Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit/Hoàn] Pháo Hôi Omega Không Hứng Thú Với Nam Chính Alpha.

[Đm/Edit/Hoàn] Pháo Hôi Omega Không Hứng Thú Với Nam Chính Alpha.
Chương 19: Thất bại thảm hại trong trò chơi tình ái


Trong quán bar.Bùi Thanh Vũ nhấp một ngụm rượu.Ông chủ quán, cũng là bartender làm thêm, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn người bạn kiêm khách quen trước mặt."

Dạo này sao mà chán nản thế?

Có liên quan gì đến chuyện cậu nhóc bình dân mà cậu nhắm trúng đã có người yêu không?"

Ông chủ quán hỏi."

Cũng coi như vậy đi."

Bùi Thanh Vũ hờ hững đáp, giọng điệu đầy vẻ không quan tâm: "Chỉ là không ngờ cậu ta lại có thể kháng cự được sức hút của tôi.

Cũng chẳng biết cái tên Lạc Vọng Xuyên kia có gì đặc biệt."

Dừng một chút, anh ta nhàn nhạt bổ sung: "Nhưng giờ tôi phải tìm ai để làm bố mẹ bực mình mỗi lần họ giục cưới đây?"

Hai người lại nói thêm vài câu, rồi khi quán bar gần đến giờ đóng cửa, Phó Thanh Vũ cũng không nán lại nữa, thanh toán xong thì rời đi.Gió đêm thổi mạnh.Quán bar này nằm ở một con phố nhỏ trong khu thương mại cũ của thành phố.

Bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng chỉ cần rẽ một góc là đến khu CBD sầm uất nhất trong khu vực.Bùi Thanh Vũ liếc mắt nhìn về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sau đó, với hơi men còn vương trên người, anh ta ném chìa khóa xe cho ông chủ quán bar, người vừa mới khóa cửa xong."

Hôm nay tôi không lái xe.

Hôm nào tôi quay lại lấy."

"Được."

Ông chủ quán quá hiểu tính cách chơi bời của người bạn này, cũng không nói nhiều, chỉ cất chìa khóa vào túi.

Sau đó, anh ta đứng nhìn theo bóng dáng Bùi Thanh Vũ khuất dần về hướng khuôn viên trường học cũ phía bên kia khu CBD.—Bùi Thanh Vũ vừa lẩm nhẩm hát, vừa bước đi trên con phố cũ, nơi có nhiều ngọn đèn đường đã hỏng.

Tùy ý rẽ vào một con hẻm nhỏ."

Bọn mày nói có phải thằng này không?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.Bùi Thanh Vũ chưa kịp phản ứng thì một cái bao tải đã trùm lên đầu anh ta.

Ngay sau đó là một trận đấm đá túi bụi.Hôm nay anh ta uống say, đầu óc mơ màng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ lờ mờ nghe thấy mấy lời buộc tội như "chơi đùa tình cảm của Omega", "biết rõ mà vẫn chen chân vào", "thay Alpha bạn bè xả giận"...Vốn đã mơ hồ, bây giờ Bùi Thanh Vũ lại càng chẳng thể hiểu nổi.Anh ta đã cắm sừng bao nhiêu Alpha, chơi đùa bao nhiêu Omega, nuôi biết bao nhiêu "cá", cướp đi bao nhiêu "bức tường"*, đến chính bản thân anh ta cũng không thể nhớ hết.

Bây giờ bảo anh ta đoán xem ai mới là kẻ đến báo thù hôm nay, đúng là làm khó người khác mà.(*Ý chỉ chen chân vào mối quan hệ của người khác.)Một trận đòn đau đớn trôi qua, nhóm người đó cuối cùng cũng bỏ đi.Bùi Thanh Vũ cười khổ, ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường.Chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, anh ta liền thấy một cô gái ăn mặc giản dị bước tới."

Anh có cần giúp đỡ không?

Trời đêm lạnh thế này, ngồi ngoài đường thế này sẽ rất khổ sở."

Cô gái dịu dàng nói với Bùi Thanh Vũ.Phó Thanh Vũ ngây người, vừa định nặn ra một nụ cười, nhưng lại nhận ra gương mặt mình đã sưng húp, bầm dập.

Anh ta bèn cười khổ.Cô gái trước mặt hơi khựng lại: "Anh nghe hiểu lời tôi nói không?

Anh còn nhớ số điện thoại của người nhà không?"

Bùi Thanh Vũ cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người đã bẩn đến không thể bẩn hơn, thậm chí rách vài chỗ.

Có lẽ, mặt anh ta cũng chẳng khá hơn chút nào.Rõ ràng, cô gái này đã coi anh ta như một kẻ lang thang bị ức hiếp ngoài đường.Bùi Thanh Vũ chỉnh lại tư thế ngồi đã hoàn toàn mất đi phong thái vốn có, phất tay, ra hiệu rằng không sao, anh ta vẫn rất tỉnh táo.Cô gái vẫn không yên tâm, lấy ra một lọ thuốc xịt trị bầm tím từ túi xách, định giúp anh ta xử lý vết thương.Bùi Thanh Vũ do dự một chút, nhưng cuối cùng không từ chối.Hơi ấm từ bàn tay cô gái lan tỏa trên da mặt anh ta, khiến anh ta cảm thấy một cảm giác khó tả.Sau khi giúp anh ta thoa thuốc, cô gái kiên nhẫn đứng chờ bên lề đường, đợi đến khi anh ta bắt được một chiếc taxi mới rời đi.

