Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 40


Ăn xong, Jimin cầm khăn lau miệng, rồi chậm rãi bước vào phòng tắm để đánh răng.Khi trở ra, y thấy Yoongi đang loay hoay đóng cửa sổ, sau đó chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.

Hắn dường như đang muốn căn chỉnh sao cho vừa đủ ấm để y không bị lạnh.Jimin đứng đó, nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, cảm giác trong lòng có chút phức tạp.Y cắn môi, do dự một lúc rồi lặng lẽ trèo lên giường, kéo chăn che kín người, chỉ chừa lại đôi mắt khẽ liếc về phía hắn.Yoongi đóng cửa sổ xong, quay lại nhìn y.

Hắn bước đến, ngồi xuống mép giường, ánh mắt trầm lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của y."

Nhìn anh cái gì?"

Jimin bối rối, quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt hắn.Yoongi khẽ cười, không trêu chọc y nữa, đưa tay tắt đèn rồi nhẹ nhàng lên giường, kéo y ôm vào lòng, cánh tay siết nhẹ eo y, cúi xuống khẽ hôn lên má y một cái.Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt nhỏ nhắn kia, giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng:"Em giận anh sao?"

Jimin khẽ run, lắc đầu nhỏ giọng đáp:"Em không có..."

Yoongi ôn nhu nhìn y, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng y, giọng nói trầm thấp cất lên đầy quan tâm:"Có đau lắm không?"

Jimin ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ khẽ gật đầu một cái.Yoongi nhìn y, ánh mắt thoáng qua một tia đau lòng.

Hắn kéo y sát hơn, bàn tay tiếp tục vuốt ve lưng y như muốn xoa dịu."

Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn..."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút áy náy cùng cưng chiều.Y yên tĩnh nằm trong lòng hắn một lúc lâu, hơi thở đều đặn hòa vào nhịp tim mạnh mẽ của hắn.Một lát sau, Jimin khẽ cựa quậy, ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo hắn, giọng nhỏ nhẹ vang lên trong không gian tĩnh lặng."

Yoongi..."

"Hửm?"

Giọng hắn trầm thấp đầy quyến rũ.Jimin ấp úng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy áo hắn, đôi mắt chớp nhẹ, ánh nhìn có chút bối rối:"Em... em..."

Yoongi cúi xuống, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo chút dịu dàng, giọng điệu không chút kiên nhẫn:"Có chuyện gì thì nói đi."

Jimin khẽ mím môi, hơi rụt cổ lại, giọng lí nhí như sợ chọc giận hắn:"Em xin lỗi...

Em thật sự không muốn làm anh giận, nhưng cậu ta..."

Còn chưa nói hết câu, hắn đã cắt ngang:"Anh biết mà."

Giọng điệu không trách cứ, cũng không có vẻ lạnh lùng như trước.

Hắn đưa tay xoa nhẹ lưng y, như thể muốn dỗ dành.Jimin ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên:"Anh biết sao?"

Yoongi khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm không chút dao động:"Phải.

Anh đã nhìn thấy tất cả."

Jimin hơi mở to mắt, trong lòng có chút bối rối.

Hắn đã nhìn thấy hết?

Vậy tại sao...Dường như hiểu được suy nghĩ của y, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc y, giọng nói trầm thấp nhưng đầy chắc chắn:"Anh thấy em đã từ chối rất dứt khoát."

Jimin thoáng sững người.

Hắn tin y, ngay từ đầu đã tin y, vậy mà vừa rồi y còn lo lắng đến mức không dám mở miệng.

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, Jimin rụt người vào lòng hắn hơn một chút, khẽ siết chặt bàn tay đang đặt trên ngực hắn.Jimin đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ ấm ức:"Anh biết mà vẫn cố tình phạt em?"

Yoongi bật cười, bàn tay đặt sau lưng y khẽ siết nhẹ, kéo y sát hơn vào lòng mình.

Hắn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai y."

Vậy em nghĩ anh nên làm gì đây?

Nhìn thấy vợ mình bị người khác ôm làm sao có thể bình tĩnh được!"

Jimin cắn môi, bĩu bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm:"Nhưng em đã từ chối mà..."

Hắn cười khẽ, nâng cằm y lên, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu:"Anh biết.

Nhưng anh muốn em nhớ rõ, em là của anh.

Mãi mãi."

"Đáng ghét.

Hành em cả buổi chiều, anh không thấy mình quá tàn nhẫn sao?"

Yoongi cong môi cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Jimin."

Anh có tàn nhẫn không?"

Hắn cúi xuống, giọng nói mang theo chút trêu chọc."

Hay là em cảm thấy mình được cưng chiều quá mức?"

Jimin đỏ mặt, bực bội hất tay hắn ra:"Cưng chiều cái gì chứ!

Em mệt muốn chết đây này..."

Hắn bật cười, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ lưng y."

Ừm, anh biết em vất vả rồi.

Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn...

Được không, bảo bối?"

Jimin giận dỗi, đẩy nhẹ vào ngực hắn, quay mặt đi:"Không muốn có lần sau nữa!"

Yoongi khẽ cười, bàn tay siết nhẹ eo y, cúi xuống bên tai thì thầm:"Hay là... em muốn ngay bây giờ?"

Jimin lập tức trừng mắt, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngượng, lắp bắp:"Anh... anh đừng có nói bậy!"

Yoongi bật cười khẽ, hôn nhẹ lên trán y, giọng trầm ấm:"Được rồi, không trêu em nữa."

Hắn ôm y chặt hơn, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi y, giọng trầm ấm:"Ngủ ngon, bảo bối."

Jimin khẽ chớp mắt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.Jimin ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay hắn, hơi thở đều đặn nhưng đôi mắt vẫn mở to, không tài nào chợp mắt được.Cơ thể y rõ ràng rất mệt, mí mắt cũng nặng trĩu, nhưng tâm trí lại cứ tỉnh táo một cách lạ thường.Cảm giác thân mật với hắn khiến trái tim y đập loạn nhịp, trong lòng vẫn còn chút lúng túng và khó thích nghi.Y khẽ trở mình, dịch người vào sâu trong lòng hắn hơn, tìm một tư thế thoải mái hơn, nhưng dù vậy, cơn buồn ngủ vẫn chẳng chịu kéo đến.Yoongi cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng vẫn khẽ động đậy, hắn cúi đầu nhìn y, giọng trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh lặng:"Không ngủ được sao?"

Jimin mím môi, khẽ gật đầu."

Khó chịu chỗ nào?"

Jimin hơi mím môi, nhỏ giọng đáp:"Em mới ngủ dậy không lâu nên chưa buồn ngủ."

Hắn khẽ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán y:"Vậy muốn làm gì?"

Jimin chớp mắt, có hơi chần chừ.

Y cũng không biết, chỉ đơn giản là không muốn nằm mãi một chỗ nhìn trần nhà.Hắn nhìn bộ dáng ngập ngừng của y, khẽ cười rồi trêu:"Hay để anh giúp em tiêu hao năng lượng một chút, đảm bảo ngủ ngon?"

Jimin lập tức đỏ bừng mặt, vùi đầu vào chăn tránh đi ánh mắt trêu chọc kia, lí nhí nói:"Không cần... em tự tìm cách ngủ..."

Yoongi bật cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai Jimin:"Không cách nào hiệu quả bằng anh đâu, bé cưng."

Jimin rụt cổ lại, cảm giác hơi thở ấm nóng phả bên tai làm y tê dại cả người."

Được rồi, không trêu em nữa."

Hắn khẽ cười, giọng nói trầm ấm mang theo chút dịu dàng."

Nhắm mắt lại, ngủ đi."

Jimin khẽ cựa quậy, giọng nói nhỏ xíu đầy ấm ức:"Em không ngủ được mà..."

"Anh massage cho em nha."

Hắn vừa dứt lời liền ngồi dậy, Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, chậm rãi xoa bóp.Jimin vốn định từ chối, nhưng cảm giác bàn tay ấm áp xoa bóp từng ngón tay khiến y không khỏi thả lỏng người, thoải mái nhắm mắt lại.Thấy y có vẻ hưởng thụ, Yoongi cong môi cười khẽ, tiếp tục bóp nhẹ cổ tay, rồi trượt xuống xoa bóp lòng bàn tay, từng động tác chậm rãi và tỉ mỉ."

Dễ chịu không?"

Hắn hỏi, giọng trầm thấp đầy cưng chiều.Jimin khẽ gật đầu, nhích lại gần hắn hơn một chút.Hắn bật cười, tiếp tục dỗ dành, bàn tay xoa nhẹ bắp chân y, ngón tay ấn nhẹ vào huyệt đạo, giúp y thư giãn."

Chân có mỏi không?

Để anh đấm bóp một chút."

Jimin không nói gì, nhưng cũng không phản đối.

Hắn nhẹ nhàng bóp chân y, động tác thành thạo khiến y càng lúc càng thư giãn hơn."

Ngủ được chưa?"

Hắn khẽ hỏi, ánh mắt đầy kiên nhẫn.Jimin chớp mắt, mơ màng đáp:"Cũng...

đỡ hơn rồi..."

Yoongi cười nhẹ, nằm xuống rồi quay sang, ôm y vào lòng, hôn lên trán y, giọng nói dịu dàng:"Vậy nhắm mắt lại, ngủ ngoan nào, bé cưng."

Lần này, Jimin không chống cự nữa, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp, từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.Yoongi lặng lẽ nhìn y, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều.Jimin đã dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn hơn, gương mặt nhỏ nhắn nép sát vào lồng ngực hắn, trông vô cùng ngoan ngoãn.Hắn siết chặt vòng tay, một tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của y, một tay chậm rãi vỗ về tấm lưng mảnh mai, như muốn khắc sâu cảm giác này vào lòng.Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên đỉnh đầu y, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp đầy yêu thương:"Ngủ ngon nhé, bé cưng."

Sau đó, hắn cũng nhắm mắt lại, ôm trọn y vào lòng, an tâm chìm vào giấc ngủ.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 41


Jimin khẽ cựa quậy, hàng mi run run rồi từ từ mở mắt.

Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi cả căn phòng rộng lớn.Y vô thức vươn tay sang bên cạnh, nhưng lại chạm vào khoảng trống lạnh lẽo.Hắn đâu rồi?Jimin ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.

Cảm giác trống trải khi thức dậy mà không thấy hắn bên cạnh khiến y hơi khó chịu.Y lười biếng nằm xuống, ôm lấy chiếc gối của hắn, lăn qua lăn lại trên giường một hồi.Cửa phòng đột nhiên mở ra, Yoongi bước vào, bắt gặp cảnh tượng này, khóe môi khẽ cong lên."

Em tính lăn xuống giường luôn à?"

Jimin giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng ngái ngủ:"Anh đi đâu vậy?"

Hắn đi đến bên giường, cúi xuống xoa nhẹ mái tóc rối bù của y, giọng ôn nhu:"Anh đi xem bữa sáng.

Em dậy rồi thì đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng.

Anh đưa em đi học!"

Jimin dụi mắt, giọng còn chút ngái ngủ:"Em chưa muốn dậy..."

Hắn đưa tay béo nhẹ má y:"Không được lười.

Nhanh lên nào, nếu không anh bế em vào phòng tắm đấy."

Jimin lập tức trừng mắt nhìn hắn, nhưng chẳng phản kháng nổi, chỉ bĩu môi rồi chậm rãi rời giường.

Y uể oải lê bước vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Biết vậy cứ ngủ tiếp cho rồi..."

Hắn đứng đó nhìn theo, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt đầy cưng chiều.Sau khi Jimin vào phòng tắm, Yoongi thu dọn chăn gối, xếp ngay ngắn lại rồi bước đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồng phục của y.Hắn liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang khép hờ, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó đặt quần áo ngay ngắn trên giường.Yoongi không chỉ chuẩn bị quần áo mà còn cẩn thận sắp xếp tập sách gọn gàng vào cặp cho Jimin.Hắn kiểm tra lại mọi thứ, rồi lấy đôi giày của y đặt ngay ngắn trước cửa.

