Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 60


Bữa cơm tối vẫn ngọt ngào như mọi ngày — không cần phải quá cầu kỳ, chỉ vài món đơn giản hắn dặn người giúp việc chuẩn bị.

Nhưng chỉ cần được ăn cùng cô, nhìn cô vừa gắp vừa hít mũi khi thấy món mình thích, với hắn... là đủ đầy rồi.Yoongi chăm chỉ gắp thức ăn cho vợ, thỉnh thoảng lại nhắc:"Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn."

Jimin vừa nhai vừa bĩu môi:"Tại đói mà... còn ai đó làm em thức dậy sớm như chuông báo thức."

Hắn bật cười, rút khăn giấy lau miệng cho cô một cách dịu dàng:"Tại anh nhớ vợ, không gọi thì chịu sao nổi..."

Jimin phồng má, nhưng đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc không che giấu.

Sau bữa ăn, Yoongi rửa tay sạch sẽ, tay thoăn thoắt gọt táo và dưa hấu — toàn món cô thích.Cô ngồi vắt chân trên ghế sofa, ôm gối chờ hắn như một đứa trẻ háo hức.

Vài phút sau, Yoongi bước ra với đĩa trái cây đầy màu sắc, đặt xuống bàn trước mặt cô:"Bà xã ăn trái cây đi, mới gọt xong còn mát lạnh luôn đó."

Cô hí hửng chồm tới, gắp một miếng dưa hấu cho vào miệng rồi nheo mắt:"Ngon ghê!"

Yoongi tựa lưng vào sofa, một tay vòng qua vai kéo cô sát vào lòng, tay còn lại cầm remote điều khiển tivi."

Muốn xem gì để anh mở."

Cô nghĩ một hồi, ánh mắt bỗng sáng rực như đứa trẻ bắt gặp món đồ chơi yêu thích:"Xem Conan đi ạ!"

Hắn bật cười, khẽ nhéo mũi cô một cái:"Để anh tìm cho em tập mới nhất luôn."

Chưa đầy một phút sau, tiếng nhạc mở đầu quen thuộc vang lên, màn hình hiện lên hình ảnh thám tử lừng danh Conan cùng những vụ án ly kỳ.

Jimin rúc sâu vào lòng hắn, vừa xem vừa ăn trái cây, còn Yoongi thì chỉ yên lặng nhìn cô — ánh mắt lấp đầy sự yên bình và mãn nguyện.Bên ngoài là thế giới xô bồ, còn trong căn phòng này, chỉ có hai người — một tình yêu dịu dàng, an toàn và đầy đủ hơn tất cả mọi thứ hắn từng có được trong đời.Sau một hồi xem phim, Jimin thấy khát nên khẽ lí nhí:"Yoongi ơi, em muốn uống nước..."

Yoongi đứng dậy ngay, tay còn xoa nhẹ đầu cô:"Bà xã ngồi đây chờ chút."

Cô gật đầu, ngoan ngoãn cuộn người trên ghế sofa, mắt vẫn dán vào màn hình tivi.

Nhưng chưa đầy một phút sau, cả ngôi nhà bỗng tối đen như mực."

Cạch!" – Tivi tắt phụt.

Mọi thiết bị đều im bặt.

Mất điện.Không gian đột ngột im lặng, lạnh lẽo đến rợn người.Jimin ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to nhìn xung quanh, lòng bắt đầu lo lắng.

Cô nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, giọng run nhẹ:"Yoongi... anh còn đó không?"

Không có tiếng trả lời.

Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Không thể ngồi yên, cô run run đứng dậy, định men theo bàn ghế đi tìm hắn.

Nhưng do quá tối, lại đi vội, cô vô tình vấp trúng chiếc chân bàn, loạng choạng..."

Choang!!!" – Bình hoa thủy tinh cao gần bằng đầu gối rơi xuống, vỡ tan tành thành từng mảnh dưới nền gạch.Cô giật mình hoảng hốt, hai tay ôm ngực, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cảm giác lạnh buốt và bất an lan khắp người, đầu óc trống rỗng, đến nỗi cô không biết nên khóc hay nên chạy.Ngay lúc đó, một ánh sáng vàng ấm từ đèn pin hắt vào hành lang.

Yoongi quay lại, trong tay cầm đèn và chai nước, khuôn mặt nghiêm lại khi thấy mảnh vỡ dưới đất."

Bà xã!

Em sao vậy?"

Jimin chẳng nói gì, chỉ chạy nhanh tới ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn bật khóc:"Em... em sợ quá...

đột nhiên tối đen, rồi cái bình... em không thấy gì hết..."

Hắn ôm chặt lấy cô, tay vỗ nhẹ lưng dỗ dành:"Ngoan nào... anh ở đây rồi, không sao đâu.

Có anh ở đây rồi mà..."

Hắn dịu dàng cúi xuống, nhìn thấy một vết xước nhẹ nơi chân cô do mảnh sành nhỏ cứa vào.

Đôi mắt hắn chợt ánh lên vẻ đau lòng:"Chết tiệt thật...

để anh gọi người kiểm tra lại toàn bộ hệ thống điện trong nhà."

Vừa nói, hắn vừa bế cô lên, tránh để cô bước lên mảnh vỡ.

Jimin ôm cổ hắn, mắt vẫn còn đỏ hoe, giọng khẽ khàng:"Em tưởng... em tưởng anh bị gì rồi..."

Hắn siết chặt vòng tay, khẽ thì thầm:"Dù thế nào anh cũng sẽ quay lại với em mà!"

Yoongi bế cô về lại ghế sofa, đặt cô ngồi xuống thật nhẹ.

Hắn quỳ gối xuống trước mặt cô, đôi mắt liếc qua vết xước nhỏ nơi cổ chân trắng mịn, không nói một lời, chỉ lặng lẽ mở hộp y tế, lấy bông và thuốc sát trùng.Cô vẫn còn run, hai tay nắm chặt vạt áo hắn.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn trong ánh sáng đèn pin mờ, cô cảm thấy an tâm hơn phần nào."

Rát... chút thôi."

Hắn khẽ nói, giọng đều đều, không cảm xúc, nhưng tay lại vô cùng nhẹ nhàng.

Khi bông chạm vào vết thương, Jimin khẽ rùng mình, nhăn mặt.Hắn ngước mắt lên nhìn cô.

Đôi mắt đen sâu không đáy ánh lên một chút đau lòng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Cô thì thầm:"Em xin lỗi... làm vỡ bình rồi còn làm phiền anh..."

Hắn không đáp, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân lên vết thương.

Khi xong, hắn đóng hộp thuốc lại, đúng lúc đó, phụt — đèn sáng trở lại, điện trong nhà đã có.Jimin chớp mắt, ánh sáng khiến mọi thứ hiện rõ hơn.

Hắn vẫn quỳ gối dưới chân cô, nhìn cô thút thít như trẻ con, hai mắt hoe đỏ, mũi còn sụt sịt.Yoongi khẽ nhếch môi, cười nhẹ một cái.

Nụ cười chỉ thoáng qua như một làn gió nhưng lại đầy cưng chiều.

Hắn đưa tay lên lau nước mắt còn sót lại nơi khoé mắt cô."

Bà xã của anh... cũng biết sợ cơ à?"

Cô bĩu môi, xấu hổ đẩy nhẹ tay hắn:"Thì em đâu phải siêu nhân đâu..."

Hắn không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ tay cô rồi đứng dậy, ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy dịu dàng.

Dù lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn lúc ấy — Jimin biết, cô là điều duy nhất khiến trái tim hắn dịu lại.Sau khi chắc chắn vết thương đã được xử lý ổn thoả, Yoongi đứng dậy, cúi người xuống trước mặt cô.

Không hỏi han gì thêm, hắn bế bổng cô lên — động tác dứt khoát nhưng vẫn nhẹ nhàng, như thể cô là món đồ quý giá cần được nâng niu."

Lên phòng.

Anh pha nước cho em Ngâm chân."

Jimin vòng tay ôm cổ hắn, vẫn còn dư âm sợ hãi trong lòng nên chẳng dám nói nhiều.

Cô gật nhẹ đầu, rúc vào vai hắn như con mèo nhỏ tìm chốn an toàn.Về đến phòng, Yoongi đặt cô ngồi lên sofa rồi quay đi pha nước.

Một lúc sau, hắn bưng đến một chậu nước ấm, thêm vào chút tinh dầu bạc hà nhẹ dịu.

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt chân cô vào nước, từng động tác đều toát lên sự chu đáo hiếm thấy."

Ưm... dễ chịu ghê..."

Cô nhắm mắt, ngả người ra sau, thả lỏng hoàn toàn.Hắn chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn đôi bàn chân nhỏ xíu của cô ngâm trong nước.

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của y bắt đầu massage tay cho y.

Những ngón tay lạnh lạnh nhưng vững chãi lướt qua lòng bàn tay cô, ấn vào từng huyệt nhẹ nhàng.Xong xuôi, hắn lấy chân y ra, để lên khăn lau khô."

Xong rồi, Ngủ thôi!"

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu đi vài phần.

Nắm lấy tay cô, Yoongi định dắt về giường thì Jimin bỗng khựng lại, mắt tròn xoe như chợt nhớ ra điều gì quan trọng:"Chết rồi...

Em quên làm bài tập mất tiêu!"

Yoongi khẽ nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.

Hắn nhìn cô trong vài giây, rồi bất ngờ cười khẽ — một nụ cười nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều."

Trễ rồi."

Giọng hắn vẫn trầm và bình thản, không chút gấp gáp."

Sáng hãy làm."

"Nhưng mà—""Không nhưng gì hết."

Hắn siết nhẹ tay cô, ánh mắt hơi nghiêm lại."

Bà xã của anh hôm nay mệt rồi.

Ngủ trước đã."

Hắn cúi người, nhấc bổng cô lên khỏi sàn khiến Jimin giật mình thốt nhẹ:"A... em đi được mà!"

"Biết rồi!"

Hắn đáp gọn, rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường."

Nhưng anh thích bế."

Cô đỏ mặt, chẳng nói gì nữa.

Hắn kéo chăn đắp lên người cô, vuốt nhẹ tóc mai rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua eo kéo cô sát vào ngực."

Ngủ đi.

Mai anh gọi dậy sớm làm bài.

Tin anh đi, bài không chạy mất đâu... nhưng sức khoẻ mà cạn thì anh đau lòng lắm."

Jimin áp mặt vào lồng ngực ấm áp ấy, lòng dịu lại.

Ừ thì... có một người như thế này ở cạnh, cô còn sợ gì nữa.Yoongi siết nhẹ vòng tay, cúi đầu xuống, ánh mắt dịu lại nơi gương mặt bé nhỏ đã bắt đầu lim dim buồn ngủ.Hắn đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô, ấm áp như một lời thì thầm không thành tiếng.

Giọng hắn khàn khàn vang lên sát bên tai:"Ngủ ngon, bà xã."

Jimin khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên thành nụ cười nhỏ.

Cô khẽ rúc vào lồng ngực rộng lớn, nơi có nhịp tim trầm ổn và hơi ấm khiến người ta chỉ muốn dựa vào mãi không rời.Yoongi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.

Hắn nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ — một giấc ngủ yên bình, nơi mọi lo lắng đều được hắn gác lại sau cánh cửa của tổ ấm nhỏ này.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 61


Sáng hôm sau, trời chưa hửng hẳn nhưng ánh sáng nhàn nhạt đã len vào phòng.

Yoongi khẽ trở mình, mắt vẫn chưa mở hẳn nhưng cánh tay theo thói quen siết nhẹ lấy người trong lòng.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của Jimin, hắn khẽ gọi:"Bà xã, dậy thôi."

Giọng trầm khàn pha chút buồn ngủ vang lên ngay bên tai khiến cô rùng mình nhẹ, mí mắt còn chưa mở đã lí nhí đáp:"Ưm... còn sớm mà..."

"Dậy sớm làm bài tập, ngoan."

Hắn nói gọn, vẫn là tông giọng lạnh lùng, nhưng bàn tay thì nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như thể đang dỗ một con mèo nhỏ.Jimin nheo mắt nhìn hắn, rồi chợt nhớ ra:"Chết rồi!

Tí nữa em quên mất!"

Hắn khẽ cong môi cười nhẹ, ngồi dậy hẳn:"Dậy thôi!"

Giọng nói vẫn trầm thấp, không vồn vã, nhưng lại có sức hút khiến người khác không thể cưỡng lại.

Jimin dụi mắt, khẽ gật đầu rồi lật chăn theo hắn bước xuống giường.Hai người cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.

Yoongi đứng cạnh cô, lặng lẽ lấy bàn chải, vắt kem, rồi đưa cô trước như một thói quen.

Jimin nhận lấy, cười nhỏ, đôi mắt còn mơ màng nhưng ánh lên sự hạnh phúc.Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn đi ra thay đồ thể thao.