Khi rời đi, cô vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn.Ngồi trong xe, Bùi Thanh Vũ nhìn theo bóng dáng cô gái dần khuất xa.Chiếc taxi này chật chội hơn hẳn chiếc BMW của anh ta, nhưng hiếm hoi thay, hôm nay anh ta lại chẳng có chút phàn nàn nào.Trong lòng anh ta bỗng dâng lên một thứ cảm xúc xa lạ—rực cháy, mãnh liệt, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến anh ta cảm giác như mình đã bước ra khỏi thế giới này.Đây chính là cảm giác khi được chăm sóc lúc yếu đuối sao?Bùi Thanh Vũ nghĩ thầm.Nhưng mà, kiểu người như cô ấy... có lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có duyên gặp gỡ một lần mà thôi.—Vài ngày sau, tại một nhà hàng phương Tây ở khu phố cũ.Bùi Thanh Vũ lật qua lật lại chồng hồ sơ xin việc trong tay, vẻ mặt đầy chán nản.Nhà hàng mới mở chi nhánh, nên đã điều đi một nửa nhân viên sang đó, để lại thiếu hụt nhân lực ở nhà hàng chính.

Do đó, họ cần tuyển thêm người mới.Vốn không mấy quan tâm, nhưng khi lật đến một hồ sơ quen thuộc, ánh mắt anh ta chợt sáng lên.Là cô gái hôm đó!Chỉ là trong ảnh thẻ trên hồ sơ, cô ăn mặc giản dị hơn nhiều.Bùi Thanh Vũ lặp đi lặp lại mấy lần để xác nhận, sau đó nói với quản lý nhà hàng:"Người này, nhất định phải nhận vào làm!"

Anh ta tiếp tục xem xét sơ yếu lý lịch của cô gái, trong đầu bắt đầu tính toán.Cô ấy là sinh viên năm nhất, đang tìm một công việc làm thêm.

Còn anh ta dù đang học lớp 11, nhưng vì trước đây từng chuyển lớp, nên tuổi thật lớn hơn các bạn học một tuổi.Tính tới tính lui, anh ta chỉ hơn cô ấy một tuổi.Hơn nữa, cô ấy là một Omega.

Nếu sau này về nhà đấu tranh với gia đình, thì có lẽ họ cũng dễ chấp nhận giới tính của cô ấy hơn.Mà nếu họ không chấp nhận... thì anh ta cũng phải nghĩ cách để họ chấp nhận!Bùi Thanh Vũ hoàn toàn không nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nghĩ nhiều đến vậy về một mối quan hệ.—Ngày hôm sau.Cô gái đến nhà hàng phương Tây của khu phố cũ để nhận việc.Nhưng từ lúc bước vào, cô đã cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.Rõ ràng chỉ là ngày đầu tiên đi làm, nhưng đồng nghiệp lại tỏ ra vô cùng cung kính với cô.Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ thế bận rộn làm nhân viên phục vụ cả ngày.Đến tận buổi chiều, cô mới thấy Phó Thanh Vũ xuất hiện.Hóa ra chính là chàng trai mà cô đã giúp đêm hôm đó!Cô gái thầm cảm thán, trên đời đúng là có những chuyện trùng hợp kỳ lạ.Hiện không phải giờ ăn, nhân viên phục vụ đang đổi ca, trong nhà hàng rất vắng khách.Giữa lúc cô còn đang ngơ ngác, Bùi Thanh Vũ đã bước đến gần cô, áp cô vào bức tường của nhà hàng.Bùi Thanh Vũ vốn là cao thủ tình trường, lúc nào cũng theo nguyên tắc "đôi bên tình nguyện", "ai tự nguyện thì mới dính vào".Nhưng hôm nay, anh ta lại hơi nóng vội, khiến hành động trở nên lố bịch một cách khó tả.Sự ngạc nhiên trong mắt cô gái dần chuyển thành chán ghét.Mà Bùi Thanh Vũ, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã làm hỏng chuyện.Anh ta nở một nụ cười mà bản thân tự cho là "đẹp trai đến mức giết người không đền mạng", nói bằng giọng điệu tự tin đến mức muốn đánh:"Tiểu Nguyệt Quế, thật vui vì lại gặp được em.

Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo sẽ cho em mọi thứ em muốn..."

Trong bầu không khí yên lặng, Bùi Thanh Vũ vẫn chưa thấy đủ, lại nhấn mạnh thêm một câu: "Hửm?"

Cô gái...Ngắt ngang màn tỏ tình sến súa, buông cánh tay của gã đàn ông trước mặt xuống, rồi thẳng thừng tặng cho Bùi Thanh Vũ một cái bạt tai.

