Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 200: Chương 200



Những người có tin tức nhanh nhạy, có quan hệ thông gia với Trung Thuận Bá phủ đều vội vàng bảo nữ nhi cháu gái gả vào đó hòa ly, người tàn nhẫn hơn thì trực tiếp bỏ mặc cho tự sinh tự diệt, tóm lại là phải cắt đứt quan hệ.

Một sự kiện chấn động cả kinh thành như vậy, chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy một canh giờ, phe Đại hoàng tử ai nấy đều lo sợ cho bản thân.

Lưu Chính trở về hoàng cung, Chiêu quý phi đang đứng sau lưng Cảnh Huy Đế bóp vai cho ông ta, lúc này bà ta vẫn chưa biết trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Trung Thuận Bá phủ đã sụp đổ hoàn toàn.

"Bệ hạ, Trung Thuận Bá phủ là nơi nuôi dưỡng thần thiếp từ nhỏ, thần thiếp vẫn luôn coi Trung Thuận Bá phủ như nhà mẹ đẻ, Trung Thuận Bá phủ xưa nay luôn thanh liêm chính trực, nếu không cũng chẳng nuôi dưỡng thần thiếp và mẫu thân thần thiếp từ nhỏ. Những lời Du Ninh công chúa nói, rõ ràng là hoàng hậu nương nương thương xót Trung Thuận Bá phủ khó khăn, cố ý giúp đỡ Bá phủ."

Chiêu quý phi nghe nói chuyện Trung Thuận Bá phủ, dù sao Trung Thuận Bá phủ cũng là phe Đại hoàng tử, dù thế nào bà ta cũng phải ra vẻ cầu xin tha thứ, cho dù sau này Trung Thuận Bá phủ có thể chẳng còn tác dụng gì nữa.

Cảnh Huy Đế nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của mỹ nhân: "Trung Thuận Bá phủ khó khăn, trẫm thì dễ chịu sao? Quốc khố của trẫm đã bị vét sạch."

Chiêu quý phi:... Vậy nên bệ hạ muốn nhân cơ hội này tịch biên tài sản để bù đắp quốc khố sao?

"Bệ hạ nói đúng, Trung Thuận Bá phủ cống hiến cho đất nước cũng là điều nên làm." Chiêu quý phi vội vàng xuôi theo.

Cảnh Huy Đế nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của bà ta, bóp nhẹ: "Vẫn là quý phi hiểu ý, Trung Thuận Bá phủ những năm gần đây hành sự có phần ngang ngược."

Chiêu quý phi khẽ nhếch mép, chẳng phải là sợ Du Ninh công chúa tìm đến tận cửa, dứt khoát trực tiếp tịch biên tài sản đuổi nàng đi à.

Lúc này, thái giám bên ngoài cửa bẩm báo Lưu Chính đã trở về.

Cảnh Huy Đế cho người vào.

Lưu Chính dẫn theo Trương ma ma vào, thấy Chiêu quý phi đang đứng sau bệ hạ, khựng lại, vội cúi đầu: "Bệ hạ, nô tài đã trở về."

Chiêu quý phi nhìn thấy người đi theo sau Lưu Chính vào, sắc mặt hơi đổi, trong lòng có dự cảm không lành.

Cảnh Huy Đế mở mắt, nhìn thấy Trương ma ma đứng sau Lưu Chính, mí mắt giật giật.

Sau khi hoàng hậu đi, Trương ma ma ở bên cạnh Tiểu Tứ đúng không? Sau đó bị Du Ninh đổi đi, giờ lại ở bên cạnh Du Ninh?

"Du Ninh lại xảy ra chuyện gì rồi?"

Ông ta theo bản năng nghĩ như vậy, không lẽ lại đụng độ với người Việt Quốc nữa sao?

"Tâu bệ hạ, công chúa không sao. Nô tài có chuyện trọng đại muốn tâu."

Nói rồi, Lưu Chính cố ý liếc nhìn Chiêu quý phi: "Là về cái c.h.ế.t của hoàng hậu nương nương và thân thế của hoàng hậu nương nương."

Rầm!

Ấm trà nhỏ vừa cầm trên tay Chiêu quý phi rơi xuống đất, sắc mặt tái mét.

Cảnh Huy Đế nghi ngờ tai mình có vấn đề: "Ngươi nói gì? Cái c.h.ế.t của hoàng hậu? Còn có thân thế của hoàng hậu?"

"Đúng vậy, chuyện này Trương ma ma biết rõ nhất, bệ hạ có thể để Trương ma ma kể lại."

Trương ma ma được cho phép, lạnh lùng liếc nhìn Chiêu quý phi, kể lại mọi chuyện xảy ra ở Trung Thuận phủ, cũng như ngày hoàng hậu sinh nở, lão phu nhân Trung Thuận Bá phủ mang theo thuốc hoạt huyết khiến hoàng hậu băng huyết mà chết, từng lời từng chữ, giọng điệu đanh thép
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 201: Chương 201



"Xin bệ hạ làm chủ cho nương nương!" Trương ma ma nói xong, dập đầu thật mạnh.

Cảnh Huy Đế hồi lâu không hoàn hồn, ông ta còn nhớ ngày nhận được tin tức mình vội vã chạy đến, hoàng hậu đã hấp hối, dù trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, hóa ra, đó là do con người gây ra sao?

Hoàng hậu biết nhưng cuối cùng vẫn không nỡ kéo cả nhà mẹ đẻ chôn cùng, vì thế không hé nửa lời với ông ta, chỉ bắt ông ta hứa gả nữ nhi cho Thẩm Vô Cữu, giao Tứ hoàng tử cho Trương ma ma chăm sóc.

"Bệ hạ..." Lưu Chính khẽ gọi.

Cảnh Huy Đế hoàn hồn, nổi trận lôi đình: "Một màn tráo long tráo phụng hay lắm! Chiêu quý phi, ngươi có biết tội không!"