Áo phông đen bó sát, quần dài đơn giản, càng khiến dáng người cao lớn, mạnh mẽ của hắn thêm nổi bật.

Yoongi chỉnh lại tóc sơ sơ rồi liếc nhìn cô đang ngồi xếp lại tập vở trên bàn học, khẽ gật đầu:"Anh đi tập đây.

Làm xong thì nghỉ mắt một chút, đừng ngồi lâu quá."

"Dạaa~"Cô đáp, giọng lí nhí như mèo con.Yoongi bước ra khỏi phòng, cánh cửa vừa khép lại, Jimin chống cằm nhìn đống bài tập trước mặt.

Mặc dù hơi uể oải vì dậy sớm, nhưng lòng thì ấm áp lạ thường — bởi vì mỗi buổi sáng thức dậy, đều có người ấy bên cạnh.Khoảng ba mươi phút sau, Yoongi quay lại phòng.

Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn là về phía bàn học — nơi cô gái nhỏ của hắn vẫn đang nghiêm túc viết nốt những dòng cuối cùng trong cuốn tập.

Hắn tiến lại gần, không làm phiền, chỉ nhẹ nhàng mở tủ, lấy sẵn đồng phục, đôi giày thể thao và cặp sách của cô ra, để gọn gàng trên ghế.Vừa lúc đó, Jimin hí hửng ngẩng đầu lên, vẫy tay như đứa trẻ vừa làm xong nhiệm vụ:"Em xong rồi nè!"

Hắn khẽ cong môi, ánh mắt dịu dàng:"Giỏi.

Đi thay đồ rồi xuống ăn sáng."

"Dạ!"

Cô vui vẻ đứng dậy, chạy tới lấy bộ đồ hắn chuẩn bị rồi nhanh chóng vào phòng thay.Yoongi cũng quay sang tủ quần áo, rút lấy một chiếc sơ mi đen và quần tây đen đơn giản.

Hắn thay đồ gọn gàng, chỉnh lại cổ áo và tay áo cẩn thận, rồi đi ra đúng lúc Jimin mở cửa bước ra, mái tóc buộc nhẹ sau gáy, gương mặt sáng bừng và tươi tắn.Hắn không nói gì, chỉ bước đến gần, tự nhiên cầm lấy cặp của y đeo lên vai mình, tay còn lại nắm lấy tay cô.Cả hai cùng nhau đi ra khỏi phòng, đôi bàn tay nắm chặt không rời.

Hắn dắt cô đi dọc hành lang, mỗi bước đều vững chãi và dịu dàng như thói quen.

Vào đến nhà bếp, Yoongi kéo ghế cho cô ngồi rồi mới buông tay.Bữa sáng trên bàn đã được chuẩn bị từ trước — vài món đơn giản nhưng đủ dinh dưỡng, đặt gọn gàng trong đĩa sứ trắng muốt.Bữa sáng diễn ra trong không khí yên ả và dịu dàng quen thuộc.

Jimin vừa ăn vừa líu lo kể vài chuyện lặt vặt trong lớp, thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi thấy Yoongi chỉ im lặng gật đầu, nhưng ánh mắt thì luôn chăm chú lắng nghe từng lời cô nói.Hắn vẫn không nhiều lời, chỉ gắp thêm đồ ăn vào chén cô, rồi dùng khăn giấy lau miệng cho cô một cách nhẹ nhàng.

Khi Jimin ăn xong, hắn đứng dậy, cầm lấy cặp và dắt tay cô đi ra ngoài.Chiếc xe đen quen thuộc đã đợi sẵn trước cổng.

Hắn mở cửa xe cho cô, chắc tay đỡ đầu cô khi cô cúi vào ghế, sau đó vòng sang phía bên kia, lạnh lùng mà trầm ổn ngồi vào ghế lái.Trên đường đến trường, Jimin cứ nói mãi, nói không ngừng, còn hắn thì lái xe bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng đan lấy tay cô, ngón cái khẽ vuốt vuốt mu bàn tay nhỏ.Khi xe dừng trước cổng trường, hắn quay sang, ánh mắt sâu lắng:"Tan học anh tới đón.

Không được đi lung tung."

Jimin cười toe toét:"Biết rồi mà~"Hắn đưa tay vén nhẹ tóc bên má cô, cuối người hôn lên trán:"Tạm biệt bà xã."

Cô vui vẻ bước xuống xe, tay vẫy vẫy, miệng không quên nói lớn:"Tạm biệt ông xã!"

Hắn cong môi, lặng lẽ nhìn bóng cô khuất dần trong sân trường rồi mới chậm rãi lái xe rời đi.Ở Min Thị, không khí trong phòng họp đang mát mẻ, những cuộc bàn luận nhỏ to vang lên đều đều.

Một vài giọng cười khẽ xen lẫn tiếng lật tài liệu, mọi người vẫn đang thoải mái trao đổi với nhau.Bỗng—cạch!—cánh cửa phòng họp bật mở.Từng bước chân nặng nề vang vọng trên nền gạch lạnh.

Không cần nhìn, mọi người đều cảm nhận được luồng khí lạnh đột ngột lan đến, khiến từng tế bào cũng phải rùng mình.Tất cả nhanh chóng im bặt.Mọi ánh mắt đồng loạt hướng ra cửa — Min Yoongi bước vào.Bộ vest đen cắt may sắc sảo càng tôn lên khí chất lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm và sắc bén như lưỡi dao, môi mím chặt không cảm xúc.

Hắn bước vào, khí thế bức người bao trùm cả căn phòng, khiến những kẻ vừa cười nói giờ đây lạnh toát sống lưng.Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào."

Chào chủ tịch!"

Giọng nói vang lên đồng thanh nhưng run rẩy.

Hắn không đáp, chỉ lướt ánh mắt qua một lượt rồi lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống vị trí chủ toạ.

Chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến những người dày dạn kinh nghiệm nhất phải nuốt khan."

Bắt đầu cuộc họp."

Giọng nói trầm thấp cất lên, không cao nhưng đủ uy lực khiến cả căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối.Từ khoảnh khắc ấy, không ai dám ho khẽ, càng không ai dám thở mạnh.

Không khí mát mẻ ban nãy giờ đã hóa thành bầu không khí nghẹt thở, nơi chỉ một cái nhíu mày của hắn cũng đủ để mọi thứ bị xáo trộn.Buổi họp bắt đầu, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.Min Yoongi ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi chân vắt chéo, ánh mắt lạnh băng liếc qua tài liệu trước mặt.

Không một biểu cảm thừa thãi, gương mặt hắn sắc lạnh như được tạc từ đá, khiến ai nấy đều không dám thở mạnh.Trưởng phòng kinh doanh bắt đầu trình bày trước, giọng nói cẩn trọng như đang bước trên lớp băng mỏng:"Thưa Chủ tịch, đây là báo cáo doanh thu quý vừa rồi, đồng thời là kế hoạch mở rộng thị trường phân phối trong thời gian tới..."

Hắn không lên tiếng, chỉ lật từng trang tài liệu một cách chậm rãi.

Ngón tay thon dài, nhưng cử chỉ lại dứt khoát, lạnh lùng.

Cả căn phòng im phăng phắc, không ai dám chen vào một tiếng.Một quản lý trẻ đưa ra đề xuất có phần liều lĩnh, chưa đánh giá hết rủi ro.

Yoongi đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm thản nhiên nhìn người kia:"Anh nói lại lần nữa."

Cả phòng nín thở.

Người kia thoáng lúng túng, nhưng vẫn cố lặp lại ý kiến của mình.

Hắn khẽ nhếch môi cười lạnh:"Ngân sách công ty là thứ để thử nghiệm mấy trò mạo hiểm thiếu tính toán?"

Câu nói nhẹ như không, nhưng sắc bén như lưỡi dao lạnh.

Người quản lý nọ cúi gằm mặt xuống, mồ hôi túa ra như tắm.

Không ai dám lên tiếng, cũng chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Min Yoongi vẫn ngồi yên, lạnh lùng và điềm tĩnh.

Không cần nổi giận, không cần đập bàn, hắn vẫn khiến cả căn phòng co rúm lại vì sợ.Hắn không nhìn ai, chỉ khẽ nhíu mày rồi lạnh giọng:"Tiếp tục."

Âm thanh trầm thấp nhưng đầy uy lực, không cần cao giọng cũng khiến mọi ánh mắt lập tức hướng về phía người báo cáo tiếp theo.Trưởng phòng marketing vội vàng mở tài liệu, tay hơi run nhẹ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:"Dạ... về chiến lược truyền thông cho quý tới, chúng tôi dự kiến..."

Giọng nói đều đều vang lên trong phòng họp, nhưng tất cả đều biết — chỉ cần một chi tiết sai sót, ánh mắt lạnh lẽo kia sẽ ngay lập tức chiếu đến.Min Yoongi vẫn im lặng, ánh mắt sắc bén như đang soi từng chữ trong bản kế hoạch.

Không khí tiếp tục bị đè nén, từng giây từng phút như dài thêm gấp đôi dưới cái lạnh toát ra từ vị trí cao nhất phòng họp.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 62


Cuộc họp kết thúc, mọi người đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào khi hắn rời khỏi phòng.

Những bước chân trầm ổn, dứt khoát vang lên trên sàn đá hoa cương khiến hành lang cũng như lặng đi vài nhịp.Hắn trở về văn phòng Chủ tịch – không gian rộng lớn, bày trí tối giản nhưng tinh tế, toát lên sự quyền lực và chuẩn mực.

Cởi áo vest vắt lên lưng ghế, hắn ngồi xuống, tiện tay mở tập tài liệu đang chờ sẵn trên bàn.Đó là báo cáo mới nhất từ chi nhánh công ty tại Luân Đôn.Đôi mày thanh tú khẽ cau lại khi mắt lướt qua những con số bất ổn.

Dòng lợi nhuận sụt giảm, khoản đầu tư mới chưa thấy hồi đáp, một số nhân sự cấp cao cũng vừa được thay đổi.Hắn khẽ gập tài liệu lại, tựa người ra ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính cao chạm trần.

Cả thành phố thu nhỏ dưới tầm mắt, nhưng tâm trí hắn lúc này đã vượt thẳng qua đại dương.Xem ra, hắn lại phải đích thân sang Luân Đôn một chuyến.Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói trầm thấp vang lên qua điện thoại nội bộ:"Chuẩn bị chuyên cơ.

Lên lịch họp với ban điều hành Luân Đôn.

Ngày mai tôi đến."— Vẻ điềm tĩnh nhưng áp lực khiến cả thư ký bên kia đầu dây cũng thoáng run.

Không ai dám chần chừ khi Min Yoongi đã ra lệnh.Hắn khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay — kim giờ vừa chạm đến con số mười một.

Đôi mắt sắc lạnh thoáng dịu đi, hắn đứng dậy, cài lại cúc áo vest rồi nhấc lấy chìa khóa xe và áo khoác.Không cần báo trước, không cần thư ký nhắc nhở, chỉ riêng việc "tới giờ đón vợ" là hắn chẳng bao giờ quên.Ra khỏi văn phòng, bóng dáng cao lớn trầm tĩnh ấy nhanh chóng biến mất sau cánh cửa kính, để lại cả công ty còn chưa hết sững người vì buổi họp vừa rồi giờ lại tiếp tục choáng váng vì biểu cảm dịu dàng hiếm hoi thoáng qua trên gương mặt tổng tài.Đến cổng trường, hắn vừa mở cửa bước xuống xe thì ánh mắt đã lập tức dừng lại ở dáng người nhỏ nhắn quen thuộc nơi kia — cô gái bé bỏng trong bộ đồng phục gọn gàng, tay ôm cặp, mắt dáo dác nhìn quanh như đang tìm ai đó.Khóe môi hắn khẽ cong lên, một nụ cười mờ nhạt nhưng chứa đầy ấm áp hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng.

Giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ của học sinh xung quanh, ánh mắt hắn vẫn chỉ dõi theo một người duy nhất.Jimin vừa trông thấy hắn liền reo khẽ một tiếng, chẳng cần suy nghĩ đã chạy vội đến, đôi chân nhỏ gần như bay lên trong cơn gió nhẹ đầu chiều."

Yoongi!"

Cô ôm chầm lấy hắn, chẳng chút ngại ngùng.

Cái ôm nhỏ bé nhưng đủ khiến trái tim hắn mềm nhũn.Hắn đưa tay ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, tay còn lại khẽ vuốt mái tóc mềm:"

Sau này đừng chạy nữa, không cẩn thận bị ngã thì làm sao?"

Jimin ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt cong cong cười nhẹ:"Nhưng thấy anh là em muốn chạy tới thôi..."

Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nép trong lồng ngực mình, tim bỗng mềm hẳn.

Bàn tay khẽ siết chặt hơn một chút, giọng nói thấp trầm nhưng ấm áp:"Vậy lần sau chạy vừa thôi.

Vợ mà bị thương anh sẽ xót lắm."

