Trước khi lên giường hai người không nói gì thêm nữa, nhưng bầu không khí đã tốt lên nhiều.Vừa lên giường, Tống Phi Vũ đã tự động nhích lại gần Đường Thiếu Không, vươn tay muốn ôm cậu."
Làm gì đó!
Anh đừng có qua đây!"
"Anh cứ qua đấy."
"Đã chia tay rồi, mong anh tôn trọng một chút, đừng để người khác hiểu lầm."
Đường Thiếu Không học theo giọng điệu lúc trước của Tống Phi Vũ, "Anh làm vậy tôi khó xử lắm, mong anh tự trọng."
"Yên tâm, anh không bép xép ra ngoài đâu, người khác sẽ không biết em chia tay rồi mà vẫn ôm bồ cũ ngủ."
Tống Phi Vũ vẫn vươn tay ra muốn ôm cậu, "Em vẫn trong sạch như cũ, người khác chỉ biết em là một góa phụ nhỏ thuần khiết, sau khi chồng yêu chết đi thì...
Á!"
Đường Thiếu Không cào Tống Phi Vũ một cái, vuốt mèo của cậu khá sắc bén, cào một phát là để lại năm vệt đỏ.
Tống Phi Vũ ôm tay, lập tức không vui, đưa tay muốn giữ tay Đường Thiếu Không lại."
Lại cào nữa!
Em lại cào anh!
Cào nữa anh tịch thu móng vuốt nhỏ của em!"
Đường Thiếu Không chẳng thèm để ý tới hắn, lại cào thêm một cái.
Lần cào này, Tống Phi Vũ tức khắc bấu chặt lấy, siết cả hai của Đường Thiếu Không vào lồng ngực mình, cậu có giãy thế nào cũng không thoát.
Tống Phi Vũ nhắm mắt, lười biếng nói: "Đừng động đây, móng vuốt nhỏ của em đã bị anh tịch thu, ngày mai sẽ trả lại em."
Đường Thiếu Không thử nhúc nhích thêm lần nữa, nhưng từ bé đến lớn sức của cậu đã không bằng Tống Phi Vũ, chỉ cần hắn muốn, cậu có thể sẽ bị hắn đè ra bắt nạt, lần này cũng vậy.
Đường Thiếu Không không còn cách nào khác, đành từ bỏ chuyện giãy giụa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tống Phi Vũ.Ngoài trời mưa lớn không ngừng, những hạt mưa đập mạnh vào cửa sổ, phát ra tiếng rào rào, xen lất vài tiếng sấm dội vang trời.Nhưng so với bóng tối bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn vàng mờ trong phòng lại bất ngờ cho người ta cảm giác an tâm.
Ánh sáng xua tan bóng tối, dù rằng bên ngoài mưa gió bão bùng thì cũng không thể phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Cả đất trời như hóa thành một cánh đồng rộng mênh mông bát ngát, mà giữa nơi này chỉ có một căn phòng nhỏ, chỉ có hai người này, ngoài ra chẳng còn gì khác.Đường Thiếu Không rất thoải mái, nhưng bản thân cậu biết rõ, thứ khiến cậu an lòng thực ra không phải ánh đèn, mà là Tống Phi Vũ đang ôm cậu.
Nếu hiện giờ không có Tống Phi Vũ, ánh đèn trong phòng có sáng đến đâu cũng là vô dụng đối với cậu.Tâm trạng cậu đang rất tốt, hiếm khi dịu giọng lại: "
Sau này đừng tùy tiện nói chết nữa, anh sẽ không chết."
Tống Phi Vũ cười một tiếng, cũng khẽ khàng nói: "Anh không tin ba năm nay em không nguyền anh chết, có khi còn làm cả búp bê rơm rồi ngày nào cũng chọc anh ấy chứ."
"Làm gì có."
Đường Thiếu Không lẩm bẩm, "Anh muốn lái máy bay, không thể để cơ thể yếu đi được, nguy hiểm lắm.
Nếu anh chết thật, tôi cũng... chẳng vui nổi."
Đường Thiếu Không nói rằng cái chết của Tống Phi Vũ sẽ không khiến cậu vui, nhưng Tống Phi Vũ ở bên cậu đã nhiều năm, sớm hiểu được ý đằng sau lời nói đó.Ý của cậu là, nếu Tống Phi Vũ chết thật, thì từ nay về sau cậu không còn niềm vui nữa.Tống Phi Vũ cảm thấy rất lạ, rõ ràng mình đã tịch thu móng vuốt nhỏ của Đường Thiếu Không rồi, vậy mà móng mèo nhỏ đó vẫn có thể lén cào vào tim hắn một cái.Tống Phi Vũ ôm chặt Đường Thiếu Không, cậu nói xong thì bắt đầu ngượng, vội vàng bổ sung: "Nên là tôi chỉ nguyền rủa anh bị đình chỉ bay thôi, đình chỉ bay là tốt nhất, anh nghỉ bay là tôi có thể làm búp bê rơm chọc anh rồi."
"Muộn rồi, anh đã biết em đặc biệt quan tâm tới anh rồi."
"Ai thèm quan tâm anh?
Nằm mơ hả?"
"Anh chỉ thấy là em muốn quay lại với anh thôi, nhanh lên, cầu xin anh đi, anh đồng ý liền nè."
"Anh cầu xin tôi thì đúng hơn đấy."
Hai người thuận miệng cãi qua cãi lại vài câu, cuối cùng Đường Thiếu Không ngáp một cái, buồn ngủ díp mắt.
Tống Phi Vũ kéo chăn đắp kín cho cậu, rồi ôm cậu chặt hơn một chút.Khoảnh khắc Đường Thiếu Không nửa tỉnh nửa mơ, cậu nghe thấy Tống Phi Vũ khẽ nói: "Dù em có cần anh hay không, anh cũng sẽ bảo vệ em, đừng sợ..."
