Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Đm] Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa?

[Edit Đm] Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa?
Chương 49: Hoàn


Ngu Kinh trải qua trăm năm phồn hoa như áng mây bay thoáng qua tầm mắt, so với tòa cổ thành nặng trĩu đã nuôi dưỡng vạn dân, thì sự thay đổi của các triều đại dường như chỉ là một chuỗi hạt lưu ly lạc vị trí.

Đã không thể tháo rời thì chi bằng bắt đầu lại từ đầu, xâu chuỗi lại một lần nữa là xong.Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết đã sống an nhàn ở Giang Nam một năm, vừa quay về kinh thành thì bị Túc Hoài Cảnh kéo đi làm cu li.

Một người phải đến Đại Lý Tự lật lại các án oan trong những năm qua, người còn lại thì vào nội các ngày đêm viết sách lược cho triều đình mới, thỉnh thoảng còn phải phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, bận đến nỗi chân không chạm đất.Kha đại thiếu gia lúc đầu còn chịu đựng được, nhưng sau đó ấm ức vô cùng, mang theo văn thư về nhà, đốt đèn ngồi viết lia lịa mà miệng không ngừng lầm bầm: “Sớm muộn gì ta cũng kéo Dung Đường vào thanh lâu cho mà xem, chọc tức chết hắn!”

Mộc Cảnh Tự hiểu hắn đang nói mấy lời giận dỗi, nhưng nghe xong vẫn không khỏi khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, lời đến miệng lại đổi thành: “Để đó đi, lát nữa ta viết cho.”

Mấy ngày nay A Tuyết mệt mỏi vô cùng, không chỉ phải chuẩn bị các chính sách theo yêu cầu của Tiểu Thất, mà còn phải ứng phó với giao tiếp xã giao sau nhiều năm xa cách kinh thành.

Hơn nữa, các quan viên của Lục Bộ hằng ngày đều có vài ba chuyện không nắm chắc muốn hỏi ý kiến Kha đại nhân, sợ rằng làm sai gì đó sẽ khiến hoàng đế không hài lòng.
— Không ai dám dò đoán vị tân đế ẩn nhẫn nhiều năm để báo thù này, cũng không dám hỏi Mộc Cảnh Tự tuy là đồng liêu nhưng là tam điện hạ của tiền triều, càng không dám vào cung tìm quân hậu Dung Đường để nghe ngóng...

Không còn cách nào khác, đành phải tìm đến Kha Hồng Tuyết có quan hệ tốt với cả ba người kia.

Ai bảo Kha Hàn Anh mấy năm qua ở kinh thành ăn chơi phóng đãng, giao du rộng rãi chứ?Cũng xem như là việc hắn phải chịu thôi.Kết hợp những điều kiện tiên quyết này,dù Kha Hồng Tuyết nói những lời mê sảng, Mộc Cảnh Tự cũng không nỡ trách mắng quá nghiêm khắc.Ai ngờ khi không đáp lời, tuy Kha Hồng Tuyết đầy phẫn uất nhưng vẫn ngoan ngoãn viết sách luận; vừa nghe Mộc Cảnh Tự nói, người này lập tức bỏ bút, bò xuống giường nhỏ, lần mò đến bên cạnh y, vừa chạm vừa sờ vừa cắn môi, ấm ức kể lể: “Tiểu Thất bắt nạt ta.”

Mộc Cảnh Tự đang đọc hồ sơ vụ án đến giữa chừng, không đọc nổi nữa, bị hắn chạm vào ngứa ngáy khắp nơi, đành nhắm mắt nói: “Vậy thì đừng viết nữa, nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Kha Hồng Tuyết: “Nhưng rồi hắn sẽ lôi ông nội và cha ra ép ta, nói rằng thái phó đã cao tuổi, thế mà vẫn ngày đêm lo lắng cống hiến cho triều đình mới; cha là người đức hạnh, không chỉ an dân cứu nạn mà còn thấu hiểu triều đình vừa ổn định quốc khố trống rỗng, nên đã quyên thêm triệu lượng bạc.”

Giọng của Kha đại thiếu gia cố tình mềm mại, hòa cùng tiếng gió Bắc từ ngoài cửa sổ và tiếng củi cháy lách tách trong nhà, khiến người ta nghe mà lòng mềm nhũn.Mộc Cảnh Tự nghe thấy giọng điệu đầy ấm ức của hắn, suy ngẫm một hồi, cảm thấy lời của Tiểu Thất đúng là có phần nhẫn tâm, khá là bắt nạt người khác.“...

Ta sẽ nói đệ ấy sau.”

Mộc Cảnh Tự nói.

Kha Hồng Tuyết được lời càng thêm lấn tới, dán chặt vào lưng Mộc Cảnh Tự, tay đã lách vào áo, giọng càng nhỏ hơn: “Rồi hắn sẽ nói, cả nhà họ Kha toàn trung thần nghĩa sĩ, sao lại có mình ta ham mê tửu sắc, không lo tiến thủ, lười biếng lơ là, chỉ viết vài chính sách vì nước vì dân mà đã đem đi tố cáo huynh, chẳng hiểu chút chừng mực nào.”

Hắn nói giống như thật, Mộc Cảnh Tự suýt bị hắn dọa đến nhíu mày, lòng không yên, đúng lúc bàn tay đang làm loạn đã mò đến bụng dưới của y, nhẹ nhàng mơn trớn.

Mộc Cảnh Tự khẽ rên một tiếng, tỉnh lại, giọng hơi lạnh: “Tiểu Thất sẽ nói như vậy à?”

Kha Hồng Tuyết nghe ra ý lạnh trong lời nói, thầm nghĩ mình diễn hơi quá rồi, tiêu thật.Vội vàng đè y xuống giường, tay vuốt ve một phần thịt mềm trên eo, khẽ nói giọng khàn khàn: “Không biết, dù sao hắn cũng keo kiệt lắm.”

“Ban đầu đã không ưa ta vì lừa ngươi về nhà, học huynh lại nuông chiều hắn, ngay cả khi xuống phía Nam cũng không đưa ta theo, trái lại đồng ý với hắn đi săn thỏ.

Ta chỉ là một tiểu quan không danh không phận, nếu bệ hạ thật sự nói sau lưng ta vài câu, chẳng lẽ ta còn dám lý luận với hắn?”

Một vẻ yếu đuối tủi thân, tay hắn sờ khắp người y, lời nói tuy trách móc nhưng cũng đầy chua xót: “Dù sao so với ta, học huynh luôn yêu quý người thân hơn, dù là đệ đệ, cháu trai hay em rể...

đều quan trọng hơn ta nhiều.”

Mộc Cảnh Tự nghe mà đầu óc choáng váng, sững sờ hồi lâu, miễn cưỡng tập trung chút sức lực nắm lấy tay hắn, quay đầu cau mày nhìn.

Nhìn nhau mấy giây, Kha đại thiếu gia cúi đầu trước, gương mặt đầy vẻ tự giễu, trông vô cùng buồn bã.Mộc Cảnh Tự sợ nhất là thấy bộ dạng này của hắn, lòng đau như bị người ta dùng nắm tay nhỏ đánh từng cú vừa đủ đau.

Rõ ràng biết hắn dựa vào sự mềm lòng của mình để diễn trò lừa gạt, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay lên, vuốt lên chân mày u buồn của hắn: “Đừng nói mình như vậy.”

Kha đại thiếu gia đầy kiêu ngạo, sao khi ở bên y lại tự hạ mình so với một tiểu quan...Muốn làm ai đau lòng đây?

Mộc Cảnh Tự khẽ thở dài, chẳng còn tâm trạng xử lý chính sự, đọc tiếp án kiện gì nữa.

Y quay người hôn lên môi Kha Hồng Tuyết, cảm nhận người trước mặt hít thở hơi khựng lại, giọng y vương vào hơi thở và gió Bắc bên ngoài cửa sổ: “Ta chưa bao giờ nghĩ về ngươi một cách lỗ mãng như vậy.”

Hoặc phải nói, chính vì quá coi trọng nên mới luôn do dự.

Sợ làm lỡ dở hắn, sợ hắn sẽ hối hận, sợ mình lừa hắn cả đời, khiến ánh mắt thất vọng của các bậc trưởng bối rơi vào hắn…Cũng lo lắng rằng nếu thành thân, mọi việc hôn lễ, dù đã cố gắng hết sức, cũng không thể hoàn hảo.Y chưa bao giờ thực sự phóng khoáng như vẻ ngoài, cân nhắc đủ điều, luôn có lý do để do dự.Kha Hồng Tuyết âm thầm thở dài, đáp lại nụ hôn, bỏ qua những ấm ức không thật không giả kia: “Ta biết.”

“Điện hạ, ta biết mà.”

Chỉ là hắn... có chút không hài lòng, khát khao nắm bắt được điều gì đó.Nhưng thực ra cũng không cần phải gấp gáp như vậy, mười mấy năm đã qua rồi, chẳng cần gấp gáp trong lúc này.Thôi vậy.Kha Hồng Tuyết cụp mắt, hôn sâu hơn.Kinh thành sắp có tuyết rơi, gió Bắc ngoài sân thổi qua ngọn cây, Kha Hồng Tuyết tự nhủ vài lần, an tâm chăm sóc vị điện hạ của mình, coi như chút oán trách khi nãy chỉ là chút tình thú trên giường.Cho đến khi…Hoàng đế Đại Ngu muốn thành thân lần thứ hai với cùng một người.Lúc ấy là dịp Tết Nguyên Đán, Kha Hồng Tuyết khó khăn lắm mới có được chút thời gian nghỉ ngơi.

Từ mùng Một đến Rằm, hắn đã lên kế hoạch dẫn học huynh đi khắp nơi vui chơi, chỉ chờ qua đêm Giao thừa là đi.

