây chính là cơ hội tốt của hắn kế hoạch, có điều nữ tử gương mặt lại hiện lên.

Trong tay áo bàn tay nắm chặt, nàng sẽ chịu làm mất nước công chúa sao? Hay sẽ trở về thành Bắc Ly thánh nữ, trở thành hắn Hoàng hậu. Mộ Dung Cảnh nhìn qua hắn không tập trung khó hiểu " Vân Thừa Tướng có ý kiến gì sao?"

Nghe câu hỏi của hắn, Vân Phi Vũ mới hồi phục lại, ôm quyền " Cho dù thật sự là Tuyết Vô Ảnh, chúng ta không có chứng cứ để chứng thực"

Bên ngoài Đức công công vội vã đi vào hành lễ " Hoàng Thượng"

" Có chuyện gì?" Mộ Dung Cảnh nhăn mi, bình thường Hình Đức sẽ không như vậy mất lễ nghi.

Hình Đức vội nói " Hoàng Thượng, Khuynh Hạc công chúa mất tích rồi. Không thấy đâu nữa"

" Cái gì cơ?" Vân Phi Vũ là người phàn ứng đầu tiên, bên tai nhưng ùng lại. Hắn nhanh chóng đi lại chỗ Hình Đức " Nói rõ ràng"

Không để Hình Đức đình thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy vị này Thừa Tướng đại nhân như vậy tức giận lo lắng. Từ sau cửa mở mạnh, một bóng dáng đi vô " Mộ Dung Cảnh, ta nữ nhi không thấy"

Kêu đích tên Hoàng Thượng chỉ có thể là Hoàng Hậu Huyền Vũ Ngôn Nhã Tú. Hắn lúc này một mặt lo lắng, buổi sáng sớm muốn tìm tỷ tỷ nói chuyện, trong cung điện lại không thấy bóng dáng, hỏi Xuân Hoa thì không thấy đại tỷ trở về. Lại nghe trong cung có thích khách. Tim nàng chính là treo trên cổ.

Nhìn đến Ngôn Nhã Tú, Mộ Dung Ngạo Thần chau mày thích khách hôm qua rõ ràng nhắm vào Phụ Hoàng, sao có thể đột nhiên bắt đi Mộ Dung Ngữ Lam. Đối với bọn chúng nàng có lợi gì.

Mộ Dung Cảnh đứng dậy ra lệnh " Thần, Vân Phi Vũ, các ngươi điều người đi tìm công chúa"

" Tuân lệnh" Cả hai hành lễ lập tức rời đi.

Mộ Dung Cảnh nhìn đến bộ dạng đứng ngồi không yên của Ngôn Nhã Tú mềm lòng nói " Nhã Tú, trẫm sẽ tìm được Lam Nhi"

Liếc qua hắn, Ngôn Nhã Tú hừ nhẹ " Ngươi tốt nhất tìm được nàng nguyên vẹn trở về cho ta"

Nói rồi xoay người rời đi. Để lại Hình Đức há hốc, nếu đổi là khác nữ nhân nói chuyện với Hoàng Thượng như vậy đã bị xử tội từ lâu.

Mộ Dung Cảnh xoa trán, Hình Đức vội đi đến đỡ hắn " Hoàng Thượng tối hôm qua đến giờ người chưa chộp mắt, đã mệt mỏi rồi"

" Không vấn đề, ngươi cho thêm người giúp bọn họ tìm công chúa" Mộ Dung Cảnh phất tay. Rốt cuộc bọn chúng bắt đi Mộ Dung Ngữ Lam là có ý gì
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 77: Chương 77



Vân Phi Vũ vội vã sai người đi tìm. Trong lòng lo lắng đến bồn chồn, bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần nhìn hắn " Vũ, ngươi thật sự quan tâm Mộ Dung Ngữ Lam?"