Đường Thiếu Không ngủ, Tống Phi Vũ cũng ngủ, trong phòng chìm vào tĩnh lặng.Thế nhưng con quỷ búp bê dưới gầm giường còn chưa ngủ, nó bò ra từ gầm giường, lặng lẽ đứng bên giường nhìn hai người đang ngủ say.Đêm khuya, ánh đèn trong phòng chớp tắt hai lầm, rồi đột ngột tắt ngúm.Trên giường, hai người ôm nhau cảm thấy hơi nóng, tách sang hai bên.
Đường Thiếu Không cuốn hết chăn trên người Tống Phi Vũ, ôm chăn ngủ say sưa.Cậu mơ về vài đoạn ký ức thời cấp ba của hai người, lúc đó cả hai đều đã hiểu được lòng mình với đối phương, nhưng chưa biết đối phương có thích mình hay không, nên ngày ngày trôi qua đều vô cùng khổ não.Tống Phi Vũ thời cấp ba rất đẹp trai, Đường Thiếu Không cũng từ hắn mà hiểu được mấy khái niệm "đẹp như tượng tạc" hay "đôi mày kiếm đậm" trong tiểu thuyết ngôn tình thực sự tồn tại, mà lại thực sự đẹp như vậy.Đường Thiếu Không miệng thì nói anh "xấu như chó", nhưng luôn không nhịn được mà lén nhìn hắn, thậm chí có lúc còn thất thần trong lúc học bài.Dĩ nhiên, không chỉ có một mình cậu như vậy, các bạn nữ khác trong lớp cũng thường ngắm nhìn Tống Phi Vũ.Vậy nên Tống Phi Vũ thường xuyên nhận được thư tình, mà trong giấc mơ nhớ về ngày đó, hắn nhận được thư tình từ hoa khôi của lớp.Tan học, Tống Phi Vũ xuống ghế trước mặt Đường Thiếu Không, giơ phong thư màu hồng phấn lên, "Làm sao giờ?"
Đường Thiếu Không đang làm bài không ngẩng đầu lên, từ lúc biết Tống Phi Vũ nhận được thư tình, trong lòng cậu đã thấp thỏm, chỉ sợ Tống Phi Vũ cũng thích hoa khôi kia.
Dù rằng lòng đang rối bời, ngoài mặt cậu vẫn giả vờ không quan tâm, lạnh nhạt nói: "Thích làm gì thì làm."
Tống Phi Vũ 'hừ' một tiếng, nhìn về phía hoa khôi, lại nói: "Hoa khôi, trông cũng xinh, cậu nói có đúng không?"
"Ừ."
"Học không giỏi bằng cậu, nhưng ngốc ngốc cũng đáng yêu."
"Ừ."
"Tính tình cũng dịu dàng, tôi thích nhất kiểu người dịu dàng, cực kỳ thú vị."
Nghe đến đây, cuối cùng Đường Thiếu Không cũng không chịu nổi nữa.
Cậu đập cái bút xuống bàn, tức giận nói: "Cậu muốn quen cô ấy thì quen đi, đừng làm phiền tôi có được không hả?
Cậu không làm bài xong nghĩ cả thiên hạ cũng không làm như mình hả?"
Tống Phi Vũ không ngờ Đường Thiếu Không lại phản ứng dữ dội như vậy, lập tức im lặng, những vẫn ăn vạ trước mặt Đường Thiếu Không không chịu đi.Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Thiếu Không đang giận dữ, kẹp lá thư tình giữ mấy ngón tay xong xoay như xoay bút, khẽ nói: "Cậu hung dữ cái gì?
Ai bảo tôi muốn quen cô ấy?
Tôi định từ chối mà...
Cưng à, cậu bảo tôi nên từ chối như thế nào giờ?"
Tống Phi Vũ vừa nói xong, một thân lông mèo dựng đứng của Đường Thiếu Không lập tức xuôi xuống.
Cậu cầm bút lên tiếp tục làm bài như không có gì xảy ra, lạnh nhạt nói: "Liên quan gì đến tôi?"
"Mau lên, nói cho tôi biết nên từ chối như nào đi."
Tống Phi Vũ bám rịt lấy Đường Thiếu Không đòi cậu nghĩ cách, cậu bị hắn làm phiền chịu không nổi, "Cậu cứ bảo với cô ấy, hiện tại không muốn yêu đương!
Đơn giản như thế mà cũng không biết à?"
"Tôi không muốn nói dối mà."
"Dối cái gì?
Ai bảo cậu nói dối đâu?"
Đường Thiếu Không bực bội ngẩng đầu, thấy Tống Phi Vũ chẳng biết từ lúc nào mặt mũi đã đỏ bừng.
Hắn nhìn cậu một cái, xong lại quay mặt đi, giọng điệu hơi thiếu tự nhiên nói khẽ: "Vì hiện tại tôi rất muốn yêu đương."
Khoảnh khắc đó dường như Đường Thiếu Không đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không dám chắc.
Cậu không nhận ra mặt mình cũng đã đỏ lên, luống cuống chỉnh lại tờ đề bài, cúi đầu giả vờ làm bài: "Muốn yêu thì yêu đi... ai bảo cậu không được đâu..."
"Tôi không biết nữa..."
Tống Phi Vũ khẽ nói, "Nếu người ấy không cần tôi thì tôi sẽ chết mất."
Đường Thiếu Không cảm thấy Tống Phi Vũ hình như cũng thích mình, nhưng lại không dám chắc liệu đây có phải do mình ảo tưởng ra không.
Đường Thiếu Không lúc thì vui, lúc lại nghi ngờ, trong lòng vừa chua vừa ngọt, chỉ một cào Tống Phi Vũ một cái.Mơ thấy chuyện này, Đường Thiếu Không không nhịn được động đậy một chút.
Trong lòng cậu đang ôm gì đó, trong lúc mơ màng cậu nghĩ mình đang ôm Tống Phi Vũ, muốn ôm hắn rồi cắn một cái cho hả giận.Thế nhưng khi ôm chặt hơn, cậu lại phát hiện thứ đó hơi nhỏ, cắn lên có cảm giác kỳ lạ, không phải mùi của Tống Phi Vũ...Đường Thiếu Không mơ màng mở mắt, cảm nhận được mình thực sự đang ôm thứ gì đó.Đúng lúc này, ngoài trời đột nhiên giáng xuống một tia sét, trong phòng tức khắc sáng bừng lên.Đường Thiếu Không chỉ thấy trong lòng mình là một con quỷ búp bê với khuôn mặt tan chảy biến dạng đang cười với mình, còn ở bên kia Tống Phi Vũ vẫn đang ngủ say.Tia sét chớp lóe, căn phòng lại chìm vào bóng tối.Một tiếng sấm nổ rầm vang, Đường Thiếu Không lập tức tỉnh táo lại.Đây không phải mơ!