Thế nhưng sáng mùng Một, một thánh chỉ từ cung đình đã triệu hắn vào.Đêm trước đó quả thật rất náo loạn, lúc Kha Hồng Tuyết rời khỏi giường, học huynh vẫn còn chưa tỉnh.

Phòng ngủ được sưởi ấm bởi lò sưởi ngầm, người trên giường để lộ cánh tay ra khỏi chăn, những vết đỏ lốm đốm trên da khiến Kha Hồng Tuyết không khỏi nóng bừng cả mặt.

Dù không muốn rời khỏi chăn, nhưng dù sao Túc Tiểu Thất cũng là một hoàng đế, lại là đệ đệ của mình, Kha Hồng Tuyết lo lắng lần triệu tập gấp này có việc gì khẩn cấp.

Hắn đành cắn răng kéo bản thân mình ra khỏi người Mộc Cảnh Tự, hồn bay phách lạc đi vào cung.Sau đó nghe được tên khốn kia nói rằng hắn muốn thành thân lại với Dung Đường.Chỉ trong khoảnh khắc, Kha Hồng Tuyết suýt nữa đã nghĩ đến việc làm ra những chuyện khi quân phạm thượng, đại nghịch bất đạo, khuôn mặt cũng méo mó dị thường.Thậm chí hắn còn muốn nói: "Lớn nhỏ có trật tự, ca ca ngươi còn chưa thành thân, ngươi dám tổ chức hôn lễ sao?"

Nhưng lời này không thể thốt ra, nói rồi cũng chẳng có tác dụng gì.

Túc Tiểu Thất không biết xấu hổ, mà thậm chí còn mong được tổ chức mỗi năm một lần.Trong lòng Kha Hồng Tuyết chua chát thầm chửi rủa rồi lo trấn an các vị lão thần cố chấp, sau đó cùng với Lễ Bộ bàn bạc, lo liệu tổ chức đại hôn cho tân đế và tân hậu.Bận rộn đến nỗi mệt lả, vừa về đến phủ dính giường là có thể ngủ say.

Ngay cả người nhạy bén như Kha thiếu gia mà lúc này cũng không nhận ra rằng đôi khi trong ánh mắt học huynh nhìn mình có chút đắn đo.Ngày đại hôn của Túc Hoài Cảnh và Dung Đường diễn ra vào cuối xuân.

Mộc Cảnh Tự đã sớm khôi phục thân phận, ngay khi tân đế đăng cơ đã phong làm Hiền Vương, ngồi ở vị trí chính.Kha Hồng Tuyết đứng dưới điện quan sát lễ, bên cạnh là một nhà sư tóc bạc – chính là đại sư Tuệ Miễn của Đà Lan tự.

Khi mới quen, nhà sư này vẫn còn tóc đen, không rõ từ khi nào đã biến thành mái tóc bạc trắng.

Trong lòng Kha Hồng Tuyết luôn nghi ngờ rằng hắn đã gánh chịu nghiệp duyên của ai đó, nên mới có sự thay đổi này.

Nhưng giống như thân thế và trải nghiệm kỳ lạ của Dung tiểu thế tử, có những chuyện chỉ cần giữ trong lòng, không tiện hỏi thẳng ra.Học huynh từng nói, trong nhà có một người ca ca, từ nhỏ sức khỏe không tốt, được nuôi dưỡng trong chùa, thường ngày không qua lại với ai.

Khi đó Kha Hồng Tuyết chưa biết là ai, mãi đến khi rõ thân phận của vị cao tăng nổi tiếng thiên hạ này, hắn mới không nhịn được cười.Giờ đây, trong hôn lễ của đế hậu, Kha Hồng Tuyết ngước nhìn xa xa về phía bài vị của tiên đế và tiên hậu trên cao, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu hỏi: “ Trước đây học huynh từng đến Đà Lan tự xin bài vị cho người nhà, lúc đó trùng hợp gặp Tiểu Thất.

Tiểu tăng trong chùa nói bài vị đã hết, xin hỏi huynh đó có phải là trùng hợp không?”

Tuệ Miễn cười, đưa tay ra hỏi lại: “Khi xưa ta định tặng đệ ấy một chuỗi tràng hạt, bị từ chối.

Lúc quay về thiền viện lại phát hiện mất tràng hạt, nhưng lại có thêm xá lợi này, đó cũng là trùng hợp sao?”

Trong lòng bàn tay trắng muốt của nhà sư là một viên xá lợi chất lượng tuyệt vời, tròn trịa và cổ kính, chất liệu rất cao quý.Kha đại thiếu gia hiếm khi làm những việc lén lút trong đời, nghe vậy mặt liền cứng lại, ánh mắt lảng tránh: “Chắc là…

đúng vậy.”

Viên xá lợi này được cha mẹ đưa cho Kha Hồng Tuyết từ nhỏ, nói là khi hắn chưa sinh ra, có một nhà sư qua Giang Nam để lại viên xá lợi này, trong lời nói ngụ ý rằng Kha Hồng Tuyết có thể gặp nhiều khó khăn trong cuộc đời, khó mà có được một kết cục tốt đẹp.

Để lại một tín vật của nhà Phật, coi như tránh tai họa, cầu bình an.Nhưng Kha Hồng Tuyết không có bao nhiêu tín ngưỡng đối với quỷ thần, cũng không e ngại điều đó, sống chết đều tùy thuộc vào đường mình đi, hắn không nghĩ rằng một viên xá lợi có thể giúp mình tránh được mọi tai họa.Thế nhưng với Mộc Cảnh Tự, hắn lại muốn đem từng chút may mắn về cho người ấy, mong học huynh có thể bình an suốt đời.Ngày mồng tám tháng chạp năm ấy, Mộc Cảnh Tự từ chối thẳng thừng, nhưng Kha Hồng Tuyết không cam lòng, muốn dày mặt đòi lại chuỗi hạt.

Trước đó hắn theo chân Tuệ Miễn vào viện, sau đó nhà sư đột nhiên biến mất, chỉ để lại trên bàn đá một chuỗi tràng hạt.

Giữa ban ngày, ánh sáng phát ra từ chuỗi hạt cứ như đang mời gọi hắn.Kha Hồng Tuyết gọi khắp nơi chẳng thấy bóng dáng ai, trong lòng lại không nỡ bỏ lỡ cơ hội.

Đang do dự thì phát hiện ra mình lại mang theo viên xá lợi.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy đây chính là duyên nhà Phật, liền lập tức quyết định tự ý đổi chác.Về sau, hắn đặt chuỗi tràng hạt đó trong thư phòng của Mộc Cảnh Tự.

Học huynh vốn dĩ luôn để hắn tự do đặt đồ đạc trong phòng mình, chẳng rõ là không để ý hay thế nào mà không hỏi đến.Kha Hồng Tuyết ngượng ngùng sờ mũi, hiếm khi cảm thấy lúng túng như vậy.

Nhưng Tuệ Miễn lại không thu tay về, mỉm cười nói: “Vốn dĩ là để lại cho hai người, không cần trao đổi với ta, hãy nhận lấy đi.”

Kha Hồng Tuyết ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.Nhà sư tóc bạc lại nhìn về phía trên cao.

Đế hậu mặc lễ phục màu đỏ rực rỡ, ánh sáng chói lòa khiến mọi thứ trở nên rực rỡ, bên ngoài trời sao lấp lánh, có ngôi sao băng từ chân trời rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.Ánh mắt của Tuệ Miễn dừng lại ở một điểm trong không trung, khẽ cười, lướt qua thấy có người từ chủ vị đang đi tới, hắn nói: “Năm nay ta sẽ ở vùng ngoại ô Kinh thành, nếu có việc thì đến núi tìm ta.”

Kha Hồng Tuyết chưa hiểu ra: “Chuyện gì cơ?”

Tuệ Miễn cất bước đi ra, để lại một câu đầy ẩn ý: “Ví như… có người muốn thành thân, phải mời huynh trưởng về làm chứng chứ sao.”

Nhà sư khẽ cười, mái tóc bạc dưới ánh nến tỏa sáng lấp lánh: “Ngươi cũng biết đấy, ta chỉ tính là nửa đệ tử của nhà Phật thôi.”

Thi thoảng còn hoàn tục, giúp đệ đệ chủ trì một hôn lễ, chắc Phật Tổ cũng không trách tội.Nói xong hắn liền bước đi, để lại Kha Hồng Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Dù trong lòng từng nghĩ đến điều đó, nhưng chưa từng ngờ rằng sẽ do Tuệ Miễn nói ra.

Đang lúc tim loạn nhịp thì cảm thấy có ai đó nắm lấy tay mình.Quay đầu lại, Mộc Cảnh Tự đang đi về phía hắn, đứng bên cạnh hắn.Bởi vì tiệc cưới, thanh niên cởi áo trắng kia, khoác lên mình một bộ lễ phục màu đỏ đậm, sang trọng và tinh tế, tóc vấn ngọc quan, nét mặt thanh tú, như một bông mẫu đơn không bao giờ tàn trong kinh thành Ngu Kinh.Ngoài điện, hoa sơn trà nở rộ, sắc xuân rực rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt.Trong phút chốc, Kha Hồng Tuyết như ngỡ rằng tất cả những biến cố trên đời chỉ là một giấc mộng dài.

Thời gian trôi qua, thế nhưng vẫn là mùa thu năm Nguyên Hưng thứ hai mươi tư, thời không biến chuyển, họ chỉ là những thiếu niên say khướt trong hôn lễ của Thái tử, thức dậy lại thấy mình trên lưng ngựa, với lý tưởng tuổi trẻ bừng bừng bay cao giữa trời.Không có ly biệt sinh tử, cũng chưa từng bỏ lỡ đau khổ.

