Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 31



Nàng một hồi sửng sốt, lại bật cười thành tiếng " Hoàng Huynh, Lạc Tâm Nghiên ngươi đây là nói giỡn đi, thơ ca văn vẻ bổn công chúa không hiếm lạ, ta cũng không thích"

Lạc Tâm Nghiên nhướng mi không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy. Trong trí nhớ nguyên chủ Mộ Dung Ngữ Lam bất tài vô dụng, nói về thơ ca chắc chắn bằng 0. Nhưng nàng vốn muốn cho nàng ta nhục nhã đâu thể buông tha ở đây " Công chúa Huyền Vũ quốc thân sinh Hoàng Hậu sở sinh. Sao có thể sánh bằng, Công chúa không ngại có tro tài"

Mộ Dung Ngạo Thần bọn họ ánh mắt cũng đổ về phía nàng, Dạ Tử Ly xẹt ngang tia tinh xảo, phép khích tướng. " Lạc Tâm Nghiên chắc rất muốn bổn công chúa ra một câu thơ, tiếc rằng Bổn công chúa không biết làm thơ ca"

Nàng một câu làm cả khán đài mọi người đều xì sầm bàn tán, Mộ Dung Ngữ Lam đúng là bất tài vô dụng. Nữ Đức nhiêu đó cũng không biết, xứng đáng làm quốc gia công chúa sao. Dạ Tử Ly vẫn cứ không để tâm đàm đạm cười, dù sao nếu trổ tài văn thơ chỉ thêm gây phiền phức cho bản thân, nàng vẫn chỉ nên đóng là bao cỏ công chúa.

Vân Phi Vũ nhìn về phía nàng, có chút lo lằn xẹt ngang đáy mắt, cắt ngang dòng người đang xôn xao lên tiếng " Lục Công Chúa chắc hẳn đang khiêm tốn đi"

" Không, ta là nói thật, ta không biết thơ ca, hơn thế còn không hội hoạ" Nàng vẫn như cũ nhẹ nhàng lên tiếng, không hề có một chút cứng nhắc hay xấu hổ.

" Mộ Dung Ngữ Lam" Bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên trầm giọng khẽ nói, nàng đây là muốn tự phá huỷ thanh danh sao.

Dạ Tử Ly nhìn qua hắn, lại lướt xung quanh mọi người nhìn nàng khẽ cười tít mắt " Nhưng dù thế nào, Mộ Dung Ngữ Lam ta cũng là công chúa sao ? Phụ thân là Hoàng thượng đương triều, mẫu thân là Mẫu nghi thiên hạ, hai Hoàng Huynh là lớn mạnh Vương Gia, cho dù các ngươi giỏi về thi từ ca phú thì như thế nào ? Đại mỹ nhân lại như thế nào ? Không phải vẫn thua ta sao ?"

Nàng vừa nói, xung quanh đã hoàn toàn im bặt, từ khinh bỉ ánh mắt nữ nhân chuyển sang ghen tị hận. Đúng vậy nàng là Huyền Vũ sủng ái nhất công chúa, quyền khuynh thiên hạ, cho dù là phế vật thì như thế nào, ai dám đụng vào nàng. Mộ Dung Ngạo Thần kinh ngạc, hắn không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.

Bên cạnh Ngôn Tịch Hoan cũng không che giấu được kinh ngạc nói " Không ngờ công chúa lại có suy nghĩ như vậy, nàng sinh ra đã có tất cả"

Mộ Dung Ngạo Thần trầm mắt nhìn nho nhỏ thân ảnh đối diện, có thật sự là vậy sao? Sinh ra đã có tất cả ? Vỏ bọc hoàng hảo bên ngoài của hoàng tộc, bên trong nàng vẫn như vậy hạnh phúc ?

Mộ Dung Mặc Nhiên mất tự nhiên, hắn biết rõ lời nàng nói chỉ để giải vây cho bản thân. Nàng biết sẽ chẳng có hạnh phúc nào xuất hiện, nàng cũng không được sủng ái, hắn cùng Mộ Dung Ngạo Thần cũng không yêu thương nàng.

Vân Phi Vũ có chút mê man, Nàng là lừa dối thiên hạ, lừa dối cả bản thân ? Hắn phục hồi tinh thần cười " Đúng là công chúa không ai sánh bằng"

Dạ Tử Ly lướt qua hắn, Vân Phi Vũ năm lần bảy lượt giúp nàng, tên đó hắn có âm mưu gì " Đa tạ Thừa Tướng khích lệ"

Đối diện Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng lên tiếng " Ngữ Lam, không được ngạo mạn"

Nhìn hắn lạnh lùng tuấn nhã, nàng càng thêm muốn xé rách bộ mặt thật của hắn, nhưng đó chỉ là trong tư tưởng của bản thân, thực tế Mộ Dung Ngạo Thần võ công cao cường, cho dù búng tay cũng đủ làm nàng tử.

" Thần ca ca, ngươi không cần khắc khe như vậy. Đúng không Ngôn tiểu thư, à không phải gọi là Hoàng Tẩu" Dạ Tử Ly cười tươi, cho dù không nhìn nàng cũng đoán được ánh mắt giận dữ của Lạc Tâm Nghiên.

Như dự đoán Ngôn Tịch Hoan ngại ngùng cúi đầu khẽ liếc sang hắn. Không ngờ Mộ Dung Ngạo Thần trực tiếp phản bác " Ăn nói hồ đồ, nàng không phải ta nữ nhân"

Bên cạnh Ngôn Tịch Hoan có chút tái nhợt, biết rằng hắn làm thế để bảo vệ nàng, có điều nàng vẫn rất đau lòng. Mộ Dung Mặc Nhiên gợi lên ý cười.

Dạ Tử Ly đưa tay che miệng có lỗi " Xin lỗi Hoàng Huynh, là ta lỡ lời"

Ánh mắt đẹp lại không một tia hối lỗi. Nàng có Hoàng Thượng bảo kê, ai dám giết nàng, dù thế nào gia tộc nàng cũng hùng mạnh. Sao có thể dễ dàng ăn h**p.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 32



Mộ Dung Mặc Nhiên bật cười, từ tốn nói " Hoàng Huynh, đừng hung dữ như vậy, Lam Nhi còn nhỏ chưa biết"

" Ta thấy nàng đã đến tuổi cập kê, cũng nên để ý tiểu tiết" Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt hơi lướt qua Dạ Tử Ly, Mộ Dung Mặc Nhiên trước giờ luôn không để ý đến vị hoàng muội này, dạo nay lại đặc biệt quan tâm như vậy, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Lạc Tâm Nghiên làm sao bỏ qua cơ hội làm nhục nàng trước mặt đám đông, nhẹ nhoẽn miệng cười "Dù thế nào người cũng là Huyền Vũ cao cao tại thượng công chúa, sao có thể không trổ tài, huống hồ không phải công chúa sẽ thành Vương Phi của Hinh Vương Gia sao ?"

Vương Phi của Hinh Vương Gia ? Xung quanh như vỡ oà, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dạ Từ Ly. Nàng sao có thể thành Vương Phi của Hinh Vương.

Dạ Tử Ly nhướng mi, phép khích tướng? Hinh Vương chắc chắc không cho nàng làm Vương Phi, nếu thành Trắc Phi sẽ là trò cười cả Huyền Vũ quốc, còn nếu Hinh Vương từ hôn nàng sẽ thê thảm không ai bằng. Có điều, Lạc Tâm Nghiên nàng tính sai người rồi, Dạ Tử Ly nàng kiếp trước đã quan tâm rất nhiều về danh tiếng. Kiếp này nàng không muốn để tâm thêm chút nào nữa.

Vân Phi Vũ không vui nhíu mày, hắn không thích nữ nhân này khơi màu chuyện tổn hại đến nàng, suy nghĩ này là sao, hắn điên rồi ư mà quan tâm đến Mộ Dung Ngữ Lam.

Ngôn Tịch Hoan lướt mắt đối diện Mộ Dung Ngữ Lam hơi giương môi, nhỏ giọng nói " Ngạo Thần, nàng thật sự được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Hi Vương Gia ? Nếu như vậy hôn sự bị từ chối chẳng phải danh dự của Hoàng Thất mất hết sao"

" Đừng bàn luận lung tung" Hắn chỉ lạnh lùng cảnh cáo, hắn đã cho người đến Thanh Long Quốc đề cập với Tuyết Vô Ảnh, hôn sự chắc chắn không thành.

Ngôn Tịch Hoan xấu hổ cúi gầm mặt, nàng cảm giác được hôm nay Mộ Dung Ngạo Thần rất khác thường ngày, rất hung dữ cùng lạnh như băng.

Mộ Dung Mặc Nhiên hơi nheo con ngươi nhìn phía nàng, nữ nhi của Lạc Tông Nghị có phải có chút kiêu kỳ tự cho là đúng không ?

Dạ Tử Ly không chút tức giận bối rối " Hôn sự ? Lạc Tâm Nghiên ngươi nghe hôn sự của ta ở đâu ? Bổn công chúa sao có thể đi đến Thanh Long Quốc mà gả cho Hinh Vương Gia"

Nàng biết rõ Mộ Dung Cảnh chưa công bố đoạn hôn sự này, nếu biết chỉ có thể là Lạc Tâm Nghiên nghe được từ hắn.

Xung quanh đám đông quay lại chĩa mũi vào Lạc Tâm Nghiên, đúng vậy hoàng thượng vốn dĩ chưa công bố đoạn hôn sự này, sao Lạc Tiểu Thư có thể biết. Đây là vu oan đi.

Lạc Tâm Nghiên mắt lạnh loé lên sát khí, là nàng đánh giá thấp bao cỏ công chúa này " Không phải trên yến tiệc công chúa đã thông báo không phải Hi Vương Gia liền không gả sao ?"

" Đúng là ta có thông báo, có điều, chưa ai biết gì về việc ta sẽ gả đi Thanh Long Quốc, Lạc Tâm Nghiên sao ngươi có thể biết được" Dạ Tử Ly khoác tay, cau mày giả vờ hỏi.