Đường Thiếu Không theo phản xạ ném con búp bê ra, đồng thời lùi lại.
Cậu vừa lùi lại một chút đã ngã lăn luôn xuống giường, vừa lăn vừa bò lùi lại mấy bước."
Tống Phi Vũ!
Tống Phi Vũ!"
Trong bóng tối, Đường Thiếu Không không nhìn thấy gì, chỉ có thể gọi Tống Phi Vũ.Đột nhiên một tia sét khác lại đánh xuống, căn phòng sáng lên, Đường Thiếu Không nhìn thấy con búp bê đang đứng ngược sáng trên giường, dường như đang nhìn cậu.Chỉ trong chớp mắt lại chìm vào bóng tối.Sao nó lại tới nữa?
Không phải đã qua màn rồi sao?Đường Thiếu Không nhận ra đây thực tế là một màn chơi mới, luống cuống mở cửa hàng trong game ra, muốn đổi đạo cụ Thánh hỏa để đốt con búp bê.
Thế nhưng khi mở ra, cậu lại tuyệt vọng khi phát hiện bên dưới Thánh hóa đã đóng một con dấu [Đã sử dụng], không thể đổi được đạo cụ đó nữa."
Hihihi!"
Búp bê khớp cầu vui vẻ cười, lúc thì xa, lúc lại gần trước mặt."
Tống Phi Vũ!
Tống Phi Vũ anh mau tỉnh lại đi!"
Lại một tia sét nữa, căn phòng sáng lên.Khoảnh khắc có ánh sáng, Đường Thiếu Không nhìn thấy con búp bê vài giây trước còn ở trên giường giờ đã dán sát trước mặt cậu, khuôn mặt cháy đen biến dạng của nó nhìn cậu chằm chằm, rồi nó đột nhiên há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.Đường Thiếu Không ngã ngồi xuống sàn, giơ chân muốn đá con búp bê đó ra, nhưng chân cậu chưa kịp giơ lên thì căn phòng đã tối đi, cú đá của cậu đã hụt mục tiêu."
Tống Phi Vũ!"
"Tống Phi Vũ!
Anh tỉnh lại đi!"
Đường Thiếu Không hoảng loạn gào lên, nhưng Tống Phi Vũ lại không có phản ứng."
Hihihi!"
Tiếng cười của con búp bê lại vang lên, lần này nó xuất hiện ở vị trí giường.
Lại một tia sét nữa, Đường Thiếu Không phát hiện con búp bê trước mặt đã biến mất.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy nó đang đứng trên giường, đối diện Tống Phi Vũ.Con búp bê phát ra âm thanh khàn đục từ cổ họng, như thể nó đang đói khát, chuẩn bị ăn một bữa no nê.Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Đường Thiếu Không quay đầu xác định vị trí công tắc đèn.
Tia sét chỉ mang lại ánh sáng trong chốc lát, trong phòng lập tức tối đi, nhưng cậu cũng đồng thời lao đến bàn đầu giường, bật đèn lên.
Ánh sáng của đèn bàn mờ ảo, nhưng cũng đủ để cậu thấy rõ tình hình trên giường.Bên ngoài sấm chớp liên hồi, Đường Thiếu Không nhìn thấy con búp bê đứng bên cạnh Tống Phi Vũ, há miệng to, to hơn nữa, không ngừng to ra, đến khi cái miệng nó to bằng cả khuôn mặt mới ngừng lại.Nước miếng của nó lẫn lộn với cả máu, nhỏ xuống mặt Tống Phi Vũ.Tống Phi Vũ vẫn ngủ say như cũ, Đường Thiếu Không nhận ra Tống Phi Vũ không phải là gọi không tỉnh, mà là đã rơi vào trạng thái hôn mê từ lúc nào không hay.Tống Phi Vũ hôn mê, nghĩa là Đường Thiếu Không phải một mình đối mặt với con quỷ búp bê này.Đường Thiếu Không rất ghét búp bê, chỉ nghĩ đến búp bê thôi cậu đã rợn hết tóc gáy.
Nhưng hiện giờ thấy con búp bê há miệng, trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh trong phim— xác người bị xé nát, căn phòng đầy màu, đầu lâu bị hút rỗng— cậu biết chết trong game chỉ là giả, nhưng cậu cũng biết rằng cơn đau đớn sau mỗi lần chết đều rất chân thực.Sao cậu có thể nhẫn tâm để Tống Phi Vũ chịu đau được?Thấy con búp bê sắp cắn vào cổ Tống Phi Vũ, Đường Thiếu Không lao thẳng tới, vung tay đẩy nó ra.Nó cắn xuống, vừa hay lại trúng cánh tay của Đường Thiếu Không, cậu nghiến răng nghiến lợi không hét lên, chắn trước mặt Tống Phi Vũ, đồng thời tay còn lại bóp chặt cổ nó.
Con búp bê lập tức nhả ra, lùi ra sau, nhe răng gầm gừ đe dọa Đường Thiếu Không.Đường Thiếu Không bị cắn rớt một miếng thịt, miếng thịt rớt xuống giường, cậu không nhịn được cơn buồn nôn.Con búp bê nhe răng với Đường Thiếu Không một lúc rồi lao về phía miếng thịt, nuốt chửng nó, rồi lại không dừng dùng cái lưỡi đỏ lè của nó liếm láp khuôn mặt cháy đến biến dạng.Đường Thiếu Không cố nén cơn đau và buồn nôn, gắt gao chắn trước mặt Tống Phi Vũ.Làm sao đây?