Mộc Cảnh Tự nắm tay hắn cùng mọi người hướng mắt nhìn sao băng ngoài điện.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trang trọng, theo hương rượu lan tỏa trong màn đêm, khiến người ta như muốn say đắm."

Ta đã xin Tiểu Thất một ân điển, thêm một cái tên vào ngọc điệp."

"Đất phong của ta ở Giang Nam, nhưng Tiểu Thất nũng nịu với ta, nói rằng bao năm qua không có cha mẹ huynh tỷ bên cạnh, bây giờ không muốn xa ta quá, bảo chúng ta ở lại kinh thành, nếu chán thì đi dạo chơi đất phong giải sầu cũng được.”

"Nhưng triều chính cũng đã ổn định, ta lại không nỡ để ngươi mệt mỏi như vậy, nên tìm cho hai ta một việc mới để làm."

"Ta biết hồi nhỏ ngươi đọc nhiều sách, cũng thông thạo xây dựng, nên muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."

Mộc Cảnh Tự quay đầu, ánh mắt rời khỏi sao băng ngoài điện, nhìn vào gương mặt của Kha Hồng Tuyết.

Trong đôi mắt ấy dường như còn sót lại ánh sao: "Giúp ta xây một ngôi mộ, A Tuyết.”

Kha Hồng Tuyết chấn động, gần như nghĩ mình đang nghe lầm.Nhưng Mộc Cảnh Tự nói: "Ta đã chuyển giao Phù Viên cho ngươi rồi.

Dù nó là tác phẩm ta tự hào nhất lúc nhỏ nhưng cũng chỉ tốn ba năm công sức.

Đổi lại ngươi giúp ta xây mộ, tính ra cũng hơi lợi cho ta."

Kha Hồng Tuyết khẽ nhíu mày."

Đừng vội phản bác."

Mộc Cảnh Tự nói, "Dù sao đó là nơi chúng ta yên nghỉ trăm năm sau.

Dù ta được lợi nhưng ngươi cũng nên chú tâm nhiều hơn.”

Mộc Cảnh Tự hiếm khi nói nhiều như vậy, Kha Hồng Tuyết nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác lắng nghe."

Lăng mộ hoàng gia xây dựng tốn rất nhiều tâm huyết, ít thì ba đến năm năm, nhiều thì hàng chục năm, luôn cần nỗ lực.

Có lẽ ngươi sẽ thấy phiền, nhưng cũng không sao, nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt tay lại xây tiếp cũng được.

Chỉ cần trăm năm sau chúng ta có thể chung một cỗ quan tài là được."

"Nhưng dù phiền đến đâu, tốt nhất đừng qua loa đại khái."

Mộc Cảnh Tự nói, dường như nghĩ gì nói nấy, "Dù có quy chế hạn định, lăng mộ của chúng ta chắc chắn không lớn bằng bọn Tiểu Thất.

Nếu lại không đẹp mắt ưng ý, ta sợ trăm năm sau ngươi còn bực tức với đệ ấy, nũng nịu với ta, đến lúc đó cũng không thể sửa lại được.”

"Ngươi biết ta không giỏi dỗ dành người, nên đừng để mình phải chịu ấm ức."

Mộc Cảnh Tự nói.Gió đêm dịu dàng, Kha Hồng Tuyết ngẩn ngơ rất lâu, giọng khàn khàn, có chút ngập ngừng: "Điện hạ, huynh biết mình đang nói gì không?"

"Biết."

Mộc Cảnh Tự gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đang hỏi ngươi có bằng lòng cùng ta bạc đầu tương y, trăm năm sau chung một mộ phần không."

"Hoặc nói—" Y ngừng lại, yết hầu khẽ nhấp nhô, như có phần hồi hộp: "Ta đang hỏi ngươi có nguyện ý thành thân với ta không."

"A Tuyết, chúng ta sớm nên thành thân rồi, đúng không?”

Kha Hồng Tuyết im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười, nắm tay y bước ra khỏi điện, hòa mình vào ánh xuân, nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng vậy, điện hạ."

Chúng ta sớm nên thành thân, sớm nên trở thành người thân mật nhất trên thế gian, sớm nên có thể thản nhiên bàn về sinh tử như thế này.May thay, bây giờ cũng chưa muộn.-Hoàn-
 
[Edit Đm] Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa?
Ngoại truyện 1: Nếu như (1)


50.

Ánh xuân nhẹ nhàng lướt qua bức tường cung điện nguy nga, những con thụy thú bằng ngói lưu ly trên nóc nhà mang vẻ lười biếng mà sang quý, con mắt to tròn phản chiếu ánh mặt trời dường như sống động như thật, ánh mắt đáp xuống theo ánh mặt trời chiếu vào một góc yên tĩnh trong hoàng cung uy nghiêm.Năm ngoái Thái tử điện hạ đại hôn, tường cung mới được sơn lại một lượt, đỏ tươi rực rỡ.

Một nhành hạnh đang độ nở đẹp nhất muốn phơi nắng xuân sớm lặng lẽ vươn ra khỏi mái hiên, đón gió nhẹ mà giang cánh hoa, thoải mái đến độ cành lá cũng khẽ run rẩy.Chút động tĩnh này vốn dĩ rất bình thường, lại thêm một buổi sáng mùa xuân lười nhác nhẹ nhàng, vài cánh hoa rơi nhẹ, thậm chí không khiến cung nhân đang quét dọn kinh động, chỉ nhẹ nhàng bay lượn vài vòng giữa không trung, rơi đúng ngay trên đỉnh đầu của một thiếu niên mặc y phục hoa lệ đang đi dạo bên tường cung.••••••••Y phục đỏ, tóc đen, trâm ngọc, đôi mắt đào hoa vẫn còn mang nét buồn ngủ sớm tinh mơ chưa tan hết, long lanh đa tình, tự mang theo ba phần ý cười khiến lòng người rung động, thậm chí còn rực rỡ chói mắt hơn cả bức tường cung mới được sơn lại.Ngay khoảnh khắc cánh hoa rơi xuống mái tóc, người ấy khựng lại một chút, rõ ràng mới bước đi vội vã lúc trước nay lại như bị thu hút toàn bộ sự chú ý, đưa tay vuốt mái tóc đen, nhặt lấy cánh hoa rồi ngẩng đầu nheo mắt.

Đứng tại chỗ mỉm cười nhìn về phía nhành hạnh đang nở rộ dưới ánh xuân.“Đến chỗ Tứ muội xin một chén sữa hạnh hoa với sữa đặc đi, A Tuyết thích ăn, mai mang cho hắn.”

Thịnh Phù Trạch nói khẽ, gió sớm mang theo nhiệt độ dịu nhẹ của mùa xuân lướt qua bên cổ, khiến người ta lười biếng chẳng muốn đi tiếp, chỉ muốn ngồi dưới tường cung ngắm hoa tắm nắng.Ngồi tựa vào tường cung mà ngắm cảnh, cũng là một thú vui phong lưu.Nhưng sau lưng lại vang lên một giọng nói khó phân rõ là vui hay giận:“Thật sao?

Ta lại không biết, thiếu gia nhà họ Kha muốn ăn một chén sữa đặc, mà cũng phải lén lút mang ra khỏi cung?”

Nụ cười Thịnh Phù Trạch cứng đờ, đứng yên tại chỗ hồi lâu không dám quay đầu,lén đưa tay nhéo một cái vào bắp tay, nghi ngờ bản thân chắc là chưa tỉnh ngủ.Thấy động tác của y, người sau lưng hừ một tiếng rồi cười lạnh:“Tỉnh chưa?”

Trong giọng đã lộ rõ vài phần khó chịu, Thịnh Phù Trạch lập tức thu lại vẻ mặt, quay người đứng nghiêm, lộ ra một nụ cười có phần nịnh nọt:“Tỉnh rồi, huynh trưởng buổi sáng tốt lành, huynh trưởng định đến Điện Cần Chính để nghị sự sao?

Huynh trưởng đi thong thả, đệ không cản đường.”

Muốn nịnh nọt còn phải tùy người.

Có người trời sinh đã đẹp, dù có dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cũng chẳng thấy có chút xu nịnh nào, trái lại chỉ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo.

Gặp phải bậc trưởng bối nào hiền hòa hay dễ mềm lòng, chớ nói trách phạt, không chừng còn vì vui mà thưởng thêm vàng bạc châu báu.Nhưng Thịnh Phù Uyên thì không ăn chiêu này.Mắt phượng của Thái tử điện hạ lạnh lùng quét qua, liếc thấy tam hoàng tử chẳng biết đêm qua lang bạt ở đâu, vạt áo có nếp nhăn, cổ áo còn lộ ra vết cắn, tóc cài một chiếc trâm không hợp với quy chuẩn hoàng tử... sắc mặt càng lạnh thêm.“Nghị sự?

Nghị chuyện ta là đại ca, mà một người đệ muội cũng dạy không nổi, ngày nào cũng ăn chơi, chỉ lo chạy ra ngoài, như thể muốn dọn sạch cả kho tàng hoàng cung sao?”

Thịnh Phù Uyên cười lạnh:“Ta thấy đệ muốn để phụ hoàng phạt ta!”

“Á?”

Thịnh Phù Trạch há miệng hơi ngẩn người, mãi vẫn chưa phản ứng kịp.Đại ca y vốn luôn ôn hòa như ngọc, phong độ đĩnh đạc, trong ngoài hoàng cung ai cũng ca tụng là minh quân tương lai.

Tuy rằng thỉnh thoảng có hơi độc miệng một chút, nhưng phần lớn là do mấy đứa em trai em gái trong nhà quá không biết điều, làm ra chuyện khiến hắn không thể chịu nổi, mới bị mắng đến nỗi câm nín.Nhưng hôm nay…Thịnh Phù Trạch chớp mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua những việc mình làm mấy hôm nay.Ngoài việc hay chạy ra ngoài một chút, có mấy lần không về cung qua đêm, đến sáng mới lén quay về, hình như... cũng không làm gì quá đáng... nhỉ?Y xưa giờ vẫn hay chạy ra ngoài mà?

