Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 410: Chương 410



Bùi Diên Sơ tiến lên bịt miệng kéo người ra: "Công chúa, hắn bị mẹ kế hạ độc nên mới hỏng người, cho nên người tính không chuẩn."

Nói xong, hắn nghiến răng nói nhỏ bên tai Trần Tử Thiện: "Đó là chuyện có thể nói với công chúa sao! Trương ma ma không đánh c.h.ế.t ngươi thì thôi, cho dù Trương ma ma không có ở đây, phò mã trở về cũng có thể khiến ngươi chạy về Khánh Quốc báo tin đấy."

Chủ yếu là thê tử của hắn cũng ở đây, chuyện này là chuyện cô nương có thể nghe sao?

Trần Tử Thiện như thể bị người ta thông suốt mạch m.á.u nào đó bị tắc nghẽn trong đầu, lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng! Có lẽ ta chính là bị ả đàn bà độc ác kia làm hỏng người."

"Nhưng chẳng phải ngươi đã đi xem đại phu rồi sao, đại phu nói ngươi tinh thủy quá yếu, là bẩm sinh..."

Bùi Diên Sơ buột miệng nói ra, nói được một nửa thì cả người cứng đờ, từ từ quay người lại, liền thấy hai cô nương dựng tai nghe rất chăm chú.

"Bùi thúc, tinh thủy là gì? Có ngon không?" A Quy ngây thơ hỏi.

Thẩm Tư Lạc vội bịt tai A Quy: "Bùi Diên Sơ, ai cho ngươi nói bậy dạy hư A Quy thế hả!"

Bùi Diên Sơ bị mắng đến mức chột dạ. Thê tử theo công chúa lâu rồi, cũng học theo công chúa động một chút là gọi tên họ, phải nói là khá thú vị, ít nhất là không gọi hắn là tiểu hoàng thư như công chúa.

Sở Du Ninh chậm rãi nhìn Thẩm Tư Lạc: "Nói như thể ngươi nghe hiểu vậy."

Thẩm Tư Lạc mặt đỏ lên, lén nhích tới hỏi: "Công chúa, người nghe hiểu không?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Hiểu chứ, chẳng phải là t*nh tr*ng yếu sao, không phải mọi người đều nói gà chúng ta nuôi rất sung sức à? Biết đâu ăn vào có thể k*ch th*ch chúng sống lại."

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại biết thật sao?

"Khụ! Các ngươi có quên một chuyện không?" Khương Trần lên tiếng.

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ quay đầu lại: "Chuyện gì?"

"Công chúa đã thành thân rồi."

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ ăn ý nhìn nhau, bọn họ thật sự quên mất tác dụng của phò mã, đều tại công chúa quá mạnh mẽ, ngày nào cũng chạy ra ngoài.

Trần Tử Thiện nghe công chúa nói rất có lý, không nhịn được trong lòng nóng lên, xoa xoa tay: "Vậy công chúa, người thật sự học được cách bói toán rồi sao?"

"Công chúa thẩm thẩm, người xem giúp ta xem khi nào phụ thân ta trở về đi." A Quy cũng tiến lên tham gia náo nhiệt.

Sở Du Ninh nghĩ đến việc Nhị phu nhân đi biên quan mang hài cốt của Thẩm Nhị về, nàng xoa đầu A Quy: "Đợi A Quy về là thấy phụ thân trở về rồi."

"Thật sao! Công chúa, nhị ca của ta tìm được rồi sao?" Thẩm Tư Lạc kích động hơn cả A Quy.

Nếu nhị ca còn sống, nhị tẩu sẽ không cần phải ngóng trông mòn mỏi nữa, A Quy cũng có thể gọi cha.

Sở Du Ninh nhìn nàng ta, nặng nề gật đầu.

Thẩm Tư Lạc thấy ánh mắt nặng nề của Sở Du Ninh, nụ cười trên mặt dần biến mất. Từ vẻ mặt không có nụ cười của công chúa, nàng ta hiểu được cái gọi là "trở về" này có ý nghĩa gì.

Nàng ta nhớ lại hôm đó nhị tẩu đi gặp tứ ca về, nói sẽ đi biên quan tìm nhị ca, lúc đó mắt đỏ hoe, nàng ta còn tưởng là nhị tẩu không nỡ xa mọi người, không nỡ xa A Quy, hóa ra...

A Quy vỗ vỗ thanh kiếm gỗ nhỏ đeo trên ngực: "Đến lúc đó con sẽ đưa thanh kiếm này cho phụ thân xem, con sẽ nhận lỗi với phụ thân, nói con làm hỏng thanh kiếm, đây là công chúa thẩm thẩm làm cho con."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 411: Chương 411



Lần này ra ngoài, A Quy cố ý mang theo thanh kiếm gỗ nhỏ của mình, lên chiến trường sao có thể không có kiếm được. Hắn còn bảo Trần bá dùng dây thừng bện cho mình một cái bao kiếm, lúc rảnh rỗi có thể đeo chéo trên người.

Những người lớn ở đây đều hiểu được lời chưa nói hết của Sở Du Ninh, nhìn ánh mắt chờ mong của A Quy, không biết nên nói gì.

"Ừm, đến lúc đó A Quy hãy nói chuyện tử tế với phụ thân nhé."

Sở Du Ninh nghĩ thoáng, đến lúc đó nói trước mộ cũng được, chuyện này sớm muộn gì A Quy cũng phải chấp nhận.

Nói xong chuyện này, quay lại vấn đề chính.

Sở Du Ninh bảo mọi người vây quanh bàn: "Được rồi, nói chuyện chính."

Mọi người cùng nhìn về phía đó, công chúa nói thật sao?