Vân Phi Vũ xoay lại, lần đầu hồ ly trong mắt hiện lên nghiêm túc " Nàng là ta động tâm nữ tử, cả đời ta sẽ bảo hộ nàng. Ngạo Thần, ngươi tuy là ta hảo bằng hữu, nhưng nếu ngươi đụng đến nàng, ta sẽ không tha thứ"

Hắn đủ biết Mộ Dung Ngạo Thần như thế nào ác cảm với Tiểu Ngữ Lam. Có điều bây giờ có hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ không để ai đụng đến nàng. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nói " Vũ, Ngữ Lam không phải nữ tử ngươi nên động tâm"

Vân Phi Vũ không tiếp tục trả lời, chỉ quay người rời đi. Lúc này tìm kiếm nàng mới là quan trọng nhất, cho dù thật sự phải lật tung Tứ Quốc.

Xe ngựa gập ghềnh khiến nàng tỉnh giấc, chỉ thấy bản thân trên một chiếc xe gỗ, đối diện là nam tử đeo mặt nạ bạc, lãnh đạm lạnh lùng còn hơn cả tảng băng di động Mộ Dung Ngạo Thần. Nàng muốn ngồi dậy tay lại bị trói, tức tối nói " Ngươi rốt cuộc sao không thể nói lí lẽ, không phải chỉ cần mang ta về Thừa Tướng phủ sẽ được hậu tạ sao"

Nam nhân vẫn như cũ giữ im lặng, chỉ có đôi mắt hổ phách dưới lớp mặt nạ nhìn thẳng nàng. Dạ Tử Ly tiếp tục nói " Ngươi bắt cóc ta cũng không có tác dụng gì. Chúng ta đi đâu vậy?"

Vẫn như cũ không hồi âm, nàng liếc sang hắn thở dài bất lực dựa vào ghế " Được rồi, không thích trả lời thì thôi vậy"

Bụng trống rỗng, hôm qua đồ ăn lại uống nhiều rượu đã tiêu hết. Trong bụng cồn cào đến khó chịu, nàng nhận ra cơ thể của Mộ Dung Ngữ Lam chỉ cần đói bụng sẽ đau dạ dày, lúc này nàng chỉ cảm nhận được cơn đau âm ỉ xen tới. Gương mặt đã nhanh chóng tái đi " Ngươi có thể hay không có đồ ăn ?"

Lúc này nam tử lại mở mắt ra nhìn nàng, hắn nhận ra nàng hành xử khác lạ. Gương mặt khuynh quốc lúc này mĩ kiều tái nhợt. Dạ Tử Ly dùng chút sức lực nói " Ta bị đau dạ dày, ngươi có thể hay không cho ta chút lương thực"

Tuyết Vô Ảnh thấy nàng đã ngã sang một bên, tay bị trói cố gắng ôm bụng. Tay lấy bên cạnh bịch đồ thảy qua cho nàng. Dạ Tử Ly cố gắng nắm lấy, tay bị cột chặt làm bịch lương thực rơi xuống đất. Nàng bất lực đưa mắt nhìn hắn " Huynh đệ, ngươi có thể hay không cởi trói cho ta"

Tuyết Vô Ảnh ngoài ý muốn vung tay, dây thừng nhanh chóng bị cắt đứt. Dạ Tử Ly cảm kích nhanh chóng nhặt lên bịch lương khô, cầm chiếc màn thầu ăn. " Đa tạ, hôm qua uống hơi nhiều, dạ dày ta lại không tốt. Thật sự đau"

Tuyết Vô Ảnh nhếch mày " Đường đường là muội muội của Thừa Tướng đương triều, ngươi lại uống rượu không phép tắc?"

Vẫn cầm chiếc màn thầu, Dạ Tử Ly nhún vai " Ta không thấy có vấn đề, không phải nam nhân vẫn luôn ra ngoài uống rượu sao?"

Nghe đến nàng suy nghĩ, hắn bất ngờ, một tiểu thư như nàng lại thốt ra được những lời này. Hắn không biết được Vân Phi Vũ lại có một muội muội như vậy " Nam nữ khác biệt"

" Ngươi như nào lúc này lại nói nhiều như vậy, chúng ta đang là đi đâu" Lúc nãy không phải nàng cậy miệng hắn cũng không trả lời sao. Sao đến chuyện nữ đức này lại đặc biệt quan tâm đến vậy.

