Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 80: Chương 80



"Ngươi đã nói thế còn không dám bỏ tiền ra, rốt cuộc là ai không có bản lĩnh!" Trần Tử Thiện mỉa mai đáp trả.

Nam nhân Việt Quốc không ngờ lại có người dám bỏ tiền ra mua, nheo đôi mắt tam giác nhìn Trần Tử Thiện: "Thế mà có người dám mua người Việt Quốc làm nô tài, Khánh Quốc muốn diệt vong sao?"

Trần Tử Thiện trong lòng có chút run sợ nhưng vẫn thẳng lưng: "Diệt vong hay không không đến lượt ta lo, ngươi dám bán thì ta dám mua."

Sở Du Ninh gật đầu, là người có cốt khí.

Trần Tử Thiện thực ra chỉ muốn chọc tức cha mình, ai bảo cha hắn sủng thiếp diệt thê, thêm vào đó vừa từ lầu xanh ra, còn hơi choáng vì say, cái gọi là rượu vào lời ra, việc gì càng chọc tức người khác thì hắn càng muốn làm, cho cha hắn tức c.h.ế.t luôn.

"Năm lượng bạc, ta mua."

Một công tử khác mặc áo gấm đội mũ ngọc, tay phe phẩy quạt xếp đi vào.

Bùi Diên Sơ vừa nhận được tin của Trình Hựu, lập tức dò hỏi tung tích của Trần Tử Thiện, may mà dò hỏi, nếu không thì việc đầu tiên mà huynh đệ nhờ hắn sẽ hỏng bét.

Bùi Diên Sơ thầm đánh giá nữ nhân trên mặt đất, muốn biết nữ nhân mà Thẩm Vô Cữu dặn dò hắn đi tranh giành với người khác là tiên nữ thế nào, phải biết rằng Du Ninh công chúa mới vào cửa, Thẩm Vô Cữu đã dám nuôi ngoại thất, hắn nghi ngờ Thẩm Vô Cữu ở biên quan đã ăn gan hùm mật gấu.

Nhìn kỹ lại, nữ nhân này yếu đuối như gió thổi, da trắng như tuyết, dung nhan như hoa, quả thực là ngàn kiều trăm mị, chỉ là nhìn một cái là biết không còn trong sạch, cũng biết người Việt Quốc đã có ý định làm nhục thì không thể nào tặng không một khuê nữ trong trắng cho người Khánh Quốc, hắn thực sự không hiểu tại sao Thẩm Vô Cữu lại nhờ hắn mua một người như vậy.

Trần Tử Thiện nhìn người có gan giống mình, vậy mà lại là Anh Quốc... không, là Bùi Diên Sơ của Trung Thuận Bá phủ.

Bùi Diên Sơ là thứ tử tam phòng của Trung Thuận Bá phủ, cha hắn không được sủng ái, sống trong phủ như người vô hình, Bùi Diên Sơ này lại nổi tiếng vì năm xưa giao hảo với Thẩm Vô Cữu.

Người năm xưa theo tiểu bá vương Thẩm Vô Cữu ngang ngược ở kinh thành sao có thể không nổi tiếng?

"Không sợ mua về liên lụy cha mẹ ngươi sao?" Trần Tử Thiện cười hỏi.

Bùi Diên Sơ cười cười: "Ngươi còn không sợ bị cha ngươi đánh gãy chân, ta sợ gì."

Trần Tử Thiện lại tiếp tục đấu với Bùi Diên Sơ: "Mười lượng!"

Bùi Diên Sơ bình tĩnh phe phẩy quạt: "Mười lăm lượng."

"Hai mươi lượng!"

"Ba mươi lượng!"...

"Hai người này không phải là ngốc chứ, tranh nhau bỏ số tiền lớn mua một người về, số tiền này có thể mua được bao nhiêu gạo, mua người về còn phải tốn lương thực nuôi."

Sở Du Ninh cầm một gói ô mai từ tay Phong Nhi, vừa ăn vừa đút cho A Quy.

Vừa rồi nàng chỉ nghĩ, nếu đối phương đã khiêu chiến trước thì đừng trách nàng coi người là chiến lợi phẩm mang đi, chứ không hề nghĩ đến chuyện phải bỏ tiền ra mua.

A Quy dựa vào chân công chúa thẩm thẩm, đôi mắt mở to không chớp, ô mai đưa đến miệng là há miệng ra.

Quả nhiên đi theo công chúa thẩm thẩm rất vui, còn được xem kịch cướp người.

Trình An + Phong Nhi:...

Người Việt Quốc nếu biết nữ nhân họ mang ra bán còn không bằng một cân lương thực trong mắt công chúa, không biết có tức đến ngất xỉu không.

Ừm, có phải trong mắt công chúa, bọn họ cũng là những kẻ tốn lương thực không nhỉ?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 81: Chương 81



Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ cứ thế mặc kệ người Việt Quốc mà ra giá, người Việt Quốc chưa từng bị người Khánh Quốc coi thường như vậy, sắc mặt rất khó coi.

"Các ngươi dám mua nữ nhân Việt Quốc chúng ta làm người hầu sao? Có phải muốn đè đầu nước tông chủ không?"

Nam nhân bụng bự cầm đầu cười lạnh hỏi.

Hai người vốn còn đang tranh nhau bỗng dừng lại.

Trần Tử Thiện do dự một chút, nghĩ đến việc cha mình sủng thiếp diệt thê, một gia đình như vậy không diệt thì giữ lại làm gì.

Bùi Diên Sơ thì nghĩ đến việc đây là Thẩm Vô Cữu dặn dò, dù có c.h.ế.t cũng phải mua.

"Các ngươi không phải đã bán nàng ta rồi sao? Ta mua thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ Việt Quốc còn có thói quen nuốt lời?" Trần Tử Thiện ngẩng cổ nói.