Đây là coi hoàng đế là trò đùa sao!

Chiêu quý phi hoảng hốt quỳ xuống: "Bệ hạ, chuyện này thần thiếp không biết."

"Ngươi coi trẫm là kẻ điếc à? Sự thật về thân thế còn là chính ngươi nói cho lão phu nhân Trung Thuận Bá biết, thật sự cho rằng mình không biết gì! Trẫm còn tưởng ngươi biết ơn Trung Thuận Bá phủ nuôi dưỡng nên mới không tranh giành với hoàng hậu, ngươi không tranh giành thì thôi, đã tranh giành là hại người ta mất mạng!"

"Đó là lão phu nhân vu khống, nếu thần thiếp thật sự đổi thân phận với hoàng hậu, theo lý mà nói hoàng hậu mới là nữ nhi ruột của mẫu thân thần thiếp, sao hoàng hậu lại không biết, ngược lại thần thiếp lại biết."

Trương ma ma ngẩng đầu nhìn: "Tam cô nương đổi con chính là muốn để nữ nhi của mình sống tốt, sao lại để người khác biết được? Chỉ sợ quý phi vô tình biết được sự thật nên ngầm hại người ta."

Chiêu quý phi như bị nói trúng tim đen, giận dữ quát: "Ngươi to gan! Bản cung cũng là người ngươi có thể tùy tiện vu khống sao!"

Trương ma ma không đôi co với Chiêu quý phi, bà cúi đầu sát đất: "Bệ hạ, công chúa sai nô tì đến đây nói rõ sự thật, công chúa nói mong bệ hạ có thể xử lý công bằng, nếu bệ hạ còn dung túng cho kẻ có tội, với tư cách là nữ nhi, công chúa sẽ đích thân ra tay báo thù cho hoàng hậu nương nương."

Cảnh Huy Đế nghiến răng: "Du Ninh đây là đang uy h.i.ế.p trẫm sao?"

Trương ma ma cúi đầu: "Công chúa không dám."

"Trẫm thấy nó dám lắm!"

Cảnh Huy Đế tức giận, đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ qua một chuyện: "Chuyện lớn như vậy sao Du Ninh không tự đến?"

Trương ma ma nhìn Lưu Chính, Lưu Chính thông minh cúi đầu không nói.

Trương ma ma đành trả lời: "Công chúa thấy bệ hạ nói đúng, bỏ phò mã một mình ở trang viên không tốt nên đã vội đi mua kẹo hồ lô về dỗ phò mã."

Cảnh Huy Đế nghe xong tức muốn hộc máu.

Không muốn nàng gây chuyện vào cung là một chuyện, nhưng mua kẹo hồ lô cho phò mã còn quan trọng hơn vào cung gặp ông ta, điều này thật không thể chấp nhận được.

Đằng này, lời nói bỏ phò mã một mình ở trang viên không tốt lại là do ông ta nói, muốn tức cũng không được!

Lưu Chính vội vàng dâng sổ sách trong tay lên: "Bệ hạ, đây là sổ sách những năm qua Trung Thuận Bá phủ cung kính dâng lên Chiêu quý phi và Đại hoàng tử."

Chiêu quý phi cả người mềm nhũn ngã xuống đất, đúng là Trung Thuận Bá phủ, vậy mà còn để lại một sát chiêu như vậy!

Cảnh Huy Đế nhìn từng khoản mục trên sổ sách, giận không thể át: "Trung Thuận Bá phủ này sắp giàu hơn cả trẫm rồi! Một Quang Lục Tự tam phẩm Tự Khanh, tước vị thực ấp sáu trăm hộ, vậy mà có thể tích góp được gia sản lớn như vậy! Đại hoàng tử cũng biết tiêu tiền thật đấy?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 202: Chương 202



Chiêu quý phi vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, những thứ đó phần lớn đều dùng vào người thần thiếp, Đại hoàng tử không hề biết."

"Dùng vào người ngươi? Ý ngươi là, trẫm còn nuôi không nổi nữ nhân của mình, cần đại thần bỏ tiền nuôi sao?"

"Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp..."

Cảnh Huy Đế nhìn Chiêu quý phi hoàn toàn mất bình tĩnh, lúc này bà ta đã hoàn toàn không còn sự dịu dàng hiểu ý trước mặt ông ta nữa.

Trước kia thấy Chiêu quý phi hiểu lòng người, biết tâm ý, giờ đây chân tướng bại lộ, Cảnh Huy Đế cảm thấy mình đã trao nhầm tình cảm.

Cảnh Huy Đế mặt lạnh: "Truyền Đại hoàng tử, lão Trung Thuận Bá, Trung Thuận Bá, cùng lão phu nhân Trung Thuận Bá phủ đến đây!"

Rất nhanh, mọi người đã đến đông đủ.

Cảnh Huy Đế ném sổ sách trong tay về phía Đại hoàng tử: "Tiền ngươi tiêu còn nhiều hơn cả trẫm là hoàng đế, có muốn trẫm nhường ngôi cho ngươi không!"

"Nhi thần không dám!"

Đại hoàng tử hoảng sợ quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần hồ đồ, không nên nghe theo sự xúi giục của Trung Thuận Bá phủ, nhi thần lấy số tiền đó thực ra là..."

"Là cái gì? Trẫm muốn xem ngươi có thể nói ra được cái gì!"

Đại hoàng tử cắn răng: "Là vì phụ hoàng! Nhi thần nghe nói có một đạo sĩ có thể luyện được đan dược trường sinh bất lão, nhi thần đã bí mật cung phụng đạo sĩ đó để luyện thuốc, nghĩ đến một ngày nào đó sẽ cho phụ hoàng một bất ngờ."

"Đồ hỗn trướng! Trẫm còn cần dựa vào những thứ tà môn ngoại đạo này để sống sao?"

