Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 400: Chương 400



Động tác ăn uống của Sở Du Ninh dừng lại, Dự Vương còn lấy việc bán mỹ nhân ra làm thú vui sao?

Nàng và Thẩm Vô Cữu nhìn nhau, cuối cùng cũng biết tại sao Dự Vương khi đến Khánh Quốc lại lấy việc bán nữ nhân ra để làm nhục Khánh Quốc, thì ra đây là trò chơi thường xuyên của hắn.

Lúc này, Trần Tử Thiện và những người khác đi ra ngoài dò la tin tức đã trở về, còn mang về không ít tin tức.

Hoàng đế Việt Quốc đã ngoài sáu mươi, con trai út cũng đã ba mươi tuổi, ngoài Thái tử ra còn có mấy vương gia, lần lượt là Thành Vương, Nghĩa Vương, Tề Vương, Tín Vương, còn có một Dự Vương, trong đó Tề Vương đã chết.

Có lẽ là vì công thức thuốc s.ú.n.g vẫn nằm trong tay lão hoàng đế, cho dù Thái tử lớn tuổi nhất sắp có thể làm ông nội rồi cũng không dám ép vua đoạt ngôi.

Còn Phúc Vương kia, nghe nói năm đó được tiên nhân báo mộng, cuối cùng đưa ra một yêu cầu xây một tòa tiên cung, hắn muốn vào ở đó để tu hành với tư cách là đệ tử của tiên nhân. Sau đó mấy chục năm, rất ít khi thấy hắn ra ngoài.

Sở Du Ninh cuối cùng cũng biết tại sao có những thứ mang về rồi cũng không phát huy được giá trị thực sự của nó, bởi vì Phúc Vương này thực sự trốn vào cái gọi là tiên cung không màng thế sự.

Trần Tử Thiện do dự một chút, vẫn nói ra tin tức đã dò la được.

"Công chúa, về chuyện của Hề Âm ta cũng đã dò la được, không biết ai ra chủ ý, nói là thay huynh đệ hưởng thụ nữ nhân mà Tề Vương chưa từng hưởng thụ, cũng coi như là trút giận cho Tề Vương. Thế là Hề Âm bị coi như đồ vật đưa qua đưa lại giữa mấy vương gia, Dự Vương vì là người vô dụng nhất nên trở thành người cuối cùng tiếp nhận Hề Âm."

Mọi người đều đã từng gặp Hề Âm, cho dù trước đây phải luân chuyển giữa mấy nam nhân mới có thể sống sót, nhưng sau khi được công chúa đưa về phủ tướng quân thì vẫn luôn ngoan ngoãn, sống cẩn thận, trân trọng những ngày tháng không dễ dàng có được. Nghe tận tai chuyện nàng ta gặp phải, hận không thể hủy diệt đất nước dâm loạn này.

Sở Du Ninh nghĩ đến cái c.h.ế.t của Hề Âm, còn có những chuyện nàng ta đã trải qua, đôi đũa trong tay nàng bỗng gãy làm đôi.

*

Đêm đó, Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh lặng lẽ lẻn vào quận vương phủ.

Tề Vương là sau khi c.h.ế.t mới được truy phong, chỉ có một tước hiệu, Tề Vương phi hiện đang ở quận vương phủ.

Sở Du Ninh còn muốn xem thử mọi chuyện có giống như nàng đoán không, có phải phụ hoàng của nàng đã ngủ với vương phi của nước địch không, cho dù không phải, cũng tiện thể tìm kiếm chân dung của Tề Vương xem có giống đến mức nào, kết quả vừa tìm đã tìm thấy nơi người ta mây mưa.

Nàng khẽ mở một khe cửa sổ, hai mắt nhìn vào trong, bất ngờ thấy trong màn giường có người đang tiến hành vận động, nàng trợn tròn mắt.

Thẩm Vô Cữu đứng canh bên cạnh thấy nàng không nhúc nhích, tưởng nàng phát hiện ra điều gì, cúi người tiến lại nhìn, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Hắn vội vàng che mắt nàng lại, cẩn thận hạ cửa sổ xuống, ôm nàng dựa vào một bên, bịt tai nàng lại, mặt đen sì trừng mắt nhìn nàng.

Sở Du Ninh đảo mắt đen láy nhìn hắn, không hề đỏ mặt. Hắn bịt tai nàng, nàng còn có tinh thần lực mà.

Nàng ra hiệu cho hắn cúi đầu xuống, nói bên tai hắn: "Ôi chao! Người nhẹ tay chút, chỉ biết dùng sức thô bạo... Tên kia nói, ngươi chẳng phải thích gia thô bạo với ngươi sao..."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 401: Chương 401



Thẩm Vô Cữu bị lời của nàng đột nhiên phát ra làm cho toàn thân mềm nhũn, vội vàng bịt miệng nàng lại. Muốn ôm nàng đi xa một chút, lại nghe thấy tiếng động trong phòng dừng lại, người bên trong còn nói chuyện.

"Bệ hạ tập hợp đại quân tứ phương tấn công Khánh Quốc, đây là muốn từ bỏ Dịch nhi con ta rồi."

Giọng nói của nữ nhân còn hơi thở hổn hển: "Tề Vương lúc trước vì sinh ra giống bệ hạ, các huynh đệ khác lo bệ hạ thiên vị hắn liền xúi giục hắn nhận chức vụ đi Tuy Quốc, kết quả đi rồi không về. Sau khi c.h.ế.t được truy phong tước vị, nhưng có ích gì? Con trai ta vẫn không thể thừa kế, bệ hạ phong cho nó một quận vương để đuổi khéo ta đi, đứa trẻ này còn bị mấy hoàng bá hoàng thúc của nó dụ dỗ đi biên quan lĩnh binh, sao lại ngu ngốc giống hệt phụ vương của nó vậy!"

"Bản vương không có." Nam nhân véo nữ nhân một cái.

"Ai biết ngươi có hay không?" Nữ nhân liếc hắn: "Lần này bệ hạ để mấy vương gia các ngươi dẫn binh tấn công Khánh Quốc, ngươi phải nghĩ cách cứu Dịch nhi."

