Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 20



Mộ Dung Mặc Nhiên chầm chậm đi đến "Hôm nay có nhã hứng đi dạo không ngờ lại gặp mọi người ở đây"

Dạ Tử Ly cười gượng, tình cờ như vậy ? Ta xem ngươi là cố ý. Hắn liếc mắt về phía Ngôn Tịch Hoan, ra đây là nữ tử trong lòng Dực Vương, nghe đồn sức khoẻ nàng suy yếu quanh năm, Mộ Dung Ngạo Thần vì thế mà không tiếc công đi tìm thuốc chữa cho nàng.

" Nếu đã đến, mau ngồi đi" Mộ Dung Cảnh ban toạ, nhìn cả hai nhi tử đều là nhân trung long phượng, hắn có chút thở dài, hắn thừa biết bọn hắn đấu đá với nhau đã lâu, nhưng ngôi vị chỉ có một.

Ngôn Khả khẽ nhăn mi, là hắn nhạy cảm quá sao, hắn cảm giác hôm nay Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn tỷ có chút lạ. Ngôn Tịch Hoan thấy hắn hơi liếc qua mình, liền có chút ngượng ngùng, cho dù nhìn Mộ Dung Ngạo Thần rất tuấn mỹ, nhưng Mộ Dung Mặc Nhiên cũng hoàn toàn không thua kém.

Mộ Dung Mặc Nhiên gợi lên môi ý cười " Khi nãy nghe Lục Hoàng Muội nói Hoàng Huynh không quan tâm ngươi, đây là đang trách ta đi"

" Không phải, ngươi hiểu lầm. Ý ta là nhị vị hoàng huynh trăm công nghìn việc, không thể có thời gian quan tâm ta cũng là lẽ đương nhiên" Dạ Tử Ly vuốt đuôi nói, nàng cũng không muốn bọn họ mất hứng.

Ngôn Khả cũng không thể nhìn không, đùa không thể qua giới hạn, dù thế nào ở thế giới này chỉ có mình Tử Ly tỷ tỷ là thân thiết với hắn " Thương Vương, Dực Vương ngươi cũng biết Lam Nhi luôn không hiểu chuyện, các ngươi cũng đừng để trong lòng"

" Nếu Hoàng Hậu đã nói vậy, ta cũng không trách nàng" Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ như nắng xuân, vừa ấm áp lại mang theo hơi lạnh.

Mộ Dung Ngạo Thần chỉ giữ im lặng, hắn nhàn nhạt uống trà, lãnh đạm lạnh lùng như băng tuyết. Mộ Dung Cảnh đột nhiên mở miệng " Lam Nhi cũng không nên lúc nào cũng tuỳ tiện như vậy, chắc cũng phải nghĩ đến hôn sự"

Nhắc đến hai từ hôn sự nụ cười trên khoé môi Mộ Dung Mặc Nhiên đột nhiên cứng lại, tay cầm chén trà của Mộ Dung Ngạo Thần cũng khựng giữa không trung. Dạ Tử Ly lập tức nói " Hôn sự ?"

Mộ Dung Cảnh gật đầu, nhàn nhạt nói "Trẫm biết ngươi thật lòng muốn gả cho Hinh Vương. Nên đã gửi thư cho Thanh Long Quốc, muốn cho ngươi là Hinh Vương Phi"

Có lẽ đây là cách tốt nhất hắn muốn bù đắp cho nữ nhi này đi. Dạ Tử Ly nghe như xét đánh ngang tai, ai nói cho nàng biết chuyện gì đang diễn ra, tình tiết nào Mộ Dung Ngữ Lam lại thành Hinh Vương Phi. Tuyết Vô Ảnh chỉ là cái cớ thôi được không, không sai nàng thích nhân vật Tuyết Vô Ảnh, nhưng không có nghĩa nàng sẽ hoà thân cho hắn a.

" Phụ Hoàng, ta không nỡ xa Huyền Vũ" Nàng vội vã xua tay, nhìn qua bên cạnh Ngôn Khả cũng giật mình lăng người.

Mộ Dung Cảnh lãnh đạm nói " Mật thư đã được sức thần gửi đi, trẫm cũng không thể rút lại"

Dù sớm hay muộn, Dực Vương hoặc Thương Vương lên ngôi. Hoàng Hậu không có hoàng tử chắc chắn gặp bất lợi, để nàng đến Thanh Long quốc cũng coi như tránh một kiếp nạn.

Ngôn Khả lo lắng nói " Hoàng thượng, Lam Nhi là nữ nhi duy nhất của thần thiếp, nếu nàng đi rồi, sao thiếp chịu được"

Dạ Tử Ly không kiềm được rùng mình, biết là đang cầu xin nhưng nghĩ đến đây là Ngôn Khả nàng lại không kiềm chế được nổi da gà.

Mộ Dung Cảnh phất tay " Lời đã nói, mật thư đã đưa. Trẫm không thể nuốt lời"

Dạ Tử Ly ngồi ngay ngắn lại chỗ, thôi không việc gì phải lo, dù sao Hinh Vương tiếng tăm lừng lẫy, không nhất định là sẽ lấy nàng, huống hồ nàng là tiếng xấu đồn xa.

Thấy nàng điềm tỉnh Mộ Dung Mặc Nhiên đột nhiên có chút tức giận, nàng thật sự muốn gả cho Hinh Vương ? Cho dù phải đi hoà thân.

Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh, sâu tận trong tâm cũng mong hôn sự này bị từ chối, không thành. Dù sao Mộ Dung Ngữ Lam có tiếng xấu lưu danh, Tuyết Vô Ảnh chắc chắn sẽ không đồng ý cho nàng thành Hinh Vương Phi.

Ngồi tám chuyện một lúc đến xế chiều , Mộ Dung Cảnh đứng dậy " Trẫm đi trước, Hoàng Hậu ngươi dìu trẫm đi"

Ngôn Khả choáng váng, không phải kế bên là cung tỳ thị vệ sao. Cần gì phải kêu hắn làm. Nhưng tổng không thể làm ngơ, Ngôn Khả đành đi đến đỡ lấy tay hắn, cười không ra nước mắt.

" Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Hậu"

Bốn người đồng loạt nói, để bóng dáng khuất đi hẳn. Mộ Dung Mặc Nhiên mới quay sang hỏi nàng " Ngươi thật sự muốn hoà thân sang Thanh Long Quốc"

Mộ Dung Ngạo Thần cũng nhìn qua đợi câu trả lời của nàng. Dạ Tử Ly đột nhiên cảm thấy áp lực, giống như chỉ cần bản thân trả lời không hợp ý, liền giết nàng " Ta không muốn, Thanh Long Quốc xa xôi, ta cũng không muốn xa mẫu hậu"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 21



Ngôn Tịch Hoan vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng " Hinh Vương nghe nói là nhân trung long phượng, nhưng lại không gần sắc nữ. Công chúa nếu thật sự hoà thân, chỉ sợ.."

Suốt đời đơn độc đi ? Không sao, Dạ Tử Ly nàng thuộc tuýp người không màn việc kết hôn sinh con, lúc còn ở hiện đại nàng còn muốn cống hết sức mình cho nghệ thuật, sau đó sẽ dưỡng già ở căng village sang chảnh nhất. Không ngờ chưa gì đã xuyên đến đây, nếu thật sự phải làm Hinh Vương Phi, coi như danh vô thực đi.

" Đối với ta, Hinh Vương Gia chỉ là hình mẫu để ngưỡng mộ, nếu thật sự lấy hắn ta cũng không vấn đề" Nàng nhún vai, nhẹ như bông nói. Có điều vào tai Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần lại khó chịu như vậy.

Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh, băng lãnh xuất ra từ trong lời nói " Không biết tự lượng sức"

Dạ Tử Ly nhìn sang hắn bĩu môi, ai mới là kẻ ngu ngốc. Hắn nghĩ Ngôn Tịch Hoan vì đỡ cho hắn một nhát kiếm nên mới yếu ớt sao ? Đúng là có đỡ kiếm, nhưng tất cả là do Phụ thân nàng Ngôn Nhất Bác dàn xếp, Ngôn Tịch Hoan cũng chỉ bị thương ngoài da, sức khoẻ yếu cũng là do nàng nguỵ trang, tất cả chỉ muốn lấy lòng Mộ Dung Ngạo Thần, để chiếm được ngôi vị làm chủ hậu cung.

" Tam ca, Hinh Vương gia dù thế nào cũng là một mỹ nam tử vạn nữ tử đều mê. Nếu ta thật sự thành Hinh Vương phi, đương nhiên sẽ là chuyện đáng tự hào rồi" Nàng mặt dày cười nói, dù sao Mộ Dung Ngữ Lam cũng tiếng xấu đồn xa, cho dù thêm vài ba câu không vấn đề gì.

Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh đã tắt nụ cười trầm mặc " Hoàng muội có vẻ rất tự tin mình sẽ thành Hinh Vương Phi"

" Không" Nàng đột nhiên nghĩ đến nếu gả đến Thanh Long Quốc, vậy Ngôn Khả sẽ thế nào. Tổng không thể nào bỏ lại hắn một mình. Không được nàng phải gặp hoàng thượng chối bỏ hôn sự này.

Ngôn Tịch Hoan trong mắt loé lên thâm độc, nếu Mộ Dung Ngữ Lam gả đến Thanh Long Quốc, Hoàng Hậu sẽ như có thêm Hinh Vương là chỗ dựa. Lúc đó muốn thay máu Ngôn gia, chỉ sợ càng thêm khó.

Mộ Dung Ngạo Thần bác bỏ trong lòng không vui, trực tiếp lạnh lùng phất tay áo đưa Ngôn Tịch Hoan rời đi. Mộ Dung Mặc Nhiên đưa mắt sang nhìn hướng hắn, tiếp tục nói " Nếu đã vậy ta có việc rời đi trước"

Dạ Tử Ly nhẹ gật đầu. Bọn họ đều bận rộn hết sao ? Đi nhanh như vậy. Nàng cũng nên về nghĩ kế sách đối phó hoà hôn này.

Thương Vương phủ

Nam tử tuấn lãnh ngồi bên chiếc bàn, thâm trầm như tu la. Nhìn xuống hộ vệ đang hành lễ, hắn từ tốn nói "Ngươi hãy đưa người đến Thanh Long Quốc truy tìm sức giả mà Phụ hoàng phái đi, thấy giết không tha. Nếu bức thư đã đến tay Thanh Long hoàng, ngươi hãy trực tiếp đến gặp Tuyết Vô Ảnh, nói hắn từ chối hôn sự"

Thanh Hoành quỳ dưới mặt đất khó hiểu " Vương gia, Lục công chúa hoà thân đến Thanh Long quốc không phải chuyện gì xấu, chúng ta cần tốn nhiều sức vậy sao ? Huống hồ Hinh Vương vốn không phải người dễ chọc đến"

" Bổn vương chuyện, cần phải giải thích cho ngươi nghe sao ?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày hỏi.

Thanh Hoành vội vàng cúi đầu run lên " Là thuộc hạ quá phận"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhàn nhạt phất tay. Mộ Dung Ngữ Lam là món đồ chơi nhỏ của hắn. Chưa có hắn cho phép, không ai có thể lấy đi được. Sống hay chết của nàng là do hắn định đoạt.

Dực Vương phủ

Mộ Dung Ngạo Thần thần sắc lạnh lùng, nhìn bờ hồ tĩnh lặng, hắn trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau khi Triệu Bân từ xa đi đến, hắn mới lạnh nhạt nói " Ngươi đi Thanh Long Quốc, gửi lời của bổn vương đến Hinh Vương. Chuyện hôn sự bác bỏ"

Triệu Bân kinh ngạc, trước giờ Vương Gia luôn không để tâm đến Lục công chúa, nay lại vì nàng mà đến tận Thanh Long Quốc " Vương Gia, thứ cho thuộc hạ nhiều lời, xin hỏi...."

" Mộ Dung Ngữ Lam phải là bổn vương tự tay giết, nàng không thể hoà thân" Mộ Dung Ngạo Thần cắt ngang lời hắn, tuy hắn chỉ nói câu biên minh cho hành động, hắn cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy. Chỉ là trong tâm thấy không thoải mái khi nàng gả cho người khác.

Nghe được lời vậy, Triệu Bân không kiềm được nói "Lục Công Chúa danh xấu lan xa, đừng nói là Hinh Vương, cho dù là bình thường nam tử cũng sẽ ko nguyện rước nàng. Vương gia, cần gì nhọc công"

Cho dù là Hoàng Thượng ban hôn, chỉ sợ Thanh Long Quốc cũng sẽ không chấp thuận. Dù sao Hinh Vương cũng như thần trong lòng Thanh Long Quốc.

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt khẽ chau mày " Bổn Vương sự không cần ngươi nhắc nhở"

" Thuộc hạ biết tội" Triệu Bân vội quỳ xuống nhận lỗi, hắn biết Mộ Dung Ngạo Thần là tức giận.

Sáng hôm sau,

Trước Hoàng Thanh cung, một nữ tử chờ ngóng bên ngoài. Không ngừng mong chờ nhìn vào bên trong. Bên cạnh Đức công công cất giọng choe choé nói " Công chúa, Hoàng thượng đã tỉnh giấc"

" Tỉnh rồi ? Ta đi vào" Nàng mừng rỡ, xách váy chạy đi vào.