Không biết có phải nàng chọc đến hắn, cảm giác nam nhân này lại toả ra khí lạnh. Hắn trở vè trạng thái im lặng, không nữa trả lời câu hỏi của nàng. Dạ Tử Ly bĩu môi. Vén màn nhìn ra ngoài, chỉ thấy đồng cỏ vàng ươm, xung quanh dĩ nhiên là thảo nguyên. Nàng hốt hoảng " Đây là đi đâu a?"

Không phải đây là bắt cóc muốn bán nàng đi nước khác? Dạ Tử Ly hạ giọng, muốn cùng hắn đàm phán " Huynh đệ, chúng ta đàm phán, ngươi đây là muốn đem ta bán đi, ta biết nhan sắc này không phải bình thường, bán cũng được không ít tiền, điều ngươi nghĩ xem ta ca là đương triều Thừa Tướng, chúng ta gia không thiếu chính là ngân lượng, chi bằng ngươi đem ta về Thừa Tướng phủ thế nào?"

Bên ngoài đánh xe Sở Vệ Phong nghe nàng lải nhải, chỉ sợ chủ tử một cước đánh chết nàng. Ngoài ý muốn lại nghe chủ tử trả lời " Đem ngươi về Thừa Tướng phủ, ta làm sao biết được Vân Phi Vũ có thật sự giữ đúng lời hứa"

Chủ tử đây là trò đùa dai sao? Lại như thế trả lời nàng. Bên trong lại vọng ra tiếng nói của Dạ Tử Ly " Sẽ, ta ca giữ đúng lời nói"

" Chi bằng đem ngươi đến chỗ bọn ta, làm Vân Phi Vũ đem ngân lượng tới, thế nào?" Hắn như có như không nâng lên khoé miệng, như cũ giọng nói vẫn lạnh nhạt.

" Như này...." Nàng đảo mắt suy nghĩ, Vân Phi Vũ tên này có hay không chịu đem tiền để chuộc nàng.

Tuyết Vô Ảnh nhìn đến nàng đâm chiêu suy nghĩ, trong lòng vì chính bản thân trò đùa dai mà vui vẻ.

Bên ngoài Sở Vệ Phong đã mắt kinh ngạc không nói nên lời. Băng sơn vạn năm Hinh Vương gia từ khi nào lại biết đùa.

Huyền Vũ

Vân Phi Vũ sau một đêm đã lộ ra nhiều mệt mỏi, hắn cả đêm không ngủ chạy khắp nơi tìm nàng. Trong lòng lo lắng không yên, rốt cuộc chết tiệt Mộ Dung Ngữ Lam đang ở đâu.

Bên cạnh nam tử vội vã nói " chủ tử, ngươi đã cả đêm không ngủ"

Như thế bồn chồn vội vã vốn không phải hắn bình thường Thái Tử điện hạ. Hắn nhận biết hắn đối xử công chúa Huyền Vũ hoàn toàn khác, không nghĩ tình cảm lại thế sâu đậm.

" Có tin tức gì ?" Hắn xoa thái dương hỏi.

Phụng Lữ lo lắng nói " Đã cử người đi, đều không nhận được manh mối"

" Tiếp tục tìm, cho dù lật hết Tứ Quốc cũng phải tìm thấy nàng" Vân Phi Vũ đôi mắt hiện lên vân đỏ, Phụng Lữ không dám nói thêm chỉ đành tuân lệnh rời đi.

Bên kia Mộ Dung Ngạo Thần cũng không ngủ một đêm. Hắn không hiểu chính mình bản thân, rõ ràng hắn hận Mộ Dung Ngữ Lam tận xương tuỷ, lại vì nàng lo lắng đến cả đêm không ngủ. Rốt cuộc là thế nào. Quay chở về Hoàng cung, chỉ thấy từ xa một bóng dáng thiếu niên đứng ở trước cửa Hoàng Thanh cung, nép phía sau tượng đá. Mộ Dung Ngạo Thần đi đến bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng " Liệt Phong"

Mộ Dung Liệt Phong giật mình quay đầu " Tam Hoàng Huynh, ta..."