Cậu phải làm gì bây giờ?Đường Thiếu Không nghĩ tới phi tiêu của mình, trước khi ngủ cậu đã để một cái phi tiêu trong túi để phòng thân, giờ đúng lúc dùng được.Một tay cậu chắn trước người, tay còn lại lặng lẽ sờ vào túi.Thế nhưng vừa sờ tới, lòng cậu lạnh toát... không có, phi tiêu không còn nữa.Con búp bê lại phát ra tiếng đe dọa, làm bộ muốn lao tới, Đường Thiếu Không vội hét lên một tiếng, con búp bê lại lùi lại.Phi tiêu đâu?
Phi tiêu đâu mất rồi?Quần cậu mặc vốn rộng, cậu đoán có lẽ trong lúc hỗn loạn vừa rồi mình đã làm rơi.
Cậu lặng lẽ nhìn xuống sàn, không có, trên sàn không có, vậy có thể là ở trên giường...
Đúng rồi, đầu phi tiêu lộ ra một chút từ đống chăn lộn xộn, phi tiêu bị đè dưới chăn.Thế nhưng đống chăn đó đang bị chân con búp bê đè xuống.Chân búp bê dính đầy máu bẩn, để lại vài dấu chân đỏ trên chăn.
Nó bị máu thịt của Đường Thiếu Không kích thích, phát ra tiếng cười vừa hưng phấn vừa kích động.Lấy phi tiêu kiểu gì bây giờ?Đường Thiếu Không thở gấp, không ngừng hít sâu, muốn bản thân bình tĩnh lại.Chỉ cần có phi tiêu, cơ hội thắng của cậu sẽ lớn hơn một chút.
Thế nhưng muốn lấy được phi tiêu, nhất định phải tiến về phía con búp bê...
Phải rồi, phải biến thủ thành công, trực tiếp lao lên cướp.Đường Thiếu Không nhanh chóng lập kế hoạch, nhưng kế hoạch lại không thể theo kịp biến số, cậu còn đang tìm thời điểm lao lên, con búp bê đã giẫm một chân lên phi tiêu.Con búp bê: "?"
Quỷ búp bê trong phim rất thông minh, biết cầm búa đập cửa, đầu phi tiêu sắc nhọn như vậy, nó lập tức nghĩ có thể dùng thứ này để có thể đâm vào tròng mắt Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ lấy kẹo ăn.
Nó phát ra tiếng cười "hihi" vui vẻ, duỗi tay định nhặt.Trong nháy mắt nó vươn tay, Đường Thiếu Không cũng nhào tới.Một người một quỷ lập tức lăn thành một cục trên giường, nhưng giường không đủ rộng, Đường Thiếu Không lăn luôn xuống giường, cánh tay bị thương va vào mặt sàn.
Cậu gào lên một tiếng, nhưng lập tức bò dậy, lại lạo vào con búp bê đang cầm phi tiêu chuẩn bị đâm Tống Phi Vũ.Đường Thiếu Không đè nó xuống, đồng thời muốn giật phi tiêu trong tay nó ra.Thế nhưng con búp bê dù cao không tới một mét, sức lực của nó lại mạnh đến lạ lùng, Đường Thiếu Không là một người đàn ông mà cũng không thể cướp lại được phi tiêu, chỉ có thể miễn cưỡng đè nó xuống."
A!
A!
A!"
Con búp bê gào lên giận dữ, nó tức phát rồ, há miệng cắn vào vai Đường Thiếu Không."
A—" Đường Thiếu Không đau đớn thét lên, suýt nữa đã buông tay ra.Thế nhưng cậu biết chỉ cần mình lơi lỏng, con búp bê sẽ đứng dậy tấn công Tống Phi Vũ, nên vẫn cố chấp nắm chặt không buông.Bình thường Đường Thiếu Không nói chuyện lịch sự nhẹ nhàng, khi mắng chửi cũng không thích văng tục, thế nhưng lúc này lại không nhịn nổi, bùng nổ một tràng chửi bậy, hét vào mặt con búp bê: "Đụ mẹ mày!
Mày dám động vào anh ấy thì mày chết với tao!
Tao đập nát công ty của chúng mày!"
Con búp bê: "???"
Có điều dù khí thế của Đường Thiếu Không có mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại con búp bê có sức mạnh kỳ dị này.
Nó nuốt miếng thịt trên vai Đường Thiếu Không, lật người, lại giơ mũi phi tiêu sắc nhọn lên định đâm Tống Phi Vũ.Đường Thiếu Không nghiến răng, trực tiếp đưa tay nắm lấy mũi phi tiêu."
A!"
Mũi phi tiêu đâm xuyên lòng bàn tay Đường Thiếu Không, thậm chí phần thân phi tiêu thô hơn cũng đâm vào tay cậu.
Nhưng cậu không hề né tránh, cậu chịu đựng cơn đau đữ dội, tay kia nắm chặt tay con búp bê không để nó rút ra.Hành động của con búp bê lại bị kìm hãm, nó tức đến phát điên, há miệng cắn loạn lên, cắn cho Đường Thiếu Không máu me đầm đìa.Đường Thiếu Không có chết cũng không buông, hai tay không thể động đây, đành duỗi chân chống lại con búp bê.
Cậu vốn dĩ gân cốt mềm dẻo, Tống Phi Vũ hay nói cậu mềm mại như búp bê bằng bông, gập thế nào cũng được, vậy nên hiện giờ cả người cậu cong lên, gập chân đạp lên người con quỷ búp bê cũng không thành vấn đề.Đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng, hai tay cậu nắm chặt một tay con búp bê, đồng thời chân cậu đạp lên người nó, dùng hết sức mình.Chỉ nghe thấy "phụp" một tiếng, tay con búp bê đã bị cậu giật đứt.Con búp bê lập tức gào lên thảm thiết, cái mồm đầy máu của nó há to, khóc ầm lên như một đứa trẻ bị bắt nạt.Tiếng khóc đó cực kỳ thê lương, trong khoảnh khắc đó Đường Thiếu Không chợt cảm thấy nó có chút đáng thương.