Sở Du chỉ vào địa hình kinh thành đã bày bằng những hạt đậu phộng trên bàn: "Kinh thành sắp loạn rồi, chúng ta nhân lúc loạn làm một vụ lớn rồi xuất thành hội hợp với Thẩm Vô Cữu."

Mọi người:...

Công chúa, người có biết khí phách của người ngày càng rõ ràng không, người còn nhớ mình là công chúa không?

"Công chúa làm sao biết sắp loạn?" Trình An không khỏi nghi ngờ đêm qua chủ tử và công chúa đã đi làm gì mà nửa đêm mới về.

Sở Du Ninh nghiêm mặt: "Tất nhiên là tổ tông nói."

Trình An:...

Nghĩ đến ngay cả chủ tử cũng không thể phản bác, hắn thấy lúc này hắn có thể chọn không có não.

"Trần Béo Béo và Khương Đao Đao một tổ, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Hoàng Thư một tổ, hai người phải trông chừng nhau, coi mạng của đối phương như mạng của mình."

Sở Du Ninh lo lắng trong quá trình có chỗ nào không chăm sóc đến bọn họ, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Mỗi lần nghe thấy cách gọi Trần Béo Béo, Trần Tử Thiện đều cảm thấy rất tự hào, bởi vì trong mắt công chúa, béo là phúc khí, cũng tốt hơn Tiểu Hoàng Thư của Bùi Lục.

Khương Trần mỗi lần nghe thấy ba chữ Khương Đao Đao này đều nhíu mày, cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng không biết từ lúc nào đã để lại cho công chúa ấn tượng là hắn thích lải nhải, rõ ràng bình thường hắn ít nói hơn Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ rất nhiều.

Hắn đã phản đối nhưng công chúa gật đầu đồng ý, kiên quyết không đổi.

"Trình An, lập tức đi tìm mấy chiếc xe ngựa đến đây."

Ngoài Trình An, Thẩm Vô Cữu còn để lại cho nàng thêm năm người, vừa hay có thể dùng đến.

Mọi người nhìn những hạt đậu phộng xếp thành đường trên bàn, có chút hoa mắt, âm thầm lè lưỡi, công chúa đêm qua đã đi dò đường rồi, thuộc hạ như bọn họ thật vô dụng.

Trình An hôm qua vừa mới dò xét toàn bộ địa hình kinh thành Việt Quốc, vẫn nhận ra công chúa đã đánh dấu cho bọn họ là nơi nào.

Hắn giật mình: "Công chúa, đây là Hộ bộ Việt Quốc."

Sở Du Ninh nhe răng cười: "Đúng vậy, bọn họ có thể cho nổ kho quốc khố của chúng ta, đương nhiên chúng ta phải trả đũa."

"Vậy chuẩn bị xe ngựa là..."

"Nhận chút phí vất vả rồi cho nổ, đừng lãng phí."

Mọi người:... Việt Quốc sợ là không muốn trả chút phí vất vả này cho người đâu.

Đó là kho quốc khố của Việt Quốc, công chúa có phải nghĩ hơi hay rồi không.

"Công chúa, cướp kho quốc khố của người khác không giống với cướp kho quốc khố của mình." Trần Tử Thiện vội vàng nói.

"Tất nhiên là không giống, trước thì sướng hơn, sau thì chỉ là chuyện đổ từ túi này sang túi khác."

Có vẻ như có chút đạo lý. ...

Đại triều hội của Việt Quốc vừa mới bắt đầu không lâu, các triều thần bên dưới đang bàn luận sau khi đánh hạ Khánh Quốc sẽ sắp xếp như thế nào, lão hoàng đế ở trên đang cân nhắc có nên công bố thân phận hoàng đế Khánh Quốc hay không.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 412: Chương 412



Đến nay đã hơn nửa tháng, nhi tử của ông ta đã sớm nhận được mật thư của ông ta nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, để thả Bình Dương quận vương cũng không để ý đến, xem ra lần này là muốn chống đối ông ta đến cùng.

Thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, tưởng rằng đánh được một hai trận thắng, Khánh Quốc có thể lại đứng trên Việt Quốc sao?

"Các khanh hãy dừng lại một chút, trẫm có chuyện muốn tuyên bố."

Lão hoàng đế lên tiếng, thấy mọi người đều dừng lại, chuẩn bị nói tiếp thì đột nhiên từ hướng cửa cung truyền đến tiếng nổ, tất cả mọi người trong điện đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài điện.

Nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm, tựa như ngàn quân đang tiến đến.

Một cấm quân xông vào: "Bệ hạ, Tín Vương dẫn binh quay về tạo phản!"

Các triều thần trên Kim Loan Điện đều không dám tin, Tín Vương này bị nước vào đầu rồi sao? Bệ hạ giao binh quyền cho các vương gia, những người nhạy bén đều biết đây là một loại thử thách.

Thái tử mừng thầm, hắn thậm chí còn nghi ngờ có mưu sĩ bên cạnh Tín Vương phản bội, nếu không sao lại chọn lúc này tạo phản, làm thái tử cả đời, hắn thậm chí còn mong Tín Vương lần này tạo phản có thể khiến phụ hoàng bị thương nặng.

Đôi mắt già nua hơi nheo lại của hoàng đế Việt Quốc đột nhiên mở ra, trong mắt là uy nghiêm và tàn nhẫn của một vị đế vương.

"Tín Vương giỏi lắm, trẫm chỉ thử một chút mà đã thử ra rồi! Truyền lệnh cho pháo thủ chuẩn bị, nếu dám tiến thêm một bước, trực tiếp cho nổ Tín Vương."

Mọi người hít một hơi, bọn họ biết sự tàn nhẫn của đương kim hoàng đế nhưng không ngờ đối với nhi tử ruột của mình lại không hề do dự, nói nổ là nổ.

Người này vừa lui xuống, lại có một người vội vàng chạy vào.

