- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,627
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
19. Con chó ngốc nghếch
19. Con chó ngốc nghếch
Chương 19: Con chó ngốc nghếch
—————Tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo và cứng rắn, móng tay của Thương Lộc Diễn đâm sâu vào lòng bàn tay vì nắm quá chặt, "Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
Mồ hôi làm ướt lông mi của cậu, từng sợi từng sợi, càng làm đôi mắt như viên đá quý của anh trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn.Những alpha xung quanh càng lúc càng tiến lại gần, dần dần lộ ra vẻ mặt tham lam và xấu xa, "Không có gì đâu, chỉ là thấy anh Diễn xinh đẹp quá, muốn xem anh khóc có phải cũng đẹp như vậy không."
Câu nói này Thương Lộc Diễn đã từng dùng để tán tỉnh không ít đối tượng tình một đêm, không ngờ bây giờ gió đã đổi chiều, người bị trêu chọc lại là chính mình.Thật là khốn nạn!
"Ngụy Khiếu", cậu gằn giọng với một tên alpha quen mặt trong số đó, "Không phải lần trước tao đã cảnh cáo mày, nếu mắt mày còn nhìn chằm chằm vào mông tao, ông đây sẽ khiến mày đoạn tử tuyệt tôn."
"Con mẹ mày, xem như gió thoảng qua tai, đúng không!"
Ngụy Khiếu bị câu này của cậu dọa cho rụt người, nhưng nhìn vầng trán đẫm mồ hôi lạnh và cánh tay căng thẳng run rẩy sau lưng của Thương Lộc Diễn, hắn nhanh chóng nhận ra cậu chỉ đang nói dối.
"Lúc trước có lẽ là không được, nhưng mà anh Diễn này..."
Ngụy Khiếu trơ trẽn đến mức giơ tay lên sờ gương mặt mềm mại, mịn màng của Thương Lộc Diễn, cười một cách dâm đãng và hạ lưu, "Anh nghĩ, bây giờ anh có thể phản kháng được à?"
Thương Lộc Diễn, ghê tởm dùng mu bàn tay quệt mạnh chỗ vừa bị sờ, cắn chặt răng đến mức rách một lớp thịt mềm trong khoang miệng, phun một ngụm máu vào người Ngụy Khiếu.
Chữ "cút" còn đang sôi sục tring thanh quản, thì mùi pheromone sầu riêng nồng nặc phát ra.
Thương Lộc Diễn suýt nữa phát ói vì buồn nôn.
Chết tiệt, quả nhiên người đã xấu mà pheromone cũng thối đến kinh tởm.
Ngụy Khiếu lau nước bọt trên mặt, cực kỳ ghê tởm mà liếm ngón tay.
"Thương Lộc Diễn, tôi khuyên anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Thấy ngón tay dính nước bọt của mình vừa bị Ngụy Khiếu liếm qua lại đưa về phía mình, Thương Lộc Diễn ghê tởm quay mặt sang hướng khác, rồi dọc theo chân tường ngồi sụp xuống đất.Cổ tay chạm vào một vật gì đó lạnh cứng, sần sùi, có lẽ là nửa viên gạch còn sót lại từ đợt sửa quán bar dạo trước.Thương Lộc Diễn nắm chặt mảnh gạch trong tay, định sẵn sàng đập vỡ đầu thằng ngốc Ngụy Khiếu này, thì bất ngờ ngửi thấy một bạc hà chanh quen thuộc.Pheromone của alpha được phân theo cấp độ: A, B, C, D là cấp cơ bản, trong đó cấp A mạnh nhất, còn cấp S lại vượt xa cả cấp A.Đám alpha thích giở trò chặn người này phần lớn chỉ là cấp C, Ngụy Khiếu cao nhất thì cũng chỉ là cấp B mà thôi.Khi luồng pheromone cấp S với sức ép mãnh liệt ấy tràn xuống, bọn chúng lập tức ôm đầu tháo chạy, còn thảm hại hơn những con kiến bị sư tử giẫm đạp.Thương Lộc Diễn vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy có gì đó trượt từ trên đầu xuống cổ mình.