Đức công công bên ngoài muốn ngăn lại, đã không kịp. Bên ngoài làm gì còn thân ảnh của nàng.

Dạ Tử Ly nhanh chóng đi vào trong " Phụ hoàng, Nữ nhi cầu kiến"

Mộ Dung Cảnh lúc này đang ngồi trên bàn, uy nghiêm lãnh đạm. Thấy nàng đi vào nhăn mi hỏi " Mới sáng, đã có chuyện gì"

" Phụ Hoàng hảo, nữ nhi muốn gỡ bỏ hôn sự" Dạ Tử Ly một mặt thật lòng, nàng nghĩ lại rồi. Nếu thật sự gả đi Thanh Long Quốc, không những lạ nước lạ cái hơn thế còn bỏ lại Ngôn Khả một mình, không thể ổn.

Mộ Dung Cảnh không vui hiện rõ "Không chuẩn"

Hắn không phải đã nói rõ với nàng rồi sao ? Huống hồ Hinh Vương là nam tử nàng muốn gả, bây giờ được hoà hôn, nàng từ chối vì điều gì.

Dạ Tử Ly cắn môi, đi đến bên cạnh bàn, đôi mắt ngấn lệ " Phụ Hoàng, người nhìn xem thanh danh ta xấu như vậy. Hinh Vương chắc chắn không thích ta, nếu gả cho hắn. Không bằng ở vậy cả đời"

Mộ Dung Cảnh có chút bất khả tư nghị, hắn cũng không nắm chắc Tuyết Vô Ảnh có đồng ý hôn sự với nàng, có điều mật thư đã gửi, không thể lấy lại. " Hinh Vương tự biết tốt xấu. Dù thế nào ngươi cũng là một quốc gia công chúa"

" Phụ Hoàng..."

" Hoàng thượng, Dực Vương cầu kiến" Bên ngoài vang lên giọng Đức Công công.

Mộ Dung Ngạo Thần ? Hắn đến làm gì ? Mộ Dung Cảnh buông xuống tấu chương, trầm giọng nói " Cho hắn vào"

Không lâu sau, nam tử hắc bào bước vào. Ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng, hắn như linh đàm u ám lại xinh đep. Lãnh đạm lướt qua nàng, hành lễ với Mộ Dung Cảnh " Phụ Hoàng cho gọi nhi thần"

" Thần Nhi, trên yến tiệc có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Trẫm lại quên, Trẫm muốn ngươi lấy Lạc gia tiểu thư Lạc Tâm Nghiên" Mộ Dung Cảnh ồ ồ giọng nói từ tốn vang lên.

Dạ Tử Ly chậc lưỡi, hắn làm hoàng đế quá nhàm chán hay sao ? Mà suốt ngày mai mối kết duyên hết người này đến người khác.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 22



Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm đứng "Phụ Hoàng thật sự muốn nhi thần lấy Lạc Tâm Nghiên ?"

Mộ Dung Cảnh trầm mặt " Đúng vậy"

Nhi tử ưu tú này hắn tin rằng có thể bảo hộ tốt Nghiên Nhi, huống hồ hắn cũng không chuẩn Ngôn Tich Hoan thành Dực Vương Phi. Nhiên Nhi cũng là một ưu tú, có điều thâm sâu khó lường, tính cách cũng thất thường, chỉ sợ Tâm Nghiên sẽ không chịu được.

Dạ Tử Ly âm thầm đánh giá, Mộ Dung Cảnh muốn bảo vệ nữ nhi của âu yếm nữ nhân nên muốn gả nàng cho Mộ Dung Ngạo Thần. Chậc chậc si tình nam nhân.

Nhìn hắn cố chấp, Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm nói " Nhi thần chấp lệnh"

Lấy thê trong miệng hắn lại là chấp lệnh, điều này chỉ rõ Mộ Dung Ngạo Thần đồng ý lấy Lạc Tâm Nghiên, nhưng là danh vô thực. Nàng cũng muốn như vậy a, có điều nếu thật sự là gả đi chính là đến tận Thanh Long Quốc xa xôi.

" Tốt lắm, ngày mai thượng triều trẫm sẽ thông báo hôn lễ. Còn về phần Lam Nhi, hãy đợi hồi âm của Thanh Long Quốc" Mộ Dung Cảnh trầm thanh âm lại vang lên.

Dạ Tử Ly khóc ròng, đây chính là số phận của một công chúa sao ? Bi ai a. Nói chuyện một lúc Mộ Dung Cảnh mệt mỏi liền đuổi bọn họ về.

Bước ra khỏi Hoàng Thanh Cung, Dạ Tử Ly tức tối giẫm chân. Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm thần sắc nhìn nàng " Bổn Vương tưởng ngươi phi Hinh Vương phi gả"

" Ta có nói vậy à ? Chắc ngươi nghe lầm" Nàng giả vờ ôm đầu từ chối hiểu, ngươi thì hay hơn ta sao ? Không phải nói phi Ngôn Tịch Hoan phi yêu sao, cuối cùng vẫn yêu say đắm Lạc Tâm Nghiên thôi.

Mộ Dung Ngạo Thần nhướng mi, lạnh lùng cười " Hoàng Muội dạo này thần trí thất thường nhỉ"

Ý gì ? Gián tiếp chửi ta bị điên sao ? Ngươi mới điên. Có điều hắn chỉ là nam chủ, không thể tuỳ tiện chửi, mất mạng như chơi. Dạ Tử Ly chỉ có thể chưng ra nụ cười cực kỳ giả trân "Mong Hoàng Huynh hiểu cho, ta đi trước"

Đi vài bước hắn đã nắm cổ áo kéo nàng lại, thân thể này chỉ cao 1m65, so với mét 8 Mộ Dung Ngạo Thần chẳng khác nào người khổng lồ, lúc này hắn dùng một tay đã có thể giữ lấy nàng. " Ngươi có bệnh ? Thả ta ra)

Cao lãnh giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đúng là háo sắc"

" Ta háo sắc liên quan gì đến ngươi" Nàng vẫy vẫy thân người cũng vô pháp thoát khỏi ma trảo của hắn.

Mộ Dung Ngạo Thần trầm mặt, đúng vậy, nàng háo sắc vô năng có liên quan gì đến hắn. Tại sao lại đột nhiên tức giận. Trầm giọng lên tiếng " Ngươi thân là Huyền Vũ Quốc công chúa, ảnh hưởng đến bộ mặt của Huyền Vũ, còn nói không liên quan ?"

Nàng thật sự không hiểu, rõ ràng trong kịch bản Mộ Dung Ngạo Thần cũng chưa bao giờ có lời thoại như vậy với Mộ Dung Ngữ Lam, đến cả nói chuyện cùng nàng hắn có khi còn không nguyện ý. Dạ Tử Ly hai mắt lập loè lửa giận quay đầu nhìn tuấn mỹ lạnh lùng nam tử " Mộ Dung Ngạo Thần, đừng tưởng ngươi làm hoàng huynh của ta, thì có thể làm gì cũng được"

Hắn lộ ra kinh ngại thần sắc, Mộ Dung Ngữ Lam hôm nay còn dám đe doạ hắn. Nàng lúc trước gặp hắn đều e sợ, không dám nhìn thẳng, nay lại thẳng thừng chống đối ? Quanh năm như hàn băng Mộ Dung Ngạo Thần đột nhiên có chút đùa dai " Ngươi tính làm gì ? "

Dạ Tử Ly đảo mắt, đột nhiên nhớ ra nói "Tam Ca, nếu ngươi không ngoan ngoãn thả ta ra, ta sẽ...."

Mộ Dung Ngạo Thần nhướng mi đợi nàng nói tiếp. Dạ Tử Ly âm hiểm cười " Ta sẽ bắt chuột bỏ vào phòng ngươi"

" Ngươi.... sao lại biết ?" Mộ Dung Ngạo Thần mặt tuấn mỹ có chút tái, nàng làm sao biết hắn sợ chuột ?

Dạ Tử Ly đắc ý, còn không phải đọc kich bản nên hiểu rõ sao, ngày sinh tháng đẻ, tính cách, sở thích ngươi như thế nào, toàn bộ đại lục Dạ Tử Ly ta nắm rõ nhất. " Hoàng Huynh muốn ta hét lên cho mọi người cùng biết sao ? Còn không buông tay"

Quả nhiên hắn không nguyện ý buông ra nàng. Vốn từ nhỏ gặp chuyện, hắn đã có bài xích với chuột. Bởi vì muốn đứng cao đỉnh cao vọng trọng, hắn đã đem việc này che giấu rất kĩ, cho dù là Tịch Hoan cũng không hề biết, sao nàng có thể biết, Mộ Dung Ngạo Thần mang theo chút nguy hiểm nói " Tại sao ngươi lại biết?

Dạ Tử Ly chỉnh lại y phục, ngước nhìn hắn " Ta nói ta đoán ngươi tin sao ?"

" Ngươi nói xem" Mộ Dung Ngạo Thần hỏi lại.

Nàng cụp mắt, nàng không thể nói là bản thân đọc trong kịch bản, phải làm sao? À có rồi " Là Ngũ hoàng huynh nói chuyện với thuộc hạ, ta vô tình nghe được"

Hắn cả kinh, Mộ Dung Mặc Nhiên biết được bí mật này ? Bán tính bán nghi nhìn nàng, hai mắt nguy hiểm khẽ nheo " Lời ngươi nói là thật ?"

"Thật sự, không tin ngươi có thể đi hỏi Ngũ ca" Nàng gật đầu lia lịa, ngươi sẽ đánh cược đi hỏi hắn sao ? Bản thân không biết chắc đối thủ một sống một còn biết được bí mật hay không, hắn chắc chắn không làm liều.

Mộ Dung Ngạo Thần một nhiên lạnh lùng đi đến dồn nàng vào góc tường, cả hai gần nhau đến nỗi nghe được hơi thở của đối phương. Dạ Tử Ly ngượng ngùng xoay mặt, hai má có chút ửng đỏ. Tuy Mộ Dung Ngữ Lam là muội muội của Mộ Dung Ngạo Thần, nhưng nàng không phải, đột nhiên lại đến nàng gần như vậy, còn không phải đóng phim, thật sự rất ngượng. "Ngươi..."

" Bí mật này tốt nhất ngươi không được nói cho bất kỳ ai. Nếu không cho dù ngươi là hoàng muội của bổn vương, bổn vương cũng sẽ giết ngươi" Hắn không một tia độ ấm nói.

Nàng biết hắn đây là nói thật, Mộ Dung Ngạo Thần máu lạnh, giết người không chóp mắt, trên đời này hắn không sợ bất kỳ một thứ gì. Nàng cố gắng diễn ra nụ cười nói " Yên tâm, ta không kể. Có điều bên phía Ngũ ca, ngươi phải tự lo"

Lấy tay đẩy hắn ra kéo khoảng cách, Dạ Tử Ly nhân cơ hội chuồng cách xa hắn. Mộ Dung Ngạo Thần không vui nhíu mi, hắn phải hảo hảo điều tra thật sự Mộ Dung Ngạo Nhiên có biết được bí mật này. Nhìn bóng hình đang cố gắng chạy thật nhanh, hắn trầm mặc, cho nàng sống lâu thêm một chút là hắn bao dung.

Công Chúa Điện
Đêm dần bao phủ chốn Hoàng Cung. Dạ Tử Ly ngồi trên xích đu, chán nản thở dài, nàng phải làm thế nào để không bị hoà thân đến Thanh Long Quốc.

" Như thế nào lại thở dài ?" Giọng nói mang theo từ tính vang lên, trước mặt đã xuất hiện thêm một bóng người. Bình thường khuôn mặt, lại phong hoa thần sắc.

" Tiêu Viêm" Thấy hắn nàng vui vẻ kêu lên, lần trước cứu nàng, đối với nam tử này Dạ Tử Ly thêm vài phần thiện cảm, vốn đem hắn thành bằng hữu đối đãi.

Mộ Dung Mặc Nhiên khoanh tay dựa vào cột, thêm vài phần uy mị, hắn gợi môi cười hỏi " Ngươi sao lại thở dài?"

" Còn không phải chuyện hoà thân sao ?" Nàng não nề trả lời.

Hắn kinh ngạc hỏi " Có gì không tốt sao ? Hinh Vương cũng là một mỹ nam tử?"

Dạ Tử Ly nhăn mi nhìn hắn " Sao ngươi biết ta sẽ gả cho Hinh Vương ?"

Chưa nhận được lời hồi đáp bên Thanh Long quốc, Mộ Dung Cảnh cũng chưa thông báo rộng rãi ra bên ngoài. Sao hắn lại biết được.

Mộ Dung Mặc Nhiên biết bản thân lỡ lời, đành cười nói " Chuyện gì qua mắc được ta sao ?"

Cũng đúng, hắn là Cung chủ vang dội như vậy. Chút chuyện này còn làm khó hắn sao ? Khoan, Tiêu Viêm sẽ đưa được nàng ra ngoài, nếu như thanh danh Mộ Dung Ngữ Lam càng xấu lại càng xấu hơn, như vậy cho dù thế nào, Tuyết Vô Ảnh cũng không muốn lấy nàng đi.

