- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 529,141
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 50
Chương 50
Ăn xong, Jimin dọn dẹp khay thức ăn rồi trở lại phòng.
Cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại lướt vu vơ, nhưng thực ra là đang đợi một tin nhắn khác từ hắn.Mãi vẫn không thấy gì thêm, cô bèn mở phần ghi chú trong máy ra, gõ vài dòng nhật ký như thói quen gần đây:"Ngày đầu tiên không có anh, em ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm gì cũng nhớ đến anh.
Kỳ lạ thật, chỉ mới xa nhau có vài tiếng..."
Jimin viết rồi lại xóa, rồi lại viết.
Cuối cùng cô khóa máy lại, ngã lưng ra giường, ôm lấy gối ôm của Yoongi.
Áo sơ mi hắn mặc hôm qua cô vẫn để đó, thơm mùi nước giặt quen thuộc, ngửi một cái là cảm thấy an tâm.Cô dụi mặt vào áo hắn, lẩm bẩm:"Min Yoongi... nhớ anh ghê..."
Bên ngoài nắng chiều buông nhẹ, gió thổi khe khẽ qua rèm cửa, mang theo một chút yên bình.
Nhưng trong lòng Jimin vẫn thấy trống vắng, như thể một mảnh quan trọng trong cuộc sống bị lấy đi.Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ phụ thuộc cảm xúc vào một người đến như vậy — càng không nghĩ người đó lại là Min Yoongi.
Nhưng giờ đây, chỉ cần không thấy hắn trong một ngày, lòng đã xốn xang đến mức không chịu được.Jimin cứ thế ôm chiếc gối có mùi của hắn, mắt lim dim mà chẳng hay lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.Tiếng chuông đồng hồ treo tường vang lên báo hai
giờ chiều, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt qua tấm rèm, tạo thành những vệt sáng nhạt trên sàn nhà.Cô nằm nghiêng, tóc rối nhẹ xõa ra gối, hơi thở đều đều.
Hàng mi dài khẽ run lên mỗi khi gió thoảng qua, trông bình yên đến lạ.
Đôi môi vẫn còn chúm chím, dường như trong mơ cô vẫn đang nói điều gì đó — hoặc đang gọi tên ai đó.Chiếc điện thoại trên bàn khẽ sáng lên với một dòng tin nhắn mới từ hắn, nhưng cô vẫn ngủ say, chẳng hề hay biết.Min Yoongi – "Bé cưng ngủ chưa?
Nếu rồi thì ngủ ngon mơ đẹp nhé."
Một giấc ngủ trưa hiếm hoi, không mộng mị, chỉ có hương gió nhẹ và ký ức về hắn vương vấn quanh cô.Tầm bốn giờ rưỡi chiều, ánh sáng dịu hơn, khẽ rọi qua rèm làm Jimin hơi cau mày.
Cô cựa nhẹ người, rồi dần mở mắt.
Mất vài giây để thích nghi với ánh sáng, Jimin ngơ ngác nhìn quanh căn phòng yên tĩnh.Một cảm giác trống vắng lập tức ập đến khi cô quay đầu nhìn sang chỗ hắn thường nằm — trống không.
Không còn hơi ấm, không còn tiếng tim đập trầm ổn quen thuộc.Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, rồi chầm chậm ngồi dậy.
Cảm giác nhớ hắn từ sáng lại ùa về.
Jimin cúi đầu, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, thở dài một hơi.Lúc ấy, âm thanh quen thuộc vang lên — tiếng thông báo tin nhắn.Cô vội cầm điện thoại lên:Min Yoongi:"Anh biết giờ này chắc bé cưng dậy rồi.
Xuống ăn gì đi, không được bỏ bữa đâu đó."
Jimin mím môi, đôi mắt long lanh thoáng ươn ướt.
Cô gõ vài chữ, rồi lại xoá, rồi lại gõ.
Cuối cùng, chỉ gửi lại một dòng:Jimin:"Anh ăn gì chưa?"
Cô đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào thành giường, ánh mắt dịu lại.
Có lẽ... nhớ thế này, cũng là một loại hạnh phúc.Điện thoại rung lên sau chưa đầy một phút.Min Yoongi:"Anh ăn rồi.
Bây giờ anh đang họp, lát xong sẽ gọi cho bé cưng nhé."
Jimin nhìn dòng tin nhắn ấy, khẽ mím môi, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Dù xa nhau, hắn vẫn luôn để tâm đến cô từng chút một.Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn.