Không chỉ vậy, cô còn lườm gã ông chủ đầu đất này một cái thật sắc bén.Dưới ánh mắt kinh ngạc và tủi thân của Bùi Thanh Vũ, cô gái lập tức gọi quản lý ra, tức giận yêu cầu thanh toán công tiền công hôm đó.Trước khi rời đi, cô giơ ngón trỏ lên, gõ nhẹ ba lần vào thái dương mình, rồi nói với quản lý: "Ông chủ của anh có vấn đề ở đây, tốt nhất nên đưa anh ta đi khám tâm lý.

Đối xử tốt với anh ta vào."

Dứt lời, cô tức giận đập cửa bỏ đi.Bùi Thanh Vũ hồi tưởng lại màn mất mặt tuyệt đối của mình, thở dài một hơi.

Anh ta nhớ lại bản thân trước đây từng tung hoành giữa bao đóa hoa, lòng đầy suy tư.Chẳng lẽ mình thực sự đã sai sao...—
 
[Đm/Edit/Hoàn] Pháo Hôi Omega Không Hứng Thú Với Nam Chính Alpha.
Chương 20: Học tập và chơi game có cùng một logic


Năm lớp 11, kênh dạy tiếng Anh của Giang Dục Nhiên dần có thành tích, cậu mở thêm dịch vụ tư vấn giảng dạy một kèm một trên mạng.Kỳ nghỉ đầu tiên của lớp 11, cậu vẫn tập trung làm video, nhưng đến kỳ nghỉ hè thứ hai, cậu dành nhiều tâm sức hơn vào việc dạy học trực tuyến.Cậu không hỏi Lạc Vọng Xuyên, nhưng đã đọc nguyên tác và biết rằng sau khi tốt nghiệp trung học, anh sẽ ra nước ngoài học đại học.

Giang Dục Nhiên không dám chắc mình có thể đi du học hệ cử nhân không, nhưng cậu muốn nâng cao điểm tiếng Anh để giành được học bổng toàn phần và có cơ hội đến cùng một đất nước với Lạc Vọng Xuyên.

Nhưng tất cả những điều này, cậu không hề nói với anh.

Khi Lạc Vọng Xuyên tò mò hỏi cậu vì sao lại dốc sức kiếm tiền như vậy, Giang Dục Nhiên chỉ nói qua loa vài câu—cậu không muốn tạo áp lực cho anh.Vì vậy, suốt mùa hè lớp 11, Giang Dục Nhiên không còn gặp mặt Lạc Vọng Xuyên thường xuyên như trước, mà dồn thời gian vào ôn thi TOEFL, làm nội dung kênh tiếng Anh và dạy học trực tuyến.Hôm nay, sau khi kết thúc buổi livestream, cậu nhận được một tin nhắn riêng.

Người nhắn nói rằng có một học sinh lớp 10 trong thành phố đang rất cần một gia sư tiếng Anh.

Người này tin tưởng vào năng lực của cậu, hy vọng có thể thuê cậu làm gia sư một kèm một.

Thời gian là suốt một tháng trong các ngày làm việc, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, địa điểm là một khu biệt thự.

Mức lương là con số 5 chữ số.Giang Dục Nhiên lập tức gật đầu đồng ý, vội vàng nhắn tin nhận công việc.

Đối phương thêm WeChat của cậu, xác nhận thời gian và địa điểm, sau đó chuyển ngay một nửa tiền đặt cọc.

Nhìn số tiền 5 chữ số vừa nhảy vào tài khoản, Giang Dục Nhiên không khỏi cảm thán: "Kiếm tiền thật dễ dàng."

Một tháng kiếm hơn hai mươi ngàn tệ, cảm giác thế nào nhỉ?Ngày hôm sau, Giang Dục Nhiên bắt taxi đến khu biệt thự.

Khi nhấn chuông cửa, nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Chưa kịp ngạc nhiên, cửa vừa mở ra, người đứng trước mặt cậu là—Lạc Vọng Xuyên, đi chân trần trong đôi dép lê.Vừa thấy Giang Dục Nhiên, anh liền kéo cậu vào lòng, bế bổng lên, rồi hôn lấy hôn để: "Sao không chịu đến tìm anh..."

Giang Dục Nhiên bị hôn đến choáng váng, nhưng lại tham luyến hương thơm trên người anh, nên cũng đáp lại thật lâu.

Mãi đến khi bình tĩnh lại, cậu mới lí nhí nói mấy câu kiểu "đang chăm chỉ học hành".Hai người ôm nhau thêm một lúc, Giang Dục Nhiên mới bừng tỉnh: "Anh thi xong TOEFL rồi mà?

Vậy đây chẳng phải là lừa em sao?"

"Không có đâu."

Lạc Vọng Xuyên lắc đầu: "Anh thực sự cần em giúp dạy kèm một người."

"Ai?"

"Cháu trai anh."

Lạc Vọng Xuyên bất đắc dĩ nói: "Nó chỉ mê chơi game, chẳng chịu học hành.

Mẹ nó không quản nổi, nên gửi sang chỗ anh, nhờ anh thuê gia sư.