Áo khoác cũng được hắn treo sẵn trên ghế, tiện cho y mặc vào trước khi ra ngoài.Vừa lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.Jimin cứ nghĩ Yoongi đã ra ngoài, nên sau khi tắm xong, y chỉ quấn vội một chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm.Nhưng vừa mới ra đến cửa, y liền giật mình đứng khựng lại—Yoongi vẫn đang ở trong phòng!Hắn đang đứng trước bàn, kiểm tra cặp sách cho y.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức tối đi khi thấy dáng vẻ lúc này của Jimin.Không khí bỗng chốc trở nên ám muội.Jimin luống cuống lùi lại một bước, hai tay giữ chặt mép khăn, lắp bắp:"A-Anh... chưa ra ngoài sao?"

Yoongi tiến về phía y, cánh tay chống lên tường, ánh mắt sâu thẳm quét qua cơ thể y, giọng nói mang theo ý cười:"Ra ngoài rồi thì làm sao có thể nhìn thấy bộ dạng này của em?"

Jimin cắn môi, trong lòng rối loạn, cả người như muốn bốc cháy."

Em...

Em đi thay đồ ngay đây!"

Y vừa nói vừa muốn chuồn đi, nhưng cánh tay mạnh mẽ của hắn đã kịp vòng qua eo y, giữ chặt không cho chạy thoát."

Đứng lại!"

Hắn cúi xuống, hơi thở phả nhẹ lên vành tai y, giọng điệu chậm rãi, mang theo sự trêu chọc:"Em là đang muốn quyến rũ anh sao?"

Jimin mở to mắt, vội vàng lắc đầu, gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ, hoảng loạn, lắp bắp:"Không...

Không có!!"

Y giãy nhẹ, nhưng bàn tay trên eo lại siết chặt hơn.

Yoongi nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự thích thú khi nhìn y đỏ mặt luống cuống."

Không có?"

Hắn cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên cổ y."

Vậy tại sao lại quấn mỗi khăn tắm mà chạy ra ngoài?"

Jimin hít một hơi, vội vàng lên tiếng ngắt lời:"Là vì em tưởng anh không có ở đây!"

Yoongi bật cười khẽ, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm:"Vậy nếu anh thật sự không có ở đây, thì em sẽ cứ thế mà đi lại trong phòng với bộ dạng này?"

Jimin trừng mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận:"Không có!

Em không có như vậy!"

Nhưng Yoongi lại chẳng để tâm đến lời y, ngược lại, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai y, bàn tay lướt qua vòng eo mảnh khảnh, giọng nói trầm thấp, mang theo chút tà mị:"Em thành công quyến rũ được anh rồi, bây giờ phải làm sao đây!"

Jimin cứng đờ người, toàn thân nóng ran như muốn bốc cháy.

Y cắn môi, hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:"Anh...

Anh đừng có nói bậy!

Mau buông em ra!

Em còn phải đi học nữa!"

Yoongi nhướng mày, bàn tay đặt trên eo y nhẹ nhàng vuốt ve:"Nếu em còn đứng đây, có lẽ lát nữa sẽ không cần đi học nữa đâu."

Jimin hốt hoảng, lập tức đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng thay đồ, nhưng vừa chạy được vài bước đã nghe tiếng cười trầm thấp đầy ý cười của hắn vang lên phía sau:"Lần sau nếu muốn quyến rũ anh thì cứ mạnh dạn một chút, đừng có chạy."

Jimin trốn vào phòng thay đồ, áp tay lên gương mặt nóng ran của mình, tim đập loạn xạ."

Tên đáng ghét!

Lúc nào cũng trêu mình!"

Y hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng thay đồng phục rồi đi ra ngoài.

Yoongi đã ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, tay cầm điện thoại, nhưng khi thấy y bước ra, ánh mắt hắn lập tức quét tới, đánh giá từ trên xuống dưới."

Nhìn gì mà nhìn?"

Jimin lườm hắn một cái, vừa đi tới vừa chỉnh lại cà vạt.Yoongi đặt điện thoại xuống, đứng dậy tiến về phía y.Jimin mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên để hắn giúp mình.

Yoongi cúi xuống, chậm rãi chỉnh lại cổ áo cho y, sau đó thản nhiên cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên trán y một cái."

Ngoan lắm."

Jimin giật mình, lập tức lùi về sau, che trán trừng mắt nhìn hắn:"Anh...

đừng có làm vậy nữa!"

Yoongi khẽ cười, cầm lấy cặp sách rồi nắm tay y kéo đi."

Xuống ăn sáng thôi.

Nếu không muốn đến trường muộn thì đừng càu nhàu."

Yoongi nắm lấy tay Jimin dắt xuống nhà ăn.

Cả hai vừa bước vào, người hầu lập tức cúi đầu chào, sau đó dọn thức ăn lên bàn.

Bữa sáng hôm nay được chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng, rõ ràng là có sự căn dặn từ trước.Jimin ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ánh mắt khẽ liếc nhìn hắn.

Yoongi không nói gì, chỉ tự tay múc cháo vào chén rồi đẩy đến trước mặt y, giọng điệu cưng chiều:"Em ăn đi."

Jimin nhìn chén cháo, có chút xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm thìa lên ăn từng muỗng.

Hắn nhìn y, ánh mắt đầy vẻ hài lòng, tay vô thức vươn ra vén nhẹ lọn tóc lòa xòa trên trán y."

Cẩn thận còn nóng."

Jimin không đáp, chỉ cúi đầu ăn tiếp, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, lòng ngập tràn cảm giác khó tả.

Hắn dịu dàng như vậy, thật khiến y không quen chút nào.Yoongi ngồi ăn bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thêm đồ ăn bỏ vào chén y.

Jimin hơi giật mình, nhỏ giọng nói:"Em tự ăn được mà..."

Hắn cười nhẹ, không để tâm:"Anh thích gắp cho em."

Jimin không phản bác được nữa, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn.

Trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, giống như y thật sự là bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay vậy.Bữa sáng diễn ra trong không khí yên bình.

Jimin ngoan ngoãn ăn hết phần của mình, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Yoongi, nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, y lại đỏ mặt cúi đầu.Sau khi ăn xong, Yoongi đưa khăn giấy cho Jimin, Jimin nhận lấy, ngoan ngoãn lau sạch khóe môi.

Hắn nhìn y một lúc, rồi vẫn không nhịn được mà đưa tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi một vệt cháo còn sót lại trên môi y."

Lớn rồi mà còn ăn vụng về thế này?"

Hắn trêu chọc.Jimin bĩu môi, không nói gì.

Nhưng tim y lại đập nhanh hơn một chút.Yoongi đứng dậy, tiện tay kéo y lên theo."

Đi thôi, anh đưa em đến trường."

Jimin ngoan ngoãn để hắn nắm tay dắt ra xe.

Trên đường đi, y khẽ liếc nhìn hắn, nhớ lại những gì xảy ra tối qua, hai má lại đỏ lên.

Y siết nhẹ vạt áo đồng phục, trong lòng có một cảm giác rất lạ.Rõ ràng hắn là người cưỡng ép y, nhưng sao y lại không thấy ghét hắn chút nào?

Ngược lại, còn có một cảm giác an toàn đến khó hiểu khi ở bên hắn.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 42


Khi xe dừng trước cổng trường, Jimin còn chưa kịp mở cửa thì Yoongi đã nghiêng người sang, tự tay tháo dây an toàn cho y."

Em tự làm được mà..."

Jimin nhỏ giọng nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên để hắn giúp.Yoongi liếc nhìn y, khóe môi cong lên:"Anh làm cho em không được sao?."

Jimin cắn môi, không dám nói thêm gì.Vừa bước xuống xe, Jimin đã cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.Cảnh Min Yoongi đưa y đến trường đã không còn xa lạ gì với mọi người, nhưng cách hắn cưng chiều y mỗi ngày một tăng khiến ai nấy đều phải há hốc mồm.Yoongi không chỉ giúp Jimin mở cửa xe mà còn tự tay chỉnh lại cổ áo cho y, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến người khác không dám tin đây là vị lão đại lạnh lùng, tàn nhẫn mà ai cũng e sợ.Giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng vang trên đỉnh đầu Y:"Lát nữa tan học anh đến đón.

Không được đi lung tung, nghe chưa?"

Jimin lúng túng gật đầu, y vô thức định lùi một bước để tạo khoảng cách với hắn.

Nhưng Yoongi nhanh chóng đưa tay kéo eo y lại, cúi xuống, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút nguy hiểm:"Em có quên gì không?"

Jimin giật mình, lắc đầu liên tục:"Không... không có!"

Yoongi nhìn y một lát, sau đó bất ngờ cúi xuống hôn lên môi y, bàn tay vẫn ôm chặt lấy eo y đầy chiếm hữu."

Ngoan, vào lớp đi."

Jimin muốn tìm lỗ nào đó chui xuống ngay lập tức.

Mặt y nóng bừng, tim đập loạn xạ, vội cúi đầu chạy thẳng vào lớp trước khi có ai kịp trêu chọc.Phía sau, Min Yoongi khẽ cười, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Sau đó bình thản lên xe rời khỏi.Vừa bước vào lớp, Jimin theo thói quen ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng ánh mắt y vô tình chạm phải một ánh nhìn quen thuộc—Soobin đang ngồi ở dãy bàn cuối, lặng lẽ quan sát y.Tim Jimin như hẫng một nhịp, y khẽ giật mình, vội vã né tránh ánh mắt của cậu ta, giả vờ như không thấy gì.Soobin không nói gì, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng y.Jimin nhanh chóng đi về chỗ ngồi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nhưng y biết rõ, cậu ta chắc chắn vẫn còn nhìn theo y.Y siết nhẹ ngón tay, cố gắng tập trung vào sách vở trước mặt, nhưng trong lòng lại không ngừng xao động.

Soobin nhìn y như vậy là có ý gì?

Là trách móc, tiếc nuối hay...

điều gì khác?Jimin không dám nghĩ nhiều hơn.

Y sợ nếu tiếp tục suy đoán, chính mình cũng sẽ rơi vào vòng xoáy không lối thoát.Tiết toán đầu tiên diễn ra, giáo viên quét mắt một lượt rồi gọi:"Jimin lên giải bài 1, Soobin giải bài 2."

Jimin khẽ cắn môi, tay siết nhẹ lấy vạt áo đồng phục trước khi bước lên bảng.

Y có cảm giác như từng ánh mắt trong lớp đều đang dõi theo mình, nhưng điều khiến y căng thẳng nhất lại là ánh mắt của Soobin.Cả hai sóng vai bước lên bảng, nhưng không ai nói với ai câu nào.

Không khí có chút gượng gạo, y nhanh chóng nhận lấy viên phấn từ giáo viên rồi quay mặt vào bảng, đọc lướt qua đề bài trước khi bắt tay vào giải.Soobin đứng bên cạnh, cũng bắt đầu viết đáp án của mình.

Nhưng mỗi lần Jimin liếc qua, y lại bắt gặp ánh mắt cậu ta đang dừng lại trên mình, như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể mở lời.Jimin giả vờ không để ý, tập trung vào những con số trên bảng, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.

Nhưng y không thể phủ nhận một điều—từ lúc lên đây đến giờ, y chẳng thể nào thoát khỏi sự chú ý của Soobin.Sau khi viết xong đáp án, Jimin nhanh chóng đưa viên phấn lại cho giáo viên rồi cúi đầu bước về chỗ.