Đứng dậy, Jimin vươn vai một chút cho tỉnh táo, sau đó thay đồ và bước xuống phòng ăn.Bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, vẫn như mọi khi, những món cô thích đều có mặt.
Cô giúp việc mỉm cười chào cô:"Thiếu phu nhân, Thiếu Gia dặn phải chuẩn bị đúng khẩu vị của cô."
Jimin khẽ gật đầu, môi cong lên một nụ cười nhẹ."
Vâng, cảm ơn dì."
Cô ngồi vào bàn, dùng muỗng xúc từng muỗng canh nóng.
Có chút trống trải khi chiếc ghế đối diện trống không, nhưng cũng có chút dễ chịu khi biết hắn vẫn luôn dõi theo cô, bằng cách riêng của hắn.Trong lòng Jimin tự nhủ: Anh đi công tác thôi mà, vài hôm nữa là về... không được buồn mãi như vậy đâu Park Jimin!Dù vậy, ánh mắt cô vẫn lặng lẽ liếc về phía điện thoại đặt trên bàn, mong ngóng dòng tin tiếp theo từ người kia.Sau khi ăn xong, Jimin đặt muỗng xuống, tựa lưng ra ghế, ánh mắt vẫn vô thức nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn.Bầu trời trưa nay trong xanh, nắng nhè nhẹ chiếu vào khiến không gian trở nên yên bình lạ thường, nhưng trong lòng cô lại như có một khoảng trống lặng lẽ không thể lấp đầy.Cô giúp việc bước tới, nhẹ nhàng hỏi:"Thiếu phu nhân có cần chuẩn bị trà hoặc trái cây không ạ?"
Jimin khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:"Không cần đâu dì, con sẽ lên phòng nghỉ một chút."
"Vâng."
Jimin từ tốn đứng dậy, bước chậm rãi lên lầu.
Trước khi mở cửa phòng, cô còn quay lại nhìn chiếc bàn ăn lần nữa — vẫn là bữa ăn đầy đủ, nhưng thiếu đi người khiến cô cảm thấy đủ đầy.Vào phòng, cô ngả người xuống giường, ôm gối, mắt nhìn lên trần nhà."
Min Yoongi, anh nhất định phải giữ lời, mau về sớm đấy..."
Cô khẽ thì thầm, môi khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ.
Mặc dù nhớ, mặc dù hụt hẫng... nhưng cảm giác được ai đó yêu thương, che chở vẫn khiến trái tim cô thấy ấm áp vô cùng.Jimin ngồi vào bàn học, tập trung làm bài tập thầy giao trên lớp.
Mái tóc dài buộc gọn sau gáy, vài sợi lòa xòa rơi xuống trán, ánh mắt chăm chú lướt theo từng dòng chữ trong sách.Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bút viết sột soạt và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.Một lúc sau, điện thoại cô rung nhẹ trên bàn.
Màn hình sáng lên với dòng chữ quen thuộc: "Anh Yoongi."
Jimin khựng lại, vội đặt bút xuống rồi cầm điện thoại lên, không giấu được sự mong chờ trong ánh mắt.
Cô nhấn nghe."
Anh gọi em đúng lúc quá đó, em đang làm bài mỏi cả tay."
Cô khẽ cười, dựa lưng ra ghế.Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp, dịu dàng của hắn:"Không để anh gọi thì em cũng chẳng nhớ tới anh đâu, phải không bé cưng?"
Jimin chun mũi, khẽ hừ một tiếng:"Ai nói thế, em vừa mới nghĩ đến anh đó."
"Ừm?
Thật không?"
"Thật mà...
Em thề đấy!"
"Ngoan."
Hắn cười nhẹ, trầm ấm, mang theo chút yêu chiều."
Nhớ ăn tối đúng giờ, đừng học quá khuya.
Tối nay anh sẽ gọi nữa."
Jimin gật đầu dù biết hắn không nhìn thấy, giọng lí nhí:"Dạ...
Anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức."
"Anh biết rồi, bé cưng của anh cũng phải ngoan đấy."
Cuộc gọi kết thúc, Jimin vẫn cầm điện thoại trên tay, lòng dâng lên một tầng cảm xúc ngọt ngào.
Cô mỉm cười nhẹ, rồi quay lại với bài tập, nét mặt bỗng trở nên chăm chỉ hơn hẳn.