Nhưng thằng nhóc đó chỉ kém anh vài tháng tuổi, từ nhỏ đã thích tranh giành với anh, còn muốn phân hóa thành Alpha trước anh.

Cuối cùng thấy anh phân hóa trước, nó tức đến nỗi không chịu phục.

Bây giờ anh nói gì, nó cũng phản bác lại, thật sự không trị nổi nó nữa."

"Nó đang ở đâu?"

Giang Dục Nhiên lập tức vào trạng thái làm việc."

Đi theo anh."

Lạc Vọng Xuyên nắm tay cậu đi lên tầng.Trong phòng giải trí trên tầng, một thiếu niên tuấn tú đang chăm chú chơi game.

Trò chơi mà cậu ta đang chơi là "Liên Minh Chiến Giới", một game 5v5 cực kỳ nổi tiếng.

Người chơi sẽ đảm nhận các vị trí như đường trên, đường giữa, hỗ trợ, đi rừng và xạ thủ.Bậc xếp hạng cao nhất của trò chơi này là "Bá Vương", nhưng thiếu niên này lại đang mắc kẹt ở bậc ngay dưới—Bán Bá Vương cấp 5.Lạc Vọng Xuyên đứng bên ngoài phòng kính, bất lực nhìn cảnh này.

Nhưng Giang Dục Nhiên thì không vội, cậu đẩy cửa bước vào.

Đúng lúc đó, cứ điểm chính của đội thiếu niên bị phá hủy, màn hình hiện lên dòng chữ "Thất bại" to đùng.Giang Dục Nhiên bật cười: "Lại thua à?"

"Liên quan gì đến anh!"

Thiếu niên liếc mắt nhìn cậu, lập tức đoán được Giang Dục Nhiên cùng phe với Lạc Vọng Xuyên, liền phản ứng đầy phản nghịch."

Chơi xạ thủ à?"

Giang Dục Nhiên hỏi: "Biết vì sao vừa rồi lại thua không?"

"Còn sao nữa, gặp phải đồng đội ngu chứ gì."

"Câu trước là vì cậu thua."

Giang Dục Nhiên nói."

Anh đùa à!

Tôi xếp hạng hai trong đội đấy!"

Thiếu niên tranh cãi."

Cậu đẩy xong trụ một nhưng không đổi đường, lại còn đi thẳng vào rừng đối phương mà không có tầm nhìn, bị rừng bên kia bắt lẻ.

Hỗ trợ phải vào cứu cậu nên cũng chết theo.

Rừng đối phương giết xong cậu, chiếm rừng của cậu, còn đẩy trụ, thế là lăn cầu tuyết thắng trận."

"Cái đó... chỉ là tình cờ thôi!"

Thiếu niên không phục."

Không phải tình cờ."

Giang Dục Nhiên nhấn mạnh: "Cậu chơi xạ thủ máu giấy, có chiêu khống chế và chạy trốn nhưng thời gian hồi chiêu rất ngắn.

Nếu cậu chạy kịp thì không chết.

Nếu chơi hổ báo, có thể dùng khống chế để bắt rừng đối phương, rồi phản công.

Nhưng cậu vừa không chịu chạy, vừa thao tác lỗi, kỹ năng hụt, tự đẩy mình vào thế bị bắt."

"Anh thì biết gì!"

Thiếu niên tức giận: "Đây là tướng tủ của tôi!

Sao tôi lại không hiểu nó được!"

"Ồ?

Hiểu à?"

Giang Dục Nhiên cười nhạt: "Vậy thì cậu nói xem, trang phục cậu vừa dùng là 'Yến Tiệc', đúng không?

Nó có nguồn gốc từ bài văn nào trong sách ngữ văn lớp 10?"

"Hồng, Hồng Môn yến?"

Thiếu niên lắp bắp thử hỏi."

Thiếu tự tin như vậy, chứng tỏ là không biết rồi."

Giang Dục Nhiên nhúnh vai."

Em chỉ chơi game thôi mà!

Tại sao em phải hiểu những thứ này?"

Thiếu niên bốc lộ."

Em biết vì sao kỹ năng thứ nhất của tướng mà em hay chơi lại có tên 'Vũ Kiếm' không?"

"Tại sao...?

Có liên quan đến Hồng Môn yến sao?"

"Có liên quan."

"Anh lại làm màu làm mà tầm!

Giỏi thì vào chơi đi!"

Thiếu niên không phục."

Được.

Anh chơi."

Giang Dục Nhiên nhận lấy trò chơi, chọn ngay vào tướng mà thiếu niên đã dùng vàng trận trước."

Hủy diệt ngay lập tức!"

"Ngũ sát!"

"Chiến thắng!"

Những lời quáng bá theo nhau vọc lên, chỉ trong chốc lát, trận đã kết thúc với chiến thắng áp đảo.Thiếu niên nhìn Giang Dục Nhiên với ánh mắt hoàn toàn thay đổi.Giang Dục Nhiên mỉm cười: "Muốn thắng không?"

"Muốn!"

"Lấy tài khoản phụ, đi hỗ trợ anh."