Phụ hoàng cũng mắt nhắm mắt mở, chưa từng trách phạt gì.Vẻ mặt nghi hoặc trên mặt tam điện hạ quá rõ ràng, khiến Thịnh Phù Uyên tức đến nghiến răng, trừng y một cái, giọng lạnh như băng:“Cút lại đây.”

“…Dạ.”

Thịnh Phù Trạch cúi đầu, chỉnh lại cổ áo, chậm rãi theo sau huynh trưởng đi về phía Đông Cung, suốt dọc đường không dám hé răng.Dù chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng đến mức đại ca tức giận mà nói “cút”...Thịnh Phù Trạch cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, trong lòng lặp đi lặp lại kiểm điểm xem mấy hôm nay đã làm chuyện gì xấu có thể khiến người khác cáo trạng với đại ca.Nghĩ mãi không ra, gương mặt tuấn tú nhăn nhó, giữa mày thoáng qua vẻ khổ não.Thật sự là...Nhiều quá, nghĩ không xuể.

Theo tính cách bảo thủ của đại ca y, chỉ cần y uống thêm vài ly ở Phong Nguyệt Lâu cũng đủ bị coi là sai rồi.Thôi thì khỏi nghĩ nữa, phía trước đã là Đông Cung, cùng lắm là bị đánh mấy trượng.Bị đánh cũng tốt, còn có thể đi kể khổ với A Tuyết, dụ hắn đút canh cho ăn, may ra còn lừa được hắn xoa bóp cho.Nghĩ tới đây, tam điện hạ không nhịn được bật cười khẽ một tiếng.Thịnh Phù Uyên lập tức đau đầu, quay đầu lại lườm cho một cái sắc lẹm như dao, Thịnh Phù Trạch lập tức ngậm miệng cúi đầu, giả vờ mình chưa từng cười.Thịnh Phù Uyên:“Hừ!”

Thực sự là trời hôm nay quá đẹp, tiết xuân năm nay lại đặc biệt dễ chịu.

Ánh nắng sớm mang theo chút sương mỏng nhẹ nhàng, rơi xuống rặng đào trồng đầy trước cửa Đông Cung, hương thơm nồng nàn và rực rỡ.

Trong lòng Thịnh Phù Trạch cũng chẳng còn chút căng thẳng nào.Y bước theo từng bước của huynh trưởng vào cổng Đông Cung, liếc mắt liền thấy dưới mái hiên có hai người đang đứng.Một người còn nhỏ lắm chừng bảy tám tuổi, trông như một cục bông trắng; người còn lại tầm mười bốn mười lăm tuổi, đã ra dáng thiếu nữ, xinh đẹp kiêu kỳ, mặc bộ y phục cưỡi ngựa gọn gàng.

Thịnh Phù Trạch ngơ ngẩn, nhìn kỹ lại thì thấy hai người ấy mỗi người đều đội một quyển sách dày như gạch lên đầu, dưới chân là một viên gạch đỏ chỉ vừa đủ để đặt một bàn chân, hai tay dang ngang giữ tư thế kim kê độc lập, đáng thương đến mức đôi mắt đỏ hoe.Y nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng nhận ra có chuyện lớn xảy ra rồi.Tam điện hạ do dự một chút, thử thăm dò:“Đại ca, đây là...?”

Thịnh Phù Uyên liếc nhìn y, lão thái giám đứng cạnh liền lập tức dâng lên một quyển Tứ Khố Toàn Thư mới được biên soạn xong bởi Hàn Lâm Viện, cúi người cung kính:“Tam điện hạ, chỉ còn chờ người.”

Lúc này Thịnh Phù Trạch mới nhìn thấy dưới hành lang còn có một viên gạch đỏ.Y chớp mắt, định tranh thủ giãy giụa:“Đại ca, đệ rốt cuộc phạm lỗi gì vậy?”

Thịnh Phù Uyên đáp:“Hỏi đệ đệ muội muội của đệ đi.”

Thịnh Phù Trạch chớp mắt, hai đứa trẻ đang đứng phạt dưới mái hiên chắc đã ấm ức vô cùng, chẳng cầu xin cũng chẳng nhìn người, chỉ mím môi giấu nước mắt sắp rơi ra.Thịnh Phù Trạch nhìn một cái, thật sự không nỡ, ngoan ngoãn đứng lên viên gạch đỏ, đội quyển sách nặng trịch lên đầu, tư thế tiêu chuẩn đến mức không ai chê được, không biết từ nhỏ đến lớn đã bị phạt bao nhiêu lần.Y dịu giọng cầu xin:“Nếu đã liên lụy đến Tứ muội và Thất đệ, thì chắc là do đệ làm huynh mà sống buông thả, mê đắm tửu sắc, không làm gương tốt, mới khiến muội đệ hư hỏng.

Huynh trưởng cứ phạt đệ thôi, bọn họ còn nhỏ…”

Bước chân Thịnh Phù Uyên đang đi vào trong chợt khựng lại, quay đầu lại cau mày nhìn y chằm chằm, lạnh giọng hỏi:“ Đệ đang mắng ta đấy à?”

Y là tam ca mà dạy dỗ không được đệ muội, vậy chẳng phải mấy đứa oan gia không người nào bớt lo hơn người nào có phải nên trách hắn không?Thịnh Phù Trạch thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh cũng muốn chảy ra, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười:“Nào dám, đệ lỡ lời thôi, huynh trưởng cứ đi lo việc.

Vừa rồi đệ thấy Thái tử Chiêm sự đang chờ ở ngoài, chắc có chuyện quan trọng cần bàn.

Đệ nhất định ngoan ngoãn chịu phạt, trông chừng bọn nhỏ thật tốt, tuyệt đối không để huynh phải lo.”

Thịnh Phù Uyên trừng mắt liếc y một cái, ánh mắt lướt qua hai đứa nhỏ đang đứng cạnh, môi mỏng mấp máy, trong lòng chỉ thấy đau đầu muốn nổ tung, phất tay áo một cái, lười vào cửa luôn, quay đầu rời khỏi viện.Thịnh Phù Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người vừa đi khỏi, hai chân y lập tức nhúc nhích, dù vẫn giữ tư thế ấy nhưng đã nhảy lò cò xuống viên gạch, tháo luôn quyển sách trên đầu.Y lò cò nhảy tới trước mặt Tứ muội anh khí bừng bừng nhà mình, cúi xuống nhìn kỹ gương mặt muội, cười nói:“Sao lại khóc sưng cả mắt thế này, xấu mất rồi kìa.”

Thịnh Tri Lăng ngẩng đầu, vừa liếc nhìn y, nước mắt lưng tròng trong mắt lập tức không kìm được, rơi cái “bộp”.“Ôi ôi, sao lại khóc thật rồi.

Đại ca thật chẳng ra gì, đã thành thân rồi mà còn đi bắt nạt muội đệ, thế là sao chứ!”

Người vừa đi, tam điện hạ liền mạnh miệng, nghiêm mặt bày ra bộ dạng trịnh trọng chê bai Thái tử điện hạ, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho muội, rồi như làm ảo thuật lôi ra từ cổ áo một chiếc cung gỗ:“Nè, mấy hôm trước muội bảo cái thằng con nhà lão Trần trong Quốc Tử Giám bắt nạt muội đúng không?

Tam ca mang cho muội cái cung này, mai đi học cứ nhắm trán nó mà bắn đá, cho nó một cục u to tướng về nhà khóc nhè, xấu muốn chết luôn!”

Thịnh Tri Lăng nhìn y, lại nhìn chiếc cung được chạm trổ hoa văn cầu kỳ, nghĩ tới cái đầu u to của Trần Tiểu Hải, ý muốn khóc cũng bị dằn lại.

Còn hơi muốn cười nhưng cười mạnh quá, phì ra một cái bong bóng nước mũi, chẳng còn dáng vẻ công chúa hiểu lễ nghĩa đâu.Thịnh Phù Trạch thì chẳng lấy làm lạ, bật cười một tiếng, xoa đầu muội, nhét cung vào tay nàng, lại nhảy lò cò đến chỗ cục bông nhỏ.Thật sự nhỏ xíu, Thất đệ mấy năm nay được nuông chiều, sống trong nhung lụa, mà lại chẳng cao lên bao nhiêu, bảy tám tuổi rồi mà chỉ cao đến thắt lưng y.

Mỗi lần ra phố vào dịp lễ Tết ở Du Kinh, nhất định phải bế lên vai, không thì quay đầu lại là lạc mất trong đám đông, tìm không ra.Thịnh Phù Trạch quay đầu liếc nhìn, thấy cung nhân Đông Cung đều rất có ý tứ không ai dám nhìn về phía này, thế là y dứt khoát vén vạt áo ngồi bệt xuống đất, một chân gác lên chân kia, giả bộ mình là con gà trống độc lập ngã lăn ra rồi.Y lại lôi ra một xâu kẹo hồ lô trong túi, xé giấy dầu đưa tới bên miệng Thất đệ, cục bông nhỏ lại chẳng thèm ăn, cúi đầu ròng ròng nước mắt, khóc đến độ sắp nghẹt thở.Trước mặt cậu bé còn để một bọc hành lý, Thịnh Phù Trạch mở ra xem, không kìm được mà mắt mở to thêm mấy phần.Chỉ thấy bên trong toàn là ngân phiếu và lá vàng, mệnh giá lớn có, nhỏ có, thậm chí còn có cả những đồng bạc vụn và tiền đồng mà hoàng tử tuyệt đối không nên có nhưng lại bị vơ vét tìm mang về.Thịnh Phù Trạch xách bọc lên thử ước lượng, so với quyển Tứ Khố Toàn Thư nãy giờ y vừa đặt xuống cũng chẳng nhẹ hơn bao nhiêu.Y cảm thấy rất là khiếp sợ len lén đánh giá cặp tay chân như cọng sen của Thất đệ, trong lòng nghĩ: cái bọc này chẳng lẽ là kéo lê suốt đường đến đây?