Nếu như vậy Mộ Dung Cảnh chắc chắn dặn nàng giữ bí mật, có điều nữ nhân này quá háo thắng nên đã quên mất đi.

" Ta ..." Quả nhiên Lạc Tâm Nghiên tức đến xanh người, nàng hừ lạnh nói " Là ta không để ý, mong công chúa thứ lỗi"

" Không có việc gì, không biết không có tội" Nàng cũng nên đóng thành một nàng công chúa bao dung.

Lạc Tâm Nghiên âm thầm nghiến răng, không ngờ một sát thủ như nàng lại thảm hại dưới tay một con nhóc cổ đại. Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đợi đó.

" Nếu đã không có hôn sự, chi bằng công chúa có bằng lòng gả cho ta ?" Giọng nói có từ tín vang lên, xung quanh không khí ngưng động, mọi người đều trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng.

Chuẩn bị uống ly trà Dạ Tử Ly cũng sặc thành tiếng, ngước lên nhìn hắn, lấp bấp " Vân Phi Vũ, ngươi điên rồi sao ?"

" Vân mỗ biết khi trước từ chối công chúa ở Yến Hội là Vân Mỗ ân hận cả đời. Mong công chúa bỏ qua, làm của ta Thừa Tướng phu nhân" Vân Phi Vũ vân đạm phong khinh nói, nàng còn nghe được tiếng rớt bút của ai đó.

Hắn đây là đang thổ lộ với nàng ? Không phải chứ, nàng có nghe nhầm không, nàng là Mộ Dung Ngữ Lam, không phải Lạc Tâm Nghiên.

" Vân... Phi Vũ, ngươi ổn ?" Nàng nuốt nước miếng vội hỏi, hắn là điên nổi cơn sao
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 33



Bên cạnh nàng Mộ Dung Mặc Nhiên sắc mặt đều khó coi, Vân Phi Vũ nay lại phát điên cái gì, hắn không phải luôn cương quyết không muốn lấy Mộ Dung Ngữ Lam dù phải cãi hoàng lệnh sao?

" Vân Phi Vũ ta hồ đồ, không nhận ra tình cảm của bản thân đối với công chúa điện hạ, ta sẽ tự mình tạ lỗi cùng công chúa và Hoàng thượng" Vân Phi Vũ điềm đạm như hồ nói, hồ ly mắt nhìn thẳng lên nàng.

Dạ Tử Ly há hốc, hắn thế mà trước bao nhiêu ánh mắt tỏ tình cùng thối danh công chúa nàng ? Trong khi đó rõ ràng nữ chính đang ngồi ngay đây mà hắn lại lờ đi.

Lướt mắt sang Lạc Tâm Nghiên đã thấy ánh mắt sát khí nhìn thẳng đến nàng. Dạ Tử Ly rùng mình quay đi, nữ chính ta không đụng gì của ngươi nam nhân, đừng nhìn ta.

Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh nàng lên tiếng " Vân Thừa Tướng, Lam Nhi đúng là có phúc được vào ngươi mắt xanh. Có điều Phụ Hoàng trước giờ luôn sủng ái vị tiểu muội này, ngươi lại trước mặt mọi người từ chối nàng, chỉ sợ..."

Xung quanh hiện lên xì xầm, đúng vậy, Vân Thừa Tướng trước mặt nhiều ngươi từ chối Lục Công chúa, chỉ sợ Hoàng Thượng không đồng ý hôn sự này.

" Thánh chỉ tới" Tiếng ồn đột nhiên lặng lại, Dạ Tử Ly ngạc nhiên nhìn ngoài cửa đi vào Đức Công Công. Thánh chỉ là chuyện gì xảy ra.

Tất cả đồng loạt quỳ xuống. Giọng nói choe choé của Đức Công Công từ trên đầu vang dội xuống "Lục công chúa tiếp chỉ"

Là nàng ? Không phải chứ, lại là chuyện gì rơi xuống đầu nàng nữa vậy. Mộ Dung Ngạo Thần ngước đầu nhìn nàng, lại cụp mắt lạnh lùng khuôn mặt không rõ suy nghĩ điều gì. Dạ Tử Ly chầm chậm đi đến trước mặt hắn, đưa ra hai tay " Mộ Dung Ngữ Lam tiếp chỉ"

Đức Công Công nhìn nàng có chút bất khả tư nghị, nuốt nước miếng tiếp tục đọc " Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Lục Công Chúa quốc sắc thiên hương, lại đa tài đa sắc. Nay trẫm sắc phong thành Khuynh Hạc công chúa. Được ban chuẩn thành hôn cùng Thanh Long Quốc Hinh Vương Gia Tuyết Vô Ảnh"

Lời vừa dứt, Dạ Tử Ly hai mắt tròn to không tin được nhìn hắn " Ngươi nói gì ? Ta sẽ hoà thân đi Thanh Long Quốc ?"

Hinh Vương Gia có bệnh sao ? Lại cương quyết muốn lấy thối danh nàng, rõ ràng nàng đã làm thanh danh xâu đến cực đỉnh. Đức công công khó xử " Công chúa hãy tiếp chỉ"

"Ta không thể lấy Hinh Vương Gia" Nàng kiên quyết phất tay đứng dậy.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhăn mi, rõ ràng hắn đã sai người gặp Tuyết Vô Ảnh. Rốt cuộc có chuyện gì. Mộ Dung Ngạo Thần kinh ngạc, Tuyết Vô Ảnh cho dù biết vẫn chấp nhận lấy nàng. Vân Phi Vũ chầm chậm nắm hai đấm, hắn không cho phép nàng thành hôn cùng Hinh Vương Gia.

Đức công công càng thêm khó xử " Công chúa, khán chỉ là tội chết"

Hắn cũng không thể sai người bắt lại công chúa đại nhân, ai mà chẳng biết Hoàng Thượng có bao nhiêu sủng ái vị Hoàng nữ này. Hắn chỉ đành đứng môt chỗ đưa thánh chỉ đến nàng, ánh mắt mang theo cầu xin.

Dạ Tử Ly trực tiếp bỏ qua, lướt qua người hắn đi " Ta phải đi gặp Hoàng Thượng"

" Công chúa, người tiếp chỉ đã. Công chúa" Đức công công bất lực kêu gào chạy theo. Hắn không hoàn thành sứ mẹnh hắn gánh không nỗi tội trạng a.

Mộ Dung Mặc Nhiên từ tốn đứng dậy cũng thoắc người rời đi. Mộ Dung Ngạo Thần mắt lạnh hiện tia không vui, hừ nhẹ cũng xoay người rời đi. Đến cả Hồ ly Vân Phi Vũ trên mặt cũng là bất khoái, nheo đôi mắt hờ hững phất tay " Hôm nay đến đây thôi, Vân mỗ cáo từ"

Dạ Tử Ly chạy ra ngoài, phu xe thấy nàng liền sợ sệt cúi đầu " Công chúa"

" Hồi cung" Dạ Tử Ly gật đầu, đi lên xe vừa nói. Đáng chết, nàng cứ ngỡ sau khi phá huỷ thanh danh, Hinh Vương đó sẽ từ chối hôn sự. Một là thật sự thanh danh của nàng chưa đến được tai hắn, hai là hắn khẩu vị nặng.

Phu xe bên ngoài lấp bắp "Công chúa... còn Vương Gia"

Lúc đến là Vương Gia đi cùng công chúa, lúc về không phải nên là cùng nhau về sao. Bên trong Dạ Tử Ly đừ người đúng vậy dù sao đây cũng là xe ngựa của Thương Vương phủ. Nàng là khách đi ké.

" Mộ Dung Ngữ Lam, xuống xe" Bên ngoài vang lên tiếng Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng nuốt nước miếng thôi rồi, hắn có phải nổi trận lôi đình quyết định thảy nàng giữa đường rồi không.

Dạ Tử Ly không cam tâm vén màn xe nhìn ra ngoài, Mộ Dung Mặc Nhiên trầm lặng đứng bên nhất chích bạch mã, thấy nàng hắn liền vẫy tay " Lại đây"

Chầm chậm đi lại, Mộ Dung Mặc Nhiên một tay ôm nàng nhấc lên lưng ngựa. Dạ Tử Ly ngạc nhiên "A" một tiếng, không hiểu nhìn hắn.

" Không phải muốn nhanh chóng về cung sao" Mộ Dung Mặc Nhiên cũng theo sau lên lưng ngựa, kẹp nàng trong lòng phóng đi.

Phía sau Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn bóng dáng bạch mã đi xa, mắt phượng trầm xuống, đưa tay huýt sáo, từ xa đã xuất hiện nhất chích hắc mã. Hắn nhanh chóng lên ngựa, lãnh đạm nói " Triệu Bân, đưa Ngôn tiểu thư hồi phủ"

Vừa dứt lời hắn cũng như gió phóng đi. Lạc Tâm Nghiên trong mắt hiện lên tia không minh bạch, nàng nhìn được cả Mộ Dung Ngạo Thần cụng Mộ Dung Mặc Nhiên đều vì hôn sự của Mộ Dung Ngữ Lam mà gấp gáp. Không phải bọn họ nên vui mừng khi tống đi được nàng sao ?

Ngồi trên lưng ngựa, phía sau là bờ ngực vững chắc của nam nhân. Nàng có chút ngượng ngùng, dù sao Mộ Dung Mặc Nhiên cũng không phải huynh thật sự của Dạ Tử Ly nàng. " Hoàng Huynh, ta... không muốn hoà thân"

Nàng cảm nhận được tay nắm dây cương của hắn hơi ghì lại. Dạ Tử Ly thật sự muốn đấm vào đầu bản thân, sao nảng lại nói hắn những điều như vậy. Hắn rõ ràng sẽ không quan tâm.

" Bổn vương sẽ không để ngươi đi hoà thân" Bên tai đột ngột vang lên giọng nói trầm ấm.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 34



ạ Tử Ly kinh ngạc nhìn nam tử phía sau chỉ thấy được mỗi góc nghiêng tuấn lãng của hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên vì cái gì lại muốn nàng ở lại Huyền Vũ, là để dễ dàng hành hạ báo thù nàng sao.