Thiếu niên lập tức nghe lời, vào game làm trợ thủ.

Trong trò chơi, cậu theo sự chỉ đạo của Giang Dục Nhiên mà di chuyển, dẫn dắt nhìn Giang Dục Nhiên dùng tài khoản chính liên tiếp thắng mười ván, lên đến bậc Quách Vương, đôi mắt thiếu niên đã hoàn toàn lấp lánh sự ngưỡng mộ.Dưới ánh mắt sựng sốt của thiếu niên, Giang Dục Nhiên đặt điện thoại xuống: "Em biết vì sao mình luôn thua không?"

"Tại sao?"

Thiếu niên gật đầu lia lịa, như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe giảng."

Em không hiểu về kỹ năng tướng và số liệu trang bị, dù đó là tướng em chơi giỏi nhất, em vẫn không biết nó sẽ bị đánh bại sau mấy đòn khi đụng trước một đối thủ cùng cấp."

"Vậy làm sao đây?"

Thiếu niên bắt đầu trầm tư."

Anh chỉ nói chuyện với những người học giỏi."

Giang Dục Nhiên cuối cùng cũng kéo ra điều kiện: "Hơn nữa, học và chơi game vốn dĩ có chung một logic."

"Được!

Em học!"

"Rất tốt, gọi anh là thầy Giang."

Giang Dục Nhiên cười nhè nhẹ."

Vâng!

Thầy Giang!"

Thiếu niên từ bỏ bộ dáng ngang ngạnh, trở nên vô cùng ngoan ngoãn."

Tốt."

Giang Dục Nhiên gật đầu.

Trẻ ngoan có thể dạy dỗ.Thế là, sự nghiệp gia sư của Giang Dục Nhiên chính thức bắt đầu, với chế độ nửa ngày học tập, nửa ngày chơi game.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Pháo Hôi Omega Không Hứng Thú Với Nam Chính Alpha.
Chương 21: Không Liên Quan Đến Dấu Tạm Thời


Bố mẹ của Lạc Vọng Xuyên thường xuyên kinh doanh ở nước ngoài, trong nước cũng có không ít bất động sản.

Căn biệt thự ở quê này là nơi chuẩn bị riêng cho anh, trong nhà anh đã sắp xếp một căn phòng dành cho Giang Dục Nhiên—ngay đối diện phòng ngủ của mình.Mặc dù lý do là để Giang Dục Nhiên thuận tiện hơn, nhưng thực ra Lạc Vọng Xuyên cũng có chút tư tâm—anh hy vọng mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức.Giang Dục Nhiên không phản đối.Thế là, trong suốt một tháng sau đó, cậu ở lại nhà Lạc Vọng Xuyên.Mỗi sáng thức dậy lại dạy kèm cho Lạc Dật học, rảnh rỗi thì dẫn thằng nhóc này chơi game.

Cứ như vậy, hơn nửa tháng trôi qua, thành tích học tập và bậc xếp hạng trong game của Lạc Dật đều tăng lên đáng kể."

Logic chơi game và logic học tập là giống nhau, phải nắm vững kỹ năng thật tỉ mỉ, không được kiểu qua loa, đại khái.

Nếu không, khi đấu tay đôi gặp cao thủ, chắc chắn em sẽ thua."

Giọng nói nhàn nhạt của Giang Dục Nhiên vang lên trong phòng chơi game.Đến giờ nghỉ, Lạc Vọng Xuyên mang một hộp kem đến đưa cho Lạc Dật.

Cậu nhóc ngoan ngoãn nhận lấy, còn lễ phép cảm ơn.

Thời gian này, thái độ của Lạc Dật đối với Lạc Vọng Xuyên cũng tốt hơn nhiều.Giang Dục Nhiên thấy Lạc Vọng Xuyên đến thì đứng dậy đi cùng anh xuống lầu.Hai người ngồi trong phòng khách, vừa ăn kem vừa trò chuyện linh tinh."

Không hiểu sao mấy ngày nay em cứ cảm thấy hơi mệt mỏi, tinh thần không được tốt lắm."

"Không lẽ sắp phân hoá rồi?"

"Không đến mức đó đâu, cũng không thấy khó chịu lắm, chỉ là hơi mệt thôi.

Có lẽ làm gia sư vất vả quá."

"Ừm, vất vả rồi."

Lạc Vọng Xuyên nửa đùa nửa thật: "

Sau này nếu chúng ta có con, chắc chắn sẽ ngoan hơn nhóc Lạc Dật kia."

"Anh nói gì vậy chứ..."

Giang Dục Nhiên lườm anh một cái, giọng mang theo chút trách móc nhẹ nhàng.Tuy nguyên tác đã thay đổi rất nhiều từ khi cậu xuyên vào đây, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu sẽ phân hóa.

Giang Dục Nhiên đã kiểm tra lại mốc thời gian, trong cốt truyện gốc, Giang Dục Nhiên phân hóa vào khoảng năm lớp 12—chỉ có điều, ngay trong ngày hôm đó, cậu đã lao lực đến mức qua đời.Nhưng bây giờ, cậu vẫn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như trong nguyên tác.