Y chỉ muốn ngồi xuống thật nhanh, tránh ánh mắt của Soobin càng sớm càng tốt.Nhưng vừa xoay người, y vô tình đụng phải cậu ta."

Xin...

Xin lỗi."

Jimin giật mình, lập tức lùi lại một bước.Soobin vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt hơi trầm xuống khi nhìn y.

Cậu không đáp lại ngay, chỉ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.Jimin không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu bước nhanh về chỗ ngồi.

Nhưng trong khoảnh khắc lướt qua Soobin, y có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cậu ta khẽ phả lên da mình, mang theo chút áp lực khiến tim y đập nhanh hơn một nhịp.Jimin nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng ổn định lại nhịp thở.

Y lén liếc mắt về phía Soobin—cậu ta vẫn còn đứng đó, dường như đang suy nghĩ gì đó rất lâu.Giáo viên gọi, Soobin mới chậm rãi quay lại, đặt viên phấn xuống rồi cũng trở về chỗ.Trong suốt thời gian còn lại của tiết học, Jimin cố gắng không nhìn về phía cậu ta nữa.

Nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng một ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người mình, khiến y có chút mất tự nhiên.Chuông hết tiết vừa vang lên, Jimin lập tức cúi đầu sắp xếp sách vở, định rời khỏi lớp để tránh mặt cậu ta.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, một chiếc ghế đã được kéo sát bên cạnh, giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai."

Cậu đang né tránh tôi?"

Jimin khẽ cứng người, bàn tay đang sắp xếp sách vở cũng khựng lại.

Y mím môi, vẫn không ngẩng đầu, cố tình phớt lờ câu hỏi của Soobin.Nhưng cậu ta không dễ dàng bỏ qua."

Jimin, trả lời câu hỏi của tôi!"

Giọng nói trầm thấp, xen lẫn chút bất mãn.Jimin cắn môi, chậm rãi siết chặt tay.

Y không muốn đối diện với ánh mắt của cậu ta lúc này.

Nhưng Soobin không để y trốn tránh.Cậu ta nghiêng người sát lại hơn, giọng nói càng thêm rõ ràng:"Tại sao?"

Jimin hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy:"Soobin, tôi không muốn cậu gặp thêm bất kì một rắc rối nào nữa, nên cậu làm ơn cứ mặc kệ tôi đi."

Soobin nhíu mày, ánh mắt càng tối lại.

Cậu ta nhìn chằm chằm Jimin như muốn tìm ra điều gì đó từ biểu cảm của y."

Rắc rối?"

"Cậu cũng biết tính cách của anh ấy mà...

Nếu anh ấy phát hiện cậu cứ tiếp tục tiếp cận tôi, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra."

Soobin nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sắc bén:"Cậu đang nói gì vậy?"

Jimin cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang rối loạn trong lòng.

Y biết Soobin là người tốt, nhưng cũng chính vì thế mà y không muốn cậu ta vướng vào chuyện này."

Tôi nói vậy là vì muốn tốt cho cậu...

Cậu đừng hỏi thêm nữa."

Y nói xong liền quay đi, không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ấy nữa.

Nhưng Soobin lại không dễ dàng buông tha, giọng cậu trầm xuống, mang theo sự không cam lòng:"Cậu sợ anh ta đến vậy à?"

Jimin cắn môi, quay lại nhìn thẳng vào mắt Soobin, trong đôi mắt trong veo ấy ánh lên sự kiên định."

Tôi không sợ anh ấy."

Y dừng lại một chút, giọng nói dứt khoát hơn."

Nhung anh ấy là chồng của tôi, tôi phải tôn trọng anh ấy, và tôi cũng mong cậu tôn trọng tôi."

Soobin nghe xong, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Jimin, ánh mắt chất chứa điều gì đó khó tả.

Nhưng Jimin không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.

Y nhanh chóng quay đi, rời khỏi lớp, không để tâm đến ánh nhìn chăm chú từ phía sau.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 43


Jimin cất sách vở vào cặp, chuẩn bị ra về.

Nhưng ngay khi vừa đứng dậy, ánh mắt y vô tình chạm phải ánh mắt Soobin—vẫn đang chăm chú nhìn theo y như thể muốn nói điều gì đó.Trái tim Jimin khẽ run lên một nhịp, y lúng túng tránh đi ánh nhìn ấy, nhanh chóng bước ra khỏi lớp học.Trên đường xuống cổng trường, y cố giữ bình tĩnh, nhưng bước chân lại có chút gấp gáp hơn bình thường, như thể muốn thoát khỏi cảm giác ngột ngạt vô hình đang bao trùm lấy mình.Khi vừa ra đến cổng, hình ảnh chiếc xe quen thuộc lập tức lọt vào tầm mắt y.

Khoảnh khắc hắn mở cửa xe bước xuống, chẳng hiểu sao tâm trạng Jimin lại đột nhiên thay đổi.

Một cảm giác an tâm len lỏi vào trái tim y.Và cũng chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy hắn, khóe môi y đã tự nhiên cong lên, ánh mắt dịu lại, như một thói quen chưa từng nhận ra.Hắn vừa quay người lại, liền thấy Jimin đã đứng từ xa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên người y, làm nổi bật đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.Yoongi chậm rãi đưa tay tháo kính râm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

Dưới ánh mắt sâu thẳm ấy, Jimin bất giác cảm thấy tim mình khẽ đập lỡ nhịp.

Giữa bao nhiêu người qua lại, chỉ cần một ánh nhìn của hắn cũng đủ khiến y quên đi mọi thứ xung quanh.Jimin không kìm được vui vẻ trong lòng, nhanh chân chạy về phía hắn, mái tóc mềm khẽ tung bay theo từng bước chạy gấp gáp.Nhìn thấy y như vậy, Yoongi cau mày, giọng nói mang theo chút bất lực xen lẫn cưng chiều:"Từ từ thôi, đừng có chạy."

Nhưng Jimin nào để ý, y vẫn lao đến, ánh mắt cong lên đầy rạng rỡ.

Trong một khoảnh khắc, y quên mất những ánh nhìn xung quanh, quên luôn cả việc đây là trước cổng trường—nơi có rất nhiều người đang đứng.Yoongi thở dài bất lực nhưng vẫn nhanh chóng tiến về phía Jimin.

Khi y vừa đến gần, hắn vươn tay ôm trọn y vào lòng, giữ chặt như sợ y sẽ chạy mất."

Nhóc con này, chạy vội thế làm gì?"

Dù giọng trách móc nhưng bàn tay hắn lại nhẹ nhàng xoa đầu y, đôi mắt tràn đầy sự ôn nhu.Jimin hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trái tim đột nhiên đập nhanh một nhịp.

Y biết rõ mình đã quen với sự cưng chiều này từ lúc nào không hay."

Tại vì... em thấy anh nên vui quá thôi."

Y nhỏ giọng đáp, hàng mi hơi run rẩy, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại không thể che giấu."

Nhóc con nhà em, biết nịnh anh từ khi nào vậy?"

Hắn cúi xuống, giọng trầm thấp đầy cưng chiều.Jimin đỏ mặt, chu môi phản bác:"Em không có nịnh!

Em chỉ nói sự thật thôi!"

Hắn bật cười, véo nhẹ má y một cái rồi nắm tay kéo y về phía xe."

Được rồi, về nhà thôi!"

Jimin ngoan ngoãn để hắn dắt đi, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay hắn, cảm giác vừa an tâm vừa quen thuộc.Hắn mở cửa xe, đặt tay lên đỉnh đầu y để y không bị va vào cửa, rồi mới nhẹ giọng nhắc:"Vào đi nào."

Jimin ngồi vào ghế, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Hắn nhìn y một chút rồi mới vòng qua bên kia, lên xe và khởi động máy.Jungkook và Jihoon đứng từ xa nhìn theo, không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi rõ rệt của Jimin.

Trước đây, y bướng bỉnh, ngang ngạnh, chẳng bao giờ chịu cúi đầu trước ai, vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn để mặc Min Yoongi dắt đi như thế."

Tớ không nhìn lầm chứ?"

Jihoon chớp mắt, quay sang hỏi Jungkook.Jungkook khoanh tay, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng hai người kia, khẽ nhíu mày:"Hừm...

đúng là hơi lạ đấy.

Cách đây mấy ngày còn nhất quyết không chịu kết hôn, bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy!"

Jihoon lắc đầu cảm thán:"Lão đại kia đúng là có cách trị người thật đấy."

Jungkook gật đầu đồng tình, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng hai người kia.Jihoon khoanh tay, hất cằm nói:"Tớ nghĩ là cậu cũng cần một người trị đấy, Jungkook."

Jungkook nhếch môi, liếc xéo cậu bạn thân:"Cậu làm như mình ngoan lắm không bằng?"

Jihoon cười cười, vỗ vai Jungkook đầy ẩn ý:"Ai biết được, biết đâu sau này cậu cũng bị ai đó dắt đi như thế thì sao?"

Jungkook bật cười, khoanh tay dựa vào tường:"Mơ đi!

Cả đời này chỉ có mình tớ đi dắt người khác thôi!"

Soobin tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người, bàn tay đang nắm chặt quai balo khẽ siết lại.Jimin vậy mà thật sự thay đổi vì tên ác ma đó sao?Cậu không hiểu nổi.

Người bướng bỉnh, kiêu ngạo trước đây, người từng mạnh miệng nói sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này... sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?Soobin nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang được Min Yoongi bảo vệ, ánh mắt tối đi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả—không cam tâm, hay là... gì khác?Soobin vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú dõi theo Jimin lên xe rời đi.

Cậu mím môi, bàn tay vô thức siết chặt quai balo hơn nữa.Rốt cuộc Min Yoongi đã làm bằng cách nào?Tại sao người như Jimin lại chịu khuất phục trước hắn?

Không phải trước đây cậu ấy rất ghét bị ép buộc sao?"

Soobin, cậu không về à?"

Giọng YeonJun vang lên kéo cậu ra khỏi suy nghĩ.

Soobin giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Cậu nhìn về hướng chiếc xe đã khuất xa, giấu đi cảm xúc trong mắt rồi xoay người rời đi."

Về thôi."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 44


Chiếc xe sang trọng dừng lại trong sân nhà, Yoongi xuống xe rồi đi qua mở cửa xe cho Jimin, sau đó thản nhiên nắm tay dắt Y đi vào nhà, tay bên kia cầm balo cho Y.Vào đến phòng khách, hắn để balo của Y xuống, tiện tay cởi áo khoác ra để lên sofa.Jimin vừa bước vào đã hít hít mũi, mùi thơm hấp dẫn sọc thẳng vào khứu giác khiến y không nhịn được mà hớn hở chạy ngay vào bếp, đôi mắt sáng rỡ như sao.Yoongi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của y, khẽ lắc đầu cười bất lực."

Mười chín tuổi rồi mà cứ như con nít ."

Jimin chạy vào bếp, nhìn một bàn đầy những món ăn yêu thích, mắt tròn xoe thích thú.

Y vui vẻ quay sang dì giúp việc, giọng nói đầy phấn khích."

Toàn là món con thích!"

Dì giúp việc mỉm cười hiền lành."

Là thiếu gia dặn tôi làm đấy."

Jimin nghe vậy, thoáng giật mình rồi vô thức quay đầu lại nhìn về phía Yoongi, đôi mắt ánh lên chút cảm xúc khó tả.Yoongi bước đến, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Jimin kéo về phía bồn rửa."

Rửa tay trước rồi ăn."

Hắn thấp giọng nhắc nhở, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa mang theo chút cưng chiều.Jimin ngoan ngoãn chìa tay ra, nhưng ngay sau đó lại giật mình khi thấy Yoongi cũng xắn tay áo, mở vòi nước rồi nắm lấy tay y đặt dưới làn nước mát."

Anh..."