"Dù sao hắn cũng là cháu trai của bản vương, bản vương đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết."

Ngoài cửa sổ, Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh nhìn nhau, trong mắt đều thấy sự kinh ngạc.

Sở Du Ninh thì thầm bên tai hắn: "Ta tin phụ hoàng ta không đội mũ xanh cho Tề Vương, rõ ràng là huynh đệ của hắn cắm sừng lên đầu Tề Vương."

Thẩm Vô Cữu cau mày, có chút hối hận khi để nàng đến đây, không những làm bẩn mắt bẩn tai, còn biết được chuyện dơ bẩn như vậy.

Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng mặc quần áo.

Sở Du Ninh đảo mắt, kéo Thẩm Vô Cữu xuống thì thầm: "Ta có một ý tưởng."

"Nói ta nghe xem." Thẩm Vô Cữu ghé tai hỏi.

Sở Du Ninh thì thầm bên tai hắn thế này thế kia, Thẩm Vô Cữu nghe xong chỉ biết cau mày, kiên quyết lắc đầu.

Sở Du Ninh liền dùng đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn hắn, kiên trì không nói.

Thẩm Vô Cữu không chịu nổi đôi mắt này của nàng, kéo nàng vào lòng thì thầm bên tai: "Nàng đừng hòng."

Sở Du Ninh ngẩng đầu, chu môi đe dọa: "Ngươi không đồng ý, lần sau không cho ngươi chơi cùng."

Thẩm Vô Cữu: ...

Thê tử của hắn sao có thể bá đạo như vậy chứ, đây có phải là trò chơi trẻ con đâu? Còn không cho hắn chơi cùng.

"Người ra rồi."

Không đợi Thẩm Vô Cữu từ chối nữa, Sở Du Ninh đã kéo hắn lặng lẽ đi theo.

"Nếu nàng chỉ cần có một chút không khỏe thì không được làm bậy nữa."

Sở Du Ninh quay đầu lại: "Ta chưa bao giờ làm bậy, ta đều làm rất nghiêm túc."

Thẩm Vô Cữu: ...

Thẩm Vô Cữu tức giận véo nhẹ mặt nàng.

Tín Vương từ cửa sau đi ra khỏi phủ quận vương, thấy trước cửa có một tiểu cô nương đang đứng bóc hạt dẻ rang ăn, lúc này trăng đã lên giữa trời, tiểu cô nương mặc áo bông viền đỏ, đứng đó xinh xắn, má phúng phính vì ăn rất đáng yêu.

Sở Du Ninh quan sát kỹ khuôn mặt của Tín Vương, trông có vẻ lớn tuổi hơn Cảnh Huy Đế nhưng lại không giống Cảnh Huy Đế chút nào.

"Chốc nữa ngươi định đi đâu?" Sở Du Ninh nhìn hắn hỏi.

Tín Vương cảm thấy tiểu cô nương này có lẽ nhận nhầm người, hỏi thật kỳ lạ. Hắn vừa định mở miệng, chỉ thấy đầu óc có chút hỗn loạn, sau đó việc tiếp theo cần làm trở nên vô cùng rõ ràng.

Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt, nếu không còn chuyện lớn phải làm, hắn còn muốn dụ dỗ nàng về phủ hưởng lạc một phen.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 402: Chương 402



"Tiểu cô nương nửa đêm không nên ở ngoài chơi." Tín Vương tốt bụng khuyên một câu, rồi sải bước rời đi.

Thẩm Vô Cữu tra kiếm nửa chừng vào vỏ, từ trong bóng tối đi ra, tiến lên nhìn kỹ sắc mặt Sở Du Ninh, sau khi xác nhận nàng không sao, hắn xoa đầu nàng.

Sở Du Ninh vỗ vỗ vụn hạt dẻ trên tay: "Thẩm Vô Cữu, chúng ta không thể đến đây vô ích, vẫn phải đi xác nhận xem Tề Vương phi kia có phải là chân ái của phụ hoàng ta không."

Hai người trở lại căn phòng ban đầu, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tề Vương phi đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.

Thẩm Vô Cữu đi vào c.h.é.m ngất tỳ nữ đang chải đầu cho Tề Vương phi.

Tề Vương phi nhìn thấy cảnh này trong gương đồng, sợ hãi định hét lên, Thẩm Vô Cữu rút nửa thanh bảo kiếm, kề lên cổ bà ta.

Tề Vương phi thấy người dùng kiếm uy h.i.ế.p mình là một nam tử đeo nửa chiếc mặt nạ bạc, không dám động đậy, giọng run run: "Các ngươi là ai?"

Sở Du Ninh xoay Tề Vương phi lại, nhìn khuôn mặt đoan trang trước mắt, lắc đầu, kém xa Chiêu quý phi, thậm chí còn không bằng hoàng hậu, nhìn thế nào cũng không giống người có thể trở thành chân ái của Cảnh Huy Đế.

Thẩm Vô Cữu cũng lắc đầu với Sở Du Ninh, không phải bà ta.

Trong mộng, khi Việt quân kéo đến dưới chân thành, quân địch đã mang theo mỹ nhân đã ép Cảnh Huy Đế phải khai chiến ra khoe khoang, cuối cùng bị Cảnh Huy Đế b.ắ.n một mũi tên g.i.ế.c chết, sau đó tự vẫn trên tường cung, có thể nói là c.h.ế.t rất thảm liệt lại rất buồn cười.

Cúi đầu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ngẩng lên, vậy mà lại vì một nữ nhân.

Nếu như thân thế của bệ hạ là như vậy, vậy thì kiếp trước nữ nhân Việt Quốc khiến cho đất nước diệt vong là từ đâu chui ra?

Thẩm Vô Cữu đã từng nghĩ đến việc phái người trà trộn vào Việt Quốc để tìm ra nữ nhân khiến cho đất nước diệt vong kiếp trước, sau đó chuyện này cũng không còn được nhắc đến nữa.

"Ngươi có biết Tề Vương vì sao c.h.ế.t không?" Sở Du Ninh trực tiếp dùng tinh thần lực.