Giản Bạch Liễm cởi áo khoác ra trùm lên đầu cậu, rồi lạnh lùng lấy điện thoại ra giữa những lời mắng chửi của đám người kia, chậm rãi nói: "Đồn cảnh sát phải không?
Tôi muốn báo án."
"Ở đây có năm alpha đang cố gắng quấy rối omega vợ đã kết hôn của tôi.
Địa điểm là hẻm phía sau số 19 đường Đông Bình."
Lời vừa dứt, mấy alpha kia như gặp ma, chẳng còn để ý tới điều gì, cúi đầu liên tục xin tha.Đầu của Thương Lộc Diễn bị trùm kín trong áo khoác, nghe không rõ vì lớp áo ngăn cách, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Tuyến thể ở sau gáy vừa nóng vừa rát, cậu không thể nghĩ ngợi gì thêm, chỉ thấy đầu óc choáng váng, nửa đau khổ nửa mệt mỏi, cuộn tròn lại.Giản Bạch Liễm giải thích sự việc với cảnh sát, dặn dò luật sư xử lý đám alpha kia thật kỹ rồi bế người về nhà.
Từ cổng viện đến cửa biệt thự chỉ cần đi mấy bước.Thân thể của Thương Lộc Diễn nóng rực, Giản Bạch Liễm nhanh chóng đi thật nhanh, dùng vài bước ngắn ngủi hoàn thành đoạn đường nhỏ, rồi mở cửa đặt cậu lên ghế sofa, xoay người vào bếp rót nước.Cảm giác nóng rực ở cột sống dần dần lan ra khắp cơ thể, Thương Lộc Diễn hơi khó chịu, quay người một chút.Chiếc áo khoác phủ trên đầu cậu trượt xuống đất, tầm nhìn của cậu như bị một lớp sương mù che phủ, mọi thứ đều mờ ảo, không rõ ràng.Giản Bạch Liễm rót nước xong, vừa quay lại đã nhìn thấy Thương Lộc Diễn đang nằm trên sofa, nâng vai trái lên, đôi môi đỏ nhẹ mở ra, ánh mắt xám xanh mờ mịt, tràn đầy ánh sáng ẩm ướt.Dưới ánh sáng, trong đôi mắt cậu, ngọn lửa khát khao đang bốc cháy, không thể che giấu.Mồ hôi làm ướt cổ cậu, theo từng cử động của tay, nốt ruồi nhỏ trên xương hàm, bị mồ hôi làm ướt, trông càng thêm ướt át và quyến rũ.
Giản Bạch Liễm đi đến, đặt cốc nước lên bàn.
Thương Lộc Diễn đang tự mình giải quyết, rồi ngẩng lên, đôi mắt xanh xám ướt át nhìn anh một lúc, rồi xoay người tiếp tục.
Một tiếng sau, Thương Lộc Diễn kiệt sức nằm ngửa trên sofa.
Gương mặt cậu đỏ ửng, lười biếng mở mắt để xem anh còn định nhìn bao lâu, liền dùng đôi mắt đó nhìn chằm chặp Giản Bạch Liễm
"Gấu Teddy hình người, thông cảm một chút."
Cậu cố ý nói một câu chọc tức anh.
Biểu cảm của Giản Bạch Liễm vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu: "Xong chưa hả?"
Thương Lộc Diễn muốn đáp lại là "gần như thế", thì cảm thấy có một làn sương nóng khiếng miệng cậu khô khốc.
Dục vọng vừa được kìm xuống lại đột nhiên bừng lên.
Thương Lộc Diễn thấp giọng chửi rủa, nghiến răng nghiến lợi, quay người lại bắt đầu lại.
Cứ như vậy liên tục như vậy ba tiếng đồng hồ, Thương Lộc Diễn không chịu nổi nữa, đôi mắt phiếm hồng, khổ sở nhìn Giản Bạch Liễm.
"...
Cắn tôi một cái đi."
Thấy đối phương không làm gì, cậu chỉ đành nhỏ giọng cầu xin: "Xin anh đấy...
Giản Bạch Liễm."
Vừa nói xong, trước mắt liền có một bóng đen.