" Tiêu Viêm đại ca, ta muốn đi kỹ viện" Dạ Tử Ly kích động nói.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 23



Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mi, khó hiểu " Một nữ tử như ngươi, đi vô nơi đó làm gì, huống hồ ngươi còn là quốc gia công chúa"

" Ây đừng mở miệng ra công chúa này công chúa nọ, ta nghe đủ mệt rồi. Ngươi a, giang hội không câu nệ tiểu tiết." Dạ Tử Ly phất tay phiền chán, từ lúc xuyên qua đây, đi nhẹ nói khẽ cười duyên nàng đều phải tuân thủ. Hiếm khi gặp người trong giang hộ như Tiêu Viêm, nàng thật sự một chút cũng không muốn nghe thêm.

Hắn bật cười, tiếp tục nói " Ngươi nói công chúa như ngươi muốn đến đó làm gì ?"

"Để Hinh Vương từ hôn ta, không phải ép ta hoà thân sao ? Ta sẽ phá nát hôn sự này" Nàng không muốn rời đi Huyền Vũ, vì có Ngôn Khả ở đây. Không phải nữ tử để ý nhất thanh danh sao ? Nàng càng muốn làm thanh danh bản thân tệ nhất, Tuyết Vô Ảnh a, tuy rằng bổn cô nương rất là thích ngươi, nhưng chỉ là hâm mộ thôi không phải muốn gả cho ngươi.

Nghe nàng nói, trong mắt hắn loé lên kinh ngạc sắc " Nghe đồn Hinh Vương là một mỹ nam tử, ngươi chắc không muốn gả"

" Mỹ nam tử chỉ để ngắm không thể gả" Nàng bĩu môi lắc đầu, huống hồ trong showbiz thể loại mỹ nam nào nàng chưa gặp qua. Còn có hai hoàng huynh cùng một Vân hồ ly trong cung, ai chẳng phải là tuyệt đại mỹ nam, nàng không hiếm lạ.

Nhấc môi ý cười, Mộ Dung Mặc Nhiên khoanh tay trêu tức nói " Không phải Lục công chúa trong yến tiệc, mạnh miệng nói phi Hinh Vương phi gả, từ chối cả hôn sự với Vân Phi Vũ sao ?"

" Lúc nhỏ dại dột, đừng nhắc tới. Ngươi mau dẫn ta đi thanh lâu" Nàng không kiên nhẫn đi đến nắm lấy tay áo hắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên hơi đờ người, hắn đột nhiên cảm thấy vị hoàng muội này làm nũng cũng có chút đáng yêu. nắm lấy cả người nàng bay khỏi hoàng cung. Dạ Tử Ly bất ngờ hoảng hốt ôm lấy hắn. Trước khi đi thông báo nàng một tiếng được không.

Ngừng lại trước một thanh lâu, hai bên nữ nhân son phấn tấp nập chào mời khách. Dạ Tử Ly nhìn lên tấm bảng trên cao " Quế Hương Lâu"

" Đây là thanh lâu nổi tiếng nhất Huyền Vũ" Mộ Dung Mặc Nhiên từ tốn nói, tay phe phẩy chiếc phiến, hất cầm về phía trước ý chỉ nàng bước vào.

Dạ Tử Ly hừ lạnh đi về phía trước, chưa kịp vào cửa đã bị giử lại. Một nữ nhân trang điểm có chút lồng lộn nhìn nàng trên xuống trong mắt loé ra ghen ghét sắc, nữ tử này lại quá mỹ đi, chanh chua giọng nói phát lên " Cô nương, nơi đây chỉ tiếp đón nam tử, không chiêu mộ nữ nhân"

" Nhiêu đây đủ ?" Từ phía sau Mộ Dung Mặc Nhiên ném lên hai thỏi vàng, câu môi hỏi.

Tú nương bên trong thấy cảnh tựơng, liền hối hả chạy ra. " Ai du, khác quan đừng để ý đến nàng, mau vào trong"

Hai thỏi vàng lại đưa ra một cách dễ dàng như vậy. Khỏi nói cũng biết thân phận nhất định không tầm thường, mỏ vàng lớn như vậy sao có thể bỏ lỡ. Dạ Tử Ly gật gù đi vào trong, đúng là cái gì dùng tiền cũng có thể thay đổi được.

" Ngươi muốn thông báo thân phận ở tại đây" Ngồi xuống chiếc bàn chuẩn bị sẵn, Mộ Dung Mặc Nhiên tò mò tiếp theo nàng sẽ làm như thế nào.

Dạ Tử Ly nhún vai " Tuỳ cơ ứng biến"

Lúc này tú nương cũng quay trở lại, còn dẫn theo bốn vị nữ tử, cười tươi nói " Xuân Lan, Thu Yến, Hương Mai, Tự Ngọc phục vụ tốt cho nhị vị khách quan"

Tứ mỹ nhân chia ra thành hai tốp, đi đến bên Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Dạ Tử Ly. Nàng có chút không khoẻ cười gượng, nàng không có sở thích đoạn tay áo, không chút nào thoải mái ngồi dịch ra.

Hắn nhìn Thu Yến cùng Tự Ngọc nũng nịu bước đi đến, trực tiếp đưa chiếc phiến che mũi ngọc " Các ngươi có thể tránh xa bổn thiếu gia, hôi không chịu được"

Thu Yến bọn họ sững sốt, không tin được rưng rưng " Công tử..."

Hắn chê bọn họ thối ? Dù thế nào bọn họ cũng là tứ đại mỹ nhân của Quế Hương Lâu, nhan sắc chỉ thua mỗi hoa khôi Mộng Uyển Phù. Nhưng không đến nỗi hôi thối không chịu nỗi như lời hắn nói.

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui phẩy chiếc phiến " Còn không mau lui, bổn thiếu gia không có tâm trạng"

Bốn người sợ hãi, liền lui đi. Dạ Tử Ly thở phào, cũng có chút thương cảm nhìn hướng bọn họ " Ngươi không cần nặng lời như vậy. Bọn họ cũng không phải xấu, đều là kế sinh nhau"

Hắn lộ ra kinh ngạc thần sắc, Mộ Dung Ngữ Lam cũng có lúc thương cảm cho người khác, nàng không phải đanh đá khó ưa, luôn ích kỷ hay sao. Càng ngày càng khác lạ khiến hắn nhiều bất ngờ " Lục công chúa cũng có lúc quan tâm người khác ?"

" Do ngươi không biết thôi " Nàng tiếp tục nhún vai.

Mộ Dung Mặc Nhiên giữ im lặng, nếu vậy không chỉ riêng hắn, mà cả đại lục này chắc chắn không ai hay biết.

Bên dưới đột nhiên vang lên thanh âm của Tú Nương " Không để mọi người chờ lâu, Mộng cô nương sẽ lên biểu diễn"

Bên dưới khán đài, đám đông như vỡ oà, ngước nhìn lên phía sàn tìm hình bóng Mộng Uyển Phù. Nàng là nhất bản hoa khôi Quế Hương Lâu, nhan sắc có thể sánh bằng đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ Lạc Sở Sở.

Không lâu sau trên đài xuất hiện một bạch y nữ tử, xinh đẹp dung nhan, mắt phượng nhẹ đảo quanh khán đài. Hai tay đặt lên cây cầm, từ tốn đánh.

Tiếng đàn như dòng suối nhẹ si tình đánh thẳng vào lòng người. Dạ Tử Ly bên trên cảm thán " Hảo nghệ, Tiêu Viêm ngươi có thấy nàng thật mỹ không?"

" Không" Mộ Dung Mặc Nhiên không chút để tâm đến tiếng đàn, vẫn phe phẩy chiếc phiến bên tay. Nếu nói Mộng Uyển Phù mỹ, vậy Mộ Dung Ngữ Lam chính là nghiêng nước nghiêng thành. Không thể phủ nhận, nhan sắc của nàng chính là đệ nhất mỹ nhân. Có điều vì thanh danh quá xấu nên Mộ Dung Ngữ Lam mãi không được công nhận.

Mộng Uyển Phù lướt một lượt bên dưới đài say mê khúc nhạc của nàng. Trong mắt loé lên kiêu ngạo. Đột nhiên nhìn đến nữ tử khuynh quốc trên khán đài, nàng đanh mặt, tay thanh tú gẫy nàng cũng bị chệch một nhịp, rồi ngừng lại. Là nàng, Mộ Dung Ngữ Lam sao lại xuất hiện ở đây.

" Sao lại dừng lại rồi"

" Đang hay"

Xung quanh bàn tán xôn xao, lúc này Mộng Uyển Phù từ tốn đứng lên nhẹ giọng nói " Uyển Phù tự nhận kém hiểu biết, chỉ mấy ca khúc lúc nào cũng đàn đi đàn lại. Hôm nay tình cờ nhìn thấy một cố nhân, chi bằng hãy lên đài biểu diễn một ca khúc, để Uyển Phù mờ mang tầm mắt"

Theo hướng Mộng Uyển Phù, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Dạ Tử Ly. Nhìn đến dung mạo nàng, trong mắt đều trạn ngập kinh diễm. Đây là gì nhan sắc, hoa nhường nguyệt thẹn.

Dạ Tử Ly nhướng mi, nàng từng đắc tội Mộng Uyển Phù này sao ? Khi không lại gây khó dễ cho nàng.

Mộng Uyển Phù nhếch môi ý cười, người đời đều biết Mộ Dung Ngữ Lam là phế vật, không cầm kỳ thi hoạ, chỉ sợ hôm nay nàng sẽ phài mất mặt.

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui nhíu mi, nhàn nhạt nói " Ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây. Không ai dám đuổi theo"

" Không cần, ta không phải vô dụng như vậy" Dạ Tử Ly khoác tay, từ tốn đứng dậy, rời đi chỗ ngồi.

Bước lên đài cao, nàng nhìn Mộng Uyển Phù nở nụ cười nói " Ta có thể mượn cầm?"

" Cô nương tự nhiên" Không che giấu chán ghét thần sắc. Mộng Uyển Phù rời đi nhường chỗ cho Dạ Tử Ly. Nàng muốn xem xem hôm nay Mộ Dung Ngữ Lam sẽ như thế nào ngẩng đầu lên được.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn từ cao xuống, hơi nhíu mi. Hắn cũng nhận ra đich ý của Mộ Uyển Phù giành cho nàng, rốt cuộc là tại sao ?

Dạ Tử Ly đặt tay lên dây đàn, thanh tú tay nhẹ nhành gẫy. Tiếng đàn vang lên, không bi thương si tình như Mộng Uyển Phù. Nó hùng hồn anh khí, đôi lúc lại như làn gió nhẹ nhành phiêu lãng. Rồi lại dồn dập khẩn trương.

Nàng đóng nhiều phim cổ trang, nên cũng đã theo khoá học cầm. Để có thể đóng tròn vai, không cần phải giả bộ. Nên đối với nàng không gì khó.

Mộ Dung Mặc Nhiên kinh ngạc không thôi, khi nào thì nàng lại biết cách đàn, lại còn biểu diễn một cầm khúc ấn tượng như vậy. Mộ Dung Ngữ Lam đúng là mang cho hắn nhiều kinh ngạc ngoài ý muốn.

Tiếng đàn dừng lại, xung quanh im lặng như tờ. Đến lúc hoàng hồn lại, như sấm vỗ những tràn pháo tay tràn đến. Không ngớt lời khen ngợi.

" Hay quá"

" Ta chưa bao giờ nghe khúc nào hay như vậy"

" Khuynh sắc khuynh thành dung mạo, tài năng này hơn cả Mộng Uyền Phù"

Bên cạnh Mộng Uyển Phù oán giận đến tái mặt, tại sao có thể như vậy. Không phải Mộ Dung Ngữ Lam ngu ngốc không biết cầm kỳ thi hoạ sao.

Dạ Tử Ly nhẹ nhàng đứng lên, nhìn sang Mộng Uyển Phù nói " Đa tạ Mộng cô nương"

Tú nương vui như trẩy hội đi đến, hoàng toàn bỏ qua Mộng Uyển Phù, cười nói " Cô nương, khúc cầm này của ngươi thật tuyệt, xin hỏi quý danh của ngươi là..."

" Lục Công Chúa, thứ cho Uyển Phù chậm trễ nhận ra" Mộng Uyển Phù phía sau đột ngột lên tiếng, còn nhanh chóng hành lễ.

Xung quanh càng thêm náo loạn, lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam ? Đây là chuyện gì ? Sao nàng có thể xuất hiện ở đây.

Tú nương cũng tái mặt, đây chính là truyền kỳ phế vật công chúa ? Nhưng lại rất được sủng ái. Sao nàng lai đến đây, không phải nên trong cung sao.

Dạ Tử Ly cười nhẹ, muốn công khai thân phận để nàng thân bại danh liệt. Vì công chúa lại đi vào Thanh lâu, tin tức này truyền ra ngoài có bao nhiêu sức ảnh hưởng. Vừa hay, nàng cũng muốn như vậy. Nàng còn muốn thanh danh xấu hơn như vậy.

" Đúng vậy ta là Mộ Dung Ngữ Lam" Dạ Tử Ly không chút e dè nói.

Xung quanh đám đông sợ hãi hành lễ, nên nhớ Mộ Dung Ngữ Lam độc ác thành thói, nếu phật lòng nàng chỉ sợ chết khó coi.