Hắn nhẹ nhàng mở cửa xe, một tay đỡ lưng cô gái nhỏ lên ghế ngồi, tay còn lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Jimin nhìn động tác thuần thục mà dịu dàng ấy, khẽ mím môi cười ngọt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.Hắn đóng cửa xe, vòng qua ghế lái rồi ngồi vào.

Bàn tay đặt lên vô lăng, nhưng hắn chưa khởi động xe vội.

Ánh mắt ôn nhu nghiêng sang cô gái nhỏ bên cạnh, nhìn một lượt từ đầu đến chân như để xác nhận rằng vợ hắn vẫn an toàn, rồi mới trầm giọng hỏi, giọng điệu tuy lãnh đạm nhưng lại dịu dàng đến lạ:"Hôm nay vợ muốn ăn gì?"

Jimin ngước nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh, hai má phồng nhẹ ra như đang nghĩ ngợi một điều gì đó.

Rồi như vừa nhớ ra điều gì đó rất hấp dẫn, cô reo lên:"Ăn lẩu đi, em thèm lẩu cực kỳ!"

Hắn khẽ cong môi, ánh mắt thoáng qua một tia bất lực đầy chiều chuộng, nhưng giọng vẫn trầm ổn như cũ:"Được thôi.

Ăn lẩu."

Hắn khởi động xe, bàn tay to lớn vẫn nắm lấy tay cô, giữ yên giữa cần số và lòng bàn tay mình, không rời nửa giây.Sau bữa lẩu chiều, hắn không đưa y về nhà như mọi ngày mà lái xe thẳng đến bờ biển phía Nam thành phố – nơi có con đường lát đá trải dài, sóng biển rì rào và hàng cây xanh nghiêng mình che mát cả khoảng trời thơ mộng.Ánh hoàng hôn dịu nhẹ buông xuống, len qua từng kẽ lá khiến cảnh vật như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt, ấm áp mà thanh bình.

Những tán cây rì rào đung đưa trong gió, tạo nên khung cảnh như bước ra từ tranh vẽ.Jimin hí hửng, vừa bước xuống xe đã reo lên thích thú, tay không quên kéo lấy tay hắn."

Ủa?

Sao hôm nay tự nhiên lại dẫn em đi dạo biển vậy?"

Hắn nắm tay cô, bước chậm rãi trên lối đi ven biển, ánh mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của cô như thể cô là điều duy nhất đáng chú ý ở thế gian.

Một lát sau, giọng nói lạnh trầm vang lên, dịu dàng mà kiên định:"Muốn em thư giãn một chút."

Jimin ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn, trái tim dường như bị đánh trúng bởi sự quan tâm âm thầm ấy.Jimin trong bộ đồng phục học sinh đơn giản, tóc dài khẽ tung bay, làn váy mỏng đung đưa theo từng cơn gió biển.

Cô gái nhỏ ngước mặt nhìn biển, ánh mắt trong veo như mặt nước, môi mỉm cười đầy tự nhiên.

Dưới ánh nắng nhạt, làn da cô trắng mịn, đôi má hồng nhè nhẹ, thuần khiết đến mức khiến hắn phải siết chặt tay hơn.Tim hắn khẽ thắt lại vì vẻ đẹp mong manh ấy.Hắn tiến lại gần, đưa tay ôm nhẹ eo cô từ phía sau.

Cằm hắn đặt lên vai cô, hơi thở âm ấm phả bên tai khiến Jimin hơi giật mình rồi bật cười khẽ."

Gì vậy chồng?" – cô hỏi nhỏ, giọng lí nhí đáng yêu.Hắn không đáp, chỉ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô, rồi một nụ hôn nữa lên thái dương.

Hắn siết cô vào lòng, như thể đang thu cả thế giới về trong vòng tay mình.Một lúc lâu sau, giọng hắn mới trầm thấp vang lên bên tai cô, có chút do dự:"Ngày mai anh phải đi công tác..."

Jimin giật nhẹ, quay người lại đối diện với hắn, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt thoáng bối rối."

Lại đi công tác sao?"

Hắn khẽ "ừm" một tiếng, giọng trầm thấp mang theo chút nặng nề."

Vậy...lần này anh...đi bao lâu?"

Hắn nhìn cô một lúc rồi đáp khẽ, tay vẫn không rời eo cô:"Anh cũng không rõ, lần này công ty ở Luân Đôn gặp rắc rối khá lớn."

Cô mím môi, hàng mi dài rung lên khe khẽ.

Đây không phải lần đầu hắn đi xa, nhưng không hiểu sao tim cô vẫn se lại mỗi khi nghe hắn nói hai chữ "công tác".Hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô gái nhỏ trong vòng tay mình, trái tim cũng trùng xuống.

Hắn đưa tay lên, vén những sợi tóc bị gió biển làm rối trước trán cô, ánh mắt dịu lại:"Anh biết em không thích điều này... nhưng anh không thể không đi!"

Jimin cúi đầu buồn bã, ánh mắt rũ xuống, không nói lời nào.

Hắn nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khẽ thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự dịu dàng hiếm thấy:"Ở nhà ngoan, đợi anh.

Anh sẽ cố gắng...

để về với vợ sớm nhất có thể."

Jimin ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời chiều lặng gió.

Cô nhìn hắn thật lâu, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt ấy.

Rồi ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng ôm chầm lấy hắn.Hắn chẳng nói gì thêm.

Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai, như muốn truyền hơi ấm, như muốn xoa dịu nỗi buồn của cô.

Trong ánh hoàng hôn nhạt dần bên hàng cây ven biển, cả hai lặng yên dựa vào nhau, chỉ còn tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ.Hắn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn đang nép trong lòng mình, ánh mắt trầm lặng mà dịu dàng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt tóc cô một chút rồi cất giọng trầm thấp:"Về thôi, gió biển lạnh rồi."

Y khẽ gật đầu, ngoan ngoãn buông hắn ra.

Dù gương mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại không giấu được chút buồn man mác.

Bóng lưng nhỏ bé đi bên cạnh hắn, từng bước chậm rãi như chẳng muốn kết thúc buổi chiều ấm áp này.Hắn siết nhẹ tay cô, im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn vợ trở về—một cách cưng chiều nhưng cũng có chút xót xa.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 63


Chiếc xe lướt êm trên con đường rợp bóng hoàng hôn.

Jimin ngồi cạnh, tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt trong veo chỉ lặng lẽ dõi theo khung cảnh bên ngoài.Cô không nói một lời, chỉ im lặng như thể đang trốn vào một góc nhỏ trong lòng mình.Gió chiều nhè nhẹ phả vào, mang theo mùi mặn của biển.Trái tim cô như chùng xuống—không biết hắn sẽ đi bao lâu, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời xa hắn đã khiến lòng cô buốt giá.Nhớ những ngày trước, cô từng ghét hắn đến mức không muốn nhìn mặt, thế mà giờ đây... chỉ cần nghĩ đến việc không được thấy hắn mỗi sáng, không còn cái ôm ấm áp của hắn mỗi tối, đã khiến mắt cô muốn cay xè.Bất chợt, một bàn tay to lớn và ấm áp siết lấy tay cô.

Jimin giật nhẹ, nhưng không quay đầu lại.

Cô chỉ cúi đầu thấp hơn, để hắn không thấy đôi mắt long lanh của mình lúc này.Hắn liếc nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt sâu như đáy hồ thu: y im lặng, nhưng hắn biết... y đang buồn đến mức nào.

Và cũng chẳng cần lời nào nữa, chỉ cần nắm tay y thế này... là đủ.Về đến nhà, Jimin dường như lấy lại được dáng vẻ bình thường—cô vẫn bước đi nhẹ nhàng, vẫn đáp lời hắn bằng giọng nhỏ nhẹ như mọi ngày.

Nhưng gương mặt thì chẳng giấu nổi nét buồn hiu hắt.

Hàng mi dài khẽ cụp xuống, ánh mắt không còn sáng như thường lệ.

Hắn nhìn ra tất cả, trong lòng âm thầm thở dài—muốn dỗ, muốn giữ cô mãi bên mình, nhưng hắn biết phải làm sao đây.Không nói gì, hắn lặng lẽ dắt tay cô về phòng.

Tay nắm tay, dịu dàng nhưng có phần bất lực.Mọi thứ vẫn như thường lệ—hắn pha nước ấm cho cô, cẩn thận kiểm tra độ nóng rồi đặt chiếc khăn lên thành bồn.

Sau đó hắn quay người mở tủ, chọn ra một bộ đồ thoải mái, gấp gọn lại rồi đặt ngay ngắn trong nhà tắm.Cô đứng đó, mắt lặng nhìn hắn, không nói gì.

Hắn khẽ cúi đầu, chạm nhẹ vào mái tóc mềm:"Đi tắm đi, bà xã."

Giọng hắn vẫn trầm thấp, dịu dàng, như thể muốn bù đắp bằng tất cả những gì có thể... trước khi phải rời đi.Y lặng lẽ gật đầu, bước đến bồn tắm.

Dáng người nhỏ nhắn lướt qua hắn, nhẹ như gió thoảng.

Hắn vẫn đứng yên đó một chút, nhìn theo bóng lưng cô khép cửa lại, tim như bị ai bóp nhẹ.Một lát sau, khi y đã thay đồ xong bước ra, mái tóc ướt còn vương vài giọt nước, hắn lập tức đưa khăn lại lau tóc cho cô.

Động tác rất nhẹ, như sợ làm đau cô.Sau khi đã chăm chút cho y xong, hắn đứng dậy đi tắm.

Còn y, ngoan ngoãn ngồi vào bàn học, lôi bài tập ra làm như mọi ngày.Nhưng hôm nay, y chẳng thể nào tập trung được...Mắt dán vào vở nhưng đầu thì vẫn vương hình ảnh bờ vai rộng ấy.

Từng câu chữ trong bài như nhảy múa, xô nhau loạn xạ.

Trái tim cứ như bị ai bóp nhẹ, nhè nhẹ mà khó chịu đến buốt lòng.

Chỉ nghĩ đến việc sáng mai thức dậy không còn được ăn sáng cùng hắn, không được hắn đưa đến trường... y lại thấy hụt hẫng đến phát khóc.Ngón tay nhỏ cầm bút nhưng chẳng viết nổi dòng nào.

Thật muốn chạy vào phòng tắm ôm hắn một cái.

Nhưng y vẫn cố kìm lại, cắn môi, thở dài một cái."

Tập trung làm bài đi Jimin... phải ngoan để anh yên tâm."————-Thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến lòng người không kịp chuẩn bị.

Mới đó thôi mà ánh nắng ngoài khung cửa sổ đã nhạt dần, nhường chỗ cho bóng hoàng hôn len lỏi.

Y ngước nhìn bầu trời nhuốm cam, lòng nặng trĩu.Chỉ còn một đêm nữa thôi...Chỉ một đêm nữa... là hắn sẽ rời đi...Y ngồi thu mình trên sofa, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm.

Trong lòng chồng chất những cảm xúc không tên.

Cô gái nhỏ khẽ thở dài, cảm thấy thời gian bên hắn lúc nào cũng trôi quá vội.Tiếng bước chân trầm ổn vang lên.

Hắn tiến đến, không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt chậu nước ấm xuống sàn trước mặt y, cởi dép cho y rồi nhẹ nhàng nhấc đôi chân nhỏ xíu ấy vào nước."

Ngâm chân chút cho thoải mái..."

Hắn nói khẽ, mắt cụp xuống, chăm chú nhìn đôi chân trắng mịn chìm trong làn nước ấm.Y nhìn hắn, sống mũi cay xè.

Sự dịu dàng quen thuộc này, sự cưng chiều lặng lẽ này, sắp tới sẽ vắng bóng bao lâu nữa đây?Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, tim khẽ nhói.Hắn vẫn trầm mặc, tay nhẹ nhàng múc nước đổ lên cổ chân mảnh mai của y, những ngón tay lạnh lạnh nhưng vững chãi từng chút chăm sóc.Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn y hồi lâu như muốn khắc ghi từng đường nét dịu dàng ấy vào tim."

Được rồi," – hắn khẽ nói, giọng trầm thấp.Hắn cúi xuống, chậm rãi nâng chân y lên khỏi chậu nước, đặt lên khăn rồi dịu dàng lau khô từng ngón chân bé xíu.

Động tác tuy đơn giản nhưng đầy yêu thương.Y ngồi yên nhìn hắn, môi khẽ mím lại, tim lại nhói thêm một chút.Xong xuôi, hắn đứng dậy, nắm tay y dắt về giường.Ánh đèn ngủ vàng dịu hắt lên gương mặt nhỏ nhắn đang tựa đầu vào ngực hắn.

Không ai nói gì, chỉ có nhịp tim đều đặn của hắn và hơi thở nhẹ nhàng của cô đan vào nhau trong không gian yên tĩnh.Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô gái nhỏ."