" Có chuyện gì?" Mộ Dung Liệt Phong sẽ không tuỳ tiện đến Hoàng Thanh Cung.

Hắn khó xử, trong mắt đầy vẻ khốn đốn, có lỗi. Hắn nên nói thật bọn họ ra ngoài cùng Tiêu Viêm cung chủ, như thế Hoàng tỷ mới bị mất tích. Nhưng nếu nói ra như vậy thanh danh Hoàng tỷ sao có thể còn.

Mộ Dung Ngạo Thần từ nhỏ đã trên chiến trường, vốn nhạy bén hơn người. Hắn lạnh lẽo hỏi " Ngươi biết lí do Mộ Dung Ngữ Lam mất tích"

Đứng trước một lạnh lùng khí thế như vậy nam tử, cho dù là hắn Hoàng huynh, Mộ Dung Liệt Phong cũng không kiềm lòng được run lên. Hắn không còn cách nào đành khai thật " Chính là Tiêu Viêm"

" Tiêu Viêm?" Mộ Dung Ngạo Thần nhăn mày.

" Hôm qua Hoàng Tỷ cùng Đệ rời cung là cùng Tiêu Viêm, đến lúc đệ thức dậy đã trở về cung của bản thân. Sáng lại nghe tin Hoàng tỷ mất tích" Hắn hít hơi sâu nói.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 78: Chương 78



Mộ Dung Ngạo Thần trầm mặt, Tiêu Viêm nổi danh khát máu tu la. Hắn biết Mộ Dung Ngữ Lam gần đây có qua lại với hắn, chỉ không ngờ Tiêu Viêm lại ra tay với nàng. Thấy hắn càng lúc càng lãnh, gần như không còn độ ấm, Mộ Dung Liệt Phong sợ hãi " Hoàng huynh, là lỗi của đệ"

Hắn quay người bước đi, lạnh nhạt giọng nói vang lên " Quay về cung đi, chuyện này đừng nói thêm một ai"

Đây có lẽ là câu dài nhất Hoàng huynh nói với hắn. Tam Hoàng Huynh tính tình vốn lãnh đạm, không có một chút độ ấm. Từ nhỏ đã luôn sống ngoài xa trường, hắn vốn không nhiều tiếp xúc. Nhìn đến cô độc bóng lưng bước đi, Mộ Dung Liệt Phong thở dài bất lực, hắn đúng là yếu kém, không thể giúp tìm Hoàng tỷ.

Thương Vương Phủ.

Mộ Dung Mặc Nhiên ngồi trong thư phòng, đôi lông mày nhíu chặt, trước mặt là Thanh Hoành " Có tin tức gì?"

Sau hôm qua hắn như mất trí một mạch rời đi, đến khi quay lại đã không tìm thấy nàng thân ảnh. Trong cung cũng không có tin tức, Mộ Dung Mặc Nhiên nắm chặt tay áo, đáng hận. Hắn sao lại sơ suất như vậy.

Thanh Hoành lắc đầu " Vương gia, thuộc hạ đã lần mò khắp nơi không thấy tung tích của Công chúa"

Lần đầu tiên hắn thấy chủ tử tức giận như vậy, Khuynh Hạc công chúa từ lúc nào làm cho hắn bận tâm. Chỉ nghe Mộ Dung Mặc Nhiên không độ ấm giọng nói "Tiêu Âm Cung thế lực lại không tìm được một nữ tử"

Thanh Hoành sợ hãi trước hắn khí thế cúi đầu, lần đầu hắn thấy Cung chủ như thế sát khí. Ngoài cửa đi vào một hắc y nhân " Cung chủ, có một cỗ xe ngựa lạ, phu xe là một đại cao thủ, chúng ta không dám sơ suất động thủ"

"Dẫn đường" Cho dù chỉ là một manh mối nhỏ cũng không thể bỏ qua. Lý Uẩn tuân lệnh đi trước, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Thanh Hoành theo sau.

