Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 30


Buổi tối, Yoongi trở về, vừa bước vào nhà, ánh mắt lướt qua Soo Hee đang ngồi trên sofa nhưng không dừng lại lâu."

Anh Yoongi, anh về rồi!"

Soo Hee hớn hở khi thấy hắn trở về.Hắn không quan tâm đến sự có mặt của cô ta, chỉ cởi áo khoác đưa cho quản gia.Chú quản gia cung kính bước lên, lập tức báo cáo:"Thưa Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân cả buổi chiều không rời khỏi phòng, cũng không có xuống dùng cơm trưa!"

Yoongi khựng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự suy tư.Soo Hee thấy vậy, lập tức cười nhạt, chậm rãi nói:"Chắc lại nhõng nhẽo với anh thôi.

Không được anh đón một hôm liền giận dỗi, đúng là trẻ con."

Cô ta dựa người vào sofa, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.Yoongi liếc mắt sang Soo Hee, ánh nhìn lạnh lẽo như băng:"Không đến lượt cô lên tiếng."

Giọng hắn trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc, nhưng lại đủ để khiến Soo Hee khựng lại, sắc mặt hơi cứng đờ.Không nói thêm một lời nào, hắn sải bước lên lầu, hướng thẳng đến phòng Jimin.Hắn bước vào phòng, khẽ nhíu mày khi thấy Jimin cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một mái tóc rối bù.

Máy lạnh thì bật tận 10 độ, chẳng trách cô lại chui rúc như vậy.

Cô ngủ say đến mức không hề hay biết hắn đã trở về.Yoongi thở dài, bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trong gối.Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay kiểm tra trán cô, sợ rằng cô lại ngủ quên đến mức lạnh cóng.

May mà nhiệt độ cơ thể vẫn ổn.Hắn tặc lưỡi, đứng dậy điều chỉnh lại máy lạnh về mức vừa phải, sau đó quay lại ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Jimin, giọng trầm thấp vang lên:"Dậy đi, ăn tối rồi ngủ tiếp."

Jimin khẽ nhíu mày, rúc sâu vào chăn, lầm bầm:"Không ăn, buồn ngủ."

Yoongi cau mày, kéo chăn xuống để lộ khuôn mặt đang vùi vào gối của cô:"Cả buổi chiều em không ra khỏi phòng, định nhịn đói luôn à?"

Jimin không trả lời, chỉ lười biếng rúc người lại gần hắn như muốn tìm hơi ấm.Hắn bật cười bất lực, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, giọng dịu dàng nhưng đầy cưng chiều:"Ngoan, xuống ăn rồi ngủ tiếp nhé?"

Jimin vùi mặt vào gối, bướng bỉnh lắc đầu:"Không muốn."

Yoongi nhíu mày, giọng trầm thấp đầy kiên nhẫn:"Ngoan, ăn một chút thôi, tôi bế em xuống cũng được."

Jimin vẫn không nhúc nhích:"Không thích, xuống dưới ăn không có ngon."

Hắn im lặng vài giây, ánh mắt sắc bén dần dần nhìn ra được điều gì đó, giọng nói chợt trầm xuống:"Cả buổi em không rời khỏi phòng...

Là vì cô ta?"

Jimin vừa nghe hắn hỏi, không nhịn được mà bĩu môi, đá nhẹ vào chân hắn một cái:"Anh nói thử xem?

Ở nhờ nhà người ta còn thích khiêu khích, nhìn là thấy ngứa mắt rồi."

Yoongi bật cười, bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên mái tóc rối của cô:"Nếu em thấy chướng mắt, vậy tôi đuổi cô ta đi."

Jimin trừng mắt nhìn hắn:"Nói thì dễ, dù sao cũng là em họ của anh, đuổi đi không thấy ác à?"

Yoongi cười nhạt:"Có gì đâu mà ác?

Nếu cô ta chọc giận vợ thì không cần nể mặt."

Jimin đỏ mặt, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn:"Ai là vợ anh chứ?

Đừng có gọi bậy!"

Yoongi cúi sát lại gần, giọng nói trầm thấp quyến rũ:"Hửm?

Em muốn tôi chứng minh bao nhiêu lần nữa?"

Jimin vội đẩy hắn ra, bĩu môi, giọng mang theo chút ấm ức:"Không muốn ăn!

Xuống dưới lại thấy mặt cô ta, tôi nuốt không trôi!"

Yoongi nhìn bộ dáng nhõng nhẽo của cô, không nhịn được mà nhéo nhẹ má:"Em không ăn sẽ bị đau dạ dày đó!"

Jimin càng bực, nắm lấy tay hắn lắc qua lắc lại:"Không muốn, không muốn xuống..!!!"

Yoongi bật cười, dịu dàng nắm tay cô lại, giọng trầm ấm mang theo chút cưng chiều:"Được rồi, không xuống thì không xuống, tôi kêu người mang lên cho em, chịu chưa?"

Jimin bực bội trừng hắn:"Không ăn!"

Yoongi khẽ nhướng mày, áp sát cô, giọng trầm thấp:"Em dám để bụng đói cả buổi chiều, muốn bị tôi phạt sao?"

Jimin lập tức cảnh giác, ôm chăn lùi vào góc giường:"Anh...

đừng có làm bậy!"

Yoongi bật cười, xoa nhẹ đầu cô:"Ngoan, ăn một chút thôi, tôi không muốn em nhịn đói."

Jimin còn định phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cuối cùng hậm hực gật đầu.Yoongi xoa nhẹ đầu Jimin, giọng cưng chiều:"Ngoan, đi đánh răng đi rồi ra ăn."

Jimin bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm.Yoongi nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi cong nhẹ.

Hắn bước đến giường, thuận tay xếp lại chăn gối ngay ngắn.Lúc này, dưới nhà, Soohee vừa thấy người hầu bưng khay đồ ăn lên lầu thì lập tức nhíu mày, giọng chanh chua:"Cô ta lại bày trò gì nữa sao?

Một chút chuyện nhỏ cũng làm mình làm mẩy, thật sự phiền phức."

Chú quản gia đi ngang qua, liếc mắt nhìn cô ta, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo ý cảnh cáo:"Đây là lệnh của thiếu gia, tiểu thư Soohee nếu có ý kiến, xin tự mình nói chuyện với thiếu gia."

Soohee lập tức cứng họng, nắm chặt tay nhưng không nói thêm gì nữa.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 31


Ở trên phòng, Jimin đánh răng xong bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy bàn ăn đã được dọn sẵn.

Yoongi ngồi trên ghế, tay chống cằm nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên:"Đến đây."

Jimin bước đến bàn, liếc nhìn Yoongi một cái, sau đó ngồi xuống.Yoongi chống cằm nhìn cô ăn, giọng trầm ấm:"Cả ngày không ăn gì, giờ phải ăn cho hết."

Jimin cầm đũa, cố tình bới bới đĩa thức ăn, giả bộ chán ăn:"Không có khẩu vị."

Yoongi nhướng mày, cầm lấy đũa trên tay cô, gắp một miếng đưa đến bên miệng Jimin:"Không có khẩu vị cũng phải ăn, không ăn tôi đút."

Jimin nhìn hắn chằm chằm, bĩu môi một cái nhưng vẫn mở miệng ăn.Hắn hài lòng cười nhẹ, tiếp tục gắp cho cô thêm vài miếng, giọng cưng chiều:"Ngoan."

Jimin nuốt thức ăn, lầm bầm:"Anh đừng có lúc nào cũng nói ngoan ngoan với tôi, không thích."

Yoongi bật cười, chống tay lên bàn nhìn cô, giọng trầm thấp:"Vậy em thích tôi nói thế nào?"

Jimin không thèm để ý, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng mặt lại có chút đỏ.Yoongi chậm rãi tựa người ra sau ghế, khóe môi cong lên đầy vẻ trêu chọc:"Vì ghét người ta mà em nhịn đói sao?"

Jimin bị câu nói của hắn làm nghẹn, suýt nữa thì sặc.

Cô vội vàng uống ngụm nước, trừng hắn một cái, phản bác:"Anh nói bậy gì đó?

Ai thèm để tâm chứ!"

Hắn cười nhẹ, vươn tay xoa xoa đầu cô, giọng cưng chiều:"Được rồi, không ghét thì không ghét.

Vậy ăn thêm chút nữa, bù cho bữa trưa!"

Yoongi ngồi nhìn Jimin ăn, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.

Nhưng chưa kịp vui mừng vì Y đã chịu ăn, hắn đột nhiên nhận ra sắc mặt Y có chút thay đổi.Jimin hơi nhíu mày, đặt đũa xuống, bàn tay vô thức xoa nhẹ bụng.

Cơn đau từ dạ dày bắt đầu âm ỉ, càng lúc càng rõ rệt.Yoongi lập tức nhận ra điều bất thường, hắn cau mày, giọng trầm xuống:"Bụng khó chịu?"

Jimin không muốn để hắn lo lắng, vội lắc đầu:"Không sao, chắc là tại ăn nhanh quá..."

Nhưng Yoongi đâu dễ bị lừa, ánh mắt hắn tối lại, kéo ghế ngồi sát Y, bàn tay to lớn áp nhẹ lên bụng Y như muốn kiểm tra."

Đừng có giấu tôi.

Có phải đau dạ dày không?"

Jimin im lặng không đáp, nhưng biểu cảm của Y đã thay cho câu trả lời.

Yoongi hít sâu một hơi, hắn biết ngay mà—bỏ bữa trưa, buổi chiều lại chẳng ăn uống gì, giờ đau là chuyện tất nhiên!Hắn không nói thêm, lập tức đứng dậy đi lấy thuốc và nước ấm.

Cả quá trình, sắc mặt hắn không hề dễ chịu chút nào.Yoongi nhanh chóng quay lại với ly nước ấm và viên thuốc trong tay.

Hắn đặt ly nước lên bàn, rồi đưa viên thuốc đến trước mặt Jimin, giọng điệu không cho phép từ chối:"Uống đi."

Jimin nhăn mặt, không thích uống thuốc chút nào.

Y đẩy tay hắn ra, lầm bầm:"Tôi không thích uống thuốc...

Đợi một lát là hết đau thôi mà."

Yoongi cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua Y."

Đợi một lát?"