"Còn không phải là không kiềm chế được cái thứ dưới háng đó sao? Đáng đời hắn! Nhưng hắn lại liên lụy đến con trai ta."

Tề Vương phi bị ám thị, giống như phóng đại tình yêu và hận thù trong lòng, vô cùng chân thực.

Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu nhìn nhau.

Xem ra Tề Vương phi cũng không biết bí mật này, có lẽ những người biết chuyện này không nhiều, e rằng ngay cả Tín Vương trước đó cũng không biết, nếu không thì hẳn đã sớm tiết lộ cho nàng biết rồi.

Thẩm Vô Cữu hỏi: "Có chân dung của Tề Vương không?"

Tề Vương phi: "Ban đầu có, chỉ là mấy tháng trước đã bị trộm mất."

Thẩm Vô Cữu đoán hẳn là người hắn phái đi đã lấy mất, cũng chính vì bức họa này mà rước họa vào thân.

Nghĩ đến hoàng đế Việt Quốc trước khi quyết định công khai chuyện này sẽ che giấu cho bên kia, chỉ không biết có bao nhiêu người biết chuyện này. ...

Vương phủ hầu như đều ở một khu vực này, vừa tiện cho Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh làm việc tiếp theo.

Hai người rời khỏi phủ quận vương, lại đi đến phủ Nghĩa Vương.

Vị này không có cuộc sống về đêm, mà đang viết thư cho tướng lĩnh của Kinh Thập Tam Doanh đã đầu quân cho hắn từ lâu, đại khái là hắn dẫn binh ra ngoài, nếu kinh thành có biến động gì thì nghe theo chỉ thị của thế tử.

Sở Du Ninh tuy rất muốn đánh hắn một trận để báo thù cho Hề Âm, nhưng vở kịch hay ngày mai còn phải có hắn tham gia, nàng dùng tinh thần lực đ.â.m cho hắn ngất đi, để hắn và Hề Âm gặp nhau trong mơ, sau đó cười xấu xa dùng tinh thần lực sửa lại nội dung bức thư theo nét chữ của hắn, cuối cùng niêm phong bức thư lại, rồi dùng tinh thần lực đ.â.m tỉnh hắn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 403: Chương 403



Nghĩa Vương từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Hắn chỉ ngủ gật một chút mà lại mơ thấy nữ nhân bị mấy huynh đệ thay nhau hưởng dụng, mặt đầy máu, mắt toàn màu trắng, nhãn cầu lồi ra, giống như một con quái vật há miệng c*n v** c* hắn, hắn sợ đến mức tỉnh giấc.

Nhìn thấy bức thư trên bàn vẫn chưa được gửi đi, Nghĩa Vương cau mày, bảo người nhanh chóng đưa đi.

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh tiếp tục đi đến phủ Thành Vương, kết quả Thành Vương không có ở đó, Sở Du Ninh âm thầm ghi nhớ bản đồ địa hình phủ Thành Vương rồi đi ra.

Sau khi rời khỏi phủ Thành Vương, họ đi thẳng đến Lý phủ, tức là chủ tướng Lý tướng quân của Việt Quốc ở biên quan lúc đó.

Phải nói đến ai hiểu rõ nhất về chuyện năm đó, ngoài hoàng đế Việt Quốc ra thì chính là Lý tướng quân đã từng theo hoàng đế Việt Quốc đến Khánh Quốc.

Hai người lặng lẽ lẻn vào viện tử của Lý tướng quân, vốn định trực tiếp tìm Lý tướng quân dùng tinh thần khống chế để ông ta nói ra sự thật, chỉ là họ không ngờ Lý tướng quân lại có khách.

Thẩm Vô Cữu vội kéo Sở Du Ninh trốn vào chỗ tối.

"Lý tướng quân, bản vương thấy ngài tuổi đã cao, cũng nên hưởng phúc rồi, ngài thấy ngôi vị hoàng đế Khánh Quốc thế nào?"

"Ý của Thành Vương là gì?"

"Đợi đánh hạ Khánh Quốc, Lý tướng quân giúp bản vương lên ngôi, đến lúc đó bản vương có thể phong Lý tướng quân làm Vương của Khánh Quốc."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, đây là hiện trường bắt quả tang lớn sao?

Thẩm Vô Cữu cười lạnh, còn chưa bắt đầu đánh mà đã coi Khánh Quốc như vật trong túi rồi, hắn thấy Việt Quốc bại cũng là bại vì sự tự phụ của bọn họ.

Thành Vương, nghe nói là người có khả năng lên ngôi cao nhất ngoài Thái tử, quả thật có đầu óc, biết tìm đến Lý tướng quân thống lĩnh đại quân để hợp tác.

"Hiện tại đại địch đang ở trước mắt, Thành Vương nên nghĩ cách đánh trận này cho tốt đi." Giọng điệu của Lý tướng quân uy nghiêm bất khuất.

Thành Vương cung kính chắp tay: "Lý tướng quân nói đúng, đợi đánh bại quân địch, bản vương sẽ chờ tin vui của tướng quân."

Lý tướng quân tiễn Thành Vương đi, trở về phòng, thấy thiếu nữ ngồi trên án thư, giật mình, định mở miệng gọi người, một thanh kiếm sáng loáng kề vào cổ ông ta.

"Lý lão đầu, chào ông." Sở Du Ninh vẫy tay thân thiện với Lý tướng quân.

Lý tướng quân lập tức nhớ ra người này là ai, lúc đó hai quân cách xa nhau, ông ta không nhìn rõ Du Ninh công chúa trông như thế nào nhưng vẫn nhìn rõ nàng vẫy tay sỉ nhục mình.

Ông ta lại quay đầu nhìn nam nhân đeo mặt nạ: "Chắc hẳn vị này chính là Trấn Quốc tướng quân của Khánh Quốc?"

Thẩm Vô Cữu tháo nửa mặt nạ trên mặt xuống: "Đã nghe danh từ lâu."

Dù đã được xác nhận, Lý tướng quân vẫn rất kinh ngạc: "Hai người to gan thật, dám lẻn vào kinh thành Việt Quốc của ta."