Bạch mã chạy như bay đến cửa cung, hai bên binh lính trông thấy liền nhìn nhau. Mộ Dung Mặc Nhiên dừng ngựa trước cổng, trầm giọng nói " Mở cổng thành"

Hai binh lính vừa trông thấy hắn liền vội vàng hành lễ " Thương Vương Gia"

Sao Thương Vương Gia lại cưỡi ngựa hồi cung, hơn thế nữ nhân trước mặt chẳng phải chính là thối danh công chúa Mộ Dung Ngữ Lam sao. Không chần chừ bọn họ liền mở cổng, Mộ Dung Mặc Nhiên cầm dây cương nhanh chóng đi vào trong.

Hai bên thị về nhìn bóng dáng chiến mã dần đi mất, chuẩn bị đóng cửa thành, phía sau vang lên lạnh nhạt không độ ấm giọng nói " Mở cổng thành"

Bọn họ cứng ngắt quay đầu, đứng trước mặt họ là tuyệt mỹ trừơng bào nam tử đang cưỡi hắc mã lạnh lùng, uy nghị. " Dực... Vương Gia"

Hôm nay là ngày gì mà hai vị Vương Gia đều cưỡi chiến mã vào cung, hơn thế còn không đem theo hộ vệ bên mình. Cổng thành vừa đóng lại lần nữa mở ra. Mộ Dung Ngạo Thần không nói hai lời liền đi vào trong.

Từ hoàng cung không thể cữơi ngựa, nên hai người chỉ có thể đi bộ. Dạ Tử Ly mang tâm trạng bực tức xông vào Hoàng Thanh cung. Bên ngoài hộ vệ thấy nàng đến liền đưa tay ngăn cản " Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, thỉnh công chúa về cho"

" Ta muốn gặp Phụ Hoàng" Dạ Tử Ly hít sâu lạnh lùng nói, không hiểu sao bọn họ cảm giác khí tức bức người phát ra từ người nàng, thật đáng sợ.

Có điều hoàng thượng đang nghỉ ngơi, nếu chọc hắn không vui chỉ sợ đầu không còn trên cổ " Công chúa xin hiểu cho, Hoàng thượng..."

" Mở cửa, có việc gì Bổn Vương chịu trách nhiệm" Mộ Dung Mặc Nhiên từ sau bước đi ra, hắn không ngờ nàng lại đi nhanh như vậy, quả thật gấp gáp.

Hai Bên hộ vệ nhìn thấy hắn, cung kính hành lễ " Thương Vương Gia"

"Để công chúa vào trong, có việc gì Bổn Vương gánh vác" Mộ Dung Mặc Nhiên từ trong tay áo rút ra cây quạt phe phẫy trước mặt, phong trần lãng tử không ai sánh bằng.

Dạ Tử Ly nhìn bọn họ có chút sợ hãi lùi ra sau không lại tiếp tục ngăn cản nàng. Trong lòng âm thầm tan thưởng không hổ danh nam chủ làm việc cũng nhanh gọn như vậy.

Nàng nhanh chóng đẩy cửa vào bên trong " Phụ Hoàng"

Mộ Dung Cảnh ngồi trên ghế dựa, đôi lông mày không vui chau lại, nhìn đến nàng tuỳ tiện liền nói " Không quy cũ, nói có chuyện gì"

" Phụ Hoàng xin người rút lại ban hôn, ta không muốn lấy Hinh Vương Thanh Long Quốc" Dạ Tử Ly không chút nhiều lời nói.

Hắn bỏ xuống trong tay cuốn sách, có chút không vui trầm giọng " Không phải việc có thể tuỳ tiện, hôn sự của ngươi liên quan đến 2 quốc gia, sao có thể tuỳ theo tính tình"

" Liên hôn ? Ra là nữ nhi chính là vật liên hôn" Nàng cười nhạt khinh khỉnh, buồn thay cho nhân vật Mộ Dung Ngữ Lam, nam tử nàng yêu ghét bỏ nàng, phụ hoàng nàng kính trọng xem nàng là vật hoà thân, hoàng huynh nàng ngưỡng mộ muốn giết nàng. Đây có phải thảm không.

Mộ Dung Cảnh trầm mặt không nói. Ngược lại Dạ Tử Ly lại cười rộ đến xinh đẹp " Ra sủng ái của người là giả, vàng bạc châu báu ta xài là giả, kể cả danh xưng Khuynh Hạc Công Chúa cũng là giả đi"

Trong mắt loé lên giọt nước lưu ly, nàng xúc động nhắm lại. Dạ Tử Ly biết đây chính là cảm xúc còn xót lại trong cơ thể Mộ Dung Ngữ Lam, không phải nàng.

Nhìn nữ nhi trước mặt, cho dù sắt đá cũng động lòng. Mộ Dung Cảnh tuy không thương nàng, ít nhiều cũng là hắn thân sinh nữ nhi, không thể bỏ mặc. Có điều hôn sự đã ra không thể huỷ.

" Phụ Hoàng, Thật sự là Hinh Vương muốn lấy nàng ?" Từ cửa đi vào Mộ Dung Mặc Nhiên, bán tính bán nghi nhìn hắn.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 35



Chính hắn đã sai người bàn chuyện cùng Tuyết Vô Ảnh, tên đó sao có thể chấp nhận lấy nàng làm Vương Phi. Mộ Dung Cảnh nhìn đến hắn, hắn cứ nghĩ sẽ tốn rất nhiều sức thuyết phục Hinh Vương không ngờ lại có thể dễ dàng như vậy, làm hắn cảm nhận không thật " Đúng vậy, Hinh Vương Tuyết Vô Ảnh phản hồi hôn lễ với Huyền Vũ quốc, chỉ tên Khuynh Hạc Công chúa Mộ Dung Ngữ Lam"

" Cái gì ? Hắn có bệnh ?" Nàng không kiềm được nói, thục nữ đại minh tinh cái gì nàng không quan tâm, chỉ biết Tuyết Vô Ảnh là có vấn đề. Hắn đồng ý cho một thối danh như nàng làm Vương Phi sao.

" Hồ đồ, sao có thể ăn nói như vậy" Mộ Dung Cảnh nhăn mi quát.

Bên cạnh Mộ Dung Ngạo Nhiên cầm chiếc phiến đập vào tay trầm tư, lấy Mộ Dung Ngữ Lam đối với Tuyết Vô Ảnh chính là vô dụng. Vốn Tuyết Vô Ảnh chính thân từ chối ngôi vị hoàng đế, nhường ngôi lại cho Hoàng đệ Tuyết Định Viêm, hắn vốn không cần lôi kéo liên minh, lấy công chúa nước khác chính là vô dụng, huống hồ con là xấu danh công chúa.

Dạ Tử Ly cắn môi nói " Là nữ nhi sai"

Bên ngoài Đức Công Công chạy vào, hối hả nói " Bẩm Hoàng Thượng, Ngôn Quốc Cữu cùng Dực Vương Gia cầu kiến"

" Dực Vương ?" Ngôn Dự Cơ diện kiến đã sớm trong dự kiến của hắn, có điều Thần Nhi lại đến cũng là vì chuyện hoà thân?

" Là Hoàng Thượng, Dực Vương Gia đã sớm đợi bên ngoài" Đức Công Công cung kính nói. Bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng nhẹ mi, Mộ Dung Ngạo Thần đến chỉ sợ ít nhiều liên quan đến nàng.

Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói "Cho vào"

Đức Công Công nhận lệnh ra ngoài, không lâu sau hai thân ảnh đi vào, Mộ Dung Ngạo Thần hắc bào uy nghiêm tuấn lãng, tóc dài đen cột phía sau, vài cọng lưa thưa phũ xuống mang tai, tuyệt mỹ ngũ quan nhìn lướt qua nàng.

Đi song song hắn là nàng gia gia Ngôn Dự Cơ, trên người vẫn như cũ triều phục gọn gàng ngăn nấp. Cả hai hành lễ trước Mộ Dung Cảnh, Ngôn Dự Cơ nhìn sang nàng nói " Hoàng Thượng, thần nghe nói ngài sẽ để Công chúa đi Thanh Long Quốc"

" Ngôn Quốc Cữu nói không sai, Lam Nhi đến tuổi cập kê, huống hồ Hinh Vương gia quyền cao chức trọng, gả là Vương Phi trẫm cảm thấy không vấn đề gì" Mộ Dung Cảnh điềm tỉnh nhìn hắn nói, đến Thanh Long Quốc không những bảo hộ được tính mạng cho nàng, huống hồ Hinh Vương còn là nhân trung long phụng, hắn tin chắc sẽ không có thiệt thòi gì.

Ngôn Dự Cơ không cho là đúng, hai tay ôm quyền thành khẩn tâu " Hoàng Thượng, Hinh Vương đấng cao vọng trọng Vương Gia, có điều Hoàng Hậu thì chỉ có một mình Công chúa, là phụ thân, thần không thể nhẫn tâm để nữ nhi của mình đau khổ"

Nhìn phía Ngôn Dự Cơ, Dạ Tử Ly hốc mắt hơi ẩm ướt, nguyên tác hắn lòng dạ độc ác, ham vinh hoa phú quý quyền lực mà dốc lòng tạo phản, nhưng quy cho cùng, Ngôn Dự Cơ cũng chỉ là một phụ thân hết lòng vì nữ nhi.

" Phụ Hoàng, công chúa hoàng tử người không thiếu, nhưng mẫu hậu chỉ có một mình ta. huống hồ nữ nhi mang trong người xấu thanh danh, gả cho Thanh Long Quốc tuyệt sắc Hinh Vương chỉ sợ thiên hạ chê cười" Dạ Tử Ly nhất quyết quỳ xuống đất, bằng mọi giá không thể gả cho Thanh Long Quốc, cho dù nàng thật sự thích Tuyết Vô Ảnh.

" Hồ đồ, lời của trẫm há có thể thay đổi" Mộ Dung Cảnh giận dữ quát.