Hắn cầm viên thuốc lên, chậm rãi nói:"Lỡ lát nữa em đau hơn thì sao?

Em nghĩ tôi sẽ ngồi nhìn em chịu đau sao?"

Jimin bĩu môi, không dám cãi lại.

Biết rõ nếu không chịu uống, hắn chắc chắn sẽ không để yên.Cuối cùng, Jimin không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc, bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước.Yoongi nhìn Y uống xong mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo Y vào lòng, nhẹ nhàng xoa bụng giúp Y dễ chịu hơn."

Hôm sau mà còn bỏ bữa nữa, tôi không để yên đâu, biết chưa?"

Jimin vùi mặt vào ngực hắn, giọng lí nhí:"Biết rồi..."

Yoongi kiên nhẫn xoa bụng giúp Jimin, động tác dịu dàng nhưng không mất đi sự mạnh mẽ.

Một lúc sau, cảm giác đau dạ dày dần dịu đi, Jimin cũng thoải mái hơn, nhưng ngay lập tức lại quay sang lườm hắn.Yoongi nhướng mày:"Sao vậy?"

Jimin chu môi, bực bội nói:"Sao lại để tôi leo cây hả?"

Yoongi sững lại, không ngờ y lại nhắc đến chuyện này.

Hắn bình thản hỏi:"Ý em là chuyện tôi không đến đón?"

Jimin trừng mắt:"Chứ còn gì nữa!

Anh biết con ả kia nói gì không?

Cô ta bảo tôi bị anh bỏ rơi đấy!"

Yoongi nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên:"Em mà để bị chọc quê sao?"

Jimin hừ một tiếng, khoanh tay ngồi thẳng dậy, tự hào nói:"Tất nhiên là không rồi!

Tôi cho cô ta biết vị trí của tôi là thứ cô ta có nằm mơ cũng không có được!"

Yoongi bật cười, kéo Jimin lại gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y."

Vậy thì sao lại dỗi tôi?"

Jimin nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể bực bội trừng hắn.

Yoongi cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán y, giọng nói mang theo sự cưng chiều:"Lần sau có bận tôi sẽ báo sớm, được không?"

Jimin hơi sững lại khi nghe câu nói đó, sau đó bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:"Hừ, đừng có mà thất hứa nữa."

Yoongi khẽ bật cười, xoa đầu y như đang dỗ dành một đứa trẻ."

Được rồi, sẽ không thất hứa nữa!"

Y đột nhiên tự giác chui vào lòng hắn, tựa đầu lên vai hắn mà thở dài."

Yoongi."

"Hửm?"

"Anh có thể đuổi cô ta đi không?"

Yoongi im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng vỗ về y."

Em không cần để ý đến cô ta.

Cô ta không quan trọng."

"Nhưng mà cô ta cứ liên tục khiêu khích tôi, nếu tôi không nể mặt anh thì tôi đánh cô ta luôn rồi!"

Yoongi bật cười, cưng chiều xoa đầu Jimin:"Vậy em nể mặt tôi mà nhịn à?"

Jimin hừ một tiếng, bực bội đẩy tay hắn ra:"Không thì sao?

Tôi mà ra tay thì không phải mất mặt anh à?"

Hắn nhìn y đầy hứng thú, chậm rãi nói:"Nếu em muốn đánh, tôi cho phép."

Jimin sững người, không nghĩ rằng hắn sẽ nói vậy.

Y nghi ngờ nhìn hắn:"Anh không sợ tôi làm mất mặt anh à?"

Yoongi nhếch môi, ánh mắt trầm ổn:"Cô ta là khách, còn em là vợ tôi."

Jimin nghe thế liền cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hừ nhẹ:"Vậy nếu tôi đánh thật thì anh không được trách tôi."

Hắn cười khẽ, vươn tay kéo y vào lòng:"Được, nhưng nhớ chọn thời điểm thích hợp, đừng để thiệt thân."

Jimin chợt nhớ ra gì đó, liền ngẩng đầu nhìn hắn:"Khoan đã... anh chưa tắm đúng không?"

Yoongi nhướng mày, nhìn y đầy ẩn ý:"Sao?

Muốn tắm chung?"

Jimin đỏ mặt, vội đẩy hắn ra:"Ai thèm!

Ý tôi là anh vừa đi làm về, chưa tắm mà lúc nãy đã lăn qua lăn lại trên giường, bẩn chết đi được!"

Yoongi bật cười, xoa nhẹ cằm y, giọng trầm thấp đầy sủng nịnh:"Vậy vợ có muốn giúp tôi tắm không?"

Jimin trừng mắt:"Cút!

Đi tắm mau!"

Yoongi nhìn y một lúc, cảm thấy trêu chọc đủ rồi mới đứng dậy, vươn tay nhéo má y một cái rồi lười biếng đi vào phòng tắm.Jimin nhìn theo bóng lưng hắn, bĩu môi lầm bầm:"Đúng là đáng ghét mà..."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 32


Một lúc sau, Yoongi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn hơi ướt, áo choàng tắm khoác hờ hững trên người.Hắn nhìn về phía giường, thấy Jimin đã nằm ngay ngắn, ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt thanh tú của y.Yoongi nhếch môi cười nhẹ, không chút do dự mà trèo lên giường, lập tức vòng tay ôm chặt lấy y.Jimin giật mình, khẽ nhúc nhích:"Anh làm gì vậy?"

"Ngủ."

Hắn thản nhiên đáp, cằm tựa lên đỉnh đầu y, hơi thở ấm áp phả lên tóc y.Jimin cau mày, nhưng lại không giãy ra, chỉ bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm:"Còn chưa lau tóc..."

Yoongi khẽ cong môi, vòng tay siết chặt hơn, trầm giọng nói:"Lát nữa.

Bây giờ, để tôi ôm em trước đã."

Jimin hơi ngẩng đầu, nhìn mái tóc còn ướt của hắn rồi chớp mắt, giọng nói có chút ngập ngừng:"Để tôi lau cho anh nhé?"

Yoongi hơi sững lại, đôi mắt đen thẳm nhìn y chăm chú, khóe môi bất giác cong lên.

Hắn khẽ cười:"Muốn chăm sóc tôi sao?"

Jimin bĩu môi, đẩy nhẹ hắn ra rồi ngồi dậy:"Anh có lau hay không thì bảo?

Không thì tôi đi ngủ đây."

Yoongi bật cười, thuận theo để y kéo mình ngồi dậy.Jimin nhanh nhẹn xuống giường, lấy khăn lông rồi quỳ xuống phía sau hắn, nhẹ nhàng lau mái tóc còn ẩm.Hơi thở ấm áp của y phả lên sau gáy hắn, động tác mềm mại cẩn thận, lâu lâu lại dùng tay vuốt nhẹ cho tóc đỡ rối.Yoongi cảm nhận được sự dịu dàng hiếm hoi này, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt tràn đầy ý cười."

Jiminie..."

"Hửm?"

"Từ nay ngày nào cũng lau tóc cho tôi nhé?"

Jimin ngẩn ra, sau đó trợn mắt:"Đừng có mà được voi rồi đòi hai bà trưng!

Chỉ có hôm nay thôi."

Yoongi cười khẽ, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo ý trêu chọc:"Vậy tôi phải trân trọng khoảnh khắc hiếm có này rồi."

Jimin lườm hắn, cố tình mạnh tay hơn một chút.

Nhưng Yoongi chẳng hề phàn nàn, chỉ yên lặng để y lau tóc cho mình, tận hưởng sự quan tâm này theo cách riêng của hắn.Sau khi lau tóc xong, Jimin đặt khăn xuống, định đứng dậy thì bất ngờ bị một lực kéo mạnh, cả người ngã nhào vào lòng hắn.Yoongi nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo y, giam cầm y trong vòng tay mình.Jimin trừng mắt, chống tay lên ngực hắn:"Anh làm gì vậy?"

Yoongi không trả lời ngay, hắn vùi mặt vào hõm cổ y, giọng nói trầm thấp pha chút lười biếng:"Ôm một lát."

Jimin hơi cứng người, nhưng cảm giác ấm áp này lại khiến y có chút mềm lòng.Một lúc sau, Yoongi chậm rãi lên tiếng:"Jimin, gọi tôi là ông xã đi."

Jimin lập tức đẩy hắn ra:"Không!"

Hắn đã biết trước phản ứng này, nhưng vẫn không bỏ cuộc, kéo y lại gần hơn, kiên trì năn nỉ:"Gọi một tiếng thôi, thử xem nào?"

Jimin nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn:"Không có thói quen đó."

Yoongi khẽ cười, giọng điệu dụ dỗ:"Vậy từ giờ tập thói quen này nhé?

Chúng ta là vợ chồng mà!"

Jimin vẫn ngoan cố:"Tôi thích gọi tên hơn."

Yoongi híp mắt, cố tình tỏ vẻ đáng thương:"Nhưng tôi thích nghe em gọi tôi là ông xã."

Jimin liếc hắn một cái:"Tôi thì không thích."

Yoongi không tức giận, chỉ siết chặt vòng tay, cúi sát xuống, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:"Bé cưng, chiều chồng một chút có được không?"

Jimin khẽ rùng mình, vội vàng bịt miệng hắn lại:"Đừng có gọi tôi như thế!"

Yoongi nhướn mày, ánh mắt đầy ý cười:"Vậy thì gọi tôi là ông xã đi, tôi sẽ không gọi em như thế nữa."

Jimin cắn môi, cảm thấy mình sắp bị hắn bức đến phát điên.

Cuối cùng, y hít sâu một hơi, lí nhí nói:"Ông xã..."

Yoongi nhướng mày, giả vờ không nghe rõ:"Hửm?

Em nói gì tôi nghe không rõ."

Jimin cau mày, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, giọng nói lớn hơn một chút:"Ông xã..."

Yoongi cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:"Lần này nghe rõ rồi, nhưng nếu em muốn gọi tên tôi thì cứ gọi đi."

Jimin vừa định thở phào, hắn lại tiếp tục bổ sung:"Nhưng phải gọi là 'Anh Yoongi' và xưng là em."

Jimin lập tức quay sang lườm hắn:"Anh đừng có được đà lấn tới!"

Yoongi cười thành tiếng, lại ôm chặt lấy y, giọng nói lười biếng nhưng đầy cưng chiều:"Được rồi, không ép em nữa.