"Bệ hạ, Nghĩa Vương thế tử dẫn theo vệ binh của Kinh Thập Tam Doanh đến bình định."

Hoàng đế Việt Quốc nghe xong cười lạnh: "Bình định hay lắm, bình xong hẳn là sẽ thẳng tiến Kim Loan Điện nhỉ?"

"Các khanh theo trẫm lên cung thành!" Lão hoàng đế bình tĩnh bước ra ngoài.

Hai đội nhân mã từ hai cửa thành đi thẳng vào, ở bên ngoài hoàng thành gặp nhau trên con đường hẹp.

Tín Vương có chút hoảng hốt, sau khi rời khỏi quận vương phủ đêm qua, hắn cứ như bị ma ám, vừa về phủ đã hạ lệnh bức vua thoái vị, rõ ràng lúc này hắn nên trên đường dẫn binh chinh phạt Khánh Quốc, sao lại biến thành bức vua thoái vị chứ?

Tín Vương nhìn thấy người dẫn binh bên kia là cháu trai của mình, còn giương cao ngọn cờ bình phản, Nghĩa Vương tính toán hay lắm, trước tiên để Kinh Thập Tam Doanh đến đánh với hắn, hai bên cùng tổn thương, sau đó mới dẫn binh đến.

Sự đã đến nước này, chỉ có thể đi đến cùng, phụ hoàng chưa bao giờ là người nhân từ, đặc biệt là bây giờ càng già càng đa nghi, đối với những người nhòm ngó ngôi hoàng đế, ông ta có thể mềm lòng sao?

Nghĩa Vương thế tử là vì trước khi đi phụ vương đã dặn hắn tùy cơ ứng biến, Tín Vương vừa tạo phản, Hữu Hiệu Kỵ tướng quân đến quá kịp thời, hắn cho rằng phụ vương đã tính toán trước được Tín Vương sẽ tạo phản, dùng kế phản gián.

Hai đội binh mã lập tức xông vào g.i.ế.c chóc, ai chiếm được đại bác trên tường cung trước thì người đó thắng.

Đột nhiên có một lượng lớn binh mã tiến vào kinh thành Việt Quốc, xua tan phố xá vốn ồn ào, cả thành loạn hẳn, tiếng hét không dứt bên tai.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 413: Chương 413



Dự Vương là người duy nhất trong số các vương gia chỉ biết hưởng lạc, cho nên chuyện dẫn binh đánh trận không đến lượt hắn.

Nghe nói Tín Vương dẫn binh quay về tạo phản, hắn đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không đúng.

Tín Vương sao có thể ngu ngốc đến mức bức vua thoái vị vào lúc này chứ? Cho dù bức vua thoái vị thì cũng phải là Thành Vương bức vua thoái vị mới đúng, Tín Vương không phải là người có thể bức vua thoái vị.

Lại nghe Nghĩa Vương cũng giương cao ngọn cờ bình phản câu kết với binh lính của Kinh Thập Tam Doanh đánh cùng Tín Vương, Dự Vương nghi ngờ mình tỉnh dậy không đúng cách.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nằm trở lại giường, ôm lấy người mềm mại trong chăn tiếp tục ngủ, dù ai thắng cũng không liên quan đến bọn họ, không đến mức dám đánh vào phủ Dự Vương.

*

Lão hoàng đế đứng trên tường cung, nhìn hai bên người ngựa đánh nhau không thể tách rời, những hỏa khí vốn nên dùng để công kích Khánh Quốc bị bọn họ b.ắ.n phá không tiếc tiền, từng người đều đỏ mắt g.i.ế.c chóc.

Tiếng nổ liên tục, lão hoàng đế biết mình lên tiếng thì đối phương cũng không nghe thấy, bèn sai người châm một khẩu đại bác, cũng không cố ý b.ắ.n lên trời, mà là b.ắ.n thẳng vào những người bên dưới, nòng pháo nhắm vào đâu thì b.ắ.n vào đó, b.ắ.n trúng ai thì trúng, qua đó có thể thấy được sự tàn nhẫn của hắn.

Một tiếng nổ lớn, tiếng nổ còn lớn hơn cả tiếng hỏa lôi, trong nháy mắt chấn động cả hai bên người ngựa. Đại bác nổ một cái hố lớn trên mặt đất, b.ắ.n bay một đám người, chiến trường trước cửa cung lập tức trở nên yên tĩnh.

Tín Vương cũng bị uy lực của đại bác chấn động bay xa, nằm sấp trên mặt đất, một vụ nổ này cũng khiến đầu óc hắn hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn thấy lão hoàng đế trên tường cung, dù khuôn mặt bị khói thuốc s.ú.n.g làm đen kịt cũng có thể nhìn ra sự kinh sợ của ông ta.

Lão hoàng đế chuẩn bị mở miệng, lại có người cưỡi khoái mã đến báo.

"Bẩm bệ hạ, Lý tướng quân dẫn theo năm vạn binh mã đang tiến về kinh thành, đồng thời phát hịch văn cho thiên hạ."

Cuối cùng sắc mặt của lão hoàng đế cũng thay đổi, hắn không sợ mấy nhi tử tạo phản là vì có Lý Thừa Khí dẫn binh trấn áp, không ngờ ngay cả Lý Thừa Khí cũng phản bội.

Lão hoàng đế nổi giận, gân xanh nổi rõ trên mặt nhiều hơn cả nếp nhăn.

"Trong hịch văn của Lý tướng quân có viết, bệ hạ là do công chúa Khánh Quốc năm xưa tráo con, không phải là con ruột của tiên đế, mà là dòng dõi hoàng gia Khánh Quốc, làm loạn dòng dõi hoàng tộc Việt quốc bao năm, nên trả lại ngôi vị cho người chính thống..."