Đêm nay... là đêm cuối trước khi anh đi,"Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn khó nhận ra.Y không đáp, chỉ ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn... trong đáy mắt toàn là sự luyến tiếc không nói thành lời.Hắn không chờ nữa, cúi xuống hôn lên môi cô—một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu lắng, như muốn đem cả linh hồn trao cho người con gái ấy.

Tay hắn siết lấy eo cô, kéo cô sát vào lòng, môi lướt nhẹ xuống cổ, rồi ghé tai cô thì thầm:"Để anh ghi nhớ từng hơi thở của vợ, một chút..."

Y run nhẹ trong lòng hắn, vòng tay nhỏ siết lấy hắn thật chặt như sợ buông ra sẽ không thể ôm lại được nữa.

Nỗi nhớ chưa bắt đầu nhưng đã dâng đầy đến tận cổ.Trong đêm đó, họ không còn khoảng cách, không còn khoảng lặng.

Chỉ có hơi thở hòa quyện, có sự dịu dàng xen lẫn chút vội vàng, có đôi bàn tay tham lam khắc ghi từng đường nét cơ thể.Hắn không vội, từng cử chỉ vẫn là điềm tĩnh nhưng đầy ma lực.

Hắn yêu cô bằng sự trân trọng và cưng chiều tuyệt đối, như thể đây là đêm cuối cùng được ôm cô trong vòng tay.Đến tận khuya, khi mọi thứ đã bình yên, y nằm gọn trong vòng tay hắn, má sát vào ngực hắn khẽ thì thầm:"Anh...

đừng đi lâu quá nha."

Hắn siết nhẹ bờ vai nhỏ, giọng hắn trầm thấp, điềm tĩnh nhưng mang theo sự chân thành tuyệt đối:"Ừm...sẽ trở về thật nhanh, với vợ anh mà."

Nói rồi, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi lướt qua chóp mũi và môi dưới.

Hắn ôm chặt lấy y, tay vuốt ve nhẹ tấm lưng mảnh khảnh."

Ngủ ngon bà xã!"

Y khẽ gật đầu, rúc vào lòng hắn, để hơi thở và nhịp tim hắn vỗ về.

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng gió đêm ngoài cửa sổ và hơi ấm từ vòng tay hắn – dịu dàng, vững chãi, và khiến cô chẳng thể nào rời xa.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 64


Sáng hôm sau, Y thức dậy trong căn phòng yên ắng, ánh sáng ban mai lọt qua tấm rèm mỏng, chiếu nhẹ lên gối bên cạnh—trống không.

Cô khẽ chớp mắt, cảm giác trống trải lập tức ùa đến.Jimin bật người ngồi dậy, mắt liếc quanh phòng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của hắn đâu.

Trái tim bất chợt se lại.

Cô vội vàng với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở lên.[Yoongi - 5:20AM]"Vợ ngủ ngoan, đừng buồn, anh không muốn gọi dậy vì nhìn em ngủ rất yên.Anh đi nhé.

Ở nhà nhớ ăn đầy đủ, giữ gìn sức khỏe và đừng thức khuya.Anh sẽ về sớm với em."

Đọc xong, mắt cô khẽ cay.

Môi mím lại, Jimin ôm điện thoại vào lòng, nằm lại trên giường, kéo chăn lên ngang ngực."

Không sao... không lâu đâu... rồi anh sẽ về với em thôi." – cô thì thầm, như tự an ủi mình.Mắt hướng lên trần nhà, trái tim chùng xuống, nhưng vẫn kiên cường giữ lấy niềm tin.Dù có bao nhiêu khoảng cách, cô biết... trái tim hắn vẫn luôn ở đây, cùng cô.Cô hít một hơi thật sâu, kéo mình ra khỏi cảm giác buồn bã.

Sau một lúc nằm im, Jimin quyết định không để bản thân ủ rũ quá lâu.

Cô bước xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, gương mặt vẫn còn chút lặng lẽ nhưng ánh mắt đã kiên định hơn.Xuống nhà, bàn ăn đã được dọn sẵn như mọi ngày.

Dù không có hắn ngồi đối diện, nhưng thói quen hắn tạo ra cho cô vẫn hiện diện ở khắp nơi—chiếc ghế bên kia bàn, ly sữa ấm hắn thường pha, và cả món bánh mì nướng mà cô thích nhất.Cô ăn sáng chậm rãi, tâm trạng dần ổn định hơn.

Lúc bước ra khỏi cửa, tài xế riêng đã đợi sẵn.

Cô ngồi vào xe, không quên nở một nụ cười mỉm nhẹ với bác tài.Trên đường đến trường, Jimin ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Có chút trống trải nhưng cũng không đến mức tệ như lần đầu tiên hắn đi công tác.

Có lẽ, là vì cô đang học cách mạnh mẽ hơn... vì hắn.Jimin vừa bước qua cổng trường, còn chưa kịp hoàn hồn sau suy nghĩ miên man thì bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô từ phía sau."

Nè," giọng nam quen thuộc vang lên, mang theo chút tinh nghịch."

Sao mặt buồn xo vậy?

Đừng nói là Min tổng lại đi công tác nữa nha?"

Jimin quay đầu lại, là Jungkook.

Cô khẽ mím môi, gật đầu nhẹ:"Đoán đúng rồi đó."

"Thế là tiểu thư của chúng ta lại trở về trạng thái rầu rĩ rồi."

Jungkook giả vờ thở dài, nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm."

Nhưng mà nè, lần trước cậu vượt qua được rồi, lần này cũng thế thôi mà, đúng không?"

Jimin mím môi cười, nhỏ nhẹ:"Ừ... chỉ là, vẫn thấy trống một chút."

Jungkook đưa tay xoa đầu cô như một người bạn thân thiết:"Thôi, cố gắng lên.

Còn có tụi này đây mà."

Jimin bật cười khẽ, gật đầu.

Cô biết... không ai thay thế được hắn, nhưng ít nhất cũng còn có người bên cạnh chia sẻ.Jimin vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ là giờ đây không có hắn bên cạnh.

Mọi thứ trong căn biệt thự dường như vẫn nguyên vẹn như lúc hắn còn ở nhà, chỉ là thiếu đi hơi ấm quen thuộc ấy.Tối đến, ánh đèn ngủ vàng dịu hắt xuống chiếc giường lớn trong căn phòng quen thuộc.

Jimin nằm nghiêng, vòng tay ôm lấy gối của hắn, chiếc điện thoại để kế bên như một thói quen chờ đợi.

Không có hắn bên cạnh, mọi thứ bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.Cô cứ trằn trọc mãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại nhấn mở rồi lại khóa, như thể làm vậy sẽ khiến hắn gửi tin đến nhanh hơn.Cô thở dài, trong lòng đầy nỗi nhớ.

"Không biết giờ này anh đã tới chưa, có mệt không, có ăn gì không...?"

Đúng lúc ấy, điện thoại sáng lên — tin nhắn đến.

Trái tim nhỏ của cô như khẽ nhảy lên một nhịp.

Cô mở ra xem:Yoongi:"Anh vừa hạ cánh.

Mọi thứ ổn, em đừng lo.

Ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn đúng giờ và ngủ sớm.

Ngoan đợi anh về nha."

Jimin mỉm cười dịu dàng, tim ấm lại như có lửa sưởi.

Cô nhanh tay nhắn lại:Jimin:"Dạ, em biết rồi.

Anh có mệt lắm không?

Anh đã ăn gì chưa?"

Tin nhắn gửi đi, cô ôm chặt lấy chiếc gối lớn, cảm giác như hắn vẫn còn đâu đây trong căn phòng này.

Nhớ nhưng không yếu đuối nữa, vì cô tin, hắn sẽ sớm trở về.Cô nhắm mắt lại, trái tim vẫn giữ trọn hình bóng hắn.

Nằm một lúc, rồi dần thiếp đi trong giấc ngủ nhẹ nhàng, cùng nỗi nhớ dịu dàng, len lỏi vào từng nhịp thở.Buổi chiều ở Luân Đôn, hắn xử lý xong một phần công việc liền nhìn ra khung cửa sổ rộng lớn của khách sạn.

Bầu trời dần ngả sang màu cam nhạt, ánh nắng tắt lịm sau những tòa nhà cao tầng.

Hắn khẽ nhìn đồng hồ.Giờ này bên Seoul chắc đã khuya lắm rồi...Hắn vốn định gọi cho cô gái nhỏ một cuộc, chỉ để nghe giọng cô nói đôi ba câu cũng được.

Nhưng nghĩ đến việc giờ này cô có lẽ đã say giấc, hắn lại thôi.Cầm điện thoại lên, hắn soạn một tin nhắn:"Ngủ ngoan, vợ yêu.

Hôm nay ngoan không?

Anh nhớ vợ!"

Nhắn xong, hắn đặt điện thoại xuống bàn, dựa lưng ra sau ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Dù đã quen với công việc bận rộn, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi trống trải khi chẳng có hình bóng nhỏ bé ấy quanh quẩn bên cạnh.Sáng hôm sau, Jimin tỉnh giấc trong ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm.

Cô với tay lấy điện thoại như một thói quen.

Mở màn hình, đập vào mắt là một tin nhắn được gửi từ Yoongi vào lúc khuya.Cô khẽ mím môi, tim như mềm nhũn ra.

Hắn không gọi... chỉ vì sợ cô mất giấc.

Ngón tay cô nhanh chóng nhắn lại:"Em cũng nhớ anh.

Anh đang làm gì đó?

Đã chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?

Bên đó chắc khuya lắm rồi ha..."

Gửi xong, cô nằm xuống lại, ôm chặt điện thoại vào ngực như thể có thể chạm đến hắn qua từng dòng chữ.

Xa nhau... nhưng cảm giác yêu thương vẫn còn nguyên vẹn.Không thấy tin nhắn phản hồi từ Yoongi, Jimin cũng không thất vọng.

Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới.

Mọi sinh hoạt vẫn đều đặn, chỉ thiếu mỗi một người trong thói quen quen thuộc.Tiết học đầu tiên đang diễn ra thì điện thoại y rung lên, nhưng Jimin không tiện cầm điện thoại.

Mãi đến khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cô mới nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.Màn hình sáng lên với tin nhắn từ hắn gửi từ lúc nãy:"Giờ anh nghỉ ngơi đây.

Vợ đi học ngoan nha."

Jimin khẽ mím môi cười, trong lòng chợt ấm lên một cách dịu dàng.

Cô gõ từng chữ, ngón tay nhỏ lướt nhẹ trên màn hình như muốn gửi cả tấm lòng mình theo từng dòng chữ:"Chồng ngủ ngon ạ.

Em vẫn ngoan và luôn chờ anh về ạ."

Đôi mắt ánh lên sự mong chờ dịu dàng.

Dù khoảng cách có xa đến đâu, chỉ cần có nhau trong lòng, mọi thứ đều trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn...

Những tin nhắn ngọt ngào và những cuộc gọi video ban đầu cũng dần thưa thớt.

Chênh lệch múi giờ khiến Jimin và Yoongi khó mà trùng nhau thời gian rảnh.

Hắn bận rộn với những cuộc họp triền miên, còn y thì vẫn phải theo guồng quay học tập mỗi ngày.Dù vậy, mỗi khi điện thoại rung lên, Jimin đều lập tức mở ra, hy vọng là tin nhắn từ hắn.

Dù chỉ là một dòng ngắn ngủi:"Anh ổn."

"Vợ ngoan không?"

"Anh nhớ vợ."

Cô vẫn luôn cười, vẫn ngoan ngoãn trả lời từng dòng một cách trân trọng.

Nhưng sâu trong lòng, cảm giác nhớ nhung đang dần lớn lên theo từng ngày vắng hắn.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 65


Đã một tuần trôi qua...Vẫn không có tin gì về ngày về của hắn.

Jimin dần dần nhận ra—lần này Yoongi đi thật lâu, chẳng giống lần trước.

Những buổi sáng thức dậy, không còn ai gọi dậy cùng.

Những buổi tối về phòng, không có ai pha nước ngâm chân, không có cái ôm dịu dàng, cũng chẳng còn giọng nói trầm thấp nói chúc ngủ ngon.Có đêm, cô nằm lặng thinh trong bóng tối.

Điện thoại vẫn nằm im lìm trên tay, không có tin nhắn nào cả.

Y siết chặt lấy gối ôm, nước mắt lặng lẽ tràn ra lúc nào không hay.

Cô nhớ hắn đến nghẹn lòng."

Anh đang làm gì vậy chứ?

Có mệt không?

Có nghĩ tới em không?"

Những câu hỏi cứ thế vang lên trong đầu y, nhưng chẳng ai trả lời.

Jimin bật khóc một lúc lâu, sau đó lại tự lau nước mắt, khẽ tự an ủi:"Không sao mà... rồi anh sẽ về.

Em đã hứa sẽ ngoan rồi còn gì..."

Bên kia bán cầu, khi kim đồng hồ vừa điểm 10 giờ đêm...Yoongi mệt mỏi dựa lưng vào ghế da trong phòng họp kín.

