- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,482
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 29: GIA SƯ
CHƯƠNG 29: GIA SƯ
"Nào, nào, cứ ngồi tự nhiên."
Phùng Tử Diệu gọi lớn, "Dì Trương!
Mang hai ly trà ra, có khách."
"Ai ai, tới ngay đây" Một người phụ nữ dáng hơi đẫy đà, khí sắc hồng hào vội vàng bưng trà đi ra."
Cố thiếu gia, mời cậu dùng trà.
Lâu lắm rồi không gặp cậu."
Dì Trương khom người, đặt chén trà trước mặt Cố Vân Kiêu."
Dì Trương?
Sao dì lại ở đây?"
Cố Vân Kiêu hơi ngạc nhiên hỏi.Chưa đợi dì Trương trả lời, Phùng Tử Diệu đã nhanh miệng chen vào: "Còn không phải vì thằng nhóc kia sao.
Ba mẹ nó mua xong căn nhà này, liền vội vàng nhét người vào đây rồi đi công tác.
Lại gọi điện nhờ tôi để mắt hộ.
Tôi thì làm biết gì chăm con nít, thế là gọi dì Trương lên trông, chờ ba mẹ nó về sẽ sắp xếp người khác."
"Ừ ừ, đúng là vậy.
Tôi ở đâu cũng được, chỉ cần chăm sóc tiểu thiếu gia là được."
Dì Trương cười đáp, rồi quay sang nhìn Thẩm Ngạn, giọng tươi cười: "Ui chao, đây là công tử nhà ai thế, lớn lên khôi ngô tuấn tú quá."
"Cháu chào dì Trương, cháu là Thẩm Ngạn...
đến làm gia sư thôi ạ.
Dì cứ gọi cháu là Tiểu Thẩm được rồi.
Cháu không phải công tử nhà nào đâu."
Thẩm Ngạn đỏ mặt vội vàng giải thích."
Hóa ra là thầy Tiểu Thẩm, mời cậu dùng trà.
Tôi thích nhất mấy cậu trẻ học giỏi, lại văn nhã như cậu."
Dì Trương càng cười tươi rạng rỡ.Thẩm Ngạn chưa từng quen với sự nhiệt tình của người lớn tuổi như vậy, lập tức có phần lúng túng."
Dì Trương, tiểu thiếu gia ruột của người vẫn còn đây, sao lại muốn đổi chủ rồi?
Tôi không đồng ý đâu nha."
Phùng Tử Diệu giả bộ giận dỗi."
Cái thằng này, biết dì không có ý đó mà còn chọc ghẹo."
Dì Trương vừa xoa eo vừa trách."
Đúng rồi, dì Trương, mau gọi thằng nhóc kia xuống gặp gia sư.
Thật chẳng có quy củ gì cả."
Phùng Tử Diệu sốt ruột nói."
Được được, dì lên lầu gọi cậu chủ nhỏ."
Dì Trương nói xong liền bước vội lên cầu thang."
Thầy Thẩm, lát nữa nhờ cậu nhìn xem thằng nhóc kia có cứu nổi không.
Ba mẹ nó mời không biết bao nhiêu gia sư rồi, chưa được mấy ngày đã bị nó chọc tức bỏ đi.
Tôi đoán chắc không phải nó quá ngốc thì cũng...
À mà thôi, dù sao cũng đâu phải ai cũng thông minh như tôi."
Phùng Tử Diệu quay sang nói với Thẩm Ngạn.Cố Vân Kiêu nhướng mày, khó nhịn mà bật cười: "Cậu thông minh?"
"Sao?
Chẳng lẽ chỉ có cậu mới được thông minh còn tôi thì không?"
Phùng Tử Diệu phản bác."
Ừ, ừ, cậu thông minh, cậu còn thông minh hơn tôi."
Cố Vân Kiêu hờ hững đáp.Thẩm Ngạn nhìn hai người đấu khẩu, thấy thú vị không nhịn được khẽ cười."
Phùng thiếu gia, anh đừng khách sáo, cứ gọi thẳng tên tôi là được.
Đừng gọi thầy Thẩm, tôi nào phải thầy giáo thật sự."
Lời còn chưa dứt, trên lầu bỗng vang lên một trận "rầm rầm", đồ đạc bị hất ngã, tiếp đó là tiếng quát giận dữ của thiếu niên:"Tôi không xuống!
Tôi không cần thầy, bảo hắn cút đi, tất cả cút hết cho tôi!"
Dì trương hoảng hốt chạy xuống, mặt mày lúng túng nói với Phùng Tử Diệu: "Tiểu thiếu gia... cậu ấy nói..."
"Được rồi, tôi nghe thấy rồi."
Phùng Tử Diệu khoát tay, ra hiệu dì Trương đừng nói nữa.
"Dì đi làm việc khác đi."
"Vâng."
Dì Trương đáp, vội vàng tránh đi."
Hai người ở đây chờ.
Để tôi xem sao thu phục được nó."
Phùng Tử Diệu nghiến răng nói."
Đừng nóng vội, lỡ tay đánh hỏng, cẩn thận cô của cậu không tha đâu."