Mộ Dung Ngạo Thần lúc này lên tiếng " Phụ Hoàng bớt giận, hoàng muội nói không sai, nếu thật sự hoà thân đi Thanh Long Quốc, chỉ sợ không thoả đáng"

Dạ Tử Ly ngước lên nhìn hắn, hai tên này nay là có bệnh, năm lần bảy lượt nói đỡ cho nàng. Ngôn Dự Cơ cũng bất ngờ lướt qua hắn, trước giờ Dực Vương Mộ Dung Ngạo Thần luôn có thành kiến với bọn họ, hôm nay sao lại nói giúp Lam Nhi, còn có Thương Vương Mộ Dung Mặc Nhiên cũng xuất hiện.

" Hảo, nguyên một đám trái lại lệnh trẫm, người đâu, đem Khuynh Hạc công chúa đưa vào thiên lao. Hảo hảo suy nghĩ" Mộ Dung Cảnh tức giận phất tay.

Bên ngoài binh lính nghe lệnh đi vào. Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh nàng bất ngờ nhìn hắn, phụ hoàng lại quyết tuyệt như vậy, thật sự muốn nàng gả đi Thanh Long Quốc. Dạ Tử Ly cả kinh, làm công chúa chưa nhiêu ngày đã phải vào thiên lao, không đi lấy lão công liền trực tiếp vào thiên lao. Thiên a.

Ngôn Dự Cơ nhìn binh lính đưa đi nàng, hấp tấp nói " Hoàng Thượng suy xét, công chúa..."

" Ngôn ái khanh, trẫm không muốn nghe lời nào cả khanh về đi" Hắn xoay người lại.

Hắn tính nói tiếp gì đã bị Mộ Dung Ngạo Thần ngăn lại, tự mình ôm quyền nói " Phụ Hoàng, cho dù thế nào Ngữ Lam cũng là nữ nhi, thiên lao chỉ sợ quá khổ, chi bằng để nàng về cung đóng cửa sám hối"

" Đúng vậy Phụ Hoàng, Hoàng muội chỉ sợ không chịu được thiên lao" Mộ Dung Mặc Nhiên hơi nhăn mi nói.

Mộ Dung Cảnh không dịu bớt càng thêm tức giận " Quá khổ ? Thân là quốc gia công chúa, lại không quy cũ, khắp nơi gây chuyện, còn vào thanh lâu. Riêng tội đó đã làm nàng vào thiên lao vài lần rồi. Ý Trẫm đã quyết sẽ không thay đổi, khi nào Khuynh Hạc công chúa biết thay đổi, trẫm sẽ tự động thả nàng"

Nhìn hắn phất tay rời đi, Ngôn Dự Cơ muốn đuổi theo lại bị ngăn lại. Mộ Dung Mặc Nhiên lắc đầu nói " Ngôn Quốc Cữu đuổi theo chỉ sợ càng thêm chuốc hoạ vào thân"

Ngôn Dự Cơ nhìn hai bên nam tử, thở dài " Thương Vương Gia, Dực Vương Gia, lão nô phải cứu lấy công chúa"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng rời đi, Mộ Dung Mặc Nhiên đập chiếc phiến vào lòng bàn tay, trầm giọng nói " Ngôn Quốc Cữu, Bổn Vương sẽ không để nàng trong thiên lao chịu khổ"

" Đa tạ Thương Vương gia" Ngôn Dự Cơ bán tín bán nghi ôm quyền, dù thế nào hắn cũng biết Mộ Dung Mặc Nhiên luôn đối nghịch nữ nhi trong cung, lại đối nghịch với hắn trong triều, hắn không yêu quý gì vị hoàng muội này. Tại sao lại giúp
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 36



Dạ Tử Ly bước theo thị vệ xuống ngục, xung quanh bao trùm màu u tối, ngọn đuốc lập loè trên tường mờ ảo đến đáng sợ. Không khác phim trường là nhiêu, nàng nhớ trong vai diễn hoàng hậu nàng cũng từng vô ngục một lần, bối cảnh cũng na ná bây giờ đi.

Quãng ngục vừa thấy nàng liền vội vã chạy ra nghênh đón " Công chúa điện hạ thỉnh an"

" Bình thân đi" Nàng nhẹ giọng nói.

" Tạ Điện Hạ" Quãng ngục tuổi còn trẻ, lúc này e dè đứng lên, tuy rằng hoàng thượng đem nàng nhốt vào trong ngục răng đe, nhưng dù thế nào cũng là sủng ái công chúa, nếu có gì sai sót, hắn có mười cái mạng cũng không đủ.

Nhìn quãng ngục khó xử, nàng đi vào trong ngục, lấy tay tự đóng cửa lại " Như vậy đi, ta tự vào"

" Công chúa...." Quãng ngục nuốt nước miếng, hầu như người đến đây chỉ toàn không cam tâm la hét, có ai lại tự đi vào nhốt mình như nàng.

Dạ Tử Ly ngồi xuống chiếc giường nhỏ đặt trong phòng giam, nhún vai "Ta biết các ngươi khó xử, chi bằng tự bản thân vô. Ngươi tên gì ?"

" Nô tài tên Lưu Tuấn" Hắn lấp bấp, đồn đại Mộ Dung Ngữ Lam công chúa không đạt tình đạt lý, ương bướng không chịu được. Nhưng nhìn nữ tử trước mắt thật sự không giống lời đồn.

" Lưu Tuấn, ta không biết ở đây đến mấy ngày, có gì các ngươi giúp đỡ" Dạ Tử Ly cười nói, Mộ Dung Cảnh nổi cơn lôi đình chỉ sợ nàng cũng không thể ra sớm được.

Quãng ngục nhìn nhau, vội cung kính cúi đầu " Công chúa yên tâm, có gì xin nói với bọn thuộc hạ"

" Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi" Nàng thả người nằm xuống chiếc giường cứng ngắc, giường cổ đại bình thường đã không êm bằng hiện đại, bây giờ trong ngục lại còn tệ hơn, đại minh tinh nàng a, cũng có lúc lầm lối vào bước đường này.

Phượng Cung

Mân Thuỷ vội vàng chạy vào trong cung, hốt hoảng nói " Nương nương, không xong rồi, công chúa bị Hoàng thượng nhốt vào ngục"

Uống dở ly trà Ngôn Khả trực tiếp phun ra ngoài " Ngươi nói gì cơ ? Ngữ Lam bị Hoàng Thượng nhốt vào trong ngục"

" Là nương nương, công chúa nhất quyết không gả cho Thanh Long Quốc Vương Gia, Hoàng Thượng trong cơn tức giận đã nhốt nàng vào thiên lao" Mân Thuỷ rưng nước mắt nói, hoàng thượng luôn sủng ái công chúa, sao lại nổi hoả to như vậy.

Ngôn Khả đặt mạnh tách trà xuống bàn, giận dữ nói " Mộ Dung Cảnh dám bắt nữ nhi của bản cung"

Mân Thuỷ sợ hãi vội đi lại khuyên ngăn, không quên nhìn qua lại kiểm tra " Nương nương, người gọi tên huý của Hoàng Thượng, nếu để người khác nghe được chính là tử tội"

" Ta sợ hắn sao ? Đi gặp hắn" Ngôn Khả nhấc váy đứng lên, lửa giận bộc phát ra khỏi cung, đại lao nơi như vậy sao tỷ có thể chịu được, đáng chết cẩu hoàng đế.

Hoàng Thanh Cung

Hoàng thanh cung thủ về trùng trùng, nghiêm trịnh bài trí uy nghiêm lẫm liệt. Ngôn Khả đi thật nhanh vào đã bị thủ vệ hai bên ngăn lại " Hoàng Hậu nương nương thỉnh an, Hoàng Thượng đang nói chuyện cùng Thừa Tướng cùng Trữ Tứơng Quân không tiện vào"

Ngôn Khả chống nạnh bên ngoài, thở hắc nói to " Hoàng Thượng, Nhã Tú cầu kiến"

Bên trong Mộ Dung Cảnh uy nghị ngồi trên long ỷ, lạnh nhạt nhìn ngoài cửa " Hoàng Hậu đến là muốn cầu tình cho Mộ Dung Ngữ Lam, không gặp"

Vân Phi Vũ hồ ly mắt lướt nhìn ngoài cửa, nhẹ giọng nói " Hoàng Thượng, Hoàng Hậu dù sao cũng là bậc mẫu tử, công chúa vào đại lao, nàng lo lắng không gì là không đúng, mong Hoàng Thượng suy xét"

Mộ Dung Cảnh thần sắc hơi dịu lại, bên dưới Trữ Uy Quân không cho là đúng ôm quyền nói " Hoàng Thượng, có những điều thần không nên nói"

" Nói đi" Mộ Dung Cảnh nhướng mi, phất tay.

" Tạ Hoàng Thượng, thần nghĩ Hoàng Hậu nương nương đúng là như Vân Thừa Tướng nói thương yêu công chúa, có điều, công chúa vốn không giống nữ nhi bình thường, thân phận cao quý, không thể tuỳ tiện làm bừa, nếu hoàng thượng mềm lòng chỉ sợ..." Trữ Uy Quân nói lại ngừng, công chúa bị nhốt vào thiên lao, đối với Dực Vương gia mà nói là điều tốt.

Vân Phi Vũ kéo lên khoé môi cười nhạt " Trữ Tướng Quân có vẻ quan tâm đến chuyện hậu cung, ý của ngươi chính là Hoàng Hậu không biết cách dạy công chúa ?"

" Thần không có ý đó, Vân Thừa Tướng, xin đừng nói bậy" Trữ Uy Quân vội quỳ xuống, hắn biết tên Vân Phi Vũ này không dễ đụng vào.

Mộ Dung Cảnh xoa cái trán phất tay " Truyền Hoàng Hậu"

Vân Phi Vũ ung dung cười nhạt, Trữ Uy Quân cũng được xá lễ đứng lên. Bên ngoài Ngôn Khả hực lửa đi vào, hít hơi sâu nói ra " Hoàng Thượng, ngục lao u tối, có gì có thể để nàng đóng cửa sám hối, sao lại nhốt nữ nhi vào ngục"

"Còn hỏi trẫm ? Hoàng Hậu, Mộ Dung Ngữ Lam bao lần gây hoạ trẫm đều bỏ qua không trách, hôm nay nàng lại muốn từ chối hôn sự trẫm ban, đây là quốc gia đại sự, há có thể chuyện đùa" Mộ Dung Cảnh lớn giọng.