Giản Bạch Liễm đưa tay đỡ gáy cổ cậu, để cậu tựa vào người mình.
Đôi môi mỏng nhẹ lướt qua tuyến thể nhạy cảm, lão biến thái không căn ngay mà chỉ cọ sát, giọng trầm thấp hỏi cậu: "Có dọn đi nữa không?"
Dọng nói vừa trầm vừa quyến rũ, như lưỡi lửa liếm qua màng nhĩ.
Sống lưng Thương Lộc Diễn run lên, trong lòng chỉ mong anh cắn nhanh lên, "...
Không dọn đi nữa."
"
Sau này có nghe lời không?"
"...
Có."
Nhận được câu trả lời hài lòng, giáo sư Giản không tra tấn người ta nữa.
Má của người ấy nhẹ nhàng cọ sát bên cổ Thương Lộc Diễn, rồi mạnh mẽ và dứt khoát cắn vào tuyến của cậu, chậm rãi truyền pheromone vào.Hương bạc hà chanh mát lạnh xen lẫn với hương đào trắng ô long nồng đậm, vừa ngọt ngào vừa mát lạnh.Thương Lộc Diễn rất khó để diễn tả cảm giác này.Nói một cách đơn giản, đó như ngọn lửa dữ dội gặp trận mưa êm dịu; ngọn lửa bùng cháy mà cậu không cách nào dập tắt, lại bị chút pheromone của Giản Bạch Liễm dễ dàng làm nguội.Mười phút sau, Thương Lộc Diễn mới hoàn hồn lại.
"Tôi", cậu hơi mất tự nhiên mà mở miệng, "Tôi muốn đi tắm."
"Phòng tắm ở đằng kia, Giản Bạch Liễm chỉ tay về một phía, "Đừng tắm lâu quá."
"Ồ."
Thương Lộc Diễn nhỏ giọng đáp lại anh, rồi lấy một bộ đồ trong balo ra, ôm tring lòng rồi đi về phía phòng tắm.
Dòng nước ấm nóng chảy trên người, chẳng bao lâu, phòng tắm liền xuất hiẹn một làn sương nóng.
Thương Lộc Diễn cúi đầu dưới vòi hoa sen, đợi nước ấm tưới cho tỉnh táo, mới đưa tay hất tóc mái ướt nhẹp lên.
Nghĩ lại chuyện vừa làm trước mặt Giản Bạch Liễm, cậu liền cảm thấy mặt nóng lên, đầu óc choáng váng.
Trước đây, cậu không như thế...
Tai sao bây giờ lại biến thành thế này?
Nghĩ đến gương mặt ghê tởm và bẩn thỉu của Ngụy Khiếu, lại nghĩ đến bản thân bị dục vọng chi phối, như một con chó cái động dục, cầu xin Giản Bạch Liễm một chút pheromone, Thương Lộc Diễn chỉ thấy lồng ngực như thắt lại, tâm trạng bực bội.
Thật muốn móc cái tuyến thể chết tiệt này ra.
Thương Lộc Diễn xoa gáy như để trút giận, thì sờ thấy một sợi dây mảnh.
Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện trên cổ đang đeo một sợi dây màu đen và có một chiếc nhẫn được lồng vào nó
Chiếc nhẫn bạc nhỏ đơn giản trông đắt tiền và chất lượng cao, có khắc hai chữ cái tiếng Anh ở lòng trong.
SZ.
Cái quái gì thế này?
Nhẫn còn đưa cho người khác đã qua tay.Có độc.Trong lòng, Thương Lộc Diễn đã mắng Giản Bạch Liễm vài lần, lặp đi lặp lại.
Cậu mất gần một tiếng để tắm rửa, mãi đến khi các ngón tay dài, trắng nõn của cậu nhăn nheo vì ngâm nước, mới thay đồ và bước ra ngoài.
Trong phòng khách, đã không thấy bóng dáng của Giản Bạch Liễm.
