Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiết Minh Nguyệt

Tiết Minh Nguyệt
Chương 30: NGOẠI TRUYỆN CỐ CHIÊU 4



Ta vốn định trước đêm trừ tịch năm ấy sẽ hồi kinh, nhưng sau khi Bắc Địch bị diệt, tàn dư man di lại lập một bộ lạc mới tên "Châm", tiếp tục quấy nhiễu vùng Dĩnh Sơn Quan.

Ta bèn thỉnh mệnh Dực Vương điện hạ, xin đích thân thống lĩnh quân sĩ. Quân ta sĩ khí đại chấn, chỉ ba ngày đã đánh cho bọn chúng tan tác như bãi cát, thảm bại không còn manh giáp.

Theo lệ, ta hạ lệnh phóng thích nô lệ, phụ nữ.

Đóng quân tại Dĩnh Sơn Quan, quân sĩ quây quần bên đống lửa trại nướng thịt, uống rượu. Ta thiếp đi một giấc, bỗng nghe ngoài doanh trại ồn ào náo động. Vừa định thần, một nữ tử vận y phục mỏng tang màu nguyệt sắc xông thẳng vào.

Phó tướng vung đao đuổi theo, quát lớn: "Muốn chết!"

Nàng ta cũng nhanh tay lẹ mắt kề đoản đao vào cổ ta, gằn giọng: "Đừng nhúc nhích, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!"

Ta khẽ nháy mắt ra hiệu cho phó tướng, hắn ta liền thu đao, lùi lại vài bước. Ta nhịn cười, ôn tồn: "Cô nương chớ nóng. Ta là tướng quân ở đây, có gì cứ từ từ nói."

"Ngươi là tướng quân?" Trong khoảnh khắc nàng kinh ngạc, ta chớp thời cơ nắm chặt cổ tay, vặn người nàng lại.

Chỉ trong chớp mắt, ta và nàng đổi vị trí, nàng hoảng hốt ngã vào vòng tay ta.

Nàng mang đôi mắt hạnh đặc trưng của nữ tử Hán gia, gió sương nơi Bắc Cương lâu ngày đã hằn lên đôi gò má ửng hồng.

"Buông ra!"

Ta buông tay, nàng ngã ngồi xuống đất.

"Ngươi buông tay làm chi?!"

Ta dở khóc dở cười: "Chẳng phải cô nương bảo ta buông sao?"

Nàng liếc xéo ta một cái, rồi kề đoản đao lên cổ mình, lớn tiếng: "Ta nói cho ngươi biết, sĩ khả sát bất khả nhục! Bọn Bắc Man kia còn chẳng làm khó được ta, huống chi các ngươi!"

Ta thản nhiên ngồi xuống ghế, đáp: "Doanh trại này không có cửa, cô nương muốn đi đâu thì tùy."

Nàng ngơ ngác nhìn ta hồi lâu, rồi nắm chặt đoản đao, vén vạt váy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Phó tướng đứng bên cạnh ngẩn người, rồi bật cười thành tiếng.

Nửa đêm, ta bị lay tỉnh khỏi giấc nồng. Nàng quỳ bên giường, vẻ mặt vừa giận vừa tủi, nước mắt lã chã rơi: "Ngươi gạt người! Qua khỏi rừng hồ dương kia là đến sa mạc rồi, ta làm sao mà đi nổi!"

Ta ngồi dậy, nhíu mày: "Ta lừa cô nương khi nào? Ta còn chưa nói hết câu, nàng đã vội bỏ đi rồi."

Sau đó, Linh Nhi lại mấy phen bỏ trốn, nhưng lần nào cũng ỉu xìu quay về.

Lần cuối cùng, nàng gặp phải đàn sói trên sa mạc. Ta vội vàng thúc ngựa đuổi theo, giương cung b.ắ.n tên tẩm dầu về phía bầy sói.

Có lẽ nàng hoảng sợ thật rồi, ta vừa xuống ngựa, nàng đã nhào vào lòng ta, khóc nấc lên: "Cố Chiêu... Cố Chiêu... Sói... Sói..."