Sao nó có sức thế?“Muốn bỏ nhà ra đi à?”

Thịnh Phù Trạch đoán rất hợp lý, không thì chẳng giải thích nổi chuyện mang theo một bọc tiền thế này.Không thể không nói đầu óc đệ y cũng tinh lắm, biết không được lấy ngân quỹ của triều đình, lại sợ mang theo tiền lớn thì khó tiêu, dễ bị để ý, nên cố ý chuẩn bị mệnh giá nhỏ.Nếu không phải cái bọc này nặng quá, Thịnh Phù Trạch đã muốn khen đệ là tiểu thiên tài, quả thực là cục nhỏ mưu trí đáng yêu nhất thiên hạ rồi.Nhưng Thịnh Phù Nhai chẳng nói một lời, chỉ cúi đầu rơi nước mắt lả chã, khóc đến mức trông đáng thương vô cùng.Thịnh Phù Trạch bị khóc đến đau cả lòng, kêu lên một tiếng “A dìu ôi~” rồi lăn đùng ra đất, nửa thật nửa giả ôm ngực rên rỉ:“Tam ca đau tim quá, Nhai Nhai khóc thành thế này, tam ca cũng hết cách, chết quách cho rồi.”

Nói xong còn làm bộ khóc thút thít mấy tiếng, dọa cục bông nhỏ đến mức không dám khóc nữa, nước mắt còn treo trên mi, miệng há hốc nhìn y đầy sửng sốt.Thấy Thịnh Phù Nhai cuối cùng cũng chịu ngừng, Thịnh Phù Trạch cũng chẳng vội đứng dậy, cứ nằm trên mặt đất phơi nắng xuân, ngẩng đầu nhìn đệ mình, khóe môi cong cong, ánh mắt cong cong, dịu giọng hỏi:“Giờ có thể nói với ca ca là đã xảy ra chuyện gì chưa?”

Khiến cục cưng đệ muội khóc đến thế, Thịnh Phù Uyên quả là đồ lòng dạ hiểm độc, làm sao nỡ chứ?Thái tử gì chứ, là anh trai xấu xa mà thôi!=========
Tác giả tái xuất giang hồ:
Tui về rồi đây!

Moah moah moah!

Không dám hứa ra chương mỗi ngày, viết xong sẽ đăng liền.

Yêu mọi người quá trời quá đất!Edit có lời muốn nói: Hôm qua mới đọc bình luận mới thấy ai đó nhắc tui là có ngoại truyện, mới chạy vội lên kiểm tra, đúng là có thiệt.

Xin mấy ní hãy thương cho edit nửa đêm mua raw xong app copy raw bị lỗi văng ra, cái vò đầu bứt tai tới 1 giờ sáng mới cop được raw về mà đọc ở trang chính chủ, lười lên không đặt pass, coi như đây là 1 chiếc bánh ngọt nhỏ đi ha.
 
[Edit Đm] Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa?
Ngoại truyện 2


51.

Thịnh Phù Trạch nằm trên nền gạch trước cửa, ánh xuân lười biếng rải khắp người.

Trước mặt hai đứa em y chẳng chút ngượng ngùng, thậm chí còn muốn lăn một vòng rồi chợp mắt thêm chút nữa.— Tối qua ngủ muộn quá, nửa đêm còn lén leo lên giường A Tuyết, người nồng nặc mùi rượu, bị cắn một cái vì chọc giận hắn, giờ cổ vẫn còn đau âm ỉ.Tam điện hạ trong cung từ trước đến nay chẳng có tí đứng đắn nào, đám cung nhân hầu hạ ở Đông cung cũng không dám ràng buộc y.

Cho đến khi một nữ tử mặc cung phục bước vào sân, dù thấy cảnh ấy cũng chẳng tránh mặt, chỉ cố tình bước mạnh một chút, khẽ ho một tiếng.••••••••Nghe động, Thịnh Phù Trạch rời mắt khỏi Thịnh Phù Nhai, bắt gặp Thái tử phi dẫn theo vài thị nữ vòng qua, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo, quy củ hành lễ:“Chào buổi sáng, trưởng tẩu.”

Từ Du Mẫn liếc y một cái, chẳng muốn phản ứng với Tam điện hạ nhưng vẫn gật đầu đáp lễ.Mấy năm khi còn ở khuê phòng, Từ Du Mẫn đã nghe tỷ muội ngưỡng mộ "đóa mẫu đơn" Thịnh Phù Trạch của Ngu Kinh.

Nhưng đến khi chính mình gả vào hoàng cung, gặp được tam điện hạ vang danh Đại Ngu này, nàng cũng giống Thịnh Phù Uyên, chỉ thấy đau đầu.Nhưng đau thì đau, sáng sớm Thái tử điện hạ hung dữ với ba đệ đệ muội muội, dù sao nàng cũng phải cho chút kẹo ăn.Từ Du Mẫn dặn dò người ta bày bữa sáng lên bàn, ngược lại nắm tay Thịnh Tri Lăng, dịu dàng nói: "Dù sao cũng nên ăn chút gì trước mới có sức cãi nhau với ca ca muội không phải sao?"

Thịnh Phù Trạch nhướng mày, thấy đại tẩu mình nói mấy câu đại nghịch bất đạo mà mặt mày chẳng thay đổi chút nào, cứ như chuyện chỉ trích thái tử chẳng có gì to tát.Tứ công chúa do dự một lát, buông chân xuống, khịt mũi, lo lắng nhìn về phía Thất đệ: “Nhai Nhai…”

Từ Du Mẫn mỉm cười: “Muội cứ vào trước, ta dỗ cho.”

Nàng bước đến trước cục bột nhỏ, khom người khẽ thì thầm bên tai Thịnh Phù Nhai một câu.Chỉ thấy cậu nhóc sắp khóc đến ngạt thở chớp mắt, trong con ngươi lóe lên chút vui mừng lẫn không tin nổi, tuy đã buông lỏng nhưng vẫn ngoan cố đứng phạt, ngẩng cổ bướng bỉnh nhìn Thái tử phi: “Thật sự không lừa đệ chứ?”

Từ Du Mẫn cảm thấy buồn cười, xoa đầu hắn: “Cho ta mười lá gan cũng không dám lừa đệ, ca ca đệ sẽ ăn sống ta mất.”

Thịnh Tri Lăng chưa vào nhà, nghe vậy sửng sốt, tai đỏ lên, lẩm bẩm gì đó.Thịnh Phù Trạch nghe rõ mồn một, lập tức quay mặt, kéo cổ áo che dấu dấu răng bên cổ.— Đại ca vốn động một chút là muốn ăn người thật mà.May mà trong đám người có một đứa trẻ thật sự ngây thơ đơn thuần, chẳng hiểu người lớn đang nghĩ gì, im lặng hai giây rồi chìa tay về phía Từ Du Mẫn: “Móc ngoéo.”

Từ Du Mẫn hơi giật mình rồi mỉm cười, cùng hắn móc ngoéo, khẽ lẩm bẩm: “Càng lớn càng không dễ lừa.”

Chờ hai người vào nhà, Thịnh Phù Trạch mới bước lên, khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hỏi trưởng tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thái tử phi dịu dàng kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, nhưng với y lại lạnh như băng, càng nhìn càng có tướng phu thê với thái tử điện hạ: “Tam điện hạ, dưới chân tường cung bên cổng Trường Hoa có một cái lỗ chó, không biết ai đào nhỉ?”

Thịnh Phù Trạch sửng sốt, vừa định mở miệng, Từ Du Mẫn đã vào nhà.Tam điện hạ mắt mìn mũi mũi nhìn tim gãi gãi mũi: “Có ra khỏi cung được đâu mà.”

Cổng Trường Hoa nối với ngoại thành, thuở nhỏ Thịnh Phù Trạch từng cùng vài tiểu thái giám thị vệ đào lỗ chó dưới mí mắt hoàng đế để ra ngoài chơi.Thực ra không ra khỏi cung được, nhưng trẻ con dễ lừa, thuê vài nội thị giả làm người bán hàng rong cũng đủ để trẻ con tưởng là mình đã chạy ra khỏi bốn phương hoàng cung.Tam điện hạ bị cha ruột mình lừa gạt một thời gian, ngày nào đó cũng lấy cái này ra lừa gạt Thất đệ dễ thương yêu quý nhà mình.Nhưng Tiểu Thất luôn luôn ngoan ngoãn, cũng không thấy hắn ầm ĩ đòi xuất cung, cho dù đi ra ngoài, cũng là đến nhà ngoại tổ ở tạm, từ trước đến nay quang minh chính đại, quyết không làm ra hành vi chui vào lỗ chó.

Nhưng trưởng tẩu nói như vậy......Ánh mắt Thịnh Phù Trạch đảo quanh, chuyển tới dưới mặt đất.Chiếc túi nhỏ của Thất đệ đã được hắn trân quý ôm chặt mang vào nhà, nhưng Thịnh Phù Trạch vẫn không khỏi nghĩ đến một cục gạo nếp nhỏ, lưng đeo một cái bọc nặng bằng mèo con, mông vểnh lên chui vào lỗ chó.Ừm…Đại ca phạt nó không sai.Tam điện hạ lắc đầu, bật cười bước vào nhà.Sáng dậy sớm, ai cũng đói.

Thịnh Tri Lăng chậm rãi húp canh, còn Thất đệ ngồi trên ghế, chân đung đưa, đáng yêu không chịu được.