Nhưng tôi vẫn sẽ chờ ngày em tự nguyện gọi tôi như thế."

Jimin đỏ mặt, lập tức đẩy hắn ra:"Chỉ có lần này thôi!"

Yoongi nhìn y, ánh mắt sâu thẳm đầy cưng chiều:"Tôi không tin mình không làm em rung động!"

Jimin hừ một tiếng, cố gắng không để bản thân bị ảnh hưởng bởi sự bá đạo của hắn.

Y xoay người, đưa lưng về phía hắn, hậm hực đáp:"Anh cứ nằm mơ đi!"

Yoongi không hề tức giận, trái lại còn bật cười nhẹ, kéo y lại gần, cằm nhẹ đặt lên vai y, giọng nói khẽ khàng nhưng mang theo sự kiên định:"Vậy thì tôi cứ mơ... cho đến khi em thật sự rung động vì tôi."

Jimin cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn bên tai, tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp.

Nhưng y vẫn cứng miệng, không chịu thừa nhận mà chỉ lạnh nhạt đáp:"Cứ chờ đi, tôi không dễ động lòng như vậy đâu."

Yoongi khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Jimin.

Hắn đột nhiên nghiêng người, kéo y quay lại đối diện với mình."

Không dễ động lòng?"

Hắn nhướng mày, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm Jimin lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tràn đầy ý cười."

Vậy để tôi thử xem có thật không."

Jimin còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm áp của hắn đã phủ xuống.

Không mạnh bạo, không cưỡng ép, mà là một nụ hôn nhẹ nhàng như thể hắn đang trân trọng y.Jimin mở to mắt, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

Nụ hôn này... không giống với những gì y tưởng tượng về hắn.

Không bá đạo, không chiếm đoạt, mà là dịu dàng, chậm rãi, như thể hắn đang kiên nhẫn dẫn dắt y vào một thế giới chỉ có hai người.Dần dần, Jimin nhắm mắt lại, mặc kệ lý trí, chỉ cảm nhận sự dịu dàng của hắn.Yoongi cảm nhận được sự ngoan ngoãn bất thường của y, khóe môi khẽ cong lên, cánh tay siết chặt hơn, biến nụ hôn từ nhẹ nhàng thành sâu hơn.

Đầu lưỡi hắn tinh tế trêu chọc, mang theo sự cám dỗ khiến Jimin không khỏi run rẩy.Một lúc sau, Yoongi mới chậm rãi rời khỏi môi y, giọng trầm thấp khàn đi:"Vẫn còn nghĩ là tôi không thể làm em rung động?"

Jimin đỏ mặt, hậm hực quay đi, giọng lí nhí:"Chỉ là bất ngờ thôi... không tính."

Yoongi bật cười, cúi đầu hôn lên trán y một cái."

Được, vậy tôi tiếp tục làm em 'bất ngờ' cho đến khi em chịu thừa nhận."

Jimin nhanh chóng né tránh ánh mắt đầy ý cười của hắn, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi.

Y hừ nhẹ một tiếng, cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối bời.Nhìn thấy vẻ mặt kia của y, Yoongi càng thấy thú vị.

Hắn vừa định trêu chọc thêm thì đột nhiên cảm thấy eo mình nhột nhột—Jimin đang lén lút cù lét hắn!"

Em dám?!"

Yoongi hơi giật mình, nhưng ngay sau đó, hắn nheo mắt lại, như thể phát hiện ra một điều thú vị.Jimin thấy có tác dụng thì càng làm tới, bàn tay nhỏ nhắn liên tục cù lét eo và hông hắn."

Anh cũng có điểm yếu sao?

Haha—"Nhưng còn chưa cười xong thì Jimin đã bị hắn tóm lấy cổ tay, lật người áp đảo xuống giường."

Muốn chơi trò này với tôi?"

Yoongi cúi xuống, giọng trầm khàn đầy nguy hiểm, nhưng khóe môi lại nhếch lên.Jimin chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn cù lại!"

A!

Không—Haha!

Dừng lại đi!"

Y cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, giãy giụa muốn trốn nhưng bị hắn giữ chặt.Yoongi nhìn y cười đến mức hai mắt cong cong, trông vừa đáng yêu vừa khiến người ta không nhịn được mà muốn bắt nạt.

Hắn chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai Jimin:"Bây giờ chịu thua chưa?"

Jimin vẫn cứng đầu, cố ý quay mặt đi, nhưng Yoongi không vội, hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai y, giọng trầm thấp đầy mê hoặc:"Hửm?"

Toàn thân Jimin run lên một cái, vội vàng gật đầu đầu hàng:"Chịu thua!

Chịu thua rồi!"

Yoongi hài lòng buông tay, nhưng vẫn ôm y vào lòng, thì thầm:"Vậy ngoan ngoãn ngủ đi, không ngày mai lại trễ học!"

Jimin bĩu môi, nhưng không phản kháng, lẳng lặng dụi đầu vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn mà dần dần chìm vào giấc ngủ.Yoongi lặng lẽ nhìn Jimin đang ngủ say trong lòng mình, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.Hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của y, đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng, trong lòng khẽ thở dài—hắn biết rõ bản thân đã yêu nhóc con này rất nhiều.Nhưng mà...Hắn cúi xuống, ánh mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ.Nhóc con này lại quá bướng bỉnh.Rõ ràng là mềm lòng, nhưng cứ thích giả vờ mạnh mẽ.

Rõ ràng là để ý, nhưng lại không chịu thừa nhận."

Rốt cuộc khi nào em mới chịu ngoan ngoãn mà nhìn tôi đây?"

Hắn lẩm bẩm, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt ngủ yên của Jimin.Jimin vô thức cọ cọ vào lồng ngực hắn, tìm kiếm hơi ấm.Yoongi bất giác bật cười, nụ cười đầy cưng chiều, cúi xuống hôn nhẹ lên trán y, giọng nói trầm thấp đầy sủng nịnh:"Ngủ ngon, nhóc con bướng bỉnh."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 33


Sáng hôm sau.Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn.Vừa định trở mình thì phát hiện có một cánh tay rắn chắc đang ôm chặt lấy eo mình, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên đỉnh đầu.Y mở mắt ra liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc ngay trước mắt.

Yoongi vẫn còn ngủ, hơi thở đều đặn, hàng mi dài phủ xuống, trông bình yên đến lạ.Jimin chớp mắt, đầu óc dần nhớ lại những chuyện tối qua—khoảnh khắc hai người gần gũi, cái ôm ấm áp, giọng nói trầm thấp của hắn khi năn nỉ y gọi một tiếng "ông xã"...Chết tiệt.Jimin cắn môi, tự dưng lại thấy tim đập nhanh hơn.

Không nhịn được mà khẽ mỉm cười, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt hắn.Trông hắn lúc ngủ cũng không đáng ghét lắm...Jimin lặng lẽ quan sát hắn, đến mức quên mất khoảng cách giữa hai người gần đến thế nào.

Đột nhiên, mí mắt Yoongi hơi động đậy, hắn mở mắt ra, đối diện ngay với ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú.Jimin cứng đờ.Chưa kịp phản ứng thì khóe môi Yoongi đã nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm.

Giọng hắn trầm thấp, còn hơi khàn vì mới ngủ dậy:"Sao?

Nhìn chồng của em đến ngẩn người à?"

"Ai...ai thèm nhìn anh chứ."

Y ngại ngùng quay mặt đi, hắn lập tức đưa tay ôm lấy eo Y kéo lại.Yoongi cười khẽ, vòng tay siết chặt, kéo Jimin sát vào lòng."

Nói dối."

Hắn chậm rãi cất giọng, hơi thở phả nhẹ bên tai y."

Rõ ràng là em nhìn rất lâu."

Jimin cố gắng giãy khỏi vòng tay hắn, nhưng càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt hơn."

Buông ra!

Tôi không có nhìn!

Chỉ là—""Chỉ là gì?"

Hắn cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào vành tai đỏ ửng của Jimin.Jimin bị hắn trêu chọc đến mức xấu hổ, vội vàng đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn bất ngờ lật người đè xuống giường.Yoongi chống một tay bên đầu y, nụ cười đầy vẻ trêu đùa:"Không có nhìn thì sao lại đỏ mặt?"

Jimin cắn môi, tức tối nhìn hắn:"Anh—""Anh làm sao?"

Yoongi cúi xuống gần hơn, khoảng cách chỉ còn vài centimet.Jimin ngừng thở.

Y có cảm giác nếu còn nói thêm câu nào nữa, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho mình...Jimin nuốt khan, cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn gần quá, hơi thở nam tính bao quanh khiến y không cách nào suy nghĩ được."

Anh...

Đồ đáng ghét!"

Jimin giơ tay đẩy hắn ra, nhưng vừa chạm vào ngực hắn đã bị Yoongi nắm chặt cổ tay, giữ y lại dưới thân."

Đáng ghét?"

Yoongi nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm."

Tối qua ai ôm anh không chịu buông?

Hửm?"

Jimin lập tức cứng đờ, mặt đỏ như quả cà chua."

Tôi...

Tôi không có!"

Hắn bật cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều."

Vậy để anh giúp em nhớ lại nhé?"

Không đợi y phản ứng, Yoongi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y, rồi dần dần lướt xuống mũi, gò má.Jimin đột nhiên né tránh, vội vàng lắp bắp:"Nhớ rồi!

Nhớ rồi mà!"

Hắn bật cười khẽ, bàn tay vẫn giữ chặt eo y, không để y chạy trốn."

Vậy nhớ lại xem, tối qua em gọi anh là gì?"

Jimin cắn môi, mặt đỏ bừng, vùi đầu vào chăn, lầm bầm:"Không nhớ nữa."

Yoongi híp mắt, khẽ kéo chăn xuống, giọng trầm thấp đầy dụ hoặc:"Không nhớ thật à?

Hay anh giúp em nhớ lại?"

Jimin lập tức lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn:"Anh đúng là tên lưu manh!"

Yoongi cười khẽ, hôn nhẹ lên trán y một cái, giọng điệu cưng chiều:"Đánh răng đi rồi xuống ăn sáng, tôi đưa em đi học!"