Ngày thường, nàng hoặc gọi ta là "tướng quân", hoặc dứt khoát gọi "này". Duy chỉ có lần ấy, nàng vừa khóc vừa gọi thẳng tên ta.

Ta đỡ nàng lên lưng ngựa, rồi dắt ngựa chầm chậm đi về phía doanh trại. Nàng cúi gằm mặt, dưới ánh trăng, những giọt lệ long lanh khẽ rơi xuống.

"Kinh thành có gì hay mà cô nương muốn về đến thế?"

"Ở nhà còn có di nương và đệ đệ. Bọn Bắc Địch bắt ta đi, chắc họ nghĩ ta đã c.h.ế.t rồi, hẳn là đau lòng lắm."

"Không có tình lang?"

"Nào có tình lang nào..." Nàng lầm bầm khe khẽ, rồi chợt nhận ra điều gì đó, véo vào tay ta một cái: "Liên quan gì đến ngươi!"

Ta kêu á lên một tiếng, xoa xoa: "Cái tính khí này của cô nương, chắc ở Bắc Địch cũng ăn đòn không ít nhỉ?"

Dường như ta đã chạm vào nỗi đau của nàng, nàng im lặng, chỉ có những giọt nước mắt nặng trĩu rơi trên mu bàn tay ta.

"Nếu không có ngươi, chỉ vài ngày nữa thôi, ta đã bị ép gả cho tân vương của bọn chúng rồi."

"Vậy sao chưa từng thấy cô nương cảm tạ ta?"

"Trong mắt ta, đám người các ngươi chỉ biết c.h.é.m giết, đều là kẻ xấu."

Ta khẽ bật cười, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước.

"Cô nương muốn về Kinh thành, ta đưa nàng về là được."

Ta xa Kinh thành đã lâu, sớm đã dùng gió cát nơi biên ải chôn vùi trái tim mình. Cũng từng quen biết vài nữ tử, nhưng chưa từng lưu luyến ai.

Chỉ riêng với Linh Nhi, ta có chút khoan dung.

Ta biết vì sao, cho nên, vào một ngày, nàng mang đến cho ta y phục đã giặt sạch, bất ngờ ôm chầm lấy ta từ phía sau. Ta kinh ngạc, rồi một nỗi bất an mãnh liệt trào dâng, khiến ta rối loạn cả tâm can.

Ta vội đẩy Linh Nhi ra. Đôi mắt nàng đỏ hoe, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa phẫn uất.

Nàng nghẹn ngào: "Cố Chiêu, có phải ngươi khinh bỉ ta không? Ta vẫn còn trong sạch..."

"Sao ta lại khinh bỉ nàng..." Ta bối rối không biết phải giải thích thế nào, đành quay lưng đi.

"Ta biết trong lòng ngươi có người, nhưng ngươi phiêu bạt nơi Bắc Cương này đã lâu, ta đoán người đó là người ngươi không thể có được. Vậy hà tất phải cố chấp làm gì?"

"Không có..." Ta nhạt nhẽo lắc đầu.

Với Minh Nguyệt, ta còn chưa đến mức ấy.

Nếu ta gặp được nàng trước, có lẽ ta đã để cho mầm tình cảm ấy nảy nở, nhưng đời người vốn chẳng có nếu như.

Không có.

Linh Nhi không hiểu, hạng người như ta đây, vốn dĩ không cần tình ái.

Ta không cần một mái nhà, điểm dừng chân cuối cùng của ta, có lẽ chỉ có thể là chiến trường.

Sau đó, ta bắt đầu thu xếp chuyện hồi kinh. Ngay khi tướng lĩnh được phái đến thay ta vừa tới nơi, ta liền có thể rời khỏi Bắc Cương.
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 31: NGOẠI TRUYỆN CỐ CHIÊU 5



Ta đến Dĩnh Sơn Quan tìm người kia hai lần, hỏi ông ta có muốn cùng ta trở về không. Đáp án vẫn y nguyên như cũ.

"Ông không muốn gặp Tam ca, Tam tẩu và các cháu sao?"

Ông ta ngửa cổ tu ừng hực một bầu rượu lớn, hồi lâu sau mới đáp: "Để bọn họ cứ nghĩ ta đã c.h.ế.t chẳng phải tốt hơn sao? Coi như ta lấy cái c.h.ế.t để kết thúc, như vậy, phụ thân trong ký ức của Tam Lang sẽ không phải là một kẻ tham sống sợ chết, bỏ mặc con mình."