Thịnh Phù Trạch ngồi cạnh không nhịn được trêu chọc, nhéo nhéo gò má phồng lên của hắn cười tủm tỉm hỏi:“Nhai Nhai còn chưa nói với ca, mang nhiều bảo vật vậy là định đi đâu thế?”

Trong miệng bạn nhỏ có cái gì đó, nhai sạch nuốt vào, mới nhỏ giọng trả lời: "Cho Đường Đường.”

Thịnh Phù Trạch sửng sốt chỉnh lại: “Không được gọi vậy, Dung Đường lớn hơn đệ, phải gọi là ca ca.”

Thịnh Phù Nhai "ồ" một tiếng: “Cho Đường Đường ca ca.”

Nghe thì đúng, nhưng Tam điện hạ lại thấy trong cách gọi và giọng điệu có gì đó rất quen thuộc, rất vi diệu lại có phần kỳ dị.Nhưng y lại không biết quen thuộc chỗ nào, dù sao Tiểu Thất cũng quá nhỏ, nhìn hắn từ bé như bàn tay lớn lên thành một cục nhỏ, Thịnh Phù Trạch khó mà suy nghĩ nhiều, cho nên chỉ hỏi: "Tại sao phải cho Đường Đường ca ca?Thịnh Phù Nhai như bị gợi vào chuyện buồn, buông đũa xuống, trước rụt rè nhìn trưởng tẩu rồi nhìn ra cửa viện, sau một lúc lâu mới không yên lòng trả lời: “Đệ muốn trộm Đường Đường ra ngoài, nuôi Đường Đường, mang theo Đường Đường chạy trốn, mua quần áo đẹp và bánh bao cho Đường Đường…”

“Phải cần tiền.

"Thịnh Phù Nhai nhỏ giọng nhưng kiên định nói.Giọng còn non nớt nhưng Thịnh Phù Trạch nghe mà cả kinh, cau mày: "Trộm Đường Đường từ đâu?”*...

"Thịnh Phù Nhai mím môi, mãi đến khi Tam ca trầm giọng hỏi một câu, hắn mới nói:" Trong lao.”

Hai chữ này tuyệt đối không nên phát ra từ miệng tiểu hoàng tử sống trong nhung lụa, Thịnh Phù Trạch ý thức được sự tình không phải chuyện đùa giỡn của trẻ con hay là như chuyện công chúa hoàng tử đùa giỡn muốn lén ra cung chơi, Thịnh Phù Trạch lập tức nghiêm mặt, nhìn sang Thịnh Tri Lăng mặc đồ cưỡi ngựa, ngừng một chút hỏi: “Còn muội?

Muội định tìm cô tổ mẫu?”

Cô tổ mẫu là Đoan Ý trưởng công chúa, Dung Đường là cháu của bà, từ nhỏ Thịnh Tri Lăng cũng rất sùng bái bà cô này, thường xuyên chạy tới phủ trưởng công chúa quấn lấy bà xin bà dẫn đi săn bắn trong núi.Thịnh Tri Lăng không phủ nhận, gật đầu: "Vâng.”

Một người vội vàng hoảng hốt muốn xuất cung, còn có thể hiểu là trò đùa trẻ con, nhưng ngay cả tứ muội cũng vội vã muốn tới phủ trưởng công chúa, hai bên liên hệ, chỉ có thể là trưởng công chúa hoặc người có liên quan đến bọn họ xảy ra vấn đề.Thịnh Phù Trạch nhíu mày, nghĩ đến một ít tin tức nghe được hai ngày nay.

Y im lặng một lát, ngước mắt nhìn Thái tử phi: "Là Dung Minh Ngọc?”

Con trai độc nhất của Đoan Ý trưởng công chúa, cha của Dung Đường.Theo lý thuyết việc này không để lộ tin tức, nhưng y có thể đoán ra thông qua dấu vết để lại Từ Du Mẫn cũng không kinh ngạc.Tam điện hạ phong lưu thì phong lưu, nhưng thiên tư thông minh cũng là thật, nếu không phải như thế thì cũng không đến mức mỗi lần nhìn thấy y không làm việc đàng hoàng Thịnh Phù Uyên đều tức giận.Nàng gật đầu làm động tác im lặng, ý bảo đừng nói tiếp.

Đợi đến khi tâm trạng hai đứa trẻ ổn định hơn, mới cùng Thịnh Phù Trạch ra ngoài, nói: "Năm ngoái bệ hạ đã nhận được mật thư, nhưng nguồn tin không thể khảo chứng, nửa tin nửa ngờ không dám cho là thật, âm thầm bảo điện hạ điều tra, mấy ngày trước mới thu thập toàn bộ chứng cứ."

Năm ngoái Thịnh Phù Trạch mới vào triều, tuy nhiều lần khẳng định không có ý tranh ngôi hoàng đế với đại ca, nhưng đã là con cháu của trời, từ nhỏ đã học đế vương thuật trị quốc, dù có tránh xa chính sự đến đâu cũng chẳng thể nào không biết gì.Mi tâm y nhíu lại:“Có những ai liên quan?”

Từ Du Mẫn đáp:“Chuyện này đệ không nên hỏi ta.”

Nàng nhìn ra cửa viện, ánh nắng đầu xuân chiếu xuống xua tan làn sương mờ mịt trong không khí, rực rỡ tươi đẹp.Nghe vậy, Thịnh Phù Trạch im lặng một lát rồi nói:“ Đệ đi hỏi huynh trưởng.”

Nếu thật sự giống như y suy đoán, e rằng sẽ nhổ củ cải ra bùn, sắp tới chắc chắn triều đình sẽ có một phen rung chuyển.

Một mình Thái tử điện hạ e là bận đến mức chân không chạm đất được.Chuyện mưu phản từ xưa đến nay không thể nào giải quyết mà không đổ máu.

Có thể phát hiện từ trước và chuẩn bị kịp thời, đã là may mắn lớn.

Từng bước sau đó, càng phải cẩn trọng từng ly từng tí.Thịnh Phù Trạch không đợi được nữa, định đến chính điện tìm Thịnh Phù Uyên,Từ Du Mẫn thấy vậy liền ngăn lại:
“Sắp về rồi.”

Thịnh Phù Trạch sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn vào trong phòng.

Bàn ăn trước mặt Tiểu Thất còn nhiều đồ ăn sáng, nhưng hắn chẳng buồn động đũa, chống cằm ngẩn người nhìn ra cổng viện.“Huynh trưởng đi đâu vậy?”

“Đi đón người.”

Từ Du Mẫn vừa bực vừa buồn cười:“Chứ ai dỗ được tiểu tổ tông đó?”

Thịnh Phù Trạch giật mình, chưa kịp phản ứng thì chợt thấy bóng dáng nhỏ xíu đang ngồi đung đưa chân trước bàn ăn đột nhiên bật dậy, loạng choạng chạy về phía cổng viện như một cơn gió.

Khi chạy ngang qua tam điện hạ còn mang theo cả một luồng gió mạnh.Thịnh Phù Trạch bị hắn vọt qua đến hoa mắt chóng mặt, quay đầu nhìn ra cổng thì đúng lúc thấy một lớn một nhỏ bước vào, vừa vặn nhìn rõ mặt.Thái tử điện hạ vẫn mang dáng vẻ nói năng thận trọng, có vài phần uy nghiêm, nhưng tay lại đang nắm một cục tuyết trắng nhỏ nhắn, vô tình lộ ra vài phần dịu dàng.Thịnh Phù Nhai lao tới như tên bắn, tốc độ khiến cung nhân hai bên sợ hãi tránh xa, sợ va vào tiểu chủ tử.

Nhưng Thịnh Phù Trạch nhìn kỹ thì thấy rõ, Tiểu Thất đến gần liền chậm lại, thận trọng chẳng khác gì lúc tránh người lúc nãy.“Đường Đường...”

Thịnh Phù Nhai vừa nói, giọng đã lẫn tiếng khóc, nghe sao mà uất ức.Dung Đường lập tức tiến lên một bước, vừa nhấc chân lại nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Thịnh Phù Uyên.Thịnh Phù Uyên buông tay:“Đi đi.”

Lúc này cậu bé mới không còn dè dặt, chạy mấy bước tới trước mặt Thịnh Phù Nhai.

Nhìn thấy đôi mắt sưng húp như hạch đào của đối phương, y nhíu mày, nghiêm mặt như người lớn:“Sao lại khóc nữa rồi?

Ngươi là đồ mít ướt à, Thịnh Nhai Nhai?”

Thịnh Phù Nhai đưa tay ra, không nghĩ ngợi liền nắm chặt lấy ngón tay của y, nắm rất chặt, bĩu môi không thèm phản bác.

Sau đó từ ngắm kỹ một lượt từ đầu tới chân, xác nhận không giống người quần áo bẩn thỉu, máu me đầm đìa như vừa ra khỏi đại lao mới thở phào, mở miệng là giọt nước mắt to tướng như hạt đậu rơi xuống:“Ta không phải mít ướt.”

Chẳng có chút sức thuyết phục nào.Dung Đường giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại lên, lau khóe mắt hắn rồi đưa ngón tay ra trước mặt hắn, hỏi:“Vậy cái này là gì?”

Thịnh Phù Nhai nhíu mày, im lặng hồi lâu, vành tai đỏ ửng lên:“Là lo cho Đường Đường.”

Dung Đường:“Nhưng ngươi rụng răng cũng khóc, uống thuốc cũng khóc, ăn rau cũng khóc, học thuộc lòng cũng khóc, đến nỗi chơi ném vòng không trúng con ngỗng cũng—”Dung thiếu gia chưa nói xong đã bị ngắt lời bằng vũ lực.