Dạ Tử Ly phất tay, đi về phía Mộ Dung Mặc Nhiên " Bình thân, hôm nay bổn công chúa đi ra ngoài, là để đến thanh lâu dạo chơi, và gặp gỡ vị công tử đây"

Tiêu Viêm đắc tội rồi. Dạ Tử Ly nắm lấy cổ áo hắn, cúi đầu hôn lên môi. Mộ Dung Mặc Nhiên cả kinh mở to mắt. Có chút bất khã tư nghị đứng hình.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 24



Một lúc sau nàng rời khỏi môi hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba, nhìn khắp xung quanh mọi người đều mồm chữ o, Dạ Tử Ly gợi môi nói "Việc bổn công chúa ra ngoài cung, có nam tử đối với các ngươi khó coi lắm sao ?"

Xung quanh dần im lặng, Mộ Dung Ngữ Lam bản tính độc ác, tàn bạo. Bọn hắn sao dám chọc nàng mất hứng.

Mộ Dung Mặc Nhiên lúc này cũng phục hồi tinh thần, vô thức đưa tay lên khoé môi, nàng hôn hắn ? Sao có thể hắn rõ ràng chính là ruột thịt hoàng huynh của nàng. Điều đáng sợ là hắn không chán ghét, bài xích nàng thân môi.

Dạ Tử Ly không che đậy trong mắt ý cười, quay nhìn sang Mộng Uyển Phù "Mộng cô nương, ngươi nhìn rõ ta là ai, sau này đừng lại chọc đến ta"

Mộng Uyển Phù xanh mặt, hai tay giấu trong tay áo khẽ nắm chặt. Dạ Tử Ly không tiếp tục đứng đó, trực tiếp nắm lấy bàn tay Mộ Dung Mặc Nhiên ngang nhiên rời khỏi Quế Hương Lâu. Dù sao kết quả cũng đạt được nàng cũng không muốn nán lại chỗ nồng mùi son phấn quá lâu.

Đi một quãng, cách xa khỏi khu phố sầm uất, Dạ Tử Ly cũng buông ra tay hắn, có chút hối lỗi nói " Xin lỗi, khi nãy đường đột không nói ngươi trước"

" Sao lại xin lỗi ta, không phải ngươi là người chịu thiệt sao ?" Hắn nhăn mi, nàng không có chút gì là cảm giác khi mất đi nụ hôn. Đối với nàng giống như thoáng qua, không hề quan trọng.

Dạ Tử Ly lắc đầu " Không có"

Nàng là diễn viên, đóng cảnh thân mật với bạn diễn khác giới nhiều vô kể. Nếu một cái hôn đã làm nàng xấu hổ thì nên giải nghệ đi.

Đối với Mộ Dung Mặc Nhiên lại khác, nàng có thể dễ dàng hôn nam nhân khác ? Đúng là Mộ Dung Ngữ Lam háo sắc thành thói, hắn cứ tưởng nàng đổi thay, ai ngờ vẫn chứng nào tật nấy.

Mộ Dung Mặc Nhiên đi đến ôm lấy nàng vận khinh công rời đi về hướng hoàng cung, Dạ Tử Ly bị đột ngột liền kêu to " Tiêu Viêm, ngươi làm gì"

Không trả lời nàng, một đường thẳng về đến hoàng cung. Mộ Dung Mặc Nhiên thả nàng xuống đất, liền rời đi. Dạ Tử Ly xoa mông ê ẩm khó hiểu " Hắn đang sinh khí ?"

Là do nàng hôn hắn sao ? Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao? Khi khác nàng đền lại cho hắn được không ? Có cần sinh khí như vậy. Nhỏ nhen nam tử. Khó chịu lầm bầm đi vào trong.

Hôm sau,

Say mộng đẹp Dạ Tử Ly bị tiếng ồn ào đánh thức. Nàng bèm nhèm ngồi dậy đã thấy Xuân Hoa vội vã chạy vào " Công chúa, Hoàng Thượng cho gọi người, không thể chậm trễ"

Đóng qua 7749 phim cung đấu, nàng sao lại không đoán ra mọi chuyện liên quan đến việc hôm qua ở Quế Hương Lâu. Hiệu suất làm việc của hoàng cung còn nhanh hơn internet, mới đó đã đến tai Hoàng Thượng.

Nàng bình tĩnh đứng dậy nói " Thay y phục cho ta"

Dù sao cùng lắm là đánh vài roi, hay bị nhốt sám hối, dù sao cũng không thể giết đi nàng. Sau lưng nàng còn có một Ngôn gia làm chỗ dựa, hắn không thể tự tiện làm bậy.

Dạ Tử Ly trầm mặt đi đến Hoàng Thanh cung. Lúc này Hoàng đại nhân đã đứng sẵn trước cửa cung, nàng có chút bất ngờ Lạc Tâm Nghiên cũng xuất hiện ở đây. Vừa thấy nàng tới, Mộ Dung Cảnh liền trầm giọng quát " Bắt lấy Lục công chúa, quỳ"

Xung quanh hộ vệ tuân lệnh đi đến giữ lấy nàng đè xuống. Dạ Tử Ly không kịp thăng bằng, đầu gối bị đè xuống sinh đau. Nàng ngước nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng thở dài, Hoàng đế đại nhân tức giận không nhỏ.

Có điều phạt thì phạt, sao lại có nữ chính Lạc Tâm Nghiên cũng đứng đây. Thật mất mặt. Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng, chắc mong Dạ Tử Ly nàng đây không yên ổn.

Mộ Dung Cảnh tiếp tục cơn thịnh nộ quát " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi biết tội"

" Nữ Nhi biết" Dạ Tử Ly cung kính trả lời.

Mộ Dung Cảnh hất tay bạo nộ " Thân là Huyền Vũ quốc công chúa, còn ngang nhiên vào thanh lâu thân mật cùng nam tử. Ngươi muốn trẫm tức tử sao?"

Dạ Tử Ly lãnh đạm quỳ thẳng lưng, nhẹ giọng nói " Nữ nhi phạm vào nữ quy, mong Phụ Hoàng xét tội. Ta đã không thể nào còn mặt mũi gả cho Hinh Vương Gia"

Lạc Tâm Nghiên bên cạnh lùng lùng nhìn nữ nhân đang quỳ gối bên dưới. Trong con ngươi hiện lên kinh ngạc, Mộ Dung Ngữ Lam làm như vậy là không muốn gả cho Hinh Vương. Từ lúc qua đây nàng cũng nghe qua danh của Hinh Vương, tuyệt sắc mỹ nam Thanh Long Quốc, đệ nhất chiến thần Hinh Vương. Hoàn mỹ nam tử như vậy, háo sắc Mộ Dung Ngữ Lam sao lại từ chối.

" Ngươi làm như vậy, là không muốn gả cho Hinh Vương. Được, trẫm sủng ái ngươi quá, ngươi lại cho thành lẽ đương nhiên, người đâu mau đem Lục công chúa đánh 50 trượng" Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói.

Theo sau hắn, hai hộ vệ cũng đi đến nâng nàng dậy. Chiếc ghế nằm cũng được đem lên. Dạ Tử Ly trầm mặt, 50 trượng là muốn lấy đi mạng nàng. Hơn thế đánh giữa nơi đông người như vậy, thật sự muốn nàng chịu hình.

Bị ép nằm xuống ghế. Cây trượng vừa đưa lên đã có tiếng kêu lại " Dừng tay"

Ngôn Khả vội vã chạy đi đến, muốn đi đến nâng dậy Dạ Tử Ly đã bị cung đình cẩm y vệ ngăn lại. Mộ Dung Cảnh nhìn thấy nàng đến, nghiêm giọng nói " Hoàng hậu, Mộ Dung Ngữ Lam phạm phải đại tội, trẫm phạt nàng có gì không đúng. Còn không mau đưa hoàng hậu sang một bên"

" Hoàng Thượng, cho dù thế nào, phạt nàng sám hối, viết kinh thư không phải liền được sao. Phạt roi giữa nhiều người như vậy, chẳng khác nào lấy mạng ta nữ nhi" Ngôn Khả kích động nói, hắn đương nhiên biết tại sao tỷ nhất quyết không chịu đi Thanh Long quốc, còn không phải vì hắn sao ? Nếu để nàng vì hắn mà chịu đòn, hỏi hắn sao có thể vui vẻ.

Mộ Dung Cảnh hừ lạnh lùng nói tiếp " Mộ Dung Ngữ Lam được sủng sinh kiêu, nếu không dạy dỗ nàng đàng hoàng . Sao còn mặt mũi với Hoàng thất uy nghiêm"

" Hoàng thất uy nghiêm quan trọng hơn nữ nhi tính mạng sao ?" Hắn như quát lên với Mộ Dung Cảnh, hai mắt tràn ngập phẫn nộ. Tỷ ở hiện đại là minh tinh triệu đô, được nâng như vàng, về đến cổ đại liền bị đối xử tệ bạc như vậy.

Mộ Dung Cảnh không chút lây động nói " Đúng vậy, quốc có quốc pháp, gia có gia uy. Mộ Dung Ngữ Lam phạm phải tội lớn, phạt như thứ dân"

Dạ Tử Ly nằm trên ghế gỗ lạnh lẽo, lạnh lùng hướng hắn. Đây chính là Đế Vương vô tình lạnh lùng. Trong mắt hắn vốn không có tình, không đúng, nhìn sang Lạc Tâm Nghiên đang mang tâm trạng xem kịch vui. Dạ Tử Ly gợi môi ý cười, phải nói là bọn nàng không phải nơi hắn gửi tình.

Ngôn Khả cũng chú ý đến Lạc Tâm Nghiên, hắn cười lạnh " Hoàng Thượng, ngươi quan tâm nữ nhi của nữ nhân khác còn hơn quan tâm thân sinh nữ nhi"

Mộ Dung Cảnh bị nói sinh khí, trầm giọng quát " Còn không mau hành hình"

"Ai dám đụng nữ nhi của bổn cung, ta sẽ giết người đó" Ngôn Khả lạnh lùng quát. Hộ vệ tay ngừng trên không trung nhìn nhau. Đế Hậu hai bên, bọn họ nên làm gì.

Mộ Dung Cảnh tức đến xanh người, quát lớn " Trẫm phê chuẩn hành hình"

Dù sao Hoàng Thượng đứng đầu, dù sợ Hoàng Hậu đến đâu cũng không thể cãi hắn. Goi gỗ mạnh mẽ rơi xuống. Dạ Tử Ly đau đến tái mặt.

Ngôn Khả điên tiết muốn nhào lên đỡ hộ nàng, hai bên hoàng thất cẩm y vệ đã giữ nàng lại. Dạ Tử Ly cắn môi đến bật máu, nàng từng đóng cảnh bị đánh trên phim, nhưng chỉ là giả vờ, không ngờ rằng ngoài đời lại đau đến chết đi sống lại như vậy.

"Lam Nhi, Lam Nhi a" Không biết đây là cảm xúc của bản thân hắn, hay do nguyên chủ còn xót lại. Lúc này Ngôn Khả bi phẫn cùng độ. Mộ Dung Cảnh ngươi nhớ đấy, sẽ có ngày ta vì tỷ trả thù.

Dạ Tử Ly đưa mắt nhìn Lạc Tâm Nghiên đang nhếch môi cười lạnh về phía nàng. Hai mắt trầm xuống, trực tiếp quay đi, đàng chết dụng hình cũng dẫn theo nàng, quả là xui xẽo nhục nhã.

Sau lưng đau đến không còn cảm giác. Mặt cũng đã tái không còn vết máu. Lúc này nàng như sắp ngất đi. Bên tai lại vang lên một giọng nói " Hoàng Thượng, xin tha tội cho Lục công chúa"

Bằng sức lực còn sót lại nàng nhìn sang nam nhân vừa đi đến. Tóc đen như thác tuấn mỹ phi phàm, lúc này hồ ly ánh mắt lướt sang nàng loé ra thương tiết. Dạ Tử Ly bất ngờ, Vân Phi Vũ cầu tình cho nàng.

" Vân Thừa Tướng, việc hậu cung ngươi không cần xen vào" Mộ Dung Cảnh bất ngờ, Vân Phi Vũ luôn không quan tâm sự đời. Sao lúc này lại muốn cầu tình cho Mộ Dung Ngữ Lam.

Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên không kém bất ngờ. Ghen ghét hiện lên trong mắt lạnh.

" Thần muốn dùng kim bài miễn tử của bản thân, cứu ra Lục công chúa" Vân Phi Vũ còn thật sự nói. Trong tay còn rút ra kim bài miễn tử dâng đi lên.

Dạ Tử Ly nhợt nhạt kinh ngạc, hắn lại dùng kim bài miễn tử để cứu nàng. Ngôn Khả không kém phần cả kinh cùng cảm kích. Tuy Vân Phi Vũ cũng là một trong những đáng ghét nam chủ. Nhưng hắn lại dùng miễn tử kim bài quý giá của bản thân để cứu ra tỷ, không hẳn đáng ghét.