Cảnh Huy Đế hung hăng ném chén trà trên bàn đi, ông ta không màng đến triều chính không có nghĩa là muốn mang tiếng hôn quân vô đạo.

Chén trà đập trúng Đại hoàng tử, m.á.u nhanh chóng chảy xuống từ trán.

"Cút sang một bên! Tội của ngươi lát nữa sẽ tính sau!"

Cảnh Huy Đế không hề mềm lòng, lại hỏi Trung Thuận Bá phủ về chuyện thân thế của hoàng hậu.

Ban đầu Bùi lão phu nhân còn muốn cãi chày cãi cối, nhưng lời bà ta nói trong phủ không phải chỉ có một mình Trương ma ma nghe thấy.

Chiêu quý phi thấy vậy đã biết hôm nay không thể trốn tội.

Bà ta được sủng ái nhiều năm dựa vào cái gì? Còn không phải là hiểu rõ tính tình của bệ hạ sao?

Trong mắt người khác, bệ hạ đắm chìm trong hưởng lạc, hôn quân vô năng, nhưng thực tế đầu óc rất tỉnh táo, chỉ là bị Việt Quốc áp bức nên không còn chí lớn.

Yêu thì muốn người đó sống, ghét thì muốn người đó chết, câu này dùng để nói về bệ hạ là thích hợp nhất, Du Ninh công chúa không phải là một ví dụ sao?

Theo bà ta thấy, những việc Du Ninh công chúa làm sau khi buông thả bản tính là những việc bệ hạ muốn làm nhưng không thể làm, cho nên vô tình được bệ hạ sủng ái, Du Ninh công chúa muốn làm gì bệ hạ cũng chiều theo, bởi vì đó cũng là những gì bệ hạ muốn làm.

Lần này liên quan đến thân thế của hoàng hậu, sự thật về việc hoàng hậu băng huyết, cùng với việc cấu kết với đại thần, bệ hạ sẽ không còn nghe lời ngon ngọt của bà ta nữa, vừa rồi thái độ của bệ hạ đối với Đại hoàng tử đã rất rõ ràng rồi.

"Chiêu quý phi, xem ra ngươi vào cung cũng là có mưu đồ, còn mưu đồ sâu xa nữa, ngay cả ngôi vị hoàng đế của trẫm ngươi cũng đã sớm mưu tính rồi."

Cảnh Huy Đế không sợ người khác mưu tính ngôi vị hoàng đế của mình, dù sao thì ngôi vị hoàng đế này của ông ta cũng là từng bước mưu tính mà có.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 203: Chương 203



Tuy nhiên Chiêu quý phi biết rõ thân thế của bản thân nhưng vẫn vào cung, cố tình xúi giục nhà mẹ đẻ từ bỏ hoàng hậu để giúp bà ta, muốn đạt được mục đích trả thù, điều này khiến ông ta không vui.

Từng là một đóa Giải Ngữ Hoa tốt như vậy, không ngờ bên trong lại chứa chất độc.

Hoàng hậu có lỗi gì chứ?

Thậm chí đến c.h.ế.t vẫn không biết thân thế của mình, thậm chí còn tưởng rằng mình c.h.ế.t trong tay mẹ ruột, đến c.h.ế.t vẫn còn nghĩ cho nhà mẹ đẻ.

Năm xưa tiên đế không coi trọng ông ta, chỉ hôn cho Cảnh Huy Đế nữ nhi của một nhà mới được phong tước, tuy là quốc công, nhưng đó là được phong vì công lao theo phò long giá, so với những gia tộc có lịch sử hàng trăm năm thì kém xa.

Ông ta cũng không bạc đãi hoàng hậu, sự tôn trọng mà một chính thê nên có ông ta đều cho, cho dù hoàng hậu vẫn chưa có thai thì ông ta cũng chưa từng bất mãn, dù sao đích hay không đích cũng không ảnh hưởng gì đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế sau này.

"Bệ hạ hôm nay nhất định phải định tội thần thiếp phải không?"

Chiêu quý phi mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi, nước mắt lưng tròng, ý đồ làm cho Cảnh Huy Đế mềm lòng.

Nhưng Cảnh Huy Đế một khi đã cho rằng ngươi có tội thì không phải chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt là có thể giải quyết được.

"Hại hoàng hậu, cấu kết với đại thần, lừa gạt quân vương... Ngươi nói xem có tội nào không thể định tội ngươi?"

Chiêu quý phi biết được kết cục của mình thì cũng không giả vờ nữa, bà ta đứng dậy, phất tay áo, ngạo nghễ cười nhạo: "Quả nhiên thành cũng nhờ Bùi gia, bại cũng tại Bùi gia. Nói cho cùng, giá trị của các người cũng chỉ là có thể khiến hoàng hậu nếm trải nỗi đau đớn bị người thân ruồng bỏ mà thôi."

Bà ta cười nhạo nhìn Bùi lão phu nhân: "Lão phu nhân, bà cũng không nghĩ xem, nếu ta là con gái ruột của bà, tại sao lại còn có sổ sách này? Đó là vì lão bá gia biết ta không phải nên đã làm sổ sách này để phòng ngừa bất trắc!"

Trương ma ma ngạc nhiên ngẩng đầu, công chúa còn an ủi bà ta nên mừng vì hoàng hậu nương nương không phải c.h.ế.t trong tay mẹ ruột, đến cuối cùng, nương nương vẫn là con gái của lão phu nhân?

Bùi lão phu nhân trợn tròn đôi mắt già, không nhúc nhích, dường như bị tin tức này làm cho choáng váng.

Bà ta hoàn hồn, điên cuồng lắc đầu, không chịu tin vào sự thật tàn nhẫn này: "Không thể nào! Năm xưa bà đỡ đỡ đẻ cho ta nói con gái ta sinh ra có một nốt ruồi đỏ ở vai phải, nương nương có, hoàng hậu không có."