Dạ Tử Ly từ từ mở mắt, nhìn xung quanh cảnh sắc khác lạ, căn phòng gỗ được bày trí đơn giản, nàng ngồi dậy nhìn ngoài trời đã tối đen như mực. Đây là đâu? Tên bắt cóc?

" Dậy rồi?" Lạnh nhạt giọng nói vang lên, nam tử đeo mặt nạ rảo bước từ cửa vào.

Dạ Tử Ly thở dài có chút bực nhọc " Huynh đệ, ta nói bắt cóc ta có lợi ích gì? Không phải cần tiền sao?"

Hắn ngồi xuống cạnh đầu giường, nam tử này nàng có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ hắn. Không phải băng giá lãnh đạm giống Mộ Dung Ngạo Thần, chính là tuyết liên trên đỉnh núi cô độc lạnh lẽo.

" Ngươi là muội muội của Thừa Tướng" Hắn nhìn thẳng nàng, y phục thượng hạng đúng là không lừa người. Hắn từng nghe nói qua về Thừa Tướng Huyền Vũ, tuổi trẻ tài cao, trong triều luôn được trọng dụng.

" Đúng vậy" Nàng nói dối không chớp mắt.

" Ta chưa từng nghe qua Vân Phi Vũ có muội muội" Hắn điều tra quá Vân Phi Vũ, nam nhân này một chút manh mối đều không có, bí ẩn hành tung.

Lo sợ bị bại lộ nàng vội nói " Không phải ngươi không tin cứ cho người gửi tin cho Vân Phi Vũ"

Tuyết Vô Ảnh như có không nâng lên khoé miệng " Vân Phi Vũ trước giờ luôn độc lai độc vãng, chưa từng nghe hắn có một muội muội"

" Ngươi chưa từng nghe không nghĩa hắn không có, không tin có thể trực tiếp hỏi Vân Phi Vũ" Nàng trả lời, tuy trong lòng mang theo lo hắn Vân Hồ Ly tên đó sẽ chối bỏ, này nam tử trực tiếp đem nàng trừ khử.

Nam tử không vội vã, chỉ trong tay đưa ra một viên thuốc nói " Uống này"

" Đây là cái gì?" Nàng đề phòng, đây là muốn giết nàng rồi? Không phải chứ.

Nhìn đến nàng lo ngại ánh mắt, hắn không cảm xúc nói " Đây là thuốc cực độc, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên không để ngươi tử"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 79: Chương 79



Bắt uống thuốc độc lại kêu nàng yên tâm, hắn tư duy không phải có vấn đề. Dạ Tử Ly bật cười mỉa " Ta nói huynh đài, đây là thuốc độc không phải kẹo ngọt, có thể kêu ta như thế nào yên tâm? Lại không phải chính là yên giấc ngàn thu"

Hắn hiếm khi lộ ra nụ cười nhẹ dưới lớp mặt nạ bạc. " Tiếc rằng ngươi không có quyền lựa chọn"

Chưa kịp để nàng phản ứng, Tuyết Vô Ảnh đã nâng lên nàng cằm nắm chặt. Nàng ăn đau hé môi, hắn đưa vào viên thuốc. Dạ Tử Ly ho khan, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc. " Ngươi rốt cuộc bắt cóc ta để làm gì ?"

" Ta nhớ rõ là ngươi tự mình đến tìm ta. Cũng không phải ta muốn bắt cóc ngươi" Hắn từ tốn nói.

" Vậy tại sao không thả ta đi" Nếu không phải tên Tiêu Viêm chết tiệt đó bỏ nàng lại giữa đường, nàng cũng không đụng trúng này nam tử.

Tuyết Vô Ảnh nhìn qua nàng nói "Xem cách ăn mặc của ngươi là vải thượng hạng, nếu không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là nằm trong đại gia tộc, giữ ngươi tức có lợi"

Hắn đây là muốn lợi dụng nàng. Dạ Tử Ly đột nhiên nghĩ đến, tên này hình như bắt sai người, nàng lão phụ hoàng cũng sẽ không vì nàng mà lao vào nguy hiểm, đừng nói đến Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần. Về phần Vân Phi Vũ, nàng cùng hắn đúng là có chút giao tình, nhưng nàng không dám chắc hắn sẽ vì nàng mà làm gì.