Jimin hừ nhẹ một tiếng, đẩy hắn ra, lẩm bẩm:"Biết rồi!

Lúc nào cũng ra lệnh cho người ta."

Yoongi nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của y, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, chậm rãi nói:"Nhanh lên, nếu không tôi đổi ý, không đưa em đi học nữa đâu."

Jimin trừng mắt, lập tức xốc chăn ngồi dậy, càu nhàu:"Biết ngay mà!

Lúc nào cũng bắt nạt tôi!"

Dứt lời, Jimin đỏ mặt chạy tọt vào nhà vệ sinh, tránh đi ánh mắt đầy ý cười của hắn.Yoongi nhìn theo bóng lưng y, khóe môi cong lên một đường nhẹ.

Hắn xoay người, kéo chăn gối ngay ngắn lại.Sau đó, hắn bước đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồng phục gọn gàng cho Jimin, rồi chọn một bộ vest cho mình.Cầm hai bộ đồ trên tay, Yoongi bất giác khựng lại.

Một bộ vest đen chỉnh tề, một bộ đồng phục học sinh đơn giản—hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại cùng xuất hiện trên giường hắn.Hắn đứng lặng vài giây, rồi khẽ bật cười, không ngờ mình lại có ngày để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Nhìn thấy quần áo của y bên cạnh mình, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc đến khó tả.Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách.

Yoongi liếc nhìn đồng hồ, chậm rãi cởi nút áo ngủ, cầm bộ đồ của mình rồi đi sang phòng tắm khác để thay đồ.Lúc sau, Yoongi đã thay đồ xong, áo vest chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn.

Hắn bước vào, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé kia.Jimin vẫn còn trong nhà vệ sinh, có vẻ đang chải tóc.Yoongi nhếch môi, rồi chậm rãi đi đến bàn học của y, mở cặp sách kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.

Thấy sách vở được xếp gọn gàng, hắn hài lòng kéo khóa lại, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác đồng phục của y treo trên giá, tiện tay phủi nhẹ vài nếp nhăn.Hắn đặt cặp và áo khoác lên giường, liếc nhìn đồng hồ, rồi thong thả ngồi xuống sofa gần đó, dựa lưng chờ đợi.Vài phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Jimin bước ra với mái tóc mềm mại còn vương hơi nước, đôi mắt long lanh chưa tỉnh ngủ hẳn.Yoongi cong môi, cầm áo khoác lên, vẫy vẫy tay với y:"Lại đây."

Jimin chớp mắt nhìn hắn, hơi do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.Yoongi cười nhạt, nhẹ nhàng khoác áo lên vai y, giúp y chỉnh lại cổ áo ngay ngắn.

Ngón tay hắn lướt qua da cổ trắng nõn, khiến Jimin có chút nhột nhạt, bất giác rụt cổ lại.Hắn bật cười khẽ, kéo tay y lại, giọng trầm ấm:"Đừng nhúc nhích."

Jimin bĩu môi nhưng vẫn đứng yên.Sau khi chỉnh xong áo khoác, Yoongi vươn tay lấy cặp sách, đeo lên vai mình như một thói quen.Jimin ngẩng đầu, nhìn động tác tự nhiên của hắn, cảm giác trong lòng có chút lạ lẫm nhưng không khó chịu.Hắn nhìn y một lượt, gật đầu hài lòng:"Được rồi, xuống ăn sáng thôi."

Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay y kéo ra khỏi phòng.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 34


Vừa đến phòng ăn, y đã thấy Soohee ngồi đó, dáng vẻ nhàn nhã uống trà.

Cô ta nhìn thấy hai người, môi cong lên cười nhạt.Jimin lười để ý, đi thẳng đến bàn ăn.

Yoongi kéo ghế cho y ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.Người hầu nhanh chóng dọn đồ ăn lên.

Jimin vừa cầm đũa định ăn, Soohee đã chậm rãi lên tiếng:"Chà, hai người đúng là tình cảm ghê.

Buổi sáng còn tay trong tay xuống ăn sáng thế này."

Jimin lười phản ứng, cúi đầu ăn cơm.Yoongi thì chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, lạnh nhạt đáp:"Chuyện vợ chồng tôi không đến lượt em quan tâm."

Soohee cười cười, cầm ly trà nhấp một ngụm, ánh mắt lóe lên tia không cam tâm.Jimin cũng chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ tập trung vào bữa sáng của mình.

Nhưng không biết có phải do cảm giác hay không, y luôn thấy ánh mắt của Soohee dán chặt vào mình, như thể đang soi mói từng động tác nhỏ.Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến Jimin khó chịu, y đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói:"Nhìn tôi cái gì?"

Soohee cứng đờ, sau đó cười nhạt:"Tôi chỉ tò mò một chút thôi.

Không ngờ Jimin tiểu thư lại dễ gần đến vậy."

Jimin cười mỉa:"Dễ gần với những người dễ thương, còn cái loại không biết điều thì miễn bàn."

Soohee cứng đờ trước câu nói của Jimin, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.Cô ta cười nhạt, đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng:"Ý cô là tôi không biết điều?"

Jimin không nhanh không chậm nhấp một ngụm nước, sau đó mới ngước mắt lên, môi khẽ nhếch:"Cô khá thông minh đó."

Soohee siết chặt tay dưới bàn, ánh mắt lộ vẻ tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.Jimin thấy thế lại càng thêm thích thú.Y chống cằm, chậm rãi nói tiếp:"Đã đến ở nhờ thì ít nhất cũng nên biết điều một chút.

Đừng khiến chủ nhà khó chịu, cũng đừng ảo tưởng bản thân là nhân vật quan trọng."

Soohee cắn môi, trong lòng trào dâng sự ấm ức.Yoongi vẫn bình thản ăn sáng, chẳng thèm nhìn đến cô ta, nhưng khóe môi hắn lại khẽ cong lên.Hắn đặt ly nước xuống bàn, giọng điệu nhàn nhã:"Em ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi."

Jimin hừ nhẹ một tiếng, liếc hắn một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn tiếp.Soohee bị phớt lờ hoàn toàn, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cô ta nghiến răng, nhưng không dám nói gì thêm, chỉ có thể hậm hực đứng dậy bỏ đi.Yoongi không buồn nhìn theo, chỉ thản nhiên gắp thêm đồ ăn bỏ vào chén Y, nhàn nhã như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Jimin ăn được vài miếng, trong lòng vẫn còn chút khó chịu, bèn lầm bầm:"Mất hết cả hứng."

Yoongi bật cười, chống cằm nhìn y, ánh mắt đầy cưng chiều:"Cô ta đâu đáng để em bận tâm như vậy?"

Jimin bĩu môi:"Nhưng mà rất ngứa mắt?"

Hắn gắp thêm một ít thức ăn vào bát y, giọng điệu mềm mỏng hơn:" Ăn đi nào."

Jimin lườm hắn nhưng vẫn cầm đũa lên ăn tiếp.Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ăn cơm của y, Yoongi khẽ cong môi, trong mắt lộ rõ sự hài lòng.Sau khi ăn xong, Jimin đặt đũa xuống, định đứng dậy thì hắn đã nhanh hơn một bước, lấy khăn giấy lau miệng cho y.Jimin giật mình, theo phản xạ muốn tránh nhưng hắn lại giữ cằm y, nhẹ nhàng giúp y lau sạch vụn thức ăn trên khóe môi.Jimin lườm hắn một cái, giật lấy khăn giấy trong tay hắn:"Tôi tự làm được."

Yoongi bật cười, mặc kệ y bướng bỉnh.

Hắn đứng dậy lấy cặp và áo khoác cho y, tiện thể sửa lại cổ áo giúp y ngay ngắn hơn."

Ra xe thôi."

Jimin không đáp, chỉ lẳng lặng đi theo hắn ra ngoài.Ra đến cổng, chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn.

Yoongi mở cửa xe cho Jimin, ánh mắt hắn bình thản như thể đây là điều hiển nhiên phải làm.Jimin nhìn hắn một cái rồi chui vào xe, Yoongi cũng theo sau.Xe lăn bánh, không khí trong xe trầm lặng một lúc lâu.Jimin liếc nhìn hắn, bỗng nhớ đến chuyện hôm qua rồi quay mặt đi, khoé môi hơi cong lên.Yoongi nhận ra biểu cảm đó, nhướng mày hỏi: "Nghĩ gì mà cười một mình vậy?"

Jimin lập tức thu lại nụ cười, bĩu môi: "Ai cười chứ?"

Yoongi dựa vào ghế, ung dung nhìn y: "Em đó."

Jimin hắng giọng, quay mặt nhìn ra cửa sổ, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.Yoongi cũng không ép y, chỉ im lặng nhìn y chăm chú, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.Xe nhanh chóng dừng trước cổng trường.

Yoongi xuống xe trước, đi vòng qua mở cửa cho Jimin.Vừa bước xuống xe, Jimin lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Những tiếng xì xào vang lên xung quanh, không ít người ngạc nhiên đến mức tròn mắt.Mặc dù Hôm qua Yoongi đã đưa Jimin đến trường nhưng lại không xuất hiện, vì vậy dù có người chú ý đến chiếc xe sang trọng đó, họ cũng không dám chắc về thân phận của người bên trong.

Nhưng hôm nay thì khác—hắn không chỉ xuất hiện, mà còn công khai thân mật với y trước mặt mọi người.Yoongi nhẹ nhàng cầm lấy cặp của Jimin, giúp y đeo lên vai một cách tự nhiên như thể đã quen làm vậy từ lâu.

Hắn cúi xuống, kéo nhẹ cổ áo y chỉnh lại, giọng điệu cưng chiều:"Tan học tôi sẽ đến đón, ngoan ngoãn học hành, đừng có lười."

Jimin còn chưa kịp đáp thì hắn đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi y.

Một nụ hôn tạm biệt đơn giản nhưng lại khiến đám sinh viên xung quanh náo loạn.Cảnh tượng này khiến cả sân trường như vỡ òa."

Trời ơi!

Đó là ai vậy?"

"Chẳng phải Jimin vẫn luôn độc thân sao?

Sao hôm nay lại có người đưa đón thân mật thế kia?"

"Khoan đã...

Người đàn ông đó trông quen quá...!"

"Đó chẳng phải Lão Đại Min Yoongi sao?!