"Kinh thành Việt Quốc cũng không phải là nơi gì đáng sợ, không cần phải to gan."

Sở Du Ninh nhảy xuống án thư, tiến lên: "Nói đi, phụ hoàng của ta và lão già trong hoàng cung có quan hệ gì?"

"Ngươi to gan! Đó là bệ hạ Việt Quốc ta!"

Sở Du Ninh giơ tay tát vào đầu ông ta: "Chẳng lẽ ông ta không già sao? Bảo ngươi nói thì cứ nói đi, đừng có vòng vo."

Lý tướng quân đã sống hơn nửa đời người, có thể nói là một chân đã bước vào quan tài, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác vô lễ như vậy, ông ta tức đến mặt đỏ tía tai, mắt trợn to hơn chuông đồng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 404: Chương 404



Sở Du Ninh lại giơ tay lên.

Lý tướng quân ngẩng đầu: "Thà c.h.ế.t chứ không nhục!"

Biết Sở Du Ninh lại muốn dùng tinh thần lực, Thẩm Vô Cữu ấn đao về phía trước: "Chúng ta đã đến đây thì đã có câu trả lời, Lý tướng quân có thể chọn nói hoặc không nói, ta nghĩ bệ hạ của các ngươi cũng không nhất thiết phải để ngài thống lĩnh đại quân."

Lời này đ.â.m vào chỗ đau của Lý tướng quân, hiện tại bệ hạ để mấy vương gia thống lĩnh đại quân, rõ ràng là đang chia binh quyền của ông ta, nếu ông ta c.h.ế.t thì đúng là c.h.ế.t thật.

"Dù sao thì chuyện này cũng sẽ sớm được công bố thiên hạ, nói cho các ngươi biết cũng không sao."

Lý tướng quân cũng thấy không cần giấu giếm nữa: "Ba mươi tám năm trước, ta may mắn được theo bệ hạ khi đó vẫn còn là hoàng tử đến Khánh Quốc chọn công chúa hòa thân, đêm tham gia cung yến, bệ hạ gặp một phi tần hậu cung không được sủng ái, lầm tưởng đó là cung nữ, liền kéo người vào cung điện hoang phế mây mưa một đêm, đến ngày rời đi mới biết đó là phi tử của hoàng đế Khánh Quốc."

"Mười năm sau khi trở về nước, bệ hạ đoạt được ngôi vị hoàng đế, thuận lợi đăng cơ, biết được đêm mây mưa năm đó ở Khánh Quốc đã để lại một đứa trẻ, liền phái người âm thầm chăm sóc, còn giúp đứa trẻ đó lên ngôi."

"Đáng tiếc là hoàng đế Khánh Quốc của các ngươi sau khi biết được thân thế của mình thì bắt đầu làm chuyện ngu ngốc. Ngươi nói xem, làm con trai, cúi đầu trước cha hoặc tỏ ra mềm mỏng một chút, cha có thể không chăm sóc hắn sao? Nhưng hoàng đế Khánh Quốc lại trọng cốt khí, khiến cho hắn từ đối tượng được hai nước khác phải ngưỡng mộ lại thành không bằng hai nước khác."

Sở Du Ninh nghe xong lời này, đột nhiên có chút thương cảm cho Cảnh Huy Đế.

Ông ta vừa muốn bảo vệ Khánh Quốc không bị diệt vong, vừa không muốn cúi đầu trước Việt Quốc, vốn dĩ thân thế đã có lỗi với tổ tiên họ Sở, nếu lại cúi đầu trước Việt Quốc, đó thực sự là phản bội tổ tông, vì vậy trong nỗi đau khổ tột cùng này, ông ta dứt khoát mặc kệ, để mình chìm đắm trong cơn say, mặc kệ thế nào cũng được.

Bởi vậy dù nàng có hỏi thì ông ta vẫn sống c.h.ế.t không nói, chuyện này thực sự không thể nói ra, còn khó nói hơn cả việc ngủ với vương phi của nước địch.

Thẩm Vô Cữu không biết nên cảm thấy may mắn hay không, may mắn là người mà Thẩm gia trung thành còn chút cốt khí, chưa bao giờ thừa nhận huyết thống của mình, không cùng Việt Quốc đùa giỡn với bách quan Khánh Quốc, còn luôn đấu tranh để Khánh Quốc không bị diệt vong.

"Còn ai biết chuyện này?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

Lý tướng quân cười lạnh: "Sao vậy? Thẩm tướng quân muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao? Vậy thì e rằng ngươi phải g.i.ế.c hết thiên hạ mất. Lần này Việt Quốc chúng ta xuất binh đánh Khánh Quốc, chính là muốn cho thiên hạ biết, đây chỉ là một vở kịch cha dạy con mà thôi. Con không ngoan, đánh một trận là ngoan ngay."

"Được thôi, vậy thì xem ai dạy dỗ ai."

Sở Du Ninh nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cấp mười mạnh mẽ nhất ám thị ông ta.

Điều này giống như thôi miên sửa đổi ký ức của người khác, có thể khắc sâu một sự việc vào trong đầu họ, khiến họ nghĩ đến là nhớ ra ngay. ...

Rời khỏi Lý phủ đã là đêm khuya tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng người đi tuần đêm vọng lại.

Thẩm Vô Cữu lo lắng Sở Du Ninh đêm nay dùng não quá độ, nhất quyết muốn cõng nàng trên lưng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 405: Chương 405



Sở Du Ninh từ khi hiểu chuyện đến nay vẫn là lần đầu tiên được người khác cõng, ngay cả khi còn nhỏ đi đánh tang thi, vì không muốn làm phiền người lớn, dù mệt đến mấy cũng tự mình kiên trì trở về xe, cho dù gặp phải một đám tang thi chạy trốn trối c.h.ế.t cũng chỉ bị người khác kẹp vào nách, hoặc vác lên chạy, ai có thời gian ngồi xổm xuống đợi nàng trèo lên.

Hóa ra được người khác cõng lại thoải mái như vậy, trong lòng ngọt ngào, ấm áp, còn có đầy đủ cảm giác an toàn. Nàng quyết định sau này sẽ dựa dẫm vào Thẩm Vô Cữu nhiều hơn.