Trên mặt Chiêu quý phi mang theo vẻ khoái trá điên cuồng: "Sao bà không nghĩ đến khả năng đó là do lão bá gia mua chuộc? Mục đích là gì? Chính là muốn bà có một ngày có thể nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t con gái ruột của mình."

Sự thật này giống như xé toạc trái tim của Bùi lão phu nhân, bà ta hoàn toàn phát điên, giương nanh múa vuốt lao về phía lão Trung Thuận Bá: "Chỉ vì công lao theo phò long giá, ông bắt ta g.i.ế.c con gái ruột của mình, ông có còn lương tâm không! Đó cũng là con gái của ông!"

Tiếng khóc ai oán, nghe mà không đành lòng.

Vú già mà Bùi lão phu nhân mang theo không nhìn nổi nữa, bà ta đột nhiên quỳ xuống lên tiếng: "Phu nhân, người không có! Hoàng hậu nương nương không phải con gái của người!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự đảo ngược này, kể cả Chiêu quý phi vẫn luôn cho rằng mình nắm giữ mọi sự thật.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 204: Chương 204



Cảnh Huy Đế cũng không khỏi thốt lên trong lòng, hậu cung tranh đấu kịch liệt nhất cũng không dám diễn thế này.

Vú già là một trong những người chứng kiến lúc sinh nở, vì vậy cũng bị đưa vào cung để làm chứng, chỉ là chưa làm chứng thì đã có một sự thật đảo ngược.

Bà ta dập đầu liên tục: "Nô tì năm xưa từng có một lần lầm lỡ với bá gia, sau đó bá gia cảnh cáo nô tì chỉ cần hầu hạ tốt phu nhân, nô tì không cam lòng, biết Thủy Bích muốn giúp tam cô nương đổi đứa trẻ nhưng lại không nỡ, nô tì đã giúp một tay, Thủy Bích vẫn luôn cho rằng không đổi, thực ra đã đổi rồi."

Bùi lão phu nhân nghe xong thì th* d*c, không chịu nổi một loạt k*ch th*ch liên tiếp, ngất đi.

Hai nha hoàn mà bà ta tin tưởng nhất cả đời đều phản bội bà ta, dùng con gái bà ta để trả thù!

Lão Trung Thuận Bá hiển nhiên cũng không ngờ sự thật lại như vậy, cả người như hóa đá.

Cảnh Huy Đế vội vàng sai người đi tìm bà đỡ năm xưa, đã gọi nhiều người vào cung để thẩm vấn chuyện này thì đương nhiên đã có người tìm những nhân chứng liên quan đến chờ ở ngoài điện.

Rất nhanh, bà đỡ năm xưa đỡ đẻ cho Bùi lão phu nhân cũng được đưa lên.

Bà đỡ nào nghĩ cả đời này có thể vào cung, sợ đến run rẩy, sau khi dập đầu hành lễ thì không dám nói dối nửa lời: "Hôm đó đứa trẻ sinh ra, tiểu nhân quả thực thấy trên vai phải của đứa trẻ có một nốt ruồi đỏ, lúc đó tiểu nhân còn tưởng là máu, lau mấy lần cũng không lau sạch."

"Năm đó chính là lão bá gia của Trung Thuận Bá tìm tiểu nhân đến, bảo tiểu nhân nói với phu nhân, nốt ruồi đỏ trên người Chiêu quý phi chính là của đứa trẻ sinh ra năm đó, tiểu nhân còn thấy lạ là sao hai đứa trẻ đều có nốt ruồi đỏ giống nhau."

Chiêu quý phi lảo đảo mấy bước, không muốn tin vào sự thật này.

Năm xưa bà ta phát hiện ra mẫu thân đối xử với biểu tỷ kia đặc biệt tốt, tuy rằng đối đãi bà ta cũng không tệ, nhưng so với biểu tỷ thì luôn thấy thiếu thứ gì đó, bà ta vẫn luôn cho rằng đó là vì mẹ con họ nương nhờ nhà người khác, mẫu thân cũng nói với bà ta như vậy, mãi đến khi biểu tỷ được chỉ hôn cho Khang Vương, bà ta nghe thấy nha hoàn bên cạnh mẫu thân và phu nhân nói chuyện đổi con, bà ta mới hiểu ra mọi chuyện.

Mẫu thân bà ta biết năm đó đứa trẻ không bị đổi, vẫn luôn nhìn biểu tỷ sắp xuất giá của bà ta mà lo được lo mất, nhìn bà ta bằng ánh mắt áy náy và phức tạp, biểu tỷ xuất giá chưa được bao lâu, mẫu thân bà ta vì tinh thần hoảng hốt mà bị Thủy Bích kia hại chết, còn bà ta thì sau khi Khang Vương đăng cơ làm đế, đã thay mẫu thân báo thù, thuyết phục Trung Thuận Bá đưa bà ta vào cung.

Thực ra, nói gì là thay mẫu thân báo thù, chẳng qua là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, để kế hoạch của bà ta được thực hiện mà thôi.

Ai có thể ngờ được rằng đằng sau chuyện này còn có một con chim hoàng yến!

Lão Trung Thuận Bá ngẩng đầu nhìn Chiêu quý phi, môi run rẩy, không nói nên lời.

Trung Thuận Bá chứng kiến hết những màn kịch tính này, cuối cùng hai tay che mặt vừa khóc vừa cười.

Mưu mô tính toán, cơ quan toán tận, cuối cùng lại bại trong tay người nhà, thông minh quá hóa dại!

Đại hoàng tử cười nhạo, mẫu phi của hắn nói không sai, thành cũng nhờ Bùi gia, bại cũng tại Bùi gia!
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 205: Chương 205



Cuối cùng, Cảnh Huy Đế lấy lại khí thế chưa từng có, ra tay chớp nhoáng định tội tất cả mọi người.

Đại hoàng tử kết bè phái, xa hoa dâm dật, sủng ái tà đạo, có ý định làm loạn triều cương, từ nay tước bỏ thân phận hoàng tử, đày làm thứ dân.