Người đó chưa nói xong, lão hoàng đế đã đoạt cung tên của cấm quân bên cạnh b.ắ.n c.h.ế.t hắn.

Các triều thần bên cạnh nhìn nhau, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc. Vị đế vương mà bọn họ trung thành cả đời lại là huyết mạch của Khánh Quốc sao?

Có hai vị đại thần triều trước nhớ lại hậu cung của tiên đế năm xưa quả thực có một công chúa đến từ Khánh Quốc, không khỏi nghi ngờ.

Sớm có người ngầm nói rằng từ khi đương kim hoàng đế lên ngôi, Phúc Vương đã bị giam lỏng, có phải vì bệ hạ đã sớm biết thân thế của mình nên mới giam lỏng Phúc Vương hay không.

Nhưng nhìn cây cung trong tay lão hoàng đế vẫn còn khỏe mạnh, các triều thần trong lòng run rẩy, dù trong lòng nghi ngờ cũng không dám nói, sợ lão hoàng đế b.ắ.n mũi tên tiếp theo vào người bọn họ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 414: Chương 414



Lão hoàng đế không ngờ hắn còn công bố chuyện này ra ngoài, tên nhóc Khánh Quốc kia lại dám đi trước một bước đảo ngược trắng đen.

Có bản lĩnh thật, vậy mà lại thuyết phục được Lý tướng quân.

Tuy nhiên, chuyện tồi tệ hơn vẫn còn ở phía sau, bên ngoài thành một hướng nào đó vang lên từng trận tiếng nổ, trên bầu trời bốc lên một đám mây hình nấm.

Lão hoàng đế nhìn về hướng đó, mắt muốn nứt ra!

Đó là nơi chế tạo vũ khí thuốc súng! Để đề phòng công thức thuốc s.ú.n.g bị tiết lộ, không những bố trí trọng binh canh gác, còn đặc biệt chọn nơi gần doanh trại, vậy mà có người lẻn vào phá nổ!

Tín Vương thấy vậy cũng ngây người, vội vàng nói: "Phụ hoàng, chuyện này không liên quan đến nhi thần!"

"Bệ hạ, bệ hạ, Hộ bộ bị cháy rồi!" Có người chỉ vào vị trí của Hộ bộ, kinh hô.

Lão hoàng đế nhìn về phía đó, lúc này nếu còn không biết có người lẻn vào kinh thành phá hủy trọng địa vũ khí, phá hủy quốc khố thì ông ta đã uổng công làm hoàng đế này rồi.

Lão hoàng đế dựa vào việc mình vô địch cả đời, dù là lúc này cũng không hoảng loạn bao nhiêu, mặt mày âm trầm ra lệnh: "Phong tỏa cổng thành, lục soát từng nhà! Phái người dọc đường tìm kiếm, bắt những kẻ đó về cho trẫm!"...

Trong thành liên tục có tiếng nổ, bách tính biết rõ uy lực của vũ khí thuốc súng, điên cuồng chạy ra khỏi thành.

Sở Du Ninh đã kịp thời ra khỏi thành trước khi cổng thành bị phong tỏa, dẫn theo mọi người thuận lợi ra khỏi thành theo dòng người.

Trước đó khi hoàng thành đang diễn ra vở kịch bức vua thoái vị, tiếng nổ liên tục đã khiến không ít thủ vệ mất tập trung, nhân cơ hội này, Sở Du Ninh dẫn theo mọi người lặng lẽ khống chế người, thẳng đến quốc khố Việt Quốc.

Quốc khố Việt Quốc quả thực không thể so sánh với Khánh Quốc, có thể tưởng tượng các nước khác đã cống nạp bao nhiêu mới tích lũy được nhiều như vậy.

Sở Du Ninh vẫn quen chạy đến kho lương, bị Trần Tử Thiện và những người khác kéo lại khuyên nên chuyển vàng sẽ lợi hơn, một thỏi vàng có thể mua được mấy bao gạo, đến lúc đó chuyển ra ngoài muốn bao nhiêu lương thực cũng có.

Sở Du Ninh lúc này mới bị thuyết phục, đau lòng cắt bỏ sở thích, sai người đổ từng thùng vàng vào bao tải.

Từng bao tải đựng đầy vàng được chất lên xe ngựa, tổng cộng chất đầy năm xe ngựa.

Đợi ra khỏi thành, Sở Du Ninh quay đầu nhìn lại thành trì hỗn loạn, suy nghĩ một chút, nàng bảo mọi người đánh xe vào rừng đợi trước, sợ bọn họ xảy ra chuyện, nàng dùng tinh thần lực dựng lên một bức tường tinh thần, nếu có người chú ý đến bên này thì cũng chỉ nhìn thấy một đống đất đá.

Trình An không yên tâm để nàng một mình quay về, nhất quyết muốn đi theo, Sở Du Ninh trực tiếp chê hắn vướng víu, đến lúc đó còn phải cứu hắn.

Trình An lập tức như quả cà bị thấm sương, mềm nhũn héo rũ.

*

Bên phía phủ Dự Vương, vì kinh thành đột nhiên trở nên hỗn loạn, các nữ nhân ở hậu viện vương phủ đều hoang mang lo sợ.

Tứ công chúa vừa tiễn đi một đám oanh oanh yến yến thì thấy Sở Du Ninh cầm đao sáng loáng đi vào, bước chân ung dung như đang về nhà mình.

Nàng ta kinh ngạc đứng dậy, khuôn mặt mơ hồ trong đầu khi nhìn thấy Sở Du Ninh trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nàng ta lập tức hiểu ra người đến nửa đêm hôm qua chính là Sở Du Ninh.