Ngôn Khả không chút sợ hãi đáp trả " Hoàng Thượng luôn yêu thương Lam Nhi, Nhã Tú biết được. Nhưng chuyện hôn sự không phải nên để nàng quyết định hay sao. Huống hồ Hinh Vương là một hảo nam tử, hắn muốn nữ tử nào mà chẳng được"

" Chính vì Hinh Vương là hảo nam tử, trẫm mới muốn Lam Nhi gả cho hắn" Mộ Dung Cảnh mày kiếm nheo lại, Huyền Vũ quốc lúc này bề ngoài ổn định, bên trong là sống ngầm dữ dội, hắn biết có lỗi với Nhã Tú, có lỗi với Lam Nhi, chỉ còn cách để nàng sang nước khác mới có thể bảo toàn tính mạng.

Ngôn Khả tức giận nâng giọng " Hoàng Thượng, không phải Lam Nhi chỉ muốn báo hiếu thôi sao, nàng không muốn xa ngài không muốn xa Huyền Vũ, có gì sai sao?"

" Hoàng Hậu đây là khi quân phạm thượng" Mộ Dung Cảnh chỉ thẳng vào nàng nói. Hai mắt hực lên lửa giận.

Vân Phi Vũ im lặng đột nhiên xen vào " Hoàng Thượng bớt giận, Phi Vũ có cách này"

" Cách gì ?" Không để Mộ Dung Cảnh trả lời, Ngôn Khả đã quay sang hỏi. Đối với nam chủ Vân Phi Vũ này, nàng cũng không còn ghét bỏ, dù sao hắn cũng biết bí mật của Tử Ly,

Vân Phi Vũ nhàn nhạt lên tiếng " Thần sẽ âm thầm đi đến Thanh Long quốc đàm phán cùng Hinh Vương, thần đoán Hinh Vương chính chắn nam tử tuyệt đối sẽ không làm khó công chúa"

"Đa tạ Vân Thừa Tướng, Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ có mỗi nàng làm nữ nhi, Hoàng Thượng minh xét" Cẩu hoàng đế, ngươi để tỷ đi hoà thân, ta liều mạng với ngươi.

Mộ Dung Cảnh xoa đầu đau nhức nói "Làm theo ý khanh"

" Đa Tạ Hoàng Thượng" Vân Phi Vũ khom người.

" Đi đi, trẫm mệt" Mộ Dung Cảnh lệnh đuổi khách.

Vân Phi Vũ cùng Trữ Uy Quân cung kính ôm quyền lui ra ngoài. Ngôn Khả thở phào cũng theo sau, hắn tin Vân Phi Vũ hồ ly chặc chắn thuyết phục được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cmt của mng đâuu
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 37



Dạ Tử Ly ngồi trong ngục ẩm ướt, nhìn ra ngoài trăng tròn ngoài cửa sổ, vô thanh vô tức đi vào xa lạ thế giới, không phải nói là thế giới trong cuốn biên kịch từng bị nàng năm lần bảy lượt từ chối. Muội muội chưa tìm được, nàng đã xuyên không đến đây, Khuynh Ly phải làm thế nào.

" Công chúa đừng quá lo lắng, Hoàng Thượng sẽ nhanh thả người" Bên ngoài một gác ngục nhẹ giọng nói. Hắn nhìn nữ tử cao cao tại thượng, trong lòng hơi chút sợ hãi, dù thế nào tiếng vang xấu của nàng hắn cũng từng nghe đến.

Dạ Tử Ly đưa mắt ra bên ngoài, nhận ra gác ngục Lưu Tuấn, cười nhạt " Cũng mong là vậy đi, ngươi là Lưu Tuấn đúng không ?"

" Là công chúa" Hắn ngoài cửa cung kính trả lời.

Nàng đứng dậy đi đến bên chiếc bàn gỗ ngồi xuống, rót cho bản thân một chén trà " Ngày đêm quãng ngục, chắc buồn chán đi, chi bằng ta kể chuyện cho các ngươi nghe"

Lưu Tuấn cùng bên cạnh quãng ngục vội quỳ xuống sợ sệt " Công chúa sao có thể.."

Nàng là quốc gia công chúa sao có thể kể chuyện cho nô tài nhỏ bé như bọn họ, Dạ Tử Ly bật cười phất tay " Đứng dậy đi, dù sao bản công chúa cũng rãnh rỗi, thay vì ngồi trong ngục không có gì làm chi bằng hoạt động một chút cơ miệng"

Bọn hắn nhìn nhau đồng loạt đứng dậy. Dạ Tử Ly hài lòng nhấp miếng nước bắt đầu cất giọng " Truyện kể từ lưu vong công chúa Hoả Lưu Anh, nàng vốn là công chúa được sủng ái nhất của Hoả Quốc, viên trân châu sáng của Hoả Quốc Hoàng Đế. Nhưng Hoả quốc càng ngày càng một yếu, đúng sinh thần thứ 18, Hiên Viên Quốc Vệ Vương Hiên Viên Thần dẫn binh xâm lượt Hoả Quốc. Quốc gia tiêu tán, trớ trêu thay nàng không tử, lại được một tay hắn cứu sống từ chiến trường, trở thành hắn nữ nhân"

Dạ Tử Ly chăm chú kể chuyện, đây chính là một bộ phim tâm đắc của nàng, mang danh tiếng của nàng càng bay xa. bên ngoài bọn họ đã sớm lạc vào dòng kể, Quãng ngục bên cạnh Lưu Tuấn- Tạ Anh không nhịn được hỏi " Nếu như vậy, Vệ Vương sao có thể tha cho một tiền triều công chúa ?"

Nàng gõ tay lên mặt bàn lắc đầu " Đúng là Vệ Vương đủ nhẫn tâm, đủ mạnh mẽ. Có điều năm xưa hắn lại là con tin hoàng tử bị Hiên Viên Quốc gửi đến Hoả Quốc. Chỉ có nàng đối xử tốt với hắn, một hoàng tử thiếu thốn tình thương, đối với hắn nàng là cả thế giới, hắn có thể giết cả thiên hạ, lại duy không thể ra tay với nàng"

Lưu Tuấn trầm ngâm, lại mong mỏi nói "Công chúa, Vậy tiếp như thế nào ? Công chúa sẽ hận Vệ Vương?"

" Vệ Vương lo sợ công chúa sẽ hận hắn, nên đã nhờ một độc y dùng châm phong ấn lại ký ức của nàng, tạo cho nàng giả thân phận đường đường chính chính thành Vệ Vương Phi" Dạ Tử Ly kể tiếp, nói ra đối với nhân vật Hiên Viên Thần nàng vừa thích lại vừa ghét, hắn có tham vọng tranh bá thiên hạ, lại tham lam muốn giữ tiểu công chúa bên cạnh, giang sơn mỹ nhân đều muốn.

" Vị Vệ Vương này đúng là quá bá đạo đi" Tạ Anh một câu cảm thán.

" Đúng vậy, Lưu Anh công chúa sau khi bị phong bế ký ức liền trở về như cũ vô âu vô nghĩ, trong lòng nàng Hiên Viên Thần là của nàng thế giới, hắn cũng rất sủng ái nàng. Có điều đương kim hoàng thượng làm sao có thể chấp nhận một tiền triều công chúa, huống hồ nàng còn thành Vệ Vương Phi. Để bảo vệ nàng, Vệ Vương Gia không còn cách nào chỉ có thể lạnh nhạt với nàng, hơn thế còn nạp chất nữ của hoàng quý phi Thẩm Tuệ Ôn thành Trắc Phi" Dạ Tử Ly chấm nước mắt, càng kể càng đau lòng a, nàng diễn vai Lưu Anh công chúa bi thảm không gì sánh bằng.

Lúc này ngẩng đầu lên, Dạ Tử Ly kinh ngạc trước mặt không còn 2 người Tạ Anh, Lưu Tuấn, mấy quãng ngục khác cũng đã đến, vẻ mặt chăm chú nghe nàng kể. Dạ Tử Ly nhìn ra bàn đá tròn bên ngoài nói " Ta ra ngoài được chứ ? Dễ kể"

" Chuyện này..." Quãng ngục khó xử nhìn nhau.

Nàng phất tay nói " Không vấn đề gì, dù sao nữ tử chân yếu tay mềm như ta, cũng không bỏ trốn được"

Lưu Tuấn không còn cách nào đi đến mở cổng, Dạ Tử Ly từ trong bước ra ngoài trên bàn đá, tiện tay lấy một ít thức ăn vặt trên bàn bỏ vào miệng. Đứng sau bọn họ kinh ngạc, công chúa lại ăn đồ ăn của bọn hắn.

Nàng tiếp tục nói " Lưu Anh vì chuyện đó liên tiếp buồn phiền, thân cô thế cô trong Vương Phủ, Vương Gia lại không sủng ái, nàng bất lực liền uống thuốc độc tự sát"

" Sao cơ ? Vậy không phải Vệ Vương hắn gián tiếp giết nàng sao ?" Tạ Anh kích động hỏi, còn lắp bắp trong miệng.

Dạ Tử Ly nhún vai " Vệ Vương dù giỏi thế nào cũng không thể lập tức trở mặt cùng hắn lão phụ thân, chỉ có cách đó mới bảo vệ được nàng. Biết tin Hiên Viên Thần gấp gút chạy đến viện nàng, vì thất sủng nên đình viện sơ sài trống vắng, Hoả Lưu Anh nằm trên giường mắt nhắm nghiền, môi không còn huyết sắc. Hắn thống khổ đến bậc khóc"

Một quãng ngục cảm thán nói " Vệ Vương được miêu tả nhân trung long phượng, lại có thể bậc khóc, có thể thấy hắn thật sự yêu Lưu Anh công chúa này"

" Đúng vậy, hắn rất yêu Lưu Anh, có điều cái chia cắt bọn họ chính là thân phận" Dạ Tử Ly lại uống ngụm nước, kịch bản nàng chọn trước giờ đều như vậy, kĩ lưỡng, đạt yêu cầu, đấu tranh nội tâm, còn về cuốn kịch bản đáng ghét này, rõ ràng nàng loại ngay từ đầu, không hiểu sao lại xuyên vào đúng trong nó.