Bùi Diên Sơ: "Đúng vậy, từ một lượng bạc bán lên đến ba mươi lượng rồi, biết đủ đi."

Người Việt Quốc kia thấy hai người này đúng là không sợ chết, cười khẩy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Sở Du Ninh bên cạnh.

Nữ nhân này trông đặc biệt xinh đẹp, mắt hạnh má đào, ngón tay thon dài cầm ô mai đưa vào miệng anh đào, có vẻ ngây thơ quyến rũ.

Ồ! Nàng ta còn nhìn về phía hắn, so với vẻ tức giận và nhục nhã của những người xung quanh, nàng ta ăn rất thoải mái, đôi mắt mèo linh động sáng ngời, có lẽ không phải là kẻ ngốc.

Đúng lúc định làm gì đó, người Việt Quốc kia chỉ vào Sở Du Ninh nói: "Muốn mua cũng được, dùng nàng ta để đổi."

Sở Du Ninh:... Câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Ăn dưa mà ăn phải mình.

Trình An:!!

Xong rồi! Cuối cùng vẫn đụng độ, hắn nên phạm thượng bắt công chúa đi hay khuyên người Việt Quốc rời đi đây?

Phong Nhi cũng sốt ruột, chen lên trước che chắn cho công chúa nhà mình, nhổ toẹt một tiếng: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à! Còn không mau dẹp mắt chó của ngươi đi!"

Sở Du Ninh nhướng mày, không ngờ nha hoàn này lại là một cô nương cay nghiệt.

Ban đầu mọi người đều chú ý đến nữ nhân một lượng bạc, lúc này đều nhìn về phía Sở Du Ninh, sau đó phát hiện nàng thực sự đẹp hơn nữ nhân trên mặt đất, không nói đến khí chất cao quý, diện mạo còn trẻ trung xinh đẹp, đang ở giữa sự non nớt và trưởng thành, nữ nhân như vậy có một hương vị khác biệt.

Bùi Diên Sơ tuy tính ra cũng là biểu ca của Sở Du Ninh, nhưng hắn không quen Du Ninh công chúa.

Một là Du Ninh công chúa chưa từng ra khỏi cung, hai là hắn là con của thứ tử, cũng chưa từng vào cung, đương nhiên không quen Du Ninh công chúa, ngày Thẩm Vô Cữu thành thân hắn có đi dự tiệc mừng, nhưng vì chú rể không có ở đó, cũng không được vào náo động phòng nên không có cơ hội nhìn thấy công chúa trông như thế nào.

Mọi người nhìn thấy một cô nương yêu kiều ngoan ngoãn như vậy, chỉ thấy tội nghiệp, có người tốt bụng thì lén bảo Sở Du Ninh chạy nhanh đi.

"Công chúa thẩm thẩm, người đó là muốn mua thẩm thẩm sao?"

A Quy đi ăn uống cùng Sở Du Ninh, gan cũng lớn hơn không ít, nắm tay Sở Du Ninh lắc lắc.

Tiếng "công chúa thẩm thẩm" ngây ngô khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Công chúa?

Là công chúa mà họ nghĩ đến phải không? Công chúa của Khánh Quốc?

Sở Du Ninh đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của A Quy: "Không phải mua, là đổi. Thân giá của ta thế mà còn không bằng một lượng bạc."

Mọi người:...

Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện này sao?

"Hóa ra ngươi là công chúa của Khánh Quốc, vậy thì không cần đổi nữa, công chúa của Khánh Quốc vốn là để Việt Quốc chúng ta hưởng dụng. Ha ha..."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 82: Chương 82



Giọng nói ngạo mạn cuồng vọng, ánh mắt d*m đ*ng phóng túng.

Bất kỳ người dân Khánh Quốc nào cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y tức giận, đây là sự sỉ nhục không thể thay đổi.

Việt Quốc dựa vào vũ khí mạnh mẽ, tùy ý áp bức ba nước khác, trong đó Khánh Quốc là nước bị áp bức nhiều nhất, mặc dù có hiệp ước nhưng việc có phá vỡ hiệp ước hay không còn tùy thuộc vào Việt Quốc.

"Ta đoán, người trước gả đến Việt Quốc hòa thân là Đại công chúa, đại tỷ của ngươi đúng không? Thật đáng tiếc, mới gả đi hai năm đã c.h.ế.t bệnh, bản vương còn chưa chán nàng ta. Nhưng mà nếu là ngươi, chắc chắn có thể sống lâu hơn."

Bản vương...

Đây chính là vương gia Việt Quốc đến chọn công chúa đi hòa thân sao?

Mọi người không khỏi lùi lại một bước, đắc tội với người Việt Quốc và đắc tội với vương gia Việt Quốc vẫn có sự khác biệt.

Sở Du Ninh từ ký ức của nguyên chủ tìm được ký ức liên quan đến Đại công chúa, Đại công chúa hơn nguyên chủ năm tuổi, là đứa con đầu lòng của Cảnh Huy Đế, là công chúa đầu tiên mà Cảnh Huy Đế sau khi lên ngôi đã gả đến Việt Quốc hòa thân, nghe nói gả cho Dự Vương của Việt Quốc làm vợ kế.

Chính là tên nam nhân béo ú, ánh mắt đục ngầu này sao?

Năm năm trôi qua cũng không biết bây giờ đã cưới đến người vợ thứ mấy rồi, Việt Quốc để hắn đến chọn công chúa, ý đồ sỉ nhục quá rõ ràng.

Nếu là tên này đến chọn công chúa, vậy ở kiếp trước của nguyên chủ, Tứ công chúa chẳng phải là gả cho hắn sao?

Nguyên chủ sau đó đến Việt Quốc nương nhờ Tứ công chúa, sau đó muốn cướp nam nhân của Tứ công chúa cũng là tên này?