Cố Vân Kiêu nhắc."
Tôi tự biết chừng mực."
Nói xong, Phùng Tử Diệu định bước lên lầu.Bấy giờ Thẩm Ngạn bỗng mở miệng: "Phùng thiếu gia, cho tôi thử lên một mình trước được không?"
Phùng Tử Diệu khựng lại, ngạc nhiên: "Cậu chắc chứ?"
"Ừ, để tôi thử.
Nếu không được thì sau này tôi cũng không cần đến nữa."
"Được, vậy cậu lên đi.
Nếu thằng nhóc kia vẫn không biết điều thì xuống ngay."
Cố Vân Kiêu dặn thêm: "Cẩn thận đấy.
Trẻ con ném đồ không biết nặng nhẹ, đừng để bị thương."
"Biết rồi, em sẽ cẩn thận."
Thẩm Ngạn gật đầu."
Nếu có chuyện thì gọi anh một tiếng, anh chờ dưới này."
Cố Vân Kiêu nói."
Ừ, anh yên tâm."
Nói xong, Thẩm Ngạn xoay người đi lên lầu.Phùng Tử Diệu né sang một bên cho Thẩm Ngạn đi, sau đó nhảy mấy bậc xuống, ngồi đối diện Cố Vân Kiêu chưa được bao lâu thì trên lầu lại vang lên tiếng gào:"Anh là ai?
Đừng động vào tôi, cút ngay!"
Tiếp đó là mấy tiếng đồ vật rơi loảng xoảng."
Có cần lên xem không?"
Phùng Tử Diệu hỏi.Cố Vân Kiêu lắc đầu: "Chờ thêm chút."
Không lâu sau, trên lầu dần yên tĩnh.Ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng Cố Vân Kiêu vẫn lo cho Thẩm Ngạn.
Đợi thêm lát nữa vẫn không có động tĩnh, hắn cùng Phùng Tử Diệu lén lút lên lầu.Hai vị đại thiếu gia thường ngày hô mưa gọi gió, giờ lại lén đứng ngoài cửa, ghé mắt nhìn qua khe.Trong phòng, đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng.
Một thiếu niên mặt mũi cau có ngồi bên bàn, còn Thẩm Ngạn hơi khom người, dịu giọng nói chuyện cùng cậu.
Thiếu niên tuy tỏ vẻ bực bội nhưng không hề ngắt lời.Cảnh tượng ấy khiến Cố Vân Kiêu rốt cuộc yên tâm.
Hắn khẽ ra hiệu cho Phùng Tử Diệu cùng xuống lầu.Ngồi lại sofa, Phùng Tử Diệu thở ra một hơi rồi lẩm bẩm: "Không đúng, sao chúng ta cứ như ăn trộm thế này.
Nó chỉ là thằng nhóc thôi, sợ cái gì chứ?"
Nói xong tự gõ vào trán mình.Cố Vân Kiêu bật cười: "Thôi đi, tính tình cậu mà xông lên chắc đánh nhau mất."
"Cậu nói xem, sao cái thằng nhóc mười mấy tuổi kia lại phiền phức thế không biết."
"Cậu quên hồi mười mấy tuổi mình thế nào à?
Mỗi ngày bị ông bô cậu cầm dây lưng rượt khắp nơi."
"Cậu thì khác gì, không ít lần bị anh cậu đánh chạy té khói."
Cố Vân Kiêu gãi mũi, cười cười: "Vậy thì cũng tám lạng nửa cân, cũng chẳng hơn gì."
Phùng Tử Diệu huých khuỷu tay vào hắn: "Công nhận, Thẩm Ngạn cũng có bản lĩnh, thế mà thu phục nổi Mã Tử Bằng - tiểu ma vương ấy."
Nghe cốt khen, vẻ mặt Cố Vân Kiêu vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại rộn ràng, đắc ý đáp: "Đó là tất nhiên, chẳng phải ai cũng được tôi dẫn đến đâu nhé."
Phùng Tử Diệu "xì" một tiếng, rồi nghiêng đầu suy nghĩ: "Mà này, tôi thấy Thẩm Ngạn quen quen... có phải ta gặp ở đâu rồi không?
Mỹ nhân thế này tôi sao lại không có ấn tượng chứ?"
Đột nhiên hắn reo lên: "A, nhớ rồi!
Hôm đó ở quán bar, người đỡ cậu lên lầu, dáng người đẹp cực.
Chính là cậu ta, đúng không?
Tôi nói mà, mỹ nhân thì tôi không thể quên được."
Cố Vân Kiêu cau mày: "Ngày đó chẳng có gì xảy ra hết.
Cậu đừng suy diễn lung tung.
Với lại đừng gọi 'mỹ nhân' này nọ, cậu ấy có tên đàng hoàng.
Biết tôn trọng một chút đi."
Phùng Tử Diệu đảo mắt giảo hoạt, rồi tự vả miệng, cười nịnh: "Đúng đúng, là Thẩm Ngạn, thầy Thẩm."
Lúc này Cố Vân Kiêu mới hài lòng gật đầu.