"Việt Quốc đại loạn, ta sắp rút lui, ngươi có muốn đi theo ta không?" Sở Du Ninh cầm một miếng bánh trên bàn ăn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 415: Chương 415



Tứ công chúa không khỏi nghi ngờ sự hỗn loạn đột ngột của kinh thành có liên quan đến Sở Du Ninh, nàng ta còn có thể nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người đang lục soát từng nhà, lúc này Sở Du Ninh còn có thể mạo hiểm đến đón nàng ta đi, trong lòng có chút khác thường.

Miếng bánh này hơi nghẹn cổ, Sở Du Ninh lại cầm ấm trà nhỏ đổ một ngụm trà vào miệng, lau miệng, nhìn Tứ công chúa vẫn chưa đưa ra quyết định: "Yên tâm, không lấy tiền của ngươi."

Tứ công chúa:...

Hành động hào sảng này, còn có chút dáng vẻ của công chúa không?

Nàng ta ngồi trở lại ghế: "Không cần, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Khánh Quốc không còn chỗ cho ta dung thân. Huống hồ, trên đường đi của ngươi e rằng sẽ bị truy sát, có trốn về được hay không còn chưa biết."

Sở Du Ninh nhìn nàng ta một lúc, sau khi xác định nàng ta nói thật liền dứt khoát xoay người rời đi, còn không quên cầm thêm một miếng bánh.

Nàng cho rằng sau khi thấy Việt Quốc hỗn loạn, Tứ công chúa có thể sẽ vui vẻ đi theo nàng, nghĩ đến việc nàng ta đến Khánh Quốc để hòa thân, tiện thể đưa nàng ta về nước, nếu người ta không muốn thì nàng cũng không thể cưỡng ép bắt người đi.

"Ngươi có thể mang theo một người." Tứ công chúa đột nhiên nói.

Sở Du Ninh dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại: "Ai?"

"Đại tỷ của ngươi."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, Đại công chúa không phải đã c.h.ế.t rồi sao?

Tứ công chúa không giải thích, chỉ nói: "Ra khỏi viện tử, rẽ phải, đi vào trong có một viện lạc hoang phế, bên dưới có một địa lao."

Sở Du Ninh cũng không hỏi nhiều, cầm đao đi về hướng nàng ta nói, nàng dùng tinh thần lực, còn chưa đến hoang viện đã tìm được vị trí địa lao.

Viện tử này thật sự hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, trên cửa sổ hành lang đều giăng đầy mạng nhện.

Sở Du Ninh nhanh chóng tìm được cửa vào địa lao, nàng dùng tinh thần lực dò xét vào trong, một cước đá tung cửa địa lao.

Cánh cửa bị đá bay, cuốn lên một trận bụi, bên trong địa lao tối tăm và có mùi ẩm mốc, chính giữa dựa vào tường có một bộ xương bị đóng đầy đinh.

Khuôn mặt nhỏ của nàng sa sầm, lập tức quét mắt khắp không gian chật hẹp này, trong địa lao ngoài hình cụ trên bàn và bộ xương này, không còn gì khác, hay nói đúng hơn là không có người.

Nói cách khác, Tứ công chúa nói đại tỷ chính là bộ xương này?

Sở Du Ninh đột nhiên nhớ ra kiếp trước nguyên chủ là bị dọa chết, nàng lại quay đầu nhìn về phía cửa vào, rất rõ ràng, địa cung trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ không phải là nơi này.

"Ngươi cho rằng Dự Vương đi đến Khánh Quốc bị ngươi dọa xong mới không được sao? Đó là bị Đại công chúa làm bị thương." Tứ công chúa xuất hiện ở cửa vào địa lao.

Không cần nói nhiều, Sở Du Ninh đã đoán ra Dự Vương từ đó trở đi mới đi lên con đường b**n th**. Không trách được lại thích sưu tầm mỹ nhân, lại thích bán mỹ nhân để mua vui, càng không được thì càng phải che giấu.

"Bất kỳ nữ tử nào được đưa vào phủ, một khi bị Dự Vương để mắt tới đều bị hắn giằng xé hành hạ để mua vui, không ít nữ tử bị hắn hành hạ đến chết."

Sở Du Ninh đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, tinh thần lực xuyên thấu qua quần áo, rất chắc chắn trên người nàng ta không có vết thương, không khỏi có chút bội phục thủ đoạn của Đại công chúa, thế mà có thể dỗ dành Dự Vương không ra tay với nàng ta.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 416: Chương 416



Tứ công chúa rõ ràng biết đối phương b**n th** như vậy mà vẫn không nỡ rời xa, chẳng lẽ thật sự là tình yêu đích thực?

Nàng cũng không muốn biết, cởi áo ngoài, cẩn thận nhặt bộ xương đó lên bỏ vào trong áo, gói lại rồi buộc ở trước ngực, kéo đao đi ra ngoài, vẻ mặt sát khí đằng đằng.

Trong ký ức của nguyên chủ không có nhiều ký ức về Đại công chúa này, nhưng dung mạo của Đại công chúa thì vẫn nhớ.

Trang nghiêm, đoan trang, vừa có tài vừa có sắc, không biết có bao nhiêu người tiếc nuối cho một công chúa tài sắc vẹn toàn lại phải gả đến Việt Quốc hòa thân.

Nhưng chính là một cô nương cao quý, đoan trang như vậy lại bị hành hạ đến c.h.ế.t ở nơi đất khách quê người, sau khi c.h.ế.t ngay cả xương cốt cũng phải chịu tội.

Tứ công chúa nhìn bóng lưng nhỏ nhắn thẳng tắp kia, nếu không phải thấy nàng liều mạng đến cứu mình, nàng ta cũng sẽ không nói chuyện của Đại công chúa cho Sở Nguyên Hi biết, dù sao Sở Nguyên Hi trước kia chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những đứa con do cung phi sinh ra.

Chẳng lẽ là chính khí của Trấn Quốc tướng quân phủ đã khiến một người trở nên trọng nghĩa khí như vậy?...