Cả ngày hôm nay, hắn gần như không có một phút thảnh thơi.

Vừa giải quyết xong đống tài liệu, hắn lập tức mở điện thoại, đôi mắt sâu thẳm tìm kiếm cái tên quen thuộc trong danh bạ—"Vợ yêu".Biết giờ này ở Seoul đã quá nửa đêm, hắn không dám gọi.

Ngón tay thon dài thoáng khựng lại một chút rồi bắt đầu gõ:"Anh xong việc rồi.

Biết giờ này em ngủ rồi nên không dám gọi, chỉ nhắn để vợ biết... anh nhớ em lắm.

Mọi chuyện bên này vẫn ổn, em yên tâm nhé.

Anh sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể để quay về bên em."

Viết xong, hắn thở ra một hơi dài, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường lệ mà là một nỗi nhớ cồn cào đến nghẹt thở.

Hắn siết chặt điện thoại trong tay, nhìn màn hình tối đen rồi khẽ thì thầm:"Chờ anh thêm chút nữa thôi... bé cưng!"

Rồi Ngày này qua ngày khác, mọi thứ vẫn diễn ra như một guồng quay lặp đi lặp lại.Những cuộc gọi và tin nhắn từ hắn cũng vẫn thưa thớt như vậy, không có dấu hiệu tiến triển.Không phải vì hắn không còn quan tâm, mà là vì công việc bên kia quá nhiều, quá gấp rút.Jimin hiểu điều đó... nhưng sự hiểu biết ấy không làm nỗi nhớ vơi đi chút nào.Mỗi buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên cô làm là nhìn điện thoại.Vẫn không có tin nhắn nào mới.Cô chỉ mỉm cười nhạt, đặt điện thoại xuống rồi ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.Gần đây, cơ thể cô bắt đầu trở nên kỳ lạ—mệt mỏi, uể oải, luôn muốn ngủ, lưng cũng hơi đau nhức.Jimin nghĩ chắc là do thay đổi thời tiết, hoặc do học hành nhiều.Nhưng tất cả những điều đó cũng chẳng khiến cô bận tâm bằng nỗi nhớ hắn.Dù có mệt, có buồn, cô vẫn luôn giữ thói quen ôm lấy chiếc gối lớn mà Yoongi từng nằm cạnh, tưởng tượng như hắn vẫn ở bên, vẫn đặt tay lên eo cô và nói bằng giọng trầm ấm:"Ngoan, ngủ đi... có anh ở đây rồi."

Thấm thoát đã một tháng trôi qua.Yoongi vẫn chưa thể quay về.

Công việc ở Luân Đôn rắc rối hơn hắn tưởng, càng xử lý lại càng lộ ra thêm nhiều vấn đề cần hắn trực tiếp giải quyết.

Hắn mệt mỏi, nhưng không lúc nào thôi nhớ về cô vợ nhỏ đang đợi mình ở nhà.Còn Jimin... cô vẫn luôn mong ngóng từng ngày.

Dù đã quen với cảm giác thiếu hắn bên cạnh, nhưng nỗi trống trải vẫn âm ỉ trong lòng.

Cô cảm thấy bản thân có chút thay đổi—hay mệt, hay buồn ngủ, và dạo này còn đau lưng nữa.

Nhưng cô nghĩ chắc do tâm trạng ảnh hưởng, rồi lại vùi đầu vào việc học, chờ đợi một ngày hắn trở về.Bên kia bán cầu, Yoongi ngồi trong văn phòng tại chi nhánh công ty ở Luân Đôn.

Ngoài cửa sổ, trời âm u và se lạnh như chính tâm trạng hắn lúc này.

Hắn vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào màn hình điện thoại.Hắn lặng đi vài giây.Một tháng rồi...

đã tròn một tháng hắn rời xa người mà hắn yêu nhất.Yoongi tựa lưng ra ghế, tay đưa lên bóp nhẹ thái dương.

Hắn nhớ từng cái ôm, từng ánh mắt, từng lần Jimin càu nhàu mỗi khi hắn ngủ nướng.

Ở đây không có cô, mọi thứ lạnh lẽo và thiếu sức sống đến lạ.Hắn mở khung chat với Jimin, lướt qua những dòng tin nhắn cũ.

Một nụ cười thoáng hiện nơi khoé môi nhưng mắt lại dần đỏ hoe.

Hắn gõ vài dòng tin nhắn, rồi lại xoá.

Cuối cùng, hắn chỉ nhấn gửi một dòng:"Vợ à...

đợi anh thêm chút nữa nhé."

Bên này, Jimin đang ngồi trong phòng học, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào khiến gương mặt y càng thêm mệt mỏi.

Buổi học đã gần kết thúc, y lơ đãng nhìn ra khoảng trời xa, mắt không tập trung, tay chống cằm, trong lòng lại đầy ắp một nỗi nhớ.Điện thoại rung nhẹ trong túi.Jimin lấy ra, ánh mắt vô thức sáng lên khi thấy tên hắn hiện trên màn hình.Y mở ra xem, chỉ một dòng vỏn vẹn:"Vợ à...

đợi anh thêm chút nữa nhé."

Đôi mắt Jimin đỏ lên ngay lập tức.Cắn nhẹ môi, y nén lại cảm xúc đang trào dâng trong lòng, ngón tay run run gõ lại một dòng:"Dạ... em vẫn đang đợi.

Chồng phải giữ gìn sức khoẻ, về với em sớm nhé..."

Gửi xong, y ôm điện thoại vào ngực, thở dài.Dù đã trải qua một tháng, dù đã cố gắng tập quen với việc không có hắn bên cạnh, nhưng mỗi khi thấy tin nhắn của hắn, trái tim y vẫn đau nhói.

Nhớ... rất nhớ.Buổi trưa, Jimin đi học về, vừa bước vào nhà đã thấy trống vắng đến lạ.

Không còn ai kéo tay dắt vào bàn ăn, cũng không còn giọng nói trầm thấp hỏi y hôm nay học thế nào.Y lặng lẽ thay đồ, rồi xuống ăn trưa như mọi ngày.Nhưng những ngày gần đây, y ăn chẳng thấy ngon miệng, vị giác cứ nhạt nhòa, dạ dày chẳng muốn tiếp nhận gì cả.

Dù đầu bếp nấu rất khéo, y vẫn chỉ ăn vài muỗng rồi bỏ dở.Tối hôm đó, y cũng không làm bài tập nhiều, chỉ đọc vài trang sách rồi mệt mỏi gục xuống bàn.

Cảm giác uể oải lại kéo đến.

Gần đây, y cứ như vậy – dễ mệt, dễ buồn ngủ, lại hay lưng đau nhẹ, nhưng y chẳng nghĩ gì nhiều.

Chắc do thiếu ngủ thôi, y nghĩ vậy.Tối nay gió thổi hơi lạnh, y nằm cuộn tròn trong chăn, tay ôm lấy chiếc gối của hắn.Mùi hương quen thuộc của người ấy vẫn còn đây, Y rúc mặt vào gối, hai mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt cứ thế trào ra."

Chồng ơi... về đi được không?

Em nhớ anh lắm rồi..."

Y nức nở, từng tiếng khóc như nghẹn lại trong cổ họng, nhưng vẫn cố cắn chặt môi để không bật ra thành tiếng.Gối ôm đẫm nước mắt, một mảng ướt sũng in rõ.Y vẫn ôm chặt chiếc gối ấy như thể sợ nó cũng rời khỏi mình như hắn.Khóc đến mỏi mệt, Jimin rúc người lại nhỏ xíu, rồi thiếp đi lúc nào không hay, nước mắt còn đọng ướt khóe mi.Jimin đang ngủ ngon thì bất chợt cảm nhận được một nụ hôn rất khẽ rơi xuống trán mình.

Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến y mơ màng mở mắt ra, đôi đồng tử còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, thì đã bắt gặp gương mặt người mà y nhớ đến từng hơi thở.Yoongi...?" – y khẽ gọi, giọng còn vương lại trong cơn ngái ngủ, như thể không tin được điều mình vừa thấy.Hắn ngồi bên giường, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua gò má ướt đẫm nước mắt của y, giọng nói khàn trầm, quen thuộc vang lên đầy ấm áp:"Bà xã, anh về rồi đây."

Chỉ một câu ấy thôi...

Jimin như vỡ oà.

Y lao vào lòng hắn, vòng tay nhỏ siết chặt lấy tấm lưng rộng ấy như sợ chỉ cần buông ra một chút thôi... hắn lại biến mất như suốt bao đêm dài vừa qua.Nức nở, nghẹn ngào, trái tim nhỏ bé cuối cùng cũng tìm lại được điểm tựa mà y đã mong mỏi đến quặn lòng."

Em nhớ anh...lắm....hức..."y vừa khóc vừa nói, tiếng nấc đứt quãng mà chân thành.Yoongi siết chặt vòng tay, để y gục vào ngực mình, một tay khẽ vỗ nhẹ lưng, một tay vuốt mái tóc mềm như đang ôm trọn cả thế giới vào lòng."

Anh xin lỗi...

Anh về trễ.

Ngoan, đừng khóc nữa... có anh ở đây rồi mà."

Hắn dỗ dành y rất lâu, từ những lời an ủi nhẹ nhàng đến cái ôm ấm áp, cho đến khi nước mắt y ngừng rơi.

Cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh của hơi thở hai người, hòa vào nhau như một bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng."

Ngoan, đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ mệt lắm đó."

Hắn thì thầm, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt.Khi cuối cùng y ngừng khóc, hắn từ từ kéo y ra, nhìn sâu vào gương mặt của người con gái trong lòng.Ánh mắt hắn không giấu được sự lo lắng, đôi mắt đen như có thể nhìn thấu cả tâm can, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của y, tim hắn như bị một bàn tay siết chặt.

Y không còn là cô gái tươi tắn, đầy sức sống như trước nữa.

Gương mặt y càng lúc càng thiếu sức sống, xanh xao như thiếu một phần hạnh phúc mà hắn luôn muốn đem đến cho y."

Em ở nhà ăn uống như thế nào?

Sao lại xanh xao thế này hả?"

Hắn hỏi, giọng vừa trầm vừa ấm nhưng lộ rõ sự đau xót.

Mỗi lời hắn thốt ra như là một nhịp tim đập không đều, đau đớn vì không thể bảo vệ y tốt hơn.Y hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua hắn một chút rồi mới khẽ trả lời, giọng mỏng manh:"Em vẫn ăn đủ bữa mà...chỉ là không ăn nhiều thôi..."

Hắn không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn y, trong lòng một nỗi ân hận dâng lên.

Làm sao hắn có thể để y chịu đựng một mình, khi hắn lại quá bận rộn với công việc.

Nhưng giờ đây, hắn sẽ không để y phải chịu đựng nữa."

Ngày mai anh sẽ đưa em đi khám."

Hắn cuối cùng nói, giọng kiên quyết nhưng đầy tình cảm.

Cánh tay hắn lại ôm chặt lấy y, vỗ về như đang bảo vệ điều quý giá nhất trong đời mình.Y chỉ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ tựa vào hắn như tìm lại chút hơi ấm, bình yên mà suốt cả tháng qua hắn đã thiếu vắng.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 66


Căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, chỉ còn lại hơi thở đều đặn của hai người hòa quyện sau bao ngày xa cách.

Hắn đè nhẹ lên người y, siết lấy vòng eo nhỏ gọn bằng một tay, ánh mắt sâu thẳm và đầy khao khát nhìn xuống người con gái mình thương.

"Anh nhớ em lắm bà xã..."

Hắn thì thầm bên tai, giọng khàn như muốn thiêu đốt lý trí của y.Y khẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn như một lời hồi đáp.

Cả hai như chìm đắm trong nhau, hơi thở gấp gáp, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Từng cái chạm, từng cái vuốt ve đều là sự dồn nén của bao ngày mong nhớ.Đến khi thân thể cả hai gần như hòa làm một, hắn khẽ gầm lên bên tai y:"Bà xã... anh không nhịn được nữa rồi..."

Y ngượng ngùng che mặt, nhưng cũng không ngăn cản.

Hắn dịu dàng tiến vào, từng chút từng chút một, cẩn thận như đang nâng niu báu vật.Nhưng chưa kịp mặn nồng được bao lâu, y đột ngột nhíu mày, cơ thể co lại trong vòng tay hắn, tay ôm lấy bụng dưới."

Yoongi...

đừng...

đợi đã... em đau..."

- giọng y khẽ run, như cố chịu đựng.Hắn lập tức dừng lại, ánh mắt tối sầm, hoảng hốt:"Em đau ở đâu?"

Y ôm chặt lấy bụng dưới, mặt nhăn nhó, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn:"Ở bụng dưới..."

Hắn giật mình, nét mặt nghiêm túc hẳn lên, cơn ham muốn vừa rồi phút chốc bị đè nén lại.