" Lưu Anh công chúa tử như vậy sao ?" Lúc này Lưu Tuấn mở miệng tò mò hỏi.

Nàng lắc đầu, nhân vật chính sao có thể tử nhanh như vậy " Độc Y lúc đầu lấy đi kí ức của nàng lại xuất hiện, hắn nói cách cứu được nàng chỉ có thể gỡ ra phần kí ức bị phong bế, vì châm đã may mắn chặn đi phần độc tố, cứu nàng một mạng. Hiên Viên Thần biết nếu nàng nhớ lại chắc chắn sẽ hận hắn, nhưng lại không thể nào để nàng cứ thế tử. Thà rằng sinh ly, còn hơn tử biệt. Độc Y tháo ra châm, cởi bỏ phần ký ức đen tối. Hoả Lưu Anh nhớ ra mọi chuyện, nàng câm thù Hiên Viên Thần. Chuyện đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là dùng con dao hắn tự tay làm cho nàng phòng thân, đâm vào ngực hắn"

Bên trong ngục tối yên ắng lạ thường, có thể nghe được tiếng hít thở sâu, đột nhiên một giọng nói từ trong phòng giam vang lên " Tiếp đó lại như thế nào ?"

Dạ Tử Ly chảy mồ hôi lạnh, không phải chứ, tù nhân cũng hóng chuyện sao ? " Tiếp đó Lưu Anh công chúa bị Hoàng Thượng giam lỏng. Hiên Viên Thần hôn mê suốt 3 ngày, lúc tỉnh lại nàng đã bị tàn dư của tiền triều cứu đi ra ngoài, Hiên Viên Thần đau khổ tức giận khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng. Các ngươi đoán ra thân phận Độc Y"

Tên tù nhân lại tiếp tục lên tiếng " Độc y không phải là Độc y thôi sao ?"

" Ta nói ngươi kiến thức thiếu uyên bác nên mới bị nhốt đây. Độc Y a, chính là vị hôn phu của Lưu Anh công chúa, An Chi tướng quân- Cố Hạo Chi. Hắn giả trang thành Độc Y, phong ấn đi ký ức của nàng, để là bảo vệ nàng trong lúc hắn đi tập hợp lại tàn dư của Hoả Quốc" Dạ Tử Ly đập tay lên bàn nói, lúc phim được phát sóng, fan hâm mộ nhân vật Cố Hạo Chi này nhiều không kể hết, diễn viên đó tên Từ Hạo cũng một bước thành sao.

" Cố Hạo Chi càng cố gắng bấy nhiêu, Lưu Anh công chúa cũng chưa một lần nở nụ cười" Nam phụ a, mãi chỉ là nam phụ.

" Xem ra hoàng muội này của bổn vương sống rất yên ổn trong ngục" Bên ngoài vang lên giọng nam trầm thấp.

Quãng ngục sợ hãi đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Dạ Tử Ly bất ngờ nhìn nam tử đi đến " Tam Hoàng Huynh, sao ngươi lại đến đây"

" Đến để xem ngươi như nào? Có vẻ không cần thiết, công chúa hoàng muội đây là trở thành thuyết văn nhân đi" Mộ Dung Ngạo Thần phất tay, xung quanh quãng ngục sợ hãi lui xuống.

Hắn đi đến trước mặt nàng lạnh giọng nói " Vở kịch này muội từ đâu biết ?"

" Là tuỳ tiện nghĩ ra" Nàng cũng không thể nói là do biên kịch sáng tạo ra đúng không.

Mộ Dung Ngạo Thần mắt như hầm băng lạnh giá nhìn thấu nàng " Nếu ngươi là Lưu Anh công chúa, Ngữ Lam ngươi sẽ chọn Hiên Viên Thần, hay là Cố Hạo Chi ?"

Dạ Tử Ly đâm chiêu suy nghĩ, câu này nàng cũng được người trong đoàn phim hỏi, nhưng nếu nàng là Lưu Anh, trong lòng nàng mãi chỉ có Hiên Viên Thần, không còn chỗ cho Cố Hạo Chi " Ta sẽ chọn Hiên Viên Thần, tuy hắn làm Lưu Anh mất đi quốc gia, trở thành lưu vong công chúa, nhưng người hiểu Lưu Anh nhất là Hiên Viên Thần, không phải Cố Hạo Chi, chỉ có Hiên Viên Thần mới làm nàng vui khóc, Cố Hạo Chi không thể"

Mộ Dung Ngạo Thần cười nhạt, những cảm xúc đó, vô vị đến hắn không muốn để tâm " Vậy cuối cùng kết cục như nào?"

" Lưu Anh công chúa thân phận đã là không thể thay đổi, tình yêu của nàng đối với Vệ Vương cũng không thể thay đổi, đối mặt với tình cảm cùng quốc gia, nàng lựa chọn hi sinh, châm độc có lấy đi kí ức của nàng một lần, lại cứu nàng một mạng, nhưng đợt này không châm độc, ký ức nàng nhớ như in, một ly rượu độc, hồng nhan dưới gốc cây tựa ngủ say. Còn về phần Vệ Vương, hắn đau khổ , giang sơn thì như nào, đế vương lại như nào, mất nàng hắn đột nhiên cảm thấy mất cả thế giới" Dạ Tử Ly cảm thán, biên kịch nào viết ra mối tình lâm li bi đát như vậy, nàng hận.

" Hoàng Huynh, Lưu Anh công chúa không còn là tiểu công chúa của Hỏa Quốc, Hiên Viên Thần cũng không còn là con tin hoàng tử luôn bị ức h**p. Bọn họ trưởng thành mang theo gánh nặng cùng trách nhiệm từ đó bi ai" Lúc nàng đóng phim này, cũng hay khi buồn, nếu như lúc đó Hiên Viên Thần không làm nàng mất đi quốc gia, có lẽ bọn họ không có kết cục như vậy. Hoặc nếu Lưu Anh cứ như vậy lãng quên, có lẽ sẽ là tốt hơn.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 38



Mộ Dung Ngạo Thần trầm ngâm, gánh nặng đè lên vai, cho dù là Vệ Vương hay Hoả Lưu Anh, bọn họ sinh ra đã mang theo vận mệnh trên người. Cũng giống như hắn, mãi không thể nào thoát được vòng xoáy quyền lực.

Bên trong lại truyền đến giọng nói của tù nhân nọ " Bên ngoài chắc là Tam Hoàng Tử đi"

Dạ Tử Ly nhìn sang hắn hơi bất ngờ, Mộ Dung Ngạo Thần bây giờ là Dực Vương Gia, không ai không biết, tên đó lại gọi hắn là Tam Hoàng Tử. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng đi lại bên song sắt, nhìn vào trong kinh ngạc lên tiếng " Dương Mộ Vân"

Nam nhân trong ngục bật cười thành tiếng " Không nghĩ rằng Tam Hoàng Tử còn nhớ đến ta"

Dạ Tử Ly bên cạnh yên lặng, xem ra bọn họ có quan hệ trước đó. Dương Mộ Vân, nghe sao lại quen như vậy. Nghĩ một hồi nàng đập mạnh tay, đây chẳng phải là chỉ huy sứ một thời, hắn bị nhốt đây do bị oan đem binh tạo phản, nếu đúng như trong truyện Dương Mộ Vân đã trong ngục này 5 năm.

" Phụ Hoàng nhốt ngươi ở đây ?" Trong mắt Mộ Dung Ngạo Thần hiện lên kinh ngạc sắc, cố chỉ huy sứ Dương Mô Vân đối với cảm nhận của hắn luôn anh dũng, thiện chiến trung thành, 5 năm trước hắn dẫn binh tạo phản làm hắn không khỏi cả kinh. Phụ Hoàng cũng chính vì vậy không ngay lập tức giết hắn, mà chỉ nhốt trong ao ngục cả đời sám hối.

Bên cạnh Dạ Tử Ly khẽ cau mày, người khác không rõ sự việc, chỉ có mình nàng là độc giả biết rõ, nguyên nhân Dương Mộ Vân đem quân về Hoàng Cung, cũng chính là muốn bảo vệ Huyền Vũ Quốc trước sự tạo phản của Hoàng Quý Phi cùng Chu Tước Quốc. Dương Mộ Vân vô tình biết được kế hoạch của Hoàng Quý Phi, nên nhanh chóng đem quân trở về hoàng thành, không ngờ lại bị oan nghi ngờ tạo phản, Dương Mộ Vân cho dù trăm cái miệng cũng không thể lật đổ Hoàng Quý Phi, huống hồ thân phận của nàng còn là trưởng công chúa Chu Tước Quốc Nguyệt Cố Âm.

Dương Mộ Vân ngã người phía sau, mang theo lơ đãng bất cần " Nhốt đâu có quan trọng sao ? Dù sao ta cũng chỉ là một tù nhân, không tử đã là khoan dung"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt nói tiếp " Năm đó..."

Chưa để hắn nói hết câu, Dương Mộ Vân đã tiếp lời " Tam Hoàng Tử, chuyện năm đó ta đã quên sạch, điều không nên nói, cũng đã quên"

Cau nhẹ mày kiếm, Mộ Dung Ngạo Thần bước lên trước khung cửa gỗ trầm giọng " Dương Mộ Vân, ngươi thật sự chấp nhận kết cục này?"

" Mộ Vân tài đức gì ?" Hắn cười nhạt, năm đó hắn một lòng chinh chiến xa trường, lại bị ép vào tội mưu phản, bản thân giữ lại được cái mạng, nhưng huynh đệ vào sinh ra tử đều bỏ mạng, hắn không thể thắng cái gọi là quyền lực. Là hắn tự đề cao bản thân.

" Dương Mộ Vân" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng.

Dương Mộ Vân đưa mắt ra sau nhìn nàng " Kia có phải là tiểu công chúa ?"