Anh ấy là Ông trùm trong giới mafia đó!"

"Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì vậy?!"

Một số người nhanh chóng nhận ra hắn, nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình.

Đến cả Jungkook, Jihoon và Soobin cũng không tránh khỏi kinh ngạc, dù họ đã biết trước mối quan hệ này.Tiếng bàn tán xung quanh ngày một lớn, nhưng Jimin chỉ thản nhiên như không nghe thấy gì.

Y ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói:"Biết rồi, đừng có hứa lèo."

Yoongi nhẹ nhàng xoa đầu Jimin, khóe môi cong lên đầy cưng chiều."

Ừm, không hứa lèo nữa."

Jimin không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người bước vào trường.

Y không ngoái lại, cũng không tỏ ra bối rối trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, dáng vẻ điềm nhiên như thể nụ hôn ban nãy chỉ là chuyện thường ngày.Nhưng thực tế, trái tim y lại đang đập nhanh hơn một chút.Sau khi bóng lưng y đi khuất, hắn mới chậm rãi lên xe mà rời đi.Soobin đứng cách đó không xa, tận mắt chứng kiến cảnh Yoongi giúp Jimin đeo cặp, cẩn thận chỉnh áo, thậm chí còn hôn y ngay giữa sân trường.Cảm giác khó chịu trong lòng cậu càng lúc càng rõ rệt.Cậu biết, Jimin là một người khó nắm bắt, kiêu ngạo, bướng bỉnh, lại chẳng bao giờ tỏ ra quá thân thiết với ai.

Nhưng bây giờ, y lại bình tĩnh tiếp nhận những hành động thân mật của Min Yoongi, thậm chí còn chẳng tỏ ra xấu hổ hay phản kháng.Soobin nhìn theo bóng lưng Jimin đang khuất dần trong khuôn viên trường, tay vô thức siết chặt quai cặp.

Cậu cảm thấy bản thân như một kẻ ngoài cuộc, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà chẳng thể làm gì hơn.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 35


Soobin hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

Cậu tự nhủ rằng mình không nên để những suy nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến tâm trạng.Bước nhanh về phía căn tin, Soobin mua một phần bánh ngọt mà Jimin thích cùng một chai nước ép rồi rảo bước lên lớp.Soobin siết chặt chai nước ép trong tay, ánh mắt thoáng qua tia kiên định.

Cậu không tin mình lại thua Min Yoongi dễ dàng như vậy.Mua xong đồ, Soobin đi thẳng lên lớp, đặt hộp bánh và chai nước ép lên bàn Jimin, giọng điệu đầy tự nhiên:"Mua cho cậu đấy."

Jimin hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, đẩy hộp bánh về phía Soobin."

Không cần đâu, tôi không đói."

Soobin vẫn cố chấp, đẩy lại về phía Jimin:"Cậu cứ lấy đi.

Cuối giờ ở lại giảng bài cho tôi một chút, xem như tôi trả công cho cậu."

Jimin có chút do dự, định từ chối nhưng thấy Soobin đã kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng gật đầu:"Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi."

Soobin mỉm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên một tia suy tính.

Cậu ta đã chuẩn bị một kế hoạch riêng cho mình.Cuối giờ học, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp.

Jimin vẫn còn ngồi tại chỗ, mở sách ra giảng bài cho Soobin.Không khí trong lớp dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.Một lúc sau, Soobin đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Jimin bằng ánh mắt nghiêm túc."

Jimin, tôi thích cậu."

Jimin lập tức cứng đờ người khi nghe Soobin nói thích mình.

Cô không ngờ cậu ta lại có tình cảm với mình, cũng không ngờ cậu ta sẽ bộc bạch nó ngay lúc này.Cô chớp mắt, thoáng cảm thấy không biết phải phản ứng thế nào.

Trong lòng có chút khó xử, nhưng lý trí mách bảo cô rằng chuyện này không thể tiếp diễn."

Soobin, tôi đã kết hôn rồi."

Giọng cô kiên định, không hề có chút dao động.Soobin khựng lại, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã điều chỉnh lại cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười bất cần:"Yêu không công khai là được mà.

Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể đợi cậu."

Lời nói của Soobin khiến Jimin càng thêm chắc chắn vào quyết định của mình.

Cô không thích sự dây dưa không rõ ràng, cũng không thích cảm giác phản bội lại một ai đó.Cô dứt khoát đáp:"Không thể nào.

Tôi đã có chồng, và tôi không phải kiểu người tồi tệ như vậy!"

Soobin nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng và bất lực.

Cậu ta biết mình không có cơ hội, nhưng vẫn không cam lòng.Sau một hồi im lặng, Soobin bỗng nhiên cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng chút gì đó cay đắng:"Vậy... cậu cho tôi ôm cậu một cái thôi.

Sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

Jimin sững sờ, đôi mắt dao động trong giây lát.

Cô biết cô không nên đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt của Soobin, cô lại cảm thấy từ chối một cái ôm đơn thuần có vẻ như quá tàn nhẫn.Cô do dự vài giây, rồi khẽ gật đầu:"Chỉ lần này thôi."

Soobin không chần chừ, chậm rãi bước tới, vươn tay ôm lấy cô.Cậu ta siết chặt vòng tay, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí mình.

Hơi ấm của Jimin len lỏi vào lòng cậu ta, nhưng cũng chỉ khiến cậu ta càng thêm tiếc nuối."

Nếu tôi gặp cậu sớm hơn một chút thì tốt rồi."

Soobin nghĩ thầm, trong lòng nặng trĩu.Jimin không đáp lại cái ôm đó, chỉ đứng yên để cậu ta ôm mình.

Nhưng đúng lúc này—"Tan học không về mà ở đây ôm ấp người khác."

Giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa lớp, mang theo sự nguy hiểm và lạnh lùng đến rợn người.Cả hai giật mình.

Jimin lập tức đẩy Soobin ra, quay đầu lại, thấy Yoongi đang đứng đó, ánh mắt u ám và lạnh lẽo như một cơn bão dữ dội.Tim cô đập mạnh, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.Hắn không nói thêm gì, sải bước vào lớp, không chút do dự kéo Jimin về phía mình, bàn tay siết chặt eo cô như thể muốn khẳng định chủ quyền.Jimin giật mình khi bị kéo vào vòng tay hắn, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt lạnh băng của Yoongi.

Trái tim y đập loạn, cả người cứng đờ, theo bản năng muốn lùi ra nhưng lại bị cánh tay hắn siết chặt hơn.Cảm giác áp bức mạnh mẽ này khiến y có chút lo sợ, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Jimin không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn môi, bất giác siết chặt mép áo đồng phụcĐôi mắt sắc bén của hắn dán chặt vào Soobin, từng chữ bật ra chậm rãi nhưng đầy uy hiếp:"Choi thiếu gia, xem ra lá gan của cậu cũng lớn lắm.

Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám động tay vào?"

Không khí trong lớp học trở nên ngột ngạt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.Soobin cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào Yoongi:"Jimin có quyền lựa chọn, anh đừng quá độc đoán."

Nghe vậy, Yoongi bật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm:"Jimin có quyền lựa chọn, nhưng cậu thì không."

Soobin khựng lại, chưa kịp phản ứng thì đã nghe hắn tiếp tục:"Về nhà sớm và chuẩn bị nhận điều bất ngờ từ tôi đi!"

Không khí trong lớp học trở nên nặng nề.

Soobin không đoán được "điều bất ngờ" mà Yoongi nói là gì, nhưng từ ánh mắt của hắn, cậu hiểu rằng chuyện này sẽ không đơn giản.Yoongi không nói một lời nào nữa, bàn tay lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh siết chặt cổ tay Jimin, kéo cô đi thẳng ra ngoài.Bàn tay to lớn của hắn hoàn toàn bao trọn cổ tay nhỏ nhắn của cô, từng bước chân hắn sải dài, mạnh mẽ và dứt khoát, buộc cô phải chạy theo để không bị kéo lê.Lực đạo trên tay hắn không hề nhẹ, khiến Jimin nhăn mặt vì đau.

Cô cố gắng giãy ra, nhưng càng vùng vẫy, hắn càng nắm chặt hơn, giống như sợ cô chạy mất."

Anh làm gì vậy?

Đau!"

Jimin hậm hực kêu lên, nhưng hắn vẫn không dừng lại.Yoongi không đáp, chỉ lặng lẽ kéo cô đi về phía bãi đỗ xe.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, kiềm nén sự giận dữ đang dâng trào trong lòng.Đến khi ra đến xe, hắn mới buông cô ra, quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khó lường."

Lên xe."

Giọng điệu ra lệnh, lạnh lùng và có phần nguy hiểm.Jimin dù rất đau nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên xe.

Cô khẽ xoa cổ tay đỏ ửng, liếc trộm hắn một cái nhưng không dám lên tiếng.Ở phía trên lầu, Soobin đứng nhìn theo chiếc xe đen sang trọng đang lăn bánh rời đi.

Cảm giác bất lực, hụt hẫng xâm chiếm lấy cậu.

Cậu biết mình không có cơ hội, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác đau lòng.Jimin...Rõ ràng cậu đã thích cô mất rồi.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 36


Không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt.Jimin ngồi bên cạnh, lòng bất an khi thấy thái độ lạnh lùng của hắn.

Cả quãng đường, hắn không hề nhìn cô lấy một cái, ánh mắt chỉ dán vào màn hình điện thoại.Cô hơi động đậy, muốn mở lời giải thích, nhưng còn chưa kịp cất tiếng, hắn đã nhấn gọi cho ai đó.Giọng nói trầm thấp đầy áp lực vang lên trong không gian tĩnh lặng của xe:"Sắp xếp cho tôi một cuộc gọi với ông Choi Min-Yong."

Jimin sững người, đôi mắt khẽ run.

Choi Min-Yong... chẳng lẽ là ba của Soobin?Chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn điềm tĩnh bắt máy.Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cất giọng trầm ổn nhưng mang theo chút dè chừng:"Chào Min tổng, không biết tôi đã làm gì khiến ngài không hài lòng?"

Yoongi dựa lưng vào ghế, giọng nói lười biếng nhưng lại mang theo áp lực nặng nề:"Quý tử của ông sao lại không đàng hoàng giống như ba của nó vậy?"