"Minh Nguyệt thông minh như vậy, nàng ấy sớm đã đoán ra ông còn sống. Có lẽ nàng ấy không nói với Tam ca, nhưng với tính tình của nàng ấy, hẳn là mong ông cùng ta trở về."

Trên đường từ Dĩnh Sơn Quan trở về, ta say khướt. Đó là lần đầu tiên sau khi tòng quân, ta cho phép mình say đến thế.

Ta mơ màng nhớ rằng, ngoài doanh trướng, Linh Nhi đang chờ ta. Nàng cởi áo khoác cho ta, đưa nước, rồi dìu ta lên giường.

Nửa đêm, ta bị tiếng tù và báo động khẩn cấp đánh thức. Phó tướng xông vào bẩm báo, tàn quân Châm đã tập kích Dĩnh Sơn Quan, phá hủy tháp canh. Thám tử báo rằng, lửa lớn ở Dĩnh Sơn Quan vẫn chưa tắt.

Ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đến khi leo lên lưng ngựa, ta mới bàng hoàng nhận ra, Dĩnh Sơn Quan bị phá hủy có nghĩa là gì.

Bắc Cương gió rét căm căm, trên đường phi nhanh, phong sương cứa vào da thịt như d.a.o cắt.

Đến khi ta nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ta mới hiểu, mọi oán hận, mọi hận thù, trước sinh tử, đều trở nên vô nghĩa.

Trái tim đã tàn úa này của ta, không thể gánh thêm sự mất mát nào nữa.

Ngọn lửa ở Dĩnh Sơn Quan thậm chí còn lan sang cả rừng hồ dương. Ta cùng quân tiếp viện đứng giữa rừng, không thể tiến thêm. Con ngựa Đạp Tuyết của ta dường như hiểu được nỗi lòng ta, bồn chồn đi đi lại lại giữa ánh lửa, chỉ hận không thể cõng ta vượt qua biển lửa.

"Tướng quân, ngài hãy hồi doanh trước đi. E rằng, người trong Dĩnh Sơn Quan, lành ít dữ nhiều. Chúng tôi ở lại dập lửa, có tin tức gì sẽ bẩm báo ngay."

Ta thất thần nhìn ngọn lửa ngút trời phía trước, vừa định quay đầu ngựa, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí từ bụi gai bên trái.

Ta không tin vào mắt mình. Người cháy đen như than trên lưng con ngựa lao ra từ bụi gai kia, lại chính là Linh Nhi. Còn bóng người nằm phía sau nàng... Nếu ta không nhìn lầm, thì đó chính là phụ thân ta.

Phó tướng thất kinh, hét lớn một tiếng: "Không hay rồi! Sao các ngươi lại không trông chừng Linh Nhi cô nương cho cẩn thận? Sao nàng lại ở đây?!"

Ta vội nhảy xuống ngựa, chạy tới đỡ lấy Linh Nhi đang ngã xuống.

Tóc và y phục nàng đều cháy xém, da thịt nhiều chỗ bị bỏng nặng, lại thêm gai cào xé. Ngoại trừ đôi mắt hạnh quen thuộc, ta gần như không nhận ra nàng.

Nàng chớp mắt nhìn ta, hai hàng lệ nóng hổi lăn dài trên gò má, yếu ớt: "Cố Chiêu, ta biết người đó rất quan trọng với ngươi..."

Sau này ta mới biết, hôm ấy, sau khi ta say mèm lảm nhảm gọi phụ thân, gọi mẫu thân, Linh Nhi đã chăm sóc ta ngủ say rồi một mình cưỡi ngựa đến Dĩnh Sơn Quan.

Nàng muốn khuyên người kia cùng ta hồi kinh.

Nhưng không ngờ lại gặp phải cuộc tập kích của tàn quân Châm. Phụ thân ta muốn cứu nàng, nàng cũng muốn cứu phụ thân ta.

Cuối cùng, hai người một ngựa, trải qua muôn vàn hiểm nguy, mới vượt qua được biển lửa.