"Ngươi nói xem ông ta rốt cuộc có nhát gan không? Nói nhát gan thì ông ta lại có cốt khí không chịu cúi đầu, nói không nhát gan thì rõ ràng biết thân thế của mình như vậy, lại có thể đem cả nữ nhi gả đi." Sở Du Ninh cọ cọ vào vai Thẩm Vô Cữu, băn khoăn.

Thẩm Vô Cữu biết "ông ta" mà nàng nói là Cảnh Huy Đế, nghĩ đến việc bệ hạ sau khi biết được thân thế của mình vẫn có thể đem công chúa gả đi hòa thân, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.

"May mà hoàng hậu có tầm nhìn xa trông rộng." Mới có thể tránh được bi kịch xảy ra với nàng.

"Ông ta cũng có thể nhường ngôi vị cho người vốn có huyết mạch họ Sở, nói cho cùng vẫn là không nỡ buông bỏ ngôi vị này, ngươi xem ta bảo ông ta lấy ngôi vị ra thề, ông ta cũng không nỡ."

Sở Du Ninh còn nhớ lúc bảo Cảnh Huy Đế lấy ngôi vị ra thề ông ta không g.i.ế.c Hề Âm, ông ta tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Thẩm Vô Cữu lắc đầu: "Một khi đã ngồi lên vị trí đó thì không còn làm chủ được bản thân nữa, ông ta thoái vị nhường ngôi thì lấy lý do gì? Sau khi thoái vị, tân đế có dung thứ cho ông ta và con cái ông ta không?"

Hơn nữa, hoàng đế Việt Quốc có dễ dàng để ông ta thoái vị không? Chỉ sợ sau khi ông ta thoái vị, Việt Quốc sẽ công khai thân thế của ông ta, rồi lấy cớ là vì con trai mà trực tiếp thôn tính Khánh Quốc, cuối cùng Cảnh Huy Đế sẽ nhận được kết cục gì? Thân thế không ra gì bị phơi bày, bị người đời chửi rủa, Khánh Quốc vẫn diệt vong trong tay ông ta.

"Ngươi không hận ông ta sao?" Sở Du Ninh véo tai hắn.

Thẩm Vô Cữu bị hỏi trúng tim đen, dừng bước lại, một lúc lâu sau mới trả lời: "Tất nhiên là hận, nhưng ta càng hận Việt Quốc hơn. Từ trước đến nay, những người biết được bí mật trong cung đều bị diệt khẩu, phụ thân và các huynh của ta chính là hiểu rõ điều này nên mới dùng cách chiến tử sa trường để bảo vệ Thẩm gia, nhưng nhị ca và tam ca không biết gì cả, nếu bọn họ bị bệ hạ ra lệnh g.i.ế.c chết, đợi diệt xong Việt Quốc, ta tự mình đòi lại công bằng."

Sở Du Ninh nghe ra được nỗi hận không thể trút bỏ trong lòng hắn, nàng ôm lấy cổ hắn cọ cọ: "Đến lúc đó chúng ta nhốt ông ta lại, không cho ông ta ăn."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, bế nàng lên cao hơn một chút. Đối với công chúa mà nói, đói bụng chính là hình phạt đáng sợ nhất.

Sở Du Ninh đột nhiên nhảy xuống khỏi người hắn, quay đầu nhìn về hướng hoàng cung: "Đáng ghê tởm nhất vẫn là lão hoàng đế Việt Quốc, rõ ràng biết đó là hạt giống mình gieo, còn tiêu hóa nội bộ."

Thẩm Vô Cữu lo nàng nhất thời bốc đồng xông vào hoàng cung, vội vàng xoay người nàng lại.

Hoàng cung Khánh Quốc nàng có thể tùy ý xông vào, đó là nhà của nàng, lại được bệ hạ dung túng, cấm vệ không dám ra tay g.i.ế.c người.

Hoàng cung Việt Quốc sẽ không nương tay như vậy, trên tường thành cung điện còn đặt từng khẩu đại bác, năng lực đặc biệt của nàng có lợi hại đến mấy cũng không thể khống chế được nhiều đại bác như vậy.

"Đợi đến mai cho nổ tung vũ khí của bọn chúng, chúng ta về sẽ xuất binh đánh bọn chúng."

Sở Du Ninh nắm chặt tay, mặc dù nàng cũng muốn diệt luôn triều đại đáng ghê tởm này, nhưng nàng không cuồng vọng đến mức cho rằng chỉ bằng bản lĩnh của mình có thể chống lại lực lượng quân sự của một nước.

Ở trên địa bàn của người khác phải biết kiềm chế, điều này nàng vẫn hiểu. Nàng không thể chỉ nghĩ đến việc mình hả giận mà quên mất những người đồng đội phía sau.

Thẩm Vô Cữu xoa đầu nàng: "Còn đến phủ Dự Vương không?"

Sở Du Ninh lắc đầu: "Đã biết được sự thật từ Lý lão đầu rồi, đi hay không cũng không sao."

Lá thư mà Dự Vương đưa cho Tần các lão trước đây chính là chuyện này, chủ yếu là nàng không biết phải đối mặt với Tứ công chúa như thế nào, nếu Tứ công chúa biết được sự thật, không biết còn có dũng khí để sống tiếp không, ở mạt thế dù có không kiêng nể gì thì cũng không có chuyện này.

Hai người lại đi thêm mấy bước, Sở Du Ninh kéo Thẩm Vô Cữu dừng lại: "Hay là đi thôi. Biết sớm thì chữa sớm."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 406: Chương 406



Thẩm Vô Cữu thật ra không tin tưởng Tứ công chúa, đặc biệt là lúc trước khi điều tra Ngũ công chúa còn biết Tứ công chúa này có không ít tâm tư cẩn thận, nếu nàng ta biết được sự thật, dưới sự kích động mà làm ra chuyện gì đó khiến bọn họ bại lộ thì không ổn.

"Ninh Ninh thấy Tứ công chúa đáng tin không?"

Thẩm Vô Cữu hỏi, so với việc ngăn cản chuyện loạn này, hắn càng lo lắng cho sự an nguy của nàng.

