- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,152
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
49. Video
49. Video
Chương 49: Video
[Editor: Đoạn đầu của chương này (ch.
49) với đoạn cuối của chương trước (ch.
48), nên mình đã xóa luôn đoạn bị lặp rồi nhé.]
—————
Thương Lộc Diễn cũng không hy vọng rằng Cung Sơ Dương sẽ nghĩ thông ngay lập tức."
Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bên phía trường học đã có giáo sư xử lý giúp cậu."
"Nếu cậu muốn chuyển ra ngoài ở, bọn tôi sẽ giúp cậu tìm phòng trọ."
Cung Sơ Dương không nói gì, ngón tay bám chặt lấy cái chăn, do dự hồi lâu rồi hít một hơi, nhỏ nhẹ nói: "Không cần đâu ạ, anh Thương, em có thể tự mình giải quyết."
Thương Lộc Diễn mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì mặt cậu đã bị Giản Bạch Liễm nắm lấy.Cảm nhận được sự nhẫn nại của Alpha nhà mình đã lên đến cực điểm, Thương Lộc Diễn lập tức im miệng.Bầu không khí bất chợt trầm lặng trong chốc lát, Cung Sơ Dương trầm giọng nói: "Lát nữa em tự mình xuất viện là được ạ."
Chai thuốc truyền vừa hay đã chảy hết, Thương Lộc Diễn thuận tay nhấn nút gọi y tá.Chẳng bao lâu, y tá đã đến."
Hết sốt rồi, có thể ra viện rồi đấy."
Cung Sơ Dương nói một câu cảm ơn, khi giơ tay lên chuẩn bị rút kim truyền, cổ tay áo rộng rãi trượt xuống lộ ra một khoảng cánh tay nhỏ.Thương Lộc Diễn lại nhìn thấy hình xăm đó, nhưng lần này là phiên bản hoàn chỉnh.20000805221.Chưa được mấy giây, Cung Sơ Dương liền kéo tay áo xuống và che đi hình xăm.Làm xong thủ tục ra viện, Giản Bạch Liễm lái xe đưa người về ký túc xá, tiện thể đi giải quyết vấn đề liên quan đến việc bắt nạt trong ký túc xá.Thương Lộc Diễn không được xuống xe, chỉ đành ngồi trong xe đợi anh.Trong lúc ngồi đợi, Thương Lộc Diễn cảm thấy chán, cậu lục tìm trong ngăn đựng đồ trước mặt, lấy ra một tờ giấy và một cây bút, rồi đặt bút viết hình xăm dãy số vừa nãy lên giấy.20000805221.Cậu còn chưa xem hết, khi nhìn đến 20xxx, chỉ thấy nó rất giống một chuỗi ngày tháng.Nếu thật sự là ngày tháng thì......2000 là năm, 0805 là ngày tháng, vậy còn 221 lại là cái gì?Khi Thương Lộc Diễn đang mải suy nghĩ, thì Giản Bạch Liễm đã quay lại rồi."
Thế nào rồi ạ?"
Thương Lộc Diễn vội vàng hỏi anh.Giản Bạch Liễm vươn tay bóp má cậu, lực hơi mạnh, "Đã gọi quản lý ký túc xá đến và đưa Alpha kia đi rồi."
"Nhưng mà Alpha kia nói rằng, người ra tay trước là Cung Sơ Dương."
Thương Lộc Diễn bất giác nhíu mày, "Sao có thể chứ, Cung Sơ Dương cậu ta......"
Mấy chữ "yếu đuối và không có chút sức chiến đấu nào" bỗng nghẹn lại nơi khóe môi.Giản Bạch Liễm lại ra sức bóp má cậu, biểu cảm và hành động hoàn toàn trái ngược nhau, bình tĩnh thậm chí còn dịu dàng mà hỏi: "Cậu ta thế nào?"
Thương Lộc Diễn ngửa đầu hôn lên cổ của Giản Bạch Liễm, sau đó cậu liền ngoan ngoãn nhận lỗi: "Anh Giản, em sai rồi, em không nên đi lo chuyện bao đồng của mấy Alpha ngoài đường kia."
"Dù gì thì em cũng đã có anh rồi."
Bàn tay đang bóp cằm cậu chuyển thành vuốt ve, Giản Bạch Liễm khẽ nhếch môi với vẻ khó đoán, giọng nói không rõ là đang vui hay đang giận, "Hiếm khi thấy em có tính giác ngộ cao như vậy."