Mộ Dung Cảnh ngạc nhiên, Vân Phi Vũ lại vì nữ nhi này xuất ra kim bài miễn tử hắn ban cho " Ngươi chắc chứ ? Kim bài miễn tử chỉ hiệu lực một lần"

" Thần không hối hận" Vân Phi Vũ lâu được một lần nghiêm túc nói.

Lạc Tâm Nghiên không nói lời nào, mắt lạnh nhìn bên dưới. Mộ Dung Ngữ Lam có gì tốt mà đáng giá hắn làm vậy.

" Trẫm chuẩn" Mộ Dung Cảnh hít sâu, lạnh giọng ra lệnh.

Hai bên hộ vệ cũng lui về sau, Dạ Tử Ly rơi từ trên ghế xuống nền đất. Vân Phi Vũ nhanh tay đỡ lấy nàng, công chúa ôm bế nàng dậy. "Đa tạ Hoàng Thựơng khai ân, Thần cáo lui"

Hắn nhanh chóng rời đi. Ngôn Khả cũng vùng tay khỏi Cẩm y vệ đuổi theo. Vân Phi Vũ hôm nay thật soái, trực tiếp cứu tỷ khỏi tay cẩu hoàng đế.

Ra ngoài cửa đã bắt mỹ mạo nam tử, hắn lạnh lùng tựa băng tuyết ngàn năm. Mộ Dung Ngạo Thần nhìn Vân Phi Vũ ôm lấy nàng, trong tâm đột nhiên thương xót, nàng yếu ớt dựa vào lòng Vân Phi Vũ, hai mắt nhẹ nhắm nghiền.

" Ngươi cứu ra nàng" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm hỏi.

" 50 roi, nàng sẽ tử" Vân Phi Vũ nhẹ giọng nói.

" Là do nàng tự chọn, đi vào thanh lâu, thông dâm nam tử. Miễn tử đã là rất tốt" Mộ Dung Ngạo Thần không chút cảm xúc nói, trực tiếp đè xuống cảm giác thương xót của hắn.

Vân Phi Vũ cười đến yếu ớt " Các ngươi mong nàng tử, nhưng ta thì không. Mời Dực Vương tránh đường"

Vân Phi Vũ trực tiếp lướt ngang qua Mộ Dung Ngạo Thần đi về phía trước. Hắn nhìn theo bóng hình cả hai, tròng mắt lạnh khẽ nheo. Lúc này trong hoàng thanh cung lại có một nữ tử bước ra, Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng lên tiếng " Hoàng Hậu"

" Ra là Dực Vương, đến xem náo nhiệt sao ? Tàn tiệc rồi ngươi mau về" Giận cá chém thớt, hắn không nghĩ ngợi nhiều đem Mộ Dung Ngạo Thần thành cái thớt, đến khi nhận thức lại cái thớt này còn nguy hiểm hơn con cá. Ngôn Khả đành xách váy chạy đi

" Ta còn có việc. Hôm khác gặp ngươi"

Mộ Dung Ngạo Thần chau mày tuấn lãng, hắn nghe tin Mộ Dung Ngữ Lam bị dụng hình, trong tâm liền lo lắng chạy đến, không ngờ lại nặng như vậy.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 25



Hinh Vương Phủ trầm lặng một màu u ám. Xung quanh yên tỉnh đến đáng sợ. Hắc y nhân nhảy đi vào, không lâu đã bị nhiều ám tiễn từ trong tối phục kích, hắn khó nhọc trốn thoát, thành công đáp hạ xuống mặt đất.

Từ đối diện đi ra một nam tử, lam y sắc phục, dày rậm lông mày toát lên vẻ uy nghị, hắn trầm giọng nói " Ngươi là ai lại to gan xâm nhập vào Hinh Vương phủ"

" Ta không có ý xấu, chỉ muốn gặp Hinh Vương Gia" Thanh Hoành đứng ổn định, đề phòng trả lời. Điều hắn không ngờ bọn họ hộ vệ lại tinh thông ám thuật như thế, nếu không phải hắn cũng võ công cao cường, chỉ sợ vạn tiễn xuyên tâm.

Nam tử tên Sơ Vệ Phong nhíu mày, không vui nói " Vương Gia để ngươi gặp là gặp sao ?"

" Nghe nói Hinh Vương nhận được lời hoà hôn từ Huyền Vũ Quốc. Người được gả đến sẽ là thối danh Lục công chúa" Thanh Hoành không để ý lời khinh thường của hắn.

Sở Vệ Phong cúi cùng chán ghét nhăn mày, Hoàng đế Huyền Vũ lại hoà thân với Vương gia bằng phế vật công chúa, đây không phải khinh thường Vương Gia, khinh thường Thanh Long Quốc sao. " Sao ngươi biết ? Ngươi là ai ?"

Hắn cầm kiếm uy nghiêm chĩa vào Thanh Hoành. Vốn đây chỉ là mật thư, người ngoài không nên biết.

Thanh Hoành không chút hoảng sợ, trong con ngươi hiện lên vô cảm xúc. "Ta là ai, khi gặp Hinh Vương sẽ nói rõ"

Lúc này từ trong tối đi ra một tuấn mỹ nam tử, trên tay đang bồng con hổ nhỏ đang say mê ngủ, một đầu hắc sắc tóc xoã dài tự do, thon cao mũi, mắt phượng uy vũ không chút độ ấm. Hắn diện bạch y trang phục thêm vài phần tao nhã, trích tiên không nhiễm bụi trần. Lúc này ôn hoà hỏi "Ngươi muốn gặp Bổn Vương ?"

Thanh Hoành nhìn ôn nhu như ngọc nam tử, khó tin đây chính là bách chiến bách thắng chiến thần Hinh Vương. Hắn giống một nho sĩ ung dung tự tại. Hoàn hồn, Thanh Hoành từ tốn hành lễ " Bái kiến Hinh Vương gia, ta là hộ vệ thân cận của Huyền Vũ Quốc Thương Vương. Vương Gia sai ta đến đây để nói mong Hinh Vương hãy từ chối lời đề nghị hoà hôn cùng Lục công chúa"

Tuyết Vô Ảnh một tay ôm sủng vật, ôn nhu xoa đầu nó. Gợi lên khoé môi cười " Thương Vương muốn Bổn Vương từ chối hôn sự?"

Đối với hắn cho dù có lấy Mộ Dung Ngữ Lam cũng không thành vấn đề gì. Hắn không quan trọng sắc nữ, nàng nếu về đến cũng hữu danh vô thực. Chỉ cần không đụng đến hắn, Hinh Vương Phi vị trí, nàng thoải mái ngồi.

" Vương Gia chúng ta luyến tiếc Lục công chúa hoà thân xa quốc, nên mong Hinh Vương suy nghĩ. Ta cáo lui" Thanh Hoành không chớp mắt nói dối, liền ôm quyền thoắt biến mất.

Sở Vệ Phong chưa kịp định hình, há hốc nhìn hướng hắn rời đi nói " Vương Gia, tiểu tử này hảo thân thủ. Có điều ngài không phải tính đồng ý lấy Lục công chúa thật chứ"

" Lục công chúa thanh danh xấu lan khắp Huyền Vũ. Mộ Dung Mặc Nhiên cũng chưa bao giờ để tâm đến nàng. Hôm nay lại phái người đi đến Thanh Long để huỷ hôn" Tuyết Vô Ảnh trầm ngâm. Rốt cuộc bên trong hồ lô hắn chứa cái gì, vốn dĩ Mộ Dung Ngữ Lam hoà thân là chuyện tốt cho bản thân hắn.

Sở Vệ Phong nghe tên nàng liền nổi giận " Huyền Vũ hoàng đế thật quá đáng. Vương Gia chính là chiến công lừng lẫy Hinh Vương, lại gả phế vật công chúa, đây không phải sỉ nhục chứ là gì"

Tuyết Vô Ảnh vẫn tự thuỷ vô ưu, xoay người nhàn nhạt nói " Bổn Vương mệt mỏi"

Lúc này, tiểu hổ trong lòng thức tỉnh, nó đột nhiên nhăn cái mặt gầm gừ. Lúc này Tuyết Vô Ảnh cũng ngưng thần, trong tay ám khí vô thanh vô tức b*n r*. Trong lùm tối hắc y nhân nhanh chóng đi ra. Cho dù tốc độ hắn có nhanh cỡ nào trên tay cũng dính ám khí. Triệu Bân cả kinh, không ngờ võ công của Hinh Vương lại trên cả đại cao thủ, thâm sâu không lường. Nếu không phải hắn nhanh chóng. Ám khí đó đã đâm xuyên tim.

"Hôm nay Vương Phủ của Bổn Vương là trốn không người sao ?" Tuyết Vô Ảnh tay v**t v* đầu tiểu hổ con, giọng điệu ôn hoà không nghe ra hỉ nộ.

Từ sau lưng hắn vang lên tiếng gầm to lớn của chúa tể sơn lâm, một thân hình đại hổ tử uy vũ bước ra. Đứng kế Tuyết Vô Ảnh, khát máu nhìn trước mặt nam tử.

Triệu Bân trầm mặt, nghe nói Hinh Vương sủng vật chính là đại hổ tử này, luôn kề vai sát cánh cùng hắn trên chiến trường " Hinh Vương, ta phụng mệnh Dực Vương đến muốn truyền lời"

Tuyết Vô Ảnh nhướng mày. Bên cạnh Sở Vệ Phong của cầm kiếm nhăn mi, hôm nay là ngày gì mà cả Thương Vương cùng Dực Vương đều sai người xa xôi đến Hinh Vương phủ.

" Dực Vương mong rằng, hôn sự của ngài cùng Lục công chúa được huỷ bỏ" Triệu Bân không vòng vo trực tiếp nói.

Tuấn mỹ ôn hoà dung nhan hiện lên tia ngoài ý muốn. Cả hai Dực Vương cùng Thương Vương đều muốn hắn từ chối lời hoà hôn cùng Huyền Vũ. Uổng công bản thân trải qua biết bao thăng trầm cũng không đoán nỗi tâm ý bọn họ. " Tại sao ?"

Sở Vệ Phong hiện lên cả kinh, theo tính cách của Vương Gia hắn sẽ không hỏi lại mà trực tiếp đồng ý. Dù sao Vương Gia luôn từ chối mọi rắc rối, hôm nay sao lại phí lời đặt câu hỏi.

" Hinh Vương đừng lo, việc này chúng ta Vương Gia đảm bảo không ảnh hưởng đến ngươi" Triệu Bân từ tốn nói.

Tuyết Vô Ảnh hơi cụp mắt không biết suy nghĩ gì, lại tiếp tục trả lời " Lục công chúa vẫn là một đại mỹ nhân đi. Ngươi nói bổn vương từ chối hôn sự với nàng, vậy là thiệt hại đi"

Sở Vệ Phong xém ngất, Vương Gia khi nào thì bắt đầu trò đùa dai. Nếu cả hai Vương Huyền Vũ đều cổ vũ từ chối. Hắn còn chần chờ gì nữa a.

Triệu Bân bất ngờ không hề biết Tuyết Vô Ảnh sẽ lại loại ham mê sắc nữ, không phải nói hắn không hề có một nữ nhân nào sao ? " Lục công chúa thanh danh không tốt. Nếu thật sự lấy nàng, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Hinh Vương ngươi"

Hắn u nhã cười " Bổn Vương còn muốn một hình tượng sao? Yên tâm, ta chưa nói sẽ thú Huyền Vũ Quốc Lục công chúa"

Nói rồi hắn nhàn nhạt xoay người rời đi. Tử y thanh cao phất phơ theo cơn gió, ưu tư nhàn hạ. Triệu Bân muốn đuổi theo Sở Vệ Phong liền ngăn lại " Vương Gia tự có quyết định, mời người về cho. Hãy nói Dực Vương yên tâm"

Triệu Bân hết cách, đành ôm quyền rời đi. Hinh Vương phủ ám vệ khắp nơi toàn cao thủ. Nếu manh động chỉ sợ hắn không còn cái mạng trở về.

Huyền Vũ Quốc

Phượng Cung uy nghiêm lúc này liên tiếp tiếng bước chân. Trong phòng tuấn mỹ dung nhan Vân Phi Vũ cùng Phượng bào Ngôn Khả đứng ngồi không yên bên giường. Dạ Tử Ly tái nhợt không huyết sắc nằm trên giường, bên cạnh là Tô Thái Y đang trầm ngâm bắt mặt. Lúc sau trong mắt hắn loé lên kinh hoàng, cùng sợ hãi.

Bên cạnh Ngôn Khả nhận ra vẻ mặt của hắn, lo lắng vội hỏi " Tô Thái Y, Lam Nhi như nào"

" Hoàng Hậu, việc này.... ngươi có thể cho tất cả mọi người lui" Tô Thái Y nét mặt già nua mang vẻ trầm trọng.

Vân Phi Vũ mày kiếm nhăn lại, phất tay, cung nữ liền tuân mệnh lui xuống, bao gồm cả thị nữ thân cận Xuân Hoa cùng Mân Thuỷ. Hắn trầm thanh âm nói " Ngươi có thể nói"

" Việc này... Vân Thừa Tướng e rằng..." Hắn ngập ngừng không trả lời.