" Ách huynh đệ, ta nói tuy là Thừa Tướng muội muội, hắn cũng không lắm xem trọng ta" Nàng khó mở lời, không tiện nói, gia đình chính là phức tạp"

Tuyết Vô Ảnh nhướng mày, chưa kể đến Vân Phi Vũ có muội muội. Nàng biểu cảm không phải đóng giả. " Đến lúc đó ta tự có cách"

Đi một quãng chiếc xe cũng dừng bánh. Tiếng động bên ngoài báo Sở Vệ Phong đã xuống xe, vén lên rèm cửa cung kính nói " Chủ tử, đến rồi"

Đến rồi là đến đâu? Dạ Tử Ly cố nhoài người nhìn bên ngoài cảnh trí, Tuyết Vô Ảnh đứng dậy đi ra khỏi " Còn không mau xuống xe?"

Nàng à một tiếng, cũng đi theo xuống bất ngờ nhìn xung quanh khung cảnh, đây là như thế nào diễn tả, thảo nguyên bát ngát rộng lớn, trước mặt là một căn nhà gỗ đơn giản, phía trước nhìn thẳng ra con sông lẳng lặng nước. Nàng bất giác cảm thán " Chúng ta đây là còn ở Huyền Vũ?"

" Ngươi nghĩ chỉ 2 canh giờ xe có thể ra khỏi Huyền Vũ sao? Chúng ta vẫn còn trong Huyền Vũ lãnh thổ" Sở Vệ Phong có cười nhạo nói.

Dạ Tử Ly cười sang hắn, hừ không phải đây là lần đầu nàng ở này đại lục sao? Tuyết Vô Ảnh càng không nhìn bọn họ hai bên đấu khẩu, một mạch đi vào khu nhà gỗ.

Nàng cũng theo chân bước vô, bên trong ngoài dự đoán rất thoáng mát. Xung quanh được trồng rất nhiều cây cối tươi mát. Chính giữa còn để chiếc ghế dựa, nếu không phải đang bị bắt cóc, ở tại đây chính là nơi nàng muốn tịnh dưỡng nhất.

Đi vào bên trong Tuyết Vô Ảnh tuỳ ý ngồi trên ghế, nàng cũng không kiêng nể ngồi hắn đối diện. Chỉ có mỗi Sở Vệ Phong như cũ mặt lạnh đứng sau hắn. Tuyết Vô Ảnh nói " Ta đã gửi tin cho Vân Phi Vũ, để xem ngươi có thật sự là hắn muội muội"

Nàng bất lực ngồi xuống ghế " Ta đói"

Sở Vệ Phong trợn mắt, có ai như nàng, bị bắt cóc còn tâm trạng ăn. Dạ Tử Ly nhìn bọn họ " Sao ? Không ăn ngươi sẽ thả ta ra sao? "

Hắn nhếch lên khoé môi cười " Đem lên đồ ăn"

" Chủ tử?" Hắn muốn nói tiếp là bị ánh mắt Tuyết Vô Ảnh cản lại. Sở Vệ Phong đi ra khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng này nam tử. Không khí có chút trầm xuống, tên này không phải lãnh giống Mộ Dung Ngạo Thần. Lại như tuyết liên không dính bụi trần thanh lãnh. " Ngươi có này ngân tuyết tóc dài là tự nhiên ?"

Hắn liếc nhìn nàng, hắn có thể tạo ra màu tóc sao? Dạ Tử Ly ngại ngùng, nàng sao quên đây là cổ đại làm gì có thuốc nhuộm. Hắn không phải có bệnh trong người? Tóc chuyển thành ngân phát.