E là mắt mù rồi, cướp một tên nam nhân như vậy, tang thi còn đẹp hơn hắn ta.

"Chỉ cần công chúa theo bản vương về Việt Quốc, bản vương nhất định sẽ thương yêu công chúa thật tốt."

Dự Vương thấy Sở Du Ninh nhìn chằm chằm hắn ta, liền đi tới giơ tay định sờ mặt nàng.

Ngay lúc mọi người cho rằng vị công chúa yêu kiều yếu đuối này sắp bị dọa khóc, Lễ bộ lang trung định tiến lên hòa giải, Bùi Diên Sơ thì nhận ra A Quy là cháu trai của Thẩm Vô Cữu, định tiến lên giúp đỡ thì vị vương gia Việt Quốc vừa nói lời ngông cuồng kia đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.

Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía công chúa, vừa rồi người giơ chân là nàng đúng không? Mọi người không hoa mắt đúng không?

"Vương gia!"

Những người Việt Quốc còn lại hoàn hồn, vội vàng chạy đến xem xét thương thế của Dự Vương.

Sở Du Ninh tiến lên nắm lấy tay bọn chúng, kéo một cái rồi đá một cái, mọi người như thấy một quả cầu hình người bị đá vào nhau, chồng chất thành đống.

Đợi bọn họ điều chỉnh lại tầm mắt, chỉ thấy công chúa đã giẫm một chân lên n.g.ự.c vương gia Việt Quốc: "Vừa rồi ngươi nói muốn hưởng dụng ta?"

Dự Vương chưa từng bị người ta giẫm dưới chân như thế này, trong lòng đầy sự nhục nhã.

Hắn ta vẻ mặt hung ác: "Ngươi dám đối xử với bản vương như vậy, không sợ Việt Quốc điều quân đánh Khánh Quốc của ngươi sao?"

"Chẳng phải sớm muộn gì cũng xảy ra à?"

Nàng còn biết đó là lần đầu tiên Khánh Quốc cứng rắn chủ động khai chiến, nhưng sự cứng rắn này lại là vì một mỹ nhân.

"Ngươi biết là tốt rồi, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin bản vương thì còn kịp." Dự Vương lại trở nên kiêu ngạo.

Sở Du Ninh ngước nhìn trời: "Thời tiết hôm nay đúng là rất thích hợp để nằm mơ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 83: Chương 83



Nói xong, nàng thu chân lại, nhấc hắn lên rồi ném vào đống người.

Lễ bộ lang trung giơ tay ra, lời ngăn cản cứng ngắc nuốt ngược vào trong cổ họng. Tại sao chưa từng có ai nói với ông ta rằng Du Ninh công chúa lại hung dữ như vậy.

Mọi người:... Đột nhiên thấy hả hê quá!

Hóa ra bọn họ có một công chúa sức lực vô cùng lớn, còn dám đánh trả người Việt Quốc, cú đánh này rốt cuộc cũng trút được cơn tức giận của Khánh Quốc.

Lúc này, Du Ninh công chúa nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng bọn họ trở nên vô cùng cao lớn.

Lễ bộ lang trung chỉ cảm thấy mây đen che phủ trên đầu, ông ta là một lang trung ngũ phẩm, thuộc Lễ bộ chủ khách ty, phụ trách lễ nghi tiếp đón và tiếp đãi khách ngoại quốc, người Việt Quốc vào kinh đêm qua, ông ta đã phái người tiếp đón tử tế, ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, còn liên lụy đến Du Ninh công chúa.

Thấy công chúa đá người ra ngoài, mặc dù ông ta cũng rất hả hê, nhưng hả hê xong thì phải làm sao để an ủi người Việt Quốc vẫn là chuyện cần ông ta xử lý.

"Công chúa thẩm thẩm lợi hại quá!"

A Quy vừa múa tay vừa reo hò, hai mắt sáng lấp lánh.

Đợi hắn lớn lên cũng sẽ đá bay kẻ địch một phát một.

Trình An đã từ bỏ việc khuyên can, chỉ có thể bảo vệ A Quy ở bên cạnh, đảm bảo A Quy không bị thương.

Sở Du Ninh đưa tay kéo nữ nhân trên mặt đất dậy, nói với Dự Vương đang lăn lộn từ đống người xuống: "Đây là chiến lợi phẩm cho việc ngươi khiêu chiến với ta."

Dự Vương:... Mẹ nó chứ, khiêu chiến cái gì!

Hắn ta bị ném vào đệm thịt người không bị thương, nhưng lại nhục nhã, nhục nhã chưa từng có!

Từ trước đến nay chỉ có người Việt Quốc làm nhục người Khánh Quốc, bao giờ đến lượt người Khánh Quốc cưỡi lên đầu người Việt Quốc.

Nữ nhân bị Sở Du Ninh kéo dậy, vẻ quyến rũ trên mặt trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.

Nàng ta nhìn Sở Du Ninh với vẻ sùng bái, trong mắt như có tia hy vọng, được Sở Du Ninh thắp sáng những vì sao bên trong.

Dự Vương như nhớ ra điều gì, nham hiểm cong môi: "Được, bản vương sẽ để mỹ nhân đó ở chỗ ngươi trước."

Vì nàng là công chúa, hắn sẽ đưa nàng về Việt Quốc từ từ tra tấn, ngay cả nàng cũng là của hắn, nữ nhân bị nàng mang đi cuối cùng không phải cũng trở về tay hắn sao?

"Công chúa, tướng quân đang đợi người về nhà ăn cơm!"

Trình An đột nhiên nói lớn, để cho vương gia Việt Quốc biết công chúa đã có chủ.