Không chút do dự, hắn ngồi bật dậy, Kéo chăn quấn quanh cơ thể mảnh khảnh của y, hắn ngồi xuống mép giường, bàn tay run nhẹ vì lo lắng đặt lên bụng y, giọng khàn đặc:"Vợ đau làm sao?

Đau nhiều không?

Nói anh nghe đi..."

Y khẽ lắc đầu, nhưng gương mặt lại trắng bệch đi thấy rõ, giọng nhỏ như sắp khóc:"Đau ít... nhưng mà âm ỉ...khó chịu lắm."

Hắn không chần chừ một giây, vội vã ôm lấy y vào lòng như thể sợ y sẽ tan biến mất."

Anh đưa em đi bệnh viện nha."

Y níu tay hắn:"Nhưng... giờ này..."

"Ngoan, nghe lời anh."

Giọng hắn như nghẹn lại.

Y biết hắn thật sự rất sợ.

Không đành lòng làm hắn lo thêm, y gật đầu ngoan ngoãn để hắn bế ra xe.Trong lòng hắn lúc này chỉ còn một nỗi lo duy nhất: người con gái hắn yêu hơn sinh mạng... rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?Chiếc xe lăn bánh nhanh giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng gió rít bên ngoài cũng không át được nhịp tim dồn dập trong lòng hắn.Hắn ngồi ở băng ghế sau, tay siết chặt lấy y trong vòng ôm, như sợ chỉ cần buông ra một chút thôi là cô sẽ biến mất khỏi vòng tay mình.Cô tựa đầu vào vai hắn, làn da tái nhợt, môi mím chặt chịu đựng, bàn tay nhỏ vô thức siết chặt lấy vạt áo hắn, như một sự bấu víu mong manh giữa cơn đau."

Vợ à... cố chịu một chút thôi, sắp tới rồi."

Hắn thì thầm bên tai cô, giọng nghèn nghẹn, ánh mắt phủ đầy sự lo lắng.Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào hõm cổ hắn.

Đôi mày khẽ cau lại, từng nhịp thở trở nên gấp gáp hơn.

Cơn đau có vẻ rõ ràng hơn, khiến hắn tim như thắt lại."

Chạy nhanh hơn chút nữa."

Hắn hướng lên tài xế, giọng gắt nhẹ vì lo lắng, rồi lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán vợ, thì thầm:"Vợ Ngoan...

đừng ngủ... anh ở đây mà."

Cô vẫn còn tỉnh, nhưng không còn sức để đáp lại, chỉ nắm lấy tay hắn thật chặt.Xe bẻ lái gấp, phanh lại trước cổng bệnh viện.

Hắn nhanh như cắt bế cô xuống, chân không kịp nghỉ một nhịp nào.Y được đặt nằm cẩn thận trên băng ca, khuôn mặt cô trắng bệch, hàng mày vẫn còn nhíu lại vì cơn đau âm ỉ.

Hắn vừa định theo sau thì một y tá vội giơ tay ngăn lại:"Xin lỗi Min Tổng, ngài không thể vào trong.

Mong ngài vui lòng chờ bên ngoài."

"Tôi là chồng cô ấy..."

Giọng hắn đầy gấp gáp, ánh mắt không giấu được sự hoảng hốt.Nhưng y tá vẫn lắc đầu cương quyết:"Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Khi có kết quả sẽ thông báo ngay cho ngài."

Hắn đứng chết lặng, chỉ có thể bất lực nhìn vợ mình bị đẩy đi, bóng dáng nhỏ bé ấy dần khuất sau cánh cửa trắng toát, lòng hắn như có lửa đốt.Tay hắn siết chặt thành nắm đấm, bước chân lảo đảo lùi về ghế ngồi.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà bệnh viện vô hồn, cắn chặt môi dưới, mọi cảm xúc hỗn độn cứ như sóng gió dồn dập ập vào tim."

Bà xã... em phải ổn đấy... nhất định phải ổn."

Hắn lặng thầm thì thầm, như đang cầu nguyện.Không lâu sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.

Hắn lập tức bật dậy, tim như ngừng đập trong thoáng chốc.

Một vị bác sĩ trung niên bước ra, tay cầm bảng hồ sơ, ánh mắt hiền hòa kèm theo một nụ cười nhẹ:"Chúc mừng anh, vợ anh đã có thai rồi.

Vừa rồi chỉ là bị động thai nhẹ thôi.

Không có gì nghiêm trọng đâu!"

Hắn đứng sững người, mắt mở lớn đầy bất ngờ, chưa kịp phản ứng."

Tình trạng không nghiêm trọng nhưng em bé hơi yếu, nên cần được dưỡng thai cẩn thận, bồi bổ nhiều hơn và tránh vận động mạnh.

Một thời gian ngắn sẽ ổn thôi."

Bác sĩ dặn dò thêm rồi quay trở lại phòng.Tim hắn như bị một cú va chạm mạnh... nhưng lần này không phải đau đớn, mà là vỡ òa trong xúc động.

Hắn ngẩng đầu lên, khóe môi run nhẹ, không biết nên khóc hay nên cười trước tin vui bất ngờ này."

Bà xã... em có thai sao?..."

Hắn khẽ thì thầm, ngón tay siết chặt, trái tim như có một dòng ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực.Sau khi được cho phép vào, hắn bước nhanh vào phòng bệnh.

Ánh mắt hắn lập tức dừng lại nơi chiếc giường trắng, nơi cô gái nhỏ của hắn đang nằm yên, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, cánh tay mảnh khảnh bị cắm kim truyền, từng giọt dịch chậm rãi nhỏ xuống ống dẫn.Tim hắn thắt lại một cách kỳ lạ.Hắn tiến lại gần, khẽ cúi người vuốt ve gò má lạnh của y.

Bàn tay hắn ấm áp, dịu dàng như muốn xua đi hết mệt mỏi nơi y."

Bà xã ngốc... không biết tự chăm sóc mình gì cả..."

Hắn thì thầm, giọng khàn đặc, chứa đầy hối lỗi và yêu thương.Y vẫn còn đang ngủ, hàng mi khẽ rung động.

Hắn kéo chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống, ánh mắt chẳng rời khỏi y lấy một giây.Bàn tay to lớn ấy khẽ nắm lấy tay y — tay vẫn còn lạnh nhưng hơi ấm dần len lỏi vào lòng hắn.Hắn cứ ngồi như vậy, yên lặng canh giấc ngủ cho y.

Trong lòng hắn không chỉ là nỗi lo, mà còn là niềm hạnh phúc len lỏi – bởi bên trong y lúc này... là một sinh linh nhỏ đang hình thành, là kết tinh tình yêu của hai người họ.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 67


Ánh nắng sớm len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng trải dài trên nền phòng trắng tinh.

Jimin chớp mắt vài lần, hàng mi rung nhẹ.

Căn phòng lạ lẫm hiện ra trước mắt khiến y khẽ cau mày, có chút bối rối — đây không phải phòng ngủ ở nhà.Y định xoay người thì bỗng nhận ra cánh tay mình có gì đó nặng nặng.

Nhìn xuống, trái tim y khẽ rung lên.Hắn — Min Yoongi, đang gục đầu lên cánh tay y mà ngủ.

Mái tóc đen rũ xuống, che đi một phần khuôn mặt góc cạnh.

Gương mặt hắn không giấu nổi vẻ mệt mỏi sau một đêm dài, nhưng vẫn giữ chặt lấy tay y như sợ y biến mất.Y khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc ấm áp đến khó tả.

Bàn tay còn lại của y nhẹ nhàng vươn ra, dịu dàng chạm vào tóc hắn, rồi lướt qua má hắn như một cái vuốt ve nhẹ nhàng.Dường như cảm nhận được, hắn lập tức tỉnh dậy.

Đôi mắt nặng trĩu vừa mở ra đã nhìn y đầy lo lắng."

Bà xã...

Em tỉnh rồi?

Còn đau không?

Thấy trong người thế nào rồi?"

Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy căng thẳng.

Hắn siết tay y nhẹ nhàng, ánh mắt không giấu nổi vẻ bất an.Y nhìn hắn, mắt khẽ cong lên, dịu dàng đáp:"Em đỡ rồi... nhưng hình như anh không ngủ được mấy..."

"Chỉ cần em không sao là được.

Em có biết...anh sợ đến mức nào không hả?"

Hắn khẽ cúi xuống, hôn lên tay y một cái đầy trân trọng.Jimin nhìn hắn, ánh mắt ngập ngừng, rồi khẽ cắn môi, giọng nhỏ như tiếng thì thầm:"Em xin lỗi..."

Yoongi khựng lại một giây, tim hắn nhói lên khi nghe thấy lời ấy.

Hắn lắc đầu nhẹ, cúi xuống áp trán mình lên mu bàn tay y, giọng trầm khàn xen lẫn đầy hối hận:"Không, không phải lỗi của em.

Là do anh... là do anh đã để em một mình quá lâu như vậy..."

Hắn siết nhẹ tay y, như thể muốn bù đắp cho những đêm y phải khóc thầm, cho những lần y ôm gối hắn mà ngủ, cho cả những cơn đau lặng lẽ y phải chịu một mình mà không thể gọi tên."

Anh đáng lẽ phải về sớm hơn...

ít nhất là phải ở cạnh em vào những lúc thế này..."

Y nhìn hắn, đôi mắt hoe đỏ lại khẽ long lanh.

Không gian lúc này chỉ có hai người, im lặng nhưng đầy những cảm xúc lặng sâu không cần nói thành lời.Hắn ngẩng lên, nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, ngón tay nâng nhẹ cằm y lên, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán."

Từ giờ... anh sẽ không để em chịu đựng một mình nữa đâu."

Jimin xúc động rưng rưng nước mắt.

Giây phút này, sự dịu dàng và ân cần của hắn như một làn sóng vỗ mạnh vào trái tim y, khiến y chẳng thể kìm được cảm xúc nữa.

Từng giọt lệ long lanh lặng lẽ trượt xuống gò má hốc hác.Yoongi thấy vậy liền hoảng hốt đưa tay lau nước mắt cho y, giọng vừa nhẹ vừa khẽ trách:"Ngoan, đừng khóc nữa... sẽ ảnh hưởng đến em bé đấy."

Jimin khựng lại.Y mở to mắt nhìn hắn, môi khẽ mấp máy, rõ ràng là chưa kịp hiểu hết những lời hắn vừa nói."

Em bé...?" – y khẽ hỏi, giọng ngỡ ngàng và không chắc chắn.Hắn mỉm cười dịu dàng, nắm tay y thật chặt:"Ừm, bác sĩ nói... em có thai rồi!"

Đôi mắt y dường như càng long lanh hơn.

Sự bất ngờ, xúc động và hạnh phúc ập đến cùng lúc khiến y chẳng nói nên lời.

Tay y chậm rãi đặt lên bụng dưới – nơi đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.Jimin vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, y siết chặt lấy tay hắn, ánh mắt rưng rưng đầy cảm xúc:"Nhưng... em chưa chuẩn bị tinh thần mà..."

Giọng y run nhẹ, như thể còn chưa thể tin được sinh linh bé nhỏ kia đã bắt đầu hình thành trong bụng mình.

Mọi thứ đến quá nhanh, và y thì vẫn còn đang trong cảm xúc nghẹn ngào vì nỗi nhớ hắn suốt cả tháng trời.Yoongi mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương, đưa tay khẽ vuốt tóc y, giọng trầm thấp mà dịu dàng:"Việc của em... chỉ là ăn giỏi, ngủ ngoan thôi.

Còn lại, tất cả cứ để anh lo."

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật dịu lên trán y như lời hứa.

Ánh mắt hắn khi nhìn vào y không có gì ngoài sự che chở và vững chãi, như thể chỉ cần có hắn, y và con sẽ chẳng cần lo bất cứ điều gì.Jimin nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn đến lạ.

Y không còn thấy lo sợ nữa... vì hắn đã về rồi.

Và lần này, là về với cả hai mẹ con.Jimin im lặng hồi lâu, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của hắn.

Trong lòng y như có một dòng nước ấm đang khẽ khàng chảy qua... nhẹ nhàng nhưng lại sâu đến tận tim.Y cúi xuống, đặt tay lên bụng mình, dù bây giờ vẫn chưa cảm nhận được gì rõ ràng, nhưng y biết... nơi đó đã có một sinh mệnh nhỏ bé đang hiện diện.

Là con của y và hắn."

Vậy... em sẽ cố gắng ăn giỏi, ngủ ngoan, không để chồng lo nữa."

Y khẽ mỉm cười, giọng tuy nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định.Hắn nắm lấy tay y, nhẹ nhàng áp lên má mình như muốn khắc ghi sự mềm mại ấy vào lòng:"Ngoan lắm, bà xã của anh đúng là giỏi nhất."