Đợi đến khi nhập học lại, chỉ cần chú ý sức khỏe một chút là được.Trong nguyên tác cũng không đề cập đến việc Giang Dục Nhiên sẽ phân hóa thành gì, nhưng cậu vẫn hy vọng mình sẽ là Beta—dễ dàng, không rắc rối.Nhưng mà... nếu người đó là Lạc Vọng Xuyên...Giang Dục Nhiên liếc nhìn Lạc Vọng Xuyên một cái, đột nhiên cảm thấy nếu bản thân thực sự phân hóa thành Omega, hình như cũng không có gì tệ lắm.—Một tháng trôi qua rất nhanh.

Hôm nay sau khi dạy xong tiết cuối cùng và nhận nốt tiền lương, Giang Dục Nhiên thu dọn hành lý thì trời cũng đã về chiều.Bên ngoài trời dần tối, cơn mưa lất phất rơi xuống, sau đó càng lúc càng nặng hạt, thậm chí bắt đầu có sấm chớp.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Giang Dục Nhiên.

Cậu đứng trong phòng ngủ, nhìn ra màn đêm ngoài kia, lòng có chút lưu luyến—ngày mai Lạc Vọng Xuyên sẽ lái xe đưa cậu về nhà rồi.Trời đã khuya, Giang Dục Nhiên ra ngoài uống nước rồi chuẩn bị đi ngủ.Trong phòng khách, Lạc Dật cũng đang rót nước."

Còn chưa ngủ à?"

Giang Dục Nhiên chào hỏi."

Thầy Giang."

Lạc Dật đáp lại trong bầu không khí tĩnh mịch, tiếng sấm ngoài trời rền vang khiến gương mặt cậu ta lúc sáng lúc tối.

"Ngày mai thầy đi thật sao?"

"Ừ, lớp anh dạy đã kết thúc rồi."

"Thầy có bạn trai chưa?"

"Anh?"

Giang Dục Nhiên bất ngờ.

"Sao em lại hỏi vậy?"

"Thầy Giang, em thích thầy.

Hãy ở bên em đi."

Lạc Dật mím môi, cất lời."

Rất tiếc, anh có bạn trai rồi."

"Là ai?

Em chắc chắn sẽ tốt hơn anh ta!"

"Anh ấy là..."

Giang Dục Nhiên vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy một cơn khó chịu không thể kiểm soát bùng lên từ tuyến thể, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.Giữa những tia chớp lóe sáng ngoài trời, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ—mình đã chăm sóc bản thân tốt suốt cả năm nay, ăn uống đầy đủ, cơ thể khỏe mạnh.

Không lẽ... kỳ phân hóa lại đến sớm sao?!Giang Dục Nhiên chóng mặt đến mức không trụ nổi, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Lạc Vọng Xuyên gấp gáp gọi tên mình:"Dục Nhiên!

Dục Nhiên!"—Khi Giang Dục Nhiên tỉnh lại, trời đã sáng.

Cậu nằm trên giường trong phòng khách của mình, còn Lạc Vọng Xuyên thì đang ngồi bên cạnh ghế, gục đầu ngủ gà ngủ gật."

Dục Nhiên, em tỉnh rồi!"

Lạc Vọng Xuyên nắm chặt tay cậu.Giang Dục Nhiên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn hương, xen lẫn với hương lan nồng đậm.

Trên tủ đầu giường còn có một lọ thuốc ức chế thông tin tố đã qua sử dụng."

Đây là..."

Giang Dục Nhiên gãi đầu.

"Tin tức tố?"

"Đêm qua em phân hóa rồi."

Lạc Vọng Xuyên nghiêm túc nhìn cậu.

"Anh đã tiêm thuốc ức chế cho em, nhưng tình trạng vẫn không ổn lắm... nên anh đã tạm thời đánh dấu em.

Xin lỗi."

"Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi mà."

Giang Dục Nhiên khẽ lắc đầu."

Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, Omega của anh."

Lạc Vọng Xuyên nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

"Không phải vì tạm thời đánh dấu, mà vì anh muốn đi cùng em suốt cả đời này."
 
[Đm/Edit/Hoàn] Pháo Hôi Omega Không Hứng Thú Với Nam Chính Alpha.
Chương 22 - Đại Kết Cục: Con Đường Tương Lai


Kỳ mẫn cảm đầu tiên của Giang Dục Nhiên diễn ra tại nhà Lạc Vọng Xuyên, kéo dài vài ngày.

Nhà Lạc Vọng Xuyên có cô giúp việc lo dọn dẹp và nấu ăn hằng ngày, nhưng anh vẫn không yên tâm, cứ ở bên cạnh Giang Dục Nhiên suốt.Lạc Dật dần nhận ra sự mập mờ giữa hai người họ, cũng không nhắc lại chuyện tỏ tình nữa.Không lâu sau khi Giang Dục Nhiên hồi phục, năm học mới bắt đầu.Lạc Vọng Xuyên vẫn ở bên Giang Dục Nhiên suốt những ngày tháng cuối cấp ba.