"Không đáng tin nhưng có ta ở đây mà." Sở Du Ninh vỗ ngực.

Thẩm Vô Cữu biết không để Sở Du Ninh đi chuyến này, trong lòng nàng sẽ không thoải mái, đặc biệt là ban ngày ở tửu lâu nghe nói Dự Vương thường bán mỹ nhân để mua vui, hắn liền nhận ra nàng hẳn cũng muốn có cơ hội đi xem Tứ công chúa đang ở hoàn cảnh nào, thêm vào đó chuyện bọn họ tạm thời quyết định làm đêm nay, ngày mai phải rời đi, nếu không đi thì không còn cơ hội nữa.

Hai người đều là người quả quyết, sau khi quyết định xong lại đổi hướng đi đến phủ Dự Vương.

Đêm đã khuya, đèn đuốc khắp nơi trong phủ Dự Vương đã tắt từ lâu, Thẩm Vô Cữu ôm Sở Du Ninh vượt tường vào, tránh được thủ vệ của vương phủ, đi thẳng đến hậu viện.

"Người thế nào rồi?"

"Chỉ còn nửa cái mạng."

"Dùng thuốc tốt để nuôi dưỡng, tận tâm hầu hạ, đừng để chết, biết đâu sau này vương gia còn có lúc nhớ lại."

Tứ công chúa nằm trên sập quý phi, một tay chống trán, nửa khép mắt chờ người đi về báo, nghe xong liền đứng dậy định đi gỡ đồ trang sức nghỉ ngơi.

Tứ công chúa vừa đứng dậy quay người, chỉ thấy một sợi tóc phất qua má, nàng ta dừng bước, quay đầu lại liền thấy nha hoàn vừa nói chuyện với nàng ta đã ngã xuống đất, trước mặt đứng đó là Du Ninh công chúa đã hơn nửa năm không gặp.

Nàng vẫn như vậy, dường như có thể mãi mãi hồn nhiên ngây thơ, có thể tùy hứng làm bậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trông có vẻ cũng tròn hơn, có thể thấy được hơn nửa năm nay nàng sống rất tốt.

Đôi mắt trước kia cao cao tại thượng, tự cho mình cao hơn những người thứ xuất như bọn họ, giờ đây đôi mắt này trong veo nhìn nàng ta, giống như đã để nàng ta vào mắt, cũng dường như có thể nhìn thấu nàng ta.

"Sao ngươi lại chạy đến Việt Quốc? Khánh Quốc sắp vong quốc rồi sao?" Tứ công chúa đi đến bàn trang điểm.

Sở Du Ninh đi một đường nghe nhiều người Việt Quốc khẳng định Khánh Quốc sẽ mất, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cau mày.

Nàng liếc nhìn đồ đạc trong phòng, dựa vào kinh nghiệm đi cướp... ừm, đòi nợ, nàng cũng được coi là có tầm nhìn, có thể thấy được những thứ bày trong này giá trị không thấp, không món nào không tinh xảo, xem ra Tứ công chúa này gả đến Việt Quốc sống khá thoải mái.

Ban ngày ở tửu lâu nghe nói Dự Vương bán mỹ nhân là chuyện thường, Sở Du Ninh còn lo lắng cho Tứ công chúa một phen, lo nàng ta bị bắt nạt đến mức phải ngủ chuồng củi, giờ xem ra nàng ta sống cũng không tệ, ít nhất còn có uy hơn so với lúc trước ở trong cung.

Thẩm Vô Cữu không tiện vào nên ở bên ngoài canh chừng, Sở Du Ninh cũng thả tinh thần lực ra, có người đến gần nàng sẽ biết.

Nàng nhìn Tứ công chúa, gật đầu: "Không phải Khánh Quốc, là Việt Quốc sắp mất rồi, ngươi có muốn đi theo ta không?"

Nữ nhi của ai thì người đó chịu trách nhiệm, nàng vẫn nên đưa người về để Cảnh Huy Đế giải thích đi.

Tứ công chúa ngẩn người, cười khẩy: "Chỉ dựa vào sức mạnh của ngươi sao? Ngươi xem thường Việt Quốc quá rồi, ta đoán đến lúc ta gặp lại ngươi, ngươi đã trở thành tù binh của Việt Quốc rồi."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 407: Chương 407



"Dự Vương trở thành chân ái của ngươi rồi sao?" Nếu không thì sao mới gả đến chưa đầy một năm đã phản bội triệt để như vậy, nếu thật sự như vậy thì khó giải quyết rồi.

Tứ công chúa nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Hắn là phu quân của ta, ngươi nghĩ sao?"

Sở Du Ninh cảm thấy không thể đợi đến khi Cảnh Huy Đế đích thân giải thích được nữa, người ta không chịu đi, nàng chỉ có thể nói thật: "Ta đến đây để nói cho ngươi biết, phụ hoàng của chúng ta là nhi tử của hoàng đế Việt Quốc, ngươi tự nghĩ xem Dự Vương và ngươi có quan hệ gì, còn có thể làm phu quân của ngươi được không?"

Nói xong, Sở Du Ninh cẩn thận quan sát Tứ công chúa, đề phòng nàng ta có hành động quá khích, chỉ là phản ứng của nàng ta không giống với những gì nàng đoán.

Chiếc lược ngọc trên tay Tứ công chúa bị bẻ gãy, nàng ta ngây người một lúc, từ từ quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh lạ thường.

"Cho nên ngươi đích thân đến đây để nói cho ta biết, ta đã gả cho thúc thúc ruột của mình, tiện thể xem ta đau khổ thế nào sao?"

Đối với loại người không biết điều này, Sở Du Ninh tiến lên tát một cái vào đầu nàng ta: "Ta để ngươi kịp thời quay đầu, đừng có nói bóng gió với ta."

Tát xong Sở Du Ninh liền hối hận, nửa đêm nửa hôm mà cắm đầy trâm cài trên đầu, có phải bị bệnh không.