Thương Lộc Diễn cười cong mắt.Giản Bạch Liễm không nói gì, cúi đầu hôn lên gò má bị bóp đỏ của Thương Lộc Diễn.Về đến nhà, Thương Lộc Diễn nhét tờ giấy ghi dãy số kia vào túi quần.Chú chó Samoyed nằm phơi nắng trước cửa sổ sát đất, thoải mái đến mức lật ngửa phơi cả cái bụng trắng ra.Thương Lộc Diễn đi ngang qua cố tình trêu nó, cậu đi vòng qua trước mặt nó và che hết ánh nắng.Chú chó Samoyed bị bóng người che mất ngẩng đầu lên, lật người rồi bổ nhào vào người Thương Lộc Diễn."
Gâu gâu!"
Vừa sủa vừa liếm mu bàn tay và cổ của Thương Lộc Diễn, trông không khác gì đang an ủi một người bị thương.Thương Lộc Diễn túm lấy hai chi trước của nó, ngay khi cậu đang địng dọa nạt nó mấy câu thì Giản Bạch Liễm đã xách cổ cậu lên."
Đi rửa tay, cổ cũng phải rửa."
Samoyed liếm mấy cái lên mu bàn tay và cổ của Thương Lộc Diễn, làn da mềm mịn ánh lên một lớp nước mỏng, trông vừa ướt át lại vừa bóng mượt.Thương Lộc Diễn bĩu môi, "Đồ mắc bệnh sạch sẽ."
Sau khi rửa tay và cổ xong, Thương Lộc Diễn đi đến phòng sách và mở máy tính lên.Thương Lộc Diễn đã mở một tài khoản trên một trang web để nhận các dự án thiết kế nội thất.Nếu có người muốn nhờ cậu thiết kế, họ sẽ tổng hợp yêu cầu thành tài liệu rồi gửi vào hộp thư điện tử của cậu.Thương Lộc Diễn mở hòm thư điện tử lên, lướt một hồi thì phát hiện tài khoản của Giản Bạch Liễm vẫn chưa đăng xuất.Đang định thay đổi tài khoản thì nhìn thấy một email do Công ty Thám tử tư Search gửi đếnLại còn là trạng thái đã đọc.Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nên Thương Lộc Diễn đã mở ra xem.Đối phương nói rằng, đã tra được ba năm trước Diêm Hoa đã đưa gia đình di cư sang Ý, sau đó lại di chuyển sang Nga, hiện tại đang định cư tại Moscow, trong khoảng thời gian này không hề xuất ngoại.Thương Lộc Diễn tiếp tục kéo chuột xuống dưới.Bên dưới đính kèm hình ảnh cuộc sống thường ngày của Diêm Hoa ở Moscow.Sau khi đã xác minh danh tính và hình ảnh, trái tim Thương Lộc Diễn như trầm xuống.Một cơn gió lạnh đột nhiên từ dưới chân lan lên, tiến thẳng đến đại não.Diêm Hoa là bác sĩ điều trị chính của cậu.Ba năm nay, vẫn luôn liên lạc với cậu trên mạng.Nếu như Thương Thủ Minh quên mất hoặc không kịp gửi thuốc điều trị bệnh về máu, thì Diêm Hoa sẽ chủ động liên hệ với cậu qua mạng.Bất kể là địa chỉ IP hay địa chỉ gửi hàng, đều được ghi là thành phố Y.Nhưng bản báo cáo điều tra này lại nói rằng, suốt ba năm nay Diêm Hoa không hề ở Trung Quốc.Vậy người gửi thuốc cho cậu, thậm chí còn nói chuyện với cậu qua mạng, sẽ là ai đây?Trong đầu Thương Lộc Diễn rối như tơ vò, cậu cầm chuột ngẩn người một lúc rồi đứng dậy xuống lầu.Giản Bạch Liễm đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp.Những con tôm hùm đất tươi sống đang được ngâm trong bể nước, lần lượt được chà rửa sạch sẽ rồi đặt lên đĩa.Thương Lộc Diễn gấp gáp chạy xuống lầu, lao thẳng vào phòng bếp, hỏi: "Giáo sư, chuyện của Diêm Hoa là thế nào?"
Vì quá xúc động, lồng ngực cậu khẽ phập phồng, trông chẳng khác nào một đứa trẻ vừa phát hiện ra bí mật, vẻ mặt đầy hoảng hốt.Giản Bạch Liễm rửa sạch tay, vuốt lại mái tóc trước trán đã hơi rối do chạy vội của Thương Lộc Diễn."
Em lén xem hòm thư của anh à."
Thương Lộc Diễn mím môi, cố nén cảm xúc nôn nóng, "Em xin lỗi."
"Có thể xem, nhưng lần sau em phải hỏi anh trước."