Những người từng không tin tưởng vào mối quan hệ của họ đều ngạc nhiên vì họ vẫn gắn bó bền chặt.Bố mẹ Lạc Vọng Xuyên vốn luôn tin tưởng vào khả năng của con trai, chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn của anh.

Sau khi gặp Giang Dục Nhiên, họ càng không phản đối mà còn rất ủng hộ hai người cùng nhau ra nước ngoài du học.

Họ thậm chí muốn tài trợ tài chính cho Giang Dục Nhiên, nhưng cậu đã từ chối khéo.Giang Dục Nhiên có kế hoạch riêng của mình.

Cậu và Lạc Vọng Xuyên đã bàn bạc rất nhiều về việc sẽ học đại học ở đâu.—Chu Vĩnh Tư nhờ thành tích xuất sắc trong các cuộc thi nên được tuyển thẳng vào Đại học K.

Sau đó, Chu Kỳ Quang và Chu Vĩnh Tư dẫn nhau đi gặp bố mẹ hai bên.Gia đình Chu Kỳ Quang có danh tiếng lớn ở địa phương, rất hài lòng với Chu Vĩnh Tư.

Họ muốn cậu từ bỏ cơ hội vào Đại học K, ở lại thành phố để học cùng trường với Chu Kỳ Quang.

Sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ kết hôn, để Chu Vĩnh Tư trở thành "phu nhân quý tộc" đúng nghĩa.Nhưng Chu Vĩnh Tư không chấp nhận, lập tức từ chối ngay tại chỗ.Chuyện này đã dẫn đến một trận cãi vã kịch liệt giữa hai người.

Cuối cùng, Chu Vĩnh Tư dứt khoát đề nghị chia tay.Việc này xảy ra ngay trong học kỳ đầu tiên lớp 12, lập tức gây chấn động trong giới học sinh trường danh giá.Chu Kỳ Quang gần như phát điên vì chuyện này, ngày nào cũng tìm đến Lạc Vọng Xuyên than thở:"Vọng Xuyên, cậu nói xem, ở lại đây thì có gì không tốt?

Bố mẹ tôi thích cô ấy đến thế, ở bên tôi chẳng phải có thể bớt phấn đấu ít nhất hai mươi năm à?

Trong đầu cô ấy nghĩ cái gì thế không biết!

Tôi thật sự không hiểu nổi!"

Lạc Vọng Xuyên không trả lời ngay, chỉ hỏi lại:"Kỳ Quang, cậu thích cô ấy ở điểm nào?"

Chu Kỳ Quang ngẩn người, trả lời theo bản năng:"Độc lập, có chính kiến, không vì gia đình tôi mà nhún nhường hay rập khuôn theo tôi...

Còn nữa... cô ấy rất xinh..."

"Vậy cậu nghĩ bố mẹ cậu muốn một nàng dâu như thế sao?"

"Không."

Chu Kỳ Quang thở dài.

"Họ không thích con gái bướng bỉnh, cũng không thích con gái cứ muốn ra ngoài thể hiện.

Họ muốn một cô dâu hiền lành, an phận lo việc nhà, tốt nhất chỉ cần học một trường đại học tầm trung trong thành phố thôi."

"Vậy cậu đang tìm bạn gái cho mình, hay tìm con dâu cho bố mẹ cậu?"

"Cái này..."

Chu Kỳ Quang bối rối.

"Khác nhau lắm sao?"

"Hai chuyện đó vốn dĩ không thể cùng tồn tại."

Lạc Vọng Xuyên nói đầy ẩn ý.Chu Kỳ Quang còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, đã thấy Giang Dục Nhiên từ xa bước tới."

Anh đi trước đây, cậu cứ từ từ suy nghĩ."

Lạc Vọng Xuyên phất tay chào Giang Dục Nhiên rồi dứt khoát bỏ lại Chu Kỳ Quang, đi thẳng.Chu Kỳ Quang nhìn theo bóng lưng hai người họ khuất dần, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.—Chuyện của Giang Dục Nhiên và Lạc Vọng Xuyên nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Ai cũng biết Lạc Vọng Xuyên đã trực tiếp nộp đơn vào một trường đại học danh giá ở nước ngoài và được nhận vào Đại học H—ngôi trường hàng đầu thế giới.

Một thời gian dài, anh trở thành huyền thoại trong giới học sinh.Mấy ngày sau, tin vui của Giang Dục Nhiên cũng được thông báo—cậu cũng được nhận vào cùng một trường với Lạc Vọng Xuyên!Giang Dục Nhiên không cảm thấy bất ngờ hay áp lực gì.

Thế giới trong cuốn sách này có hệ thống giáo dục rất giống với thế giới thực.

Ở thế giới trước, cậu đã từng đỗ vào Đại học H, giờ làm lại một lần nữa thì càng dễ dàng hơn.Danh sách trúng tuyển của cả hai được dán lên bảng vinh danh của trường A từ rất sớm.