Thương Lộc Diễn lén lút nhìn về phía ghế sô pha, phát hiện đồ vật trên đó cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn thay bộ vỏ sofa mới.Chất liệu vải đen thêu hoa vàng, nhìn có vẻ vừa sang trọng lại vừa u ám.Quả thật là chỉ những ông già có tuổi mới có gu thẩm mỹ như thế.Thương Lộc Diễn vừa đi đến gần ghế sô pha, bỗng nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ phía sau, đầy kích động.Con Samoyed mũm mĩm, cơ bắp vạm vỡ chạy ra từ phòng nhỏ, dừng lại bên chân và dùng đầu cọ cọ vào chân cậu.Thương Lộc Diễn bị cọ đến mức ngã ngồi xuống ghế, một tay đặt lên tay ghế, tay kia ấn vào đầu con Samoyed, dùng lực để giữ con chó ngốc lại.
"Mày ngoan chút coi."
Thương Lộc Diễn nhìn nó, "Đừng tưởng mày dễ thương thì tao sẽ không đánh mày nhé."
Samoyed dường như hiểu được lời cậu nói, đôi mắt đen láy của nó đảo qua đảo lại, rồi nó thè lưỡi ra thở phì phì, trông vô hại.Thương Lộc Diễn không có tâm trạng chơi đùa với nó, đứng dậy đi về phía góc cầu thang, định đi lên nhưng lại không muốn.Đang do dự, cậu liền đảo mắt nhìn thấy căn phòng của Samoyed.Giản Bạch Liễm chắc hẳn rất cưng chiều con chó ngốc này, không chỉ có phòng riêng mà còn có cả chiếc giường lớn 1 mét 9 trong đó.Nhìn xuống con Samoyed đang quấn lấy chân mình, ngước mắt liếc nhìn cậu, Thương Lộc Diễn thầm nghĩ, “Nhìn cũng không bẩn.”
Cậu cúi người sờ đầu chó, sáp lại gần ngửi.
Lông mượt mà mềm mại, lại thoang thoảng mùi sữa tắm, đúng là một chú chó ngốc sạch sẽ.Con Samoyed không hiểu cậu đang làm gì, nó nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ kỳ quặc.Thương Lộc Diễn ngồi xổm xuống, một tay vắt lên người con Samoyed, ra vẻ thân thiết như anh em tốt, bàn bạc với nó: "Chó ngốc, tối nay tao ngủ chung với mày được không?"
Samoyed: "Gâu gâu."
Không được.Thương Lộc Diễn kéo kéo tai nó, cố thuyết phục: "Tao ngủ không ngáy, rất yên tĩnh."
Samoyed: "Gâu ~~ Gâu u..."
Không... không được.Thương Lộc Diễn bất đắc dĩ chống cằm, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt nó.Chó ngốc hoàn toàn không chịu nhường.Thương Lộc Diễn hết kiên nhẫn, dứt khoát dùng sức mạnh áp đảo: "Không được cũng phải được, nếu không thì mày khỏi ngủ luôn đi!"
Cậu nói xong thì đứng dậy, đi vòng qua chú Samoyed rồi vào trong phòng.Chăn trên giường mềm mại, màu xanh nhạt, trên đó còn có những họa tiết hoạt hình, trông giống như Judy, cô thỏ trong Zootopia.Thương Lộc Diễn mệt rã rời, mở chăn ra rồi nằm thẳng lên giường.Nhưng còn chưa kịp đắp chăn, con Samoyed đã nhảy lên giường, đè lên người anh, hăng hái tuyên bố chủ quyền: "Gâu gâu gâu!"
Xương sườn của Thương Lộc Diễn suýt nữa bị nó đè gãy, anh hơi nhíu mày lại, sau đó duỗi tay ra ôm nó."
Đừng nhúc nhích."
Cậu xoay người nằm nghiêng, vuốt ve bộ lông mềm mượt của con Samoyed như đang dỗ dành người yêu nhỏ, đôi mắt nửa khép, giọng trầm thấp: "Tao chỉ ngủ một đêm thôi."
"Mày ngoan ngoãn đi, mai tao mua thức ăn cho chó cho mày."
"Nghe lời nhé, Bát Dương."
Samoyed: "..."
Samoyed: "Gâu gâu gâu!"
Là Ngũ Dương!