Không lâu sau Sở Vệ Phong cũng mang theo con vịt quay nóng, thơm bát ngát để trên bàn. Dạ Tử Ly vui vẻ cầm lấy để vào miệng. Tuyết Vô Ảnh nhướng mày, lúc nãy hắn vừa hạ độc nàng, nay lại không đề phòng vui vẻ ăn như vậy.

" Ngươi không sợ ta để gì vào?" Sở Vệ Phong buột miệng nói.

Dạ Tử Ly chỉ tay qua bên cạnh nam tử " Ngươi chủ tử đã hạ ta quá độc, còn có thể bỏ thêm độc sao?"

Sở Vệ Phong nhìn sang hắn, hạ độc ? Chủ tử khi nào thì hạ độc người khác còn có thể vui vẻ ngồi ăn? Không phải chính là tử ngay lập tức. Chỉ thấy Tuyết Vô Ảnh đưa nhẹ tay nhấp chén trà giữ nguyên không nói.

Một hắc y nam tử bước vào " Chủ tử, Vân Phi Vũ tới"

Sau chiếc mặt nạ đôi mắt hiện lên kinh ngạc, không ngờ Vân Phi Vũ thật sự đến " Cho hắn vào"

Dạ Tử Ly cũng buông xuống đồ ăn, đợi mong nhìn ngoài cửa, tử hồ ly thật sự đến đón nàng. Một khắc sau bóng dáng hồng y xuất hiện trước cửa, trên môi vẫn vậy như có như không nụ cười hồ ly, chỉ là trên mắt hắn quấn một miếng vải đen, nhìn càng thêm cuống hút trên dung nhan mỹ mạo.

Tuyết Vô Ảnh nhìn hắn đánh giá, không ngờ Vân Phi Vũ là như vậy nam tử. " Ngươi đúng là không sợ ta thật sự ra tay giết ngươi, gan lớn như vậy dám để bọn ta che mắt đến đây"

Vân Phi Vũ nâng môi cười " Nếu muốn giết ta, chỉ bằng những người ngươi cử đến chỉ sợ không thể được"

Sở Vệ Phong hừ lạnh " Đúng là ngạo mạn, Vân Phi Vũ, đây không phải Thừa Tướng phủ"

Vân Phi Vũ không để tâm đến hắn trêu chọc, giọng nói mang theo sát khí " Nàng đâu?"

Dạ Tử Ly nghe đến hắn hỏi đến tên nàng, lập tức lên tiếng " Vân Hồ Ly, ta tại"

Vân Phi Vũ như trút được gánh nặng trên vai, trong tâm nhẹ đi, nghe nàng giọng nói chắc còn khoẻ mạnh. Khi nãy trên đường đi tìm nàng, một đoàn hắc y nhân bao vây xung quanh nói muốn dẫn hắn đến gặp một nữ tử, hắn đã linh tính là nàng, nhưng phải bịch mắt để không biết được đường đến đây.

Với võ công của hắn cho dù bịch mắt cũng không có gì có thể gây ra nguy hiểm. Tuyết Vô Ảnh nhìn hắn " Tháo ra hắn khăn che mặt"

" Chủ tử khong thể" Sở Vệ Phong hốt hoảng hô.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 80: Chương 80



Nàng nhìn qua Sở Vệ Phong phản ứng, hắn là thế nào như thế thái quá, cho dù Vân Phi Vũ có nhìn được, này nam tử cũng đeo mặt nạ, hắn có thể nhận ra sao?

Tuyết Vô Ảnh không đổi ý nói " Ngươi còn nghi ngờ lời nói của ta?"

Sở Vệ Phong không nữa ngăn lại, đi đến gỡ đi khăn quấn, không còn vải che, lộ hoa đào hoa đôi mắt. Vân Phi Vũ thích ứng nhìn trước mắt, thấy nàng hảo hảo ngồi đó trước mặt bày một đĩa gà quay, nữ nhân này đúng là không sợ trời không sợ đất, bị bắt cóc còn có tâm trạng ăn như vậy. Đưa mắt qua kế bên nàng, đào hoa đồng tử hiện lên kinh ngạc, đây là ....

Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói " Đây là Hinh Vương Thanh Long quốc? Đến sao lại không thông báo ? Đây là có ý gì?"

Dạ Tử Ly tròn mắt cả kinh, Hinh Vương Tuyết Vô Ảnh? Nàng tương lai vị hôn phu? Vân Phi Vũ nhìn nàng phản ứng không khỏi tự hỏi, Mộ Dung Ngữ Lam không phải lúc đầu muốn lấy Tuyết Vô Ảnh vì mỹ mạo qua tranh sao? Như thế nào lại như thế biểu cảm như đầu tiên thấy hắn.

Tuyết Vô Ảnh thấy bị nhận ra, cũng không gấp rút, hắn đưa tay nhẹ lấy xuống mặt nạ lộ ra dung mạo tuấn mỹ, đây là gì hình dung, nếu nói Vân Phi Vũ chính là hồ ly mị hoặc mỹ mạo, thì Tuyết Vô Ảnh lại như tuyết liên trên đỉnh núi lạnh giá, kiêu ngạo. Ngân phát tóc dài, con ngươi hổ phách, sóng mũi cao dài. Đây thật sự là cái tuyệt sắc mỹ nam.

Hắn nhìn Vân Phi Vũ nói "Có thể nhận ra Bổn Vương trong lần đầu"

Vân Phi Vũ cười nhẹ " Trên tứ quốc ngoài Hinh Vương Thanh Long Quốc ai lại có ngân phát tóc, hổ phách màu mắt"

Sở Vệ Phong đưa mắt đề phòng nhìn hắn, nếu để Vân Phi Vũ biết được bọn họ ám sát Huyền Vũ đế, chỉ sợ chiến tranh sẽ nổ ra. Tuyết Vô Ảnh nâng lên khoé môi " Ngươi muội muội có vẻ không biết điều đó"

" Ta muội muội?" Hắn bất ngờ quay qua Dạ Tử Ly đang dùng ái ngại ánh mắt cầu cứu hắn.

Tuyết Vô Ảnh nhướng mày " Không phải ngươi muội muội? Vậy để Bổn Vương sát nàng"

Dạ Tử Ly nghe vậy vội đứng dậy né xa khỏi hắn. Vân Phi Vũ hiểu rõ, ra nữ tử này dùng danh phận muội muội hắn để giữ mạng " Hinh Vương, đây đúng thật không phải ta muội muội"

" Ngươi đúng là to gan, dám giả mạo" Sở Vệ Phong hừ lạnh rút kiếm chỉ vào nàng.

Dạ Tử Ly nghiến răng, chích hồ ly uổng công nàng đem hắn là bằng hữu đối đãi. Giờ thì hay rồi, Tuyết Vô Ảnh sẽ một kiếm sát nàng.

Vân Phi Vũ đưa tay cản lại, tiếp tục nói " Nhưng nàng cũng là người ngươi không nên đụng vào."

" Vậy sao?" Tuyết Vô Ảnh thú vị lên tiếng, không phải Muội muội Vân Phi Vũ. Ai có thể khiến Vân Thừa Tướng ra mặt bảo vệ.

" Nàng là Huyền Vũ Khuynh Hạc công chúa, Huyền Vũ đế chắc chắn sẽ không để yên cho Thanh Long nếu đụng vào nàng" Vân Phi Vũ nhìn qua nàng.

Dạ Tử Ly thở phào, thật may mắn không phải chích hồ ly muốn vứt bỏ nàng, là nàng trách nhầm hắn.

Sở Vệ Phong há hốc, Khuynh Hạc công chúa vậy chẳng phải chính là háo sắc vô dụng công chúa, cũng là hắn chủ tử Vương Phi.

Tuyết Vô Ảnh hổ phách con ngươi hiện lên bất ngờ. Hắn không đoán được đây chính là Khuynh Hạc công chúa. Nàng khác xa với lời đồn đoán. Dạ Tử Ly ho khan " Khụ, không phải ta định giấu ngươi. Chỉ là thân phận như vậy, nói ra giống như không được an toàn"
 
Back
Top Bottom