Cả hai nhìn nhau, không cần lời hoa mỹ, cũng chẳng cần hứa hẹn xa xôi, chỉ cần khoảnh khắc hiện tại này thôi... cũng đủ khiến trái tim họ bình yên sau bao ngày xa cách.Một tia nắng dịu dàng len qua ô cửa sổ bệnh viện, rọi lên khuôn mặt còn xanh xao của y, lên đôi mắt thâm quầng vì thức đêm của hắn, và lên cả tay của họ – đang đan vào nhau thật chặt.Hắn cúi xuống khẽ hôn lên trán y một cái, giọng cưng chiều như rót mật vào tai:"Anh gọi cháo cho vợ ăn nha.

Ăn xong rồi uống thuốc, nghỉ ngơi một chút.

Giờ phải lo cho hai mẹ con rồi đó."

Y nhìn hắn, mắt long lanh như sắp khóc nữa, nhưng lần này là vì cảm động.

Chỉ khẽ gật đầu.Một lúc sau, người của hắn mang cháo lên.

Hắn tự tay đút từng muỗng cho y, ánh mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của y, như sợ bỏ sót bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào."

Ngon không bà xã?" – Hắn hỏi."

Cũng được, có anh đút thì cháo nào em cũng nuốt trôi hết."

Y mỉm cười đáp, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.Sau khi y uống thuốc xong và nằm xuống nghỉ ngơi, hắn vẫn ngồi bên cạnh, tay nắm tay, ánh mắt không rời khỏi y lấy một giây."

Nè, chồng kể chuyện công ty cho em nghe đi."

Y nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng.Hắn cười khẽ:"Ừm... có chuyện vui nè.

Lần đầu tiên trong đời anh gặp cấp dưới dám cãi tay đôi với anh luôn đó."

Y mở to mắt, tròn xoe như không tin nổi:"Thật á?

Ai gan vậy?

Không sợ chồng em cho nghỉ việc luôn hả?"

Hắn bật cười, ánh mắt vẫn giữ nét dịu dàng nhưng xen lẫn chút bất lực:"Là thằng nhóc trưởng phòng kinh doanh mới lên.

Nó bảo anh cứ ép số liệu hoài, không thực tế.

Xong anh mới hỏi: 'Vậy cậu nghĩ tôi giữ chức này bằng cách ngồi chơi à?' Cãi xong rồi mà nó còn đứng lì trong phòng chờ anh phản hồi nữa chứ."

Y hơi tò mò, mắt long lanh như đang hóng chuyện:"Vậy anh xử lý cậu ta thế nào?"

Hắn nheo mắt, khoanh tay lại, giọng hơi kéo dài như muốn chọc ghẹo:"Anh làm gì đâu, chỉ... bắt cậu ta làm lại bản kế hoạch trong 24 tiếng thôi."

"Cái gì... vậy cũng gọi là nhẹ tay đó hả?"

Y tròn mắt, miệng hé ra như chữ "O", nhìn hắn không tin được.Hắn bật cười, vươn tay nhéo nhẹ mũi y:"Anh bây giờ đã nhân từ hơn ngày trước rất nhiều rồi đấy.Y nghe hắn nói xong liền nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn chăm chú:"Vậy lí do gì khiến anh nhân từ hơn trước vậy?"

Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc y, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng hiếm thấy nơi người đàn ông vốn luôn lạnh lùng này:"Vì có em bên cạnh... nên cuộc sống của anh cũng trở nên dịu dàng hơn."

Y sững người, trái tim như bị ai đó bóp nhẹ một cái, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Giọng y khẽ run run:"Em... có ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy sao?"

Hắn không trả lời ngay, chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán y, rồi khẽ thì thầm:"Em không chỉ ảnh hưởng... mà còn là người duy nhất khiến trái tim anh biết rung động."

Y nhìn hắn, mắt rưng rưng, tim đập rộn ràng như lần đầu được tỏ tình, rồi mỉm cười hạnh phúc, vùi mặt vào lồng ngực hắn, giọng nhỏ xíu như mèo con:"Vậy thì... sau này đừng rời xa em nữa, được không?"

Hắn siết chặt vòng tay, ôm y như ôm cả thế giới trong lòng:"Anh hứa, anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu..."

Lúc ấy, bác sĩ đẩy cửa bước vào, ánh mắt hiền hậu lướt qua y đang nằm yên trên giường rồi nhìn sang Yoongi đang ngồi kề bên."

Chúc mừng ngài, sức khỏe của phu nhân đã ổn định rồi.

Có thể xuất viện trong hôm nay."

Yoongi lập tức đứng lên, gật đầu nhẹ:"Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ tiếp lời, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc:"Nhưng phải nhớ một điều quan trọng: thai còn yếu.

Về nhà nhất định phải chăm sóc kỹ, không để cô ấy mệt hay lo nghĩ quá nhiều.

Cần ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thật tốt."

Yoongi siết nhẹ tay y, ánh mắt trầm xuống vì lo lắng:"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."

Y khẽ gật đầu, miệng mỉm cười dịu dàng:"Dạ, cảm ơn bác sĩ..."

Bác sĩ mỉm cười, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Yoongi quay lại nhìn y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc y ra sau tai:"Về nhà thôi, bà xã của anh.

Ở nhà mới là nơi em được nuông chiều nhiều nhất."

Y nhìn hắn, mắt khẽ ươn ướt vì xúc động, rồi mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 68


Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc.

Yoongi cẩn thận bế y xuống, bước thật chậm như sợ làm cô đau.

Vừa vào đến nhà, hắn lập tức đưa y vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sofa êm ái."

Vợ ngồi nghỉ ở đây nha." – hắn dịu dàng nói, tay không quên đắp chiếc gối nhỏ phía sau lưng y cho êm.Một lát sau, người giúp việc mang ra một khay trái cây tươi được cắt gọn gàng cùng ly nước cam mát lạnh.

Yoongi tự tay bưng lấy, đặt trước mặt y:"Ăn một chút trái cây rồi uống nước cho đỡ mệt.

Mấy hôm nay ốm xanh xao hết cả rồi."

Y nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn dịu dàng:"Dạ... anh cũng nghỉ chút đi, em đỡ nhiều rồi."

Yoongi ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai y, nhẹ nhàng dựa đầu cô vào ngực mình.

Giọng hắn trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:"Vợ... chúng ta kết hôn nha?"

Y giật nhẹ, đôi mắt mở to, ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Câu hỏi ấy đến bất ngờ, khiến cô không kịp phản ứng.

Một lúc sau, ánh mắt cô khẽ chùng xuống, tay đặt lên bụng dưới, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé nơi đó.Cô mím môi, ánh mắt thoáng bối rối, pha lẫn chút ngập ngừng.

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, có phần run rẩy:"Vậy... còn việc học của em thì sao?"

Yoongi không đáp ngay.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.

Rồi hắn khẽ cười, giọng đầy tự tin và yêu thương:"Sinh xong thì học tiếp.

Anh đâu có cấm vợ học đâu."

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y."

Anh dư sức để lo cho em mà.

Cả đời này cũng không để em phải lo lắng điều gì hết."

Y nhìn hắn, lòng dâng trào cảm xúc.

Có người đàn ông như thế này bên cạnh, dẫu phía trước có ra sao... cô cũng chẳng sợ nữa.Y khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh nước như muốn tan ra trong ánh nhìn của hắn.

Rồi không nói thêm gì nữa, cô nhẹ nhàng rút người vào lòng Yoongi, vùi mặt nơi lồng ngực ấm áp ấy như tìm một nơi để an yên sau tất cả.Hắn siết nhẹ vòng tay, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, môi mỉm cười đầy mãn nguyện."

Ngoan, chuyện sau này cứ để anh lo.

Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi, vợ yêu."

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt nhẹ vào hai người, bình yên đến lạ thường.Y dụi dụi đầu vào ngực hắn, giọng khẽ khàng như gió thoảng:"Em buồn ngủ rồi..."

Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng đáng yêu của cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng dỗ dành:"Ngủ đi vợ, anh ở đây, không đi đâu nữa đâu."

Y khẽ "dạ" một tiếng rồi nhắm mắt lại, để mặc bản thân chìm dần vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn, nơi mà cô cảm thấy an toàn nhất.Thấy cô bắt đầu thiếp đi, hắn cúi người bế bổng cả người y lên trong vòng tay rắn chắc của mình.Y lười nhác dụi đầu vào vai hắn, không nói gì, chỉ khẽ nắm lấy cổ áo hắn như thói quen.Hắn đưa cô lên phòng, nhẹ nhàng đặt y xuống giường, kéo chăn đắp kín rồi cúi người hôn lên trán cô một cái thật khẽ."

Ngủ ngon nhé, bảo bối của anh." – hắn thì thầm, ngồi bên cạnh trông y ngủ, ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ điều gì.Thấy y đã ngủ say, hơi thở đều đều vang lên khẽ khàng trong căn phòng yên tĩnh, hắn khẽ rời khỏi giường, kéo nhẹ cánh cửa phòng rồi bước ra ngoài ban công.

Gió đêm mát rượi, hắn lấy điện thoại ra gọi về một số quen thuộc.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng người phụ nữ trung niên vang lên đầy dịu dàng:"Alo?

Mẹ nghe đây!"

"Ba mẹ khỏe không?"

"Ba mẹ vẫn khoẻ."

Hắn mỉm cười, giọng nhẹ hẳn đi:"Ba mẹ khỏe là tốt rồi.

Hôm nay con gọi vì có chuyện vui muốn báo cho mẹ đây."

"Chuyện gì nói lẹ cho mẹ nghe coi!" – mẹ hắn hào hứng.Hắn nhìn về phía căn phòng phía sau lưng, khoé môi khẽ cong lên:"Mẹ có cháu nội rồi..."

Bên kia điện thoại im vài giây, rồi bỗng cất tiếng cười giòn tan:"Trời đất ơi!

Thiệt hả con?

Mẹ không nghe nhầm chứ?

Được mấy tháng rồi?

Vợ con sao rồi?

Có bị nghén không?

Ăn uống sao?

Ngủ có được không?"

Hắn vừa đi chậm dọc hành lang, vừa trả lời:"Mới được vài tuần thôi mẹ, bác sĩ nói thai còn yếu nên cần chăm sóc kỹ.

Cô ấy hơi xanh xao, ăn uống không ngon miệng mấy, lại hay buồn ngủ, nhưng đang nằm nghỉ rồi mẹ."

Giọng mẹ hắn chậm lại, xen chút lo lắng:"Con nhớ nghe không, đừng để vợ con tủi thân, nhất là lúc đang mang thai.

Phụ nữ thời điểm này dễ xúc động lắm, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể làm họ tổn thương."

Hắn khẽ gật đầu:"Con biết rồi.

Mẹ yên tâm nha.

À... cô ấy cũng đã đồng ý kết hôn rồi."

"Thật hả?

Vậy còn chuyện học hành của con bé thì sao?"

"Cô ấy sinh xong rồi học tiếp.

Con lo được hết." – hắn đáp chắc nịch.Mẹ hắn nghe vậy thì mỉm cười đầy hài lòng:"Vậy tốt rồi.

Mẹ sẽ lo phần tổ chức hôn lễ cho hai đứa.

Lo mà chăm sóc vợ con cho tử tế, biết chưa?"

"Dạ, cảm ơn mẹ." – hắn mỉm cười, lòng chợt dịu lại một cách lạ thường.Gọi xong cho mẹ, hắn nhìn đồng hồ, hơi chần chừ một lát rồi mở danh bạ, nhấn vào số liên lạc quen thuộc: "Ba Park"Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng người đàn ông lớn tuổi hơi khàn nhưng vẫn tỉnh táo:"Alo?

Yoongi à?"

Hắn khẽ cười, lễ phép hỏi thăm:"Dạ, con chào ba.

Ba vẫn khỏe chứ?"

"Ba khỏe, con sao rồi?

Có chuyện gì mà gọi ba vậy?"

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói chậm rãi:"Dạ... con gọi để báo tin vui.

Ba sắp có cháu ngoại rồi."

Bên kia điện thoại bỗng im bặt.

Một lát sau, giọng ông bật lên, xen lẫn kinh ngạc và xúc động:"Con bé mang thai rồi sao?"

"Dạ, mới chỉ vài tuần thôi.

Hôm qua cô ấy bị đau bụng, con đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói em ấy có thai.

Bác sĩ nói thêm, thai yếu cần phải bồi bổ nhiều hơn, nhưng ba đừng lo, bây giờ em ấy ổn rồi."

Ông Park khựng lại.

Trong lòng ông dâng lên niềm vui khôn tả, nhưng cũng đầy lo lắng.

Con gái ông... còn quá trẻ để làm mẹ.

Liệu nó có chịu nổi không?Nhưng rồi ông khẽ thở ra, như nhớ lại điều gì.

Đúng vậy, bên cạnh con bé còn có Yoongi – một người đàn ông chững chạc và có trách nhiệm."

Vậy thì ba yên tâm rồi.