Dự Vương sắc mặt trầm xuống, hắn đương nhiên biết trước khi họ đến vài ngày, đích công chúa Khánh Quốc đã gả thấp cho Trấn Quốc tướng quân, vốn đã tức giận vì Khánh Quốc dám trêu chọc bọn họ như vậy, biết người đánh hắn chính là đích công chúa đó, càng muốn đưa nàng về Việt Quốc hơn.

Gả rồi thì sao, còn có thể bỏ, hắn không tin hoàng đế Khánh Quốc dám từ chối.

"Còn sớm mà, đi xong Hộ bộ vẫn kịp về nhà ăn cơm."

Sở Du Ninh nhìn trời, không thể đoán được giờ giấc chính xác, nhưng mặt trời chưa lên cao nhất thì chưa đến mười hai giờ, điều này nàng vẫn biết.

Sở Du Ninh nói xong, đẩy nữ nhân đó cho Trần Tử Thiện, nam nhân này trông tính tình không tệ: "Ngươi giúp ta đưa nàng đến phủ tướng quân."

Nữ nhân nghe thấy ba chữ "Phủ tướng quân", sắc mặt có chút kích động, là Trấn Quốc tướng quân phủ đó sao?

Nàng ta may mắn như vậy ư?

Đợi nàng ta hoàn hồn lại, công chúa coi nàng ta là chiến lợi phẩm đã dắt một đứa trẻ đi rồi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 84: Chương 84



Trần Tử Thiện tai thính nghe thấy Sở Du Ninh nói muốn đến Hộ bộ, hắn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời, vì vậy đưa nữ nhân đó cho tùy tùng, để hắn ta đưa đến Trấn Quốc tướng quân phủ, còn mình thì vén áo đuổi theo.

Bùi Diên Sơ hôm nay cũng mở rộng tầm mắt, hóa ra Du Ninh công chúa lại trông như vậy, hóa ra Du Ninh công chúa sức lực lại lớn như thế, Thẩm Vô Cữu biết không?

Không biết nếu Thẩm Vô Cữu biết nữ nhân mà hắn đặc biệt dặn mua bị công chúa đưa về phủ thì sẽ thế nào?

Một người là chính thất, một người là ngoại thất định sắp xếp, Thẩm Vô Cữu có chịu được sức mạnh của công chúa không?

Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể nói: Huynh đệ, nén đau thương. ...

Hộ bộ

Hộ bộ Thượng thư Văn Tranh nhìn Trấn Quốc tướng quân ngồi đó bình tĩnh uống trà, trong lòng buồn bực.

Trấn Quốc tướng quân này không ở nhà dưỡng thương đàng hoàng lại chạy đến Hộ bộ uống trà, nói chuyện nhân sinh gì chứ, không đúng, là thúc giục lương thảo gì chứ.

Hắn sau này không thể ra chiến trường nữa, quân Thẩm gia còn có thể nằm trong tay Thẩm gia được bao lâu cũng khó nói.

Vì chuyện hai nhà hôm qua hủy hôn không vui vẻ, Văn Tranh biết ý định đến của Thẩm Vô Cữu, sau khi kể lể nghèo khó một hồi cũng mặc kệ hắn, nhưng một người to con như vậy ngồi đó cũng khiến người ta không thể nào tĩnh tâm làm việc.

Thẩm Vô Cữu cũng nghe nói công chúa xách đao đến Hộ bộ, không yên tâm mới ngồi xe ngựa đến, không ngờ đến Hộ bộ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn đành tiện thể thúc giục lương thảo.

"Thẩm tướng quân, cho dù ngài có đợi ở đây thì bản quan cũng không thể biến ra lương thảo cho ngài được. Những năm gần đây, cống phẩm của Việt Quốc năm nào cũng tăng, ải Nhạn Hồi lại liên tục xảy ra chiến tranh, dù Khánh Quốc có thu hoạch tốt đến mấy cũng không chịu nổi hao tổn. Ta đã cho các kho lương các nơi chuẩn bị lương thảo rồi, ngài cứ về trước đợi đi?"

Thẩm Vô Cữu đặt chén trà xuống, khẽ cười: "Văn đại nhân, ta khuyên ngài lúc có thể giải quyết ổn thỏa thì nên giải quyết ổn thỏa thì hơn, nếu không..."

Văn Tranh cười lạnh: "Thẩm tướng quân, đây là ngài đang uy h.i.ế.p bản quan sao? Bản quan không lấy ra được lương thảo cho ngài, chẳng lẽ ngài còn có thể rút kiếm c.h.é.m bản quan sao?"

Thẩm Vô Cữu lắc đầu: "Ý ta là, ta cũng không cứu được Hộ bộ."

"Lời này của ngài có ý gì?"

Văn Tranh trong lòng chùng xuống, nghi ngờ Thẩm Vô Cữu nắm được nhược điểm gì của ông ta.

Chưa đợi Thẩm Vô Cữu nói thêm, ngoài cửa có một tên lính gác vội vàng chạy vào: "Đại nhân không xong rồi! Du Ninh công chúa cầm một thanh đao lớn đến kho Thương Bẩm Phủ rồi!"

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, hóa ra không phải không đến, mà là đến muộn.

Văn Tranh kinh ngạc đứng dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu: "Hóa ra ý của Thẩm tướng quân là như vậy, chẳng lẽ ngài cho rằng dựa vào công chúa thì có thể vô pháp vô thiên sao!"

Lời nói này ngoài mặt trong lời đều nói hắn dựa vào nữ nhân.

Thẩm Vô Cữu không để ý: "Văn đại nhân, ta đã khuyên ngài rồi."

"Ngươi cứ chờ đấy! Bản quan nhất định phải dâng tấu báo cáo ngươi!" Văn Tranh buông lời tàn nhẫn, phất tay áo bỏ đi.