Tứ công chúa đột nhiên bị tát một cái trong lòng có chút chua xót, thấy Sở Du Ninh lén đưa mu bàn tay ra sau lưng xoa, không hiểu sao lại có chút hối hận vì đã cắm đầy trâm cài trên đầu.

Nàng ta dời mắt đi, không cho phép mình bị dáng vẻ nhỏ bé của Sở Du Ninh làm mềm lòng: "Vậy thì ngươi phải thất vọng rồi, Dự Vương căn bản không được."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt, không phải là do lần trước bị nàng dọa chứ? Trên đường đến đây nàng còn nói với Thẩm Vô Cữu rất hối hận vì lúc trước nể mặt Tứ công chúa, không làm cho Dự Vương tàn phế.

Tứ công chúa cũng không giải thích, chỉ nhanh chóng tháo đồ trang sức trên đầu: "Ngươi nói cho ta biết chuyện này là muốn làm gì?"

Sở Du Ninh: "Tất nhiên là đưa ngươi về Khánh Quốc, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục làm Dự Vương phi sao?"

Tứ công chúa không trả lời trực diện câu hỏi này của nàng, mà nhìn nàng, dùng giọng điệu phức tạp nói: "Thật hâm mộ ngươi, có một mẫu thân dù có c.h.ế.t cũng vẫn tính toán cho ngươi, còn có một..."

Tứ công chúa nói được một nửa thì không nói tiếp nữa: "Ngươi nói xem, lúc trước sao ngươi không tiếp tục ngốc nghếch đi, nếu ngươi tiếp tục ngốc nghếch thì hôm nay người ngồi ở đây nghe được sự thật chính là ngươi rồi."

Sở Du Ninh: ...

Nếu nàng không xuyên đến đây thì hôm nay người nghe được sự thật ở đây đúng là nguyên chủ.

Không, chưa chắc đã nghe được sự thật, bởi vì không có nàng, Khánh Quốc vẫn an ổn rụt rè, cho đến khi Cảnh Huy Đế nổi giận vì người đẹp.

Nàng có thể hiểu được tâm lý của Tứ công chúa sau khi biết được sự thật, hy vọng chuyện này xảy ra với người khác nhưng không có nghĩa là nàng có thể đồng tình.

"Cho nên ngươi có muốn đi theo ta không?" Sở Du Ninh trực tiếp để nàng ta lựa chọn.

Tứ công chúa tháo chiếc trâm cài cuối cùng, cười khẩy: "Ta có thể đi đâu? Từ khi ta trở thành Tứ công chúa đã định sẵn sẽ trở thành Dự Vương phi rồi."

Sở Du Ninh cau mày: "Trời đất bao la, có nơi nào không thể đến? Ngươi còn muốn tiếp tục sai lầm sao?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 408: Chương 408



"Có gì không thể?" Tứ công chúa nhướng mày, mang theo sự khiêu khích nhàn nhạt.

Sở Du Ninh cảm thấy người này bị bệnh nặng, rõ ràng biết chuyện như vậy chỉ có thể dừng lại kịp thời, vậy mà nàng ta còn muốn tiếp tục, muốn gì chứ?

"Nếu ngươi sợ bị người ta nói ra nói vào thì cứ yên tâm, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì không ai dám nói ngươi." Đây chính là kinh nghiệm của nàng ta với tư cách là người đi trước.

Tứ công chúa lạnh lùng nhếch môi: "Sở Nguyên Hi, ngươi đứng nói chuyện không đau lưng, may mà hôm nay là ta, đổi lại là người khác, ngươi có tin là nàng ta đã đập đầu c.h.ế.t rồi không."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy nên ngươi rất mạnh, đã biết mình mạnh như vậy còn sợ gì lời đồn đại."

Tứ công chúa: ...

Lại nữa rồi, nàng có thể đưa ra phản ứng bình thường của con người không? Có phải không nghe ra sự chế giễu dành cho nàng trong lời nói không?

Tứ công chúa đứng dậy đi về phía nàng: "Ngươi không sợ ta nói với Dự Vương là ngươi đã đến kinh thành Việt Quốc sao?"

Sở Du Ninh cười: "Ta dám đến thì có thể khiến ngươi không thể nói được, đi không?"

"Đi theo ngươi về chờ Khánh Quốc bị diệt, rồi cùng ngươi làm tù binh sao?"

Sở Du Ninh lắc đầu, nàng đã nghĩ đến việc Tứ công chúa sẽ suy sụp nhưng không ngờ nàng ta sẽ ở lại, lý do ở lại là tin chắc Khánh Quốc sẽ diệt vong.

Đối với một người đã đi vào con đường cùng, Sở Du Ninh sẽ không lãng phí thời gian. Nàng nhìn Tứ công chúa, ngưng tụ một tia tinh thần lực gửi tới: "Ngươi chưa từng gặp ta."

Tứ công chúa vừa định cười nàng ngây thơ, nhưng lời nói này lại như khắc sâu vào trong đầu nàng ta, đồng thời kiên định thực hiện.

Trong khoảnh khắc, trước mắt không còn bóng người, nàng ta lắc đầu, vậy mà không nhớ ra là ai đã đến, nhưng lại có thể biết rõ người đó đã nói gì với mình.

Sở Du Ninh nhảy ra khỏi cửa sổ, Thẩm Vô Cữu canh giữ bên ngoài ôm chặt nàng vào lòng tránh khỏi thủ vệ trong vương phủ, trong bóng tối nhảy lên tường viện, rời khỏi vương phủ.

Trên đường đi không ai nhắc lại chuyện Tứ công chúa, họ đã hoàn thành trách nhiệm thông báo, đối phương muốn tìm c.h.ế.t họ cũng không ngăn cản.

Trở về khách trạm, Trình An đã đợi sẵn.

Bất kể có ý định đột ngột của Sở Du Ninh hay không, Thẩm Vô Cữu đều đã quyết định đêm nay sẽ đi triển khai đánh b.o.m nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí thuốc súng, chỉ là công chúa đột nhiên có ý tưởng mới nên mới trì hoãn lâu như vậy.