Ba giao con bé cho con rồi, Nhớ chăm nó thật tốt..."

Hắn khẽ gật đầu, giọng dịu lại:"Dạ, con sẽ không để em ấy tổn thương đâu ba.

Ba cứ tin tưởng con!"

Ông Park im lặng vài giây, như đang suy nghĩ gì đó.

Rồi ông lên tiếng, giọng đã dịu hơn rất nhiều, mang theo chút xúc động:"Vậy... hai đứa có định tổ chức hôn lễ không?"

Hắn đáp, giọng trầm và chắc nịch:"Dạ, dù hai đứa con đã đăng ký kết hôn rồi.

Nhưng con vẫn muốn cho cô ấy một hôn lễ đàng hoàng, tử tế.

Chỉ là... bây giờ còn sớm, con nghĩ chờ cô ấy ổn định sức khoẻ thêm chút nữa thì tổ chức cũng không muộn."

Ông Park trầm ngâm rồi mỉm cười trong điện thoại:"Phải rồi.

Con bé là công chúa của ba, không thể để nó chịu thiệt.

Mọi chuyện cưới xin cứ để ba và mẹ con lo, hai đứa chỉ cần sống thật hạnh phúc là được."

Hắn nghe vậy, khẽ cúi đầu như cảm ơn:"Dạ, con cảm ơn ba.

Con sẽ không để ba mẹ phải thất vọng."

Từng lời nói qua điện thoại đều chứa chan sự tin tưởng và yêu thương—giống như một lời chúc phúc âm thầm mà chân thành từ người cha dành cho đứa con gái sắp bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 69


Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng rọi vào phòng, y khẽ trở mình rồi chậm rãi mở mắt.

Cô dụi mắt, nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy hắn đâu.

Có chút ngẩn ngơ, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn rời giường, đi đánh răng rửa mặt.Xong xuôi, y bước về phòng, ngập ngừng đứng trước cửa.

Bàn tay vừa chạm vào tay nắm thì bất ngờ cửa phòng bật mở từ phía ngoài.Là hắn.Hắn đứng đó, ánh mắt đầy dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp."

Dậy rồi à?" – Giọng hắn trầm khàn, mang theo cả sự quan tâm dịu dàng.Y còn chưa kịp đáp, hắn đã nghiêng người ôm trọn lấy cô vào lòng, siết chặt như thể sợ cô lại biến mất."

Anh đi pha sữa cho vợ, ai ngờ vợ tỉnh rồi mà không thấy anh lại định đi tìm."

Y dụi mặt vào ngực hắn, giọng nhỏ xíu như mèo con:"Em tưởng anh lại bận rồi..."

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán y:"Không bận gì quan trọng bằng em cả.

Ngoan, giờ anh bế em xuống ăn cơm nha."

Y chu môi nũng nịu, ngẩng lên nhìn hắn, giọng hơi hờn dỗi:"Em muốn tự đi mà..."

Hắn nhíu mày nhẹ:"Không được, lỡ té thì sao?"

"Anh không tin em hả?" – Y nhìn hắn, ánh mắt long lanh như sắp rơi nước mắt.Hắn thở dài bất lực, nhìn người trong lòng dỗi hờn mà tim như mềm nhũn.

Cuối cùng đành giơ hai tay lên đầu, đầu hàng:"Được rồi được rồi, để em tự đi... nhưng phải có anh nắm tay.

Một bước cũng không được rời ra, nghe chưa?"

Y vừa lòng, khẽ gật đầu.

Hắn nắm lấy tay cô, từng bước từng bước cẩn thận dìu y xuống cầu thang, ánh mắt không rời khỏi cô lấy một giây.Cứ như thể, thế giới này chỉ còn lại mỗi cô là quan trọng nhất.Bữa ăn đang được dọn ra trên bàn, mùi canh nóng thơm lừng lan tỏa khắp không gian khiến bụng y hơi réo lên khe khẽ.

Hắn nhẹ nhàng kéo ghế, cẩn thận dìu y ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi từng cử động của cô."

Ngồi vững chưa?

Có thấy mệt ở đâu không?" – Hắn hỏi, tay đã đặt khăn ăn lên đùi cô một cách chu đáo.Y khẽ lắc đầu, mỉm cười.Hắn múc một thìa cháo nóng, thổi nhẹ vài cái rồi đưa lên miệng y:"Nào, vợ ăn đi.

Cháo nấu với gà ác, tốt cho em bé đấy."

Y ngoan ngoãn há miệng ăn, nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt cảm động.

Giữa bầu không khí ấm áp, ánh nắng chiều hắt qua ô cửa sổ, soi lên dáng người đàn ông đang cẩn thận từng muỗng cháo vì cô mà ân cần—khoảnh khắc ấy, y biết mình đã thực sự có một mái nhà.Đột nhiên điện thoại của y đột nhiên reo lên.

Là Jungkook gọi.

Y nhìn màn hình một lúc, rồi ngước mắt nhìn hắn như xin phép.

Hắn gật đầu, dịu dàng nói:"Trả lời bạn đi!"

Y khẽ gật đầu, cầm máy lên nghe.

Giọng Jungkook vang lên đầy lo lắng:"Hôm nay sao cậu không đi học, nhắn tin cũng không trả lời.

Bọn tôi lo lắng cho cậu đấy."

Y siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói như thì thầm:"Tớ... tớ có em bé rồi Jungkook à."

Đầu dây bên kia im bặt trong vài giây."

Cái gì cơ...?!" – Giọng Jungkook bật lên đầy kinh ngạc – "Cậu... cậu nói thật đấy à?!"

Y khẽ "ừ" một tiếng, mắt cụp xuống, tay kia nắm lấy tay hắn đang đặt trên bàn.Jungkook sau vài giây im lặng thì giọng nói lại vang lên, lần này đã dịu đi nhiều, mang theo sự quan tâm chân thành:"Tớ không biết nói gì ngoài chúc mừng cậu.

Hèn gì mấy bữa nay nhìn cậu xanh xao thấy rõ luôn..."

Y mím môi, cười nhẹ, giọng nhỏ như gió thoảng:"Ừm... tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy..."

Jungkook thở dài bên kia đầu dây:"Vậy giờ cậu nghỉ học một thời gian đúng không?

Phải giữ sức khoẻ đó, cậu mà có chuyện gì là tớ giận cậu luôn đó."

Y cười khẽ:"Cảm ơn cậu, tớ sẽ chăm sóc bản thân mà.

Cậu cũng học chăm vào đó."

Jungkook nhẹ giọng:"Ừ.

Cậu không cô đơn là được rồi."

Hắn lúc này khẽ níu tay y như nhắc nhở, y mỉm cười nói khẽ với điện thoại:"Tớ cúp máy đây, anh Yoongi đang cho tớ ăn!"

"Biết rồi biết rồi, bảo chồng chăm cậu thật tốt đấy nhé!" – Jungkook trêu một câu rồi mới chịu tắt máy.Hắn ngồi im lặng nãy giờ, dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt y.

Thấy y vừa gác máy, hắn nghiêng đầu hỏi nhỏ:"Jungkook gọi à?"

Y gật đầu, cười nhẹ một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Hắn liền gắp một miếng cá bỏ vào chén y, giọng dịu dàng:"Ăn nhiều một chút, bé con của chúng ta cũng đang đói rồi."

Y đỏ mặt, khẽ mím môi cười.

Hắn nhìn thấy thế thì tâm tình càng dịu lại, trong ánh mắt ánh lên sự cưng chiều đầy ấm áp.

Cả bữa ăn, hắn cứ gắp liên tục cho y, dặn dò từng miếng:"Cái này bổ máu cho em."

"Rau này rất tốt cho em bé."

"Em cố gắng uống hết canh nha, không được bỏ lại."

Y ngoan ngoãn ăn từng thứ một, lòng ngập tràn cảm xúc.

Từng cử chỉ của hắn đều dịu dàng, chu đáo đến mức khiến tim y ấm lên từng nhịp một.Bữa cơm diễn ra trong không khí yên ả, đơn giản nhưng trọn vẹn yêu thương.Ăn xong, hắn dịu dàng lấy khăn giấy lau miệng cho y, sau đó lại đỡ cô đứng dậy, đưa vào rửa tay như thể cô là một báu vật quý giá.Sau khi y ra phòng khách xem tivi, hắn vào bếp lấy trái cây đã gọt sẵn, tỉ mỉ bày ra đĩa rồi mang ra ngoài.

Vừa lúc đó, Ông Park bước vào, nét mặt trầm ổn nhưng ánh mắt không giấu được sự mong chờ.Ngay khi nhìn thấy Yoongi khẽ cúi người đút một miếng dưa hấu cho y, còn nhẹ nhàng nói: "Ngon không bà xã?" thì ông khẽ dừng lại, trong lòng như được xoa dịu.Ông không nói gì vội, chỉ đứng đó quan sát vài giây.

Trong lòng ông thầm nghĩ: Con bé nhà mình... cuối cùng cũng tìm được một người thật lòng thương nó rồi.Hắn lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của ông Park, vội vàng đứng dậy, bước đến khẽ cúi đầu:"Chào ba, ba mới tới."

Ông Park gật nhẹ đầu, ánh mắt hiền hoà nhưng đầy uy nghiêm, vỗ nhẹ lên vai hắn một cái như thay cho lời khen ngợi."

Ừm, ba vào được một lúc rồi."

Y vừa thấy ba liền mừng rỡ, định chống tay ngồi dậy nhưng ông đã bước nhanh tới, giơ tay ngăn lại, giọng ông thoáng trách yêu:"Ngồi im đó cho ba, còn yếu thì đừng cố."

Ông ngồi xuống bên cạnh y, ánh mắt dừng lại ở gương mặt con gái, trong mắt thoáng chút đau lòng:"Con thấy trong người sao rồi?

Có còn đau không?

Ăn uống được chưa?

Có mệt không?"

Giọng ông tuy nhỏ nhưng đầy lo lắng, vừa hỏi vừa nắm lấy tay y, lòng bàn tay ông có chút run vì xúc động.Y khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:"Dạ, con đỡ nhiều rồi ba..."

Ông Park nắm tay con gái một lúc lâu, ánh mắt hiền từ nhìn sang Yoongi rồi nhìn lại y, giọng nghiêm túc nhưng đầy yêu thương:"Giờ con không chỉ sống cho mình nữa, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, bất kỳ chuyện gì cũng không được tùy tiện.

Ăn uống, nghỉ ngơi hay đi lại, đều phải chú ý hết mức."

"Dạ con biết rồi, ba đừng lo."

Sau khi trò chuyện, dặn dò con gái đủ điều, ông Park nhìn đồng hồ rồi đứng dậy."

Thôi, ba về nha, mấy hôm nữa ba mẹ lại ghé.

Nhớ phải ăn uống đầy đủ nghe không?."

Y khẽ gật đầu, nắm lấy tay ông:"Dạ, Ba về cẩn thận nha..."

Yoongi đứng dậy tiễn ông ra cổng.

Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau.

Trước khi bước lên xe, ông quay người lại, giọng trầm:"Con có biết, khi ba biết con bé mang thai, cảm giác đầu tiên của ba là gì không?"

Yoongi lặng lẽ lắc đầu.Ông cười nhẹ, ánh mắt như mang cả một trời trăn trở:"Là sợ.

Sợ nó còn nhỏ quá, sợ nó không chịu nổi áp lực.

Nhưng sau đó... ba nhớ ra, bên cạnh nó còn có con."

Yoongi đứng thẳng người, nghiêm túc:"Con sẽ không để cô ấy gánh chịu bất kỳ điều gì một mình.

Dù là thai kỳ, hay sau này nuôi con, con đều muốn làm cùng vợ.

Mọi thứ."

Ông Park gật đầu, giọng trầm ấm:"Ba nhìn thấy rồi.

Nhưng con à..." – ông dừng lại, xoay người đối diện Yoongi – "Yêu thương là một chuyện, sống cùng nhau là một chuyện khác.

Làm chồng, làm cha, đôi lúc sẽ khó khăn, sẽ có lúc mệt mỏi...

Ba chỉ mong con đủ bản lĩnh, không phải chỉ để yêu, mà còn để che chở thật sự."

Yoongi siết nhẹ nắm tay, khẽ gật đầu:"Con sẽ không để vợ con chịu thiệt thòi đâu ba!"

Ông Park đặt tay lên vai Yoongi, cười nhẹ:"Con bé là tâm can của ba.

Trước đây ba không dám chắc giao nó cho ai sẽ yên tâm.

Nhưng bây giờ thì ba tin tưởng con."

Hắn khẽ cúi đầu:"Con sẽ không phụ lòng ba."

Ông Park mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai hắn một cái đầy tin cậy:"Nhớ kỹ lời hứa đó."

Sau câu nói, ông bước vào xe.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi biệt thự, để lại hắn đứng lặng nhìn theo, lòng nặng một niềm quyết tâm sâu sắc.
 
Back
Top Bottom