Lời dạy dỗ của Giản Bạch Liêm dừng lại đúng lúc: "Lần trước anh giúp em dọn dẹp căn hộ, tìm thấy mấy hộp thuốc trong ngăn kéo."
"Anh bảo Thẩm Nghĩa đem mấy viên thuốc đó đi làm hóa nghiệm, phát hiện trong thuốc có một số tạp chất khác, những thứ này tuy không có hại cho cơ thể, nhưng nó luôn ngăn cản tuyến thể của em phát triển."
"Dẫn đến việc khi em phân hóa mấy tháng trước, tuyến thể của em vẫn luôn ở trạng thái chưa phát triển hết."
"Anh đã tìm Lê Hạ để hỏi thăm về bác sĩ điều trị chính của em, nhưng khi anh tìm đến nhà ông ta thì phát hiện, đối phương đã từ chức và không còn làm việc tại bệnh viện ở thành phố Y nữa."
"Chỉ khi tìm được Diêm Hoa, mới biết được thuốc đến từ đâu, vậy nên anh mới tìm thám tử tư."
"Kết quả thế nào thì vừa nãy em cũng thấy rồi, suốt ba năm nay Diêm Hoa không hề ở trong nước, cũng có nghĩ là, người luôn liên lạc với em còn có người khác."
"Còn về việc không nói với em ngay từ đầu, là vì sợ em bị dọa sợ."
Thương Lộc Diễn hé môi định phản bác, nhưng khi nhớ lại biểu cảm hoang mang và kinh ngạc vừa rồi của mình, cậu liền chấp nhận sự thật."
Đám người này sao cứ như âm hồn theo đuôi vậy chứ?Thương Lộc Diễn bực bội vò tóc, lần nay cậu thật sụe tức giận rồi.Cậu vốn tưởng rằng theo dõi và giám sát chỉ mới xảy ra gần đây thôi, nào ngờ đám người kia vẫn luôn ẩn mình trong cuộc sống của cậu.Điều này chẳng khác nào ngôi nhà mà bạn luôn cho là an toàn và riêng tư, bỗng một ngày bị phát hiện có hàng loạt camera siêu nhỏ ẩn giấu mà bạn hoàn toàn không hay biết.Những kẻ ẩn mình trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của bạn một cách tỉ mỉ, chỉ riêng bạn là người trong cuộc lại ngây ngô chẳng hay biết gì, như một kẻ ngốc.Càng nghĩ càng bực, Thương Lộc Diễn nhịn không nổi liền vùi đầu vào hõm cổ của Giản Bạch Liễm, không mấy vui vẻ mà hỏi: "Không thể tóm gọn một mẻ hết đám người đó sao?"
"Bây giờ em có cảm giác như mình đang trần truồng vậy, không có chút cảm giác an toàn nào."
Giản Bạch Liễm xoa tai của cậu, an ủi: "Anh đã báo án rồi, bên phía cảnh sát vẫn đang điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Nhắc đến việc báo án, Thương Lộc Diễn liền nhớ ngay đến Hình Túc."
Giáo sư, hợp đồng bảo mật của anh và Hình Túc, có phải liên quan đến em không?"
"Ừm", Giản Bạch Liễm vuốt nhẹ lưng cậu, dịu giọng như đang dỗ dành, nói: "Chuyện em từng sử dụng DID không giấu được lâu đâu.
Thay vì để cảnh sát lấy lý do điều tra rồi áp giải em đi, chi bằng chủ động ra tay, biến bị động bị điều tra thành chủ động hợp tác."
Từ sau khi thi thể một Omega tử vong do dùng DID được phát hiện tại khách sạn gần trường Đại học S, cảnh sát đã lập tổ chuyên án do cục trưởng Trần của Cục cảnh sát thành phố S trực tiếp chỉ huy.
Ban đầu, Hình Túc chỉ điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Kế, nhưng sau khi Thương Lộc Diễn bị tập kích và báo án rằng kẻ tấn công có thể liên quan đến hung thủ sát hại Trần Kế, với sự nhạy bén của mình, Hình Túc nhanh chóng lần ra vụ bạo động do Thương Lộc Diễn gây ra khi phân hoá trong quán bar.Cộng thêm mối quan hệ với Hình Nam, anh ta xem Thương Lộc Diễn là mấu chốt đột phá trong việc điều tra về thuốc chuyển hóa, và đó cũng là lý do dẫn đến cuộc thăm dò hôm nay."
Chẳng trách em nhìn anh ta cứ có cảm giác kỳ quái."
Bây giờ nghĩ lại, Thương Lộc Diễn mới nhận ra ánh mắt của Hình Túc khi đó đúng là luôn mang theo ý dò xét rõ rệt.