Tỉnh lại, Linh Nhi không chịu gặp ta nữa. Da thịt trên cánh tay và lưng nàng bị bỏng nặng, vết sẹo lan từ gáy xuống tận cằm. Nàng không muốn, cũng không dám gặp ta.

Ta đứng ngoài doanh trướng phòng nàng suốt mười ngày. Đến ngày thứ mười, nàng vọng ra: "Cố Chiêu, ngươi quang phong tế nguyệt, tiền đồ vô lượng. Ta vốn đã không xứng với ngươi, nay lại thêm tàn tạ thế này... Đến chính ta còn ghê sợ mình, ngươi... xin đừng đến nữa. Ta ái mộ ngươi, chính vì vậy, phải đối diện với ngươi, còn khổ sở hơn cả chết...

"Cố Chiêu, ta không cần ngươi thương hại, cũng không cần ngươi đền bù..."

Phụ thân ta cũng bị thương, nhưng trên người ông vốn dĩ đã đầy sẹo, dung mạo lại xấu xí, có thêm vài vết bỏng cũng chẳng hề gì.

Thấy ta ủ dột, ông mời ta uống rượu. Ta gạt đi, nói ông chưa lành vết thương, rồi giật lấy bầu rượu, một mình uống cạn.

Ông áy náy với Linh Nhi vô cùng. Nhưng trong chiến loạn, mọi tai nạn, mọi hy sinh đều khó tránh khỏi. Ta không trách ông, ta chỉ trách mình đã không bảo vệ tốt cho nàng.

Ông dựa vào khung cửa sổ, khoanh tay, cười khổ: "Ngươi sớm đã động tâm rồi."

Ta liếc xéo ông: "Sao phụ thân biết?"

Ông chậm rãi: "Hôm trước, Linh Nhi đến hỏi ta, nàng có giống người trong lòng ngươi không. Mà người trong lòng ngươi, hẳn là chỉ con gái của Minh thái y, Minh Nguyệt chứ gì?

"Ta nói với nàng, nàng và Minh Nguyệt không giống nhau. Nhưng tính cách thẳng thắn và kiên cường thì có vài phần tương đồng. Nữ tử Trung Nguyên vốn dĩ mang dáng vẻ ấy, tính cách dễ khiến người ta yêu thích, nhất định không phải là kiểu làm bộ làm tịch. Ta bảo nàng đừng để bụng, chỉ là trùng hợp mà thôi. Sau khi nàng bị thương, ta cũng đã khuyên nhủ nàng, bảo đảm với nàng rằng, Cố Chiêu ngươi, tuyệt đối không phải là người ủy khuất bản thân, nhầm lẫn giữa chân tâm và áy náy.

"Ta biết, thứ trói buộc ngươi, không hẳn là Minh Nguyệt, mà là những chuyện đã qua..."
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 32: Hoàn toàn văn



Ta không thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng. Cũng như ta không thể cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Linh Nhi.

Khi ta muốn thử chạm vào nàng, nàng đã đóng chặt cánh cửa trái tim mình.

Phụ thân ta đột nhiên đổi ý, muốn cùng ta hồi kinh. Ta dẫn theo Linh Nhi và ông, ung dung đi mất ba tháng, mới đến được Kinh thành.

Những đóa mai rụng trong Cố phủ nở rộ, ta đứng dưới gốc cây, bỗng nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Minh Nguyệt ở Cố gia. Thật kỳ lạ, ta chỉ đơn thuần nhớ lại, chứ không còn đau buồn như trước nữa.

Minh Nguyệt vẫn xinh đẹp, linh động như thuở nào. Sau khi làm mẫu thân, nàng càng thêm dịu dàng.

Những năm tháng ở Bắc Cương, dung mạo nàng trong ký ức ta dần trở nên mơ hồ. Giờ gặp lại, ta mới nhận ra, Linh Nhi và nàng ấy thực sự không giống nhau.

Thứ trói buộc ta, không phải là bóng hình nàng, mà là sự hèn nhát và bất an trong lòng ta.

Nhân lúc phụ thân và Tam ca nhận nhau, ta gọi Minh Nguyệt ra một chỗ, kể cho nàng nghe chuyện của Linh Nhi.