Choi Min-Yong thoáng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi:"Tôi không hiểu ý của Min tổng."

Yoongi khẽ cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo:"Biết rõ Tiểu Thư nhà họ Park là hôn thê của tôi mà lại dám tán tỉnh.

Ông nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào đây?"

Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng, rồi ngay sau đó, giọng Choi Min-Yong vội vã vang lên, mang theo chút căng thẳng:"Min tổng, tôi thay mặt thằng nhóc xin lỗi ngài và tiểu thư Park.

Nó còn trẻ, không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại.

Mong ngài đừng vì...."

Yoongi cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, ngắt lời ông ta một cách thản nhiên nhưng đầy quyết đoán:"Hợp đồng của ông.

Không cần xem nữa, tôi không ký."

"Min tổng, tôi xin ngài, ngài đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm căng, hợp đồng lần này tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi."

"Chỉ có mỗi việc dạy con ông cũng dạy không xong, vậy thì làm được tích sự gì cho công ty của tôi."

"Min tổng...."

Hắn lập tức dứt khoát cúp máy, không cho đối phương cơ hội phản bác.Jimin ngồi bên cạnh, cả người cứng đờ, đầu óc vẫn chưa kịp tiếp thu hết mọi chuyện.Y rụt rè ngẩng lên nhìn hắn, nhẹ giọng gọi:"Yoongi..."

Hắn không quay sang, chỉ nhàn nhạt thốt ra hai chữ:"Im lặng."

Giọng điệu lạnh lẽo như băng, không mang theo một chút kiên nhẫn nào.Jimin bỗng cảm thấy bàn tay mình siết chặt lại.

Y muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cuối cùng lại im bặt.

Bầu không khí trong xe căng thẳng đến mức khiến y khó thở.Hắn lập tức đạp ga, chiếc xe lao đi vun vút trên đường.Hắn lái xe với tốc độ nhanh hơn bình thường, từng đường nét trên gương mặt căng chặt, đôi mắt sắc lạnh hằn lên tia nguy hiểm.

Jimin chưa từng thấy hắn tức giận đến mức này.————————Soobin trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu, từng bước chân đều lộ rõ vẻ chán nản.

Hình ảnh Jimin trong vòng tay Yoongi, ánh mắt lạnh băng của hắn và câu nói đầy uy hiếp vẫn cứ ám ảnh cậu.Vừa bước qua cánh cổng lớn, chưa kịp ổn định tâm trạng, Soobin đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ từ phòng khách."

Choi Soobin!

Con còn biết đường về sao?"

Cậu khựng lại, nhìn thấy ba mình—ông Choi Min-Yong đang ngồi trên sofa, ánh mắt tối sầm đầy tức giận.

Trên bàn là ly rượu đã cạn một nửa, bàn tay ông ta siết chặt ly rượu, như thể đang kiềm chế lửa giận trong lòng."

Ba..."

Soobin thấp giọng gọi, chưa kịp giải thích thì Ông Choi Min-Yong đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói đầy tức giận:"Học đâu ra cái thói đó hả, Choi Soobin?!

Biết rõ người ta đã có chồng mà vẫn tán tỉnh là sao?

Con tưởng mình là ai?"

Soobin siết chặt nắm đấm, môi mím lại thành một đường thẳng.

Cậu không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ bướng bỉnh.Ông Choi tức đến mức chỉ tay thẳng vào mặt con trai mình, ánh mắt tối sầm đầy giận dữ."

Con có biết vì hành động của con mà ta phải chịu hậu quả gì không?

Min Yoongi đã thẳng tay hủy hợp đồng!

Con có biết tổn thất này lớn cỡ nào không?

Con đang đẩy cả Choi gia vào nguy hiểm đấy, đồ ngu xuẩn!"

Soobin cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai:"Ba sợ hắn đến vậy sao?"

"Không phải sợ!

Mà ta biết rõ hắn không phải là người mà con có thể chọc vào!"

Ông Choi nghiến răng:"Ta cảnh cáo con, từ giờ trở đi không được phép đến gần Park Jimin nữa!

Nếu không đừng trách ta!"

Soobin nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi bật cười chua chát."

Ba lúc nào cũng vậy.

Chưa từng quan tâm con nghĩ gì, chỉ biết chạy theo quyền lực và tiền bạc."

"Câm miệng lại!"

Ông Choi tức đến mức vung tay hất đổ ly rượu trên bàn."

Nếu ta không chạy theo những thứ đó thì con có được sung sướng như bây giờ không, hay là con phải nai lưng ra đi làm để kiếm từng đồng từng cắc."

Soobin siết chặt nắm tay, những lời của ba cậu vang vọng trong đầu, nặng nề đến mức khiến tim cậu như thắt lại.Đúng, nếu không có quyền lực và tiền bạc, cậu có thể sống thoải mái như bây giờ không?

Nhưng mà... tình cảm cũng có thể cân đo đong đếm bằng những thứ đó sao?Ông Choi nhíu mày nói tiếp:"Min Yoongi là ai, con hiểu rõ chứ?

Nếu hắn đã ra tay thì không ai có thể bảo vệ được con đâu, ngay cả ta cũng vậy!"

Cậu hít sâu, cố kìm nén cảm xúc rồi ngẩng đầu lên, giọng trầm thấp:"Vậy ba có từng nghĩ đến cảm xúc của con chưa?"

Ông Choi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn con trai."

Cảm xúc của con?

Con nghĩ tình cảm có thể mang lại quyền lực sao?

Soobin, con ngây thơ quá rồi.

Nếu con còn muốn tiếp tục sống yên ổn, tốt nhất là tránh xa Park Jimin ra."

Soobin bật cười, một nụ cười đầy chua chát.

Cậu biết, có nói gì thì cũng vô ích.

Ba cậu không sai, Min Yoongi không phải người mà cậu có thể đối đầu.

Nhưng mà... bảo cậu từ bỏ ngay lúc này, cậu không cam tâm.Không khí trong phòng căng thẳng đến nghẹt thở.

Soobin cười khẩy, ánh mắt đầy đau thương nhưng cũng không kém phần ương bướng.Soobin không đáp nữa, chỉ lẳng lặng xoay người rời khỏi.

Bóng lưng cậu khuất dần sau cánh cửa phòng, mang theo một nỗi buồn khó gọi tên.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 37


Không khí trong xe ngột ngạt đến mức Jimin chỉ biết siết chặt vạt áo đồng phục, không dám lên tiếng.Mãi đến khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, hắn mới tháo dây an toàn, lạnh lùng nói:"Xuống xe."

Jimin cắn môi, ngoan ngoãn mở cửa bước ra.

Nhưng vừa bước được một bước, cổ tay y đã bị hắn siết chặt, kéo thẳng vào nhà.Y bướng bỉnh vùng vẫy, nhưng sức lực của y so với hắn chẳng khác nào con thỏ nhỏ bị con sói túm chặt.Yoongi chẳng buồn đôi co, lập tức cúi xuống, luồn tay dưới đầu gối và sau lưng y, bế thẳng lên như một món đồ nhẹ bẫng.Cửa phòng bị hắn đạp mạnh mở tung, ngay sau đó, Jimin bị quăng xuống giường.Tấm đệm lún xuống theo lực đạo của hắn, Jimin kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, trái tim đập loạn nhịp.Y vừa định ngồi dậy thì một bàn tay to lớn đã chống xuống giường, Yoongi cúi người, khóa chặt Y dưới thân hắn, ánh mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm, từng chữ cất lên mang theo sự lạnh lẽo:"Em giỏi lắm, Park Jimin."

Jimin siết chặt tay, cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn không kiềm được run nhẹ."

Em...em không cố ý.

Cậu ta nói chỉ ôm một cái rồi sẽ không làm phiền em nữa....!"

Yoongi cười khẩy, một tay nâng cằm y lên, buộc y nhìn thẳng vào mắt hắn:"Em bị cậu ta làm phiền lại không nói với tôi?

Rốt cuộc em xem tôi là cái gì hả?"

Jimin hoảng hốt lắc đầu, hai tay vô thức bấu chặt ga giường, giọng y run rẩy:"Không phải... em chỉ không muốn chuyện bé xé ra to..."

Yoongi nheo mắt, sát khí trong đáy mắt dày đặc hơn:"Thế em nói xem, để một người đàn ông khác ôm em, như vậy gọi là đúng hay sai?"

Jimin nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.Hắn nghiêng người sát hơn, hơi thở nóng rực phả lên làn da y.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai y:"Em có biết tôi đã rất nhịn mới không đánh cậu ta ngay tại chỗ không?"

Cả người Jimin căng cứng, y có thể cảm nhận được sự kiềm chế đến phát điên của hắn."

Em...em không cố ý.

Chỉ là—""Không cố ý hay là muốn thử chọc giận tôi?"

Hắn ngắt lời y, bàn tay trượt xuống eo y, siết nhẹ một cái đầy cảnh cáo.Jimin hốt hoảng giữ lấy tay hắn, giọng nói có chút run rẩy:"Yoongi...

đừng như vậy."

Yoongi nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực."

Đừng như vậy?"

Yoongi nhướng mày, nụ cười lạnh lẽo lướt qua môi.

Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên vành tai Jimin, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự nguy hiểm rõ rệt."

Để người khác ôm thì em không phản đối, tôi là chồng em, em lại bảo đừng?"

Bàn tay đang giữ eo y chợt siết chặt hơn, khiến Jimin khẽ rùng mình.Y muốn lắc đầu, muốn giải thích, nhưng lại bị ánh mắt sâu thẳm của hắn giam cầm, từng lời định nói ra đều bị chặn lại nơi cuống họng."

Yoongi... em thực sự không cố ý..."

"Không cố ý?"

Hắn cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười."

Vậy nếu hôm nay tôi không đến, có phải em sẽ để mặc cho nó ôm em bao lâu tùy thích?"

"Không phải!

Em......."

Y còn chưa kịp nói hết câu, Yoongi đã cúi xuống, mạnh mẽ cướp đi hơi thở của y.Nụ hôn của hắn không có sự dịu dàng, chỉ toàn là trừng phạt.