Jimin ngước mắt nhìn hắn, có chút bất ngờ.Bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy tay y, từng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, động tác chậm rãi, dịu dàng đến mức khiến Jimin bất giác đỏ mặt.Rửa tay xong, Yoongi rút một chiếc khăn sạch bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jimin, chậm rãi lau từng ngón tay nhỏ nhắn của y.Jimin ngượng ngùng rụt tay lại:"Em tự lau được mà..."

"Để yên."

Hắn thấp giọng ra lệnh, ánh mắt mang theo chút cưng chiều nhưng không cho phép y phản kháng.Bàn tay to lớn kiên nhẫn lau khô từng kẽ tay cho Y:"Được rồi, ăn cơm thôi."

Hắn mỉm cười, nắm tay y kéo ra bàn ăn.Jimin hí hửng ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi.Yoongi liếc y một cái, bất đắc dĩ bật cười:"Còn không biết tự lấy cơm à?"

"Không biết."

Jimin cười hì hì, chớp chớp mắt.Hắn lắc đầu, nhưng vẫn cầm bát lên, chậm rãi xới cơm cho y.

Sau đó, hắn đưa bát cơm đến trước mặt y, giọng điệu cưng chiều nhưng không quên trêu chọc:"Cơm của phu nhân đây, mời dùng."

Jimin tủm tỉm cười, nhận lấy bát cơm rồi ngoan ngoãn ăn.

Hắn nhìn y một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn cùng y.Lúc này, Soohee từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi nhướn mày ngạc nhiên.Jimin ngồi ngoan ngoãn ăn cơm, còn Min Yoongi thì ung dung ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho y, dáng vẻ vô cùng tự nhiên và thân mật.Soohee đặt túi xuống, khoanh tay trước ngực, trêu chọc:"Chị dâu, không phải hôm trước còn vùng vằng không chịu kết hôn sao?

Giờ lại ngoan ngoãn để chồng chăm thế này?"

Jimin nghe vậy, suýt chút nữa bị sặc cơm, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt trêu chọc của Soohee.Yoongi liếc nhìn Soohee, hờ hững hỏi:"Ăn cơm chưa?"

Soohee cười nhẹ, lắc đầu:"Ăn rồi.

Hai người cứ tiếp tục đi, em không làm phiền đâu."

Nói rồi, cô nàng vui vẻ xoay người rời đi, không hề trêu chọc thêm câu nào nữa.Jimin ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Soohee, khó hiểu lẩm bẩm:"Lạ thật... bình thường cô ấy đâu có dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu em như vậy?"

Yoongi chẳng mấy bận tâm, chỉ nhẹ nhàng gắp thêm thức ăn vào bát y:"Ăn đi, mặc kệ nó!"

Jimin chống cằm, nhìn theo hướng Soohee vừa rời đi, khẽ hừ một tiếng:"Coi bộ bắt đầu biết điều hơn rồi."

Yoongi nhướng mày, khóe môi cong lên đầy hứng thú:"Em mong nó chọc ghẹo mình lắm sao?"

Jimin lập tức lắc đầu, nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn, vừa nhai vừa lầm bầm:"Không có!

Chỉ là thấy lạ thôi mà..."

Yoongi cười khẽ, đưa tay xoa đầu Jimin:"Ăn đi, lo chuyện người khác làm gì."

Jimin bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì, cúi đầu tập trung vào chén cơm.

Hắn chậm rãi gắp thức ăn cho y, còn tỉ mỉ gỡ xương cá rồi đặt vào bát.Jimin nhìn chằm chằm một lúc rồi ngước lên, nghiêng đầu hỏi:"Sao anh lại tốt với em như vậy?"

Yoongi bình thản đáp:"Vì em là vợ anh.

Nhưng mà sau này em đừng hỏi mấy câu như thế này nữa!"

Jimin bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:"Không muốn trả lời thì thôi, ai thèm hỏi nữa chứ..."

Yoongi nghe thấy liền bật cười, xoa đầu y như đang dỗ dành một đứa trẻ."

Ăn nhanh đi, lát nữa còn uống thuốc."

Jimin ngẩng lên tròn mắt nhìn hắn."

Thuốc gì?"

Yoongi chậm rãi đáp:"Thuốc bổ."

Jimin vừa gắp thức ăn vừa lẩm bẩm:"Em không phải người bệnh mà cứ bắt uống hoài."

Yoongi không nói gì, chỉ nhìn y đầy ý vị sâu xa, khóe môi hơi cong lên như cười mà không phải cười.

Jimin thấy vậy bỗng dưng cảm giác có gì đó sai sai.Jimin nghi ngờ nhìn hắn:"Anh cười gì vậy?"

Yoongi ung dung đáp:"Không có gì, em ăn đi."

Jimin vẫn còn thấy lấn cấn, nhưng thấy Yoongi không có ý giải thích, y cũng lười truy hỏi.

Dù sao... hắn vẫn luôn như vậy, có chuyện gì cũng không chịu nói trước, toàn đợi đến lúc cần thiết mới chịu tiết lộ.Sau khi ăn xong, Yoongi đích thân rót nước và đưa thuốc cho y.

Jimin không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn uống hết.

Hắn nhìn y uống xong mới hài lòng xoa đầu y, giọng trầm thấp cưng chiều:"Ngoan lắm."

Jimin không hiểu sao trong lòng lại thấy ấm áp, có chút muốn làm nũng, nhưng y chưa kịp nói gì thì Yoongi đã đứng dậy:"Lên phòng đi, lát nữa anh có chuyện muốn nói với em."

Jimin ngạc nhiên:"Chuyện gì vậy?"

Yoongi nhìn y, khóe môi hơi cong lên:"Lên phòng rước đi rồi anh nói."

Jimin trong lòng đầy tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn theo hắn lên phòng.Vừa bước vào, y đã thấy Yoongi mở tủ lấy một bộ đồ thoải mái đặt lên giường, sau đó quay sang nhìn y:"Mặc cái này đi, lát nữa ra ngoài với anh một chút."

Jimin càng tò mò hơn:"Đi đâu vậy?"

Yoongi không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ:"Tắm trước đi rồi anh nói."

Jimin bĩu môi, đáng ghét, hắn lại giở thói úp úp mở mở, nhưng vẫn nghe lời cầm lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.Bên ngoài, Yoongi khoanh tay dựa vào bàn, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như đang rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của ai đó.Jimin đóng cửa lại, rồi mới chậm rãi cởi đồng phục ra.Nước ấm xả xuống, bao trùm lấy cơ thể mảnh khảnh, y khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi trong ngày dần tan biến.

Nhưng trong đầu lại đầy ắp suy nghĩ—Yoongi muốn dẫn y đi đâu?

Hắn dạo này ngày càng khó đoán, nhưng lại đối xử với y rất tốt...Jimin vô thức mím môi, trong lòng có chút lạ lẫm với chính mình.

Trước đây, y luôn muốn tránh xa hắn, nhưng bây giờ lại dần quen với sự có mặt của hắn, thậm chí còn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh hắn.Lắc nhẹ đầu để gạt bỏ suy nghĩ lung tung, Jimin nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lau khô người, mặc vào bộ quần áo mà Yoongi đã chuẩn bị sẵn.Jimin nhanh chóng lau khô người, mặc vào bộ quần áo thoải mái mà Yoongi đã chuẩn bị sẵn.Vừa bước ra khỏi phòng tắm, y đã thấy hắn ngồi trên giường, tay cầm điện thoại như đang xử lý công việc.

Nghe tiếng động, Yoongi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt lướt qua y một lượt rồi khẽ cong môi."

Xong rồi à?"

Hắn vỗ nhẹ xuống giường, ra hiệu cho y lại gần.Jimin ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống cạnh hắn, trong lòng vẫn tò mò chuyện hắn định làm."

Bây giờ anh nói được chưa?"

Yoongi nhìn y, khóe môi mang theo ý cười, nhưng vẫn chưa trả lời ngay.

Thay vào đó, hắn cầm lấy khăn khô, nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của y."

Lau tóc cho khô đi đã."

Jimin cau có, khoanh tay nhìn hắn đầy khó chịu:"Sao anh cứ lòng vòng mãi thế?

Nói thẳng ra luôn đi!"

Yoongi ung dung đáp:"Về gặp ba mẹ nên em phải chỉnh chu một chút!"

Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Jimin sững người.

Y trợn tròn mắt, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời."

Gặp... gặp ba mẹ?"

Jimin lắp bắp, tay vô thức nắm chặt mép áo."

Anh nói thật hả?"

Yoongi bật cười trước phản ứng này, nhẹ nhàng nhéo má y một cái."

Anh đã bao giờ nói đùa với em chưa?"

Jimin mím môi, nhìn hắn đầy căng thẳng."

Nhưng... sao đột ngột vậy?

Không phải nên báo trước cho em để em chuẩn bị tinh thần sao?"

Yoongi đặt khăn xuống, nghiêng đầu nhìn y, giọng điệu lười biếng nhưng không mất đi vẻ cưng chiều."

Em còn cần chuẩn bị tinh thần gì nữa?

Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo anh là được."

Jimin trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi:"Anh nói thì dễ lắm..."

Yoongi bật cười, cầm lấy chiếc lược trên bàn, giúp y chải tóc gọn gàng, sau đó lại ngồi xuống, mang giày vào chân y, còn tỉ mỉ chỉnh lại dây giày cho ngay ngắn.Jimin nhìn hắn chăm chú, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm—vừa ngượng ngùng vừa ấm áp.Yoongi ôn nhu xoa đầu Y."

Xong rồi, đi thôi."

Hắn nắm lấy tay Jimin, kéo y ra ngoài.

Jimin vẫn còn hơi căng thẳng, chần chừ hỏi nhỏ:"Ba mẹ anh... có khó tính không?"

Yoongi liếc nhìn y, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc."

Sao?

Sợ rồi à?"

Jimin bĩu môi, lườm hắn một cái nhưng vẫn không giấu được sự hồi hộp.Yoongi siết nhẹ tay y, giọng điệu dịu dàng hơn:"Đừng lo.

Có anh ở đây rồi."

Nghe vậy, Jimin khẽ mím môi, trong lòng bỗng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Y theo hắn bước ra ngoài, chiếc xe đã đợi sẵn trước cổng.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 45


Trên xe, Jimin có chút sợ hãi, ngồi im thin thít, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.Yoongi liếc nhìn y, thấy bộ dạng e dè đó liền vươn tay nắm lấy tay y, nhẹ giọng:"Em căng thẳng như vậy làm gì?"

Jimin mím môi, giọng nhỏ xíu:"Em sợ... ba mẹ anh không thích em..."

Yoongi khẽ thở dài, kéo y lại gần hơn, để đầu y tựa vào vai mình."

Nếu họ không thích thì cũng có sao?

Anh thích em là đủ rồi."

Jimin nghe vậy, tim đập lỡ một nhịp, cảm giác lo lắng cũng vơi đi đôi chút.

Y hít một hơi sâu, nhẹ giọng:"Vậy anh phải luôn ở bên em đó."

Yoongi khẽ cười, hôn nhẹ lên trán y, trấn an:"Anh không đi đâu hết."

Y ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lộng lẫy, xa hoa chẳng kém gì biệt thự của hắn.Tài xế nhanh chóng bước xuống, cung kính mở cửa cho Yoongi.

Hắn bình thản bước ra ngoài, sau đó vươn tay đón lấy Jimin.Jimin chần chừ một chút rồi cũng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, để hắn dắt mình ra khỏi xe.Đứng trước căn biệt thự tráng lệ, y vô thức nuốt nước bọt.

Không phải y chưa từng thấy nhà giàu, nhưng đây là nhà ba mẹ chồng...

Lần đầu tiên gặp mặt, làm sao mà y không hồi hộp cho được?Yoongi nhìn thấy vẻ căng thẳng của y, nhẹ nhàng siết tay y một cái, giọng điệu trấn an:"Đừng lo, có anh ở đây."