Nàng trầm ngâm rất lâu, rồi đứng dậy lấy một chiếc áo khoác lớn, ôm trong tay, trách cứ ta: "Tứ Lang, ta biết đệ bây giờ chiến công hiển hách, là đại tướng quân được người người kính trọng. Nhưng sao đến chuyện tình cảm, đệ lại chẳng chút nào chín chắn vậy? Đệ hãy dẫn ta đi gặp Linh Nhi cô nương. Nếu đệ bỏ lỡ nàng ấy, ta thấy đệ dứt khoát ở vậy cả đời đi."

Hôm ấy, trời đổ tuyết, Minh Nguyệt nói, đây là trận tuyết đầu mùa.

Ta đứng chờ trước cửa nhà Linh Nhi, lòng dạ bồn chồn không yên.

Minh Nguyệt vào trong rất lâu, lâu đến nỗi Tam ca cũng vội vã tìm đến. Người còn chưa xuống xe ngựa, đã lớn tiếng: "Cố Tứ, đệ vừa về đã dụ dỗ nương tử ta ra ngoài, muốn làm gì đây hả? Lăng Hàn cứ khóc đòi mẫu thân mãi thôi!"

Ta xoa xoa hai bàn tay trong ống tay áo hồ cừu, vừa cung kính vừa chế nhạo: "Là Lăng Hàn không thể rời mẫu thân, hay là Tam ca không thể rời nương tử?"

...

Tam ca liếc xéo ta một cái, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cổng, sắc mặt dịu đi, vỗ nhẹ vào vai ta: "Chuyện ở Bắc Cương, ta đã nghe cả rồi... Mấy năm nay, đệ chịu khổ nhiều rồi."

Không hiểu sao, nghe những lời này từ Tam ca, ta bỗng thấy nghẹn ngào, vành mắt không kìm được mà nóng lên.

Hai huynh đệ chúng ta, ai hơn ai đâu chứ?

"Chờ đệ giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau cạn chén một phen."

Tam ca chỉ tay vào cánh cửa đóng chặt trước mắt, dặn dò: "Muốn cưới nương tử, phải dày mặt lên, không từ thủ đoạn! Đệ cứ yên tâm đi, với cái tướng mạo này của chúng ta, các nàng ấy nhất định sẽ không nỡ từ chối đâu."

Ta cau mày nhìn Tam ca. Không biết từ khi nào, hắn lại trở nên vô lại đến thế.

Ta và Tam ca đợi thêm một lúc nữa, Minh Nguyệt mới từ trong nhà bước ra. Trước cửa, một hài tử chừng mười tuổi cười tươi, vẫy tay tạm biệt nàng.

Tam ca vội vàng tiến lên, ôm chầm lấy Minh Nguyệt, không quên trách mắng ta vài câu: "Trưởng tẩu như mẫu. Cái thằng đệ đệ không biết lo này, khiến Tam tẩu phải chịu khổ, chạy tới chạy lui vì chuyện của đệ trong cái thời tiết giá rét này."

Minh Nguyệt khẽ ho hai tiếng, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía ta, dịu giọng: "Ta đã kể cho Linh Nhi cô nương nghe chuyện xưa của đệ. Nàng ấy đã khóc rồi. Bây giờ vào dỗ dành, chính là thời điểm thích hợp."

Trong khoảnh khắc ta còn ngẩn người, Tam ca đã đỡ Minh Nguyệt lên xe, văng vẳng nghe nàng trách Hoài Sanh, "Hoài Sanh, huynh xem người nọ, cớ sao lại chẳng mở miệng lấy một lời?".

Vừa quay đầu, một tiểu tử chừng mười ba, mười bốn tuổi chống nạnh, liếc xéo ta, "Ngươi là Cố Chiêu?".

"Phải."

"Kẻ khiến tỷ tỷ ta bị thương, làm tỷ ấy đau lòng, là ngươi?".

"Phải."

"Vào!".

Tiểu tử kia đẩy cánh cửa hé mở, "Tỷ tỷ đang đợi ngươi."

HOÀN TOÀN VĂN
 
Back
Top Bottom