Lúc này Ngôn Khả đã gấp không còn chịu được, đành hối hả nói " Không cần lo, Ngươi nói đi"

Dù cho Vân Phi Vũ là nam chủ, nhưng hôm nay hắn lại dùng kim bài miễn tử quý báu để cứu lấy tỷ, ấn tượng của hắn về Vân hồ ly này cũng lên một chút.

Tô Thái Y trịnh trọng quỳ xuống, sợ hãi nói " Bẩm Hoàng Hậu, công chúa... người mang thai được 1 tháng"

" Sao cơ ?" Ngôn Khả cả kinh.

" Ngươi nói gì ?" Vân Phi Vũ bàng hoàng, Mộ Dung Ngữ Lam mang thai ? Nàng còn chưa có phu quân, vậy cái thai đó là của ai!

Ngôn Khả ổn định hơi thở, điều tiết thông tin vừa tiếp thu. " Ngươi nói Lam Nhi mang thai, vậy bây giờ hài tử?"

" Mong Nương nương bớt đau buồn, hài tử chưa cứng cáp, chịu phạt hình như vậy. Nên đã không còn" Tô Thái Y dập đầu run rẫy. Lục công chúa không phu quân đã có thai, là nặng tội. Chỉ sợ hắn biết đựơc sẽ gặp nguy hiểm.

Quả nhiên! Ngôn Khả ngầm thở dài, đây chắc là của nguyên chủ Mộ Dung Ngữ Lam đi. " Vậy bây giờ công chúa gặp nguy hiểm ?"

" công chúa bị chịu hình, lại sảy thai. Chỉ sợ ngàn cân treo sợi tóc" Hắn không dám nói tiếp, đành ngậm miệng.

Vân Phi Vũ hít khí lạnh, trong lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn đau. Nàng đúng là tuỳ tiện không quy cũ nữ nhân. Rốt cuộc hài tử là của ai ? Vân Phi Vũ đột nhiên hơi cả kinh, là hắn ? Tiêu Viêm ?

Ngôn Khả đi đến trước mặt hắn, tay nắm lấy cổ áo đe doạ nói " Chuyện hôm nay có chết ngươi cũng không được nói ra, kể cả công chúa. Nếu không bổn cung sẽ giết ngươi"

" Thần ... không dám, thần không dám" Tô Thái Y Tô Từ Ngưng hoảng thần lấp bắp, cho hắn tám cái đầu cũng không dám khai.

Hắn buông ra Tô Từ Ngưng. Nhìn sang Vân Phi Vũ, trong mắt loé lên tia sáng nói " Vân Thừa Tướng, chuyện hôm nay mong ngươi giữ im lặng, vì thanh danh của Lam Nhi"

Vân Phi Vũ mắt hồ nhìn trầm trầm nữ tử yếu ớt trên giường. Hài tử thật là của Tiêu Viêm ? Từng con dao nhỏ nhẹ cứa vào lòng hắn, chỉ từng đợt khó chịu nhỏ bé len lõi khiến hắn không nhận thấy.

" Hoàng Hậu yên tâm" Vân Phi Vũ trầm giọng trả lời.

" Hoàng Hậu nương nương. Thần sẽ kê cho công chua toa thuốc để lấy bào thai còn xót. Cùng tẩm bổ thang thuốc" Tô Từ Ngưng tiếng lại vang lên.

" Làm đi" Ngôn Khả phất tay hạ lệnh.

Một chút lâu Tô Từ Ngưng dặn dò Dạ Tử Ly cần nghỉ ngơi. Nên Ngôn Khả cùng Vân Phi Vũ cũng lần lượt ra ngoài. Hắn đâm chiêu suy nghĩ, Mộ Dung Ngữ Lam trong nguyên tác vốn không có lúc nào nói đến nàng sẽ mang thai, hơn thế đứa nhỏ là của ai ?

Vân Phi Vũ cũng lạc trong thế giới riêng. Hắn không biết cảm xúc bản thân mình là gì, là chán ghét nàng hay thương hại ? Hắn ôm quyền rồi rời đi " Thần cáo lui"

" Vân Thừa Tướng, cảm ơn vì ngày hôm nay, nếu không có ngươi, chỉ sợ Lam Nhi đã không còn sống" Ngôn Khả thật lòng cảm kích.

Vân Phi Vũ cười nhẹ " Hoàng hậu không cần đa lễ"

Nhìn hắn rời đi, Ngôn Khả cũng đi mất, dù sao nàng cần nghiên cứu một vài vi thuốc bổ cho tỷ.

Trong phòng yên tĩnh, Dạ Tử Ly vẫn tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiềng. Khuynh quốc khuynh thành dung nhan lúc này đang ngủ yên tựa đoá hoa tuyết liên yên ắng. Từ cửa sổ, một hắc y nhân đi vào. Cả dung mạo bịt kín bằng vải đen, chỉ để lại con mắt.

Phượng mắt nhìn vào Dạ Tử Ly hiện lên chua xót, hắn đưa tay lên cổ tay nàng bắt mạch, cả kinh, sao lại yếu ớt như vậy, rõ ràng chỉ có 20 trượng được thi hành. Mạch tượng của nàng không ổn định, như có thể ngừng bất cứ lúc nào.

Mộ Dung Mặc Nhiên nâng nhẹ nàng dậy, chân khí trong người từ tốn truyền qua, tuy không hiểu sao hắn phải cứu nàng, không phải nàng tử là tốt nhất sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hài tử của ai đây :((((
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 26



Càng truyền chân khí, tuy rằng cũng có chút khởi sắc, có điều nàng vẫn như vậy yếu ớt. Mộ Dung Mặc Nhiên nghi hoặc "Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể trở nên yếu đuối đến như vậy, rốt cuộc có chuyện gì"

Hắn không phát giác ra, trên mặt tuấn mỹ xuất hiện lo lắng dấu hiệu. Truyền chân khí xong, Mộ Dung Mặc Nhiên đặt nàng xuống giường, nhìn vẻ mặt có chút ửng hồng trở lại mới an tâm rời đi. 20 roi bản lý lại như sắp lấy đi tánh mạng của nàng, rốt cuộc sức đánh phải mạnh như nào.

Hoàng Thanh cung

Ngôn Khả tức giận đùng đùng đi vào Hoàng Thanh cung, chiếc váy dài uy nghiêm được hắn kéo lê dưới đất, bên cạnh Mân Thuỷ hốt hoảng khuyên nhủ " Hoàng Hậu, có gì ngươi từ từ nói. Không thể kích động đến Hoàng Thượng"

Hắn cần quan tâm chó má Hoàng thượng sao ? Dám đụng đến đại minh tinh. Ngôn Khả chống nạnh trước cổng cung uy nghiêm quát to " Mộ Dung Cảnh, ngươi bước ra đây cho ta"

Đức Công Công canh gác hít sâu, Hoàng Hậu lại gọi tên huý của Hoàng Thượng, đây là trọng tội. Nàng không biết sao ? Mân Thuỷ bên cạnh cũng không kém hoảng sợ " Nương nương, đừng làm nô tỳ sợ hãi, chúng ta hồi cung đi"

" Hồi cung ? Ta có thể hồi cung sao ? Nữ nhi đáng thương của ta vì chịu tội xém nữa mất nửa cái mạng, bổn cung để yên sao ?" Ngôn Khả thở mạnh nói, tuy rằng tỷ chuyển biến tệ như vậy là do mang thai ngoài ý muốn, nhưng cho dù thế thì sao ? Hắn không thể phạt nàng.

Cửa cung dần mở ra, Mộ Dung Cảnh uy nghiêm thân ảnh bước ra, không phải nói cho dù đã bước qua tuổi tứ tuần nhưng nhan sắc của hắn vẫn thuộc hàng cực phẩm, vì thế nên hai nhi tử đều là tuyệt sắc mỹ nam như vậy. Nhìn vào nữ tử đầy lửa giận bên dưới, hắn khẽ quát " Hoàng Hậu, náo loạn như vậy ra hệ thống gì nữa"

" Đúng vậy không còn mặt mũi cho ngươi đấy, Lam Nhi bị chịu cực hình đã ngàn cân treo sợ tóc. Ngươi còn để ý thể diện" Ngôn Khả tức giận lớn tiếng.

Mộ Dung Cảnh giật mình lăng, rõ ràng chỉ có 20 trượng, tuy rằng thế nào cũng không thể nguy hiểm đến tính mạng "Ngươi nói nang nguy hiểm đến tính mạng ?"

" Đúng vậy" Hắn càng nghĩ càng tức tối.

Hắn không để ý nàng tức giận, trực tiếp ra lệnh " Khởi giá đến công chúa điện"

" Là Hoàng thượng" Đức công công tuân lệnh đi trước.

Mộ Dung Cảnh cũng không chậm trễ rời đi. Bỏ lại Ngôn Khả ngây người ở lại, hắn nhìn bóng lưng hoàng bào phía xa, vội quát " Ta chưa xử lý xong, ngươi đi đâu"

Công chúa điện

Tô Từ Ngưng bắt mạch cho nữ tử nằm trên giường, hắn để tay nàng lại chỗ cũ cung kính đối với Mộ Dung Cảnh nói " Hoàng Thượng, công chúa đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm"

" Sao chuyện này lại xảy ra ?" Mộ Dung Cảnh trầm trọng nói, nhìn nữ nhi sắc mặt không tốt nằm yên trên giường, hắn có chút tự trách cùng thương cảm, dù thế nào đó cũng là thân sinh nữ nhi của hắn, hổ dữ không ăn hổ tử.

Tô Từ Ngưng không chóp mắt nói dối "Công chúa vốn thể trạng yếu đuối, lại lần đầu chịu hình, nên thân thể không đủ thích nghi"

" trẫm hiểu, ngươi lui ra" Mộ Dung Cảnh đi đến ngồi bên giường, nhìn khuynh quốc khuynh thành dung nhan có chút tái nhợt. Hắn có chút thở dài.

" Tú Nhi, đến bây giờ nàng hẳn là hận trẫm đi ?" Mộ Dung Cảnh đắp nhẹ chăn cẩn thận cho nàng, trầm giọng hỏi.

" Ngươi còn phải hỏi ?" Ngôn Khả đanh đá nói, làm cho tỷ ra nông nỗi như vậy. Hắn hận không thể một đao chém chết cẩu hoàng đế.

Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt hỏi " Năm xưa nếu không phải nàng cố chấp muốn gả cho trẫm, bây giờ có lẽ tốt hơn đi"

" Là do ta mù được chưa, ngươi đừng đem chuyện năm xưa ra nói với ta" Hắn chán nản ngoáy tai, dù sao lúc đó là Ngôn Nhã Tú, không phải hắn.

Nhìn hành động khiếm nhã của nàng, Mộ Dung Cảnh có chút kinh ngạc " Tú Nhi, nàng thay đổi nhiều"

Ngôn Nhã Tú năm xưa vốn là đương kim tiểu thư Ngôn gia, đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ. Từng lời ăn tiếng nói, hành động đều nhất mực quy tắc. Bây giờ nàng bốc đồng, không quy cũ, lại cho hắn một chút cảm giác gần gũi.

" Con người luôn sẽ thay đổi" Hắn nhẹ nhún vai, thay đổi với không thay đổi. Vốn không cùng một người.

" Hoàng Thượng, Vân Thừa Tướng cùng Dực Vương cầu kiến" Đức công công đi vào cung kính nói.

Là đến thăm Lam Nhi ? Vốn dĩ nữ nhi này của hắn không được lòng mọi người. Hôm nay tại sao cả Thần Nhi cùng Vân Phi Vũ cũng đều đến thăm như vậy. " Cho vào"

Không lâu sau Vân Phi Vũ trong bộ hồng bào y phục bước vào, hồ ly nét mặt tuấn lãng dung nhan như tranh thuỷ mạc, song song với hắn là hắc y Mộ Dung Ngạo Thần, mũi cao thẳng, mắt phượng sắc bén, bạc thần lạnh nhạt. Hai nam tử hành lễ cùng hắn, đồng loạt nhìn sang nữ tử đang say giấc.

Mộ Dung Ngạo Thần hơi cau mày, trong mắt xẹt tia thương xót nhanh biến mất. Không ngờ nàng lại bị nặng như vậy.

Vân Phi Vũ ánh mắt mang chút phức tạp. Hắn biết đại danh Mộ Dung Ngữ Lam háo sắc thành tính, vốn nghĩ nàng sẽ không làm ra loại chuyện này, không ngờ lại như vậy.

" Vân Thừa Tướng, ngươi đã cứu nữ nhi của trẫm một mạng, trẫm không biết được nàng lại yếu như vậy" Mộ Dung Cảnh thở dài, mang một chút tự trách. Nếu không phải Vân Phi Vũ kịp thời đến ngăn lại, có lẽ 50 roi thật sự lấy mạng nàng đi.

Vân Phi Vũ ôm quyền " Hoàng thượng không cần tự trách, cứu công chúa là do giao tình của nàng và hạ thần"

Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua Vân Phi Vũ. Giao tình ? Mộ Dung Ngữ Lam từ nhỏ đã thích Vân Phi Vũ. Nhưng hắn vốn đào hoa lại bạc tình, đừng nói là giao tình, cho dù một cử chỉ quan tâm Vân Phi Vũ cũng chưa từng giành cho Mộ Dung Ngữ Lam, bây giờ lại dùng kim bài miễn tử của bản thân để cứu lấy nàng.