Hắn cắn nhẹ lên môi dưới của y, đầu lưỡi bá đạo luồn sâu vào khoang miệng, cuốn lấy lưỡi y mà quấn quýt, không để y có cơ hội né tránh.Jimin mở to mắt, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

Y đưa tay chống lên ngực hắn, định đẩy ra nhưng cánh tay rắn chắc kia lại càng siết chặt lấy eo y hơn, kéo sát vào người hắn.Hơi thở của hắn nóng rực, đầu lưỡi trượt qua mọi ngóc ngách, như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên từng tế bào của y.Dưới sức ép mãnh liệt, Jimin dần mất đi sức chống cự, đầu óc trở nên trống rỗng.

Hơi thở dồn dập, hai gò má đỏ bừng, y bị hôn đến mức chỉ có thể yếu ớt bám lấy vai hắn, mặc cho hắn làm càn.Nụ hôn không có dấu hiệu dừng lại, bàn tay của hắn không chịu ở yên mà trượt dài xuống đùi y, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da mềm mại khiến Jimin giật mình, cả người run lên một chút."

Ưm...

Yoongi..."

Y khẽ rên, giọng nói nhỏ nhẹ xen lẫn chút bất lực, nhưng hắn chẳng hề có ý định dừng lại.Bàn tay hắn càng siết chặt hơn, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa như trấn an vừa như trêu chọc.

Hắn rời môi y, đôi mắt sâu thẳm, khẽ thì thầm:"Giờ em còn muốn bảo tôi đừng như vậy nữa không?"

Jimin cắn môi, ánh mắt trốn tránh.

Hơi thở y hỗn loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Y không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lắc đầu thật khẽ.Hắn bật cười, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào.

Bàn tay hắn lại lướt qua từng tấc da thịt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai y:"Hôm nay tôi nhất định phải dạy lại cho em biết, em là của ai."

Jimin hoảng loạn, hai tay chống lên ngực hắn, nhưng chẳng thể đẩy ra dù chỉ một chút."

Em... em sai rồi, em không nên để cậu ta ôm...

Em xin lỗi..."

Giọng y nhỏ dần, mang theo sự hoảng sợ xen lẫn bất lực.Jimin chưa kịp phản ứng, hắn đã lập tức cúi xuống, một lần nữa cướp đi hơi thở của y.Nụ hôn lần này không còn đơn thuần là trừng phạt, mà còn mang theo cả sự chiếm hữu và tức giận.

Jimin vùng vẫy, nhưng càng giãy giụa, hắn lại càng siết chặt hơn, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo y, kéo sát vào mình.Hơi thở dồn dập hòa quyện vào nhau, Jimin hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.

Hai tay y vẫn gắng gượng chống lên ngực hắn, nhưng sức lực quá yếu ớt, chẳng thể lay chuyển dù chỉ một chút."

Ưm..."

Hắn siết cằm y, buộc y phải tiếp nhận nụ hôn sâu hơn.Mãi đến khi Jimin bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn mới chậm rãi buông môi y ra, Nhưng không dừng lại ở đó, hắn cúi xuống, lướt môi dọc theo chiếc cổ trắng nõn của y.Jimin run rẩy, cả người cứng đờ, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt."

Yoongi...

đừng mà..."

Giọng y gần như nghẹn lại.Hắn khẽ cười lạnh rồi bất ngờ cắn nhẹ lên xương quai xanh của y, để lại một vết hôn đỏ thẫm đầy chiếm hữu.Jimin giật nảy mình, hai tay vô thức bám chặt lấy vai hắn, vừa sợ hãi vừa bất lực.Hắn nhướn mày, giọng trầm thấp mang theo sự nguy hiểm:"Không để người khác ôm thì cũng không để tôi chạm vào?"

Jimin khẽ giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn hắn."

Em ...em không có ý đó..."

Yoongi chẳng buồn để tâm, ngồi dậy đưa tay nới lỏng cà vạt, động tác chậm rãi nhưng lại đầy áp lực vô hình.

Chỉ trong giây lát, hắn đã cởi hẳn áo sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc, rắn rỏi trước mặt y.Jimin hoảng hốt lùi về sau, hai tay siết chặt lấy ga giường, giọng nói có chút run rẩy:"Yoongi...

đừng như vậy mà...

Em sai rồi, em biết lỗi rồi..."

Hắn cười khẽ, cúi xuống nhìn y, đôi mắt tối lại đầy nguy hiểm:"Biết sai rồi?"

Jimin vội vàng gật đầu, hy vọng có thể khiến hắn nguôi giận.

Nhưng đáp lại y chỉ là một câu nói trầm thấp, lạnh lùng:"Muộn rồi!"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 38


Hắn dùng tay trái giữ chặt hai tay Jimin trên đỉnh đầu, tạo thành một tư thế giam cầm không lối thoát.

Tay còn lại chậm rãi trượt xuống, từng ngón tay thon dài linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo đồng phục của y.Jimin hoảng hốt vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn quá lớn, y căn bản không thể thoát ra.

Đôi mắt tròn xoe ánh lên sự sợ hãi, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng đã bị hắn cúi xuống chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ.Hơi thở nóng rực phả lên môi y, giọng hắn trầm thấp, mang theo chút dỗ dành nhưng lại nguy hiểm đến tột cùng:"Ngoan, đừng chống cự nữa..."

Yoongi cúi xuống, đôi môi lướt nhẹ trên làn da mềm mại của Jimin, để lại từng dấu vết chiếm hữu.Jimin run rẩy, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm ướt gối."

Yoongi... xin anh..."

Giọng y nghẹn lại, mang theo sự sợ hãi lẫn bất lực.Yoongi nhìn y, ánh mắt vốn lạnh lùng thoáng chốc dịu đi.

Hắn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt y, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang lên:"Đừng khóc."

Jimin cắn môi, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, đầy tủi thân.Hắn thở dài, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán y, giọng nói có chút khàn đi:"Tôi yêu em...thật sự rất yêu em."

Jimin sững sờ.

Đôi mắt y mở to nhìn hắn, không thể tin được những gì mình vừa nghe.Hắn tiếp tục dỗ dành, hôn xuống khóe môi y, giọng điệu mềm mại hơn hẳn sự thô bạo ban đầu:"Tôi không muốn em khóc, cũng không muốn em xem tôi là ác quỷ..."

Jimin mím môi, nước mắt vẫn lăn dài nhưng dường như nỗi sợ hãi đã vơi đi ít nhiều.Hắn kiên nhẫn hôn lên từng giọt nước mắt, từng chút từng chút một khiến y thả lỏng.

Cả cơ thể y dần trở nên mềm mại trong vòng tay hắn."

Tin tôi một lần, được không?"

Jimin không đáp, nhưng hắn có thể cảm nhận được y đã không còn cố gắng đẩy hắn ra nữa.Yoongi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y, lần này không còn thô bạo như trước mà mang theo sự dịu dàng xen lẫn chút thăm dò.Jimin run rẩy, đôi mắt mơ màng nhìn hắn, hơi thở hỗn loạn.

Y có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình đang đập rối loạn, không rõ vì sợ hay vì một cảm giác khó tả nào khác.Hắn khẽ vuốt ve gương mặt y, giọng nói trầm thấp mang theo sự cưng chiều:"Không chống cự nữa, nghĩa là chấp nhận rồi?"

Jimin cắn môi, không trả lời.

Y không thể lừa dối chính mình rằng cảm giác của bản thân dành cho hắn đã bắt đầu dao động.Hắn bật cười khẽ, hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng nõn của y:"Vậy thì đừng hối hận."

Từng lớp vải dần rơi xuống, để lộ làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo.Jimin khẽ run rẩy, đôi mắt ươn ướt, môi mím chặt như đang cố kiềm chế cảm xúc.Yoongi cúi xuống, hôn lên khóe mắt y, giọng trầm ấm dỗ dành:"Đừng sợ...

Tôi sẽ nhẹ nhàng."

Hắn không vội vã, từng cử chỉ đều mang theo sự cưng chiều xen lẫn chiếm hữu.

Chỉ đến khi cảm nhận được Jimin dần thả lỏng, hắn mới cúi xuống, trao cho y một nụ hôn sâu.Căn phòng chìm trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, tiếng thở dốc xen lẫn những âm thanh rên rỉ vang lên giữa bầu không khí ám muội.Jimin nằm dưới thân hắn, đôi mắt long lanh nước, ánh nhìn hoảng loạn đan xen sự bối rối.

Y chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, lại càng không ngờ rằng hắn lại có thể mất kiểm soát đến vậy."

Ưm...Yoongi..."

Giọng y nghẹn lại, như một lời cầu xin mong manh.Nhưng đáp lại y chỉ là ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Yoongi cúi xuống, những dấu hôn nóng bỏng rơi xuống làn da trắng mịn, mỗi một chỗ hắn chạm đến đều mang theo sự chiếm hữu đầy bá đạo.Jimin cắn môi, nước mắt bất giác lăn dài trên má.

Cảm giác xa lạ và áp lực khiến y vô thức run rẩy.Hắn thấy vậy thì ngưng động, bàn tay đang siết eo y cũng dừng lại.

Hắn thở dài một hơi, khẽ cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của y, giọng trầm thấp dỗ dành:"Đừng khóc...

Tôi không muốn làm em sợ."

Jimin chớp mắt nhìn hắn, sự dịu dàng hiếm thấy ấy khiến lòng y dâng lên cảm xúc khó tả.

Hắn bá đạo, hắn chiếm hữu y, nhưng chưa từng ép buộc y điều gì.Y im lặng một lúc lâu, rồi bất giác đưa tay ôm lấy cổ hắn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:"...Nhẹ một chút."

Yoongi sững người, rồi ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.Hắn cúi xuống hôn y thật sâu, mang theo tất cả yêu thương và khao khát.Cả hai hòa vào nhau, không còn khoảng cách, cũng không còn gì có thể tách rời.Từ hôm nay, Y thật sự đã thuộc về hắn!—————Soohee vô tình đi ngang qua phòng Yoongi, nhưng vừa bước qua liền khựng lại.Từ bên trong, tiếng thở dốc xen lẫn giọng nói trầm khàn của Yoongi vọng ra, mang theo sự cưng chiều:"Bé con, ngoan...

"Ngay sau đó là giọng nói yếu ớt, mang theo chút nức nở của Jimin:"Yoongi... nhẹ..."