Chỉ là lúc ấy bản thân cậu đang chột dạ, cứ tưởng Hình Túc biết chuyện cậu từng tệ bạc với Hình Nam nên mới nhìn cậu không vừa mắt.
Hai người còn đang nói chuyện thì chiếc điện thoại bàn trong phòng khách bỗng đổ chuông.Giản Bạch Liêm còn phải rửa tôm hùm đất, Thương Lộc Diễn không muốn bị đói nên đành buông anh ra đi nghe điện thoại.
"Alo, là… là A Diễn phải không?"
Giọng của Lục Tinh Nghệ mang theo tiếng nghẹn ngào nặng nề, như thể vừa khóc xong hoặc đang khóc.Thương Lộc Diễn đột nhiên có dự cảm không hay, "Tôi đây, sao thế?"
"A Diễn", Lục Tĩnh Nghệ nắm chặt điện thoại, bật khóc nức nở, nghẹn ngào đến mức gần như không thể nói thành lời: "Chị... chị nhận được... huhuhu... một đoạn... một đoạn video..."
"Tử Úc, Tử Úc anh ấy......"
Khoảng năm phút sau, Lục Tinh Nghệ đã gửi đoạn video đó đến điện thoại của Thương Lộc Diễn.Bối cảnh là một khu chung cư kiểu cũ, tối tăm và chật chội.Trong phòng gần như không có bao nhiêu đồ đạc, lớp tường ố vàng bong tróc từng mảng lớn, để lộ những viên gạch lèn chặt trong lớp xi măng bên trong.Tô Tử Úc nằm trên nền gạch men đã bạc màu đến mức không nhận ra được màu sắc ban đầu, tay chân đều bị trói chặt, đầu bị trùm bằng một chiếc túi vải đen.
Dưới người anh, nền gạch loang lổ một vũng máu đỏ sẫm.Một người đàn ông quấn kín toàn thân, mặt bị che bởi mũ trùm, khẩu trang đen và kính râm, đang quay mặt về phía ống kính, chậm rãi thu tay lại.Sau khi xác nhận máy quay hoạt động bình thường, người đàn ông đứng dậy, đi đến phía sau Tô Tử Úc, kéo ngược sợi dây thừng buộc quanh cổ anh, nâng mạnh đầu anh lên.Cơn đau đột ngột khiến Tô Tử Úc vùng vẫy dữ dội, người đàn ông lập tức đá mạnh mấy cú vào thắt lưng anh từ phía sau.Máu tươi thấm ra thêm từ bên trong áo khoác, Tô Tử Úc hét lên một tiếng thảm thiết đầy đau đớn.Âm thanh đó nghe rất yếu ớt và thê lương, như thể đã bị ngược đãi rất lâu rồi.Người đàn ông lấy từ trong túi ra một con dao găm quân dụng của Thụy Sĩ.Lưỡi dao mỏng loáng lên ánh sáng lạnh lẽo.Đầu lưới dao dí sát vào cổ Tô Tử Úc, người đàn ông ra tay như đang mổ cá, bất ngờ rạch một đường sâu hoắm ngang qua phần cổ họng mỏng manh ấy.Ở vài giây cuối của đoạn video, giọng nói của người đàn ông vang lên qua thiết bị biến đổi giọng nói, âm trầm, độc địa và đầy giận dữ: "Bất cứ kẻ nào phản bội tổ chức...
đều sẽ không có kết cục tốt đẹp."[Tác giả có đôi lời:Đoạn văn khoảng một nghìn chữ ở đầu chương này thực ra trùng với phần kết của chương trước, nhưng vì chương trước đã được chỉnh sửa vào đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, nên chưa có ai duyệt lại, đoạn đó tạm thời chưa thể đăng được.Để tránh việc mọi người đọc đến bị đứt mạch vì thiếu nội dung nối tiếp, nên tôi tạm thời viết lại phần đó ở đầu chương này trước nhé.Khi chương trước được duyệt xong, tôi sẽ xin xoá phần trùng lặp trong chương này.
Giá mua chương được tính theo số chữ, mà phiên bản đã chỉnh sửa của chương trước có hơn 4000 chữ, gần bằng với chương này, nên thực ra mức giá các bạn trả là như nhau.Nói cách khác, bây giờ thứ tự mua đọc của mọi người chỉ là đổi lại thành mua chương 3000 chữ trước rồi đến chương 4000 chữ sau, vậy nên không có gì thay đổi đâu nhé~Hơn nữa, sau khi truyện hoàn thành, tôi cũng sẽ phát lại tiền xu lỗi để cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nên không cần lo lắng là bị tốn thêm tiền xu lỗi đâu ạ.Thật sự, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ tôi!]