Thẩm Vô Cữu cũng bảo người khiêng mình đi, xe lăn trượt bên ngoài có chút xóc nảy, vết thương của hắn hiện tại không thể cử động mạnh, chỉ có thể khiêng đi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 85: Chương 85



Sở Du Ninh vừa xuống xe ngựa liền kéo đao bắt một người hỏi kho lương Hộ bộ ở đâu, người đó biết nàng là công chúa, lại cầm đao cũng không dám phản kháng, chỉ hướng, Sở Du Ninh liền kéo đao đi thẳng đến đó.

Bắt trộm bắt quả tang, đòi nợ cách đơn giản trực tiếp nhất chính là khiến đối phương không thể chối cãi, Hộ bộ có lương hay không, có tiền hay không, nàng tự mình đi xem.

Theo sát sau lưng Sở Du Ninh là A Quy mở ra cánh cửa thế giới mới, hắn thấy công chúa thẩm thẩm cầm vũ khí xuống xe, cũng cầm theo thanh kiếm gỗ đã gãy của mình, ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ.

Trình An đỗ xe ngựa xong, cùng Phong Nhi vội vàng đuổi theo.

Trần Tử Thiện muốn xem náo nhiệt nhưng lại không dám chen vào xe ngựa của công chúa, cuối cùng vẫn ném một thỏi bạc cướp ngựa của một người đuổi theo, vừa đến đã thấy Du Ninh công chúa lấy ra một thanh đao dài từ trong xe ngựa, kéo vào Hộ bộ, cảnh tượng đó khiến người ta sôi sục.

Hắn vội vàng nhân lúc hỗn loạn theo sau đội ngũ, giả vờ là người cùng phe với công chúa.

Sở Du Ninh kéo đao dài đi thẳng đến kho lương, gió thổi tung áo, tóc dài bay nhẹ, nếu không phải vì thanh đao đó thì nhìn nàng cứ như đến đây để dạo chơi, nơi nàng đi qua thu hút không ít quan văn Hộ bộ vây xem.

Kho Thương Bẩm Phủ của Hộ bộ được xây dựng trong lục bộ công thự, tường cao, có người chuyên thủ vệ.

Thấy Sở Du Ninh cầm vũ khí xông vào, mấy tên thủ vệ rút đao ra nghiêm trận chờ địch, nghe người ta nói đây là Du Ninh công chúa, nhất thời có chút ngơ ngác nhìn nhau.

Là công chúa, có đánh không? Đánh hỏng thì lỗi của ai?

"Ta chỉ muốn vào tham quan, các ngươi tránh ra."

Sở Du Ninh đứng trước mặt bọn họ, tử tế thương lượng.

"Đây là trọng địa quốc gia, người ngoài không được vào. Mong công chúa thứ lỗi."

Một tên thủ vệ chắp tay nói.

Sở Du Ninh gật đầu: "Ta hiểu các ngươi cũng chỉ làm theo chức trách, yên tâm, sẽ không khiến các ngươi khó xử."

Các thủ vệ nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết hơi, công chúa đã cầm đao vung tới, sống đao dài đập vào tay bọn họ, tay không chịu được đau, đao đeo bên hông nhanh chóng rơi xuống đất kêu leng keng.

Không biết công chúa người nhỏ nhắn sao lại có thể nhẹ nhàng vung một thanh đao dài như vậy, đập xong tay lại đập vào đầu, mấy tên thủ vệ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, cuối cùng trời đất quay cuồng.

Cảnh tượng xảy ra trên phố cách đây một khắc đồng hồ lại tái diễn, các thủ vệ bị công chúa đại nhân túm lấy cánh tay ném thành một đống.

"Oa! Công chúa thẩm thẩm lợi hại quá! Một trái, một phải..."

A Quy bị Phong Nhi giữ ở nơi an toàn vừa múa may vừa giơ hai tay nhỏ học theo, ném người một trái một phải.

Lớn lên hắn cũng muốn lợi hại như công chúa thẩm thẩm, như vậy có thể ra chiến trường ném quân địch xuống hố.

Trần Tử Thiện chen vào phía sau cũng nhìn đến ngây người, may mắn là mình đã đi theo.

Hắn hận không thể giống như Du Ninh công chúa, ném trái ném phải những kẻ không vừa mắt, đặc biệt là cha hắn và ả đàn bà độc ác kia.

Thẩm Vô Cữu đến nơi thì thấy cảnh này, vẻ kinh ngạc không giấu nổi hiện lên trên mặt.

Những người đó trong tay công chúa giống như đồ chơi, sức lực này lớn đến mức nào chứ?

Hơn nữa người bị ném ra thương tích đến mức nào dường như đều do nàng kiểm soát.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 86: Chương 86



Văn Tranh đến trước một bước, tận mắt nhìn thấy Sở Du Ninh cầm đao tung hoành giữa nhiều thủ vệ như vậy, toàn thân run rẩy, vừa tức vừa sợ.

Hôm qua nhi tử của ông ta bị thương trở về chính là do Du Ninh công chúa ném, nếu bộ xương già này của ông ta bị nàng ném như vậy, không phải sẽ tan xương nát thịt sao?

Những thủ vệ còn lại nghe tiếng chạy đến, thấy đồng đội chất thành đống, nhìn nhau, trách nhiệm đã giao, không lên cũng phải lên.

Những người được phái đến canh giữ quốc khố thân thủ đương nhiên không kém, lúc đầu họ còn nương tay sợ làm công chúa bị thương, đến khi giao thủ với công chúa mới biết, làm sao có thể nương tay, nếu không dùng hết sức thì sẽ giống như đám người trước đó bị công chúa ném thành đống.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh cầm Yển Nguyệt Đao tung hoành giữa vòng vây của các thủ vệ, Yển Nguyệt Đao khá nặng nên lực c.h.é.m không hề nhỏ, nhưng trong tay công chúa, đao như có ý thức riêng, không muốn làm người bị thương thì sẽ không làm người bị thương, có thể thấy công chúa kiểm soát sức lực tốt đến mức nào.