Chiêu quý phi mưu hại hoàng hậu, cấu kết đại thần, tước bỏ phong hiệu quý phi, đày vào lãnh cung, suốt đời không được ra ngoài.

Trung Thuận Bá phủ mưu hại hoàng hậu, tham ô hối lộ, lừa gạt quân vương, nam giới từ mười bốn tuổi trở lên xử tử hình, những người còn lại xử lưu đày, không được ân xá.

Tất cả mọi người đều không biết mọi chuyện sao lại thành ra thế này, tóm lại Đại hoàng tử được ủng hộ nhất, Chiêu quý phi được sủng ái nhất trong hậu cung, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu trước kia đột nhiên sụp đổ, không có dấu hiệu gì báo trước, mà nguồn cơn của tất cả những chuyện này chỉ vì Trung Thuận Bá phủ nợ lương của Du Ninh công chúa?!

Du Ninh công chúa có phải bị trúng độc không? Ai đến gần cũng chết?

Cho dù là phi tần trong hậu cung, hay là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, đều ngầm hiểu phải tránh xa Du Ninh công chúa, có thể không trêu chọc thì đừng trêu chọc.

Tứ công chúa đang trong thời gian chờ xuất giá nghe được chuyện này, có chút hâm mộ lại có chút bất lực, chỉ bằng một mình mà khiến cả triều đình hậu cung náo loạn, đúng là dựa vào sự sủng ái mà làm bậy.

Còn nội các đưa ra kết luận là, bệ hạ phải chăm chỉ rồi, chuyện lớn như vậy lại không thông qua nội các mà trực tiếp định tội xử lý, những ngày tháng họ độc lãm đại quyền sắp qua rồi.

*

Cảnh Huy Đế trở về ngự thư phòng, vì đã nổi trận lôi đình, cả người như kiệt sức ngã phịch xuống ghế.

Chỉ trong một canh giờ, Chiêu quý phi hiểu ông ta nhất từ trước đến nay đã không còn, ông ta đuổi nhi tử của mình ra khỏi nhà, hoàng hậu của ông ta thân thế thay đổi liên tục, mà tất cả những chuyện này xảy ra chỉ vì khuê nữ của ông ta nhất thời hứng lên đi đòi nợ.

"Lưu Chính, trẫm đột nhiên cảm thấy thả Du Ninh ra ngoài là sai lầm." Cảnh Huy Đế cảm thán.

Lưu Chính vội vàng dâng lên một tách trà nóng: "Bệ hạ đừng giận, nô tài còn một tin tốt nữa."

Cảnh Huy Đế lười biếng ngồi dậy, nhận lấy tách trà nóng uống một ngụm: "Đừng có liên quan đến Du Ninh nữa, trẫm bây giờ không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Du Ninh, đau đầu lắm."

Lưu Chính im lặng một lát: "Thật sự liên quan đến công chúa."

Cảnh Huy Đế suýt bị trà nóng làm bỏng miệng, ông ta bực bội đặt tách trà xuống: "Nói đi, trẫm muốn nghe xem nó có thể mang đến cho trẫm tin tốt gì."

"Nói chính xác là liên quan đến phò mã của công chúa. Phò mã đã nhờ thân binh đưa cho nô tài một bức mật thư, bảo nô tài dâng lên bệ hạ. Nô tài đã hỏi, là tin tốt về thuốc súng."

Cảnh Huy Đế lập tức vui mừng: "Mau dâng lên! Tốt lắm Lưu Chính, chuyện lớn như vậy bây giờ mới nói, nếu tin tốt này không đủ để dập tắt cơn giận của trẫm, xem trẫm sẽ phạt ngươi thế nào."

"Nô tài biết tội."

Lưu Chính biết Cảnh Huy Đế đang nói đùa, vội vàng dâng mật thư lên.

Cảnh Huy Đế vội vàng mở thư ra xem, nét chữ bên trong mạnh mẽ, có nét phóng khoáng hào sảng của võ tướng, kiên quyết quả đoán. Điều quan trọng nhất không phải là chữ, mà là thông tin trong thư!

"Ha ha! Tốt quá! Tốt lắm!"

Cảnh Huy Đế kích động đứng dậy, liên tục cười lớn khen hay, tay cầm chặt lá thư, cơn tức trong lòng tan biến, thậm chí không biết làm sao để biểu đạt sự kích động của mình.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 206: Chương 206



"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!" Lưu Chính cũng vui mừng khôn xiết.

Cảnh Huy Đế cầm thư, khoanh tay đi đến cửa, nhìn bầu trời ngoài cửa: "Không ngờ Khánh Quốc ta cũng có ngày rửa sạch mối nhục, có được công thức này, Việt Quốc còn gì phải sợ!"

Sau khi kích động, Cảnh Huy Đế nhanh chóng bình tĩnh lại, ông hiểu ý Thẩm Vô Cữu đưa mật thư.

"Chuyện này không nên loan truyền, vẫn phải tiễn người Việt Quốc đi thật tốt, nhanh chóng tìm người bí mật khai thác tiêu thạch, lưu huỳnh, trước khi chế tạo đủ thuốc s.ú.n.g chiến đấu với họ, nhất định phải ổn định Việt Quốc trước. Tài sản tịch thu của Trung Thuận Bá phủ sẽ dùng để chế tạo vũ khí thuốc súng."

Lưu Chính liếc nhìn Cảnh Huy Đế đang phấn khích, bất đắc dĩ phải liều lĩnh dội gáo nước lạnh: "Bệ hạ, tài sản tịch thu của Trung Thuận Bá phủ không đủ năm nghìn lượng bạc."

"Không đủ năm nghìn lượng bạc? Cho dù đều đưa cho Chiêu quý phi và Đại hoàng tử thì phần lớn cũng là của hồi môn của hoàng hậu, trẫm không tin Trung Thuận Bá phủ ngu ngốc đến mức dốc sạch gia sản để ủng hộ Đại hoàng tử. Đào cho trẫm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra!"