Sở Du Ninh vừa ra khỏi hoang viện, cũng không dùng tinh thần lực che giấu nữa, trực tiếp kéo đại đao sáng loáng ra trước mặt mọi người, hoàn toàn không để ý đến việc hành tung của mình bị phát hiện.

Trong mắt hạ nhân Vương phủ chỉ thấy một nữ tử lạ mặt cầm đao, nàng mặc một bộ y phục màu trắng viền đỏ giao lĩnh, thắt lưng buộc một bọc gói bằng áo ngoài, nhìn kỹ thì thấy hình dạng ẩn hiện, thế mà lại giống như... xương người?

"Á!"

Tỳ nữ hét lên chạy mất, cũng kinh động đến thị vệ Vương phủ.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét đến chỗ Dự Vương, mục tiêu rõ ràng, trên đường gặp thị vệ đến cản nàng, lần đầu tiên nàng không chút lưu tình, ra tay đao đao thấy máu, từng tên thị vệ còn chưa kịp đến gần đã ngã xuống.

Giết thẳng đến chủ viện, Sở Du Ninh đá tung cửa phòng, đi vào gian trong, đứng trước giường, vỗ thanh đao lạnh lẽo lên mặt Dự Vương.

Nữ nhân bị Dự Vương ôm trong lòng căn bản không dám ngủ, nghe thấy động tĩnh mở mắt, sợ hãi hét lên lăn xuống giường, cũng không kịp chỉnh trang y phục liền chạy ra ngoài.

"Kêu cái gì..."

Dự Vương không kiên nhẫn mở mắt, phát hiện thứ lạnh lẽo dán trên mặt thế mà lại là một thanh đao, hắn suýt nữa sợ tè ra quần, đợi đến khi nhìn thấy người đứng trước giường là ai, nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn thực sự khiến hắn tiểu ra quần.

Từ lần trước bị dọa tè ra quần, hắn liền không chịu được sự kinh sợ.

"Người đâu! Mau đến người đâu!" Dự Vương sợ hãi đến giọng nói run rẩy.

Sở Du Ninh trên tay đè lưỡi đao sắc bén lên cổ hắn, vỗ vỗ bộ xương trên thắt lưng: "Nhận ra chưa? Đại tỷ của ta, nàng ấy nói nàng ấy nhớ ngươi."

Dự Vương cuối cùng cũng biết tại sao sát thần này tìm đến cửa, ánh mắt hắn cứng đờ chuyển sang bọc xương người trên thắt lưng nàng, không biết có phải do câu nói nhớ hắn có tác dụng hay không, hắn luôn cảm thấy Việt Quốc Đại công chúa thật sự đang nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn toát mồ hôi lạnh khắp người.

"Ngươi không thể g.i.ế.c ta, ta là thúc thúc ruột của ngươi!" Dự Vương kinh hoàng nói.

"Ngươi không soi gương sao? Ta trông thế này, ngươi trông thế kia, giống tổ tông của nhau à?"

Sở Du Ninh chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ mình, nói cho hắn biết tin tức mới nhất: "Bây giờ cả thiên hạ đều biết Việt Quốc hoàng đế là dòng m.á.u hoàng tộc năm xưa được bế từ Khánh Quốc đến."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 417: Chương 417



"Không thể nào! Phụ hoàng của ngươi rõ ràng là..."

Dự Vương cảm thấy mình tỉnh dậy lần này không còn nhận ra thế giới này nữa rồi.

Năm xưa hắn lần đầu đến Khánh Quốc để cưới Đại công chúa, khi nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Huy Đế, nếu không phải trên người mặc long bào, hắn còn cho rằng đã nhìn thấy hoàng huynh của mình, sau khi trở về Việt Quốc cũng không đợi hắn có cơ hội mở miệng hỏi phụ hoàng, đã bị Đại công chúa làm bị thương căn nguyên, một đấng nam nhi biến thành thái giám, hắn sao có thể không hận.

Cho dù nàng ta đã chết, hắn cũng hận không thể đóng đầy đinh vào bộ xương của nàng ta, khiến nàng ta c.h.ế.t không được yên ổn.

Sở Du Ninh chú ý đến ánh mắt tràn đầy hận ý của hắn khi nhìn về phía bộ xương, mũi đao để lên đầu hắn: "Lúc ngươi cưới Đại công chúa đã biết rồi?"

"Đoán, đoán được một chút." Dự Vương không dám động đậy đầu.

"Vậy mà ngươi còn dám cưới?"

"Khánh Quốc các ngươi dám gả, ta sao lại không dám cưới?"

Cho nên nói, không phải sau khi không làm được nam nhân mới b**n th** như vậy, mà bản chất trong xương cốt vốn đã là một kẻ b**n th**!

"Ngươi có biết tiếng đinh đóng vào xương là như thế nào không? Sẽ ong ong, từng chút từng chút một đóng vào." Sở Du Ninh dùng mũi đao mô phỏng động tác đóng vào da đầu.

Dự Vương như thể thật sự nghe thấy tiếng đóng xương, cảm giác đó giống như d.a.o cùn cắt thịt, đau đớn, cũng rợn người.

Hắn đã bị nỗi sợ hãi vô hạn phóng đại chiếm lấy tâm trí, hoàn toàn quên mất trên đầu có một mũi đao đang để, hắn ôm đầu lăn lộn bò chạy ra ngoài.

Dự Vương điên rồi, ôm đầu cả ngày cứ thấy có người lấy đinh đóng xương hắn.

Hắn chạy ra ngoài, nói mình đã làm nhục ở Khánh Quốc, đồng thời còn thừa nhận để che giấu chuyện nhục nhã này, hắn đã sai người g.i.ế.c hai vị thế tử và đại thần.