Hắn còn cảm nhận được khi công chúa ra tay, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, như thể đối thủ là người chết, xung quanh thoang thoảng sát khí còn nặng hơn cả hắn, một tướng quân đã g.i.ế.c van địch trên chiến trường.

Điều đáng sợ nhất là, Du Ninh công chúa có mấy lần suýt c.h.é.m vào đầu những người đó, trên mặt thoáng hiện vẻ bực bội, đổi thành đánh cho người ta ngất đi, dù là một tướng quân g.i.ế.c địch vô số như hắn cũng thấy da đầu tê dại.

Lúc này đây, Du Ninh công chúa như biến thành một người khác, một người thường xuyên tắm máu, còn giống như đã quen c.h.é.m đầu người.

Không cần biết rõ về quá khứ của Du Ninh công chúa, lúc này, Thẩm Vô Cữu gần như có thể khẳng định công chúa này và công chúa trong mơ không phải là cùng một người.

Chẳng lẽ năm đó hoàng hậu sinh đôi? Công chúa này được nuôi dưỡng bí mật trong bóng tối?

Vì chưa từng ra ngoài nên đối với mọi thứ trên thế giới này đều rất tò mò và xa lạ.

Thẩm Vô Cữu càng nghĩ càng không thể khống chế được suy nghĩ chạy theo hướng này.

Nếu đúng là như vậy, Ngũ công chúa thật sự thì sao?

Ngày đó người gả vào phủ tướng quân có phải là nàng ta không?

Không lâu sau, mười mấy thủ vệ đều bị Sở Du Ninh ném qua làm bạn với đồng đội, một đống người chất cao, người không biết còn tưởng là đống xác chết.

Sở Du Ninh nhìn thanh đao trong tay quả thật có chút bực bội, quen g.i.ế.c tang thi chuyên c.h.é.m đầu, vừa nãy suýt nữa c.h.é.m bay đầu người ta.

Dị năng tinh thần lực của nàng tuy thức tỉnh sớm nhưng hệ tinh thần so với các dị năng khác có phần vô dụng, ban đầu chỉ có thể dùng để dò đường, chơi trò di vật cách không, làm loạn tâm trí người khác, khống chế tinh thần người khác các kiểu.

Nhưng con người vốn đã ít, lại còn mang dị năng, cũng không dễ khống chế, tang thi không phải đồng loại, không có trí tuệ cũng không dễ khống chế, những con có trí tuệ thì cấp bậc quá cao, càng không có cách nào, cho nên lúc đầu nàng g.i.ế.c tang thi đều dựa vào sức lực, từng bước một cầm đao c.h.é.m tới, sau này kẻ g.i.ế.c người như ngắt cỏ đại khái là nói nàng, không đúng, là g.i.ế.c tang thi như ngắt cỏ.

Vừa nãy nếu không phải nàng còn nhớ đây là thế giới không có tang thi, người nàng giao chiến là người sống sờ sờ, nàng thật sự có thể g.i.ế.c người như ngắt cỏ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 87: Chương 87



Văn Tranh chỉ thấy hai chân run rẩy, Du Ninh công chúa thế mà lại là sát thần!

Thấy Sở Du Ninh thu đao nhìn sang, ông ta vẫn cố kéo giọng hét: "Công chúa, người định làm gì? Thần đã cho người đi thỉnh chỉ bệ hạ rồi, người hãy nương tay lại đi!"

Sở Du Ninh không nhìn ông ta, mà nhìn thấy Thẩm Vô Cữu, nàng cau mày đi tới: "Sao ngươi lại đến đây?"

Thẩm Vô Cữu thấy nàng vừa nhìn đã thấy mình, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, không nói là mình vì sợ nàng gây chuyện quá lớn không gánh nổi mới đến, chỉ nói: "Ta đến hỏi Văn đại nhân khi nào phát lương thảo còn thiếu."

"Không đòi được chứ gì?" Sở Du Ninh có chút đắc ý.

Với bộ dạng không thể cử động, nói chuyện cũng không thể nói quá lớn như thế này thì làm sao đòi lương với người ta, cho nên giao dịch với nàng không lỗ.

Xác định nàng không phải cùng một người trong mơ, Thẩm Vô Cữu cũng thoải mái nói chuyện với nàng cũng thoải mái hơn, cười lắc đầu: "Văn đại nhân nói quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu thốn."

Văn Tranh chỉ thấy Thẩm Vô Cữu đây là đang đổ thêm dầu vào lửa, ông ta nghi ngờ hai người này đã bàn trước, trước lễ hậu binh.

Sở Du Ninh liếc Văn Tranh một cái, vung đao trong tay: "Quá ôn nhu thì không đánh thức được kẻ giả chết, có tiền hay không, có lương hay không vào xem là biết."

Văn Tranh toàn thân lạnh toát, công chúa đó là đang uy h.i.ế.p ông ta sao?

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn Văn Tranh đang sợ hãi, trước kia nể mặt ông ta là vì có quan hệ với Trấn Quốc tướng quân phủ, giờ thì có thể không khách sáo thì cứ không khách sáo.

Mẫu thân còn tính dựa vào mối hôn sự này để Hộ bộ trả lương thảo thoải mái hơn, không ngờ sau khi kết mối hôn sự này, Hộ bộ càng thêm quá đáng.

"Công chúa nói có lý, trước kia không ai để ý, sau này muốn giả cũng không giả được."

Văn Tranh tức giận, bị công chúa uy h.i.ế.p cũng đành, Thẩm Vô Cữu là kẻ tiểu bối, tính là cái gì!

A Quy vào lúc Sở Du Ninh đánh xong đã giãy khỏi tay Phong Nhi chạy đến đống người kia.