" Ngươi biết ta ?" Dạ Tử Ly nhẹ giọng, lại chợt nhận ra, mạng hắn chẳng phải là do nàng cửu cữu Ngôn Dự Cơ cùng Ngôn Nhã Tú cứu về sao ? Đối với Ngôn Dự Cơ hắn muốn vương quyền lại không muốn Vương quyền Huyền Vũ rơi vào tay một quốc gia khác, cũng có thể gọi là yêu nước đi. Chính vì thế hắn mới giúp Dương Mộ Vân, huống hồ hắn nữ nhi cũng là Hoàng Hậu, muốn đá đổ Hoàng Quý Phi có chống lưng phía sau, cần phải có thêm quyền lực đồng minh.

Hắn cười nhạt " Tiểu công chúa đã lớn vậy rồi sao ? Đã có phò mã chưa ?"

Nàng chảy mồ hôi lạnh, quả là võ tướng, lời nói cũng hoang dã như vậy " Đa tạ Chỉ huy sứ quan tâm, ta vẫn chưa có phu quân"

Mộ Dung Ngạo Thần đương nhiên biết rõ phụ hoàng giữ lại tính mạng cho Dương Mộ Vân là do Ngôn Dự Cơ nộp tấu cầu xin. Hắn nhìn nam tử từng đỉnh đạc trước mặt, cau mày nói " Hoàng Quý Phi vẫn trong Hậu cung"

Quả nhiên đôi bàn tay hắn bỗng nắm chặt, nàng chưa từng gặp qua Hoàng Quý Phi Nguyệt Cố Âm, nghe nói sau khi Dương Mộ Vân bị bắt Nguyệt Cố Âm cũng bị Mộ Dung Cảnh đề phòng, luôn trong hậu viện chưa từng bước ra ngoài.

" Hoàng Quý Phi đương nhiên sẽ ở hậu cung, Tam Hoàng Tử nói với ta điều này là có ý gì ?" Hắn trầm giọng trả lời.

" Bổn Vương sẽ cứu ngươi khỏi đây, tạo phản năm xưa cũng nên cho chủ nhân trả giá" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng lên tiếng, cũng phất tay rời đi.

" Mộ Dung Ngữ Lam ngươi không tính ra ngoài?" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng hỏi

Dạ Tử Ly nhìn hắn cũng nhanh chóng bứơc theo sau, lại nhìn sang Dương Mộ Vân vẫn điềm tỉnh ngồi trong ngục. Dương Mộ Vân a, sau này chính là tướng soái đắc lực dưới trướng nữ chính Lạc Tâm Nghiên.

" Tiểu công chúa, sau này mong vẫn còn nghe được câu truyện của Vệ Vương cùng Hoả Lưu Anh " Hắn đột nhiên thốt ra câu nói.

Nàng gật đầu " Được"

Dù sao không lâu tiếp theo hắn cũng sẽ được Lạc Tâm Nghiên một lần tình cờ cứu ra ngoài. Bước theo Mộ Dung Ngạo Thần ra khỏi ngục, cả hai không một người nói lời nào, hắn vẫn luôn suy nghĩ về Dương Mộ Vân, lúc Dương chỉ huy sứ tạo phản, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử chưa đủ lông cánh, sau này điều tra biết được đằng sau nguyên do, hắn vẫn luôn muốn trả lại trong sạch cho Dương Mộ Vân, có điều những năm gần đây Hoàng Quý Phi luôn để lộ khuyết điểm, muốn nắm thót cũng là chuyện khó.

Ra khỏi ngục Dạ Tử Ly đã thấy bạch y nam tư tuấn mỹ đứng đó, mày kiếm hồ ly mắt nhìn thấy nàng mang chút vui vẻ, hắn từ tốn đi lại gật đầu hành lễ cùng Mộ Dung Ngạo Thần " Dực Vương điện hạ"

" Vân Thừa Tướng hôm nay có nhã hứng đến ngục tù tham quan ?" Mộ Dung Ngạo Thần có chút châm chọc hỏi.

Vân Phi Vũ cười rộ, lại nói " Cũng không phải, thần đến đây để đón công chúa"

" Đón ta?" Dạ Tử Ly kinh ngạc sắc hiện lên
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 39



Vân Phi Vũ cười nhẹ " Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương nhờ ta đón ra công chúa điện hạ"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt dung nhan nhìn hắn, không cảm xúc nói " Bổn Vương không ngờ Vân Thừa Tướng lại có quan hệ tốt với Hoàng Hậu như vậy"

Dạ Tử Ly liếc mắt sang Mộ Dung Ngạo Thần, hừ nhẹ. Đừng tưởng rằng đưa nàng ra khỏi ngục là có thể mong nàng đối xử tốt, dù thế nào Vân hồ ly tên nàng nhìn cũng thuận mắt hơn tảng băng trôi như hắn. "Hoàng Thượng đồng ý cho ta ra ?"

Vân Phi Vũ hơi nhẹ nhăn mày, lại nói tiếp " Hoàng thượng vừa nhận được hồi âm từ Thanh Long Quốc, Hinh Vương sẽ đến Huyền Vũ"

" Hắn đến Huyền Vũ ? Để làm gì a?" Dạ Tử Ly kinh ngạc, nhân vật Hinh Vương xuất hiện khi Lạc Tâm Nghiên bị hãm hại rơi xuống vực trùng hợp Tuyết Vô Ảnh đi ngang qua cứu được nàng. Từ đó câu chuyện hai người mới bắt đầu.

Lãnh nhan đâm chiêu suy nghĩ, Tuyết Vô Ảnh đột nhiên muốn đến Huyền Vũ, rốt cuộc là ý gì. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nói " Khi nào hắn đến?"

" Nửa tháng sau" Hồ ly mắt cụp xuống che đi suy nghĩ.

Dạ Tử Ly đau đầu, năm lần bảy lượt từ chối bây giờ lại tìm đến tận gia, nàng cũng ngạc nhiên xấu danh như Mộ Dung Ngữ Lam lại có một fan cuồng. Bám mãi không buông.

" Dù thế nào, ta đưa nàng về cung. Vương Gia xin mời" Vân Phi Vũ cười nhạt, hồng y đổ thẫm tăng thêm phần tà mị.

Mắt thấy hắn không nhúc nhích, Dạ Tử Ly huých nhẹ khuỷ tay " Uây, Hoàng Huynh, đi đi a"

" Bổn Vương e rằng không ổn lắm, dù sao hậu cung Vân Thừa Tướng cũng nên hạn chế đi lại. Huống hồ Lam Nhi còn có hôn ước với Hinh Vương Thanh Long Quốc, để ngươi đưa về chỉ sợ thanh danh sẽ ảnh hưởng" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt trả lời.

Lần đầu khối băng này chịu mở miệng nói nhiều như vậy, nàng có chút mở mang tầm mắt. Hôm nay có phải trời nắng quá nên khối băng hoà tan rồi chứ.

Vân Phi Vũ cười trừ " Vậy Phi Vũ cáo lui"

Dạ Tử Ly nhìn tà mị bóng dáng xoay người cất bước, nàng hơi bĩu môi, cứ thế đi rồi ? Nàng vẫn muốn đi cùng Vân Phi Vũ, dù hắn là nam chủ nhưng ít nhất cứu nàng một mạng, như thế nào cũng thoải mái hơn vị hoành huynh trên danh nghĩa này.

" Còn nhìn ?" Mộ Dung Ngạo Thần cau mày hỏi, Mộ Dung Ngữ Lam không phải còn nhớ thương Vân Phi Vũ chứ ? Nhìn hắn rời đi không nỡ ?.

" A, đi thôi" Nàng hừ nhẹ, rảo bứơc đi song song. Không khí ngày càng áp lực, lúc đó nàng nên chạy theo Vân Phi Vũ, dù sao thanh danh Mộ Dung Ngữ Lam cũng cực thối, hành động này cũng được xem là bình thường, còn hơn là chịu cảnh cực hình này.

Nhìn qua lại không chịu nỗi đành mở miệng hỏi " Hoàng Huynh, nữ tử đi cạnh ngươi hôm Thi Hội, là ngươi người trong lòng đi ?"

Đừng lừa ta, bổn công chúa là độc giả, ta biết tất. Mộ Dung Ngạo Thần vẫn từ tốn bước đi, từ tính giọng nói lại cất lên "Ngươi thân thiết với Mặc Nhiên ?"

" Ngũ Hoàng Huynh ? Cũng ổn" Không trả lời câu hỏi của nàng, lại đặt ra câu hỏi cho nàng, Mộ Dung Ngạo Thần ngươi hảo.

Tuấn mỹ dung nhan không chút cảm xúc xẹt một tia bất khoái " Tránh xa Mộ Dung Mặc Nhiên, Thương Vương không phải là người ngươi nên trêu vào. Mộ Dung Ngữ Lam nếu ngươi mong muốn bình thường huynh muội, đừng nên sinh ra ở hoàng quyền"

Nàng nhìn hắn, hôm nay tảng băng này có vấn đề, như nào lại nói nhiều như vậy. " Hoàng Huynh, suy nghĩ nhiều"

Mộ Dung Ngạo Thần ngừng lại, tay giữ lấy khuỷ tay nàng. Dạ Tử Ly ăn đau cau mày " Mộ Dung Ngạo Thần ngươi làm đau ta"

" Sao ? Không kêu tiếng Hoàng Huynh nữa?" Hắn mỉa mai nói.

Nàng vùng muốn thoát khỏi tay hắn, bất lực nói " Ngươi rốt cuộc muốn gì ?"

" Tiêu Viêm là gì của ngươi ?" Mộ Dung Ngạo Thần nheo mắt hỏi. Nàng năm lần bảy lượt đi cùng hắn, Tiêu Viêm, Cung chủ Tiêu Âm cung. Tàn độc khát máu đến cả triều đình còn kiên trị nhiều phần.

Dạ Tử Ly trừng mắt " Hắn là ta bằng hữu"

" Từ đây đừng liên lạc với hắn" Vẫn không buông ra nàng, ngược lại lực đạo trên tay càng lúc càng chặt.