Sau đó, họ cũng không còn phải giấu giếm nữa, thoải mái nắm tay nhau đi khắp sân trường.Giang Dục Nhiên còn nhận được học bổng xuất sắc với số tiền lớn, hoàn toàn có thể trang trải chi phí sinh hoạt ở Đại học H.Dĩ nhiên, cả hai vẫn tham gia kỳ thi đại học.

Kết quả cuối cùng, họ đều đạt trên 700 điểm, một lần nữa gây bùng nổ trên các mặt báo địa phương.—Lễ tốt nghiệp diễn ra ngay sau kỳ thi đại học.

Giang Dục Nhiên và Lạc Vọng Xuyên không muốn phô trương quá nhiều nên từ chối mọi lời phỏng vấn.

Nhưng vẫn có không ít phóng viên dò hỏi được thời gian tổ chức buổi lễ của trường A và kéo tới chặn đường cặp đôi huyền thoại này."

Bạn học Giang, bạn học Lạc, hai bạn có thể chia sẻ một chút về câu chuyện tình yêu của mình không?"

"Hai bạn đã trúng tuyển vào Đại học H, một trong những trường đại học danh giá nhất thế giới.

Nhưng theo tôi được biết, Đại học B của thủ đô cũng đã gửi lời mời nhập học.

Trường B đang dần hội nhập quốc tế, những năm gần đây xếp hạng cũng đã lọt vào top 10.

Vậy các bạn sẽ chọn trường nào?"

Lạc Vọng Xuyên và Giang Dục Nhiên chỉ mỉm cười nắm tay nhau, nhẹ nhàng đáp lại các phóng viên một câu: "Bí mật."

Sau đó, họ rời khỏi tầm mắt của đám đông.Giữa khung cảnh dần lắng xuống, Chu Kỳ Quang nhìn theo bóng lưng hai người họ, trầm mặc hồi lâu.—Tháng Chín.Trường A lại bước vào một năm học mới.

Chủ đề được bàn tán rôm rả trong mùa tựu trường tất nhiên không gì khác ngoài tin tức về những học sinh lớp 12 năm trước.Một cặp đôi yêu nhau trong suốt năm cuối cấp ba, lại cùng đỗ vào một trường đại học hàng đầu thế giới.

Điều này khiến họ trở thành huyền thoại trong mắt mọi người.Cùng thời gian đó...—Tháng Chín, tại Đại học K.Đại học K nằm ở đặc khu, nổi tiếng với nền học thuật tiên tiến và kết nối quốc tế mạnh mẽ.

Do học phí cao ngất ngưởng, phần lớn sinh viên theo học tại đây đều là con nhà giàu có.Tuy nhiên, Chu Vĩnh Tư lại là một ngoại lệ.

Mỗi năm, Đại học K đều tuyển chọn một số sinh viên xuất sắc và cấp học bổng toàn phần.

Chu Vĩnh Tư may mắn nằm trong danh sách đó.Khác với đa số sinh viên ở đây, những người đam mê theo đuổi các ngành tài chính hoặc luật, Chu Vĩnh Tư lại chọn theo học ngành khoa học chính trị—một chuyên ngành cực kỳ hiếm hoi.

Điều này lập tức khiến cô trở thành tâm điểm chú ý trong giới sinh viên mới nhập học.Tuy nhiên, sự quan tâm ấy nhanh chóng giảm bớt khi mọi người gặp cô ngoài đời thực.Chu Vĩnh Tư sở hữu một gương mặt thanh tú, có khí chất, nhưng không thuộc dạng mỹ nhân gây ấn tượng ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Cách ăn mặc của cô tuy chỉnh tề nhưng lại đơn giản, thậm chí có phần mộc mạc.

Cộng thêm thói quen trầm lặng, ít nói giữa đám đông, cô không hề giống một học bá huyền thoại như mọi người tưởng tượng.Chu Vĩnh Tư thích đọc sách, không chủ động giao lưu với người khác.

Nhưng nếu có ai đến bắt chuyện, cô vẫn lịch sự đáp lại, thái độ nhã nhặn, không tỏ ra lạnh lùng.

Dù vậy, bất cứ ai tiếp xúc với cô đều có thể dễ dàng nhận ra—cô không thực sự thích nói chuyện với người khác, chỉ là phép lịch sự mà thôi.—"Bạn gì ơi, chỗ này còn trống không?"

Chu Vĩnh Tư đang đọc sách, nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng không ngẩng đầu lên.

Cô chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn, nhường một chỗ trống.Thông thường, các sinh viên đều có thói quen ngồi cách nhau một ghế.

Nhưng người vừa hỏi không làm vậy, mà ngồi xuống ngay sát cạnh cô.Chu Vĩnh Tư cảm thấy hơi chật chội, có phần không hài lòng, định bảo người đó ngồi xa ra một chút.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Chu Kỳ Quang.Trái tim bỗng nhiên lỡ một nhịp.Trong sự ngỡ ngàng của cô, Chu Kỳ Quang mỉm cười và nói:"Chào Chu Vĩnh Tư, rất hân hạnh được gặp cậu.

Để tôi tự giới thiệu lại—tôi là Chu Kỳ Quang."–CHÍNH VĂN HOÀN–
 
Back
Top Bottom