"Mẫu thân nói sau khi đánh nhau phải dọn dẹp chiến trường."

Cậu bé dùng kiếm gỗ nhỏ chọc chọc vào người bọn họ, khuôn mặt bánh bao rất nghiêm túc.

Những thủ vệ chồng chất lên nhau:...

Bọn họ có nên giả c.h.ế.t không?

Thôi, dù sao cũng đánh không lại, Trấn Quốc tướng quân đều ở đây, công chúa nếu thật sự có ý đồ bất chính thì sẽ không dẫn theo trẻ con đến, còn đến vào ban ngày ban mặt.

Công chúa ném bọn họ thành một đống, không thực sự làm họ bị thương đại khái cũng là ý này, bị đánh ngất đi thì không tính là thất chức.

Sức một đứa trẻ không lớn, lại cầm kiếm gỗ gãy, chọc vào người cũng không đau, chỉ là thỉnh thoảng chọc vào chỗ ngứa, bọn họ không nhịn được động đậy.

"Này! Ngươi đã c.h.ế.t rồi, đừng động!"

A Quy vỗ một cái vào người thủ vệ kia, lại dùng kiếm gãy đ.â.m thêm một nhát: "Được rồi, ngươi yên tâm c.h.ế.t đi."

Thủ vệ:...

Những người khác nhịn cười, đống người run rẩy.

Thẩm Vô Cữu nghe thấy giọng nói đầy sức sống của A Quy, nhìn sang, thấy hành động của cậu bé, không khỏi giật giật khóe miệng.

Hắn biết A Quy tính tình hiếu động, chỉ cần nhìn từ việc cậu bé bốn tuổi đã luôn miệng nói không thích chơi với hai tỷ tỷ là biết cậu bé cũng sùng bái võ lực.

Nam nhi Thẩm gia sùng bái võ lực là điều đương nhiên, nhưng hắn không ngờ A Quy mới chơi với công chúa nửa ngày, toàn bộ phong cách đã có chút không đúng lắm.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 88: Chương 88



"A Quy." Thẩm Vô Cữu gọi.

A Quy đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Vô Cữu: "Tứ thúc."

"Ừm. Ngươi đang làm gì vậy?" Thẩm Vô Cữu xoa đầu cậu bé.

"Dọn dẹp chiến trường, mẫu thân nói mỗi lần đánh nhau xong, phụ thân đều đích thân ở lại cùng binh lính bên dưới dọn dẹp chiến trường." A Quy nghiêm túc trả lời.

Thẩm Vô Cữu không ngờ nhị tẩu của mình ngay cả chuyện này cũng dạy nhi tử, nhị tẩu lớn lên ở biên quan, tính tình có sự hào sảng mà nữ tử kinh thành không có, thường chạy đến chiến trường để xem trộm, nghe nói quen biết nhị ca cũng là ở trên chiến trường, vì bị phát hiện giả làm xác chết, cuối cùng bị nhị ca nhặt về.

Hắn tưởng rằng nam đinh đời sau của Thẩm gia chỉ có một mình A Quy, các tẩu tẩu sẽ không muốn để A Quy trong tương lai ra chiến trường.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngươi làm rất tốt."

Sở Du Ninh lại lắc đầu: "Dọn dẹp chiến trường còn bao gồm gom những thứ có thể dùng được, ngươi nên lục soát người họ, lấy hết đồ đạc, cần thì cũng có thể lột quần áo."

Thẩm Vô Cữu:... Công chúa không phải là muốn dạy hư cháu trai ta chứ?

Những thủ vệ giả làm xác c.h.ế.t nghe thấy:... Bọn họ có thể đứng dậy giấu túi tiền rồi nằm xuống lại không?

Mắt A Quy sáng lên, quay người định đi làm.

"A Quy, cái đó phải phân biệt địch hay ta, địch thì được, ta thì phải cho họ sự tôn trọng cuối cùng." Thẩm Vô Cữu kéo A Quy lại.

"Công chúa thẩm thẩm, có phải như vậy không ạ?"

A Quy hỏi Sở Du Ninh, cậu bé muốn nghe công chúa thẩm thẩm nói.

Thẩm Vô Cữu buồn cười nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh bị Thẩm Vô Cữu nhìn có chút chột dạ, dù sao đó cũng không phải người chết.

Ở mạt thế, càng về sau tài nguyên càng ít, những người không có dị năng sẽ thu thập kim loại để đổi thức ăn, thường là đi lột dây thắt lưng hoặc lột quần áo trên người tang thi.

"Đúng vậy."

Sở Du Ninh nghiêm mặt gật đầu, sau đó đưa tay về phía hắn: "Ta muốn vào xem lương thực, ngươi có muốn đi không?"

Thẩm Vô Cữu phát hiện, nàng càng chột dạ thì càng nghiêm mặt, dường như làm như vậy có thể tăng thêm độ tin cậy.

"Công chúa thẩm thẩm, ta muốn đi."

A Quy sợ bị bỏ lại, chạy nhanh đến nắm lấy tay Sở Du Ninh, hoàn toàn quên mất tứ thúc của mình.

"Người bị thương không nên vào, ở ngoài chờ nhận lương thực đi."

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một câu, cầm đao, dắt A Quy đi về phía kho Thương Bẩm Phủ.

Theo suy nghĩ của Thẩm Vô Cữu, trẻ con không nên tiếp xúc với những thứ này quá sớm, nghĩ đến lúc nãy khi đến đây, cả sân chỉ có A Quy là reo hò vui vẻ nhất, hắn không khỏi trừng mắt nhìn Trình An, trách hắn không trông chừng trẻ con, đây là nơi trẻ con nên đến sao?