Những ngày sau đó, hắn thấy nữ nhân nào cũng giống Khánh Quốc Đại công chúa, vừa thấy là tiểu ra quần. ...

Sở Du Ninh vừa rời khỏi phủ Dự Vương, tin tức lập tức truyền vào hoàng cung, lão hoàng đế nhanh chóng phái binh bắt giữ.

Nói đến Du Ninh công chúa Khánh Quốc này, lão hoàng đế đột nhiên nhớ đến một chuyện Dự Vương đã nói khi trở về từ Khánh Quốc.

Hắn nói hỏa lôi không đốt được, ngay cả người muốn phóng hỏa đốt Hộ bộ của Khánh Quốc cũng tự dưng nhảy xuống mái nhà một cách khó hiểu. Nói Du Ninh công chúa tà môn, Việt Quốc có tiên nhân báo mộng, Khánh Quốc cũng có tổ tông hiển linh.

Nếu không có chuyện tiên nhân báo mộng khiến Việt Quốc trở nên hùng mạnh, lão hoàng đế căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện này, thậm chí còn cảm thấy vô lý.

Nhưng Lý Thừa Khí trở về bẩm báo bộ tướng phụ trách vận chuyển vũ khí lúc đó như bị trúng tà, chuyển hết vũ khí lương thảo đến trận địa của địch, mà lúc đó Du Ninh công chúa có mặt ở đó.

Cộng thêm việc bây giờ nàng có thể vào Việt Quốc như vào chỗ không người, còn khiến Việt Quốc tổn thương nặng nề, chẳng lẽ là thật?

Theo lời kể của Tín Vương, hắn mơ mơ hồ hồ nảy sinh ý định mưu phản như thể bị mê hoặc, ngay cả chuyện này lão hoàng đế cũng có chút nghi ngờ liên quan đến nha đầu kia.

Tính ra, nha đầu trời sinh thần lực, còn nghi là có tổ tông giúp đỡ này là cháu gái của ông ta.

"Phụ hoàng, quốc khố mất hơn nửa số vàng, lương thực đều bị đốt sạch, huống chi doanh trại chế tạo thuốc s.ú.n.g cũng bị nổ tung, nhị đệ và tứ đệ lại phải dẫn theo binh mã tập hợp về kinh bình loạn, sau khi Lý Thừa Khí phát ra hịch văn, không ít binh mã các nơi đã đi hỗ trợ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 418: Chương 418



Thái tử đã bốn mươi tuổi lo lắng nói, trong lời nói không phải không có ý thăm dò.

Trong lòng phụ hoàng, cho dù nhi tử của ông ta có phản bội ông ta, người không thể phản bội nhất chính là Lý Thừa Khí, không ngờ đây lại là một con ch.ó thích cắn người, hơn nữa một khi cắn là phải lấy mạng.

Ngay cả Thái tử cũng thầm nghi ngờ Lý Thừa Khí nói thật, đáng tiếc công chúa Khánh Quốc gả cho tiên đế năm xưa đã sớm c.h.ế.t trong cuộc tranh đấu ở hậu cung, không thể lấy chứng cứ.

Thấy lão hoàng đế không nói gì, Thái tử tiếp tục nói: "Bây giờ binh mã đều được triệu hồi về để bình định quân phản loạn của Lý Thừa Khí, doanh trại hỏa khí cũng bị nổ tung, nếu lúc này Khánh Quốc kéo quân đến, Việt Quốc e là nguy rồi."

Lão hoàng đế suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó mới nói: "Ngươi để Thái tôn đến Yến Quốc truyền đạt ý của trẫm, Việt Quốc có ý định liên thủ với Yến Quốc, đến lúc đó sẽ dâng công thức thuốc s.ú.n.g làm quà cảm ơn."

Thái tử kinh hãi: "Phụ hoàng, không được!"

Hắn cả đời làm thái tử không dám có lòng phản nghịch là vì cái gì? Vì công thức thuốc s.ú.n.g chỉ nằm trong tay hoàng đế, cho dù cướp được ngôi vua, không có vũ khí có thể thống trị, quốc gia của hắn cũng sẽ nhanh chóng diệt vong.

"Cũng đến lúc trăm hoa đua nở rồi." Lão hoàng đế nói.

"Xin phụ hoàng thứ tội nhi thần nói thẳng, phụ hoàng không sợ lại nuôi thêm một con sói mắt trắng sao!"

Thái tử nói vậy cũng là ngầm mắng Lý Thừa Khí không phải người, phụ hoàng coi trọng ông ta đến mức nào, từ việc gửi gắm hy vọng vào ông ta, để ông ta dẫn binh đàn áp khi các vương gia tạo phản là có thể thấy được, chỉ tiếc là ông ta vẫn phụ lòng tin của phụ hoàng.

Có lẽ, Lý Thừa Khí đã sớm muốn tạo phản để nắm giữ binh quyền.

"Không sao, cho dù ba nước khác đều chế tạo ra vũ khí thuốc súng, Việt Quốc ta cũng sẽ có vũ khí mạnh hơn để chống lại."

Trong mắt Thái tử thoáng hiện sự kinh ngạc, hắn không hiểu. Chẳng lẽ Việt Quốc lại chế tạo ra vũ khí lợi hại hơn cả hỏa pháo? Nếu thật sự như vậy, hắn làm thái tử đúng là nực cười. ...

Sở Du Ninh ra khỏi phủ Dự Vương, vừa lên ngựa thì bị một nhóm cấm quân đuổi tới truy sát, nàng triển khai tinh thần lực, cưỡi ngựa rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi qua hẻm nhỏ là phố chính.