Jimin khẽ gật đầu, hít sâu một hơi.Hắn dắt y tiến lên bậc thềm, quản gia đã đứng sẵn trước cửa, kính cẩn cúi đầu:"Mời Thiếu gia và thiếu phu nhân, Lão Gia và Phu nhân đang đợi ở trong!"

Yoongi gật đầu, quay sang nắm tay Jimin dắt vào trong.

Cảm nhận được bàn tay hắn siết chặt, Jimin có chút an tâm hơn, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch vì hồi hộp.Bước vào đại sảnh, Jimin lập tức nhìn thấy Lão Gia Min Namjoon và Phu Nhân Kim Seokjin đang ngồi trên sofa, dáng vẻ tao nhã nhưng không kém phần nghiêm nghị.

Thấy hai người bước vào, Seokjin lập tức nở nụ cười hiền, còn Namjoon chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Jimin, không rõ đang nghĩ gì.Seokjin đứng dậy, tiến về phía cả hai, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người Jimin."

Đây là Jimin sao?"

Seokjin mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt tràn đầy sự quan sát.Jimin có chút căng thẳng, vô thức nắm chặt tay Yoongi hơn.

Nhưng rồi y cũng lễ phép cúi đầu chào:"Chào bác trai, bác gái."

Seokjin bật cười, nhẹ nhàng chỉnh lại:"Gọi ba mẹ đi nào, con bây giờ là người nhà họ Min rồi."

Jimin sững người, lúng túng quay sang nhìn Yoongi.

Hắn chỉ gật đầu, ý bảo y cứ làm theo lời mẹ hắn."...Ba, mẹ."

Jimin nhỏ giọng gọi, hai má có chút đỏ lên.Seokjin hài lòng gật đầu, còn Namjoon thì chỉ khẽ hừ một tiếng, đặt tách trà xuống bàn rồi mới mở miệng:"Con bé này có vẻ ngoan hơn những gì mà ba biết!"

Jimin hơi sững người, vô thức siết nhẹ vạt áo.

Ông ấy biết những gì rồi?Y ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần ôn hòa của Namjoon, bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.Yoongi nhếch môi, tự hào nói:"Ba phải nói là con trai của ba dạy vợ khéo mới đúng!"

Seokjin bật cười, liếc nhìn Namjoon:"Anh xem nó kìa, mới đây mà đã biết nhận công rồi."

Namjoon liếc Yoongi, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn mang theo chút ý cười:"Thế con dạy con bé thế nào mà để nó mới về nhà đã căng thẳng đến mức nắm tay con chặt như vậy?"

Jimin nghe vậy thì giật mình, vội buông tay Yoongi ra, xấu hổ cúi đầu.Yoongi bật cười, kéo Jimin ngồi xuống cạnh mình, cưng chiều xoa đầu y:"Vợ con ngoan mà, chỉ là hơi nhát một chút thôi."

Yoongi đặt tay lên lưng y, vỗ nhẹ trấn an, sau đó nhàn nhã nói:"Ba đừng dọa vợ con."

Seokjin bật cười, rót trà vào chén cho Jimin:"Đừng căng thẳng thế, ba con nói vậy là vì trước đây nghe kể con khá bướng bỉnh thôi.

Nhưng xem ra... con đã thay đổi rồi nhỉ?"

Jimin mím môi, lúng túng nhận chén trà từ tay Seokjin, nhỏ giọng đáp:"Dạ... cũng không hẳn ạ."

Namjoon khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Jimin càng thêm sâu xa.

Sau đó nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống bàn rồi thản nhiên nói:"Dù sao con cũng là vợ của Yoongi, sau này nên học cách làm một Min thiếu phu nhân cho tốt."

Jimin khẽ giật mình, bàn tay vô thức siết lấy vạt áo.

Y không hiểu sao lời nói của ông ấy lại khiến mình có chút áp lực.Seokjin thấy vậy, liền nhẹ giọng xen vào:"Thôi nào, con bé mới về làm dâu chưa bao lâu, sao lại nói chuyện nghiêm túc thế?

Jimin còn trẻ, cứ từ từ mà học cũng được."

Jimin cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, quay sang nhìn Seokjin bằng ánh mắt cảm kích.Yoongi ngả người ra sau ghế, giọng điệu lười biếng nhưng không giấu được sự cưng chiều:"Ba mẹ cứ yên tâm, vợ con ngoan lắm, con sẽ dạy bảo em ấy thật tốt."

Namjoon liếc hắn một cái rồi hừ nhẹ:"Dạy bảo?

Ba thấy là con nuông chiều nó thì có."

Jimin nghe vậy thì đỏ mặt, len lén nhìn Yoongi.

Hắn chỉ nhếch môi, không phủ nhận."

Vậy ngày trước ba có nuông chiều mẹ không?"

Seokjin chưa kịp mở miệng thì Namjoon đã ho nhẹ một tiếng, giả vờ chỉnh lại cổ áo, tỏ ra nghiêm túc:"Chuyện của ba mẹ con không cần biết."

Seokjin bật cười, liếc ông một cái rồi nói:"Hồi trẻ, ba con còn cưng mẹ hơn con cưng Jimin bây giờ đấy."

Jimin tròn mắt nhìn Namjoon, không nghĩ rằng một người đàn ông trông nghiêm nghị như ông lại từng có khoảng thời gian như vậy.Yoongi cong môi cười:"Xem ra con đúng là di truyền từ ba rồi."

Namjoon cầm chén trà lên uống, giả vờ không nghe thấy.

Seokjin thấy thế thì cười càng vui vẻ hơn.Jimin nhìn Namjoon, chợt nhận ra ông không đáng sợ như vẻ bề ngoài lạnh lùng của mình.

Dù khuôn mặt ông luôn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng cách ông trò chuyện với Seokjin, ánh mắt nhìn bà đầy cưng chiều lại khiến y cảm thấy có chút gần gũi.Có lẽ, Yoongi giống như ba của hắn, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất quan tâm và yêu thương người thân của mình.Jimin bất giác bật cười nhẹ, cảm thấy bản thân đã bớt căng thẳng hơn một chút.Seokjin nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Jimin rồi chậm rãi hỏi:"Hai đứa tính khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?"

Jimin hơi giật mình, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại.

Y chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù đã kết hôn với Yoongi, nhưng tất cả đều diễn ra quá nhanh, y không có thời gian để suy nghĩ về một đám cưới thực sự.Y vô thức quay sang nhìn Yoongi, như muốn tìm kiếm câu trả lời từ hắn.Yoongi nhận ra sự bối rối của y, bàn tay to lớn liền nắm lấy tay y dưới bàn, giọng điềm tĩnh đáp:"Bọn con chưa có dự định cụ thể, nhưng chắc chắn sẽ tổ chức."

Seokjin gật đầu, mỉm cười đầy ẩn ý:"Vậy thì tốt.

Vậy khi nào ba mẹ có thể sang nhà gặp ông thông gia?"

Yoongi đặt tách trà xuống bàn, bình thản đáp:"Để con sắp xếp rồi báo lại với ba mẹ sau."

Seokjin gật đầu, dịu dàng nói:"Được rồi, con cứ sắp xếp.

Ba mẹ cũng muốn gặp thông gia sớm một chút."

Namjoon đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt trầm ngâm:"Lão gia nhà họ Park thì ta còn lạ gì nữa."

Jimin nghe vậy liền siết nhẹ mép váy, trong lòng bỗng dưng căng thẳng.

Cô biết trong giới kinh doanh, không ai là không biết ba cô – Park Chanyeol.

Ông ấy không chỉ là một doanh nhân thành đạt mà còn nổi danh với phong thái lạnh lùng, quyết đoán, thậm chí có phần tàn nhẫn trên thương trường.Seokjin nhìn Jimin, dịu dàng cười:"Jimin à, con không cần lo lắng.

Dù gì thì hai nhà cũng đã là thông gia, ba mẹ chỉ muốn gặp mặt trò chuyện một chút thôi."

Jimin gượng cười, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Dạ, con hiểu."

Yoongi thấy vậy liền đưa tay nắm lấy tay y, khẽ siết nhẹ, như muốn trấn an.

Hắn nghiêng đầu nói nhỏ bên tai y:"Đừng căng thẳng, có anh ở đây rồi."

Jimin hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút dao động.

Bàn tay hắn nắm chặt tay y, mang lại một cảm giác an toàn khó tả.

Y hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân.Seokjin khẽ cười, nhìn hai người trước mặt đầy ấm áp:"Xem ra hai đứa rất hợp nhau nhỉ."

Namjoon cũng gật đầu tán thành, ánh mắt đầy ý cười:"Trước đây ta còn lo không biết con bé có chịu nổi thằng nhóc này không.

Giờ xem ra, Yoongi nhà ta lại là người cưng chiều vợ hơn rồi."

Jimin đỏ mặt, cúi đầu không biết phải nói gì.

Yoongi lại rất thản nhiên, vẫn nắm tay y không buông, giọng điềm đạm nhưng mang theo ý cười:"Tất nhiên, vợ con thì con phải cưng rồi."

Seokjin bật cười, lắc đầu:Yoongi khẽ siết tay Jimin, nhận ra y vẫn còn chút căng thẳng.

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút ý cười:"Ba mẹ, hôm nay tụi con có chút việc phải về sớm, để lần sau con đưa Jimin qua chơi lâu hơn rồi cùng ăn cơm với ba mẹ."

Seokjin có chút tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu đồng ý:"Vậy cũng được."

Namjoon cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò quản gia mang quà ra xe cho hai người.Jimin lễ phép cúi đầu chào:"Ba mẹ nghỉ ngơi sớm ạ.

Khi nào có thời gian con sẽ sang thăm ba mẹ."

Seokjin vui vẻ gật đầu:"Ừm, hai đứa nhớ giữ gìn sức khỏe."

Yoongi nắm tay y rời đi, trước khi lên xe còn quay lại nhìn ba mẹ một chút rồi mới cùng Jimin rời khỏi biệt thự.Seokjin nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng, khẽ cười rồi quay sang nhìn chồng mình, giọng điệu mang theo chút cảm thán:"Tiểu thư nhà tài phiệt, ăn chơi nổi tiếng vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời Yoongi như vậy!

Xem ra áp lực của thằng nhóc này quá lớn rồi!"

Namjoon nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống bàn rồi hờ hững đáp:"Nó muốn cưới thì chắc chắn sẽ có cách giữ được.

Con trai của chúng ta không phải người đơn giản."

Seokjin bật cười, ánh mắt đầy ý tứ:"Không đơn giản?

Chẳng phải lúc trước anh cũng như vậy sao?

Cuối cùng chẳng phải cũng bị tôi trói chặt cả đời à?"

Namjoon nhướn mày nhìn vợ mình, khóe môi cong lên:"Vậy bà có hối hận không?"

Seokjin khẽ liếc ông một cái rồi đứng dậy, nhẹ giọng nói trước khi rời đi:"Có hối hận hay không, chẳng phải ông là người biết rõ nhất sao?"

Namjoon nhìn theo bóng lưng vợ mình, bật cười khẽ, ánh mắt thoáng qua một tia hoài niệm.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 46


Trên đường về, không khí trong xe khá yên tĩnh.

Jimin ngồi bên cạnh Yoongi, hai tay vô thức siết lấy vạt váy.

Vẻ mặt y như có điều gì đó suy tư.Yoongi liếc nhìn y, nhướn mày hỏi:"Sao thế?

Vẫn còn căng thẳng à?"

Jimin ngập ngừng một chút rồi lắc đầu:"Không... chỉ là em không nghĩ ba mẹ anh lại thân thiện như vậy."

Yoongi dựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút lười biếng nhưng vẫn mang theo ý cười:"Ba mẹ anh không phải kiểu người với ai cũng thân thiện đâu.