Nhưng cậu đã không còn tâm trí để để tâm, mạnh mẽ rút phi tiêu đầy máu từ lòng bàn tay ra, đâm thằng vào con quỷ búp bê đang khóc lóc không ngừng.Con búp bê đau đớn, giãy giụa dữ dội, nhưng Đường Thiếu Không cũng đè chặt nó lại.Dần dần, chuyển động của nó chậm lại, nó giơ bàn tay vô lực lên cào Đường Thiếu Không một cái, cuối cùng tay nó rơi xuống, bất động, thực sự đã chết.Đường Thiếu Không không lập tức buông tay, cậu vẫn đè lên con búp bê, thở hổn hển.Mãi một lúc sau, Đường Thiếu Không mới bò dậy, run rẩy lết đến chỗ Tống Phi Vũ.Đường Thiếu Không đưa tay sờ mặt Tống Phi Vũ, xác nhận anh không bị thương xong mới thực sự thả lỏng.
Tống Phi Vũ vẫn trong trạng thái hôn mê, cuộc hỗn loạn vừa rồi xảy ra ngay bên cạnh nhưng hắn lại hoàn toàn không hay biết gì."
Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ..."
Đường Thiếu Không lay lay hắn, hắn vẫn không tỉnh.Làm sao bây giờ?
Đường Thiếu Không hôn lên mặt Tống Phi Vũ một cái, hôn xong thấy hắn chưa tỉnh, lại hôn thêm cái nữa."
Cục cưng à... anh tỉnh lại đi..."
Đường Thiếu Không yếu ớt lay lay hắn, "Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ em sao, mau tỉnh lại đi..."
Đường Thiếu Không không biết nếu hắn cứ hôn mê thế này thì sẽ có ảnh hưởng gì không, thử đủ mọi cách, thậm chí bóp "chỗ đó" cũng thử luôn rồi, nhưng Tống Phi Vũ vẫn không phản ứng.Cuối cùng Đường Thiếu Không mới nghĩ đến việc tìm đạo cụ, quả nhiên không lâu sau cậu tìm được một đạo cụ trong cửa hàng ghi là [Thuốc tỉnh táo], bên trên còn viết [Áp dụng cho mọi hiệu ứng hôn mê].
Cậu mua đạo cụ, trong tay lập tức xuất hiện một ống tiêm nhỏ, bên trong chứa thuốc màu bạc.Đường Thiếu Không run rẩy cầm ống tiêm, nghĩ thầm đây chỉ là trò chơi, chắc không cần để ý đến mạch máu các thứ đâu ha, chỉ cần tiêm là được.
Thế nhưng khi cậu giơ tay định đâm kim tiêm vào cánh tay Tống Phi Vũ, vẫn không nhịn được mà hôn Tống Phi Vũ thêm một cái, khẽ an ủi hắn đang hôn mê: "Không đau, chỉ một chút thôi nhé... không đau đâu..."
Thuốc trong ốm tiêm được tiêm vào người Tống Phi Vũ, nhưng hắn cũng không lập tức tỉnh lại.Một lát sau, Tống Phi Vũ mới khó chịu mà nhíu mày, rồi chớp chớp mắt.Ý nghĩ đầu tiên khi Tống Phi Vũ tỉnh lại là đau, "chỗ đó" của hắn như vừa bị ai đó bóp véo, đau đến mức muốn la lên.
Nhưng chưa kịp kêu đau, hắn mở mắt ra đã thấy Đường Thiếu Không người đầy máu nằm bên cạnh."
Bé con?"
Tống Phi Vũ hoảng đến mức quên cả đau, ôm Đường Thiếu Không lên kiểm tra.
Hắn thấy Đường Thiếu Không toàn thân đầy vết thương, hai cánh tay bị cắn máu thịt lẫn lộn, lòng bàn tay trái còn có một lỗ máu sâu hoắm.
Thảm hơn đó là vai Đường Thiếu Không bị cắn mất một miếng thịt lớn, lộ ra xương ra.Hắn lại thấy ở góc giường có một con quỷ búp bê đang nằm, lập tức đoán được đại khái sự việc."
Bé con à, đau không?"
Tống Phi Vũ xót xa ôm Đường Thiếu Không hôn một cái.Vết thương của Đường Thiếu Không vẫn không ngừng chảy máu, mặt mũi trắng bệch nhìn hắn, rồi lắc đầu."
Anh tìm thuốc cho em nhé?"
Tống Phi Vũ vội vàng mở giao diện cửa hàng lên tìm thuốc.
Thuốc thì có, nhưng đắt kinh khủng khiếp, vết thương nặng như của Đường Thiếu Không căn bản không chữa nổi.Trong lòng Tống Phi Vũ thoáng qua một tia tuyệt vọng, nhưng hắn không để lộ chút căng thẳng nào, chỉ xoa đầu Đường Thiếu Không nói: "Anh đi gọi mọi người dậy, gom điểm của mọi người chắc sẽ đủ mua thuốc cho em."
"Đừng..."
Đường Thiếu Không yếu ớt nói, "Lãng phí..."
Vẻ mặt Đường Thiếu Không rất bình tĩnh, nhưng Tống Phi Vũ sao có thể không hiểu cậu cơ chứ, khẽ nói: "Bé con của anh sợ đau như vậy, chắc là đau lắm rồi."
Đường Thiếu Không vốn chỉ cố tỏ ra bình tĩnh, nghe Tống Phi Vũ nói vậy, lập tức không chịu nổi, ứa nước mắt."
Đau quá...
Tống Phi Vũ, em đau quá..."
Nước mắt cậu vừa rơi xuống, lòng Tống Phi Vũ như bị dao cắt, biểu cảm cũng không không giữ nổi, ôm Đường Thiếu Không hôn liên tục."
Xin lỗi, xin lỗi em."
"Anh là đồ khốn, đã bảo sẽ bảo vệ em..."
"Bé cưng, em chịu đựng chút, anh đi gọi mọi người."
"Đừng, đừng..."
Đường Thiếu Không biết nếu mua thuốc sẽ phải dùng hết điểm số cả đội tích lũy hôm nay, cậu là người háo thắng như vậy, sao chịu được cảnh tiêu điểm cả đội vào bản thân chứ?