Mặt Soohee đỏ bừng.

Cô nàng trợn tròn mắt, bịt chặt miệng để không phát ra tiếng kêu kinh hãi.Cô biết mình vừa nghe phải thứ không nên nghe, nhưng lại không kìm được tò mò mà đứng lặng thêm vài giây.Bên trong, những âm thanh càng lúc càng ám muội, khiến đầu cô như muốn bốc khói.Trời ạ!

Ban ngày ban mặt mà hai người này lại...?Không được!

Nghe tiếp nữa chắc cô xịt máu mũi mất!Soohee vội vã xoay người, mặt đỏ đến tận mang tai, lén lút bỏ đi.———————Jimin nức nở, giọng nói mang theo sự bất lực và van xin:"Yoongi... dừng lại... em mệt..."

Thế nhưng hắn chẳng có ý định dừng lại, ánh mắt đầy chiếm hữu, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:"Không được..."

Jimin khóc nấc lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nhưng đổi lại là một nụ hôn sâu đầy cưng chiều."

Đừng khóc, bé con..."

Hắn nhẹ giọng dỗ dành, nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại, càng lúc càng bá đạo hơn.Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí mập mờ, chẳng ai có thể thoát khỏi cơn say tình cuồng nhiệt này..Jimin kiệt sức, hơi thở đứt quãng, mi mắt khẽ run rồi dần dần khép lại.Yoongi cúi xuống, nhìn gương mặt ửng đỏ của y, ánh mắt trầm xuống.Hắn khẽ cau mày, nhưng bàn tay lại vô thức vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt y.Nhưng dù vậy, hắn vẫn không dừng lại.Mãi rất lâu sau, khi mọi thứ đã lắng xuống, hơi thở của hắn dần trở nên ổn định, hắn mới rời khỏi cơ thể y.

Đôi mắt sâu thẳm chăm chú ngắm nhìn Jimin—người đang kiệt sức thiếp đi trong vòng tay hắn.Trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn xen lẫn hạnh phúc, khóe môi hắn bất giác cong lên thành một nụ cười hiếm hoi.Hắn kéo chăn đắp lại cho y, vòng tay ôm chặt lấy Y như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, y sẽ biến mất khỏi hắn.Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y, rồi tham lam hôn trộm lên bờ môi mềm mại.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Jimin, hắn khẽ thì thầm:"Bé cưng, ngủ ngon!"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 39


Jimin chậm rãi mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ khiến không gian không quá tối tăm.

Jimin mất vài giây để định thần, rồi chợt nhận ra cơ thể mình đau nhức đến mức chẳng muốn cử động.Ký ức lúc chiều lập tức ùa về, khiến mặt y đỏ bừng.

Những cái chạm nóng bỏng, những nụ hôn bá đạo, những lời nói mang theo hơi thở chiếm hữu...

Tất cả như vẫn còn vương vấn trên da thịt.

Jimin khẽ kéo chăn lên cao, che đi gương mặt đang dần nóng ran của mình.Y đảo mắt nhìn quanh, nhận ra khoảng giường bên cạnh trống trơn.

Hắn không có ở đây.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng—vừa nhẹ nhõm vừa trống trải.Hắn đi đâu rồi?

Chẳng lẽ chỉ là nhất thời, giờ lại bỏ mặc y sao?Nhưng ánh mắt y lập tức dừng lại ở chiếc áo sơ mi của hắn, được gấp gọn gàng ở trên giường, bên cạnh là một chiếc áo ngủ sạch sẽ dành cho y.

Đôi mắt Jimin khẽ run lên.

Hắn không bỏ đi... có lẽ chỉ là ra ngoài một lúc.Y cắn nhẹ môi, cảm giác bối rối và xấu hổ đan xen.

Y không biết nên đối diện với hắn như thế nào khi hắn quay lại.Jimin định rời khỏi giường, nhưng vừa cử động một chút, cả cơ thể đã nhói lên từng đợt đau mỏi.

Y khẽ rên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cau lại.Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra.Yoongi bước vào, trên tay cầm theo một ly nước nóng còn bốc khói.

Vừa ngẩng lên đã thấy Jimin đang chật vật di chuyển xuống giường, đôi chân run rẩy, sắc mặt hơi nhợt nhạt.Hắn nhíu mày, nhanh chóng đặt ly nước lên bàn rồi sải bước đến bên cạnh y."

Em làm gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp pha chút khó chịu vang lên.Jimin giật mình, theo phản xạ rụt người lại, nhưng vẫn cố gắng chống tay đứng vững."

Em... muốn đi tắm."

Yoongi nhìn y một lượt, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu y."

Ngồi yên đó, tôi bế em."

Hắn không cho y cơ hội từ chối, lập tức cúi xuống bế bổng Jimin lên.Jimin đỏ bừng mặt, theo bản năng vùi mặt vào cổ hắn, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng.Hơi thở của Yoongi thoáng khựng lại khi cảm nhận được làn da mềm mại của y chạm vào cổ mình.Hắn cúi xuống nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên:"Sao vậy?"

Jimin càng xấu hổ hơn, siết chặt lấy áo hắn, lắp bắp:"Không... không có gì..."

Yoongi bật cười khẽ, siết chặt tay ôm y hơn, bước vào phòng tắm.Yoongi nhẹ nhàng đặt Jimin đứng sang một bên, tay vẫn giữ hờ eo y để đề phòng y ngã.Hắn mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải, thử nước cẩn thận trước khi xắn tay áo lên, chậm rãi đổ thêm tinh dầu thư giãn vào bồn.Jimin lặng lẽ quan sát từng động tác của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm.Người đàn ông này, rõ ràng bá đạo đến đáng sợ, nhưng cũng có lúc dịu dàng như vậy...Bọt nước dần lan ra, mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Yoongi quay lại nhìn y, giọng trầm thấp:"Tôi giúp em tắm."

Hắn định bế y thả vào bồn nhưng Y nhanh chóng né tránh:"Em...em tự tắm được, anh đi ra ngoài đi!"

Yoongi khẽ cười, ánh mắt thoáng qua nét trêu chọc."

Em chắc chứ?"

Jimin nuốt nước bọt, tay siết chặt vạt áo, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn."

Chắc... chắc chắn!"

Hắn nhướn mày, nhưng cũng không ép y.

Đưa tay khẽ vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán y, hắn thấp giọng:"Được thôi.

Nhưng nếu không tự tắm nổi, thì ngoan ngoãn gọi tôi vào."

Dứt lời, hắn xoay người bước ra ngoài, nhưng trước khi đóng cửa, vẫn không quên ném lại một câu:"Đừng để bị ngã đấy, vợ ngốc."

Jimin nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa, trái tim đập rộn ràng mà chính y cũng không hiểu nổi.Hắn vừa gọi y là gì?Vợ ngốc sao?Gương mặt Jimin đỏ ửng, y vội lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Nhưng dù có thế nào, cảm giác ấm áp trong lồng ngực vẫn chẳng chịu tan đi.Y hít sâu một hơi, lẩm bẩm tự nhắc nhở bản thân:"Chỉ là... do mình suy nghĩ nhiều thôi...

Phải tắm đã..."

Nói xong, y chậm rãi bước vào bồn tắm.Yoongi bước ra ngoài, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc giường lớn.Vệt máu đỏ tươi trên ga giường trắng muốt đập vào mắt hắn, như một minh chứng rõ ràng cho việc Jimin đã hoàn toàn thuộc về hắn.Khóe môi hắn khẽ cong lên, ánh nhìn thoáng qua sự hài lòng.Hắn không thích ai chạm vào thứ thuộc về mình, và Jimin... chính là của hắn.Không chậm trễ, Yoongi cầm một bộ ga giường sạch từ tủ ra, lặng lẽ thay mới.

Từng động tác đều chậm rãi, cẩn thận như thể hắn đang trân trọng điều gì đó.Jimin bước ra khỏi phòng tắm, khoác trên người bộ đồ mà Yoongi đã chuẩn bị sẵn.Mái tóc mềm mại của y vẫn còn ướt, những giọt nước khẽ trượt xuống gò má rồi rơi xuống cổ, thấm vào lớp vải mỏng manh.Yoongi ngồi trên ghế, vừa thay ga giường xong, ánh mắt lập tức hướng về phía y."

Em tắm nhanh vậy?"

Jimin cúi đầu, lí nhí đáp:"Em... không muốn để anh đợi lâu."

Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt như lóe lên tia hài lòng."

Lại đây."

Jimin chần chừ trong giây lát nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.

Vừa đến gần, hắn đã vươn tay kéo y ngồi xuống đùi mình."

Anh—"Câu nói còn chưa kịp dứt, hắn đã cầm khăn lên, chậm rãi lau khô mái tóc còn ẩm của y.Sau khi lau khô bớt nước trên tóc Jimin, hắn tiện tay lấy máy sấy, cắm điện rồi nhẹ nhàng luồn tay vào tóc y, vừa sấy vừa dùng ngón tay vuốt nhẹ từng lọn tóc.Jimin hơi ngước mắt nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả—vừa ngượng ngùng, vừa có chút ấm áp.Hắn đưa ly nước ấm đến trước mặt Jimin, giọng trầm khẽ nhắc:"Uống đi, nước còn ấm."

Jimin ngẩn người nhìn hắn một lúc, sau đó mới ngoan ngoãn nhận lấy ly nước, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.Lúc này, người hầu gõ cửa mang đồ ăn lên.

Trên khay toàn là những món ăn giàu dinh dưỡng, được chuẩn bị kỹ lưỡng để tẩm bổ cho Jimin.Hắn ra hiệu cho người hầu rời đi, rồi cầm lấy cái thìa khuấy khuấy tô cháo."

Ăn đi."

Giọng hắn trầm thấp nhưng không có vẻ ra lệnh, mà lại pha chút dịu dàng.Jimin nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút, lòng khẽ dậy lên một cảm giác khó tả.Thấy y chần chừ không chịu ăn, hắn cầm bát cháo lên, múc một muỗng lên thổi thổi rồi đưa đến trước mặt y."

Nào, há miệng ra, aaa...."

Jimin chớp mắt, có chút lúng túng nhưng vẫn nghe lời.Hắn nhìn y ăn, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo chút ý cười, cũng mang theo sự cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra.
 
Back
Top Bottom