Nhưng em là vợ anh, ít nhiều cũng phải tôn trọng một chút."

Jimin nghe vậy có chút ngạc nhiên, vô thức quay sang nhìn hắn:"Vậy nếu em không phải vợ anh thì sao?"

Yoongi nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ:"Không phải thì phải làm cho thành phải."

Jimin sững người, trái tim bất giác đập lỡ một nhịp.

Y cúi đầu, giả vờ không để tâm nhưng đôi tai đã đỏ ửng từ lúc nào.Yoongi khẽ cười, kéo y lại vòng tay ôm lấy Y:"Bé cưng có muốn ghé lại công ty với anh một chút không?"

Jimin chớp mắt nhìn hắn, có chút do dự:"Em thì có gì để làm ở công ty anh chứ?"

Yoongi nhếch môi cười, đưa tay xoa nhẹ đầu y:"Không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó chờ anh là được."

Jimin mím môi, có chút chần chừ nhưng rồi vẫn gật đầu.Hắn ôn nhu cuối xuống hôn lên mái tóc mềm của Y:"Ngoan lắm!"

Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước tòa nhà cao tầng nguy nga, biểu tượng của tập đoàn Min thị.Lúc này, đồng hồ vừa điểm 5 giờ, nhân viên trong công ty bắt đầu lục tục ra về.

Một số người nhìn thấy xe của hắn liền khẽ cúi chào, ánh mắt vô thức liếc về phía Jimin đang ngồi trong xe.Yoongi xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa cho y.

Jimin nhìn dòng người đang đổ ra từ sảnh chính, có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn bước xuống.Đây là lần thứ hai y đến đây, nhưng cảm giác vẫn chưa quen lắm.

Vẫn có không ít nhân viên hiếu kỳ lén nhìn, nhưng lần này không còn quá xôn xao như lần trước.

Có lẽ tin tức về mối quan hệ của hai người đã lan truyền khắp công ty, nên mọi người cũng bớt kinh ngạc hơn.Hắn nắm tay y dắt vào trong, ánh mắt sắc bén quét qua khiến những kẻ tò mò lập tức cúi đầu, giả vờ tập trung vào chuyện của mình.Yoongi đưa Jimin lên văn phòng, để y ngồi trên sofa rồi tự mình đi đến bàn làm việc.

Hắn mở laptop, kiểm tra báo cáo về tình hình công ty bên Mỹ.Chỉ sau vài phút đọc lướt, ánh mắt hắn trầm xuống.

Hắn nhấn vào một tập tài liệu quan trọng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.Jimin thấy sắc mặt hắn thay đổi liền tò mò hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Yoongi không lập tức trả lời, hắn lướt mắt đọc tiếp, sau đó khép laptop lại, nhìn y:"Công ty bên Mỹ có chút trục trặc.

Anh phải bay sang đó vào sáng mai."

Jimin có chút sững sờ, đôi mắt hơi mở to nhìn hắn."

Sáng... sáng mai sao...?"

Yoongi gật đầu, giọng điệu không có gì là do dự:"Ừm.

Chuyện này không thể trì hoãn được."

Jimin mím môi, y hơi cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt mép áo."

Vậy... anh sẽ đi bao lâu?"

Yoongi nhìn y, thản nhiên trả lời:"Chắc có lẽ là một tuần."

Jimin nghe vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.

Y cúi đầu, đôi môi mím chặt, hàng mi dài khẽ run run.Dù không nói ra, nhưng sự hụt hẫng đã viết rõ trên khuôn mặt.

Đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn, hắn rời đi lâu như vậy.Yoongi nhìn y, thoáng thấy vẻ mặt u sầu ấy, hắn liền đưa tay xoa đầu y, giọng trầm thấp nhưng đầy cưng chiều:"Sao thế?"

Jimin cắn môi, ánh mắt có chút lúng túng, y không biết phải nói gì.Hắn nhìn thấy bộ dạng này của y, khóe môi hơi cong lên."

Chỉ một tuần thôi mà, không muốn anh đi hả?"

Jimin vội vàng lắc đầu, nhưng rồi lại cúi thấp xuống, lí nhí:"Em chỉ... không quen thôi..."

Yoongi nhướn mày, cưng chiều vuốt nhẹ tóc y."

Không quen thì cũng phải tập quen đi.

Nhưng mà..."

Hắn ghé sát tai y, giọng trầm thấp nhưng đầy cưng nựng."

Nếu nhớ anh thì cứ gọi, anh sẽ nghe."

Jimin nghe vậy liền bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Anh bận vậy thì làm gì có thời gian mà nghe..."

Y lầm bầm.Yoongi nhướng mày, đưa tay nhéo nhẹ má y."

Nhóc con, dám nghi ngờ lời anh?"

Jimin xoa má, lườm hắn một cái, nhưng chẳng dám nói gì thêm.Một tuần...

Cũng không phải là quá dài, nhưng nghĩ đến việc không có hắn ở cạnh, y vẫn cảm thấy trống trải.Yoongi nhìn biểu cảm của y, khẽ cười."

Thôi nào, anh sẽ về sớm mà."

Jimin chu môi, giọng có chút hờn dỗi."

Anh nói đó nha!

Không được ở bên đó lâu quá đâu."

Yoongi bật cười, xoa đầu y, giọng điệu đầy cưng chiều."

Anh nói thì sẽ giữ lời.

Bé cưng ở nhà ngoan, chờ anh về nha."

Jimin lườm hắn một cái nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Dù không nỡ, nhưng y cũng không thể làm gì khác.Yoongi nhìn y, khóe môi cong lên đầy cưng chiều."

Muốn ăn gì?

Anh đưa đi ăn."

Jimin chớp chớp mắt, nghĩ một lúc rồi hào hứng đáp."

Muốn ăn đồ nướng..."

Hắn bật cười, véo nhẹ má y."

Được, đưa bé cưng đi ăn đồ nướng."

Nói rồi, hắn nắm tay y rời khỏi công ty, trực tiếp đưa y đến một nhà hàng nướng cao cấp.Jimin nhanh chóng lấy lại tinh thần, hớn hở cầm lấy menu lật xem, đôi mắt sáng rỡ như đứa trẻ vừa được cho kẹo.Yoongi ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn y chăm chú, khóe môi khẽ cong lên đầy cưng chiều.Thức ăn nhanh chóng được dọn ra, từng món ăn hấp dẫn khiến Jimin không khỏi xuýt xoa.

Mùi thơm từ các món hải sản, món tráng miệng ngọt ngào làm không khí thêm phần ấm cúng.Jimin mỉm cười, cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức các món ăn với tâm trạng đã vui vẻ hơn.

Trong lúc ăn, ánh mắt của Yoongi vẫn không rời khỏi y, đôi lúc lại nhẹ nhàng đút cho y miếng đồ ăn hoặc rót thêm nước, tạo cảm giác thân thiết và quan tâm."

Cảm ơn anh."

Jimin nói nhỏ, ánh mắt nhìn hắn với vẻ dịu dàng, dù có chút ngại ngùng.Yoongi không trả lời, chỉ mỉm cười, tiếp tục quan sát y, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi thấy Jimin ăn uống ngon miệng.Sau khi ăn xong, Yoongi cùng Jimin lên xe trở về.

Trời đã tối, những ánh đèn đường nhấp nháy xuyên qua cửa kính xe, tạo thành những vệt sáng lấp lánh.Jimin lặng lẽ tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài.

Nghĩ đến chuyện ngày mai hắn phải đi công tác, y lại cảm thấy có chút trống trải.Yoongi nghiêng đầu nhìn y, khẽ nhướng mày:"Bé cưng, đang nghĩ gì vậy?"

Jimin hơi giật mình, quay sang, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị hắn kéo sát vào người."

Muốn đi dạo không?

Anh bảo tài xế dừng xe."

Y chớp mắt một chút rồi lắc đầu:"Không cần đâu, em hơi buồn ngủ."

Hắn bật cười, xoa nhẹ đầu y:"Vậy ngủ một lát đi, khi nào đến anh gọi."

Jimin gật đầu, nhưng không tựa vào ghế mà vô thức nghiêng đầu dựa vào vai hắn.

Yoongi nhìn y, ánh mắt nhu hòa hơn bao giờ hết, khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 47


Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước biệt thự.

Yoongi nhẹ nhàng lay Jimin dậy:"Bé cưng, đến nhà rồi."

Jimin dụi mắt, hơi ngái ngủ nhìn ra ngoài, sau đó để hắn nắm tay dắt vào nhà.Dì giúp việc thấy hai người trở về liền chào:"Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Yoongi gật đầu, nắm chặt tay Jimin đi thẳng lên lầu.

Vào đến phòng, hắn cởi áo khoác treo lên rồi quay sang nhìn y:"Em tắm trước đi."

Jimin gật đầu, lấy đồ ngủ rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Trong lúc đó, Yoongi ngồi xuống giường, cầm điện thoại kiểm tra lịch trình ngày mai.

Đôi mày hắn khẽ nhíu lại, xem ra chuyến công tác lần này thật sự không thể trì hoãn.Một lát sau, Jimin bước ra với mái tóc còn hơi ẩm.

Hắn nhìn y, khẽ vẫy tay:"Lại đây."

Jimin ngoan ngoãn bước tới, Yoongi cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho y.

Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh và ấm áp."

Mai anh đi rồi..."

Jimin thì thầm, giọng có chút không nỡ.Yoongi dừng động tác, sau đó khẽ xoa đầu y, cười nhẹ:"Anh sẽ về sớm thôi."

Jimin xụ mặt, hai má phồng lên đầy bất mãn.

Yoongi bật cười, kéo y lại gần, dịu giọng dỗ dành:"Bé cưng của anh đừng xị mặt như vậy nữa.

Anh đi có vài ngày thôi mà, anh hứa sẽ về sớm."

Jimin không nói gì, chỉ cúi đầu bĩu môi.

Hắn nhìn thấy liền xoa nhẹ đầu y, giọng điệu đầy cưng chiều:"Được rồi, ngoan nào.

Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh đi tắm."

Jimin miễn cưỡng leo lên giường, kéo chăn trùm người lại.

Yoongi nhìn bộ dạng này của y, khẽ lắc đầu bật cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.Yoongi tắm xong bước ra, mái tóc vẫn còn hơi ướt.

Hắn nhìn về phía giường, thấy Jimin đã kéo chăn trùm người, mắt khép hờ nhưng rõ ràng chưa ngủ.Hắn khẽ nhếch môi, chậm rãi tiến đến, ngồi xuống mép giường.

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vén một lọn tóc vương trên trán y, giọng trầm ấm:"Bé cưng, đang nghĩ gì mà chưa chịu ngủ hả?"

Y nghe hắn hỏi thì khẽ mở mắt ra:"Em có nghĩ gì đâu."

Yoongi cúi xuống, ánh mắt tràn đầy ý cười."

Thật không?"

"Thật mà."

Jimin vội vàng đáp, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn.Yoongi chống tay xuống giường, dễ dàng giam y trong vòng tay mình.

Khoảng cách giữa hai người trở nên cực kỳ gần gũi, khiến Jimin vô thức nuốt khan."

Vậy sao lại không dám nhìn anh?"

Hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc."

Làm gì có chứ!"

Jimin chớp mắt, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng đôi tai hơi ửng đỏ đã sớm bán đứng y.Hắn cúi xuống, chui đầu vào hõm cổ của Y, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm, khiến y khẽ rùng mình."

Em có ý định né tránh anh nữa không?"

Giọng hắn trầm thấp, mang theo vài phần cưng chiều nhưng lại xen chút tà khí đầy nguy hiểm.Jimin không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Cả gương mặt y nóng bừng, hai tay siết chặt ga giường như đang cố gắng giữ lại chút lý trí còn sót lại.Hắn nhìn bộ dạng e thẹn của y mà không khỏi bật cười.