"Bệ hạ, nơi cất giấu tiền bạc thực sự của Trung Thuận Bá phủ là mật thất dưới lòng đất của kho lương."

Cảnh Huy Đế cười lạnh: "Con cáo già này quả nhiên biết lo xa, trẫm đã nói sao có thể không có. Có bao nhiêu?"

Lưu Chính rụt cổ: "Nô tài không dám nói."

Cảnh Huy Đế cảm thấy không ổn: "Trẫm miễn tội cho ngươi, nói!"

"Không."

Cảnh Huy Đế trợn mắt: "Ngươi nói lại lần nữa?"

"Bệ hạ, kho lương đã bị công chúa lấy đi để trả nợ, công chúa ban đầu định lấy lương thực, ai ngờ lại vô tình phát hiện ra mật thất bên trong, sổ sách kia chính là lấy từ mật thất. công chúa nói nàng chỉ lấy đồ trong kho lương, như vậy nợ nần coi như xóa hết, đồ bên trong cũng bao gồm cả mật thất."

Cảnh Huy Đế cả người đều không khỏe, thế nhưng, điều tệ hơn vẫn còn ở phía sau.

"Bệ hạ, công chúa còn nói trong sổ sách ghi chép Chiêu quý phi và Đại hoàng tử tiêu tiền của hoàng hậu nương nương, số tiền này ngài phải đòi lại cho công chúa."

Cảnh Huy Đế: "..."

Gân xanh trên trán Cảnh Huy Đế giật giật: "Sao nó không chiếm luôn cả quốc khố của trẫm đi!"

Lưu Chính không dám đáp lời, nếu có thể, tin rằng công chúa chắc chắn cũng muốn.

Cảnh Huy Đế lại lấy thư ra xem một lần nữa mới xoa dịu cơn tức giận trong lòng, trên thư có ghi rõ là khuê nữ của ông ta vì muốn ăn lẩu nên vô tình phát hiện ra công thức, chỉ xét đến chuyện này, ông ta cũng không thể đòi lại tiền.

Không những không thể đòi lại, còn phải thưởng, đây chính là đại công thần của cả Khánh Quốc, có thể khiến Khánh Quốc ngẩng cao đầu, không còn phải cúi đầu trước Việt Quốc nữa.

Vậy thì, lẩu là thứ gì mà khiến cho khuê nữ của ông ta vì muốn ăn lại chế ra thứ thuốc s.ú.n.g mà mấy chục năm nay không ai hiểu nổi.

*

Đại công thần Sở Du Ninh làm cho hậu cung triều đình đại loạn đã ăn no bụng ở Thao Thiết Lâu, lại ăn hết một phố đồ ăn vặt, Kim Nhi phía sau xách một túi đồ ăn vặt gói bằng giấy dầu, Trần Tử Thiện trên vai còn gánh một bó kẹo hồ lô tròn vo vàng óng, à, không, là bánh nếp tẩm đường.

Lúc Sở Du Ninh vừa chạy đi mua kẹo hồ lô, vì là mùa hè, kẹo hồ lô tan chảy nhanh, người bán kẹo hồ lô tranh thủ lúc trời còn mát mẻ bán hết vào sáng sớm, lúc nàng đến chỉ còn hai xiên, thấy bánh nếp tẩm đường ở không xa trông cũng giống kẹo hồ lô, liền mua luôn cả bó cỏ, cắm những xiên bánh nếp tẩm đường mới chiên nóng hổi vào.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 207: Chương 207



Bánh nếp tẩm đường mỗi xiên có năm viên, màu nâu đỏ, viên nào viên nấy tròn vo bóng loáng, từng xiên cắm trên bó cỏ, trông chẳng kém kẹo hồ lô chút nào, suốt đường đi không ít trẻ con tưởng họ là người bán kẹo hồ lô.

Sở Du Ninh cầm một xiên bánh nếp tẩm đường thong thả bước đi, ăn no uống đủ rồi, đang định đánh xe về phủ, bỗng nhiên nàng dừng lại nhìn về phía trước không nhúc nhích.

Trần Tử Thiện theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội quan lại đang khiêng từng thùng đồ vào trong lầu, ngẩng đầu nhìn biển hiệu—— Ban Kinh Quán

"Đó là đâu?" Sở Du Ninh cắn một viên bánh nếp tẩm đường.

Nàng liếc mắt đã nhận ra người chỉ huy khiêng đồ chính là Hộ bộ Thượng thư Văn Tranh, bên cạnh còn đứng một người Việt Quốc.

Hôm đó nàng đi xin lương thực như muốn mạng già của ông ta, lúc này lại tích cực tặng quà cho người ta.

Trần Tử Thiện lại xác nhận một lần: "Là Ban Kinh Quán, nơi sứ thần các nước ở khi đến đây."

Sở Du Ninh nheo mắt: "Nói cách khác, những thứ kia đều là tặng cho Việt Quốc mang đi?"

Trần Tử Thiện thở dài: "Đúng vậy, quốc khố của chúng ta lại phải trống rỗng rồi, mỗi lần Việt Quốc đến đây một chuyến, quốc khố đều phải trống rỗng một lần."

Sở Du Ninh gặm xong viên bánh nếp tẩm đường cuối cùng: "Ngươi ước tính xem những thứ kia có thể đổi được bao nhiêu lương thực."

"Đó đều là những bảo vật vô giá, mỗi năm thu thập từ khắp nơi, chỉ cần lấy một món ra cũng đủ cho một hộ gia đình bình thường ăn mặc cả đời không lo."

Cả đời, vậy thì có thể ăn được bao lâu?

Sở Du Ninh bẻ gãy que tre: "Ngươi thấy chúng ta đánh cướp giữa đường thì sao?"