Khánh Quốc điều tra nhiều năm như vậy, đương nhiên đã sớm nắm rõ nơi Việt Quốc chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g ở đâu, chỉ là trước đây có trọng binh canh giữ không dễ tiếp cận, nhưng bây giờ họ đã có vũ khí thuốc súng, mọi việc đã khác.

Lúc đến đây bọn họ mang theo không ít thiên lôi hỏa tiễn, chính là để có thể dùng đến, lần này ra ngoài Thẩm Vô Cữu còn chọn mười mấy tinh binh bao gồm cả Hình Vân làm hộ vệ đi theo, chỉ là đến kinh thành Việt Quốc thì phân tán để bọn họ đi làm việc.

Thẩm Vô Cữu không yên tâm để Sở Du Ninh một mình trong thành, lại không nỡ để nàng theo hắn đi phiêu lưu mạo hiểm.

Sở Du Ninh biết nỗi lo của hắn, trực tiếp nói: "Ngày mai ta sẽ dẫn A Quy và những người khác nhân lúc loạn lạc ra khỏi thành, chúng ta gặp nhau ở Phúc Vương Tự ngoài thành."

Phúc Vương Tự là do tiên đế Việt Quốc đặt tên theo Phúc Vương, người Việt Quốc biết được quốc gia có thể hùng mạnh như vậy là do Phúc Vương được tiên nhân báo mộng, vì vậy Phúc Vương Tự này có thể nói là hương khói rất thịnh.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 409: Chương 409



Thẩm Vô Cữu luôn cảm thấy thê tử của hắn sẽ không ngoan ngoãn như vậy, hắn bế nàng lên đặt lên bàn, nâng mặt nàng lên nhìn chăm chú: "Ninh Ninh, nàng sẽ ngoan ngoãn đúng không?"

Sở Du Ninh thiếu chút nữa lại đảo mắt, nàng nghiêm túc gật đầu: "Ta luôn nói được làm được, ngươi không biết sao?"

Thẩm Vô Cữu chỉ nhìn nàng cười: "Nhưng giữa chừng có làm chuyện gì không thì không biết được."

Ánh mắt Sở Du Ninh không kiềm chế được mà lóe lên, nhào tới hôn hắn, cố gắng qua loa cho xong chuyện.

Thẩm Vô Cữu nào chịu được đòn tấn công đường mật này, thêm vào đó hai người một đường hành quân đánh giặc, trên đường đến kinh thành Việt Quốc lại còn dẫn theo A Quy, bọn họ đã lâu không được hôn nhau tử tế.

Hắn ôm chặt thê tử không ngừng cọ vào người hắn, nâng cổ nàng hôn cho thỏa thích.

"Được rồi, ta phải đi rồi."

Thẩm Vô Cữu lưu luyến kết thúc nụ hôn, tì trán nàng: "Ta mặc kệ nàng làm gì, không được để mình bị thương, không được dùng quá nhiều năng lực đặc biệt đó, ta không muốn có một thê tử ngốc."

"Ngươi cũng không được để mình bị thương, trên người ngươi có bao nhiêu vết sẹo ta đều nhớ hết, thêm một vết nữa là ta không cần ngươi nữa." Sở Du Ninh không chịu yếu thế.

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng chu môi, bị hắn hôn đến đỏ bừng, không nhịn được lại cúi xuống hôn thêm một cái.

Hắn sẽ không nói rằng hắn vô dụng, để nàng cứ dùng năng lực này mãi, thê tử của hắn rõ ràng không thích nghe, cũng sẽ không làm người được bảo vệ.

Năng lực này cũng là một loại bản lĩnh của nàng, hắn không thể không để nàng thể hiện bản lĩnh của mình.

Cuối cùng Thẩm Vô Cữu vẫn để Trình An lại, biết Sở Du Ninh sẽ không nghe lời khuyên của Trình An, hắn để Trình An lại chủ yếu là để bảo vệ hai cô cháu A Quy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không muốn họ liên lụy đến nàng khiến nàng không thoát thân được.

*

Trời vừa sáng, hôm nay là ngày đại quân Việt Quốc xuất phát, sau khi kết thúc lễ tuyên thệ, sẽ do các vương gia dẫn một vạn quân chia thành nhiều đường tiến về Khánh Quốc, trên đường đi sẽ hợp quân với đại quân đã tập kết.

Trong khách trạm, mọi người dùng xong bữa sáng, tụ tập trong phòng Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh cầm một đĩa lạc rang bày từng hạt một trên bàn, thấy mọi người đã đến đông đủ, ngẩng đầu nhìn rồi nói tiếp: "Tất cả các ngươi chuẩn bị bao tải."

Mọi người: ...

Là do họ chưa ngủ tỉnh sao?

Bùi Diên Sơ vỗ vỗ mặt để mình tỉnh táo lại: "Công chúa, vừa nãy người nói gì cơ?"

Sở Du Ninh lấy cây đại đao để bên cạnh đặt lên bàn: "Ta bấm đốt ngón tay tính, hôm nay thích hợp để đi cướp bóc."

Mọi người: ...

Công chúa, người không chỉ có thể thông linh với tổ tiên mà còn có thể bói toán nữa sao?

"Vậy công chúa, người có thể bói giúp ta xem khi nào ta được làm cha không?" Trần Tử Thiện vội vàng nịnh nọt.

Sở Du Ninh liếc hắn một cái, thuận miệng an ủi: "Hy vọng vẫn có, biết đâu khi về ngươi đã được làm cha rồi."

"Phụt!"

Bùi Diên Sơ bật cười: "Công chúa, người đây là đang nguyền rủa Trần Bàn Tử bị cắm sừng đấy."

Sở Du Ninh nhìn Trần Tử Thiện: "Chẳng lẽ trước khi ngươi ra ngoài mấy ngày không ngủ với thê tử của mình sao? Ta nhớ là sau khi ngươi biết được công dụng kỳ diệu của đám gà ta nuôi, đã mang không ít gà về nhà."

Dù Trần Tử Thiện mặt dày cũng không khỏi đỏ mặt: "Công chúa, chuyện này người tính không chuẩn đâu, bệnh này của ta đã xem qua không ít đại phu rồi, đều nói là ưm..."
 
Back
Top Bottom