Đôi mắt phượng ánh lên tia ôn nhu hiếm thấy, những đầu ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trước mặt."

Bé con, em đáng yêu như vậy, anh thật sự không nỡ rời xa em đâu."

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút bất lực nhưng cũng tràn đầy mê đắm.

Từ khi nào, hắn đã không thể rời mắt khỏi người con gái này nữa rồi?Jimin cắn môi, hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn.

Nhưng ngay lập tức, cằm nhỏ đã bị hắn nâng lên, buộc y phải đối diện với hắn."

Không được trốn."

Y run lên một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y.Không còn sự vội vã hay bá đạo như mọi khi, lần này, hắn hôn y thật chậm rãi, như muốn khắc ghi từng cảm xúc vào tận sâu trong tâm trí.Jimin hơi giật mình, nhưng không hề né tránh.

Y cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn quấn lấy mình, từng chút một làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng.Bàn tay hắn dịu dàng lướt dọc theo đường nét khuôn mặt y, ngón tay thon dài miết nhẹ lên gò má đang đỏ ửng vì ngại ngùng.

Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn y đầy mê đắm, như thể muốn nhấn chìm y trong sự dịu dàng mà hắn chỉ dành riêng cho người con gái trước mặt.Hắn khẽ thì thầm, giọng trầm ấm:"Anh sẽ nhớ em lắm..."

Jimin ngước mắt nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc này, y thật sự không muốn hắn rời xa một chút nào...Đôi mắt long lanh của y, như phản chiếu cả bầu trời đêm đầy sao.

Hắn càng nhìn lại càng muốn bắt nạt, muốn thấy y e thẹn vì hắn, muốn nghe giọng nói mềm mại kia thốt lên từng tiếng gọi yêu kiều.Khoé môi hắn cong lên, bàn tay khẽ lướt dọc theo eo nhỏ, siết nhẹ khiến Jimin giật mình."

Anh..."

Y định lên tiếng phản đối nhưng hắn đã nhanh hơn, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm, giọng nói khàn khàn vang lên:"Gọi ông xã đi bé cưng..."

Jimin đỏ mặt, đưa tay đẩy nhẹ vào ngực hắn, giọng lắp bắp:"Đừng...

đừng có nói linh tinh..."

Yoongi bật cười khẽ, ánh mắt đầy yêu chiều nhưng cũng không thiếu sự bá đạo.

Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi y một cái rồi thì thầm:"Không gọi thì anh cứ tiếp tục nhé, đến khi nào bé cưng chịu gọi thì thôi."

Jimin trừng mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt long lanh ấy chẳng có chút uy lực nào, trái lại còn khiến hắn càng muốn bắt nạt hơn.

Bàn tay hắn siết nhẹ eo y, kéo sát vào lồng ngực rắn chắc của mình, từng hơi thở nóng rực phả lên da thịt khiến y run lên."...Ông xã..."

Jimin khẽ gọi, giọng nhỏ đến mức nếu không phải hắn kề sát bên tai chắc chắn sẽ không nghe thấy.Hắn khựng lại một chút, rồi bật cười trầm thấp.

Bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của y, giọng nói đầy sủng nịnh:"Bé cưng ngoan lắm."

Nói rồi, hắn lại cúi xuống, lần này hoàn toàn nuốt trọn môi y, không cho y có cơ hội trốn tránh thêm nữa...Jimin cảm giác cả người như bị vùi trong hơi thở của hắn.

Đôi môi bị cắn mút đến đỏ ửng, y muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.Hắn hôn y thật sâu, như thể muốn khắc ghi cảm giác này trước khi đi xa.

Một tay giữ lấy gáy y, tay còn lại vuốt ve dọc theo sống lưng, dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu.Jimin khẽ run lên, giọng nói đứt quãng:"Anh... anh thật quá đáng..."

Yoongi không dừng lại, cười khẽ bên tai y:"Đêm nay gọi là đêm tạm biệt, bé cưng!"

Jimin nghe vậy liền đỏ bừng mặt, muốn phản bác nhưng hơi thở còn chưa kịp ổn định đã bị hắn mạnh mẽ chiếm đoạt thêm lần nữa.Yoongi cúi xuống, lướt môi dọc theo vành tai y, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc:"Đêm nay anh muốn em chỉ nhớ đến anh, bé cưng!"

Jimin cắn môi, cảm giác cả người như đang chìm trong ngọn lửa do hắn thắp lên.

Đôi tay nhỏ bám chặt lấy vạt áo hắn, ánh mắt long lanh như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời.Hắn cười khẽ, ngón tay vuốt ve má y đầy cưng chiều:"Bé cưng, ngoan nào...

để yên cho anh yêu..."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 48


Hắn dịu dàng hôn Y, từng cử chỉ đều mang theo sự cưng chiều vô hạn.

Đôi môi ấm áp mơn trớn từng tấc da thịt, tựa như muốn khắc sâu từng cảm giác này vào tâm trí y.Jimin run rẩy nắm chặt lấy tay hắn, trái tim đập rộn ràng, cảm giác quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ này khiến y không biết phải phản ứng thế nào.Yoongi khẽ bật cười, ánh mắt thâm trầm nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng vô bờ bến.

Hắn cúi xuống thì thầm bên tai y:"Đừng sợ, bé cưng...

Anh sẽ nhẹ nhàng..."

Hơi thở ám muội của hai người quấn lấy nhau, hòa quyện trong bầu không khí nồng đậm.Yoongi dịu dàng nhưng cũng đầy bá đạo, từng nụ hôn, từng cái chạm đều mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Hắn không vội vã, kiên nhẫn trêu chọc khiến Jimin ngượng ngùng đến đỏ mặt, từng cử động đều run rẩy vì không quen nhưng lại không thể chối từ sự dịu dàng của hắn."

Bé cưng ngoan lắm..."

Hắn khẽ thì thầm, giọng nói trầm thấp như mật ngọt rót vào tai y.Jimin cắn môi, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn.

Cảm xúc như một cơn sóng lớn cuốn trôi lý trí của cả hai.Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, gương mặt Jimin đỏ bừng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương mỏng, vừa ngại ngùng lại vừa đầy mê hoặc.

Làn da trắng mịn dần ửng hồng theo từng động tác của hắn, bờ môi căng mọng khẽ hé mở như muốn nói gì đó nhưng lại bị cảm xúc cuốn đi.Yoongi nhìn thấy biểu cảm ấy, đáy mắt càng trở nên sâu thẳm.

Hắn yêu thích bộ dáng e thẹn này của y, càng nhìn lại càng muốn bắt nạt."

Anh....Chậm thôi..."

Jimin nhỏ giọng cầu xin, giọng nói mềm mại xen lẫn run rẩy khiến hắn không khỏi siết chặt vòng tay."

Bé cưng, ngoan..."

Hắn khẽ cười, giọng nói khàn khàn đầy từ tính, vừa trấn an vừa mang theo chút trêu chọc.Nhìn thấy Jimin cắn môi nhịn xuống sự ngại ngùng, Yoongi không nhịn được cúi xuống hôn lên trán y, dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu.

Đôi mắt hắn tối lại, nụ cười mang theo chút tà mị."

Em như thế này, anh càng không thể dừng lại được rồi..."

Yoongi vốn đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẻ mặt ngại ngùng đầy quyến rũ của Jimin lại như một liều thuốc mê, khiến hắn càng lúc càng không thể dừng lại."

Bé cưng, em đúng là đang thử thách giới hạn của anh..."

Giọng hắn khàn hẳn đi, ánh mắt sâu thẳm như một vực xoáy cuốn lấy y.Jimin cắn môi, nước mắt bất giác tràn ra khóe mi, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, nhưng càng như vậy lại càng khiến hắn si mê."

Yoongi... em chịu không nổi... chậm lại..."

Giọng y nức nở, mang theo chút ấm ức, nhưng lại càng làm hắn mất kiểm soát hơn.Hắn cúi xuống hôn lên hàng mi ướt nước, giọng trầm thấp đầy dịu dàng:"Ngoan...

đừng khóc..."

Nhưng lời nói thì ôn nhu, hành động lại càng bá đạo.

Jimin bất lực nắm chặt lấy vai hắn, bờ vai y run rẩy, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn.Jimin cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, ánh mắt vừa tủi thân vừa bất lực.

Y đưa tay đẩy nhẹ hắn nhưng chẳng có chút sức lực nào."

Yoongi...

đừng mà... em mệt..."

Giọng y nghẹn ngào, mềm mại đến mức khiến người ta đau lòng.Nhưng hắn lại chẳng có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn cúi xuống hôn lên đôi môi run rẩy của y, giọng trầm khàn mang theo ý cười:"Bé cưng, em thật sự đáng yêu quá mức cho phép rồi đấy..."

Jimin vừa thẹn vừa tức, nhưng ngay cả khí lực để giận cũng không còn.

Hắn bá đạo như vậy, y còn có thể làm gì ngoài cam chịu đây.Đêm hôm ấy, ánh trăng ngoài cửa sổ chứng kiến một màn triền miên đầy mặn nồng, nơi mà hắn chỉ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình dành cho y sâu đậm đến nhường nào.——————Jimin khẽ cựa mình, toàn thân như nhũn ra, mệt mỏi rã rời sau một đêm bị hắn vùi dập không chút nương tay.

Đôi mắt lim dim, y chậm rãi mở ra, ánh nắng len qua khe rèm hắt lên chiếc giường lớn.

Y theo thói quen xoay người tìm hơi ấm quen thuộc bên cạnh, nhưng chạm vào chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo.Hắn đã đi rồi.Hơi thở nhẹ như một tiếng thở dài, Jimin nhắm mắt lại, trong lòng có chút hụt hẫng.

Đêm qua còn cảm nhận được hơi ấm của hắn, vậy mà sáng nay lại chỉ còn một mình y trong căn phòng rộng lớn này.Mãi một lúc sau, y mới chậm chạp vươn tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vừa mở khóa màn hình liền thấy một tin nhắn từ hắn:"Anh đi rồi, bé cưng ngủ thêm một chút nữa rồi hãy dậy nhé.

Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân mệt mỏi.

Chờ anh về."

Jimin nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, khóe môi bất giác nhếch lên, nhưng lòng vẫn có chút trống trải.Y cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa cử động liền cảm thấy cả người như bị nghiền qua, đau nhức đến mức không muốn nhúc nhích.

Khó khăn lắm mới chống tay ngồi lên, y bỗng phát hiện một chiếc áo khoác và đôi giày của mình đã được chuẩn bị sẵn ngay ngắn bên cạnh giường.Jimin đưa tay chạm vào chiếc áo, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Hắn lúc nào cũng như vậy, chẳng bao giờ nói lời ngọt ngào quá nhiều, nhưng hành động lúc nào cũng khiến y cảm thấy được yêu thương.Nhìn điện thoại một lần nữa, Jimin lẩm bẩm:"Hừ, đáng ghét..."nhưng giọng điệu lại mềm mại hơn bao giờ hết..Jimin lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm, mở vòi nước vốc lên mặt cho tỉnh táo.

Nhìn bản thân trong gương, y bất giác đỏ mặt khi thấy dấu vết hôm qua hắn để lại trên cổ."

Đúng là đồ đáng ghét..."

Jimin bĩu môi lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút nào là khó chịu thật sự.Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, y quay lại phòng thay đồng phục.

Bộ vest học sinh khoác lên người giúp y trông chỉn chu hơn, nhưng đôi mắt vẫn còn vương chút buồn ngủ.

Chỉnh lại cà vạt, Jimin bước ra khỏi phòng, chậm rãi đi xuống phòng ăn.Dì giúp việc vừa thấy y liền mỉm cười:"Mời Thiếu phu nhân ăn sáng.

Thiếu gia dặn tôi chuẩn bị cho cô!"