Cậu nghiến răng chịu đau, "Giết em...
Tống Phi Vũ, giết em."
"Bé con à..."
"Em đau, em đau lắm..."
Tống Phi Vũ không phải là không nghĩ ra chuyện này, giết Đường Thiếu Không có lẽ là cách nhanh nhất để giải thoát cậu khỏi đau đớn, nhưng làm sao hắn có thể xuống tay giết Đường Thiếu Không được cơ chứ?"
Nhanh lên!"
Đường Thiếu Không đau đến nước mắt giàn giụa, "Chồng ơi... xin anh đó..."
Tống Phi Vũ được huấn luyện nghề nghiệp phải đưa ra phán đoán nhanh chóng và chính xác, hắn nhìn cục cưng nhỏ của mình đau đến mức mặt mũi trắng bệch, biết không thể chậm trễ nữa, dù không nỡ nhưng hắn cũng chỉ có thể làm vậy.Hắn vươn tay rút phi tiêu từ người con búp bê ra, quay lại, một tay che mắt Đường Thiếu Không, cúi xuống nói khẽ bên tai cậu: "Bé yêu không sợ, chồng ở bên cạnh em."
"Em đau..."
Đường Thiếu Không run rẩy nói.Tống Phi Vũ xót xa hôn lên môi Đường Thiếu Không, rồi hắn giơ tay cao, đâm xuống chính xác vị trí tim cậu.Đường Thiếu Không đau đớn, theo phản xạ giãy giụa vài cái, Tống Phi Vũ ôm chặt lấy cậu, không ngừng an ủi, "Đừng sợ, một chút là sẽ hết đau ngay, ngoan nào, bé yêu của anh ngoan nhất..."
Rất nhanh, cơn giãy giụa của Đường Thiếu Không yếu đi từng chút một, rồi cuối cùng dừng lại.Rõ ràng người chết là Đường Thiếu Không, nhưng Tống Phi Vũ lại trông như thế người chết là mình, nhíu mày ôm chặt ngực.Đường Thiếu Không đã chết, linh hồn cậu bay lên.Khoảnh khắc chết đi, mọi đau đớn trên người cậu biến mất, nhẹ nhàng thoải mái.
Linh hồn cậu bay một vòng quanh Tống Phi Vũ, lại tò mò nhìn xác mình, nhận ra mình chết thảm thực sự.Thời gian chờ mỗi lần hồi sinh đều tăng lên, giờ cậu phải chờ mười phút mới hồi sinh.Mười phút thì làm gì nhỉ?Đường Thiếu Không bay đến trước mặt Tống Phi Vũ, cẩn thận quan sát gương mặt hắn.
Từ góc nhìn linh hồn, mọi thứ đều đen trắng, nhưng cậu thấy Tống Phi Vũ ôm xác mình trông rất đau đớn.Đường Thiếu Không nghĩ thầm thế này tốt rồi, lát nữa nhất định cậu phải trêu Tống Phi Vũ là góa phụ nhỏ mới được.
Thế nhưng lúc cậu còn đang nghĩ nên dùng câu gì để chọc hắn, đột nhiên cậu thấy Tống Phi Vũ rút phi tiêu trên ngực cậu ra, trở tay đâm thẳng vào ngực mình."
Tống Phi Vũ!"
Đường Thiếu Không sợ đến ngây người, "Tống Phi Vũ anh làm cái gì thế hả!"
Tống Phi Vũ không nghe thấy giọng Đường Thiếu Không, chỉ thấy hắn đâm một cái, rồi cái nữa, cái nữa...
Mỗi động tác của Tống Phi Vũ đều rất dứt khoát, không chút do dự, quyết tâm phải chết.Máu tươi bắn tung tóe, chỉ sau vài lần động tác của Tống Phi Vũ đã chậm dần, lần cuối cùng hắn rút phi tiêu ra, vô lực ngã lên xác Đường Thiếu Không.Máu tươi thấm đẫm cả ga giường, Tống Phi Vũ nắm tay Đường Thiếu Không, cùng chết với cậu.Đường Thiếu Không há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, bị hành động của Tống Phi Vũ dọa cho choáng váng.
Chỉ trong chớp mắt, một làn khói bay ra, linh hồn Tống Phi Vũ cũng xuất hiện trong thế giới sau khi chết.Tống Phi Vũ: "Hê!"
Đường Thiếu Không: "Hê con mẹ anh!
Anh tìm chết à?"
"Phải, tìm chết."
Tống Phi Vũ mặt dày cười toe, "Chẳng phải sợ em cô đơn một mình sao?"
"Chỉ có mười phút thôi mà!
Anh muốn chết thì lát tôi giết anh!"
"Anh biết em muốn giết anh, nên anh tự giết mình trước."
Tống Phi Vũ cười hề hề, Đường Thiếu Không tức đến phát điên, sao người này có thể nói chết là chết chứ?Nhưng tức thì tức, Đường Thiếu Không biết Tống Phi Vũ thực sự muốn ở bên cậu, và có Tống Phi Vũ bên cạnh, cậu quả thật cảm thấy khá hơn nhiều.Hai người lơ lửng bên trên xác mình, Đường Thiếu Không kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tống Phi Vũ.
Cậu kể cực kỳ sinh động, đặc biệt nhấn mạnh trận chiến kịch liệt như thế nào, còn Tống Phi Vũ lại ngủ như heo chết, bóp thế nào cũng không tỉnh."
Anh bị con búp bê đó để ý rồi đúng không?
Sao nó cứ nhắm vào anh thế!"
"Phải phải phải, anh đáng chết."
Tống Phi Vũ biết Đường Thiếu Không vừa trải qua trận chiến gian khổ, nên hiếm có dịp không cãi lại, cậu nói gì cũng đúng."
Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lần sau tôi để nó giết anh luôn!"
"Đúng đúng đúng, anh trêu hoa ghẹo nguyệt, anh đáng chết."
Tống Phi Vũ không cãi lại, Đường Thiếu Không chẳng nói được tiếp nữa, mắng hai câu xong im.Tống Phi Vũ thấy cậu ngoan ngoãn, bèn vươn tay ôm cậu.