Trình An ấm ức, công chúa muốn dẫn đi, hắn không ngăn cản được, nếu dùng vũ lực thì A Quy sẽ khóc, một khi cậu bé khóc, công chúa sẽ trừng mắt, hắn cũng sợ bị công chúa ném.

"Công chúa, chưa được cho phép, người không thể vào, tự ý vào sẽ bị coi là cướp bóc."

Văn Tranh vẫn muốn cố gắng cứu vãn, giọng nói như muốn xé toạc cả bầu trời.

Ông ta hận không thể để Du Ninh công chúa trò chuyện thêm với Thẩm Vô Cữu một lúc, chờ thánh chỉ của bệ hạ đến.

"Vậy ngươi có định cấp lương không?" Sở Du Ninh quay đầu hỏi.

Văn Tranh ngẩn người, cấp lương? Làm sao có thể!

"Không cấp thì ta tự lấy."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 89: Chương 89



Sở Du Ninh nhe răng cười, ra hiệu cho Trình An: "Đi theo, lấy lương."

Trình An nhìn về phía chủ tử của mình.

Thẩm Vô Cữu nói: "Còn không đi bảo vệ công chúa."

Trình An nghe xong liền cười toe toét, đáp lại rất to, bước nhanh vào trong.

"Thẩm Vô Cữu, ngươi..."

Văn Tranh tức giận đến run rẩy, chỉ vào Thẩm Vô Cữu: "Ngươi tưởng ngươi có thể toàn thân trở ra sao?"

Thẩm Vô Cữu cười khẩy: "Dù sao ta cũng không thể ra chiến trường, việc duy nhất còn có thể làm thay quân Thẩm gia là giúp họ đòi lương, sau này còn xin Văn đại nhân chỉ giáo."

Văn Tranh suýt nữa thì ngất đi, lúc này không biết đưa Thẩm Vô Cữu về kinh thành có phải là chuyện tốt hay không nữa.

Lục bộ công thử đều ở một nơi, nghe nói Trấn Quốc tướng quân và Du Ninh công chúa đến đòi lương, công chúa còn trực tiếp ném thủ vệ ra chơi, mọi người đều kinh ngạc.

Công chúa mới gả chưa được mấy ngày đã cầm đao g.i.ế.c đến Hộ bộ đòi lương? Quá khó tin!

Những người thạo tin đều biết Du Ninh công chúa trước thềm đại hôn, để không phải gả cho Trấn Quốc tướng quân đã treo cổ tự vẫn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã đồng lòng rồi sao?

Văn Tranh thấy Sở Du Ninh dẫn người vào kho Thương Bẩm Phủ, muốn vào nhưng lại sợ bị công chúa ném ra ngoài, đến lúc đó mới là mất mặt.

Thẩm Vô Cữu hành động bất tiện cũng không vào gây rối, ung dung ngồi trên xe lăn, ánh nắng chiếu vào mặt hắn có chút hồng hào.

"Ngươi không khuyên công chúa sao?"

Bùi Diên Sơ đi theo sau xem náo nhiệt đến bên cạnh Thẩm Vô Cữu.

"Khuyên không được." Thẩm Vô Cữu nhắm mắt tắm nắng.

Bùi Diên Sơ:... Sao ta lại thấy là ngươi không muốn khuyên?

Hắn nhìn về phía Trần Tử Thiện đang đứng bên kia xem náo nhiệt: "Trần Tử Thiện cũng ở đó, ngươi có thấy không?"

Thẩm Vô Cữu mở mắt nhìn sang, Trần Tử Thiện mập mạp kia không giống với Trần Tử Thiện trong mơ, Trần Tử Thiện trong mơ gầy hơn nhiều, hình như đối xử với nữ nhân kia cũng không tệ, nếu không thì cũng không thể trong tình cảnh mọi người tự lo thân mình mà vẫn có thể cùng nữ nhân kia đi thu xác cho Thẩm gia.

Trong mơ, hắn đứng ở góc độ người ngoài cuộc nghe được đối thoại của bọn họ, nói rằng nữ nhân kia là Trần Tử Thiện mua về, Trần gia cũng sa sút, chỉ còn lại một mình hắn, trở thành thường dân, ngoại thất tan đàn xẻ nghé, cũng vì vậy mà khi vong quốc mới có thể thoát chết.

Bùi Diên Sơ khẽ cười đầy hứng thú, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân ngươi bảo ta cướp về đã bị công chúa cướp về phủ tướng quân rồi."

Thẩm Vô Cữu ngạc nhiên nhìn Bùi Diên Sơ: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Công chúa đến muộn là vì gặp người hắn muốn mua sao?

Nàng thật sự biết những chuyện sẽ xảy ra sau này? Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy?

Du Ninh công chúa này rốt cuộc là thế nào?

Thẩm Vô Cữu lần đầu tiên trong đời bị một người làm cho tâm thần bất an, đảo điên, trằn trọc, không thể đưa ra quyết định.

"Ngươi biết là mua của ai không? Là người Việt Quốc!"

"Ngươi càng không biết là công chúa đã đá bay Dự Vương của Việt Quốc, chỉ vì hắn nói muốn lấy công chúa đổi nữ nhân kia."

Bùi Diên Sơ nhớ lại cảnh tượng trên phố lúc nãy liền thấy hả hê, hắn nhìn Thẩm Vô Cữu cười, muốn biết Thẩm Vô Cữu nghe xong sẽ có biểu cảm gì.

Thẩm Vô Cữu có thể có biểu cảm gì chứ, hôm qua sau khi công chúa ném Văn Nhị công tử ra xa, lại đá bay thống lĩnh cấm quân, còn khiến bệ hạ tức đến mức không biết mắng thế nào, lúc này còn cầm đao g.i.ế.c đến Hộ bộ, giờ nghe nói nàng đá bay vương gia Việt Quốc cũng không có gì bất ngờ.
 
Back
Top Bottom