Thịnh Phù Nhai nhón chân, hai tay bịt miệng y lại.Mặt Tiểu điện hạ đỏ bừng, nhưng đối mặt Dung Đường không chút lưu tình vạch trần khuyết điểm của hắn, cũng chỉ nhỏ giọng mềm mại nói: "Đường Đường, ngươi không thể bắt nạt ta.”

Dung Đường chớp mắt, lời bị chặn lại nên chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt: “Nói thật là bắt nạt à?”

Thịnh Phù Trạch nghe rõ từ đầu tới cuối, không kìm được nhướng mày đầy ngạc nhiên, quay đầu hỏi Từ Du Mẫn:“Thì ra Tiểu Thất mít ướt thế này à?”

Từ Du Mẫn bật cười:“Còn phải xem là trước mặt ai.”

Trước phụ hoàng mẫu hậu thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước mặt huynh tẩu tỷ tỷ thì đôi lúc làm nũng.Còn trước mặt Dung tiểu thiếu gia thì… gặp là khóc, lấy cớ nhỏ hơn hai tuổi, ngày nào cũng đòi người ta dỗ.Không biết xấu hổ là gì.Thái tử phi vừa cười vừa lắc đầu, bước lên đón Thịnh Phù Uyên.

Nhìn thấy nàng, gương mặt cương nghị của hắn dịu lại, mày giãn ra một chút, lộ vẻ mệt mỏi, đưa cho nàng một thẻ lệnh xuất cung:“Vất vả cho nàng rồi.”

“Đây là việc nên làm.”

Từ Du Mẫn nhẹ giọng đáp.

Có trẻ con ở đây nên không tiện nói gì thêm, chỉ nói:“Tối về ta nấu chè ngọt, chàng nhớ về sớm.”

Thịnh Phù Uyên khựng lại, quay đầu nhìn.

Ngoài cổng còn mấy vị quan viên Đông cung đang đợi.Mi tâm Thái tử cần cù bốc lên chút lệ khí, nhất thời không muốn bước ra ngoài chút nào.Tiểu Thất cùng Dung Đường đã nắm tay nhau vào nhà ăn sáng.

Dung Đường còn chưa ăn hết một cái bánh bao, mà đĩa đã đầy thêm ba bốn cái.

Lúc này Tiểu hoàng tử đang lạch bạch ôm bát đi lấy cháo cho Dung Đường, như thể mấy ngày không gặp đã đói thay cho Đường Đường ca ca của mình.Mắt Tứ muội sáng rực nhìn chiếc thẻ lệnh trong tay Từ Du Mẫn, biết rõ ý đó là đại ca cho nàng cùng chị dâu đi tìm cô tổ mẫu, không ngồi yên được nữa, đã đứng bên cửa xoa tay rồi.Cảnh xuân rực rỡ lại xinh đẹp, cả sân tràn đầy ánh nắng và hy vọng về một tương lai tươi sáng cho mọi người—Trừ Thịnh Phù Uyên.Không được gần gũi thê tử, không được uống chè ngọt, còn phải ra bàn chuyện chính sự khốn kiếp kia.Mi tâm Thái tử điện hạ nhíu chặt hơn, không thể giận chó đánh mèo lên thê tử, ánh mắt chuyển sang tam điện hạ đang đứng bên cạnh, tức giận không chỗ phát tiết: “Đệ đi theo ta.”

Nói là “đệ đi theo ta”, nghe như “ta phải đánh đện một trận”.Tam điện hạ vừa oan ức vừa thở hổn hển, yên lặng oán thầm trong lòng nhưng không dám trái lời đại ca, ngoan ngoãn theo sau Thịnh Phù Uyên ra ngoài.Kết quả vừa bước khỏi cổng viện, vào đến chính điện, ghế còn chưa ngồi ấm thì nghe thấy Thái phó nói:“Bệ hạ truyền chỉ cho tiểu tôn* vào cung hỗ trợ điện hạ chia sẻ nỗi lo.

Giờ đang đợi ngoài cửa Đông cung, điện hạ có muốn cho người vào không?”(Ý là cháu ổng, là bạn Kha á)Thịnh Phù Uyên ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn tam đệ nhà mình, đã thấy người này đã từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt vui mừng nhìn ra ngoài cửa, giống như chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, lập tức có thể chạy ra đón người.Vẻ mặt kia quả thực giống hệt lúc Tiểu Thất gặp Dung Đường.Thịnh Phù Uyên: “……”

Hủy diệt đi, thế giới rách nát này.Hắn chỉ muốn về nhà ăn chè ngọt thôi.=================Thế giới rách nát, đại ca khâu vá từng mảnh.Chúng ta hãy nói: Cảm ơn đại ca!Thế giới tươi đẹp này, vì có đại ca mà đầy ắp bong bóng hồng~~~~Đại ca thật tuyệt!
 
[Edit Đm] Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa?
Ngoại truyện 3


52.Kha Hồng Tuyết chưa từng nhập sĩ, xét kỹ thì tuổi còn nhỏ, mới chỉ mười bảy.Lúc này Nguyên Hưng Đế triệu hắn tiến cung, người tinh mắt đều nhìn ra được, rõ ràng là muốn sớm bồi dưỡng tâm phúc cho Thái tử điện hạ.Dù là địa vị nhà họ Kha hay tâm tính cùng tài học của Kha Hồng Tuyết, nếu hắn nhập triều làm quan, ngày sau Thịnh Phù Uyên lên ngôi, hắn tất sẽ là cánh tay đắc lực của Đại Ngu.Theo năm tháng trôi qua, rất có thể sẽ trở thành một câu chuyện đẹp đẽ về lương thần gặp minh quân, lưu danh sử sách.Chỉ tiếc người tài hoa tuyệt diễm như vậy, lại mù, suốt ngần ấy năm trong mắt trong tim chỉ có mỗi một Tam điện hạ không ra dáng.
••••••••Nguyên Hưng Đế không hề nghi ngờ gì, nếu ông ban cho đứa con thứ ba của mình một tước vương cùng mảnh đất, vị thiếu gia nhà họ Kha này chắc chắn sẽ bỏ lại cơ nghiệp to lớn ở kinh thành mà đi theo ngay.Thế thì không được.Hạt giống tốt thế này, từ lúc hắn vừa trở về kinh, Hoàng đế đã theo dõi,khó khăn lắm mới đợi đến tuổi mười bảy mười tám tươi trẻ, sao có thể để hắn rời đi?Vậy nên dứt khoát gói gọn đưa hết cho trưởng tử quản lý, dù sao Thái tử điện hạ nhà ông trời sinh đã có tướng minh quân, phong thái thánh nhân, uy nghiêm nghiêm chỉnh, ngay cả những lão thần lải nhải, cố chấp cứng nhắc trong triều cũng hoảng sợ.

Quản hai thằng nhóc con, dư dả!Hoàng đế nghĩ mà hớn hở, giả vờ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này để khỏi phải nghĩ đến việc em ruột và em họ cấu kết làm việc xấu, âm mưu cướp ngôi của ông.Nguyên Hưng Đế tính toán rất giỏi, nhưng ở Đông cung, tâm trạng vốn đã tệ của Thái tử điện hạ lại càng tệ hơn khi thấy Thịnh Phù Trạch và Kha Hồng Tuyết ngồi cạnh nhau.Đừng tưởng trốn dưới gầm bàn là ta không thấy các ngươi nắm tay nhau!Không thấy Thái tử Chiêm sự né tránh đến nỗi mông sắp rớt khỏi ghế rồi sao!Thật phiền!Rốt cuộc tại sao lại có người trăm phương ngàn kế, khổ sở chuẩn bị, hao hết tâm tư mười năm chỉ để ngồi vào chỗ hiện giờ của phụ hoàng vậy?Làm hoàng đế còn nhiều chuyện phiền lòng hơn mà.Thịnh Phù Uyên bóp sống mũi, ngả lưng ra sau lặng lẽ thả lỏng vai, nghe thuộc hạ báo cáo.Đến tận chiều tà quan viên Đông cung lần lượt rời khỏi phòng nghị sự, Thịnh Phù Uyên mới gọi Tam điện hạ đang định lén lút theo sau Kha Hồng Tuyết ra ngoài:“Đệ đợi đã.”

Nụ cười trên mặt Thịnh Phù Trạch khựng lại, tâm trạng đang lên đỉnh lại tụt xuống chút ít, lặng lẽ buông tay A Tuyết, khẽ ra hiệu cho hắn rồi quay đầu lại, mặt có phần ủ rũ: “Huynh trưởng.”

Thịnh Phù Uyên tức đến muốn vác gậy phang cho một trận, nhìn quanh không thấy vũ khí vừa tay, bèn hít sâu một hơi, cố nén giận.Chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn Thịnh Phù Trạch, khóe môi nhếch lên ý cười, lạnh lùng nói: "Tam đệ biết không, từ xưa đến nay truyền ngôi lấy hiền minh làm chủ, không nhất định phải là con trai trưởng.”

Lòng Tam điện hạ lạnh đi một chút, không rõ đại ca muốn nói gì, chỉ nghe Thái tử “tốt bụng” giải thích:“Nói cách khác, nếu phụ hoàng buộc phải truyền ngôi, thì đệ cũng có thể.”

Tuổi hợp, tài năng hợp, tính cách hợp…

Giao cả cơ nghiệp tổ tông to lớn thế này cho y, dù là kẻ phóng túng chơi bời cũng sẽ bị mài dũa đến thuần thục, còn nhanh và hiệu quả hơn bất cứ phương pháp giáo dục từ từ nào.

Thịnh Phù Uyên hơn y ba tuổi, gần như là người chứng kiến y lớn lên.