Đường Thiếu Không giãy giãy hai cái tượng trung, rồi ngoan ngoãn để Tống Phi Vũ ôm vào lòng.Tống Phi Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Thiếu Không, tính tình cậu cứng nhắc, nhưng tóc rất mềm mại, ngoan như một bé mèo con.
Tống Phi Vũ vừa vuốt ve vừa nói: "Sao hôm nay em lại dũng cảm như vậy, còn dám một mình đánh nhau với con búp bê kinh tởm như kia?
Nếu là anh thì chắc chắn không dám rồi, sợ phát khóc luôn ấy."
Tống Phi Vũ nói lời này hoàn toàn dựa theo tính tình của Đường Thiếu Không, cậu không phải không biết, nhưng nghe vẫn rất bùi tai, khẽ nói: "Tôi lúc nào chẳng dũng cảm."
Nói rồi cậu lại không nhịn được mà kể lại chuyện vừa rồi, kể đến múa may quay cuồng.
Tống Phi Vũ lặng lẽ lắng nghe, cảm thấy cậu như một bé mèo khoe khoang mình vừa bắt được một con chuột to, nhưng thực chất chỉ là một bé mèo sữa lông vừa mọc đủ mà thôi.Đường Thiếu Không kể được một nửa, trước mặt lóe lên ánh sáng trắng, cậu hồi sinh lại, vết thương trên người đã biến mất không còn tăm tích.Tống Phi Vũ chết sau cậu, nên thời gian hồi sinh cũng chậm hơn.
Cậu lặng lẽ nhìn xác Tống Phi Vũ, lúc chết hắn rất bình tĩnh, nếu không phải trên ngực hắn bị đâm mấy lỗ máu, thì trông như hắn đang ngủ.Đường Thiếu Không không nhịn được vươn tay sờ mặt Tống Phi Vũ, đột nhiên nhớ đến câu hỏi vừa rồi của hắn...Tại sao hôm nay lại dũng cảm như vậy?Câu hỏi của Tống Phi Vũ thật là ngốc, cần gì lý do chứ?
Chỉ vì người trước mặt là Tống Phi Vũ mà thôi.Chỉ cần là Tống Phi Vũ, chút đau đớn này có là gì?Huống chi đây chỉ là trò chơi, ngoài đời thực Tống Phi Vũ còn làm cho cậu nhiều hơn thế.Đột nhìn, vết thương trên người Tống Phi Vũ lành lại với tốc độ nhanh chóng, đồng thời hắn cũng mở măt ra.
Tống Phi Vũ đã hồi sinh.Đường Thiếu Không vội rút tay về, liếc Tống Phi Vũ một cái, lạnh lùng nói: "Anh còn dám tự sát lần nữa, cẩn thận sau khi trò chơi kết thúc tôi đến giết anh thật."
"Sau khi trò chơi kết thúc à?"
Tống Phi Vũ nhướn mày, "Được, anh chờ em đến giết anh."
Đường Thiếu Không nhận ra mình lỡ lời, vội đổi chủ đề, cậu tiện tay chỉ con búp bê trên giường, "Mau lên, vứt fan hâm mộ nhỏ của anh đi."
"Được được, phải vứt nó mau thôi, không thì vợ cũ của anh lại sắp ghen rồi."
Tống Phi Vũ túm con búp bê, "Vợ cũ của anh mà nổi giận, sau này lại không chịu giết anh thì toi."
Đường Thiếu Không xù lông, Tống Phi Vũ cười ha ha, đi đến bên cửa sổ, mở cửa, trực tiếp ném con búp bê ra ngoài.Trong đêm đen, cơ thể tàn tạ của con búp bê lặng lẽ rơi vào cơn mưa như trút nước.Trên giường hỗn loạn vì trận huyết chiến vừa rồi, vết thương trên người hai người tuy đã lành, nhưng vẫn dính đầy máu khô.Đường Thiếu Không rất muốn đi tắm, nhưng cậu thực sự không còn sức nữa, chỉ có thể cởi quần áo dính máu rồi ngã xuống giường.Tống Phi Vũ vỗ đầu cậu bảo cậu nằm yên, rồi tự mình vào phòng tắm.
Một lúc sau, anh đã làm sạch bản thân, đồng thời cầm một chiếc khăn nóng ra."
Lại đây, lau chút."
Đường Thiếu Không nằm đó không động đậy, Tống Phi Vũ liền cầm khăn nóng lau mặt cho cậu.
Lau mặt xong, Tống Phi Vũ giặt lại khăn, ra lau tay chân cho Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không không nhúc nhích, để mặc Tống Phi Vũ xoay sở, mắt lúc thì nhìn Tống Phi Vũ, lúc thì thoải mái nhắm lại.Hành động của hai người rất ăn ý, đặc biệt Tống Phi Vũ rất thành thạo.Trong khoảnh khắc này, họ như trở lại thời đại học.
Lúc mới bắt đầu thân mật, Tống Phi Vũ làm xong chỉ muốn ôm Đường Thiếu Không đi ngủ, nhưng sau khi bị cào vài lần thì biết phải lau cho cậu, vì Đường Thiếu Không thích sạch sẽ, nhưng thể lực lại kém, mỗi lần xong chuyện chỉ có thể nằm liệt ra đó.Vậy nên lần nào Tống Phi Vũ cũng phải bế cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, nếu không muốn ăn hành thì ít nhất cũng phải lấy khăn lau sạch cả người mềm như bông của bé con một lần, lau sạch rồi mới được ôm ngủ một giấc.Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cảm thấy có chút mập mờ.
Đường Thiếu Không lập tức kéo chăn che lại không để Tống Phi Vũ lau nữa, Tống Phi Vũ kéo chăn ra, khẽ nói: "Lau cả trăm lần rồi, không một thiếu lần này, mau lên nào."
"Lau đủ rồi."
"Lát nữa em không ngủ được thì anh mặc kệ em đấy."
Đường Thiếu Không do dự một chút, động đậy chân.
Tống Phi Vũ lập tức biết cậu đồng ý, nắm chân cậu lau sạch vết máu, vừa lau vừa nói: "Cứ coi như em già rồi, liệt rồi, thuê một người chăm sóc đến lau cho em."