Jimin ngạc nhiên nhìn bàn ăn đã được bày sẵn, lòng lại ấm lên một chút.

Hắn đi rồi, nhưng vẫn không quên quan tâm y.Jimin ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng trước mặt nhưng lại chẳng có chút khẩu vị nào.

Căn nhà hôm nay yên tĩnh đến lạ, không còn giọng nói trầm ấm của hắn, cũng chẳng còn ai trêu chọc y mỗi sáng.Y cầm muỗng khuấy nhẹ ly sữa, ánh mắt vô thức nhìn về phía ghế đối diện.

Nơi đó đáng lẽ ra phải có một người ngồi, nhìn y ăn, thỉnh thoảng lại nhắc nhở:"Ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu."

Nghĩ đến đây, lòng Jimin bỗng trùng xuống.

Rõ ràng mới hôm qua hắn còn bên cạnh y, vậy mà sáng nay đã rời đi rồi.

Yên lặng thở dài một hơi, Jimin cúi đầu ăn tiếp bữa sáng trong sự tĩnh lặng đến cô đơnĂn sáng xong, Jimin khoác áo khoác vào rồi bước ra ngoài.

Chiếc xe đen sang trọng đã đậu sẵn trước cổng, tài xế đứng cạnh đó, cung kính mở cửa xe cho y.Jimin chậm rãi ngồi vào ghế sau, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố buổi sáng vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng trong lòng y lại trống trải lạ thường.Không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng động cơ đều đều lăn trên đường phố.

Jimin ngồi tựa vào cửa sổ, trong lòng lại không ngừng nghĩ đến hắn.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 49


Tới cổng trường, Jimin bước xuống xe, khẽ thở dài một hơi rồi chỉnh lại balo trên vai, sãi bước đi vào trường.

Y đi được mấy bước thì bất ngờ nghe giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng."

Jimin!"

Jimin quay lại, thấy Jungkook đang đi phía sau mình.Jungkook nhìn quanh một lượt rồi hỏi bằng giọng trêu chọc:"Ủa?

Min Tổng đâu rồi?

Sao hôm nay không đưa cậu đi học?"

Jimin hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, giả vờ lơ đãng đáp:"Hắn đi công tác nước ngoài rồi!"

Jungkook gật gù, nhưng vẫn không bỏ qua ánh mắt có chút hụt hẫng của Jimin.

Cậu huých nhẹ vào vai y, cười tinh nghịch:"Vậy hôm nay không có ai quản cậu rồi, định nhân cơ hội quậy phá gì đây?"

Jimin bật cười, ánh mắt long lanh hơn một chút:"Tất nhiên là đi học nghiêm túc rồi!"

Jungkook giả vờ ho khan:"Cậu nói câu đó mà không thấy chột dạ hả?"

Cả hai vừa đi vừa trêu đùa, không khí thoải mái hơn hẳn.

Nhưng sâu trong lòng, Jimin vẫn không khỏi có chút trống trải khi không thấy bóng dáng của Yoongi như mọi ngày.Jimin đang ngồi trong lớp, cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến Yoongi.

Mọi ngày, cứ đến giờ này, chắc hẳn hắn đã uống cà phê và bắt đầu công việc.

Không biết bây giờ hắn đã đến nơi chưa...Lúc này, lớp trưởng đứng dậy báo sĩ số.

Khi đọc đến tên Soobin, không ai lên tiếng.

Lớp trưởng ngập ngừng một chút rồi báo với giáo viên:"Thưa thầy, hôm nay bạn Choi Soobin vắng ạ."

Thầy giáo đẩy gọng kính, chậm rãi nói:"Soobin đã làm thủ tục chuyển trường rồi.

Từ hôm nay, em ấy sẽ không học ở đây nữa."

Cả lớp xôn xao.

Jimin sững người, ngẩng lên nhìn thầy, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên.

Cậu ấy...chuyển trường rồi sao?Dù đã quyết tâm dứt khoát với Soobin, nhưng khi nghe tin này, lòng Jimin vẫn có chút cảm giác khó tả.Jimin không nghĩ rằng Soobin lại chuyển trường đột ngột như vậy...Nhưng dù sao, đây có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất.Cô hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Dù sao thì cuộc sống vẫn tiếp tục, cô không thể để chuyện này ảnh hưởng đến mình được.Sau tiết học, khi Jimin đang thu dọn sách vở chuẩn bị xuống căn tin thì Jungkook vỗ vai cô, tò mò hỏi:"Này, Soobin chuyển trường rồi đấy."

Jimin thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã gật đầu:"Có hơi bất ngờ..."

Jungkook nhìn Jimin chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên khoanh tay, nhếch môi cười:"Tớ cứ tưởng cậu sẽ buồn lắm, nhưng xem ra không có Min Tổng ở đây mà cậu vẫn bình thường thật nhỉ?"

Jimin lườm Jungkook một cái:"Nói linh tinh gì đấy?"

Jungkook cười ha ha, kéo Jimin đi xuống căn tin:"Đi ăn thôi!

Không có Min Tổng thì vẫn phải chăm sóc bản thân chứ!"

Cả hai cùng xuống căn tin, nhưng tâm trí Jimin lại không thể tập trung vào bữa ăn.

Cô nhìn quanh, cảm thấy như mọi thứ đều đang thay đổi quá nhanh, và đôi khi cậu không thể kiểm soát được nó.Jungkook ngồi đối diện, đột nhiên nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc:"Cậu thực sự ổn chứ?"

Jimin ngẩng đầu, không biết phải trả lời thế nào.

Thực sự, cậu không biết mình ổn hay không nữa.

Cô muốn cảm thấy vui vẻ, muốn tập trung vào những thứ xung quanh mình, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về Min Yoongi, về những gì đã xảy ra tối qua, về những tin nhắn sáng nay."

Cũng ổn.

Chỉ là... một chút cảm giác hụt hẫng thôi."

Jimin nói nhỏ, cúi mặt xuống.Bữa ăn trôi qua trong im lặng, nhưng trái tim Jimin lại không thể yên ổn.

Cô biết Min Yoongi đã đi công tác, nhưng dù có xa cách một chút, cô vẫn cảm thấy như có gì đó thiếu vắng trong cuộc sống của mình.

Cô chỉ hy vọng hắn sẽ trở lại nhanh chóng.———Chuông tan học vang lên, Jimin thu dọn sách vở một cách chậm rãi hơn mọi ngày.

Dù biết trước là hắn không thể tới đón, nhưng đôi mắt vẫn vô thức liếc nhìn về phía cửa lớp như đang mong chờ một điều gì đó không thể xảy ra.Bước ra khỏi cổng trường, cô đưa mắt nhìn quanh—vẫn là chiếc xe quen thuộc đang đậu đó, nhưng người cô muốn gặp lại chẳng thấy đâu.

Vị tài xế bước xuống cúi đầu chào, lịch sự mở cửa xe cho cô, nhưng Jimin vẫn đứng yên một lúc, ánh mắt lặng lẽ hướng về khoảng không phía trước.Không hiểu sao tim cô lại chùng xuống.

Cảm giác trống vắng chẳng rõ từ đâu kéo tới, như thể một phần quen thuộc trong ngày bỗng dưng biến mất.

Cô mím môi, khẽ cúi đầu, rồi lặng lẽ bước lên xe, lòng hơi thắt lại—cô không quen với việc thiếu vắng hắn vào những khoảnh khắc như thế này.Về đến nhà, Jimin chẳng buồn thay đồng phục ngay, cô lặng lẽ đi lên phòng, thả mình xuống giường một lúc rồi mới lê bước vào phòng tắm.

Nước ấm xối xuống làm dịu đi chút mỏi mệt trên cơ thể, nhưng chẳng thể xua tan được cảm giác thiếu vắng lặng lẽ trong lòng cô.Tắm xong, cô lau khô tóc, thay bộ đồ mát mẻ rồi đang định xuống lầu ăn trưa thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy tên hắn hiển thị trên màn hình, trái tim cô bỗng khẽ run lên một nhịp.Jimin vội vàng bắt máy, chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm thấp quen thuộc đã vang lên bên tai:"Bé cưng...

ăn cơm chưa?"

Dù chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng nghe giọng hắn, lòng cô như được phủ đầy ấm áp.Jimin áp điện thoại sát tai hơn, giọng có chút dỗi hờn:"Em đang định xuống ăn thì anh gọi..."

Yoongi khẽ cười, âm thanh trầm ấm từ đầu dây bên kia như xoa dịu trái tim cô:"Vừa đúng lúc rồi, anh gọi để ăn cùng em.

Dù không ngồi cạnh nhau, nhưng ít ra cũng có thể nghe giọng em."

Jimin khựng lại vài giây, khóe môi bất giác cong lên.

Cô biết hắn nói thật, vì hắn vốn chẳng giỏi mấy chuyện ngọt ngào kiểu này nếu không thật lòng."

Vâng... vậy em xuống ăn đây."

Cô khẽ nói, chân đã bước ra khỏi phòng.Xuống đến phòng ăn, món ăn vẫn còn nóng hổi được bày sẵn, dì giúp việc lễ phép chào rồi lui đi, để lại không gian yên tĩnh cho cô.Jimin ngồi xuống, đặt điện thoại dựa vào một chiếc lọ hoa nhỏ, bật loa ngoài.

Hắn vẫn giữ máy, thỉnh thoảng lại nói một câu trêu ghẹo khiến cô vừa ăn vừa mỉm cười, cảm giác cô đơn phút chốc tan biến.Ở đầu dây bên kia, hắn cũng đang ngồi trong phòng làm việc khách sạn bên Mỹ, laptop mở ra trước mặt nhưng mắt thì chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, ánh mắt dịu dàng chẳng khác gì lúc nhìn thấy cô ngoài đời."

Em ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ."

Giọng Yoongi vang lên, đầy nhẹ nhàng.Jimin đang múc thìa canh thì khựng lại, liếc mắt nhìn điện thoại, hơi mím môi."

Vì có người cứ nhìn chằm chằm nên em thấy hơi ngại."

"Ngại?"

Hắn bật cười, thấp giọng nói tiếp"Còn tối qua ai là người dụ dỗ anh trước nhỉ?"

"Yah!

Min Yoongi!"

Jimin đỏ bừng mặt, đặt vội thìa xuống bàn, ánh mắt lườm điện thoại một cái rõ sắc.Tiếng cười khẽ bên kia truyền tới càng khiến cô ngượng ngùng hơn.

Cô cầm gối tựa trên ghế ôm vào lòng, vùi mặt vào đó, nhỏ giọng lầu bầu:"Đúng là đồ xấu xa..."

"Ừ, anh xấu... nhưng chỉ với mình em thôi."

Yoongi nói khẽ, giọng trầm khàn đậm mùi nhớ nhung.Câu nói ấy như một dòng mật ngọt rót thẳng vào lòng cô, khiến Jimin khẽ thở dài, đôi mắt cụp xuống, môi cong cong thành nụ cười nhẹ."

Anh ăn chưa?"

Cô chủ động hỏi, cố gắng đổi chủ đề."

Vẫn chưa.

Đợi họp xong mới ăn."

"Không được bỏ bữa đâu đấy.

Em sẽ giận đó."

Jimin nghiêm giọng, nhưng giọng điệu lại mềm mại như đang nũng nịu."

Biết rồi, bé cưng của anh mà giận thì ai dỗ nổi."

Hắn cười khẽ.Jimin không đáp lại, chỉ im lặng cầm đũa lên ăn tiếp, nhưng trong lòng lại rộn ràng đến lạ.

Dù hắn đang ở nửa vòng trái đất, nhưng cảm giác như vẫn ở ngay bên cạnh.Chỉ với một cuộc gọi thôi... mà ấm áp đến thế.Một bữa trưa xa nhau, nhưng lại đầy ắp sự quan tâm.
 
Back
Top Bottom