Trong hoàng cung đầy đệ đệ muội muội này, Thái tử là người hiểu rõ đệ đệ xấp xỉ tuổi mình, và trong xương cốt Tam đệ nhà mình là người như thế nào nhất.Ở hoàng thất khác, câu nói kia chắc là tội lớn, là mưu đồ đoạt vị, nhưng trong Đông cung nói ra câu này, cả người nói lẫn người nghe đều hiểu rất rõ ý nghĩa thật sự.

Dẫu vậy, Thịnh Phù Trạch vẫn bị dọa kinh người, luống cuống bước lên hai bước, gương mặt lộ vẻ lấy lòng xen lẫn ấm ức:“Ca…”

Tội nghiệp quá chừng—Hồi ba bốn tuổi, trong cung chỉ có hai anh em họ, Đức phi đang cai sữa cho Thịnh Phù Trạch.

Mỗi khi Tam điện hạ uất ức không gọi hoàng huynh mà gọi Thịnh Phù Uyên là ca ca giống như bách tính bình thường.

Thái tử điện hạ có thể nghiêm mặt hô to, đi ngự thiện phòng tìm ma ma xin một chén sữa dê đến cho y đỡ thèm.Còn phải giấu không cho Đức phi biết, nếu không bà sẽ không vui.Mỗi một vị hoàng tử công chúa trong hoàng cung này đều từng thấy Thái tử nghiêm trang chững chạc, duy chỉ có Tam điện hạ từng thấy dáng vẻ huynh trưởng ôm hộp đồ ăn, vừa giả bộ bình tĩnh vừa thấp thỏm trốn tránh cung nữ thái giám, lén chạy đến điện của y, đứng ngoài cửa canh chừng, còn căn dặn y: “Uống từ từ, kẻo nghẹn.”

Trông như một ông cụ non.Có lẽ vì Nhị đệ sức khỏe yếu, từ nhỏ đã gửi ra ngoài cung nuôi dưỡng, nên Thái tử từ bé đã đặc biệt yêu thương Tam đệ.Nhưng rồi lớn lên, số lần nũng nịu ít dần.Dù là tiền triều hay hậu cung, hai người thân phận như vậy vốn đã có tính cạnh tranh, tự nhiên mà xa cách.

Gặp nhau cũng chỉ là kính cẩn chào hỏi, đúng phép tắc.Tam hoàng tử nổi tiếng phong lưu khắp thiên hạ, có bao nhiêu là tính cách thật, có bao nhiêu là để chặn miệng thế gian, dẹp yên lòng dạ bách quan, y chưa từng nói, nhưng Thịnh Phù Uyên nhìn thấu hết.Vậy nên vừa nghe y dùng giọng điệu này gọi mình, Thái tử thoáng sững sờ, mới nhớ ra mình vừa định nói gì.Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nói nặng, một ngày mệt mỏi, nghe quá nhiều chuyện dơ bẩn, dù có ý trêu đệ đệ, lời ra đến miệng cũng trở nên nhẹ nhàng:“Việc này không phải trò đùa, phụ hoàng cũng đang phiền lòng, mấy ngày này đệ nên thu liễm một chút.”

“Tối nay về cung của mình mà ngủ, nếu muốn ra ngoài cũng về phủ của đệ.”

Thịnh Phù Uyên dừng lại, mắt phượng hơi nhướn, giọng điệu như đang trách rèn sắt không thành thép:“Đừng cả ngày trêu chọc thiếu gia nhà họ Kha, mất hết thể thống.”

Người ta đang là thế gia công tử êm đẹp, người ngoài còn nâng như trứng, hứng như hoa, đến lượt y thì ngày nào cũng trêu chọc, đêm nào cũng quấy rối, chẳng khác gì một tên háo sắc, không sợ Kha Thái phó dâng một tờ ngự trạng lên phụ hoàng à.Nghe xong Thịnh Phù Trạch mới thở phào, lộ bản tướng thật, lí nhí cãi lại:“Làm gì có chuyện đệ chọc hắn, chỉ cần hắn không chọc đệ là tốt lắm rồi…”

Nhưng câu này, đừng nói Thịnh Phù Uyên, người bình thường nghe cũng không tin.Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào thư phòng, những vệt sáng vàng nhạt nhảy nhót trên ghế thái sư.Thịnh Phù Uyên liếc thấy ngoài hành lang, công tử nhà họ Kha đứng đó thì bất giác thở dài, khoát tay:“Đi đi.”

Nhìn vào chỉ thêm phiền lòng, chi bằng về với thê tử còn hơn.Tam điện hạ được cho phép, chẳng đợi thêm giây nào, lập tức vội vàng chạy ra ngoài.Xuân triều rực rỡ phồn hoa, hoàng hôn cùng mây trôi đan xen, gió xuân lướt qua những cành cây trong viện, cuốn rơi vài cánh hoa phấn hồng.Có người đứng quay lưng lại, đầu hơi cúi, như đang nhìn đàn kiến chuyển mồi dưới bậc thềm, lại như đang ngắm cánh hoa anh đào xoay tròn theo gió xuân rơi đến chân mình.Thịnh Phù Trạch vừa bước qua ngưỡng cửa, bỗng sững người, sống mũi cay cay, dường như có giọt lệ muốn trào ra.Thoáng chốc năm tháng như lùi về xa xôi, đã lâu lắm rồi y không thấy dáng vẻ này của A Tuyết.Bóng cây lay động, ánh sáng mờ mờ lấp lánh trong tầm mắt, Thịnh Phù Trạch chớp mắt, bước tiếp ra ngoài, không màng nơi này là Đông cung, không màng đại ca còn đứng sau, cũng chẳng quan tâm bao nhiêu điều không nên vượt giới hạn—Chỉ lặng lẽ tiến đến, ôm người kia từ phía sau, cằm tì nhẹ lên vai, khẽ cọ vào má.Áo xuân mỏng nhẹ, da nơi cổ cảm nhận được chút ẩm ướt, Kha Hồng Tuyết sững sờ, lập tức hiểu ra, hoảng hốt định quay đầu nâng cằm y lên xem:“Điện hạ?”

Nhưng Thịnh Phù Trạch giữ tay hắn lại, cứ thế ôm chặt, đẩy hắn từng bước từng bước đi ra khỏi hành lang, đi tới dưới mây chiều ngày xuân, bước lên con đường phồn hoa trải dài phía trước.“A Tuyết, tối qua ngươi cắn ta đau quá, tối nay cho ta sờ lại một cái đi.”

Tam điện hạ ôm eo người ta, nửa chơi xấu nửa làm nũng.Y rất ít làm nũng trước mặt cha mẹ huynh trưởng, trong cung cũng luôn cưng chiều các em.

Dù phong lưu đến mấy, y vẫn là Tam hoàng tử vào triều.Nhưng trước mặt tên mọt sách này, chuyện gì cũng dám nói, yêu cầu gì cũng dám đưa.Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có lý do gì sâu xa—Chỉ là vì y biết, người này luôn chiều theo y mà thôi.……Chợ đêm ở Ngu Kinh sắp bắt đầu, đèn đuốc bốn phương sắp rực sáng.Kha Hồng Tuyết để y ôm đi, im lặng một lúc, khẽ gật đầu:“Được.”

“Hôm qua nghe tin ngươi đến, ta đã đào vò rượu hoa mơ chôn dưới cây, sai người mua gà quay ở đầu tây thành.

Tiếc là rượu chưa đủ nồng, thịt chưa đủ mềm, điện hạ lại đến Phong Nguyệt lâu.”

Hắn nói đến đó dừng lại, tinh ý cảm nhận được hơi thở người sau khựng lại một nhịp, khẽ mỉm cười, hỏi nhỏ:“Cùng ta mua ít ngỗng quay nhé, về nhà uống rượu?”

Ánh chiều vừa đẹp, mặt trời lặn, sao đêm dần lên.

Ngày mai bình minh vẫn sẽ xuyên mây vạn dặm.Thái tử điện hạ trở về tẩm điện, ôm thê tử kể khổ chuyện hôm nay, cầu một cái hôn nhẹ mềm mại.Tứ công chúa rời phủ, hớn hở chọn ngựa chiến, mai sẽ cùng cô đi săn, miệng cười đi vào mộng đẹp.Thất điện hạ ôm lấy Đường Đường ca ca vừa tìm lại được, dính chặt không rời, đến lúc người kia đi tắm cũng muốn theo vào, khiến Dung Đường lạnh mặt, ôm y phục trừng mắt:“Thịnh Tiểu Thất, ngươi là bánh nếp à, sao dính người thế!”

“Đường Đường hung dữ với ta…”

Bánh nếp dính người Thịnh Nhai Nhai suýt khóc, khiến người mềm lòng, cuối cùng cũng cho vào phòng tắm nghịch nước vui đùa.Còn Tam hoàng tử điện hạ thì sao?Vẫn như thường lệ, rời cung, không về phủ, lén vào tiểu viện nhà họ Kha, ngồi dưới gốc cây ngắm sao trời trăng sáng, ngắm non sông khói lửa yên lành, nâng chén với Kha Hồng Tuyết, mắt đào hoa cong cong tuyệt mỹ, nhờ chút rượu chưa đủ say, bỗng hỏi vu vơ:“A Tuyết, nếu ta cưới ngươi về nhà, Thái phó có đánh ta không?”— Toàn văn hoàn —===========Lời tác giả: Không đâu, nhưng có khi hôm sau điện hạ sẽ bị A Tuyết đá xuống giường orzĐến đây là hết rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành đến cuối cùng, chân thành cảm ơn các bạn! (cúi đầu.jpg)Mùa hè sắp tới, chúc các em bé có một mùa hè rực rỡ, rộn ràng, sáng chói và rực cháy, chúc các bạn sống suôn sẻ, tiền đồ như gấm.Yêu các bạn, chụt chụt chụt!!!

Hẹn có duyên gặp lại!!! (nhảy lên vẫy tay thật mạnh.jpg)
 
Back
Top Bottom