Đường Thiếu Không: "???"
Bao nhiêu mập mờ vừa rồi bị một câu của Tống Phi Vũ làm cho tan biến, hắn lại nói: "Mà người chăm sóc đó còn là một tên biến thái, vừa lau cho em còn vừa quấy rối em."
Nói xong hắn nhéo một cái vào đùi trong của Đường Thiếu Không, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng gào lên chửi hắn, hắn chuồn lẹ vào phòng tắm."
Tống Phi Vũ!!!
Tối nay anh ngủ trong phòng tắm cho tôi!!!"
Đường Thiếu Không lại xù lông.Hai người lăn lộn một lúc, cuối cùng lại lên giường.Đã hơn bốn giờ sáng, họ thực sự không còn sức cãi nhau, từng người nằm xuống.
Tống Phi Vũ lại muốn ôm Đường Thiếu Không, cậu giãy tượng trưng hai cái, rồi ngoan ngoãn để hắn ôm."
Được rồi, mau ngủ đi..."
"Ừ, em ngủ đi, lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Đường Thiếu Không được ôm, nhiệt độ cơ thể Tống Phi Vũ cao, ấm nóng như lò sưởi, cậu thoải mái an tâm ngủ thiếp đi.Trong mơ, đầu óc Đường Thiếu Không không biết sao lại hiện lên câu hỏi của Tống Phi Vũ.Tại sao hôm nay em lại dũng cảm như vậy?Tại sao à?
Vì trước đây anh cũng từng dũng cảm như vậy, vì em.Giấc mơ của Đường Thiếu Không lại tiếp nối giấc mơ trước, lại mơ về thời cấp ba.Lúc đó Tống Phi Vũ đi từ chối hoa khôi, còn nhất quyết kéo Đường Thiếu Không đi theo.Đường Thiếu Không đứng ở phía xa, mặt không biểu cảm nhìn hai người họ.Không biết Tống Phi Vũ nói gì mà hoa khối cúi mặt khóc.
Khóc được một lúc, cô lại ngẩng lên nói gì đó, còn chỉ về phía Đường Thiếu Không.Đường Thiếu Không đứng quá xa, không nghe rõ họ nói gì.Nhưng hai người họ dường như đang cãi nhau, vừa cãi vừa thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đường Thiếu Không.
Cậu cảm thấy kỳ quái, lẳng lặng bỏ đi.Sau đó khi Tống Phi Vũ quay lại, Đường Thiếu Không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn không trả lời, chỉ bảo cậu đừng quan tâm.Mãi đến sau này Đường Thiếu Không mới biết, hôm đó hoa khôi cho rằng Tống Phi Vũ từ chối cô ta, chắc chắn là vì bị Đường Thiếu Không mê hoặc.
Lúc đó cả Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ đều chưa rõ lòng mình, hóa ra hành vi cử chỉ của hai người lại mập mờ như vậy, không khỏi khiến người khác hiểu lầm.Mà Đường Thiếu Không biết hoa khôi nghĩ vậy, không phải vì Tống Phi Vũ nói, mà vì một ngày nọ khi cậu đi một mình, bị đám côn đồ do hoa khôi gọi đến chặn lại.Cậu theo Tống Phi Vũ học ở một ngôi trường tệ đến không thể tệ hơn, học sinh ở đó chẳng nhưng không biết học hành, mà trộm cắp lừa gạt gì cũng tinh thổng, đặc biệt còn giỏi đánh nhau.Đám côn đồ vây quanh Đường Thiếu Không, cũng không khách sáo với cậu, trực tiếp tát một cái vào đầu cậu."
Mẹ kiếp!
Thằng gay chết tiệt!"
Đường Thiếu Không bị đánh đến choáng váng, nhưng không nói gì.Đối phương có đến sáu bảy người, còn cầm gậy gộc.
Đường Thiếu Không ở trường này hai năm, biết rõ mình có phản kháng cũng vô ích, trong trường từng có người bị đánh chết, chúng đã muốn chỉnh cậu thì căn bản sẽ không cho cậu cơ hội phản kháng.Cậu nghĩ thầm muốn đánh thì đánh đi, cứ coi như bị chó cắn, cậu sợ nhất là chó, bị chó cắn mấy cái cũng là bình thường.Thế nhưng ngay khi đối phương định vung thêm cú đấm, từ xa vọng lại tiếng gào đầy kích động của Tống Phi Vũ."
Đường Thiếu Không!"
Sau đó là một trận hỗn chiến.Hình ảnh trong mơ nhảy tới nhảy lui, Tống Phi Vũ trong mơ một đấm trái, một đấm phải, nhanh chóng hạ gục hết đám côn đồ.Thế nhưng Đường Thiếu Không ý thức được đây chỉ là mơ, bởi vì trong quá khứ ngoài đời thực, Tống Phi Vũ bị đánh rất thảm.Dù Tống Phi Vũ có giỏi đánh đấm đến đâu thì cầm một cái cặp sách cũng chẳng thể địch lại sáu bảy người cầm gậy, huống chi hắn còn phải bảo vệ bé con của mình.Khi hai người bỏ chạy, Tống Phi Vũ bị đập một cái vào đầu.
Cú đó vốn nhằm vào Đường Thiếu Không, nhưng Tống Phi Vũ cố tình nhận thay.Chính vào lần đó, trên chân mày của Tống Phi Vũ đã để lại một vết sẹo.
Sau này Đường Thiếu Không từng hỏi, tại sao hôm đó anh can đảm như vậy.Cậu còn nhớ Tống Phi Vũ đã nói: "Vì em, cần gì lý do."
Hôm nay cậu cũng muốn nói với Tống Phi Vũ như vậy.Nhưng cậu không nói ra, vì cậu biết chắc chắn Tống Phi Vũ cũng hiểu rõ điều này.-Hết chương 25.Chương này 9k chữ lận, gõ muốn rụng cổ tay

)))Nhưng mà chương này hay khiếp luôn ó huhu hai đứa nó cuti xỉuuuu