Trần Tử Thiện giật mình, vô thức quan sát những người xung quanh, lúc này mới tiến lại gần nói nhỏ: "Công chúa, không được đâu, bọn họ vừa rời khỏi kinh thành không xa đã bị đánh cướp, món nợ này sẽ tính lên đầu Khánh Quốc chúng ta, cho dù g.i.ế.c người diệt khẩu, chỉ cần xảy ra chuyện trong phạm vi Khánh Quốc, Việt Quốc đều sẽ gây chiến với Khánh Quốc."

"Chỉ cần không để bọn họ cảm thấy là Khánh Quốc làm thì được rồi."

Sở Du Ninh cảm thấy có thể làm phi vụ này, tại sao lại bị bắt nạt như vậy mà còn phải tặng quà cho bọn họ, cho bọn họ còn không bằng cho nàng.

"Trừ khi đợi bọn họ trở về địa phận Việt Quốc rồi mới ra tay."

Trần Tử Thiện cảm thấy điều này không thực tế, không thể vì đánh cướp quà tặng mà đuổi theo đến Việt Quốc được.

Sở Du Ninh đã quyết định sẽ làm: "Ngươi cho người theo dõi bọn họ, xem khi nào bọn họ đi, rồi tìm thêm mấy người có thể khuân vác vật tư, tiểu hoàng thư (sách diễm tình) kia không tệ."

"Tiểu Hoàng Thư là ai?" Trần Tử Thiện cảnh giác, công chúa lại thu thêm một đồng đội lúc nào mà hắn không biết?

"Chính là người ở Trung Thuận Bá phủ hôm nay."

Sở Du Ninh không nhớ tên hắn là gì, chỉ nhớ cuốn tiểu hoàng thư trong thư phòng của Thẩm Vô Cữu là của hắn.

"Công chúa nói đến Bùi Lục sao? Hắn xếp thứ sáu trong Bá phủ."

"Đúng vậy, bây giờ hắn cũng phải nuôi sống gia đình rồi, ngươi hỏi hắn xem có hứng thú khuân vác vật tư không, ta trả công cho hắn."

Không trả công cũng sẽ làm thôi, đây là cơ hội tốt để được theo công chúa, hơn nữa, công chúa đã tha tội cho cả nhà ba người bọn họ, Bùi Lục bán thân cho công chúa cũng không quá đáng.

Không đúng! Vấn đề lớn nhất bây giờ chẳng phải là công chúa định nửa đường đánh cướp người Việt Quốc sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 208: Chương 208



Mấy vị phu nhân của phủ tướng quân không chỉ đón về những bao tải đựng đầy vàng bạc, mà còn đón về mấy đứa trẻ vui vẻ hớn hở, bọn trẻ nhét những chiếc túi vải nhỏ trong tay cho họ, bên trong có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo quý giá, nói là công chúa thẩm thẩm cho chúng chọn để tặng mẫu thân.

Tam phu nhân cũng không bị bỏ quên, là A Như chọn cho, ba đứa trẻ mỗi đứa chọn một phần.

Nghe bọn trẻ nói chuyện rôm rả về việc đến trang viên cùng công chúa thẩm thẩm, hái quả như thế nào, cùng công chúa thẩm thẩm ăn lẩu cay xè xè ra sao, còn có chuyện xảy ra ở Trung Thuận Bá phủ, đứa nào cũng khoa tay múa chân, ríu rít không ngừng, từ sau khi nam nhi của phủ tướng quân liên tiếp gặp chuyện, bọn trẻ chưa từng vui vẻ như vậy.

Công chúa mới gả vào phủ tướng quân mấy ngày, lương hướng vận chuyển từ Hộ bộ về, thương nhân lương thực mới vừa đến kéo đi, thế mà lại kéo về một xe vàng bạc, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bù đắp lại sự náo nhiệt thiếu vắng mấy năm của phủ tướng quân.

Họ cũng biết được chuyện xảy ra ở Trung Thuận Bá phủ, Trương ma ma vừa về chưa được bao lâu, trong cung đã truyền ra hình phạt đối với Đại hoàng tử và những người khác, khiến người ta phải bàn tán xôn xao một hồi.

Nói ra thì ai tin Du Ninh công chúa lúc đầu thực sự chỉ đi đòi nợ.

Đợi đến khi Sở Du Ninh gánh một bó bánh nếp tẩm đường về phủ tướng quân, phủ tướng quân lại một phen náo nhiệt.

Tiểu cô nương mặc váy màu trắng ngà gánh một bó cỏ cắm đầy bánh nếp tẩm đường, chống nạnh đứng trước cửa phủ tướng quân, chớp đôi mắt to như biết nói, có một vẻ linh động xinh đẹp không nói nên lời.

"Công chúa thẩm thẩm, có thể tặng ta một xiên kẹo hồ lô không?"

Sau khi cùng công chúa thẩm thẩm làm mấy chuyện lớn, A Quy hoàn toàn không còn sự kính sợ ban đầu đối với công chúa thẩm thẩm của mình nữa, chạy lon ton đến ôm chân, chớp chớp mắt.

Sở Du Ninh rút một xiên đưa cho hắn: "Đây là bánh nếp tẩm đường, không phải kẹo hồ lô, kẹo hồ lô không còn nữa. Ăn cẩn thận một chút, hơi dính răng."

"Công chúa thẩm thẩm." A Vân và A Như cũng vây quanh.

"Công chúa tẩu tẩu." Thẩm Tư Lạc cũng xích lại, hoàn toàn không để tâm đến chuyện mình lớn tuổi hơn công chúa.

Sở Du Ninh mỗi người một xiên, ngay cả mấy vị phu nhân cũng được một xiên, chia xong, nàng bị Trương ma ma kéo sang một bên nói về hình phạt của Chiêu quý phi và những người khác.

Sở Du Ninh rất hài lòng về điều này, hôn quân rốt cuộc cũng không hồ đồ đến cùng.