Hắn có quyền gì cấm cản nàng, cho dù trong nguyên tác Mộ Dung Ngạo Thần cũng không quan tâm Mộ Dung Ngữ Lam, đừng nói đến chuyện biết đến ai là bằng hữu của nàng, dù sao Mộ Dung Ngữ Lam cũng không có bằng hữu " Ta không thích đấy, ngươi quản được ta"

" Mộ Dung Ngữ Lam" Mộ Dung Ngạo Thần tức giận, lam nhan lạnh như băng ngàn năm.

" Mộ Dung Ngạo Thần, tên điên này bỏ ta ra. Không bản công chúa kêu lên đấy. Vân Phi Vũ cứu t...." Dạ Tử Ly ăn đau đến hô to.

Mộ Dung Ngạo Thần tay khác bịt miệng nàng, ấn trên góc cây, nhìn hắn ánh hoảng hốt căm phẫn. Đột nhiên hắn cau mày, trong đầu hiện lên một số hình ảnh không rõ ràng, quấn quýt, hôn môi, tiếng khóc nữ tử hoà quyện. Là ai?

Dạ Tử Ly tức tối cắn vào tay hắn, Mộ Dung Ngạo Thần lúc này mới hoàn hồn bỏ ra nàng, " Ngươi... ngươi, hảo"

Xoay người bỏ đi, nàng tức tối chửi thầm Cắn chết ngươi, ta cắn chết ngươi, nam chủ lại thế nào, được phép ức h**p nữ phụ nàng à.

Mộ Dung Ngạo Thần mày kiếm khẽ nhăn, đoạn ký ức đó là gì? Không đựơc, hắn phải hảo hảo tìm lại, trực giác cho biết hắn thật sự đã quên một thứ gì đó.

Tức tối đi về Phượng Cung. Mân Thuỷ vừa thấy bóng dáng nàng liền vội vã chạy lại mừng rỡ kêu lên " Công chúa ngươi đã về, Hoàng Hậu đã rất lo lắng"

" Mẫu Hậu đang bên trong?" Dạ Tử Ly gật đầu, nhấc váy chạy vào.

" Công chúa chậm đã, cẩn thận dưới chân" Mân Thuỷ hối hả đi theo vào.

Ngôn Khả bên trong nghe được tiếng nàng liền đi vội ra ngoài "Tỷ... Lam Nhi, ngươi về rồi, không bị thương chỗ nào chứ ? Đáng chết Mộ Dung Cảnh, làm hại ngươi ra nông nỗi này"

" Không vấn đề, ta khát nứơc" Nàng đưa tay quạt quạt, nóng bức đến khó chịu, còn không có điều hoà.

" Ở đó bọn họ không cho tỷ uống nước?" Ngôn Khả trợn mắt, khẽ nói.

" Là ta kể chuyện nhiều nên khô cổ" Dạ Tử Ly cầm ly nước uống một hơi nói.

" Chuyện gì?" Ngôn Khả tò mò, Dạ Tử Ly kể chuyện, đúng là có phúc không biết hưởng. Ở hiện đại muốn mời minh tinh Dạ Tử Ly tham gia show kể chuyện còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, công sức đâu.

Nàng vẫy tay " Trong kịch bản Thiên Hạ Thần Ca ta đóng vài năm trước"

" Thiên Hạ Thần Ca có phải bộ phim lâm li bi đát của Hoả Lưu Anh cùng Vệ Vương ?" Ngôn Khả xoa cầm, bộ phim này giúp Dạ Tỷ đem về rất nhiều thành công, hơn thế nó còn trở thành top 1 phim truyền hình sáng giá của năm.

Dạ Tử Ly dựa lưng vào ghế thở dài " Hiên Viên Thần, Hoả Quốc Tiểu công chúa là cả thế giới, nhưng đối với Vệ Vương cả thế giới còn bao gồm trách nhiệm, tham vọng cùng gánh nặng"

" Hoàng Quyền a, không khác gi cái showbiz ngươi chết ta sống" Hắn toạ xuống ghế quý phi bên cạnh, lắc đầu.

Nàng gật gù " Mộ Dung Ngữ Lam nữ nhân này nói trắng ra cũng đáng thương đi"

" Nàng sinh ra trong gia đình đế vương, trong hậu cung chắc chỉ có Ngôn Nhã Tú là thật sự yêu thương. Sau này người thích ruồng bỏ, bị gả đến ngoại tộc, kết hôn cùng Thuỷ Lăng Hiên, cuối cùng chết thảm chậc chậc đang thương" Ngôn Khả cảm thán.

Đột nhiên nắm được cái gì, nàng bật dậy nói " Tiểu Khả, ngươi không nhận ra ? "

"Nhận ra cái gì ?" Ngôn Khả theo không kịp, ngớ người hỏi.

" Mộ Dung Ngữ Lam là hoà hôn với Thuỷ Lăng Hiên nên mới chết thảm, nếu như ..." Dạ Tử Ly nheo mắt.

" Nếu như tỷ lấy Tuyết Vô Ảnh vậy có thể né được tử" Ngôn Khả đập tay vào nhau, phấn khởi.

Nàng gật mạnh đầu " Đúng vậy"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 40



Dạ Tử Ly đột nhiên nghĩ nghĩ lại lắc đầu " Không đúng"

" Đúng lại không đúng, là như nào" Ngôn Khả khó hiểu, tỷ lúc thì nói đúng, sau đó lại nói không. Muốn thành thân cũng Hinh Vương thì cứ nghe theo sắp đặt của Mộ Dung Cảnh, còn nếu không thì khó khăn một tí nhưng chắc sẽ có cách.

Gõ tay lên bàn, nàng bắt đầu nói " Đúng là ta phải thành hôn với một người khác không phải Thuỷ Lăng Hiên, sai là người đó chắc chắn không phải là Tuyết Vô Ảnh, Thanh Long Quốc xa xôi, ta cùng ngươi xuyên không đến đây chỉ dựa dẫm vào nhau, nếu ta đi như vậy, ngươi lại thế nào"

Hắn cảm động nhìn nàng, hắn đúng là trợ lý đắc lực của ngự tỷ, không uổng cao bao năm bị hành hạ tinh thần, sai vặt, cuối cùng Dạ Tử Ly đại minh tinh cũng nhớ đến hắn. Hắn đột nhiên nhớ ra không phải Tuyết Vô Ảnh thì ai sẽ đồng ý lấy nàng ? " A Tỷ có phải ngươi có chút đề cao bản thân không ? Dạ Tử Ly đại minh tinh là bạn gái quốc dân trong lòng mọi người, nhưng Mộ Dung Ngữ Lam chính là người người nhà nhà đều ghét bỏ"

" Vân Phi Vũ cầu hôn ta" Dạ Tử Ly nghiêm túc nói, nàng xuyên qua đã vô tình tạo ra hiệu ứng bươm bướm, đương nhiên Dạ Tử Ly nàng cũng không ngu ngốc đến nỗi tự cho là hắn thích nàng, dù sao Vân Phi Vũ hồ ly đó cũng là nam chủ, muốn thành hôn cùng nàng chắc chắn có thứ có lợi cho hắn.

Ngôn Khả đập mạnh bàn đứng dậy kinh ngạc " tỷ... hắn.... Vân Phi Vũ ? Vân Thừa Tướng Vân Phi Vũ ? Muốn kết hôn cùng ngươi, hắn không có bệnh đi"

" Ý ngươi là gì ?" Dạ Tử Ly giật giật mí mắt, nàng xú danh vậy sao. Thôi đuợc rồi nàng nên chấp nhận sự thật Mộ Dung Ngữ Lam đúng là thối danh không ai bằng, có điều như thế nào cũng là đệ nhất mỹ nhân, một dạng bình hoa không não.

" Ách, ta đang nói đến Mộ Dung Ngữ Lam người này thanh danh không tốt lắm, Vân Phi Vũ lại muốn lấy nàng, trọng khẩu vị" Hắn chảy mồ hôi hột, hắn không muốn khi về hiện đại lại bị cắt mất tiền lương.

Nàng liếc mắt cảnh cáo, Ngôn Khả đáng chết, lại chê nàng. "Ta không ảo tưởng đến việc Vân Phi Vũ thật sự thích ta, chắc chắn có mục đích. Nhưng không quan trọng, hắn có mục đích của hắn, ta có mục đích của ta"

" Đúng vậy" Ngôn Khả gật gù, không tệ. Vân Phi Vũ cũng là một mỹ nam tử, hơn thế còn giàu có, mới 26 tuổi đã là thừa tướng Huyền Vũ. Hắn lại nói tiếp " Vậy chúng ta nên ?"

" Theo đuổi Vân Phi Vũ a" Nàng cười đánh cái mị nhãn.

" Tỷ, ngươi là có tự tin quyến rũ được Vân Phi Vũ? Mộ Dung Ngữ Lam là từ 5 năm trước đã mê đắm Vân Phi Vũ, ngươi quên nàng kết cuộc?" Ngôn Khả bán tín bán nghi nói, cho dù bây giờ Dạ tỷ là Mộ Dung Ngữ Lam, nhưng không thể thay đổi việc Vân Phi Vũ thật sự chán ghét nàng. Hơn thế .... hắn còn biết việc nàng đã không còn trong trắng, Vân Phi Vũ sẽ không thú nàng.

" Tiểu Khả đáng yêu, ngươi đừng lo, tỷ đây nắm gõ trong lòng bàn tay" Dạ Tử Ly vỗ vai hắn an ủi, tuy rằng nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc, chỉ sợ nếu làm quá Vân Phi Vũ sẽ một kiếm g**t ch*t nàng.

Muốn nói thêm gì bên ngoài đã vọng vô vọng Mân Thuỷ " Hoàng Hậu nương nương, Ngôn tiểu thư cầu kiến"

" Ngôn Tịch Hoan ? Mời vào" Ngôn Khả cùng liếc nhìn Dạ Tử Ly. Nàng nhún vai, cái này kịch bản không có nói, bảo bối tâm can của Mộ Dung Ngạo Thần lại đến đây, nàng có chút ngoài ý muốn.
 
Back
Top Bottom