" Vân khanh, Trẫm có điều không rõ. Ngươi nếu đã quan tâm đến Lam Nhi như vậy, sao lại năm lần bảy lượt từ chối nàng ?" Mộ Dung Cảnh trầm giọng hỏi.

Ngôn Khả bên cạnh cũng nhìn sang, vì hắn là nam chủ a, nam chủ sao có thể thích nữ phụ. Vân Phi Vũ thông minh như hồ lại rơi vào lướt tình của Lạc Tâm Nghiên, đúng là kịch bản không não.

" Thần tự thấy không xứng với công chúa, huống hồ người nàng thích là Thanh Long quốc Hinh Vương" Vân Phi Vũ không siểm nịnh nói, hắn không hiểu tại sao nàng có thể nhanh như vậy không còn thích hắn, lại luôn miệng nói muốn gả cho Hinh Vương.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 27



Bên cạnh vốn không lên tiếng, Mộ Dung Ngạo Thần lại nói "Phụ Hoàng, bây giờ danh tiếng hoàng muội xấu càng thêm xấu, bây giờ muốn hoà thân cùng Hinh Vương chỉ sợ khó mà được"

Ngôn Khả bên cạnh lửa giận chầm chầm, nếu không phải tỷ cố ý làm thanh danh xấu đi, ngươi có cơ hội bắt bẻ nàng sao ? " Dực Vương nói đúng, bây giờ thanh danh Lam Nhi chỉ sợ đã quá không ổn. Nếu hoà thân nàng cùng Hinh Vương có vẻ không ổn"

Mộ Dung Cảnh phiền chán hỏi " Bên phía Thanh Long quốc chưa phản hồi lại sao "

" Vẫn chưa" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm nói.

Dạ Tử Ly nằm trên giường đột nhiên mở mắt , lờ mờ nhìn thân ảnh trước mặt. Sao lại đứng nhiều người như vậy, cử động nhẹ muốn ngồi dậy, phía sau đã đau điếng, bụng cũng như xé rách bình thường. Nàng nhăn mày rên nhẹ.

Ngôn Khả nghe thấy liền vội vã đi lại " Tỷ... Lam Nhi, không sao chứ. Tỉnh roiig sao ?"

"Lưng ta đau vì chịu hình, bụng sao cũng đau như vậy ?" Dạ Tử Ly không cách nào ngồi thẳng dậy, đành bỏ cuộc nằm xuống.

Lời nàng nói hai nam tử đều nghe được, Mộ Dung Cảnh nhăn mày, vốn dùng roi không thể nào liên quan đến bụng, tại sao nàng lại than đau bụng. Mộ Dung Ngạo Thần cũng không kém thắc mắc, nàng sao lại than đau bụng.

Ngôn Khả tinh vi đảo mắt nói "Lam Nhi, là do ngươi nằm sấp nên mới thương tổn đến bụng"

Dạ Tử Ly bán tín bán nghi nhìn hắn, nàng cứ cảm giác Ngôn Khả tiểu tử này có điều giấu nàng. Vân Phi Vũ nhìn đến nàng tỉnh dậy, có chút xúc động phức tạp, hắn kiềm chế bản thân đi lên trách móc nàng tại sao lại làm điều đó, rốt cuộc hài tử thật sự là của Tiêu Viêm ?

" Ngươi tỉnh rồi?" Giọng nói Mộ Dung Cảnh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một chút quan tâm cùng tự trách.

Lúc này nàng mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt từng người trong căn phòng, choáng váng hỏi " Phụ hoàng, các ngươi sao lại ở đây?"

" Trẫm nghe nói ngươi hôn mê, nên đã qua đây xem, ngươi thấy thế nào ?" Mộ Dung Cảnh trầm giọng hỏi, nhìn thần sắc nàng vẫn như cũ tái nhợt, tuy không còn doạ người nhưng vẫn yếu ớt không chịu được.

Dạ Tử Ly cười nhạt " Trừ lưng mông cùng bụng đau ra, còn lại không thành vấn đề"

Hoàng đế nhà ngươi ra tay lại nhẫn tâm như vậy. Trực tiếp 50 roi đây là muốn lấy đi mạng của nàng. Đem mắt lướt qua tuấn mỹ nam tử hồng bào, nàng mang theo tia cảm tạ. Dù sao nếu không có hắn, chỉ sợ nàng đã mất mạng. Tuy nàng không hiểu sao hắn lại dùng kim bài miễn tử cứu ra nàng. Có điều nhân tình này, nàng ghi nhớ rõ.

Đột nhiên nhớ ra mục đích ban đầu, Dạ Tử Ly muốn ngồi dậy, đã bị Ngôn khả ấn nằm xuống " Ngươi muốn làm gì ?"

" Ta..." Dạ Tử Ly bị ấn xuống giường bất lực thở dài, thôi ai biểu bây giờ hắn là mẫu thân của nàng đi.

Nàng nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trầm trọng nói " Phụ Hoàng, là nữ nhi không đúng, bây giờ thanh danh đã huỷ, ta không còn mặt mũi gặp Hinh Vương Gia. Nữ nhi nguyện lấy tử tạ tội"

Dạ Tử Ly cúi gầm mặt, trong lòng cầu nguyện hắn đừng tưởng thật mà g**t ch*t nàng, một khóc, hai náo, ba thắt cổ. Nhưng nàng chỉ có gan nói không có gan làm a.

Ngôn Khả hiểu được ý nàng, cũng nhanh miệng lên tiếng " Hoàng Thượng, Lam Nhi còn trẻ nhỏ dại, là ta không dạy dỗ nàng tốt. Trừng phạt nàng vậy là đủ rồi"

Mộ Dung Cảnh nghiêm mặt, hắn đương nhiên không nhẫn tâm để nàng tử, có điều việc này truyền ra ngoài ít nhiều đều ảnh hưởng đến uy nghiêm hoàng tộc. " Ngữ Lam ngươi biết tội"

" Nữ nhi biết" Dạ Tử Ly vờ hối lỗi cúi mặt, cái miệng hại cái thân, lấy hình tượng để thích sao lại xa xôi đến tận Thanh Long Quốc. Nàng cũng không ngờ rằng Hoàng Đế đại nhân thật sự vì nàng mà cầu thân.

Đối diện Vân Phi Vũ vì nàng giải vây " Hoàng Thượng, công chúa nhỏ người ngây dại. Nàng cũng biết lỗi rồi. Bên phía Hinh Vương, thần nghĩ chúng ta có thể thương lượng"

Dạ Tử Ly có chút cảm kích nhìn hắn, tuy không hiểu lý do mà Vân hồ ly phải giúp nàng, không phải hắn ghét nàng tận xương tuỷ sao.

Đông Phương Cảnh thở mạnh, đứng lên " Không có việc gì trẫm liền hồi cung. Lam Nhi, ngươi nghĩ ngơi trước sau khi hồi phục trẫm sẽ tính tiếp. Thần Nhi hãy liên lạc bên Thanh Long Quốc"

" Nhi thần tuân chỉ" Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua Dạ Tử Ly hơi tái nằm trên giường, hắn tổng muốn điều tra thị vệ dụng hình hôm đó, rõ ràng chỉ phạt roi sao có thể suy yếu như vậy.

Vân Phi Vũ hơi cúi đầu tiễn Mộ Dung Cảnh. Lại quay sang Ngôn Khả nói "Ta đi trước, Hoàng Hậu cáo từ"

" Khoang đã" Dạ Tử Ly vội gọi lại. Vân Phi Vũ đưa mắt về phía nàng, Mộ Dung Ngạo Thần cũng lãnh đạm nhìn nàng.

" Vân hồ ly, đa tạ" Nàng nhỏ giọng nói, nếu không phải hắn đứng ra có lẽ nàng đã thật sự mất mạng. Nàng nên cẩn thận hơn, không thể lỗ mãn như vậy.

Vân Phi Vũ cười nhạt, hồ ly mắt hơi nheo " Công chúa không cần đa lễ. Thần cáo từ"

Hắn xoay người bỏ đi ra ngoài. Nhìn theo hồng y thân ảnh, Dạ Tử Ly nhướng nhẹ mi, nàng cảm giác hôm nay Vân Phi Vũ có điều không đúng. Nam chủ a, tính tình thất thường. Đột nhiên phát hiện trong phòng còn một người, Dạ Tử Ly kinh ngạc hỏi " Hoàng huynh chưa đi"

" Nam tử ở tửu lâu là Tiêu Viêm ?" Mộ Dung Ngạo Thần âm trầm hỏi. Lúc biết đựơc hắn cũng không kiềm được cả kinh, Tiêu Viêm là ai ? Tiêu Âm cung cung chủ Tiêu Viêm, sao nàng có thể nhấc lên quan hệ.

Dạ Tử Ly kinh ngạc không ngờ hắn có thể điều tra ra danh tính của Tiêu Viêm, có điều dù sao Mộ Dung Ngạo Thần cũng là Thất Sát Các chủ, muốn biết lai lịch ai đó không là điều khó. Nàng không giấu diếm gật đầu " Đúng vậy"

" Tiêu Âm ? Là ai ?" Ngôn Khả không hiểu lên tiếng, tên nhân vật này xa lạ không có trong kịch bản đi.

" Ta sẽ giải thích sau" Nàng đưa hắn ánh mắt yên tâm.

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng " Mộ Dung Ngữ Lam, Tiêu Viêm không phải người ngươi có thể dính vào. Tốt nhất không nên tiếp cận hắn"

Cái này có tính đang quan tâm nàng ? Có điều so với các nam chủ bọn hắn, Tiêu Viêm rõ ràng đáng tin tưởng hơn rất nhiều. " Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Ta mệt mỏi. Nghỉ ngơi trước"

Mộ Dung Ngạo Thần không tiếp tục nói, tuấn mỹ dung nhan xẹt qua tia không vui. Trực tiếp lạnh nhạt rời bứơc.

Thấy bóng dáng hắn đi khuất, Ngôn Khả liền vội xà đến bên giường nàng tra hỏi " Dạ Tỷ, nói Tiêu Viêm là ai ?"

Dạ Tử Ly trừng mắt " Là một nam tử ta tình cờ quen được. Hắn a, nghe Vân Phi Vũ nói chính là cung chủ Tiêu Âm Cung danh chấn giang hồ, Ngôn Khả, đệ nhớ đó là ai trong kịch bản không ?"

Hắn suy tư lúc lại lắc đầu " Không trong kịch bản vốn không có ai tên Tiêu Viêm hay Tiêu Âm Cung"

" Quái, không lẽ đây chính là tình tiết và nhân vật bị cắt" Từ tiểu thuyết chuyển thể ra phim, một số tình tiết và nhân vật sẽ được thêm hoặc bỏ đi, để tạo nên mạch phim hợp lý. Tiêu Viêm là một nhân vật bị loại khỏi kịch bản đi.

" Tỷ tính sao ?" Ngôn Khả lo lắng hỏi.

Dạ Tử Ly tuỳ ý trả lời " Không vấn đề gì, đến bây giờ Tiêu Viêm cũng chưa phải kẻ xấu"

Ngôn Khả gật đầu, nói vài ba câu cũng lui ra. Dạ Tử Ly phải dùng thuốc nên rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ ập đến.

Nàng mê man trong cơn ngủ, cảm nhận mùi hương quen thuộc bên chóp mũi. Nàng từ từ mở mắt, bạch y nam tử đang chăm chú vì nàng bắt mạch. Dạ Tử Ly cả kinh hô nhẹ " Tiêu Viêm, sao ngươi lại ở đây?"

" Sao ? Không muốn ta đến đây ?" Mộ Dung Mặc Nhiên rút tay về, nhướng mày hỏi. Hắn truyền nội công cùng dùng thuốc lúc này mạch tượng của nàng cũng không còn nguy hiểm.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 28



" Ta cũng không phải ý đó" Nàng nằm trên giừơng, không phải là hắn bỏ nàng đi sao, bây giờ lại đột ngột xuất hiện.

Mộ Dung Mặc Nhiên đưa tay chạm lên trán nàng kiểm tra thân nhiệt, trầm giọng khẽ hỏi " Đang suy nghĩ gì đó"

Dạ Tử Ly bất chấp đau đớn chống tay ngồi dậy, nhìn đến nam tử trước mặt, nàng đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng ôm hắn, cảm nhận được độ ấm cùng mùi đàn hương nhè nhẹ, nàng thở dài một hơi " Cho ta ôm một chút"

Bất ngờ hắn chỉ có thể đứng im, trong lòng bao mối ngổn ngang, có nên đẩy nàng đi ra, dù sao thân phận nàng và hắn là thân sinh huynh muội, không thể quá thân mật. Có điều hắn có chút không nỡ.

" Tiêu Viêm, giang hồ như thế nào? Có như Hoàng cung ?" Dạ Tử Ly nhỏ giọng hỏi, trong phim kiếm hiệp không phải lãng khách giang hồ đều tự do tự tại, không câu nệ tiểu tiết sao.

Mộ Dung Mặc Nhiên cụp mắt nhìn xuống tuyệt sắc nữ tữ đang yên ổn trong lòng "Sao lại hỏi vậy?"