Trước cửa phủ, mấy vị phu nhân nhìn xiên bánh bếp tẩm đường trong tay, nhìn nhau rồi cùng cười, có cảm giác như bị coi là trẻ con.

"Không ngờ ta gả vào phủ tướng quân nhiều năm như vậy, xiên bánh nếp tẩm đường đầu tiên ăn lại là do công chúa cho. Nghe nói đây là mua về cho lão tứ, đại ca của các ngươi còn chưa từng mua cho ta, ngay cả kẹo hồ lô cũng không có."

Đại phu nhân nhìn xiên bánh nếp tẩm đường vàng óng trên tay, vừa cảm khái vừa có chút tiếc nuối.

Nhị phu nhân trực tiếp cắn một miếng: "Thẩm Nhị thì có mua cho ta một xiên kẹo hồ lô, tên ngốc đó cầm một xiên kẹo hồ lô cưỡi ngựa vòng nửa tòa thành, ăn vào toàn là cát."

Nhị phu nhân ăn viên bánh nếp bên ngoài giòn, bên trong dẻo thơm ngào ngạt, lại muốn được ăn cây kẹo hồ lô đầy cát năm xưa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 209: Chương 209



Tam phu nhân chỉ nhẹ nhàng xoay xoay bánh nếp tẩm đường trong tay, nhẹ nhàng nói: "Nói như vậy, hắn nợ ta một xiên kẹo hồ lô."

Đại phu nhân và Nhị phu nhân lúc này mới nhận ra mình đã nói lời không hay, dù sao bọn họ cũng từng chung sống với trượng phu, còn có con cái để an ủi, không giống tam đệ muội, nàng ta khó khăn lắm mới mong được thành thân với người mình yêu, nhưng còn chưa vào động phòng đã đi mất.

"Tam đệ muội, muội nếm thử xem, cũng ngon lắm." Nhị phu nhân vội vàng nói.

Tam phu nhân ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong mắt không có buồn bã.

Bao nhiêu năm trôi qua, nàng ta đã sớm chấp nhận sự thật Thẩm Tam đã chết, chỉ có chút tiếc nuối, giữa bọn họ thiếu đi một câu chuyện về kẹo hồ lô.

"Rất ngon. Chỉ không biết tứ đệ nhận được cả một bó bánh nếp tẩm đường từ công chúa sẽ có biểu cảm gì?"

Tam phu nhân cũng nhẹ nhàng cắn một miếng, chủ động chuyển chủ đề.

Đại phu nhân và Nhị phu nhân nghĩ đến biểu cảm có thể có của Thẩm Vô Cữu, cũng không nhịn được mà bật cười.

"Công chúa đúng là một bảo vật, vậy mà lại nghĩ đến việc dùng kẹo hồ lô để dỗ dành lão tứ, không mua được còn nghĩ đến việc dùng bánh nếp tẩm đường thay thế."

"Bất kể hoàng hậu nương nương cuối cùng vì sao lại chọn lão tứ, chúng ta đều nên cảm ơn nương nương đã gả một công chúa tốt như vậy vào Thẩm gia, năm xưa lão tứ là người phóng khoáng vui vẻ biết bao, cuối cùng lại bị ép thành tính tình trầm ổn nghiêm túc."

"Có công chúa ở đây, tứ đệ muốn nghiêm túc cũng khó."

Tam phu nhân và Thẩm Tam quen biết nhau không lâu thì cha và đại ca của hắn xảy ra chuyện, lúc nàng ta gặp Thẩm Vô Cữu thì hắn đã bắt đầu trở nên trầm ổn ít nói, trước đó cũng từng nghe nói đến chuyện hắn là tiểu bá vương ở kinh thành, có thể tưởng tượng được đứa trẻ từng được phụ thân và các huynh cưng chiều sẽ tùy hứng phóng khoáng đến mức nào. ...

Trần Tử Thiện đưa công chúa về phủ tướng quân xong liền đến Trung Thuận Bá phủ tìm người.

Hắn đến đúng lúc gặp cấm quân đến bắt người, Bùi Diên Sơ đứng giữa đám người, vẻ mặt phức tạp.

Thực ra sau khi rời khỏi Trung Thuận Bá phủ, hắn vẫn chưa rời đi, khi bệ hạ sai người đến bắt người, hắn cũng ở đó, hắn không biết ánh mắt nhìn mình của tổ phụ khi bị bắt đi có ý gì, có vẻ như là gửi gắm hy vọng?

Hắn cũng không muốn hiểu, càng không muốn gánh vác trách nhiệm chấn hưng Bùi gia gì đó.

Từ lúc bước ra khỏi Trung Thuận Bá phủ, hắn họ Bùi nhưng không còn liên quan gì đến Trung Thuận Bá phủ này nữa.

Hắn có thể làm là thu xác cho bọn họ, ở trong khả năng của mình giúp đỡ những người Bùi gia bị lưu đày, như vậy đã là hết tình hết nghĩa.

Trần Tử Thiện lặng lẽ đứng bên cạnh Bùi Diên Sơ, nhìn người nhà họ Bùi bị áp giải đi, nếu ngày đó hắn nhất quyết đòi mua lại nữ nhân Việt Quốc đó, nếu người Việt Quốc đòi bệ hạ nghiêm trị Trần gia, Trần gia có lẽ cũng sẽ có kết cục như thế này chăng? Đến lúc đó, hắn có hối hận không?

Lúc này, Trần Tử Thiện dường như hiểu được vì sao ngày đó Thẩm Vô Cữu lại đặc biệt dặn hắn phải suy nghĩ cho kỹ.

Hắn vỗ vai Bùi Diên Sơ: "Ta biết chỗ nào có rượu ngon nhất, ta mời ngươi uống rượu?"

Bùi Diên Sơ nhìn hắn: "Ngươi có thấy người bị thương uống rượu bao giờ chưa?"
 
Back
Top Bottom