Nàng đã tính toán thời gian khi ra ngoài, đến ngõ hẻm, đội quân vừa xuất hiện trong phạm vi dò tìm của tinh thần lực thì đi qua, nàng trực tiếp cưỡi ngựa đi tới, cả người cả ngựa như một mũi tên, xẹt một cái lao vào đội quân này, cùng cưỡi ngựa phi nhanh về phía cổng thành.

Có tinh thần lực gia trì, trong mắt đội quân này, nàng là một nam nhân, là cùng một phe, thêm vào đó đang bận rộn trên đường, ai lại rảnh rỗi nghi ngờ.

Còn những người đuổi ra khỏi ngõ hẻm chỉ cảm thấy tà môn, người bình thường sao lại chạy rồi biến mất.

"Thái tôn phụng mệnh bệ hạ xuất thành làm việc, mau chóng mở cổng thành!" Có người đi trước một bước đưa lệnh bài ra.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, hóa ra là Thái tôn.

Nàng thầm tính toán trong lòng, vậy thì vị hoàng thái tôn này cũng coi như là đệ đệ của nàng? Hay là tặng cho hắn một món quà ra mắt.

Hôm nay kinh thành loạn như vậy, chính là vì nàng đã ám thị Tín Vương, khuếch đại dã tâm của hắn, khiến hắn về nhà lập tức triển khai kế hoạch dẫn binh bức vua thoái vị.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 419: Chương 419



Nội dung bức thư ban đầu của Nghĩa Vương là có biến cố gì thì nghe theo sự điều động của thế tử, Sở Du Ninh nghe Thẩm Vô Cữu nói, dùng tinh thần lực mô phỏng chữ viết của Nghĩa Vương, để hắn theo dõi Tín Vương, chỉ cần Tín Vương có động tĩnh, lập tức dẫn binh vào thành bình loạn.

Còn Thành Vương thì đơn giản, hai vương gia tạo phản, lão hoàng đế không có lý do gì không lo lắng cho Thành Vương, còn phải lập tức khống chế Thành Vương phủ, tối qua nàng đã nhìn thấy long bào trong Thành Vương phủ, tìm một cái là chuẩn.

Như vậy cũng coi như đã báo thù cho Hề Âm rồi chứ?

Cổng thành mở ra kịp thời, Sở Du Ninh và đội quân cưỡi ngựa phi nhanh ra ngoài.

Ra khỏi thành, mưu sĩ mà Thái tử phái cho Hoàng thái tôn lên tiếng: "Thái tôn điện hạ, lần này bệ hạ muốn phái ngài đến Yến Quốc thuyết phục Yến Quốc liên thủ, đi đi về về ít nhất cũng phải nửa năm, trong nửa năm này đủ để xảy ra rất nhiều chuyện."

Liên thủ?

Sở Du Ninh ở phía sau bọn họ tai thính, cuối cùng cũng nghe ra được mục đích bọn họ vội vàng rời khỏi thành.

Quân đội Việt Quốc ở biên quan bị bọn họ đánh cho tan tác, vũ khí đều bị tịch thu, trở về kinh thành tập hợp lại binh mã cũng cần thời gian, huống chi nàng và Thẩm Vô Cữu lại gây ra chuyện lớn như vậy, rõ ràng Việt Quốc cuối cùng cũng nhận ra mình không phải là vô địch vũ trụ.

Sở Du Ninh đảo mắt, nghĩ ra một diệu kế, Thẩm Vô Cữu nếu biết chắc chắn cũng sẽ khen nàng không ngớt.

*

Cùng lúc đó, bên kia, trong rừng ngoài thành, Trần Tử Thiện và những người khác phát hiện có một nhóm người đang tiến đến, dừng lại không xa trước mặt bọn họ, tất cả mọi người lập tức nâng cao cảnh giác, Trình An và những người khác đã từ từ rút kiếm.

"Ngươi nói xem đây là chuyện gì vậy, chúng ta vất vả lắm mới cướp được một món hời lớn tặng cho Dự Vương phủ, kết quả lại gặp phải chuyện lớn là bức vua thoái vị tạo phản."

"Lão gia của chúng ta vất vả lắm mới tìm được một đại lễ, chỉ mong có thể dựa vào Dự Vương mua một chức quan."

"Theo ta thấy, chúng ta căn bản không cần trốn."

"Sao lại không cần, ngươi không nghe nói bắt phản tặc sao, đến lúc đó cái rương lớn này của chúng ta có thể không bị mở ra, món quà lớn trong rương có thể giữ được không?"

"Huống chi cổng thành cũng đã đóng, nhất thời cũng không vào được."

Mọi người nghe nói là tặng quà cho Dự Vương, vô cùng ăn ý nhìn nhau, trong mắt đều thấy có cùng suy nghĩ.

Có lẽ là ở cùng công chúa thu thập vật tư nhiều rồi, bọn họ cũng hình thành thói quen thấy đồ tốt có thể bỏ vào túi là tuyệt đối không bỏ qua.

Đặc biệt nghe nói đây là tặng cho Dự Vương, mọi người nghĩ đến chuyện Dự Vương đến Khánh Quốc lúc trước, trong lòng đều bùng lên một ngọn lửa, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sảng khoái khi công chúa thích cướp bóc.

Đối phương có sáu người, trông chỉ là quản gia hộ vệ bình thường, Trình An rất nhanh đã dẫn người từ phía sau đánh ngất, trói lại, Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ liền tiến lên khiêng rương.

Chỉ là còn chưa kịp khiêng, Sở Du Ninh đã cưỡi ngựa đến: "Gió to mau chạy!"

"Công chúa thẩm thẩm!"

A Quy từ trong lòng cô cô chạy ra, hắn sợ công chúa thẩm thẩm đi rồi sẽ không quay lại nữa.

Sở Du Ninh gỡ bỏ màng che tinh thần, bế A Quy lên lưng ngựa: "Nhanh lên."
 
Back
Top Bottom