" Ta chỉ mới hôn ngươi trong Quế Hương Lâu, về đã bị phát 50 roi sao. Thật bất công, nam nhân có thể đi thanh lâu, tại sao nữ nhân chỉ như vậy đã không thuần phong mỹ tục" Dạ Tử Ly bức xúc lên tiếng, một nữ tử thế kỷ 21 độc lập như nàng, về cổ đại có chút không thói quen.

Hắn nhíu mi, Mộ Dung Ngữ Lam sao lại có suy nghĩ như vậy. Nữ tử nói ra những lời đó là tử tội, bị dìm lồng heo. Nàng không sợ, hay là vẫn ỷ lại sủng ái của Phụ Hoàng ? " Ngươi không phải là công chúa sao ? Nói ra những lời như vậy không sợ lại bị phạt"

" Ta cũng không nói cho ai, Tiêu Viêm ngươi người trong giang hồ. Sẽ không có quan hệ gì với trong cung nhân đi" Dạ Tử Ly buông ra hắn, từ tốn dựa vào tường, cơn đau từ bụng cũng không giảm bớt, quái không phải nàng bị phạt trượng sao. Liên quan gì đến bụng đau.

Mộ Dung Mặc Nhiên cảm nhận hơi ấm trong lòng dần thoát ly, cảm giác mất mác nhẹ dâng, hắn cụp mắt một lúc trả lời " triều đình cùng giang hồ nước sông không phạm nước giếng. Ta sao có thể cùng triều đình nhấc lên quan hệ"

Dạ Tử Ly nở nụ cười nhẹ " Vậy thì tốt, dù sao ta cũng coi ngươi là bằng hữu"

" Bằng hữu ? Công chúa lại coi một kẻ trên giang hồ như ta là Bằng hữu, không phải rất kì sao" Hắn pha lẫn kinh ngạc, hắn biết rõ Mộ Dung Ngữ Lam ưa thích mỹ nam, nhưng rõ ràng dịch dung Tiêu Viêm không hề là mỹ nam tử, nàng lại nói coi hắn là bằng hữu, công chúa đương triều lại là bằng hữu cùng Tiêu Âm cung ma đầu, không phải là chuyện cười.

Dạ Tử Ly nhún vai " Trong cung muôn vàn hiểm ác, cùng giang hồ không khác là nhiêu. Như ta, sủng ái của Phụ hoàng là giả, hoàng huynh luôn muốn g**t ch*t ta. Trong cung không một người là bằng hữu"

Nàng biết những thứ này do nàng đã đọc qua kịch bản, cuộc đời của Mộ Dung Ngữ Lam được tác giả viết quá bi ai đi. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân.

Mộ Dung Mặc Nhiên cả kinh, ra là nàng biết, nàng biết hết tất cả. Mộ Dung Ngữ Lam không phải bình thường trì độn háo sắc, nàng biết được sủng ái của hoàng thượng là giả, biết được hắn cùng Mộ Dung Ngạo Thần luôn muốn giết đi nàng.

" Ngươi sao lại tin ta?" Nếu như vậy, Tiêu Viêm thân phận này chỉ biết nàng cách đây không lâu mà nàng đã an tâm xem hắn là bằng hữu.

Dạ Tử Ly nhàn nhạt cười " Không vì vấn đề gì cả"

Hắn từng cứu nàng một mạng, lại nhập cung bất chấp nguy hiểm kiểm tra tình hình nàng. Đúng là nàng không hiểu sao Tiêu Viêm lại quan tâm đến một kẻ có thanh danh xấu như nàng. Có điều nếu như vậy, nàng cứ coi hắn là bằng hữu đi.

Mộ Dung Mặc Nhiên trầm ngâm, hắn có thể giết nàng nhưng lại vì gì đó mà buông tha, chậm chạp đứng lên rời đi, không quên nhẹ quay đầu " Mộ Dung Ngữ Lam, về chuyện Quế Hương Lâu, đừng để xảy ra lần hai"

" Chuyện nào?" Nàng mù mịt nhìn hắn.

Thấy nàng ngơ ngác hắn đành nhắc lại " Hôn... ngươi tốt nhất đừng lại đi hôn nam tử khác"

" Tiêu Viêm, ngươi bây giờ giống đang ghen" Dạ Tử Ly bật cười, hắn không phải ghen đi. Tuy rằng xuyên không nhưng nàng vẫn tin mị lực của nàng vẫn còn đó. Huống hồ Mộ Dung Ngữ Lam còn là tuyệt sắc mỹ nhân

Mộ Dung Mặc Nhiên cau mày " Ngươi đừng nói bậy"

Hắn vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng. Dạ Tử Ly chưa ngắt nụ cười trên môi, lắc đầu. Tiêu Âm Cung chủ có phải có chút đáng yêu không.

Vân Phủ

Nam tử ngồi trên ghế ỷ, tuyệt sắc như hồ tuấn nhan, hắn vận thẩm bào y phục mị hoặc, hiên ngang. Nhìn bên cạnh hắc y nhân khẽ nhăn mi " Đã điều tra? Rốt cuộc một tháng trước, công chúa đã đi đâu ?"

" Chủ tử, một tháng trước, Lục công chúa chỉ quanh quẩn trong cung hoặc đến Phượng cung. Không hề xuất cung ra ngoài" Vô Giới cung kính nói, cho dù hắn không hiểu tại sao chủ tử lại muốn biết thông tin của Lục Công Chúa một tháng trước.

Vân Phi Vũ trầm ngâm, rốt cuộc nàng đã gặp ai ? Đứa bé đó là của Tiêu Viêm thật sao.

" Chủ tử, một tháng trước không phải là ngày Dực Vương khải hoàn trở về sao? Hoàng cung mở tiệc ăn mừng" Vô Giới nhớ ra gì đột nhiên mở miệng.

Một tháng trước, Dực Vương Mộ Dung Ngạo Thần đại thắng quân Mông Si xâm lăng. Hoàng Thượng vui mừng mở yến tiệc.

Hắn nhăn mi, yến tiệc khi đó Mộ Dung Ngạo Thần đại thắng Mông Si, nhưng lấy lí do mệt mỏi chỉ tham gia nửa buổi rồi ra về. Điều kì quái đúng là xuyên suốt bữa tiệc hắn không hề thấy Mộ Dung Ngữ Lam, bởi vì nàng lúc nào thấy hắn cũng sẽ quấn quýt không rời. Hôm đó lại không hề xuất hiện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 29



Sau một tuần nghỉ dưỡng, thương thế của nàng cũng đỡ hơn phần nào. Ngôn Khả ngày nào cũng ghé qua thăm hỏi nàng, ban đêm đôi lúc vài nhân ảnh không mời mà tới đột nhập, Tiêu Viêm bằng hữu thì không nói đi. Vì sao ngay cả Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ cũng đi đến.

" Lam Nhi" Bên ngoài vang lên tiếng Ngôn Khả, không bao lâu thân ảnh nữ nhân đã xông vào. Hớn hở đi đến giường nàng.

Dạ Tử Ly ai oán nhìn phía hắn mở miệng " Hôm nay, ta muốn ra ngoài"

Gò bó trong nay một tuần rồi, nàng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Ngôn Khả lắc đầu kiên đinh " Không được, vết thương của ngươi chưa khỏi hẵn... Lam Nhi"

Chưa để hắn nói hết, Dạ Tử Ly đã trực tiếp đứng lên đi ra khỏi phòng. Phía sau Ngôn Khả vội vã đuổi theo " Đợi ta"

Nàng vừa đi vừa than, nằm yên một chỗ là muốn nàng chán chết sao. Xách y phục dài lết ra bên ngoài, sau lưng vết thương vẫn từng trận đau nhói hiện lên, hành hình nàng có cần mạnh vậy không, đúng là Mộ Dung Ngữ Lam nguyên chủ này gây trong cung biết bao người chán ghét.

Chưa đi được nhiêu lâu Dạ Tử Ly đã tông sầm vào bức đệm thịt. Ngỡ rằng mông thân yêu lại tiếp đất, nhất đôi tay đã vòng qua ôm eo nàng.

Xuân Hoa chạy theo, nhìn thấy người đến liền ôm miệng hoảng hốt " Thương Vương"

Đi theo sau Ngôn Khả nhìn đến Mộ Dung Mặc Nhiên, khó hiểu, Thương Vương sao lại xuất hiện ở đây. " Thương Vương nhã hứng đến đây là thăm Lam Nhi sao"

" Đúng là thăm Hoàng Muội, nhưng xem ra không cần nữa" Hắn gợi môi ý cười, hắn tuần nay bận không đến gặp nàng, nay xem ra nàng đỡ đi không ít.

Dạ Tử Ly ngước nhìn hắn, hắn và nàng thân thiết lắm sao? Hắn nói đến giết nàng nghe ra còn thuận tai hơn. Bên ngoài, nàng vẫn diễn là một hiền thục công chúa, cười nhẹ " Đa tạ Hoàng Huynh quan tâm, Lam Nhi đã đỡ rất nhiều"

Mộ Dung Mặc Nhiên hứng thú nhướng mày, lúc nàng trước mặt thân phận Tiêu Viêm, luôn tuỳ ý thân thiết, nhưng với Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng luôn giữ ý xa cách. Mộ Dung Ngữ Lam đang đề phòng hắn? Nhớ đến đêm hôm đó, hắn trầm mặt, nàng biết hắn muốn nàng tử, nên đã phòng hộ.

" Không vấn đề gì" Mộ Dung Mặc Nhiên khoác tay nói.

" Vậy mời hoàng huynh vô trong" Hắn đến không thể cứ đứng ngoài cửa hoài đi, đáng chết nàng đang muốn ra ngoài.

Hắn khoác tay từ chối " Vô phương, hôm nay đến đây để mời Hoàng muội cùng ta đến đại hội thư phú, Hoàng muội ở trong cung cũng buồn chán đi"

" Đại hội thư phú?" Không phải chính là đại hội lớn nhất về thư từ giành cho các công tử tiểu thư quý tộc muốn trổ tài, được tổ chức hằng năm, chính tại đây, Lạc Tâm Nghiên được bộc lộ tài năng thi từ một bước chiếm trái tim ba nam chủ.

" Đúng vậy" Hắn nhẹ gật đầu.

Phía sau Ngôn Khả lo lắng đi lên " Lam Nhi thương thế chưa ổn, đi chỉ sợ không tốt"

Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhạt " Hoàng Hậu yên tâm, Bổn Vương sẽ không để Hoàng Muội chịu thương tổn"

Ngôn Khả không bớt lo nhìn sang nàng. Dạ Tử Ly gật đầu cho hắn yên tâm, dù sao trong nguyên tác Mộ Dung Ngữ Lam không xuất hiện trong đại hội thi phú, nên nếu nàng đi, cũng không ảnh hưởng gì. " Bây giờ chúng ta khởi hành"

" Cũng nhanh chóng bắt đầu, đi thôi. Bổn vương đã chuẩn bị xe ngựa" Hắn xoay người muốn rời đi.

Dạ Tử Ly theo quáng tính muốn đuổi theo, sau lưng vì đột nhiên cử động mạnh nhói đau làm nàng không kiềm được bật thốt. Ngôn Khả không khỏi lo lắng nói " Không thể đi được, còn chưa bình phục"

Dạ Tử Ly trong mắt hiện đắn đo, đúng là chưa thật sự hồi phục, có điều Đại Hội này một năm chỉ có một lần, nàng thật sự muốn đi coi. Mộ Dung Mặc Nhiên ngừng một chút như đang suy nghĩ gì, lại xoay người đến bên, hai tay bế lên nàng.

Dạ Tử Ly hoảng hồn mở to mắt, thiên a. Đây là có chuyện gì, Mộ Dung Mặc Nhiên nam chủ bế nàng ? Đây đâu phải phim tình cảm lãng mạn. Xung quanh cung tỳ cũng lộ ra kinh hãi, tuy không nói ai cũng biết Thương Vương trước giờ chán ghét Lục công chúa, nay lại ẫm nàng trong lòng, có chút không tin được.

" Ngươi làm gì, bỏ ta xuống" Dạ Tử Ly hoàn hồn, đập lên tay hắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên như không cảm nhận được đau nói "Không phải không đi được sao ? Bổn Vương bế ngươi đi"

Ngôn Khả ho khan " Không ổn lắm"

Huynh bế muội muội ở hiện đại là lẽ bình thường, có điều đây là cổ đại. Làm như vậy có chút không hợp tình lý. Hắn không để tâm nói " Không có vấn đề, Hoàng Hậu yên tâm, bổn vương sẽ trả công chúa lại cho ngươi"

Hắn gợi lên ý cười. Bồng nàng xoay người rời cung. Ngôn Khả nhíu mi, rõ ràng Mộ Dung Mặc Nhiên không ưa gì Mộ Dung Ngữ Lam, có điều hành động của hắn làm nàng không thể lí giải. Là do hiệu ứng bươm bướm sao.

" Nương nương, Thương Vương điện hạ xem ra rất quan tâm công chúa" Bên cạnh Mân Thuỷ nhìn theo hướng hình bóng dần khuất nói.

Ngôn Khả hạ giọng trả lời " Đừng nhìn Thương Vương tiêu dao tự tại mà đoán già non. Hắn không đơn giản"

" Nô tỳ biết tội" Mân Thuỷ vội nhận sai.
 
Back
Top Bottom